(Xuyên không) Y THỦ CHE THIÊN - Mộ Anh Lạc (5Quyển)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 57: Đãi ngộ
      Hàn Như Liệt ôm Mộ Chỉ Ly rất nhanh thẳng đến nơi nghỉ ngơi của sân luận võ, những đệ tử qua chiến đấu đều tới đó để nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.

      Dọc theo đường , các đệ tử đều tự giác lui lại nhường đường, lông mày khuôn mặt tuấn tú phiêu dật của Hàn Như Liệt hơi nhíu lại, trong đôi mắt rực rỡ sáng ngời như sao kia xuất vẻ lo lắng yên.

      Lúc ôm Mộ Chỉ Ly có thể cảm nhận được tình huống trong cơ thể của nàng, dường như Thiên Lực trong cơ thể bị tiêu hao hết sạch, thân thể cũng bị thương nặng. Trong hai mươi lăm sân thi đấu, chắc chắn thanh thế trận chiến của nàng ấy và Đông Phương Tín là trận thu hút ánh mắt của mọi người ở đây nhất.

      Mộ Chỉ Ly mỉm cười, vòng tay ôm cổ Hàn Như Liệt, khuôn mặt nhắn tựa vào ngực nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của , khoé miệng khẽ cong cong.

      Bộ dáng hai người e dè làm cho mọi người hiểu được tình cảm của họ sâu sắc cỡ nào, bất luận là Mộ Chỉ Ly hay Hàn Như Liệt, tại cuộc tranh tài vừa nãy bọn họ dùng thực lực của chính bản thân mình làm cho mọi người ở đây triệt để câm nín.

      Trong thế giới mạnh được yếu thua này, có lẽ trước đó người khác đối với người trào phúng móc, cho đến khi nào ngươi thể ra thực lực cường đại, như vậy những gì lúc trước nghe được đều biến mất triệt để giống như chưa từng có gì.

      Đông Phương Cường nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt xẹt qua tia tàn khốc làm cho lòng người lạnh ngắt, tia ác độc loé lên rồi biến mất, nhanh đến mức ai phát giác được, chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa rơi vào trầm mặc.

      Trong con ngươi đục ngầu của Đông Phương Huấn xuất thêm tia sáng, khuôn mặt bình tĩnh thong dong mỉm cười như có như , biểu của Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt trong trận này quả là khiến thất vọng.

      So với đệ tử nội môn tu luyện mấy năm cũng có chênh lệch bao nhiêu, trong gia tộc có thể tuyển được những người trẻ tuổi tiềm lực như thế, dĩ nhiên rất vui mừng.

      Quay đầu nhìn về phía Quán chủ Đông Phương Khiếu, chỉ là khuôn mặt của Đông Phương Khiếu vẫn như trước, bình tĩnh, thong dong, lạnh nhạt như gió, bộ dáng ung dung kia dường như nửa điểm biến hoá cũng có.

      Nhưng mà, đối với Đông Phương Khiếu rất hiểu , nhìn qua khoé mắt của Đông Phương Khiếu nhếch lên kia, xem ra hai tiểu tử này biểu cũng khiến cho Đông Phương Khiếu cảm thấy rất thoả mãn.

      Nhìn thấy màn này, Đông Phương Huấn khẽ vẫy tay, gã nam tử đến sau lưng cung kính :”Đại nhân”

      Đông Phương Huấn kề sát vào tai người kia phân phó:” Ngươi phái người chữa trị cho những đệ tử bị thương, chú ý quan tâm hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt.”

      Nam tử nghe thế giật mình, rồi rất nhanh gật đầu:”Vâng!” có thể được Đại trưởng lão chú ý quan tâm, tiền đồ hai tiểu gia hoả này ngày sau vô hạn lượng a.

      Từ lúc sân luận võ diễn ra, đệ tử bị thương ít, mãi cho đến giờ Đại trưởng lão mới phân phó trị thương phải vì hai người này sao. Bọn họ đều là người mới gia nhập vậy mà được đãi ngộ còn hơn cả những đệ tử nội môn lâu năm.

      Hàn Như Liệt để Mộ Chỉ Ly xuống, ân cần hỏi:”Ly nhi, nàng cảm thấy sao rồi?”

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:” Ta sao, chút thương thế này phải đối với ta dễ như trở bàn tay sao?” Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân thoáng vài phần tinh ranh, cái bộ dáng dí dỏm này làm Hàn Như Liệt bật cười.

      ‘Ngược lại chàng bị thương a, sao lại để bị thương như thế?” Mộ Chỉ Ly đau lòng nhìn Hàn Như Liệt, eo của vết thương sâu muốn thấy cả xương, nếu bị kiếm này đâm vào thêm chút nữa nguy hiểm cần a.

      ” Vừa rồi lúc giao chiến, thực lực của ta cùng với người kia chênh lệch bao nhiêu, mũi kiếm của hướng về phía hông của ta, còn kiếm của ta hướng thẳng về ngực , ai cũng chịu lùi bước. Chúng ta lấy đảm lượng đánh bạc, kết quả cuối cùng ta thắng.” Hàn Như Liệt cười .

      ”Nếu nửa đường bỏ cuộc, chẳng lẽ chàng để tuỳ ý đâm thủng?” Mộ Chỉ Ly tức giận hỏi, nghe đơn giản, nhưng nàng hiểu màn kia đến tột cùng có bao nhiêu nguy hiểm.

      Mộ Chỉ Ly vừa , tốc độ lại hề chậm rất nhanh đem kim sang dược do chính mình điều chế thoa lên miệng vết thương của Hàn Như Liệt, động tác nhàng giống như sợ làm bị đau.

      nguy hiểm đến tính mạng nên chỉ cần đem dược bôi lên, huyết nhục của rất nhanh khép lại, kim sang dược có hiệu quả như vậy dĩ nhiên giá thành cực kỳ đắt đỏ đấy.

      Mộ Chỉ Ly lấy đan dược uống vào, buổi chiều tỷ thí trận thứ hai, thân thể khôi phục càng nhanh cơ hội chiến thắng vào buổi chiều nay càng cao.

      Nhìn thấy bộ dáng ôn nhu của hai người kia, những đệ tử nội môn nghỉ ngơi bên cạnh có chút khó chịu.

      ” Chậc, chậc, thời nào rồi mà còn bôi thuốc? Quả nhiên là nghèo kiết xác, ngay cả chút đan dược trị thương cũng có a” Đông Phương Duy cười nhạo .

      ” Nha, nha … là cách chữa thương ngoài dự liệu của ta a, ta còn tưởng rằng được Gia chủ đối đãi đặc thù bọn thiếu gì nữa chứ.”

      đáng tiếc a, trận tỷ thí này phải lấy ra hết chủ bài, trận thứ hai sợ là còn nửa điểm lực để cạnh tranh , ha ha.”

      Các đệ tử nội môn ngồi ở bênh cạnh nhao nhao cười nhạo trêu tức, tất cả bọn ở đây đều phải dựa vào mấy năm khổ luyện mới đạt được tư cách chiến, mà hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt này mới vào chưa tới năm được xếp đứng ngang hàng với họ, loại chuyện này làm cho bọn thấy bực bội.

      Bất tri bất giác, song phương thành lập hai phe cánh, mà Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt là phe bị lập.

      Mộ Chỉ Ly nhíu mày, mắt phượng khẽ lướt qua rồi lại định thần tiếp tục giúp Hàn Như Liệt băng bó vết thương, giống như chưa từng nghe những lời châm chọc vừa rồi.

      mặt Hàn Như Liệt vẫn nhàn nhã như bình thường, nhưng bàn tay nắm chặt trong tay áo, cố gắng áp chế tức giận. ngồi trong chỗ nghỉ ngơi này là hai mươi lăm đệ tử vừa chiến thắng trận tỷ thí thứ nhất, mỗi người đều có thực lực cường đại, nếu nhất thời nóng giận đối với hai người họ có nửa điểm tốt đẹp.

      Nắm đấm của hai người Xảo Xảo và Tuấn Tuấn cũng nắm chặt, nhìn thấy bọn người kia hung hăng càn quấy, có chút thiếu kiên nhẫn.

      ”Những tên hỗn đản này quá ghê tởm, ta muốn đấm nát răng rớt hàm của bọn chúng! Để cho bọn chúng muốn cũng mở miệng được!” Xảo Xảo tức giận .

      So ra, Tuấn Tuấn tương đối trưởng thành hơn chút, khuôn mặt non nớt lên vẻ bất đắc dĩ, nhún nhún vai:” Xảo Xảo ngốc nghếch, tại nếu động thủ đối với chủ nhân có lợi a!”

      ” Nhưng nhìn bọn , Xảo Xảo rất tức giận!” Xảo Xảo lầm bầm trong miệng, phẫn nộ chà chà chân của mình.

      bao lâu nữa thôi, bọn phải hối hận! Đệ tử của Lão nhân Thời gian sao có thể tùy ý bọn chúng bắt nạt!”



      ” Các ngươi đều là đệ tử nội môn từng trải có kinh nghiệm đáng để tôn trọng, sao lại gộp chung chỗ mà bắt nạt, xa lánh người mới? có chút khí độ gì cả!” Giọng như trong chuông bạc đột nhiên vang lên.

      Nghe được giọng này, mọi người vốn trêu chọc, trào phúng đột nhiên im lặng, hình như ánh mắt hơi e ngại nhìn người tới? Ngay cả tên Đông Phương Duy kiêu ngạo nhất đám lúc này cũng phát ra tiếng nào.

      Mộ Chỉ Ly nâng mắt, nhìn về phía người chậm rãi tới kia. nữ tử cao gầy mặc áo trắng kín mít, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra dáng người ngạo nhân hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

      Nhất cử nhất động mang ngàn vạn dáng vẻ, tóc đen được nàng tuỳ ý bới lên, khuôn mặt trái xoan lớn cỡ bàn tay tràn ngập hạo nhiên chính khí (ngay thẳng, chính trực), mềm mại giống như nữ tử bình thường, trái lại thêm vài phần khí phách hiên ngang.

