1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên nhanh] Kiều thê - Tiếu Giai Nhân [Chương 9/163]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giarn_chii

      Giarn_chii Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      87
      Drop à Editor:<
      AkikoCá mậpmập thích bài này.

    2. Luong ha 84

      Luong ha 84 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Nhìn thấy tiếu giai nhân là nhảy vào ngay k cần đọc văn án. Mong editor đừng drop nha
      Akiko thích bài này.

    3. Giarn_chii

      Giarn_chii Member

      Bài viết:
      75
      Được thích:
      87
      Đừng drop mà editor T^T
      Akiko thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 5

      Editor: Akiko

      Gần đây Điền thị rất buồn phiền.

      Ngụy Kình Thương tự thân đến nhà cầu hôn, tràng diện quá lớn, toàn thôn đều truyền ra, người người đều hâm mộ con Lâm gia có thể gả cao, về sau hôn thành, thôn nhân đều rất giật mình, hỏi thăm bà vì sao muốn. Điền thị thể xấu Ngụy Kình Thương, liền thoái thác do Ngụy gia nhà lớn nghiệp lớn, nên dám trèo cao, nhưng biết thôn nhân nào quấy rối vớ vẩn, rêu rao khắp nơi nương Lâm gia ánh mắt rất cao, ngay cả phú hộ ở huyện thành cũng chướng mắt, e rằng muốn làm phu nhân nhà quan đây!

      Trước khi con đổi tính, ngại bần phú kiêu ngạo ngạo mạn, đắc tội mấy bà mối và nhà trai cầu hôn, dễ dàng con mới đổi tính, vừa dịu dàng vừa đoan trang, kết quả lại bị chuyện này của Ngụy Kình Thươngồn ào, đừng chi nhà bình thường, ngay cả nhà hơi có chút của cải mười dặm tám thôn xung quanh, cũng dám tới cửa xin cưới, tránh cho tự rước lấy nhục.

      Từ tháng năm đến tháng tám, tròn ba tháng, Lâm gia cũng có bà mối tới cửa.

      "Kiều Kiều ra ngoài dạo nhiều chút, suốt ngày buồn bực trong nhà rất thú vị."

      Ngày hôm đó, sau khi ăn sáng, phụ tử Lâm gia ra cửa, Điền thị thu dọn xong bát đũa, đến sương phòng nhìn qua, thấy trong tay con cầm quyển sách, bình thản nhìn qua, Điền thị lập tức gấp đến độ muốn bốc hỏa. Trước kia, mỗi ngày con đều dạo chơi ở bên ngoài, đến lúc ăn cơm về nhà, bà ngại con lỗ mãng, bây giờ con cửa lớn ra cửa bước, Điền thị lại cũng hài lòng.

      Danh tiếng con ngại bần phú truyền ra ngoài từ lâu, nhưng dung mạo con xinh đẹp, các nam nhân ưa thích, cho nên người đến cầu thân nối liền dứt, tại con ra khỏi cửa, khuôn mặt tuyệt trần lại người biết, cứ tiếp tục như vậy, tuổi ngày càng lớn, càng khó lập gia đình, chẳng nhẽ con muốn làm phu nhân nhà quan sao?

      Điền thị sắp sầu gần chết rồi!

      Trần Kiều nhìn mẫu thân, vô cùng khó hiểu, xem như là nhà nông quy cũ ít, nhưng cũng thể nào có đạo lý làm mẹ muốn con chạy loạn khắp nơi chứ?

      Trần Kiều quả muốn ra ngoài, bởi vì mỗi lần nàng ra ngoài, nam nhân già trẻ trong thôn đều thích nhìn nàng chằm chằm, dòm ngó trần trụi trắng trợn như vậy, khiến toàn thân Trần Kiều được tự nhiên, càng quá đáng hơn là, có thôn nhân giở trò vô lại chuyện giữ cửa, vừa huýt sáo vừa khen nàng... Khen nàng cái rắmấy. Càng nghĩ càng tức, tức đến mức Trần Kiều thậm chí nghĩ cho dù trở tuẫn táng, cũng muốn ở lại nông thôn chịu nhục.

      "Nóng lắm, con muốn ." Trần Kiều rầu rĩ kiếm cớ.

      Điền thị vừa muốn , ngoài sân bỗng truyền đến giọng của Hồng Mai: "Kiều Kiều có nhà ?"

      Trần Kiều buông sách, hướng về phía cửa sổ đáp tiếng.

      Hồng Mai cười trong trẻo tiến vào.

      Thôn trấn chỉ cách thôn Đại Vượng sáu dặm (3 cây số), Trần Kiều và Điền thị cũng từng lần, tuy rằng thân thể này của Lâm Kiều phải gầy yếu, nhưng Trần Kiều vẫn kháng cự.

      Tiếc là đợi nàng từ chối, Điền thị : "Muốn chứ muốn chứ, nhà chúng ta cũng hết đường đỏ rồi, Kiều Kiều con cũng mua hai cân , ngày mai chúng ta ăn bánh bao nhân đậu."

      xong, Điền thị liền chạy chính phòng lấy tiền, ngoại trừ tiền mua đường đỏ, còn lấy thêm cho con chuỗi tiền đồng, xem như cho con dạo chơi.

      Trần Kiều biết làm thế nào, đành bất đắc dĩ ra cửa với Hồng Mai.

      Thời tiết tháng tám, trời còn nóng như trước, nhưng ánh mặt trời vẫn chói chang, Trần Kiều cảm thấy rất nắng, nên chỉ chuyên môn chọn dưới bóng cây.

      Lên trấn có hai con đường để , cái rất nhiều người, nhưng mà phải vòng khá xa, con đường còn lại vòng qua sau núi Hổ, có thể bớt rất nhiều đường. Tuy núi Hổ là núi, nhưng ra cao, con em nhà nông thích nhất là lên đó chơi, núi cũng có hổ, nhiều lắm là có chút gà rừng, thỏ rừng.

      Thôn dân thôn Đại Vượng lên trấn, hầu như đều con đường này.

      Đoạn đường khác đỡ, nhưng lúc dọc theo chân núi Hổ, bên trái là rừng cây rậm rạp, bên phải lại là sườn núi cao, trước sau đều có người, Trần Kiều có chút sợ, lần trước nàng theo Lâm Bá Viễn, Điền thị nên còn đỡ, nhưng tại, chỉ có hai nương là nàng và Hồng Mai, lỡ như...

      "Chúng ta đổi đường khác ." Trần Kiều thấp giọng thương lượng với Hồng Mai.

      Hồng Mai buồn bực hỏi: "Đổi cái gì?"

      Trần Kiều chưa đến độ biết xấu hổ mà nữa, nhưng thần sắc khẩn trương lại để lộ tâm tư của nàng, nên bị Hồng Mai cười nhạo phen.

      Tiếng cười thanh thúy của tiểu nương theo gió truyền đến núi Hổ, nơi đó, Hàn Nhạc cùng nhị đệ Hàn Giang mười bảy tuổi của lột da thỏ, nghe được tiếng cười của nữ hài tử, chỉ còn Hàn Nhạc bề bộn với công việc, còn Hàn Giang nhìn xuống quan sát, dựa vào hiểu biết đối với người trong thôn, nhận ra hai nữ hài.

      "Đại ca nhìn kìa, là Lâm Kiều" hưng phấn .

      Trong đám nam tử của thôn Đại Vượng, ít có ai thích Lâm Kiều cả, Hàn Giang chính là trong số đó, nhưng chẳng qua chỉ thưởng thức sắc đẹp của Lâm Kiều, nếu gặp nhịn được nhìn nhiều hơn hai mắt, thực tế, đừng nhìn Hàn Giang hơn huynh trưởng hai tuổi, cũng có thân mật nương là Tào Trân Châu thôn kế bên rồi.

      Hàn Nhạc quét mắt nhìn xuống, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn của nhị đệ, thấp giọng khuyên răn: "Nếu muốn kết hôn với Trân Châu đừng nhớ thương người khác."

      cảm thấy nhị đệ có chút lỗ mãng.

      Bị huynh trưởng dạy dỗ, Hàn Giang bĩu môi, nhưng vẫn nhìn xuống như cũ.

      Hàn Nhạc nhíu mày, làm việc trước, mùa thu là mùa dễ săn được thỏ nhất, nếu so sánh với mỹ nhân, càng muốn kiếm thêm mấy tấm da thỏ hơn.

      Dưới núi.

      Trần Kiều lo lắng mà bên cạnh Hồng Mai, được lúc, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa. Hai người cùng quay đầu lại, trông thấy chiếc xe la.

      Trần Kiều kéo Hồng Mai tránh vào ven đường.

      Xa phu là nam nhân mặt xương khoảng ba mươi tuổi có đôi mắt híp, đến bên cạnh hai người, thả chậm tốc độ xe, cười hỏi: "Hai vị nương đâu vậy? Ta lên trấn , có muốn ngồi xe của ta ?"

      Nhìn giống người đàng hoàng, Hồng Mai khẽ : " ngồi."

      Xa phu tiếp tục trêu chọc: "Ngồi ngồi , ta lấy tiền của các ngươi."

      Tích cách Hồng Mai đanh đá, trực tiếp mắng lên: "Cút , ai mà thèm cái xe rởm của ngươi!"

      Đôi mắt của xa phu hơi híp lại.

      Nhưng vào lúc này, trong xe chợt nhảy ra mấy nam nhân áo đen khác, cầm cây gậy trong tay, đánh vào sau đầu hai người mỗi người gậy!

      Nam nhân hiển nhiên là quen làm loại chuyện này, Hồng Mai, Trần Kiều chút kinh nghiệm cũng có, sau ót tê rần, hai người liền mềm nhũn mà ngã xuống đất.

      Nam nhân áo đen kịp thời ôm lấy Trần Kiều, ném vào trong xe.

      Lại nhìn Hồng Mai ở dưới đất, cũng có chút tư sắc, quay đầu hỏi xa phu: "Có muốn người này hay ?"

      Nam nhân thay đổi khuôn mặt vô lại lúc trước, thần sắc ngưng trọng : "Chỉ cần bên trong thôi, người này kéo vào trong rừng , bớt phiền toái."

      Nam nhân áo đen gật gật đầu, nhanh chóng ôm lấy Hàn Mai, kéo vào rừng cây bên cạnh.

      Giấu kỹ Hồng Mai xong, nam nhân áo đen nhảy lên xe la, xe la lập tức nhanh chóng xuất phát.

      Hàn Nhạc cũng biết tình hình phía dưới.

      Nhưng Hàn Giang lại thấy xe la ngừng lại, chỉ là xe la dừng ở bên trái của hai nữ hài, chặn tầm mắt của , thể thấy nam nhân áo đen làm gì, cho đến khi nam nhân áo đen ôm Hồng Mai hôn mê ra từ phía sau xe, tuy Hàn Giang nhìn thấy nhưng cơ thể lại kịp phản ứng, mãi đên khi xe la nhanh chóng chạy phía trước, hậu tri hậu giác Hàn Giang mới mãnh liệt kinh sợ mà ra thân mồ hôi lạnh, run rẩy kêu huynh trưởng: "Đại ca, Lâm Kiều, Lâm Kiều hình như bị bọn bắt !"

      Hàn Nhạc ngồi chồm hổm mặt đất, lột da thỏ, nghe vậy tim cả kinh, lập tức đứng lên.

      Dưới núi, chiếc xe la gấp rút chạy như điên.

      Hàn Giang nhanh chóng giảng giải chuyện vừa mới chứng kiến!

      Dưới ban ngày ban mặt cướng ép đoạt dân nữ, việc ác bực này, cho dù Hàn Nhạc biết Lâm Kiều, đều thể khoanh tay đứng nhìn, huống chi, Lâm Kiều là người thôn , hơn nữa Lâm Bá Viễn còn là tú tài phu tử mà kính trọng!

      "Ngươi xem Hồng Mai, ta ngăn xe!" Hàn Nhạc trấn định mà dặn dò nhị đệ, xong liền phóng về phía rừng cây, thân ảnh nhanh nhẹn, giống như con báo săn.

      Dưới núi là đường ngoặt, núi, Hàn Nhạc quá quen thuộc với núi Hổ, trực tiếp chọn con đường tắt ngắn nhất, sau đó vượt mọi chông gai, để ý quần áo, cánh tay bị gai bụi xước phá da, rốt cuộc cũng đuổi tới con đường cuối cùng để rời núi trước chiếc xe la thần tốc chạy tới, vọt xuống chân núi. Thở hồng hộc, nhưng ánh mắt của hăn lại vô cùng kiên định, chút do dự ngăn ở giữa đường.

      Cùng lúc đó, xa phu lái xe chạy nhanh tới, Hàn Nhạc xuất quá đột ngột, nhanh đến nỗi xa phu cũng có thời gian bảo tránh ra!

      Mắt thấy người la sắp đụng vào nhau, Hàn Nhạc đột nhiên nghiêng người cái, tay to nắm lấy dây cương cổ la, nam nhân áo đen ôm hôn tiểu mỹ nhân động tay động chân chiếm chút lợi , ngờ biến cố xảy ra, bổ nhào mạnh về phía trước, cái trán "Đùng" tiếng đụng vào vách xe, ngược lại Trần Kiều trong ngực , bởi vì có người làm đệm thịt, nên cũng có thêm tổn thương nào.

      Xa phu ngồi bên ngoài, kịp thời nhảy xuống, thấy Hàn Nhạc thân hình to lớn, thân rách rưới, tay mặt đều có vết rạch mới làm bị thương, máu tươi chảy ra, càng lộ vẻ dữ tợn dễ chọc, xa phu lập tức đoán được, người này tuyệt phải là tiểu nhân vật mà có thể đánh thắng!

      Vọt tới bên kia của xe lừa, phát đồng lõa củaáo đen cũng ngất , xa phu cái khó ló cái khôn, nhảy lên nghiêng xe la, sau đó nhân lúc Hàn Nhạc giật màn xe, tay nắm Trần Kiều ném về phía Hàn Nhạc!

      Hàn Nhạc thể tiếp lấy Trần Kiều, cũng lui về phía sau bước.

      Xa phu nắm lấy cơ hội, lái xe chạy như điên.

      Hàn Nhạc định buông Trần Kiều tiếp tục bắt kẻ xấu, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy vạt áo Trần Kiều mở rộng, yếm trắng bên trong cũng lộ ra!

      Lửa giận phừng phừng bốc lên, Hàn Nhạc hận thể ăn luôn hai người kia, nhưng vào giờ phút này, thể nào bỏ xuống người quần áo xốc xếch để ý tới, đành phải ôm Trần Kiều tránh vào rừng cây bên cạnh, buông Trần Kiều xuống, lại nghiêng đầu giúp nàng sửa lại vạt áo. Xiêm y của nam nữ bất đồng, Hàn Nhạc càng gấp càng làm được, lúc gấp gáp, sau lưng bỗng dưng truyền đến tiếng bước chân.

      Trái tim Hàn Nhạc mãnh liệt co rút lại, theo bản năng ôm Trần Kiều vào trong ngực trước, dùng lồng ngực rộng lớn của mình che mặt mũi cùng nửa người có quần áo chỉnh tề của nàng.

      "Hàn Nhạc?" Giữa rừng cây, có nam tử bước nhanh tới, cũng là người của thôn Đại Vượng, gọi là Hồ Toàn, vừa mới đến chỗ này chăn trâu, nghe thấy đường có động tĩnh, liền buộc trâu qua tìm, lại nghĩ rằng, bắt gặp Hàn Nhạc được người trong thôn khen ngợi là ngay thẳng chững chạc cùng nữ tử quấn lấy nhau.

      Hồ Toàn từng có chút xích mích với Hàn Nhạc, đổi lại là người khác hẹn hò, hơn phân nửa rồi, nhưng Hàn Nhạc, Hồ Toàn chẳng những , trái lại còn cợt nhả nâng nâng cằm về phía nương Hàn Nhạc ôm trong ngực, trêu chọc : " nương nhà ai biết xấu hổ như thế, giữa ban ngày ban mặt còn quấn lấy tình lang?"

      Hàn Nhạc nổi giận: ""Cút!"

      Hồ Toàn ra rất sợ Hàn Nhạc, chung quy là do đánh lại, nhưng lúc này Hàn Nhạc ôm nương buông tay, có cách nào đến đánh , nên Hồ Toàn sợ, ngược lại vòng vòng xung quanh Hàn Nhạc, muốn nhìn nương kia là ai.

      Sắc mặt Hàn Nhạc xanh mét, nhưng ngại với tình thế, làm được gì cả, chỉ có thể ôm người trong ngực chặt.

      "Lâm Kiều!"

      "Đại ca!"

      Nhưng vào lúc này, ở con đường ngoài xa, đột nhiên truyền đến gọi lo lắng của Hồng Mai và Hàn Giang.

      Gân xanh trán Hàn Nhạc, chịu khống chế mà nhảy lên.

      Hồ Toàn theo tiếng nhìn qua, lại nhìn người trong ngực Hàn Nhạc, cất tiếng cười to: "Ta còn tưởng là người nào, ra là nữ nhi của Lâm tú tài!"

      Hàn Giang, Hồng Mai càng ngày càng đến gần, Hồ Toàn sợ Hàn Nhạc giơ tay đánh , nhanh chóng bỏ chạy!

      Last edited: 21/4/19
      SiAm, cá cơm, Thanh Hằng8 others thích bài này.

    5. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Chương 6

      Editor: Akiko

      Hồ Toàn chạy , Hàn Nhạc nhân lúc trước khi Hồng Mai cùng Nhị đệ đến, rốt cuộc cũng mặc xong xiêm y cho Trần Kiều.

      Trong bụi cỏ hoang, Trần Kiều nhắm chặt hai mắt, chau mày, sắc mặt tái nhợt.

      Hàn Nhạc rất tức giận, bất kỳ nương trong sạch nào, cũng nên gặp tai họa như thế.

      "Kiều Kiều!" Thấy tỷ muội tốt nằm bên cạnh Hàn Nhạc, Hồng Mai sụp xuống khóc, lòng còn sợ hãi, nếu biết rằng gặp kẻ xấu, hôm nay nhất định nàng đổi cong đường khác để .

      "Đại ca, huynh sao chứ?" Hàn Giang đau lòng cho đại ca mình hơn, nhìn vết máu mặt hỏi.

      Hàn Nhạc da dày thịt béo, cũng thèm để ý chút vết thương kia, nhíu mày hỏi Hồng Mai: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?"

      Hồng Mai thút tha thút thít trả lời: "Ta và Kiều Kiều muốn lên trấn mua đồ, ngờ lại đột nhiên toát ra hai tên ác nhân... Trước mặc kệ bọn , Hàn Nhạc ngươi giúp ta nhìn xem sao Kiều Kiều vẫn chưa tỉnh ?"

      đầu nàng bị đánh trúng gậy, lúc được Hàn Giang đánh thức, Hàn Mai đau vô cùng, nhưng vẫn hôn mê suốt như thế.

      Hàn Nhạc để cho Hồng Mai đỡ Trần Kiều, vén mái tóc dài đen nhánh của Trần Kiều ra, phát sau đầu Trần Kiều sưng lên cục u. Đầu bị thương, phải chuyện đùa, Hàn Nhạc dám tự tiện động thủ, bèn với Hồng Mai: "Ngươi cõng nàng về nhà trước, ta lên trấn mời lang trung." xong, Hàn Nhạc lại dặn dò Nhị đệ hộ tống Hồng Mai.

      nương nhà nông sức lực đều lớn, Trần Kiều lại kiều kiều , Hồng Mai rất nhàng nâng người lên lưng, lúc lâu nghỉ ngơi lát, sau đó tiếp tục cõng tiếp. Lúc ba người vào thôn, có thôn nhân nhìn thấy, tò mò vây quanh: "Lâm Kiều làm sao vậy?"

      Nữ tử bị cướp ảnh hưởng thanh danh, Hồng Mai ghi nhớ lời dặn của Hàn Nhạc, chỉ Trần Kiều lên núi hái táo mùa thu cẩn thận lăn xuống, ngã hôn mê.

      Lâm Kiều từng rớt xuống sông, bây giờ vì hái táo mà bị ngã, cũng có gì hiếm lạ ly kỳ.

      Thôn nhân đều tin lời Hồng Mai .

      Hồng Mai thở phì phò từng hơi, cõng Trần Kiều lưng về Lâm gia.

      Nữ nhi mới lâu té ngã thành như vậy, Điền thị sợ tới mức hồn phách bay , vừa khóc chăm sóc nữ nhi, vừa nhờ Hàn Giang đến trường tư thục gọi trượng phu, nhi tử về.

      Lúc cha con Lâm Bá Viễn, Lâm Ngộ như thiêu như đốt chạy về nhà, Trần Kiều tỉnh, màn trước khi hôn mê, là bị người gậy nện xuống.

      Ngực rất khó chịu, Trần Kiều biết bản thân trải qua cái gì, mới nhìn khuôn mặt quan tâm của Điền thị, nước mắt của nàng liền giống như nước mưa mà tuôn xuống.

      "Kiều Kiều ngươi đừng sợ, chúng ta sao!" Trong phòng có người ngoài, Hồng Mai vừa khóc vừa giải thích mọi thứ cho Trần Kiều.

      " May mắn có Hàn Nhạc, bằng chính là ta hại ngươi." Hồng Mai cực kỳ áy náy, nếu phải nàng lôi Trần Kiều ra cửa, Trần Kiều bị người đoạt...

      Đến lúc này Trần Kiều vẫn chưa tỉnh hồn, tạm thời rảnh an ủi nàng.

      Lâm Bá Viễn tương đối trấn định, an ủi Hồng Mai phen, Điền thị càng hối hận bản thân nên khuyến khích nữ nhi ra ngoài, cũng có giận chó đánh mèo Hồng Mai.

      "Nhưng mà, Hàn Nhạc suy xét đúng, đối với bên ngoài chúng ta chỉ Kiều Kiều cẩn thận lăn xuống dốc núi, Hồng Mai ngàn vạn đừng lỡ miệng." Sau khi trầm tư, Lâm Bá Viễn dặn dò Hồng Mai cùng người nhà.

      Hồng Mai thề với trời : "Thúc thẩm yên tâm, cho dù là cha ta nương ta ta cũng , nếu miệng ta bị thối rữa!"

      Điền thị vội vàng kéo tay nàng xuống, thở dài: "Được rồi được rồi, ngươi cũng phải cố ý, cũng sắp lập gia đình rồi, thề bậy cái gì."

      Trần Kiều cũng hướng Hồng Mai cười cười.

      "Cha, Hàn đại ca dẫn lang trung đến." Bên trong chính đường, Lâm Ngộ phụ trách tiếp đãi Hàn Giang, trông thấy hai người ở ngoài cổng, kịp thời thông báo cho phụ thân.

      Lâm Bá Viễn lập tức ra ngoài nghênh đón, thấy toàn thân nhếch nhác của Hàn Nhạc, trong lòng Lâm Bá Viễn tức khắc dâng lên vô hạn cảm kích, hôm nay, Hàn Nhạc chỉ cứu được nữ nhi của , mà còn cứu được toàn bộ Lâm gia, nếu , Lâm Bá Viễn thể tưởng tượng được sau khi nữ nhi bị bắt , cái nhà này biến thành cái dạng gì.

      " Phu tử cần nhiều lời, cứ mời lang trung khám cho Lâm nương trước ." Hàn Nhạc bình tĩnh .

      Sau khi dùng ánh mắt lời cảm ơn, Lâm Bá Viễn mới cùng lang trung tiến vào.

      Sau đầu Trần Kiều có thêm cục u, ngoại thương tính nghiêm trọng, về phần trong đầu có nghiêm trọng hay , lang trung cũng nhìn ra, chỉ có thể bảo mấy ngày này Trần Kiều nên nghỉ ngơi nhiều hơn, quan sát đoạn thời gian, nếu như xuất bệnh trạng gì, lại mời y.

      Tiễn lang trung , Điền thi, Hồng Mai ở Tây sương phòng cùng Trần Kiều, Trần Kiều mời huynh đệ Hàn Nhạc lên nhà chính.

      Lâm Bá Viễn lấy mười lượng bạc ra, muốn đưa Hàn Nhạc làm quà tạ lễ.

      Hàn Nhạc nghiêm mặt : "Phu tử khách khí, ác nhân hành hung, hôm nay cho dù ai cũng ra tay giúp, huống chi còn là thôn nhân quen biết. Nếu phu tử cảm khích, xin người đối với học vấn của Tam lang phí tâm nhiều hơn, còn tạ lễ khác, Hàn mỗ nhất loạt nhận."

      Hàn gia còn có lão Tam mười hai tuổi, tên là Hàn Húc, học trong trường tư thục của Lâm Bá Viễn.

      Tóm lại, bất luận Lâm Bá Viễn đem bạc nhét vào trong tay Hàn Nhạc như thế nào, đều bị Hàn Nhạc nhét lại, cuối cùng Hàn Nhạc dứt khoát gọi đệ đệ đứng đậy rời .

      Lâm Bá Viễn đường theo đến ngoài cổng lớn, nhìn qua bóng lưng của huynh đệ Hàn gia, ông thầm thề, nhất định phải dốc lòng bồi dưỡng Hàn Húc, giúp đỡ Hàn gia ra tú tài lang, như thế mới có thể báo đáp ân tình của Hàn Nhạc đối với nhà mình.

      ----------------------------------

      Trần Kiều tâm thần yên mà ngủ giấc, đầu còn đau như trước nữa, nhưng Lâm gia lại chọc phải phiền toái lớn hơn.

      Hôm qua Hồ Toàn trở lại trong thôn, bắt đầu tung tin chuyện Hàn Nhạc tằng tịu với nữ nhi Lâm gia trong núi Hổ, còn thêm mắm dặm muối, giống như hai người làm chuyện này ngay dưới mí mắt của . Vốn thôn dân cỏn nghĩ là mò, nhưng Hồ Toàn đều tả đúng quần áo của Hàn Nhạc và nữ nhi Lâm gia, lại liên tưởng tới hôm qua nữ nhi Lâm gia bị Hồng Mai, Hàn Giang cùng nhau đưa về, Hàn Nhạc còn bận rộn mời lang trung giúp, các loại suy đoán của thôn dân bắt đầu nổi lên.

      Chẳng lẽ, nữ nhi Lâm gia hẹn hò với Hàn Nhạc ở núi Hổ, lúc bị người bắt gặp vội vàng chạy trốn cẩn thận bị ngã?

      Mặc kệ chân tướng như thế nào, có Hồ Toàn miêu tả sinh động như , trong sạch của nữ nhi Lâm gia coi như triệt để bị hủy, thanh danh tốt của Hàn Nhạc trong đám thôn nhân cũng bị bịt kín tầng bóng mờ.

      ai trước mặt người của Lâm gia, vẫn là nương Hồng Mai nghe được tiếng gió, tranh thủ thời gian đến báo cho Điền thị biết.

      Điền thị nghe xong, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa bất tỉnh, chạy tới hỏi nữ nhi, lúc đó Trần Kiều hôn mê, cũng biết có gặp phải Hồ Toàn hay , lại hỏi Hồng Mai, Hồng Mai đến trễ bước, cũng biết thế nhưng Hồ Toàn lại ở đấy.

      Nhưng vào lúc này, Lâm Bá Viễn nghe được tin đồn, cha con Lâm Ngộ cũng về nhà, hai cha con mới vừa vào cửa, còn chưa kịp lời nào, ở cổng lớn Lâm gia, lại thêm đạo thân ảnh, người nọ cao lớn khôi ngô, thân quần áo vải thô, phải là Hàn Nhạc là ai?

      Mẹ con Hồng Mai cáo từ trước.

      Lâm Bá Viễn bảo nhi tử trông muội muội, đừng để muội muội làm chuyện điên rồ, còn ông cùng với thê tử mời Hàn Nhạc vào phòng.

      "Hàn Nhạc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?" Điền thị vội vã hỏi.

      Hàn Nhạc môi mỏng nhếch lên, trầm mặc lát, mới trả lời cặn kẽ:"Hôm qua ta cứu Lâm nương, phát áo nàng, hơi chỉnh tề, bất đắc dĩ đành ôm nàng trốn vào rừng trước. Lâm nương hôn mê bất tỉnh, lúc ta sửa sang lại quần áo giúp nàng, Hồ Toàn đột nhiên xuất , ta sợ nhận ra Lâm nương, liền, liền ôm Lâm nương vào trong ngực che mặt lại, tên Hồ Toàn khốn nạn kia, ỷ vào ta ra tay được liền ăn vạ , trùng hợp lúc đó gia đệ với Hồng Mai nương tìm, Hồ Toàn phát trong ngực ta chính là Lâm nương, như thế mới rời , chỉ là ta nghĩ tới, lại ăn bừa bãi, vu oan khắp nơi ta với Lâm nương."

      Lâm Bá Viễn hận đến siết chặt năm tay!

      Điền thị quay lưng khóc lên, nữ nhi đáng thương của bà, lúc được cứu quần áo chỉnh tề, chắc chắn là bị người chiếm tiện nghi, bị Hàn Nhạc biết cũng thôi, Hàn Nhạc nhân phẩm đoan chính tin được, nghĩ tới lại bị tên vô lại Hồ Toàn kia nhìn thấy, khắp nơi bịa đặt. Hồ Toàn là người nào chứ, cha là tửu quỷ mẹ là lão vô lại, từ Hồ Toàn chính là tên côn đồ trong thôn, bây giờ cũng hai mươi lăm hai mươi sáu, nhưng có nhà ai nguyện ý đem gả con cho .

      Đối mặt với phẫn nộ cùng bi thống của hai phu thê, nội tâm Hàn Nhạc vô cùng lưỡng lự.

      là cứu người, người được cứu vốn dĩ toàn vẹn sao, nhưng bị Hồ Toàn can thiệp, cuối cùng quan hệ của với nữ nhi Lâm gia lại trở nên mơ hồ .

      Lúc này, Hàn Nhạc có thể bỏ qua mấy lời rảnh rỗi lộn xộn kia, rồi thẹn với lương tâm tiếp tục sống cuộc sống của mình, nhưng, biết , sao cả, còn nữ nhi Lâm gia bị cuốn vào lời đồn đãi kia, còn cách nào giống như lúc trước, có bà mối nối liền dứt đến nhà cầu hôn. Có thể , nữ nhi Lâm gia sợ là thể gả ra ngoài được nữa.

      Hàn nhạc có chút áy náy, nếu như phải ôm nữ nhi người ta vào trong núi, kế đó bị Hồ Toàn gặp phải, cũng xảy ra cơ như thế này.

      "Phu tử, là ta chưa đủ cẩn thận, làm liên lụy tới Lâm nương." Hàn Nhạc lòng bồi tội với Lâm Bá Viễn.

      Lâm Bá Viễn thở dài hơi sâu, lắc lắc đầu : "Ngươi ngàn vạn đừng như vậy, nếu như có ngươi, có lẽ Kiều Kiều ..."

      "Kiều Kiều của nương ơi, sao số con khổ thế này!" Sau lưng nam nhân, Điền thị cũng nhìn được nữa, đau khóc thành tiếng, thở ra hơi.

      Lâm Bá Viễn nhìn Hàn Nhạc, trong đầu toát ra ý niệm trong đầu, nhưng, lại sợ Hàn Nhạc muốn, nhà mình làm khó người khác.

      Hàn Nhạc ngoài thô trong tế, lĩnh hội ánh mắt kia của Lâm Bá Viễn.

      lâm vào lưỡng nan lần nữa.

      cưới nữ nhi Lâm gia, nàng khó có thể gả cho người khác, trước đề cập tới việc có tình ý với nữ nhi Lâm gia, chắc chắn nữ nhi Lâm gia cũng chướng mắt .

      Nhưng mà, thân là đại nam nhân, Hàn Nhạc cảm giác mình phải gánh vác trách nhiệm.

      Do đó, trịnh trọng mà với phu thê Lâm Bá Viễn: "Phu tử, thẩm, Hàn mỗ là tên thô kệch, tuyệt xứng với Lâm nương, nhưng chuyện tới nước này là do ta nhất thời liều lĩnh tạo nên, nếu như hai người chê, ta nguyện lấy Lâm nương làm thê, từ nay về sau toàn tâm toàn ý đối với nàng. Nếu như hai người có định khác, xem như ta chưa lời này."

      Đôi lông mày nhíu chặt của Lâm Bá Viễn rốt cuộc buông lỏng chút.

      Tiếng khóc của Điền thị cũng ngừng lại, nhanh chóng lau mặt, khó tin nhìn nam nhân cao lớn đối diện: "Ngươi, ngươi là nguyện ý lấy Kiều Kiều?" Kiều Kiều của bà bị kẻ xấu chiếm tiện nghi, Hàn Nhạc là người biết chuyện đó, ngại sao?

      Hàn Nhạc rũ mi : "Chỉ sợ Lâm nương đồng ý."

      Lâm Bá Viễn, Điền thị chăm chú nhìn, Lâm Bá Viễn trả lời: "Người quá tự coi mình rồi, tính mạng Kiều Kiều là do ngươi cứu, có thể gả cho hùng hảo hán như ngươi làm vợ, là vinh hạnh của Kiều Kiều, con bé mừng còn kịp, làm sao có thể muốn."

      Hàn Nhạc cười khổ, trong đầu ra ngày ấy xe la, nàng lấy khăn che mũi lại, hán tử nhà nông, ngày nào cũng đổ mồ hôi, nếu nàng gả về đây , sau này còn rất nhiều chỗ chịu nổi .

      "Như thế, Hàn Nhạc ngươi về nhà trước, ta hỏi Kiều Kiều chút, có tin chính xác cho ngươi biết!" Điền thị đảo qua tuyệt vọng lúc nãy, thân thiện với Hàn Nhạc, mắt nhìn Hàn Nhạc giống như nhìn con rễ của mình.

      Hàn Nhạc gật gật đầu, cáo từ.

      Có vài lời, thích hợp mẹ con với nhau hơn.

      Ở trong ánh mắt lo lắng của trượng phu, Điền thị đến Tây sương phòng tìm nữ nhi.

      Trần Kiều ghét Hàn Nhạc, nhưng cũng thích, nơi nàng thực muốn gả là, là trong phủ quốc công, loại công tử như ca ca, vừa dung mạo tuấn lãng, lại văn võ song toàn, có thể cầm bút vẽ tranh, cũng có thể tư thế hào hùng lên chiến trường. đến kiếp đầu tiên ở nơi như thế này, Trần Kiều tự biết thân phận, căn bản có cơ hội tiếp xúc tới quý công tử gì, nhưng nàng cảm thấy, dầu gì cũng có thể gả cho thư sinh nho nhã chứ?

      nghĩ tới người tính bằng trời tính, nàng lại bị buộc lại với hán tử nhà nông.

      Có thể gả ?

      thể, thanh danh của nàng hỏng, bây giờ Hàn Nhạc là lựa chọn tốt nhất mà nàng có thể tìm được, ít nhất, quân tử.

      "Nương, con bằng lòng."

      Cúi đầu, Trần Kiều đưa ra câu trả lời của nàng.

      Giờ khắc này, nàng cần lo lắng phải gả cho người nào nữa, điều nàng cần nghĩ, là làm thế nào đối với nàng khằn khăng mực, mau chóng sửa lại số mệnh của đời này.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Kiều Kiều: Chàng đối với ta khăng khăng mực chứ?

      Hàn Nhạc: ... .

      Kiều Kiều: Vậy chàng lấy mấy tấm da thỏ mới bắt được làm cho ta cái áo choàng .

      Hàn Nhạc: Da thỏ giữ lại để bán lấy tiền đấy, cũng phải phu nhân nhà phú quý, mặc áo choàng cái gì chứ.

      Kiều Kiều: Cái này là khăng khăng mực của ngươi sao? Đại móng heo.

      Note: nam chính bủn xỉn lắm nha mấy bạn. Nhưng kiếp sau được đền bù lại :))))
      Last edited: 22/4/19
      HangVO9, Huỳnh Thượng Hỷ, SiAm9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :