1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên nhanh] Kiều thê - Tiếu Giai Nhân [Chương 9/163]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :th_20:
      *ngoạp*
      đánh dấu nguyên cả hàm răng
      Akiko thích bài này.

    2. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Nhảy hố ủng hộ editor ❤❤❤
      Akiko thích bài này.

    3. Cá mậpmập

      Cá mậpmập Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      18
      ÔÔ ta chết thím Tiếu. Ủng hộ nàng hai tay hai chân :2one:
      Akiko thích bài này.

    4. Akiko

      Akiko Well-Known Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      788
      Cám ơn các bạn ủng hộ <3 <3.

      Chương 1
      Editor: Akiko

      "Khóc, chỉ biết khóc, Kiều Kiều ngang bướng như vậy là do bà chiều chuộng mà ra đấy, nếu như bà chịu câu thúc con bé, nó cũng chạy tới bờ ao bắt cá!"

      "Bây giờ mấy cái đó có tác dụng gì, Kiều Kiều của ta tại sao vẫn chưa tỉnh vậy, nếu Kiều Kiều xảy ra chuyện may, ta cũng sống được..."

      Nam nhân uy nghiêm răn dạy cùng tiếng khóc nức nở của nữ nhân, loáng thoáng mà truyền vào trong tai Trần Kiều.

      Đầu Trần Kiều đau như muốn nứt ra, nàng nhíu nhíu mày, khó khăn mở mắt.

      Đập vào mi mắt, là xà nhà và nóc nhà sạch theo phong cách cổ mộc mạc, cùng với ba cái cửa sổ lớn ở hướng đông, Trần Kiều nghi hoặc quay đầu, lúc này mới phát mình vậy mà lại nằm cái giường đất, dưới giường, ở vách tường phía bắc đặt cái rương và tủ quần áo sơn màu đỏ, phía đông là bàn trang điểm, bàn đọc sách, trang hoàng đơn sơ như vậy, còn bằng phòng của đám nha hoàn phủ quốc công.

      "Kiều Kiều, con tỉnh?" phu nhân khoảng ba mươi tuổi mặc người sam váy bằng vải mịn kích động nhào tới đầu giường, vành mắt hồng hồng nhìn nàng. Theo sau phu nhân là nam tử trung niên tầm bốn mươi đứng bên cạnh, nam nhân có chiều cao trung bình, ngũ quan đoan chính, chòm râu ngắn được cắt sửa vừa vặn, uy nghiêm nhưng lo lắng mà nhìn qua.

      Đầu Trần Kiều đau nhói, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng nhớ lại mình là ai, cũng hiểu bản thân tại ở chỗ nào.

      -------

      Trần Kiều, là Nhị nương được sủng ái của quốc công phủ hiển hách, phụ thân là quốc công gia, mẫu thân là quốc công phu nhân xuất thân danh môn, ngoại trừ ca ca ruột thịt cùng mẹ sinh ra, Trần Kiều còn có đường tỷ Trần Uyển làm hoàng hậu.

      Dung mạo Trần Uyển xinh đẹp, ở trong cung được sủng ái đoạn thời gian, sinh ra Ngũ hoàng tử. Đáng tiếc mỹ nhân trong nội cung đợt nối tiếp đợt, Trần Uyển rất nhanh bị thất sủng, mắt thấy lão Hoàng Đế vừa phong vị quý phi, Trần Uyển sốt ruột, lấy lý do ngắm hoa, mời muội muội Trần Kiều vào cung. Trần Kiều mới mười bốn tuổi, chút đề phòng mà , vào cung, phát lão Hoàng Đế cũng ở đấy.

      Trần Kiều có suy nghĩ nhiều, nhưng ngồi xuống bao lâu, nàng liền phát , lão Hoàng Đế vẫn luôn mực sắc mị mị mà nhìn nàng.

      Tuy rằng Trần Kiều tuổi còn , nhưng thân thể nàng đẫy đà, băng cơ ngọc cốt, dung mạo quyến rũ, mặt mày đơn thuần, là nam nhân khó mà chống lại được dụ hoặc.

      Đối diện với thèm thuồng thèm che đậy của lão Hoàng Đế, Trần Kiều rốt cuộc hiểu tính toán của hoàng hậu tỷ tỷ, nhưng muộn, ngày hôm sau, lão Hoàng Đế đột nhiên hạ chiếu tuyển phi, tuổi tác của Trần Kiều ở trong phạm vi được chọn, chiếu thư được ban hành quá nhanh, phủ quốc công kịp chuẩn bị, Trần Kiều thể tiến cung đợi tuyển, cuối cùng bị lão Hoàng Đế khâm điểm làm Lệ quý nhân.

      Trần Kiều muốn làm quý nhân cho lão Hoàng Đế cả đống tuổi, cũng may đêm đó lão Hoàng Đế bị quý phi dỗ , nàng tránh được thị tẩm.

      Tiếp theo, trong đêm truyền đến tin tức, lão Hoàng Đế chết giường của quý phi, nguyên nhân cái chết thể .

      Trần Kiều trộm mừng, nhưng nàng tuyệt đối nghĩ tới, lão Hoàng Đế lại để lại di chiếu, muốn tất cả những phi tần có con nối dõi phải chết theo lão ta!

      Nghe tin dữ bất ngờ truyền đến, Trần Kiều mặt trắng bệch ngã xuống đất, mặc dù nàng có thị tẩm, nhưng nàng cũng xem như là phi tần của lão Hoàng Đế rồi.

      Ngay khi tân đế vội vàng đăng cơ tạm thời rảnh lo liệu việc tuẫn táng (chết theo), ngay lúc Trần Kiều quỳ gối trước tượng ngọc Bồ Tát khẩn cầu thoát chết, trong đêm Trần Kiều lại làm giấc mộng. Trong mộng Bồ Tát hiển linh, tiên khí bồng bềnh mà xuất trước mặt nàng, Trần Kiều khóc xin Bồ Tát cứu nàng, Bồ Tát lại , từ nàng có mệnh duyên phu thê mỏng, bảy đời trước nàng hoặc là thủ tiết mà chết, hoặc là cùng trượng phu ghét nhau như nước với lửa, nếu muốn hoàn toàn cải mệnh, chỉ có biện pháp, là phải quay về bảy đời trước, nỗ lực làm cho phu quân mới hoặc phu quân lúc đầu đối với nàng khăng khăng mực.

      Cõi lòng Trần Kiều tràn đầy mờ mịt: "Bảy đời trước? Con làm sao trở về được?"

      Bồ Tát từ bi, : "Ta giúp con."

      Trần Kiều cuối cùng cũng thấy được hy vọng: "Sửa lại vận mệnh của bảy đời trước, đời này con phải chết sao?"

      Nét mặt của Bồ Tát lộ vẻ mỉm cười: "Chẳng những chết, mà còn có thể đại phú đại quý."

      Trần Kiều cầu phú quý, chỉ cầu bình an.

      Sau khi Bồ Tát biến mất, trong đầu Trần Kiều liền có thêm câu chuyện về kiếp thứ nhất của nàng.

      Ở kiếp này, Trần Kiều chỉ là nữ nhi của tú tài Lâm Bá Viễn của thôn Đại Vượng.

      Lâm Bá Viễn năm nay bốn mươi hai tuổi, thuở khắc khổ đọc sách, tuyên bố trúng tú tài thành gia, năm hai mươi lăm tuổi, Lâm Bá Viễn rốt cuộc cũng thành công khảo trúng tú tài, cưới thê là Điền thị, sinh ra hai huynh muội Lâm Ngộ, Lâm Kiều. Thê tử dung mạo xinh đẹp, con cái thông minh lanh lợi, cuộc sống của Lâm Bá Viễn trôi qua càng hưởng thụ, nhưng chuyện khoa cử vẫn tiếp tục có tiến triển, sau mấy phen do dự, cuối cùng Lâm Bá Viễn cũng buông tha cho việc thi lại, an tâm ở trong thôn mở tư thục, dạy dỗ con em nhà nông ở vùng phụ cận.

      Trong thôn Đại Vượng, gia cảnh Lâm gia cũng xem như là tệ, nhà có mười mẫu ruộng tốt, còn cần nộp thuế. Vì vậy, con cái nhà nông khác sớm phải xuống đồng mà làm việc, phơi nắng đến độ màu da ngăm đen, vàng như lúa mạch, còn hai huynh muội Lâm Ngộ, Lâm Kiều lại trắng nõn, da mịn thịt mềm, nhất là Lâm Kiều, dung mạo kế thừa ưu điểm của phụ mẫu, lông mi cong như lá liễu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, chỉ cần nở nụ cười vòng quanh thôn, giống như là tiên nữ hạ phàm, già trẻ lớn bé đều thích ngắm nhìn.

      Phần lớn người trẻ tuổi trong thôn đều ái mộ Lâm Kiều, nhát gan núp ở phía xa vụng trộm mở to hai mắt nhìn, lớn gan nhân lúc Lâm Kiều ra ngoài tặng mấy thứ như dây buộc tóc, cây lược gỗ làm quà, nhưng Lâm Kiều lại chướng mắt mấy tên hán tử quê mùa này, lòng muốn gả cho con em nhà giàu ở huyện thành. Năm Lâm Kiều mười sáu tuổi vào thành ngắm đèn, tình cờ gặp gỡ nhị công tử Ngụy gia Ngụy Kình Thương có bốn thông tiền trang (ngân hàng cổ đại), nam có tiền tài, nữ có dung mạo, hai người mới gặp gỡ lần đầu trao ánh mắt cho nhau, rất nhanh, Ngụy Kình Thương phái người tới cầu hôn, cưới Lâm Kiều làm phu nhân.

      Đôi phu thê chỉ mới trải qua hai tháng ngọt ngào, Ngụy Kình Thương lại bị hồ bằng cẩu hữu (bạn xấu) dụ dỗ phạm vào bệnh cũ phong lưu, tiếp tục đến chốn trăng hoa trêu hoa ghẹo nguyệt, Lâm Kiều cãi nhau với , Ngụy Kình Thương dứt khoát trở về nhà, càng trêu hoa ghẹo liễu nhiều hơn, cẩn thận nhiễm bệnh, bỏ lại Lâm Kiều cùng nhi tử tào địa phủ.

      Vì vậy, Lâm Kiều liền trông coi nhi tử, trở thành quả phụ cả đời.

      Trần Kiều được Bồ Tát cho nhìn thấy, ngoại trừ phụ mẫu Lâm gia và Ngụy Kình Thương, ngay cả mặt mũi của nhi tử cũng đều mơ hồ như thôn nhân. Mà tên Ngụy Kình Thương kia, ở huyện thành cũng được coi như là nhân vật, nhưng đối với Trần Kiều xuất thân ở phủ quốc công hiển hách mà , nàng dù nghèo túng cũng chướng mắt Ngụy Kình Thương.

      May mắn, Bồ Tát an bài cho nàng về lúc trước khi gặp Ngụy Kình Thương, bây giờ thân thể này của Lâm Kiều thuộc về nàng, Trần Kiều nghĩ, nàng nhất định phải gả cho lang quân tốt mà cả phẩm hạnh và dung mạo đều xứng đôi với nàng, dù thế nào, đây cũng là kiếp trước của nàng, nàng thể vì mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mà gả cho dạng người đứng đắn, dù sao, Bồ Tát cũng có giới hạn thời gian.

      -------------

      "Nương, con sao rồi."

      Nằm ở giường đất cứng rắn cả ngày, sáng hôm sau, Trần Kiều với Điền thị.

      Trần Kiều vẫn luôn là đứa con hiếu thảo, ở trong trí nhớ của Lâm Kiều, Lâm Bá Viễn, Điền thị đều đối xử với nữ nhi vô cùng tốt, nên Trần Kiều tiếp nhận phụ mẫu ở kiếp này cách tự nhiên rồi,

      Điền thị nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của nữ nhi, ngẩn người. Kiều Kiều của bà từ bị làm hư rồi, so với bé trai còn gan lớn nghịch ngợm hơn, cũng rất tùy hứng đạo lý, mỗi lần bà cùng trượng phu có ý định quản giáo con , con bé đều tức giận, ngoài miệng trượng phu oán trách bà quản giáo con tốt, kỳ chính mình cũng là người sợ con .

      Mà con trước mắt, mặt vẫn là gương mặt đó, mắt cũng là cặp mắt kia, nhưng, mỗi động tác của nó đều lộ ra cỗ khí chất đoan trang dịu dàng, tựa như tiểu thư quan gia sân khấu kịch.

      "Kiều Kiều, con sao chứ?" Điền thị vẫn luôn mong đợi con nghe lời chút, bây giờ con nghe lời rồi, bà ngược lại rất quen.

      Phu nhân nhà nông, tâm tư đơn giản phức tạp, Trần Kiều nhìn qua đoán được trong lòng Điền thị nghĩ gì rồi, lại so sánh khác biệt của mình với Lâm Kiều, Trần Kiều thân mật mà dựa vào trong ngực của Điền thị, áy náy : "Nương, trước kia là con hiểu chuyện, khiến cho cha nương phiền lòng, trải qua chuyện lần này, con biết sai rồi, sau này chắc chắn làm hai người lo lắng nữa."

      Trong ngực là con Kiều Kiều, bên tai là lời hiếu thuận hiểu chuyện của nó, Điền thị ngay lập tức liền vui vẻ lên, suy nghĩ lung tung nữa.

      "Tốt, tốt, Kiều Kiều của chúng ta rốt cuộc cũng trưởng thành." Ôm nữ nhi, Điền thị vui mừng mà .

      Trần Kiều khe khẽ thở dài, có chút nhớ mẫu thân ở quốc công phủ, chỉ là, mọi thứ ở nơi đây đều có cảm giác quá mức chân thực, ngoài cửa sổ, biết gà trống nhà ai gáy sáng.

      "Đến đây, Kiều Kiều rửa mặt nhanh lên." Điền thị ra ngoài trong chốc lát, sau đó bưng chậu đồng tiến vào.

      Trần Kiều ngắm mình trong gương đồng đặt bàn trang điểm, rất ngạc nhiên về dung mạo ở kiếp này của mình. (Kiều Kiều ngồi giường nhìn cái gương đó.)

      Nàng mang giày vào, tới trước chậu rửa mặt.

      Nữ nhi bệnh nặng mới khỏi, Điền thị cưng chiều giúp nữ nhi xắn tay áo lên, lại đem khăn ướt đưa qua. Trần Kiều nhìn cái khăn kia, còn mới tám phần cũng rất sạch , nên áp xuống chút khó chịu ở trong lòng, nhắm mắt lại lau mặt.

      Sau khi rửa mặt, Trần Kiều ngồi trước bàn trang điểm, nhìn về phía mặt gương cách tự nhiên.

      Gương đồng ở nông thôn mờ hơn so với ở quốc công phủ nhiều, nhưng như vậy cũng ảnh hưởng đến việc Trần Kiều đánh giá khuôn mặt của mình, mi cong lá liễu, mắt hoa đào, lại phối hợp với khuôn mặt trắng như tuyết, ngay cả khi đặt ở kinh thành, nàng cũng có thể giành được chỗ cắm dùi ở nơi mỹ nhân chồng chất.

      "Kiều Kiều của chúng ta càng ngày càng đẹp." Điền thị đứng bên cạnh nữ nhi, tự hào mà .

      Trần Kiều chỉ cười .

      Rửa mặt xong, Điền thị tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, Trần Kiều tò mò ra khỏi phòng.

      Trong sân, hai cha con Lâm Bá Viễn, Lâm Ngộ đứng đối diện chuyện với nhau, Lâm Bá Viễn Trần Kiều gặp rồi, lại nhìn ca ca Lâm Ngộ, mặc thân thanh sam, cùng phụ thân cao xấp xỉ nhau, màu da trắng nõn, trong mắt lộ ra cỗ thư sinh chính khí.

      "Thân thể muội muội đẫ tốt chưa?" Lâm Ngộ quan tâm hỏi.

      Trần Kiều gật gật đầu, hướng về phía cha huynh hành lễ.

      Phụ tử Lâm gia đều ngẩn ra, cũng may Điền thị qua trước với bọn họ, cũng hiểu nương trước mặt muốn thay đổi rồi, lễ nghi Lâm Bá Viễn từng dạy qua, hai cha con rất nhanh cũng tiếp nhận tính tình mới của nương nhà mình.

      Trần Kiều tiếp tục thầm quan sát nơi ở của Lâm gia, đối diện là ba gian thượng phòng ở phía bắc, tất cả đồ vật được đặt trong gian sương phòng, trước mắt nàng ở trong sương phòng phía tây.

      Trong khi Trần Kiều nhìn về thượng phòng ở phía bắc, trước cổng lớn ở phía nam được mở rộng của Lâm gia, bỗng qua người.

      Lâm Bá Viễn thấy, cao giọng hô: "Hàn Nhạc xin dừng bước!"

      Trần Kiều nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy đứng ở cổng lớn là hán tử nhà nông phi thường cao lớn, người nọ thân áo ngắn vải thô, hai tay áo được xắn đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay rắn chắc màu đồng cổ, dưới ánh mặt trời ra từng giọt mồ hôi. Trần Kiều là khuê tú ở chốn khuê phòng, chưa từng nhìn thấy ngoại nam bình thản để lộ thân thể, chỉ liếc cái lập tức chuyển mắt , ngay cả diện mạo của nam nhân là dạng gì cũng chưa thấy ràng, ấn tượng khắc sâu nhất là thân hình cường tráng khỏe mạnh như núi của nam nhân.

      Ngoài cổng, Hàn Nhạc giống như phát đóa kiều hoa trong Lâm gia, chỉ nhìn chằm chằm tú tài Lâm Bá Viễn, nghi ngờ hỏi: "Phu tử có việc?"

      Lâm Bá Viễn : "Là như thế này, hôm qua ta lên trấn mời lang trung, nghe con trai của Lưu viên ngoại du ngoạn ở trong núi, gặp được con lợn rừng, muốn tuyển sáu vị tráng sĩ cùng , nếu có thể săn được lợn rừng, mỗi vị tráng sĩ có thể phân hai lượng bạc, ngươi có muốn xem thử hay ?"

      Đối với người nông dân mà , hai lượng bạc khoản tiền thưởng khá hậu hĩnh rồi.

      Hàn Nhạc lập tức chắp tay về phía Lâm Bá Viễn: "Đa tạ phụ tử cho hay, vậy ta đây liền thử thời vận."

      Lâm Bá Viễn nở nụ cười: "Tiện tay mà thôi, đáng nhắc đến."
      Last edited: 14/8/18
      xukem, Hiyoko, Đỗ Thúy Loan41 others thích bài này.

    5. Binbin1409

      Binbin1409 New Member

      Bài viết:
      7
      Được thích:
      9
      Hehe thấy truyện của Tiếu giai nhân là nhảy hố liền. Cảm ơn bạn đã edit nhaaaa!:yoyo14:
      Akiko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :