(Xuyên không) Y THỦ CHE THIÊN - Mộ Anh Lạc (5Quyển)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.1 - Chương 40: Tiến vào vũ kỹ đường
      Trải qua buổi chuyện dài, Mộ Kình Lệ nghiễm nhiên có ý nghĩ của chính mình, phân phó Ngũ thúc về sau khi luyện võ để cho Mộ Chỉ Ly cũng gia nhập, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn vũ kỹ đường, cũng cho phép nàng tiến vào.

      Bản thân cũng yên lặng quan sát đứa cháu này nhiều năm như vậy, có phải giống như bọn suy nghĩ là thiên tài mới hay . Như vậy thay Mộ Chỉ Ly dọn sạch hết thảy chướng ngại, chỉ cần Mộ Chỉ Ly có tiềm lực kia, các trưởng lão phản đối cũng vô dụng.

      Sáng sớm, mặt trời mới nhô lên từ hướng đông nơi chân trời, Mộ Chỉ Ly mở ra hai mắt, đêm tu luyện, đường kinh mạch cuối cùng vẫn chưa có thể đả thông. tại thời gian còn nhiều lắm, nhưng mà trong chuyện này, nàng cũng thể sốt ruột.

      Dù sao, ôm tâm tình nóng lòng cầu thành trong lòng tu luyện thực dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa như vậy cũng có chút hiệu quả, nàng tin tưởng tiềm lực của Mộ Chỉ Ly nàng đây tuyệt đối dừng lại như thế, huống chi tại nàng còn có chuyện càng trọng yếu muốn nghiên cứu.

      Lúc Mộ Chỉ Ly tới luyện võ trường, luyện võ trường có tốp năm tốp ba tụ tập, đợi sau khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đến đây, sắc mặt mọi người đều có chút quỷ dị.

      Trải qua chuyện tình ngày hôm qua, bọn họ cũng đều biết thực lực của Mộ Chỉ Ly, người đối mặt đem tay của Mộ Thiếu Tu phế , bọn họ những người ngày đó móc trào phúng nàng tự nhiên có chút sợ hãi, vạn nhất Mộ Chỉ Ly tức giận đem tay của bọn họ cũng phế vậy làm sao bây giờ?

      Bọn họ cũng biết ở trong sân của gia chủ xảy ra chuyện gì, còn cho rằng Mộ Chỉ Ly đem tay của Mộ Thiếu Tu phế rồi kết quả điểm xử phạt cũng có. Như vậy suy nghĩ, có thể sợ hãi sao?

      Đối với phản ứng của mọi người, Mộ Chỉ Ly thản nhiên nhìn lướt qua, ở trong mắt nàng, những người này là người xa lạ, người đánh ta ta đánh người, chỉ cần đừng đến gây chuyện với nàng là được.

      Mộ Thiếu Tu lúc này bị bế quan cấm túc, cho nên trong khoảng thời gian này cũng đến luyện võ trường, về phần Hàn Mặc chắc là vì bị thương nên nghỉ ngơi , cho nên Mộ Chỉ Ly cũng chỉ có mình nàng.

      Rất nhanh, Ngũ thúc cũng tới, mang theo mọi người bắt đầu thần luyện. Mọi người đều có nghiên tập vũ kỹ của chính mình, trừ bỏ Mộ Chỉ Ly ra, nhưng mà nàng cũng thể chính mình người đứng ở nơi đó phải sao?

      Vì thế lại diễn luyện khởi vũ kỹ ngày hôm qua, tay trái Ba Văn Công, tay phải Liệt Dương chưởng, Mộ Chỉ Ly lãng phí quá nhiều thời gian, thực tự nhiên diễn luyện ra.

      Tâm thần vừa động, hai loại vũ kỹ dung hợp cùng nhau, bên ngoài là Ba Văn Công, bên trong lại là Liệt Dương chưởng, diễn luyện võ kỹ cảm giác làm cho Mộ Chỉ Ly cảm thấy thực thoải mái, nhưng mà rất nhanh nàng phát như vậy là được.

      Ngày hôm qua chỗ nàng thấy cũng nhiều, tại nàng chỉ có thể hai tay dùng loại hỗn hợp vũ kỹ này, nhưng mà lúc cùng người giao thủ, chỉ dùng hai tay là có khả năng, mà nàng tại cũng có khả năng tự nghĩ ra chiêu thức phù hợp với hai loại vũ kỹ này.

      Ngũ thúc thấy mọi người đều ở trong tình cảnh luyện tập vũ kỹ của chính mình, cảm thụ được tinh thần phấn chấn này đột nhiên hơi thở sắc mặt cũng hồng nhuận ít, rất nhanh, đem ánh mắt dừng ở người Mộ Chỉ Ly, thấy Mộ Chỉ Ly nhíu mày hiển nhiên là gặp vấn đề, liền qua.

      “Chỉ Ly, vấn đề tu luyện có khó khăn gì sao?”

      Mộ Chỉ Ly gật đầu : “Ngũ thúc, cháu còn có học tập qua vũ kỹ, biết có thể được tới vũ kỹ đường ?” Mộ gia đệ tử nếu như muốn tới vũ kỹ đường, là cần đạt được phê chuẩn, dù sao mỗi gia tộc đối với vũ kỹ đều quản lý thực cẩn thận.

      Đương nhiên, đây cũng là có ngoại lệ, thiên tài giống như Mộ Khải Siêu tùy thời đều có thể vũ kỹ đường, đây là được gia chủ phê chuẩn.

      Nghe thấy câu hỏi của Mộ Chỉ Ly, Ngũ thúc trong lòng cũng là cả kinh, suy nghĩ của quả nhiên đúng vậy, Mộ Chỉ Ly chưa bao giờ từng nghiên tập qua vũ kỹ, ngày hôm qua sử dụng vũ kỹ là nàng lâm thời học được, đây là thiên phú cỡ nào khủng bố?

      Đồng thời Ngũ thúc lại cảm khái Mộ Kình Lệ suy nghĩ quả nhiên sai, biết Mộ Chỉ Ly đưa ra cầu này, vì thế : “Có thể, cháu .”

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nghi hoặc nhìn Ngũ thúc, như thế nào dễ dàng đáp ứng như vậy? Nàng còn cho rằng còn phải phí phen võ mồm đâu.

      Ngũ thúc nhìn Mộ Chỉ Ly đáy mắt nghi hoặc, cười cười : “Hôm qua gia chủ qua với trưởng lão quản lý vũ kỹ đường, cháu chỉ cần thân phận của cháu liền có người ngăn đón cháu .”

      Mộ Chỉ Ly lúc này mới hiểu được, nghĩ tới Mộ Kình Lệ muốn nghĩ tới, còn trước đó thông báo qua, suy nghĩ đến chính mình gần nhất biến hóa cũng biết, nhưng mà nàng lại lo lắng, từ lúc trước chuyện xảy ra đủ loại dấu hiệu đến xem, Mộ Kình Lệ hiển nhiên là giúp đỡ chính mình.

      “Vậy Ngũ thúc, trước hết cháu vũ kỹ đường .” tại nàng đứng ở luyện võ trường cũng có tác dụng gì, thuần túy lãng phí thời gian, bằng nhanh chút vũ kỹ đường.

      Ngũ thúc gật đầu: “ thôi.” cũng suy nghĩ muốn nhìn Mộ Chỉ Ly sau khi vũ kỹ đường phát sinh chuyện gì, nếu như là thiên tài, sợ là vừa thu hoạch ít .

      Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly đứng ở trước cửa của vũ kỹ đường, ngay lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị vào, thấy trưởng lão xuất ở trước mặt Mộ Chỉ Ly.

      “Ngươi là người nào?” Trưởng lão thanh trầm thấp mà tối tăm, giống như rất ít khi chuyện, làm cho người ta nghe qua thực quen.

      Mộ Chỉ Ly biết đây là trưởng lão chuyên môn trông giữ vũ kỹ đường, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nghe trưởng lão trông giữ vũ kỹ đường là trong những trưởng lão lợi hại nhất của Mộ gia, dù sao vũ kỹ đường đối với gia tộc rất trọng yếu, người trông giữ tự nhiên cũng có thực lực hơn người.

      “Trưởng lão, cháu là Mộ Chỉ Ly.” Mộ Chỉ Ly có lễ .

      Nghe vậy, trưởng lão khỏi nhìn Mộ Chỉ Ly nhiều hơn chút, : “Ngươi chính là Mộ Chỉ Ly sao, vào thôi.”

      Lúc Mộ Chỉ Ly vừa mới chuẩn bị đáp lời, lại phát trưởng lão trước mặt biến mất thấy, nếu phải nàng xác định vừa rồi chuyện phát sinh hết thảy đều là , còn tưởng nằm mơ đâu.

      Trong lòng thầm cảm khái, trưởng lão thực lực quả nhiên bất phàm, chỉ chiêu thức đó làm cho người ta sợ hãi than.

      Mộ gia vũ kỹ đường cùng sở hữu có ba tầng, thoạt nhìn trang nghiêm mà lại hoa lệ, có chút khiến cho người chú mục, trước kia Mộ Chỉ Ly cũng chỉ là từ xa nhìn, chưa bao giờ từng qua xem xét, càng đừng là vào.

      Lúc này trong vũ kỹ đường cũng có những người khác, rất là im lặng, trong phòng đặt rất nhiều giá sách, giá sách cần phải chính là vũ kỹ.

      Mộ Chỉ Ly mơ hồ nhìn lần, rất nhanh tìm được hai môn vũ kỹ Ba Văn Công cùng Liệt Dương chưởng, khóe miệng khỏi lên chút tươi cười, khẩn cấp mở ra xem.

      Nhìn đến vũ kỹ nguyên bản tự nhiên so với lần trước nhìn Mộ Hàn Mặc cùng Mộ Thiếu Tu tỷ thí chiêu thức ràng hơn nhiều, Mộ Chỉ Ly cảm thấy rất nhiều chỗ chưa từng lĩnh ngộ cũng hoàn toàn hiểu được, phương diện thân pháp này lại làm cho nàng học được ít.

      Bất quá nàng cũng xác định, chính mình đối với hai môn vũ kỹ này trừ bỏ phương diện chiêu thức có chút khiếm khuyết ra, những cái khác lĩnh ngộ sai biệt lắm, có chút khác biệt.

      Xác định điểm này, mặt Mộ Chỉ Ly thêm vài phần vui sướng, vội cầm lấy vũ kỹ khác nhìn, xem chính mình có phải có thể lại dung hợp vũ kỹ hay .
      fujjko thích bài này.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.1 - Chương 41: Người thần bí
      Tiện tay cầm lấy quyển vũ kỹ, xem bìa sách viết Càn Khôn Tiên (roi), trong đầu khỏi nhớ tới Vương Nhược Linh sử dụng đúng là roi, có lẽ lần trước gào khóc trước nhiều người như vậy, chừng dám ra cửa gặp mọi người thời gian a.

      Nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly lơ đãng vẽ lên đường cong mờ, ngón tay lại tiếp tục lật sách, trang giấy lần lượt bị lật bay qua, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy trong đầu lên nhiều cảnh tượng ràng.

      trang sách kia, những văn tự ít ỏi biến mất, ngược lại có hình ảnh người tay cầm roi dài huy động, loại động tác khéo léo trông như Giao Long nhưng mạnh mẽ đầy sinh lực, đồng thời tản mát ra hơi thở khiến người ta dám khinh thường, tiên (roi) pháp này so với Vương Nhược Linh có thể còn có phần mạnh hơn.

      Vừa nhìn, thân thể Mộ Chỉ Ly cũng khỏi cử động theo, động tác rất chậm, nhưng mà để cho người khác nhìn xem lại có cảm giác kỳ quái, bởi vì động tác này tuy chậm nhưng lại liền mạch như nước chảy mây trôi từ đầu tới cuối, có chút nào trắc trở, phảng phất như là cùng dạng.

      Mộ Chỉ Ly như cũ quên mất thân mình trong hoàn cảnh nào, trong mắt của nàng chỉ còn đạo thân ảnh trang sách, thân thể tựa như cần nàng khống chế, cứ như vậy chuyển động.

      Mộ Chỉ Ly vẫn hoàn toàn đắm chìm trong này, phát giác lão già tóc trắng cầm chổi đứng cách đó xa nhìn nàng. Ông lão mặc dù tuổi lớn, nhưng tinh thần phấn chấn, trong đôi mắt lơ đãng lóe lên tinh quang càng làm cho người ta dám khinh thường, nếu phải đầu tóc bạc kia chứng minh tuổi tác của lão, mà chỉ nhìn diện mạo cho rằng lão chỉ là trung niên nam tử.

      Lão già nhìn Mộ Chỉ Ly, trong ánh mắt vẩn đục lộ ra sắc thái sáng ngời, dường như nhìn thấy chuyện gì làm cho người ta hưng phấn, lão đứng ở đó nhúc nhích, cả người giống như hòa tan vào trong tự nhiên.

      Khi Mộ Chỉ Ly đem toàn bộ tiên (roi) pháp này biễu diễn được hoàn toàn hai canh giờ rồi, nhìn thời gian, Mộ Chỉ Ly khỏi cảm khái thời gian trôi qua nhanh, hiển nhiên thu hoạch trong hai canh giờ này vẫn là khả quan.

      Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới nhìn đến lão già đứng ở ngoài cửa, trong lòng khỏi cảm thấy căng thẳng, nàng hoàn toàn biết đối phương tiến vào lúc nào, loại cảm giác như này làm phòng bị trong tâm nàng nặng thêm, có chút thoải mái.

      Lão già nhìn Mộ Chỉ Ly hơi mỉm cười: “ bé, mới vừa rồi sử dụng bộ tiên (roi) pháp kia vô cùng tốt, nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ lại có thể đạt tới bước này, chỉ cần luyện tập nhiều hơn, nhất định rất xuất sắc.”

      Mộ Chỉ Ly nhìn lão già, nụ cười nơi khóe miệng kia hiền lành có ác ý, trong lòng khỏi buông lỏng ít, hiển nhiên lão già đối với nàng cũng có cái gì ác ý, huống chi nơi này là vũ kỹ đường Mộ gia, có lẽ là người Mộ gia, chẳng qua là mình chưa từng nhìn thấy thôi.

      Khẽ khom lưng thi lễ cái, Mộ Chỉ Ly : “ Gia gia, biết ngài là? ” Mặc dù nhìn tay lão già cầm chổi, cũng gần như đoán ra được thân phận của lão, nhưng vẫn cứ hỏi thăm phen cho thỏa đáng.

      Chủ yếu là lão nhìn thấy nàng khuôn mặt có vẻ ghét bỏ, ngược lại lại là vẻ mặt hiền lành, làm cho nàng khỏi sinh ra chút hảo cảm.

      “Ta chỉ là lão nhân quét dọn vũ kỹ đường mà thôi, ngươi có thể coi như ta tồn tại, tiếp tục xem .”

      Nghe vây, Mộ Chỉ Ly gật đầu, thấy lão chậm rãi rời , thuận tiện cầm lấy quyển vũ kỹ xem lần nữa, dù sao học nhiều chút cũng có gì đáng ngại, người khác biết, nhưng là trong lòng nàng ràng tiên (roi) pháp mới vừa rồi nàng có thể tiến hành dung hợp, chính là ở trong vũ kỹ đường này hiển nhiên là thích hợp, nếu qua hồi lại bị người khác nhìn thấy.

      Nàng cũng hi vọng lá bài tẩy của mình bại lộ dưới mắt của người khác, đây thể nghi ngờ là loại hành động nguy hiểm, ở cái thế giới này, người có thể sống đến cuối cùng là người nắm chắc lá bài tẩy, nàng Mộ Chỉ Ly tự nhiên cũng là muốn có bài tẩy của mình.

      Bất tri bất giác, sắc trời tối dần, cho đến khi trưởng lão nhắc nhở Mộ Chỉ Ly mới rời khỏi võ đường, đứng ở cửa khỏi quay đầu lại nhìn cái, Thiên Nhi nhịn được : “ ngươi còn nỡ ah?” Tuy lời này có chứa ý cười nhạo, nhưng trong lòng Thiên Nhi mừng thầm.

      Có người tu luyện cũng chăm chỉ, tuy luyện say mê giống như Mộ Chỉ Ly như vậy vẫn thấy có nhiều, nghĩ tới có thể tìm được người như nàng, bất quá có thể được Thiên Sát Cổ giới chọn trúng đương nhiên thể là người bình thường.

      Mộ Chỉ Ly cười gật đầu: “ ra ta còn có chút nỡ rời , nếu có thể ở lại bên trong đó là tốt rồi.” Nàng có cảm giác mình loại cảm giác có sức mạnh này.

      “Thôi , ngươi hôm nay học cũng được ít rồi, trở về tiêu hóa cho tốt lượt, ngày mai lại tiếp tục tới đây là được.”

      “Ân.” Tăng nhanh bước chân, Mộ Chỉ Ly rất nhanh trở lại sân viện của mình, trong viện lớn như vậy cũng có bất luận kẻ nào, hạ nhân cũng có, chỉ có mình nàng, cần bận tâm bất kì cái gì, cho nên ở trong sân, Mộ Chỉ Ly diễn luyện lại vũ kỹ hôm nay học.

      Tốc độ vốn là rất chậm, nhưng là sau nhiều lần luyện tập, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Bởi vì còn có vũ khí thích hợp, Mộ Chỉ Ly chẳng qua là cầm lấy nhánh cây luyện tập, nhưng là nhánh cây yếu ớt, ở trong tay Mộ Chỉ Ly phảng phất như có loại linh hồn làm uy lực vượt xa nhánh cây vốn có.

      kiếm bén nhọn quét Càn Khôn ( trời đất), lá cây trong viện theo động tác của Mộ Chỉ Ly bay lả tả rơi xuống, giống như loại tuyết xanh biếc rơi xuống, lá rơi xung quanh Mộ Chỉ Ly, thoạt nhìn như ràng nhưng càng hấp dẫn mê người, đối với người khác thoạt nhìn cũng là cảnh đẹp đến đắc ý.

      Mộ Chỉ Ly hoàn toàn đắm chìm ở nơi này, chính là loại cảm thụ ở bên trong, căn bản có chú ý tới biến hóa ở bốn phía xung quanh, nhưng Thiên Nhi để ý, chẳng qua là đối phương có động tĩnh, nàng cũng lên tiếng quấy rầy.

