(Xuyên không) Y THỦ CHE THIÊN - Mộ Anh Lạc (5Quyển)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 83: Nhất nghèo nhị bạch* (nghèo kiết xác)
      Hai người Mộ Chỉ Ly còn chưa trở về Đông Phương gia, chuyện bọn họ ở tửu lâu cùng với Thủy Khinh Nhu phát sinh xung đột truyền trở về, các đệ tử của Đông Phương gia đều thảo luận chuyện này.

      thể phủ nhận, sau khi trải qua truyền thừa chi địa lần này cường thế* (tư thái mạnh mẽ) của hai người phô bày, danh vọng* (uy tín) của bọn họ ở Đông Phương gia đạt đến mức độ cao trước nay chưa từng có, tuy rằng ai cũng ra, nhưng trong lòng mọi người nghiễm nhiên đem bọn họ cùng Đông Phương Hào đặt ở cùng độ cao.

      Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt quen đường lại ở Đông Phương gia, đột nhiên phát tất cả đệ tử qua đều nhìn về phía tầm mắt của bọn họ mang theo tia kính sợ. Liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu ra mấy phần.

      vậy chuyện xảy ra lúc trước bọn họ đều biết toàn bộ rồi sao, bằng tuyệt đối có biến hóa* (thay đổi) lớn như thế. Ngay cả thời điểm trưởng lão phụ trách nhìn thấy bọn họ cũng rất là khách khí, kiêu ngạo như ban đầu nữa.

      Nhưng mà, còn đợi hai người về phòng của mình bị thông báo Nghị điện, ở trong truyền thừa chi địa gây ra động tĩnh lớn như vậy, bị Quán chủ gọi đến hỏi thăm chút cũng là việc nằm trong dự đoán của bọn họ.

      Nghị điện.

      Đám người Đông Phương Khiếu ở đây biết được sau khi Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt trở về trước tiên chính là đến nơi này, mặt muốn hỏi thăm kỹ càng chút bọn họ ở trong di tích đạt được truyền thừa gì, mặt khác là có số việc muốn dặn dò bọn họ.

      Thời điểm hai người Mộ Chỉ Ly tới Nghị điện, quan sát sơ lược liền phát Quán chủ cùng với chư vị trưởng lão đều ở trong Nghị điện, lập tức cung kính thi lễ cái.

      “Ra mắt Quán chủ, chư vị trưởng lão.”

      “Chỗ này cũng có người ngoài, cần quá câu nệ.” Đông Phương Khiếu chậm rãi lên tiếng , khuôn mặt uy nghiêm kia mang theo nụ cười nhợt nhạt.

      Nghe thấy lời của Đông Phương Khiếu, Mộ Chỉ Ly thầm kinh ngạc, nghĩ tới thái độ của Đông Phương Khiếu vậy mà có biến chuyển lớn như thế. Lúc trước Đông Phương Khiếu đối với bọn họ cũng cũng tệ lắm, vẫn như cũ có vẻ ta đây, nhưng hôm nay lại giống như là trưởng bối chuyện với vãn bối.

      “Đa tạ Quán chủ.” Nếu Đông Phương Khiếu như vậy, bọn họ cũng thể kiêng nể gì cả.

      Thấy thái độ của Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt, trong mắt đám người Đông Phương Huấn đều lên chút hài lòng, bởi vì hai người Đông Phương Ly, Đông Phương gia tổn thất cao thủ, nhưng mà bọn ai cũng cảm thấy đáng tiếc. So với bọn họ mà , Đông Phương Cường là gì cả.

      Đông Phương Khiếu nghiêm mặt : “Nghe lần này các ngươi ở trong chỗ truyền thừa đạt được truyền thừa, là di tích truyền thừa như thế nào?” Sau khi chuyện di tích thành truyền tới, thế lực bọn họ khắp nơi đều kinh ngạc, nơi truyền thừa lâu có di tích xuất rồi, nghĩ tới lần này lại xuất .

      Di tích thượng cổ xuất , cho dù là những trưởng bối bọn họ trông thấy cũng thèm muốn, nhưng truyền thừa chi địa sớm có quy định, chỉ có thời điểm đệ tử lịch lãm mới có thể , nếu như bọn họ chính là trái với quy định, bằng cũng bình tĩnh như thế.

      “Ở trong di tích, ta cùng với Đông Phương Ly đạt được năng lượng nguyên khác nhau về thuộc tính, theo phỏng đoán của hai người chúng ta hai tòa di tích trong truyền thừa đều là năng lượng nguyên, chẳng qua là thuộc tính hoàn toàn giống nhau mà thôi.” Hàn Như Liệt chậm rãi lên tiếng, khuôn mặt tuấn kia tràn đầy lạnh nhạt, cũng vì người trước mắt mà có chút biến hóa.

      Cùng với thanh Hàn Như Liệt rơi xuống, trong mắt mấy vị trưởng lão tại chỗ ngay cả Quán chủ cũng lên vẻ cực kỳ kinh ngạc, người khác có lẽ biết được, nhưng bọn họ lại hiểu cực kỳ những năng lượng nguyên quý giá này! Đây chính là lĩnh ngộ của Thiên đạo Pháp tắc a, là trân bảo của tất cả Tu Luyện Giả đều ước mong lấy được!

      Mặc dù gặp qua rất nhiều thiên tài địa bảo, nhưng trong mắt bọn họ lúc này nhìn về phía hai người Đông Phương Liệt đều mang theo chút hâm mộ, vận khí* (vận may) của bọn họ khỏi quá tốt , trông mà thèm ah. . . . . .

      “Khụ khụ” Đông Phương Khiếu ho hai tiếng, lúc này mới kéo suy nghĩ của chư vị trưởng lão trở về, tổng cộng bốn tòa di tích dường như là vì tứ đại thế lực bọn họ mà tạo ra mỗi lực lượng loại, bọn họ Đông Phương gia chiếm giữ hai tòa, đây cũng phải là lãi to sao?

      “Hôm nay tìm các ngươi đến đây chủ yếu là có số việc muốn dặn dò các ngươi phen, mặt các ngươi đắc tội Lương Tĩnh Viên, là người có thù tất báo, ngày thường thời điểm các ngươi ra vào chú ý chút, nhưng có Đông Phương gia ta tồn tại, bọn tuyệt có dũng khí trắng trợn đối phó các ngươi, dù sao Đông Phương gia ta phải là ngồi !” Trong giọng của Đông Phương Khiếu tràn đầy ngông cuồng.

      Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cung kính đứng ở tại chỗ nghe Đông Phương tiếu dặn dò, trong lòng lại biến hóa rất nhiều. Quán chủ như vậy nghi ngờ gì liền cho hai người bọn họ chỗ dựa rồi! khi Lương Tĩnh Viên bên ngoài đối phó bọn họ, đó chính là tôn trọng đối với toàn bộ Đông Phương gia, đây cũng phải là đơn giản như vậy. . . . . .

      Thái độ hôm nay của Quán chủ vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ, ủng hộ này ủng hộ quả thực vượt quá phạm vi của đệ tử bình thường ah, cho dù là bọn họ có tiềm lực, Đông Phương gia cũng nên tỏ cho lập trường như vậy chứ?

      “Hai tháng nữa là thời điểm tư cách chiến bắt đầu, đến lúc đó tứ đại thế lực chúng ta lựa chọn đệ tử ưu tú nhất tiến hành khảo thí* (kiểm tra), mỗi thế lực mười người, tổng cộng bốn mươi người, và cuối cùng là chọn ra mười đứng đầu.

      Hai người các ngươi đại diện cho Đông Phương gia xuất chiến, mà thành tích lần này ảnh hưởng đến phân bố tài nguyên của tứ đại thế lực chúng ta, ta hi vọng các ngươi có thể làm hết sức. khi thành công, chắc chắn có trọng thưởng.”

      Nghe đến đó, hai người Mộ Chỉ Ly cũng hiểu được mấy phần, ngay từ đầu bọn họ biết được chuyện tư cách chiến, tại rốt cục gần đến rồi.

      “Bọn ta tận lực* (cố gắng)!” Ở tư cách chiến đạt được thành tích tốt chỉ là vì Đông Phương gia, mà còn vì chính bọn họ, khẳng định thực lực bản thân, đãi ngộ sau này của bọn họ bất đồng* (khác).

      “Hai quả gian giới chỉ này cho các ngươi, nếu như tài nguyên tu luyện đủ cứ kho tài nguyên kho lấy.” Đông Phương Khiếu vung tay lên, hai quả gian giới chỉ rơi vào trong tay bọn họ: “ tháng sau tiến hành buổi bán đấu giá lần, bên trong có lẽ có bảo bối các ngươi cần, bận xem chút.”

      Đợi sau khi Đông Phương Khiếu đem toàn bộ dặn dò xong, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cùng nhau trở về bên trong phòng mình.

      Rất ràng, từ thái độ của Đông Phương Khiếu là có thể nhìn ra bọn họ nghiễm nhiên trở thành đệ tử đứng đầu thực của Đông Phương gia, tư cách chiến, là làm cho người ta mong đợi ah. . . . . .

      Mộ Chỉ Ly đem gian giới chỉ mở ra nhìn, trong mắt cũng lên rất kinh ngạc: “Trong này lại có tinh thạch! Đông Phương gia lần này là xuất hết vốn ah.” Hiệu quả của việc dùng tinh thạch tu luyện so với đan dược nhanh hơn rất nhiều, chẳng qua là mức độ trân quý* ( quý báu) của tinh thạch cũng vượt xa đan dược.

      Nghe thấy lời của Mộ Chỉ Ly…, Hàn Như Liệt cũng là vẻ mặt kinh ngạc: “So với những tinh thạch này, bài danh* (những người tham gia trận đấu) của tứ đại thế lực càng thêm quan trọng. tại Đông Phương Cường chết, đương nhiên chúng ta phải thay thế vị trí của Đông Phương Cường.

      Bọn họ cũng phải là người tri ân báo, Đông Phương gia từ đầu tới cuối cũng có bạc đãi bọn họ, vì Đông Phương gia đem hết toàn lực tranh thủ thứ bậc* (thứ tự) tốt là việc bọn họ nên làm.

      “Ta đối với buổi bán đấu giá kia trái lại cảm thấy rất có hứng thú, biết có thể hay xuất bảo bối gì?” mặt Mộ Chỉ Ly mang theo nụ cười tươi tắn, nàng chưa từng tham gia buổi đấu giá như thế.

      Hàn Như Liệt sủng nịch cười cười: “Quán chủ cố ý nhắc tới, chắc chắn có thứ tốt, đến lúc đó chúng ta cùng xem.”

      Thời điểm hai người vui vẻ, Xảo Xảo lại cho hai người chậu nước lạnh: “ tại hai người các ngươi bộ dáng nghèo kiết xác cho dù thấy được bảo bối cũng mua được a!”

      Tuấn Tuấn bất đắc dĩ buông tay: “ là như vậy, sau khi các ngươi tới Chủ thế giới căn bản có thu nhập, những thứ có thể xuất ở buổi đấu giá đều rẻ, việc vung tiền như rác thường xuyên xuất * (xảy ra).”

      Nghe vậy, lúc này Mộ Chỉ Ly mới ý thức được cái vấn đề này, khỏi lên tiếng : ” Tiền lưu thông của Chủ thế giới này là đan dược?”

      “Đúng vậy, tiền lưu thông chủ yếu chính là Trúc Cơ Đan, bởi vì Trúc Cơ Đan có thể dùng để tu luyện, đối với tất cả Tu Luyện Giả đều hữu dụng* (có ích) , cho nên dùng nó làm tiền lưu thông là thích hợp nhất.” Xảo Xảo đối với Chủ thế giới vẫn là có hiểu biết tương đối.

      “Trừ bỏ cái đó, Kim Đan, Linh Tịch Đan… cũng có xem như tiền lưu thông, viên Kim Đan tương đương nghìn viên Trúc Cơ Đan, viên Linh Tịch Đan tương đương nghìn viên Kim Đan, các ngươi tự mình tính toán .” Tuấn Tuấn thêm.

      Hàn Như Liệt gật đầu: “ tại mỗi ngày ngoài tu luyện ta cũng có thể ngưng luyện* ( đọng) ra Kim Đan, nhưng tốc độ này là quá chậm, lấy đan dược của chúng ta bây giờ đừng là cầm mua đồ, cung cấp cho chúng ta tu luyện sợ là cũng đủ.”

      “Trừ phi đem tinh thạch cầm làm tiền mặt, chẳng qua như thế rất đáng, tuyệt đối thể làm như vậy.” Mộ Chỉ Ly nhíu mày, hóa ra thời điểm ở Thiên Huyền Đại Lục, kim tệ* (tiền) đối với nàng mà chỉ là con số, căn bản là dùng hết, nhưng mà đến Chủ thế giới chính mình là nhất cùng nhị bạch* (có tiếng là nghèo)

      Hàn Như Liệt cũng có chút bất đắc dĩ, đảm nhiệm chức Thiếu chủ về sau vậy mà nghèo đến độ nổi tiếng, nghĩ tới đúng là thú vị.

      “Mặc dù tại rất nghèo, nhưng là các ngươi cùng người khác giống nhau, các ngươi lại có cách kiếm ah!” Xảo Xảo nhướng mày , khuôn mặt nhắn tinh xảo* (đẹp đẽ) kia giương lên nụ cười giảo hoạt.

      “Ý của ngươi là?” Mộ Chỉ Ly hỏi.

      “Chủ nhân ngươi phải là Dược Sư sao? tại ngươi đột phá, có thể luyện chế đan dược của Chủ thế giới, nếu như người có thể luyện chế ra mấy viên Lưu Di Đan còn lo có tiền?” Xảo Xảo cười hì hì.

      Mộ Chỉ Ly vỗ trán: “Đúng vậy ah, ta làm sao đem chuyện này quên mất.” Dược Sư vốn là nghề vơ vét của cải nhiều nhất, nàng có thể nào đem chuyện này quên mất, như vậy tất cả có thể giải quyết dễ dàng.

      “Chủ nhân, ngươi cũng có thể làm Chế Giáp Sư, giá trị của áo giáp cũng thấp. Lần này ở truyền thừa chi địa chém giết ít thú, dùng da lông của những thú này làm vật liệu bắt đầu chế luyện là được!” Tuấn Tuấn cười , chủ nhân này của mình là đãng trí quá chừng ah. . . . . .

      Nghe thấy lời của Tuấn Tuấn lời, trong mắt Hàn Như Liệt có tia sáng kỳ dị, mình vừa vặn phù hợp cầu của Chế Giáp Sư, trở thành Chế Giáp Sư là lựa chọn tồi. Đến lúc đó làm cho Ly nhi chiếc áo giáp, tính an toàn cũng được cải thiện rất nhiều.

      Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, đều là nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, nhịn được đồng loạt cười ra tiếng.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 84: Cố gắng của từng người
      Sau khi đưa ra quyết định này, Mộ Chỉ Ly tiến vào bên trong truyền thừa giới chỉ của mình, trong Thiên Sát Cổ giới có gian phòng học tập thuật luyện đan, nghĩ đến trong truyền thừa giới chỉ của Hàn Như Liệt cũng có gian phòng tương tự* (giống như vậy), chỉ là điều được dạy chính là thuật chế giáp mà thôi.

      Song, ở trước lúc Hàn Như Liệt vào, Mộ Chỉ Ly còn đem quả Hoàng Kim giao cho , tư cách chiến sắp bắt đầu, thông qua việc nuốt quả Hoàng Kim để tăng thực lực lên mấy phần cũng là tệ.

      Đối với việc này, Hàn Như Liệt có cự tuyệt, hướng Mộ Chỉ Ly gật đầu sau đó tiến vào bên trong truyền thừa giới chỉ, hiểu suy nghĩ của Ly nhi.

      Thời điểm Mộ Chỉ Ly lần nữa tiến vào Thiên Sát Cổ Giới, đúng như dự đoán nhìn thấy vốn là cửa chính đóng chặt lúc này mở ra, dung nhan tinh xảo trước mặt khỏi lên nụ cười, bất luận lúc nào nàng đối với luyện đan đều có nhiệt tình rất lớn.

      Đan dược của Chủ thế giới cùng đan dược của Phân thế giới có điểm khác biệt , nhu cầu đan dược ở Phân thế giới rất nhiều, đan dược ở chỗ này lại trọng yếu. Đáng nhắc tới chính là sau khi Tu Luyện Giả đạt đến Trúc Cơ Cảnh có thể đủ thông qua tu luyện của mình đọng ra đan dược.

      ra đây chỉ là quá trình dự trữ mà thôi, đem thiên lực mình tu luyện được đọng lên vì thế ngưng tụ thành đan dược, cao thủ Trúc Cơ Cảnh đọng ra đan dược Trúc Cơ Đan, cao thủ Kim Đan Cảnh đọng ra chính là Kim Đan, lấy điều này mà suy ra.

      Thực lực càng mạnh, chỗ đọng ra đan dược thiên lực thể nghi ngờ càng dày, giá trị càng cao chút cũng vô khả hậu phi* ( chê được). Nhưng có rất ít người thông qua phương thức như thế đọng ra đan dược, dù sao đan dược bản thân tu luyện cần có cũng thiếu.

      Trừ vài người thực lực khó tiến thêm, để có đủ vật chất tốt hơn hưởng thụ mà làm như vậy phải là được. Đan dược luyện chế ở chỗ Luyện Đan Sư của Chủ thế giới thực tế bất quá hai loại thôi, loại thứ nhất chính là trợ giúp đột phá bình cảnh, có đan dược trợ giúp tu luyện, loại đan dược này bất luận lúc nào cũng được hoan nghênh, căn bản lo nguồn tiêu thụ.

      Loại thứ hai chính là có liên quan đến sinh mệnh, có nhiều đan dược kéo dài sinh mệnh, đối với con người mà có gì trân quý hơn sinh mệnh.

      Sau khi biết những điều này, trong mắt Mộ Chỉ Ly ra chút sáng tỏ. Quả thực, ở Chủ trong thế giới chỉ cần vết thương nguy hiểm đến tánh mạng, thông qua tự mình vận khí có thể chữa lành.

      Về phần vết thương trí mạng, trái tim vỡ … cho dù có trị liệu* (chữa bệnh) tổn hại sinh mạng muốn sống đoán chừng cũng có khả năng chữa khỏi, cho nên đan dược chữa thương tương tự là vô ích.

      Tại thời điểm Mộ Chỉ Ly suy nghĩ, thanh của Xảo Xảo đột nhiên truyền vào trong tai nàng: “Loại thương thế này những người khác có biện pháp cũng có nghĩa là ngươi có biện pháp.”

      Nghe vậy, trong mắt Mộ Chỉ Ly lên chút kinh ngạc: “A?” Cho đến bây giờ nàng thực là rất hiếm khi gặp những người như thế, dù sao tuyệt đại đa số* (phần lớn) những người nàng gặp được đều là đối thủ.

      Mộ Chỉ Ly cũng phải là kẻ ngu dốt, sau khi Xảo Xảo ra lời này, tinh tế vừa nghĩ nàng chính là phản ứng lại: “Ý của ngươi là Hồi Phục Chi Lực?” thần kỳ của Hồi Phục Chi Lực nàng hiểu hơn hết, cho dù bản thân mình bị trọng thương cũng có thể trong khoảng thời gian ngắn chữa lành hẳn.

      Xảo Xảo khẽ gật đầu: “Khó được thông minh lần mà! Có hồi phục chi lực cộng thêm thân y thuật của người, coi như là trái tim vỡ ngươi cũng có thể chữa khỏi. Thời điểm Lão chủ nhân lúc trước nhận được hồi phục chi lực chính là ôm cái ý nghĩ này, lúc nàng bị thương tiến vào bên trong ngâm có thể bình phục rất nhanh.

      Chẳng qua là ngươi rất cường hãn, trực tiếp đem hồi phục chi lực đều hấp thu vào trong cơ thể, gần như là bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào giúp ngươi khôi phục thân thể a.” tới đây, Xảo Xảo im lặng.

      Mộ Chỉ Ly giờ mới hiểu được tại sao ở trong Thiên Sát Cổ giới lại thấy được hắc trì kia, hóa ra là việc như vậy, cách làm của mình so với sư phụ đúng là hơi hiếm thấy chút.

      như thế, người sắp chết ta cũng có thể chữa khỏi? Chỉ cần có bản lĩnh này ta lo có tiền a.” Khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên nụ cười sáng lạn, nàng có thể chữa khỏi cho những người thương thế lành, tiền này còn phải là như nước mà đến?

      “Dạ dạ dạ, ngài thủ đoạn rất nhiều, chính là tại nghèo kiết xác mà thôi. ” Xảo Xảo xem thường .

      Nghe thấy lời của Xảo Xảo, Mộ Chỉ Ly khỏi ho hai tiếng, ngay sau đó cũng để ý tới nàng ta nữa, trực tiếp bắt đầu xem phương pháp luyện đan. Tình huống bây giờ của nàng, cũng chỉ bị Xảo Xảo xem thường, nhưng đợi đến thời điểm nàng hầu bao bạc triệu có thể mở mày mở mặt.

      Trong phòng yên tĩnh trở lại, Cửu Long Chuyển Thiên Lô xuất ở trong tay Mộ Chỉ Ly, nàng bây giờ phải lo dược liệu, dựa vào phương pháp luyện đan mới bắt đầu luyện chế.

      So với thời điểm ban đầu mới học luyện đan, lúc này nàng chắc chắn thành thạo hơn rất nhiều, những cầu luyện đan trong lòng nàng rất hiểu , chẳng qua là đối với dược liệu mới hiểu mấy mà thôi.

      Hôm nay vừa mới bắt đầu thử, đương nhiên nàng nỡ dùng dược liệu trân quý, mà bắt đầu luyện từ đơn giản nhất, cho dù lãng phí chút dược liệu cũng đến nỗi quá mức đau lòng.

      dung nhan thanh lệ* (tươi đẹp) để lộ ra chút nghiêm túc, gốc cây dược liệu xuất ở bên cạnh nàng, cùng với thời gian trôi qua, tinh thần Mộ Chỉ Ly từ đầu đến cuối đều đặt dược liệu, chưa hề buông lỏng nửa phần.

      Thời gian giống như dừng lại, biến hóa duy nhất chính là giảm bớt gốc cây dược liệu, dưới lực khống chế rất Mộ Chỉ Ly đem dược liệu đọng ra tinh hoa, chỉ là thay đổi rất phương thức luyện đan vẫn làm cho nàng có chút quen.

      “Phốc”

      thanh hài hòa vang lên, chợt tản ra mùi dược liệu bị thiêu* (đốt) cháy khét.

      Mở lò luyện đan ra, Mộ Chỉ Ly nhìn thấy dược liệu mảnh đen kịt bên trong, bất đắc dĩ lắc đầu, nồi dược liệu cứ như vậy bỏ . . . . . .

      Song, tâm tình của nàng bởi vì lần thất bại mà xuất chút gợn sóng nào, bàn tay trắng nõn nhấc lên loạt dược liệu lần thứ hai theo quy luật thả vào, mà nàng cũng là bắt luyện chế lần nữa.

      Thời điểm luyện chế đan dược tinh thần lực hao tổn rất lớn, cho nên sau thời gian ngắn luyện chế đan dược Mộ Chỉ Ly nhất định phải bắt đầu tu luyện khôi phục tinh thần lực. Sau mỗi lần tinh thần lực hao tổn tới cực điểm nàng liền bắt đầu tu luyện, mà sau khi tinh thần lực khôi phục nàng lại tiếp tục bắt đầu luyện chế đan dược.

      Tu luyện cùng với luyện đan chẳng phân ngày đêm như thế, tinh thần lực lần mất lại lần khôi phục, Mộ Chỉ Ly phát tinh thần lực của bản thân duới tình huống như thế lại bắt đầu tăng nhanh, cũng là nhất cử lưỡng tiện.

      Tại thời điểm Mộ Chỉ Ly luyện chế đan dược, Hàn Như Liệt cũng bắt đầu học tập chế giáp, sau khi nuốt quả hoàng kim thực lực của cũng đột phá, tăng lên tròn cấp, đạt đến Linh Tịch Cảnh hậu kỳ.

      Thực lực của Lương Tĩnh Viên cũng chỉ là Linh Tịch Cảnh hậu kỳ mà thôi, nghĩ tới chỉ trong chớp mắt thực lực của mình cùng ngang nhau rồi, cái gọi là danh hiệu cao thủ đệ nhất đối với cũng có chút kinh sợ gì, nghĩ đến đây Hàn Như Liệt cũng là có chút cảm khái.

      So với thong dong* (ung dung) của Mộ Chỉ Ly khi luyện đan, Hàn Như Liệt thể nghi ngờ có khó khăn hơn. vừa mới học tập chế giáp, cho dù có lão sư chỉ dạy, muốn học được cũng phải là dễ dàng như vậy. Cũng may cần phân dược liệu, bằng có tám năm mười năm sợ rằng thể thành công.

      Lần này ở trong truyền thừa chi địa bọn họ chém giết số lượng thú cũng ít, mà chút da lông tốt… cũng là đem thu vào, dù sao gian trong truyền thừa giới chỉ lớn như vậy, căn bản lo lắng cho vào hết được.

      thực tế Chế Giáp Sư hao phí tinh thần lực lớn hơn cho với Luyện Đan Sư, muốn khắc chữ huyền ảo và phức tạp bì giáp tuyệt đối là chuyện vô cùng khó khắn, hạ bút cần phải khống chế lực đạo rất cẩn thận, chỉ cần xảy ra sai sót thôi cái tấm da giáp này bị phá hủy.

      Mà Hàn Như Liệt ở nơi này chế giáp cũng chịu nhiều đau khổ, thời điểm khắc chữ đồ vật để ý cẩn thận xuất sai sót, và thời điểm đem thiên lực dung nhập vào trong đó lại thay đổi thường xuyên lúc nhiều lúc thiếu, trong đó cái “mức độ” này cầu bản thân phải tinh tế nắm bắt.

      Và muốn khống chế tốt điểm này ngoại trừ ngừng luyện tập ra cũng có biện pháp khác, chỉ có thể luyện tập ngừng, mặt đất những áo giáp thất bại kia xếp thành đống , mà áo giáp thành công nhưng là cái cũng có.

      Điểm này ngay cả chính cũng xấu hổ dứt, trước đây học cái gì biết cái đó cuối cùng cũng gặp vấn đề nan giải lớn, nhưng điều này lại khơi dậy lòng hiếu thắng của , càng thêm khắc khổ. . . . . .

      Đông Phương gia hết thảy vẫn như trước kia, việc truyền thừa chi địa dần dần lắng đọng xuống, so với dĩ vãng náo nhiệt, hôm nay cũng quạnh quẽ* (vắng vẻ) ít. Tuyệt đại đa số đệ tử đều ở trong phòng của mình tiến hành bế quan tu luyện.

      Chuyện tư cách chiến sắp tiến hành mọi người đều hiểu , đây chính là cuộc chiến năm năm lần được mọi người quan tâm nhất, tứ đại thế lực lần này đến cuối cùng ai có thể vượt lên đứng thứ nhất?

      Tư cách chiến lần trước Đông Phương gia đứng đầu, có Đông Phương Hào và Đông Phương Cường hai gã cường giả tồn tại lúc này mới giành thắng lợi, tại Đông Phương Cường ngã xuống* (chết), nhưng lại xuất hai người Đông Phương Liệt, cho nên tư cách chiến lần này khiến mọi người mong đợi vô cùng.

      Những đệ tử được lựa chọn tham gia tư cách chiến đều hi vọng lúc này trong thời gian ngắn ngủi có thể nhanh chóng tăng lên chút thực lực, tại thêm phần thực lực có nghĩa là khả năng chiến thắng của bọn họ tăng thêm phần.

      Những đệ tử khác mặc dù thể đạt được tư cách, nhưng cũng bị bầu khí này ảnh hưởng càng cố gắng hơn, mong đợi thời điểm tư cách chiến tiếp theo bọn họ có thể đứng ở đài đấu võ.

      Đối với Tu Luyện Giả mà , thời gian năm năm chỉ là trong chớp mắt mà thôi. Chân chính khẩn trương* (thực căng thẳng) chính là người đứng đầu tứ đại thế lực, có ai so với bọn họ hiểu ý nghĩa kết quả lần này là gì. . . . . .

      Mộ Chỉ Ly cũng biết mình rốt cuộc phá hủy* (làm hỏng) bao nhiêu nồi dược liệu, tại trong lò đan truyền ra hồi mùi thuốc thấm vào ruột gan, khuôn mặt nàng lộ ra nụ cười mừng rỡ.

      “Vẫn ngửi mùi cháy khét kia, bỗng nhiên ngửi thấy mùi này trái lại ta có chút quen. . . . . .” Sau khi Xảo Xảo ngửi mùi này khỏi lên tiếng .

      Vốn là có chút vui vẻ, sau khi Mộ Chỉ Ly nghe thấy những lời này đầu đầy hắc tuyến, bị Xảo Xảo đả kích như vậy năng lực chống trả của nàng ngược lại tăng lên ít, ngay lập tức kích động kia cũng là tiêu tán vài phần, lại lần nữa bắt đầu luyện chế lò đan dược thứ hai.

      Xảo Xảo ngoài miệng như vậy, trong lòng cũng là thầm kinh ngạc, chủ nhân thiên phú luyện đan thực tiến bộ ít. Số lần thất bại này coi như rất nhiều, thực tế cái đó cùng các Dược Sư khác so sánh tốt hơn nhiều lắm.

      Ai cũng biết Dược Sư đẳng cấp càng cao số lượng càng ít, xác xuất đan dược luyện chế thành công cũng càng thấp, đổi lại những Dược Sư khác mà …, số lần thất bại đoán chừng nhiều hơn gấp đôi, nhưng nếu nàng đả kích như thế, chủ nhân sao có thể dốc hết sức như vậy?

      Nhìn vẻ mặt nghiêm túc lần nữa bắt đầu luyện chế đan dược của Mộ Chỉ Ly, Xảo Xảo khỏi cười thầm, ngờ mình thông minh a. . . . . .

      Từ lúc luyện chế thành công lần thứ nhất, trong lòng Mộ Chỉ Li đối với việc luyện chế đan dược nhiều hơn phần hiểu biết, tỷ lệ thành công ràng tăng lên rất nhiều, mặc dù là thất bại thể tránh khỏi, nhưng như vậy tồi rồi.

      Thời điểm Mộ Chỉ Ly ra khỏi Thiên Sát Cổ Giới, Hàn Như Liệt vẫn chưa ra, nàng biết khó khăn của chế giáp so với luyện đan nhiều hơn, vậy Liệt mất nhiều thời gian hơn.

      thực tế, thời điểm cách buổi đấu giá bắt đầu cũng chỉ có ba ngày mà thôi, bây giờ nàng càng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.

      Hôm sau.

      Thời điểm Mộ Chỉ Ly ở giường nghỉ ngơi, đột nhiên phát thay đổi ở bên cạnh, khỏi xoay đầu lại, chỉ chớp mắt liền nhìn thấy Hàn Như Liệt xuất ở bên cạnh mình.

      khuôn mặt tinh sảo nở nụ cười ôn nhu, trêu chọc : “Chế Giáp Sư, chế giáp như thế nào rồi?”

      Nghe thấy lời của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt liền bất đắc dĩ đứng lên: “Chẳng ra sao cả, có điều là chí ít có thể chế tạo ra áo giáp, chẳng qua là cấp bậc cao mà thôi.” ngừng cố gắng nhiều như vậy, cuối cùng cũng chế tạo thành công áo giáp.

      tin tưởng chỉ cần tiếp tục cố gắng thêm, trở thành Chế Giáp Sư hạng nhất hẳn là khó khăn lớn. tại nhận thấy tu luyện rất là quan trọng, nhưng chức vụ phó nghiệp cũng là rất quan trọng.

      Ảnh hưởng của Chế Giáp Sư giỏi cũng kém gì thực lực của cường giả đứng đầu, về điểm này Chế Giáp Sư có tiền đồ phát triển rất lớn.

      Ngón tay trắng xanh xoa chân mày nhíu lại kia của Hàn Như Liệt, sau khi vuốt , Mộ Chỉ Ly lúc này mới cười : “Trong Chủ thế giới tồn tại của Chế Giáp Sư vô cùng hiếm có ah, tướng công của ta đúng là khó lường nhé.”

      Có thể ở trong thời gian tháng chế tạo ra áo giáp, thành tích này rất tuyệt vời rồi, đổi lại Chế Giáp Sư bình thường phải học tập bao nhiêu năm mới có thể thành công, nhưng bọn họ có lão sư tốt như vậy cũng phải là những người khác có thể so sánh .

      Nghe vậy, mặt Hàn Như Liệt giương lên vẻ nụ cười, bởi vì những lời này của Mộ Chỉ Ly mà tâm tình tốt hơn nhiều.

      “Liên tiếp nhiều ngày như vậy chưa từng nghỉ ngơi qua, chúng ta ra ngoài dạo chút .” Hàn Như Liệt đề nghị, bởi vì tinh thần lực hao tổn rất nhiều, cho nên so sánh với ngày thường tu luyện mấy tháng cũng tỏ ra khổ cực* (mệt mỏi) hơn chút.

      “Tốt!” Mộ Chỉ Ly gật đầu đồng ý, dù sao hai ngày nữa chính là thời gian buổi đấu giá bắt đầu, chi bằng nhân cơ hội này thả lỏng* (thư giãn) chút, sau khi buổi đấu giá kết thúc bọn họ lại phải tiếp tục bế quan, dù sao tư cách chiến mới là quan trọng nhất.

      “Lần này ở trong truyền thừa chi địa tích phân cao nhất chính là sư huynh Đông Phương Hào, nghe những đệ tử khác chết ở trong tay của huynh ấy ít ah.”

      “Vốn là tích phân của Đông Phương Cường cũng ít, nhưng tại ta chết rồi, ha ha.”

      “Ta làm sao thấy được tích phân của hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt? Theo lý thuyết tích phân của hai người bọn họ cũng ít”

      biết, ôi chao, chừng người ta thèm đâu, tâm tư của bọn họ chúng ta sao có thể đoán trúng.”

      Lúc hai người tới bỗng nhiên nghe thấy thanh đàm luận ở phía trước cách đó xa truyền đến, lúc này mới nhớ tới tích phân của bọn họ vẫn chưa đổi. . . . .

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 85: Gặp lại Đông Phương Phong
      Trong mắt Mộ Chỉ Ly lên tia sáng kỳ dị, nghiêng đầu hướng Hàn Như Liệt cười tiếng: “Chúng ta cũng kho tài nguyên đổi tích phân ?”

      “Được, đúng lúc đem tài nguyên mỗi tháng lấy ra .” Hàn Như Liệt cười , mặc dù tài nguyên tu luyện mỗi tháng tính là rất nhiều, nhưng nhiều tháng như vậy gộp lại hẳn là ít.

      Lấy tu vi bây giờ của bọn họ, đan dược tiêu hao lúc tu luyện chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung* (miêu tả), ngay cả Trúc Cơ Đan cũng có chút theo kịp tốc độ tu luyện của bọn họ rồi, dùng Kim Đan thích hợp hơn, nhưng viên Kim Đan bằng ngàn viên Trúc Cơ Đan, tiêu hao này có thể tưởng tượng ra.

      Hàn Như Liệt biết vị trí của kho tài nguyên, nhưng Mộ Chỉ Ly lại biết ràng, rất nhanh hai người đến kho tài nguyên.

      Ở phía trước hai người còn có gã đệ tử nhận tài nguyên, trưởng lão phụ trách kia sắc mặt lãnh đạm hỏi mục đích đến đây của đối phương, động tác nhanh chóng đem công việc thực xong, thậm chí từ tới cuối đầu cũng ngẩng lên.

      Đợi sau khi tên đệ tử kia rời khỏi chính là đến lượt hai người Mộ Chỉ Ly, bàn chân hướng về phía trước bước bước, hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tới trước mặt trưởng lão.

      Trưởng lão phụ trách vẫn cúi đầu nhìn thấy bốn bàn chân ở phía trước, chân mày khỏi nhíu lại, : “Từng người từng người tới, đưa ra thẻ bài thân phận của ngươi.”

      Nghe theo lời của trưởng lão, Hàn Như Liệt đứng ở phía sau Mộ Chỉ Ly, đối với chuyện này chút cũng để ý.

      tấm thẻ bài hình vuông màu vàng xuất ở trong tay Mộ Chỉ Ly, bàn tay trắng nõn duỗi ra liền đưa thẻ bài thân phận cho trưởng lão.

      Trưởng lão tay cầm bút, tay tiếp nhận thẻ bài thân phận, chuẩn bị đem nó ghi chép lại, nhưng mà thời điểm thấy thẻ bài thân phận kia ghi ba chữ “Đông Phương Ly”, khuôn mặt lãnh đạm kia có chút kích động, lập tức ngẩng đầu nhìn Đông Phương Ly ở phía trước.

      “Hóa ra là Đông Phương Ly ah, hôm nay ngươi tới đổi tích phân hay là lấy tài nguyên?” mặt trưởng lão lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ngay cả giọng điệu lãnh đạm cũng trở nên khẩn thiết* (tha thiết) hơn rất nhiều.

      “Hai cái đều muốn.” Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt , hiển nhiên cảm xúc biến hóa của trưởng lão nàng cũng cảm nhận được, còn nhớ thời điểm lần đầu tiên mình tới đây có đãi ngộ như thế.

      Nghe vậy, trưởng lão khẽ gật đầu, sau khi cầm bút ghi chép lại, lúc này mới lên tiếng : “Đây là tài nguyên năm nay của ngươi ở Đông Phương gia chưa nhận, về phần tích phân của ngươi, ta phải xem chút.”

      Mộ Chỉ Ly cũng sốt ruột, lặng lẽ chờ ở bên, tốc độ của trưởng lão rất nhanh, chỉ là sau khi tính toán ra tích phân của Đông Phương Ly, mặt khỏi lên vẻ kinh ngạc : “Tích phân ở trong truyền thừa chi địa là tính toán như thế này, giết chết (đánh chết) gã đệ tử Trúc Cơ Cảnh 5000 điểm tích phân, giết chết gã đệ tử Kim Đan Cảnh 1 vạn điểm tích phân, giết chết gã đệ tử Linh Tịch 2 vạn điểm tích phân, nếu như có những thú khác đổi tài nguyên tính toán khác với điểm tích phân.”

      Nghe được lời của trưởng lão, Mộ Chỉ Ly thầm than chém giết tích phân của gã đệ tử cũng đủ cao rồi, dù sao mỗi đệ tử trong thế lực thực lực cũng đơn giản, tích phân cao chút cũng là bình thường.

      Thấy sắc mặt của Mộ Chỉ Ly có biến hóa, trưởng lão lúc này mới tiếp: “Lần này trong truyền thừa chi địa ngươi chém giết tổng cộng là 127 tên đệ tử, trong đó có 70 tên đệ tử Trúc Cơ Cảnh, 50 đệ tử Kim Đan Cảnh, 7 tên đệ tử Linh Tịch Cảnh, tổng cộng là 99 vạn điểm tích phân.”

      Tiếng vừa dứt, chung quanh chính là truyền ra trận hít khí. Kho tài nguyên luôn luôn là địa phương tương đối náo nhiệt, căn bản mỗi ngày đều có ít đệ tử đến nhận tài nguyên, cho nên lúc này đệ tử ở chung quanh cũng ít.

      Vốn dĩ các đệ tử chuẩn bị rời , sau khi nhìn thấy hai người Đông Phương Ly tới đều là dừng bước, đối với danh tiếng gần đây của hai người ở Đông Phương gia bọn họ đều ôm hiếu kỳ nhất định.

      Tuy bọn họ nghĩ đến “ chút” của Đông Phương Ly hẳn là ít, nhưng thời điểm khi bọn họ biết số liệu này vẫn là tránh khỏi kinh ngạc cực kỳ. Phải biết rằng cao thủ đệ nhất của Đông Phương gia, Đông Phương Hào, tích phân đạt được ở trong chỗ truyền thừa chi địa lần này cũng chỉ là 40 vạn mà thôi, Đông Phương Ly này cả thảy gấp đôi ah!

      Đông Phương Hào chém giết đệ tử toàn là có thực lực mạnh mẽ, cho nên thoạt nhìn 40 vạn tích phân nhưng thực tế đệ tử bị chém giết cũng coi là nhiều, Đông Phương Ly này hoàn toàn dựa vào mạng người xây lên, nghĩ tới đây trong lòng mọi người đều phát lạnh.

      Trông Đông Phương Ly cũng giống người thích giết chóc ah, sao bỗng dưng giết nhiều người như vậy? Cũng biết rằng tiến vào truyền thừa chi địa cùng với đệ tử của các thế lực khác phát sinh xung đột là chuyện thể trách được, nhưng dù sao cũng thể nào hơn trăm đệ tử đều đắc tội nàng? Nàng cũng phải là làm chuyện tội ác tày trời gì.

      Trong chốc lát, mọi người đều đưa Đông Phương Ly vào trong hàng ngũ thể trêu chọc, nếu cẩn thận chút sợ là mạng còn. Nhớ ngày đó Đông Phương Vũ phải bị Đông Phương Ly hai lời giết chết sao?

      Nếu Mộ Chỉ Ly biết mọi người nhìn nàng như vậy, sợ là ngoại trừ bất đắc dĩ vẫn là bất đắc dĩ, nàng chém giết nhiều đệ tử như thế là chuyện có nguyên nhân tốt, nếu như phải là bọn họ muốn giết nàng, nàng cũng chém giết nhiều người như vậy, huống chi Đông Phương Vũ là tự mình gây chuyện mới có thể bị như vậy. . . . . .

      “Tích phân này ghi lại trong thẻ bài thân phận của ngươi, nếu ở trong kho tài nguyên coi trọng* (vừa ý) bảo bối gì muốn đổi tới tìm ta.” Sau khi trưởng lão đem thẻ bài thân phận trả lại cho Mộ Chỉ Ly liền lên tiếng .

      “Làm phiền trưởng lão.” Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt .

      Đợi sau khi tích phân của Mộ Chỉ Ly tính toán xong liền đến lượt Hàn Như Liệt, nhanh chóng kiểm lại tài nguyên giao cho Hàn Như Liệt trưởng lão liền bắt đầu tính toán tích phân, nhưng mà sau khi trưởng lão thấy tích phân của Hàn Như Liệt mặt còn là kinh ngạc, mà là cực kỳ kinh hãi.

      vốn cho là hai người bọn họ là cùng nhau chém giết đối thủ, tích phân kia phần lớn đều rơi vào thẻ bài thân phận của Đông Phương Ly, nghĩ tới việc căn bản phải là như vậy, như vậy, những đệ tử của các thế lực khác chết ở trong tay hai người bọn họ ước chừng đạt đến hai trăm người?

      Nếu phải tận mắt nhìn thấy, sợ là cũng tin tưởng. Trước kia chưa hề thấy qua đệ tử nào ở trong truyền thừa chi địa mà có thể chém giết nhiều đệ tử như vậy, Đông Phương Hào cũng chỉ là giết chết ba mươi tên đệ tử mà thôi, bọn họ đây quả thực là tàn sát ah!

      Mặc dù trong lòng chấn động, nhưng trong đầu vẫn là rất cao hứng, tam đại thế lực lần này tổn thất nặng nề, Đông Phương gia bọn họ thể nghi ngờ là tốt nhất.

      “Lần này trong di tích truyền thừa đệ tử bị ngươi giết tổng cộng là trăm mười tám người, trong đó đệ tử Trúc Cơ Cảnh 58 tên, đệ tử Kim Đan Cảnh 45 tên, đệ tử Linh Tịch Cảnh 15 tên, tổng cộng tích phân là 104 bốn vạn.” Trưởng lão đưa thẻ bài thân phận cho Hàn Như Liệt lên tiếng .

      So với Mộ Chỉ Ly đệ tử bị Hàn Như Liệt giết nhiều lắm, nhưng là thực lực đệ tử giết mạnh hơn, cho nên tích phân của cao hơn so với Mộ Chỉ Ly chút.

      “Hí. . . . . .”

      Mọi người lại lần nữa hít hơi lãnh khí, hai người này đều là ngưu nhân* (trâu bò) ah, ngưu nhân chân chính.

      Mộ Chỉ Ly cũng để ý cách nhìn của những người khác, lôi kéo Hàn Như Liệt cùng nhau vào kho tài nguyên, ban đầu có tích phân chỉ có thể cầu mong nhìn bảo bối trong kho tài nguyên, tại có tích phân liền xem chút có cái gì đáng để đổi .

      Còn thú bị bọn họ chém giết, bảo bối thu được phần lớn đều là da lông của thú, mà những thứ này đương nhiên đều giao cho Hàn Như Liệt luyện tập chế tạo giáp.

      Đợi sau khi hai người vào kho tài nguyên, những đệ tử khác lúc này mới dám chuyện của hai người, đều rời khỏi rất nhanh truyền bá tin tức này .

      “Hắc, ngươi biết ? Hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt ở trong truyền thừa chi địa chém giết tổng cộng hơn hai trăm tên đệ tử, so với tổng số các đệ tử khác chém giết còn nhiều hơn.”

      “A? Đó là chuyện gì xảy ra? Mau cho ta nghe chút !”

      “Đệ tử bị Đông Phương Hào chém giết cũng chỉ là con số lẻ của bọn họ, phải biết rằng đệ tử của những thế lực khác cũng phải là tầm thường, đến nơi này bọn họ dường như đều là đồ bỏ .”

      “Đoán chừng sau này Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly chính là lão đại của Đông Phương gia, các ngươi nên có chút nhãn lực ah. . . . . .”

      Hàn Như Liệt nhìn các bảo bối bày đặt trước mắt, có cảm giác hoa cả mắt. Rất nhiều bảo bối trong này trước kia chưa bao giờ nhìn thấy qua, tác dụng của nó càng làm cho người kinh ngạc đến cực điểm.

      Mộ Chỉ Ly vừa đánh giá bảo bối trước mắt vừa tính toán tích phân của mình có thể đổi những thứ gì, ở chỗ này giá trị của quả Hoàng Kim đạt đến sáu mươi vạn tích phân, tích phân của mình vậy mà có thể đổi được quả Hoàng Kim, nàng tỏ ra rất vui vẻ.

      Nhưng mà nàng hiểu chỉ có cơ hội như vậy, dù sao thông qua những phương thức khác để đạt được tích phân hơi khó khăn chút. Phải biết rằng thông qua cách khác cách để đạt được tích phân ngay cả chục vài trăm, vài ngàn cũng khó lắm rồi, muốn đạt tới 60 vạn tích phân thực khó lắm?

      Cho dù là tích phân lúc này của Đông Phương Hào cũng thể đổi được quả Hoàng Kim, chỉ có thể những đệ tử bị hai người bọn họ giết ở trong truyền thừa chi địa hơi nhiều chút.

      “Liệt, trước tiên chúng ta xem buổi đấu giá sau đó mới trở về nơi này .” Sau khi nhìn lúc Mộ Chỉ Ly lên tiếng

      Nghe vậy, Hàn Như Liệt suy xét chút liền biết được suy nghĩ của Mộ Chỉ Ly, lập tức gật đầu. Nếu ở trong buổi đấu giá thấy được bảo bối tương tự, buổi đấu giá chẳng phải là càng đáng giá?

      Mặc dù đồ vật trong buổi đấu giá trị có thể cao chút, nhưng tiền bạc chỉ cần kiếm lại liền có, nhưng tích phân này dễ dàng có được như vậy, cái gọi là tích phân tốt chính là dùng ở chỗ cần thiết nhất.

      Liên tiếp tu luyện thời gian dài như vậy, ra ngoài thả lỏng tâm tình như vậy khi nắm khi buông trái lại càng giúp bọn họ tu luyện, nhưng mà thời điểm hai người định trở về lại đột nhiên nhìn thấy phía trước nhóm người đánh người.

      Nếu chỉ như vậy cũng có gì, cho dù là Mộ Chỉ Ly hay là Hàn Như Liệt đều thích xen vào việc của người khác, nhưng từ trong lời bàn* (ngôn luận) của bọn họ nghe được tên của chính mình, điều này có chút kỳ lạ.

      “Ta biết Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt, sao các ngươi tin nhỉ? Mau dừng tay!” Người đó kêu thảm thiết , trong giọng mang theo chút khẩn thiết.

      Nghe được lời của người này, những người khác cười lên ha hả, quyền cước kia cũng chậm chút nào hướng tới người nọ tập kích* (đánh): “Ít khoác lác ! Ngươi biết Đông Phương Liệt bọn họ? Ta làm sao chưa từng nhìn thấy ngươi cùng bọn họ chuyện qua?”

      “Đúng là, khoác lác cũng chuẩn bị bản thảo, như vậy cũng muốn lừa gạt chúng ta sao? Ta còn muốn Hàn Như Liệt là của bọn ta đây!”

      “Ha ha, Đông Phương Ly là muội muội của ta.” tên khác cũng rêu rao đùa, lời của Đông Phương Phong này cũng đáng tin rồi, đệ tử ngoại môn này sao có thể biết hai người Đông Phương Ly? Quả thực là lời vô căn cứ.

      Lông mày hơi nhíu, Mộ Chỉ Ly chậm rãi hướng chỗ bọn họ tới, nàng cảm thấy thanh của người bị đánh có chút quen thuộc ah, hiển nhiên ý nghĩ của Hàn Như Liệt cũng giống như vậy.

      “Dừng tay” Hàn Như Liệt lên tiếng .

      Mấy người đánh thoải mái* (vui vẻ), đột nhiên nghe được có người chuyện, trong lòng đều có chút kiên nhẫn, Đông Phương Xung xoay đầu lại, : “Người có mắt. . . . . .” Lời còn chưa ra hết liền bị mắc kẹt ở giữa cổ họng, thể tin nhìn hai người trước mắt, vội nịnh hót cười : “Hóa ra là Liệt sư huynh và Ly sư tỷ a, thất kính thất kính.”

      Đông Phương Xung vừa vừa lấy tay kéo áo người bên cạnh, vốn dĩ mọi người vẫn bất sở vi động* ( động đậy), nhưng sau khi bọn nghe thấy lời của Đông Phương Xung lập tức ngừng động tác trong tay, xoay đầu lại nhìn hai người : “Ra mắt Liệt sư huynh và Ly sư tỷ.”

      Thái độ của mấy người vô cùng cung kính, bộ dáng kia quả thực so với việc thấy cha ruột còn cao hứng* (vui mừng) hơn. Nhìn thấy biến hóa* (thay đổi) này của mọi người, Hàn Như Liệt bất động thanh sắc gật đầu, đối với dạng* (loại) người như vậy luôn lười để ý đến, chỉ nhìn về phía người bị bọn họ đánh.

      Đông Phương Phong mặt mũi bị đánh bầm dập nhìn về phía người đến, nhưng mà thời điểm nhìn thấy người trước mắt, chỉ cảm thấy rất kích động, vội vàng lên tiếng : “Liệt sư huynh, Ly sư tỷ, là ta a! Ta là Đông Phương Phong a! Đông Phương Phong lúc trước cùng với các ngươi! Ta. . . . . .” Đông Phương Phong sợ hai người bọn họ quý nhân hay quên, vội vàng giới thiệu bản thân.

      Hàn Như Liệt khoát tay áo, sau khi tỏ ý mình nhớ , lúc này Đông Phương Phong mới ngậm miệng lại, khỏi lên tiếng hỏi: “Đông Phương Phong, ngươi làm sao vậy?”

      Ấn tượng của với Đông Phương Phong đến mức tốt cũng đến mức tồi, như thế nào cũng là bằng hữu đầu tiên bọn họ biết khi mới tới Đông Phương gia, đương nhiên giả vờ như quen biết, chỉ là sau khi trở thành đệ tử nội môn bọn họ chưa hề gặp mặt lại.

      Đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn mặc dù cùng thuộc Đông Phương gia, nhưng bản chất lại giống nhau, thông thường đệ tử ngoại môn được bước vào lãnh địa của đệ tử nội môn, huống chi cùng với Ly nhi hai người căn bản* (chủ yếu) đều bế quan tu luyện?

      Nhìn thấy Hàn Như Liệt nhận thức mình, Đông Phương Phong liền đắc ý, : “Liệt sư huynh, ta với bọn họ là ta biết ngươi, nhưng mà bọn họ đều tin, vẫn cứ ta bừa, động thủ!”

      Đám người Đông Phương Xung trợn tròn mắt, bọn họ vốn là tâm tình khó chịu, kết quả nghe thấy Đông Phương Phong mình quen biết Đông Phương Liệt, vừa nghe cảm thấy là giả, Đông Phương Liệt nhân vật như thế sao lại cùng đệ tử ngoại môn Đông Phương Phong như vậy có quen biết ?

      Lập tức giễu cợt Đông Phương Phong hai câu, nghĩ tới Đông Phương Phong này vẫn dám mạnh miệng! Sau đó bọn họ quyết định động thủ từ từ sửa chữa , cho biết trời cao đất rộng! Ai có thể nghĩ đến quen biết bọn họ?

      Lúc này, đám người Đông Phương Xung cũng để ý đến bộ dáng đắc ý kia của Đông Phương Phong, vội vàng xin lỗi: “Chúng ta là biết các ngươi quen biết , nếu như biết cho dù cho chúng ta trăm cái lá gan chúng ta cũng dám động thủ?”

      “Liệt sư huynh tạm tha chúng ta lần này , sau này chúng ta dám nữa.”

      Còn đợi Đông Phương Liệt , Đông Phương Phong kêu gào* (ầm ĩ) : “Các ngươi đem ta đánh thành như vậy khoản sổ sách này tính sao?”

      Nghe được lời chất vấn của Đông Phương Phong, Đông Phương Xung vội vàng lên tiếng : “Chúng ta bồi thường! Hoặc là ngươi đem chúng ta đánh trận cũng được, chúng ta tuyệt đối đánh lại!”

      Vừa , Đông Phương Xung vừa đánh giá vẻ mặt của Đông Phương Liệt, nhìn thấy cũng vì hành động của bọn họ mà lộ ra vẻ giận dữ, trong lòng khỏi thở phào nhõm. Đông Phương Phong này chính là tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chỉ cần Đông Phương Liệt đối phó bọn họ hết thảy đều dễ bàn.

      Mộ Chỉ Ly đứng ở bên đem hết thảy thu vào trong mắt, chuyện này với bọn họ đúng là có quan hệ gì, Đông Phương Phong này cũng hơi dựa thế chút, căn bản là mượn danh tiếng hai người bọn họ để kiêu ngạo.

      Nếu phải lúc trước có quen biết, nàng muốn ra tay giúp đỡ. Người như vậy lần giúp đỡ, lần sau lại phải giúp đỡ, mà nàng cũng phải là người thích phiền toái.

      Hàn Như Liệt nhìn Đông Phương Phong dương dương đắc ý bên cạnh mình, mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ, chợt hướng Đông Phương Xung : “Sau khi ngươi cho Đông Phương Phong chút bồi thường chuyện này coi như xong.”

      Vừa xong, cũng để ý tới vẻ mặt của bọn họ nữa liền cùng Mộ Chỉ Ly rời khỏi, loại chuyện như vậy thực cần thiết phải ra tay. Đông Phương Xung chỉ là trút căm phẫn mà thôi, vết thương người Đông Phương Phong đều là bị thương ngoài da nguy hiểm đến tính mạng.

      Lương gia.

      Lương Tĩnh Viên lúc này nằm ở giường, Lương Đỉnh Thiên cũng biết từ chỗ nào mời về vị độc sư danh tiếng hiển hách, nếu phải có , tính mạng của Lương Tĩnh Viên sớm còn !

      “Triệu y sư, độc của ta có thể giải ?” Lương Tĩnh Viên lo lắng hỏi, cần cũng biết độc này do Đông Phương Ly hạ người mình, chỉ là nghĩ tới chính mình vậy mà vẫn phát ra.

      Triệu Khải Quang là gã Độc sư, chỉ là thích người khác gọi y sư mà thôi, nhưng mà những người biết được danh tiếng của đều biết tính khí* (tính cách) của .

      Ban đầu Lương Đỉnh Thiên tại thời điểm bị đuổi giết từng ra tay cứu , mặc dù tâm địa* (lòng dạ) độc ác nhưng là người có ân tất báo, khi Lương Đỉnh Thiên đến tìm , hai lời liền tới nơi này giúp Lương Tĩnh Viên giải độc.

      “Thành * ( thực ra), độc này ta giải được, chỉ có thể áp chế.” Triệu Khải Quang lắc đầu , cả đời này đều nghiên cứu độc thuật, căn bản độc gì cũng có thể lập tức đoán ra được, phối trí giải dược cũng chỉ là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng độc người Lương Tĩnh Viên chưa từng thấy qua.

      Mặc dù nghiên cứu rất lâu, hai loại dược tính trong đó trước sau* (từ đầu đến cuối) đều đoán ra, khiến có chút thất bại, biết là vị cao nhân nào lại có phối chế ra độc dược thần kỳ như thế.

      Nghe được lời của Triệu Khải Quang, tâm Lương Tĩnh Viên trầm xuống, vội : “Có thể áp chế bao lâu?”

      ” Thời gian nhiều nhất là nửa năm ngươi liền độc phát mà chết.” Triệu Khải Quang trả lời quả quyết, nếu phải có , lúc này Lương Tĩnh Viên sớm cỗ thi thể rồi.

      Lương Tĩnh Viên nắm đấm nắm chặt: “Đông Phương Ly, ta nhất định bỏ qua cho ngươi!” hôm nay đối với Đông Phương Ly hận sâu tới tận xương tủy, hận thể đem nàng ta lột da rút gân để trút mối hận trong lòng !

      “Người hạ độc là nữ tử trẻ tuổi? Giải linh hoàn tu kế linh nhân* (tháo chuông phải tìm người buộc chuông), bằng tìm nàng ta thử lần?” Triệu Khải Quang đề nghị, thực tế càng muốn biết độc dược này có phải do Đông Phương Ly phối trí ra.

      Nghe vậy, Lương Tĩnh Viên lắc đầu, trong mắt lên vẻ ngoan lệ: “Cho dù tìm nàng, nàng ta cũng tuyệt đối cứu ta, thời gian nửa năm cũng đủ rồi, cho dù ta chết cũng muốn kéo Đông Phương Ly chết!”

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 86: Gửi bán
      Nhìn bộ dáng tâm ý quyết kia của Lương Tĩnh Viên, Triệu Khải Quang cũng bất đắc dĩ lắc đầu: ” Trong khoảng thời gian này ta cố gắng tìm cách giải độc.”

      “Kia liền đa tạ Triệu y sư.” Lương Tĩnh Viên cảm kích , ai có thể nghĩ đến Lương Tĩnh Viên lại mất mạng tay nữ tử? Bây giờ muốn kéo Đông Phương Ly chết cùng, cũng chỉ có biện pháp duy nhất.

      Dù sao bản thân cũng sống được bao lâu nữa, cho dù phải trả giá bằng tiềm lực tu luyện sau này như thế nào? Nghĩ tới đây, khóe miệng Lương Tĩnh Viên chậm rãi nở nụ cười độc.

      Đợi sau khi Triệu Khải Quang rời , Lương Tĩnh Viên liền mời Lương Đỉnh Thiên tới.

      Lương Đỉnh Thiên nhìn sắc mặt khôi phục lại bình thường của Lương Tĩnh Viên, trong lòng tràn ngập đau khổ: “Triệu y sư như thế nào? Vẫn có biện pháp giải độc sao?”

      Đối với , đệ tử chết cũng tính là cái gì, nhưng Lương Tĩnh Viên chính là đệ tử giỏi nhất của nhà bọn họ, nếu như ta chết, như vậy trong cuộc so đấu của tứ đại thế lực lần này bọn họ phải chắc chắn phải thua, ai có thể nghĩ đến ở thời khắc mấu chốt vậy mà phát sinh chuyện như thế?

      có cách nào, có lẽ chỉ có Đông Phương Ly có biện pháp, nhưng điều này cũng tương đương với có biện pháp. Quán chủ, đệ tử có điều thỉnh cầu cuối cùng hi vọng ngươi có thể đáp ứng.” vẻ mặt Lương Tĩnh Viên thành khẩn.

      “Thỉnh cầu gì?” Lương Đỉnh Thiên nhìn bộ dáng thành khẩn kia của Lương Tĩnh Viên, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

      “Đông Phương Ly kia đưa ta vào chỗ chết, ta bỏ qua nàng ta. Hi vọng Quán chủ có thể dùng Quán Đỉnh Đại Pháp làm tăng tu vi của ta, như vậy ta có thể ở tư cách chiến chém giết Đông Phương Ly, xem như là báo thù cho chính mình!

      Ta tư cách chiến đạt được thứ bậc tốt nhất, đây chính là chuyện cuối cùng ta có thể làm vì Lương gia, hi vọng Quán chủ thành toàn.”

      Nghe được lời của Lương Tĩnh Viên, Lương Đỉnh Thiên liền cảm thấy vấn đề chính mình vẫn phiền não mấy ngày nay lặng lẽ biến mất, chỉ cần Lương Tĩnh Viên ở tư cách chiến vượt lên đứng thứ nhất, như vậy cho đến lúc trước khi lần tư cách chiến tiếp theo bắt đầu địa vị Lương gia bọn họ cần lo lắng.

      Ở trong khoảng thời gian ngắn này bọn họ cũng có thời gian lần nữa bồi dưỡng ra tên đệ tử cao thủ, nhất thời Lương Đỉnh Thiên là chỉ cảm thấy nhìn Lương Tĩnh Viên rất thuận mắt, trước kia sao lại phát Lương Tĩnh Viên tốt như thế nhỉ?

      Tuy trong lòng tràn đầy vui sướng, nhưng mặt Lương Đỉnh Thiên lại ra vẻ chần chờ : “Tĩnh Viên, ngươi xác định phải làm như vậy sao? Như vậy thực lực của ngươi có khả năng tăng cấp.”

      “Ta sắp là người chết, tăng thực lực lên vốn là chuyện thể nào, hi vọng Quán chủ thành toàn!” Vẻ mặt Lương Tĩnh Viên kiên trì, sau khi biết được kết quả có quyết định này, nay tới đây tuyệt đối là biện pháp tốt nhất lúc này.

      Nhìn bộ dáng quả quyết kia của Lương Tĩnh Viên, Lương Đỉnh Thiên do dự hồi lâu, lúc này mới gật đầu : “Được rồi, ngươi khăng khăng như thế, ta thành toàn cho ngươi!”

      “Đa tạ Quán chủ! Đệ tử nhất định dốc hết khả năng ở tư cách đứng chiến đạt được biểu tốt!” mặt Lương Tĩnh Viên để lộ ra chút ý cười, Đông Phương Ly, ngày tận thế* (ngày chết) của ngươi tới!

      “ Lấy tu vi bây giờ của ngươi chỉ là kém Đông Phương Hào chút mà thôi, khi sử dụng Quán Đỉnh Đại Pháp, chắc chắn ngươi là đệ tử có tu vi cao nhất trong tất cả các đệ tử, thời gian hai tháng ngắn ngủn tuyệt đối có người nào vượt qua ngươi, về phần Đông Phương Ly chắc chắn cũng phải là đối thủ của ngươi.”

      Thủy gia.

      Mấy ngày nay Thủy Khinh Nhu vẫn ở trong phòng, nàng muốn gặp người cũng cảm thấy có mặt mũi gặp người, đời này nàng chưa từng trải qua chuyện mất thể diện như vậy!

      Kể từ sau khi chuyện trong tửu lâu phát sinh lúc đó, nàng nghiễm nhiên trở thành trò cười, nữ thần trong lòng mọi người lại dùng bộ dáng khó coi như vậy nằm ở trong hành lang tửu lâu, còn bị nhiều người như thế vây xem, điều này là. . . . . .

      “Bịch ” Thủy Khinh Nhu đem bình hoa ném vỡ mặt đất, tức giận : “Ghê tởm, ta nhất định khiến cho Đông Phương Ly trả giá nhiều!”

      Thủy Khinh Tiếu lúc này ở bên cạnh Thủy Khinh Nhu, tâm tình của nàng hiển nhiên cũng tốt hơn Thủy Khinh Nhu là mấy, lập tức lên tiếng : “Tỷ tỷ, bây giờ khó chịu ở nơi này cũng có tác dụng gì, chi bằng cố gắng tu luyện tăng tu vi, thời điểm tư cách chiến dốc lòng rửa sạch nhục nhã lúc trước!”

      “Nhưng bây giờ rất nhiều người đều ta kém diện mạo xinh đẹp của Đông Phương Ly, cho dù ta ở tư cách chiến đem nàng đánh bại vậy như thế nào? Huống chi chiêu thức quỉ dị kia của nàng ta, ngươi cũng trông thấy.” Thủy Khinh Nhu cắn môi .

      “Tỷ tỷ, lúc ấy Đông Phương Ly là đánh lén, nếu là chính diện đối chiến nàng ta sao có thể là của đối thủ của tỷ? Tỷ là cao thủ đệ nhất của Thủy gia, thực lực của Đông Phương Ly sao có thể hơn tỷ.”

      Nghe được những lời này, sắc mặt Thủy Khinh Nhu mới tốt hơn mấy phần: “ như vậy cũng đúng, nếu Đông Phương Ly kia hạ độc Lương Tĩnh Viên thể đánh bại , thời điểm tư cách chiến chính là cho phép hạ độc, như vậy ta cần kiêng nể nàng ta.”

      Thấy Thủy Khinh Nhu nghĩ thông suốt điểm này, Thủy Khinh Tiếu ngừng cố gắng : “ đài tỷ võ đao kiếm có mắt, nếu tỷ tỷ cẩn thận chút đem nàng ta giết chết, đó cũng là chuyện có cách nào khác. Đông Phương Ly vừa chết, danh hiệu mỹ nhân đệ nhất phải thuộc về tỷ sao?”

      Trong mắt Thủy Khinh Nhu lên chút kỳ dị: “Khinh Tiếu, vẫn là đầu óc của muội xoay chuyển mau, ha ha.”

      “Hắc hắc, muội cũng chỉ là thử nghĩ mà thôi, việc thực cuối cùng phải dựa vào tỷ tỷ a.”

      . . . . . .

      Thời gian hai ngày chỉ trong chớp mắt, hôm nay chính là ngày buổi đấu giá tiến hành.

      Sau khi hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt biết được địa điểm buổi đấu giá tiến hành, buổi sáng trôi qua, thời gian tiến hành buổi đấu giá chính là buổi chiều.

      Sáng sớm tới trường của buổi đấu giá đương nhiên là có lý do của bọn họ, nếu đơn giản chỉ tham gia buổi đấu giá buổi chiều mới có thể tới, nhưng bọn họ muốn gửi bán đến sớm chút.

      vào bên trong buổi đấu giá, đáng chú ý tới chính là ba chữ to Giám Bảo Các ở bên trái, khỏi hướng phía đó tới. Thời điểm hai người tới Giám Bảo Các, vừa vặn có người nào.

      “Các ngươi là tới gửi bán ?” Phúc bá đánh giá hai người trẻ tuổi trước mắt lên tiếng .

      “Đúng vậy.” Hàn Như Liệt gật đầu đáp.

      biết hai vị tiểu hữu cần gửi bán cái gì?” Sắc mặt Phúc bá có chút biến hóa nào, ngày thường người tới gửi bán cũng ít, nhất tại nơi này trước khi buổi đấu giá tiến hành, người đến đây gửi bán càng phải những người bình thường.

      chút đan dược cùng với áo giáp.” Sắc mặt Hàn Như Liệt dửng dưng* (lạnh nhạt) trả lời.

      “Lấy ra xem chút .” Trong mắt lão giả lên vẻ hứng thú, bất luận là đan dược hay là áo giáp đối với Tu Luyện Giả mà đều là bảo bối cực kỳ cần thiết.

      Nghe thấy lời lão giả, Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly lấy ra thành quả* (kết quả) nỗ lực của chính mình trong khoảng thời gian này, thời điểm lão giả nhìn thấy Hàn Như Liệt lấy áo giáp ra , trong mắt lão để lộ kinh ngạc nồng đậm.

      Người bình thường đến đây gửi bán áo giáp phần lớn đều là đạt được từ trong tay của Tu Luyện Giả khác thích hợp với bản thân lúc này mới lấy ra gửi bán, cho nên muốn trở lại mua cái thích hợp với bản thân mình, nhưng Hàn Như Liệt trước mắt ràng thuộc nhóm này, bởi vì áo giáp mà lấy ra ước chừng có hơn 10 cái.

      Trong đầu lão giả khỏi nghĩ đến loại khả năng, đó chính là người thanh niên trước mắt bản thân có thể là gã Chế Giáp Sư, bằng làm sao có thể vừa ra tay lấy ra nhiều áo giáp như vậy?

      “Các hạ là vị Chế Giáp Sư?” Phúc bá lên tiếng dò hỏi, trong lời mang theo phần tiểu tâm dực dực* (dè dặt, cẩn thận từng li từng tí).

      tôn quý của Chế Giáp Sư mọi người đều biết, bất luận đối phương chế tạo ra áo giáp như thế nào, chỉ cần là thân phận Chế Giáp Sư kia liền vượt xa Tu Luyện Giả bình thường, tuổi còn trẻ như vậy có thể chế tạo ra áo giáp, thành tựu về sau đúng là bất khả hạn lượng* (chắc là tiền đồ rộng lượng).

      Hàn Như Liệt khẽ gật đầu xem như là thừa nhận thân phận của mình, hôm nay để lộ ra thân phận của mình tới đây Phúc bá làm việc cũng càng thêm cẩn thận chút, huống chi điều này cũng có cái gì mà phải giấu diếm.

      Nhìn thấy Hàn Như Liệt thừa nhận, thái độ của Phúc bá nhất thời càng thêm cung kính vài phần, lưng lão cũng là hơi khom xuống phía dưới vài phần, tỏ ra càng thêm cung kính.

      Tại thời điểm tầm mắt của Phúc bá chuyển hướng sang Mộ Chỉ Ly, hơi lộ vẻ bình tĩnh, bởi vì Mộ Chỉ Ly lấy ra chỉ là năm bình sứ trắng mà thôi, lập tức khỏi lên tiếng hỏi: “ biết đây đều là đan dược gì?”

      “Trong ba bình sứ trắng này chính là Bách Chuyển Đan, trong hai bình sứ trắng này chính là Lưu Di Đan.” Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng .

      Lời này vừa ra, mặt Phúc bá đột nhiên biến hóa, vốn là lạnh nhạt biến thành cực kỳ kinh ngạc, đến nỗi nhìn Mộ Chỉ Ly như vậy lúc cũng có phục hồi lại tinh thần.

      “Ngươi là đây là Bách Chuyển đan và Lưu Di đan?” Phúc bá thể tin được hỏi lại lần nữa.

      Mộ Chỉ Ly gật đầu khẳng định, nhìn thấy màn này, Phúc bá mới tiếp nhận trước mắt, tầm mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly càng thêm cung kính.

      Bách Chuyển đan này cùng với Lưu Di đan đều là bảo bối ngày thường khó gặp ah, viên đan dược đặt ở buổi đấu giá có thể là bảo bối áp trục, chỉ là bây giờ xuất ở trước mặt mình thế nhưng ước chừng có hơn năm bình? Điều này có phần hơi khoa trương chút.

      Mặc dù trong lòng kinh ngạc, cũng biết chuyện này làm phải giả vờ, dù sao chỉ cần kiểm tra chút liền có thể biết đây tất cả có phải vậy hay , đối phương cần thiết phải lừa gạt.

      “Xin hỏi các hạ là vị Luyện Đan Sư sao?” Phúc bá hít sâu hơi lên tiếng hỏi

      “Đúng vậy.” Mộ Chỉ Ly giọng đáp, nàng tự nhiên là hiểu kinh ngạc của Phúc bá, lực hấp dẫn của hai loại đan dược này đối với Tu Luyện Giả nàng hiểu rất , chính vì vậy nàng mới đưa hai loại đan dược này lấy ra, chắc chắn dùng chúng có thể đổi được ít bảo bối.

      Dĩ nhiên, bản thân nàng vẫn có hàng tích trữ, bằng cũng đem lấy ra bán đấu giá.

      Nghe được câu trả lời của Mộ Chỉ Ly, Phúc bá cũng biết nên cái gì cho phải, là người thể xem bề ngoài, hai người trẻ tuổi trước mắt vậy mà giỏi như thế, ngày thường chứng kiến những Chế Giáp Sư cùng với Luyện Đan Sư đến đây đều là lão đầu tử*(lão già, người nhiều tuổi), khó có thể là đồ đệ của đại sư nào?

      Mặc dù trong lòng rất là tò mò, nhưng Phúc bá vẫn lên tiếng hỏi, vạn nhất làm cho đối phương mất hứng chính là lợi bất cập hại* (được nhiều hơn mất), thường xuyên tiếp xúc với những người này, đương nhiên là hiểu tính cách kỳ quái* (kỳ lạ) của bọn họ.

      “Có thể giúp chúng ta nhanh chóng an bài đấu giá ?” Hàn Như Liệt lãnh đạm hỏi, thái độ kia có nửa điểm khẩn thiết, giống như đây chỉ là chuyện thể bình thường hơn nữa.

      “Đó là đương nhiên, buổi chiều hôm nay đúng lúc có buổi đấu giá đặc biệt, đến lúc đó đem chúng tham gia đấu giá, biết hai vị nghĩ như thế nào?”

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 87: Dật Trần
      Nghe được lời của Phúc bá, Hàn Như Liệt gật đầu đồng ý, vốn là tính toán như thế, nếu như trì hoãn đến sau buổi đấu giá cũng là nước ở xa giải được cái khát ở gần.

      “Buổi đấu giá lúc chiều chúng ta tham dự.” Mộ Chỉ Ly đưa mắt nhìn về phía Phúc bá bên cạnh lên tiếng .

      Phúc bá lập tức thông suốt: “Nếu hai vị ở buổi đấu giá gặp được bảo bối thích, hãy lấy xuống tất cả tới đưa đến hậu trường, đến lúc đó thanh toán tổng thể. Bán đấu giá đan dược này cùng với áo giáp theo lệ thu 5% phí thủ tục, biết hai vị còn có vấn đề gì nữa ?”

      Mộ Chỉ Ly tùy ý khoát tay áo: “Cứ như vậy , lựa chọn tới nơi này gửi bán đương nhiên là tin tưởng các ngươi.”

      Nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, Phúc bá lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh* (được sủng ái mà lo sợ): “Đa tạ các hạ tin cậy, bọn ta nhất định tận tâm tận lực, ngày sau nếu cần gửi bán, hi vọng chớ quên phòng đấu giá của chúng ta.”

      “Đó là đương nhiên.” Vừa xong, Mộ Chỉ Ly kéo tay Hàn Như Liệt cùng nhau ra khỏi Giám Bảo Các, chuyện của bọn họ hoàn thành, cần phải tiếp tục đợi thêm nữa.

      Nhìn hai người rời , trong lòng Phúc bá tràn đầy kinh ngạc, đôi tình lữ này thế nhưng người là Dược Sư, người là Chế Giáp Sư, tổ hợp như vậy đúng là cường cường liên thủ ah.

      Tin tức của luôn tương đối linh thông, bình thường tình lữ như thế hẳn là thanh danh rất lớn mới đúng, sao từ trước đến giờ mình chưa nghe qua? Có phải vừa mới tới ? Ngoại trừ gần đây ở Đông Phương Gia xuất đôi tình lữ rất nổi tiếng bên ngoài cũng có đôi tình lữ nào khác.

      Nếu nghĩ ra được, dứt khoát suy nghĩ thêm nữa, Phúc bá vội vàng về phía bên trong hội trường đấu giá, tin tức kia phải nhanh chóng thông báo cho cấp mới được, nhân vật như vậy luôn là đối tượng bọn họ muốn giao hảo.

      Thời điểm tới cửa chính, chạm mặt đám người quần áo hoa lệ đến, gã nam tử trẻ tuổi kiểu “Chúng Tinh Củng Nguyệt*(sao vây quanh mặt trăng ý là luôn có người vây quanh và hâm mộ) hướng buổi hội trường đấu giá tới, Mộ Chỉ Ly tùy ý nhìn lướt qua , tầm mắt dừng ở giữa người nam tử kia .

      Dung mạo của nam tử tính là tuấn, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ* (kỹ càng) khiến người ta loại ý nhị ra lời, quý khí cùng với khí chất bẩm sinh kia rất có sức hấp dẫn.

      Điều mà Mộ Chỉ Ly để ý đương nhiên phải là diện mạo của nam tử trước mặt, sở dĩ nàng nhìn nam tử này là bởi vì sắc mặt trắng bệch mà hơi có vẻ bệnh trạng* (trạng thái bình thường về sinh lý hoặc tâm lý) của nam tử trước mặt, hiển nhiên là có bệnh tiện ra.

      Hàn Như Liệt nhìn theo tầm mắt Mộ Chỉ Ly chú ý đến nam tử kia, mặc dù phải là thầy thuốc, nhưng nhìn cái cũng có thể nhận ra nam tử kia chắc chắn bị mắc bệnh, bước chân phù phiếm, trong mắt mang theo vẻ mệt mỏi.

      “Ly nhi, nàng nhìn ra mắc bệnh gì?”

      Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Bệnh bẩm sinh, có thể sống đến bây giờ chắc hẳn bên cạnh cũng có gã Y sư có trình độ y thuật thấp.”

      Mặc dù hai người đàm luận về chuyện của nam tử kia, nhưng nhịp chân của bọn họ vẫn bởi vì nam tử kia mà chậm lại chút nào, như cũ chậm nhanh hướng bên ngoài tới, đối phương chỉ là người xa lạ, cần thiết phải cứu chữa.

      Nhưng mà, thời điểm hai người Mộ Chỉ Ly đúng lúc ngang qua người , nam tử kia đột nhiên ngã xuống, tay phải gắt gao ôm lồng ngực của mình, khuôn mặt trắng nõn chân mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ* (đau đớn), ngay cả hô hấp cũng lộ ra vẻ rất là khó khăn.

      “Dật Trần!” nữ tử vội vàng chạy tới bên cạnh , vẻ mặt khẩn trương nhìn nam tử té xuống.

      Cùng lúc đó, đám người phía sau cũng rối rít quan tâm hỏi, nhưng mà rốt cục là lòng hay giả vờ chỉ có trong lòng họ nhất, nhất thời trong đại sảnh phòng đấu giá loạn thành đoàn.

      “Mau mời Lục dược sư tới, Dật Trần phát bệnh!” Dật Mộng vội vàng hướng hạ nhân phía sau lên tiếng , tại thời điểm này cũng chỉ có nàng tỉnh táo nhất.

      Theo thanh của Dật Mộng hạ xuống, gã hạ nhân nhanh chóng hướng bên ngoài chạy , dưới tình thế cấp bách đụng phải hai người Mộ Chỉ Ly nhưng cũng kịp xin lỗi thấy tăm hơi bóng dáng.

      Cước bộ Mộ Chỉ Ly dừng lại, vì cái khác, chỉ vì tên của nam tử này. Dật Trần? Chẳng lẽ vìgiống tên Mộ Dật Thần sao?

      Ở trong lòng Mộ Chỉ Ly, Mộ Dật Thần luôn chiếm giữ vị trí quan trọng, mặc dù trước kia là sủng của nàng, nhưng trải qua nhiều năm chung đụng như vậy, sớm là người thân quan trọng nhất của Mộ Chỉ Ly, đệ đệ của nàng.

      Trước kia bất luận chỗ nào, Mộ Dật Thần và Thiên nhi đều ở bên cạnh nàng, hầu như chưa từng tách ra, mà người nàng tin cậy nhất cũng chỉ có bọn họ, đáng tiếc bây giờ nàng tới Chủ thế giới, tuy phải là dương cách biệt, nhưng cũng là cùng thế giới.

      Nàng lạc quan nghĩ tới sau này có cơ hội gặp mặt lần nữa, chỉ là thời hạn của khoảng thời gian trung gian này biết là đến khi nào. Lâu nay nàng đều nhớ hai người bọn họ, chỉ là chưa từng ra mà thôi, lúc này nghe được cái tên giống Mộ Dật Thần chạm đến tiếng lòng của nàng.

      mặt Hàn Như Liệt mang theo vẻ kinh ngạc, hiển nhiên cũng nghe thấy được cái tên quen thuộc này. Trong nháy mắt năm nhìn thấy Mộ Dật Thần và Thiên nhi. Thời gian cùng với Mộ Dật Thần hai người quen nhau cũng tính là ngắn, mà Mộ Dật Thần lại là đệ đệ của Ly nhi, có thể trong lúc chung sống trước kia, hai người bọn họ sớm trở thành huynh đệ.

      Mộ Chỉ Ly đưa mắt nhìn Hàn Như Liệt cái, thấy Hàn Như Liệt hướng nàng khẽ gật đầu, ngay lập tức xoay người hướng chỗ Dật Trần ngã xuống tới. . . . . .

      Dật Mộng nhìn nữ tử xa lạ đột nhiên xuất trước mặt, mặt lên vẻ cảnh giác, : “ nương đây là?” Trong ấn tượng của nàng có nhận thức* (quen biết) vị nương như vậy, hẳn là có kết thù mới đúng.

      Mặc dù trạng thái lúc này của Dật Trần tốt, nhưng cũng thấy trước mắt, con ngươi trong suốt kia liền như vậy nhìn Mộ Chỉ Ly, dường như có chút nghi ngờ Mộ Chỉ Ly muốn làm cái gì.

      “Ta cũng là Dược sư, để ta xem , bằng đợi vị Lục dược sư kia tới đây, có thể quá muộn.” Giọng của Mộ Chỉ Ly dịu dàng, nhàng mà thanh lại dễ nghe khiến người khác có cảm giác như tắm gió xuân.

      Nghe thấy lời của Mộ Chỉ Ly, Dật Mộng lâm vào trong do dự, thể thừa nhận những lời nàng ấy là đúng, bệnh của đệ đệ nàng biết rất , Lục dược sư muốn chạy tới nơi này chắc chắn tốn ít thời gian.

      Dật Mộng liếc mắt nhìn Mộ Chỉ Ly cái, : “Nếu ngươi dám làm điều bất lợi với , ta bỏ qua cho ngươi.”

      Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến. Nếu nàng ra tay cứu giúp đương nhiên là có lòng tin vững chắc, huống chi nàng cũng phải là người sợ rước họa vào thân.

      Bàn tay trắng nõn kéo tay Dật Trần, nhấc ống tay áo của lên, để lộ ra cánh tay gầy yếu, bởi vì nguyên nhân bệnh tiện ra, cơ thể Dật Trần luôn luôn suy yếu, đương nhiên thể so sánh với cường tráng của những người bình thường.

      Mộ Chỉ Ly cũng quan tâm đến cái khác, trực tiếp xem mạch, nàng tự tin với suy đoán của mình khoảng tám chín phần, về mạng người vẫn nên cẩn thận chút mới được.

      Dật Mộng vốn nghĩ nữ tử trẻ tuổi kia nhưnglại có khí chất phi phàm trước mắt này dùng cái phương pháp gì để cứu đệ đệ của mình, nhìn thấy nàng sờ cổ tay Dật Trần rồi lâm vào trạng thái trầm tư, trong lòng càng tin tưởng.

      Đây là phương pháp xem bệnh gì? Nếu tùy tiện sờ tay như vậy liền có thể biết được bệnh tật, vậy chẳng phải là đường cái đầy dược sư rồi sao? Hay là này biết được thân phận của Dật Trần, cho nên cố ý lợi dụng cơ hội này muốn lôi kéo làm quen?

      Dẫu sao dược sư cũng có cách nào chữa trị tốt bệnh của Dật Trần, cho dù nàng ta chữa trị thất bại nàng cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, trong đầu sau khi nảy sinh khả năng này, Dật Mộng càng cảm thấy suy đoán của mình rất chính xác! Tầm mất ngay lập tức nhìn về phía Mộ Chỉ Ly . . . . . .

      đáng giận! Đệ đệ bẩm sinh mắc loại bệnh này cũng rất là đáng thương, lại gặp phải tên lường gạt như vậy! thực tế, Dật Mộng từ trước tới nay tìm ít dược sư hy vọng có thể trị liệu tốt bệnh của Dật Trần, trong đó những tên lường gạt đương nhiên ít, cho nên với những người này nàng căm hận đến tận xương tuỷ!

      “Đừng giả bộ, bộ dáng ngươi như thế này làm sao có thể trị liệu tốt đệ đệ của ta, ta cho ngươi biết, trị liệu tốt ta tuyệt đối cho ngươi chút thù lao nào đâu!” Dật Mộng lạnh lùng .

      Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, vẫn để ý tới lời của Dật Mộng, trực tiếp đem châm bao lấy ra, cầm lấy cây ngân châm chuẩn bị đâm vào huyệt vị của Dật Trần.

      Dật Mộng thấy Mộ Chỉ Ly để ý tới lời của mình vốn là rất khó chịu, tại đột nhiên trông thấy nàng thế nhưng đâm châm kia về phía đệ đệ của mình, khỏi lập tức lên tiếng ngăn cản: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi rốt cuộcmuốn cứu người hay hại người?”

      Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lộ vẻ kiên nhẫn nhìn về hướng Dật Mộng, mình có lòng tốt cứu người, nữ tử này lại quấy rầynhư vậy?

      “Muốn ta cứu câm miệng !” Mộ Chỉ Ly lạnh lùng .

      Bị Mộ Chỉ Ly quát như vậy, Dật Mộng cũng choáng váng, bao lâu rồi người nào dám dùng giọng điệu này chuyện với nàng? Nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng biết nên cái gì cho phải.

      Dật Trần hướng Dật Mộng khoát tay áo, ý bảo Dật Mộng nên lên tiếng quấy rầy. Chẳng biết tại sao, nữ tử trước mắt làm cho nảy sinh cảm giác tín nhiệm cần lý do, cảm giác như vậy rất kỳ lạ, nhưng chính là nảy sinh kỳ quái như vậy.

      Thân thể của mình chính mình hiểu rất , dù sao mình cũng sống được bao lâu, cho dù lần này rời như thế nào? Cũng cần liên lụy người trong nhà.

      Nhìn thấy động tác của Dật Trần, Dật Mộng lúc này mới ngậm miệng lại, vẫn như cũ ở bên cảnh giác nhìn Mộ Chỉ Ly, nếu như nàng ta có bất kỳ hành động bất lợi gì nàng tuyệt đối ngăn cản trước tiên!

      Về phần những người khác lúc này cũng là hai mặt nhìn nhau, ngay cả Dật Mộng cũng có cách nào chớ chi là bọn họ, chỉ có thể đứng ở bên nhìn, xem nữ tử này thái độ kiệu ngạo như thế có phải hay có bản lãnh!

      ……………

      Biết những bảo bối này chắc chắn đều là , nhưng vẫn muốn xuống nhìn chút, thậm chíhắn hy vọng có thể tìm được người bán đấu giá, chính cũng muốn mua viên Lưu Di Đan.

      Khi hai người ra, điều đầu tiên Phúc bá nhìn thấy chính là Mộ Chỉ Ly chữa bệnh cho Dật Trần, bước chân khỏi ngừng lại.

      Mễ Lan Ba muốn nhanh chóng nhìn thấy đan dược kia, nghĩ tới Phúc bá đột nhiên ngừng lại, suýt nữa đụng phải, lập tức khỏi lên tiếng hỏi: “Phúc bá, sao ngươi đột nhiên dừng lại?”

      Phúc bá lúc này mới nhớ tới Mễ Lan Ba ở phía sau, vội vàng cung kính : “Mễ đại nhân, nương đến đây gửi bán Lưu Di Đan ở chỗ này!”

      Nghe được lời của Phúc bá, tầm mắt của Mễ Lan Ba liền chuyển hướng về phía đại sảnh, lúc này mới chú ý tới vốn là đại sảnh trống trải lúc này có đám người vây quanh, nhất thời đúng là có chút thủy tiết bất thông* (nghĩa ở đây có lẽ là thể qua được)

      Nhưng mà sau khi thấy người té xỉu kia, sắc mặt đột nhiên biến hóa, đây phải là Dật Mộng sao? như vậy người té mặt đất chính là Dật Trần.

      Người bình thường đối với bệnh của Dật Trần biết, nhưng cũng có nghe qua, nghe những năm gần đây tìm rất nhiều danh y, nhưng vẫn tìm được người có khả năng đem bệnh của chữa khỏi, chỉ có Lục dược sư có khả năng áp chế bệnh này, nhưng mà trị ngọn trị gốc* (chữa khỏi hoàn toàn).

      Vị nương này lại chữa bệnh cho Dật Trần? Nếu lúc trước Phúc bá thông báo cho , nàng này có Lưu Di Đan, nhất định cho rằng nữ tử này là nghé con mới đẻ sợ cọp, nhưng cảm giác bây giờ của lại hoàn toàn giống với lúc trước.

      Tạm thời Mộ Chỉ Ly có phải hay luyện chế ra Lưu Di Đơn, chỉ là nàng có thể lấy ra cũng cực kỳ đơn giản rồi, độ khó* (mức độ khó khăn) của việc luyện chế ra Lưu Di Đan này có thể nghĩ mà thôi? Dược sư có thể luyện chế ra nó chắc chắn là tồn tại lông phượng và sừng lân* (chỉ độ hiếm có).

      Nếu như phải là nàng luyện chế ra, như vậy phía sau nàng nhất định có vị Lão sư y thuật thông thiên, nếu như là chính nàng luyện chế ra, vậy càng kinh khủng. chừng nàng ta có khả năng trị liệu tốt cho Dật Trần?

      “Mễ đại nhân, chúng ta?” Phúc bá thử dò hỏi, theo lý thuyết bọn họ bán đấu giá mở cửa làm ăn, đối phương té xỉu như vậy ở cửa chính có chút thích hợp, huống chi Mễ đại nhân phải là muốn đến đây xem nương gửi bán đan dược sao?

      Trong lòng hiểu , mặc dù mình có danh vọng và địa vị, nhưng ở trước mặt Dật Mộng và Dật Trần vẫn là cái gì cả.

      “Cởi áo ra.” Mộ Chỉ Ly nhìn quần áo dày cộm của Dật Trần cau mày , nếu chỉ có chiếc áo mỏng, châm cứu như vậy cũng sao, nhưng mà quần áo dày như thế căn bản thể làm được.

      “A?” Dật Mộng kinh ngạc , chỉ cảm thấy mình có phải nghe lầm rồi hay .

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia của Dật Mộng, Hàn Như Liệt khỏi lên tiếng giải thích: “Nương tử của ta muốn giúp châm cứu, áo quá dày có cách nào để tiến hành chữa trị được.”

      Từ trong miệng của Ly Nhi, đối với cuộc sống trước kia của Ly nhi cũng có chút hiểu nhất định, phải thừa nhận rằng cuộc sống như thế nếu phải do Ly nhi miêu tả ra, căn bản là thể nào tin tưởng, cho nên đối với tình hình chữa trị đặc biệt này, nhìn thấy thân thể của nam tử khác, cũng để ý quá mức.

      Nghe thấy lời giải thích của Hàn Như Liệt, Dật Mộng lúc này mới hiểu, cũng có phản đối Mộ Chỉ Ly, mà là trực tiếp cởi áo của Dật Trần, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

      Sắc mặt Dật Trần biến thành trắng bệch, thậm chí khuôn mặt mơ hồ phiếm tia xanh tím, thiếu dưỡng khí ngay cả câu, cũng được, đương nhiên có lý do cự tuyệt.

      Thấy Dật Mộng phối hợp, sắc mặt Mộ Chỉ Ly trông tốt hơn mấy phần, ngân châm trong tay nhanh chóng mà tinh chuẩn* (chuẩn xác) đâm vào các huyệt vị ngực của Dật Trần, mà Hàn Như Liệt cũng đứng ở bên chăm chú xem.

      Ly nhi đem bản đồ huyệt vị thân thể con người giao cho , chỉ là có cơ hội luyện tập mà thôi, hôm nay đúng lúc được nhìn thấy.

      Dật Mộng hướng người bên cạnh ánh mắt, người nọ lập tức đem cửa chính nơi bán đấu giá đóng lại, Dật Trần là thân phận gì, sao có thể để người khác nhìn thấy cảnh này?

      Cửa chính buổi đấu giá bị đóng lại, Mễ Lan Ba vẫn ở trong góc yên lặng chú ý có ai phát ra, đổi lại người bình thường muốn đem cửa chính của hội trường buổi đấu giá kia đóng lại, tuyệt đối cho phép, nhưng đối phương là Dật Mộng, kia hết thảy đều giống.

      Trong lòng hiểu thời gian trị liệu này chắc chắn dài, cho dù Mộ Chỉ Ly nguyện ý, Dật Mộng cũng tuyệt đối bằng lòng, huống chi buổi chiều còn tiến hành buổi đấu giá.

      Khi Mộ Chỉ Ly đâm cây ngân châm vào trái tim của Dật Trần, Dật Mộng cảm thấy trái tim mình như nhảy ra khỏi cổ họng, ai cũng biết tầm quan trọng của trái tim, có thể khi đâm ngân châm vào đây chính là nhất định phải chết thể nghi ngờ a!

      Nàng muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn ánh mắt kia của đệ đệ dần ảm đạm , nàng chỉ có thể tin tưởng nữ tử trước mắt này! Nếu nàng ta chữa trị, hôm nay sợ là đệ đệ cũng có cách nào sống được.

      Nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, Dật Mộng phát ra chút thanh nào, sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly trị liệu, từ đến lớn quan hệ giữa nàng và Dật Trần luôn rất tốt, mỗi lần nhìn đệ đệ suy yếu nàng rất đau lòng.

      Nàng từ chỗ của Lục dược sư biết bệnh của đệ đệ càng ngày càng nghiêm trọng, sống được bao lâu nữa, nhưng nàng vẫn muốn đối mặt với thực tế, chỉ hy vọng kỳ tích xuất .

      Tuy nhãn giới*(tầm nhìn) như Mễ Lan Ba, tại thời điểm nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đâm châm vào trái tim của Dật Trần cũng nhịn được nữa hít hơi lãnh khí, lá gancủa nữ tử này có phần quá lớn rồi, chỉ là nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Chỉ Ly trái tim cũng buông lỏng mấy phần.

      Sau khi Lục dược sư nghe tin tức hạ nhân truyền về vội vã ngựa dừng vó* (ý ở đây là chạy ngừng nghỉ) tới phòng đấu giá, nghĩ tới mình ở bênh cạnh Dật Trần lúc thôi liền phát bệnh. Thân là dược sư của Dật Trần, đối với bệnh của hiểu rất , thời điểm đường này chạy tới trong lòng cũng trầm trọng hơn.

      Khi Lục dược sư mở cửa chính phòng đấu giá ra, đúng lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đâm ngân châm vào, thậm chí muốn ngăn cũng kịp, bởi vì ngân châm đâm vào rồi!

      Lục dược sư quả thực muốn điên lên rồi, nữ tử trước mắt này căn bản là người điên! Trái tim của Dật Trần vốn có bệnh, thế nhưng còn dùng ngân châm đâm vào trái tim , đây còn có thể sống ư?

      “Ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy? Ngươi làm như vậy Dật Trần chết !” Lục dược sư tức giận trách cứ, trong mắt tràn ngập thương tiếc, tuy chỉ là dược sư của Dật Trần, nhưng chung đụng* (sống chung) nhiều năm như vậy sớm có tình cảm, bây giờ nhìn thấy nàng làm như vậy đương nhiên rất khác thường.

      Nghe được lời của Lục dược sư, trong lòng Dật Mộng phát khổ, nhưng mà việc đến nước này chỉ mongcô trước mắt có thể có biện pháp. Từ đầu đến cuối sắc mặt Mộ Chỉ Ly luôn trầm tĩnh lạnh nhạt như vậy, khiến nàng khỏi tin mấy phần.

      Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lục dược sư : “Ta bây giờ trị liệu cho , ngươi nên quấy rầy.” Nàng cũng cảm nhận được khổ tâm của Lục dược sư, thực tế đổi lại bất kỳ gã dược sư nào cho dù là ông nội còn sống đời thấy cách làm như thế cũng có ý nghĩ giống nhau, đó chính là Dật Trần chắc chắn chết.

      Lục dược sư nhìn bộ dáng kiên quyết của Mộ Chỉ Ly liền hét lên: “Ngươi theo ai học y thuật vậy? Biện pháp ngươi chữa bệnh như vậy phải cứu người mà là giết người!”

      Lúc xem, Dật Trần căn bản cũng có khả năng sống sót, đương nhiên chuyện cũng khách khí.

      Bệnh của Dật Trần vốn là do trái tim có vết nứt, bệnh di truyền bẩm sinh, cái thế giới này những chỗ khác thủng đều có thể lành lại, nhưng trái tim có khả năng tự mình chữa trị.

      Vết nứt này vốn được xem là lớn, nhưng theo lớn lên của Dật Trần, vết nứt kia đương nhiên là càng ngày càng lớn, đến nỗi hô hấp vô cùng khó khăn, thời điểm mỗi lần phát bệnh mình đều ở bên cạnh , có thể dùng bí pháp của mình cứu chữa cho .

      Chỉ là bây giờ cứu chữa khó khăn hơn, những ngày tiếp theo sợ là căn bản có biện pháp chữa khỏi. Trong lòng đối với điểm này hiểu rất , nhưng theo nghĩ dù là sống thêm ngày cũng tốt, mà tất cả đều bị nữ tử trước mắt này phá hư.

      Mộ Chỉ Ly để ý tới khuôn mặt tức giận của Lục dược sư nữa, trong lúc đó hai tay biến ảo, Thiên Lực kia nhanh chóng tràn vào trong ngân châm, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ngân châm tách khỏitay của Mộ Chỉ Ly, nhưng ngân châm kia vẫn như cũ chính mình ngừng nhảy, giống như có linh tính* (trí thông minh).

      Trong đó người quan sát tỉ mỉ hơn cả là Dật Mộng, nàng kinh ngạc phát những thứ ngân châm này dao động vậy mà có quy luật, theo quỹ tích chuyển động, điều này khỏi cũng quá thần kỳ !

      Sau khi Lục dược sư nhìn thấy màn này cũng ngậm miệng lại, chỉ hiểu đây rốt cuộc là làm như thế nào.

      Thời điểm trong lòng mọi người rối rít suy đoán, tâm trí Mộ Chỉ Ly đặt ở cây ngân châm kia trái tim cuả Dật Trần, nàng chưa rót lực vào cây ngân châm này, mà cây ngân châm này là cây quan trọng nhất.

      Bàn tay trắng nõn nắm ngân châm, hồi phục chi lực trong cơ thể theo ngân châm nhanh chóng tràn vào trái tim Dật Trần, khi hồi phục chi lực tiến vào trái tim Dật Trần, cổ cảm giác hoàn toàn khác biệt bao vây Dật Trần.

      Vết nứt trái tim dưới tác dụng của hồi phục chi lực nhanh chóng chữa trị, tốc độ quá nhanh khiến trong lòng Mộ Chỉ Ly có chút kinh ngạc.

      Nàng vẫn biết tác dụng chữa trị của hồi phục chi lực rất cường đại* (mạnh mẽ), nhưng do hồi phục chi lực trong cơ thể nàng ít, cho nên cảm giác ràng. tại nàng chỉ đem phần hồi phục chi lực vào trong cơ thể Dật Trần, trái tim được chữa trị với tốc độ nhanh chóng mắt thường có thể nhìn thấy .

      Như vậy, bệnh này của Dật Trần coi như là chữa khỏi hoàn toàn. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Mộ Chỉ Ly cũng thể làm gì, cho nên chỉ có thể giả vờ rất tốn công vân vê ngân châm kia.

      Tầm mắt của Dật Mộng vẫn dừng ở người Dật Trần, nàng hi vọng đệ đệ có thể tỉnh lại lần nữa, nhưng mà sau khắc nàng cũng kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì nàng phát sắc mặt đệ đệ nhanh chóng chuyển biến tốt.

      “Có hiệu quả rồi!” Dật Mộng vui vẻ .

      Tất cả mọi người vốn bị châm pháp rối mắt của Mộ Chỉ Ly hấp dẫn, bây giờ thấy Dật Mộng kêu như vậy, lực chú ý của mọi người liền chuyển đến mặt của Dật Trần, lúc này mới phát khuôn mặt kia của Dật Trần vốn trắng bệch và phiếm xanh tím thế nhưng dần dần chuyển thành màu hồng nhạt!

      Lông mày và lông mi rung , Dật Trần chậm rãi mở hai mắt ra, từng chút ánh mắt nhìn hơn, trong khi thấy hốc mắt hồng hồng của Dật Mộng khỏi lên tiếng : “Tỷ”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :