Q.1 - Chương 25: Ăn cơm ở tửu điếm Lần gánh nước tiếp theo của Mộ Chỉ Li, hiệu suất so với ngày hôm qua cao hơn rất nhiều có kim sang dược trợ giúp, bả vai của nàng còn đáng ngại, cho nên có thể gánh nước đầy mạnh mẽ. So sánh với Mộ Chỉ Li, Mộ Khải Siêu tựu lộ ra vẻ thê thảm hơn, là Đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, bình thường tu luyện cũng chỉ cố lấy cấp bậc thiên lực chú ý tố chất thân thể, cho nên sau ngày chẻ củi chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ rách tả tơi, đầy máu tươi, động tác chẻ hơi có vẻ khiên cưỡng, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều. cũng phải là có bôi thuốc, mẫu thân vô cùng thương nên việc bôi thuốc cho là điều có khả năng, chẳng qua hiệu quả so với kim sang dược của Mộ Chỉ Li kém xa. Mộ Khải Siêu nhìn tốc độ của Mộ Chỉ Li muốn chặn lại, sau khi Mộ Chỉ Li lại đổ nước vào lu nước, nhịn được mở miệng hỏi: “Uy, phế vật, vai của ngươi có chuyện gì ?”. nghĩ mãi mà hiểu, cánh tay của mình thành cái dạng này, tiểu thân thể của phế vật kia làm sao mà chút cũng bị làm sao. Mộ Chỉ Li im lặng nhìn Mộ Khải Siêu, nàng phát hai ngày này Mộ Khải Siêu tựa hồ có chút nhàm chán khác thường, có lẽ là bởi vì lúc này ở trước mặt chỉ có mỗi người là nàng, cho nên mới cùng nàng chuyện. “Dáng vẻ này của ngươi a, õng ẹo yếu ớt, chút chuyện cũng làm được, ta đây nhưng thân thể lại có thể chịu được gian khổ”. Mộ Chỉ Li chế giễu che giấu chút nào. Nghe vậy, Mộ Khải Siêu tức quá đứng dậy, chỉ vào Mộ Chỉ Li : “Ngươi người nào õng ẹo? Chuyện lần trước ta còn tính với ngươi, ngươi liền thừa dịp này mà lớn lối sao? Chờ đến đại hội gia tộc ta xem ngươi lớn lối thế nào!” Cái phế vật này thế mà lại dám lần lại lần khiêu khích tôn nghiêm của mình, quả thực có cách nào nhịn được, Mộ gia từ xuống dưới phải là ai cũng đối xử với mình khách khách khí khí sao? Hết lần này tới lần khác lại dám khinh thường mình như vậy! “Chuyện lần trước? Ngươi là chuyện ngươi tè ra quần sao?” Mộ Chỉ Li lớn tiếng hỏi. “Ngươi câm miệng cho ta!” Nếu là có kẻ đất nào, Mộ Khải Siêu nhất định chút do dự mà chui xuống, chuyện lần trước đúng là sỉ nhục mà quên được, từ sau kiện kia, thỉnh thoảng có đệ tử Mộ gia ở bên cười trộm, khiến cho tại dám ra ngoài xuất trước mặt mọi người, thói quen làm ngôi sao được mọi người vây quanh làm cho tình cảnh chỉ có mình làm có chút quen, cho nên mới phải cùng Mộ Chỉ Li chuyện. “Chuyện lần trước là ngươi giở trò quỷ có đúng hay ?” Mộ Chỉ Li buông tay, mở to mắt, vẻ mặt vô tội : “Mộ đại thiếu gia thể oan uổng người ta a, lúc ấy nhiều người nhìn như vậy ta thể làm gì, ngươi thể mở to mắt mà lời bịa đặt a!” “Ngươi đừng có xạo, mặc dù ta biết ngươi làm như thế nào, nhưng nhất định là ngươi!” Mộ Khải Siêu hung dữ , trong lòng suy nghĩ làm như thế nào mới có thể làm cho Mộ Chỉ Li xấu mặt. Nghe vậy, Mộ Chỉ Li cười lạnh: “Cứ hy vọng ”. Xoay người lại thèm để ý đến Mộ Khải Siêu, tiếp tục gánh nước. Lúc mới đầu, Mộ Chỉ Li cần gánh nước đến tối mới đầy lu nước, sau lại đến xế chiều là xong, cuối cùng trong buổi sáng là có thể hoàn thành nhiệm vụ, ngược lại Mộ Khải Siêu , bởi vì vết thương càng ngày càng nghiêm trọng, đến đêm khuya cũng có cách nào hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng tìm người khác hỗ trợ nhưng lại bị gia chủ phát , cho nên thời gian trừng phạt từ tháng liền biến thành ba tháng. Thời gian vội vã trôi qua, trong chớp mắt thời gian tháng hết, Mộ Chỉ Li cũng có tiến bộ rất lớn, nàng đả thông được bảy mươi hai đường kinh mạch, cả người từ trong ra ngoài đều có biến hóa rất lớn, thân thể mặc dù nhìn vẫn mảnh mai như cũ, nhưng lại phải là gầy yếu như trước. Hôm đó, Mộ Chỉ Li gánh nước xong, ra khỏi Mộ phủ, lâu chưa từng ra ngoài, nàng cũng muốn ra ngoài ăn bữa cơm, toàn ăn lương khô cảm giác cũng được tốt lắm. Lúc Mộ Chỉ Li ra khỏi Mộ phủ phát hôm nay bình thường, đường lộ ra vẻ náo nhiệt dị thường, dường như có cái gì tụ hội lại, làm cho Mộ Chỉ Li cũng dâng lên vài phần hiếu kỳ. vào gian tửu lâu, Mộ Chỉ Li tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, ngồi xuống rồi nàng mới phát mình chính là tiêu điểm của mọi người, trong mắt mỗi người nhìn về phía nàng đều mang theo vài phần chán ghét, lúc này Mộ Chỉ Li mới ý thức được là mình quên mất thay đổi quần áo, bộ dạng xấu xí gây nên chấn động . Đối với việc này, Mộ Chỉ Li nghĩ đến, lúc nàng ở Mộ phủ vẫn luôn là như vậy, cũng thành thói quen. Mọi người xem chán rồi, cũng gọi tiểu nhị tới để gọi thức ăn, tiểu nhị cho nàng gọi thức ăn cũng là bộ dạng bất đắc dĩ, tựa hồ cho nàng gọi thức ăn là bị làm khó tới cỡ nào. Gọi vài món thức ăn, Mộ Chỉ Li đột nhiên nhớ tới hôm nay bình thường, mở miệng hỏi: “Tiểu nhị, hôm nay đường có cái gì mà náo nhiệt thế?” Tiểu nhị kia căn bản là cũng mặc kệ nàng, thấy thế Mộ Chỉ Li cố ý hướng gần đến bên người tiểu nhị mấy phần: “Ta cùng ngươi chuyện, làm sao ngươi lại để ý đến ta nha?” Nhìn thấy động tác của Mộ Chỉ Li tiểu nhị kia bị hù dọa liền vội vàng : “Hôm nay có hội đèn lồng, cho nên mới phá lệ náo nhiệt”. xong liền chạy , giống như Mộ Chỉ Li là mãnh thú hồng thủy mãnh thú gì đó. Nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của tiểu nhị kia, Mộ Chỉ Li nhịn được cười, biểu này quá khoa trương . Mà chung quanh mọi người bàn luận xôn xao, dĩ nhiên tiêu điểm bàn luận chính là Mộ Chỉ Li. “ bé kia trời sinh xấu xí như vậy mà vẫn còn ra ngoài đường dọa người”. “Nàng thế nhưng là dòng chính Mộ gia Tam tiểu thư Mộ Chỉ Li a, là nghe danh bằng gặp mặt, lớn lên là cả La Thiên thành này ai có thể so được với nàng”. “Chính là phế vật nổi danh? phải nàng lớn lên tốt? Lại vẫn nghênh ngang ra đường ăn cơm?” Từng câu chế giễu truyền vào trong tai Mộ Chỉ Li, trong đầu khỏi hồi tưởng lại đủ loại đãi ngộ chễ giễu mà Mộ Chỉ Li lần đầu ra ngoài, nụ cười mặt cũng dần dần lạnh xuống. Liếc nhìn mọi người vòng, nàng mở miệng : “Ăn cơm của mình ! Ở sau lưng người khác huyên thuyên cẩn thận lệ quỷ rút lưỡi các ngươi!” Nàng làm sao quên rồi, nàng ở La Thiên thành nổi danh phế vật, ai cũng nhận biết. Nghe được lời uy hiếp của Mộ Chỉ Li, những người đó thức thời ngậm miệng lại, Mộ gia phải là nơi bọn họ có thể chọc đến! Lúc Mộ Chỉ Li ra những lời này, rèm phòng khác quý tầng hai bị mở ra, bên trong là hai nam tử tướng mạo cực kỳ tuấn, nhìn bọn họ biết là gia thế tầm thường. Nếu Mộ Chỉ Li nhìn qua, có thể nhận ra người trong đó chính là gặp qua lần Tô Dự! Tên còn lại dù nàng chưa tiếp xúc, tướng mạo cũng hề thua kém Tô Dự. “Nàng ở tầng dưới kia chính là phế vật Mộ gia- Mộ Chỉ Li? Người này là xấu xí kinh người a!” Vương Thiên Kỳ nhìn Mộ Chỉ Li tầng dưới, cười , trong mắt đều là vẻ buồn cười. Tô Dự hướng phía dưới nhìn lại, chẳng biết tại sao, cảm thấy thân ảnh tầng dưới có chút quen mặt?
Q.1 - Chương 26: Tranh phong đối lập “ bằng xuống trêu đùa phen?” Vương Thiên Kỳ khóe miệng nhếch lên nụ cười thú vị, Mộ gia cùng Vương gia quan hệ cũng tốt, trước mặt mọi người trêu đùa phen cũng sao, dù sao lâu rồi cũng có tìm được chuyện gì để chơi đùa. Nghe vậy, Tô Dự thoáng nhìn Mộ Chỉ Li, lắc đầu: “Vương huynh, hay là ! nương nhà người ta cũng có đắc tội với huynh”. Vương Thiên Kỳ lấy ra chiết phiết* phe phẩy, bộ dạng phong lưu phóng khoáng kia, biết làm bao nhiêu thiếu nữ thương tâm, chẳng qua lời trong miệng cùng với vẻ ngoài thực hợp chút nào: “Nàng có đắc tội ta, nhưng là Mộ khải Siêu đắc tội ta, cho nên nàng cũng là đắc tội ta, ai bảo nàng xú danh vừa xấu xí vừa chướng mắt đây?” *chiết phiến: quạt giấy Nghe thấy Vương Thiên Kỳ thu liễm ý giễu cợt, Tô Dự chân mày cũng nhăn lại, thể lời này của cũng là quá mức khó nghe. Thời điểm Tô Dự chuẩn bị cái gì đó, Vương Thiên Kỳ thẳng xuống tầng dưới, hướng tới vị trí Mộ Chỉ Li đến, thấy thế, Tô dự cũng theo. Mộ Chỉ Li vui vẻ ăn thức ăn tươi mới, cái này so với lương khô ăn ngon hơn nhiều, cũng cần phải quan trọng nhai kỹ nuốt chậm, trực tiếp cắn miếng lớn mà ăn. Lúc nàng ăn cơm, đột nhiên trước mặt có thêm hai người, khỏi ngẩng đầu nhìn lên. Thời điểm nhận thấy Tô Dự, trong lòng nàng cả kinh, chợt nhớ tới mình bây giờ Tô Dự thể nhận ra, cũng yên tâm. Hôm nay Tô Dự thoạt nhìn đặc biệt văn nhã tuấn dật, y phục là tơ lụa băng lam thượng hạng, thêu hoa văn lá trúc tao nhã, đường viền tuyết trắng, đầu cài dương chi ngọc hòa lẫn trong tóc, bên hông là cây ngọc tiêu càng làm cho thêm vẻ ý nhị tầm thường. Đứng bên cạnh Tô Dự còn vị nam tử khác, phong cách giống Tô Dự, đứng bên cạnh Tô Dự nhưng cũng lộ ra vẻ thua kém. mặc áo bào tím, áo dài bên trong lộ ra mộ cận hoa (hoa dâm bụt) màu bạc gắn ở bên cạnh. Eo buộc đái ngọc, cầm trong tay chiết phiến ngà voi, thoạt nhìn rất có phong vận của phiên phiên giai công tử thời buổi hỗn loạn. Ngũ quan tuấn mỹ tú dật, khiến cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là đôi môi hồng kiều diễm, khóe miệng hơi nhếch lên cũng với khóe mắt chọn góc độ hơi hướng lên làm cho người ta cảm thấy mang theo vài phần tà khí. Tìm kiếm trí nhớ trong đầu, Mộ Chỉ Li xác định mình chưa từng thấy qua người này, song nhìn thấy bộ dạng bên cạnh Tô Dự hẳn là bằng hữu của nhau, Mộ Chỉ Li đại khái cũng đoán được là ai. Chẳng biết tại sao, Mộ Chỉ Li cảm thấy vị nam tử mặc áo bào tím này dường như đối với mình có ý tốt, bởi vì kế thứa trí nhớ của Mộ Chỉ Li trước kia, nàng đối với nam tử khóe miệng nhếch cao lên, chính là có vẻ hài hước, mà cái người này làm cho người khác nghĩ thuần túy vì mình mà cao hứng, vui vẻ, cho nên nam tử lớn lên tuấn mỹ dị thường, Mộ Chỉ Li cũng có cách nào sinh ra chút hảo cảm. Ngược lại, Tô Dự bên cạnh thoạt nhìn lại thoải mái hơn. Hai người, thanh nhã, diễm lệ, phong cách hoàn toàn giống nhau, nhưng đều hấp dẫn ánh mắt người khác như nhau, vốn vất vả để làm người khác chú ý nữa, Mộ Chỉ Li lại lần nữa trở thành tiêu điểm cảu người khác. Thời gian ăn cơm này, trong sảnh có rất nhiều người ăn cơm, trong đó lại càng thiếu các nương trẻ tuổi. Dù sao Thiên Huyền đại lục giống với Trung Quốc cổ đại, nam nữ đều tu luyện, cho nên so với Trung Quốc cổ đại, nam nữ Thiên Huyền đại lục ít phân biệt hơn. Các nương trẻ tuổi đều đỏ mắt nhìn hai người, bộ dạng thực hận thể lôi Mộ Chỉ Li thế chỗ nàng, phải biết rằng đây là hai vị công tử mê người nhất La Thiên thành a! Dĩ nhiên, ánh mắt các nàng nhìn về phía Mộ Chỉ Li càng có lực sát thương rồi, hận thể dùng ánh mắt đâm vô số nhát về phía Mộ Chỉ Li. Đối với chuyện này, cả ba người đều có người để ý. Tô Dự cùng Vương Thiên Kỳ sớm quen kiểu tràn đầy ánh mắt ái mộ này, người thiên chi kiêu tử như họ bao phủ quá nhiều hào quang, làm cho bọn họ từ tiếp nhận ánh mắt tẩy lễ của mọi người, Mộ Chỉ Li cũng là từ phải thừa nhận ánh mắt miệt thị của mọi người, cùng ánh mắt thiện ý của họ so với ánh mắt nhìn nàng là hoàn toàn ngược lại. Bất quá, cũng bởi vì như thế, nàng bây giờ vô luận đối với ánh mắt người khác có lực sát thương như thế nào cũng hoàn toàn có để ý. “ biết hai vị muốn làm gì?” Mộ Chỉ Li trước tiên mở miệng hỏi. Thấy Mộ Chỉ Li có si ngốc nhìn hai người, Vương Thiên Kỳ cũng có mấy phần kinh ngạc, bất quá tự cho là đúng tự mình hiểu rằng, Mộ Chỉ Li tự biết bản thân, biết mình xấu xí có kẻ nào để ý. “Tại hạ Vương Thiên Kỳ, nghe thấy Mộ gia tam tiểu thư xấu xí dọa người, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền a! Nếu phải ban ngày có nhiều người như vậy, tại hạ còn tưởng rằng gặp quỷ a!” Vương Thiên Kỳ khóe miệng mỉm cười, vừa mở quạt, vân đạm phong khinh . Nhìn bộ dạng cười sáng lạn như thế, nếu nghe thấy những lời của còn tưởng rằng hỏi thăm Mộ Chỉ Li, chẳng qua là ngoài miệng lại những lời đả thương người như vậy. Người chung quanh nghe được lời của Vương Thiên Kỳ cũng nhịn được, ha hả cười lên, những vốn là ghen tỵ chút với Mộ Chỉ Li giờ phút này cũng là vẻ mặt vui mừng, tựa hồ là vì phối hợp với Vương Thiên Kỳ, các nàng cười đặc biệt lớn tiếng. Thấy thế, trước mặt Mộ Chỉ Li có chút nào chấn động, khóe miệng cong cong lên, : “Nếu là làm Vương công tử sợ vậy đúng là tội của ta a, nghe tiếng Đại thiếu gia Vương gia Vương Thiên Kỳ lâu, người so với hoa càng đẹp, ánh mắt dụ người, môi đào, có thể so với hoa khôi trong thành, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm a!” Sau khi nghe tên Vương Thiên Kỳ, Mộ Chỉ Li chính là biết, mặc dù chưa từng thấy qua Vương Thiên Kỳ, nhưng lại là như sấm bên tai. Dù sao, Mộ Khải Siêu, Tô Dự, Vương Thiên Kỳ, ba người được xưng tụng là tam đại tài tử La Thiên Thành, mỗi La Thiên thành cơ hồ đều hâm mộ ba người bọn , ba người thực lực mạnh, tướng mạo tuấn tú, gia thế tốt, khó trách các nữ tử đều ái mộ họ. Nghe , Vương Thiên Kỳ cùng Mộ Khải Siêu quan hệ tốt, trường hợp hai người xuất đều thường xuyên so đấu lẫn nhau, muốn làm đối phương bị bêu xấu, qua nhiều năm bí mật phân cao thấp ngừng. Nghĩ đến hôm nay, Vương Thiên Kỳ tìm nàng nguyên nhân cũng là vì Mộ Khải Siêu. Vốn là Vương Thiên Kỳ rất là đắc ý, song nghe lời giễu cợt của Mộ Chỉ Li xong, mặt biến sắc xanh mét. Vương Thiên Kỳ từ bất mãn nhất chính là mình lớn lên quá mức diễm lệ, thoạt nhìn thiếu mất mấy phần khí chất nam nhi, nghĩ tới xấu nữ này thế nhưng lại dám ra. ràng là có đôi mắt đào hoa, chẳng qua là khóe mắt hơi cao, lại bị nàng thành ánh mắt dụ người, lời của nàng cũng là khen ngợi, nhưng lại là dành cho nữ tử, đối với nam tử đây là chuyện khó chấp nhận nhất. Mọi người sau khi nghe lời giễu cợt của Mộ Chỉ Li, số người cố gắng nhịn cười, bất quá vẫn có số người nhịn được bật cười tiếng, ngay cả Tô Dự bên cạnh Vương Thiên Kỳ cũng có chút buồn cười. Người bình thường căn bản dám trước mặt Vương Thiên Kỳ những lời này, nghĩ tới nàng thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người như vậy to gan ra, đối mặt với lời chế giễu của Vương Thiên Kỳ nàng có tránh tranh phong đối lập, phần dũng khí này làm cho người khác bội phục.
Q.1 - Chương 27: Ác bá Ánh mắt Tô Dự nhìn về phía Mộ Chỉ Li cũng khác biệt, đối với tướng mạo của Mộ Chỉ Li cũng để ý, dù sao tướng mạo cũng phải tự bản thân có thể quyết định, chỉ cảm thấy đây là thông minh, rất thú vị. Lời của Mộ Chỉ Li làm cho Vương Thiên Kỳ rất khó chịu, bởi vì lời của đối phương đều là lời tán dương nên trong khoảng thời gian ngắn đúng là biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể : “Phế vật khá lắm, miệng lưỡi bén nhọn”. Vốn là tới giễu cợt nàng, nghĩ tới lại bị giễu cợt phen, cùng với lường trước là quá chênh lệch. “Ngươi cũng kém”. Mộ Chỉ Li thoải mái thừa nhận, với nàng, đâu chỉ có thể là tài ăn tốt, vốn lời này có ra chứ nàng so với người khác còn muốn tốt hơn nhiều. “Ngươi” nghe được lời Mộ Chỉ Li , Vương Thiên Kỳ lại càng tức giận chịu được. Tô Dự đứng ở bên cũng có mở miệng, chỉ có thể Vương Thiên Kỳ rảnh rỗi tự gây chuyện, Vương Thiên Kỳ tuy là bằng hữu của , nhưng chuyện này lỗi sai phải do Mộ Chỉ Li, cũng cái gì đó, cho nên chỉ đứng ở bên thành người xem. Vì chuyện này, Mộ Chỉ Li cũng còn tâm tình ăn cơm, : “Còn có việc phải trước, thể bồi hai vị được”. Để tiền xuống bàn, Mộ Chỉ Li xoay người rời , trong lúc đó căn bản có để ý tới Vương Thiên Kỳ. Đợi sau khi thân ảnh Mộ Chỉ Li ở tửu lâu biến mất, Vương Thiên Kỳ mới kịp phản ứng: “ là quá đáng, phế vật mà lại dám châm chọc ta!” Tô Dự lắc đầu: “Mọi người đều cả rồi, huynh cũng đừng oán trách nữa”. Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy Mộ Chỉ Li liền nhớ tới nữ tử tướng mạo khuynh thành lúc trước nhìn thấy trong điếm, tướng mạo của hai người chênh lệch rất lớn, nhưng tính cách lại rất giống. Mọi người trong tửu lâu lúc này đều nhìn Vương Thiên Kỳ, Vương Thiên Kỳ cũng có ý muốn ở lại nữa, cùng Tô Dự ra cửa, nhịn được : “Nếu là lần sau để cho ta nhìn thấy nàng, nhất định phải hảo hao trừng trị nàng phen”. Sau khi ra khỏi cửa, Mộ Chỉ Li trong lòng cũng oán thầm, vốn mình và Mộ Khải Siêu trong cuộc sống cũng giống như nước và lửa, nghĩ tới Vương Thiên Kỳ bởi vì Mộ Khải Siêu mà nhục nhã mình, phải đều địch nhân của địch nhân là bằng hữu sao, làm sao với nàng địch nhân của địch nhân lại là địch nhân a! Bảo nàng trở về sớm như vậy hiển nhiên là thể nào, dù sao Mộ phủ cũng có ai chú ý nàng có ở đó hay , cũng rất tự do, hội đèn lồng này cho tới giờ nàng vẫn chưa từng được tham dự qua, tự nhiên là vẫn muốn xem phen. Tìm chỗ nào có người, Mộ Chỉ Li liền đổi thân trang phục mới, mặc bộ quần áo màu trắng hôm đó mua, mái tóc dài được nàng chải thành giống như đầu tóc của công chúa, tuy búi tóc rườm rà tinh xảo như búi tóc của các nữ tử khác, cũng lộ ra vẻ phiêu dật động lòng người. Cũng phải là nàng muốn cắt tỉa búi tóc mà là nàng từ có mẫu thân, càng có người thay nàng cắt tóc, nên tự nàng dĩ nhiên cắt tóc. Búi tóc của Thiên Huyền đại lục nàng cũng biết, nhưng là nàng nếu biết kiểu tóc của Thiên Huyền đại lục nàng cũng búi giống như vậy. Dựa theo cách nhìn của Mộ Chỉ Li, kiểu tóc này cũng bộ trang phục cũng là tương xứng, y phục chất liệu tốt mặc người so với y phục rách rưới kia thoải mái hơn nhiều. Tùy ý dạo đường phố, nhìn đường phố hối hả, đầy tiếng gào thét, khóe miệng Mộ Chỉ Li khỏi nở nụ cười. Nhìn đồ bán quán , Mộ Chỉ Li cao hứng hồn nhiên để ý nàng bị người khác theo dõi lâu. lúc Mộ Chỉ Li đem đồ trả lại cho người bán hàng rong, thanh đúng lúc vang lên. “Tiểu mỹ nhân, theo gia nào, gia đảm bảo ngươi được ăn ngon, muốn mua gì gia mua cho ngươi cái đó”. Mộ Chỉ Li quay đầu lại, nhìn về phía người chuyện, gã nam tử ước chừng hai bảy hai tám tuổi, người mặc bộ trường bào màu đen, thoạt nhìn chất liệu tầm thường. Nghĩ đến giá tiền rẻ, nếu là mặc ở người Tô Dự hẳn là vạn phần tuấn, nhưng mặc người nam tử bụng phệ tai to mặt lớn này liền lộ vẻ khó coi. Nghĩ tới lời lúc trước, Mộ Chỉ Li nhíu mày, cũng dự định đáp lại, chuẩn bị rời , nhưng là nam tử này cũng hướng ánh mắt đến bọn hạ nhân bên cạnh, bọn hạ nhân hiển nhiên cũng phải là lần đầu theo làm loại chuyện này rồi, chỉ cần ánh mắt bọn họ liền hiểu được là có ý gì. Bọn hạ nhân lập tức vây quanh Mộ Chỉ Li, để cho Mộ Chỉ Li qua. “Ai nha, tiểu mỹ nhân, ngươi chạy cái gì?” Nam tử kai (kia) cười , sắc mặt đáng ghê tởm làm cho những người xung quanh rất căm giận, chỉ là bọn họ thể làm gì , cho nên chỉ có thể đồng cảm nhìn bị vây ở giữa.“Đáng tiếc a, lại có nương gặp phải tai ương”. “Đúng vậy a, Trình ác bá này mỗi lần ra ngoài đều làm việc ác, là nghiệp chướng a!” “Này, giọng chút, coi chừng bị nghe thấy”. . . . . . . . .Mộ Chỉ Li nhìn nụ cười hèn mọn của kẻ đứng trước mặt, chau mày : “Ngươi tránh ra”. “Tiểu mỹ nhân, ta làm sao lại tránh ra nghe gia , trở về cùng gia”. xong liền hướng Mộ Chỉ Li đánh tới. Mộ Chỉ Li lắc mình cái tránh qua, tránh né nam tử nhào người về phía trước, : “Ngươi cút ngay cho ta, nếu chớ có trách ta khách khí”. nghĩ tới thế nhưng lại bị đụng tới chuyện như vậy, nhìn tên ác bá này làm nàng càng cảm thấy đáng ghét chịu nổi. Vương Thiên Kỳ kể từ khi ra khỏi tửu lâu tâm tình vẫn tốt, cùng Tô Dự hai người chuẩn bị tham gia hội thi thơ, song ở đường cái lại gặp tuyệt thế mĩ nữ bị gã ác bá quấn lấy. Chẳng qua là thoáng nhìn, Vương Thiên Kỳ liền cảm thấy tim mình bị lấy mất rồi, La Thiên thành này cũng , nhưng chẳng bao giờ tìm thấy người trong lòng, nghĩ tới hôm nay lại thấy, dù chưa tiếp xúc, nhưng nhìn nhan sắc nàng giống người phàm trần, liền nhận định nữ nhân này là nữ thần trong cảm nhận của . Song nữ thần trong lòng lại bị cái ác bá tai to mặt lớn kia vây quanh, tự nhiên là lòng đầy căm hận. Tô Dự đứng ở rất xa cũng thấy được hôm đó, từ sau lần trước, vẫn có có cách nào quên được, còn nhớ hôm đó nàng với mình, lần sau gặp mặt tự cho mình tên của nàng. Chẳng qua là nhiều ngày như vậy, cũng chưa từng lại nhìn thấy bóng hình xinh đẹp đó, trong lòng còn mất mác, sợ là nàng rời khỏi La Thiên thành, hôm nay tái kiến sao lại mừng rỡ? Chẳng qua là mặt lộ ra bất kỳ vẻ mặt gì, nhưng là ánh mắt tố cáo hết thảy. nghĩ tới hôm nay gặp mặt, giai nhân thế nhưng lại bị hãm sâu trong khốn cảnh. “Tô Dự, chúng ta mau qua xem chút”. Vương Thiên Kỳ hướng Tô Dự , đợi Tô Dự trả lời, Vương Thiên Kỳ liền dẫn đầu chạy qua. “Hừ, bổn thiếu gia xem ngươi lớn lên cũng tệ lắm, nên cho mặt mũi còn biết xấu hổ, ta cho ngươi biết, ngươi hôm nay cũng phải , cũng phải , bổn thiếu gia coi trọng người nào, có ai có thể chạy mất!” Nam tử sắc mặt nhăn nhó, đắc ý . lúc Mộ Chỉ Li chuẩn bị , Vương Thiên Kỳ cầm lấy chiết phiến hung hăng gõ xuống đầu nam tử kia: “Chỉ bằng ngươi cũng dám lời này?”
Q.1 - Chương 28: hùng cứu mỹ nhân Trình Khải Lỗ đắc ý , lại bị người khác đột nhiên gõ đầu, vừa che đầu, vừa xoay người : “Đồ con thỏ muốn sống kia, dám gõ đầu gia của ngươi,có muốn sống hả!” Song, khi Trình Khải Lỗ thấy diện mạo người phía sau, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. “Ta muốn biết nếu gõ đầu ngươi ngươi cho ta chết như thế nào đây”. Trương Thiên Kỳ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Trình Khải Lỗi, Vương Thiên Kỳ sống đến bây giờ đúng là chưa có ai dám với những lời này. Nghe vậy. Trình Khải Lỗ mặt đầy mồ hôi lạnh, vội : “Vương, Vương đại thiếu, ta biết là ngài a, nếu biết là ngài, cho dù ngài cho ta trăm lá gan ta cũng dám như vậy a”. Trình Khải Lỗi khom người, vốn là bàn tử, tại thực đúng là quả cầu. Tô Dự lúc này cũng đến bên cạnh, nhìn Mộ Chỉ Li mặt mỉm cười thân thiện. Mộ Chỉ Li cũng là cười đáp lại tiếng, nàng đối với Tô Dự cũng có ác cảm, ngược lại nàng cho rằng Tô Dự là người rất tốt. Vương Thiên Kỳ nhìn Trình Khải Lỗi cũng có chú ý tới hai người trao đổi, chiết phiến ngà voi lại lần nữa gõ xuống đầu Trình Khải Lỗi, khí lực so với lần trước còn nặng hơn, Trình Khải Lỗi chút phản kháng cũng có, ngược lại tươi cười phụng bồi : “Vương đại thiếu đánh đúng”. Nhưng trong lòng thầm than, mình cũng có đắc tội Vương đại thiếu a, ngày thường lúc khi nhục thiếu nữ Vương đại thiếu cũng có hỏi tới, hôm nay làm sao lại nhúng tay vào? Dư quang khỏi liếc sang chỗ Mộ Chỉ Li, trong lòng nhất thời hiểu được Vương đại thiếu sợ là coi trọng tiểu mỹ nhân này rồi, cho nên mới làm hùng cứu mỹ nhân, mình xui xẻo bị lợi dụng a. Vương Thiên Kỳ lúc này mới đưa mắt nhìn sang Mộ Chỉ Li, mặt lộ ra nụ cười, : “ nương, vừa rồi mới bị sợ hãi sao?” Mộ Chỉ Li giờ phút này tâm tình là có chút phức tạp, nhất là nhìn nụ cười mặt Vương Thiên Kỳ, nàng lại càng cảm thấy buồn cười! Lúc nãy nam nhân này còn trước mặt mọi người giễu cợt mình, bị mình làm cho tức giận muốn giậm chân, vậy mà giờ lại tới cứu mình? là thiên ý trêu ngươi a! Đối phương biết thân phận của nàng, nàng tự nhiên ra, trêu Vương Thiên Kỳ phen xem thế nào, mặt ra vẻ kinh sợ : “Đa tạ công tử cứu giúp, nếu có công tử. . . ta sợ phải. . . sợ là. . . .” Vương Thiên Kỳ nhìn thấy dáng vẻ chuyện của Mộ Chỉ Li lại càng cảm thấy rung động lòng người, hướng tên bàn tử Trình Khải Lỗi chết bầm kia đạp cước, : “Còn mau xin lỗi nương nhà người ta? Sau này ngươi còn làm chuyện thương thiên hại lý, Trình gia ngươi cũng đừng có ở lại La Thiên thành này nữa”. Nghe vậy, Trình Khải Lỗi mặt cười đống nhìn Mộ Chỉ Li, chắp tay : “Vị nương này, mới vừa rồi là ta đúng, ta chỉ là đùa giỡn, nương đại nhân đại lượng, đừng cùng tiểu nhân ta so đo”. Mộ Chỉ Li nhìn khuôn mặt Trình Khải Lỗi dường như ép chặt lại chỗ, vốn là bình thường khuôn mặt mập mạp nhìn lắm, nay lại càng mơ hồ, trong lòng thầm than kẻ này tốc độ biến đổi sắc mặt là nhanh, người như thế có thể là bại hoại, khi dễ Mộ Chỉ Li cũng phải chỉ có đơn giản như thế là xong, chẳng qua cục diện bây giờ thích hợp lắm thôi. Mộ Chỉ Li nhìn Vương Thiên Kỳ điềm đạm đáng : “Đa tạ công tử”. Vương Thiên Kỳ thầm nghĩ trong lòng thấy vẫn còn chưa hài lòng, xoay người lại nhìn thấy Trình Khải Lỗi vẻ mặt tham lam nhìn Mộ Chỉ Li, trong lòng cực kỳ khó chịu, hướng Trình Khải Lỗi đạp thêm cước, tức giận : “Còn mau cút !” Cho đến lúc này, Trình Khải Lỗi mới kịp phản ứng: “Ta cút, ta cút ngay”. Liền mang theo đám hạ nhân chạy trối chết, đợi lúc nữa mới sợ mình khó giữ được cái mạng này. Sau khi rời khỏi tầm mắt của Vương Thiên Kỳ, bọn hạ nhân nhịn được : “Thiếu gia, đại mỹ nhân như vậy mà người cứ thế bỏ qua sao?”. Mỹ nhân vừa rồi là lần đầu tiên nhìn thấy có người đẹp giống như tiên nữ vậy. Sở dĩ còn nhắc đến là bởi vì bình thường Trình Khải Lỗi sau khi hưởng dụng tiểu mỹ nhân xong cũng tiện nghi cho bọn người này, cứ như vậy buông tha, dĩ nhiên nỡ. Chẳng qua là Mộ Chỉ Li đặc biệt, đại mỹ nhân như vậy, cho dù đắc thủ, Trình Khải Lỗi cũng tuyệt đối để cho người khác chạm vào. Trình Khải Lỗi vỗ vỗ đầu hạ nhân : “Cùng Vương đại thiếu đoạt nữ nhân, ngươi nghĩ gia ngươi ngại mệnh đủ dài sao?” Trình gia ở La Thiên thành coi như có chút thực lực, nhưng cung so với Vương gia khổng lồ, Trình gia căn cản được coi là cái gì, Vương Thiên Kỳ chỉ cần câu, sợ là Trình gia bọn họ kể từ hôm nay coi như biến mất. . . . . Trình Khải Lỗi mặc dù thông minh, nhưng cũng ngu ngốc, điểm đạo lý này hiểu được. “Dạ dạ dạ, công tử minh”. Bọn hạ nhân vội vàng trả lời. Trình Khải Lỗi lại vỗ cái xuống đầu hạ nhân: “Óc heo như ngươi, dĩ nhiên suy nghĩ thấu đáo như thiếu gia ta!”. biết có phải hay bị ảnh hưởng do vừa bị Vương Thiên Kỳ đánh hai lần mà muốn bù lại, Trình Khải Lỗi cảm giác đánh người rất tốt. . . . . . . . “ biết nương chuẩn bị đâu?” Vương Thiên Kỳ đến bên cạnh Mộ Chỉ Li, hữu lễ , bộ dáng kia nhìn qua giống như phong độ nhàng, chẳng qua là vì chuyện lúc trước, Mộ Chỉ Li đối với hoàn toàn có ấn tượng tốt. Mộ Chỉ Li thân phận chuyển đổi cực nhanh, cùng với lúc trưa rất giống nhau, trong nháy mắt liền trở thành tâm điểm của mọi người hâm mộ. “Ta nghe hôm nay có hội đèn lồng, ra ngoài muốn đến xem thử phen, nghĩ tới lại gặp phải chuyện như vậy”. “ ra là như vậy, hội đèn lồng buổi tối mới có thể náo nhiệt, nếu nương chê chi bằng cùng hai người tại hạ cùng đến tham gia hội thi thơ?” Nghe vậy, Mộ Chỉ Li cũng nghi ngờ, hôm nay là đủ náo nhiệt a, chỉ có hội đèn lồng, còn có hội thi thơ, đáng thương cho Mộ Chỉ Li trước kia vẫn sống trong sân của Mộ gia, ngay cả hoạt động như thế này cũng chưa bao giờ từng thấy qua, nếu hôm nay có cơ hội, nàng tất nhiên cự tuyệt, cùng tới xem cuộc vui cũng tồi. “Vậy xin làm phiền công tử”. Mộ Chỉ Li giọng , bộ dáng ôn nhu hữu lễ làm cho nam tử khuynh tâm dứt. Tô Dự lúc này mới mở miệng : “ nương, từ sau lần trước từ biết, nhiều ngày gặp, nghĩ tới hôm nay có thể gặp lại”. Mộ Chỉ Li gật đầu, nụ cười lộ ra vẻ tự nhiên: “Đúng vậy a, là có duyên”. Vương Thiên Kỳ nghe được lời của hai người kinh ngạc : “Hai người là quen biết?” nghĩ tới hai người thế nhưng quen biết nhau. “Từng gặp mặt qua lần, Thiên Kỳ, nàng chính là thú vị mà ta với huynh”. Tô Dự cười , từ đến lớn có bao nhiêu người có thể làm cho lưu lại ấn tượng sâu đậm, từ sau lần trước chỉ trong khoảng thời gian ngắn có thể nhớ lấy nàng, chỉ bởi vì nàng có tư thái khuynh thành, mà còn là vì nàng đặc biệt. Vương Thiên Kỳ lúc này mới nhớ tới mấy ngày nay Tô Dự có nhắc tới với mình thú vị, nàng lớn lên so với muội muôi Vương Nhược Linh của mình còn đẹp hơn, lúc ấy còn tin, đều nghe danh bằng gặp mặt, hôm nay vừa nhìn thấy muốn cũng phải thừa nhận, trước mặt mình còn đẹp hơn cả muội muội của mình. Nhìn ánh mắt của hai người xuất có vẻ khác thường, Tô Dự phải là cũng thích nàng ?
Q.1 - Chương 29: Oan gia ngõ hẹp Mộ Chỉ Li theo hai người đến địa điểm của hội thơ, theo ý nghĩ của nàng địa điểm diễn ra hội thơ có kiến trúc tương tự với tửu lâu, nhưng mà thực thế lại hoàn toàn bất đồng so với ý nghĩ của nàng. Ở trước mặt nàng chính là tòa bảo tháp cao ước chừng hơn mười tầng, cả tòa bảo tháp lấy màu trắng làm chủ đạo, vô luận là tượng gỗ điêu khắc hay điêu khắc gạch đều rất tinh xảo, làm cho người ta có từ nào để bắt bẻ được, phía đỉnh cao nhất của tòa bảo tháp là dạ minh châu cực kỳ tráng lệ, thoạt nhìn vô cùng nguy nga và tráng lệ. Nghe đây là địa điểm trao đổi thơ văn của văn nhân La Thiên thành, hội thi thơ hàng năm cũng hấp dẫn rất nhiều người đến đây tham quan, cho nên tháp này được gọi là Thi tháp. Xu hướng của toàn bộ thế giới Thiên Huyền đại lục này đều tu luyện Thiên lực, chỉ có rất ít số người có gia thế tu luyện Thiên lực đồng thời đối với thơ ca có chút tình cảm sâu đậm, dĩ nhiên bọn họ cũng tiêu tốn quá nhiều thời gian ở phương diện này, mà số người ở phương diện tu luyện có tiềm lực có thể ở phương diện này nghiên cứu sâu chút. Mộ Chỉ Li tò mò biết thơ mà nàng biết cùng thơ ở đây có khác biệt hay ? “Thỉnh” Vương Thiên Kỳ hữu lễ, mời Mộ Chỉ Li vào trước, Mộ Chỉ Li cũng từ chối, trực tiếp vào, đợi sau khi nàng vào, Mộ Chỉ Li có loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng, nơi này chung quanh treo tranh chữ, rất nhiều văn nhân nhã sĩ tụ tập, bắt chuyện lẫn nhau. Mấy người vừa đến liền trở thành tiêu điểm mọi người chú ý. “Vương công tử tới a, ngưỡng mộ lâu ngưỡng mộ lâu”. “Tô công tử, biết mọi chuyện gần đây có tốt ”. . . . . . . . . Tất cả mọi người cùng hai người kia bắt chuyện, nhưng ai cùng Mộ Chỉ Li chào hỏi, chẳng qua là người quan sát nàng cũng ít, mỹ nữ như thế có ai muốn tiến đến gần a? Chẳng qua đáng tiếc giai nhân lại đứng bên cạnh hai người kia làm cho bọn họ dám tiến lên. lúc bọn họ chào hỏi, hai tướng mạo xinh đẹp tới bên cạnh, người trong số đó nghiễm nhiên chính là Vương Nhược Linh gặp mặt, người còn lại mặc dù chưa thấy qua, nhưng Mộ Chỉ Li cũng đại khái đoán ra nàng chính là muội muội của Tô Dự, trong tam đại mỹ nữ La Thiên thành Tô Yên Nhiên. Vương Nhược Linh người mặc áo bích lục ngọc yên, cùng váy dài tán hoa thủy vụ lục thảo bách, và bích thủy bạc yên sa, càng làm tôn thêm vẻ mảnh khảnh, ngũ quan xinh xắn, hôm nay hiển nhiên chuẩn bị trang phục tỉ mỉ, thoạt nhìn càng thêm động lòng người, mái tóc dài búi thành búi tóc lưu thủy, tương xứng với bích lục trâm long lanh óng ánh, thể thừa nhận đích thực là mỹ nhân. Còn Tô Yên Nhiên mặc toàn màu tím rất giống Vương Thiên Kỳ, mặc váy màu tím cẩm chức, eo quấn vải, cũng ra chỗ dư thừa nào, đầu cài trâm thất bảo san hô, khuôn mặt như phù dung. Mi mắt cụp xuống, thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh, khuôn mặt nhắn cỡ bằng bàn tay của nàng làm cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là ánh mắt của nàng, ướt át giống như ao thanh tuyền, làm cho người ta đắm chìm ở trong đó. So vẻ hoa lệ với hai người đó, Mộ Chỉ Li trang phục giản lược hơn nhiều lắm, nhưng khí chất xuất trần các nàng cách nào có được, bàn về tướng mạo, Mộ Chỉ Li vẫn hơn chút. Vương Nhược Linh cùng Mộ Chỉ Li có thể là kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt! Nhất là Mộ Chỉ Li còn đứng bên cạnh Tô Dự! Đây là chuyện tình mà nàng thể. . . tha thứ nhất! “Sao ngươi lại ở chỗ này?” Vương Nhược Linh tới bên cạnh Mộ Chỉ Li chất vấn. Mộ Chỉ Li nhìn Vương Nhược Linh bộ dạng ngông cuồng tự đại, trong lòng cảm thấy khó chịu: “Ta tại sao lại thể ở chỗ này?”. Sau khi nhìn sang Tô Dự, Mộ Chỉ Li tiện đà : “Tô Dự dẫn ta tới”. Nàng phải quan tâm Tô Dự sao? Ta liền cố ý như vậy đấy. Quả nhiên, nghe được lời của Mộ Chỉ Li , Vương Nhược Linh lập tức liền bĩu môi : “Dự ca ca, là như vậy sao?” “Đúng vậy”. Tô Dự cũng giấu giếm, trực tiếp hồi đáp, làm Vương Nhược Linh lại càng tức giận chịu được. Tô Yên Nhiên đứng ở bên bắt đầu đánh giá Mộ Chỉ Li, nghĩ tới lại gặp được vị nữ tử như vậy, giống như người chịu khói lửa nhân gian, bộ quần áo màu trắng mặc người nàng lại thích hợp như thế, tựa hồ trời sinh nàng liền thích hợp với màu trắng, La Thiên thành từ khi nào lại có như vậy? Nhất là khi phát ra ánh mắt nam tử chung quanh đều dừng lại người nàng ta, phải biết rằng lúc trước nàng cùng Vương Nhược Linh mới là tiêu điểm a. “Vương đại ca, vị nương này là?” Cũng có hỏi Tô Dự mà là hỏi Vương Thiên Kỳ. Nàng biết Vương Thiên Kỳ đối với nàng vẫn luôn là có chút hảo cảm. Nghe vậy, Vương Thiên Kỳ có chút sửng sốt, đến bây giờ vẫn còn chưa biết phương danh của giai nhân đây! “ nương, biết phương danh của người là gì?” Mộ Chỉ Li khỏi nhìn về phía Tô Dự, mà Tô Dự cùng lúc cũng quay đầu nhìn về phía Mộ Chỉ Li, khóe miệng của mang theo nụ cười nhợt nhạt: “ đáp ứng ta mà quên mất sao, tại có thể tên của nàng rồi”. Mộ Chỉ Li gật đầu: “Ta tên là Mộ Chỉ Li”. Lời vừa ra, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, Mộ Chỉ Li phải là đệ nhất xấu nữ sao? trước mặt cũng giống người phàm, chênh lệch giữa hai người khỏi quá mức . Cho dù Mộ Chỉ Li ra tên của nàng mọi người ở chỗ này đều hẹn mà cùng cho là Mộ Chỉ Li này phải là Mộ Chỉ Li kia, chẳng qua chỉ là trùng tên thôi. Ngay cả Vương Thiên Kỳ cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua là Tô Dự có chút nghi ngờ, vậy chẳng quá đúng dịp? Lúc trước thấy hai người quá giống nhau, nhưng là tướng mạo . . . Vương Thiên Kỳ trong lòng có chút thoải mái, ràng là mình hỏi, tại sao lại muốn nhìn Tô Dự? “Mộ Chỉ Li, ha ha, thế nhưng lại cùng tên với đệ nhất xấu nữ, nghĩ qua ngươi cùng nàng cũng kém bao nhiêu đâu!” Vương Nhược Linh giễu cợt nhưng trong lòng suy xét xem nàng ta cùng Tô Dự đến tột cùng có cái gì . Mộ Chỉ Li thế nhưng lại lơ đễnh: “Ta chính là nàng thế nào, tướng mạo của ta hơn ngươi, vậy ngươi chẳng phải ngay cả đệ nhất xấu nữ cũng bằng sao?” Vương Nhược Linh sắc mặt biến thành xanh mét, lấy ra roi bên hông muốn đánh Mộ Chỉ Li, lúc Mộ Chỉ Li chuẩn bị ngăn cản, Vương Thiên Kỳ bắt được roi, trách cứ: “Hồ nháo, bây giờ là lúc nào, quá biết lễ nghĩa”. “Ca, ca sao lại che chở cho ngoại nhân!” Vương Nhược Linh là bị chọc giận muốn chết. “ nên cố tình gây !” Vương Thiên Kỳ nhíu mày, nhìn về phía Mộ Chỉ Li nở nụ cười: “Muội muội của ta tương đối nóng nảy, ta thay nàng hướng ngươi lời xin lỗi”. “Tại sao phải hướng nàng xin lỗi!” Vương Nhược Linh ngừng kéo tay lấy roi về phía mình, thực lực của nàng làm sao so sánh được với Vương Thiên Kỳ. “Nếu Vương công tử như vậy, ta cũng so đo. Vương nương đúng là tầm thường a, lần đầu tiên Tô công tử thay ngươi hướng ta xin lỗi, lần thứ hai là Vương công tử, ta là tò mò về lần sau a”. Đáy mắt Mộ Chỉ Li đều là giễu cợt, mỗi lần nhìn thấy loại nữ nhân như bình hoa có đầu óc này nàng cảm thấy rất là có gì để . “Ngươi!” Vương Nhược Linh thừa dịp Vương Thiên Kỳ để ý, rút roi về, lần nữa hướng về phía Mộ Chỉ Li đánh roi, lần này bởi vì đột nhiên xuất , cũng có người khác kịp thời tới ngăn cản, Mộ Chỉ Li nhìn roi càng ngày càng tới gần cũng chỉ cười. . .