      Ở thời điểm Mộ Chỉ Ly diễn luyện, thân ảnh cao lớn lặng lẽ đứng tường viện của nàng, hòa tan vào trong đất trời, hơi thở dường như cũng hóa thành phần của tự nhiên.

      Lúc này bóng dáng người nhìn Mộ Chỉ Ly diễn luyện, mặt có bất kì vẻ mặt nào, dường như hết thảy mọi thứ đều lọt vào trong tầm mắt , song lúc này trong đôi đồng tử của cũng là có thân ảnh tinh tế màu trắng theo gió mà động.

      Mộ Chỉ Ly đem sở học hôm nay gồm nhiều loại vũ kỹ đến kết hợp cùng nhau, động tác càng ngày càng chậm, chiêu thức cũng càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có ba chiêu.

      sai, đem bảy bản vũ kỹ dung hợp lại đến chỉ còn có ba chiêu, nghiễm nhiên có những chiêu thức khác, nhưng là chỉ có ba chiêu này so với vũ kỹ lúc trước cũng muốn mạnh hơn nhiều. Bởi vì cái gọi là vũ kỹ ở tại nhiều chiêu thức mà là ở tinh hoa tinh chất. Mộ Chỉ Ly chính là cảm nhận được điểm này.

      Nhìn thấy màn này, thân ảnh tường viện cũng là nhịn được phát ra thanh kinh ngạc nghi ngờ, lúc này Mộ Chỉ Ly mới kịp phản ứng lại ra là trong viện ngoại trừ mình ra còn có những người khác, con ngươi co rút lại nhìn về phía có thanh , song khi nàng nhìn thấy cũng ngây ngẩn cả người.

      Đây là người như thế nào? May là Mộ Chỉ Ly kiến thức rộng rãi, nhưng cũng nhịn được kinh ngạc.
      fujjko thích bài này.

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.1 - Chương 42: Lăng Lạc Trần
      Mộ Chỉ Ly thề là nàng chưa từng thấy nam tử nào đẹp đến như vậy, như bước ra từ trong tranh, hoàn toàn thuộc về thế giới này.

      Thân hình thon dài, lặng yên đứng tường viện.

      mặc cẩm bào màu trắng, nhiễm hạt bụi, màu trắng ấy dường như là màu tinh khiết nhất thế giới này.

      Tóc của đen như mực, ràng đối lập với màu trắng của cẩm bào, nhưng lại có gì hài hòa tựa như vốn là phải như thế.

      Lưng thẳng, bễ nghễ tứ phương, khí chất tự tin nhưng cao ngạo toát ra từ trong xương, giống như tiên tử, làm cho người ta muốn đến gần nhưng lại xa dám chạm, chỉ có thể thầm thở dài- người như vậy, bọn họ cách nào đến gần.

      Đây là nam tử thanh nhã như được họa, nếu phải thực ở trước mặt Mộ Chỉ Ly, sợ là vô luận như thế nào nàng cũng tin thế giới này lại có người như vậy.

      Thấy Mộ Chỉ Ly si ngốc nhìn mình, khóe miệng Lăng Lạc Trần nhịn được cong chút, người khác nhìn lắm, nhưng Mộ Chỉ Ly lại biết cười, nụ cười này rất thuần túy, chứa bất kỳ toan tính gì, nụ cười đơn giản có thể khiến tâm tình của người nhìn cũng trở nên tinh khiết theo

      lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly mới kịp phản ứng, nhớ tới bộ dạng ngơ ngác ngó nhìn đối phương hồi nãy của mình, trong lòng thầm rầu rĩ. Nàng phải loại người háo sắc, có điều nàng tin chắc, cho dù là ai nhìn thấy nam tử như vậy cũng đều phản ứng như thế.

      Trầm mặc trong chốc lát, Mộ Chỉ Ly mở miệng: “ Các hạ là?” Mặc dù biết nam tử này, nhưng dựa vào bản năng, Mộ Chỉ Ly biết được người nam nhân trước mắt này rất mạnh, có thể là vô cùng mạnh.

      Lăng Lạc Trần đánh giá Mộ Chỉ Ly, đầu lông mày hơi nhíu, lúc đầu, đứng từ xa nhìn thấy thân ảnh cực kỳ xinh đẹp của nữ tử, tựa như loại tinh linh* , vũ kỹ được thi triển bởi tay nàng càng thêm bén nhọn bức người, nhưng mà sau đó, khi nhìn thấy ám văn che khuất nửa mặt của nữ tử kia, chẳng biết tại sao trong lòng lên tia thương tiếc.(* tinh)

      Nếu có ám văn này, đây ắt là nữ tử cực kỳ xinh đẹp.

      “Lăng Lạc Trần” đôi môi mỏng đạm bạc như nước khẽ mở, thanh mang theo loại cảm giác như thấu hiểu thế gian, dễ nghe như tiếng suối chảy dịu êm.

      Nghe được lời của Lăng Lạc Trần, thân hình Mộ Chỉ Ly nhịn được chấn động, ba chữ Lăng Lạc Trần kia khắc sâu vào trong lòng nàng.

      “Hi vọng sau này có thể gặp nhau lần nữa” Lăng Lạc Trần giọng , lời kia vừa xuất liền tan trong khí, nếu như Mộ Chỉ Ly cẩn thận nghe, chắc chắn nàng nghe đưpưck.

      Lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị , chỉ cảm thấy bóng trắng trước mắt thoáng bay, trong viện chỉ còn lại mình nàng, nếu phải vẫn cảm nhận được hơi thở của , sợ là nàng nhầm rằng có lẽ tất cả những chuyện vừa rồi chỉ do nàng ảo tưởng.

      Có điều khi nhìn qua chỗ Lăng Lạc Trần vừa đứng, trong lòng có chút buồn bã.

      “Nam tử này có thực lực rất mạnh” Thiên Nhi khỏi cảm khái, nàng chưa từng gặp phải người mạnh như vậy trong thành La Thiên này, có người từ trong thân toát ra hơi thở mạnh mẽ, nhưng có người nào mạnh đến mức có thể khống chế hơi thở của mình như .

      Phải biết rằng, muốn khống chế hơi thở để lộ ra ngoài phải là việc đơn giản, hơn nữa nam tử này có thể đem hơi thở quanh thân khống chế lại giống như người bình thường chưa từng tu luyện bao giờ.

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy, có điều người như thế nên xuất ở La Thiên thành.”

      “Có lẽ là người của môn phái, ra ngoài làm việc thôi, tuổi còn trẻ mà có thể đạt tới tu vi như vậy cũng chỉ có những thế lực lớn mới có thể bồi dưỡng ra, hơn nữa xem biểu của , có lẽ là nhân vật đứng đầu trong môn phái.”

      Môn phái, Mộ Chỉ Ly trong đầu đầy rẫy hai chữ này, từ lúc mới bắt đầu nàng biết muốn được cơ hội tu luyện tốt hơn ở Thiên Huyền đại lục, gia nhập môn phái là lựa chọn tồi, dĩ nhiên, gia nhập môn phái cũng phải là chuyện đơn giản, nghe mấy trăm năm trước Mộ gia cũng từng có vị tổ tiên tiến vào môn phái, cũng nhờ thế nên Mộ gia mới nhanh chóng phát triển lớn mạnh.

      Bởi vậy có thể thấy được gia nhập môn phái có bao nhiêu chỗ tốt, nhiều năm như vậy cũng chỉ có người gia nhập môn phái, cần phải cũng biết là có bao nhiêu khó khăn.

      Bắt đầu từ lúc này, trong lòng Mộ Chỉ Ly nhiều thêm mục tiêu, đó chính là gia nhập môn phái. Có lẽ là vì câu sau cùng của Lăng Lạc Trần, hi vọng sau này có thể gặp lại, nàng muốn , nàng cũng hi vọng thế.

      Đây là loại cảm giác rất kỳ quái, nàng biết tại sao mình muốn làm như vậy, nhưng mà nàng muốn hiểu ràng về cái thế giới thuộc về Lăng Lạc Trần kia, cái nơi hoàn toàn trái ngược với thế giới bé, cổ lỗ tại của nàng.

      Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly lại càng thêm cố gắng tu luyện, Lăng Lạc Trần quá hai mươi tuổi, nhưng thực lực lại mạnh hơn nàng quá nhiều, nàng hi vọng giữa hai người có chênh lệch lớn như vậy.

      Sau khi rời khỏi Mộ gia, Lăng Lạc Trần lại tiếp tục về phía trước, lần này trở về, việc được xử lý tốt, phải mau chóng về môn phái. Vốn là tính dừng lại ở đường, nhưng mà biết tại sao lúc ngang qua Mộ gia, nhìn thấy bóng dáng trong viện lại dừng lại.

      Đây là lần đầu tiên làm ra chuyện đột ngột như thế, tâm tình của vĩnh viễn bình tĩnh gợn sóng, chuyện cần thiết, bao giờ làm, nhưng lần này, cũng biết vì sao.

      Nhìn thi triển vũ kỹ, nhất là ba chiêu cuối cùng kia, rất hay, dù là cũng nhịn được tán dương, có điều sau này sợ có cơ hội gặp lại nhau, khoảng cách giữa bọn họ thực quá xa.

      Bỏ ra ý nghĩ trong đầu, Lăng Lạc Trần tiếp tục chạy về phía môn phái, mọi người chỉ cảm thấy bóng người bay vút qua trước mắt, đợi muốn xem chẳng còn gì nữa, dường như những gì xảy ra trước đó chỉ là ảo giác.

      đêm này, hai người khác nhau, hai thế giới khác nhau, được cột chặt lại với nhau.

      Ngày thứ hai, Mộ Chỉ Ly thức tỉnh sau khi tu luyện, đường kinh mạch cuối cùng vẫn chưa được đả thông, hôm nay nàng đến luyện võ trường, bởi vì thứ gì cần luyện, tối qua nàng luyện xong, thời gian ban ngày này bằng đến vũ kỹ đường.

      Nàng biết gia chủ ra lệnh gì, hôm nay lúc nàng vào võ đường cũng có ai ra ngăn cản, ngay cả trưởng lão trông coi võ đường cũng xuất , nàng biết trưởng lão biết nàng tới, chỉ là muốn đến hỏi thăm thôi.

      Đứng ở vị trí giống như ngày hôm qua, Mộ Chỉ Ly lần nữa cầm lấy quyển vũ kỹ, lật xem, xem trang nào, diễn luyện thử thế võ ấy, điều này giúp nàng lĩnh ngộ được vũ kỹ càng sâu hơn mấy phân.

      Thời gian chậm rãi trôi , lúc Mộ Chỉ Ly chuyên tâm đọc sách, lão giả hôm qua lần nữa lặng yên xuất bên cạnh cửa, song khi thấy tốc độ Mộ Chỉ Ly nhìn vũ kỹ càng lúc càng nhanh, dường như chỉ như lật tay cái là xong, giữa lông mày của lão lộ ra tia vui.

      Lấy tốc độ nhanh như vậy mà xem, có thể xem hiểu cái gì? nghĩ tới lại là đệ tử làm đến nơi đến chốn, khiến cho người ta thất vọng!
      fujjko thích bài này.

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.1 - Chương 43: Bí về thân thế
      Đối với xuất lần này của lão giả, Mộ Chỉ Ly rất nhanh phát được, hướng về phía lão mỉm cười: “Ngài tới.”

      Song lão chỉ liếc mắt nhìn Mộ Chỉ Ly cái, hừ lạnh tiếng rồi lên lầu hai.

      Thấy thế, khuôn mặt Mộ Chỉ Ly đầy nghi ngờ, mình cũng có làm chuyện gì có lỗi với lão, làm sao mà thái độ giữa ngày hôm qua với hôm nay lại thay đổi đến chóng mặt vậy? Cau mày suy nghĩ trong chốc lát, nàng lại vùi đầu vào quyển vũ kỹ, Mộ Chỉ Ly nàng đây cũng có cảm giác đặc biệt gì với hạng người râu ria tôm tép*. (* phải do CL khinh thường mà là do nàng ấy bận chú tâm vào chuyện khác)

      Trong những ngày kế tiếp, mỗi ngày Mộ Chỉ Ly đều qua lại giữa võ đường và Thanh Phù viện, trừ hai nơi này, gần như nàng hề tới bất kỳ nơi nào khác.

      Mà tốc độ xem vũ kỹ của Mộ Chỉ Ly cũng là càng lúc càng nhanh, bất tri bất giác xem xong toàn bộ vũ kỹ trong lầu , đến lúc này, Mộ Chỉ Ly mới phát ra vấn đề.

      Đó chính là bây giờ xem loại võ này tiến bộ của nàng càng ngày càng , nghĩ lại Hoàng giai sơ cấp cùng trung cấp vũ kỹ cũng giúp nàng tiến bộ bao nhiêu, mặc dù ít nhiều cũng có chút tiến bộ, nhưng tiến bộ quá ít, khiến Mộ Chỉ Ly nhịn được đem ánh mắt dời về phía lầu hai của vũ kỹ đường, nơi đó có Hoàng giai cao cấp vũ kỹ, thậm chí còn có võ Huyền giai vũ kỹ.

      (Hoàng giai: cấp bậc kim/vàng, Huyền giai: cấp bậc đen, sâu xa thần bí khó hiểu, đại loại là hai mức độ của võ thuật.)Có lẽ, nếu mình dung hợp được hai loại vũ kỹ kia hẳn là có tiến bộ cực lớn a!.

      Bởi vì mấy ngày nay xem ít vũ kỹ, nên Mộ Chỉ Ly tập hợp thêm được tổng là bảy chiêu. Có lẽ đối với người khác mà , bảy chiêu chỉ là trò cười, là quá ít, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly mà , nàng biết bảy chiêu này so với những mười mấy chiêu khác còn mạnh hơn nhiều.

      Mỗi ngày dung hợp các chiêu, nàng cũng biết để dung hợp được chiêu cần bao nhiêu tích lũy, nàng vô cùng tin tưởng vào bảy chiêu này, tuy cho tới giờ nàng chưa nhìn thấy Hoàng giai cao cấp vũ kỹ, nhưng nàng tin tưởng bảy chiêu này của mình hề kém Hoàng giai cao cấp vũ kỹ, thậm chí có thể xếp ngang Huyền giai vũ kỹ cũng chừng!

      Trong đoạn thời gian nàn “sống” trong võ đường này, ông lão quét dọn thỉnh thoảng xuất , nhưng Mộ Chỉ Ly cũng chào hỏi lão nữa, từ khi nhìn thấy biểu chán ghét của ông lão dành cho mình, nàng nghĩ cũng cần thiết phải chào hỏi lão nữa, mắc công lại bị người ta chán ghét.

      Mặc dù Mộ Chỉ Ly chú ý ông lão, nhưng trong thời gian này, lão vẫn chú ý Mộ Chỉ Ly, lúc trước thấy nàng xem vũ kỹ với tốc độ nhanh như vậy, lão cho là Mộ Chỉ Ly nóng lòng cầu thành, làm đến nơi đến chốn, cho nên mới hề để ý đến Mộ Chỉ Ly.

      Ngày đầu tiên lão nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đánh thử bộ Càn Khôn Tiên Pháp kia, lão cảm thấy nàng rất giỏi, dù là uy lực hay là linh hoạt đều cao hơn bậc, cảm thấy Mộ gia nhiều năm như vậy cũng có được đứa bé có tiềm chất tệ, muốn bồi dưỡng cho nàng tốt, nhưng khi nhìn đến nàng mỗi lần xem vũ kỹ đều qua loa cho có, thấy nàng đáng quý trọng.

      Từng thấy qua nhiều con cháu như vậy, lão hiểu được, con đường tu luyện, tiềm chất quan trọng, nhưng nghị lực còn quan trọng hơn.

      Chỉ là sau mấy ngày chú ý lão giả phát Mộ Chỉ Ly hình như cũng phải là dạng người mà lão tưởng tượng, nếu đúng là vậy, sao nàng lại ở lại vũ kỹ đường lâu như thế, hơn nữa mỗi lần xem vũ kỹ đều rất chú tâm, hiển nhiên là đắm chìm ở bên trong nội dung của vũ kỹ.

      Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dù lão trải nghiệm nhiều điều nhưng vẫn thấy nghi ngờ, lão chưa từng thấy có chuyện như vậy, Mộ Chỉ Ly rốt cuộc là làm cái gì? Lão khỏi lại càng thêm chú ý.

      Hôm nay, Mộ Chỉ Ly rời khỏi vũ kỹ đường từ sớm, bởi vì vũ kỹ ở lầu đều được nàng xem xong hết, nàng muốn lên lầu hai nhưng lại phải có đồng ý của gia chủ, cho nên nàng chuẩn bị tìm gia chủ.

      Trong đoạn thời gian Mộ Chỉ Ly học tập trong vũ kỹ đường, Mộ Kình Lệ vẫn luôn chú ý, biết nàng mỗi ngày đều đến vũ kỹ đường, trong lòng của cũng thấy vui vẻ, mặc dù biết thực lực của Mộ Chỉ Ly rốt cuộc thế nào, chỉ cần có phần tâm này cũng đủ khiến cho mừng rỡ. nghĩ là Mộ Chỉ Ly muốn được tự do tiếp thu nên cũng muốn đến đó quấy rầy nàng.

      Lúc rời , Mộ Chỉ Ly qua sân luyện võ, thấy mọi người luyện tập càng lúc càng khắc khổ, mọi người nhìn thấy Dương Hiểu Đồng vốn bên cạnh họ lại rời liền bĩu môi, tất cả mọi người đều ở trong gia tộc, tự nhiên biết được mấy ngày nay Mộ Chỉ Ly đều sống trong vũ kỹ đường.

      Bọn họ mỗi tuần cũng chỉ vào vũ kỹ đường được lần, nhưng mấy ngày này Mộ Chỉ Ly lại có thể ngày ngày ở trong võ đường, trong lòng ghen tị là có khả năng, nhưng có ghen tị cũng làm được việc gì, ai bảo chuyện này được gia chủ đồng ý đây?

      Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly tới viện của gia chủ, nhờ hạ nhân thông báo tiếng, có trở ngại liền tiêu sái vào, Mộ Chỉ Ly có cảm giác, có lẽ hôm nay nàng biết chút gì đó, mặc dù có lý do, nhưng nàng có cảm giác như vậy.

      Đứng ở ngoài cửa, gõ cửa.

      “Vào .” Giọng trầm thấp của Mộ Kình Lệ từ bên trong truyền ra.

      “Cót két” Mộ Chỉ Ly đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Mộ Kình Lệ đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía nàng.

      Mộ Kình Lệ quay đầu nhìn, : “Đóng cửa lại .”

      Mộ Chỉ Ly cảm nhận được khí bình thường, nhưng cũng hỏi nhiều, xoay người đóng cửa lại, lúc này Mộ Kình Lệ mới quay mặt lại nhìn Mộ Chỉ Ly : “Chỉ Ly, qua nhiều năm như vậy ta cũng quá quan tâm đến con, trong lòng của con…..có hận ta ?”

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu nhìn Mộ Kình Lệ, trong mắt hề có cảm xúc hận thù gì, môi đỏ mọng khẽ mở: “ hận là thể, những năm này ta trải qua cuộc sống ngay cả hạ nhân cũng bằng, là trò cười cho cả La Thiên thành, đổi lại là ngài, chẳng lẽ ngài oán hận ư?”

      Mộ Kình Lệ nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, khóe miệng xé ra nụ cười tự giễu, đáy mắt cũng nồng đậm áy náy: “Đúng vậy, ta đây là hỏi thừa, nếu như ta có thể chiếu cố con nhiều hơn, những năm này con cũng sống khổ như vậy.”

      Thấy vẻ mất mác của Mộ Kình Lệ, trong lòng Mộ Chỉ Ly chịu nổi, ra nàng cũng hận Mộ Kình Lệ, dù sao những ngày trước kia cũng phải là nàng chịu khổ sở, chỉ là sau khi nghe mấy lời của Mộ Kình Lệ, trong thân thể tự dưng lại sinh ra cảm giác tức giận, hiển nhiên là cảm xúc còn lại của Mộ Chỉ Ly trước kia.

      “Vậy bây giờ ngài những thứ này là có ý gì đây?” Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên hỏi, hiển nhiên là hôm nay Mộ Kình Lệ chỉ cảm khái có hai câu như vậy, trọng điểm hẳn là vẫn còn chưa ra.

      “Chỉ Ly, phụ thân của con là đứa con mà ta quý nhất và cũng coi trọng nhất, lúc trước ra ngoài rèn luyện, biến mất suốt ba năm, chút tin tức cũng có, đến lúc mọi người chúng ta đều tưởng rằng chết, lại mang theo con trở lại.”

      Trong lòng Mộ Chỉ Ly chợt căng thẳng, nàng vẫn luôn tò mò về thân thế của mình, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Hiển nhiên là Mộ Kình Lệ biết nội tình.
      fujjko thích bài này.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.1 - Chương 44: Mộ Thiên Tĩnh
      “Rốt cuộc lúc đầu xảy ra chuyện gì? Tại sao Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đều cháu là nghiệt chủng?” Những nghi vấn này tồn tại chồng chất lâu trong lòng nàng.

      Mộ Kình Lệ thở dài, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, tựa hồ là nhớ lại việc nhiều năm trước, chỉ là vẻ mặt kia trầm trọng làm cho tâm tình Mộ Chỉ Ly cũng có chút ít bị đè nén, nàng biết chuyện năm đó đơn giản, nhưng dù nàng có nghĩ như thế nào cũng vẫn nghĩ ra.

      “Trước kia, bộ dáng Thiên Tĩnh luôn luôn hăng hái, người nó cũng có cả kiên định và nghị lực, mỗi lần thấy nó ta liền cảm thấy vui vẻ, nó là đứa con có thiên phú nhất của Mộ gia, thậm chí còn có được cơ hội gia nhập môn phái. Lúc ấy nhờ có Thiên Tĩnh, địa vị của Mộ gia ở thành La Thiên cũng được đề cao ít.

      Thời điểm đó, Mộ gia đúng là đệ nhất gia tộc ở thành La Thiên, Vương gia hay Tô gia cũng đều thể sánh cùng với Mộ gia chúng ta.”

      “Nhưng bây giờ, Mộ gia, Vương gia, Tô gia, cả ba gia tộc ở thế chân vạc, chẳng lẽ hết thảy những thứ này đều liên quan đến cha của cháu?” Từ những lời của Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly rất nhanh đoán được tới khả năng này.

      Thấy Mộ Chỉ Ly nhanh như vậy nghĩ đến, Mộ Kình Lệ cũng gật đầu tán dương, chẳng qua khóe miệng tự giễu lại biến thành thê lương, tại Mộ Kình Lệ ở trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng còn là gia chủ nghiêm túc, quan tâm nhân tình như lúc thường, mà chỉ là người cha bình thường vì con trai mình mà đau lòng.

      “Thiên Tĩnh lúc ấy rời nhà chính vì gia nhập môn phái, cả Mộ gia đều bởi vì có Thiên Tĩnh mà cảm thấy tự hào, nhưng cuối cùng cũng chính môn phái đó thông báo cho chúng ta biết Thiên Tĩnh gặp tai vạ như thế nào và bị đuổi ra khỏi môn phái.

      Rồi sau đó lâu, chúng ta hề thấy Thiên Tĩnh trở lại, ba năm trôi qua, mặc dù trong lòng chúng ta còn ôm hi vọng, nhưng dần dần hi vọng cũng biến mất hầu như còn nữa, hết thảy đều thầm nghĩ chẳng qua chỉ là tự mình dối gạt mình.

      Sau nó mang theo cháu trở lại, ta vẫn thể quên được bộ dáng của Thiên Tĩnh ba năm sau khi ta thấy nó, có đắc ý phấn chấn trước kia, vẻ mặt tuấn lãng cũng trở nên lộn xộn, râu ria cạo, đầu tóc cũng chưa từng cắt tỉa, người đầy rẫy hơi thở chán chường.

      Mặc dù vẫn là Thiên Tĩnh, nhưng làm cho người ta cảm giác chỉ là người có bộ dáng giống Thiên Tĩnh, trừ đối với cháu nó vẫn rất mến, còn đối với những người khác hề để ý tới, chúng ta vốn cũng chỉ coi chuyện đơn giản là như vậy, nhưng sau lại có tai nạn ngờ đến.” mặt Mộ Kình Lệ tràn đầy vẻ thống khổ, hiển nhiên là nghĩ lại việc kia.

      Tâm của Mộ Chỉ Ly lại càng xiết chặt, lúc ấy đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Mà khiến người kiên cường như Mộ Kình Lệ cũng phải lộ ra thần sắc thống khổ như vậy.

      “Phía bên kia tuyên bố là người nhà của mẹ cháu, Thiên Tĩnh khi ở bên ngoài quen biết mẹ cháu, sau đó hai người có con, nhưng gia tộc của mẹ cháu thế lực rất mạnh, bọn họ nhìn Thiên Tĩnh vừa mắt, hơn nữa lúc đó mẹ của cháu lại cùng người trong gia tộc khổng lồ khác có hôn ước, cháu mới ra đời lúc đó đối với bọn đúng là sỉ nhục, cho nên hai gia tộc đều phái người tới, áp chế Mộ gia chúng ta.

      Gia tộc bọn họ lớn như vậy, Mộ gia chúng ta như thế nào có thể đối kháng được, tay của Nhị trưởng lão cũng bởi vì chuyện này mà bị phế, cho nên có thể hiểu vì sao đối với cháu lại có hận ý như vậy.”

      Nghe vậy Mộ Chỉ Ly gật đầu, nếu lúc trước nàng rất chán ghét Nhị trưởng lão sau khi nghe chuyện cũ này nàng cũng thấy ghét như vậy nữa, dù sao chuyện này cũng là do cha của nàng mắc nợ Nhị trưởng lão, phải sao?

      “Bởi vì bị hai gia tộc lớn chèn ép, cho nên Mộ gia mới biến thành như bây giờ? Như vậy cha ta cũng là bị bọn họ giết?” Lúc Mộ Chỉ Ly hỏi ra những lời này, giọng cũng có phần run rẩy, nếu là như thế, vậy nàng làm sao mà chịu nổi?

      Cha của mình là bị người nhà của mẹ mình giết hại, thù giết cha này rốt cuộc là báo hay báo?

      sai, trong tai nạn lần đó cha cháu đứng mũi chịu sào, bất quá cũng phải do người nhà của mẹ cháu giết hại, mà là gia tộc có hôn ước cùng mẹ cháu giết chết, cuối cùng mẹ cháu phải xuất mới giúp cho phụ thân con được toàn thây.

      Nhưng mà mẹ cháu ban đầu đút cho cha cháu viên đan dược, cho nên từng ấy năm tới nay, thân thể cha cháu cũng có rữa nát, mà được đặt trong quan tài thủy tinh, đây là bí mật của gia tộc, chỉ có các trưởng lão mới biết.”

      Mộ Chỉ Ly trợn tròn hai mắt, nghĩ tới còn có chuyện như vậy, nàng vẫn cho là cha của mình chỉ còn là nắm đất vàng, thế nhưng bây giờ lại cho nàng biết thân thể của cha vẫn hoàn hảo đặt ở nơi nào đó.

      “Chẳng lẽ cha cháu vẫn còn có thể sống lại?” Nếu phải là như thế, chắc mẹ cũng làm ra việc như vậy? Dù sao bao nhiêu năm rồi mẹ cũng chưa được gặp lại cha.

      Mộ Kình Lệ gật đầu: “ sai, còn có thể sống lại, nhưng thực rất khó khăn, rốt cuộc phải làm như thế nào chúng ta cũng biết, có lẽ chỉ có mẹ cháu mới biết được.

      ra mẹ cháu là tốt, ban đầu vì cha cháu phải trả giá rất nhiều, lần đại chiến đó, nếu có mẹ cháu, sợ là Mộ gia còn tồn tại nữa.”

      Mộ Chỉ Ly đem tầm mắt chĩa xuống mặt đất, nghe được mấy chuyện này, nàng chỉ thấy tâm tình trầm trọng như trước nay chưa từng có, mặc dù Mộ Kình Lệ kể lại rất đơn giản, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra, nữ nhân vì ngăn cản việc như vậy phát sinh, nhìn người con trai mình mến chết ở trước mắt mình, đó là cảnh tượng như thế nào.

      Có lẽ người khác nhìn vào, thấy tổn thất của Mộ gia là lớn nhất, nhưng Mộ Chỉ Ly biết mẹ ruột của mình phải thừa nhận quá nhiều, nàng quả thực cách nào tưởng tượng mẹ nàng bằng cách nào tự mình tiếp nhận hết thảy.

      “Cháu có thể xem cha cháu chút ?” Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ửng đỏ, nồng đậm khát vọng, Mộ Thiên Tĩnh lưu lại cho nàng ấn tượng rất mơ hồ, ở trong trí nhớ của nàng chỉ có thể đại khái tưởng tượng ra dáng vẻ của Mộ Thiên Tĩnh, dù sao lúc ấy nàng còn quá , nàng chỉ nhớ nam nhân ôn nhu, đối với mình rất tốt.

      Nàng nhớ được thời thơ ấu của mình cùng ấm áp của cha, qua nhiều năm như vậy điều duy nhất làm nàng cao hứng chính là nàng rất cha của mình, mặc dù thời gian ở chung rất ngắn, nhưng đủ để cho nàng dùng để hoài niệm.

      Mộ Kình Lệ nhìn hốc mắt ứng đỏ của Mộ Chỉ Ly, trong tâm cũng cảm thấy đau lòng, trong mấy ngày này, đều thấy cháu rất kiên cường, cho dù phát sinh bất cứ chuyện gì, tiếp nhận bất cứ loại xử phạt nào cũng đều giống như là vô cảm, nhưng lần này vành mắt Mộ Chỉ Ly cũng ươn ướt.

      Đúng vậy, dù thế nào nó cũng vẫn là đứa bé, vẫn còn nghĩ tới cha mẹ của mình.

      “Được, ta dẫn cháu xem.”

      “Cảm ơn.” Giọng Mộ Chỉ Ly bé đến khó nghe, nhưng Mộ Kình Lệ vẫn nghe được, trong lòng cũng thấy được an ủi chút ít.

      theo phía sau Mộ Kình Lệ, hai người lâu, đến tận gần phía sau núi, Mộ Chỉ Ly vẫn chưa từng tới nơi này, nhưng sau đó nàng lại phát ra khoảnh đất khác.

      Cuối cùng, Mộ Kình Lệ dừng lại trước núi đá, Mộ Chỉ Ly nghi hoặc nhìn Mộ Kình Lệ, chẳng lẽ Mộ Thiên Tĩnh nằm ở trong núi đá này?
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :