Chương 3. Kiêu ngạo - Phù… phù… cmn… Brid chết tiệt.…#56&/4@24… Giữa sa mạc rộng lớn, trẻ xinh đẹp với phục sức lộng lẫy vừa vừa mắng chửi quả là hình ảnh khiến người ta khó mà tin được. “Người trông giữ thời gian” quanh năm suốt tháng ở trong cung điện xa hoa, đến ánh nắng còn khó lòng chạm đến nay lại bộ sa mạc hoang vu dưới nhiệt độ khủng khiếp. Acacia chịu khổ được, chịu đau được, nhưng chịu nổi cái dạng thời tiết này, quyết định khi về nhà phải viết thêm con số vào tấm chi phiếu của kẻ kia. Đương lúc của chúng ta muốn từ bỏ, phó thác cho vận mệnh, từ phía xa xa từng lớp cát bụi tung bay kéo về phía . Đó là đoàn thương nhân Trung Đông, người thanh niên đầu phi ngựa về hướng Acacia đứng. dừng ngựa trước mặt rồi tươi cười chào hỏi. - Tiểu thư xinh đẹp, phải chăng bị lạc đường? Chúng tôi là đoàn thương nhân từ Đại Đường lộ trình đến Memphis, có muốn gia nhập cùng chúng tôi ? - trùng hợp đó cũng là nơi ta muốn đến, vậy cảm phiền các rồi. Cảm ơn. nở nụ cười rạng rỡ khiến người thanh niên đối diện ngơ ngẩn, quả cuộc đời cậu ta dù bôn ba nhiều năm nhưng vẫn chưa thấy người con nào đẹp đến vậy. Trước bàng hoàng của chàng thanh niên, Acacia nhanh chóng trèo lên lưng ngựa, ngồi núp dưới lớp áo choàng dày sau lưng cậu. Thấy ngựa mãi di chuyển ló đầu lộ ra gương mặt đỏ hồng vì nóng, ngơ ngác hỏi. - Sao vậy? Cậu thanh thanh niên giờ đây mới sực tỉnh, ngượng ngùng gật đầu rồi phi ngựa theo đoàn người phía trước. Phải mất hai ngày họ mới tới được Menphis - kinh đô của Ai Cập. Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người trong đoàn buôn tò mò về Acacia, đúng hơn là cách ăn mặc của . cũng chỉ đơn giản trả lời mình đến từ địa phương hẻo lánh, họ cũng nhắc đến nữa. Quan trọng hơn, trong hai ngày tạo dựng được mối quan hệ khá tốt đẹp với đoàn thương buôn, đặc biệt là dành được lòng tin của Di Nại - con trai trưởng đoàn cũng là người giúp . - Acacia, tìm được nơi tá túc chưa... nếu chưa… ý ta là nếu ngại… có thể đến ở với ta… a … ý ta là ở chung với đoàn chúng ta…- Di Nại cưỡi ngựa đến cạnh , lắp bắp ngỏ lời. Nhìn dáng vẻ e thẹn lên lời của cậu ta quả Acacia nhịn cười nổi. thẳng thắn gật đầu, dù sao tại cũng chưa có thông tin về “Người du dành”, ở cùng họ cũng thiệt hại gì. Quả da mặt của “Người canh giữ thời gian” dày tỷ lệ thuận với số tuổi của . Cũng tội nghiệp cho người nào đó ngây thơ, trót thích “ ” này. Các thành viên khác trong đoàn thấy Di Nặc như vậy cũng phá lên trêu chọc cậu ta. Đột ngột, tiếng mắng nhiếc chửi bới cắt đứt bầu khí vui vẻ, sau đó thân hình bé ngã sụp trước ngựa của . - Tên xấu xí đáng ghê tởm này, mày nghĩ mày là ai mà dám bám lấy nữ tư tế. Tên khốn kiếp, nhìn lại bản thân mày . Hôm nay tao phải giết chết cái thứ quái vật như mày. Tên đàn ông điển trai đến trước thân hình run rẩy kia, thẳng chân đạp mạnh lên đầu người nằm dưới đất, máu từ vết thương người nọ chảy ra ngừng thấm ướt cả khoảng đất, sau đó gã cho kẻ hầu đến đấm đá liên tiếp vào người kia. Acacia cũng muốn tự chuốc phiền phức mà xen vào chuyện của họ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của người nằm dưới đất kia nghĩ lại. Quả trong sinh mệnh bất tận của mình “Người canh giữ thời gian" chứng kiến những cảnh như vậy dưới vạn lần, nhưng những người bị đánh trong hoàn cảnh này, kẻ căm phẫn, kẻ lại cam chịu, nhưng ánh mắt kia lại trong suốt, khoảng khắc Acacia nhìn tới còn lộ ra chút… kiêu ngạo cùng thỏa mãn. “Chả nhẽ tên này là M?”, suy nghĩ như vậy nhưng vẫn xuống ngựa. Trước mắt kinh hãi của mọi người bước về phía trước, mỉm cười ngồi sụp trước thân thể bé kia. - Cậu bé, cần giúp đỡ ? Tên đàn ông đứng đầu đám người tức giận quay ngoắt lại định bụng dạy dỗ kẻ vừa lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt người đối diện lại trở nên câm lặng. Thuộc hạ của cũng đình chỉ động tác, ngơ ngác ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt. Cả con đường nhộn nhịp bỗng trở nên im phăng phắc. Acacia cúi thấp người, nghé sát vào tai giọng hỏi. - Ngươi có muốn giúp đỡ ? Thấy khẽ cau mày, mờ mịt nhìn mình, cong cong khóe môi bế bổng lên, đến bên ngựa của mình. Lúc này đám người kia mới sực tỉnh ngăn lại, vẻ mặt quả đê tiện đến tả nổi. - em, đây phải việc của em, biết điều đừng xen vào… nếu … - Kẻ kia kiêng nể lia mắt cơ thể , đê đê tiện liếm liếm môi, hận thể ngay lập tức nhào tới. Liếc mắt qua, để ý đến kẻ kia, Acacia kiêu ngạo như con khổng tước nghiêng mặt, giọng điệu đầy châm biếm và khinh miệt. - Ha… ta xen vào, ngươi quản được sao? Những người chứng kiến cảnh này đều đồng loạt có chung suy nghĩ, ' này mất trí rồi' ai dám đứng lên can ngăn. Còn người nằm trong lòng sau khi nghe câu kia cuối cùng lâm vào trạng thái mất ý thức.
Chương 4 + 5. “ ấy đặt cho ta cái tên” Chứng kiến khí thế của Acacia, những kẻ kia biết chọc phải người tâm thường, nhưng biết làm sao đây? Lòng tự tôn khiến chúng mờ mắt, nhìn người đứng quanh đều là lái buôn tầm thường, chúng chợt cảm thấy an tâm hơn lên. Tên cầm đầu lớn tiếng gào thét. - Con đàn bà chết tiệt. Cậy mình có khuôn mặt xinh đẹp mà dám lên mặt với bọn tao? Chúng mày, đánh cho tao! Trước hung hãn cua chúng, Acacia càng tỏ khinh bỉ trong mắt. Chỉ thấy khẽ nhếch môi, phát ra thanh trầm thấp. - “ Trừng phạt” Những kẻ vừa hùng hổ xông đến chợt khựng lại, người ta chỉ thấy khuôn mặt chúng vặn vẹo đến đáng sợ, có bi thương, tham lam, có hạnh phúc, đau đớn, tuyệt vọng… nhưng lại hiểu giờ phút này chúng phải trải qua điều gì. Các bạn biết đấy, trong cuộc đời mỗi con người đều trải qua những phút giây thăng trầm, “Trừng phạt” mà những kẻ kia phải gánh chịu là nỗi thống khổ chúng phải chịu trong quá khứ, tại và tương lai, chỉ có điều những cảm xúc này được gia tăng gấp trăm, gấp ngàn lần. Nhìn chúng lần lượt ngã xuống, Acacia bĩu môi ôm vật trong taytay n lên lưng ngựa. Thương đoàn khuất dần phía cuối con đường, để lại phía sau khung cảnh hỗn loạn và đám người đau khổ vật vạ mặt đất. Ở gần đó, trong con hẻm tối, cặp mắt hổ phách chứng kiến toàn bộ kiện dõi theo bóng đoàn thương nhân, cặp mắt ấy tràn cố chấp, phần hận, điên cuồng. Đoàn thương buôn dừng chân gần khu chợ lớn. Để thuận tiện cho việc trao đổi hàng hóa họ quyết định ở lại đây. Acacia giao người đứa cho người phụ nữ trẻ trong đoàn chăm sóc, còn chuyện với những thành viên khác. Di Nặc tò mò hỏi làm gì những kẻ kia, những người còn lại cũng rất chăm chú nghe câu trả lời. Acacia cười rộ lên, còn dáng vẻ cao ngạo như vài giờ trước. - Mấy người nghe qua thôi miên chưa? Ta chỉ sử dụng phương pháp này khiến chúng nhìn thấy thứ mình sợ nhất thôi. ra là vậy, mọi người đều gật gù vỡ lẽ. Dù gì họ cũng qua nhiều quốc gia, mấy thứ như thôi miên hay ảo thuật phải chưa nghe qua. Chưa thấy heo chạy nhưng cũng ăn qua thịt heo. Bầu khí dần trở nên vui vẻ bị tiếng hét thất thanh của phụ nữ cắt đứt. Mọi người lập tức chạy về hướng thanh phát ra, Acacia nhàm chán cũng sau lưng họ. Khi đến nơi, chỉ thấy người phụ nữ được giao phó chăm sóc đứa mà Acacia đem về run lập cập nằm sóng soài mặt đất, mặt tỏ vẻ sợ hãi. Đám đàn ông nhìn vào trong phòng, lập tức hít khí lạnh. Cảm giác bầu khí càng lúc càng kì quặc, Acacia chen vào bên trong. Ây gu, bạn biết mà, người sống hơn hàng ngàn thiên niên kỷ rất nhàm chán a, có thể hóng hớt… à tò mò là thú vui duy nhất trong cuộc sông của họ. - HOLLY SH*T! Đây là câu hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh tại. Từ khi tồn tại đến nay, người có vẻ ngoài đặc biệt như vậy số lần gặp được đúng là đếm đầu ngón tay. Chu choa… cũng biết nên dùng từ gì để diễn tả a. Acacia thở dài sau đó quay lại với những người khác. - Vẫn là để ta chăm sóc , mọi người về nghỉ trước. Mấy người đàn ông hết nhìn thanh niên kia lại quay sang ngắm nhìn khuôn mặt của , mặc dù muốn giúp nhưng… đứa kia… vẫn là thôi . Họ nhìn với ánh mắt thương tiếc rồi rời , còn lịch quên đóng cửa. Thiên a, nhìn thêm lần nữa chắc bọn họ ngất tại chỗ mất. Acacia đến bên cạnh người nằm giường, cẩn thận lau chùi cơ thể bé. Ban nãy khuôn mặt dính đầy bụi bẩn và máu nên nhìn , nhưng lau sạch mới thấy, càng lau càng…. xúc động suy nghĩ có nên lau tiếp hay . Chợt xúc cảm dưới tay thay đổi nhận thấy có gì đó hằn làn da . Acacia chẳng ngần ngại lột áo lên, ngạc nhiên khi nhìn thấy những đường hoa văn chằng chịt cơn thể đứa trẻ nọ. Chúng kỳ lạ và theo quy tắc nhất định, giống như tấm đồ đằng vậy, nhưng lại nhận thấy quen thuộc trong đó. Acacia cầm lòng nổi mà vuốt ve làn da . Cơ thể phía dưới chợt run lên nhè , choàng tỉnh, tròn mắt nhìn trần nhà. Suy nghĩ đầu tiên là tại sao chưa chết, à hình như có người nào đó giúp , nhưng sao lại ở trong nhà nhỉ? phải giờ này nên ở xó xỉnh nào đó sao? Dù là người nào nhìn thấy dáng vẻ này … - Chúng rất đẹp. thanh trầm ấm như mật ngọt tràn vào tai , trong tầm mắt xuất khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn bằng ánh mắt trìu mến, ánh mắt mà ngay từ khi nhận thức chưa từng có được, kể cả nàng ấy cũng chưa từng nhìn như vậy. - T.. t..ôi… đẹ.. p… p… khó khăn phun ra từng chữ, cổ họng khô khốc như bị xé nát. Gương mặt xinh đẹp kia khẽ ngạc nhiên rồi cười rộ lên. - Ha ha… ta muốn đến hình xăm cơ thể cậu. Nhưng cậu cũng rất đặc biệt. Cậu bé, tên cậu là gì? A đúng vậy, sao lại biết xấu hổ ra câu đó. ngu ngốc… Acacia như nhận ra cảm xúc của thiếu niên đối diện, nhìn lâm vào trầm tư, bàn tay nắm chặt đến nôi móng tay ghim sâu vào da thịt, thấy có chút tội lỗi. Acacia đứng lên rót nước rồi đặt trước mặt , dịu dàng mở bàn tay ra. - Ta tên Acacia. Còn em? hơi uống hết nước, còn suýt bị sặc, sau đó nhìn chằm chằm đầy cảnh giác. cảm thấy người trước mặt kỳ lạ, rất xinh đẹp nhưng lại quan tâm . biết phải vì lòng thương hại mới đối xử tốt với bởi với diện mạo này, cho dù là con người lương thiện nhất cũng chỉ dám ném cho mẩu bánh mì. Vậy mục đích của người này là gì? - có… - Cảm thấy thiếu, chần chừ bổ sung - Nhưng người ta thường gọi tôi là Shezmu. - À… vậy ra em có tên, Shezmu thích hợp lắm.Ừm… Baron sao? Ta thấy nó phù hợp với em. “Phù hợp”… hai từ này như khuếch đại trong tai , vậy cái tên này cũng chả đẹp đẽ gì. quả biết chữ nhưng hiểu cách người ta gọi , Shezmu- con quỷ xấu xí, đáng ghê tởm. Vậy cái tên mới Baron chắc cũng thể khủng khiếp hơn. Thấy lại ngơ ngẩn, Acacia vuốt mái tóc xơ xác của , thấy người kia có ý định chống cự, xoa xoa đầu rồi đứng lên. Cậu bé này cho Acacia cảm giác thân thuộc kỳ lạ, vì thế kẻ bất tử quản lý thời gian nhàn hạ quyết định tự tay chăm sóc cậu ta. - Chắc em đói rồi. Ta lấy đồ ăn cho em, Baron. Tận đến khi Acacia ra khỏi phòng, mới bình tĩnh mà suy nghĩ những chuyện vừa xảy ra. Lần đầu được người ta đối xử như vậy có chút hoảng hốt. Chắc chắn người này lại muốn lợi dụng như những kẻ trước kia, hận ý trong mắt chợt sôi trào nhưng cũng đột ngột biến mất vì nhớ đến nàng, người con xinh đẹp trong điện thờ. cảm thấy như mình nợ nàng cả mạng sống, muốn ở bên nàng, bảo vệ, bao bọc, bầu bạn cùng nàng mỗi ngày. Cứ thế, chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi cảm thấy bàn tay mềm mại đặt lên trán mình, giọng lo lắng của Acacia vang lên. - Baron, em thấy khó chịu sao? Bỏ bà, chả nhẽ bị đánh phát ngốc rồi. thể a, được 'chẻ chung', sênh đẹp, vĩ đại như ta đây chăm sóc sao có thể biến thành kẻ điên a. Uây sờ má? lúc Acacia bộc phát căn bệnh ảo tưởng do xem quá nhiều phim truyền hình, bàn tay bị gạt phăng. -… Khuôn mặt Baron ửng hồng nhưng điều này chỉ có bản thân mới biết, còn Acacia khỏi phải , mà nhìn thấy cái gì từ khuôn mặt đen xịt kia mới là kỳ lạ. TG: Đố bạn biết "nàng" là ai nạ? (~' v')~