Q.3 - Chương 64: Tin tức Trước mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra nụ cười, phối hợp với vẻ mặt của Hàn Như Liệt hỏi: “Như vậy chàng hiểu đặc điểm của Mị ảnh thần điêu là cái gì?” “Khụ khụ” Hàn Như Liệt ra vẻ hắng giọng cái, : “Mị ảnh thần điêu là thú thuộc loại điêu*(điêu là con chồn), thực lực của Mị ảnh thần điêu trưởng thành tương đương vói Thiên Huyền Tam Cảnh, nhưng là bọn nó khó đối phó nhất cũng phải là thực lực của bọn nó, mà là tốc độ của bọn nó. Mị ảnh thần điêu tới vô ảnh vô tung, tốc độ cực nhanh thậm chí là mắt thường thấy kịp, cũng chính vì vậy người có thể bắt được người của bọn nó rất ít, cộng thêm bọn nó thể tích lớn, trong ngày thường hiếm thấy, chỉ có Hoàn Lăng quốc mới có hữu của nó, cho nên biết Mị ảnh thần điêu chính xác rất ít người.” Nghe xong lời của Hàn Như Liệt…, Mộ Chỉ Ly trầm ngâm chốc lát : “Như thế đến, thực lực của Mị ảnh thần điêu cũng khó đối phó, nhưng chúng ta muốn vượt qua tốc độ kia đem bắt được khó khăn cũng rất lớn.” Thiên nhi khoát tay : “ bước coi là bước sao, chỉ có thấy Mị ảnh thần điêu chúng ta mới có thể nghĩ ra phương pháp ứng đối tốt hơn.” Bọn họ hôm nay chỉ biết là Mị ảnh thần điêu tốc độ rất nhanh, nhưng cách nào phán đoán đến tột cùng là nhanh đến cấp độ như thế nào. Mộ Chỉ Ly gật đầu đồng ý với cách của Thiên nhi, Hàn Như Liệt cười : “Hoàn Lăng quốc này tuy chẳng qua là vương quốc trung đẳng, bất quá nếu là tìm chút cao thủ hỏi thăm mà …, tin rằng bọn họ đối với Mị ảnh thần điêu biết ít, đối với chuyện của chúng ta cũng có trợ giúp rất lớn.” lại bên ngoài nhiều năm, đối với phương thức sinh tồn bên ngoài sớm như lòng bàn tay. Bởi vì cái gọi là ra cửa nhờ vả bằng hữu, từ trong miệng người khác nhận được tin tức mình cần thiết thể nghi ngờ là phương pháp tốt. “Nghe lời chàng” Mộ Chỉ Ly lên tiếng , bọn hôm nay cũng chỉ có thể thông qua phương pháp như vậy. Bất luận hỏi thăm được cái gì tóm lại đều sai, trước mắt ngay cả bộ dạng mị ảnh thần điêu như thế nào bọn họ cũng biết, càng biết đến tột cùng nó thường lui tới ở địa phương nào. Hoàn Lăng quốc này mặc dù là vương quốc trung đẳng, nhưng phạm vi cũng phải là lớn bình thường, nếu biết mà làm xằng bậy tìm lung tung lời mà …, sợ là thời gian ba tháng ngay cả bóng dáng mị ảnh thần điêu bọn họ cũng thấy đến. Sau khi quyết định điểm này, ba người chính là bắt đầu trước chủ thành Hoàn Lăng quốc. Dưới loại tình huống này ở bên trong thành sợ là chiếm được tin tức gì hữu dụng, đường tới, cảm thụ được khí xung quanh dễ dàng, tâm tình ba người cũng là cực kỳ vui vẻ. Hàn Như Liệt nắm tay bé mền mại như có xương của Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt tuấn dật đều tràn đầy nụ cười. Bốn tháng chưa gặp Chỉ Ly, rất là tưởng niệm, có thể ở bên người nàng cảm giác này là tốt. hy vọng mấy ngày như vậy có thể sớm đến, bởi vậy bọn họ có thể mỗi ngày ở cùng chỗ, cũng là cần chịu đựng loại nỗi khổ tương tư này. Hôm nay tất cả mọi người trong Hàn gia đón nhận thân phận Chỉ Ly, thậm chí những gia tộc có quan hệ tệ với Hàn gia cũng là biết chuyện này rồi, tại Chỉ Ly Hàn gia tuyệt đối gặp phải bất luận kẻ nào ngăn trở, thân phận nữ chủ nhân tương lai của nàng được mọi người biết. Lần này đến đây tìm Chỉ Ly, Hàn Thành Hạo chẳng những có phản đối, ngược lại còn rất ủng hộ . Kể từ khi Hàn Như Hạo chết, vấn đề trong gia tộc cũng ít ít, có ai còn dám mơ tưởng đến vị trí thiếu chủ của . Tam trưởng lão có đứa cháu Hàn Như Hạo này cũng là đánh mất ý chí chiến đấu, cả ngày sống ở trong phòng của mình rất ít lộ diện, địa vị ở Hàn gia cũng là ngày càng xuống thấp, Tam trưởng lão sở kiến thế lực nhiều năm giờ đây hoàn toàn sụp đổ. Mộ Chỉ Ly tùy ý Hàn Như Liệt lôi kéo nàng, mười ngón tay đan xen. Cảm thụ được nhiệt độ trong lòng bàn tay Hàn Như liệt, nàng chỉ cảm thấy mình phảng phất tìm được nơi nương tựa, mấy tháng gặp, nhưng trong lúc đó bọn họ có cảm giác bất hòa nào. Mặc dù so đôi tình nhân luôn quấn quýt khác cũng chênh lệch bao nhiêu, chẳng qua là nàng cũng hy vọng có thể thường xuyên nhìn thấy Liệt. Nhìn như hành động của hai người có vẻ bình thường nhưng trong mắt người khác có vẻ đặc thù, dù sao đại lục Thiên Huyền cũng có cởi mở như vậy, cho dù là vợ chồng cũng nắm tay nhau ở đường cái như vậy. Cộng thêm ba người cũng là tư thế tuyệt hảo, vừa nhìn cũng biết tuyệt đối phải là người bình thường, đương nhiên càng thêm làm người khác chú ý. Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều rơi vào người ba người . Người như vậy trong ngày thường rất ít khi nhìn thấy, toát ra vẻ quý khí kia liền làm cho người ta sợ hãi than dứt. biết đến tột cùng là cái dạng gia tộc gì có đệ tử như vậy. Dọc theo đường bất luận nam nữ già trẻ cũng là kinh ngạc nhìn ba người, trong mắt lóe ra cảm xúc hâm mộ. Tầm mắt phảng phất giống như có nhìn thấy mọi người, ba người phối hợp tiêu sái, loại nhìn chăm chú này bọn họ sớm thành thói quen, cũng sinh ra cảm xúc khác. Về phần ánh mắt quái dị Mộ Chỉ Ly càng sợ chút nào, trong thế giới của nàng chỉ có mấy người, còn cách nhìn của những người khác hết thảy đều quan trọng Thành Lạc Hà. trong những chủ thành của Hoàn Lăng quốc. Trải qua phen lên đường, ba người rốt cuộc cũng tới thành Lạc Hà. Thành Lạc Hà quả nhiên hổ là chủ thành, so với những thành trì mà đám người Mộ Chỉ Ly trải qua dọc đường muốn lớn hơn mấy lần, bất luận là dòng người hay là phạm vi thành trì đều vượt qua xa thành trì có thể sánh bằng. Nhiều loại cửa hàng, tiếng thương nhân rao hàng cùng với người đường lui tới tạo thành một bức tranh cuốn, vô cùng náo nhiệt. Những người này mặc dù có thực lực mạnh mẽ, nhưng là cuộc sống của bọn họ giống như trước trôi qua rất vui vẻ. Nàng còn từng nhận thức hạnh phúc đơn giản như thế, dường như cuộc sống như vậy cũng tệ. Hàn Như Liệt nhìn ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhìn về phía xung quanh cùng với ánh mắt biến hóa, liền đoán được ý nghĩ của Mộ Chỉ Ly, khỏi chiết chặt tay Mộ Chỉ Ly, tựa vào bên tai Mộ Chỉ Ly giọng : “Đợi đến tương lai hết thảy vấn đề đều xử lý xong, ta đáp ứng nàng đến lúc đó nàng muốn nơi nào làm những thứ gì ta đều phụng bồi nàng.” Loại cuộc sống đơn giản này, có đôi khi cũng có đồng dạng cảm khái. Kể từ khi mới ra đời tới nay, trong sinh hoạt của tràn ngập chính là tu luyện cùng thực lực, thời thời khắc khắc đề phòng bọn họ hãm hại, loại cuộc sống buồn lo này mặc dù coi là tốt, nhưng là có loại hạnh phúc khó lên lời. Có đôi khi, chỉ cảm thấy cuộc sống của bọn họ tuy là ở cùng cái đại lục, nhưng phảng phất giống như cuộc sống ở hai thế giới, hoàn toàn hai thế giới giống nhau. Nghe vậy, trong mắt Mộ Chỉ Ly lên vẻ: “Đợi đến sau này, chỉ cần có thể ở chung chỗ chính là tốt nhất.”Hôm nay bọn họ tại từng người cố gắng hoàn tất tất cả mục tiêu, lý tưởng của họ, chờ sau khi hết thảy đều hoàn thànhm bọn họ có thể an tâm sống cuộc sống mà họ mong muốn. Thiên Nhi bên nghe lời của hai người…, tựa hồ thấy được hai người bọn họ miêu tả tương lai, chẳng biết tại sao trong lòng cũng có loại cảm xúc hâm mộ. Vây ở trong Thiên Sát Cổ giới tám trăm năm nàng đều nhìn vô cùng thấu triệt nhiều chuyện tình thế gian. Bọn họ theo đuổi đến cuối cùng là đỉnh cao của võ học, tin tưởng bất luận là Chỉ Ly hay là Hàn Như Liệt cũng buông tha cho điểm này, nhưng dạo chơi cuộc sống cùng theo đuổi võ đạo lại xung đột chút nào, chẳng qua là đổi lại loại phương thức sống bọn họ có lẽ trôi qua càng thêm thích ý sao. Vào giờ khắc này, nàng đột nhiên cũng hi vọng bên cạnh mình cũng có thể có người như vậy, mà khi thời điểm nàng nghĩ tới đây trong đầu chút cũng là tự chủ ra thân ảnh màu tím. Thời điểm ý thức được mình nghĩ gì, trước mặt Thiên Nhi lộ ra thần sắc kinh khủng. Vội lắc đầu đem ý nghĩ trong đầu làm cho xóa , nàng đến tột cùng suy nghĩ cái gì, thế nhưng lại nghĩ tới con sói ngu xuẩn kia, nhất định là mình hồ đồ rồi! Ở thành Lạc Hà trải qua phen hỏi thăm sau cũng biết được đệ nhất thế gia ở thành Lạc Hà thành chính là Lam gia, mà phủ đệ Lam gia cũng ở trong giải đất trung tâm thành Lạc Hà. Xác nhận điểm này, ba người chính là hướng Lam gia tới. Cửa Lam phủ. “Xin hỏi các ngươi là người phương nào?” Hai gã hộ vệ giữ cửa đồng thời lên tiếng , chặn lại cước bộ ba người Mộ Chỉ Ly. Hai gã hộ vệ trong lòng cũng mang theo tia kinh ngạc, từ nơi này ba người toát ra khí chất vừa nhìn cũng biết bọn họ tuyệt đối đơn giản, nhất là từ người của bọn họ có thể cảm nhận được cổ nồng đậm uy áp, làm cho người ta sinh ra nổi chút lòng phản kháng nào. Cũng chính vì vậy, trong ngày thường bọn họ lớn lối nhưng nhìn thấy ba người này ngữ khí cũng trở nên khách khí, này nếu là chọc phải người thể chọc mà …, chuyện tốt của bọn họ cũng chấm chứt tại đây.. “Chúng ta tìm gia chủ Lam gia, phiền toái thông báo tiếng.” Hàn Như Liệt thèm để ý chút nào , gia chủ nho trong mắt đúng là coi là cái gì. Hộ vệ tuy cảm thấy lời rất kỳ quái, nhưng cũng dám trì hoãn, xoay người liền chuẩn bị trước thông báo. Song lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng là lên tiếng : “Chờ chút” Thoáng chốc, hộp gấm chính là xuất trong tay Mộ Chỉ Ly, giao cho hộ vệ : “Cái này ngươi mang đến cho gia chủ các ngươi nhìn.” Trong hộp gấm là viên đan dược lục phẩm, tuy đan dược lục phẩm mặc dù khó có được, có thể gia chỉ Lam gia cũng có, nhưng người có thể vừa ra tay liền giao ra quả lục phẩm đan dược, cho dù là gia chủ Lam gia cũng buông tha cho cơ hội kết giao này. Sau khi nhận lấy hộp gấm, sắc mặt hộ vệ hiển nhiên trở nên càng thêm cẩn thận, thậm chí có tín vật, vậy nhất định là người cùng gia chủ quen biết, trừ khả năng này ra cũng có những thứ giải thích khác. Thời điểm Lam Cảnh Trác nghe hạ nhân có ba người trẻ tuổi tìm đến mình chân mày tựu nhíu lại, căn cứ theo hình dung của hộ vệ xác định mình căn bản là nhận ra mấy người trẻ tuổi này. đường đường gia chủ Lam gia như thế nào gặp liền gặp ? chuẩn bị khiển trách hộ vệ, hộ vệ liền đem hộp gấm đưa cho . “Gia chủ, vị nương kia để cho ta đem cái hộp gấm này giao cho ngài.” Hộ vệ cẩn thận từng ly từng tí, nhưng là biết… nhất là ánh mắt nhìn người, nhìn bộ dáng kia của gia chủ chính là biết gia chủ đại khái cũng nhận ra ba người kia chuẩn bị khiển trách mình. “Nga?” Lam Cảnh Trác kinh ngạc , khó có thể bọn họ nhận biết mình hay sao ? Lam Cảnh Trác đem hộp gấm mở ra, sắc mặt chính là thay đổi, ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc kia, mặc dù cũng phải là dược sư nhưng cũng có thể nhận ra được đây là đan dược lục phẩm. Đan dược lục phẩm đan dược mới có đặc thù, đan dược lục phẩm này cho dù là Lam gia cũng có bao nhiêu, dù sao đan dược lục phẩm riêng gì giá tiền cao quý, mặc dù có kim tiền cũng nhất định có thể đủ mua được lục phẩm đan dược. Dược sư ở đại lục Thiên Huyền có thể luyện chế ra đan dược lục phẩm tồn tại cực ít, mặc dù cả Hoàn Lăng quốc cũng bất quá chỉ có vị thôi, bởi vậy có thể thấy được lục phẩm đan dược này đến tột cùng có nhiều khó khăn. Thân là gia chủ Lam gia khỏi thấy được chút như vậy, đối phương tiện tay liền có thể lấy ra viên đan dược, đủ để chứng minh bối cảnh đối phương đơn giản. Mà chính là hình thức cách làm thể nghi ngờ là vì để cho mình trước thấy bọn họ, nếu là đoán lầm mà …, ba người này phải là có chuyện muốn tìm hỗ trợ mới đúng. Giúp việc có thể cùng người như vậy giao hảo, đối với Lam gia mà cũng phải là chuyện xấu, ngược lại chính là chuyện tốt. “Ba người bọn họ ở nơi nào? Nhanh lên chút đưa bọn họ mời tiến đến.” xong, Lam Cảnh Trác cũng lại sửa lời : “Thôi, hay là ta cùng ngươi đón.”Khách quý như vậy thể tiếp đón chậm trễ được. Nghe được lời của Lam Cảnh Trác…, hộ vệ kia cũng là ngây ngẩn cả người. có nghe lầm chứ, gia chủ lại muốn tự mình nghênh đón bọn họ, như vậy bối cảnh ba người trẻ tuổi này mạnh cỡ bao nhiêu? May là lúc trước bọn họ cũng có đắc tội ba vị trẻ tuổi kia, nếu mà mói bọn họ rất thảm. Ba người Mộ Chỉ Ly đợi lát chính là thấy tên hộ vệ kia chạy trở lại, ở bên cạnh hộ vệ còn có gã bốn mươi tuổi đoán chừng là trưởng giả, trưởng giả thực lực tầm thường, tướng mạo lại càng mang theo loại cảm giác uy nghiêm, thời điểm nhìn thấy ba người mặt cũng là nở nụ cười. Nhìn thấy tên trưởng giả này, bọn họ chính là biết người này chính là gia chủ Lam gia Lam Cảnh Trác thể nghi ngờ. “ biết ba vị tìm ta chuyện gì? Mời vào bên trong thương lượng.” Lam Cảnh Trác thái độ cực kỳ khách khí, bởi vì thời điểm khi lần đầu tiên nhìn thấy ba người trẻ tuổi này chính là biết ba người này là phải là người bình thường, cho dù là đệ tử hoàng gia thoạt nhìn cũng có loại quý khí cùng với tự tin này. Đây tuyệt đối phải là người bình thường có thể có được, trong lòng của lại càng có loại phỏng đoán, mấy người này chừng là người trong môn phái cường đại. Có lẽ cũng chỉ có đệ tử trong môn phái mới có thể như vậy cùng người khác bất đồng. Tuổi của bọn họ tuy , để cho kinh hãi chính là thực lực của bọn họ thế nhưng so với mình người gia chủ này thực lực mạnh hơn. Như thế xem ra đối phương để cho hạ nhân tới thông truyền là vô cùng cho mình mặt mũi, nếu lấy thực lực đối phương hoàn toàn có thể suy nghĩ những thứ này, sau khi biết được những thứ này nếu còn khách khí với bọn họ mà …, vậy là khác gì là muốn chết. Thái độ của Lam Cảnh Trác cực kỳ tệ, ba người khẽ gật đầu sau đó chính là theo Lam Cảnh Trác cùng nhau vào Lam gia. Lam gia có thể vô cùng khổng lồ xa hoa, đây cũng là tượng trưng cho thực lực Lam gia, chỉ là thấy qua ba người đối với lần này cũng có cảm giác quá lớn, nhất là Hàn Như Liệt lại càng chút hứng thú đánh giá nào. Ba người xuất đưa tới chú ý của các đệ tử Lam gia, các đệ tử cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy ba người lạ mặt kia nhìn thấu , kỳ quái hơn nữa chính là thái độ gia chủ đối với bọn họ khách khí như thế, vậy lại càng làm cho người ta nghi ngờ thân phận ba người này. “Bọn họ đến tột cùng là người nào a? Lại có thể để cho gia chủ tự mình nghênh đón.” “ biết a, xem bộ dáng bọn cũng biết là phi phú tức quý*( giầu cũng quý), chừng là người trong hoàng thất đấy!” “Nếu là người trong hoàng thất há lại chỉ có ba người bọn họ? Trước đó nhất định có người thông truyền, ta xem chuyện phải là đơn giản như vậy .” “Nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Tướng mạo của hai này có thể so sánh với Thiên Tiên a, so với đệ nhất mĩ nhân Hoàn Lăng quốc chúng ta còn muốn xinh đẹp hơn a!” gã nam tử kinh ngạc , trong mắt tràn đầy kích động. Mỹ nhân như thế nếu phải tận mắt nhìn thấy còn là khó có thể tưởng tượng tượng. “Nam tử kia cũng tốt tuấn a, áo màu đỏ mặc ở người của là quá xứng rồi!” Bọn nữ tử rối rít vui vẻ , cùng tên nam tử mặc áo hồng này so sánh, nam tử tuấn trong ngày thường bọ họ chứng kiến căn bản xứng với hai chữ tuấn! Trong tiếng đàm luận của các đệ tử Lam gia, ba người Mộ Chỉ Ly cùng Lam Cảnh Trác cùng nhau tiến vào trong phòng khách. “ biết ba vị tìm ta có việc gì? Cứ đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được tất nhiên từ chối.” Lam Cảnh Trác lên tiếng , lời này có thể vô cùng thông minh. Vừa bắt đầu liền có thái độ cho thấy mình nguyện ý giúp đỡ, để cho ba người bọn họ đối với mình có ấn tượng tốt hơn bậc Hàn Như Liệt gật đầu: “Kia trước liền cám ơn Lam gia chủ, chúng ta lần này đến đây là có chuyện muốn hướng Lam gia chủ hỏi thăm.” Hàn Như Liệt thẳng vào vấn đề , thời gian là nhân tố quan trọng nhất đối với bọn họ, đương nhiên cũng muốn lãng phí quá nhiều thời gian. Mộ Chỉ Ly trong lòng thầm than gia chủ Lam gia này cũng là người thông minh, cùng trao đổi chút cũng uổng sức lực, cùng người như thế hợp tác chắc chắn là đồng bạn lý tưởng nhất. Nghe được lời của Hàn Như Liệt…, Lam Cảnh Trác cũng là thở phào nhõm: “ biết là chuyện gì? Tại hạ nhất định có gì đấy tuyệt dối.” viên đan dược lục phẩm chỉ là vì hỏi thăm chút chuyện, này xuất thủ đúng là khá lớn. “ biết Lam gia chủ có hiểu biết gì về Mị ảnh thần điêu?” “Mị ảnh thần điêu?” Lam Cảnh Trác mặt lộ ra tia kinh ngạc, nghĩ tới bọn họ hướng mình hỏi thăm dĩ nhiên là Mị ảnh thần điêu: “Mị ảnh thần điêu là loại thú duy nhất tại Hoàn Lăng quốc, thực lực vô cùng cường đại, đạt đến trình độ Thiên Huyền Tam Cảnh, hơn nữa tốc độ cực nhanh, cho dù là cao thủ Thiên Huyền Ngũ cảnh sợ là cũng cách nào đuổi theo. biết các ngươi hỏi cái này làm cái gì?” “ có gì, chỉ là muốn biết tốc độ của Mị ảnh thần điêu thôi.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng , lý do này căn bản cũng có cần thiết hướng Lam Cảnh Trác giải thích: “Tốc độ Mị ảnh thần điêu có thể so với cường giả Thiên Huyền Ngũ cảnh, lục cảnh, đúng ?” “Chính là như vậy” Lam Cảnh Trác gật đầu đáp, nhìn bộ dạng đối phương ràng cho thấy muốn nguyên nhân, cũng là thức thời là hỏi. “ biết Mị ảnh thần điêu này ở Hoàn Lăng quốc phần lớn xuất ở địa phương nào?” “Bọn nó phần lớn sống ở trong sơn mạch Lạc Hà tại biên cảnh thành Lạc Hà, chỉ là chưa bao giờ thấy đươc người nào bắt được nó cả.” Nghe được tin tức, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng nhiều vui mừng. nghĩ tới khoảng cách này hẳn là gần như thế, như vậy cũng vì bọn họ tiết kiệm ít thời gian, nếu mà thời gian để đường tốn ít. “Phiền toái Lam gia chủ mô tả chút đặc điểm cùng với tập tính cuộc sống của Mị ảnh thần điêu chút cho chúng ta hiểu chứ.” Hàn Như Liệt nhìn Lam Cảnh Trác lên tiếng , muốn bắt được Mị ảnh thần điêu, đối với tập tính cuộc sống nhất định phải hiểu hơn chút, đợi đến khi đó mới có thể chọn dùng phương pháp tốt hơn. Thấy thế, Lam Cảnh Trác cũng là đem những gì mình biết hết thảy chuyện tình có liên quan Mị ảnh thần điêu đều đem ra : “Mị ảnh thần điêu là loại thích cuộc sống ở. . . . . .” Dựa theo suy đoán của , ba người bọn họ phải làm là chuẩn bị bắt Mị ảnh thần điêu sao, Mị ảnh thần điêu này nhưng là cả người đều là bảo vật a, ngay cả cũng muốn nhận được con, chẳng qua là khó khăn này quá lớn, căn bản thể nào. . . . . .
Q.3 - Chương 65: Sơn mạch Lạc Hà Nghe Lam Cảnh Trác giới thiệu Mị ảnh thần điêu xong, ba người Mộ Chỉ Ly dần dần ràng hình tượng Mị ảnh thần điêu, giống như lúc trước ngay cả bộ dáng Mị ảnh thần điêu cũng ràng. thể bọn họ hợp tác với Lam Cảnh Trác đúng là tệ, đem hết thảy hiểu biết của về Mị ảnh thần điêu đều cho bọn họ, phàm là vấn đề bọn họ hỏi mà biết được đều ra có giữ lại chút nào, làm cho đám người Mộ Chỉ Ly thuận tiện hơn ít. Mặc dù Lam Cảnh Trác cũng chưa từng bắt được Mị ảnh thần điêu, bất quá đối với thú đặc biệt của Hoàn Lăng quốc hiểu cũng ít, huống chi hôm nay cụ thể chút, mấy người này đối với tự nhiên cũng có ấn tượng tốt hơn. “Đa tạ Lam gia chủ cho chúng ta biết những tin tức này, vậy chúng ta liền quấy rầy nữa.” Sau khi biết được hết thảy, Hàn Như Liệt lên tiếng . Lam Cảnh Trác chắp tay gật đầu : “Ngày sau nếu như thời điểm phải dùng tới Lam gia, ta Lam mỗ tuyệt đối nghĩa bất dung từ.” nghĩ tới mục đích bọn họ tìm mình chỉ đơn giản như vậy, thậm chí cũng cần ở lại Lam gia bọn . Lúc cảm khái khỏi đáng tiếc vài phần, nếu là bọn họ còn có những chuyện tình khác cần mình hỗ trợ, chừng vẫn có thể có thêm viên lục phẩm đan dược. Đây chính là đan dược lục phẩm a, viên đan dược lục phẩm liền có thể tạo ra ảnh hưởng khổng lồ, thậm chí bồi dưỡng được đệ tử ưu tú, đây đối với gia tộc nhưng là có tác dụng lớn a. “Lần này phiền toái Lam gia chủ.” Duỗi tay ra, hộp gấm liền xuất lần nữa trong tay Mộ Chỉ Ly: “Đan dược này coi như là tạ ơn đối với ngươi .” Nàng Mộ Chỉ Ly luôn luôn ân oán ràng, cũng bao giờ thích thiếu ân tình của người khác. Nàng có thể nhìn ra tia khát vọng trong mắt Lam Cảnh Trác, hiển nhiên đan dược lục phẩm có lực hấp dẫn rất lớn đối với , như vậy, liền dùng cái này để tạ ơn . Dù sao nàng Mộ Chỉ Ly thứ khác nhiều lắm, nhưng số lượng đan dược lại là nhiều nhất. Thứ này ở trong mắt thường nhân là đan dược trân quý vô cùng, bất quá ở trong mắt của nàng lại là bình thường. Nghe được lời Mộ Chỉ Ly, trong mắt Lam Cảnh Trác lên vẻ vui mừng, chẳng qua là vui mừng chợt lóe rồi biến mất, lên tiếng : “Lúc trước nương cho ta viên đan dược lục phẩm vậy là đủ rồi, thể lấy nữa.” Thiên Nhi ở bên nhìn vẻ mặt Lam Cảnh Trác, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Trong lòng Lam Cảnh Trác ràng muốn được, tay nắm hộp gấm chặt như vậy sợ là cứng rắn tách cũng nhất định tách ra, ra lời cự tuyệt lần này còn là khó khăn. Hiển nhiên Mộ Chỉ Ly thể nào vì vậy liền thu hồi lại đan dược, đáy mắt bình tĩnh có chút nào ba động: “Nhận lấy , đây là ngươi nên được .” xong, ba người liền hề để ý tới lời của Lam Cảnh Trác nữa, thẳng ra ngoài. Tới nơi này bất quá là vì hỏi thăm tin tức hữu dụng thôi, nếu phải người bình thường căn bản là biết tin tức Mị ảnh thần điêu, bọn họ cũng xa như vậy tới nơi thành Lạc Hà này. Thấy thế, Lam Cảnh Trác lập tức đuổi theo tiễn ba người, đứng ở ngoài cửa cho đến khi thấy được thân ảnh ba người lúc này mới trở về phòng. Ngay cả thủ môn hộ vệ cũng được phát tiền thưởng, hôm nay đúng là vận may a, chuyện tốt như vậy cũng có thể chủ động tìm tới . Sau khi vào phòng, Lam Cảnh Trác khẩn cấp mở ra hộp gấm cầm trong tay, biết bên trong có phải là viên đan dược lục phẩm hay , nếu là như thế, hôm nay lại được lợi lớn. Song, sau khi Lam Cảnh Trác mở ra hộp gấm liền mở to hai mắt nhìn, thể tin được nhìn hộp gấm trước mắt. Trong hộp gấm tinh xảo ràng có ba khoả đan dược lục phẩm, mùi thuốc nồng nặc trong nháy mắt lan ra, khiến cho tham lam hít hơi, chỉ cảm thấy tinh thần đều thư sướng lên ít. Đây là ba viên đan dược lục phẩm a! Cộng thêm viên đan dược lúc trước tổng cộng là bốn viên đan dược lục phẩm! Ban đầu cho rằng bên trong có viên cũng vô cùng tốt rồi, nghĩ tới dĩ nhiên là ba viên, là ngoài ngoài dự liêu của . Bốn viên đan dược lục phẩm lấy ra bán đấu giá giá tiền tuyệt đối rẻ, hơn nữa có tiền cũng mua được. nghĩ tới đối phương thậm chí ngay cả nháy mắt cũng nháy mắt cho mình, số lượng này quả phải người bình thường có thể có được . Trong ngày thường cũng thích bận rộn giúp đỡ người Lam Cảnh Trác đột nhiên rất hi vọng mình có thể có cơ hội lần nữa trợ giúp bọn họ, nếu là đoán lầm, kia phải là dược sư, đó là loại khí chất đặc thù dược sư mới có, từ người dược sư ngự dụng hoàng gia cảm thụ qua, chẳng qua là nàng kia mạnh hơn so với dược sư hoàng gia. Khó có thể tin được kia còn ít tuổi thành tựu luyện đan mạnh hơn so với dược sư hoàng gia? Mặc dù từ đáy lòng cảm thấy khả năng này quá , nhưng cảm nhận được thực lực ba động người kia cường hãn hơn so với , liền cảm thấy được đây hết thảy khả năng cũng rất lớn. Sau khi ra khỏi Lam phủ, ba người liền đến mục tiêu lúc trước của bọn —— sơn mạch Lạc Hà. Sơn mạch Lạc Hà nằm ở biên cảnh thành Lạc Hà, theo bộ trình của đám người Mộ Chỉ Ly ngày thứ hai tới. khắc khi bọn nhìn thấy sơn mạch Lạc Hà, đột nhiên hiểu nó vì sao xưng là sơn mạch Lạc Hà. Liếc lần, bao la vô tận đều là màu đỏ Lạc Hà, giống như ánh chiều tà mĩ lệ vô cùng. Lúc này chính là mùa thu, thảm thực vật nhiều nhất trong sơn mạch Lạc Hà chính là cây Phong, cho nên lúc này nhìn qua là mảng lớn màu đỏ, nếu phải bên trong có thú cường đại, nơi này cũng là địa điểm du ngoạn tệ . Khi Mộ Chỉ Ly thấy tất cả trong sơn mạch, sơn mạch Lạc Hà là núi non xinh đẹp nhất, màu sắc đỏ như lửa giống như Hàn Như Liệt, làm cho nàng có loại cảm giác cực kỳ thân thiết. “Nơi này, là đẹp.” vào trong sơn mạch Lạc Hà, nhìn đống phong diệp màu đỏ mặt đất, Mộ Chỉ Ly khỏi cảm khái lên tiếng. bên Thiên Nhi mặc dù chưa từng chuyện, bất quá đối với hoàn cảnh xung quanh đây cũng nhìn thêm mấy lần. Mùa thu chắc là thời khắc sơn mạch Lạc Hà đẹp nhất . Nghe được lời Mộ Chỉ Ly, mặt Hàn Như Liệt cũng lộ ra nụ cười: “Sau này, ta dẫn nàng rất nhiều địa phương mĩ lệ, chỉ cần nàng nguyện ý.” Rất ít thấy Ly Nhi có vẻ mặt như thế, bộ dáng thuần thiết như thế này khiến cho trong lòng mềm nhũn. Mộ Chỉ Ly chuyển qua con ngươi nhìn về Hàn Như Liệt bên, lại phát trong mắt của tràn đầy sủng nịch, dường như ánh mắt Liệt nhìn về phía mình vĩnh viễn đều là như vậy, lập tức gật đầu : “Ta nguyện ý, ta nhớ lời hứa của chàng.” Hàn Như Liệt cười gật đầu, trong mắt nồng đậm sủng nịch dường như muốn bao phủ Mộ Chỉ Ly. Chỉ có thời điểm nhìn về phía Mộ Chỉ Ly mới lộ ra vẻ mặt như thế, loại vẻ mặt này nếu bị người những gia tộc khác nhìn thấy tất nhiên cảm thấy khó mà tin được. Bên ngoài sơn mạch Lạc Hà có ít người cười đùa trò chuyện, đối với bọn mà bên ngoài sơn mạch Lạc Hà là địa điểm đạp thanh tốt, bởi vì bên ngoài xuất thú, mà hoàn cảnh mĩ lệ lại là địa điểm cực kỳ thích hợp du ngoạn. Cho nên thời điểm ba người Mộ Chỉ Ly vào sơn mạch Lạc Hà, nhìn thấy chính là cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt, thậm chí ít gian hàng đều bày tại lối vào sơn mạch Lạc Hà. Đối với ba người xuất , trước sau như hấp dẫn tầm mắt mọi người, càng nhiều người hơn lại là hâm mộ vận khí nam tử là tốt, có hai tựa thiên tiên cùng , loại này phúc khí là làm cho người ta hâm mộ rồi! Song, ai cũng nghĩ tới mục đích cuối cùng của nam hai nữ này dĩ nhiên là vào sâu trong sơn mạch! Ngoại trừ tu luyện giả cường đại, cơ hồ có ai chọn xâm nhập. Bởi vì … sâu trong sơn mạch Lạc Hà này tràn đầy nguy hiểm khó có thể tưởng tượng, hàng năm người biến mất ở trong sơn mạch Lạc Hà ít. Ba người đường hướng bên trong tới, dần dần người xung quanh cũng càng giảm bớt lại, từ vừa mới bắt đầu xung quanh đều là người càng về sau lại yên tĩnh tiếng động, cước bộ ba người cũng chưa bao giờ phát sinh biến hóa. Mị ảnh thần điêu thích sống ở nơi ẩm ướt và u, mà nơi ẩm ướt này lại ở giải đất trung tâm sơn mạch Lạc Hà, chắc rằng chỉ cần tìm được nơi ẩm ướt liền có thể nhìn thấy thân ảnh của Mị ảnh thần điêu. Thời điểm ba người Mộ Chỉ Ly vào chỗ sâu sơn mạch Lạc Hà, lúc này trong Hoàn Lăng quốc cảnh nội cũng có ít người đều ở xung quanh tìm người hỏi thăm tung tích mị ảnh thần điêu, song bọn họ hỏi thăm phần lớn lại là có kết quả. Người đường qua lại cũng bất đắc dĩ lắc đầu, Mị ảnh thần điêu là thú gì bọn họ chưa từng thấy qua, chớ chi là biết nó sống ở địa phương nào. Lại lần hỏi thăm có kết quả, mặt Cung Linh lộ ra tia vẻ bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng sau khi tới Hoàn Lăng quốc tùy tiện tìm người hỏi liền có thể biết được tin tức mị ảnh thần điêu, dù sao Mị ảnh thần điêu là thú đặc biệt ở Hoàn Lăng quốc, song phen này hỏi thăm mọi người thế nhưng cũng biết. Nếu phải xác định đây đều là , bọn họ đều hoài nghi Điện chủ có phải lừa gạt bọn họ hay . thú Mị ảnh thần điêu như thế này lúc trước bọn họ cũng chưa từng nghe qua, đến tột cùng là loại thú như thế nào đây. . . . . . màn như vậy phát sinh ở người ít đệ tử Thần Quyết Cung tham dự cạnh tranh, trong lúc này đệ tử nghĩ đến hỏi thăm người có thân phận địa vị là rất ít, mọi người phần lớn đều là rất lâu chưa từng ra khỏi môn phái, cảm giác đối với chuyện tình ngoại giới cũng đủ bén nhạy, sợ là hỏi thăm điểm này còn phải phí chút thời gian. Dĩ nhiên, trong người đường cũng thiếu người thông minh, mà bọn họ cách mục tiêu địa điểm cũng xa. . . . . . Mặc dù sơn mạch Lạc Hà chỉ là trong rất nhiều sơn mạch ở Hoàn Lăng quốc, nhưng phạm vi cũng hề , ba người Mộ Chỉ Ly lên đường hao tốn thời gian bảy ngày lúc này mới tới giải đất trung tâm sơn mạch Lạc Hà. Nơi này cây cối cao kinh người, chi chít cành lá hoàn toàn ngăn cách ánh mặt trời, mặt đất vẫn là phong diệp màu đỏ lửa, chẳng qua là những phong diệp này còn khô ráo, mà là ẩm ướt. Sau khi nhìn thấy màn này, bọn họ cũng biết đến tột cùng vì sao ở trung tâm sơn mạch Lạc Hà lại xuất ẩm ướt, bởi vì thấy được ánh mặt trời. Phạm vi trung tâm sơn mạch Lạc Hà cũng phải là lớn bình thường, mặc dù mặt đất có chút ươn ướt, nhưng là bọn họ có tìm được nơi ẩm ướt chân chính. Mộ Chỉ Ly có loại dự cảm, bao lâu nữa bọn họ liền có thể tìm được chỗ ẩm ướt. Ba người cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh, phán đoán phương hướng đại khái của nơi ẩm ướt. Ngay tại lúc này Hàn Như Liệt càng lộ ra vẻ có kinh nghiệm, cùng nhau tới mang theo hai người Mộ Chỉ Ly tránh thoát các phạm vi thú, mặc dù bọn hôm nay cũng e ngại thú, nhưng bọn càng cần chính là thời gian, đương nhiên là càng đến sớm càng tốt. Hàn Như Liệt trong lúc lơ đảng triển lộ ra hết thảy cũng ra kinh nghiệm của , tính ra thời gian Mộ Chỉ Ly ngốc ở trong sơn mạch tuyệt đối ngắn, nhưng là thời điểm cùng Hàn Như Liệt ở chung chỗ lại phát so với mình hiểu biết nhiều hơn nhiều. Hiển nhiên, Hàn Như Liệt cũng phải là loại đệ tử phú quý vẫn tu luyện ở trong gia tộc, vậy có thực lực hôm nay cố gắng bỏ ra tuyệt đối vượt xa người bình thường, thậm chí so với người bình thường muốn cực khổ hơn nhiều lắm. Bất luận là Hàn Như Liệt, Tư Đồ Diêu hay là Lăng Lạc Trần, Mộ Chỉ Ly đều phát mấy người bọn họ thành công có người nào mà cố gắng, sau lưng bọn họ bỏ ra gian khổ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, chẳng qua là mọi người chứng kiến đến cũng chỉ là mặt bọn họ thành công thôi. Trời cao vốn là công bằng, muốn đạt được thực lực cường đại nhất định phải bỏ ra cố gắng tương ứng, người ôm may mắn trong lòng vĩnh viễn cũng thể lâu dài, điểm này Mộ Chỉ Ly triệt triệt để để hiểu . Nàng vẫn còn nhớ được đêm mình giúp Hàn Như Liệt giải độc, ngay cả lúc ngủ chân mày cũng nhíu lại, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác, đây cũng là nguyên nhân làm cho nàng cảm thấy đau lòng. nam tử cường đại và cố gắng như vậy, nam tử lòng đợi nàng như vậy, cũng chỉ có có thể cho mình cảm giác an toàn như vậy . . . . . . Bọn họ tiến vào sơn mạch Lạc Hà mười ngày, sau khi trải qua phen tìm kiếm rốt cuộc tìm được nơi ẩm ướt, nhưng lại chưa từng thấy thân ảnh Mị ảnh thần điêu. Đối với điểm này, ai cũng vội vàng. Ngay cả người Hoàn Lăng quốc cũng rất ít nhìn thấy Mị ảnh thần điêu nếu là xuất nhiều lần như vậy, cũng có nhiều người biết như vậy. Ba người liền ở bên thủ chu đãi thỏ (*há miệng chờ sung), hôm nay bọn có thể làm duy nhất cũng chỉ là đợi. Bởi vì nơi này là chỗ duy nhất trong sơn mạch Lạc Hà thích hợp với mị ảnh thần điêu. lần chờ lại là ba ngày, ba người phảng phất trở thành pho tượng, vẫn duy trì động tác cũ chưa từng động đậy, chỉ là đôi tròng mắt giống như đôi mắt ưng chăm chú nhìn chằm chằm hết thảy xung quanh. Nếu là có Mị ảnh thần điêu xuất , bọn họ tuyệt đối trước tiên bắt đến thân ảnh kia. Ở chỗ sâu trong sơn mạch Lạc Hà này mấy ngày, bọn họ cũng có nhìn thấy những người khác thường lui tới, xung quanh im ắng thậm chí ngay cả bóng dáng những thú khác cũng chưa từng xuất . Mộ Chỉ Ly đánh giá cẩn thận xung quanh, Lam Cảnh Trác thể nào lừa gạt bọn họ, chính là theo lời nơi này là Mị ảnh thần điêu sống sai, thời gian ba ngày cũng chưa từng xuất quá, tần số Mị ảnh thần điêu xuất đúng là thấp vô cùng. Ngay sau khi Mộ Chỉ Ly phỏng đoán khả năng, thân ảnh nhắn màu đen nhanh chóng xẹt qua, tốc độ cực nhanh có thể chợt lóe rồi biến mất, làm cho người ta khó mà thấy ràng. Nhưng là ba người tại chỗ đều nhìn ràng, đó là con điêu sai! Bộ lông màu đen tỏa sáng, đầu nhọn giống như con chuột, so ra mà thân thể tương đối to mọng khiến cho nó nhìn qua có chút khả ái. Song tốc độ cũng nhanh đến làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, loại tốc độ này là người bình thường vỗ ngựa kịp! Trong chớp mắt, con điêu kia, biến mất ở trong hoàn cảnh u. thể thừa nhận hoàn cảnh u ươn ướt này đúng là vô cùng thích hợp Mị ảnh thần điêu ở, màu đen thổ nhưỡng rất dễ dàng che chắn thân hình Mị ảnh thần điêu, nếu muốn bắt được khó khăn rất lớn. Ba người liếc lẫn nhau cái, đều thấy được tia ngưng trọng trong mắt đối phương. Tốc độ Mị ảnh thần điêu bọn họ kiến thức, tốc độ mới vừa rồi cũng có thể so với cao thủ Thiên Huyền Tam Cảnh, đây là dưới tình huống chưa cảm giác đến nguy hiểm, khi cảm nhận được nguy hiểm tốc độ kia tất nhiên lần nữa tăng lên. Mị ảnh thần điêu quả nhiên danh bất hư truyền, loại tốc độ này nếu muốn bắt được khó khăn quá lớn, khó trách Hoàn Lăng quốc cũng có rất ít người biết loại thúnày. Song, mặc dù trong mắt ba người thêm vẻ ngưng trọng, nhưng lại ảnh hưởng quyết tâm của bọn . Ba người có ai mà phải là người thích khiêu chiến khó khăn, cho cùng thú này lấy thực lực Mộ Chỉ Ly đối phó nhất định có khó khăn, nhưng là đối với Thiên Nhi và Hàn Như Liệt mà cũng có cái gì khó khăn. Thực lực hai người bọn họ vượt xa Mị ảnh thần điêu, cho dù tốc độ kia rất nhanh, nhưng là ở trước mặt thực lực tuyệt đối nếu muốn bắt được khó khăn tuyệt đối lớn. Nếu là bọn họ thực lực như vậy cũng bắt được con mị ảnh thần điêu, bọn họ cũng có thể gặp trở ngại. Bọn họ trong lòng càng thêm ràng là Mộ Chỉ Ly nhất định muốn tự mình bắt được Mị ảnh thần điêu, mà phải dựa vào hai người bọn họ. Cùng Chỉ Ly ở chung chỗ lâu như vậy, bọn họ cũng ràng tính tình củanàng. Trong con mắt của bọn họ ngưng trọng là vì Chỉ Ly mà cảm thấy khó đối phó. Nhìn sắc mặt hai người, khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên đường cong mờ, bộ dáng kia rất ràng để cho bọn họ yên tâm, nàng nhất định tìm được biện pháp đối phó mị ảnh thần điêunày. Thời điểm sư phụ điều kiện cạnh tranh cũng có thể tìm người hỗ trợ, nhưng là nàng cũng muốn làm như vậy. Bởi vì theo như lời sư phụ đây cũng chỉ là lần cạnh tranh, đối với bọn họ mà đồng dạng là loại lịch lãm, nếu là tìm người hỗ trợ, như vậy cũng đạt tới mục đích. Trạng huống đệ tử khác đối mặt tự nhiên cũng giống nàng, nàng tin tưởng sư phụ nếu chế định nhiệm vụ này như vậy nhất định có phương pháp ứng đối, cộng thêm thân pháp của nàng so với người bình thường còn có chỗ tiện lợi, tốc độ Phiêu Miểu thân pháp của nàngcó thể đồng dạng kém. Hôm nay đáng giá cao hứng là xác định nơi này có Mị ảnh thần điêu thường lui tới, chỉ cần tìm được sào huyệt của Mị ảnh thần điêu, kế tiếp đối phó đơn giản chút. Lại ba ngày sau. Lúc này ba người Mộ Chỉ Ly mới tìm được sào huyệt của Mị ảnh thần điêu, hiển nhiên Mị ảnh thần điêu chỉ số thông minh cũng thấp, sào huyệt kia nằm trong đất, phía lại càng thêm nhiều bùn đất, nếu phải cẩn thận xem căn bản là thể nào phát . Ở xung quanh đây cũng chỉ có loại thú Mị ảnh thần điêu này, đây chắc là lãnh địa của bọn chúng, những thú khác tới đây xâm phạm. Trong thời gian ba ngày, mặc dù Mộ Chỉ Ly thấy Mị ảnh thần điêu cũng chưa từng xuất thủ, nàng muốn hiểu tập tính cùng với đặc điểm Mị ảnh thần điêu cho , như vậy thời điểm đối phó cũng càng thêm dễ dàng. Hôm nay, mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra nụ cười hiểu , nàng đối với quỹ tích di động của Mị ảnh thần điêu hiểu , dường như đó chính là đặc điểm di động của mị ảnh thần điêu, nàng chứng kiến phần lớn Mị ảnh thần điêu đều là di động với quỹ tích như vậy, cứ như vậy thời điểm bắt có thể dễ dàng hơn nhiều. “ tại, liền bắt đầu hành động nào!”
Q.3 - Chương 65: Sơn mạch Lạc Hà Nghe Lam Cảnh Trác giới thiệu Mị ảnh thần điêu xong, ba người Mộ Chỉ Ly dần dần ràng hình tượng Mị ảnh thần điêu, giống như lúc trước ngay cả bộ dáng Mị ảnh thần điêu cũng ràng. thể bọn họ hợp tác với Lam Cảnh Trác đúng là tệ, đem hết thảy hiểu biết của về Mị ảnh thần điêu đều cho bọn họ, phàm là vấn đề bọn họ hỏi mà biết được đều ra có giữ lại chút nào, làm cho đám người Mộ Chỉ Ly thuận tiện hơn ít. Mặc dù Lam Cảnh Trác cũng chưa từng bắt được Mị ảnh thần điêu, bất quá đối với thú đặc biệt của Hoàn Lăng quốc hiểu cũng ít, huống chi hôm nay cụ thể chút, mấy người này đối với tự nhiên cũng có ấn tượng tốt hơn. “Đa tạ Lam gia chủ cho chúng ta biết những tin tức này, vậy chúng ta liền quấy rầy nữa.” Sau khi biết được hết thảy, Hàn Như Liệt lên tiếng . Lam Cảnh Trác chắp tay gật đầu : “Ngày sau nếu như thời điểm phải dùng tới Lam gia, ta Lam mỗ tuyệt đối nghĩa bất dung từ.” nghĩ tới mục đích bọn họ tìm mình chỉ đơn giản như vậy, thậm chí cũng cần ở lại Lam gia bọn . Lúc cảm khái khỏi đáng tiếc vài phần, nếu là bọn họ còn có những chuyện tình khác cần mình hỗ trợ, chừng vẫn có thể có thêm viên lục phẩm đan dược. Đây chính là đan dược lục phẩm a, viên đan dược lục phẩm liền có thể tạo ra ảnh hưởng khổng lồ, thậm chí bồi dưỡng được đệ tử ưu tú, đây đối với gia tộc nhưng là có tác dụng lớn a. “Lần này phiền toái Lam gia chủ.” Duỗi tay ra, hộp gấm liền xuất lần nữa trong tay Mộ Chỉ Ly: “Đan dược này coi như là tạ ơn đối với ngươi .” Nàng Mộ Chỉ Ly luôn luôn ân oán ràng, cũng bao giờ thích thiếu ân tình của người khác. Nàng có thể nhìn ra tia khát vọng trong mắt Lam Cảnh Trác, hiển nhiên đan dược lục phẩm có lực hấp dẫn rất lớn đối với , như vậy, liền dùng cái này để tạ ơn . Dù sao nàng Mộ Chỉ Ly thứ khác nhiều lắm, nhưng số lượng đan dược lại là nhiều nhất. Thứ này ở trong mắt thường nhân là đan dược trân quý vô cùng, bất quá ở trong mắt của nàng lại là bình thường. Nghe được lời Mộ Chỉ Ly, trong mắt Lam Cảnh Trác lên vẻ vui mừng, chẳng qua là vui mừng chợt lóe rồi biến mất, lên tiếng : “Lúc trước nương cho ta viên đan dược lục phẩm vậy là đủ rồi, thể lấy nữa.” Thiên Nhi ở bên nhìn vẻ mặt Lam Cảnh Trác, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười. Trong lòng Lam Cảnh Trác ràng muốn được, tay nắm hộp gấm chặt như vậy sợ là cứng rắn tách cũng nhất định tách ra, ra lời cự tuyệt lần này còn là khó khăn. Hiển nhiên Mộ Chỉ Ly thể nào vì vậy liền thu hồi lại đan dược, đáy mắt bình tĩnh có chút nào ba động: “Nhận lấy , đây là ngươi nên được .” xong, ba người liền hề để ý tới lời của Lam Cảnh Trác nữa, thẳng ra ngoài. Tới nơi này bất quá là vì hỏi thăm tin tức hữu dụng thôi, nếu phải người bình thường căn bản là biết tin tức Mị ảnh thần điêu, bọn họ cũng xa như vậy tới nơi thành Lạc Hà này. Thấy thế, Lam Cảnh Trác lập tức đuổi theo tiễn ba người, đứng ở ngoài cửa cho đến khi thấy được thân ảnh ba người lúc này mới trở về phòng. Ngay cả thủ môn hộ vệ cũng được phát tiền thưởng, hôm nay đúng là vận may a, chuyện tốt như vậy cũng có thể chủ động tìm tới . Sau khi vào phòng, Lam Cảnh Trác khẩn cấp mở ra hộp gấm cầm trong tay, biết bên trong có phải là viên đan dược lục phẩm hay , nếu là như thế, hôm nay lại được lợi lớn. Song, sau khi Lam Cảnh Trác mở ra hộp gấm liền mở to hai mắt nhìn, thể tin được nhìn hộp gấm trước mắt. Trong hộp gấm tinh xảo ràng có ba khoả đan dược lục phẩm, mùi thuốc nồng nặc trong nháy mắt lan ra, khiến cho tham lam hít hơi, chỉ cảm thấy tinh thần đều thư sướng lên ít. Đây là ba viên đan dược lục phẩm a! Cộng thêm viên đan dược lúc trước tổng cộng là bốn viên đan dược lục phẩm! Ban đầu cho rằng bên trong có viên cũng vô cùng tốt rồi, nghĩ tới dĩ nhiên là ba viên, là ngoài ngoài dự liêu của . Bốn viên đan dược lục phẩm lấy ra bán đấu giá giá tiền tuyệt đối rẻ, hơn nữa có tiền cũng mua được. nghĩ tới đối phương thậm chí ngay cả nháy mắt cũng nháy mắt cho mình, số lượng này quả phải người bình thường có thể có được . Trong ngày thường cũng thích bận rộn giúp đỡ người Lam Cảnh Trác đột nhiên rất hi vọng mình có thể có cơ hội lần nữa trợ giúp bọn họ, nếu là đoán lầm, kia phải là dược sư, đó là loại khí chất đặc thù dược sư mới có, từ người dược sư ngự dụng hoàng gia cảm thụ qua, chẳng qua là nàng kia mạnh hơn so với dược sư hoàng gia. Khó có thể tin được kia còn ít tuổi thành tựu luyện đan mạnh hơn so với dược sư hoàng gia? Mặc dù từ đáy lòng cảm thấy khả năng này quá , nhưng cảm nhận được thực lực ba động người kia cường hãn hơn so với , liền cảm thấy được đây hết thảy khả năng cũng rất lớn. Sau khi ra khỏi Lam phủ, ba người liền đến mục tiêu lúc trước của bọn —— sơn mạch Lạc Hà. Sơn mạch Lạc Hà nằm ở biên cảnh thành Lạc Hà, theo bộ trình của đám người Mộ Chỉ Ly ngày thứ hai tới. khắc khi bọn nhìn thấy sơn mạch Lạc Hà, đột nhiên hiểu nó vì sao xưng là sơn mạch Lạc Hà. Liếc lần, bao la vô tận đều là màu đỏ Lạc Hà, giống như ánh chiều tà mĩ lệ vô cùng. Lúc này chính là mùa thu, thảm thực vật nhiều nhất trong sơn mạch Lạc Hà chính là cây Phong, cho nên lúc này nhìn qua là mảng lớn màu đỏ, nếu phải bên trong có thú cường đại, nơi này cũng là địa điểm du ngoạn tệ . Khi Mộ Chỉ Ly thấy tất cả trong sơn mạch, sơn mạch Lạc Hà là núi non xinh đẹp nhất, màu sắc đỏ như lửa giống như Hàn Như Liệt, làm cho nàng có loại cảm giác cực kỳ thân thiết. “Nơi này, là đẹp.” vào trong sơn mạch Lạc Hà, nhìn đống phong diệp màu đỏ mặt đất, Mộ Chỉ Ly khỏi cảm khái lên tiếng. bên Thiên Nhi mặc dù chưa từng chuyện, bất quá đối với hoàn cảnh xung quanh đây cũng nhìn thêm mấy lần. Mùa thu chắc là thời khắc sơn mạch Lạc Hà đẹp nhất . Nghe được lời Mộ Chỉ Ly, mặt Hàn Như Liệt cũng lộ ra nụ cười: “Sau này, ta dẫn nàng rất nhiều địa phương mĩ lệ, chỉ cần nàng nguyện ý.” Rất ít thấy Ly Nhi có vẻ mặt như thế, bộ dáng thuần thiết như thế này khiến cho trong lòng mềm nhũn. Mộ Chỉ Ly chuyển qua con ngươi nhìn về Hàn Như Liệt bên, lại phát trong mắt của tràn đầy sủng nịch, dường như ánh mắt Liệt nhìn về phía mình vĩnh viễn đều là như vậy, lập tức gật đầu : “Ta nguyện ý, ta nhớ lời hứa của chàng.” Hàn Như Liệt cười gật đầu, trong mắt nồng đậm sủng nịch dường như muốn bao phủ Mộ Chỉ Ly. Chỉ có thời điểm nhìn về phía Mộ Chỉ Ly mới lộ ra vẻ mặt như thế, loại vẻ mặt này nếu bị người những gia tộc khác nhìn thấy tất nhiên cảm thấy khó mà tin được. Bên ngoài sơn mạch Lạc Hà có ít người cười đùa trò chuyện, đối với bọn mà bên ngoài sơn mạch Lạc Hà là địa điểm đạp thanh tốt, bởi vì bên ngoài xuất thú, mà hoàn cảnh mĩ lệ lại là địa điểm cực kỳ thích hợp du ngoạn. Cho nên thời điểm ba người Mộ Chỉ Ly vào sơn mạch Lạc Hà, nhìn thấy chính là cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt, thậm chí ít gian hàng đều bày tại lối vào sơn mạch Lạc Hà. Đối với ba người xuất , trước sau như hấp dẫn tầm mắt mọi người, càng nhiều người hơn lại là hâm mộ vận khí nam tử là tốt, có hai tựa thiên tiên cùng , loại này phúc khí là làm cho người ta hâm mộ rồi! Song, ai cũng nghĩ tới mục đích cuối cùng của nam hai nữ này dĩ nhiên là vào sâu trong sơn mạch! Ngoại trừ tu luyện giả cường đại, cơ hồ có ai chọn xâm nhập. Bởi vì … sâu trong sơn mạch Lạc Hà này tràn đầy nguy hiểm khó có thể tưởng tượng, hàng năm người biến mất ở trong sơn mạch Lạc Hà ít. Ba người đường hướng bên trong tới, dần dần người xung quanh cũng càng giảm bớt lại, từ vừa mới bắt đầu xung quanh đều là người càng về sau lại yên tĩnh tiếng động, cước bộ ba người cũng chưa bao giờ phát sinh biến hóa. Mị ảnh thần điêu thích sống ở nơi ẩm ướt và u, mà nơi ẩm ướt này lại ở giải đất trung tâm sơn mạch Lạc Hà, chắc rằng chỉ cần tìm được nơi ẩm ướt liền có thể nhìn thấy thân ảnh của Mị ảnh thần điêu. Thời điểm ba người Mộ Chỉ Ly vào chỗ sâu sơn mạch Lạc Hà, lúc này trong Hoàn Lăng quốc cảnh nội cũng có ít người đều ở xung quanh tìm người hỏi thăm tung tích mị ảnh thần điêu, song bọn họ hỏi thăm phần lớn lại là có kết quả. Người đường qua lại cũng bất đắc dĩ lắc đầu, Mị ảnh thần điêu là thú gì bọn họ chưa từng thấy qua, chớ chi là biết nó sống ở địa phương nào. Lại lần hỏi thăm có kết quả, mặt Cung Linh lộ ra tia vẻ bất đắc dĩ. Vốn tưởng rằng sau khi tới Hoàn Lăng quốc tùy tiện tìm người hỏi liền có thể biết được tin tức mị ảnh thần điêu, dù sao Mị ảnh thần điêu là thú đặc biệt ở Hoàn Lăng quốc, song phen này hỏi thăm mọi người thế nhưng cũng biết. Nếu phải xác định đây đều là , bọn họ đều hoài nghi Điện chủ có phải lừa gạt bọn họ hay . thú Mị ảnh thần điêu như thế này lúc trước bọn họ cũng chưa từng nghe qua, đến tột cùng là loại thú như thế nào đây. . . . . . màn như vậy phát sinh ở người ít đệ tử Thần Quyết Cung tham dự cạnh tranh, trong lúc này đệ tử nghĩ đến hỏi thăm người có thân phận địa vị là rất ít, mọi người phần lớn đều là rất lâu chưa từng ra khỏi môn phái, cảm giác đối với chuyện tình ngoại giới cũng đủ bén nhạy, sợ là hỏi thăm điểm này còn phải phí chút thời gian. Dĩ nhiên, trong người đường cũng thiếu người thông minh, mà bọn họ cách mục tiêu địa điểm cũng xa. . . . . . Mặc dù sơn mạch Lạc Hà chỉ là trong rất nhiều sơn mạch ở Hoàn Lăng quốc, nhưng phạm vi cũng hề , ba người Mộ Chỉ Ly lên đường hao tốn thời gian bảy ngày lúc này mới tới giải đất trung tâm sơn mạch Lạc Hà. Nơi này cây cối cao kinh người, chi chít cành lá hoàn toàn ngăn cách ánh mặt trời, mặt đất vẫn là phong diệp màu đỏ lửa, chẳng qua là những phong diệp này còn khô ráo, mà là ẩm ướt. Sau khi nhìn thấy màn này, bọn họ cũng biết đến tột cùng vì sao ở trung tâm sơn mạch Lạc Hà lại xuất ẩm ướt, bởi vì thấy được ánh mặt trời. Phạm vi trung tâm sơn mạch Lạc Hà cũng phải là lớn bình thường, mặc dù mặt đất có chút ươn ướt, nhưng là bọn họ có tìm được nơi ẩm ướt chân chính. Mộ Chỉ Ly có loại dự cảm, bao lâu nữa bọn họ liền có thể tìm được chỗ ẩm ướt. Ba người cẩn thận xem xét hoàn cảnh xung quanh, phán đoán phương hướng đại khái của nơi ẩm ướt. Ngay tại lúc này Hàn Như Liệt càng lộ ra vẻ có kinh nghiệm, cùng nhau tới mang theo hai người Mộ Chỉ Ly tránh thoát các phạm vi thú, mặc dù bọn hôm nay cũng e ngại thú, nhưng bọn càng cần chính là thời gian, đương nhiên là càng đến sớm càng tốt. Hàn Như Liệt trong lúc lơ đảng triển lộ ra hết thảy cũng ra kinh nghiệm của , tính ra thời gian Mộ Chỉ Ly ngốc ở trong sơn mạch tuyệt đối ngắn, nhưng là thời điểm cùng Hàn Như Liệt ở chung chỗ lại phát so với mình hiểu biết nhiều hơn nhiều. Hiển nhiên, Hàn Như Liệt cũng phải là loại đệ tử phú quý vẫn tu luyện ở trong gia tộc, vậy có thực lực hôm nay cố gắng bỏ ra tuyệt đối vượt xa người bình thường, thậm chí so với người bình thường muốn cực khổ hơn nhiều lắm. Bất luận là Hàn Như Liệt, Tư Đồ Diêu hay là Lăng Lạc Trần, Mộ Chỉ Ly đều phát mấy người bọn họ thành công có người nào mà cố gắng, sau lưng bọn họ bỏ ra gian khổ làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, chẳng qua là mọi người chứng kiến đến cũng chỉ là mặt bọn họ thành công thôi. Trời cao vốn là công bằng, muốn đạt được thực lực cường đại nhất định phải bỏ ra cố gắng tương ứng, người ôm may mắn trong lòng vĩnh viễn cũng thể lâu dài, điểm này Mộ Chỉ Ly triệt triệt để để hiểu . Nàng vẫn còn nhớ được đêm mình giúp Hàn Như Liệt giải độc, ngay cả lúc ngủ chân mày cũng nhíu lại, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng buông lỏng cảnh giác, đây cũng là nguyên nhân làm cho nàng cảm thấy đau lòng. nam tử cường đại và cố gắng như vậy, nam tử lòng đợi nàng như vậy, cũng chỉ có có thể cho mình cảm giác an toàn như vậy . . . . . . Bọn họ tiến vào sơn mạch Lạc Hà mười ngày, sau khi trải qua phen tìm kiếm rốt cuộc tìm được nơi ẩm ướt, nhưng lại chưa từng thấy thân ảnh Mị ảnh thần điêu. Đối với điểm này, ai cũng vội vàng. Ngay cả người Hoàn Lăng quốc cũng rất ít nhìn thấy Mị ảnh thần điêu nếu là xuất nhiều lần như vậy, cũng có nhiều người biết như vậy. Ba người liền ở bên thủ chu đãi thỏ (*há miệng chờ sung), hôm nay bọn có thể làm duy nhất cũng chỉ là đợi. Bởi vì nơi này là chỗ duy nhất trong sơn mạch Lạc Hà thích hợp với mị ảnh thần điêu. lần chờ lại là ba ngày, ba người phảng phất trở thành pho tượng, vẫn duy trì động tác cũ chưa từng động đậy, chỉ là đôi tròng mắt giống như đôi mắt ưng chăm chú nhìn chằm chằm hết thảy xung quanh. Nếu là có Mị ảnh thần điêu xuất , bọn họ tuyệt đối trước tiên bắt đến thân ảnh kia. Ở chỗ sâu trong sơn mạch Lạc Hà này mấy ngày, bọn họ cũng có nhìn thấy những người khác thường lui tới, xung quanh im ắng thậm chí ngay cả bóng dáng những thú khác cũng chưa từng xuất . Mộ Chỉ Ly đánh giá cẩn thận xung quanh, Lam Cảnh Trác thể nào lừa gạt bọn họ, chính là theo lời nơi này là Mị ảnh thần điêu sống sai, thời gian ba ngày cũng chưa từng xuất quá, tần số Mị ảnh thần điêu xuất đúng là thấp vô cùng. Ngay sau khi Mộ Chỉ Ly phỏng đoán khả năng, thân ảnh nhắn màu đen nhanh chóng xẹt qua, tốc độ cực nhanh có thể chợt lóe rồi biến mất, làm cho người ta khó mà thấy ràng. Nhưng là ba người tại chỗ đều nhìn ràng, đó là con điêu sai! Bộ lông màu đen tỏa sáng, đầu nhọn giống như con chuột, so ra mà thân thể tương đối to mọng khiến cho nó nhìn qua có chút khả ái. Song tốc độ cũng nhanh đến làm cho người ta chắc lưỡi hít hà, loại tốc độ này là người bình thường vỗ ngựa kịp! Trong chớp mắt, con điêu kia, biến mất ở trong hoàn cảnh u. thể thừa nhận hoàn cảnh u ươn ướt này đúng là vô cùng thích hợp Mị ảnh thần điêu ở, màu đen thổ nhưỡng rất dễ dàng che chắn thân hình Mị ảnh thần điêu, nếu muốn bắt được khó khăn rất lớn. Ba người liếc lẫn nhau cái, đều thấy được tia ngưng trọng trong mắt đối phương. Tốc độ Mị ảnh thần điêu bọn họ kiến thức, tốc độ mới vừa rồi cũng có thể so với cao thủ Thiên Huyền Tam Cảnh, đây là dưới tình huống chưa cảm giác đến nguy hiểm, khi cảm nhận được nguy hiểm tốc độ kia tất nhiên lần nữa tăng lên. Mị ảnh thần điêu quả nhiên danh bất hư truyền, loại tốc độ này nếu muốn bắt được khó khăn quá lớn, khó trách Hoàn Lăng quốc cũng có rất ít người biết loại thúnày. Song, mặc dù trong mắt ba người thêm vẻ ngưng trọng, nhưng lại ảnh hưởng quyết tâm của bọn . Ba người có ai mà phải là người thích khiêu chiến khó khăn, cho cùng thú này lấy thực lực Mộ Chỉ Ly đối phó nhất định có khó khăn, nhưng là đối với Thiên Nhi và Hàn Như Liệt mà cũng có cái gì khó khăn. Thực lực hai người bọn họ vượt xa Mị ảnh thần điêu, cho dù tốc độ kia rất nhanh, nhưng là ở trước mặt thực lực tuyệt đối nếu muốn bắt được khó khăn tuyệt đối lớn. Nếu là bọn họ thực lực như vậy cũng bắt được con mị ảnh thần điêu, bọn họ cũng có thể gặp trở ngại. Bọn họ trong lòng càng thêm ràng là Mộ Chỉ Ly nhất định muốn tự mình bắt được Mị ảnh thần điêu, mà phải dựa vào hai người bọn họ. Cùng Chỉ Ly ở chung chỗ lâu như vậy, bọn họ cũng ràng tính tình củanàng. Trong con mắt của bọn họ ngưng trọng là vì Chỉ Ly mà cảm thấy khó đối phó. Nhìn sắc mặt hai người, khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương lên đường cong mờ, bộ dáng kia rất ràng để cho bọn họ yên tâm, nàng nhất định tìm được biện pháp đối phó mị ảnh thần điêunày. Thời điểm sư phụ điều kiện cạnh tranh cũng có thể tìm người hỗ trợ, nhưng là nàng cũng muốn làm như vậy. Bởi vì theo như lời sư phụ đây cũng chỉ là lần cạnh tranh, đối với bọn họ mà đồng dạng là loại lịch lãm, nếu là tìm người hỗ trợ, như vậy cũng đạt tới mục đích. Trạng huống đệ tử khác đối mặt tự nhiên cũng giống nàng, nàng tin tưởng sư phụ nếu chế định nhiệm vụ này như vậy nhất định có phương pháp ứng đối, cộng thêm thân pháp của nàng so với người bình thường còn có chỗ tiện lợi, tốc độ Phiêu Miểu thân pháp của nàngcó thể đồng dạng kém. Hôm nay đáng giá cao hứng là xác định nơi này có Mị ảnh thần điêu thường lui tới, chỉ cần tìm được sào huyệt của Mị ảnh thần điêu, kế tiếp đối phó đơn giản chút. Lại ba ngày sau. Lúc này ba người Mộ Chỉ Ly mới tìm được sào huyệt của Mị ảnh thần điêu, hiển nhiên Mị ảnh thần điêu chỉ số thông minh cũng thấp, sào huyệt kia nằm trong đất, phía lại càng thêm nhiều bùn đất, nếu phải cẩn thận xem căn bản là thể nào phát . Ở xung quanh đây cũng chỉ có loại thú Mị ảnh thần điêu này, đây chắc là lãnh địa của bọn chúng, những thú khác tới đây xâm phạm. Trong thời gian ba ngày, mặc dù Mộ Chỉ Ly thấy Mị ảnh thần điêu cũng chưa từng xuất thủ, nàng muốn hiểu tập tính cùng với đặc điểm Mị ảnh thần điêu cho , như vậy thời điểm đối phó cũng càng thêm dễ dàng. Hôm nay, mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra nụ cười hiểu , nàng đối với quỹ tích di động của Mị ảnh thần điêu hiểu , dường như đó chính là đặc điểm di động của mị ảnh thần điêu, nàng chứng kiến phần lớn Mị ảnh thần điêu đều là di động với quỹ tích như vậy, cứ như vậy thời điểm bắt có thể dễ dàng hơn nhiều. “ tại, liền bắt đầu hành động nào!”
Q.3 - Chương 66: Phức tạp Trong mắt Mộ Chỉ Ly tràn đầy lòng tin, đó là loại lòng tin sợ khó khăn, nghênh đón khó khăn mà lên. Bất luận tốc độ của Mị ảnh thần điêu nhanh, nàng cũng nhất định phải bắt được! Nhìn thấy bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly, mặt Hàn Như Liệt và Thiên Nhi đều lộ ra nụ cười. Ở trong mắt bọn họ, Chỉ Ly chưa từng bỏ qua khó khăn nào, chớ chi là chuyện bắt Mị ảnh thần điêu này. Phẩm cấp Mị ảnh thần điêu tính là cao, cho nên mặc dù đạt đến Thiên Huyền cảnh nhưng cũng cách nào hóa thành hình người, bằng khó khăn sợ là lại tăng lên ít. hồi lâu sau, thân ảnh màu đen bóng loáng bắt đầu từ trong đất nhảy lên ra, thấy thế, Mộ Chỉ Ly Phiêu Miểu thân pháp vừa động, trước tiên đuổi theo! Mị ảnh thần điêu lại ngây ngẩn cả người, pho tượng lúc trước vẫn ngốc ở nơi đó bất động lúc này thế nhưng hướng mình đuổi theo, mặc dù cảm thấy bất ngờ, nhưng thời điểm cảm nhận được cảm giác uy hiếp, tốc độ kia liền bạo tăng. Vẫn đuổi theo ở phía sau Mị ảnh thần điêu Mộ Chỉ Ly cảm nhận được Mị ảnh thần điêu chợt tăng lên tốc độ, sắc mặt cũng biến hóa vài phần. Quả nhiên ngoài bọn họ dự đoán, tốc độ mị ảnh thần điêu toàn diện bộc phát hoàn toàn, phải là thường nhân có thể đuổi theo. Tốc độ như vậy cho dù là cao thủ Thiên Huyền Lục, Thất cảnh cũng nhất định có thể đuổi theo kịp, ở phương diện tốc độ này Mị ảnh thần điêu đúng là gặp may mắn. Nếu là có tốc độ này bảo vệ tánh mạng, chắc chắn cục diện Mị ảnh thần điêu hôm nay cũng phải là an nhàn như vậy. Hàn Như Liệt và Thiên Nhi đều đứng ở tại chỗ chưa từng động thủ, lấy thực lực của hai người bọn họ đuổi theo Mị ảnh thần điêu tự nhiên là thành vấn đề, nhưng hôm nay là Chỉ Ly trước,bọn họ phải làm là ngốc ở chỗ này chờ đợi. Bất luận mất bao nhiêu thời gian, bọn họ cũng vẫn chờ. Hiển nhiên, hai người đều tin tưởng thời gian này cũng lâu lắm. . . . . . Tốc độ Mị ảnh thần điêu cực nhanh, mặc dù thực lực Mộ Chỉ Ly hôm nay đạt đến Thiên Huyền Ngũ cảnh nhưng vẫn đuổi kịp nó, chỉ có phát huy Phiêu Miểu thân pháp đến mức tận cùng mới có thể đuổi theo tốc độ của Mị ảnh thần điêu, nhưng càng làm cho người ta bất đắc dĩ là nàng cũng có hiểu hoàn cảnh xung quanh như Mị ảnh thần điêu. Ở nơi ẩm thấp này, Mị ảnh thần điêu lại phảng phất như tại trong nhà chính mình, tùy ý chợt lóe liền có thể biến mất ở trong tầm mắt Mộ Chỉ Ly. Dù sao Mộ Chỉ Ly đối với hoàn cảnh như vậy cũng quen thuộc, cường long nan áp địa đầu xà, có lẽ là điểm này. Song, sau khi lần hành động thất bại mặtMộ Chỉ Ly có lộ ra chút cảm giác thất bại nào, điều này sớm trong dự liệu của nàng, nếu cái kia dễ dàng bắt vào tay, như vậy nhiệm vụ này có thể là có chút nào khó khăn. Yên lặng trở lại địa điểm ban đầu, hướng hai người khẽ mỉm cười, có chút lúng túng nào. Tại trước mặt người nhà căn bản là cần loại vẻ mặt dư thừa này, sau khắc sắc mặt lại khôi phục nghiêm túc, nàng chờ cơ hội. Lần lượt thất bại, Mộ Chỉ Ly còn chưa từng buông tha quá. Trong quá trình thất bại như vậy, Mộ Chỉ Ly tiến bộ cũng ràng, ít nhất nàng cách Mị ảnh thần điêu càng ngày càng gần. . . . . . Ở ngừng đuổi theo như vậy, riêng gì cách mục tiêu trở nên càng gần, Mộ Chỉ Ly phát Phiêu Miểu thân pháp cũng có chút đề cao. Vào giờ khắc này nàng đột nhiên hiểu lịch lãm theo lời Phong Hàn là có ý gì. Nếu là có thể bằng vào năng lực của mình bắt được Mị ảnh thần điêu, thể nghi ngờ hiển lộ ràng tốc độ của bọn hắn tăng lên. Nếu là có tốc độ nhất định, là tuyệt đối thể nào bắt được . Đây cũng là nguyên nhân đặt ra thời gian dài ba tháng, tin tưởng các sư huynh đệ khác cũng có thể cảm nhận được điểm này ! Thời gian nàng tới sơn mạch Lạc Hà ngắn, nhưng là lại còn chưa từng thấy thân ảnhđệ tử Thần Quyết Cung khác, như thế xem ra bọn họ cùng chỗ của mình hẳn phải là cùng sơn mạch. Mặc dù Mị ảnh thần điêu tại địa vực khác tồn tại, nhưng là ở Hoàn Lăng quốc lại cũng hiếm thấy. Tin tưởng trong ít sơn mạch đều có được hữu của nó , sáu mươi người phân tán trong các sơn mạch ở cả Hoàn Lăng quốc, này tỷ lệ đụng phải đích xác là lại càng hơn. Lúc này, Phong Hàn cùng mấy vị chấp đoan chính ngồi ở trong Chủ Điện, ở trước mặt bọn họ có tấm gương khổng lồ, mà lúc này gương hiển lộ chính là trạng huống Mộ Chỉ Ly hôm nay. Song ba người Mộ Chỉ Ly bị quan sát cũng có phát chút nào, đây cũng là trong những lý do Chu Tước điện yên tâm để cho bọn họ bắt Mị ảnh thần điêu. Bọn họ hoàn toàn có thể ở chỗ này chú ý đến biểu mỗi vị đệ tử, nếu là có chuyện ăn gian … bất luận như thế nào đều thể thoát khỏipháp nhãn của bọn họ. “Nếu như ta có nhận lầm, nam tử mặc áo đỏ này chính là Hàn gia giữ chức Thiếu chủ – Hàn Như Liệt sao?” Trương chấp do dự chút lên tiếng . Mặc dù cũng chưa từng thấy qua bộ dáng Hàn Như Liệt, nhưng đặc điểm Hàn Như Liệtrõ ràng như vậy, cộng thêm tướng mạo hiếm thấy như vậy, tin tưởng ngoại trừ Hàn Như còn có người khác. Nghe vậy, Phong Hàn gật đầu: “Đích xác là Hàn Như Liệt.” Lúc trước nghe nóichuyện giữa Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt, bây giờ xem ra là cực kì chính xác, chẳng qua là nghĩ tới Hàn Như Liệt thế nhưng theo Chỉ Ly nha đầu đến Hoàn Lăng quốc làm nhiệm vụ. Tình cảm giữa người trẻ tuổi cũng hiểu vô cùng, tách ra mấy tháng có thể vẫn như thế liền đủ chứng minh tình cảm giữa hai người bọn họ sâu! “Sao Hàn Như Liệt lại ở chung chỗ với Mộ Chỉ Ly?” Lý chấp nghi ngờ , chuyện lúc trước bọn họ cũng có nhìn thấy, chẳng qua là thời điểm bọn họ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liền có Hàn Như Liệt tồn tại bên cạnh nàng. Sau khi Trương chấp nhận thấy được thái độ Điện chủ liền lên tiếng : “Lý chấp , đây là chuyện giữa người trẻ tuổi, chúng ta hay là nên tham dự quá nhiều. Chúng ta muốn chẳng qua là thực lực đệ tử tăng lên, về phần những thứ khác cũng phải là phạm vi chúng ta quan tâm.” Nghe được lời Trương chấp , Lý chấp nghi ngờ nhìn cái, sau khi nhìn thấy ánh mắt kia liền nhanh chóng kịp phản ứng, gật đầu : “Đích xác là như vậy sai, về biểu của Mộ Chỉ Ly đúng là tệ, có người trông chừng nhưng cũng dựa vào ngoại lực, mà là hoàn toàn dựa vào thực lực chính mình. Hôm nay người trẻ tuổi làm đến nơi đến chốn chịu khổ giống như vậy cũng nhiều lắm rồi, khó trách nàng tuổi còn trẻ liền có thể có thực lực hôm nay.” Trong mắt Phong Hàn lên nụ cười: “Chỉ Ly biểu đúng là tệ, tin tưởng tốc độ tăng lên như vậy bao lâu nữa liền có thể bắt được Mị ảnh thần điêu.” có thể nhìn ra Chỉ Li tốc độ tăng lên, bất quá tốc độ của nàng ngoài dự liệu của . Có thể bằng vào thân pháp tăng tốc độ lên nhiều như vậy, đủ để chứng minh thân pháp này cường đại, đồng thời cũng chứng minh Mộ Chỉ Ly tốn hao công phu cho môn thân pháp vũ kỹ này. Vốn là xem ra cạnh tranh lần này độ khó khăn đối với Chỉ Ly mà cũng tuyệt đối dễ dàng, nhưng là hôm nay xem ra lúc đó đánh giá thấp Chỉ Ly. Dường như bất luận lúc nào, đồ đệ của cũng có thể mang cho kinh hỉ ngoài ý muốn, biết tiềm lực của nàng khổng lồ bao nhiêu. có tiếp tục tại lưu tại tình cảnh của Mộ Chỉ Ly, hình ảnh lại chuyển đến người đệ tử khác. mặt Phong Hàn cùng với chấp lộ ra vẻ mặt hoặc thỏa mãn hoặc thất vọng, hiển nhiên đây hết thảy đều bởi vì biểu của các đệ tử . . . . . . Cách ngày Mộ Chỉ Ly triển khai hành động qua mười ngày, trong thời gian mười ngày này có Mị ảnh thần điêu xuất Mộ Chỉ Ly liền ở chọn lựa hành động trước tiên, nhưng là mị ảnh thần điêu hiển nhiên cũng cảm nhận được nguy hiểm ở phụ cận, cho nên tần số xuất trở nên thấp. Đối với lần này, đám người Mộ Chỉ Ly cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cùng đợi. Bọn họ từng thử đào huyệt động, nhưng là làm cho người ta bất đắc dĩ chính là ở nơi ẩm ướt này Mị ảnh thần điêu hoàn toàn có thể tới các địa phương trong lòng đất, cho nên điểm này căn bản là thể thực được. Trong thời gian mười ngày, tinh thần Mộ Chỉ Ly vẫn đều điều đến trạng thái căng thẳng, chỉ cần vừa có động tĩnh nàng tuyệt đối có thể nhanh chóng làm ra phương thức ứng đối. Thậm chí trong thời gian mười ngày này, ba người cũng chưa từng chuyện, thường thường chỉ cần cái ánh mắt bọn họ liền có thể hiểu ý tứ đối phương, chuyện dễ dàng phân tán tâm thần, đó cũng phải loại tượng tốt. Rốt cục, thân ảnh màu đen xuất lần nữa. Thân ảnh màu đen trong rừng rậm giống như cái vệt màu đen kèm thèo gió mát liền nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt mọi người, đồng dạng, ở thời điểm thân ảnh màu đen xuất , Mộ Chỉ Ly hóa thành đạo thân ảnh màu trắng theo sát thân ảnh màu đen kia. đen trắng hai loại cực hạn màu sắc, nếu là có người ở chỗ này mặc dù hai ngườiđi qua bên cạnh bọn sợ là bọn họ cũng cách nào thấy mảy may, thậm chí cả màu sắc đều thể thấy , duy nhất có thể cảm nhận được là trận gió lướt qua thôi. Thiên Nhi nhìn Mộ Chỉ Ly tốc độ tiến bộ, trong mắt cũng lên vẻ cảm khái. Chỉ Ly tiến bộ phải mau bình thường, nàng cảm thụ vô cùng ràng. Có thể tu vi Chỉ Ly có thể tiến bộ nhanh như vậy thể thiếu cố gắng của nàng, nhưng thể phủ nhận cùng nàng ngộ tính cũng cao như vậy. Tầm mắt Hàn Như Liệt vẫn đuổi theo Mộ Chỉ Ly, có ba động cảm xúc tí nào, trong mắt nhìn về phía Chỉ Ly vĩnh viễn cũng là sủng nịch thay đổi. Nhìn thấy Chỉ Ly bây giờ, phảng phất thấy được bộ dáng của Chỉ Ly trong ba năm ở chiến trường Thiên Huyền, tin tưởng ngay lúc đó Ly Nhi cũng là cố gắng như thế. Mộ Chỉ Ly toàn diện tăng lên tốc độ của mình, Phiêu Miểu thân pháp phát huy đến cực hạn. Ngay từ lúc mấy ngày trước nàng có thể so sánh cùng tốc độ Mị ảnh thần điêu, tốc độ của nàng chỉ cần tăng lên thêm nhất phân, khoảng cách hai người liền dần dần gần hơn, đến lúc đó khoảng cách khó khăn bắt được cũng là lớn. Song, Mộ Chỉ Ly bỏ ra hết thảy cũng có hiệu quả, sau hồi lâu khoảng cách giữa hai người chẳng những có kéo ra, ngược lại tiến gần hơn. Mị ảnh thần điêu hiển nhiên cũng phát điểm này, nó mặc dù thể biến hóa thành hình người, nhưng là thông minh lại cũng thấp. Nếu nhất định bị đuổi kịp, tiếp tục chạy trốn bằng chính diện đánh trận. Vì vậy mị ảnh thần điêu liền dừng lại thân hình, chăm chú đánh giá Mộ Chỉ Ly. Thấy thế, Mộ Chỉ Ly bước bộ cũng ngừng lại. Thiên lực khổng lồ trong nháy mắt từ trong cơ thể Mộ Chỉ Ly dữ dội tuôn ra, uy áp Thiên Huyền Ngũ cảnh từ từ thả ra. Mị ảnh thần điêu cũng hề sợ hãi uy áp của Mộ Chỉ Ly, phảng phất uy áp đối với nó mà cũng có chút tính chất uy hiếp nào. Thân hình vụt qua liền công kích tới Mộ Chỉ Ly. Năng lực lớn nhất của mị ảnh thần điêu là ở tốc độ kia, nhưng là lực công kích cũng coi là cường hãn, điều này cũng thể đặc điểm hữu kì trường tất hữu kì đoản (*có mặt mạnh tất có mặt yếu). Thời điểm Mị ảnh thần điêu quyết định chính diện đối địch cùng với Mộ Chỉ Ly, nàng liền biết hôm nay mình thành công. Lực công kích của nàng ngay cả cao thủ Thiên Huyền Bát cảnh đều đánh bại, huống chi là Thiên Huyền Tam cảnh Mị ảnh thần điêu? Thực lực tuyệt đối chênh lệch như vậy, Mị ảnh thần điêu giãy dụa nhiều hơn nữa cũng là phí công. Năng lượng lôi hệ khổng lồ dưới khống chế của Mộ Chỉ Ly biến chuyển ra, hôm nay các năng lượng trong cơ thể có thể chuyển đổi, cho nên xuất ra nhiều Lôi Điện lực như thế cũng có khó khăn quá lớn. Tránh thoát lớp công kích của Mị ảnh thần điêu, Lôi Điện lực tràn đầy trong tay Mộ Chỉ Ly cũng nhanh chóng đọng ra cái lưới lớn, lưới lớn màu xanh lam lóe ra tia lửađiện, trong nháy mắt bao phủ kia mị ảnh thần điêu. Cảm nhận được năng lượng khó mà địch nổi đại võng, ý nghĩ đầu tiên của Mị ảnh thần điêu chính là chạy trốn. Nhưng là còn kịp động tác, trước mặt nó xuất ba Mộ Chỉ Ly, cộng thêm cái lưới lớn phong kín hoàn toàn đường lui bốn phương tám hướng rồi! Lưới điện tốc độ cực nhanh, cơ hồ là cái chớp mắt cũng tới trước mặt Mị ảnh thần điêu bao vây vào trong. Mị ảnh thần điêu ngừng vùng vẫy trong lưới điện, mà lưới lớn lại chưa từng buông lỏng chút nào, ngược lại càng thu càng chặt, khiến cho Mị ảnh thần điêu ngay cả gian hoạt động cũng có. Theo động tác của Mị ảnh thần điêu, tia Lôi Điện lực cũng tiến vào trong cơ thể của nó, tê dại cảm giác lại càng khiến cho biên độ động tác càng ngày càng . Mộ Chỉ Ly khống chế lưới điện, chỉ cần Mị ảnh thần điêu giãy dụa nữa liền tiến hành công kích. Sau hồi lâu, Mị ảnh thần điêu cũng hoàn toàn an phận rồi, lẳng lặng ngốc ở trong lưới điện. Nó coi như là ràng mình hôm nay là hoàn toàn tiêu rồi! mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra nụ cười, đợi nhiều ngày như vậy, rốt cục thành công bắt được Mị ảnh thần điêu! Cố gắng cuối cùng có thu hoạch, kế tiếp chỉ cần Thiên Nhi bắt được con nữa bọn họ liền có thể trở về . Với thực lực của Thiên Nhi tin tưởng chỉ cần Mị ảnh thần điêu vừa xuất nàng liền có thể dễ dàng bắt được, thậm chí uy áp trong huyết mạch khi buông thả ra, thực lực Mị ảnh thần điêu sợ là giảm xuống. lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị thu lại Mị ảnh thần điêu, trong rừng cây lại đột nhiên truyền ra từng đạo tiếng xé gió. Nghe được thanh này, Mộ Chỉ Ly liền nhanh chóng cảm nhận được vài cổ hơi thở chung quanh, lúc trước nàng chỉ chú ý đến đối phó Mị ảnh thần điêu cũng có để ý hoàn cảnh xung quanh. Dù sao bọn họ ngốc ở chỗ này nhiều ngày như vậy còn chưa có chưa từng thấy có những người khác vào, dần dần cũng quên mấtđiểm này, nghĩ tới lúc này thế nhưng có người xuất . Song, người khác xuất cũng có ảnh hưởng động tác Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly như cũ nhanh chậm thu Mị ảnh thần điêuvào trong Thiên Sát Cổ giới. Túi càn khôn chỉ có thể chứa đựng vật chết, vật còn sống cách nào chứa ở trong đó, mà Thiên Sát Cổ giới lại là bất đồng, bất luận là vật còn sống hay là vật chết nó cũng có thể chứa đựng, chỉ là điểm này giá trị Thiên Sát Cổ giới đơn giản.
Q.3 - Chương 67: Oan gia ngõ hẹp “Tuổi còn trẻ, ngờ khẩu khí lại cuồng vọng. Ta thấy ngươi tuổi còn mới cùng ngươi so đo, nếu tại chịu rời muốn cũng được nữa.” Trong mắt Hoàng Thiên Minh toát ra tia ngoan lệ, này nếu biết tốt xấu, vậy ngần ngại đối phó nàng ta. Lúc này, thiếu nữ ở cách Hoàng Thiên Minh xa lên tiếng : “ chỉ phải lưu lại Mị ảnh thần điêu, pháp bảo bắt được Mị ảnh thần điêu cũng phải cùng lưu lại!” Giọng của Hoàng Hoàn Nhi thanh thúy dễ nghe, song trong mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly đầy dẫy nồng đậm ghen tỵ cùng với vẻ đắc ý. Dung nhan tươi đẹp xuất vẻ u, có lẽ phàm là nhìn thấy mỹ nhân như Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng sinh ra loại cảm giác ghen tỵ. Nếu như bọn họ có thể có được pháp bảo kia, tin tưởng thực lực bọn họ phải tăng lên ít. Mị ảnh thần điêu khó đối phó trình độ nàng cực kì ràng, theo bên cạnh Hoàng thúc lâu như vậy, mỗi lần thử bắt nó đều chưa từng thành công. Đối với điều này, trong lòng của bọn họ cũng có loại cảm giác thất bại, cũng may cả Hoàn Lăng quốc cũng có người nào có thể bắt được Mị ảnh thần điêu, cho nên vậy cũng coi là cái gì. Chẳng qua là cả người Mị ảnh thần điêu đều là bảo vật, nếu bán giá trị tuyệt đối rẻ, huống chi bảo bối người nếu dùng để luyện chế đan dược tác dụng tuyệt đối là khổng lồ ! Thậm chí có năng lực bắt được ngày sau địa vị bọn họ ở Hoàng Gia cũng nhanh chóng đề cao. Lời của Hoàng Hoàn Nhi tựa như nhắc nhở Hoàng Thiên Minh, trong mắt nhìn về phía Hoàng Hoàn Nhi tràn đầy đồng ý. Trong mấy đứa trẻ này, tâm trí Hoàng Hoàn Nhi cứng rắn nhất, sau khi mấy tên tiểu tử nhìn thấy mỹ nhân liền quên chuyện đứng đắn, hoàn toàn giống với Hoàn Nhi. Mộ Chỉ Ly sững sờ, pháp bảo? Cái gì pháp bảo? Bất quá rất nhanh, Mộ Chỉ Ly liền hiểu pháp bảo theo lời bọn họ là cái gì, có lẽ bọn họ là đem lưới điện mình đọng ra coi thành pháp bảo . Ánh mắt có chút nào tình cảm quét Hoàng Hoàn Nhi cái, Mộ Chỉ Ly căn bản chưa từng để ý tới lời của hai người, Phiêu Miểu thân pháp vừa động liền hóa thành đạo khói xanh biến mất trong tầm mắt của bọn . Tại bên tai mọi người còn vang lên câu trước khi của Mộ Chỉ Ly: “Các ngươi có tư cách để cho ta xuất thủ!” Châm chọc! Tuyệt đối châm chọc! Là cao thủ Thiên Huyền cảnh, Hoàng Thiên Minh ở cả Hoàn Lăng quốc cũng là người thân phận cao quý nhất, nhưng là cái tiểu nha đầu này lại dám mình đạt tới tư cách cho nàng xuất thủ! Đây đối với mà quả thực thể gọi là châm chọc, đây là vũ nhục! Đối với người cao thủ vũ nhục! Sắc mặt Hoàng Thiên Minh biến thành trầm, nhưng thừa nhận cũng được thực lực nha đầu này đúng là kém, ít nhất ở phương diện tốc độ này đúng là rất mạnh. Khó trách nàng có thể bắt được Mị ảnh thần điêu, cũng chỉ có tốc độ như vậy mới có thể đuổi theo Mị ảnh thần điêu. Đúng là, nếu là này quyết định chạy trốn, bọn cách nào đuổi theo nàng, nhưng nếu là bọn họ ngăn hết đường lui của nàng ta buộc nàng giao thủ, tin tưởng ưu thế này của nàng cũng còn. “Hoàng thúc, chúng ta. . . . . .” Hoàng Hoàn Nhi nhìn sắc mặt Hoàng Thiên Minh trầm chậm rãi lên tiếng hỏi, lời mới vừa rồi của nàng kia sợ là hoàn toàn chọc giận Hoàng thúc! là tự đâm đầu vào chỗ chết! Hoàng thúc nhưng là cao thủ mạnh nhất cả Hoàn Lăng quốc, cao thủ Thiên Huyền cảnh giới! Cả Hoàn Lăng quốc bất quá cũng chỉ có người Hoàng thúc mà thôi, qua nhiều năm như vậy còn có người nào dám… chuyện như vậy cùng Hoàng thúc, chớ chi là như vậy nữ tử tuổi còn trẻ. Chân mày Hoàng Húc Kiệt vẫn nhíu lại, chẳng biết tại sao thời điểm nhìn thấy nàng kia luôn luôn có loại cảm giác quen thuộc, tựa hồ là trông thấy ở địa phương nào đó. Chẳng qua là tột cùng là ở địa phương nào cũng nghĩ ra, điều này làm cho rất là ảo não. Hoàng Kiến Thành nhìn phương hướng áo trắng rời , trong mắt đầy dẫy cỗ mê luyến. Mặc dù thời gian này xuất tương đối ngắn, cũng để lại ấn ký thể xóa nhòa trong lòng của , xinh đẹp kinh tâm động phách như vậy thế nhưng xuất ở trước mặt của , quả thực giống như nằm mơ. “Đuổi theo! Nàng kia cuồng vọng như thế, tin tưởng tận lực chạy xa, chỉ cần chúng ta đuổi theo phương hướng kia nhất định có thể đủ đuổi kịp!” Sắc mặt Hoàng Thiên Minh hết sức khó coi, người vũ nhục tất phải trả giá thảm trọng . Mặc dù đó là vãn bối, cũng bỏ qua! Tôn nghiêm của cao thủ là cao nhất, thể khiêu khích ! Hàn Như Liệt và Thiên Nhi vẫn ngốc ở tại chỗ chờ Mộ Chỉ Ly, lần này thời gian Mộ Chỉ Ly dài nhất, song hai người cũng có bởi vì Mộ Chỉ Ly rời thời gian dài mà lộ ra cảm xúc lo lắng, ngược lại trong lòng hai người đều có được cỗ ý vui mừng. Lâu như thế Chỉ Ly cũng chưa trở lại liền chứng minh khoảng cách giữa nàng ấy cùng Mị ảnh thần điêu càng gần, vẫn có bị bỏ lại cho nên mới phải tốn hao thời gian lâu như vậy! Thân ảnh màu trắng từ đàng xa nhanh chóng tới trước mặt hai người: “Ta trở về.” Mộ Chỉ Ly mỉm cười . Nghe vậy, Hàn Như Liệt cười : “Như thế nào, có đuổi kịp ?” Hai người đuổi chạy cách bọn họ khoảng cách cũng phải là xa bình thường, cho nên bọn họ cách nào cảm giác được kết quả như thế nào. Mộ Chỉ Ly cũng trả lời, song sau khắc Mị ảnh thần điêu bị vây trong lưới điện liền xuất ở dưới chân Mộ Chỉ Ly. “Ngươi thành công!” Tiếng của Thiên Nhi mang theo tia kích động, mấy ngày qua Chỉ Ly vẫn ngừng nỗ lực, cho nên sau khi nhìn thấy Chỉ Ly thành công trong lòng sinh ra cỗ nồng đậm vui mừng, Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đúng vậy a, sau khi mất phen khí lực rốt cục bắt được nó.” xong, Mộ Chỉ Ly lời xoay chuyển: “Thiên Nhi, ngươi cũng có thể triển khai hành động, lấy năng lực của ngươi để bắt lại tuyệt đối tốn hao khí lực gì, như vậy chúng ta liền có thể sớm ngày hoàn thành thí luyện lần này, tin tưởng trong trận cạnh tranh này hai người chúng ta nhất định có thể đoạt được danh ngạch.” Nghe được lời của Mộ Chỉ Ly, khóe miệng Thiên Nhi giương lên nụ cười. Lập tức thời điểm con Mị ảnh thần điêu xuất Thiên Nhi dùng hành động của mình chứng minh ý tưởng của nàng. Thời điểm Thiên Nhi xuất thủ, lúc này Mộ Chỉ Ly mới thấy được tốc độThiên Nhi. Nàng vừa ra tay tốc độ nhanh hơn Mị ảnh thần điêu ít, Mị ảnh thần điêu vẫn lấy tốc độ tự hào ở trước mặt Thiên Nhi lại trở nên đáng giá nhắc tới, dễ dàng liền bắt được xong. Nhìn thấy màn này, mặt Mộ Chỉ Ly cũng lộ ra tia cảm khái, đây chính là thực lực khác nhau a! So với Thiên Nhi biết thực lực vẫn còn đủ cao! Hàn Như Liệt nhìn vẻ mặt Mộ Chỉ Ly mặt cũng lộ ra nụ cười, trong ngày thường cũng rất ít nhìn thấy Chỉ Ly lộ ra vẻ mặt đáng như vậy: “Nếu như hoàn thành, chúng ta liền rời !” Cả người Mị ảnh thần điêu đều là bảo vật đúng là sai, nhưng đối với cho bọn mà có tác dụng quá lớn, tiếp tục đợi cũng cần thiết. Song, theo mấy đạo tiếng xé gió nổi lên, đám người Hoàng Thiên Minh xuất lần nữa ở trước mặt Mộ Chỉ Ly. “Các ngươi đúng là kiên nhẫn a.” Mộ Chỉ Ly giễu cợt , xem ra những người này quả nhiên là thấy quan tài vẫn đổ lệ! Song, mấy người đều trả lời Mộ Chỉ Ly, bởi vì lúc này mặt đất lại có hai con Mị ảnh thần điêu bị bắt được! Qua nhiều năm như vậy bọn họ ngay cả con cũng bắt được thành công lại đột nhiên nhìn thấy những người khác thoáng cái bắt được hai con, loại tâm lý chênh lệch quá lớn này làm cho người ta rất là bất đắc dĩ. Xem ra pháp bảo kia uy lực đúng là phải cường hãn bình thường, thời gian ngắn ngủi như vậy liền có thể bắt được hai con Mị ảnh thần điêu, ngay cả Hoàng Thiên Minh cũng cảm thấy trông mà thèm, pháp bảo kia rơi vào trong tay của chắn chắn có tác dụng rất lớn. Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly : “Ly Nhi, nàng mới vừa rồi gặp bọn họ?” Lời của Chỉ Ly rất ràng cho thấy lúc trước bọn họ từng gặp qua, nếu cũng lời có kiên nhẫn này. “Hôm nay nếu ngươi lưu lại pháp bảo, ngươi và cả bằng hữu của ngươi cũng thể sống rời !” cổ uy áp từ người Hoàng Thiên Minh buông thả ra, hơi thở trong cơ thể cũng trong nháy mắt tăng lên. Hiển nhiên, khi Mộ Chỉ Ly bọn họ đồng ý tuyệt đối trước tiên động thủ cường đoạt! Nghe được lời của Hoàng Thiên Minh, Hàn Như Liệt cùng Thiên Nhi liền hiểu đây tột cùng là chuyện gì xảy ra. Ba người nhìn mấy người Hoàng Thiên Minh cũng có chút nào khẩn trương, ngược lại trong mắt đều là nụ cười. Lời này do bọn họ với Hoàng Thiên Minh còn sai biệt lắm, nghĩ tới Hoàng Thiên Minh thế nhưng theo chân bọn họ như vậy, khỏi quá ngu xuẩn . Mộ Chỉ Ly cũng cùng bọn họ quanh co: “Xem ra lời lúc trước của ta cũng là vô ích rồi, vốn là ta cũng muốn giết người, nhưng các ngươi tự mình muốn chết, vậy ta cũng ngần ngại dọn dẹp mấy phế vật.” Đối với người muốn giết nàng nàng cho tới bây giờ cũng nương tay, huống chi mấy người này làm ra chuyện tình cường thủ hào đoạt vẫn có thể làm như thế lẽ thẳng khí hùng, vậy loại chuyện này làm ít, hôm nay nàng giải quyết bớt những phế vật này ! “Cuồng vọng tự đại!” Giọng Hoàng Thiên Minh chưa dứt, khuôn mặt bình tĩnh ổn trọng lại toát ra tia kinh ngạc, bất khả tư nghị nhìn Mộ Chỉ Ly trước mắt. Nếu có thể, nguyện ý tin tưởng bây giờ nằm mơ! Bởi vì hơi thở trước mặt thế nhưng đạt đến Thiên Huyền Ngũ cảnh! Thực lực Thiên Huyền Ngũ cảnh làm sao xuất ở người bất quá hai mươi tuổi! Này khỏi cũng quá kinh khủng , sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy quá người nào tuổi còn trẻ lại có thể tu luyện tới loại trình độ này! Nhưng là, hơi thở kia tại tại lại nhắc nhở đây hết thảy đều là , so sánh với Trân Châu còn hơn! Cả Hoàn Lăng quốc cao thủ Thiên Huyền cảnh giới bất quá có mình thôi, xem ra này cũng phải là người Hoàn Lăng quốc, nên là thế lực như thế nào mới có thể bồi dưỡng được thiên tài như vậy! Hoàng Thiên Minh bắt đầu hối hận, biết lần này là chọc phải người nên chọc rồi! mặt Hoàng Hoàn Nhi đồng dạng lên vẻ khiếp sợ, nàng phán đoán ra thực lực đến tột cùng đạt đến loại cảnh giới nào, nhưng là hơi thở kia ràng mạnh hơn so với Hoàng thúc, điều này sao có thể? Hoàng Húc Kiệt nhìn dung nhan Mộ Chỉ Ly, trong đầu linh quang chợt lóe phảng phất nhớ ra cái gì đó, duỗi ra ngón tay chỉ vào Mộ Chỉ Ly : “Nàng. . . . . . Nàng là Mộ Chỉ Ly!” Lời này vừa ra, tất cả mọi người tại chỗ đều ngây ngẩn cả người!