      Đôi mắt sáng, răng trắng tinh, chỉ cần nhận ánh mắt của nàng ấy nhìn tới cũng đủ làm cho tinh thần người ta thoải mái dễ chịu, ưu nhã hào phóng, câu nệ tiểu tiết, nữ tử như thế rất dễ tạo ấn tượng tốt với người khác.

      Đông Phương Tinh tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt, khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười thản nhiên, khẽ:” Ta là Đông Phương Tinh, là sư tỷ của các ngươi, ngày sau nếu có chuyện gì hiểu hoặc có việc cần giúp đỡ có thể tới tìm ta.”

      Cảm nhận được thiện ý của nữ nhân này, khoé miệng Mộ Chỉ Ly giương lên đường cong, cự tuyệt mà khẽ gật đầu:” Đa tạ sư tỷ.”

      Đông Phương Tinh duỗi tay đưa ra cái bình bạch ngọc:” Trong này có Sinh Cốt đan, chữa thương vô cùng hiệu quả, buổi chiều còn phải tiếp tục tỷ thí, chớ chậm trễ thời gian trị thương.”

      Thời điểm Đông Phương Tinh xuất ra Sinh Cốt đan, ít người ngồi ở đây trong mắt ra vẻ tham lam, hiển nhiên Sinh Cốt đan này đối với bọn quả là hấp dẫn rất lớn.

      Đem hết phản ứng của mọi người ở đây thu hết vào mắt, Mộ Chỉ Ly lắc đầu:”Đa tạ sư tỷ quan tâm, Sinh Cốt đan này rất quý trọng, ngươi hãy thu hồi a, về phần thương thế kia chúng ta có phương pháp xử lý.”

      Sắc mặt Hàn Như Liệt từ đầu đến cuối đều có gì thay đổi, quyết định của Ly nhi chính là quyết định của .

      lúc Đông Phương Tình định thêm gì nữa trong tầm mắt xuất thêm trưởng lão, đem mấy cái bình ngọc vung ra rơi vào tay mỗi đệ tử.

      Nhìn bình ngọc trong tay, trong mắt đệ tử đều tràn đầy nghi hoặc.

      ”Trong này là thuốc chữa thương, thừa dịp này nhanh chóng khôi phục thực lực, vòng tỷ thí tiếp theo mới biểu tốt được.” Khuôn mặt nghiêm túc của trưởng lão lạnh nhạt .

      Lúc này mọi người mới hiểu ra, nhưng sau đó lại bị lời tiếp theo của trưởng lão chấn nhiếp, từng đạo ánh mắt khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt.

      ”Đều là đệ tử đồng môn, chớ ỷ vào bản thân lâu năm mà bắt nạt người mới.” trưởng lão lần nữa lên tiếng, ánh mắt chút kiêng dè xung quanh mà nhìn thẳng vào Đông Phương Ly hai người:” Biểu cho tốt.”

      Vừa xong, thân hình của trưởng lão cũng biến mất ngay tại chỗ, duy chỉ còn lời kia vẫn còn vang vẳng bên tai.

      Người mới? Trong tất cả đệ tử ở đây cũng chỉ có hai người Đông Phương Ly mà thôi, chẳng lẽ trưởng lão đặc biệt đến đây là vì hai người này sao? Bốn chữ cuối cùng ràng là hướng hai người kia .

      Ngay cả trưởng lão đối với bọn họ thân thiết như người nhà, ý này là như thế nào? Sắc mặt Đông Phương Duy lập tức trở nên rất khó coi.

      Đông Phương Tinh cười khẽ:” Xem ra, đúng là các ngươi cần đan dược của ta, được trưởng lão đích thân dặn dò, chúng ta còn chưa bao giờ hưởng thụ qua a!”

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 58: Đối chiến Đông Phương Sam
      Nghe thấy thế, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

      Hai người nàng và Hàn Như Liệt đều hiểu lời của vị trưởng lão này đều là để nhắc nhở bọn họ, mà người có tư cách khiến cho vị trưởng lão này tới đây phải là Quán chủ chính là Đại trưởng lão.

      Thấy Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đều có bộ dạng bình tĩnh, Đông Phương Tinh lại lần nữa: “Nếu là trước kia, sau khi cuộc chiến đấu này kết thúc, các vị trưởng lão cũng đưa đan dược tới đây, mình có chuẩn bị đầy đủ cũng là điểm rất quan trọng.”

      Vừa xong, Đông Phương Tinh cười yếu ớt: “Cố gắng lên .”

      Nhìn bóng lưng Đông Phương Tinh dần dần rời , Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, mặt đều ra vẻ kinh hãi.

      Đông Phương Tinh cũng đem chuyện này làm , bọn họ cũng phải là kẻ ngu ngốc, ràng là Đại trưởng lão lo lắng bọn họ có đan dược để khôi phục thương thế nên lúc này mới cố ý đưa tới, đãi ngộ đặc thù như vậy đủ để chứng minh mức độ coi trọng đối với bọn họ.

      Ánh mắt chuyển hướng nhìn Quán chủ và Đại trưởng lão ở đài cao, chỉ thấy vẻ mặt hai người bình tĩnh, căn bản là chưa từng nhìn về phía tình hình bên này.

      Mộ Chỉ Ly nhìn đan dược trong tay chút, suy nghĩ lát rồi đem nuốt nó xuống, mặc kệ là như thế nào cũng nên phụ lòng tốt của đối phương. Đan dược vừa vào miệng bắt đầu tan ra, dòng nước ấm từ cổ họng lan ra khắp tứ chi bách hải, cơ thể cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

      Cái tinh thuần của dược lực gần như trong nháy mắt lan ra, thương thế bên trong cơ thể cũng bình phục làm cho người ta kinh ngạc về tốc độ của nó, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn cảm giác trống rỗng trong cơ thể cũng biến mất còn gì.

      “Hiệu quả của đan dược này lại tốt như vậy, nếu ngày thường mang theo tính mệnh có thể được đảm bảo hơn nhiều.” Mộ Chỉ Ly giọng lẩm bẩm: “Đan dược này chắc là lấy tinh thuộc tính mộc làm thuốc dẫn, dược liệu hẳn là có Hóa Cốt thảo, Thủy Linh Hoa. . . . “

      “Oa, chủ nhân lợi hại! Thế nhưng mới chỉ ăn viên đan dược có thể ra cách điều chế đan dược này!” Hai cánh tay mền dẻo của XảoXảo chống cằm , con ngươi trong suốt phát ra tia sùng bái.

      Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Chỉ Ly xuất vẻ bất đắc dĩ, sau khắc đột nhiên trong mắt lên tia tinh quang: “Xảo Xảo, ngươi biết đan phương*(công thức làm thuốc) này?”

      Ánh mắt Mộ Chỉ Ly tràn đầy mong đợi, Xảo Xảo nhàng gật đầu, vẻ mặt sao cả : “Đương nhiên là biết rồi, cái đan phương nho này sao có thế làm khó được Xảo Xảo đáng vô địch ta được?”

      “Chậc …chậc, Ngươi có vẻ rất đắc chí! Đây phải là đan phương của lão nhân gian sao?” Tuấn Tuấn bên cạnh nhìn Xảo Xảo bộ dạng đắc ý khỏi lên tiếng.

      “Này” Nụ cười đắc ý của Xảo Xảo còn chưa kịp tản ra bị Tuấn Tuấn cắt đứt, khỏi quay người lại căm tức nhìn Tuấn Tuấn: “Tuấn Tuấn thối, là đan phương của chủ nhân sao? Đúng là Xảo Xảo biết!”

      “Cầm lông gà coi là lệnh tiễn*(coi lông gà là mũi tên ý là phóng đại mọi chuyện)!”

      Nghe cuộc tranh chấp giữa hai người, Mộ Chỉ Ly cũng biết thêm ít tin tức, khỏi lên tiếng : “Xảo Xảo, đan phương của sư phụ ta xem qua hết, nhưng mà cũng có đan phương Sinh Cốt đan, phương thuốc này ở trong Thiên Sát Cổ Giới sao?”

      “Đúng a! Đồ của Chủ nhân đều ở trong Thiên Sát Cổ giới.” Vẻ mặt Xảo Xảo đơn thuần gật đầu, trả lời cực kỳ đương nhiên.

      “Vậy vì sao ta chưa từng thấy?” Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, trong mắt vẻ rất nghi ngờ.

      “Đan phương của Chủ thế giới được đặt ở trong gian phòng khác, ngươi muốn nhìn thấy nó phải đột phá Trúc Cơ cảnh mới được, đây là quy củ mà chủ nhân bố trí.” Xảo Xảo lên tiếng giải thích: “Lúc trước thực lực của ngươi ở Phân thế giới căn bản là có biện pháp luyện ra đan dược cấp bậc này, có biết cũng vô dụng, đan dược ở Chủ thế giới cùng với Phân thế giới có chút bất đồng.

      Mặc dù Dược sư của Phân thế giới tu vi cao nhưng cũng có thể luyện ra đan dược, có thể tưởng tượng muốn luyện ra đan dược bậc này của Chủ thế giới, đòi hỏi Dược sư phải có tu vi rất lớn.

      Càng là đan dược cấp cao lúc luyện tiêu hao Thiên Lực càng nhiều, người có tu vi cao căn bản là thể luyện ra, ở Chủ thế giới Luyện Đan Sư rất quý giá.”

      Vừa xong, trong mắt Mộ Chỉ Ly mê hoặc càng nhiều hơn, trước kia khi nàng luyện đan dược chỉ cần khống chế tốt độ lửa và nhận biết dược liệu là có thể, sao khi nghe Xảo Xảo hình như luyện chế đan dược của Chủ thế giới cũng giống như vậy?

      Suy nghĩ chút cũng có hỏi tiếp, đợi nàng đột phá Trúc Cơ cảnh sau khi cửa lớn mới mở ra tất cả câu hỏi có đáp án, tại lúc này ràng phải là lúc để nghiên cứu.

      Sau khi Hàn Như Liệt nuốt đan dược, cả người tinh thần đúng là đạt đến cực điểm, giống như lúc trước chưa từng trải qua bất kỳ trận chiến đấu nào, trận chiến đấu tiếp theo nhất định có thể phát huy năng lực chiến đấu mạnh nhất của mình!

      Chớp mắt đến buổi trưa, nghỉ ngơi xong hai mươi lăm người lần nữa về phía đài cao tiến hành rút thăm!

      Trong hộp tổng cộng có hai mươi lăm cái thăm, trong đó có hai mươi cái thăm phần đuôi có màu đỏ, đó chính là các đệ tử tỷ thí trong vòng hai, còn lại năm cái thăm có phần đuôi là màu trắng, khảo nghiệm của vòng thứ hai phải đấu!

      Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cùng nhau lên đài cao, hai mươi lăm tên đệ tử lần lượt lên rút thăm, khi thời điểm Mộ Chỉ Ly tới ống thẻ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Đại trưởng lão nhìn về phía nàng lộ ra nụ cười ôn hòa.

      Nhìn thấy thế, Mộ Chỉ Ly liền ngẩn ra, lâu sau khóe miệng cũng lên nụ cười cung kính. Xem ra chuyện lúc trước vị trưởng lão kia dặn dò cũng đều là trưởng lão làm rồi, có thể được Đại trưởng lão coi trọng khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh.

      Cánh tay nhấc lên rút ra từ chiếc hộp màu xanh nhạt kia cái thăm, rồi xoay người xuống phía dưới. Nhìn cái phần đuôi cái thăm có màu đỏ chói mắt, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ nhún vai, trận tỷ thí thứ hai này nàng vẫn phải ra sân a.

      Hàn Như Liệt chậm rãi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, tướng mạo khôi ngô mặt mang theo nụ cười yếu ớt: “Ly nhi, kết quả rút thăm của nàng thế nào?”

      Mộ Chỉ Ly giơ chiếc thăm trong tay lên, bĩu môi : “Thăm phần đuôi có màu đỏ, còn chàng?”

      Nghe thấy vậy, Hàn Như Liệt cười khẽ, trong lúc hai ngón tay gầy gò cầm thăm ràng là chiếc thăm có phần đuôi màu đỏ, lúc ánh mắt Mộ Chỉ Ly vô cùng kinh ngạc liền lấy tay nhéo khuôn mặt mềm mại của Mộ Chỉ Ly, đầu ngón tay cảm nhận được trơn nhẵn mịn màng lúc này mới lên tiếng : “Làm sao vi phu có thể để cho nương tử chiến đấu mình được?”

      “Ba hoa!”

      Thân hình vừa động, lần nữa Mộ Chỉ Ly lại xuất đài tỷ võ, mặt mày tràn đầy tự tin, khóe miệng gợi lên độ cong , lẳng lặng đứng tại chỗ đợi đối thủ ra sân.

      Cùng thời gian, Hàn Như Liệt cũng xuất đài tỷ võ cách Mộ Chỉ Ly xa, thân hình cao ráo và cường tráng tỏa ra cỗ hơi thở tà tứ, khuôn mặt được gọi là tuấn dật nghiệt chứa đựng nụ cười tà mị.

      Nhìn thấy trận tỷ thí thứ hai bắt đầu, các vị đệ tử dưới đài cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt mỗi người đều hồng hào nhìn đệ tử nội môn đài tỷ võ kia.

      Điều giống với lúc đầu chính là trong mắt mọi người khi thấy Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đều là ngưỡng mộ cũng còn giễu cợt và hài hước, ngược lại chính là sùng bái thậm chí còn có tôn kính, thời gian hai người tới Đông Phương gia mới có nửa năm mà có thể ở bên trong các đệ tử trở thành cao thủ mạnh mẽ, tương lai phát triển đương nhiên là cần .

      Sắc mặt Đông Phương Sam bây giờ cực kỳ vui mừng, nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, ngờ trận tỷ thí thứ hai lại gặp được Đông Phương Ly, thế này nhất định có thể hoàn thành tốt lời dặn dò!

      khi hoàn thành, vậy những ngày kế tiếp có thể bước lên mây! Nghĩ tới đây, Đông Phương Sam liếm liếm môi, trước mặt nhiều người như vậy giày vò nhục nhã mỹ nhân như vậy, là làm cho người ta mong đợi a.

      Đông Phương Cường nhìn thấy Đông Phương Sam và Đông Phương Ly là đối thủ, khuôn mặt kiên nghị cũng lộ ra nụ cười hiểm, Đông Phương Ảnh này phải đấu, vốn là có ý định xấu, có lẽ chỉ có thể dựa vào Đông Phương Ảnh đến khiêu chiến.

      Nhưng mà, ngờ đối thủ của Đông Phương Sam đúng lúc lại là Đông Phương Ly, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp đỡ !

      Nhìn bộ dạng Đông Phương Sam che dấu vẻ mặt tràn đầy hung ác, chân mày Mộ Chỉ lẽ hơi nhăn lại, trong ấn tượng của nàng cũng cùng với nam tử trước mắt này qua lại, vì sao trong mắt của nam tử này nhìn về phía mình dường như xen lẫn những cái khác?

      “Bắt đầu tỷ thí” trưởng lão vừa ra lệnh tiếng, hai người trong nháy mắt bắt đầu trận thế.

      “Giao chiến lại để cho ta gặp phải mỹ nhân như vậy, là khiến cho người khác hâm mộ.” Đông Phương Sam trầm giọng cười , ánh mắt kia lại càng chút kiêng kỵ gì đánh giá người Mộ Chỉ Ly.

      Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh lùng, trong mắt lên tia lạnh lẽo, nhưng cũng vì Đông Phương Sam nhìn đánh giá mà nổi giận. Tình thế như vậy nàng gặp quá nhiều, sao có khả năng bị chọc giận như vậy.

      Thấy bộ dạng Mộ Chỉ Ly bất vi sở động, Đông Phương Sam lên tiếng lần nữa : “Ngươi theo phế vật Đông Phương Liệt kia đúng là lãng phí ngươi, chẳng thà cùng ta ở chung chỗ, ta đảm bảo công phu giường lợi hại hơn so với ta, như thế nào?”

      Lời này vừa ra, mọi người có mặt ở đây chân mày đều nhíu lại, Đông Phương Sam này ở đây tranh tài vậy mà lại phát ngôn bừa bãi, ý tứ trong lời tràn đầy vũ nhục, có hơi qua đáng chút.

      Mộ Chỉ Ly giương mắt, nhìn về phía Đông Phương Sam đôi mắt bình tĩnh gợn sóng: “Lời chó sủa như vậy, sau khi tỷ thí chấm dứt ngươi được kêu thỏa thích, phải ai cũng nhàn rỗi giống như ngươi.”

      Đông Phương Sam ngẩn ra, đợi đến khi phản ứng lại vẻ mặt cũng biểu vô cùng giận dữ: “Ngươi lại dám ta là chó?”

      “Ai thừa nhận chính là người đó.” Mộ Chỉ Ly nhún vai sao cả, bộ dạng khinh thường kia căn bản là đem Đông Phương Sam để vào mắt.

      Mộ Chỉ Ly đột nhiên bước lên bước, Thiên Lực trong cơ thể nháy mắt tuôn ra, trong chớp mắt hơi thở mạnh mẽ tràn ngập! Hai tay hơi thu hẹp, cảm thụ sức mạnh khổng lồ chứa trong cơ thể, khóe miệng khẽ giương lên độ cong, rút kiếm Vị Ương ra.

      Bàn tay trắng nõn nhàng giơ lên, kiếm Vị Ương nhắm thẳng vào Đông Phương Sam: “Miệng chó mọc được ngà voi, ta đem răng trong miệng chó của ngươi xóa sạch toàn bộ!”

      Đông Phương Sam nhìn thanh thế mà Đông Phương Ly bộc phát ra, ánh mắt hơi nheo lại, tiếng quát khẽ đột nhiên truyền ra, năng lượng thuộc tính Thổ trong cơ thể trong nháy mắt bắt đầu khởi động, trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng màu vàng đất bao vây Đông Phương Sam, ở bên ngoài thân thể tạo thành tầng áo giáp hộ thể.

      Nhìn áo giáp hộ thể người Đông Phương Sam, ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, năng lực khống chế của Đông Phương Sam này rất tỉ mỉ, năng lực khống chế như vậy ngay cả nàng cũng cách nào so sánh được.

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 59: Giày vò
      Đè xuống kinh ngạc trong lòng, sắc mặt Mộ Chỉ Ly vẫn lạnh lùng như cũ, cho dù có năng lực khống chế tỉ mỉ như thế nào? Nàng xóa sạch nhất định xóa sạch!

      Đông Phương Sam từ từ đến gần Đông Phương Ly, cảm nhận được Thiên Lực cuồn cuộn trong cơ thể kia, chẳng biết tại sao trong lòng lại có cảm giác khủng hoảng, chỉ cảm thấy cuộc tỷ thí này dường như đơn giản như mình tưởng tượng.

      Ý nghĩ xuất trong chớp mắt này, thực lực của Đông Phương Ly mới chỉ là Trúc Cơ cảnh trung kỳ mà thôi, mà thực lực của đạt đến nửa bước Kim Đan cảnh! Chênh lệch cảnh giới của hai người có thể là vô cùng khác biệt.

      Khóe miệng lên nụ cười trầm, trước mắt tuyệt đối là được quyết định bởi thực lực, những cái khác tất cả cũng là gì!

      Mộ Chỉ Ly cũng từng bước đến gần Đông Phương Sam, khí thế cũng tăng lên từng chút , nếu phải vì bất ngờ, thời điểm tới trước mặt Đông Phương Sam, khí thế nhất định đạt tới đỉnh!

      Đông Phương Sam nắm chặt cây đao trong tay, vẻ lạnh lẽo lướt qua trong mắt, tại lúc này trong vòng mười mét xung quanh , lòng bàn chân nặng nề đạp lên mặt đất, Thiên Lực cuồn cuộn tràn vào thân đao, ánh sáng lạnh lẽo thân đao liền bị tia sáng màu vàng đất rực rỡ bao vây!

      Thân hình vừa động, cả người biến thành làn khói xanh, trong thời gian nháy mắt tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, đao phong phá vỡ khí, mang theo tiếng xé gió, trong lúc mọi người kinh ngạc nó hung hăng bổ về phía Mộ Chỉ Ly!

      Thấy màn này, trong mắt Mộ Chỉ Ly lên nụ cười lạnh, nhấc tay lên, kiếm Vị Ương chính là hướng về phía nổ vang kia nghênh đón!

      “Keng!”

      thanh binh khí giao nhau vang lên, hai người hẹn mà cùng chọn phương pháp cận chiến! Muốn giày vò đối phương phương pháp tốt nhất chính là cận chiến!

      Ở trong mắt người bình thường, hai người đều giống như trận gió, tốc độ công kích cực nhanh làm cho người ta hoa cả mắt, nhiều chiêu tàn nhẫn đánh về phía chỗ hiểm người đối phương, đệ tử xung quanh nhìn thấy màn này đều kinh hãi.

      “Bịch!”

      Cùng với tiếng vang lớn, vũ khí của hai người đồng thời rời tay! Sức lực giao chiến mạnh mẽ khiến vũ khí rơi xuống, lực đạo mạnh như thế nào có thể hiểu.

      Thấy vũ khí rơi xuống, cuộc chiến đấu giữa hai người trong nháy mắt liền dừng lại.

      “Tu vi của Đông Phương Ly này so với ta thấp hơn, nhưng mà khi giao chiến bất luận là sức mạnh, tốc độ hay là phản ứng trình độ đều kém ta chút nào, đây là chuyện gì xảy ra?” Đối với thực lực của Đông Phương Ly hiểu hơn sắc mặt Đông Phương Sam vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong lòng ra sóng to gió lớn.

      Mộ Chỉ Ly cũng để ý tới kinh ngạc trong lòng Đông Phương Sam, bàn tay trắng nõn nhấc lên kiếm Vị Ương như có linh tính thẳng tắp bay đến tay nàng, đầu ngón tay khẽ nắm lấy, tâm thần vừa động biến hóa đạo cầu vồng bắn về phía Đông Phương Sam!

      Kiếm Vị Ương trong tay vung lên mang theo trận xé gió, lực đạo mạnh mẽ kia ngay cả khí cũng đều bị cắt đứt, Đông Phương Sam hoảng hốt kịp tránh bị trúng kiếm của Mộ Chỉ Ly, nhưng mà sau khắc, bất luận là trong mắt Mộ Chỉ Ly hay là những người khác đều lên vẻ rất kinh ngạc.

      Trong mắt Đông Phương Sam lên tia giễu cợt, mặt vẻ đắc ý lại càng đậm, cười to : “Thiên Lực của ta đều ngưng tụ thành hộ giáp loại công kích này căn bản thể nào xuyên qua phòng ngự của ta được, ta chiến đấu với nguơi sớm ở thế bất bại! Ngay cả phòng ngự của ta cũng phá được, ngươi còn đánh cái gì?”

      ngờ phòng ngự của Đông Phương Sam lại mạnh như thế! Ngay cả Đông Phương Ly dốc toàn lực cũng đều phá được phòng ngự kia, chứ đừng là tổn thương được nửa phần.”

      “Xem ra cuộc tỷ thí này thắng bại được quyết định, Đông Phương Ly thể gây tổn thương được Đông Phương Sam, Đông Phương sam đúng là thể thua.”

      “Sợ rằng tư cách chiến lần này Đông Phương Ly phải dừng bước tại đây rồi, thực lực và từng trải của lão đệ tử đúng là mạnh hơn!”

      Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận rối rít. Trong lời nghiễm nhiên kết luận kết quả của cuộc tỷ thí này.

      Thấy tình huống của Đông Phương Ly như vậy, sắc mặt Đông Phương Khiếu bình tĩnh gợn sóng cũng thay đổi, ánh mắt sâu xa, nhìn gương mặt bình tĩnh của Đông Phương Ly đứng tại chỗ, muốn biết nàng ấy làm thế nào.

      Đương nhiên Đông Phương Huấn cũng chú ý tới điểm này, khỏi lên tiếng : “Trong cả gia tộc lực phòng ngự của Đông Phương Sam cũng là đứng đầu, người có thể phá vỡ được phòng ngự của nhiều lắm.”

      đối với đệ tử nội môn hiểu , thực lực của Đông Phương Sam tuyệt đối là thượng thừa, vốn là ngầm thừa nhận trong mười danh sách này hẳn là có Đông Phương Sam nhưng nghĩ tới Đông Phương Sam lại tỷ thí cùng với Đông Phương Ly, có thể có chút khó khăn.

      Đông Phương Khiếu khẽ gật đầu, bí hiểm : “Hãy chờ xem, nàng ấy chịu thua như vậy đâu.”

      Nghe vậy, vẻ mặt Đông Phương Huấn trước mặt lên vẻ kinh ngạc, tầm mắt lần nữa chuyển hướng nhìn Đông Phương Ly, vì sao Quán chủ có lòng tin với Đông Phương Ly như vậy?

      Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Chỉ Ly lên vẻ châm chọc: “Ngươi phá được là phá được sao?” Vừa xong, hơi thở cũng tăng vọt thêm mấy phần.

      Đối với lần này, Đông Phương Sam cũng lơ đễnh, thậm chí ngay cả động tác phản kháng cũng làm, cứ lẳng lặng đứng tại chỗ như vậy chờ Đông Phương Ly phá vỡ phòng ngự của .

      Hành động lần này nghi ngờ gì chính là khiêu khích Mộ Chỉ Ly, nếu nàng có cách nào phá vỡ phòng ngự này, sau này có mặt mũi xuất trước mặt Đông Phương Sam.

      Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Đông Phương Sam, trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua tia lạnh lẽo, mặt vẫn bất động thanh sắc.

      Thiên Lực trong cơ thể nhanh chóng tràn lên kiếm Vị Ương, ánh sáng màu trắng kia đem Vị Ương kiếm bao phủ lấy , dường như cả người cùng kiếm Vị Ương hòa hợp thành thể. Kiếm Vị Ương khẽ rung động, hấp thu Thiên Lực càng ngày càng nhiều.

      Đến khi Thiên Lực đạt đến đỉnh điểm, lần nữa Mộ Chỉ Ly hóa thành đạo khói xanh xuất ở trước mặt Đông Phương Sam, trong lúc ánh mắt mọi người rung động kiếm hung hăng bổ về phía cánh tay Đông Phương Sam!

      Tại thời điểm khắc trước khi mũi kiếm nhích tới gần Đông Phương Sam, trong nháy mắt tia sáng màu trắng ngà thân kiếm Vị Ương thay đổi thành màu vàng kim, ánh sáng màu vàng kim kích thích mắt của mọi người, đến khi Đông Phương Sam cảm giác được nguy hiểm né tránh kịp, cứ thế mà thừa nhận kiếm này của Đông Phương Ly.

      kiếm kinh thiên này làm cho người ta kinh hãi thán phục , dường như khắp bầu trời chỉ còn lại màu vàng kim rực rỡ. Trong khí Thiên Lực thuộc tính Kim gần như trong lúc nhất thời bắn ra, hơi thở vô cùng sắc bén trước mặt đánh tới.

      May là mọi người đứng ở dưới đài khoảng cách tương đối xa nhưng cũng cảm nhận được độ sắc bén kia, khuôn mặt giống như bị đao cạo cảm thấy đau đớn, về phần các đệ tử đứng gần lập tức chuyển động Thiên Lực ngăn cản, sắc bén đến nỗi ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

      khắc kia khi Vị Ương kiếm chạm đến Đông Phương Sam, cảm nhận được sức mạnh kinh khủng chịu được, sắc mặt Đông Phương Sam kịch biến. Thiên Lực mạnh mẽ lấy kiếm làm trung tâm mũi nhọn bộc phát ra, lúc mọi người sợ hãi than áo giáp hộ thể của Đông Phương Sam gần như trong nháy mắt nứt ra như mạng nhện!

      “Ầm”

      “Rắc!”

      Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, trước khi mọi người kịp phản ứng tất cả thể tránh được.

      Mộ Chỉ Ly chậm rãi thu hồi kiếm Vị Ương, mũi kiếm sáng bóng sắc bén kia mang theo vết máu, giọt giọt rơi xuống mặt đất máu bắn tung tóe lan ra thành những đóa hoa kiều diễm.

      Thời gian dường như dừng lại, cho đến khi thanh gần như điên cuồng của Đông Phương Sam vang lên, ở bên cạnh xa, đoạn tay bị cắt đứt nằm ở đấy.

      Mới chỉ kiếm, Mộ Chỉ Ly trực tiếp phế cánh tay phải của Đông Phương Sam! Biến cố to lớn như thế, ai cũng nghĩ đến sau khi Đông Phương Sam trải qua trận chiến này bị phế rồi! Tay cụt mọc lại cũng phải là chuyện đơn giản, cái này tương đương với ý nghĩa thực lực ngày sau của bị hạ thấp rất nhiều. Sau này muốn tăng lên cũng rất khó khăn.

      Sắc mặt Mộ Chỉ Ly mềm mại bình tĩnh tự nhiên, chỗ sâu trong đáy mắt ngay cả nửa điểm gợn sóng cũng có, tất cả đều lộ ra vẻ đương nhiên là như vậy.

      “A . . . . . “ Đông Phương Sam la lớn, trong khoảng thời gian ngắn dường như có cách nào chấp nhận được kết quả này, khuôn mặt lộ ra đỏ ửng bình thường, tức giận bùng nổ khiến cho mọi người nghe mà biến sắc: “Ta muốn giết ngươi!”

      Vừa xong, cả người gần như điên rồi hướng về phía Mộ Chỉ Ly, lợi kẽo kẹt rung động, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia hận thể băm nát Mộ Chỉ Ly thành thịt!

      Thấy thế, vẻ mặt Mộ Chỉ Ly đổi sắc, khóe miệng chậm rãi cong lên thành hình vòng cung. Có phần thích thú lạnh lùng.

      “Ba”

      “Ba ba ba”

      Thời điểm khi Đông Phương Sam tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, gần như là bị chế trụ, bàn tay trắng nõn ở khuôn mặt Đông Phương Sam liên tiếp quất mấy cái tát, tiếng vang vang dội khắp toàn bộ xung quanh sân luận võ.

      tay Mộ Chỉ Ly còn vận dụng Thiên Lực, thực lực ban đầu của Đông Phương Sam còn khiến cho nàng phải cẩn thận, nhưng giờ ta gãy cánh tay thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì, nàng muốn xóa sạch ta nhất định làm như vậy!

      Sau đó, máu tươi ở khóe miệng Đông Phương Sam cũng tràn ra, ngụm máu tươi xen lẫn răng vỡ vụn liền phun ra.

      Cả người bị Mộ Chỉ Ly giày xéo ra bộ dạng gì, bao giờ khôi phục lại bộ dạng hăng hái như ban đầu nữa, cuối cùng giống như là bị u mê, mà ngay cả thu về cũng được.

      cầu tỷ thí của Đông Phương gia rất đơn giản, đó chính là được làm tổn hại đến tính mạng người khác, nhưng mà đả thương đánh cho tàn phế cũng sao, chỉ cần đối phương mở miệng chịu thua, thể tiếp tục động thủ, chẳng qua đáng tiếc là từ đầu tới cuối Đông Phương Sam cũng hề mở miệng nhận thua.

      Nhìn Đông Phương Sam giống như chó chết, Mộ Chỉ Ly buông lỏng cổ tay áo mà mình nắm ra, người kia liền giống như mất tất cả khí lực xụi lơ ngã mặt đất.

      Đối với , trận chiến ngày hôm nay cảm giác tuyệt đối là từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Vốn là tiền đồ của rất tốt, chỉ cần tiếp tục tu luyện, phát triển sau này tất nhiên cần nhiều.

      Nhưng bây giờ trở thành tên phế nhân, ở trước mặt các đệ tử Đông Phương gia mất hết mặt mũi, sau này sợ là thể nào tiếp tục ở lại Đông Phương gia được nữa. khi trở thành Tu Luyện Giả bị bỏ rơi, kết quả nhất định vô cùng thê thảm.

      Người trọng tài nhìn Đông Phương Sam sân luận võ vô cùng thê thảm, nhìn về phía khuôn mặt Mộ Chỉ Ly cũng thay đổi, nàng này có thể là lòng dạ độc ác, có thể đối xử với địch nhân của mình chút lưu tình, nhất định là nhân vật độc ác.

      Nhưng mà nếu phải lúc trước Đông Phương Sam đối với nàng lời giễu cợt nhục nhã, e rằng rơi vào kết cục như vậy.

      “Đông Phương Ly thắng!”

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 60: Giải Độc

      Edit: Candy Beta: Sakura Kèm theo kết quả mà người trọng tài tuyên bố, mọi người đều nhịn được nuốt nước bọt, vô số ánh mắt nhìn về phía Đông Phương Ly đều lặng lẽ thay đổi.

      Vậy mà nàng ta ở trước cái nhìn trừng trừng của tất cả mọi người xóa sạch toàn bộ răng của Đông Phương Sam rồi, trong lúc vô tình mọi người lặng lẽ liệt Đông Phương Ly vào danh sách thể trêu chọc.

      dung nhan tinh xảo của Mộ Chỉ Ly giương lên độ cong lạnh nhạt, tầm mắt dừng lại người Đông Phương Sam chỉ trong chốc lát rồi chuyển hướng đến trong biển người.

      Theo tầm mắt kia nhìn lại, người nọ đương nhiên là Đông Phương Cường! Cảm nhận được Mộ Chỉ Ly, trong mắt Đông Phương Cường lên vẻ mờ mịt, chấn động, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước.

      Hai mắt tương đối xa, khóe miệng Đông Phương Cường chậm rãi lên độ cong nguy hiểm, Mộ Chỉ Ly sợ chút nào, ai cũng chịu nhượng bộ, ở nơi này giao phong phen, tất cả biết nhau.

      Từng bước từng bước chậm rãi xuống đài, Mộ Chỉ Ly suy nghĩ gì cả mà chỉ lẳng lặng đứng ở phía dưới, đệ tử ở xung quanh nhịn được lui về phía sau mấy bước, ở xung quanh sân luận võ chật chội này bên cạnh Mộ Chỉ Ly lại xuất mảnh đất trống.

      Nhìn màn này Đông Phương Huấn cũng nhịn được lộ vẻ xúc động, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Phương Khiếu, mở miệng : “Quán chủ cao kiến, Đông Phương Ly thua, ngược lại khiến Đông Phương Sam bị phế ngay lập tức.”

      Sắc mặt Đông Phương Khiếu lạnh nhạt, nhìn về phía Đông Phương Ly trong mắt có vẻ hài lòng: “Tiến bộ của nàng ấy vượt ra khỏi dự tính của ta.”

      Hơi ngẩng đầu, Mộ Chỉ Ly nhìn về phía sân luận võ của Hàn Như Liệt, nhìn người thân hình cao ráo mạnh mẽ kia, khóe miệng khỏi ra độ cong, tại khắc lúc người trọng tài tuyên bố Hàn Như Liệt thắng phút chốc lên nụ cười sáng rỡ.

      Bước nhàng liên tục, nơi qua mang theo hương thơm, trong ánh mắt vô số người hâm mộ tới bên cạnh Hàn Như Liệt.

      Vẻ mặt Hàn Như Liệt vốn lạnh lùng nhưng khắc khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, khóe miệng nở rộ ra nụ cười tà mị, khóe mắt hơi nheo lại cho thấy tâm tình của .

      “Liệt, ván của ta kết thúc sớm hơn so với chàng nha!” Mộ Chỉ Ly khẽ cười , khuôn mặt tinh xảo mang theo nụ cười ấm áp.

      Hàn Như Liệt đưa tay vuốt sợi tóc mềm mại của Mộ Chỉ Ly, : “Đúng vậy, cuộc tỷ thí này nàng lợi hại.” Con ngươi di chuyển, lúc này mới phát sân luận võ Đông Phương Sam được người khiêng , trong con ngươi sáng ngời xẹt qua tia kinh ngạc.

      Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly hiểu ý nghĩ của , lúc nàng chuẩn bị chuyện, Xảo Xảo tranh trước: “Đông Phương Sam rất đáng hận! Như vậy tiện nghi cho ! Nếu là ta, cần phải chặt ta thành tám khúc rồi mang cho chó ăn!”

      Bộ dạng Xảo Xảo đầy căm phẫn khiến hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cười khẽ trận, bộ dạng Xảo Xảo đơn thuần khả ái cùng ra lời của nàng nhưng tương phản quá lớn, nghe giống như là trò đùa dai của trẻ con.

      Mộ Chỉ Ly mỉm cười, cười yếu ớt : “Xảo Xảo, lần sau loại chuyện này giao cho ngươi làm.”

      Vừa xong, Xảo Xảo rụt cổ lại, khuôn mặt mềm mại lên vẻ lúng túng, xoa xoa đôi bàn tay : “Loại việc nặng nhọc này làm sao có thể để cho Xảo Xảo khả ái vô địch làm đây? Xảo Xảo chỉ huy là tốt rồi!”

      “Đông Phương Sam kia đúng là người do Đông Phương Cường sai khiến, muốn đối phó với hai người chúng ta, cho nên phái Đông Phương Sam tới cũng tuyệt đối ngừng lại, lát nữa đến cuộc thi khiêu chiến phải cẩn thận chút.” Mộ Chỉ Ly với Hàn Như Liệt.

      Nghe xong lời Mộ Chỉ Ly , trong con ngươi của Hàn Như Liệt xẹt qua tia lạnh lẽo, để lại dấu vết gật đầu: “Ta biết, yên tâm .”

      “Còn nhiều nhất là cuộc tỷ thí, chúng ta có thể đủ tư cách để tiến vào động Hạo Thiên.” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm , có thể làm cho đệ tử nội môn xua như xua vịt, động Hạo Thiên này quả khiến cho người ta phải mong đợi.

      Trong lúc hai người chuyện, lại nghe thấy đột nhiên toàn trường bộc phát ra trận hút khí liên tiếp, khỏi nhìn lại nơi mà ánh mắt mọi người tập trung.

      Vừa nhìn, mặt hai người đều lên vẻ kinh hãi, sân luận võ có nữ tử nằm trong vũng máu, bên bộ quần áo màu trắng nở rộ đóa hoa tuyết, trong khi nam tử đối diện chết!

      này phải là ai khác, mà chính là người lúc trước giúp Mộ Chỉ Ly và Đông Phương Liệt!

      “Tiểu Tinh!”

      Cùng với tiếng gọi lo lắng, là thân ảnh thon dài cường tráng nhanh như chớp xông lên đài luận võ, thấy Đông Phương Tinh ở bên cạnh.

      màn thảm thiết như vậy ngay cả Quán chủ cùng với các chư vị trưởng lão đài cao cũng bị kinh động rồi, Đại trưởng lão và dược sư gần như là đến bên cạnh Đông Phương Tinh đầu tiên.

      Mấy viên đan dược trân quý trực tiếp được nhét vào trong miệng Đông Phương Tinh, lúc này Đông Phương Tinh sớm lâm vào trạng thái hôn mê, nam tử đỡ Đông Phương Tinh tâm tình rất kích động, điên cuồng lôi kéo dược sư bảo ta nhất định phải cứu sống được Đông Phương Tinh.

      Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nhìn nhau, lập tức bước nhanh chóng đến chỗ Đông Phương Tinh đài cao, như thế nào Đông Phương Tinh cũng từng giúp đỡ bọn họ, nếu bọn họ có thể giúp gì đó đương nhiên cũng thể từ chối.

      Vừa , Mộ Chỉ Ly cũng vừa đánh giá tình hình sân luận võ, bằng vào suy đoán của nàng chỉ có thể phán đoán thương thế của Đông Phương Tình rất nặng, ngoại thương đương nhiên cần phải , tổn thương này sợ là ảnh hưởng tới nội tạng của nàng.

      Loại thương thế này nếu sớm trị liệu, khả năng tử vong là rất lớn, thấy còn có dược sư tiến hành cứu chữa, tâm tư của Mộ Chỉ Ly cũng dần dần buông lỏng xuống, có dược sư trị liệu hẳn là có vấn đề gì.

      Cùng lúc đó, tiếng bàn tán của mọi người cũng truyền đến tai Mộ Chỉ Ly.

      “Đông Phương Kiệt và Đông Phương Tinh suýt nữa đồng quy vu tận rồi, tỷ thí lần này gây ra án mạng a. . . . “

      “Đông Phương Hào đối với Đông Phương Tinh là tốt, nhìn bộ dạng ta khẩn trương thế kia cũng biết quan tâm đến Đông Phương Tinh thế nào.”

      là hâm mộ Đông Phương Tinh a, nhưng mà nàng ta cũng sắp chết, cứ như thế chúng ta còn có cơ hội. Trở thành nữ nhân của cao thủ đệ nhất của Đông Phương gia, cũng cần lo lắng bị bắt nạt.”

      Nghe thấy lời bàn luận này, Mộ Chỉ Ly mới biết ra nam tử bên cạnh Đông Phương Tinh chính là Đông Phương Hào, lúc trước nàng cũng từng trông thấy, chẳng qua là chỉ nhìn thấy hình bóng đơn kia lẻ loi kia rất khó đem cùng thân phận cao thủ đệ nhất của Đông Phương gia liên hệ với nhau.

      “Khụ Khụ” Đông Phương Tinh đột nhiên ho khan.

      Thấy Đông Phương Tinh mở mắt, ánh mắt Đông Phương Hào lộ ra tia vui mừng, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy lo lắng: “Tiểu Tinh, nàng cảm thấy thế nào?”

      “Hào” Đông Phương Tinh giọng gọi, vươn tay ra muốn xoa khuôn mặt Đông Phương Hào ở trước mặt, nhưng mà sau khắc ngụm máu tươi phun ra.

      Nhìn mặt đất gần như khắp nơi đều là máu đen, sắc mặt Đông Phương Hào lần nữa lạnh xuống, tay nắm cổ áo dược sư : “Đây là chuyện gì xảy ra? phải ngươi ảnh hưởng đến tính mạng sao? Tại sao lại có thể nôn ra máu đen?”

      Nghe Đông Phương Hào chất vấn, dược sư để ý đến động tác của người trước mặt, chau mày nhìn Đông Phương Tinh hấp hối kia, ra câu kinh động lòng người: “Nàng ấy chỉ bị trọng thương, mà còn trúng kịch độc.”

      “Trúng độc? Tại sao lại trúng độc?” Đông Phương Hào thể tin , tay phải cầm chặt tay Đông Phương Tinh, nhìn khuôn mặt càng ngày càng ngày càng tái nhợt trước mặt : “Tiểu Tinh, ta để cho nàng có chuyện gì, ta tuyệt đối để nàng có việc gì.”

      “Vậy ngươi nhanh giải độc cho nàng ấy, nhanh lên!” Đông Phương Hào quát.

      “Độc này đơn giản, chắc là do Độc sư luyện chế, tuy ta là dược sư, nhưng giải độc cũng phải là sở trường của ta, trừ khi phải có độc sư mới được.”

      Lời này vừa ra, sắc mặt Đông Phương Hào đột nhiên thay đổi, vội : “Độc sư, nơi nào tìm được Độc sư?”

      Đông Phương Hào cũng biết muốn tìm được Độc sư đâu phải chuyện dễ dàng như vậy, Độc sư đều rất ít khi xuất ở trước mặt người khác, so với dược sư Độc sư cũng được người khác thích.

      Dù sao đời này người tiếp xúc với Độc sư cũng nhiều, ở Chủ thế giới Độc sư đều là thế lực đặc biệt thu hút, nhưng mà phần lớn Độc sư đều là thân mình, sợ trời sợ đất.

      Thân hình Mộ Chỉ Ly vừa động xuất sân luận võ, gương mặt tinh xảo mang theo vẻ nghiêm túc, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đông Phương Hào cùng đám người Đại trưởng lão nhìn mình, môi đỏ mọng khẽ : “Để cho ta thử chút.”

      “Ngươi là Độc sư?” Khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt của Đông Phương Huấn lúc này cũng tránh khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngạc nhiên nghi ngờ hỏi.

      Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Có thể vậy, cũng có thể phải. tại Tinh sư tỷ thể trì hoãn, cho ta nhìn xem sao .”

      Chậm rãi tới bên cạnh Đông Phương Tinh ngồi xổm xuống, Đông Phương Hào nhìn chằm chằm người trước mặt lát rồi mới gật đầu, đồng ý cho nàng ta thử lần.

      Mộ Chỉ Ly kéo tay Đông Phương Tinh, ống tay áo vừa vén lên lộ ra đoạn cổ tay trắng như tuyết, đầu ngón tay để ở cổ tay Đông Phương Tinh, giúp nàng ấy bắt mạch. Rất lâu rồi chưa từng bắt mạch cho người khác, nhưng cũng chưa bao giờ bỏ qua.

      Tất cả y thuật từ lâu thâm nhập vào trong tính mạng của nàng, dung nhập vào linh hồn của nàng, khi tỉnh mộng trong lòng nàng ấn tượng khắc sâu nhất trong thế giới này chính là y thuật, đây là căn cứ xác thực nhất chứng minh nàng đến từ hành tinh xanh kia!

      Thời gian dường như dừng lại, ánh mắt của tất cả đám người đều dừng lại người Mộ Chỉ Ly, Đông Phương Tinh này hấp hối, biết nàng ta có thể hay cố gắng xoay chuyển tình thế cứu nàng mạng?

      Tiếp tục bắt mạch chân mày Mộ Chỉ Ly nhăn càng lúc càng sâu, trong lòng nổi lên trận lạnh lẽo, rốt cuộc là người nào lại hạ Đông Phương Tinh kịch độc như vậy?

      “Như thế nào?” Nhìn Mộ Chỉ Ly trầm mặc , Đông Phương Hào khỏi lên tiếng hỏi.

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly trầm giọng : “Ta cố hết sức thử lần, bây giờ thương thế của nàng ấy cực kỳ nghiêm trọng, cộng thêm độc tố này thay đổi, có thể nàng ấy ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm.

      Nếu nàng ấy chỉ trúng độc, bản thân ta có thể nắm chắc, hoặc nếu nàng chỉ bị trọng thương ta cũng có thể nắm chắc, nhưng mà nếu hai thứ này cùng nhau bộc phát . . . ., độ nguy hiểm tăng lên.”

      Nghe xong lời Mộ Chỉ Ly . . . , sắc mặt Đông Phương Hào nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, cúi đầu nhìn Đông Phương Tinh trong ngực trong mắt đều là bỏ cuộc: “Tiểu Tinh, nàng thể rời khỏi ta.”

      Khẽ ngẩng đầu, dường như vừa quyết định chuyện cực kỳ khó khăn, nhìn Mộ Chỉ Ly : “Sư muội, ta giao cho ngươi.”

      Mộ Chỉ Ly gật đầu, lúc này Hàn Như Liệt cũng đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, tiếng động ủng hộ Mộ Chỉ Ly.

      bàn tay trắng nõn, cầm châm xuất trong tầm mắt của mọi người, ngân châm hai màu hồng, xanh ở trong tay Mộ Chỉ Ly dường như có ma lực, từng đợt chính xác vô cùng đâm vào trong huyệt đạo của Đông Phương Tinh.

      Thấy phương thức kỳ quái của Mộ Chỉ Ly, trong lòng vô số người dâng lên cảm giác nghi ngờ. Rốt cuộc đây là phương pháp chữa thương kiểu gì? Đừng là nhìn, ngay cả nghe bọn họ cũng có nghe qua!

      Ánh mắt Đông Phương Hào khẩn trương nhìn Đông Phương Tinh, đối với cách làm của Đông Phương Ly cũng có lên tiếng chất vấn, trước mắt chỉ còn cơ hội sống cuối cùng này.

      lựa chọn tin tưởng Đông Phương Ly, giao toàn quyền cho nàng, từ trong đôi mắt trong suốt kia có thể cảm nhận được nàng ấy là lòng, tại chỉ hy vọng Tiểu Tinh có thể chịu đựng qua kiếp nạn này.

      Hai người Đông Phương Huấn cùng với dược đều đứng ở bên im lặng, nhìn thủ pháp kỳ lạ của Mộ Chỉ Ly trong lòng cực kỳ nghi ngờ nhưng cũng dám lên tiếng quấy rầy.

      May là như thế, nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly giống như nước chảy mây trôi, nhất cử nhất động huyền ảo lại có dấu vết mà lần theo nhưng cũng hiểu nàng tuyệt đối nghiêm túc.

      Ánh mắt của Đông Phương Khiếu giống như trước đều chăm chú nhìn Đông Phương Ly, thầm than Đông Phương Ly này đúng là người có tài, tu luyện thiên phú, thậm chí ngay cả y thuật đều có đọc qua?

      khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly mồ hôi dần dần chảy ra, Thiên Lực trong cơ thể hầu như vận chuyển liên tục ngừng ở ngân châm. Cho dù là mức độ Thiên Lực tại của nàng, nhưng đối mặt với kịch độc như thế cũng như muối bỏ biển.

      Bàn tay trắng nõn nhấc lên, đem mấy viên đan dược kia trực tiếp nuốt xuống, Thiên Lực mạnh mẽ từ cổ họng tràn ngập ra, dùng để bổ sung vào Thiên Lực mà Mộ Chỉ Ly tiêu hao.

      Nhìn bộ dạng Mộ Chỉ Ly ăn đan dược như ăn kẹo, vẻ mặt của mọi người đều hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Cho dù đan dược mà Mộ Chỉ Ly ăn phải là trân quý, nhưng số lượng cũng phải người thường có thể so đo.

      Sau khi đem ngân châm đâm vào huyệt đạo, lúc mọi người nhìn hai tay Mộ Chỉ Ly trước mặt thay đổi huyền ảo, kế tiếp lại phát sinh màn khiến mọi người thưởng thức.

      Trong lúc hai tay cuốn, ngân châm màu xanh và màu đỏ hẹn mà cùng theo động tác của nàng, cây kim rung động, nhưng mà trong thời gian ngắn ngủi kia cây châm bốc lên trận nhiệt khí, màu trắng xem lẫn màu đen trong sương mù tràn ngập ra.

      Trước tiên Hàn Như Liệt lấy đan dược trong bình Bạch Ngọc mà lúc trước Mộ Chỉ Ly cho ra, đưa cho đám người Đông Phương Hào mỗi người viên, : “Đây là độc khí trong cơ thể của Tinh sư tỷ, nếu hít vào trong cơ thể giống như Tinh sư tỷ, ăn đan dược này vào có thể phòng độc.”

      Nghe vậy, mặt ba người đều xuất vẻ kinh ngạc, sau khắc liền đem đan dược kia nuốt xuống.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộ Chỉ Ly cũng biết là lần thứ mấy vì Thiên Lực đủ mà mình uống đan dược, độc tố của Đông Phương Tinh ra khỏi cơ thể ít, nhưng mà thân thể nàng ấy cũng sắp chết.

      Tâm thần vừa động, hồi phục chi lực trong cơ thể theo tay tràn vào trong cơ thể Đông Phương Tinh bảo vệ tâm mạch của nàng ấy và chữa trị thương thế trong cơ thể nàng. Bởi vì thương thế của Đông Phương Tinh, cho nên vòng khiêu chiến cuối cùng của cuộc thi bị hoãn lại.

      Dần dần mặt đất cũng nhuộm tầng độc tố màu đen, mà chỗ bị nhiễm độc tố màu đen gần như trong nháy mắt bị ăn mòn hoàn toàn, khi mọi người nhìn thấy trái tim đều băng giá.

      Đông Phương Hào từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay Đông Phương Tinh, chỉ có thể chờ kết quả mà thể giúp được gì.

      Còn lại là vẻ mặt quan tâm của Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly bên cạnh, nhìn khuôn mặt nàng dần dần tái nhợt, cũng nhịn được đau lòng, hận mình thể thay thế nàng.

      “Ôi, hiểu tại sao lại giúp đỡ người xa lạ nhiệt tình như vậy.” Xảo Xảo nhíu mày , chỗ sâu trong đáy mắt cũng chứa đầy quan tâm đối với Mộ Chỉ Ly.

      Tuấn Tuấn gật đầu đồng ý: “Ta cũng hiểu, chủ nhân ngươi làm như vậy tỷ thí tiếp theo như thế nào?

      “Người khó hiểu. . . . “

      Rốt cuộc, sau khoảng thời gian khí đè nén gần như làm cho người ta hít ở thông bị phá vỡ vì Đông Phương Tinh lại lần nữa tỉnh lại. Đông Phương Tinh mở hai mắt mơ hồ, ước chừng nhìn lúc lâu mới có thể nhìn người trước mặt mình.

      “Sư muội?” Giọng suy yếu đến cực hạn, từng chữ ràng.

      Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly cũng còn sức lực để trả lời nàng ấy, cả người giống như vô lực, nếu phải có Hàn Như Liệt ở phía sau đỡ lấy nàng, e rằng nàng cũng ngất.

      “Tiểu Tinh, nàng có chuyện gì rồi?” Vẻ mặt Đông Phương Hào kích động , khuôn mặt lạnh lùng cũng che dấu được vui mừng.

      “Ta cũng biết, nhưng mà ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.” Đông Phương Tinh khó khăn nở nụ cười, hướng Đông Phương Hào dịu dàng .

      Lúc này dược sư vẫn duy trì trầm mặc sau khi đánh giá tình trạng thân thể của Đông Phương Tinh lên tiếng : “Độc của nàng ấy được giải trừ, nhưng mà thân thể cũng rất suy yếu, cần nghỉ ngơi tốt mới có thể khôi phục.”

      Kèm theo lời mà dược sư ra, vô số ánh mắt sợ hãi đều chuyển đến người Mộ Chỉ Ly, ngay cả dược sư đều thúc thủ vô sách thế mà nàng ta giải được độc tố? làm cho người ta kinh hãi!

      Hàn Như Liệt ôm Mộ Chỉ Ly xuống khỏi sân luận võ, chúng đệ tử cực kỳ tự giác nhường khoảng đất trống, Mộ Chỉ Ly ngồi dưới đất nghỉ ngơi tốt. Mới vừa rồi cứu chữa phen bất luận là tinh thần hay Thiên Lực đều tiêu hao quá nhiều, cần nghỉ ngơi.

      Đông Phương Hào cũng ôm Đông Phương Tình tới bên cạnh hai người, nhìn sâu Đông Phương Ly cái, chợt lên tiếng : “Cám ơn ngươi cứu Tiểu Tinh, ta thiếu ngươi mạng, nếu như ở Đông Phương gia có người muốn động tới ngươi nhất định phải bước qua cửa ải của ta trước!”

      Khi chuyện, ánh mắt như tùy ý nhìn Đông Phương Cường ở nơi xa cái, người thông minh cũng biết lời này của Đông Phương Hào là Đông Phương Cường, muốn bảo vệ hai người Đông Phương Ly và Đông Phương Liệt!

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhìn Hàn Như Liệt cái, Hàn Như Liệt hiểu ra cũng trả lời: “Sư huynh khách khí, lúc trước Tinh sư tỷ vốn là giúp chúng ta, chúng ta làm chuyện này cũng là đương nhiên.”

      Nghe lời mà Hàn Như Liệt Đông Phương Hào đối với hai người bọn họ cũng coi trọng hơn mấy phần. Ở Đông Phương gia biết có bao nhiêu người hi vọng nghe được những lời này, bọn họ cũng hiểu những lời này đối với bọn họ có tác dụng gì nhưng vẫn cự tuyệt, chỉ dựa vào điểm này phải người bình thường có thể làm được.

      “Ta rồi lời của ta ta làm được, sư đệ, sư muội cần từ chối. Sau này có chuyện gì cứ tìm ta!” Đông Phương Hào lời thề son sắt , trong giọng có ý cho cự tuyệt.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.4 - Chương 61: Hết Thảy Đều Kết Thúc


      Edit:Anatasia Nguyễn Beta: Sakura Đợi sau khi Đông Phương Hào mang Đông Phương Tinh , sân luận võ lại lần nữa khôi phục bình thường.

      Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cùng nhau về phía sân luận võ lần nữa, sau khi Đông Phương Tinh rời đài chỉ còn lại có chín người, cầu chọn năm người trong chín người bọn họ khiêu chiến.

      Đông Phương Ảnh nhìn thoáng qua hướng Đông Phương Cường , khi Đông Phương Cường gật đầu trong tim của có quyết định.

      “Năm người các ngươi có thể chọn cách khiêu chiến của riêng mình, thành công có thể đủ tư cách tiến vào động Hạo Thiên, tại bắt đầu !” Đông Phương Huấn cất giọng

      Kèm theo giọng của Động Phương Huấn , năm người phải đấu lúc trước cũng nhanh chóng hướng người khiêu chiến mà bọn họ lựa chọn, cùng lúc đó Đông Phương Ảnh cũng tới trước mặt Hàn Như Liệt.

      “Ta khiêu chiến Đông Phương Liệt!” Đông Phương Ảnh lên tiếng , lúc này Đông Phương Ly hoàn toàn có lực tái chiến , nhưng nếu khiêu chiến nàng thể nghi ngờ dẫn tới mọi người giễu cợt và chất vấn, để cho Quán chủ thất vọng mới là hành động sáng suốt nhất .

      Nhìn Đông Phương Ảnh trước mắt, trong mắt Hàn Như Liệt xẹt qua thần sắc phức tạp, xem ra nam tử trước mắt chính là người Đông Phương Cường phái tới.

      Hàn Như Liệt buông lỏng tay nắm hai vai của Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt tuấn dật tràn đầy vẻ quan tâm, : “Ly nhi, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ta đến.”

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu: “Ta chờ chàng, cố gắng lên!”

      đài tỷ võ lần nữa triển khai tỷ thí, mà sau khi cuộc tỷ thí chấm dứt lần này danh sách động Hạo Thiên cũng định rồi.

      Mộ Chỉ Ly chậm rãi nhắm mắt lại, thời điểm ai phát giác hai tay trắng nõn cầm hai quả tinh thạch, điên cuồng hấp thu năng lượng trong đó, tranh thủ khôi phục bằng tốc độ nhanh nhất.

      có ai chú ý tới cử động của nàng, trước mắt nàng phải tu luyện khôi phục thôi.

      Hàn Như Liệt và Đông Phương Ảnh hai người xa xa đối diện nhau , đồng dạng hai người đều mặc áo trắng nhưng làm cho người ta có loại cảm giác bất đồng.

      đôi mắt ưng của Đông Phương Ảnh chăm chú nhìn chằm chằm Đông Phương Liệt trước mắt, Đông Phương Liệt có thể tới bước này đủ để chứng minh thực lực của , mình muốn giày xéo rất dễ dàng.

      Nhất định phải cẩn thận, nếu cẩn thận sợ là mình rập khuôn theo Đông Phương Sam, nghĩ tới bộ dáng kia của Đông Phương Sam, cảm thấy trận hoảng sợ.

      Khóe miệng Hàn Như Liệt như cũ cong lên nụ cười tà tứ , nhìn về Đông Phương Ảnh, trong con ngươi chỉ còn lại luồng rét lạnh, muốn đối phó người của , cũng bỏ qua cho.

      Lúc hai người đối diện nhau, trận tia lửa từ trong mắt hai người bắn ra.

      “Bắt đầu!” Kèm theo tiếng người trong tài ra lệnh, hai người nhanh chóng nhập cuộc.

      Hàn Như Liệt bước đột nhiên bước ra, Thiên Lực mênh mông bên trong cơ thể nháy mắt bắt đầu khởi động, cảm nhận được trong cơ thể kia tràn đầy lực lượng, độ cong khóe miệng khỏi lớn ra mấy phần.

      Thân hình vừa động, động tác Hàn Như Liệt giống như lôi điện nhanh chóng xuất ở phía sau Đông Phương Ảnh , năm ngón tay nắm chặt, quả đấm kia tràn ngập kình khí mạnh mẽ hung hăng từ phía sau lưng Đông Phương Ảnh ném tới.

      Cảm nhận được tiếng gió bén nhọn phía sau, hồi chuông cảnh giác trong lòng Đông Phương Ảnh vang lên, lập tức xoay người lại, vội vàng nghênh đón quyền kia.

      “Oành”

      Hai quả đấm va chạm, Hàn Như Liệt đứng tại chỗ bất động, mà Đông Phương Ảnh lui về phía sau mấy bước mới đứng vững thân hình.

      Nhìn chút quả đấm của mình, sắc mặt Hàn Như Liệt như cũ lạnh nhạt, ra chưởng rất thong dong khác xa so với Đông Phương Ảnh vội vàng ứng đối, nhưng mới vừa rồi lực lượng hai bên đụng nhau, đối với thực lực Đông Phương Ảnh cũng hiểu .

      Cùng Hàn Như Liệt giao đấu, bị Hàn Như Liệt đánh lén cái, kết quả là sắc mặt Đông Phương Ảnh có chút được tốt, nghĩ tới thân hình Hàn Như Liệt lại nhanh như vậy, thời gian trong nháy mắt có thể thần biết quỷ hay xuất ở phía sau mình.

      Chính là bởi vì … thân pháp quỷ dị này mới có phòng bị, thế cho nên chiêu thứ nhất mới rơi vào thế hạ phong, lực đạo mạnh mẽ kia khiến cho tay của trận tê dại, cảm giác hơi đau đớn.

      Song, trong lòng tràn đầy rung động, thực lực Đông Phương Liệt này lại mạnh như thế, mới có nửa năm mà tăng lên tới Kim Đan cảnh, tốc độ này kinh khủng! Lực đạo mạnh mẽ kia cho dù là cường giả Kim Đan cảnh cũng cách nào bằng được.

      Nghĩ tới đây, tâm Đông Phương Ảnh cũng dần dần lạnh xuống. Đông Phương Ly mới là Trúc Cơ cảnh mà có thể đem nửa bước Kim Đan cảnh Đông Phương Sam phế ngay lập tức, thực lực của mình và Đông Phương Liệt phân cao thấp, đây căn bản có chút phần thắng nào!

      Ở thời khắc trong lòng Đông Phương Ảnh bắt đầu sinh ra ý thối lui , khóe mắt trong lúc lơ đãng thấy được Đông Phương Cường dưới đài, tâm thần rùng mình, có đường lui rồi, chỉ có đánh cược lần!

      Sau khắc, Đông Phương Ảnh cũng đột nhiên tăng tốc, thân hình kia hóa thành đạo khói xanh thẳng lướt hướng Hàn Như Liệt, kình phong bén nhọn cùng với sát ý, lặng lẽ tràn ngập ra.

      Nhận thấy được động tác của Đông Phương Ảnh, thân hình Hàn Như Liệt đột nhiên biến mất, khi xuất lại, ràng hướng về đạo khói xanh kia đụng nhau!

      “Nữ nhân của ngươi phế Đông Phương Sam, ta phế ngươi!” Đông Phương Ảnh nghiến răng nghiến lợi , Thiên Lực mênh mông nhanh chóng hội tụ ở hai tay, hai người chạm mặt ngắn ngủi chính là giao thủ mười mấy lần!

      Tốc độ cực nhanh, vượt ra khỏi tốc độ mắt người bình thường có thể thấy được!

      Sau khi trong người Mộ Chỉ Ly khôi phục ít lúc này mới mở hai mắt ra, tinh thạch trong tay vốn ràng biến thành hai đống phấn vụn.

      Nhìn Hàn Như Liệt dũng mãnh đài tỷ võ, dung nhan kiều mỵ khỏi giương lên độ cung.

      “Ngươi khôi phục hẳn rồi?” Xảo Xảo khỏi lên tiếng hỏi

      “Thiên Lực trong cơ thể nhanh chóng khôi phục, nhưng trạng thái tinh thần tiêu hao cũng phải trong khoảng thời gian ngắn có thể khôi phục như cũ , đợi đến lúc trở về phải nghỉ ngơi tốt.” Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt

      “Cuộc tỷ thí này Hàn Như Liệt thắng chắc rồi.” khuôn mặt Xảo Xảo chắc chắc , nhìn Hàn Như Liệt và Đông Phương Ảnh giao thủ lần đầu tiên nàng cũng đoán được rồi kết quả.

      Đối với lần này Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu đồng ý: “ bao lâu nữa Liệt thắng.” năng lực chiến đấu vượt cấp của Hàn Như Liệt cũng yếu hơn mình, thực lực Đông Phương Ảnh này cùng sai biệt lắm, đương nhiên đối phó với ta rất dễ dàng.

      ” Tu vi Hàn Như Liệt cao hơn so với ngươi nhỉ, ngươi phải cố gắng lên mới được, Chủ thế giới này rất lớn, thực lực ngươi yếu như vậy bảo vệ được cái mạng của ngươi a.”

      “Ta biết, ngươi yên tâm . Bất luận cái gì ta cũng quên mất thực lực là rất quan trọng, nhưng đến tột cùng cái Chủ thế giới này có bao nhiêu thế lực? Ta chỉ biết nơi này có tứ đại thế lực, những thứ khác hoàn toàn biết.” Mộ Chỉ Ly nhíu mày, cho tới bây giờ nàng có hiểu biết nhiều về Chủ thế giới.

      “Chủ thế giới lớn vượt quá tưởng tượng của ngươi, có lẽ bây giờ ngươi xem Đông Phương gia là cái tồn tại rất khó lường, nhưng ta thấy Đông Phương gia này căn bản coi là cái gì, nhiều nhất cũng chỉ là thế lực ở ngoài biên giới mà thôi.

      Cho nên nên coi Đông Phương gia là mục tiêu của ngươi, nơi này chỉ là chỗ ngươi ở trong khoảng thời gian ngắn thôi, rất nhanh rời . Mà quá trình đương nhiên là càng nhanh càng tốt, chỉ có ra ngoài mới có thể hiểu được phấn khích của thế giới này, nguyện vọng mới có thể hoàn thành.”

      Mộ Chỉ Ly bình phục khiếp sợ ban đầu, Xảo Xảo cũng ràng cho nàng biết bố cục của Chủ thế giới , nhưng nàng lại có thể cảm nhận được chuyện.

      Dời tầm mắt, nhìn về phía Hàn Như Liệt đài tỷ võ, nhìn bóng lưng quen thuộc kia, nhìn chiêu thức xuất thủ nhanh chuẩn tàn nhẫn, trong mắt của nàng tràn ngập ý nghĩ thương.

      Đông Phương Ảnh hoàn toàn bị Hàn Như Liệt đè ép , chỉ có thể bị động tránh nhưng có biện pháp trở mình, cơ hồ tất cả mọi người có thể nhìn ra nếu như phát sinh đại biến, kết cục này định ra rồi.

      Đông Phương Cường nhìn Đông Phương Ảnh đài tỷ võ bị đánh cho sưng mặt mũi, khỏi hé mồm : “Phế vật! Hai người đều phế vật!”

      vốn tưởng rằng với thực lực của Đông Phương Sam và Đông Phương Ảnh đối phó hai người mới như vậy là có vấn đề , nghĩ đến lại thất sách. Thực lực hai người này tăng lên vượt ra ngoài dự liêu của . Tâm của cũng muốn chém giết bọn .

      Nếu tùy ý để cho bọn họ phát triển.., ngày sau tuyệt đối là phiền toái lớn cho , mà cho tới bây giờ cũng để cho phiền toái như vậy có cơ hội sinh ra.

      “Các ngươi cho là có Đông Phương Hào bảo vệ các ngươi ta làm gì được các ngươi?” Đông Phương Cường cười khẽ, khóe miệng xé ra khỏi nụ cười đầy mưu.

      “Chủ nhân, ta thấy Đông Phương Cường kia rất kỳ hoặc, các ngươi phải cẩn thận.” Vẻ mặt Đông Phương Cường bị Xảo Xảo thu vào đáy mắt, khỏi lên tiếng nhắc nhở

      Nghe được lời của Xảo Xảo …, Mộ Chỉ Ly bất động thanh sắc nhìn Đông Phương Cường cái: “ nhất định muốn vì Đông Phương Vũ báo thù, nhưng muốn đạt tới mục đích cũng đơn giản như vậy.”

      Cho tới bây giờ, muốn mạng của nàng cũng ít người, nhưng nàng vẫn đều ở đây , mà bóng dáng những người đó hoàn toàn biến mất ở thế giới.

      “Oanh!”

      tiếng vang lớn, chợt mọi người nhìn thấy chính là Đông Phương Ảnh trực tiếp bị Đông Phương Liệt đạp xuống đài tỷ võ, máu tươi xen lẫn mật vàng cùng nhau phun trực tiếp ra ngoài, sắc mặt nhanh chóng lên vẻ tái nhợt.

      “Hàn Như Liệt Thắng!” Người trọng tài lên tiếng tuyên bố

      Hàn Như Liệt trước mang theo nụ cười nhợt nhạt, quan tâm ánh mắt của mọi người nhanh chóng xuống đài tỷ võ, nhanh chóng tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly.

      “Ly nhi, nàng khỏe hơn chưa?”

      Mộ Chỉ Ly lôi kéo tay Hàn Như Liệt, dịu dàng : “Ta có chuyện gì rồi, nhìn chàng tỷ thí vừa rồi , là đẹp trai ngây người!”

      Nghe được lời khích lệ dí dởm của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt nhịn được cười ra tiếng, cực kỳ phối hợp : “Có phải hay cảm thấy tướng công của nàng đặc biệt uy vũ, có khí khái nam tử?”

      “Đó là đương nhiên, tướng công ta là tuấn nhất, giỏi nhất rồi!”

      Sau khi cười giỡn, lúc này Hàn Như Liệt mới chân thành : “chúng ta dựa vào thực lực chiếm được danh sách vào động Hạo Thiên, Quán chủ giữ lời, nhưng Đông Phương Cường kia sợ là dễ dàng bỏ qua cho chúng ta.”

      “Nếu có thể tìm đám người Đông Phương Sam để đối phó chúng ta, vậy nhất định còn có thể tìm những người khác đến đối phó chúng ta, cho dù Quán chủ lên tiếng cũng chỉ có thể để cho ra tay thôi, chúng ta cẩn thận vẫn hơn.”

      “Thực lực Đông Phương Cường này ở Linh Tịch cảnh, thực lực chúng ta kém ta rất lớn, xem lần trong Hạo Thiên động này có thể đạt được tiến bộ lớn hay .”

      “Chỉ có cường đại lên mới có thể giải quyết phiền toái này, nếu từ đầu đến cuối chỉ có kết cục.”



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :