Q.5 - Chương 18: Tổn thất thảm trọng Mộ Chỉ Ly vì mất máu quá nhiều nên ngất xỉu. Lý Chí Đào vì ảnh hưởng của Cửu thiên tỳ bà Quần ma loạn vũ mà giết đệ đệ của mình là Lý Chí Triển. Sau khi thanh tỉnh rất kinh hãi và sơ xuất bị Ngụy Kiến Hiên giết chết. Hết
Q.5 - Chương 19: Thiên Địa Tu La Biến Hà Kế Quán nhìn đám người Lý Chí Đào cứ bị chém giết như vậy, trong mắt lên vẻ khinh thường, : “Phế vật!” Mất lời thề son sắt của Lý Chí Đào lúc ấy, tại hoàn toàn chính là đám phế vật, tìm người như vậy hỗ trợ quả thực là vũ nhục chính ! Vốn là cục diện chênh lệch dần dần thu lại, Mộ Chỉ Ly tiêu hao hết tất cả khí lực của mình, lập tức lâm vào trạng thái hôn mê, cả Linh Viêm quốc lúc này cũng chỉ còn bảy tên đệ tử tiếp tục chiến đấu, mà người Bắc Hoàn quốc cùng với đội ngũ mà Lý Chí Đáo mang đến chi còn lại mười hai người, so ra mà chính bọn mới là tổn thất lớn. Song vẻ mặt đám người Hàn Như Liệt chẳng những có nửa điểm buông lỏng, ngược lại vô cùng ngưng trọng. Bọn hôm nay mặc dù đến nổi té xỉu, nhưng mỗi động tác đều lộ ra vẻ vô cùng khó khăn, sáng sớm cùng bầy Khô Lâu chiến đấu khiến bọn họ vô cùng mỏi mệt, tại vừa mới phen chiến đấu dồn bọn họ đến tình trạng cùng đường. Bọn tại đối mặt vẫn như cũ là lấy địch hai, tại đừng địch hai, thậm chí đối cũng sợ là có cơ hội chiến thắng. Kết quả hết thảy giống như là định, chỉ sợ Hà Kế Quán từng bước ép sát nữa mà dùng xa luân chiến cũng có thể khiến bọn họ bỏ mạng tại đây, may là tại bọn họ tức giận tràn ngập hận thể cùng bọn đồng vu quy tận còn đối phương lại lo lắng sợ đem tính mạng của mình đánh mất ở nơi này nên thể khiến cho đối thủ trả giá nhiều! Thân hình Hà Kế Quán vừa động, hóa thành đạo ánh sáng màu hồng nhanh chóng hướng Hàn Như Liệt mà đến, quyền mang theo kình khí bén nhọn hướng lồng ngực của Hàn Như Liệt hung hăng đánh tới, bộ dáng kia nghiễm nhiên như muốn kích đánh trọng thương . Quả đấm mạnh mẽ ở trong mắt Hàn Như Liệt nhanh chóng lớn hơn, Thiên Lực trong cơ thể tuôn ra dữ dội, trực tiếp nghênh đón quyền! Thiên Lực chấn động ngập trời, hai đạo quang ảnh tách ra xen lẫn những chấn động vô cùng điên cuồng xé rách chân trời, lúc ánh mắt mọi người rung dộng ầm ầm chạm vào nhau! Nắm đấm chạm nhau, ánh mắt thường cũng có thể nhìn thấy Thiên Lực rung động khuếch tán ra, hai đạo thân ảnh dường như đồng thời bắn ra, bàn chân lập tức đạp lên trung, liền ổn định thân hình. Sắc mặt Hàn Như Liệt có chút khó coi, Thiên Lực trong cơ thể tiêu hao còn bao nhiêu, tại càng cần phải . Chỉ là phen quyền cước đụng nhau cũng khiến cho bị nội thương. “Hàn Như Liệt, nếu là trước đây mà ngươi còn có thể cùng ta đánh trận, nhưng tại Thiên Lực ngươi tiêu hao hết, ngươi căn bản phải là đối thủ của ta!” mặt Hà Kế Quán giương lên nụ cười đắc ý, cục diện hôm nay so với đoán trước kia tốt hơn ít, thậm chí trong lòng cũng nghĩ ra. “Dù vậy, ta cũng vậy để cho ngươi được sống khá giả.” Hàn Như Liệt lạnh lùng , khuôn mặt tà mị được xưng là nghiệt giương chịu đựng phủ lên tầng sương lạnh. Hà Kế Quán hừ lạnh tiếng: “Chết đến nơi rồi nhưng miệng lưỡi vẫn còn lợi hại, đệ tử Linh Viêm Quốc các ngươi giống người bình thường, ngày đó các ngươi để cho đệ đệ ta phải chịu khuất nhục, hôm nay tới phiên ta từ người các ngươi đòi lại!” Dứt lời, Thiên Lực trong cơ thể Hà Kế Quán lập tức tràn ra, hai tay lật qua lật lại làm thành kết ấn phức tạp, kết ấn nhanh chóng ra, cỗ Thiên Lực mạnh mẽ dao động lặng lẽ tràn ngập ra bên ngoài. Trong lòng cảm nhận được uy hiếp, trong mắt Hàn Như Liệt cũng lên vẻ kiên định, sau khắc, hai tay kia cũng nhanh chóng khởi động, trong miệng ngừng lẩm nhẩm, phảng phất giống như là Phạn ngữ ở phương xa, tinh tế dày đặc khiến cho người nghe thấy thiết thực. Kỳ lạ chính là ngay dưới chỗ Hàn Như Liệt lẩm nhẩm, quanh thân Hàn Như Liệt dường như có loại Thiên Lực mênh mông hấp thụ, Thiên Lực trong khí ở hơn mười dặm xung quanh điên cuồng hướng về phía mà phóng tới, Thiên Lực sền sệt bọc lại, giống như là kén tằm khiến cho người ta thể thấy diện mạo của . So sánh với vũ kỹ mạnh mẽ kia của Hà Kế Quán, thanh thế của Hàn Như Liệt bên này lớn hơn, ngay cả những người giao thủ cũng nhịn được kinh ngạc mà nhìn động tác của , đây chính là dạng vũ kỹ kinh thiên như thế nào mới có thể sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy, khí ở xung quanh bọn họ có nửa điểm Thiên Lực tồn tại, là cực kỳ kinh khủng. “Hàn huynh quả nhiên cường hãn a!” Cung Tuấn Bân nhìn kén tằm Thiên Lực khổng lồ kia, nuốt nước miếng cái “Đúng vậy a, đội trưởng coi như là đại phát thần uy rồi, nếu như có thể trực tiếp chém giết tên Hà Kế Quán kia là tốt nhất.” mặt Ngụy Kiến Hiên lộ vẻ cảm khái. Đám người Mặc Thiên Hoàn mặc dù chuyện nhưng hi vọng trong mắt kia cũng biểu lộ tâm tình của bọn , bọn hôm nay mỗi khắc kiên trì đều vô cùng khó khăn, thời điểm đối phương tiến công chỉ có thể ngừng phòng thủ ngăn chặn, nếu tiếp tục như vậy đến nửa canh giờ nữa bọn họ buộc phải táng thân nơi này. Vốn là áo trắng toát chẳng biết lúc nào dính đầy máu đen, có dấu máu của bọn họ, cũng có dấu máu của đối thủ, từng đạo dấu vết cắt rách khiến bọn họ chật vật chịu nổi, chỉ trừ tròng mắt sáng quắc minh bạch thể ra chấp nhất của bọn họ, bọn họ lực bất tòng tâm. Hai người Âu Dương Hào và Trầm Tinh liên thủ vây công mình Hà Kế Trung. Thực lực Hà Kế Trung so với bọn họ cường hãn hơn, cho dù hai người bọn họ liên thủ cũng chỉ có thể ngăn cản được chút, khiến cho bọn họ ngột ngạt đến cực điểm. Sau khi hút toàn bộ Thiên Lực chung quanh xong, Hàn Như Liệt lúc này mới dừng lại hấp lực, loáng sau, tay Hàn Như Liệt đột nhiên có biến hóa, kèm theo đạo tiếng vang ầm ầm, Thiên Lực kia dường như trong nháy mắt liền biến thành màu đỏ! Sau khi lĩnh ngộ thiên đạo pháp tắc tầng thứ nhất, Thiên Lực thuộc tính Hỏa dường như trong nháy mắt liền biến thành Liệt Hỏa hừng hực, nhiệt độ trong khí dâng cao lên, màu đỏ chói mắt thậm chí che đậy cả ánh sáng mặt trời chiếu xuống, trong mắt mọi người chỉ còn lại duy nhất màu đỏ chói mắt đến cực điểm. Hà Kế Quán vốn là đắc ý nhìn Hàn Như Liệt trước mắt, hiểu tại sao trong lòng liền dâng lên dự cảm xấu, bỏ qua tâm tình trong lòng sang bên, Hà Kế Quán hét lớn : “Trấn Sơn Bia!” Khi lời của Hà Kế Quán buông xuống, mọi người đột nhiên phát có tới mấy trăm tấm bia đá màu đen đột nhiên hướng phía Hàn Như Liệt đánh tới, từng ký hiệu mang phong cách cổ xưa đầy huyền ảo xoay xung quanh tấm bia đá, cỗ cảm xúc nặng nề đè nặng trong lòng mọi người. Tấm bia đá khổng lồ lơ lửng trung, che kín ánh sáng, bầu trời vốn trong xanh phảng phất như trong nháy mắt liền chìm xuống bóng tối, bị đè nén đến cực điểm. “Hà Kế Quán thậm chí ngay cả Trấn Sơn Bia cũng đều dùng tới rồi, Hàn Như Liệt này chắc chắn phải chết” gã đệ tử Bắc hoàn quốc nhìn màn trước mắt khỏi lên tiếng , Trấn Sơn Bia này chính là vũ kỹ mạnh nhất của Hà Kế Quán, hầu như đệ tử Bắc Hoàn quốc đều biết. Ở thời điểm thi đấu ban đầu, Hà Kế Quán phải dựa vào chiêu này để giết chết gã đệ tử ưu tú kém , thậm chí trọng tài muốn cứu viện cũng kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử kia hóa thành vũng máu dưới bia trấn sơn. Nhìn thấy màn giật mình kia khiến đến bây giờ cũng thể quên, tên đệ tử kia cuối cùng cũng chỉ còn lại đống huyết nhục thê thảm nỡ nhìn, căn bản là chết toàn thây, mà trận đó trở thành trận chiến danh tiếng của Hà Kế Quán. Mọi người đối với Hà Kế Quán mang theo chút kính sợ cùng với Trấn Sơn Bia này thoát khỏi liên quan. “Có thể làm cho Hà công tử đem Trấn Sơn Bia này mạnh mẽ xuất ra, Hàn Như Liệt kia chết cũng coi là thiệt thòi.” gã đệ tử chậm rãi lên tiếng , tầm mắt kia nhìn về phía Hàn Như Liệt giống như là nhìn người chết. Cùng lúc đó, thân hình Hàn Như Liệt cũng từ trong hỏa diễm dần dần lộ ra, ánh lửa làm nổi bật thân ảnh giống như là nhuộm đỏ, khiến thị giác mọi người chấn động vô cùng lớn. Mái tóc tùy ý tung bay, cùng ánh lửa đan xen, gương mặt tuấn tú tràn đầy băng hàn, quát lạnh tiếng, ba giọt máu tinh thuần từ trán tràn ra, ba giọt máu tròn vo theo thứ tự lần lượt xuất trước mắt. “Thiên địa Tu La Biến!” Chợt trong lúc tầm mắt mọi người rung động, hơi thở Hàn Như Liệt mang theo loại khí thế cực đoan kinh khủng nhanh chóng tăng lên, ba giọt máu huyết còn lại là chia ra tan ra vào não bộ của , lồng ngực của cùng với chân của , thời điểm ba giọt máu đỏ tan ra, Hàn Như Liệt giống như mặc vào tầng khôi giáp màu đỏ lửa, giống như là Hỏa thần thế! Chỉ thấy hào quang màu đỏ của Hàn Như Liệt lấp lánh hướng phía tấm bia đá lớn gấp trăm lần kia xông tới, bóng người nho cùng với tấm bia đá kia tạo thành tương phản cực lớn. “Oanh!” Trong tích tắc tiếp theo, quyền của Hàn Như Liệt đánh lên tấm bia đá, tâm mọi người lúc này treo lên, ai thắng ai thua bây giờ có lẽ có thể biết được! Hết thảy phảng phất giống như dừng lại, có nửa điểm biến hóa, cho đến khi tiếng “Răng rắc” truyền đến, tấm bia đá xuất đạo vết rạn, ngay sau đó vết rạn tấm bia như mạng nhện chi chít lan ra. Tấm bia đá khổng lồ ầm ầm bị đánh vỡ, bầu trời vốn bị che chắn rốt cục xuất chút ánh sáng, chút ánh sáng này xuất giống như là tâm tình của đệ tử Linh Viêm quốc lúc này. Bị cắn trả mặt Hà Kế Quán lên vẻ tái nhợt, lẩm bẩm : “Làm sao có thể! Thiên Lực của ràng tiêu hao hết, tại sao vẫn có thể thi triển ra vũ kỹ mạnh mẽ như thế ?” Hàn Như Liệt có cho Hà Kế Quán thời gian do dự, thân hình mạnh mẽ lao về phía , cố gắng đánh chết ta, ý thức được nguy hiểm Hà Kế Quán nhanh chóng thoát , biết làm sao tốc độ lại vượt ra khỏi tưởng tượng của , thuận tay liền lôi người ngăn lại phía sau của , cả người liền hướng nơi xa lập tức chạy trốn. Hà Kế Trung vẫn còn trong trạng thái ngây người, liền đột nhiên bị Hà Kế Quán lôi qua, còn đợi phản ứng kịp, lồng ngực bị quả đấm của Hàn Như Liệt xuyên thủng! Tròng mắt trợn to tựa hồ cho thấy tại tin tưởng, tin tưởng ca ca mình đem mình làm người chết thế, chẳng qua lực lượng trong cơ thể cũng nhanh chóng tiêu tán. Nhìn bóng lưng Hà Kế Quán thoát , Hàn Như Liệt cũng có đuổi theo, mà là trước tiên chém giết đệ tử Bắc Hoàn quốc, nơi này dường như trở thành võ đài cá nhân của Hàn Như Liệt, mỗi nơi qua chút lưu tình chém giết tính mạng của tất cả những kẻ còn lại, chỉ trong thời gian nháy mắt, toàn bộ đệ tử Bắc Hoàn Quốc hóa thành thi thể. “Ghê tởm, Hà Kế Quán kia chạy mất, chính là kẻ đáng chết nhất!” Cung Tuấn Bân nhìn bóng lưng Hà Kế Quán thoát , trong mắt cũng là mang theo may mắn sống sót sau tai nạn, nếu như phải là Hàn Như Liệt đại phát thần uy mà , hôm nay bọn họ sợ là chắc chắn phải chết. “Hàn huynh, làm sao ngươi lời nào?” Mặc Thiên Hoàn nhíu mày , cảm giác, cảm thấy dường như Hàn Như Liệt có cái gì đúng. lúc này, Hàn Như Liệt cũng là đột nhiên té xuống, khôi giáp màu đỏ người màu đỏ nhanh chóng tiêu tán, lúc này mọi người thấy được khuôn mặt của , trong lòng rung động thôi, khuôn mặt của nơi nào còn nửa điểm huyết sắc?
Q.5 - Chương 20: Thương thế Thời điểm Mộ Chỉ Ly tỉnh lại, chỉ cảm thấy trận cảm giác suy yếu truyền đến, hình ảnh trong đầu lên, lại nhớ tới mọi chuyện phát sinh sau đó, trong mắt xẹt qua vẻ vẻ lo lắng. Sau khi nàng tiêu hao hết tất cả lực lượng của mình lâm vào trong hôn mê, tại nàng khá tốt rồi, như vậy những người khác có sao ? Liệt thế nào! Thân hình bắt đầu gắng gượng phát Thiên Nhi canh giữ ở bên cạnh mình, mà những đệ tử Linh Viêm quốc khác cũng ở bên cạnh, nhưng duy chỉ có nhìn thấy được thân ảnh của Hàn Như Liệt, nếu như sao nhất định canh giữ ở bên cạnh nàng, tại có ở đây, điều này có ý gì ? Thiên nhi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly tỉnh lại khỏi thở phào nhõm, : “Chỉ Ly, ngươi tỉnh lại là quá tốt.” thời điểm Mộ Dật Thần nhận thấy được bọn họ gặp nguy hiểm lập tức chạy qua, chẳng qua là đường xuất số biến cố phải trì hoãn lại, cho đến thời điểm bọn họ chạy tới nhìn thấy tình huống của hai người Mộ Chỉ Ly thiếu chút nữa dọa chết bọn họ. Gần đây là lắm tai nạn, hoặc là thành Thiết Thạch đối với bọn họ là bát tự hợp, nếu cũng tới nỗi lần lại lần trọng thương như vậy, nàng nghĩ tới đệ tử Bắc Hoàn quốc thế nhưng lại cùng đám người Lý Chí Đào cấu kết, khiến cho bọn họ rơi vào trong nguy hiểm. Mộ Chỉ Ly ngừng nhìn quanh, lôi kéo tay Thiên nhi lo lắng : “Liệt ở đâu? Chàng thế nào?” Nhìn ra được lo lắng trong lòng Mộ Chỉ Ly, Thiên nhi vội : “Ngươi yên tâm , bị thương, nhưng tính mạng cần phải lo lắng, tại cũng giống ngươi nghỉ ngơi.” Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly thở phào thở ra hơi, trong mắt mang theo tia may mắn: “Vậy tốt, ta xem .” Vừa , Mộ Chỉ Ly liền từ giường gượng dậy. “Ngươi lúc này mới tỉnh lại hay là cứ nghỉ ngơi trước a, có dược sư đến xem cho Hàn đại ca rồi.” Thiên nhi khuyên nhủ, sâu trong đáy mắt có tia phức tạp. Chân mày Mộ Chỉ Ly hơi nhíu lại, nàng cảm giác, cảm thấy Thiên nhi có cái gì đúng, mặc dù ra đến tột cùng là lạ ở chỗ nào, nhưng cùng Thiên nhi chung sống lâu như vậy nàng đối với tính tình của nàng ấy hết sức ràng, tuyệt đối là có chuyện gạt mình . “Thiên nhi, ngươi có việc gạt ta phải ? Thương thế của Liệt có phải rất nặng đúng hay ?” mặt Mộ Chỉ Ly tràn đầy khẩn trương, nàng sợ có chuyện gì mình có cách nào chịu đựng được kết quả. Nhìn bộ dáng sốt ruột của Mộ Chỉ Ly, Thiên nhi sâu kín thở dài: “Thương thế của Hàn đại ca rất nghiêm trọng, nội thương và ngoại thương đều cực kì kinh khủng, Dược dùng hết toàn bộ lực lượng của mình dẫn tới kinh mạch đứt đoạn . . . . . .” “Dùng hết tất cả lực lượng của mình? cuối cùng là làm cái gì?” “Theo Cung Tuấn Bân , Hàn đại ca cuối cùng thi triển ra vũ kỹ tên là Thiên Địa Tu La Biến, nếu như phải là thi triển ra chiêu này mà , sợ là tất cả đệ tử của Linh Viêm quốc toàn quân bị diệt rồi. Sớm biết như vậy, ban đầu bất luận như thế nào ta cũng cùng các ngươi tách ra, như vậy cũng phát sinh tình trạng như thế này.” Trong mắt Thiên nhi tràn đầy hối hận, thầm quyết định tương lai bất luận như thế nào tất cả mọi người đều phải ở chung chỗ, cho dù cuối cùng bọn họ cũng có cách nào thay đổi được kết quả, ít nhất cảm thấy hối hận. Nghe được Thiên Địa Tu La Biến, sắc mặt mặt Mộ Chỉ Ly đột nhiên biến hóa, môn võ học này nàng từ trong miệng Liệt được nghe qua, uy lực cường đại lại vô cùng khủng bố, nếu như phải là thời khắc nguy cấp sớm chiều tuyệt đối sử dụng, bởi vì sử dụng những bị thương nghiêm trọng mà còn có thể làm giảm thọ mất năm năm. Dù tuổi thọ bọn họ tại kéo dài, nhưng tổn thất như vậy cũng phải là điều mà bọn họ có thể tiếp nhận được, sau khắc, Mộ Chỉ Ly để ý đến ngăn cản của Thiên nhi, liền lập tức đến trước phòng Hàn Như Liệt. Thân thể của mình mình ràng nhất, mặc dù lúc trước nàng tiêu hao rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ khôi phục hơn phân nửa, điều dưỡng thêm thời gian nữa là có thể hoàn toàn khôi phục, nếu như phải là do tu vi của nàng giảm xuống mà , cũng trở nên yếu ớt như vậy, là. . . . . . Thời điểm Mộ Chỉ Ly tới phòng Hàn Như Liệt, đám người Mộ Dật Thần ở đó chiếu cố . Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đến, Mộ Dật Thần quan tâm : “Chỉ Ly tỷ, sao tỷ nghỉ ngơi thêm chút nữa ?” Mộ Chỉ Ly khoát tay áo, gương mặt hơi có vẻ tái nhợt mang theo nụ cười nhu hòa : “Ta sao, chỉ muốn đến xem chút Liệt như thế nào, chàng vẫn hôn mê sao?” “Vâng, thương thế của rất nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn ngay cả huấn luyện viên trưởng được mời đến cũng thúc thủ vô sách (bó tay có cách nào).” Vẻ mặt Mộ Dật Thần đau khổ , kinh mạch đứt đoạn kia cũng phải khôi phục dễ dàng như vậy, bao nhiêu người cũng bởi vì kinh mạch bị hủy mà trở thành tên phế nhân. Bước chân nhàng tới, Mộ Chỉ Ly tới bên cạnh Hàn Như Liệt, lúc này nhắm mắt lại, bộ dáng lúc ngủ thiếu mấy phần tà mị, nhiều hơn mấy phần khả ái, tay ngọc cũng liền đặt lên cổ tay Hàn Như Liệt giúp bắt mạch. Kinh mạch đứt đoạn đúng là rất khó chữa khỏi, nhưng kinh mạch trong cơ thể Mộ Chỉ Ly nàng từng đứt rời có thể đếm được số lượng, cho nên đối với chuyện này cũng quá lo lắng. Trong cơ thể Liệt nhất định vẫn còn tồn tại hồi phục chi lực, vậy dùng hồi phục chi lực tiếp tục chữa trị có thể chữa trị cơ thể hoàn toàn khỏi. Thiên nhi cùng đám người Mộ Dật Thần lẳng lặng đứng ở bên, y thuật của Chỉ Ly bọn họ cũng hiểu, vậy khẳng định so với những dược sư kia mạnh hơn nhiều, chừng nàng ấy có biện pháp. thực tế bọn họ biết Mộ Chỉ Ly lâu như vậy, mỗi lần gặp vấn đề về y thuật cũng chưa bao giờ thấy nàng ấy quá khó khăn. Nhận thấy được tình huống trong cơ thể Hàn Như Liệt, chân mày Mộ Chỉ Ly dần dần nhíu lại, đúng theo như lời dược sư kia , thương thế của Hàn Như Liệt vô cùng nghiêm trọng. đến kinh mạch trong cơ thể đứt đoạn, có lẽ thời điểm khi thiêu đốt lực lượng trong cơ thể bị những hao tổn kia liên kết lại với nhau, chỉ là tại muốn tách chúng ra cũng vô cùng khó khăn. Hồi phục chi lực chiếm giữ trong cơ thể dần dần chậm chạp trở lại, đối mặt với mười mấy cái kinh mạch dây dưa cùng chỗ kia, hồi phục chi lực giống như là đứa trẻ mê man biết nên hạ thủ từ đâu. Đợi sau khi biết được những tình huống này, Mộ Chỉ Ly lúc này mới buông lỏng tay ra, suy nghĩ phương pháp trị liệu. “Chỉ Ly, tình huống Hàn đại ca liệu ngươi có biện pháp gì ?” Thiên nhi thấy Mộ Chỉ Ly lời nào, có chút sốt ruột hỏi Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Ta có chút phương pháp, nhưng là phải thử chút mới có thể xác định. Bất luận như thế nào, ta cũng phải chữa khỏi thương thế của chàng.” Liệt là người mà nàng quan tâm nhất, đương nhiên dùng tất cả các phương pháp, mặc dù vấn đề thoạt nhìn rất khó giải quyết, nhưng nàng tin tưởng nàng có thể. Nghe Mộ Chỉ Ly trả lời, tất cả mọi người đều thở phào nhõm, mấy ngày nay bọn họ mực đều lo lắng vì chuyện này, tại cuối cùng cũng có thể thấy được ánh sáng mặt trời, có thể yên tâm chút ít. “Tuấn Tuấn, ngươi có biết tình huống của Thiên Địa Tu La Biến ?” Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi, ban đầu Hàn Như Liệt chẳng qua là tùy ý nhắc tới, nàng hiểu cũng nhiều, vậy Tuấn Tuấn hẳn là phải hiểu nhiều hơn chút. Tuấn Tuấn khẽ gật đầu, : “Thiên địa Tu La Biến là môn võ học thiêu đốt sinh mệnh lực, là loại vũ kỹ dùng cho thời điểm sinh tử tồn vong, nhưng tình huống lúc trước của các ngươi cũng tương đương với sinh tử tồn vong rồi, vấn đề lớn nhất là mỗi lần chủ nhân sử dụng hao tổn năm năm tuổi thọ, nếu như sử dụng nhiều lần mà , cuối cũng cũng . . . . . .” “Chẳng lẽ có biện pháp nào triệt tiêu bỏ tác dụng phụ này hay sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi, môn võ học này uy lực cường đại, lại có hạn chế như vậy khác gì là vô bổ, nếu như có thể diệt trừ tác dụng phụ này mà , sức chiến đấu của Hàn Như Liệt chắc chắn tăng lên. Nghe vậy, Tuấn Tuấn trầm mặc chốc lát, tay bé ngừng gõ đầu óc của mình, đột nhiên ngẩng đầu lên : “Nếu như có thể ở thời điểm trước khi chủ nhân sử dụng Thiên Địa Tu La Biến, trong cơ thể của có thể có đầy đủ Thiên Lực giúp đỡ thi triển vũ kỹ này, như vậy tuổi thọ cũng chịu ảnh hưởng rồi, chẳng qua khả năng này dường như là nhiều.” xong lời cuối cùng, giọng TuấnTuấn cũng dần , Thiên Lực có thể so sánh cùng với năm năm sinh mệnh lực có bao nhiêu kinh khủng. Song trong mắt Mộ Chỉ Ly toát ra ánh sáng sáng ngời, tia sáng nhàn nhạt dần trở nên đậm đặc : “ chừng có thể có.” Nếu các tiền bối có thể lần lượt sáng lập ra từng loại đan phương, tại sao nàng lại thể sáng tạo ra được? Nếu như thành công, như vậy cái vấn đề gặp phải này cũng có thể dễ dàng giải quyết. Mộ Chỉ Ly trước tiên chính là trở lại phòng của mình, nàng nhất định phải khiến bản thân nhanh chóng hồi phục mới có thể giúp Liệt chữa trị vết thương. Cũng may là có hồi phục chi lực trong cơ thể , tình huống của tuyệt đối chuyển biến xấu . Trong khoảng thời gian khi bọn hôn mê này, đám người Thiên nhi như cũ tiêu diệt thú ở thành Thiết Thạch, từ trong miệng Thiên nhi Mộ Chỉ Ly cũng có thể biết được thái độ của Giang Văn Đình. Thời điểm Giang Văn Đình biết được Bắc Hoàn quốc và đám người Lý Chí Đào hợp tác đối phó với đệ tử Linh Viêm quốc hết sức tức giận, bao nhiêu năm đây là lần đầu tiên trong trại huấn luyện hạt giống phát sinh ra chuyện như vậy, cho dù trước kia có tình huống đấu đá lẫn nhau cũng chưa từng có đệ tử cấu kết với những người khác, cho nên Giang Văn Đình đem toàn bộ chuyện này tính toán lên đầu Hà Kế Quán, đối với đám người Mộ Chỉ Ly cũng có bất kỳ xử phạt gì. cùng vương quốc đệ tử chung đụng hòa thuận là tượng tất nhiên, nhất là lôi đài giữa Hàn Như Liệt và Hà Kế Trung lại có xung đột gay gắt như vậy, cuối cùng trong Hạt giống chiến đối chiến sinh tử là tất nhiên. Hà Kế Quán kể từ sau khi rời cũng chưa từng trở lại, mà Giang Văn Đình cũng loại bỏ tư cách tham gia hạt giống chiến của , chẳng qua là Mộ Chỉ Ly mơ hồ cảm thấy Hà Kế Quán chính là cái tai họa ngầm, diệt cỏ diệt tận gốc luôn đều tốt. ngày trôi qua, thương thế của Mộ Chỉ cũng hoàn toàn khôi phục, lập tức liền tới trước phòng của Hàn Như Liệt chuẩn bị giúp trị thương. Thời điểm nàng vào bên trong phòng kinh ngạc phát Giang Văn Đình ở trong đó, khỏi thi lễ cái, : “Huấn luyện viên trưởng.” Giang Văn Đình gật đầu, : “Xem khí sắc của ngươi tệ, thương thế gần khỏi?” từ trong miệng Mộ Dật Thần biết được tình huống của bọn họ, tại chỉ cần Hàn Như Liệt khôi phục như cũ là tốt rồi, cho nên hôm nay làm xong việc liền lập tức cùng đưa Dược sư tới. “Đa tạ huấn luyện viên trưởng quan tâm, ta còn gì lo ngại nữa.” Trong mắt Tô Cầm đứng bên cũng lên vẻ vẻ kinh ngạc: “Thương thế của ngươi lại khôi phục nhanh như vậy?” thương thế của Mộ Chỉ Ly. Nàng cũng xem qua, theo nàng thấy cho dù nàng ta có tỉnh lại, muốn điều dưỡng cũng phải trong thời gian ngắn mới có thể hoàn toàn hồi phục. Vốn là dựa theo quyết định của nàng là chuẩn bị xem trước chút tình huống của Hàn Như Liệt sau lại giúp Mộ Chỉ Ly trị liệu phen, vậy mà tốc độ khôi phục của nàng ta khiến nàng kinh ngạc dứt. Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Ta cũng là gã dược sư, tự mình có thể trị liệu phen, khả năng hồi phục cũng tương đối mau."
Q.5 - Chương 21: Đau lòng “ Ha ha , nghĩ tới con đường tu luyện của ngươi đạt được thành tựu cao như vậy, lại vẫn có thể chuyên tâm nghiên tập (nghiên cứu và tập dược) dược lý, là làm cho ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.” mặt Giang Văn Đình tràn đầy ý tán thưởng, từ miệng của đệ tử Linh Viêm quốc mà biết được. Vì hiểu y thuật nên Giang Văn Đình có phát giác bất cứ vấn đề gì, nhưng tinh thông dược lý như nàng ở nơi đây trong thời gian ngắn khôi phục lại bình thường cũng phải là chuyện dễ dàng, nhưng cho dù nàng có cách nào đảm bảo nhưng nhất định có thể làm được. “Xem ra y thuật của Mộ nương quả là thâm hậu, biết là thương thế của Hàn công tử, ngươi có xem qua chưa?” Tô Cầm chậm rãi , đáy mắt thâm sâu dò xét. Nhận thấy được tâm tư của Tô Cầm, Mộ Chỉ Ly như cũ lạnh nhạt trầm tĩnh : “ Ta xem qua, trong cơ thể kinh mạch đứt đoạn, khó khăn nhất chính là ngay tại vết đứt kinh mạch quấn vào nhau, muốn chữa trị cũng phải là chuyện dễ dàng.” Hôm qua nàng suy nghĩ lâu, quyết định dùng hồi phục chi lực kết hợp với châm pháp, tin tưởng tình huống này nhất định có thể cải thiện. Năng lực chữa trị của hồi phục chi lực đương nhiên cần phải , chỉ cần có đầy đủ hồi phục chi lực cho dù tình huống có phức tạp cũng có thể dễ dàng như trở bàn tay. Sở dĩ thương thế của Liệt nghiêm trọng như vậy, nguyên nhân chính là trong cơ thể có tồn tại nhiều hồi phục chi lực, nếu cũng đến nỗi hôn mê lâu như vậy. Ngày hôm qua , sau khi dò xét nàng phát hồi phục chi lực ban đầu nàng truyền vào cơ thể Liệt có chút nào biến hóa, gần như là có tăng trưởng? Cũng biết được trong lúc chữa trị cơ thể còn có nguyên nhân nào khác nữa ? Hiển nhiên tốc độ tăng trưởng của hồi phục chi lực trong cơ thể Liệt nhanh bằng mình. Ngẫm nghĩ, Mộ Chỉ Ly cũng hiểu trong chuyện này là có nguyên do, ban đầu nàng chính là ở trong Thạch Đàm ngâm bao lâu, hồi phục chi lực trong cơ thể hai người làm sao có thể giống nhau được. Nghe vậy, Tô Cầm khẽ gật đầu, tầm mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly có chút biến hóa, “ Mấy ngày nay ta cũng mực nghiên cứu phương pháp chữa trị, chẵng qua là kinh mạch đứt đoạn muốn khôi phục quá khó khăn, ta cũng có nắm chắc thành công, biết Mộ nương có biện pháp nào chăng?” Nàng biết Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly là đôi tình lữ, nhìn từ góc độ nào cũng thể nghi ngờ được, cũng như thân phận Dược sư của nàng ta. thực tế nàng cũng muốn thử phương pháp này lần, nhưng khi thất bại …. Nhận thấy Tô Cầm thành thực ra nàng có nắm chắc thành công, ánh mắt Mộ Chỉ Ly khẽ biến hóa, cánh môi hồng nhạt như cánh hoa đào khẽ cong lên, lạnh nhạt : “ Bản thân ta có phương pháp để thử lần, chính là đến đây đễ chữa trị cho Liệt, nghĩ tới lại gặp được hai vị ở chỗ này.” Mộ Chỉ Ly hướng tầm mắt về phía Giang Văn Đình : “ Huấn Luyện Viên trưởng, Tô Dược sư, mấy ngày nay là cám ơn các ngươi.” Giang Văn Đình kia mặt mũi trắng nõn giống như văn nhược thư sinh nhưng lại toát lên vẻ cương nghị: “ tại các ngươi là do ta quản, dĩ nhiên an toàn của các ngươi cũng do ta phụ trách. Nếu như là gặp được thú thuộc tính Hắc Ám mà bị thương cũng thôi , nhưng vì đám tiểu tử hư hỏng của Bắc hoàn quốc mà mới ra nông nổi này, coi như đây là trách nhiệm của ta.” Lai lịch của đệ tử xuất ở đây , trong lúc luyện tập khó tránh khỏi bị thương, nhưng là bởi vì ……trong lúc luyện tập mà bị thương rất khó khai báo, vậy sau khi trở về khỏi bị phía chất vấn phen. Tô Dược sư cũng là cười nhạt, gương mặt thanh lệ màng danh lợi khẽ ; “ Thực tế ta cũng giúp được gì, thương thế của Hàn công tử đến tại ta vẫn chưa có nghĩ ra phương pháp xử lý, biết trong lúc Mộ nương chữa trị ta có thể ở bên quan sát? Đột nhiên lên vấn đề này, Tô Cầm cảm thấy lúng túng, hai gò má ửng hồng, bộ dáng kia cùng với vẻ vân đạm phong kinh lúc trước đúng là có chênh lệch rất lớn. Có thể nhận thấy được nàng ấy rất muốn biết phương pháp trị liệu kia là như thế nào, nếu với tính tình của nàng ấy nhất quyết là ra. “Đương nhiên có thể được, tại ta bắt đầu đây” . Mộ Chỉ Ly nhìn hai người lên tiếng . Tô Cầm hơi kích động, gật đầu, cùng với Giang Văn Đình đứng cuối giường nhìn Mộ Chỉ Ly thi triển y thuật. So với vẻ kích động của Tô Cầm, Giang Văn Đình cũng là bất đắc dĩ, vốn phải là Dược sư, đối với việc này chút tầm quan trọng cũng có. Có lẽ mấy ngày nay Tô Cầm cũng có cách nào chữa được thương thế của Hàn Như Liệt cũng biết được khó khăn như thế nào, thực tế Tô Cầm mà biết chính là người có y thuật cao nhất ở đây, ở Trì Mân quốc này y thuật của nàng ấy cũng cực kỳ nổi danh. Nếu người bị thương phải là đám người Hàn Như Liệt cũng đến tìm nàng ấy. Ngay cả Tô Cầm cũng có cách nào trị liệu cho thương thế của Hàn Như Liệt, nay lại nghe Mộ Chỉ Ly có phương pháp, khó có thể tin được, muốn lên tiếng hỏi thăm, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ đành nuốt nghi vấn vào trong, trong đầu ngừng quanh quẩn ý nghĩ : “ Chẵng lẽ y thuật của Mộ Chỉ Ly cao hơn Tô Cầm?” tới ngồi xuống bên cạnh giường của Hàn Như Liệt, nhìn bộ dáng ngủ say sưa của , Mộ Chỉ Ly thoáng chút đau lòng, nắm tay , vẻ mặt nhu hòa : “ Liệt, ta mau chóng chữa khỏi cho chàng.” Hàn Như Liệt dường như nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, tay nắm chợt rung động làm cho Mộ Chỉ Ly kích động ngừng, khóe mắt nàng mang theo tia ấm áp: “ Rất nhanh là có thể hồi phục, ta đảm bảo rất nhanh thôi.” Mấy ngày nay tuy Hàn Như Liệt rơi vào trạng thái hôn mê nhưng cơ thể cũng cực kỳ đau đớn, loại thống khổ này chỉ có ai từng trải qua mới cảm nhận được. Mộ Chỉ Ly đỡ Hàn Như Liệt lên, đưa tay cởi áo người ra sau đó hai tay nàng đặt sau lưng , hồi phục chi lực ngừng truyền vào cơ thề . Bọn họ vốn dĩ tâm linh tương thông, cho dù Hàn Như Liệt rơi vào trạng thái hôn mê nhưng đối với hồi phục chi lực Mộ Chỉ Ly rót vào cũng có nửa điểm kháng cự , điều này khiến cho Mộ Chỉ Ly vốn lo lắng cũng tiêu tán . Thuận theo hồi phục chi lực ngừng tiến vào, cùng với hồi phục chi lực trong cơ thể Hàn Như Liệt hòa làm , linh thức của Mộ Chỉ Ly khống chế bắt đầu chữa trị những kinh mạch bị tổn thương. Mỗi khi gặp phải đoạn kinh mạch bị rối loạn, Mộ Chỉ Ly kết hợp với Thiên Huyền châm pháp để chữa trị. Ngân châm dưới điều khiển của bàn tay Mộ Chỉ Ly như có linh tính , vừa nhanh vừa chuẩn châm vào huyệt đạo người Hàn Như Liệt, tiếp tục điều trị nội thương. Đây là quá trình cực kỳ chậm chạp, số lượng kinh mạch trong cơ thể con người nhiều cần phải , trán Mộ Chỉ Ly ngừng xuất mồ hôi hột, đôi môi tái nhợt biểu lộ nàng tiêu hao quá nhiều Thiên Lực, chút mệt mỏi dâng lên nhưng trong mắt vẫn tràn đầy kiên định. Giang Văn Đình và Tô Cầm mực yên lặng đứng yên bên chưa từng phát ra nửa tiếng động, sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly trị liệu. Vốn nghi ngờ nhưng khi bọn họ nhìn thấy ngân châm trong tay Mộ Chỉ Ly xuất thần nhập hóa trong lòng bọn họ cũng có chút hiểu ra, nhất là động tác nhuần nhuyễn như nước chảy, nhìn nàng ấy sử dụng châm pháp mà giống như thưởng thức môn nghệ thuật. Tâm Tô Cầm rung động mãnh liệt, mặc dù nàng cách nào xác định được tình huống trong cơ thể của Hàn Như Liệt là như thế nào, nhưng hơi thở cùng với sắc mặt của cũng có thể nhìn thấy được thương thế của chuyển biến rất tốt, là quá thần kỳ. Vì sao chỉ có mấy cây ngân châm bé như vậy mà lại có tác dụng to lớn đến thế?? Vì sao trước giờ nàng chưa từng nghe qua là có phương pháp trị liệu này? Trước giờ cứ nghĩ rằng y thuật của mình đạt được thành tựu cao nhưng bây giờ lại phát giác mình kiến thức hạn hẹp, núi cao còn có núi cao hơn a. Chỉ là nhìn Mộ Chỉ Ly thực phương pháp trị liệu này, nàng biết rằng y thuật của Mộ nương so với mình còn giỏi hơn nhiều, chỉ hy vọng ngày sau có thể có cơ hội lãnh giáo phen. Hàn Như Liệt biết mình hôn mê bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân truyền đến trận mệt mỏi, thân thể lại càng đau đớn. rất muốn tỉnh lại nhưng lại phát mình có nửa điểm khí lực, thậm chí mở mắt cũng có cách nào làm được. cũng cảm thấy mấy ngày nay thường xuyên có người đến thăm , cũng nghe đươc quan tâm của mọi người, nhưng cũng có cách nào để tỉnh lại. vẫn luôn biết sử dụng Thiên Địa Tu La Biến có ảnh hưởng lớn như thế nào nhưng khi chính mình đối diện vấn đề này hoàn toàn bất đắc dĩ. Ngay trong tình huống lúc đó, nếu sử dụng chiêu thức này chỉ sợ là tất cả mọi người nửa cơ hội sống sót cũng có, nếu để cho lựa chọn lần nữa cũng làm như vậy. Chẳng qua là tại lo lắng, sợ rằng sau này có cơ hội được nhìn thấy Ly nhi… Đúng lúc này, bàn tay mềm mại khẽ cầm lấy bàn tay của , cần suy nghĩ cũng biết đây là tay của Ly nhi, bởi vì thời điểm bọn ở chung, thường xuyên lôi kéo tay nàng, cảm giác rất là quen thuộc, cho nên dùng tất cả khí lực của mình mà nắm lại tay nàng. Nghe được những lời sau cùng của Ly nhi , lại càng có hy vọng hồi phục, tin tưởng nàng. Cũng lâu sau đó, cảm thấy có cỗ khí ôn hòa ấm áp truyền vào trong cơ thể, mà tất cả đau đớn đều vì bị nguồn nhiệt này bao vây mà dần dần trở nên tốt hơn, thân thể cũng dần dần hồi phục sinh lực. Trong nháy mắt đến giữa trưa, ánh nắng chiếu sáng rực cả vùng, len vào bên trong ấm áp. Mộ Chỉ Ly cuối cùng cũng dừng động tác, rút hết ngân châm người của Hàn Như Liệt xuống, thay mặc quần áo tử tế, lúc này mới thở phào nhõm. Sắc mặt che giấu được mệt mỏi nhưng trong mắt ánh lên vui mừng, cuối cùng cũng thành công. Tô Cầm đến bên Hàn Như Liệt dò xét thương thế bên trong cơ thể ánh mắt mở to thể tin được vốn lạnh nhạt biến mất còn nữa, chỉ còn lại vẻ mặt khiếp sợ : “ Kinh mạch của vậy mà lại hồi phục được??? Điều này sao có thể ?” Nàng chỉ mới nghĩ đến y thuật của Mộ Chỉ Ly cao hơn mình nhưng cũng chưa từng nghĩ đến trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đem kinh mạch hoàn toàn hồi phục, việc này thực quá chấn động rồi! Nàng hành nghề y lâu như vậy, từng tiếp xúc ít bệnh nhân bởi vì kinh mạch bị chặt đứt mà thực lực hủy hết, có người cả đời đều thể tiến giai, vốn dĩ đây là vấn đề cực kỳ khó khăn mà ai cũng biết. Vấn đề khó khăn như vậy mà Mộ Chỉ Ly thực chữa khỏi dễ dàng, cảm giác như tất cả cố gắng của mình trong thời gian lâu vẫn mang lại kết quả gì nhưng nay lại có người tùy ý thử nhưng lại thành công. Nghe Tô Cầm …, Giang Văn Đình cũng kinh ngạc : “ Thành công ? thành công sao??” Trong lúc này, Hàn Như Liệt vẫn hôn mê chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là dung nhan diễm lệ của Mộ Chỉ Ly nhìn mình, khóe miệng tự chủ nở ra nụ cười : “ Ly nhi” Mộ Chỉ Ly nắm chặt tay của Hàn Như Liệt, gương mặt giương lên nụ cười sáng như trăng rằm , mừng rỡ : “ Liệt, chàng tỉnh, cảm giác thế nào?” “Ta sao rồi, có thể gặp lại nàng, tốt quá.” Hàn Như Liệt lẩm bẩm , ánh mắt rời khỏi gương mặt kiều diễm trước mặt, khi hôn mê trong đầu chỉ nhớ tới duy nhất hình dáng của người thương này. “Tất cả qua , chúng ta có chuyện gì nữa.” Mộ Chỉ Ly cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng sáng như ngọc, gương mặt nàng vốn tuyệt mỹ nay lại càng phát sáng động lòng ngừơi. Giang Văn Đình và Tô Cầm nhìn hai người tình cảm nồng đậm, đáy mắt tự chủ toát ra tia hâm mộ. Đó cũng phải là do bọn họ nghe được những lời tình cảm mà thấy vậy mà tình cảnh của họ làm cho người khác cảm động. Từ trước đến giờ bọn trải qua quá nhiều, có thể thấy tình cảm của bọn như vậy, hai người bọn họ chưa gặp qua bao giờ. Sau đó, để cho Hàn Như Liệt nghỉ ngơi tốt, Mộ Chỉ Ly cùng với Giang Văn Đình và Tô Cầm rời khỏi phòng, nàng vốn định ở kế bên chăm sóc Hàn Như Liệt tốt , lại nghĩ đến Tô Cầm hẳn là có ít nghi vấn, chẳng qua giải quyết nghi vấn của nàng ta trước, dù sau mấy ngày nay muốn cảm ơn Tô Cầm. Tô Cầm cũng biết Mộ Chỉ Ly làm vậy là có ý tứ, cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng đồng thời ngăn được tò mò trong lòng, chỉ có thể mặt dày chấp nhận cách làm của nàng ấy. “Xem ra hai người các ngươi hẳn là có ít chuyện muốn hàn huyên, ta chắc là phải trước rồi, việc này ta có nghe cũng hiểu.” Giang Văn Đình cười , so với trước đây giọng dễ nghe hơn nhiều, dù sao Hàn Như Liệt cũng bình an vô rồi. “Mộ nương, biết vừa rồi ngươi sử dụng là phương pháp trị liệu gì? Thứ cho ta kiến thức nông cạn, là chưa từng thấy qua.” Tô Cầm chậm rãi , lời cực kỳ chân giống như là học sinh ở trường học. Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “ Phương pháp này chính là Hoa Hạ Thần Châm cùng với Thiên Huyền châm pháp mà kết hợp thành, Tô Dược sư chưa từng nghe qua cũng có gì lạ.” “Bất trí khả phủ báo cho hai? Hàng năm đều có rất nhiều người bởi vì kinh mạch gãy lìa mà có cách nào tu luyện tiếp được, ta rất muốn chữa khỏi cho họ, qua nhiều năm ngừng tìm kiếm phương pháp nhưng vẫn lực bất tòng tâm, nghĩ tới Mộ nương lại cho ta có dịp được tận mắt nhìn thấy. Ta biết như vậy có chút vô liên sỉ, nhưng nếu Mộ nương muốn ta cũng miễn cưỡng, dù sao đây cũng là hẳn là ….” Tô Cầm nhếch môi, thần sắc có chút phức tạp, nàng thực muốn biết phương pháp trị liệu này. Nhìn bộ dạng chân của Tô Cầm, độ cong khóe miệng Mộ Chỉ Ly dần dần mở rộng, : “ Dĩ nhiên thành vấn đề, nhưng kiến thức này ta học ròng rã hơn mười năm mới có thể thành thục, Tô Dược sư muốn tiếp nhận ta sợ là có thời gian dạy ngươi.” Nàng vẫn luôn nhớ tới lời của ông nội daỵ, đem Hoa Hạ Thần Châm phát triển rộng lớn, nàng và Tô Cầm mặc dù chỉ mới gặp qua lần nhưng lại có thể nhìn thấy nàng ấy hy vọng có thể giúp người khác chữa trị mà phải vì hiệu quả và lợi ích, nếu như vậy sao lại vui mừng được chứ. Vốn là nghe lời Mộ Chỉ Ly khẳng định, Tô Cầm rất vui mừng , chẳng qua khi nghe đến thời gian trong lòng có chút khổ sở. Nàng lại quên mất điểm quan trọng này, phương pháp trị liệu thần kỳ như vậy làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn là có thể học xong? Mộ Chỉ Ly cũng phải là đệ tử của Trì Mân quốc, tham gia Hạt giống chiến lần này, căn bản nàng ấy có thời gian mà tới dạy mình, thêm việc từ trong miệng của Giang Văn Đình nàng cũng hiểu bất luận là Mộ Chỉ Ly hay là Hàn Như Liệt đền có thể trong Hạt giống chiến đạt được thứ hạng mười người đứng đầu. khi trở thành trong mười người đứng đầu, tiếp sau đó là chuyện gì nàng đều có thể , cách khác để học tập thuật châm pháp này căn bản là chuyện thể. “Đây là sách y học cho ngươi, bên trong ghi lại ít những kiến thức châm pháp , ta tin tưởng nhạy bén của Tô dược sư có thể tiếp thu được. Điểm quan trọng nhất của châm pháp chính là thực tiễn, chỉ cần chuyên tâm tu luyện cuối cùng cũng có thể sử dụng được.” Nhận lấy sách y học của Mộ Chỉ Ly đưa tới, trong mắt Tô Cầm lên vẻ kích động, lôi léo tay Mộ Chỉ Ly có chút thất thố, “ Mộ nương, cám ơn ngươi, cám ơn khẳng khái của ngươi.” Bọn họ gặp nhau mới có lần mà nàng ấy đưa y thuật quan trọng cho mình , điều này nàng có nghĩ tới. Khóe môi Mộ Chỉ Ly khẽ nhếch, gương mặt trắng sáng như hoa lan thanh nhạt u tĩnh, lạnh nhạt: “ Đem thuật ngân châm phát dương quang đại cũng là mục tiêu của ta, ta tin tưởng Tô Dược sư học xong nhất định có thể giúp được rất nhiều người, ngày sau nếu Tô dược sư gặp được người có lòng mến y thuật giống mình hãy truyền lại cho họ.” Đợi sau khi Tô Cầm rời , Mộ Chỉ Ly xoay người bước vào bên trong nhà, Hàn Như Liệt mở to mắt nhìn trần nhà, nghe tiếng bước chân của Mộ Chỉ Ly truyền đến tự chủ mỉm cười. “Liệt, chàng cảm thấy thế nào?” Mộ Chỉ Ly lẳng lặng hỏi Hàn Như Liệt quay đầu lại, tóc dài khuynh tả gối, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo điểm tái nhợt nhưng đôi mắt màu lam sáng ngời vô cùng: “ Ta khá hơn, chẳng qua làkhông còn khí lực gì chỉ cần nghỉ ngơi là có thể đứng dậy được rồi.” “Vậy tốt, khi tỉnh lại thấy chàng, thực làm ta sợ.” Giọng của Mộ Chỉ Ly có chút đau thương, biết bắt đầu từ lúc nào cảm giác của nàng lại phụ thuộc vào Hàn Như Liệt như vậy, đến khi nàng phát lệ thuộc này khắc cốt ghi tâm. Nghe vậy, bàn tay Hàn Như Liệt xoa lên má của Mộ Chỉ Ly, trong đôi mắt màu lam xẹt qua tia đau lòng : “Nương tử ngốc, ta rời nàng . Nàng chính là động lực sống của ta, rời nàng ta sống thế nào đây?” Mộ Chỉ Ly cười rạng rỡ, nhưng khóe mắt lại tự giác tràn ra chút óng ánh, xẹt qua má rồi rơi xuống lòng bàn tay làm cho đau tim. “Liệt, ta sợ chàng rời khỏi ta.” Mộ Chỉ Ly thầm , ngăn được giọt nước mắt chảy xuống, lần này Mộ Chỉ Ly che giấu yếu đuối của mình, cho tới nay nàng rất kiên cường, buộc phải kiên cường, bởi vì nàng hiểu ngoài nàng ra ai có thể thay nàng chống đỡ bầu trời này, chỉ có nam tử như vậy khởi động mảnh bầu trời cho nàng, che gió che mưa thay nàng. “ Ly nhi, nằm cạnh ta được ?” Hàn Như Liệt dịu dàng , nhìn bộ dáng Ly nhi yếu đuối như vậy, làm cho tim của rất đau, nhưng trong lòng khỏi có tia vui vẻ bởi vì trong lòng Ly nhi thể thiếu . Mộ Chỉ Ly gật đầu, chậm rãi nằm bên cạnh Hàn Như Liệt, cảm nhận được thân nhiệt quen thuộc vốn tâm động nhưng trong nháy mắt bình tĩnh lại, phảng phất tất cả có gì có thể thay đổi được. Cho dù thân thể hoàn toàn có chút khí lực nhưng Hàn Như Liệt vẫn cố chấp ôm Mộ Chỉ Ly trong lòng, bên tai nàng thầm: “ Ta nàng."
Q.5 - Chương 22: Có khách tới chơi Ba ngày sau. Tất cả thú thành Thiết Thạch đều bị đệ tử trại huấn luyện hạt giống xử lý sạch , kể từ sau khi đám người Hàn Như Liệt xảy ra chuyện như vậy, Giang Văn Đình vì ngăn chặn chuyện tương tự phát sinh lần nữa cho nên điều ít người từ Trì Mân quốc đến đây. Từ đó về sau, đừng là Bắc Hoàn quốc cùng Linh Viêm quốc cứ như vậy mà chém giết nhau, ngay cả chút mâu thuẫn cũng có, cũng bởi vì có ít tiền bối gia nhập, cho nên chuyện tình Thiết Thạch thành mới có thể nhanh chóng được giải quyết. Thương thế của Hàn Như Liệt cũng hoàn toàn bình phục, mọi người vốn lo lắng nay hoàn toàn yên lòng, đám người Ngụy Kiến Hiên tuyên bố Hàn Như Liệt chính là lão đại của họ, nếu như có ta, bọn sớm đầu thai chỗ khác rồi. Hôm nay đệ tử Linh Viêm quốc giống như người nhà, vốn là tồn tại ngăn cách nay biến mất còn nữa. Đáng nhắc tới chính là thực lực của Mộ Chỉ Ly đột nhiên tăng mạnh sau đại nạn lần này, từ lúc thương thế khỏi hẳn bắt đầu đột phá mấy lần khiến cho mọi người kinh hãi dứt, nhưng sau đó cũng dần dần quen, tốc độ đột phá như vậy chỉ có thể khiến cho bọn họ lực bất tòng tâm. Đại nạn chết tất có hậu phúc, những lời này là rất đúng , Hàn Như Liệt cũng thành công bước vào Nguyên cảnh, hai người thu hoạch cũng , dẫn tới mọi người rối rít trò chuyện cười đùa sau này cũng phải bị thương, tốc độ đột phá nhanh hơn nhiều so với tu luyện. So với lúc trước, đường về lần này đúng là nhanh lên rất nhiều, chẳng qua lần thành Thiết Thạch này có ít đệ tử thương vong nên tâm tình của mọi người đều có chút ưu thương và nặng trĩu, vì vậy mà thời điểm bọn họ trở lại trại huấn luyện hạt giống trong lòng nhịn được sinh ra cảm giác phấn khích. Sau khi trở về, Giang Văn Đình trao cho mọi người phần thưởng chính là để cho bọn họ những ngày kế tiếp có thể ở trong phòng tu luyện mà tu luyện, cho tới khi Hạt giống chiến bắt đầu. thể nghi ngờ đây chính là phần thưởng mà mọi người đều muốn có, có gì so sánh được với việc tăng lên tu vi. Sau khi tuyên bố phần thưởng xong, Giang Văn Đình rời , nhìn biểu tình trầm trọng gương mặt mọi người đều có thể hiểu chuyện của Bắc Hoàn quốc chỉ e là mang đến phiền toái cho huấn luyện viên trưởng. đến thái độ của Bắc Hoàn quốc và Linh Viêm quốc, cũng khó qua cửa quốc chủ Trì Mân quốc kia. Đám người Mộ Chỉ Ly chút lãng phí thời gian trực tiếp tiến vào trong phòng tu luyện bế quan, có lẽ trải qua việc của Bắc Hoàn quốc lần này, bọn họ bắt đầu hiểu ràng Hạt giống chiến tàn khốc như thế nào, đồng thời bọn họ đối với khát vọng thực lực càng tăng thêm mấy phần. Ngay cả đám người của Ngụy Kiến Hiên cũng là vô cùng nghiêm túc, từ trong con mắt kiên định của bọn họ có thể nhìn ra được hành trình thành Thiết Thạch lần này khiến cho bọn họ trưởng thành lên nhiều, chỉ hy vọng trong Hạt giống chiến mọi người đều có thể biệu tốt. Trong lúc bế quan, Mộ Chỉ Ly vừa tăng lên tu vi của mình vừa tìm hiểu Thiên đạo Pháp tắc, nàng bây giờ phảng phất cảm nhận được tu vi có liên hệ với Thiên đạo Pháp tắc, cho nên quá trình tu luyện quả nhanh hơn trước kia nhiều. Làm cho nàng kinh ngạc chính là theo cách hiểu Thiên đạo Pháp tắc của mình, tu vi của nàng muốn vững chắc hơn trước kia rất nhiều. Phải biết rằng trước đây nền móng của nàng cũng vững chắc nhưng bây giờ so với trước kia còn muốn vững chắc thêm tầng, làm cho nàng khó có thể tin được. Nàng có lòng tin, cho dù thi triển vũ kỹ mạnh mẽ, chỉ là dựa vào lựa lượng của thân thể cũng có thể vượt cấp chiến đấu, biết được điểm tốt này tâm tình của nàng cũng trở nên tốt hơn. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, cả trại huấn luyện hạt giống đều trở nên an tĩnh trở lại, vốn là sinh động nhưng tất cả đệ tử có ở đây , đều ở trong phòng tu luyện bế quan, tất cả cũng vì Hạt giống chiến mà chuẩn bị. Hoa tàn rồi lại nở, lá xanh rồi lại vàng. Duy nhất thay đổi chính là tâm trạng nôn nóng của các đệ tử. ngày kia, phòng tu luyện của tất cả đại môn cơ hồ đều mở ra, vì lý do nào khác, chỉ là thời điểm Hạt giống chiến mà mọi người chờ đợi rốt cục cũng tới. “Cốc Cốc Cốc ” loạt tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng tu luyện ra nhìn thấy Hàn Như Liệt và bọn người Thiên Nhi tụ tập ở ngoài cửa, gương mặt tinh xảo khỏi giương lên nụ cười. “ Tu luyện tới giờ vẫn muốn ra phải ?” Hàn Như liệt cười , vẻ sủng nịnh trong mắt dường như muốn đem Mộ Chỉ Ly hoàn toàn đắm chìm trong đó. Mộ Chỉ Ly cười khẽ, “ Ta chuẩn bị ra ngoài vừa lúc đó nghe thấy tiếng các ngươi gõ cửa rồi, xem ra thu hoạch của các ngươi cũng tệ a.” Liên tiếp mấy tháng gặp mặt, mọi người so với lúc trước có nửa điểm biến hóa, phảng phất như mới vừa hôm qua . Nghe lời Mộ Chỉ Ly , mặt mọi người đều lên ý cười, mấy ngày nay tiến bộ chỉ có chính bọn là hiểu ràng nhất. “ Hôm nay bốn nước chư hầu đền có người đến, bọn người của Triệu bá cũng đến ngày hôm qua rồi, tại đợi chúng ta tới đó gặp.” Hàn Như Liệt giải thích, tin tức kia cũng mới vừa rồi được nghe lại, chẳng phải chúng ta tập trung ở đây gặp Triệu bá sao? Mặc dù ở Linh Viêm quốc thời gian dài so với Trì Mân quốc , nhưng Linh Viêm quốc thể ngờ rằng Linh Viêm quốc khiến cho bọn họ quyến luyến, trong nháy mắt thời gian năm cũng qua, thời gian này cũng là nhanh. Trong mắt Mộ Chỉ Ly lên tia sáng kỳ dị, vui vẻ : “ Bản thân ta lại quên mất việc này, thể để cho Triệu bá phải chờ lâu, chung ta nên mau chút .” “ Chỉ Ly tỷ, ta và Thiên Nhi cũng phải gặp tiền bối của Thiên Mạc quốc, tại thể cùng mọi người rồi, gặp lại sau nha.” Mộ Dật Thần lên tiếng Mộ Chỉ Ly gật đầu, cùng mọi người nhanh chóng hướng về đám người Triệu bá tới. Đám người Triệu bá lúc này ngồi ở phòng khách uống trà chờ đám người Hàn Như Liệt đến, nghĩ đến trong nháy mắt thời gian năm trôi qua rồi, thời gian trôi qua nhanh, chẳng qua trong thời gian này biến cố phát sinh ít, bọn họ ở Trì Mân quốc cũng phải là an toàn. Đầu tiên là nghe đám người Hàn Như Liệt mất mạng ở Thiết Thạch thành, khiến cho trong lòng bọn họ ngập tràn bi thương, vốn là hi vọng cứ như vậy mà mất , trong nhất thời tâm tình của mọi người đều trở nên trầm trọng ít, nghĩ tới sau thời gian ngắn như vậy thế nhưng lại truyền ra tin tức bọn họ lại bình an trở về. Phen này thống khổ nhưng là để cho bọn họ cảm nhận được cảm giác từ nhân gian rớt xuống Địa Ngục, lại từ Địa Ngục lên tới Thiên Đường, vốn tưởng rằng như vậy tất cả kết thúc, ngờ lại nghe được bọn họ lại cùng đệ tử của Bắc Hoàn quốc phát sinh xung đột, toàn quân đệ tử Bắc Hoàn quốc bị tiêu diệt, ngay cả bọn họ chút nữa cũng còn tánh mạng. Trước đây trong trại huấn luyện Hạt giống mặc dù đệ tử mất mạng ít nhưng kia là ở thời điểm Hạt Giống chiến mới có thể phát sinh, ai có thể nghĩ đến bọn họ tại thời điểm huấn luyện mà lại có thể phát sinh nhiều khó khăn như vậy, là làm cho người ta cảm khái ít. Chẳng qua là toàn quân Bắc Hoàn quốc bị diệt để cho bọn họ hả được cơn giận, những năm gần đây Bắc Hoàn quốc giễu cợt bọn họ rất nhiều lần, nhưng lần này đều thua trong tay bọn họ, đây chẵng phải là giải được cơn giận sao? Chỉ là khi nghĩ tới đối phương biết chuyện này bọn họ cũng sảng khoái ít. Vừa vào đại sảnh, mọi người gặp ngay Triệu bá, mặt đều mang theo nụ cười nhàng thay cho lời chào, nhưng tầm mắt của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lại dừng ở đám người đệ tử phía sau. Nụ cười điềm tĩnh mặt Mộ Chỉ Ly dần dần biến mất, thay thế bằng vẻ khiếp sợ thể tin được, ba người phía sau , này…. Trong mắt Hàn Như Liệt cũng mang theo tia khiếp sợ, chỉ là thời điểm bọn hướng mình mỉm cười khóe miệng của cũng lộ ra nụ cười. Cầm chặt bàn tay bé của Mộ Chỉ Ly chậm rãi tới chỗ bọn họ. “ Các ngươi quả nhiên ở chỗ này, chúng ta tìm các ngươi lâu như vậy, rốt cuộc cũng tìm được rồi.” Tư Đồ Diêu khẽ cười, trong mắt phức tạp cũng lên thần sắc phải dăm ba câu có thể . Lăng Lạc Trần kinh ngạc nhìn cái hồn khiên mộng nhiễu*(làm cho người ta ngày đêm yên ) ở trước mắt, nhìn nàng ấy khỏe mạnh đứng trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy tâm tình những năm gần đây cách nào yên ổn nay đột nhiên bình tĩnh trở lại. Liếc qua nàng rất tốt, nhìn diện mạo sáng rỡ của nàng so với trước đây càng hấp dẫn hơn nhiều, như vậy nàng sống cùng với Hàn Như Liệt rất hạnh phúc, có thể nhìn ra vẻ mặt hạnh phúc của nàng ấy. Liễu Tuyết Nghiên vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, mặc dù trước khi đến đây cũng đoán được khả năng này, nhưng trong thời điểm này cũng ngăn được rung động. Thế nhưng bọn họ lại có thể gặp nhau ở thế giới khác rồi! Vốn là biến mất mấy năm mà nay người đột nhiên xuất trước mắt, cảm giác như vậy là kỳ diệu. Nhìn Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, tầm mắt của nàng lạ dời đến người của Tư Đồ Diêu. Tình cảm của Tư Đồ đại ca đối với Mộ Chỉ Ly vẫn rất ràng, cho dù nàng ta xuất giá, trong lòng cũng chưa từng buông tay, tại gặp lại như vậy, mình phải là còn cơ hội sao? Hiển nhiên bốn người đều chú ý tới cảm xúc của Liễu Tuyết Nghiên, trong mắt Mộ Chỉ Ly lên vẻ hưng phấn: “ Các người làm sao đến được đây?” “ Nghe bá phụ , sau khi biết được miệng giếng thần kỳ chúng ta liền trực tiếp nhảy xuống, dù sao năm đó các ngươi cũng là từ Thiên Môn mà biến mất, nghĩ tới chúng ta tìm được các ngươi ở chỗ này.” “ Cha mẹ ta bọn họ…. khỏe ?” giọng Mộ Chỉ Ly mang theo chút khẩn trương cùng với run rẩy, ở trong lòng nàng, cha me là quan trọng nhất cần phải , vốn định mình có thể có cuộc sống vui vẻ cùng với nhau nghĩ tới mới vừa thành thân đến Chủ Thế Giới này. Nghe được giọng run rẩy của Mộ Chỉ ly, Hàn Như liệt nắm chặt tay nàng, yên lặng ủng hộ nàng. “Bá phụ và bá mẫu đều rất tốt, ngươi có thể yên tâm, chẳng qua là rất nhớ các ngươi thôi.” Khóe miệng Lăng Lạc Trần gợi lên độ cong như có như , bộ dáng như trích tiên trước giờ thay đổi, chỉ là tầm mắt kia thêm mấy phần tình cảm. Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly thở phào nhõm, : “ Vậy tốt, các ngươi làm sao biết ta và Liệt ở chỗ này?” Nếu bây giờ còn nhìn ra đám người Lăng Lạc Trần cố ý đến tìm bọn họ vậy bọn họ quá là ngu ngốc rồi. “ Tên hai người các ngươi ở Linh Viêm quốc quá là nổi tiếng rồi, cộng thêm đặc điểm riêng biệt nên chỉ cần hỏi thăm là có thể xác định được rồi. Chẳng qua là Mộ Dật Thần và Thiên Nhi tại sao có ở đây?” “ Bọn họ và với các ngươi cùng mất tích trong ngày nhưng khi chúng ta đến Chủ Thế Giới lại nghe được chút tin tức nào.” Lăng Lạc Trần chậm rãi , trong giọng mang theo vẻ lo lắng. “ Yên tâm, bọn họ cũng ở đây, chút nữa là có thể gặp được rồi.” “ bằng bây giờ chúng ta tìm nơi để có thể thoải mái chuyện .” Hàn Như Liệt đề nghị.