Chương 7. "Tôi chết mất" - Acacia, tôi nhớ quá nha ~ sao lâu vậy trời? - … Acacia vừa bước qua cửa gian bị tiếng oang oang của Bridget làm giật mình. WTF nhớ ? Chẳng nhẽ tên này hôm nay đường cẩn thận đập đầu vào chỗ nào rồi. - Acacia thân , việc giúp tôi, Bridget tôi xin thề mãi khắc ghi trong tâm trí. Tôi chết mất. kiêng nể sấn tới ôm chầm lấy . WHAT. THE. F*CK??? CÓ BIẾN!!! - Cút r... khụ… Acacia nổi giận đùng đùng nhưng câu vừa ra khỏi miệng liền bị trận đau thắt nơi lồng ngực cắt đứt. Acacia khụy xuống, trái tim đập điên cuồng, từ miệng trào ra từng dòng máu vàng kim lấp lánh. Bridget nhận thấy dị thường của Acacia chuyển từ ôm sang đỡ đứng thẳng dậy. Cánh cửa gian sau lưng rung lên, từng khe nứt sâu hoắm dài ngoằng đột ngột xuất , ‘rầm’ tiếng cánh cổng trạm khắc bằng đá cẩm thạch hoàn toàn sụp đổ. Chiếc đồng hồ khổng lồ cổ kính treo tường cũng chạy chậm lại, khoảnh khắc các kim đồng thời ngừng lại, mặt kính ra những vết rạn nứt chằng chịt bao phủ gần hết bề mặt đồng hồ. Tòa nhà vững chắc bỗng rung lên từng đợt, Bridget vội vã bế xốc Acacia chạy ra ngoài, sau ánh sáng chớp lóe bóng dáng họ biến mất trước cửa. biết mình bất tỉnh bao lâu, lúc Acacia thức dậy thấy bản thân nằm chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Bridget. Toàn thân bất lực, nhất là nơi ngực trái vẫn đau ỉ, cố gắng chống đỡ cơ thể bước xuống giường. Lúc này Bridget từ ngoài vào vội vã tới đỡ dậy. - Acacia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi chưa từng thấy như vậy, hơn nữa “Bàn cổ” bị nứt rồi. Acacia trầm lặng, ánh mặt tiêu cự nhìn về phía hình khung cửa sổ đối diện. - Là thời gian… Thời gian ở “Thần cổ” bị xáo trộn… Brid, có nhận thấy điều gì khác thường ? Nghe câu hỏi của , suy tư lát rồi đột nhiên khuôn mặt biến sắc. - Vào ngày trở lại, tôi thấy đá sinh mệnh xuất dị trạng, tôi cho rằng xảy ra chuyện hay nên mới tìm đến. “Bàn cổ” trong lời của họ là chiếc đồng hồ cổ tại nơi ở của Acacia, nó phải vật tầm thường mà là trong ba thần vật quan trọng có sức công phá mạnh nhất. Nếu “Bàn cổ” vỡ nát, bão thời gian được hình thành, cơn bão có khả năng xé nát thời xuyên qua các chiều gian, hàng vạn thế giới phap đối diênhững với nguy cơ diệt vong. Mà “Thần cổ” là cụm gian có bề dày lịch sử lâu đời nhất và cũng là những thế giới có điều kiện khắc nghiệt nhất. Những nơi này này chưa từng xảy ra vấn đề gì lớn, nếu có cũng chỉ là vài kiện do “Người du hành” gây ra. Nhưng dị trạng của đá sinh mệnh khiến Acacia khẳng định, lần này thể là do những kẻ ngu ngốc kia gây nên, bên cạnh đó chắc chắn chỉ có gian xảy ra vấn đề. Acacia trầm tư vài giây sau đó nhìn thẳng vào mắt Bridget. phát ánh mắt của , trong giây lát liền đoán được chuyện sắp làm. - , việc này tuyệt đối được. Tôi cử “Người chấp hành” đến đó giải quyết, được . Acacia vẫn nhìn chằm chằm vào , ánh mắt tràn đầy kiên định. - Với tình hình của thể . Hơn nữa cửa thời hỏng rồi… Tôi khô… - biết mà, họ thể giải quyết được chuyện xảy ra- cắt đứt lời giang dở của , chân mày thanh tú cau . - Ta cử “Người phán xét” . Việc này cần tranh cãi thêm nữa. -Bridget cho Acacia cơ hội thêm lời nào, trầm phất tay áo quay người rời . Thấy dáng vẻ kiên quyết của , Acacia chỉ còn biết thở dài, giọng yếu ớt đến lạ kỳ. - Brid. Bạn của ta, ta chết. Cơ thể Bridget chấn động, đứng tại chỗ như trời chồng. Hơn ai hết, Bridget hiểu người của thể giải quyết vấn đề phát sinh, nhưng chứng kiến việc xảy ra vài ngày trước, sợ hãi - sợ thực biến mất khỏi cuộc sống của . Sinh mệnh của họ dài đằng đẵng có hồi kết, từ khi xuất thế gian này, vạn vật cứ sinh ra rồi chết , sinh sôi rồi lụi tàn, tuần hoàn nối tiếp nhau. Chỉ có hai người họ vẫn còn tồn tại. Vào những giây phút thê thảm nhất hay những khoảng khắc hạnh phúc nhất trong cuộc sống, việc có ở bên cạnh vĩnh viễn thay đổi, vì họ là tồn tại giống nhau. Do đó có thể bộ lộ mọi cảm xúc của mình trước mặt , cũng đâu khiêng nể gì . Mặc dù để người khác nhìn vào chắc chắn nghĩ họ là hai kẻ mặt dày đội trời chung, nhưng thực chịu nổi ý nghĩ cuộc đời thiếu . Khi nghe Acacia rằng mình chết, chỉ có thần linh mới biết hoảng sợ đến nhường nào. Bridget cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, nhìn hình bóng in khung cửa kính, nặng nề . - Thần lực của tôi luôn theo . Tôi sử dụng quyền năng đưa đến những thế giới kia nhưng với điều kiện phải rời ngay lập tức khi giải quyết xong vấn đề. rồi chứ? - Cảm ơn, bà thím xinh đẹp - mỉm cười nhìn bóng lưng của xa dần trong tầm mắt. Sáng hôm sau, họ cùng đến trung tâm Tổng bộ. Trong lúc chờ đợi Bridget vẽ trận đồ truyền thống, Acacia rảnh rỗi liền hỏi . - Brid, sao mấy hôm nay thấy vợ thím đâu nhỉ? Nàng ta tên Flora đúng … Ái chà chà hay thím bị vợ bắt gặp ngoại tình, nàng ta tức giận nên bỏ . Ây da đúng, hay là nàng ta chê thím già, đá thím rồi? - biết mình bao lâu ? - vẽ trận đồ bị càm ràm đến đau đầu, ngẩng phắt mặt lên, ánh mắt nhìn Acacia sắc lẹm đến nỗi khiến chảy mồ hôi lạnh. - … À cũng khoảng bảy mươi năm… - Trong đầu đột nhiên xuất hình bóng kẻ xấu xí, chợt thở dài - Hài… Sinh mệnh của người thường quá ngắn so với chúng ta. Tại sao thím cứ luôn chọn họ nhỉ, tôi thực rất tò mò đấy. “Tại sao?” Bridget thất thần, tại họ giống , câu trả lời vừa bật ra trong đầu khiến thấy nực cười. nhanh chóng hoàn thành trận đồ sau đó xách vứt vào giữa tâm trận. - Ai da… vỡ xương chậu của tui rồi, thím nên nhàng với phụ nữ chứ.- Acacia hình tượng mà kêu la thảm thiết. Bridget để tâm tới tiếng gào thét của , nhanh nhẹn giọt máu vào trận đồ sau đó đọc chú ngữ. Trận đồ phát ra ánh sáng rực rỡ đan xen vào nhau, tạo thành tấm lưới ánh sáng khổng lồ. Trước khi dời Acacia thấy gương mặt Bridget lên nét thương tâm, lắc đầu thầm nghĩ bản thân nhìn nhầm. Đợi biến mất sau tầng tầng ánh sáng, Bridget chỉ biết cười khổ, là thực vô tâm hay giả vờ đây… Quả phải sau khoảng thời gian rất dài Acacia mới nhận ra tình cảm của Bridget dành cho mình, bấy giờ mới biết thực ra những người phụ nữ làm vợ của đều có đôi nét giống . Nhưng đó lại là đoạn sau của câu chuyện.
Chương 8. Trong nháy mắt, luồng sáng thoái lui dần. Acacia phát mình đứng mô đất cao xung quanh là những tảng đá khổng lồ được chạm khắc cầu kì, sau lưng là bức tượng điêu khắc con rồng phương Tây với đôi cánh khổng lồ lưng. Trước mắt hàng trăm người quỳ sụp bên dưới, biểu cảm mặt kinh ngạc cùng xúc động, miệng lắp bắt kêu to. - Cổ thần giáng thế! - … - Acacia chỉ biết câm lặng, khóe môi giật giật. Chắc chắn Bridget lại động tay động chân vào rồi. Điều Acacia nghĩ quả sai. việc là thế này: khi trận đồ truyền thống bắt dầu khởi động, từng nét điêu khắc tảng đá đứng phát sáng, sau đó luồng sáng rực rỡ từ trời giáng xuống. Sau khi ánh sáng ấy yếu dần, người ta mới thấy tảng đá cao cao là giống cái mỹ lệ tuyệt trần, phía sau là hình bóng người đàn ông tuấn, cơ thể trong suốt nhưng lại tỏa ra khí thế uy nghiêm cùng uy áp hùng mạnh khiến những kẻ tầm thường như họ dám nhì thẳng, chiếc áo choàng người bao trùm lên bờ vai bé của giống cái. Khi đứng cạnh nhau, tồn tại của họ trở nên thần thánh. Nhưng chỉ sau chớp mắt thân ảnh người đàn ông mờ dần rồi tan biến. Từ đám đông, cụ già râu tóc bạc phơ chống gậy đến trước mặt Acacia. Ông ta quỳ dưới chân , gương mặt già nua in sâu dấu vết thời gian dường như cung kính lại mang theo tia quẫn bách. Giọng của ông từ tốn lại khàn khàn. - Thay mặt cho toàn thể sinh linh của Vực Sáng, ta Eigine trưởng tộc Garbil cầu xin Cổ Thần hãy cứu vớt những sinh mạng vô tội này. Acacia lướt mắt qua những người quỳ trước mặt mình. Họ đều rất xinh đẹp và khoác lên vài những bộ quần áo trắng tinh khiết, sạch . Theo trí nhớ của Acacia, đây là thế giới của người hóa thú, tuy chưa đến thời đại cơ khí nhưng họ lại có những công trình kiến trúc đồ sộ đáng kinh ngạc, bên cạnh đó họ chính là nền móng lịch sử vững cho phát triển ngày sau. Thêm nữa con người nơi đây sống rất hòa ái, hiếm khi xảy ra tranh chấp hay cướp bóc. Chiều gian này lại xuất trục trặc quả là dị thường. Acacia nhìn về phía chân trời, nơi đó bị bao phủ bởi tầng lớp mây đen dày đặc, thi thoảng còn lóe lên những tia chớp đỏ rực như máu, ma mị u khiến người ta lạnh sống lưng. - Rừng bóng đêm… Câu của dài, giọng cũng quá to nhưng đặc biệt ràng. Nhóm người quỳ phía dưới ngơ ngẩn ngước nhìn , nghe được câu này vội vàng cúi gằm mặt, lưng khom sâu, bờ vai ngừng run rẩy. Đặc biệt người đàn ông lớn tuổi trước mắt biểu mãnh liệt nhất, lão ta toát mồ hôi ngừng, cảm giác như có thể ngất bất cứ lúc nào. Acacia đương nhiên biết chuyện xảy ra chắc chắc liên quan tới đám người này, nhưng đề cập đến, ánh mắt cảm tình nhưng giọng lại ấm áp. - Đứng dậy … Ta có chút mệt mỏi. - Thưa, xin để già này đưa ngài đến Thánh Tích- lão già Eigine vừa được người ta đỡ dậy hấp tấp lên tiếng. - Được. Acacia mỉm cười dịu dàng, sau đó theo bước lão ta về nơi ở tạm thời. Những người khác thấy rời mới dám đứng thẳng dậy, họ kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Acacia, số chàng trai vừa đến tuổi trưởng thành còn lộ si mê trong mắt. Họ ngờ lời cầu nguyện của mình thành , Cổ Thần thực hạ thế, người này chắc chắn giúp họ. Nhưng nếu biết được .... Thâm tâm họ rất sợ hãi. Sau khi đưa Acacia về nơi nghỉ ngơi, lão Eigine cũng xin lui. Lão ta còn bận bịu bàn bạc với các gia tộc khác làm sao để che giấu bí mật kia. Tất cả cũng đều tại kẻ đó. Lão vừa rời , trong cung điện rộng lớn, Acacia rũ bỏ hình tượng hoa hậu thân thiện, nữ thần cao quý, vừa gặm táo vừa vắt chân chữ ngũ thoải mái dựa vào giường. - Thím Brid, thím đúng là rảnh rỗi mà. - Ây… chỉ là lỗi kĩ thuật thôi, dù sao càng tiện cho làm việc, phải sao?- Giọng nam nhân vang lên quanh quẩn khắp căn phòng, từ tay áo sợi tia sáng bay ra, nó dần hóa thành hình dáng mờ ảo của Bridget. - Lần này bỏ qua cho thím… có lần sau- ném luôn quả táo trong tay về phía Brid, quả tao xuyên thẳng qua cơ thể - … Acacia đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nhìn cái bóng ngồi cạnh mình. - Mà thím có thấy tộc hóa thú có gì lạ ? - Vậy có nhớ lần cuối mình đến đây ? - … Cũng được vài thập kỉ rồi, thời gian trôi qua nhanh , chúng ta cũng già rồi Brid ạ haizz… vừa còn vừa ôm lấy gương mặt bé của mình, giống như thiếu nữ đến tuổi trưởng thành. Cái bóng mờ nhạt trợn tròn mắt đầy khinh bỉ, mà có mặt mũi câu đấy. Acacia cứ ngồi như thế, đến khi mặt trời khuất núi mới đứng dậy, cái bóng do thần lực của Bridget hóa thành cũng biến mất từ bao giờ. lại nhớ đến , đứa trẻ đặc biệt ấy. Câu cuối cùng trước khi từ giã cõi đời của khắc sâu trong tâm trí . Giây phút ấy nắm chặt lấy tay , khuôn mặt tràn đầy ân hận và nuối tiếc. - Ta luôn hối hận vì chưa lần cho nàng biết điều này. … - Nàng có tò mò ? Lần sau khi chúng ta gặp lại, ta nhất định cho nàng biết. Chương 9. Tìm thấy rồi. Tối ấy, Acacia ngủ. thay bộ trang phục dạ hành, quận mái tóc bạch kim, giữa đêm tối vẫn phong thái khác người. Tại sao Acacia ăn mặc như vậy? Tất nhiên là rình mò…. À trinh sát nơi này rồi, kẻ ngốc cũng nhận ra người ở đây trong lòng có quỷ, có khi việc rắc rối hôm nay cũng do họ góp tay vào. Giữa gian yên tĩnh, tiếng thét cao vút của phụ nữ truyền tới tai Acacia sau đó là tiếng trẻ con khóc lanh lảnh. theo thanh tìm đến căn nhà lụp xụp tựa như sắp đổ. Acacia lấp ló nhìn qua khung cửa sổ. Bên trong căn phòng rách nát, người phụ nữ nằm giường hơi thở yếu ớt, gắng sức nhìn đứa con vừa chào đời của mình, tuy nhiên niềm hạnh phúc mặt tắt ngóm sau khi nhìn thấy thứ mình vừa sinh ra. Đột nhiên người đàn ông cao lớn đạp tung cửa bước vào. chạy đến bên giường nắm chặt tay người phụ nữ kia nhưng sau khi thấy thứ được bọc trong khăn, sắc mặt cũng tái nhợt. Ngay lúc này nhóm người xông vào trong, bọn chúng đến gần bà đỡ xác nhận lại thứ bà ta ôm. Tiếp theo gì đó với cặp vợ chồng tuyệt vọng, rồi ôm cái bọc tay bà đỡ . Người phụ nữ giường ôm măt khóc tức tưởi, người đàn ông cũng chỉ biết im lặng vỗ về , ai ngăn cản những kẻ kia. Acacia im lặng nhảy lên cành cây gần đó, bám theo nhóm người kia, nhận ra huy hiệu bọn chúng đeo người, huân chương gia tộc Garbil. Bí mật theo dõi, thấy bọn chúng vào lãnh giới rừng bóng đêm. Tiếp tục thêm nửa giờ nữa, chúng để cái bọc khăn chứa đứa trẻ khi nãy xuống đất rồi quay trở lại đường cũ. Acacia chắc chắn ngững kẻ kia xa mới nhảy từ cây xuống, khom mình ôm cái bọc lên. Bên trong là con thú mới sinh, những sợi lông đen bóng ôm chặt vào cơ thể nhoi vẫn còn lưu lại nước ối của nó. thắc mắc, tộc thú theo biết rất coi trọng hậu nhân sao lại vứt bỏ ấu thú? khó hiểu… tiếng động vang lên sau lưng, Acacia quay đầu lại phát con thú to lớn cao gấp đôi nhìn mình chằm chằm bằng cặp mắt đỏ quạch khát máu. Nhưng khiến kinh ngạc hơn cả là đồ đằng quen thuộc phát ra tia sáng đỏ rực bộ lông đen bóng của nó. --------- từng là kẻ ngậm thìa vàng từ trong bụng mẹ, người được sinh trong tầng lớp thống trị, có thể được vạn người ngưỡng mộ ganh tị. được cha mẹ đặt cho cái tên mang đầy vinh quang và tự hào Clitus. mang trong mình sức mạnh khổng lồ, chỉ mình có thể đánh bại cả trăm người, thú hình của là con sư tử kiêu hùng. Bộ lông của khác hoàn toàn mọi người, màu đen tuyền bóng mượt, khi ấy họ những coi là kẻ lạc loài mà còn càng thêmm ngưỡn mộ. là niềm tự hào của gia tộc. Cho đến năm 16 tuổi, vào ngày lễ trưởng thành, cuối cùng có thể biến từ hình thú thành người, Hội tiên tri truyền ra lời sấm “ Những kẻ khoác mình tấm áo của màn đêm mang đến tai ương, bất hạnh cho toàn bộ sinh linh, đứa trẻ đầu tiên là sứ giả của địa ngục dẫn dắt những kẻ lạc loài. Hoa ngân quang tàn, hoa thủy tinh nở rộ khắp đất trời”. Có ai biết hoa ngân quang là đại diện của vực sáng, còn hoa thủy tinh lại chỉ tồn tại được ở rừng bóng đêm. Chính vào lúc ấy, trước chứng kiến của hàng ngàn đồng tộc, hóa hình, bộ lông đen bóng xuất đồ đằng chằng chịt, phát ra ánh sáng đỏ rực quỷ dị. Cơ thể dần biến đổi, khi đoàn ánh sáng lui , người nín thở chờ đợi diện mạo của đều sửng sốt. Khinh bỉ, kinh tởm, thất vọng, sợ hãi… thậm chí còn có người trực tiếp hôn mê. ra, tộc người hóa thú đều là những sinh vật xinh đẹp, ngạo nghễ, ở trong cơ thể họ tồn tại sẵn dòng máu hiếu chiến, kiêu ngạo. Kẻ bị xem là bình thường nhất ít nhiều cũng nhận được thương hại hoặc khinh thường của đồng tộc chứ đừng đến diện mạo như . Ngay thời khắc ấy, lời tiên tri kia bị quy chụp lên đầu . Gia tộc vì bảo vệ mà bị những kẻ khác liên hợp tiêu diệt. Cha mẹ chết ngay trước mắt . Bản thân bị người ta truy giết chật vật đến khó tin. Từ người đứng đỉnh nhân sinh, qua đêm biến thành cừu nhân của toàn tộc hóa thú. Trốn chui trốn lủi mới tiến vào được rừng bóng đêm. uất ức, căm thù, phẫn nộ. Được, nếu các người tin vào lời tiên tri đến vậy, ta biến nó thành , nhanh. vứt bỏ cái tên cao quý của mình, toàn thân bị thù hận bao phủ, thề phải bắt chúng gánh chịu toàn bộ những đau khổ mà phải chịu đựng. Nhiều năm trôi qua, càng nhiều đứa trẻ giống ra đời, đứa bị giết ngay từ khi lọt lòng, đứa bị vứt bỏ tại vìa rừng bóng tối. cũng có đội quân hùng mạnh của riêng mình. Nhưng tâm tính cũng biến đổi ngày càng mạnh mẽ, tàn độc hơn, quyết đoán hơn… vô cảm hơn, phần thú gần như chiếm lấy toàn bộ cơ thể . Đến hôm nay, gặp được người kì lạ. Là giống cái, thiếu nữ rất xinh đẹp. cũng biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả nữa. Dưới ánh trăng huyền ảo, mái tóc được cột sau gáy làn gió thổi tung những lọn tóc bạch kim, xinh đẹp hơn hoa thủy tinh, lấp lánh hệt như những vì tinh tú. Khi quay đầu lại nhìn , đôi mắt màu thạch tím mở to, hề có kinh hãi thường gặp mà chỉ tràn đầy ngạc nhiên. Quả , đẹp đến nghẹt thở… trái ngược hoàn toàn mới , dị thường kinh hãi thế nhân. chút tự ti trào lên trong lòng , vừa chua xót vừa đắng chát. kia có vẻ sợ . Ôm theo đứa bé trong bọc nện bước đến gần , vuốt ve bộ lông của , ngón tay còn vẽ theo những đường hoa văn cơ thể . Thực rất ngượng ngùng a, cẩn thận liền biến về hình người, khuôn mặt đỏ bừng. đứng im như phỗng… chết tiệt ấy nhìn thấy rồi, sợ hãi sao? bỏ chạy sao? cười khổ trong lòng, nhưng chờ cả nửa ngày cũng nhận thấy khuôn mặt có chút kinh sợ nào, ngay cả tiếng hít khí còn có. nhìn trân trân hồi rồi đột ngột hỏi. - Ngươi tên là gì? đơ người rồi trầm trầm . - Trước đây là Clitus. - cái tên đẹp, nhưng ngươi thích nó. Ta thấy cái tên Baron phù hợp với ngươi. - …. - trầm ngâm lâu… hợp với sao? Nực cười, chắc cái tên này chả đẹp đẽ gì cho cam. như nhìn ra suy nghĩ của . Bàn tay mát lạnh chạm vào má , việc tiếp theo làm khiến kinh ngạc như trời trồng. kiễng chân hôn lên trán . Sau đó còn cười rạng rỡ với rằng, Baron nghĩa là 'tự do'. nghĩ có lẽ cả đời quên được ngày ấy. Và quả ký ức đêm hôm đó mãi khắc ghi trong tâm trí , ngày lại ngày trở nên sâu đậm hơn.