Q.2 - Chương 14: Châm cứu cứu người "Mộ nương " Nghe thấy giọng quen thuộc, Mộ Chỉ Ly xoay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lăng Lạc Trần đứng phía sau của nàng, tựa như khói. thân áo trắng như tuyết, tóc dài đen như mực dùng Dương Chi ngọc trâm gài cao lên, áo dài phiêu dật, gió tung bay, khẽ phất phơ. Từ ngoài phòng ánh mặt trời chiếu vào rơi người của , nhàn nhạt cân xứng buộc vòng quanh khuôn mặt tạo nên hình dáng góc cạnh ràng, bên hông cài cây sáo ngọc phỉ thúy càng tăng thêm vài phần khí chất nho nhã, trong đôi mắt đen toát ra tia nhàn nhạt ôn nhu. "Lăng công tử" nhìn thấy Lăng Lạc Trần, mặt Mộ Chỉ Ly khỏi lộ ra vẻ vui mừng, có lẽ chính nàng cũng có phát ra cái vui mừng này là từ đâu tới. "Mộ nương mới từ trong di tích trở về sao?" Lăng Lạc Trần khóe miệng chứa đựng tia cười nhàng, mấy ngày gần đây những tia lo lắng cùng nhớ thương trong lòng giờ đây mới bình phục. Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Chậm trễ chút ít thời gian, làm cho mọi người chờ rồi." " sao, Mộ nương nguyện ý vì Trầm sư phụ trị liệu chân, làm chúng ta vô cùng cảm kích, chờ lâu ít thời gian có quan hệ gì." Lăng Lạc Trần có hỏi thăm tình của Mộ Chỉ Ly xảy ra bên trong di tích, bất quá đại khái cũng đoán được ít, nhưng những thứ này cũng để ý. Lúc trước bọn trở lại khách sạn chính là mực chờ đợi Mộ Chỉ Ly. Song, theo thời gian ngày từng ngày qua, cũng bắt đầu lo lắng, trong lòng có chút hối hận, vì sao lúc trước cùng Mộ nương ở cùng chỗ, nếu là nàng ở trong di tích gặp nguy hiểm gì cách nào tha thứ cho chính mình. Cho nên trong mấy ngày chờ đợi này, thường xuyên xuống lầu, xem Mộ nương phải chăng trở về, hôm nay nhìn thấy nàng an toàn về đến, coi như là yên lòng. Hai người đầu lông mày đều hàm chứa nụ cười, cỗ nhàn nhạt ôn nhu lưu chuyển giữa hai người, có lẽ là bởi vì bọn họ đều có thể hiểu suy nghĩ của đối phương. Hai người cùng là bộ áo trắng, nam tuấn, nữ xinh đẹp tuyệt trần, đứng chung chỗ tự nhiên dẫn tới người bên ngoài liên tiếp ngừng chân. "Bọn họ là xứng đôi a!" bác bốn năm mươi tuổi hướng về phía đại thúc bên cạnh . Vị đại thúc nhìn hai người gật đầu: "Hoàn toàn chính xác rất là xứng đôi, xem ra là trời sinh đôi." Bên kia, đôi tình lữ tuổi trẻ nhìn thấy hai người, nàng kia mặt lộ vẻ mơ ước: "Thế gian lại có đôi nam nữ xứng đôi như thế, sợ là chỉ có nam tử y hệt trích tiên này mới có thể phối hợp với dung nhan quốc sắc thiên hương của nữ tử này." Nghe thấy lời nữ tử , nam tử bên cạnh nàng ngăn đón eo của nàng : "Ngươi cùng ta là xứng đôi nhất đấy." Hai người nhìn nhau cười cười. Hai người họ tu vi đều kém, tự nhiên là có thể nghe được ràng, Mộ Chỉ Ly mặt lộ ra vài phần xấu hổ, khỏi giương mắt nhìn về phía Lăng Lạc Trần bên cạnh, lại nghĩ ngẫng đầu vừa lúc nhìn thẳng vào mắt Lăng Lạc Trần. Trong mắt của chỉ có nhàn nhạt ôn hòa, thậm chí còn nhìn xem Mộ Chỉ Ly xấu hổ, bộ dáng có ý tứ, tại đáy mắt của chỗ sâu nhất lại còn tia vui vẻ nhàng. Mộ Chỉ Ly nhìn Lăng Lạc Trần với dáng vẻ tươi cười, trong lúc nhất thời nhìn đến si mê, đợi đến khi kịp phản ứng khỏi lui về phía sau bước, : "Lăng công tử, biết Trầm tiền bối bây giờ ở đâu? Hôm nay có thể tiến hành châm cứu rồi." Hiển nhiên, Lăng Lạc Trần cũng chú ý tới thần thái Mộ Chỉ Ly vừa rồi, chẳng biết tại sao lại cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều: " Giờ phút này, Trầm sư phụ ở trong phòng, Mộ nương vừa trở về, cần nghỉ ngơi lát sao?" " cần, sớm trị liệu chút tốt hơn." Tuy Lăng Lạc Trần bọn cũng chưa từng thúc giục nàng, nhưng là trong lòng nàng lại hiểu bọn đối với chuyện này vội vàng đến cỡ nào. Nàng thân là thầy thuốc, từ có thể nhận thức được tâm tình người bệnh, huống chi Trầm Duệ Thu là người bị bệnh hai mươi năm như vậy? Khát vọng trong lòng sợ là đạt đến cao nhất, mà nàng cần gì phải lãng phí thời gian nữa đây? Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định như vậy, Lăng Lạc Trần khẽ gật đầu: "Như vậy liền cùng ta qua , Thanh Nhân vừa mới nhắc tới ngươi thôi." Nghe Lăng Lạc Trần nhắc tới Trầm Thanh Nhân, Mộ Chỉ Ly mặt cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, nàng cùng Trầm Thanh Nhân tuy quen biết thời gian rất ngắn, nhưng quan hệ của hai người lại rất tệ, có cảm giác hận khi gặp nhau quá muộn, thời gian tuy ngắn ngủi nhưng cũng trở thành bạn tốt. Bởi vì tính cách của Trầm Thanh Nhân có chút tệ, tâm tư đơn thuần, cũng phải hạng người tâm tư ác độc gì, cùng loại người này làm bằng hữu, cần cân nhắc quá nhiều chuyện, cho nên bắt đầu chuyện với nhau cũng dễ dàng, bản thân Mộ Chỉ Ly cũng thích cảm giác trong quá trình chuyện với nhau phải khắp nơi cẩn thận từng li từng tí , như vậy ràng là loại gánh nặng trầm trọng. Tại thế kỷ hai mươi mốt, nàng cũng thích sinh hoạt như vậy, cho nên ngoại trừ mấy người bạn tốt nhiệt tình bên ngoài cũng có những bằng hữu khác, mà ở kiếp này càng cần làm như vậy, theo nàng, cả đời có thể có mấy người bạn tốt đã đủ rồi. Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly theo chân Lăng Lạc Trần tới gian phòng Trầm Duệ Thu. Đợi hai người sau khi vào, Trầm Thanh Nhân rất nhanh chạy tới, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, nàng rất là vui vẻ, liền đem Mộ Chỉ Ly đánh giá từ đầu đến chân lần, lúc này mới mở miệng : "Chỉ Ly, ngươi rốt cục trở về rồi, chúng ta thấy ngươi lâu như vậy chưa trở về, đều rất lo lắng cho ngươi đây này!" Đôi mắt của Trầm Thanh Nhân rất trong suốt, hiển nhiên cũng nghĩ quá nhiều, chỉ là đơn thuần lo lắng cho Mộ Chỉ Ly mà thôi. Dù sao tháng trước mọi người cũng lục tục từ trong tích ra, cũng phải là tự mình lựa chọn ra, mà là trực tiếp bị tống ra, ngoại trừ người chết bên ngoài, sau khi ra bọn đều trở lại khách sạn, thế nhưng mà đợi nhiều ngày liên tiếp nàng cũng chưa từng xuất , tuy nhiên bọn muốn hướng phía phương diện kia nghĩ, nhưng là theo thời gian dần trôi qua bọn cũng có chút tin tưởng. Cũng bởi vậy, gần đây tâm tình Trầm Thanh Nhân đều tốt, thẳng đến khi nghe Mộ Chỉ Ly trở về, nàng mới vui vẻ trở lại. Mộ Chỉ Ly cười tiếng: "Cứ yên tâm 100% a, ta có việc gì!" Sau đưa mắt nhìn sang Trầm Duệ Thu, : "Trầm tiền bối, vãn bối đến chậm, mong rằng tiền bối thứ lỗi." Trầm Duệ Thu vốn nhìn xem bộ dáng vui vẻ của Trầm Thanh Nhân cùng Mộ Chỉ Ly, mặt cũng lộ ra nhàng vui mừng, coi Trầm Thanh Nhân như con ruột thịt của mình, nhìn thấy bọn ở chung rất tốt, tự nhiên cũng vui vẻ. Nhìn Mộ Chỉ Ly, Trầm Duệ Thu lắc đầu: "Mộ nương có thể nguyện ý giúp ta chữa bệnh, ta vô cùng cảm kích rồi, huống hồ ngươi cũng phải cố ý." "Như vậy, tại liền bắt đầu trị liệu a!" Mộ Chỉ Ly cười , nếu là lúc trước nàng đối với bệnh này còn có chút ít lo lắng tại nàng lại tuyệt cần lo lắng. Trầm Thanh Nhân vội hỏi: "Chỉ Ly, ngươi lúc này mới vừa trở về cần nghỉ ngơi sao? Ngươi xác định tại có thể?" Thời điểm ra câu sau cùng, Trầm Thanh Nhân mặt nhiều thêm vài phần chần chờ, hiển nhiên là có chút bận tâm. vất vả tìm được hi vọng, sư phụ mãnh liệt chờ mong, nàng cũng muốn chứng kiến sư phụ lần nữa thất vọng, như vậy nàng hội càng thêm khó chịu đấy. "Ta xác định" Mộ Chỉ Ly mặt tràn đầy tự tin, có lẽ ở những phương diện khác nàng có tự tin như vậy, nhưng là ở phương diện y thuật nàng tuyệt đối có thể! Lúc trước gia gia của nàng dạy bảo nàng cũng , người thầy thuốc tối trọng yếu nhất là đối với chính mình có lòng tin, duy có tự tin, người bệnh mới tin tưởng ngươi, bởi như vậy xác xuất thành công cũng đề cao rất nhiều. Mọi người gặp Mộ Chỉ Ly xác định như vậy, cũng chấp nhận, Trầm Duệ Thu rất hào khí : "Mộ nương có tự tin như vậy, lão phu cũng tin tưởng ngươi!" Kế tiếp, Trầm Duệ Thu nằm ở giường, Mộ Chỉ Ly tới bên giường, ở bên cạnh nàng còn vây quanh đám người, đều khẩn trương nhìn xem hết thảy, phải biết màn này đối với bọn xa lạ gì, qua nhiều năm như vậy, loại chuyện này phát sinh số lần ít. Người bên ngoài nhìn chăm chú đối với Mộ Chỉ Ly có chút nào ảnh hưởng, giờ này khắc này trong mắt của nàng cũng chỉ có người bệnh. Đem bao châm lấy ra đặt ở bên giường, mở ra châm trong bọc phẩm chất đồng nhất, dài ngắn đồng nhất, Hồng vĩ*(đuôi) ngân châm chỉnh tề đặt ở kia. Kia màu đỏ ngân châm phảng phất như tác phẩm nghệ thuật, lại để cho người ta muốn thưởng thức mà xúc động, bất quá nhìn bao châm, mọi người trong lòng cũng tăng thêm mấy phần tin tưởng, hiển nhiên cái này ngân châm là bộ, bằng há lại như vậy đều đủ? Lăng Lạc Trần đứng ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, mặt của cũng có vẻ lo lắng, khi nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Mộ Chỉ Ly lâm vào nhớ lại, lần đầu nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, nàng nghiên tập vũ kỹ mặt ngoại trừ khắc khổ bên ngoài cũng có được vẻ tự tin như vậy. Đến tột cùng đây là kỳ lạ như thế nào? Có lẽ người khác biết, nhưng là nhưng lại biết lúc trước vừa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, nàng còn chỉ là Hậu Thiên cao thủ, mà bây giờ thực lực của nàng... Cái này nếu là ra, sợ là phải khiến cho oanh động, nhưng là tuyệt đối ra. Tốc độ phát triển này chưa từng nghĩ đến, nghĩ vậy, Lăng Lạc Trần khẽ lắc đầu, lúc trước ý nghĩ của mình đúng là sai rồi, khả năng gặp lại lớn? Ngắn ngủn đến hai năm thời gian, bọn gặp lại rồi. đề cập tới thực lực của nàng, chỉ cần ở phương diện châm cứu này cũng đủ làm cho người nhìn thẳng vào, nàng thật đúng đặc thù. "Ta muốn bắt đầu, quá trình này có chút ít thống khổ, nhưng là ngài phải tin tưởng tuyệt đối có vấn đề." Mộ Chỉ Ly mặt mang theo tự tin, vui vẻ, nhìn Trầm Duệ Thu . "Ừ " Bàn tay trắng nõn khẽ động, cái ngân châm kia dùng tốc độ mắt người khó thấy đâm vào chân Trầm Duệ Thu, mỗi châm đều là vững vàng làm có chút nào độ lệch, Mộ Chỉ Ly vẻ mặt thành , chú ý đến hết thảy. Màu đỏ quang mang giống như ngọn lửa theo ngón tay Mộ Chỉ Ly vũ động, phảng phất như cuộc thịnh yến của ngọn lửa, làm cho người xem hoa cả mắt. Hiển nhiên, Trầm Thanh Nhân mấy người nghĩ tới quá trình trị liệu kỳ lạ như vậy, trong lúc nhất thời nhìn ngây ngốc , thế giới này lúc nào xuất phương thức chữa thương như vậy rồi hả? Theo bọn nghĩ, đây càng như là dị thường biểu diễn, hơn nữa là biểu diễn với độ khó tuyệt đối cao. Trước kia ánh sáng màu đỏ như là ánh sáng ngọn lửa vậy, bất quá theo quá trình thực lực Mộ Chỉ Ly tăng lên, quang mang phát sinh biến hóa, đây cũng là lý do Mộ Chỉ Ly càng thêm tự tin. Ánh sáng của ngọn lửa này kỳ đều là Thiên Lực tinh khiết nhất - Hỗn Độn Thiên Lực!
Q.2 - Chương 15: Trao đổi hội Đối với các huyệt vị cơ thể con người, Mộ Chỉ Ly coi dễ như trở bàn tay, nhắm mắt lại cũng nhận định sai lầm, cho nên nàng thực cũng có thấy khó gì, độ khó chủ yếu là ở chỗ khống chế Thiên Lực nó. Đây là việc cần chính xác, nếu có tia ngoài ý muốn, hẳn khả năng sinh ra ảnh hưởng rất lớn, nếu là Thiên Lực quá nhiều liền thương tổn đến các bộ phận trong cơ thể Trầm Duệ Thu, nếu là Thiên Lực quá ít liền đạt được hiệu quả. Cho nên nàng chủ yếu phải chú ý ở chỗ này, từ khi học xong Thiên Huyền châm pháp phần đầu tiên, nàng liền thường xuyên luyện tập, bất quá thân người thực rất ít cơ hội thi châm, cho nên vẫn có ít khác nhau đó. Trong nháy mắt, đùi Trầm Duệ Thu được cắm lên mấy cây ngân châm, giống như đám mây đỏ, giống như đốm lửa hồng, nhìn qua rất là kỳ lạ, nhất là ánh sáng màu đỏ kia đem chung quanh đều nhuộm trở thành màu đỏ, nhìn qua mỹ lệ dị thường. Mộ Chỉ Ly hai tay đặt ở trước ngực, hai tay ngừng lật qua lật lại, đám kết ấn phức tạp xuất tay của nàng, mà theo động tác tay nàng, ngân châm cũng ngừng vận động, phảng phất mình giống như có linh hồn, lúc sâu lúc cạn, lúc trái lúc phải. Bọn người Lăng Lạc Trần nhìn thấy màn này, mặt vẻ kinh hãi càng sâu, phương pháp châm cứu này là quá mức thần kỳ rồi, có thể thần thông! Bọn căn bản xem hiểu đây rốt cuộc là như thế nào làm đây, nó có ích lợi gì. Khi nhìn Mộ Chỉ Ly trán tinh mịn rịn ra mồ hôi hột cũng biết cái này nhìn như quá trình đơn giản, kì thực dễ, nếu nàng cũng mặt lộ vẻ tái nhợt rồi. Tất cả mọi người rất ăn ý đứng ở bên lên tiếng, sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly trị liệu, nếu vì đúng bọn họ sinh ra hiệu quả phản hệ, vậy cũng tốt. Theo thời gian dần trôi qua sắc mặt Mộ Chỉ Ly trở nên tái nhợt, điểm ấy nàng cũng dự liệu trước được, bởi vì độc tố ở trong cơ thể Trầm Duệ Thu hai mươi năm, sâu tận xương tủy, phải đơn giản như vậy là có thể trừ , cho nên cần Thiên Lực cũng là cực kỳ khổng lồ đấy. Cũng may Thiên Lực của nàng là Hỗn Độn Thiên Lực, đổi lại các loại Thiên Lực khác sợ là độ khó lại muốn lớn hơn vài phần, mà lần này tại bên trong di tích, thực lực của nàng cũng có đột phá, đủ loại cộng dồn lại lúc này mới thêm vài phần tự tin. Muốn trị liệu bệnh này, nàng vẫn luôn nắm chắc đấy, biết phương pháp trị liệu, chỉ là cần trả giá cái giá cực lớn, chính là tiêu hao lượng lớn Thiên Lực, cho dù có tăng khí đan đến bổ sung, đối với mình thân chịu đựng cũng quá lớn, mà bây giờ tuy nhiên thân thể cũng có tác dụng phụ, nhưng giống như trước. Theo tay Mộ Chỉ Ly lật qua lật lại, mặt Trầm Duệ Thu cũng phát sinh biến hóa, lúc trước lạnh nhạt biến thành khẽ cau mày, nhưng mà sắc mặt của cũng bắt đầu trở nên tái nhợt, tuy nhiên cái gì cũng đều chưa , cực kỳ chịu nhịn, nhưng nhìn thấy bộ dáng kia cũng biết quá trình thống khổ của nó. Tại chỗ đùi của Trầm Duệ Thu, ra màu đen cùng tím xanh từng chút từng chút ngưng tụ lại, tốc độ tuy nhiên nhanh, nhưng tất cả mọi người có thể nhìn ra, mà chính bởi vì hướng phía trung tâm ngưng tụ, màu sắc càng làm sâu sắc thêm vài phần. Nhìn thấy màn này, mọi người trong mắt lộ ra thêm vài phần vui mừng, như vậy ít nhất chứng minh là có hiệu quả được rồi đúng ? Trong người thời điểm Thiên Lực càng ngày càng mỏng manh, Mộ Chỉ Ly đưa tay ra, vốc tăng khí đan liền xuất ở trong tay của nàng, trực tiếp nuốt xuống, cảm thụ được từ bên trong đan điền khuếch tán ra nồng đậm Thiên Lực, sắc mặt nàng cũng tốt thêm vài phần, vốn Thiên Lực hao hết cũng khôi phục hơn phân nửa, giúp nàng tiếp tục động tác. Đối với cái này, Mộ Chỉ Ly là chút nào để ý đến, tăng khí đan này nàng luyện chế được rất nhiều, bởi vì ra bên ngoài mà có Thiên Lực là loại tình huống cực kỳ an toàn, nàng tuyệt đối thể để cho chuyện như vậy phát sinh ở người của mình, cho nên nàng luyện chế ra rất nhiều tăng khí đan, để đảm bảo nàng bất cứ lúc nào cũng có được Thiên Lực sung túc. Mộ Chỉ Ly tuy để ý, nhưng cử động kia rơi vào trong mắt đám người Trầm Thanh Nhân cũng là đưa tới bọn hồi kinh ngạc, dùng địa vị của bọn tự nhiên là thấy ít đan dược đấy, mỗi tháng bọn theo lệ nhận lấy đan dược, tăng khí đan bọn tự nhiên cũng là có. Nhưng là Mộ Chỉ Ly cùng bọn họ giống với, cũng phải người trong môn phái, mỗi tháng có đan dược cố định, nếu nàng là người đại thế gia bọn cũng có thể hiểu được, thế nhưng mà nàng cũng phải là ah! Tại tiểu thế gia, có thể tiêu hao như vậy dùng đan dược thế nhưng mà nhiều lắm ah! Mà ngay cả thời điểm Trầm Duệ Thu nhìn thấy, trong mắt cũng lên tia kinh ngạc, bất quá rất nhanh tiêu tán , châm cứu chi thuật chẳng lẻ để cho người kinh ngạc sao? Tựa hồ người Mộ nương, mọi tình để cho người kinh ngạc đều có thể phát sinh. Sau nửa canh giờ, Mộ Chỉ Ly mới ngừng lại, chậm rãi đem ngân châm đùi Trầm Duệ Thu nhổ xuống. Cái trán Trầm Duệ Thu đầy mồ hôi, mà y phục của cũng bị mồ hôi thấm ướt, bởi vậy có thể thấy được lúc trước nhẫn nại thống khổ như vậy. Đương nhiên, mọi người chú ý chính là miệng vết thương của Trầm Duệ Thu, bộ phận màu đen chân của hướng phía chính giữa ngưng tụ ít, mà để cho người kinh ngạc nhất chính là, bộ phận vốn là màu đen giờ phút này biến thành màu da bình thường, cái này phải hay là chứng minh chỗ biến thành màu da bình thường tốt rồi? Tại mọi người chú ý điểm này, Lăng Lạc Trần lại chú ý đến Mộ Chỉ Ly, lúc trước thi châm vào nàng tiêu hao Thiên Lực, biết thân thể nàng có thể chịu đựng được. Mộ Chỉ Ly xoay đầu lại, nhìn ánh mắt tò mò của nhóm người Trầm Thanh Nhân, khỏi cười cười, song khi nàng chứng kiến ánh mắt hơi quan tâm của Lăng Lạc Trần, chỉ cảm thấy trong nội tâm ôn hòa rất nhiều, tựa hồ lúc trước thân thể cảm giác khỏe cũng nhạt thêm vài phần. "Tiếp tục trị liệu sáu lần, có thể tốt rồi." Trầm Duệ Thu sờ lên chỗ chân khôi phục màu da bình thường lần nữa, cảm thấy tại đây dường như khôi phục lại cảm giác? Tại thời điểm phát điểm này, liền kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, hiển nhiên nghĩ tới có hiệu quả nhanh như vậy. "Mộ nương, nơi này ... xong chưa?" Dù là Trầm Duệ Thu, thời điểm hỏi lời này cũng nhiều thêm vài phần thấp thỏm yên tâm, vài phần xác định. Tất cả mọi người là đồng loạt nhìn Mộ Chỉ Ly, chờ mong câu trả lời của nàng. Mộ Chỉ Ly gật đầu: "Đúng vậy, chính ngài thử xem có cảm giác là được." Nghe vậy, Trầm Duệ Thu tự mình cũng ấn chút, phát vị trí mà rất lâu rồi chưa từng có cảm giác tại đúng là có cảm giác, mặt khỏi lên vẻ mừng như điên: "Cái này... cái này dĩ nhiên là !" Trầm Duệ Thu vành mắt có chút hồng, hiển nhiên là vô cùng kích động, bất quá rất nhanh bị che dấu , tại trước mặt có nhiều tiểu bối như vậy mà làm ra bộ dáng như vậy thể nghi ngờ là hết sức khó coi đấy. Mấy người khác mặt cũng đều tràn ngập sắc mặt vui mừng, ai cũng nghĩ tới lần này vậy mà tìm được người có thể trị liệu bệnh này, nếu là lúc trước trong lòng còn có hoài nghi, tại mỗi người đều tin tưởng Mộ Chỉ Ly có thể chữa tốt bệnh của Trầm Duệ Thu. Nhất là Trầm Thanh Nhân khi nhìn thấy màn này, trong mắt càng chảy ra nhiều thêm nước mắt, vui đến phát khóc. ... Mộ Chỉ Ly bởi vì thi châm, thân thể có chút tiêu hao, cho nên Trầm Thanh Nhân muốn đưa nàng đưa nghỉ ngơi, tuy nhiên Mộ Chỉ Ly mực chính mình là được rồi, nhưng Trầm Thanh Nhân lại kiên trì tiễn đưa nàng , thấy thế cũng chỉ có tùy ý Trầm Thanh Nhân rồi. vào gian phòng, Mộ Chỉ Ly nhìn hốc mắt Trầm Thanh Nhân sắc hồng, trong lòng cũng hiểu rõ, nàng nhìn thấy Trầm Duệ Thu khúc mắc nhiều năm như vậy sắp vạch trần, trong lòng vui vẻ là có thể hiểu. "Thanh Nhân, bệnh của Trầm tiền bối có thể trị lành là chuyện tốt ah, ngươi phải vui vẻ chút chứ, đừng khóc, khóc mặt xinh đẹp nữa rồi." Mộ Chỉ Ly cười . Trầm Thanh Nhân nhìn dung mạo như thiên tiên của Mộ Chỉ Ly, khóe miệng ra vẻ ôn nhu, liền ôm lấy Mộ Chỉ Ly, thanh có chút khàn khàn: "Chỉ Ly, cám ơn ngươi, qua nhiều năm như vậy mỗi lần thất bại lại để cho tất cả mọi người buông hi vọng, mà ngay cả sư phụ mình cũng buông tha, nhưng ta muốn, ta tin tưởng nhất định có biện pháp đấy. Kết quả để cho chúng ta gặp gỡ ngươi rồi, cái gì đều biểu đạt được lòng cảm kích của ta đối với của ngươi, Chỉ Ly, tương lai khi cần đến ta, ngươi chỉ cần tiếng!" Mộ Chỉ Ly vỗ nhè phía sau lưng Trầm Thanh Nhân, : "Ta cứu Trầm tiền bối cũng phải là vì như vậy, chúng ta là bạn tốt phải sao? Ngươi lời này là khách khí rồi." Nghe vậy, Trầm Thanh Nhân điều chỉnh tâm tình của mình, nhìn vào mắt Mộ Chỉ Ly : "Chỉ Ly, ta biết ngươi cũng có nghĩ muốn hồi báo gì, nhưng đây cũng là ý nghĩ chân trong lòng của ta, tại trong lòng của ta, sư phụ so với chính ta còn trọng yếu hơn, đời này, ngươi là tỷ muội tốt nhất của ta!" "Ừ!" Mộ Chỉ Ly gật đầu, coi như cùng Trầm Thanh Nhân quyết định như vậy, nàng cũng cần phải thêm nữa, chuyến có tỷ muội tốt như vậy cũng là chuyện rất xứng đáng. Hai người nhìn nhau cười cười. Rồi sau đó, Trầm Thanh Nhân ra , đợi nàng rời khỏi, Mộ Chỉ Ly liền bắt đầu tu luyện khôi phục Thiên Lực của chính mình. Trong khí Thiên Lực dùng tốc độ cực nhanh hướng vào trong cơ thể Mộ Chỉ Ly dũng mãnh lao tới, bổ sung Thiên Lực mà nàng thiếu hụt. Khi Mộ Chỉ Ly rời khỏi trạng thái tu luyện, đến bữa tối. "Ai, rốt cục có thời gian chuyện với ngươi rồi." Thiên Nhi cảm khái , trong mấy ngày này, ở trong di tích thể với nàng lời, là sắp nghẹn chết rồi. "Ha ha, ta xem là có người cùng ngươi chuyện, ngươi quá mức nhàm chán !" "Hắc hắc" Thiên Nhi gấp rút cười cười, hiển nhiên Mộ Chỉ Ly đúng: "Chỉ Ly, vào thành Ngải Y, có thời gian xem có thể hay đào được bảo bối gì a." "Ừ, ta biết rồi! Đây cũng là mục đích của ta muốn nhanh chóng đến xem đấy." Mộ Chỉ Ly cười , phải biết đây chính là mục đích của nàng lúc trước đến thành Ngải Y ah! Chỉ là chậm đến tháng mà thôi. "Đến khi ta đem bệnh của Trầm tiền bối trị liệu tốt rồi, chúng ta liền trở về ! Thời gian còn lại nhiều lắm, nếu là bỏ qua thời gian vậy liền cái được bù nổi cái mất rồi." Nàng thế nhưng đáp ứng sư phụ nhất định phải chạy trở về tham gia cuộc thi đấu cả nước, cứ như vậy cơ hội lần nàng tuyệt đối thể bỏ qua rồi. Trong lòng cũng có chút may mắn, nàng bây giờ đối với cuộc thi đấu cả nước cũng nhiều thêm vài phần nắm chắc, nàng nhất định phải thành công! Vì mình, vì cha mẹ, cũng vì gia tộc!
Q.2 - Chương 16: Trùng hợp? Bởi vì hơn tháng qua chưa từng ăn uống, Mộ Chỉ Ly chuẩn bị ăn bữa cơm, tại nàng ăn cơm trong thời gian ngắn cũng được, nhưng thời gian quá dài được. Thay đổi bộ áo quần liền xuống lầu, lão bản khách sạn nhìn Mộ Chỉ Ly cả buổi cũng có nghĩ ra được lúc nào có vị nương như vậy vào khách sạn, thế nhưng mà nàng lại từ trong phòng ra, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mộ Chỉ Ly mặc thân quần áo màu đen, thân như vậy có lẽ tại các thành trì khác thoạt nhìn rất kỳ quái, nhưng là tại thành Ngải Y lại rất bình thường, trong thành Ngải Y màu sắc thường xuất nhất chính là màu đen. Rất nhiều người đều mặc áo choàng, che dấu hình dạng của mình, ai cũng nhận thức ra ai, cho nên lúc này Mộ Chỉ Ly thân cũng có bất kỳ người nào chú ý, tư thế kinh người bị nàng che giấu tốt lắm, nàng bây giờ thoạt nhìn chính là nữ tử rất bình thường, bình thường đến liếc mắt nhìn cũng có người lần nữa nhớ . Tùy ý chọn mấy món ăn, sau liền thấy món ngon bắt đầu ăn, có người chú ý, Mộ Chỉ Ly cũng có chút hưởng thụ loại cảm giác này. tại cái bộ dạng giả trang này là do nàng nghĩ cặn kẽ rồi lựa chọn đấy, dù sao trước lúc đến thành Ngải Y cũng nghe qua về hung danh của thành Ngải Y, tuy nàng đối với thực lực của mình có lòng tin, nhưng vì dung mạo mà khiến cho nguy hiểm là đáng, trong thành Ngải Y này người có tội ác tày trời phải là có, có thể là cường giả như mây. Có lẽ ngươi tại ven đường nhìn thấy người bán hàng rong có thể tay là hung thủ của mấy chục cái nhân mạng, cho nên tại thành Ngải Y mà lớn lối, hiển nhiên là tự tìm đường chết. tại nàng với bộ dạng này ai có thể nhận ra được, cũng dẫn tới người chú ý, đến lúc đó chỉ cần hơi chút chú ý là thuận tiện rồi. "Ba ngày sau chính là ngày hội trao đổi ở thành Ngải Y rồi, đến lúc đó chắc náo nhiệt lên rồi!" Bên cạnh bàn Mộ Chỉ Ly vị nam tử khoảng ba mươi tuổi mở miệng . "Đúng vậy a, hàng năm đúng dịp này là náo nhiệt nhất đấy, bất quá lúc trước bởi vì cái di tích Viễn Cổ gây ra động tĩnh cũng ." "Trước đó lâu, mọi người bởi vì di tích Viễn Cổ mà đến, người lúc này mới vừa , lập tức lại xuất rất nhiều người rồi, gần đây sinh ý của khách sạn thực phải tốt bình thường, hàng năm đúng lúc này đều có thể kiếm số lớn!" "Đúng đấy, ta đều nghĩ muốn mở khách sạn, ngày bình thường , chỉ cần đến hội trao đổi là tăng giá, tuyệt đối có thể lợi nhuận tăng gấp đôi! biết năm nay hội trao đổi xuất bảo bối gì, ta rất là tò mò!" "Hiếu kỳ có làm được cái gì? Ngươi có thể mua nổi sao? Còn phải chỉ có thể nhìn xem?" "Nhìn xem chút cũng tệ, đúng ?" ... Ba ngày sau, hội trao đổi? Mộ Chỉ Ly trong đầu nhớ kỹ hai cái từ này, chẳng lẽ vận khí của mình thật tốt như vậy? Đến thành Ngải Y chuyến gặp được di tích Viễn Cổ, lại đúng lúc gặp được hội trao đổimà mỗi năm chỉ có lần? Nghe được lời ở bên cạnh bàn, Thiên Nhi cũng mở miệng: " Hội trao đổi? Nghe bọn ta lúc này mới nhớ, năm đó thời điểm ta tới nơi này giống như cũng là đúng lúc này, tất cả mọi người mang theo đồ mà mình cho là bảo bối tới đây, giống như trao đổi hội nghị, vô cùng náo nhiệt, xuất rất nhiều bảo bối." "Đúng là dịp như thế sao?" Mộ Chỉ Ly trong lòng cùng Thiên Nhi trao đổi , nàng trị liệu cho Trầm Duệ Thu, ít nhất còn phải sáu ngày nữa, vừa lúc có thể tham gia hội trao đổi mỗi năm có lần. "Ha ha, ngươi năm nay đúng là vận khí tốt, hi vọng vận khí của ngươi có thể tiếp tục tốt như vậy, lần này tại hội trao đổi có thể kiếm được vài bảo bối tốt!" Mộ Chỉ Ly trong mắt lóe ra tinh quang, xem ra lần này xuất ít bảo bối, chính mình cần chuẩn bị ít bạc, bằng đến lúc đó nhìn trúng bảo bối lại mua nổi, cái này chẳng phải là muốn giận điên người? Ngay tại lúc Mộ Chỉ Ly nghĩ đến chuyện này, đồng thời hai thân ảnh xuất trong khách sạn, nhất là hồng sắc thân ảnh kia, vừa xuất hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây, bất luận nam hay nữ đều đem ánh mắt đặt người của , ngoại trừ Mộ Chỉ Ly. Bọn nữ tử nhìn thấy nam tử mặc áo hồng, mặt đều hoặc đỏ bừng, hoặc ái mộ, hoặc mừng rỡ ...., mỗi người đều chuyển mắt nhìn , chỉ sợ bỏ qua chi tiết . bộ áo đỏ gấm hoa thượng đẳng mặc ở người nam tử đem dáng người hoàn mỹ của hiển lộ ràng, tóc đen như mực có gì gò bó rối tung buông sau đầu, lại cho người hàm súc thú vị khó lên lời, làn da trắng nõn cùng quần áo màu đỏ xen lẫn nhau làm nổi bật, lại để cho người càng thêm sợ hãi thán phục vẻ đẹp của . Áo đỏ cổ thấp trong lúc mơ hồ lộ ra lồng ngực nam tử tinh tráng, nổi lên năng lực làm cho lòng người cứng lại, dáng người này có thể là hoàn mỹ! đôi mắt màu xanh da trời khảm mặt , trong suốt và thâm thúy, cùng cánh môi hồng nhuận phơn phớt ra xung đột rồi lại dị thường dung hợp, chỉ cái liếc mắt liền để cho người ta thể dời mắt. Khóe miệng dáng tươi cười tà tứ câu dẫn, càng làm cho người khó có thể tự kềm chế. Ở sau lưng hắn còn có gã nam tử áo đen, nam tử lớn lên cũng có tư thế thượng đẳng, chỉ là tại nam tử mặc áo hồng hào quang lộ ra như vậy bị người chú ý rồi. "Ông trời...ơ...i, cái thế giới này lại có nam tử tuấn mỹ như thế! Ta lúc trước quả thực nghĩ cũng dám nghĩ, đây thực là giấc mộng của ta ah!" gã nam tử si mê nhìn nam tử mặc áo hồng cảm thán "Chỉ cần có thể với ta câu, ta liền thỏa mãn!" " bằng tối nay chúng ta gõ cửa phòng của thử xem?" Từng câu ràng từ nơi nữ tử tuổi trẻ truyền ra, lại có lộ ra chút nào vẻ e lệ, dù sao cực phẩm nam tử như vậy bao nhiêu năm bọn họ mới có thể gặp ah! Tự nhiên là nên nắm chắc cơ hội, cho dù tương lai có khả năng, nhớ lại cũng sai đấy. So với việc bọn nữ tử si mê, nhóm nam tử biểu hoàn toàn trái lại. "Đây là nam nhân sao? chút chí khí dương cương cũng có, biết những nữ nhân kia nghĩ như thế nào đấy!" "Đúng đấy, những nữ nhân này đều có đầu óc ! phải là chỉ có bộ tướng mạo thôi sao? Đổi thân nữ trang sợ là rất hợp với , ha ha." Nam tử cố ý đem thanh rất lớn, biểu đạt khinh thường của , ở trong mắt , cái này nam tử mặc áo hồng bất quá là cái bình hoa mà thôi, nhìn bộ dáng kia có thể có mấy phần năng lực? nghe nam tử này , lông mày Mộ Chỉ Ly nhíu lại, chuyện là quá khó nghe chút , chiếc đũa bị nàng nắm chặt lên. Lời này Hàn Như Liệt tự nhiên cũng nghe được, khỏi đưa mắt nhìn sang nam tử này, khóe miệng độ cong chậm rãi giảm bớt, sắc mặt trầm lên. Nam tử gặp Hàn Như Liệt nhìn như vậy, mọi người cũng đều cùng chỗ nhìn , lập tức cảm thấy lòng hư vinh phóng đại, mở miệng càng khách khí: "Nhìn cái gì vậy? Ta chính là ngươi đấy! Nếu ngươi thay đổi thân nữ trang chừng có thể đạt được đại gia ta ưa thích, ha ha!" Mộ Chỉ Ly mày nhíu lại càng sâu, như vậy nam tử này là quá đáng ghét rồi! Hàn Như Liệt chuẩn bị hướng phía nam tử đến, cái thế giới này người có tư cách chuyện cùng như vậy còn chưa từng xuất thế đấy! Nhưng mà, ngay tại lúc Hàn Như Liệt vừa mới mở rộng bước chân, chiếc đũa trúc dùng tốc độ mắt người nhìn thấy bay hướng về phía nam tử vừa chuyện. Tại lúc tất cả mọi người chưa chú ý, nam tử kia mi tâm chính là nhiều hơn chiếc đũa trúc, trực tiếp xuyên thấu đầu óc của . Nam tử mặt còn mang theo dáng tươi cười, chỉ là chết nhắm mắt rồi. Mọi người nhìn thấy màn này khỏi hồi kinh ngạc, hướng bốn phía nhìn lại, thế nhưng mà ai cũng biết đến tột cùng là người phương nào động thủ, tốc độ nhanh như vậy, bọn nhiều người như vậy mà ai chú ý tới, thực lực của người này mạnh bao nhiêu? Bất quá cái chết của nam tử cũng có khiến cho mọi người bối rối, như trước tự nhiên ăn cơm, tại thành Ngải Y mỗi ngày đều trình diễn chuyện như vậy, nếu là mỗi lần đều thất kinh áp lực đối với bọn cũng là quá lớn. Mộ Chỉ Ly tay là đôi đũa trúc như trước, chậm rãi ăn lấy thức ăn của chính mình, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, biểu đạt mình đối với món ăn này có chút thoả mãn. Hàn Như Liệt đem ánh mắt chuyển đến người Mộ Chỉ Ly, ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc, cảm thấy vừa mới ra tay tựa hồ là nữ tử trước mặt, thế nhưng mà có thể khẳng định chính xác hay căn cứ theo sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy, vậy mà cũng cách nào xác định? Bất quá nếu là này nàng vì sao phải làm như vậy? Hàn Như Liệt hiểu ra sao, bất quá nhìn bộ dáng đối phương ăn món ngon, hiển nhiên là định cùng mình chuyện đây, vậy cần gì phải quấy rầy? Tiến hành chọn gian phòng tốt liền hướng phía lầu đến. Mộ Chỉ Ly cảm nhận được ánh mắt Hàn Như Liệt cũng là sững sờ, tình vừa rồi nàng vốn là phi thường có lòng tin, bởi vì đũa trúc cùng ngân châm sai biệt lắm, theo tốc độ nàng thi châm là nhanh, điểm ấy liền có thể đủ nhìn ra được, đây cũng là lí do nàng lựa chọn động thủ, có người biết là nàng. Mà lựa chọn dùng ngân châm nguyên nhân là ở chỗ nếu nàng dùng ngân châm sợ là Hàn Như Liệt sau khắc nhận ra mình rồi! Nhìn nam tử chết ở dưới đất, mặt Mộ Chỉ Ly cũng là lạnh lùng, loại người này chết có gì đáng tiếc! Dựa theo tính tình của nàng vốn là có lẽ động thủ, nhưng là nghe vũ nhục đối với Hàn Như Liệt, nàng cảm thấy trong lòng rất vui, nên mới động thủ rồi. Ở trong suy nghĩ của nàng, hẳn là do Hàn Như Liệt cứu nàng hai lần, nàng muốn nghe người khác vũ nhục a! Chỉ là hôm nay sao trùng hợp như vậy, chính mình vừa tới tới rồi? Chẳng lẽ có thể dự liệu được mình đến rồi hay sao? Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly mặt cũng tươi cười nhiều hơn. Còn nhớ lúc trước tại bên trong di tích, Hàn Như Liệt từng hỏi nàng đến lúc đó làm như thế nào gặp mặt, nàng có trực tiếp cho Hàn Như Liệt, mà cho nàng biết chính mình tiếp tục ở thành Ngải Y thời gian ngắn nữa, ở trong khách sạn. Trừ phi có thể tìm được chính mình. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Mộ Chỉ Ly, bởi vì Hàn Như Liệt mực hai người bọn họ có thể gặp nhau trong di tích là vì bọn hữu duyên, nàng là nương tử định mệnh của , cho dù ngàn dặm xa xôi cũng gặp. Cũng bởi vậy nàng mới , nếu Hàn Như Liệt có thể tìm được mình, nàng liền thừa nhận bọn hữu duyên. Nhìn xem, thành Ngải Y to lớn như thế, muốn tìm được người cũng phải chuyện dễ, huống chi bọn họ ra lúc nào cũng biết, cái này độ khó lại càng lớn, nhưng là hôm nay... Chẳng lẽ lại là trùng hợp? Hàn Như Liệt từ dưới lầu lên, gã nam tử mặc quần áo màu trắng cũng từ lầu xuống, hai người mặt đối mặt, cùng nhau đều nhìn thoáng qua, hiển nhiên bọn đối với đối phương đều là có chút hiểu rõ, sau đó chuyển hướng . Dưới lầu mọi người dùng cơm tại lúc nhìn thấy nam tử áo trắng, khỏi lại đưa tới hồi oanh động. Chỉ thấy Lăng Lạc Trần thân mặc bộ quần áo Thiên Tằm màu trắng, ống tay áo vẽ đồ án Trúc lộ ra vẻ thanh đạm và lịch tao nhã, mặt như quan ngọc, có so ai với càng có ưu thế nam tử thanh nhã đẹp như tranh. loại hơi thở ánh sáng xinh đẹp theo khuôn mặt của phác lên, đôi mắt trong suốt lại để cho người khỏi nhìn nhiều cái, khuôn mặt đường cong nhu hòa nhiều hơn tia nhàng vui vẻ, càng là vì tăng thêm mị lực khó lên lời. "Ông trời...ơ...i, hôm nay là ngày mấy? Vừa rồi nhìn thấy gã mỹ nam áo đỏ, tại lại thấy gã áo trắng trích tiên, cả hai đều như là trong tranh vẽ ra, làm cho người ta cách nào tin nổi." "May mắn hôm nay tới nơi này ăn cơm, bằng bị bỏ lỡ!" " Hôm nay ta phải ở lại chỗ này, ít nhất lúc ăn cơm có thể nhìn thấy bọn ! Chỉ cần có thể nhìn thấy, ta thỏa mãn!" Bọn nữ tử thanh kích động liên tiếp nhớ tới, biểu đạt cảm tưởng trong tâm của bọn họ, bất quá lần này có nam tử mở miệng, có vết xe đổ, bọn ai còn dám mở miệng? Bọn cũng muốn trở kẻ thành kế tiếp uổng mạng qúy. Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Lăng Lạc Trần xuống, mặt khỏi lộ ra dáng tươi cười nhàng, nhìn có vẻ có chút cao hứng, chắc là nguyên nhân bởi vì Trầm tiền bối a, bất quá nhìn thấy vui vẻ, tâm tình của nàng cũng khoan khoái dễ chịu thêm vài phần. Lăng Lạc Trần hướng phía trong đại sảnh quét mắt vòng, rồi thu hồi ánh mắt, chỉ là mặt nhiều thêm vài phần vui vẻ. lúc ăn cơm Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy trước mặt nhiều hơn thân ảnh, khỏi ngẩng đầu nhìn lại, xem xét đến lại sững sờ, người trước mặt dĩ nhiên là Lăng Lạc Trần! "Mộ nương, ta có thể ngồi xuống ?" Lăng Lạc Trần chứa đựng dáng tươi cười nhàng mở miệng Đợi Mộ Chỉ Ly kịp phản ứng liền đáp: "Đương nhiên, Lăng công tử ngồi ." Chỉ là đáy mắt nhưng lại lên vòng nghi hoặc, Lăng Lạc Trần như thế nào nhận ra mình? Phải biết lúc trước Hàn Như Liệt có thể nhận ra ah! Nàng đối với thuật dịch dung của chính mình rất có lòng tin đấy! Có thể trăm phát trăm trúng, sao hôm nay lại bị nhìn ra vậy? Lăng Lạc Trần sau khi ngồi xuống nhìn bộ dáng nghi hoặc của Mộ Chỉ Ly, khỏi giải thích : "Mộ nương, ngươi cần nghi hoặc, cũng phải là thuật dịch dung của ngươi đủ tinh xảo, mà là ta có thể cảm nhận được khí tức thân ngươi, cho nên nhận ra ngươi." Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly giờ mới hiểu được, mỗi người thân đều có được khí tức đặc biệt, có ai giống với ai, chỉ là cái này rất khó phân biệt ra được, nghĩ tới Lăng Lạc Trần có bản lãnh như vậy. " ra là thế " Lăng Lạc Trần chú ý tới cách ăn mặc của Mộ Chỉ Ly : "Mộ nương đây là chuẩn bị ra ngoài sao?" Theo lúc trước gặp được Mộ Chỉ Ly nhìn trang phục nàng biết màu đen phải là màu của nàng thích, huống chi lại còn dịch dung ? Mộ chỉ ly cười gật đầu: "Đích là như thế, Lăng công tử quả thông minh dị thường, liếc cái liền nhìn ra."
Q.2 - Chương 17: Đụng nhau! "Mộ nương là giỏi, tại hạ thấy ít người, nhưng thuật dịch dung tinh xảo như vậy vẫn là lần đầu mới nhìn thấy." Lăng Lạc Trần keo kiệt tán thưởng, nếu từ có khả năng thiên phú như vậy cũng thể nào phát , bởi vì nàng dịch dung có thể chê vào đâu được! Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười: "Tinh xảo mà vẫn chạy khỏi ánh mắt của Lăng công tử, ban nãy ta nghe ba ngày sau chính là ngày Trao đổi thành Ngải Y, đến lúc đó chắc hẳn có rất nhiều người đến đây a." "Nguyên lai Mộ nương đối với ngày Trao đổi cảm thấy hứng thú, đúng vậy, khi ngươi chưa có tới, chúng ta cũng nghe thấy tin tức này, lần này cũng đúng lúc có thể mở rộng kiến thức phen." Ngay tại thời điểm hai người chuyện vui vẻ, Trầm Thanh Nhân xuống, nhưng mà lại nhìn thấy Lăng Lạc Trần cùng nữ tử mặc quần áo màu đen trò chuyện vui vẻ, mặt khỏi đầy kinh ngạc. Này... Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Lăng sư huynh gần đây đổi tính hay sao? Từ trước cho tới bây giờ cùng với nữ tử khác chuyện thân mật như vậy ah! Lúc trước là Chỉ Ly, nàng còn có thể tiếp nhận, dù sao Chỉ Ly bất luận theo góc độ gì nhìn lại đều là tốt, nàng còn vẫn cho là Lăng đại ca đối với Chỉ Ly có tình cảm giống như với mọi người khác, nàng (chỉ Thanh Nhân) còn cười cùng bọn Nguyễn Kiêm Mặc Lăng đại ca chừng hai mươi năm nay trong lòng chưa dao động, rốt cục có động tĩnh rồi, nhưng là bây giờ... Trầm Thanh Nhân đánh giá nữ tử ngồi ở bên cạnh Lăng Lạc Trần, bộ váy vải bông màu đen mặc ở người của nàng, vốn là làn da trắng nõn mượt mà càng được phụ trợ ánh sáng long lanh, vừa ý như giống như trân châu trân quý bình thường mê người. Dáng người có lồi có lõm có vì quần áo màu đen mà bị che dấu, ngược lại càng tăng thêm phần thần bí cùng gợi cảm, nếu chỉ là từ bóng lưng nhìn qua, cho rằng đây là nữ tử thập phần gợi cảm mị hoặc, nhưng được hoàn mỹ chính là dung mạo của nàng, rất là bình thường, lại để cho người nhìn thoáng qua rất khó nhớ tướng mạo của nàng. Chỉ là đôi mắt ngăm đen linh động lại để cho bộ mặt nàng bình thường tăng thêm tia mị lực, song đôi mắt mê người lại rất dễ dàng để cho người nhớ kỹ. Nhìn thấy màn này, Trầm Thanh Nhân cũng khỏi lắc đầu, đáng tiếc, dáng người mỹ hảo vậy mà chỉ có gương mặt bình thường như vậy, chỉ là tại sao Lăng Sư huynh lại cùng nàng chuyện có vẻ rất quen như vậy? Nghĩ đến cái này, Trầm Thanh Nhân hướng về phía Lăng Lạc Trần đến, trong lòng nghĩ đến Mộ Chỉ Ly, Chỉ Ly có ở đây, nàng phải hảo hảo chú ý đến! Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Trầm Thanh Nhân đến trước mặt của bọn , khóe miệng cũng hơi giơ lên, lúc nàng chuẩn bị lúc chuyện, Trầm Thanh Nhân lại mở miệng: "Lăng Sư huynh, vị này chính là?" Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lúc này mới nhớ tới mình bây giờ dịch dung rồi, chỉ là nơi đáy mắt nụ cười vui vẻ ràng rất nhiều. Lăng Lạc Trần liếc nhìn Mộ Chỉ Ly, thấy nàng chưa mở miệng cũng hiểu ý tưởng của nàng, : "Vị nương này sư muội cũng từng gặp gỡ đấy, bằng muội hãy từ từ suy nghĩ chút?" Nghe được Lăng Lạc Trần , Trầm Thanh Nhân những ý nghĩ bất an cũng là biến mất, nếu là người quen biết, như vậy trò chuyện đôi lời cũng là bình thường, chỉ là mình như thế nào chút cũng nhớ nổi tình về vị nương này? Trầm Thanh Nhân ngồi ở đối diện Mộ Chỉ Ly, vận dụng cái đầu nghĩ nửa ngày cũng ra, khỏi lúng túng : "Lăng Sư huynh, ta nghĩ ra, bằng ngươi cho ta biết a?" Nhìn bộ dáng xấu hổ của Trầm Thanh Nhân, Mộ Chỉ Ly “phốc” tiếng cười ra tiếng: "Ha ha, Thanh Nhân, là ta à!" Nghe thấy thanh quen thuộc, Trầm Thanh Nhân xem lại nữ tử váy đen trước mặt, con mắt trợn lớn: "Muội... Muội là Chỉ Ly?" Mộ Chỉ Ly gật đầu, ra vẻ tức giận : "Ai, nghĩ tới ngươi nghĩ cả buổi như vậy mà thể nhận ra ta, là làm cho người ta thương tâm ah!" Thấy Mộ Chỉ Ly thừa nhận, Trầm Thanh Nhân vội chạy đến bên cạnh nàng ngồi xuống, mặt đều là vẻ tò mò, sờ soạng sờ mặt nàng, sau đó vẻ mặt cảm khái : "Chỉ Ly, thuật dịch dung của muội cũng là lợi hại ah! Vậy mà chút cũng nhìn ra, nếu như phải muội mới vừa , đoán chừng ta nghĩ vỡ đầu cũng nghĩ ra được!" Nhìn về phía Lăng Lạc Trần trong mắt cũng nhiều hơn tia vui vẻ, nàng đoán đúng, Lăng sư huynh đối với Chỉ Ly giống với bình thường, bên ngoài ngoại trừ Chỉ Ly còn có ai có thể làm cho đối đãi đặc thù như vậy đâu? "Chỉ Ly, ta xem muội dịch dung ngoại trừ Lăng Sư huynh bên ngoài sợ là ai có thể phát , Lăng Sư huynh trời sinh đối với phương diện khí tức có thiên phú thể tầm thường so sánh, đời này sợ là trừ ra bên ngoài cũng có mấy người rồi." đến đây, Trầm Thanh Nhân mặt toát ra vẻ hâm mộ: "Vì cái gì ta lại có thiên phú như vậy, ông trời đúng là bất công!" Mộ Chỉ Ly tay khoác lên vai Trầm Thanh Nhân, : "Đừng buồn bực, ta phải cũng giống ngươi sao?" "Vậy cũng đúng, ha ha." Trầm Thanh Nhân đánh giá Mộ Chỉ Ly sau nửa ngày cười : "Chỉ Ly, bộ quần áo trước ngươi mặc để cho ta cảm thấy được rất siêu phàm thoát tục đấy, bất quá xem ngươi mặc tại, ta phát cũng rất gợi cảm mà! có nhìn ra nha! Ha ha " Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mặt ngược lại lộ ra thêm vài phần xấu hổ, nhất là ở trước mặt Lăng Lạc Trần, đến vấn đề này tự nhiên rất xấu hổ đấy, vội hỏi: "Thanh Nhân, ngươi nhiều lời rồi!" Kể từ khi tu luyện, thân thể Mộ Chỉ Ly so với trước kia khá hơn nhiều, hơn nữa hai năm qua, dáng người càng phát triển bắt đầu có lồi có lõm, Mộ Chỉ Ly ngược lại để ý lắm, bất quá hôm nay mặc bộ này màu đen quần áo cũng phát điểm này, nhưng lại nghĩ tới Thanh Nhân vậy mà thẳng ra rồi. Cùng hai người hàn huyên lúc sau, Mộ Chỉ Ly dẫn đầu ra. Tuy ba ngày sau mới là ngày trao đổi, nhưng là ở ngày bình thường này trong thành Ngải Y người bán đồ cũng ít, nàng dịch dung tốt rồi, ra ngoài chuyến chẳng phải là thua lỗ sao? Hàn Như Liệt từ khi về tới phòng, trong đầu vẫn nhớ đến thân ảnh hắc sắc trong đại sảnh, xác định chưa bao giờ thấy qua nàng kia, nhưng vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Lúc trước tốc độ chiếc đũa trúc kia nhanh như vậy, dùng nhãn lực của vậy mà thể nhìn ràng, tốc độ này là quá kinh người, mặc dù có chút ngoài ý định, nhưng rất hiển nhiên có thể làm cho cách nào xác định được chứng minh tốc độ kia. trực giác cảm thấy nữ tử váy đen kia động tay, thế nhưng đến tột cùng là vì cái gì? Luôn có cảm giác giống như từng quen biết quanh quẩn trong lòng của , lái được, dường như vô cùng trọng yếu, cho nên khi tới phòng vẫn tự hỏi vấn đề này. Hàn Dạ cũng thấy vẻ dị thường của Hàn Như Liệt, từ khi phát sinh tình ở đại sảnh, công tử vẫn có bộ dạng này, khỏi lên tiếng hỏi: "Công tử, ngươi là nghĩ vừa rồi trong đại sảnh chuyện đó xảy ra như thế nào sao?" Nghe vậy, Hàn Như Liệt đem ánh mắt chuyển đến người Hàn Dạ, gật đầu : "Đúng vậy, Hàn Dạ, ngươi biết là người nào động thủ sao?" Hàn Dạ lắc đầu: "Công tử, ngươi phát , ta làm sao có thể phát đúng ? Nhưng khi người nhìn về phía nữ tử váy đen kia, ta liền cảm thấy nàng có chút quen thuộc, phảng phất như ở địa phương nào nhìn thấy qua." Hàn Dạ mặt có tia biết giải quyết thế nào, hiển nhiên là cả buổi nghĩ ra. Gặp Hàn Dạ cũng như vậy, Hàn Như Liệt càng xác định ý nghĩ của mình, nữ tử váy đen kia tất nhiên là mình nhìn thấy qua, khỏi lẩm bẩm : "Lúc ấy nam tử kia chính là vũ nhục ta, mà trước khi ta chuẩn bị động thủ, đối phương lại động thủ, đây chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, người nọ đối với hành động của nam tử kia xem vừa mắt, cho nên ra tay. Thứ hai, người nọ vì nam tử kia vũ nhục ta mà động thủ. Hàn Dạ, ngươi cảm thấy là loại nào?" Hàn Như Liệt tuy hỏi Hàn Dạ, nhưng trong lòng của mình có nghĩ cách, đáy mắt nghi hoặc dần dần tiêu tán mở ra. "Ta cảm thấy được... Ta cảm thấy rất đúng..." Hàn Dạ nghĩ nghĩ nhưng lại có thể ra kết quả. Hàn Như Liệt khóe miệng khơi gợi lên nụ cười tà tứ, mắt hoa đào mê người lúc này tràn đầy vui vẻ: " cần phải rồi, ta nghĩ ta biết." Đứng dậy, : " Hàn Dạ, ta ra ngoài trước." Vừa xong, Hàn Như Liệt thân ảnh biến mất như hề tồn tại. Hàn Dạ nhìn bóng lưng Hàn Như Liệt biến mất, mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc: " biết? Ta như thế nào biết?" ... Mộ Chỉ Ly đường cái, tuy vào đêm rồi, nhưng đường cái giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt, phảng phất giống như thành có ban đêm vậy, nhất là hai ngày này ngừng có dòng người tràn vào, cho nên càng náo nhiệt thêm vài phần. Tùy ý tới, nhìn đám người chung quanh, Mộ Chỉ Ly mặt cũng có vài phần ung dung, phảng phất trở lại cảm giác dạo phố trước lúc, chỉ là phong cảch hoàn toàn bất đồng rồi. lâu, Mộ Chỉ Ly thấy được đầu vỉa hè bày đầy hàng, liếc nhìn qua cảm thấy rất kỳ quái, sở dĩ tất cả người bày hàng vỉa hè đều mặc áo choàng màu đen, để cho người ta thấy tướng mạo bọn , hơn nữa tại đây cực kỳ yên tĩnh, ai rao hàng, mọi người lẫn nhau trong đó cũng chuyện, lộ ra yên tĩnh và quỷ dị. Chỉ có mấy người nhìn đồ vật hàng bên vỉa hè, sau đó cùng người bán hàng chuyện với nhau, bất quá thanh đều là rất , để cho người nghe , Mộ Chỉ Ly lại càng chú ý tới bọn hơn là sau khi hàn huyên lúc người bày hàng vỉa hè lại thu đồ đạc cùng người kia . Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trong mắt đầy nghi hoặc, Thiên Nhi mở miệng: "Đây là phong cách đặc thù ở thành Ngải Y, con đường này buôn bán ít đồ vật có chút giá trị, cách thức các loại, ngươi có thể xem, nếu là nhìn trúng đồ đạc có thể cùng người bán hàng chuyện với nhau, nhưng thể tùy ý tìm hiểu danh tự người bán hàng vân...vân, đợi tý, chỉ có thể hỏi thăm tin tức về vật phẩm. Hơn nữa thanh của ngươi thể lớn, nhất định phải giọng chuyện với nhau, đơn giản chuyện với nhau, về sau nếu là các ngươi có thể đồng ý, người bán hàng cùng ngươi rời , sau đó các ngươi tìm chỗ bắt đầu hảo hảo trao đổi." "Có thể có hình thức giao dịch thị trường như vậy à, này phong cách giao dịch đúng là kỳ quái, bình thường bày hàng vỉa hè đều là vô cùng náo nhiệt, kêu giá nâng giá đấy sao?" Ở trong ấn tượng của Mộ Chỉ Ly, bày hàng vỉa hè chính là như vậy đấy, nghĩ tới vậy mà hoàn toàn bất đồng. Cái yên tĩnh này có chút quỷ dị, lại để cho người có chút dám tiến lên. "Tại đây rất nhiều thứ thể ở ngoài sáng, nơi phát sinh lại càng biết, cái gì con đường này cũng có, cho nên đây cũng là điều bọn kiêng kị, tới đây, tất cả mọi người là rất có ý chỉ trò chuyện đồ đạc, trò chuyện cái khác." Thiên Nhi rất kiên nhẫn giải thích, năm đó nàng lần đầu nhìn thấy cũng cảm thấy đặc thù như vậy. nghĩ tới nhiều năm như vậy, phong cách ở thành Ngải Y vẫn như trước có chút nào cải biến như thế này,. Bất quá là mua đồ mà thôi, cũng phải ép mua ép bán, cũng phải đầm rồng hang hổ, cảm khái phen về sau Mộ Chỉ Ly mở ra bước chân vào. Nhưng mà nàng lại biết, tại phía sau của nàng, hai thân ảnh đỏ trắng đều cách nàng xa. Hai người thực lực so với Mộ Chỉ Ly cao hơn ít, cộng thêm hai người tận lực che dấu, tự nhiên là để cho người phát được. Hàn Như Liệt lúc biết nữ tử váy đen sau khi rời khỏi khách sạn liền rất nhanh đuổi theo, bỏ ra khoảng thời gian quả nhiên tìm được, nhưng mà đúng lúc này cũng phát Lăng Lạc Trần vậy mà cũng theo phía sau nàng! Ở thời điểm Hàn Như Liệt phát Lăng Lạc Trần, Lăng Lạc Trần tự nhiên cũng phát Hàn Như Liệt, lông mày khỏi hơi nhíu, như thế nào cũng tới? Mộ Chỉ Ly muốn dạo, liền theo nàng , vốn định cùng nàng , lại sợ quấy nhiễu nàng, bất quá thành Ngải Y vẫn có chút an toàn, an tâm liền sang đây xem xem, chỉ là bảo đảm an toàn của nàng, cũng nghĩ mặt khác, thế nhưng mà vì sao Hàn Như Liệt cũng xuất ở chỗ này? Chẳng lẽ cùng với Mộ nương nhận thức hay sao? Hai người ánh mắt đụng cái, cỗ tia lửa giữa hai người bốc cháy lên, mặc dù ràng ý nghĩ của đối phương, nhưng cũng ràng là vì Mộ Chỉ Ly. Hàn Như Liệt tới trước mặt Lăng Lạc Trần, mặt treo chiêu bài kiểu dáng cười tà mị: "Lăng công tử, nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được ngươi, biết ngươi đây là làm gì đấy?" Tuy mặt lộ vẻ dáng tươi cười, nhưng là rất hiển nhiên nụ cười này cũng đạt tới đáy lòng. Hai người đều nổi danh thiên chi kiêu tử, tuy nhiên ngày bình thường rất ít chạm mặt, nhưng đối với đối phương cũng có chút hiểu rõ, hai ngừoi đều là thiên chi kiêu tử tầm đó tự nhiên có ít ganh đua so sánh, ai cũng ngoại lệ. Cho nên bọn tuy chưa bao giờ từng quen biết, nhưng vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương đấy, hôm nay cùng theo dõi nữ tử, cái này khỏi cũng quá... Nghe vậy, Lăng Lạc Trần mỉm cười, tà mị như Hàn Như Liệt, sắc mặt nhu hòa giống như suối nước nóng lại thoải mái : "Hàn công tử nghĩ cũng biết đến, cần hỏi nhiều?" "Ha ha, Lăng công tử quả nhiên sảng khoái, chỉ là tại hạ có điểm , vì sao Lăng công tử muốn theo dõi nương tử của ta đây này?" đến đây, Hàn như liệt tròng mắt màu lam trong cũng xuất tia tàn khốc. Hai người thoạt nhìn mặt đều là dáng tươi cười, phảng phất hồi lâu thấy giống như là hảo bằng hữu, nhưng kì thực đều thử thăm dò đối phương. Nghe được lời Hàn Như Liệt , Lăng Lạc Trần dáng tươi cười có trong nháy mắt cứng ngắc, hô hấp cũng giống như cứng lại, nhưng là rất nhanh hồi phục xong, khóe miệng dáng tươi cười có nhiều hơn tia trêu chọc: " Nương tử của nhà ngươi? Vì sao ta biết?" Khuôn mặt nhu hòa nhưng lại mười phần khiêu khích, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua Hàn Như Liệt có nương tử, huống chi Mộ Chỉ Ly cũng chưa từng qua, chỉ nghe Hàn Như Liệt lời của bên tự nhiên là tin tưởng. Nghe vậy, Hàn Như Liệt sắc mặt cũng là khó coi vài phần: "Đó là tin tức của ngươi đủ linh thông." Theo Lăng Lạc Trần nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trong ánh mắt có tình cảm bất thường, mà loại tình cảm này lại cực kỳ quen thuộc rồi... Tại thời điểm Mộ Chỉ Ly vô cùng cao hứng dạo hàng vỉa hè, lại biết hai nam nhân bởi vì nàng mà sinh ra địch ý...
Q.2 - Chương 18: sủng Đến gần lúc này Mộ Chỉ Ly mới chú ý tới hàng hóa bên vỉa hè, dược liệu khó có thể mua được ở trong tiệm thuốc ở chỗ này gặp ít, Mộ Chỉ Ly thấy cũng có chút quen mắt, tuy nhiên những dược liệu cao cấp này nàng tạm thời còn dùng đến, nhưng tương lai có lúc là hữu dụng đấy. Ngoại trừ dược liệu, còn có vũ khí, khoáng thạch quý, đan dược vân...vân, đều là đồ vật liên quan đến tu luyện, thậm chí còn có vũ kỹ, công pháp, những công pháp này nếu phóng tới thành La Thiên tất nhiên thành bảo bối các gia tộc tranh đoạt, nhưng ở chỗ này lại chỉ có bày ở vỉa hè, này chênh lệch cũng là quá lớn . Mộ Chỉ Ly tới cũng chỉ để cho những người kia hơi chút ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền cúi đầu xuống, có để ý, bọn vốn đối với chuyện của những người khác cảm thấy hứng thú. dạo vòng, Mộ Chỉ Ly mua vài cọng dược liệu có chút khó tìm, giá cả ngược lại cũng phải rất cao, bởi vậy rất là sảng khoái, cho nên cũng có rời khỏi khu mua bán, mà là tại chỗ tìm mua thêm. Nàng cũng có mua được vật gì khác, bởi vì chắc hẳn ở ngày trao đổi bảo bối nhất định nhiều thêm nữa, nếu tại mua nhiều, đến lúc đó thấy bảo bối rồi mua được, này là quá có lợi rồi. Nhưng mà, ngay tại lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời , trong đầu lại truyền đến tia thanh : "Chủ nhân, ta muốn cái hồng tinh tinh*(tinh thể màu hồng) kia." Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly ngừng bước, đem ánh mắt dừng lại tại sạp hàng vỉa hè, nhưng khi nhìn chỉ sau lát là nhíu mày: "Tại đây có hồng tinh tinh, chỉ có quả hoàng tinh tinh ah!" Hoàng tinh tinh*(tinh thể màu vàng) là loại tinh thể có chút kỳ lạ do trời đất tạo thành, bộ dáng kia nhìn có chút giống như thủy tinh, rồi lại giống, hoàng tinh tinh là loại dược liệu, có thể luyện chế đan dược, cũng có thể trực tiếp nuốt. Đương nhiên, có thể trực tiếp nuốt chủ yếu là thú rồi, nhân loại cách nào làm được, bởi vì hoàng tinh tinh bên trong tràn ngập năng lượng đủ để bọn họ bạo phát, cho nên chỉ có thể luyện chế thành đan dược hoặc là dược tề, rồi nhàng nuốt. Hoàng tinh tinh đối với việc tăng khả năng chịu đựng của thân thể rất có lợi, lại càng là thuốc bổ của đám thú, mà hồng tinh tinh hình dạng cũng giống hoàng tinh tinh, trăm viên hoàng tinh tinh khả năng mới có khối hồng tinh tinh, cho nên hồng tinh tinh giá trị cũng so hoàng tinh tinh cao hơn nhiều. "Chủ nhân, chính là miếng hoàng tinh tinh kia, nhưng ra nó là hồng tinh tinh, ngươi mua cho ta được ? Chủ nhân?" Giọng nhu hòa mang theo khẩn cầu ngọt ngào, lại để cho Mộ Chỉ Ly cách nào cự tuyệt, chỉ có thể bất đắc dĩ cầm lấy miếng hoàng tinh tinh hướng phía người bán hàng : "Này hoàng tinh tinh bán thế nào?" "Năm trăm kim tệ" người bán hàng rất là dứt khoát. Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly nhíu mày, lấy giá cả hoàng tinh tinh, năm trăm kim tệ là hơi cao chút, bình thường quả hoàng tinh tinh giá cả bất quá là khoảng ba bốn trăm kim tệ. "Quá đắt, hoàng tinh tinh đáng cái giá tiền này, chi bằng thêm gốc Thiên Linh thảo này có được ?" Mộ Chỉ Ly cầm lấy Thiên Linh thảo bên cạnh hỏi, nàng biết cái này xem là hoàng tinh tinh kì thực là hồng tinh tinh, giá 500 kim tệ chỉ có thể là nàng chiếm được tiện nghi lớn, nhưng rất hiển nhiên nàng thể dứt khoát như vậy mua xuống. Nếu người bán hàng kia nhất định cảm thấy rất kỳ quái, chừng tiếp tục đề giá cao hơn, càng có khả năng bán mà trở về từ từ nghiên cứu, kết quả nàng cũng phải muốn như vậy đấy. Trả giá như vậy, tất cả mọi người có thể tiếp nhận ít. Nghe được Mộ Chỉ Ly , người bán hàng ngẩng đầu liếc nhìn Mộ Chỉ Ly, áo choàng màu đen chỉ có thể làm cho người thấy cặp mắt của , ngũ quan đều rất ràng, do dự sau lát : "Được rồi " Nếu nàng biết giá cả hoàng tinh tinh, tất nhiên giá năm trăm kim tệ chấp nhận, tặng thêm cây Thiên Linh thảo, ngược lại là sai biệt lắm, xem ra cũng là người trong nghề dược. Thấy đáp ứng, Mộ Chỉ Ly cũng thoải mái xuất ra năm trăm kim tệ đưa cho người bán hàng, đồng thời đem hoàng tinh tinh cùng Thiên Linh thảo thu vào, rồi rời . đường trở về, Mộ Chỉ Ly nhìn hoàng tinh tinh tay, này xem thế nào cũng thấy là quả hoàng tinh tinh ah. "Bụi Thái Lang, làm sao ngươi biết đây là quả hồng tinh tinh?" Mộ Chỉ Ly mở miệng hỏi "Chủ nhân, ta đối với việc phân biệt dược liệu có thiên phú, xem qua là có thể nhìn ra, đây là quả hồng tinh tinh, tuy bề ngoài của nó vẫn là hoàng tinh tinh, nhưng nội bộ bên trong là hồng tinh tinh đấy, nếu có bị hái , chỉ cần vài ngày nữa bề ngoài biến thành màu đỏ rồi." Gặp Bụi Thái Lang khẳng định như vậy, Mộ Chỉ Ly cũng có hỏi nhiều, nàng tin tưởng lời của Bụi Thái Lang, nhất định có vấn đề đấy. Bụi Thái Lang phải người khác, chính là sủng của Mộ Chỉ Ly! Cũng là trong những thu hoạch lớn của Mộ Chỉ Ly lần này trong di tích. Sau khi tiếp nhận truyền thừa của Tần Ngạo Thiên, trước khi Tần Ngạo Thiên tiêu tán hết sức liền đem trứng sủng đưa cho Mộ Chỉ Ly, dạy nàng phương thức khế ước, để cho Mộ Chỉ Ly có được sủng. Phải biết bình thường muốn có được sủng, nhất định phải để cho sủng tự nguyện với ngươi ở cùng chỗ, chỉ có như vậy mới có thể trở thành sủng, nhưng là Tần ngạo thiên đưa cho Mộ Chỉ Ly phương thức huyết khế cực kỳ bá đạo, trực tiếp để ý đến ý nguyện đối phương, mạnh mẽ khế ước thành công rồi. Tại khắc khi khế ước thành công này, Mộ Chỉ Ly liền phát trong lòng của mình nhiều hơn tia cảm ứng, cảm thụ được khí tức của sủng, phảng phất như phần tính mạng của mình. Phải trứng sủng tuyệt đối là bảo bối cực kỳ trân quý ở Thiên Huyền Đại Lục, chỉ có thể ngộ thể cầu, càng là ngàn vàng khó mua, người bình thường căn bản là cách nào có được, cũng biết lúc trước Tần Ngạo Thiên như thế nào có được, nhưng lại có khế ước, mực lưu đến hôm nay đưa cho Mộ Chỉ Ly. Khi huyết khế hoàn thành xong, trứng sủng này phá xác rồi, lần đầu nhìn thấy chính là cái lông xù màu trắng, móng vuốt từ trong đó thò ra, chợt thấy được cặp mắt to ngập nước vụt sáng, đáng đến cực điểm. Lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy nó lần đầu tiên, loại cảm giác làm mẹ từ đáy lòng dâng lên, thời điểm nó nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trong mắt tràn ngập sợ hãi, nhưng mà càng nhiều hơn là thân thiết, nó chậm rãi bò tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, duỗi ra tiểu móng vuốt gãi gãi lòng bàn tay Mộ Chỉ Ly, nhè mà : "Chủ nhân " Mộ Chỉ Ly vuốt lông của nó, mới nhìn ràng là con sói trắng, rất là đáng , tại nó vẫn còn , đến lúc có thể cùng Mộ Chỉ Ly kề vai chiến đấu vẫn còn khoảng cách đấy, bất quá bọn cả đời là đồng bọn rồi, phải sao? Khi đặt tên cho nó, Mộ Chỉ Ly nhìn Tiểu Bạch Lang chớp cái mắt to ngập nước kia, trong đầu khỏi nhớ tới cái tên —— Bụi Thái Lang. Chủ yếu là cả hai đều là Sói, tuy nhiên cái là màu trắng, cái là màu xám, nhưng là sao cả, nhìn cái mắt to ngập nước, nàng luôn nhớ tới bộ dáng đáng thương của Bụi Thái Lang khi bị bắt nạt, cho nên chút do dự đặt cho nó cái tên Bụi Thái Lang này. Đối với việc đặt tên này, Bụi Thái Lang có chút ý kiến đấy, nó hiển nhiên vì cái gì chính mình ràng là màu trắng đấy, lại gọi là Bụi Thái Lang, có lẽ gọi Bạch Thái Lang mới đúng, nhưng vừa nghe đến tên này Mộ Chỉ Ly lại nhớ tới bạch nhãn lang* (xem thường sói), nàng cũng thể để cho nàng sủng biến thành cái bạch nhãn lang ah, cho nên cự tuyệt. Bụi Thái Lang danh tự cứ như vậy định xuống, mà Bụi Thái Lang sau khi kháng nghị có hiệu quả cũng liền buông tha rồi. Vốn là chỉ có Thiên Nhi phụng bồi, tại có thêm Bụi Thái Lang, ngược lại là náo nhiệt ít, hiển nhiên Thiên Nhi cũng là rất ưa thích Bụi Thái Lang, Thiên Nhi cùng Bụi Thái Lang đùa rất là vui vẻ. Bởi vì mua được đồ vật mình cần, nên tâm tình của Mộ Chỉ Ly cũng có chút tệ, trở về bước chân nhàng hẳn lên, nhưng mà lúc nàng tới, phía trước lại truyền đến tiếng chửi bậy cùng với tiếng khóc. khỏi hướng phía trước đến, chỉ thấy gã đại hán đánh thiếu nữ, thiếu nữ này tuổi tác cùng Mộ Chỉ Ly kém bao nhiêu, chỉ là thoạt nhìn rất thê thảm, mặt đều là nước mắt, cánh tay trần đều là vết roi, mặt mặc dù có chút bùn đất, nhưng vẫn là có thể thấy nàng là khuôn mặt mỹ lệ. "Ngươi là điếm thúi, lão tử mua ngươi là để cho ngươi tiếp khách, ngươi cũng dám nghe lời còn đắc tội khách nhân, ta xem ngươi là chán sống!" "Quả thực cái gì cũng sai, lãng phí lương thực của lão tử!" "Ngươi vô dụng như vậy, bằng để cho lão tử đánh chết ngươi, còn phải nhìn thấy ngươi, đỡ phiền!" Nam tử ra tay càng ngoan lệ, bên chửi bới bên quất roi, còn nữ tử kia lại chỉ có thể buồn bã khóc thút thít. Ở đây người vây xem ít, nhưng lại có người ngăn trở, dù sao tại thành Ngải Y chuyện như vậy cũng gặp ít, nhìn bộ dáng hung thần của nam tử kia, có thể kiêng sợ như vậy đánh người, chừng có bối cảnh gì đây này? Bọn có thể muốn bởi vì nữ tử mà đưa tới phiền toái cần thiết. Mộ Chỉ Ly nhìn xem hết thảy, mặt có chút nào chấn động, ở đời này mỗi ngày biết có bao nhiêu chuyện như vậy diễn ra, nàng có tình tâm dư thừa mà chú ý đến, huống chi này nhìn qua cũng rất yếu, có gì đáng giá để nàng chú ý đến. Nghĩ vậy, nàng chính là chuẩn bị rời , nhưng nghĩ tới nàng kia lại ôm lấy chân của nàng, : " nương, van cầu ngươi, cứu cứu ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi." Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng là nhíu mày, nàng nghĩ tới việc như thế này. Nam tử kia thấy nàng cũng dám hướng người khác xin giúp đỡ, trước hết hung hăng quất vào phần lưng của nàng, lập tức làm cho nữ tử hồi run rẩy, nhưng lại chưa từng buông tay ôm chân Mộ Chỉ Ly ra: "Cứu cứu ta." "Nàng có thể cứu ngươi? Sợ là chính ta đồng dạng với ngươi, có bản lãnh gì cứu ngươi? Ngươi hôm nay bị ta đánh chết a!" Chợt nam nhân liền đem ánh mắt chuyển đến người Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt hung hăng càn quấy mà : "Nhìn cái gì vậy, tại lăn ngay, bổn đại gia nên tha cho ngươi mạng, bằng liền cả ngươi cũng bị đánh!" Vốn là định xen vào việc của người khác, Mộ Chỉ Ly nghe nam tử , sắc mặt chính là lạnh xuống, nhưng mà nàng nhưng lại biết, ở sau lưng nàng cách đó xa, hai người nam tử khác sắc mặt cũng là tốt. Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly bị nam tử kia vũ nhục, nắm đấm tự giác nắm chặt, thầm nghĩ: "Muốn chết!" Lăng Lạc Trần mặc dù có biểu cái gì ràng, nhưng khóe miệng tươi cười của hề còn nữa, nhìn về phía nam tử hung thần trong con ngươi cũng tràn ngập vòng màu sắc lạnh lẽo. "Chỉ bằng ngươi, muốn đánh ta?" Mộ Chỉ Ly khóe môi nhếch lên nhàng cười trào phúng, đáy mắt càng chút nào che dấu vẻ châm chọc, bị người khi dễ, nàng nếu còn lời nào, vậy cũng phải là tính cách của nàng rồi. Nam tử hung thần hiển nhiên nghĩ tới Mộ Chỉ Ly vậy mà còn dám đáp lời, trước mặt nhiều người như vậy thoáng bỗng chốc sượng mặt, liền tức giận : " điếm thúi, đừng có mà biết xấu hổ, ta ngươi xéo nghe chưa? Bằng trước hết bổn đại gia quất roi xuống, sợ ngươi trực tiếp chịu được rồi." "Ah?" Khóe miệng độ cong lớn thêm vài phần: "Cái roi này sao? Ta vẫn là hiếu kỳ đây! bằng thử xem?" Nghe vậy, nam tử hung thần trước hết ra tay lưu tình chút nào hung hăng hướng về Mộ Chỉ Ly, nhưng mà mọi người chỉ thấy ánh sáng màu lam lóe lên, cái roi vậy mà phân ra thành vô số đoạn rồi. có người nào thấy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nam tử hung thần nhìn nửa cây chuôi roi tay mình, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly ánh mắt cũng nhiều thêm vài phần kiêng kị. "Ngươi..." "Muốn đánh ta? Cái roi này của ngươi thực được tốt lắm, bằng nếm thử kim châm của ta? Ta ngươi sống quá ba giây." Mộ Chỉ Ly mặt dáng tươi cười càng phát ra sáng lạn, trong tay ngân quang lóe lên, nhìn cũng nhìn xoay người rời . Sau khi Mộ Chỉ Ly mở ra ba bước, nam tử ầm ầm ngã xuống đất, chỉ thấy chỗ mi tâm nam tử có ba điểm màu đỏ, trừ cái đó ra miệng vết thương gì cũng đều có, chỉ là còn có tiếng động. Gọn gàng, Mộ Chỉ Ly tiêu sái hướng phía khách sạn đến, cái thế giới này luôn có ít tiện nhân, cần nàng đến giải quyết. Hàn Như Liệt nhìn thấy bộ dáng thi châm của Mộ Chỉ Ly, mặt dáng tươi cười cũng lớn ra vài phần, khóe miệng tà mị trong tươi cười thậm chí mang theo vài phần ngọt ngào, động thủ ở trong khách sạn quả nhiên là Chỉ Ly, nguyên nhân nàng ra tay vì là bất mãn nam tử kia vũ nhục ta sao? Nghĩ vậy, cảm thấy nam tử vũ nhục kia cũng phải qua đáng ghét như vậy, ít nhất có thể làm cho Chỉ Ly ra tay, xem ra nàng đối với mình cũng phải có chút cảm giác. Bằng xuất thủ rồi, Hàn Như Liệt chỉ cảm thấy tâm tình dị thường tốt. Phía sau Mộ Chỉ Ly có từng cơn kinh ngạc, mọi người nghĩ tới này ra tay đúng là gọn gàng mà linh hoạt như vậy, có chút nào dây dưa dài dòng, hơn nữa sắc mặt lạnh nhạt, phảng phất nàng vừa rồi giết phải người, mà là con mèo, con chó a. Nàng kia nhìn thấy Mộ Chỉ Ly sau khi rời khỏi, cũng mực theo sau lưng Mộ Chỉ Ly, tự nhiên Mộ Chỉ Ly là biết, xoay đầu lại, : " tại ngươi tự do, ngươi thích đến đâu cứ thôi!" " tại ta cũng được, bọn có thể theo đuổi ta đấy, van cầu ngươi thu lưu ta đêm được nào? Chỉ đêm." Nước mắt lần nữa theo khóe mắt nữ tử chảy xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Mộ Chỉ Ly. Nhìn nữ tử rơi lệ, Mộ Chỉ Ly trong mắt có chút nào chấn động, có đồng tình, có lẽ bình thường nam tử xem đây là điềm đạm đáng , nhưng nàng chỉ cảm thấy nước mắt tựa hồ rẻ tiền chút... "Tốt" Mộ Chỉ Ly gật đầu, rất hiển nhiên nếu như nàng đáp ứng, này mực ở phía sau của mình, như vậy bằng đáp ứng, tránh khỏi phiền toái: "Chỉ đêm nay, ngày mai ngươi tự rời ." "Vâng, vâng" nữ tử liên tiếp gật đầu Hàn Như Liệt cau mày nhìn này, phải có bẫy rập gì a? Vì sao phải mực theo Chỉ Ly? Chính mình phải cực kỳ chú ý đến mới được. Lăng Lạc Trần sắc mặt có chút nào biến hóa, thấy Mộ Chỉ Ly an toàn trở lại khách sạn cũng yên lòng rồi, nhìn Hàn Như Liệt bên cạnh, trong lòng nghĩ đến quan hệ giữa bọn đến tột cùng là như thế nào...