1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xuyên qua chi nông nữ có độc - Triệu Dân (37/86C+4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Thâm sơn kỳ ngộ


      “Tôn mập mạp!” Quan Đồ Tô bên kêu bên hướng khối góc áo kia đến.

      Phiến góc áo kia giật giật, Quan Đồ Tô tiến lên, vén cây cối, thở phì phò : “Tôn mập mạp, ngươi ra, hôm nay tính ngươi thắng!”

      Nhưng khi nàng nhìn người tới, bất giác ngây ngẩn cả người.

      Người này đương nhiên phải Tôn mập mạp, mà là cái nam nhân trưởng thành. Bộ dáng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, quần áo tán loạn, tóc đen nhánh rối tung bung ra đem hai má đều che nửa, quần áo trước ngực tất cả đều là vết máu.

      Quan Đồ Tô nhịn được sợ hãi kêu tiếng: “Nương ta nha.”

      Lòng nàng cũng chịu thua kém nhảy loạn trận. Đứng ở tại chỗ hồi phục trong chốc lát, rồi lại tiến lên, chần chờ đưa tay ra xem xem hơi thở người nọ. Vẫn còn thở. Nhưng là này tại làm sao bây giờ?

      Tay Quan Đồ Tô còn chưa kịp lùi về, nam tử mở mắt ra.

      Hai người vừa vặn đối diện nhau. Người này tuy rằng mặt đầy máu, tóc tai bù xù, nhưng vẫn che giấu được tao nhã của . Quan Đồ Tô lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nam cổ đại, nhịn được thưởng thức nhiều hơn vài giây.

      Hai người kinh ngạc nhìn nhau trong chốc lát. Cuối cùng là nam tử rời ánh mắt. Thanh của khàn khàn trầm thấp: “Ngươi muốn đâu?”

      “Quan Hà thôn.”

      “Hướng nơi đó.” Nam tử nâng tay chỉ chỉ phương hướng. Hóa ra, nàng vừa rồi nhầm phương hướng.

      “Cám ơn.” Quan Đồ Tô cao hứng . Nàng lại quay đầu hỏi: “Ta có thể giúp ngươi việc gì ?”

      Nam tử chuyện, gật gật đầu lập tức lại lắc đầu. Đồ Tô bị làm cho biết làm thế nào.

      Đúng lúc này, lại nghe gặp trận tiếng bước chân, dường như có người hướng bên này tới, hơn nữa chỉ người. Vẻ mặt nam tử căng thẳng. nhíu nhíu mày, gian nan phun ra hai chữ: “ mau.”

      Quan Đồ Tô chần chừ rời khỏi bụi cây chuẩn bị trốn , nàng trước tiên phải hiểu tình huống rồi sau.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, muốn còn kịp rồi. Nàng chạy tới lùm cây gần đây trốn. Vừa trốn xong, đội nhân mã tới trước mặt nàng.

      Nàng chỉ cảm thấy cánh tay căng thẳng, bị người ta xách ra ngoài giống như xách con gà con.

      Đồ Tô vừa thấy, đứng ở trước mặt nàng có năm người, người người đều cao lớn, mặc hắc y. Ánh mắt sâm đáng sợ, vẻ mặt lạnh như băng dọa người. Người cầm đầu vung tay lên mệnh lệnh : “Trước ngừng chút.” Những người khác lập tức nghe lời dừng lại.

      “Vị đại hiệp này, các ngươi làm cái gì vậy?” Quan Đồ Tô mặc dù có chút khẩn trương, nhưng cơ bản coi như trấn định.

      “Đừng sợ, tiểu nương, chúng ta muốn hỏi thăm ngươi chút chuyện, ngươi thành cho chúng ta biết là được.” nam tử cao gầy dọa người nhất trong năm người tiến lên bước, chậm rì rì phun ra câu, thanh kia như là từ trong địa ngục truyền đến. đại khái cảm thấy mình nên làm sợ người ta mới là thái độ bình thường, cho nên vẻ mặt khi nhìn đến Đồ Tô, trong mắt nhanh chóng lên tia nghi hoặc.

      “Ta ta .” Quan Đồ Tô hợp thời biểu ra bộ dáng đặc biệt sợ hãi, toàn thân run rẩy giống như lá rụng trong gió vậy.

      “Ngươi có gặp qua người như vậy hay ,” người trong đó xoát chút mở ra bức họa. Bên ràng vẽ là người nam tử trẻ tuổi phong lưu tuấn tú. Hình dáng cơ bản cùng người nọ vừa rồi có chút giống nhau.

      “Chưa thấy qua.” Đồ Tô quan sát trong chốc lát .

      “Hừ –” có người hừ lạnh tiếng, hiển nhiên là thực tin lí do thoái thác của nàng.

      “Tiểu nương, phải , nếu kiếm trong tay chúng ta cũng tha cho ngươi!” Người cao gầy vỗ vỗ trường kiếm bên hông, chậm rãi .

      Quan Đồ Tô con mắt chuyển động vài vòng, mấy người này cũng phải là người lương thiện gì, nếu là nàng cái gì cũng , hậu quả thực nghiêm trọng. Nhưng thực ra cái nam tử kia ở nơi nào mình lại đành lòng. Nàng đồng thời cũng thực buồn bực, hai người bọn họ cách nhau xa, tại sao những người đó phát mình nhưng có phát ? Nàng muốn quay đầu xem xét, nhưng lại sợ bại lộ mục tiêu.

      Trong khoảng thời gian Quan Đồ Tô do dự này, có người sắp còn kiên nhẫn. Quan Đồ Tô vội vàng mở miệng chuyện trước khi bọn họ chưa bùng nổ: “Các vị đại hiệp, xin hỏi các ngươi tìm làm gì? phạm vào chuyện gì sao? Là người tốt hay là người xấu?” Hắc y nam tử cầm đầu lạnh lùng cười, đối với câu hỏi của nàng cười nhạt.

      “Chúng ta là quan sai của Vân Châu phủ, người bức họa là trọng phạm triều đình.” Người mập mạp ôn hòa nhất trong năm người giải thích .

      “A, hóa ra các ngươi là quan sai lão gia…” Quan Đồ Tô nhất thời hai chân mềm nhũn, tê liệt ngồi dưới đất.

      “Bớt dong dài, mau ngươi ở nơi nào?”

      chạy nơi nào đây.” Quan Đồ Tô cắn môi bộ dáng thập phần khó xử , ngón tay chỉ phương hướng núi rừng.

      “Vừa rồi vì sao ?”

      “Vừa rồi… Bởi vì mình là người tốt, muốn ta phát ra thệ thể ra ngoài, nếu ta chính là…” Quan Đồ Tô giọng điệu thực ủy khuất. Cũng may những người này có thời gian cùng nàng so đo, hỏi vài câu liền tỏa ra bốn phía vào trong rừng tìm người.

      , lục soát.”

      Sau khi đợi bọn xa, Quan Đồ Tô chân cũng nhuyễn, đứng lên chạy .

      Nàng vừa rồi là chỉ phương hướng lung tung, vạn nhất những người đó tìm ra người chừng giận chó đánh mèo với nàng. Nàng nhanh chóng chạy trối chết mới được. May mà vài cái hắc y nhân kia cũng có đuổi theo.

      Chạy vài bước, nàng lại nghĩ tới cái nam tử bị thương, xoay người trở lại tìm, toàn bộ dấu vết sớm còn.

      “Chạy trốn rất nhanh.” Quan Đồ Tô thầm câu, chính bỏ trốn mất dạng, mình lại thiếu chút nữa thành kẻ chết thay. Nhân tình này thiếu nợ, có cơ hội phải đòi lại mới được.

      Quan Đồ Tô chạy đoạn đường dài, ngẩng đầu nhìn nhìn khoảng bầu trời, mặt trời muốn ngả về tây, lúc này qua giữa trưa. Nàng vừa mệt vừa đói, nhưng lại dám ngủ lại, chỉ đành phải kiên trì chạy về.

      Quan Đồ Tô lại thêm canh giờ, nghe được có người ở lo lắng gọi mình.

      “Ai — ta ở chỗ này.” Đồ Tô vui sướng lớn tiếng đáp lại.

      Nàng theo thanh bên chạy bên kêu, bao lâu, nàng thấy được Quan Mao Quan Văn còn có Tang Lạc, Tang Lạc vừa nhìn thấy nàng, nhào tới oa tiếng khóc lên.

      “Đồ Tô, muội rất tùy hứng. Mau trở về thôi.” Quan Mao Quan Văn hai người đồng thời lên tiếng trách cứ.

      “Muội lần sau như vậy.”

      “Chúng ta mau trở về thôi.”

      “Chờ chút, Quan Ngũ thúc cũng đến đây, thúc ấy cùng chúng ta chia nhau tìm tỷ.” Tang Lạc cùng Quan Mao lại là vừa thông suốt hô to. Cũng may Quan Ngũ thúc theo bọn họ cách xa, nghe được tiếng gọi, rất nhanh chạy lại đây.

      Khi huynh muội bốn người về nhà, Đồ Tô ngoài ý muốn phát trong viện tụ rất nhiều người.

      “Đây là làm sao vậy?” Đồ Tô khó hiểu hỏi.

      Quan Mao dẫn đầu quở trách : “Còn phải vì muội! Nương cùng chúng ta ở trong ruộng làm việc, nghe Tang Lạc muội chạy đến trong rừng sâu , lúc ấy nóng ruột, lập tức ngất rồi, ai…” Quan Đồ Tô nghe xong trong lòng vừa áy náy vừa cảm động. Lâm thị ở mặt ngoài nhìn nghiêm túc, nhưng là đối với nàng lại vô cùng tốt, hai người ca ca cùng muội muội trong nhà cũng là vô cùng tốt. Nàng nên may mắn trọng sinh tại cái nhà này. Bất tri bất giác, Quan Đồ Tô muốn chậm rãi tiếp nhận người nhà này rồi.

      “Nương có nặng lắm ?” Quan Đồ Tô chạy nhanh hơn hướng trong phòng chạy tới.

      Lâm thị lúc này còn ngủ. Đại phu trấn mới vừa . Tôn mập mạp nhìn thấy Đồ Tô bình yên trở về, trong lòng thở dài nhõm hơi, có chút lấy lòng : “Nương ngươi có đáng ngại, thầy thuốc nàng là bình thường quá mệt mỏi hơn nữa lo lắng công tâm mới té xỉu, nghỉ ngơi vài ngày là có chuyện gì.” xong, chớp đôi mắt , ngừng đánh giá bốn huynh muội, hơn nữa chú ý tới phản ứng của Đại ca Quan Mao.

      Quan Đồ Tô lên tiếng, Quan Mao hừ lạnh tiếng, mắt to trợn tròn lên: “Xem như tiện nghi cho tiểu tử ngươi! Muội muội ta nếu có cái hay xảy ra, ta đem ngươi xé thành tám khối là được!” Tôn mập mạp vươn thẳng cổ, đôi mắt cũng trừng to, trong lòng cực kỳ phục, nhưng lại cảm thấy mình thực bị đuối lý trước, môi động mấy cái lại đem lời nuốt về, cuối cùng cam lòng thầm : “Tiền dược đại phu ta thanh toán.”

      Quan Mao thuận theo cần: ” Tại sao ngươi thanh toán? Ai hiếm lạ hai đồng tiền dơ bẩn kia của ngươi?”

      Tôn mập mạp nhịn được, hăng hái đánh trả : “Vậy ngươi muốn ta như thế nào?”

      Quan Đồ Tô vội vàng ở bên cạnh khuyên giải: “Đại ca, quên . Ta phải vẫn tốt sao. Các ngươi cũng đừng ở chỗ này ầm ỹ.” xong, nàng lại chuyển hướng Tôn mập mạp : “Cái kia ai, việc này cũng hoàn toàn trách ngươi, ta xem cứ như vậy quên . Nhưng là ngươi phải đáp ứng ta chuyện.”

      “Ta có tên có họ kêu Tôn Bình An.” Tôn mập mạp cho cái xem thường nhắc nhở Đồ Tô.

      “Ân, Tôn Bình An, ngươi xem chúng ta về sau vẫn là giải hòa . Vốn cũng phải cái đại gì, ta xem ngươi cũng là người sảng khoái, cũng đừng lại so đo được ?” Tôn Bình An lần này thực rất thức thời, hấp hấp cái mũi ra vẻ hào phóng : “Ngươi nếu là sớm như vậy, ta sao lại tìm ngươi phiền toái! Ta vẫn luôn là người sảng khoái.” Quan Mao vừa nghe lại thiếu chút dựng tóc lên. Tôn mập mạp dường như có điểm sợ hãi , đúng lúc bổ sung : “Cứ như vậy, chúng ta liền giải hòa , trời cũng sớm, ta ngày mai lại đến thăm nương ngươi.” Dứt lời, ngẩng đầu ưỡn ngực chạy ra khỏi Quan gia.

      Tôn Bình An rồi, huynh muội Quan Đồ Tô lại chiêu đãi vài hương thân tới thăm.

      Đợi đến chạng vạng, Lâm thị mới chậm rãi tỉnh lại.

      “Đồ Tô đâu?” Nàng vừa mở mắt hỏi những lời này.

      “Nương, con ở trong này đây.” Đồ Tô ngồi ở bên giường cười dài đáp. Tiếng nương này kêu vô cùng có thứ tự, tuyệt rối rắm.

      Lâm thị nhìn nhìn Đồ Tô, đầu tiên là thở dài nhõm hơi, đôi mắt ảm đạm vô thần ở người nàng đánh giá vòng, thấy nàng cũng có bị thương, ánh mắt lại trở lên sắc bén. khí vui mừng trong phòng khi Lâm thị tỉnh lại cũng bắt đầu có điều thay đổi.

      “Nương, muội muội biết sai lầm rồi, người cũng đừng trách cứ nàng.” Quan Văn biết tình huống ổn, vội vàng lên tiếng khuyên giải Lâm thị.

      “Đúng vậy nương, người đừng vì con chọc tức thân mình, nương vẫn là chờ tốt lắm lại mắng con .” Đồ Tô cũng hợp thời cúi đầu chịu thua.

      “Con này nghiệt nữ, con muốn ta bắt con làm sao bây giờ a –” Lâm thị đột nhiên ôm Đồ Tô lên tiếng khóc lớn lên, Đồ Tô nhất thời biết làm sao.

      “Nương, nương –” Tang Lạc cũng ở bên khuyên. Quan Mao cùng Quan Văn khỏi kích động. Lâm thị phát tiết hồi lâu mới dần dần ổn định lại.

      Người nhà còn trong chốc lát. Chợt nghe thấy trong viện có người chuyện: “Nương Đại Mao, ngươi đây là bị làm sao a.”

      “Lý thẩm đến đây.” Lâm thị xoa xoa khóe mắt, làm bộ đứng dậy nghênh đón. Lý thẩm bước lên phía trước nhấn nàng xướng: “Nhanh nằm xuống nhanh nằm xuống, ta cũng phải người ngoài.” Lý thẩm xong lấy bao đường đỏ cùng vài cái trứng ngỗng trong tay đặt lên bàn.

      “Ngươi xem ngươi, ta chỉ bị chút bệnh ấy ngươi còn cầm lễ đến.”

      “Nhanh đừng nữa, ta đều cảm thấy lấy ra.” Lý thẩm mặt mang theo ý cười. Hai người chút chuyện nhà, chuyện cây dâu cây vừng.

      Đồ Tô cùng Tang Lạc phòng bếp nấu cơm.

      “Tỷ, muội thấy vẫn là đừng để cho nương làm công. Thầy thuốc nương té xỉu là vì bình thường rất mệt nhọc.” Tang Lạc đau lòng .

      “Đúng là thể để cho nàng .” Đồ Tô ngoài miệng đáp, trong lòng lại suy nghĩ. Kiếm tiền, kiếm tiền, nàng nắm chặt thời gian kiếm tiền. Nhưng là não của nàng càng nghĩ càng loạn, tia ràng.

      “Tang Lạc, phụ cận chúng ta có chợ sao?”

      “Có a, cách thôn ta xa vẫn có. Ba ngày phiên , năm ngày phiên lớn. Ngày mai vừa vặn là phiên lớn.”

      “Sáng mai hai ta họp chợ.” Đồ Tô thuận miệng , nàng xem có cái cơ hội buôn bán gì , trước tiên kiếm chút chút tiền trinh rồi sau.

      “Tốt tốt.” Tang Lạc vừa nghe muốn họp chợ, khuôn mặt nhắn nhăn thành đoàn thoáng giãn ra mở ra.
      Linh Sờ TinhTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6: Chợ


      Người nhà ăn xong cơm chiều, tự nghỉ tạm đề cập tới.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Đồ Tô sớm thức dậy. Cùng Lâm thị chào tiếng rồi muốn tới chợ.

      chợ rộn ràng nhốn nháo, cũng tính là náo nhiệt. Các loại đồ ăn đồ dùng, đầy đủ mọi thứ.

      Quan Đồ Tô bên xem bên nhíu mày, trí tuệ cổ nhân làm cho người ta khinh thường, nàng có thể nghĩ đến người ta cũng đều bán, người ta bán, nàng tạm thời còn chưa nghĩ ra được.

      Đồ Tô vừa vừa nghĩ, có khi khỏi ở trước sạp trì hoãn thời gian dài chút, chủ quán bán son bột nước kia là phụ nhân trung niên, người này hé ra khuôn mặt rỗ, mặt thoa phấn dày giống như cần tiền mua vậy. Đôi môi đầy đặn bôi son đỏ tươi, làm cho người ta vừa thấy trong lòng sinh ra khoảng cách. Chủ quán kia liếc mắt đưa tình với hai nam nhân bán hàng rong bên cạnh, thấy Đồ Tô đứng ở trước quán của nàng, đôi mắt ngừng nhìn chằm chằm đồ vật này nọ lên tiếng, mắt hạt đậu của nàng nhìn nghiêng sang đem tỷ muội Đồ Tô dưới đánh giá phen, nàng thấy hai tỷ muội này ăn mặc đơn sơ, nổi lên lòng khinh thường, lời dễ nghe cũng thuận theo toát ra: “Ta hai vị nương, các ngươi mua này nọ có thể đừng chắn ở trước quán được , để người khác còn mua chứ.”

      Đồ Tô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng hướng bên cạnh xê dịch. Tang Lạc liếc mắt cái trừng mắt nhìn tiểu thương kia, trong lòng tức giận nhưng lại nghĩ đến Lâm thị năm lần bảy lượt dặn dò nàng được gây chuyện, đem lửa giận đè ép xuống. Ai ngờ, người nọ lại biết có chừng có mực, miệng lại thầm ra câu: “Hừ, xem bộ dạng nghèo thế kia, có tiền dạo vớ vẩn gì nha, là.”

      Đồ Tô khỏi nổi giận, nàng đùng đùng vài bước lộn trở lại sạp, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm tiểu thương mặt rỗ mắt đậu xanh vẻ mặt tốt này, lạnh giọng cười : “Ta vị đại nương này, ta thích dạo như thế nào dạo như thế, đường cái này cũng phải của nhà ngươi, ngươi rảnh rỗi ăn cây cải củ còn quan tâm vặt vãnh, quản được ? Hừ, ngươi có tiền! Ngươi có tiền đừng bó to tuổi rồi còn ra đây buôn bán nha!”

      “A, nương nhà ai vậy, tuổi còn mạnh mẽ như vậy, tương lai gả được ra ngoài mới là lạ đấy.”

      “Mặt hàng như đại nương ngươi cũng có người muốn, ta chỉ mạnh mẽ sợ cái gì đâu?”

      ….

      Hai người ngươi câu ta câu ầm ỹ lên.

      Phụ nhân mặt rỗ này là cái miệng buông tha người, hai tỷ muội Đồ Tô người so với người càng lợi hại hơn. Chung quanh người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, chỉ có điều, phụ nhân mặt rỗ này hiển nhiên là nhân duyên tốt, những người bày quán chung quanh thấy nàng bị hai tiểu nương mắng, đều là lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

      “Hai người các ngươi tại sao đến chỗ nào đều gặp rắc rối! cái bớt lo.” Hai người mắng thống khoái, bỗng nghe thấy giọng nam quen thuộc. Đồ Tô nhìn lại, hóa ra là Quan Ngũ thúc đến đây.

      Quan Ngũ thúc thân hình cao lớn, ánh mắt lành lạnh. cái gì cũng chưa , chỉ lạnh lùng liếc mắt quét qua phụ nhân mặt rỗ cái, phụ nhân mặt rỗ khí thế khỏi thấp rất nhiều, thanh cũng .

      “Ngươi bao nhiêu tuổi, các nàng bao nhiêu tuổi? người lớn cùng hai tiểu nương so đo cái gì?”

      “A, vị đại ca này, ta cũng chưa gì nha… tin ngươi hỏi những người chung quanh này chút.” xong lại hướng tới vài nam tử trung niên chung quanh nũng nịu hỏi: “Lý Tam, Vương Tứ, hai người các ngươi đúng nha?” xong, còn chớp chớp mắt, như là liếc mắt đưa tình. Khuôn mặt kia hơn nữa còn vẻ mặt cực độ làm ra vẻ kia, quả thực làm cho người ta dám khen tặng.

      “Thúc, chúng ta thôi.” Đồ Tô muốn lại cùng người này dây dưa tiếp nữa, nàng kéo Tang Lạc theo Quan Ngũ thúc ra khỏi đám người.

      “Hai người các cháu mua cái gì? Tự mình chọn .” Quan Ngũ thúc .

      Đồ Tô lắc đầu, Tang Lạc cũng vội vàng đáp: “Thúc, cháu có tiền mà.”

      Quan Ngũ thúc cười cười, Tang Lạc nhìn ra được tin mình có tiền, đưa tay vào trong lòng lấy ra cái hà bao cũ nát, từ bên trong đổ ra ba đồng tiền, dương dương tự đắc khoe ra : “Thúc xem, đây là cháu gom được. Tỷ cháu sớm tiêu hết.”

      Đồ Tô cũng cười, tươi cười có chút chua chát.

      Quan Ngũ thúc còn muốn cái gì, chỉ thấy phía trước tới hai người phụ nhân Quan Hà thôn, vẻ mặt Quan Ngũ thúc khỏi cứng ngắc lên. nhanh chóng lấy ra cái túi vải quăng đến trong tay Đồ Tô, thấp giọng : “Các cháu mua này nọ rồi nhanh trở về , ta về trước.” xong vội vàng rời . Đồ Tô vừa định đem tiền trả lại cho , thấy sớm xa.

      Tang Lạc vội vàng giữ chặt Đồ Tô muốn đuổi theo thấp giọng : “Quên tỷ, về sau chúng ta nghĩ biện pháp báo đáp lại thúc ấy, tỷ đuổi theo như vậy, làm cho mấy bà nhiều chuyện này thấy được, lại lung tung hồi. Trước kia Ngũ thúc thực thương tỷ, nhưng là về sau nghe được những lời gièm pha này, thúc ấy vừa thấy tỷ đến lẩn tránh rất xa.” Đồ Tô mơ hồ biết ít, hình như là trong thôn có người bịa đặt Đồ Tô là hài tử của Quan Ngũ thúc gì đó. Sau đó, Lâm thị đến chỗ Lý Chính náo loạn hồi, đổi thành ai dám giáp mặt , nhưng sau lưng nghị luận vẫn hề ít. Quan Ngũ thúc vì tránh hiềm nghi, đành phải cùng nhà bọn họ đoạn giao.

      Quan Đồ Tô hiểu được nữ nhân cổ đại bi ai, có câu là trước cửa quả phụ thị phi nhiều, nương nàng chính là cái tình hình như vậy. Nàng nhéo nhéo túi tiền trong tay, trước cứ cầm , nàng tại vẫn cần tiền vốn. Đến lúc đó trả lại là được. Đồ Tô thở dài, theo Tang Lạc tiếp tục dạo.

      Đồ Tô quan sát chút phiên chợ này, phát bọn họ đều là ở thôn trấn chung quanh, đại đa số mọi người đều có tình trạng giống như nhà bọn họ, khả năng tiêu dùng rất thấp.

      “Tang Lạc, ta nghe Quan Lâm huyện là .”

      “Ân, đúng vậy. Trong huyện chắc là náo nhiệt hơn.” Tang Lạc vẻ mặt hướng tới.

      “Ta muốn xem.”

      “Muội cũng muốn , nhưng là quá xa a. đường mất khoảng hai canh giờ đâu, hơn nữa đường cũng yên ổn. Nương để cho chúng ta .” Đồ Tô thầm tính toán phải trong huyện nhìn xem mới tốt, dù sao nơi đó kẻ có tiền nhiều chút, trình độ tiêu dùng cũng cao hơn. Đồ Tô hai tay trống trơn về nhà, trong nhà có người. Đồ Tô đóng cửa lại bắt đầu đếm tiền Quan Ngũ thúc cho nàng. người này thực hào phóng, ước chừng có năm mươi văn! Xem như mượn , tiền này trước lưu trữ làm tiền vốn.

      Nàng ở đằng kia đếm tiền, Tang Lạc mở to đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm tay nàng, Đồ Tô nhìn thấy nhịn được đem đồng tiền xâu lại cùng nhau, miệng xong: “Tiền thể cho muội, ta muốn lưu trữ làm tiền vốn.”
      Tang Lạc vẫn nhìn chằm chằm tha, vẻ mặt nóng bỏng : “Ta cần của tỷ, ta đếm xâu được ?”

      Đồ Tô gì, đành phải đem tiền giao cho nàng. Tang Lạc đếm hai lần, lại đem tiền sờ soạng hai lần mới lưu luyến rời dừng tay. đúng là nhìn ra, người này hóa ra là cái tham tiền.

      “Muội có thể trước đừng cho nương được ?” Đồ Tô giọng cùng nàng thương lượng.

      “A?” Tang Lạc kinh ngạc nhìn Đồ Tô, trong lòng thực hiểu tỷ tỷ vì sao phải làm như vậy.

      “Muội xem a, nếu nương biết khẳng định để ta đem tiền trả lại cho Ngũ thúc, như vậy chúng ta có tiền vốn, có tiền vốn chúng ta thể phát tài được, muội thể mỗi ngày đếm tiền. Hơn nữa, Ngũ thúc có lòng tốt đem tiền cho chúng ta mượn, nếu lại tùy tiện trả lại, thúc ấy nhất định thương tâm. Muội đúng ?” Đồ Tô nháy mắt chân thành nhìn muội muội.

      “Có chút đạo lý.” Tang Lạc gật gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng .

      “Chỉ là, tỷ, chúng ta có thể kiếm được tiền sao?”

      “Đương nhiên có thể!” Đồ Tô tự tin đáp.

      “Được, ta tin tưởng tỷ!”

      “Nhưng mà, tỷ phải để cho ta phụ trách tính tiền cho tỷ.” Tang Lạc lại đưa ra cái cầu.

      thành vấn đề.”

      Hai người lặng lẽ đạt thành hiệp nghị.

      Giữa trưa khi Lâm thị cùng Quan Văn Quan Võ trở về ăn cơm hỏi chuyện hai người họp chợ, Đồ Tô chỉ lấy râu ria ít. Buổi chiều, Đồ Tô cùng Tang Lạc theo bọn họ cùng nhau xuống ruộng xới đất nhổ cỏ, người nhà bận rộn đến trời sắp tối mới trở về.

      Lại là ngày trôi qua. Đồ Tô nằm ở giường tiếp tục nghĩ đại kế kiếm tiền của nàng.

      Nàng làm đồ ăn vặt sao? Ân, lúc này bánh quẩy còn chưa có sáng tạo ra, chiên bánh quẩy? Nhưng là bột mỳ trắng quý a, mỡ cũng quý, cổ đại lại có dầu ăn. Việc này trước bỏ .

      Nướng xâu thịt dê, thịt dê càng quý, phí tổn rất cao. Làm vốn ban đầu của nàng , ủ rượu? Càng được, có lương thực nha. cái lại cái hạng mục bị Quan Đồ Tô phủ nhận. Vì sao kiếm tiền khó khăn như vậy!
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7: Vào núi săn thú


      Quan Đồ Tô càng nghĩ, càng vô kế khả thi như trước. Tiền vốn, nhu cầu cấp bách của nàng lúc này là kiếm thùng tiền đầu tiên, có tiền dễ làm. Nàng khỏi lại nghĩ tới năm mươi văn tiền của Quan Ngũ thúc cho nàng, trong lòng khỏi trận thổn thức cảm khái. người này mình ở tại trong núi sâu, cuộc sống dựa vào săn thú cũng thực dễ dàng, theo như lời của Tang Lạc cùng tự mình chứng kiến nghe thấy được đến xem, người này đối với người nhà bọn họ rất quan tâm. Mà cái phụ thân tặng kèm kia của mình vừa chính là bảy tám năm, đến nay vẫn bặt vô tín, sinh tử … Nếu Quan Ngũ thúc là phụ thân mình tốt rồi. Chỉ là, nàng nghĩ vẫn là nghĩ, nhưng dám ra. Cổ đại xem trọng nhất danh tiết… Việc này, về sau rồi hãy . Bỏ qua chuyện này, nàng tiếp tục suy nghĩ kế hoạch kiếm tiền của mình.

      Suy nghĩ đến nửa đêm, ngày hôm sau nàng sớm rời giường. Lâm thị cùng hai người ca ca cũng sớm rời giường, thu thập nông cụ chuẩn bị xuống ruộng.

      Đồ Tô phen giữ chặt Quan Mao giọng ; “Đại ca, ta nghe trong thôn có thợ săn vào núi săn thú. Chúng ta cũng theo ?” Quan Mao vừa nghe khỏi lộ vui mừng mặt, nhưng lại lặng lẽ nhìn thoáng qua Lâm thị, bất đắc dĩ tức giận khoát tay, ý tứ là mẫu thân cho phép.

      Đồ Tô cân nhắc câu chữ muốn mở miệng thuyết phục Lâm thị, nàng còn chưa kịp mở miệng, thấy người từ bên ngoài chạy vào la lớn: “Nhà Hậu Cần, người nhà mẹ đẻ ngươi ở Đào Lâm thôn gửi tin cho ngươi, nương ngươi bị bệnh, kêu ngươi chạy nhanh xem .”

      “A — được, Đại bá, ngươi tiến vào uống miếng nước .” Lâm thị hô.

      cần cần, ta còn phải vội vàng xuống ruộng đây, có rảnh rồi sau.” Đại bá truyền lời kia bước nhanh rời . Lâm thị nghe được tin tức này, chau mày, ngồi ngốc trong viện.

      “Nương, nương, bà ngoại bị bệnh? Lần trước phải vẫn còn tốt sao?” Tang Lạc chải đầu từ buồng trong ra vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

      “Nha đầu chết bầm kia, bị bệnh còn có thể giả!” Lâm thị trong lòng phiền, nhịn được rống nàng trận. Tang Lạc bẹp bẹp miệng, vẻ mặt ủy khuất thấp giọng thầm câu, cũng cái gì nữa.

      “Nương, vậy làm sao bây giờ? Nếu ta xem?” Quan Văn giọng cùng Lâm thị thương lượng .

      Lâm thị khoát tay: “ cần, các ngươi lưu ở nhà, ta người xem rất nhanh trở về.”

      Quan Mao ; “Nhị đệ, đệ theo nương , ta xuống ruộng làm việc.”

      Quan Văn còn chưa , Tang Lạc bĩu môi, lạnh lạnh tiếp: “Hừ, Đại ca, huynh cũng đừng để cho Nhị ca theo, đến lúc đó Đại cữu nương lại đau lòng đồ ăn, lần trước còn khuyên bảo ăn ít chút, nương béo khó coi, nàng tại sao lại khuyên nhủ con nhóc to béo kia nhà nàng, huynh xem nàng cùng tỷ bằng tuổi, nhưng thắt lưng kia to gấp hai lần tỷ tỷ.”

      Lâm thị hung hăng trừng mắt nhìn Tang Lạc cái, lạnh giọng : “Được rồi, con lời nào có ai nghĩ con là người câm điếc.” Tang Lạc ói ra chút, vẻ mặt mang khó chịu ngưng lại câu chuyện.

      Lâm thị giáo huấn Tang Lạc xong lại tiếp: “Ta mình, mấy người các con ngoan ngoãn chờ ở nhà, cũng đừng xuống ruộng, xem như nghỉ tạm ngày.” xong, nàng vào nhà thay bộ quần áo duy nhất có mụn vá, lại đem mười mấy cái trứng gà gom được cẩn thận bỏ vào trong rổ chuẩn bị nhà mẹ đẻ. Tang Lạc liếc mắt nhìn thoáng qua trứng gà trắng như tuyết trong rổ, vẻ mặt thịt đau, miệng thầm: “Khó khăn lắm mới gom được mười mấy cái trứng gà, lại tặng cho người khác.”

      Đồ Tô nhìn bộ dáng đau lòng kia của Tang Lạc nhịn được xoa bóp mặt của nàng. Tang Lạc con mắt quay tròn chuyển động, thừa dịp khi Lâm thị xoay người, nhanh tay nhanh mắt từ trong rổ mò ra ba cái trứng gà, giấu ở trong tay áo, sau đó lại làm như có việc gì tiếp tục chải đầu. Lâm thị tâm tình lo lắng, trong khoảng thời gian ngắn cũng nhìn ra được trứng gà thiếu vài cái.

      Đồ Tô cùng hai người ca ca nhìn xem ràng, huynh muội ba người trong lòng hiểu nên cũng chê cười, ai cũng lên tiếng.

      Huynh muội ba người chờ sau khi Lâm thị xa, lại tụ cùng chỗ thương lượng chuyện vào núi săn thú.

      Đồ Tô cùng Quan Văn chủ trương mang theo công cụ ngọn núi đặt cạm bẫy, Tang Lạc vốn cũng muốn theo, ba người sợ nàng gặp nguy hiểm, khuyên can mãi mới làm cho nàng đồng ý lưu lại giữ nhà.

      Ba người mang theo các loại công cụ có thể mang như xẻng, dao chặt củi vân vân… ra cửa tìm đội săn thú. Đội săn thú này có mười người, người dẫn đầu tên Quan Phú, ngày thường khôn khéo nịnh hót, vừa thấy ba người huynh muội này đều vẫn chưa trưởng thành, mang người là cung tiễn đơn sơ, thậm chí còn mang theo xẻng cùng dao chặt củi tồi tàn, khỏi vui vẻ trận trong lòng, mặt mang theo người tươi cười đùa cợt : “Đại Mao, Đồ Tô, hai người các ngươi là bị gièm pha hỏng rồi , nghe thúc thúc, về nhà thôi, đợi chúng ta trở về, cho ngươi chút món lòng toái gì đó.” Thợ săn khác cũng cùng nhau cười rộ lên.

      Huynh muội ba người tức giận đến giận sôi lên. Sắc mặt Quan Mao càng đỏ bừng giống như gan heo, vừa muốn phát tác bị Quan Văn phen giữ chặt, Đồ Tô : “Ca, chúng ta tự mình , ta cũng tin, có Trương đồ tể, chúng ta thế nào cũng có thịt lợn ăn.”

      Quan Văn lập tức tiếp: “Muội muội đúng, theo bọn họ ta còn lo lắng hơn đấy. Huynh đúng , Đại ca.”

      Quan Mao lúc này cũng bình phục tức giận, lúc gần bỏ lại câu: “Hừ, chúng ta xem.” Quan Phú lại cười ha ha lên.

      Ba người cũng tiếp tục theo chân bọn họ dây dưa, xong theo phương hướng khác vào núi.

      người khác trong đội săn thú tên Quan Quý Tài lớn tiếng : “Mọi người đều thấy , ba người bọn họ cũng phải là theo chúng ta cùng , xảy ra chuyện cũng đừng nhờ cậy chúng ta a.” Huynh muội ba người cũng quay đầu lại thẳng về phía trước.

      Quan Mao vừa vừa mắng: “ đám tiểu nhân hám lợi, nếu là năm đó khi cha chúng ta ở nhà, mỗi lần ra ngoài trở về, những người đó người nào phải rụt rè tới cửa xưng huynh gọi đệ, lại nhìn xem sắc mặt tại kia, ta phi.”

      Quan Văn lạnh nhạt : “Nhân tình đều là như thế, nhìn ra chút . Chờ nhà chúng ta giàu có, những người đó lại giống như ruồi bọ thoáng cái vây lại đây.”

      Huynh đệ hai người ngươi lời ta câu, chỉ có Đồ Tô im lặng gì. Nàng hai kiếp làm người, loại tình này nhìn xem nhiều cũng lạnh nhạt. So với việc người đại “Cười nghèo túng cười kỹ nữ” phẩm hạnh có hạn cuối, đại bộ phận người cổ đại vẫn là thực thuần phác. Nhớ ngày đó, các loại gian nan cùng sợ hãi khi phụ thân nàng qua đời…

      Quan Văn ngoài ý muốn liếc mắt nhìn muội muội cái, trong lòng kỳ quái muội muội luôn luôn gấp gáp nóng nảy hôm nay tại sao lại đột nhiên an tĩnh.

      Đồ Tô nhận thấy Quan Văn đánh giá, vội vàng lấy lại tinh thần cười ; “Nhị ca đúng, nhân tình là như thế, oán trời trách đất lại có ích lợi gì, chúng ta cố gắng sống cuộc sống tốt mới là đứng đắn.” Huynh đệ hai người cùng nhau gật đầu.

      Ba người càng chạy càng xa. Sau nửa canh giờ đến chỗ sâu trong núi, Quan Mao cùng Quan Văn im lặng, cẩn thận quan sát dấu chân mặt đất phân tích hành tung của con mồi.

      “Các ngươi mau nhìn, đây là dấu chân của hươu.” Quan Văn chỉ vào dấu vết đất .

      “Ân, tiếp tục nhìn xem.” Ba người tiếp tục về phía trước.

      Phía trước là hồ nước. Hồ nước trong suốt, trong nước chiếu lại quang cảnh rừng núi, phong cảnh thập phần u nhã tú lệ, mặt đất ẩm ướt bên bờ, có dấu chân động vật hỗn độn.

      Quan Văn chỉ vào hồ nước : “Ta nhớ chung quanh chỉ có hồ nước này, những hồ nước khác đều phải ở bên kia núi.”

      Quan Mao cười : “ cách khác, động vật ở gần đây bình thường đều đến chỗ này uống nước?”

      “Hẳn là như vậy.”

      “Vậy chúng ta phải đặt chút cạm bẫy đường của chúng nó .” Đồ Tô đề nghị . Ba người thương lượng xong, phân công nhau hành động. Quan Mao sức lực lớn, phụ trách đào hầm, Quan Văn dùng dao vót nhọn tiêm đầu gỗ, Đồ Tô phụ trách tìm nhánh cây lá cây, chuẩn bị đợi cho cạm bẫy đặt xong sau đó bao phủ ở mặt .

      Quan Mao đem hố đào tốt xong, Quan Văn đem đầu gỗ vót nhọn để vào, đầu nhọn hướng lên . Con mồi rơi vào , chết cũng trọng thương. Ở mặt cạm bẫy che tầng nhánh cây , bên lại phủ lá rụng cùng đất vàng.

      Quan Mao nhìn cạm bẫy chế tốt, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, khó xử : “Đầu gỗ nhọn như vậy, nếu nngười vào nguy hiểm.”

      Quan Văn tự trong túi lấy ra mảnh vỏ cây, đặt ở ngã rẽ đường, mặt sớm dùng nhọ nồi viết lên: “Phía trước có cạm bẫy.”

      Liên tục đặt tốt mấy cái hố, đợi bố trí tốt hết thảy xong, ba người tìm chỗ nấp trốn vào, lẳng lặng chờ đợi.

      Nhưng là bọn họ nghĩ đến đẹp tốt, đợi liên tục nửa canh giờ, trừ bỏ đám chim bay qua, ngoài ra, động vật khác con cũng thấy.

      “Chúng ta suy nghĩ chưa tốt, phương pháp này chúng ta có thể nghĩ đến, người khác cũng có thể nghĩ đến, các ngươi xem này đội săn thú về bên này, ai…” Quan Mao uể oải kéo lỗ tai mình.

      Quan Văn an ủi : “Người khác cũng đến mới tốt, chừng chúng ta có thu hoạch đâu.” Ba người yên lặng nín thở, trông mong nhìn chờ con mồi nhảy vào cạm bẫy.

      Thời gian nhanh chóng trôi qua, mắt thấy yên tĩnh ngồi chờ cũng phải biện pháp tốt, ba người lần nữa thương nghị lát sau làm ra quyết định: “Quan Văn lưu lại ở trong này trông coi cạm bẫy, Quan Mao mang theo Đồ Tô đến nơi khác tìm cơ hội.”

      Quan Mao cùng Đồ Tô lại lên núi trong chốc lát, bọn họ dám xa, ở đường bên kia hồ nước tiếp tục đặt cạm bẫy.

      Hai người liên tục đào vài cái cạm bẫy. Đồ Tô đột nhiên nghe được chỗ vừa rồi bọn họ đặt cạm bẫy hình như có động tĩnh.

      Quan Mao nghiêng tai nghe, nơi đó chỉ có tiếng người còn có động vật lớn rống lên tiếng. Quan Mao nghe tiếng, sắc mặt đột biến, la lớn: “Nguy rồi, tiểu Văn có nguy hiểm!” Đồ Tô cũng bị dọa, trong tay nắm dao chặt củi, hai người trước sau theo đường cũ chạy tới.

      Cách bên hồ càng gần, thanh kia nghe được càng ràng. Hai người tim đập càng nhanh. Đồ Tô thầm cầu nguyện, Quan Văn trăm ngàn đừng gặp chuyện may! Đợi tới khi hai người tới bên cạnh cạm bẫy, nhất thời trợn tròn mắt!

      Bọn họ vừa rồi đặt tốt bốn cạm bẫy, chỉ có hai cái bị giẫm lên, bên trong cọc gỗ bên trong còn có ít vết máu.

      “Tiểu Văn — ”

      “Nhị ca!”

      Hai người lo lắng lớn tiếng kêu gọi. Quan Mao gấp đến độ đấm ngực giẫm chân, ba ba đánh cho mình vài cái tát.

      Đồ Tô ngăn lại khuyên giải an ủi trong chố lát, hai người tiếp tục tìm kiếm.
      Linh Sờ TinhTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Trở về nhà


      Khi hai người gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, vừa vừa kêu, chợt nghe bên hồ trong rừng cây truyền đến thanh : “Ai — ta ở trong này!”

      “Tiểu Văn –” Quan Mao kích động theo cái thanh kia chạy tới, suýt nữa té ngã. Đồ Tô cũng ở phía sau gắt gao theo.

      Quan Văn đứng ở trong bụi cỏ nhếch miệng nhìn hai người, tóc cùng quần áo hỗn độn chịu nổi, vạt áo phía trước còn dính ít vết máu.

      Quan Mao chạy lên, hung hăng đấm chút, trong lúc nhất thời ra lời.

      “Huynh bị thương?” Đồ Tô vội vàng hỏi.

      Quan Văn lắc đầu, đưa tay chỉ về hướng bên cạnh: “Ta có, Ngũ thúc bị thương…”

      “A?” Quan Mao xoay người theo phương hướng chỉ chạy tới.

      “Ngũ thúc thực xin lỗi, ta rất sốt ruột thấy được thúc…” Quan Mao quay đầu vò đầu bứt tai xin lỗi.

      Quan Ngũ thúc chút nào để ý khoát tay, nửa nằm ở cỏ, cánh tay trái dùng vải quấn lên rồi, máu bên trong ngừng chảy ra ngoài, nhìn làm cho người ta khiếp đảm.

      “Ngũ thúc, sao thúc lại tới đây?” Quan Mao thanh nghẹn ngào hỏi. Quan Ngũ thúc a nhếch miệng, khuôn mặt sẹo từng trải kia ra mỉm cười: “Ta sao, chút thương ấy trở ngại gì.” ngược lại lại an ủi huynh muội hai người.

      Quan Văn ở bên giải thích : “Vốn cạm bẫy này dùng để đối phó động vật bình thường dư dả, nhưng ai ngờ được lại có con lợn rừng tới…” Quan Văn lúc này vẫn còn sợ hãi, nếu phải Ngũ thúc đúng lúc chạy tới, hậu quả thực lường được.

      “Chúng ta trước tiên cái này, chạy nhanh đem Ngũ thúc dìu về trong thôn lại mời đại phu.” Đồ Tô ở bên cạnh xen mồm .

      “Như vậy , chúng ta trước đem lợn rừng kéo đến chỗ ta, sau đó Đại Mao mời Vương lão đầu ở cửa đông thôn. Đồ Tô cùng Tiểu Văn ở lại chờ.” Quan Ngũ thúc rất đơn giản phân công chút nhiệm vụ. Vương lão đầu này Đồ Tô gặp qua, là đại phu duy nhất trong thôn, lúc ấy nàng vừa tới, từng xem bệnh cho nàng đấy.

      Quan Ngũ thúc đứng dậy cùng Quan Mao Quan Văn cùng nhau đem con lợn rừng chết từ trong lùm cây túm ra, Đồ Tô cũng chạy nhanh tiến lên hỗ trợ. Đây là lần đầu tiên nàng đứng gần quan sát lợn rừng như thế, nó cùng heo nhà lớn giống nhau, bốn chân nó to ngắn, đầu dài tai , lông mao dài mà cứng rắn, răng nanh dài lộ ở bên ngoài. mắt bụng lợn rừng còn cắm mũi tên.

      “Đầu lợn rừng này còn chưa trưởng thành, nếu đụng phải heo đực trưởng thành thể may mắn như vậy.” Quan Ngũ thúc dùng tay phải kéo cái chân heo vừa vừa lải nhải.

      Ba người hợp lực kéo lợn rừng hướng nhà Ngũ thúc đến, Quan Mao lại chạy nhanh về thôn mời Vương lão đầu. Sau khi trở lại nhà tranh của trong rừng, Quan Ngũ thúc tự mình bôi dược trước. thường xuyên vào núi săn thú có khi cũng hái chút dược liệu bán, cho nên trong nhà cũng chuẩn bị ít dược liệu thường dùng.

      Đồ Tô thầm đánh giá gian phòng ở sáng sủa gọn gàng này, tuy rằng là phòng của người đàn ông độc thân nhưng có vẻ bẩn loạn. Chỉ là phòng ở khuyết thiếu nữ chủ nhân nên có phần thiếu cảm giác ấm áp chút.

      “Đúng rồi, các cháu cũng đói bụng , ta nấu cơm.” Quan Ngũ thúc thực tự nhiên xắn tay áo lên muốn nấu cơm.

      , thúc nghỉ ngơi cháu làm.” Đồ Tô đương nhiên thể để cho người bị thương động thủ. Nàng thực tự nhiên vào nhà kho ngoài cửa bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Quan Văn cùng Ngũ thúc câu được câu chuyện phiếm, trong mong chờ Vương lão đầu đến.

      “Ba người các cháu tại sao lá gan lớn như vậy dám tự mình ?” Quan Ngũ thúc nhịn được bắt đầu răn dạy hai người. đợi Quan Văn trả lời, lại đem ánh mắt đầu hướng Đồ Tô : “Đây khẳng định lại là Đồ Tô ra chủ ý ?” Đồ Tô cười gượng hai tiếng trả lời. Quan Văn giọng biện giải : “ phải nàng ra, là ba người chúng cháu đồng loạt thương lượng tốt, trong nhà là…” tới đây, Quan Văn có chút biết gì gãi đầu. Quan Ngũ thúc tự nhiên hiểu được tình cảnh nhà bọn họ. trầm ngâm lúc lâu sau chậm rãi : “Về sau thể lại mạo hiểm như vậy nữa, ta nơi này còn có chút tiền dư, các cháu trước cầm dùng .”

      được! Ngũ thúc, này tuyệt đối thể!” Quan Văn quả quyết cự tuyệt.

      Quan Ngũ thúc thấy Quan Văn cự tuyệt trảm đinh tiệt thiết như thế, mặt có chút xấu hổ, cười khổ tự giễu : “Ta biết, các cháu là sợ lời đồn đãi trong thôn, là vì thanh danh mẹ cháu… Chỉ là, các cháu cứ yên tâm, việc này chỉ có hai nhà chúng ta biết, ai cũng , người khác làm sao có thể biết được!”

      , phải cái này!” Quan Văn tiếp.

      “Vậy được rồi…” Quan Ngũ thúc ánh mắt ảm đạm, thập phần đơn buông tiếng thở dài, liền tựa vào ghế trúc nhắm mắt dưỡng thần, cái gì cũng nữa.

      Đồ Tô ở bên cạnh nghe, đem gạo vo sạch bỏ vào trong nồi, mang củi nấu tốt. Nàng tiếp lời Quan Văn ; “Ngũ thúc, Nhị ca phải vì vậy, mà là cảm thấy thúc mình cũng rất dễ dàng. Mấy người chúng ta cũng đều lớn, cuộc sống chậm rãi tốt lên, thúc cần lo lắng.” Quan Ngũ thúc nghe đến đó, mở mắt ra liếc nhìn Đồ Tô cái, trong mắt có hơi hơi kinh ngạc. Đồ Tô sợ tin vội vàng lại bổ sung câu: “Cháu gần đây ở suy nghĩ làm thế nào để có thể kiếm tiền đây? Rất nhanh nghĩ ra được.”

      Quan Ngũ thúc nghe được nửa câu sau của nàng, khỏi mỉm cười. Đồ Tô cũng giải thích nhiều. Nàng lại cắt miếng thịt cùng với rau dại đều bỏ vào trong cháo, chuẩn bị làm thành cháo rau, lại đem mấy cây củi trong bếp rút bớt ra, dùng lửa chậm rãi hầm. Vừa đúng lúc, Vương lão đầu cũng chạy tới.

      vừa tiến đến đánh giá ba huynh muội Đồ Tô, đơn giản hỏi vài câu rồi bắt đầu mở ra cái hòm thuốc trị thương cho Quan Ngũ thúc.

      Vết thương người Quan Ngũ thúc cũng quá nặng, chỉ bị thương ở da thịt. Vương lão đầu bôi lên chút thuốc bột lại băng bó lần nữa, thuận miệng dặn vài câu xem như xong việc.

      Quan Ngũ thúc thanh toán dược phí, Quan Văn khách khí đưa ra cửa. Lúc tới cửa, Quan Ngũ thúc do dự chút rồi dặn : “Vương đại thúc, ngươi đừng ba người bọn họ ở chỗ ta.” Vương lão đầu nghe xong cười : “Ngươi cho ta là người nhiều chuyện sao!” Quan Ngũ thúc vội vàng vụng về giải thích: “Ta đương nhiên phải có ý tứ này.”

      Vương lão đầu lắc đầu, do dự mãi rốt cục vẫn là đem lời trong lòng ra: “Hậu Tề nha, phải lão nhân ngươi, các ngươi nha chính là quá để ý miệng người khác, cả đời người, ai mà bị ? Miệng ở mặt người khác, ai quản được! Cứ theo ta , chỉ cần chúng ta làm chuyện thương thiên hại lí, cái khác để ý làm chi.” xong, đóng hòm thuốc, nhàng mà .

      Quan Ngũ thúc lần nữa vào ngồi, trong mắt dường như có chút suy nghĩ. Đồ Tô bên dùng thìa quấy cháo trong nồi bên làm bộ như chút để ý hỏi: “Ngũ thúc, người trong thôn đều cha ta trở về nữa, là sao?” Quan Ngũ thúc liếc mắt nhìn Đồ Tô cái, mặt lên do dự, sau lúc lâu mới đáp: “Ta cũng biết, có lẽ rất nhanh trở về đây.”

      Đồ Tô mới tin, mặt nàng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: “Nếu thực còn sống, làm sao có thể bảy tám năm qua gửi phong thư về nhà. Cho dù nhất thời chưa về được, thư vẫn có thể đưa ?” Đồ Tô đối với phụ thân chưa từng gặp mặt này tia cảm tình, huống chi nàng còn nghe , năm đó khi phụ thân này ở nhà cùng mẫu thân cũng phải rất hòa thuận ân ái, thậm chí còn thường xuyên vô cớ đánh chửi mình tuổi còn . Lâm thị vì thế ít lần cùng cãi nhau.

      Quan Ngũ thúc trố mắt trong chốc lát : “Chờ mấy ngày nữa, ta lại nhờ người hỏi chút.” Hai người chuyện, Quan Văn cùng Quan Mao vội vã vào, Quan Mao lau phen mồ hôi mặt, đầu đuôi câu: “Đồ Tô, nhanh, nương trở lại, chúng ta chạy nhanh về nhà.”

      “Tại sao lại nhanh như vậy?” Đồ Tô kinh ngạc . Đào Lâm thôn cách Quan Hà thôn hơn mười dặm đường, nương nàng dù thế nào cũng phải ăn cơm trưa rồi mới trở về chứ. Quan Mao nhăn mặt đáp: “Ai biết, ta đoán nương khẳng định lại cùng cữu nương các nàng phát sinh tranh cãi, mặt nàng dù sao cũng thực mất hứng. Chúng ta chạy nhanh trở về, bằng …” Huynh muội ba người đành phải chạy nhanh cùng Quan Ngũ thúc cáo từ về nhà, về phần đầu lợn rừng kia trước hết để ở chỗ này. Quan Ngũ thúc vốn định giữ ba người lại ăn cơm, xem tình hình này cũng chỉ đành câm miệng .

      Ngay tại khi huynh muội ba người sắp ra khỏi cánh rừng, đội săn thú của Quan Phú kia cũng hướng bên này chạy tới, song phương đụng mặt nhau.

      Đôi mắt của Quan Phú nhìn qua lại ở người ba người, mặt mang theo ý cười mơ hồ, những người khác còn lại cũng là ánh mắt sáng quắc nhìn bọn họ. Quan Phú vẻ mặt thân thiết hỏi: “Các ngươi đây là từ đâu đến nha?”

      Quan Văn biết tình là giấu giếm được, đơn giản chuyện dễ hiểu được, đỡ phải để cho bọn họ trở về loạn bịa đặt, sắc mặt bình tĩnh ; “Chúng ta vào núi săn thú, ai ngờ lại gặp lợn rừng, may mắn Quan Ngũ thúc ngang qua nơi đó, cứu chúng ta. bị thương, chúng ta đưa về nhà. Phú thúc các ngươi lần này vào núi thu hoạch ít ?” xong, lại giả vờ vẻ mặt thân thiện đánh giá con mồi của bọn họ.

      Quan Phú lông mày dựng thẳng đôi mắt chớp vài cái, mặt ý cười càng tăng lên, cố ý cảm thán : “Phải a, Hậu Tề liều chết cứu các ngươi, là rất nhiệt tâm a. Các ngươi nên hiếu thuận thực tốt, có đúng a Đồ Tô?” Quan Phú cười nhìn về phía Đồ Tô, ý tứ trêu chọc trong mắt thực làm cho người ta nén giận, những người khác cũng lên tiếng phụ họa.

      Đồ Tô lạnh lùng cười cao giọng : “Quan Ngũ thúc biết nguy hiểm lại tới cứu trợ chúng ta là đại nhân đại nghĩa, cả nhà chúng ta đương nhiên phải cảm tạ thực tốt. giống người nào đó tính toán quá mức, gặp lợi quên nghĩa.” Quan Phú đương nhiên nghe ra được nàng chỉ cây dâu mắng cây hòe, trong mắt lên tia tức giận. định mở miệng chế nhạo, vừa vặn Quan Ngũ thúc nghe được động tĩnh ra.

      Hai con chó săn lớn bên người Quan Phú vừa thấy chủ nhân ra, vèo chút bổ nhào lên vẫy đuôi đón tiếp. Hóa ra, bọn họ là đến đây trả chó.

      “Hậu Tề, ta đem Tái Hổ và Thắng Hổ đưa tới cho ngươi.” Quan Phú cười hô. Đồ Tô thầm nghĩ, hóa ra Quan Ngũ thúc tên là Quan Hậu Tề, cái lão cha kia của nàng hình như tên là Quan Hậu Cần.

      Quan Quý Tài cũng từ phía sau lên phía trước lớn tiếng : “Hậu Tề a, hai con chó này của ngươi cũng lợi hại giống như người khác loan truyền vậy. Lần này vào núi chúng ta chỉ bắt được mấy con thỏ.” Đồ Tô nghiêng mắt liếc liếc người này cái, đây là cái đạo lý gì? Tự mình bắt được còn trách chó của người khác tốt! Sau đó Quan Phú lại giả vờ giả vịt muốn đưa cho Quan Hậu Tề hai con thỏ xem như tạ lễ. Quan Hậu Tề tự nhiên khiêm nhường thu.

      Quan Phú cùng Quan Quý Tài miệng giả vờ khách sáo, động tác lại rất lưu loát đem con thỏ thu hồi.

      Ba huynh muội Đồ Tô mắt lạnh nhìn nhìn vài lần, thực muốn theo chân bọn họ cùng nhau, ba người liền bước nhanh chạy về nhà.

      Vừa vào cửa, ba người cảm thấy khí trong phòng thích hợp.

      Tang Lạc ngồi ở trong phòng buồn bã thêu thùa may vá, thấy bóng dáng của Lâm thị.

      “Nương đâu?” Quan Văn giọng hỏi.

      “Nàng thoải mái nằm ở bên trong rồi.” Tang Lạc ủ rũ ủ rũ đáp.

      “Có phải lại cùng cữu nương cãi nhau ?” Đồ Tô hỏi.

      Tang Lạc giống như tiểu đại nhân thở dài : “ biết, như mà muội thấy phải đơn giản như vậy đâu.”

      “Ân, ta vào xem.” Đồ Tô miệng xong, cước bộ chậm rãi vào bên trong kia, nàng suy nghĩ làm thế nào để với nương chuyện vụng trộm vào núi này. Quan Mao cùng Quan Văn hiểu được băn khoăn của nàng, hai người cũng lời nào, chỉ đem bộ ngực vỗ thùng thùng lên, ý tứ là có việc gì bọn họ chịu trách nhiệm. Ba người yên bất an đẩy cửa vào.
      roi_se_yeu_ai, Tôm ThỏLinh Sờ Tinh thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Mình thích điền văn. Hóng và bom like các nàng khi "hứng". Hãy chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào.:yoyo12:
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :