(Xuyên không) Y THỦ CHE THIÊN - Mộ Anh Lạc (5Quyển)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Quyển 5 - Chương 109 - Hù dọa

      Động tác của La Chí Hiền vẫn như vậy, chưởng vỗ lên bàn Mộ Chỉ Ly:

      - Tiểu tử, mình ngươi chiếm bàn, có phần quá lãng phí rồi, bây giờ rời .

      Mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, lại là thằng nhóc gặp phải xui xẻo đây. Trong lòng cũng ngừng xúc động: Đệ tử Sất Trá Điện quả nhiên hết thuốc chữa, đứng trước mặt người khác người ta cũng chỉ có thể ngoãn ngoãn rời .

      Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly lại giống như nghe thấy câu của La Chí Hiền vậy, tiếp tục ăn đồ ăn của mình. Động tác của nàng tao nhã mà đẹp mắt, gương mặt trắng như ngọc bình thản lãnh đạm, sâu thẳm trong đôi mắt là bình tĩnh chút xíu dao động nào.

      La Chí Hiền vốn tưởng rằng tên tiểu tử trước mặt chán nản rời , ngờ mình lại bị làm như thấy, đây là tên tiểu tử to gan lớn mặt từ đâu tới chứ?

      - Tiểu tử, có phải ngươi bị điếc hay ? Lời của ta ngươi nghe được sao?

      Khóe mắt Mộ Chỉ Ly vừa ngẩng lên, liếc La Chí Hiền cái, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong miệng nàng truyền ra:

      - Ngươi thấy ta dùng cơm sao?

      Nghe Mộ Chỉ Ly , đầu tiên là La Chí Hiền ngẩn ra, sau khi phản ứng theo kịp nụ cười nơi khóe miệng cũng bộc phát lạnh rét:

      - Tiểu tử, ta quan tâm ngươi có ăn cơm hay , bây giờ ta muốn ăn cơm cho nên ngươi cút cho ta!

      Trong giọng đều tràn đầy ý uy hiếp, rất ràng là nếu như Mộ Chỉ Ly mở miệng nhường nữa bắt tay vào "mời" nàng ra ngoài.

      Đôi mắt Mộ Chỉ Ly bất ngờ trầm xuống, ngay sau đó, luồng tinh mang sắc bén khiếp người lên:

      - Ngươi ăn cơm của ngươi , có liên quan gì đến ta? Dù cho ngươi là đệ tử Sất Trá Điện nhưng tửu lâu này cũng phải do ngươi mở, trật tự trước sau hẳn là ngươi cũng nắm được chứ?

      Kèm theo câu Mộ Chỉ Ly rơi ra, trong cả đại sảnh đều truyền tới trận tiếng hấp khí. Mọi người đều nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, đây là tên tiểu tử lỗ mãng từ đâu tới vậy? Lại dám chuyện như thế với đệ tử của Sất Trá Điện, đó phải là muốn chết sao?

      La Chí Hiền giận tím mặt, lập tức liền chuẩn bị động thủ, lúc này, Dương Thiếu Phi tới trước mặt La Chí Hiền, ngăn chặn La Chí Hiền chuẩn bị động thủ. nhìn Mộ Chỉ Ly, chậm rãi :

      - biết huynh đệ là đệ tử tu luyện ở môn phái nào?

      thấy, người này biết bọn họ là đệ tử Sất Trá Điện nhưng vẫn có thể lưu tâm thân phận nhất định bình thường, chừng là đệ tử của Thiên Ma Tông hoặc là Thiên Môn.

      Lúc này La Chí Hiền cũng ý thức được suy nghĩ của Dương Thiếu Phi, thầm than tiếng " nguy hiểm". Nếu như nam tử trước mắt là đệ tử Thiên Môn hoặc là Thiên Ma Tông, vậy coi như chọc phải người nên chọc rồi.

      Khóe miệng Mộ Chỉ Ly giương ta cụ cười hiếm thấy, chậm rãi :

      - Ta là người như thế nào cần cho các ngươi biết, chỉ cần biết rằng ta là người mà các ngươi thể trêu vào.

      Sắc mặt Dương Thiếu Phi và La Chí Hiền cứng đờ, lời của Mộ Chỉ Ly khiến cho bọn họ biết là hay giả. Nếu như Mộ Chỉ Ly , vậy hiển nhiên bọn họ dám quấy rầy, nhưng nếu bọn họ rời mà lời của Mộ Chỉ Ly là giả, đây chẳng phải trở thành trò cười hay sao.

      Cũng trong lúc đó, trong đại sảnh cũng trở nên náo nhiệt. Mọi người đều thầm với nhau, đoán thử xem tên nam tử mặc bộ quần áo màu xanh kia rốt cuộc là người nào, lại có thể có can đảm và dũng khí như vậy nhất định phải là người bình thường.

      Dương Thiếu Phi và La Chí Hiền liếc mắt nhìn nhau, đúng là vẫn còn do dự, biết nên làm như thế nào mới đúng. Dương Thiếu Phi nhịn được bèn lên tiếng lần nữa:

      - Huynh đệ, bằng ra môn phái của ngươi, cũng làm cho hai người bọn ta kính trọng thêm mấy phần.

      Mộ Chỉ Ly vừa ăn thức ăn, ánh mắt cũng ngẩng lên, thản nhiên :

      - là người mà các ngươi thể chọc vào rồi, tại sao lại muốn ta phải gì nữa? Đừng đứng ở trước mặt ta, cản trở ta ăn cơm.

      Dứt lời, Mộ Chỉ Ly cũng để ý tới hai người trước mặt, tiếp tục ăn cơm.

      Sắc mặt Dương Thiếu Phi và những đệ tử của Sất Trá Điện đều khó coi vô cùng. đường tới đây, về cơ bản tất cả các đệ tử khác gặp bọn họ đều phải nhượng bộ đến ba phần, vẫn chưa từng có người dám đối xử như vậy với bọn họ. Người này có phần quá cuồng vọng rồi.

      Đôi mắt Dương Thiếu Phi híp lại, tia hung ác xẹt qua trong mắt , lạnh lùng :

      - Huynh đệ, cho dù ngươi là đệ tử Thiên Môn hay là Thiên Ma Tông chuyện như vậy là có phần quá ngông cuồng rồi. Sất Trá Điện ta cũng là đệ nhị môn phái chính đạo, thực động thủ chúng ta cũng sợ.

      Trước đây cũng gặp qua đệ tử của đệ nhất môn phái, thể thừa nhận, trước mặt đệ nhất môn phái, đệ nhị môn phái vẫn tồn tại khoảng chênh lệch nhất định. Nhưng cho dù là trước đây cũng chưa từng có người nào dám lớn lối như vậy. Bây giờ bọn họ có nhiều hơn 7 người, nhưng trước mắt chỉ có người, thực động thủ bọn họ cũng thắng chắc. Hơn nữa cho dù bối cảnh của khó lường chỉ cần bọn họ hủy thi diệt thể, xóa dấu vết còn ai có thể làm gì nữa chứ?

      Mộ Chỉ Ly nhìn vẻ mặt Dương Thiếu Phi cũng biết được suy nghĩ của , dù sao hù người khác cũng cần đến tinh thạch, đùa giỡn bọn họ cũng tệ.

      - Bây giờ 7 người các ngươi đối phó mình ta, động thủ hiển nhiên sợ. Nhưng mà sư huynh ta còn đường tới đây, đến lúc đó thử xem các ngươi còn có thể ra những lời như vậy hay . Đệ nhị môn phái lại dám đùa bỡn ngang tàng như thế, là quá đột phá rồi. So với mấy vị huynh đệ đây ta thực còn quá khiêm tốn rồi.

      châm biếm trong lời mà Mộ Chỉ Ly dành cho đám người Dương Thiếu Phi hề có chút che giấu nào cả.

      Đối với những loại người vốn thích cậy mạnh như thế nàng thích chút nào, hơn nữa còn là đệ tử Sất Trá Điện càng có chút cảm tình nào.

      Nghe Mộ Chỉ Ly , Dương Thiếu Phi cũng kiềm chế lời mình lại, dũng khí vốn được nhắc tới giờ theo những lời của Mộ Chỉ Ly mà dần dần tiêu tan. Ai biết đối phương có mấy sư huynh đệ? khi số người vượt lên bọn họ kết quả coi như là bi kịch.

      Mộ Chỉ Ly liếc mắt nhìn đám người Dương Thiếu Phi, lúc này sắc mặt của bọn họ quả thực rất tuyệt, dáng vẻ cố nén cơn giận dữ phám phát cáu làm cho ít người có mặt ở đây cười thầm. Lúc trước độc tài như vậy, ngờ lại đụng phải cái thiết bản.

      La Chí Hiền thấy thái độ Dương Thiếu Phi như vậy cũng hiểu suy nghĩ của , lập tức đuổi người của bàn khác . Cơn tức giận vốn đè nén trong lòng giờ khắc này liền đem những người bên kia biến thành cái túi để trút giận, mấy người kia thấy bộ dáng La Chí Hiền như vậy lập tức hai lời mà bỏ chạy ngay ra ngoài.

      Dưới tình huống này mà đắc tội La Chí Hiền đó phải là tự tìm phiền toái hay sao? Bọn họ cũng có bối cảnh mạnh mẽ như tên nam tử áo xanh kia, hiển nhiên chỉ có thể rời . Mà mấy người kia liền dứt khoát rời làm lại cho cơn tức trong lòng La Chí Hiền phát ra được, buồn bực thôi.

      Mọi người nhìn thấy đám người Dương Thiếu Phi nhượng bộ như vậy cũng cười nhạo hồi. Vốn tưởng rằng bọn Dương Thiếu Phi rất giỏi, ngờ đụng phải cường giả chân chính chỉ có thể làm người cụp đuôi.

      Trong lúc nhất thời, tầm mắt của mọi người đều rơi vào người Mộ Chỉ Ly, người này mới là thâm tàng bất lậu ( dấu tài năng). Nhưng mà biết rốt cuộc là đệ tử của môn phái nào?

      Lúc đám người Dương Thiếu Phi ăn cơm vẫn luôn quay sang đánh giá Mộ Chỉ Ly ngồi bên cạnh, trong đầu suy nghĩ thử xem môn phái nào lại tồn tại nhân vật số như vậy.

      Mộ Chỉ Ly hiển nhiên cảm nhận được ánh mắt của bọn họ nhưng mặt nàng lại có chút biểu nào. Lúc tiểu nhị mang thức ăn lên, Mộ Chỉ Ly cũng đứng lên thản nhiên rời , nhưng mà lúc qua người tiểu nhị cẩn thận đụng phải cái.

      Động tác lần này vô cùng, ngay cả tiểu nhị kia cũng chú ý tới, những người khác hiển nhiên cũng phát được.

      Sau khi thấy Mộ Chỉ Ly rời , lúc này La Chí Hiền mới tức giận :

      - biết là tên tiểu tử thối của môn phái nào mà lại ngạo mạn như vậy. Đừng nên để cho ta có cơ hội bắt được, nếu ra nhất định để sống yên.

      Nghĩ đến màn trước kia, lại rất tức giận, có người nào dám chuyện như vậy với .

      Sắc mặt Dương Thiếu Phi cũng khó coi:

      - Sau khi trở về điều tra thử xem rốt cuộc là đệ tử của môn phái nào.

      - Ta thấy ngay cả môn phái nào cũng dám , chừng căn bản là có bối cảnh cường đại gì cả.

      tên đệ tử khác của Sất Trá Điện khinh thường .

      Nhưng mà, sau khi lời của tên nam tử này rơi xuống sắc mặt những đệ tử khác đều u ám vô cùng. Nếu như tên nam tử y phục xanh kia là đệ tử Thiên Môn hoặc là Thiên Ma Tông hôm nay bọn họ nhượng bộ như thế cũng rất bình thường.

      Nhưng nếu toàn bộ hết thảy đều là giả, vậy coi như chuyện cười mà. Hôm nay những người có mặt ở đây cũng ít, khi biết được thân phận của tên nam tử kia phải là đệ tử của môn phái coi như thể diện của bọn họ hoàn toàn mất sạch.

      Nam tử kia nhìn sắc mặt mọi người thay đổi, trong lòng cũng lên vẻ băn khoăn, giây kế tiếp liền phản ứng kịp, khỏi giải thích:

      - Ta chỉ giỡn thôi mà, tên nam tử làm sao có can đảm như vậy chứ?

      Nhưng mà vào giờ phút này, cũng có ai quan tâm đến lời của tên nam tử kia, trong đầu ngừng suy đoán để đủ loại khả năng. Sau khi tiểu nhị mang đồ ăn ngon nhất tới, Dương Thiếu Phi chậm rãi :

      - Mọi người ăn nhanh lên chút, ăn xong rồi chúng ta đổi tửu lâu nghỉ chân.

      Ở tửu lâu này bị nhiều người để ý như vậy, bọn họ ăn cũng thoải mái. Nếu cứ như vậy rời làm cho những người khác chê cười, bữa rượu và thức ăn này bọn họ căn bản là cũng muốn ăn.

      Mọi người hiểu nhiên cũng hiểu ý của Dương Thiếu Phi, nhất định hai lời mà bắt đầu ăn nhanh cho xong, ánh mắt nhìn dáo dác mọi người xung quanh quả thực rất khổ sở, chỉ có thể sớm nhanh mà rời .

      Tốc độ của 7 con người đó rất nhanh, mặt bàn đầy ắp thức ăn đều được bọn họ ăn ngấu nghiến, rất nhanh cũng ăn sạch sành sanh. Sau đó, 7 người cùng nhau đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi.

      Mãi đến lúc 7 người này rời mọi người mới dám bàn tán chuyện lúc trước:

      - Đệ tử Sất Trá Điện xưa nay kiêu ngạo, hôm nay thấy bọn họ teo quéo là quá nha.

      - Đúng vậy, so với đệ tử Sất Trá Điện mà tên nam tử y phục màu xanh kia mới có phong cách quý phái, xem ra Bách Hoa đại hội lần này hẳn là rất náo nhiệt đây.

      - Thấy sắc mặt khó coi của Dương Thiếu Phi, ta cảm thấy rất sung sướng, biết rốt cuộc tên nam tử áo xanh kia là đệ tử Thiên Môn hay là đệ tử Thiên Ma Tông nữa?

      - Theo ta thấy chắc là đệ tử Thiên Môn, thoạt nhìn dáng vẻ tên nam tử kia rất có khí phách, giữa hai đầu lông mày tràn đầy chính khí chính trực, ngoại trừ Thiên Môn ai có được.

      - Ta thấy phải như vậy, thân mình, hơn nữa cuồng ngạo ngổ ngược, chắc là tác phong Thiên Ma Tông.

      Mọi người đều giữ chặt lấy ý kiến của mình, mà trong lúc bàn luận như vậy, hình tượng tên nam tử áo xanh cũng bị ít người quen thuộc.

      Sau khi đám người Dương Thiếu Phi rời khỏi tửu lâu về hướng xa xa, dự định tìm tửu lâu có khoảng cách nhất định cách xa nơi này, nhưng mà mới vừa bao lâu, La Chí Hiền liền biến sắc, :

      - Dương sư huynh, ta thấy chúng ta nên tìm tửu lâu gần đây , bụng của ta có chút khó chịu.

      Nghe vậy, Dương Thiếu Phi khỏi nhíu mày, :

      - Chờ chút nữa , tìm chỗ xa hơn chỗ này chút.

      Lúc Dương Thiếu Phi vừa xong, lại thêm tên đệ tử lên tiếng:

      - Ai yaaaa, được rồi, ta cũng đau bụng.

      Ngay sau đó, liên tục hai ba người đều bắt đầu hô đau, đệ tử Sất Trá Điện vốn hăm hở lúc này lại giữ được chút hình tượng nào, đứng đường cái mà hai chân chúm lại, tay mân mê cái mông, vẻ mặt cực kỳ khổ sở.

      - Dương sư huynh, được rồi được rồi, nếu nhanh lên chút để ta giải quyết ta ...

      tên đệ tử với vẻ mặt đỏ bừng to, rất dễ nhận thấy là cực kỳ đau khổ.

      Dương Thiếu Phi vừa mới chuẩn bị cái gì đó lại nghe thấy bụng của mình truyền tới hồi thanh kỳ quái, kèm theo là tiếng bài tiết kéo đến, vội :

      - mau, tùy tiện tìm tửu lâu .

      góc cách đó xa, Mộ Chỉ Ly nhìn dáng dấp đám người Dương Thiếu Phi, khóe miệng cong lên kéo ra nụ cười xảo quyệt. Nếu hôm nay thể giao thủ, vậy trước tiên cũng thu chút lợi chứ.

      Lúc nàng đụng phải tiểu nhị đem thuốc xổ đặt vào trong thức ăn, với thủ pháp của nàng hiển nhiên có người nào phát . Nhưng mà thuốc xổ này cũng phải chỉ là thuốc xổ, mà là thuốc xổ trải qua quá trình thêm nguyên liệu từ Mộ Chỉ Ly, xem ra nàng muốn dày vò bọn họ trận rồi.

      Mộ Chỉ Ly bình thản về phía trước, tiến về Tuyệt Tình Cốc. Ở trong tửu lâu nào đó, bọn người Dương Thiếu Phi che bụng của mình, hẳn là mất nước lắm. Sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, cả người vô lực ngồi mặt đất.

      - Đáng ghét, cơm nước trong tửu lâu kia có vấn đề.

      La Chí Hiền tức giận . Nhưng mà bây giờ tức giận cũng có chút khí thế nào cả, giọng ỉu xìu, tựa như thể phát ra thanh lớn hơn được.

      - Đợi sau khi ta bình phục nhất định đến tửu lâu kia xử lý bọn chúng.

      đệ tử khác cũng lên tiếng, loại cảm giác mệt lả người này thực khó chịu mà.

      Lúc hai người suy nghĩ làm sao để trả thù La Chí Hiền đột nhiên :

      - Trời ơi, được, lại tới nữa rồi.

      - Đừng có tranh giành với ta, ta trước.

      - Ta trước! Ngươi vừa rồi còn gì!

      Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly vừa bao lâu cái tay lại khoát lên vai của nàng. Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, trong nháy mắt thiên lực bắt đầu dũng động, quyền lại hung hăng tập kích về hướng đối phương.

      Người kia lùi về phía sau, vội :

      - Huynh đệ, quân tử dùng tài động khẩu chứ động thủ, ta cũng có ý gì, chỉ là muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi.

      mặt tên nam tử là nụ cười sáng lán như ánh mặt trời, nhưng mà lời ra lại có chút dáng vẻ lưu manh.

      Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới nhìn tướng mạo tên nam tử này. Tên nam tử mặc bộ trường bào cẩm y vệ màu trắng, bên dùng ngân tuyến thêu hình hoa cúc tím, dưới phản xạ của ánh mặt trời có thể lờ mờ thấy . Lộng lẫy nhưng khiêm tốn, đây là từ ngữ ra trong đầu Mộ Chỉ Ly.

      chiếc nón có chữ dương bằng ngọc màu đen, lộ ra vầng trán đầy đặn, nụ cười như đao tước luôn nồng đậm gò má, nhếch môi cái lộ ra hàm răng trắng nõn, nụ cười sáng lán đúng là có thể che cản cả ánh nắng mặt trời.

      Đây là tên nam tử rất có mị lực, chỉ với nụ cười như ánh mặt trời kia có rất nhiều bị nghiêng đổ rồi. Nhưng mà Mộ Chỉ Ly nhìn tên nam tử này, chân mày cũng nhíu lại, lạnh lùng :

      - Ta hề muốn kết giao bằng hữu cùng với ngươi.

      Dứt lời, Mộ Chỉ Ly lại sãi bước về phía trước.

      Ích Hàn nhìn theo bóng lưng Mộ Chỉ Ly, khóe miệng càng thêm mở rộng, vội vàng theo. Nhận ra được động tác của Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly quay đầu, trong mắt mang theo sát khí nghiêm túc.

      Ích Hàn khoanh hai tay trước ngực, giải thích:

      - Nè huynh đệ, ta có ác ý, chỉ là muốn kết giao bằng hữu với ngươi mà thôi. Động tác lúc nãy ở trong tửu lâu thực là quá đẹp trai, làm cho đệ tử Sất Trá Điện đều bị chao đảo.

      Mộ Chỉ Ly để ý chút nào, người này biết từ đâu ra nữa.

      - Sau đó đệ tử Sất Trá Điện đều bị ngoài, chắc cũng là ngươi làm chứ hả? Ta thấy ngươi đụng tiểu nhị, nhưng mà rốt cuộc ngươi làm thế nào ta thể thấy được.

      Ích Hàn nhíu mày, lúc nãy đứng ở lầu hai vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

      Tên nam tử mặc y phục màu xanh này thú vị, từ lúc vào tửu lâu chú ý đến cậu ta. Đối mặt với đệ tử Sất Trá Điện nhưng lại có thể ứng đối mạnh mẽ như thế, biết lần này bất luận là đệ tử Thiên Môn hoặc là Thiên Ma Tông cũng đệ tử số như thế.

      Đệ tử Thiên Môn bây giờ còn chưa có tới đây, mà đệ tử Thiên Ma Tông trước đây cũng thấy qua. Tên nam từ này ràng mạnh hơn đệ tử môn phái Sất Trá Điện nhưng lại đám đùa giỡn bọn họ, can đảm này thực .

      Nghe lời của tên nam tử, ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng trọng, động tác của nàng rất cẩn thận nhưng tên nam tử này lại có thể phát ra, chắc chắn thực lực cũng đơn giản.

      - Này, ta ngươi như thế mà ngươi cũng có ý tứ gì hết vậy? Ta cả nữa ngày trời mà ngươi cũng phản ứng chút nào sao?

      - Ta cho ngươi biết, Ích Hàn ta phải loại người tùy tiện kết giao bằng hữu đâu.

      - Ngươi cũng phải là đại nương, câu như thế nào hả? Ta lại có ác ý.

      Trong mắt Mộ Chỉ Ly lên bất đắc dĩ, đây rốt cuộc là nơi nào mà khiến cho nàng gặp phải loại người này chứ? Theo lý thuyết, với tướng mạo khí phách này thực lực cũng phải là người thường, hẳn là có rất nhiều người muốn kết giao bằng hữu với mới đúng, đáng tiếc là với tính cách như thế làm cho mọi thứ bị phá hủy hoàn toàn.

      Lúc này nàng cũng xác định là Ích Hàn hoàn toàn có ác ý gì, nàng có thể cảm giác được thực lực của Ích Hàn mạnh hơn nàng, nếu như có ác ý sớm động thủ, làm sao lại nhiều lời vô ích như vậy.

      - Nếu phải lúc nãy ở tửu lâu ta nghe thấy ngươi chuyện nghĩ là ngươi bị câm rồi.

      Ích Hàn bên cạnh lầm bầm, tiểu tử này thực là quá cứng đầu mà.

      Dọc đường , lời hay lẽ phải cũng , uy hiếp cũng nhưng cậu ta vẫn hề câu. Thực ra cũng rất hiếu kỳ là tại sao Mộ Chỉ Ly làm sao hạ thuốc được, cho đến bây giờ, gần như có động tác của ai có thể qua được mắt thần của , nhưng tên nam tử trước mắt lại làm được.

      Lúc này, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ xoay đầu lại:

      - Này, ngươi lâu như vậy mà khát nước sao?

      - Hì hì, rốt cuộc ngươi cũng chuyện.

      Ích Hàn cười :

      - Ngươi ta cũng nhận ra, ngươi vừa như vậy ta cảm thấy là ta rất khát nha.

      - , rốt cuộc ngươi muốn gì? hiểu tại sao ngươi lại muốn kết giao bằng hữu, ngươi cũng phải cái loại người rảnh rỗi hóa cuồng mà.

      Mộ Chỉ Ly chậm rãi , tinh quang trong mắt lóe lên.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Quyển 5 - Chương 110 : Đến nơi

      Ích Hàn cười hắc hắc, nụ cười rực rỡ tựa như ngàn hoa đua nở dưới ánh sáng mặt trời.

      - ra ta chỉ muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu mà thôi.

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly thèm để ý tới Ích Hàn nữa, xoay người rời . Ích Hàn vội vàng đuổi theo.

      - Được rồi, ta muốn biết rốt cuộc là ngươi hạ độc như thế nào, tốc độ của ngươi quá nhanh, đến ta cũng nhìn thấy ràng. Đương nhiên ta cũng lòng muốn kết giao bằng hữu với ngươi. Ích Hàn ta rất thích kết giao bằng hữu, tại có thể là bằng hữu của ta ở khắp thiên hạ.

      Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, đôi mắt đen huyền nhìn chằm chằm Ích Hàn lâu, lúc này mới lên tiếng:

      - Nếu bằng hữu của ngươi ở khắp thiên hạ, vậy chắc chắc có người biết làm sao làm được chuyện này, chi bằng ngươi cứ hỏi bọn họ .

      - Đó cũng phải như vậy, những bằng hữu mà ta kết giao đều có bản lĩnh to lớn.

      Ích Hàn nhíu mày :

      - Còn ngươi, tuy rằng cho đến bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra được thân phận của ngươi cùng với nội tình trong chuyện đó, nhưng mà chỉ dựa vào đôi hỏa nhãn kim tinh của Ích Hàn ta, cũng có thể nhìn ra được ngươi phải là người tầm thường.

      - Cho dù là như thế nữa vì cái gì mà ta phải chuyện này cho ngươi biết chứ? Nếu như ngươi biết, vậy chẳng phải là chỉ có mình ta biết thủ đoạn này sao?

      Mộ Chỉ Ly thản nhiên , khóe miệng cũng nhấc lên nụ cười, Ích Hàn này quả nhiên là người thú vị.

      Ích Hàn ở bên cạnh Mộ Chỉ Ly, tuy rằng hai người vẫn luôn trò chuyện với nhau nhưng bước chân cũng chưa từng dừng lại.

      - Đó chẳng qua chỉ là ngươi tiện tay gây nên thôi, cũng chả phải là bản lĩnh đặc biệt gì, cũng phải là việc lớn. Ta thấy ngươi chắc chắn là lần đầu tiên tới Bồng Lai Bí Cảnh , chi bằng ngươi cứ đồng ý kết giao bằng hữu với ta, ta nhất định giúp đỡ ngươi. Về phần vấn đề thủ pháp của ngươi khi nào ngươi muốn cho ta biết hãy là được rồi.

      Ích Hàn chậm rãi .

      vốn rất thích kết giao bằng hữu, cho nên ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh này, cũng được xem là người khá có danh tiếng. Sở dĩ muốn kết giao với Mộ Chỉ Ly, là bởi vì thấy Mộ Chỉ Ly là người đơn giản, chắc chắn thành tựu trong tương lai của người này cũng . bằng hữu có năng lực thế này đương nhiên là có hứng thú rồi.

      Trong mắt Mộ Chỉ Ly lên vẻ nghi ngờ, cái tên Ích Hàn này quả đơn giản a, tuy nhiên nàng cũng có thể cảm nhận được Ích Hàn này cũng hề có ý xấu gì, nàng suy nghĩ lúc rồi lên tiếng:

      - Vậy cũng được, kết giao bằng hữu kết giao bằng hữu vậy.

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly , mặt Ích Hàn xuất nụ cười rực rỡ:

      - Nếu như là bằng hữu ngươi có thể cho ta biết tên của ngươi được ?

      - Mộ Ly, Mộ trong ngưỡng mộ, Ly trong ly khai.

      Mộ Chỉ Ly thản nhiên .

      - Hóa ra là Mộ huynh, ngưỡng mộ lâu ngưỡng mộ lâu. Nếu như chúng ta đều muốn đến Tuyệt Tình Cốc vậy bằng chúng ta cứ cùng với nhau, thế nào?

      Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ích Hàn, thầm nghĩ:

      - Ngươi còn có thể giả vờ thêm chút nữa mà?

      Có Ích Hàn gia nhập, Mộ Chỉ Ly vốn chỉ có mình giờ biến thành hai người. Tuy rằng Ích Hàn này có chút dài dòng, thế nhưng Mộ Chỉ Ly cũng cảm thấy năng lực của tên này hề .

      Vốn đường tới có thể gặp rất nhiều phiền phức, thế nhưng bởi vì có Ích Hàn tồn tại mà mọi chuyện đều trở nên rất đơn giản Bất luận là dừng lại nghỉ ngơi hay là ăn cơm, chỉ cần Ích Hàn ra tay tất cả đều được giải quyết cách hoàn mỹ.

      Cho dù tửu lâu đầy mà Ích Hàn vừa mở miệng ông chủ liền tìm mọi cách để sắp xếp ổn thỏa. Nhìn thấy những bản lĩnh mà Ích Hàn vô tình bày ra, trong lòng Mộ Chỉ Ly thầm suy đoán thân phận của .

      Trước lúc ăn cơm ở tửu lâu, ít ánh mắt đều nhìn về phía Ích Hàn, rất ràng mọi người đều nhận thức Ích Hàn. ngờ lúc trước Ích Hàn rất có danh tiếng ở Bồng Lai Bí Cảnh là , vốn nàng còn tưởng là Ích Hàn chỉ là tự tâng bốc mình mà thôi.

      Mộ Chỉ Ly thầm suy đoán:

      - Ngay cả đệ tử của Sất Trá Điện cũng thể có quyền lợi như vậy, mà Ích Hàn lại có, chẳng lẽ là đệ tử của Thiên Ma Tông?

      - Hắc, Mộ huynh, thế nào? Ngươi có thấy ở chung chỗ với Ích Hàn ta giảm rất nhiều phiền hà ?

      Ích Hàn đắc ý .

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ích Hàn cái, thản nhiên :

      - Vậy sao chứ? Cho dù chỉ có mình ta cũng có thể giải quyết được hết những phiền toái này.

      Gương mặt Ích Hàn vốn rất đắc ý chợt xụ xuống, trong giọng của mang theo chút buồn bực:

      - cần phải đánh nát mặt mũi của ta như vậy chứ? Mộ huynh, vừa rồi ngươi có chú ý đến lúc ăn cơm có rất nhiều nương xinh đẹp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta ?

      - Đó là bọn họ nhìn chằm chằm vào ta!

      Mộ Chỉ Ly trêu chọc, Ích Hàn vẫn luôn tin tưởng vào mị lực của mình, chung quy vẫn cho là gương mặt tuấn tú của có thể so với Phan An, , phải là gương mặt của còn tuấn hơn cả Phan An, có thể làm say mê hàng vạn hàng nghìn nữ tử trẻ tuổi.

      đường , tầm mắt của luôn luôn dán người những nương trẻ tuổi, thỉnh thoảng còn bình phẩm từ đầu tới chân, còn nàng chỉ đứng bên nghe thôi. Mộ Chỉ Ly thể thừa nhận, tuy rằng nàng là nữ tử nhưng hiểu biết về con của nàng có đôi khi còn bằng Ích Hàn. Chẳng biết là lúc bình thường người này có phải luôn tu luyện ở phương diện này hay ?

      - Làm sao có thể?

      Giọng của Ích Hàn tăng cao đến mấy tông.

      - Chỉ bằng tên bạch diện thư sinh như ngươi sao? Ngươi vừa cao lớn vừa uy vũ bằng ta mà! Chắc chắn là bọn họ nhìn ta!

      Bộ dáng này của Ích Hàn giống như là bị người khác giẫm phải chân đau, giẫm cái liền hét toáng lên.

      Mộ Chỉ Ly cười khẽ, :

      - Ta là bạch diện thư sinh thế nào? cao to uy vũ bằng người làm sao? Dù sao ta cũng là nam nhân tuấn! Mị lực của ta lớn hơn ngươi nhiều!

      - Hừ!

      Ích Hàn xoay người sang chỗ khác, thèm để ý tới Mộ Chỉ Ly nữa.

      thực tế, chuyện này cũng có nguyên nhân. Hôm qua, lúc bọn họ đường Ích Hàn phát nương có dung mạo rất xinh đẹp, lúc ấy liền rất kích động, kéo Mộ Chỉ Ly đến gần bắt chuyện.

      Mộ Chỉ Ly đương nhiên có hứng thú với nữ tử, cũng hề để ở trong lòng. Thế nhưng, lúc Ích Hàn đến bắt chuyện với nương ấy ánh mắt của nàng ta dường như vẫn luôn dán người Mộ Chỉ Ly. Lúc Ích Hàn vừa chuẩn bị tên của mình nương kia cũng bắt đầu hỏi tên của Mộ Chỉ Ly.

      Mộ Chỉ Ly ngẩn ra, thoáng xấu hổ nhìn sang Ích Hàn, nhìn chớp mắt. Gương mặt Ích Hàn vốn rạng rỡ như hoa mặt trời nhất thời biến thành đóa hoa cúc khô héo, sau đó thèm đợi Mộ Chỉ Ly mở lời mà lập tức kéo nàng rời khỏi.

      Từ chuyện kia, Ích Hàn bị kích sâu sắc, mà mỗi lần Mộ Chỉ Ly chứng kiến bộ dáng đắc ý đó của Ích Hàn nàng nhịn được mà bật ra vài câu chế giễu, hai người cũng coi như là đôi bằng hữu độc mồm độc miệng.

      Hồi lâu sau, Ích Hàn lại chạy đến, ngồi xuống bên cạnh Mộ Chỉ Ly, :

      - Mộ Ly, ngươi hãy cho ta ít thuốc xổ mà lần trước ngươi cho đám người Sất Trá Điện ăn , ta cảm về chuyện này. Đến bây giờ, đám người Dương Thiếu Phi vẫn còn nằm trong tửu điếm! Nghe chỉ ngắn ngủi trong mấy ngày này, bọn họ gầy nhom, còn dáng vẻ oai phong như trước kia nữa.

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười hắc hắc, :

      - Đó là chuyện đương nhiên, đó chính là thuốc xổ mà ta bỏ thêm chút dược liệu vào, ngươi muốn dùng chúng để làm gì?

      Hôm nay, nàng ngụy trang thành nam tử, như vậy tính cách, hành động cũng phải giống như nam tử mới phải. Nhưng mấy ngày nay, nàng vẫn luôn ở cùng với Ích Hàn, nên tính cách cũng có chút giống Ích Hàn.

      - Giữ lại thôi, sau này nếu người nào khiến ta khó chịu ta hạ chút thuốc xổ cho .

      Ích Hàn đắc ý , trong mắt lóe lên chút tia sáng mưu toan.

      - Vậy cũng được, kế tiếp tất cả chi phí tiêu xài đường đều do ngươi lo liệu, vậy ta cho ngươi.

      Mộ Chỉ Ly , cái tên Ích Hàn này tuyệt đối là người có tiền, mà bây giờ nàng ở tửu lâu ngày đêm cũng tốn mười khối thượng phẩm tinh thạch, vậy mà cái tên này ngay cả cái nhíu mày cũng có.

      Ngày mai, bọn họ đến Tuyệt Tình Cốc. tại bọn họ cách Tuyệt Tình cốc càng ngày càng gần, nên giá phòng của tửu điếm cũng càng ngày càng cao. Nếu đến Tuyệt Tình Cốc biết là chi phí ngày đêm tăng đến tình trạng nào nữa.

      Ích Hàn đột nhiên trợn to mắt, nhìn Mộ Chỉ Ly nửa buổi mới :

      - Hắc, ngươi quá đen tối!

      - Dù sao ngươi cũng là người có tiền, chắc ngươi cũng để ý đến những thứ này đâu! Được rồi, đến Tuyệt Tình cốc, ngươi hãy tìm cho ta chỗ ở, dù sao ngươi cũng thông thuộc nơi đó hơn ta.

      Mộ Chỉ Ly thèm để ý đến Ích Hàn, . Nàng thầm nghĩ cái tên này có rất nhiều biện pháp, nên nàng cũng cần quá lo lắng!

      Ích Hàn khẽ gật đầu, :

      - Vậy cũng được, ra vào thời điểm tại, thể nào tìm được phòng trống ở tửu lâu đâu. Nhưng mà ngươi yên tâm , đến lúc đó, ta chắc chắn tìm cho ngươi chỗ ở tốt.

      - Vậy cám ơn ngươi, tốt nhất là nơi nào có ít hạng người rỗi rãnh soi mói chút

      Bọn người Hàn Dĩnh Nhi còn phải ra, nếu như ở nơi có quá nhiều người rỗi rãnh bọn họ nhận ra được rằng đám người Hàn Dĩnh Nhi đột ngột xuất , nếu vậy có chút bất tiện.

      - Ta biết rồi.

      Ích Hàn đáp, sau đó nhướng mày cái, :

      - Ta giúp ngươi dàn xếp tất cả những chuyện này, nhưng ngươi chỉ cho ta bao thuốc xổ cũng quá ít phải ? Còn thứ gì tốt nữa ?

      Mộ Chỉ Ly lấy từ trong túi càn khôn ra hai bình sứ.

      - Đây là thuốc xổ, còn đây là phấn ngứa, ngươi thấy sao?

      - Ha ha, tệ, tệ.

      Ích Hàn mỉm cười đem hai bình sứ này bỏ vào túi càn khôn của mình. Hai ngày nay, quả phát người Mộ Ly có ít đồ tốt, nhất là những loại dược phấn kỳ lạ lại càng nhiều, Mộ Chỉ Ly trực tiếp với mình là dược sư.

      Giữa trưa ngày hôm sau.

      Hai người Mộ Chỉ Ly cùng với Ích Hàn cuối cùng cũng đến Tuyệt Tình cốc, dường như mỗi chỗ nằm đều cần phải giao nộp tinh thạch, mà đa số người bày sạp đều là tu luyện giả. số đồ vật gì đó thể đem hội đấu giá, lại mang lại tác dụng gì với mình bọn họ đem ra bán!

      - Thế nào? Có phải Tuyệt Tình cốc rất náo nhiệt phải ?

      Ích Hàn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liên tục đánh giá mọi thứ xung quanh gương mặt tuấn dật của kềm được mà nở nụ cười hài lòng.

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, :

      - Quả là náo nhiệt a, tại còn cách ngày tổ chức Vạn Hoa đại hội đến mấy ngày mà náo nhiệt như vậy, biết đến thời điểm Vạn Hoa đại hội rầm rộ như thế nào đây?

      - Mỗi lần Vạn Hoa đại hội được tổ chức đều là việc trọng đại nhất ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh, đương nhiên rất náo nhiệt rồi. Ta cũng biết xem qua bao nhiêu kỳ Vạn Hoa đại hội rồi.

      Ích Hàn đắc ý .

      Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ích Hàn, :

      - Ngươi quá đắc ý rồi!

      - thôi, chúng ta tìm nơi yên ổn nghỉ chân trước , sau đó ngươi muốn xem cái gì ta dẫn ngươi xem. Ta đối với những chuyện này quả biết, nếu như ngươi có vấn đề gì cứ hỏi ta.

      Ích Hàn chậm rãi , khóe miệng vẫn giữ nụ cười rực rỡ như trước, trán tràn đầy vẻ tự tin.

      sau lưng Ích Hàn, Mộ Chỉ Ly rất nhanh tới tửu lâu, vừa bước vào tửu lâu tiểu nhị liền chạy đến đón:

      - Công tử.

      Chưởng quỹ vốn bận rộn ghi chép sổ sách, vừa thấy Ích Hàn vào cũng lập tức cúi chào cái, rồi vội :

      - Bái kiến công tử.

      Ích Hàn khoát tay, :

      - Cho ta gian phòng tốt nhất.

      - Công tử à! Vạn Hoa Các thế nào?

      Chưởng quỹ lên tiếng dò hỏi, dáng vẻ vô cùng thận trọng, tựa như rất sợ Ích Hàn hài lòng.

      Mộ Chỉ Ly nhìn thấy thái độ của chưởng quỷ đối với Ích Hàn nàng cũng tìm ra được số manh mối. Chưởng quỷ này ràng có nhận biết Ích Hàn, nhìn thấy bộ dáng sợ sệt của nàng liền đoán ra được, chẳng lẽ tửu lâu này là do Ích Hàn mở?

      - Được!

      Ích Hàn gật đầu, xoay người lại, vỗ vỗ bờ vai của Mộ Chỉ Ly, quay sang với chưởng quỹ:

      - Đây là huynh đệ tốt của ta, ngươi nhất định phải chiêu đãi tốt chút, trong khoảng thời gian này, huynh ấy nghỉ lại và ăn uống đều tính phí, biết chưa?

      Chưởng quỹ cúi chào Mộ Chỉ Ly cái, sau đó :

      - Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân chắc chắn tiếp đãi vị công tử này tốt!

      Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Ích Hàn, Ích Hàn cũng cười hắc hắc đáp lại nàng, lại vỗ vỗ bả vai của Mộ Chỉ Ly, xong rồi vào chỗ sâu trong tửu điếm.

      Đợi đến khi hai người đều rời khỏi mọi người vốn ngồi yên tĩnh ăn cơm bên trong tửu lâu đều rối rít bàn luận:

      - Người nam tử cùng với Ích Hàn công tử là ai? Sao tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua người này?

      - Ích Hàn công tử nam tử kia chính là huynh đệ của , vận khí của tiểu tử đó quả rất tốt, có thể làm huynh đệ với Ích Hàn.

      - Trong số những người huynh đệ của Ích Hàn ai là người đơn giản cả, chắc chắc tên tiểu tử kia cũng có bản lĩnh.

      Nghe thấy lời của nam tử mọi người đều rối rít gật đầu. Mọi người đều biết Ích Hàn rất thích kết giao bằng hữu, nhưng tiêu chuẩn lựa chọn bằng hữu của cũng rất cao, người bình thường căn bản thể nào trở thành bằng hữu của .

      Nhưng mà điểm mà Ích Hàn khiến người ta hâm mộ nhất chính là ánh mắt của . Rất nhiều bằng hữu của Ích Hàn, ban đầu nhìn ra được bọn họ có chút bản lĩnh gì cả, thế nhưng về sau trong số những bằng hữu này, ai là có danh tiếng cả.

      Ích Hàn dẫn Mộ Chỉ Ly vào chỗ sâu trong tửu lâu, đến nơi này Mộ Chỉ Ly mới phát Tuyệt Tình Lâu hoàn toàn khác biệt với những tửu lâu khác, chỉ là nơi tiểu tiện thôi mà cũng rất sang trọng, phải những tửu lâu khác có thể so sánh được.

      Nơi này quả giống hệt cái phủ đệ, cầu nước chảy, đình đài, lầu các... thế nhưng nơi này đều có đủ cả, môi trường ở đây khiến cho nàng kềm được mà thầm thốt lên tửu lâu này quả quá xa hoa.

      Cuối cùng, Ích Hàn dẫn Mộ Chỉ Ly dừng lại trước cái viện, trong viện có treo cái bảng hiệu, có khắc ba chữ lớn màu đỏ - Vạn Hoa Các.

      Trong mắt Mộ Chỉ Ly lên vẻ vô cùng kinh ngạc, thể tin nổi :

      - Chẳng lẽ cả tòa nhà lớn như vậy đều là Vạn Hoa Các?

      Ích Hàn mỉm cười gật đầu:

      - Đương nhiên, ngươi chính là huynh đệ tốt của ta, tìm cho ngươi chỗ ở này cũng có bạc đãi ngươi chứ?

      Thế nào? Hài lòng ? Nơi này tuyệt đối có những người nhàn rỗi qua lại, hơn nữa cách Tuyệt Tình cốc rất gần. Phải biết là Tuyệt Tình Lâu chính là tửu lâu tốt nhất.

      - Điều kiện tốt như thế khiến cho ta kinh sợ.

      Mộ Chỉ Ly bỉu môi , nhưng mà cái viện lớn như vậy quả là rất tiện, đến lúc đó cứ cho bọn người Dĩnh Nhi trực tiếp ở trong viện là được.

      - Ích Hàn! Ngươi thành ! Tửu lâu này là do gia đình ngươi mở phải ? Tuyệt Tình Lâu, Tuyệt Tình Cốc, có thể mở tửu lâu lớn như vậy ở vùng phụ cận Tuyệt Tình Cốc chắc chắn là hai nơi này có liên hệ với nhau phải ?

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly , Ích Hàn cười hắc hắc.

      - Xem ra ngươi quan sát cũng rất cẩn thận! Đúng vậy! Ta là người của Tuyệt Tình Cốc, tửu lâu này là do Tuyệt Tình Cốc mở.

      - Ngươi là công tử của Tuyệt Tình Cốc phải ?

      Mộ Chỉ Ly thản nhiên , giờ khắc này nàng hoàn toàn ràng thân phận của Ích Hàn rồi. ngờ Ích Hàn - người lăn lộn cùng với nàng ba ngày qua chính là công tử của Tuyệt Tình Cốc, quả là khiến cho người khác kinh ngạc.

      Ích Hàn gật đầu, :

      - Đúng vậy, ngươi biết thân phận của ta vậy hẳn là nên đem thân phận của ngươi cho ta biết chứ?

      Đôi mắt đen tinh tường của Ích Hàn dừng người Mộ Chỉ Ly, Mộ Chỉ Ly trầm mặc nửa ngày mới chậm rãi :

      - Ta là tán tu, danh sức, chỉ đơn giản như vậy thôi.

      Nghe vậy, ánh mắt Ích Hàn đông cứng lại, chợt mỉm cười :

      - Cho dù ngươi là tán tu nhất định cũng là tán tu tài ba, cho nên mới có thể làm bằng hữu của ta, có phải ngươi cảm thấy mình rất may mắn hay ?

      Sắc mặt Mộ Chỉ Ly tối sầm, trong lòng nàng lại có chút biến hóa, nàng chưa từng lừa gạt Ích Hàn mà Ích Hàn cũng tin lời nàng. biết vì sao Ích Hàn lại nhận định là nàng có năng lực, nhưng nàng cũng xác định là Ích Hàn tâm kết giao với nàng, mà hề trộn lẫn với những ý nghĩ khác.

      - May mắn mới lạ đấy! Nếu như phải nhìn ngươi rất tội nghiệp ta mặc kệ ngươi rồi!

      Mộ Chỉ Ly đạo lý.

      - chết , nhìn thấy ta đáng thương? Ta đây tuấn tiêu sái, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, rốt cuộc có chỗ nào đáng thương chứ? Nếu như ngươi là nương còn bình thường, ngươi đường đường là nam nhân, ta giả bộ đáng thương với ngươi làm gì?

      - Xem ra ngươi muốn có bảo bối mới nhất mà ta mới nghiên cứu rồi.

      Mộ Chỉ Ly hời hợt , dời tầm mắt sang nơi khác.

      - Ôi, đừng mà! Ta chỉ đùa thôi mà!

      Ích Hàn vội vàng .

      Trong lòng Mộ Chỉ Ly cười thầm, dường như Ích Hàn rất có hứng thú với những đồ vật đó, lúc rảnh rỗi có việc gì hỏi nàng những thứ đó có công hiệu đặc biệt gì ?

      Tuy rằng đầu môi nàng luôn Ích Hàn tốt, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy Ích Hàn là huynh đệ tốt. Cho đến bây giờ đây vẫn là lần đầu tiên mà Mộ Chỉ Ly - nàng có huynh đệ, cho nên rất nhiều thời điểm Ích Hàn muốn đồ vật gì nàng đều chế ra cho .

      Chẳng qua cái tên Ích Hàn này là người vô cùng bỉ ổi, đồ vật ly kỳ cổ quái gì cũng nghĩ ra được, thậm chỉ cả xuân dược mà cũng tha. luôn lúc nam nhân đại trượng phu hành tẩu giang hồ thể thiếu thứ này được. hâm mộ nhất chính là hái hoa tặc, chỉ là thân phận của quyết định cả đời này thể trở thành hái hoa tặc được. Những lời này của khiến cho Mộ Chỉ Ly cảm thấy chẳng biết phải làm sao.

      Chỉ có điều Mộ Chỉ Ly cũng biết, Ích Hàn chỉ dám vậy thôi, chứ có cái lá gan làm những chuyện đó, huống chi ngày thường cũng phải là người như vậy. Thường ngày, luôn miệng nào là mỹ nhân này nọ, nhưng nếu như có mỹ nhân đến quyến rũ chắc chắn tránh né.

      Lấy tướng mạo tuấn tú của Ích Hàn cùng với thân phận và địa vị của nữ tử vây quanh nhất định ít, nhưng đến bây giờ vẫn lẻ loi chính, từ đó có thể nhìn ra được con người thế nào.

      Khi Mộ Chỉ Ly thu xếp ổn thỏa đâu vào đấy Ích Hàn cũng rời trước, vừa mới trở về, hiển nhiên phải quay trở về Tuyệt Tình cốc chuyến rồi.

      Đợi sau khi Ích Hàn rời Mộ Chỉ Ly khẽ phất tay cái, đám người Hàn Dĩnh Nhi liền xuất trước mặt nàng. Tiếp theo Hàn Như Liệt cũng chạy tới.

      - Ta đến Tuyệt Tình Cốc rồi, nếu như mấy ngày nay có việc gì làm mọi người cứ ở chỗ này xem náo nhiệt, trong viện này cũng có ít phòng.

      Mộ Chỉ Ly cười , cho dù Ích Hàn có hỏi tới nàng cũng có thể là gặp bằng hữu ở chỗ này.

      mặt của Hàn Dĩnh Nhi tràn đầy vẻ kích động.

      - Bồng Lai tụ địa, Tuyệt Tình cốc, nghe qua là thú vị! Muội nhất định phải xem chút!

      Hàn Như Liệt đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, gương mặt tuấn mỹ mang theo chút quan tâm, :

      - Mấy ngày nay, nàng cứ gấp rút lên đường, có mệt mỏi ?

      Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, :

      - Ta sao, Liệt à! Bây giờ đệ tử của Thiên Môn còn chưa đến Tuyệt Tình cốc, bằng đêm nay chúng ta cùng ra ngoài ?

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Quyển 5 - Chương 111 : Tuyệt Tình Lâu

      Hàn Như Liệt thản nhiên cười, lắc đầu :


      - Hôm nay ta còn có việc, sợ là thể được.


      Nghe vậy Mộ Chỉ Ly tỏ vẻ tiếc nuối mà để ý đến ánh mắt đầy giảo hoạt của Hàn Như Liệt, buộc lòng :


      - Được rồi, nếu sau này có cơ hội chàng cứ ở Thiên Môn mà tu luyện cho tốt.


      Mộ Dật Thần nhìn Hàn Như Liệt rồi cười, nụ cười này chỉ có thể hiểu mà thể diễn đạt bằng lời. Hàn Như Liệt gật đầu với Mộ Dật Thần mà câu nào.


      - Chỉ Ly, mấy người nam tử bọn họ chẳng có gì tốt cả, chi bằng chúng ta ra ngoài chơi .


      Thiên Nhi cười :


      - Ngươi rất hóa trang thành nam tử rất hợp đó, dáng vẻ khí phách, phong lưu phóng khoáng, đường có khiến cho nương nào mê mẩn ?


      Nghe Thiên Nhi mặt Mộ Chỉ Ly lên vẻ bất đắc dĩ, trong đầu khỏi nhớ đến lúc ở Linh Nguyệt Phái nhìn thấy bóng người màu vàng.


      - Mê mẩn có nhưng ra là có liên quan đến vị nương.


      Thiên Nhi có chút ngạc nhiên:


      - ngờ là có à, xem ra đúng là có diễm phúc . Ha ha, có quần áo chứ ta cũng muốn giả nam tử xem sao.


      Nhất thời Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần nhìn về phía Mộ Chỉ Ly với ánh mắt có chút kì lạ, vì biết Chỉ Ly là nữ cho nên họ để ý đến cách ăn mặc của nàng khi nàng giả nam. Bây giờ nhìn kỹ lại đúng là thể thừa nhận Chỉ Ly giả dạng rất tốt, quả nhiên là mỹ nam, cho dù bọn họ đứng bên cạnh cũng sánh bằng.


      Bạch Thừa Duẫn cười ha ha, :


      - Biểu muội của ta đúng là chuyện gì cũng làm được, đến ngay cả việc giả nam cũng giống đến như vậy, còn có cả yết hầu (trái khế ở cổ của con trai) này, ha ha.


      Nghe vậy Mộ Chỉ Ly cười :


      - Đó là tất nhiên, nếu muốn dùng hình ảnh của nam tử bước chân vào giang hồ phải hóa trang cho giống chút.


      Màn đêm chậm rãi buông xuống, Mộ Dật Thần và Hàn Như Liệt trở về môn phái. Mộ Chỉ Ly, Thiên Nhi, Mộ Hàn Mặc, Hàn Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Duẫn đến Vạn Hoa Các.


      Ông chủ quầy nhìn thấy năm người đến trong lòng có chút nghi ngờ những cũng hỏi nhiều. Công tử này là khách nên chỉ cần tiếp đãi chu đáo, nên hỏi lung tung, đây là điều mà biết rất .


      - Mộ công tử, mọi người cần dùng cơm sao? Món ăn của Tuyệt Tình Lâu chúng tôi là tuyệt vời nhất Tuyệt Tình Cốc này đó.


      Ông chủ quầy mặt tươi cười, mặc dù cố ý lấy lòng nhưng cũng làm cho người ta thấy ghét.


      Mộ Chỉ Ly liếc đám người Thiên Nhi cái, hình như mọi người có ý kiến gì nên liền lên tiếng:


      - Được, ăn món gì ông chủ quầy tự quyết luôn .


      - Được, mấy vị theo tiểu nhị lên lầu hai Vạn Hoa Sương , gian lầu hai thanh nhã hơn nhiều.


      Ông chủ quầy cười .


      - Làm phiền ông chủ rồi.


      Chỉ nghe đến hai chữ Vạn Hoa là Mộ Chỉ Ly biết phòng này đơn giản rồi. Vạn Hoa đại hội, Tuyệt Tình Lâu lại lấy hai chữ Vạn Hoa làm tên gọi, nhất định là phòng tốt nhất ở Tuyệt Tình Lâu, cũng giống như lúc nàng ở lại Vạn Hoa Các vậy.


      Tiểu nhị dẫn đường, mấy người Mộ Chỉ Ly vào trong Vạn Hoa Sương. Môi trường tuyệt vời của Vạn Hoa Sương phụ mong đợi của mọi người, có hai cửa sổ nhìn ra ngã tư đường náo nhiệt bên ngoài, bên có tấm bình phong chắn lại, nếu Mộ Chỉ Ly đoán sai hẳn là nơi để nghệ nhân biểu diễn.


      Bên trong phòng được trang trí bằng mành trúc, cắm ít hoa, hương vị thanh nhã tràn ngập Vạn Hoa Sương, xứng với hai chữ Vạn Hoa.


      - Các vị công tử, nương xin chờ chút, đồ ăn được mang đến nhanh thôi.


      Tiểu nhị cúi lưng cười , đưa cuốn sách cho Mộ Chỉ Ly, :


      - Mộ công tử, đây là những nghệ chiêu bài của những nghệ nhân ở Tuyệt Tình Lâu chúng ta, ngài xem qua , thích ai ta cho gọi đến ngay.


      Mộ Chỉ Ly nhận lấy cuốn sách và xem, đó đều là những nữ tử bán nghệ bán thân, đàn, tiêu, tỳ bà, chỉ cần cái gì là có cái đó, đây là điều phải bất cứ tửu lâu nào cũng có khả năng có được.


      Vốn dĩ Mộ Chỉ Ly cũng muốn gọi người nên nhìn qua Hàn Dĩnh Nhi và Bạch Thừa Duẫn, suy nghĩ lát rồi :


      - cần, chỉ cần rượu và thức ăn là được rồi.


      Tiểu nhị nhận lại cuốn sách , tuy rằng trong lòng mang theo chút nghi ngờ nhưng để lộ ra mặt. Phải biết rằng bọn họ là những người đàn hát tuyệt vời nhất ở Tuyệt Tình Lâu, rất nhiều người đến lầu hai chính là vì điểm này, các nương đó trừ Tuyệt Tình Lâu ra tuyệt đối đến nơi khác để trình diễn.


      ngờ là đám người Mộ công tử này lại có hứng thú, tuy nhiên nhìn thấy bên cạnh Mộ công tử có vị nương cực kì xinh đẹp và vị nương khác tướng mạo cũng rất tuyệt vời nên cũng có thể hiểu được.


      Nếu vì nghe đàn hát mà làm cho hai tiểu mỹ nhân này vui đó là cuộc kinh doanh có lời. Cho dù luôn luôn tinh vào những nương ở Tuyệt Tình Lâu, nhưng thể thừa nhận là nương ngồi ở bàn kia xinh đẹp hơn so với những nương ở Tuyệt Tình Lâu. Bạn bè của công tử quả nhiên cũng phải là người bình thường, đến ngay cả xuất của Mộ công tử cũng khác thường.


      Đợi tiểu nhị khỏi lúc này Hàn Dĩnh Nhi mới nhìn Bạch Thừa Duẫn, nhíu mày hỏi:


      - Nhìn ngươi vừa rồi khi vừa thấy cuốn sách hình như rất muốn tìm tiểu mỹ nhân đến biểu diễn đúng ?


      Nghe vậy Bạch Thừa Duẫn sửng sốt, tai họa ở đâu lại tìm đến mình. Lúc nãy chỉ nhìn thoáng qua, chẳng qua là tò mò xem ở Tuyệt Tình Lâu có gì đặc sắc hay mà thôi, có ý nghĩ gì khác.


      - Dĩnh Nhi, ta làm gì có.


      Bạch Thừa Duẫn vội hỏi.


      - có mới lạ, ràng là ta thấy có.


      Hàn Dĩnh Nhi thở hồng hộc quay đầu , thèm để ý đến Bạch Thừa Duẫn nữa.


      Ba người Mộ Chỉ Ly đứng bên cười trộm, chuyện này bọn họ cũng còn xa lạ nữa. Hàn Dĩnh Nhi tuy rằng tính cách cực kì cởi mở, ngày thường rất vui vẻ nhưng khi nàng cũng rất ích kỉ và hay ghen.


      Chỉ cần Bạch Thừa Duẫn liếc mắt nhìn nữ tử khác là Hàn Dĩnh Nhi liền thèm để ý đến nữa. Hàng này nhìn thấy cảnh này khiến cho Mộ Hàn Mặc thỉnh thoảng cảm thấy nên quen với nào cả, nếu thê thảm giống như Bạch đại ca.


      Tuy nhiên Bạch Thừa Duẫn là nam nhi tuyệt vời, đối với Hàn Dĩnh Nhi rất chân thành, cho nên khi bị Hàn Dĩnh Nhi ghen cũng xem đó là thứ tình cảm ngọt ngào, tình cảm ngọt ngào giữa bọn họ người bình thường thể lý giải được.


      Bạch Thừa Duẫn xấu hổ liếc nhìn đám người Mộ Chỉ Ly, như muốn dỗ dành Hàn Dĩnh Nhi, tuy nhiên ba người bọn họ ở trong này lại ngại mở miệng nên bộ dạng rối rắm.


      Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Thừa Duẫn Mộ Chỉ Ly liền quay đầu qua phía cửa sổ, thản nhiên :


      - Tuyệt Tình Cốc là náo nhiệt, đến ngay cả buổi tối cũng náo nhiệt nữa.


      Thiên Nhi ngay lập tức hiểu ý, hùa theo Mộ Chỉ Ly:


      - Đúng vậy, nơi này nhìn xuống phong cảnh đúng là tồi, lát nữa chúng ta qua bên kia xem .


      - Chỗ nào vậy? Ta cũng muốn đến xem.


      Mộ Hàn Mặc đứng dậy, trong lúc nhất thời chỉ còn lại hai người Bạch Thừa Duẫn và Hàn Dĩnh Nhân.


      Nhìn thấy đám người Mộ Chỉ Ly hiểu chuyện mà hành động như vậy Bạch Thừa Duẫn ôm quyền cảm tạ khiến cho ba người Mộ Chỉ Ly cười thầm thôi.


      Nhìn cảnh sắc phía dưới, đủ loại ánh sáng rực rỡ ở ngã tư đường, phóng tầm mắt có thể nhìn thấy đèn lồng đỏ thẫm xếp hàng dài, nghe mấy ngày nay có hội đèn lồng, đúng là rất thú vị.


      Lúc tiểu nhị mang đồ ăn đến ba người Mộ Chỉ Ly mới về bàn, thỉnh thoảng lại nhìn thấy Bạch Thừa Duẫn cười trộm, sắc mặt Hàn Dĩnh Nhi đỏ ửng, còn mặt Bạch Thừa Duẫn ra lên vẻ thất bại.


      Nhìn thức ăn đầy bàn trong mắt Mộ Chỉ Ly lên thích thú, Tuyệt Tình Lâu xứng đáng là nơi tuyệt vời nhất của Tuyệt Tình Cốc. Mặc dù chưa từng ăn qua những món này nhưng chỉ mới nhìn qua là khiến người ta thèm dãi rồi.


      - Đồ ăn mà ông chủ cho mang lên cũng ít à, rất nhiều món mà ta chưa từng được ăn qua.


      Mộ Chỉ Ly thốt lên.


      - Đây chính là Vạn hoa thái hào mà, lấy các loại hoa để làm thức ăn, đúng là kì lạ.


      Mộ Chỉ Ly cười , mỗi món ăn bàn là loại hoa, chỉ mới nhìn liếc qua là thấy rất đẹp mắt rồi.


      Thiên Nhi cầm lấy đũa, :


      - Ta nếm thử xem hương vị thế nào.


      Thức ăn vừa mới đưa vào miệng Thiên Nhi đột nhiên trợn mắt lên, liên tục tỏ vẻ ngạc nhiên:


      - Ngon quá! Rất thơm, mềm nhưng gây ngán, đưa vào miệng là thấy mùi rất dễ chịu rồi.


      Nhìn thấy bộ dạng ngây ngất của Thiên Nhi mọi người đều nhịn được mà cùng nếm thử, nếm rồi mới biết, mọi người liền phát ra đó là mỹ vị, hề giống với những món ăn bình thường.


      Ăn no căng bụng, thức ăn bàn bị đám người Mộ Chỉ Ly càn quét sạch . Mộ Hàn Mặc sờ vào cái bụng tròn vo, :


      - Lần đầu tiên được ăn no như vậy đấy.


      - Lần sau nếu đến đây ăn nữa nhất định phải gọi ta đấy.


      Hàn Dĩnh Nhi kích động , lâu nàng được nếm thức ăn, hôm nay được ăn như vậy nên nàng rất thích.


      Nghe Hàn Dĩnh Nhi vậy Mộ Chỉ Ly đùa:


      - Nếu như chúng ta muốn nghe nhạc làm sao bây giờ? Nếu đừng cho biểu ca lại đây nhé?


      Hàn Dĩnh Nhi ngẩn ra, khuôn mặt trắng trẻo đỏ ửng lên, vội :


      - Tẩu tẩu, tẩu trêu ta. Nếu vậy ta gọi đại ca đến đó.


      Nghe vậy Mộ Chỉ Ly để tâm mà :


      - Vậy kêu huynh ấy đến đây , ta để ý đâu.


      Hàn Dĩnh Nhi bị cứng họng, muốn phản bác nhưng trong chốc lát được gì, còn đám người Thiên Nhi nhịn được nên cười thành tiếng:


      - Ha ha, buồn cười quá.


      Hàn Dĩnh Nhi nhìn sang Bạch Thừa Duẫn bên cạnh. Thấy vậy Bạch Thừa Duẫn vội :


      - Được rồi, được rồi biểu muội, muội đừng trêu Dĩnh Nhi nữa.


      - Được rồi, biểu ca lên tiếng ta sao dám nữa. ra ngoài , lát nữa các ngươi được gọi ta là biểu muội hay Chỉ Ly mà phải gọi là Mộ Ly.


      Mộ Chỉ Ly chậm rãi , nếu như cẩn thận làm lộ có thể gặp phải chuyện hay.


      Mọi người đều gật đầu:


      - Yên tâm , chúng ta hiểu mà.


      mặt Thiên Nhi tràn đầy nham hiểm:


      - Mộ công tử, ta chính là nữ nhân của ngươi.


      uống nước Mộ Hàn Mặc bị sặc nước, ngạc nhiên nhìn Thiên Nhi, cảm nhận được ánh mắt của Thiên Nhi như muốn giết người, lúc này mới làm bộ như có gì rồi chuyển ánh nhìn chỗ khác.


      Mộ Chỉ Ly cười hắc hắc, tay đập vào bả vai Thiên Nhi, đùa:


      - Mang theo tiểu mỹ nhân giống như thế này ta cầu còn được ấy chứ.


      Thiên Nhi cùng Mộ Chỉ Ly dẫn đầu ra khỏi Vạn Hoa Sương, lúc bên cạnh Mộ Hàn Mặc Thiên Nhi cố ý trừng mắt liếc Mộ Hàn Mặc cái khiến cho Mộ Hàn Mặc rụt cổ lại, nữ tử và tiểu nhân đúng là những người nham hiểm.


      khỏi ngã tư Tuyệt Tình Cốc bên ngoài có rất nhiều tu luyện giả dạo các cửa hàng để xem thử có món bảo bối mà mình cần mua hay .


      Trong năm người có Hàn Dĩnh Nhi và Thiên Nhi là hứng thú với việc dạo phố, mặc dù Mộ Chỉ Ly cũng rất hứng thú nhưng bây giờ trong thân phận nam tử nên chỉ có thể đứng bên nhìn.


      - thôi, chúng ta vừa nhìn thấy cửa hàng trang sức ở kia.


      Hàn Dĩnh Nhi kéo tay Bạch Thừa Duẫn.


      Bạch Thừa Duẫn tất nhiên là có ý kiến gì, vốn dĩ ra ngoài là để cùng với Hàn Dĩnh Nhi. Còn Thiên Nhì cũng có hứng thú với cửa hàng trang sức kia nên liền kéo mọi người vào trong đó.


      Mộ Hàn Mặc hình như hào hứng với việc này lắm nên :


      - Các ngươi vào xem , ta dạo quanh đây chút rồi đứng ở cửa đợi các ngươi ra.


      Nghe vậy Mộ Chỉ Ly do dự lát rồi gật đầu :


      - Chúng ta ra nhanh thôi, ngươi cẩn thận chút, có chuyện gì gọi chúng ta ngay, giờ ở Tuyệt Tình Cốc tốt xấu lẫn lộn đó.


      - Yên tâm , Mộ...................đại ca, ta sao đâu.


      Mộ Hàn Mặc cười , tiếng đại ca này đúng là hơi kì.


      Thấy vậy Mộ Chỉ Ly và mấy người Thiên Nhi mới vào trong. cửa hàng trang sức lớn như vậy Mộ Chỉ Ly cũng mới lần đầu nhìn thất, Nguyệt Minh Châu chiếu sáng dị thường, giữa cửa hàng đặt ít trang sức tinh xảo. Bất luận là vòng cổ, vòng tai hay những thứ khác mà nữ tử cần nơi này đều có.


      Hàn Dĩnh Nhi mắt sáng rỡ, còn biểu của Thiên Nhi tuy rằng biểu những cũng có chút động lòng với những thứ ở đây. Long Tộc luôn là thứ bắt mắt nhất, nó phát ra ánh sáng rực rỡ, trong suốt.


      - Các ngươi xem , thích cứ mua.


      Mộ Chỉ Ly cười , giờ tài sản của nàng cũng ít, mua ít trang sức cũng thành vấn đề.


      Nhất thời Thiên Nhi và Hàn Dĩnh Nhi liền vui mừng ra mặt. Còn nương bán hàng nghe được lời Mộ Chỉ Ly liền tỏ thái độ nhiệt tình mời gọi.


      Xem ra nam tử này là người có tiền, phải biết rằng đồ trang sức của bọn họ đều là những mặt hàng châu báu xa xỉ, công tử này ngay cả nhăn mặt cũng có nên nàng liền động viên hai vị nương mua nhiều chút, nàng cũng có thể thu được ít lợi nhuận.


      Mộ Chỉ Ly và Bạch Thừa Duẫn đứng sau hai người Thiên Nhi, mặt hề tỏ ra quan tâm đến trang sức. Bạch Thừa Duẫn vốn là nam tử nên tất nhiên là có hứng thú, nhưng thấy Mộ Chỉ Ly cũng xem nhìn với ánh mắt ngầm hỏi:


      - Ngươi cũng xem sao?


      Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu, nàng đường đường là nam tử mà lại xem trang sức đúng là kì quái. Thiên Nhi vừa xem trang sức vừa xoay người lại nhìn người bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nhất thời ánh mắt nhìn trang sức cũng thay đổi vài phần.


      Đúng lúc này có đôi nam nữ bước vào. Tay gã nam tử đó vòng qua ôm eo của nữ tử kia, cho dù ở nơi đông người họ cũng thèm quan tâm nên khiến Mộ Chỉ Ly thể nhìn.


      Cái áo màu đỏ thẫm, còn cái váy màu xanh biếc, bên hông thắt dải lụa vàng mềm mại thành hình cái nơ con bướm, thoa cài tóc làm bằng ngọc bích, cơ thể lộ ra quyến rũ chết người, ngực phơi bày mảng da màu trăng nõn khiến người ta nhìn rời.


      Bề ngoài của nữ tử này rất đẹp, lúc này hình như cả người nàng đều dựa vào gã nam tử nó, gương mặt nịnh hót đó lại khiến cho giá trị của nàng bị hạ thấp xuống.


      Bộ dạng gã nam tử đó cũng tồi, tuy nhiên khí huyết phù phiếm, sắc mặt tái nhợt, Mộ Chỉ Ly khỏi nhíu mày, nghĩ đến đó có lẽ là chuyện tốt.


      - Ông chủ, gần đây có hàng nào tốt ?


      Tay gã đó tự do sờ soạng người nữ tử nọ, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy đắc ý.


      Nhìn thấy Ngụy Tuấn Trạc đến đây chủ quán tươi cười, vội vã tới:


      - Ngụy công tử, ngài tới, chúng ta vừa mới mang về châu báu mới, người nhìn xem.


      Vừa dứt lời chủ quán liền dẫn Ngụy Tuấn Trạc đến chỗ quầy mà đám người Mộ Chỉ Ly đứng.


      Ngụy Tuấn Trạc chính là công tử cực kì giàu có, đến Tuyệt Tình Cốc mới được mấy ngày nhưng châu báu mua được phải là ít. Vì nữ tử có thể vung tiền như rác, tuy nhiên thân là chủ quán quản chuyện nữ tử bên cạnh Ngụy Tuấn Trạc mà chỉ cần kiếm được tiền là tốt rồi.


      Nhìn hai người Ngụy Tuấn Trạc tới trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua tia vui. Nàng nghĩ đến việc tu luyện giả ở Bồng Lai tụ địa đều lấy việc tu luyện làm việc chính, nhưng xem ra nàng nghĩ đơn giản rồi, ở đâu cũng có những người như vậy.


      Nghe chủ quán như vậy Ngụy Tuấn Trạc càng vui vẻ hơn, vỗ vào người nữ tử kia làm cho nàng ta cười khanh khách ngừng, lúc sau mới :


      - Hôm nay công tử tặng ta món châu báu này là tốt quá, nhưng tối nay.....hắc hắc...

      Bị Ngụy Tuấn Trạc khinh bạc ngược lại làm cho nữ nhân kia vui vẻ hơn, lắc lắc thân hình như rắn nước cười quyến rũ : “Buổi tối đều nghe theo công tử!”

      tiếng này mang theo thanh mỵ hoặc ý tứ ràng khiến cho nam nhân miệng đắng lưỡi khô, bụng bốc lửa. Đám người Mộ Chỉ Ly có nửa điểm phản ứng, trong mắt Bạch Thừa Doãn lại mang theo tia khinh thường.

      Sau khi Thiên nhi quét hai người cái thèm để ý đến bọn , còn Hàn dĩnh Nhi chặc lưỡi, bực này quả nhiên là hiếm thấy. Đều Tu Luyện Giả có thể vào Bồng Lai bí cảnh nhất định có chút tầm thường, sao lại có dạng nữ nhân như vầy tồn tại.

      Mộ Chỉ Ly cũng nghi ngờ, xem ra này là Tán Tu, nếu trong mắt cũng lóe ra tia sáng tinh ranh. Nàng ta có tình cảm với Ngụy Tuấn Trạc , chỉ vì tiền tài mà thôi. trắng ra , hai người này đến với nhau chẳng qua là do nhu cầu.

      Tầm mắt Thiên nhi dừng lại ở mặt sợi dây chuyền hình trái tim màu xanh ngọc, bạch kim màu bạc bao bọc xung quanh viên đá quý màu xanh lam, ánh sáng trong cửa hàng chiếu xuống viên đá quý này phản xạ hào quang chói mắt.Cái sợ dây chuyền này cực hợp với Chỉ Ly, vì kiếm Vị Ương cũng là màu xanh ngọc.

      Nghĩ tới đây, Thiên nhi liền để cho nương phục vụ lấy sợi dây chuyền ra, thời điểm vui mừng muốn cùng Chỉ Ly chuyện, giọng cực kỳ quyến rũ truyền vào trong tai mọi người , “Ngụy công tử, ta rất thích sợi dây chuyền kia, ngài mua nó cho ta có được ?”

      Ngụy Tuấn Trạc bị nữ nhân bên tai thổi nhiệt khí, nửa người dưới ảnh hưởng nửa người , Ngụy Tuấn Trạc hầu như chút suy nghĩ liền đáp ứng, “Được! thành vấn đề!”

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Quyển 5 - Chương 112 : Xung đột ở Trân Bảo Các

      Ngụy Tuấn Trạc cũng thèm nhìn tới 4 người bên cạnh, liền lên tiếng :

      - Này, cục cưng của ta coi trọng cái mặt vòng cổ này, còn mau đưa đây cho ta!

      Theo lời Ngụy Tuấn Trạc, sắc mặt đám người Mộ Chỉ Ly liền trở nên u ám. Nếu như tên nam tử này trêu chọc tới bọn họ thôi, cứ xem như thấy.

      Nụ cười mặt nữ tử trở nên sáng rỡ, cả người đều dựa sát vào người Ngụy Tuấn Trạc, tựa như đứng vững vậy. Nàng thường xuyên xuất ở Trân Bảo Các, khả năng quan sát cũng tệ, liếc mắt cái là có thể nhìn ra được mặt vòng cổ mà kia cầm trong tay tuyệt đối có giá trị rẻ.

      Tuy là Ngụy Tuấn Trạc này đồng ý mua đồ trang sức cho nàng nhưng cũng nhiều, như vậy hiển nhiên chọn món đắt tiền mà mua, nếu chẳng phải thua thiệt lớn sao? Nhìn nữ tử mặt bộ y phục bằng lụa trắng đứng sau lưng người nam tử áo xanh, trong mắt nàng lên ghen ghét.

      Nam tử kia đúng là tuấn tú, dáng vẻ phong độ hiên ngang, dung mạo bất phàm, nàng gặp qua ít nam tử trẻ tuổi nhưng có thể nhìn ra tên nam tử áo xanh kia tuyệt phải loại người như Ngụy Tuấn Trạc, mà là thanh tiên tài giỏi đẹp trai .

      Dựa vào cái gì mà nàng chỉ có thể ở cùng với loại người như Ngụy Tuấn Trạc còn vị nữ tử kia lại được tên nam tử áo xanh ưu ái? Nàng cần phải đánh đổi mọi thứ để có được thứ mình muốn còn đối phương lại có thể dễ dàng nhận được nên hiển nhiên trong lòng nàng thoải mái, chỉ có thể dùng cách này để bỏ tức.

      riêng gì tên nam tử áo xanh, tên nam tử áo đen kia vóc người cũng cường tráng, mặt mày sáng sủa, cũng phải nhân vật tầm thường. Cho dù là Tuyệt Tình Cốc thanh tiên tuấn kiệt cũng phải dễ dàng thấy được.

      tay Hàn Dĩnh Nhi cầm cái vòng tay, vốn định hỏi Bạch Thừa Duẫn xem có đẹp hay , lại nghe được câu của Ngụy Tuấn Trạc nên động tác trong nháy mắt cũng dừng lại.

      Trong khoảnh khắc Thiên Nhi am tường mọi thứ, sau đó liền cười cái tươi, đối với câu của Ngụy Tuấn Trạc xem như nghe thấy, mà thẳng đến chỗ ông chủ cửa hàng, :

      - Mặt vòng cổ này bán thế nào? Gói lại giúp ta.

      Mộ Chỉ Ly đứng ở sau lưng Thiên Nhi nghe thấy câu của nàng, khóe miệng cong lên ra nụ cười, hiển nhiên Thiên Nhi đôi câu của tên kia mà giao cái mặt vòng cổ này ra, nếu phải là Thiên Nhi rồi.

      Ngụy Tuấn Trạc ngờ tới vị nữ tử này lại biết tốt xấu như thế, mở miệng mà đối phương chẳng những trả lại mặt vòng cổ, ngược lại còn dùng cách đó để khiêu khích , đáng ghét mà. Thực quá đáng ghét!

      - nương, lời của ta lẽ nào có nghe thấy sao? Mặt vòng cổ kia cục cưng của ta rất coi trọng, ta khuyên nàng tốt nhất đừng đối địch với ta, nếu ta làm cho nàng ăn hết.

      Ngụy Tuấn Trạc phẫn nộ quát, vốn mượn cơ hội này biểu tốt phen, ngờ cuối cùng lại biến thành như vậy.

      Thiên Nhi cũng thèm liếc mắt tới Ngụy Tuấn Trạc, thản nhiên :

      - Nàng ta thích đâu có liên quan gì tới ta. Mặt vòng cổ này ta coi trọng, hơn nữa vị này xứng với mặt vòng cổ này sao?

      Trong câu của Thiên Nhi có chút xíu nào nể tình hai người này, đối với loại người cặn bã như vậy, nàng vốn có thiện cảm, huống chi người khác tấn công trước nàng cũng cần quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.

      Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, nhất thời cảm thấy cơn giận dâng lên tới não, định tới giáo huấn vị nữ tử kia gã nam tử áo xanh tới chắn trước mặt Thiên Nhi.

      Trong đôi mắt sáng ngời của Mộ Chỉ Ly lên chút lãnh mang, sắc mặt tốt nhìn Ngụy Tuấn Trạc :

      - Ngươi muốn làm gì? Tuy rằng ta biết ngươi là ai, nhưng nếu ngươi dám tổn thương nàng ấy ta bảo đảm ngày mai ngươi thấy được mặt trời đâu.

      So với việc Thiên Nhi làm mất mặt chút lưu tình lời của Mộ Chỉ Ly khác nào uy hiếp trắng trợn, lúc chuyện tự chủ được, sát khí tản ra làm cho Ngụy Tuấn Trạc phải lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt mấy phần.

      Trong mắt vị nữ tử diêm dúa kia cũng lên sợ hãi, nam tử này quả nhiên phải là người bình thường, lời như vậy đổi thành người khác nàng có thể xem là chuyện cười, nhưng mà từ trong miệng nam tử này truyền ra lại cảm thấy rất có sức mạnh.

      Nhìn thấy bộ dạng sợ sệt kinh hãi của Ngụy Tuấn Trạc, vị nữ tử diêm dúa nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt lóe sáng. So sánh hai người với nhau, càng thấy được mạnh mẽ của tên nam tử này, phóng khoáng đẹp trai như thế, tùy tiện câu liền có thể làm cho Ngụy Tuấn Trạc khiếp sợ, loại nam tử này mới thực làm cho nữ tử thích.

      Thiên Nhi thấy Mộ Chỉ Ly đứng che ở trước mặt mình, khóe miệng lên nụ cười . Nhớ lại lúc trước, ở La Thiên thành Mộ Chỉ Ly vẫn cần đến bảo vệ của nàng, nhưng bây giờ Chỉ Ly lại có thể bảo vệ cho nàng, chênh lệch bực này thể lớn.

      Nhưng mà loại bảo vệ như lúc này Chỉ Ly cũng giống như là hùng cứu mỹ nhân, hoặc là hộ hoa sứ giả gì đấy, biết Dật Thần và Hàn đại ca nhìn thấy cảnh này có vẻ mặt thế nào đây.

      Hàn Dĩnh Nhi vốn có chút bận tâm, biết Ngụy Tuấn Trạc là ai, bây giờ nhìn thấy cảnh này lo lắng mặt cũng tiêu tán hoàn toàn. Cùng với Bạch Thừa Duẫn nhìn nhau cái rồi hai người đứng bên xem mọi chuyện diễn ra.

      Mộ Chỉ Ly ở Bồng lai bí cảnh thời gian, coi như là trải qua nhiều chuyện hơn so với bọn họ, chắc chắn nàng làm như vậy nhất định là có phấn khích. Ngụy Tuấn Trạc này xem ra thực lực cũng mạnh, nhiều nhất chỉ là có chút bối cảnh.

      Sau khi Ngụy Tuấn Trạc lùi về phía sau mấy bước liền cảm thấy thể diện đâu mất cả, chỉ bị đối phương mấy câu mà trở thành bộ dáng thế này, quả thực là mất hết thể diện. Lấy lại tinh thần, Ngụy Tuấn Trạc ưỡn ngực lên, tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, :

      - Bổn công tử mới quan tâm những lời của ngươi.

      quay đầu, quay về phía ông chủ, :

      - Ông chủ, mặt vòng cổ này tôi muốn, bây giờ nên làm cái gì trong lòng ngươi hiểu chứ?

      mua ít thứ ở Trân Bảo Các, mối quan hệ với ông chủ cũng cực kỳ tốt, tin rằng nếu như ông chủ quán muốn kiếm nhiều tiền hơn biết phải làm như thế nào. Ngụy Tuấn Trạc thiếu thứ gì cả, tinh thạch cũng ít, đây là nhờ đánh cướp của đám người trước đây.

      Nghe Ngụy Tuấn Trạc , mặt ông chủ lộ ra vẻ khổ sở, bây giờ cảm thấy rất hối hận. Sớm biết rằng hai người này phát sinh mâu thuẫn lúc nãy dẫn Ngụy Tuấn Trạc đến bên này.

      Bên này đều là những món hàng mới nhập về, hơn nữa giá trị cực kỳ xa xỉ, vốn hy vọng Ngụy Tuấn Trạc có thể mua số nữ trang đắt gia, hiển nhiên cũng có thể kiếm thêm chút. Nếu như người bình thường thôi, nhưng bốn người trước mặt vừa nhìn biết ngay phải là người bình thường, cũng dám tùy tiện đắc tội.

      Vị nữ tử kia dưới tình huống biết giá tiền mà gói hàng lại ngay có thể thấy bọn họ khá là giàu có. Hôm nay cho dù đắc tội với bên nào cũng thể gánh vác nổi, ngừng ngay cả bảng hiệu Trân Bảo Các cũng bị đập nát.

      - Ngụy công tử, cái này ...

      Ông chủ chần chừ , biết nên làm thế nào mới phải.

      Thấy màn này, vị nữ tử diêm dúa kia khỏi nắm lấy tay Ngụy Tuấn Trạc, làm nũng :

      - Ngụy công tử, ta rất thích mặt vòng cổ này, ràng là ngươi bất cứ thứ gì ta coi trọng mua cho người ta mà, đừng nên giữ lời chứ.

      xong, vị nữ tử diêm dúa kia quay người , có ý rời khỏi đây.

      Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, vội vàng ngăn vị nữ tử diêm dúa định rời , :

      - Cục cưng, ngươi đừng mà. Ngươi yên tâm, ngươi thích thứ gì ta nhất định mua cho ngươi.

      Trong mắt vị nữ tử diêm dúa lên vui sướng nồng nặc, dù cho Ngụy Tuấn Trạc thua kém hai gã nam tử kia nhưng chỉ cần có thể đem thứ này giao cho nàng đó cũng là việc tốt lắm rồi.

      Trong mắt Thiên Nhi lên vẻ gian xảo, cũng nắm lấy tay Mộ Chỉ Ly, :

      - Mộ công tử, ràng là mặt vòng cổ này người ta nhìn thấy trước mà, ngươi cần phải mua cho ta đó nha!

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly mỉm cười, :

      - Đó là chuyện hiển nhiên, ông chủ, nếu ngươi mở cửa buôn bán trận tự trước sau hiển nhiên phải hiểu hơn ai khác chứ. Gói mặt vòng cổ này lại , phân tiền ta cũng đưa thiếu cho ngươi.

      Lúc này, Ngụy Tuấn Trạc mới nhìn gương mặt Thiên Nhi. Bởi vì lúc trước Thiên Nhĩ vẫn luôn đứng xéo với , lại thêm tên nam tử áo xanh này che khuất thân hình nàng cho nên căn bản là thể thấy , nhưng vừa nhìn thấy cả người liền sững sờ tại chỗ.

      đại mỹ nhân! Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, khóe môi mỉm cười dịu dàng, da thịt trắng như tuyết, mặt mày như họa, tựa như đóa hoa bạch trà đung đưa trong gió. cổ của nàng có đeo chiếc lục lạc màu bạc, tựa theo động tác của nàng mà đung đưa tạo ra tiếng chuông trong trẻo, gột rửa tâm linh của người khác. Đôi mắt của nàng trong suốt tựa như dòng suối, tỏa ra sương mù lượn lờ, ánh mắt chuyển động cái liền làm cho tâm hồn người khác rung động.

      Ngụy Tuấn Trạc nhìn vị nữ tử xinh đẹp trước mắt đến trợn tròn hai mắt, thế gian lại có tuyệt sắc như thế sao? nương ở bên cạnh so với vị nữ tử mặc bạch y này quả thực là dong chi tục phấn (phàm tục, bình thường), so với nàng tuyệt nhiên tí tẹo.

      Sau khi Cổ Vũ Yến kinh ngạc trong giây lát trong mắt cũng lên ghen ghét nồng nạc. Vị nữ tử này vậy mà xinh đẹp như vậy, thời gian qua đối với tướng mạo của mình nàng rất có lòng tin, biết có bao nhiêu nam tử say mê dưới gấu quần của nàng, nhưng mà so với trước mặt cũng là khác nhau trời vực.

      Cổ Vũ Yên khỏi nhìn về phía Ngụy Tuấn Trạc bên cạnh, lại phát Ngụy Tuấn Trạc dường như hồn bay phách lạc vậy, nhìn chằm chằm vị nữ tử mặc bạch y kia, chỉ thiếu việc chưa chảy nước miếng.

      Trong lòng Ngụy Tuấn Trạc cảm thấy rất tức giận nhưng sau khi nhìn thấy vị nữ tử mặc bạch y kia tức giận đó lại tiêu tán còn mảnh, trong đầu khỏi xuất chủ ý khác. Nếu như có thể cùng với vị nữ tử như vậy ở chung với nhau, dù cho chỉ có ngày cả đời này cũng đáng.

      - Ngụy công tử, mặt vòng cổ này là vị nương này nhìn thấy trước, ta cũng biết phải làm sao.

      Ông chủ khổ sở . Từ trong giọng này có thể nhìn ra được là dự định bán mặt vòng cổ này cho đám người Mộ Chỉ Ly.

      Nghe vậy, Ngụy Tuấn Trạc cũng để ý chút nào mà khoát tay cái:

      - Để cho vị nương này !

      Chủ quán khẽ run, đợi đến lúc nhìn thấy dáng dấp Ngụy Tuấn Trạc nhìn Thiên Nhi chớp mắt cũng hiểu hoàn toàn, xem ra là Ngụy Tuấn Trạc coi trọng vị nương này rồi.

      Đám người Mộ Chỉ Ly đều nhịn được mà cười khẩy, thứ này vốn là của bọn họ, tại sao lại "để cho" vậy chứ? Nhưng mà bọn họ cũng lười tính toán với Ngụy Tuấn Trạc, tính toán với loại tiểu nhân bực này vô duyên vô cớ mất thân phận của mình mất.

      - Công tử, bây giờ ngài trả tiền hay là ...?

      Ông chủ quán giao mặt vòng cổ cho thủ hạ gói lại, khỏi quay về Mộ Chỉ Ly hỏi. Từ màn trước mắt nhìn ra được vị công tử này mới là người tâm phúc trong bốn người này, huống chi mặt vòng cổ này là do nương ngưỡng mộ trong lòng muốn.

      - Bọn họ còn chưa chọn lựa xong, lát nữa cùng tính tiền .

      Mộ Chỉ Ly chậm rãi . Hai người Thiên Nhi và Dĩnh Nhi hiển nhiên thể nào chỉ mua món đồ trang sức, mặc dù có Ngụy Tuấn Trạc có mắt này phá hủy bầu khí nhưng mà cũng có làm ảnh hưởng quá lớn.

      Nghe Mộ Chỉ Ly , mắt ông chủ sáng lên, lại muốn chọn lựa? Xem ra vị công tử này là người có tiền à, may là lúc nãy có quyết định sai.

      Lúc này, Ngụy Tuấn Trạc cũng nhìn chằm chằm vào Thiên Nhi, cuối cùng cũng nhịn được mà :

      - Vị nương này, tại hạ Ngụy Tuấn Trạc xin chào.

      Nếu như lúc trước Ngụy Tuấn Trạc với bộ dáng như thế này có thể làm cho Thiên Nhi có chút nghi hoặc, nhưng bây giờ có thể thấy được dáng dấp biểu của bây giờ có phần rất giả tạo.

      Thiên Nhi cứ thèm để ý tới, cứ tiếp tục lựa chọn đồ trang sức. Lúc này Hàn Dĩnh Nhi cũng để ý tới Ngụy Tuấn Trạc nữa, người này hoàn toàn là tên cặn bã, nàng cũng xoay người với Bạch Thừa Duẫn:

      - Thừa Duẫn, vòng tay này nhìn có được ?

      - Vòng tay nhìn đẹp lắm, nhưng mà nàng mang càng đẹp hơn nữa.

      Bạch Thừa Duẫn cười , ở trong mắt , Hàn Dĩnh Nhi mang cái gì cũng đẹp hết ó. ^^

      Nghe Bạch Thừa Duẫn , nụ cười mặt Hàn Dĩnh Nhi càng thêm sâu, hiển nhiên là cực kỳ vui sướng rồi.

      Thấy Thiên Nhi cũng để ý tới mình, Ngụy Tuấn Trạc cũng lờ , chắc là hành động trước đây của chọc cho nàng ta mất hứng, nhịn được bèn lên tiếng tiếp:

      - nương, tại hạ xin lỗi cho hành động lúc nãy, bất luận nương coi trọng thứ gì, chỉ cần nương mở miệng, ta nhất định mua tặng cho nương.

      Thấy tâm tư Ngụy Tuấn Trạc hoàn toàn đặt ở người vị nữ tử mặc bạch y kia, ngay cả cái khoát tay bên hông mình cũng rút lại, nàng diêm dúa khỏi nhìn Ngụy Tuấn Trạc, :

      - Ngụy công tử, ta ...

      Ngụy công tử khoát tay ngăn lại, cản cho nương diêm dúa có ý định :

      - nhìn thấy ta chuyện với vị nương này hay sao? Ngươi xen vào làm gì? Ta với ngươi vốn cũng phải quá quen biết nhau.

      nương diêm dúa há to miệng, cả người đều sững sờ tại chỗ, dường như là thể tin được những gì mà Ngụy Tuấn Trạc . Vậy mà lại bọn họ phải quá quen biết nhau? Trong thiên hạ còn có chuyện cười nào buồn cười hơn chứ?

      Thấy gương mặt của vị nữ tử bạch y kia cười cách sảng khoái, khỏi phải là trong lòng nàng có bao nhiêu là tức giận. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Nhi, trong mắt phủ đầy vẻ oán độc, sắc mặt càng trở nên dữ tợn, còn chút quyến rũ nào như nương diêm dúa lúc nãy.

      Hàn Dĩnh Nhi kinh ngạc đứng nhìn nương diêm dúa kia, nhịn được cười ra tiếng:

      - Lúc trước hoan hỉ như vậy, suy nghĩ cả nữa ngày ra là hai người có quen biết nhau ha!

      Nàng quay qua nhìn nương diêm dúa xíu thiện cảm kia, câu hiển nhiên cũng dễ nghe cho lắm.

      Nghe vậy, Ngụy Tuấn Trạc cũng cười :

      - Đúng là như thế, ta với nàng ta có quen biết, hai vị nương chớ nên hiểu lầm.

      Lúc này nương diêm dúa cũng chịu đựng được, hung hăn đạp Ngụy Tuấn Trạc cái rồi quay người chạy , tiếp tục ở lại đây nàng cũng chỉ là trò cười mà thôi.

      Thấy nương diêm dúa rời , Ngụy Tuấn Trạc có chút chần chừ trong nháy mắt, nhưng mà rất nhanh lấy lại bình tĩnh, :

      - nương, nàng có nghĩ ra là muốn thứ gì chưa?

      Thấy dáng vẻ Ngụy Tuấn Trạc nịnh hót, Thiên Nhi cười :

      - Bất luận ta muốn thứ gì ngươi cũng mua cho ta sao?

      Ngụy Tuấn Trạc nhìn nụ cười của Thiên Nhi, nhất thời cảm thấy mất phương hướng, vội vàng gật đầu, :

      - Dĩ nhiên, cho dù nương coi trọng thứ gì, ta cũng mua cho .

      Mộ Chỉ Ly nghe Thiên Nhi cũng biết Thiên Nhi nhất định có tính toán gì rồi. Chưa bao giờ đồng ý chịu thua thiệt, Thiên Nhi tuyệt đối để cho người khác chiếm được dễ dàng, đối với điểm này nàng hiểu quá ràng.

      Đúng như dự đoán, Thiên Nhi quay qua nhìn ông chủ, :

      - Ông chủ, ở Trân Bảo Các của ngươi chắc phải có trấn điếm chi bảo gì chứ hả? Lấy ra cho ta xem chút.

      Ông chủ ngẩn ra, nhịn được nhìn về phía Ngụy Tuấn Trạc, sau đó lập tức gật đầu, :

      - Được, nương, mấy vị công tử xin chờ chút, ta lấy Trấn điếm chi bảo ra đây.

      Thấy ông chủ bước nhanh ra phía sau, sắc mặt Ngụy Tuấn Trạc có phần trắng bệch. Mấy ngày nay thường xuyên tới Trân Bảo Các, tuy là chưa từng thấy qua Trấn điếm chi bảo nhưng ước chừng cũng có hiểu biết nhất định.

      Giá cả đồ trang sức của Trân Bảo Các phải người bình thường có thể tiếp nhận được, huống chi là tồn tại của Trấn điểm chi bảo? Coi như rất giàu, cũng biết là có thể mua được Trấn điểm chi bảo hay ?

      Thế nhưng trong đầu khỏi nghĩ đến nụ cười như đóa hoa bạch trà của vị nữ tử bạch y, nhất thời làm cho tất cả lo lắng trong đầu đều tan biến đến tận chín tầng mây. Có vị nương nào thích người nam tử có nhiều tiền chứ? Dù cho vị nam tử áo xanh kia tướng mạo rất tuyệt nhưng cậu ta nhất định có nhiều tiền như được.

      Chỉ cần có thể mua được Trấn điếm chi bảo đưa cho vị nương này, chắc chắc vị nương này biết rốt cuộc trong hai người bọn họ ai tốt hơn. Chỉ cần có thể lấy được nàng, tốn nhiều tiền hơn nữa cũng quan tâm.

      Ban đêm ở Tuyệt Tình Cốc rất là náo nhiệt, lúc đám người Mộ Chỉ Ly chờ ông chủ mang Trấn Điếm chi bảo ra cũng có ít người cũng tới Trân Bảo Các. Dù sao Trân Bảo Các cũng là cửa hiệu lâu đời, bất luận là chất lượng hay là kiểu dáng những cửa hàng đồ trang sức thông thường thể so sánh được, cho nên rất nhiều người đều muốn tới nơi này.

      Tốc độ của ông chủ cũng chậm, chỉ thấy rất cẩn thận bưng ra cái khay, khuôn mặt tràn đầy vẻ tự tin, rất dễ nhận thấy đối với Trấn điểm chi bảo này cũng là cực kỳ hài lòng.

      Ông chủ đem cái khây đặt ở quầy, cười :

      - Đây là Trấn điểm chi bảo của Trân Bảo Các, phải là ta đồn thổi đâu, bộ đồ trang sức này tuyệt phải là vật phàm, chiếc vòng cổ này tự nó còn có công hiệu như túi càn khôn nữa, là do luyện khí sư luyện chế ra.

      Những năm gần đây có ít người thích bộ Trấn điểm chi bảo này, nhưng mà giá thành của nó cực kỳ đắt, ít có người mua được nên những năm gần đây ta cũng bỏ qua ý định đem bán, vẫn dự định là đem nó làm chiêu bài cho cửa hàng. Ta thấy mấy vị phải là người bình thường cho nên lúc này mới lấy ra, nếu như mấy vị có ý định mua ta giảm giá chút.

      Ông chủ vừa cười vừa , vừa đem miếng vải đỏ đắp bên chiếc khay vén ra. Nhất thời, mọi người thấy hồi ánh sáng chói chang rực rỡ chiếu thẳng vào mắt họ.

      Sau khi nhắm mắt lại rồi mở ra mọi người mới thực thấy dáng vẻ của bộ đồ trang sức này. Đây là bộ đồ trang sức trọn vẹn, gồm có vòng cổ, hoa tai, nhẫn và vòng tay. bộ đầy đủ đều là do bảo thạch bảy màu có màu sắc khác nhau chế tạo nên, dưới tia sáng phản chiếu ra ánh sáng rất hoa lệ.

      Cho dù là người biết châu báu chỉ nhìn cần thấy ánh sáng rực rỡ bực này cùng với lộng lẫy của nó có thể nhìn ra được đây tuyệt đối phải là vật phàm. Nữ tử có mặt ở đây nhìn thấy bộ đồ trang sức này, trong mắt cũng phát ra vẻ say mê vô cùng.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Quyển 5 - Chương 113 : Vung tiền như rác


      Vốn Thiên Nhi chỉ muốn để cho Ngụy Tuấn Trạc kinh ngạc hoặc là khiến lỗ vốn chút mà thôi, nên nàng mới muốn xem trấn điếm chi bảo này chút, ngờ vừa nhìn liền phát món trang sức này cũng tệ.

      Nàng vốn là luyện khí sư, nên hiển nhiên nàng biết bộ châu báu này chẳng những là bộ trang sức hoa mỹ, mà còn là bộ pháp khí. Kỹ xảo chế tạo bộ pháp khí này cũng tệ, dù sao đồ trang sức vốn rất , nếu như muốn đem luyện khí thuật chế món trang sức nho này cũng phải là chuyện dễ dàng.

      Như vậy giá trị của bộ trang sức này cũng tăng lên ít, nhất là chiếc vòng cổ này lại có tác dụng như chiếc túi càn khôn mà những thiếu nữ ngày nay đều thích. Tất cả túi càn khôn đều có hình dáng giống nhau, cũng hề có nhiều kiểu mẫu, so sánh với chiếc vòng cổ này quả là có chênh lệch to lớn.

      Khóe miệng Thiên Nhi nở ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn Ngụy Tuấn Trạc :

      - Ngụy công tử, ta rất thích bộ trang sức này. Nếu như công tử muốn xin lỗi, vậy hãy tặng bộ trang sức này cho ta , nhưng nếu như công tử có tấm lòng đó thôi vậy.

      Từ lúc tầm mắt của Thiên Nhi rơi người mình Ngụy Tuấn Trạc liền có dự cảm xấu, quả nhiên đúng như dự đoán, nghe Thiên Nhi câu tiếp theo liền biết tình hình ổn.

      Chiếc vòng cổ này chỉ là món trang sức quý giá bình thường mà thôi, nếu như người bán đây là châu báo cũng coi như tạm chấp nhận được , vậy mà còn gì là trấn điếm chi bảo? Nếu như mua bộ trang sức này mà có thể ôm nữ tử bạch y kia vào lòng nhất định vô cùng vui vẻ, nữ tử cực phẩm như thế quả rất khó gặp.

      Cho dù có hiểu biết về các loại trang sức, nhưng cũng có thể nhìn ra được bộ trang sức này tuyệt đối có giá cả trời. Cho dù Ngụy Tuấn Trạc - có sẵn lòng móc tiền ra cũng phải xem thử coi có thể đào ra đủ tiền ? Gần đây trong tay có chút tiền, muốn mua vài món trang sức cũng phải là chuyện thể, thế nhưng muốn bộ trang sức như thế căn bản là thể nào.

      Thiên Nhi nhìn thấy mặt Ngụy Tuấn Trạc xuất vẻ do dự nàng chẳng những có chút thất vọng mà ý cười trong mắt nàng lại càng ràng hơn. Nàng xem thường nhất chính là nam tử dạng này, tuy rằng nàng cũng thích nữ tử diêm dúa lòe loẹt như nương vừa rồi, nhưng cách làm của tên Ngụy Tuấn Trạc đó lại khiến cho Thiên Nhi xem thường hơn.

      Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng ở phía sau, lúc Thiên Nhi và Ngụy Tuấn Trạc tranh đấu nàng chỉ cần đứng ở bên quan sát là được. Dù sao mỗi ngày Thiên Nhi vẫn luôn cùng Dật Thần đấu võ mồm, trình độ mồm mép của nàng cũng rất cao siêu, chắc chắn người bình thường khó có thể so sánh được.

      - Ngụy công tử, công tử làm sao vậy? Xem ra Ngụy công tử có ý định lời xin lỗi rồi.

      Thiên Nhi hời hợt , dáng vẻ lạnh nhạt kia tựa như từ lúc bắt đầu tới giờ, nàng cũng hề trông đợi Ngụy Tuấn Trạc có thể mua lại bộ trang sức này vậy.

      Chưởng quỷ nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của Ngụy Tuấn Trạc cũng biết Ngụy Tuấn Trạc này thể nào mua được bộ trang sức này rồi, trong lòng cũng có chút thất vọng. Nếu như có thể đem bộ trấn điếm chi bảo này bán ít tiền vào túi của mình, vừa đúng lúc Vạn Hoa đại hội sắp diễn ra, có thể có tiền để nhập thêm số mặt hàng mới, như thế việc buôn bán làm ăn của càng phát đạt hơn, nhưng mà sợ rằng là tại khó mà có thể thực được.

      Vốn bộ châu báo này có thể dẫn đến chú ý của ít nương, thân là nữ tử, đương nhiên bọn họ hiểu về đồ trang sức hơn ai hết. Bên cạnh đó, nghe được những lời bàn bạc của Thiên Nhi và Ngụy Tuấn Trạc đại khái có thể hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.

      Chắc chắn vừa rồi nam tử này chỉ khoe khoang khoác lát mà thôi, muốn mua đồ trang sức cho vị nương này, nhưng bây giờ lại mua nổi. Ngày thường bọn họ nhìn thấy ít những công tử ăn chơi trác tác loại này, tuy rằng trong lòng bọn họ có chút khinh thường nhưng lại hề thấy ngạc nhiên.

      Khi số nam tử nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Thiên Nhi trong mắt cũng xuất vẻ chấn động. Lại nhìn sang Ngụy Tuấn Trạc, tên tiểu tử này căn bản chi là tên tiểu bạch kiểm, cũng hề có bản lĩnh gì, thế mà cũng muốn theo đuổi vị nương này sao? là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

      Lòng ghen tỵ của nữ nhân rất mạnh, lòng ghen tỵ của nam nhân hiển nhiên cũng hề kém. Bọn họ thể nào với tới nương mặc y phục màu trắng kia đương nhiên cũng muốn cái tên Ngụy Tuấn Trạc đó chiếm được lợi ích gì. Ngay tức khắc từng câu mang theo ý châm chọc cũng vang lên.

      - Nếu có tiền lúc trước còn bàn bạc làm gì, biết là đệ tử của môn phái nào mà lại làm ra những chuyện mất mặt như thế chứ?

      - Ai, gần đây người làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như thế cũng ít, ta cũng phải là chưa từng thấy qua. Chỉ bằng bộ dáng kia của mà còn dám có ý đồ với vị tiên nử này à? Quả là làm trò cười mà!

      - Ha ha, nhất định là cho rằng vị tiên nữ này cũng giống với những loại nữ tử tầm thường khác, chỉ tùy tiện mua ít đồ liền có thể lấy lòng được tiên nữ, quả tên ngu ngốc có tri thức mà!

      Ngụy Tuấn Trạc vốn cực kỳ xấu hổ, lại nghe được những lời châm chọc này sắc mặt lại càng thêm khó coi, những người này quả bỏ đá xuống giếng mà. Ngụy Tuấn Trạc chưa từng mất mặt như vậy, nhưng bây giờ lại hết lần này đến lần khác bị mọi người chế giễu như vậy, quả là xấu hổ đến mức nên lời mà.

      Mộ Chỉ Ly nhìn sắc mặt Ngụy Tuấn Trạc dần dần chuyển đỏ trước mắt mình thản nhiên :

      - Ngụy công tử à, nếu như ngươi tiện xuất tiền như vậy cứ quay trở về , đồ vật mà nương tử ta thích cũng cần ngươi nhúng tay vào.

      Cái tên Ngụy Tuấn Trạc này chắc chắn là quá tự tin rồi, bởi vì có chút tiền tài nên nhận được xem trọng của những , cộng với bản tính háo sắc mới xảy ra chuyện như vậy. Nghĩ kỹ lại có lẽ va chạm bực này cũng coi là quá lớn, chỉ cần ảnh hưởng gì đến bọn họ vạch trần cũng có hại gì.

      Nhưng khi Ngụy Tuấn Trạc nghe được lời Mộ Chỉ Ly lửa giận dâng trào trong mắt . đem tất cả những oán hận do những người khác chế giễu lúc trước đổ hết lên người của Mộ Chỉ Ly, ràng tên tiểu tử này cười nhạo mà!

      Tên tiểu bạch kiểm trước mắt này cũng hơn mình bao nhiêu, vậy mà lại dám làm ra vẻ có nhiều tiền trước mặt của mình. ngược lại muốn xem thử coi tên nam tử này có đủ tiền để mua bộ trang sức này ? Chỉ cần nam tử này cũng giống như mình, thể lấy ra đủ tiền xem như là cũng mất hết mặt mũi.

      - Ngươi đừng chỉ biết ta, ta quả thực mua nổi bộ trang sức này, nếu như ngươi có bản lĩnh mua bộ trang sức này ! Chỉ cần ngươi có thể mua được bộ trang sức này tên của ta được viết ngược lại!

      Ngụy Tuấn Trạc hất càm , tựa như nghĩ ra được cách thức cứu vãn lại mặt mũi của mình, vẻ xấu hổ mặt Ngụy Tuấn Trạc biến mất còn.

      Cùng lúc Ngụy Tuấn Trạc mở lời những người khác cũng đều nhao nhao bàn luận về nam tử mặc y phục màu xanh vừa mới lên tiếng kia. Mục đích mọi người đến nơi này là muốn xem số món trang sức vào lúc nhàn rỗi, bây giờ lại đúng dịp gặp phải chuyện náo nhiệt như vậy đương nhiên là phải xem chút rồi.

      Chân mày của Mộ Chỉ Ly dần dần nhíu lại, cái tên Ngụy Tuấn Trạc thực biết xấu hổ là gì. Vừa rồi nàng như vậy là muốn Ngụy Tuấn Trạc xấu hổ, muốn tiếp tục ở đây để mất mặt thêm nữa, nhưng ngờ lại đem tất cả mầm móng tai họa đổ lên người mình.

      Ngụy Tuấn Trạc nhìn thấy dáng vẻ chau mày của Mộ Chỉ Ly ý cười trong đáy mắt càng thêm ràng. biết tên tiểu tử này nhất định thể lấy ra đủ tiền, vậy mà trước đây còn dám chế nhạo , bây giờ biết là ai cười nhạo ai đâu!

      - Ông chủ, biết là bộ trấn điếm chi bảo này của ngươi bán bao nhiêu tiền?

      Ngụy Tuấn Trạc lên tiếng hỏi.

      Ông chủ nhìn Ngụy Tuấn Trạc lúc, lại quay sang nhìn Mộ Chỉ Ly, cũng muốn xúc phạm hai người, nhưng ngờ hai người này cứ khăng khăng đấu đá với nhau ở chỗ này chứ? Do dự nửa buổi mới giơ hai ngón tay lên.

      - Hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch?

      Trong mắt của Ngụy Tuấn Trạc xuất vẻ chấn động, chỉ bộ trang sức mà đắt như thế! Cho dù đem bán cũng có nhiều tiền như vậy.

      Trong đám người vây xem xung quanh cũng bắt đầu vang lên từng trận từng trận thổn thức, dùng hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch để mua bộ trang sức có nhiều tác dụng, là quá xa xỉ rồi. Cho dù là đệ tử môn phái cũng tuyệt đối thể nào xuất ra nhiều tinh thạch như vậy được.

      Nhưng khắc sau, ông chủ lại ra câu khiến cho mọi người hoảng sợ thôi, :

      - phải hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch mà hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch.

      Mọi người vốn thổn thức, trong chốc lát bỗng im bặt, từng ánh mắt mang theo vẻ thể tin được lần lượt nhìn về phía ông chủ. Mọi người thầm nghĩ có phải là ông chủ này bị bệnh rồi ? Nếu như nữ tử tốn hai mươi vạn thượng phẩm tinh thạch, mặc dù việc này có thể khiến người ta phá sản, nhưng chưa hẳn là có người làm như thế, nếu như có người nghèo khổ chắc chắn cũng có kẻ có tiền.

      Thế nhưng hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch là con số quá lớn, chỉ cần người nào bị điên chắc chắc thể làm ra chuyện như vậy! Hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch, biết bao nhiêu người cả đời cũng thể nào giành được nhiều tinh thạch như vậy, chớ chi là lấy ra để mua đồ trang sức.

      Ông chủ nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người trong lòng cũng thầm than tiếng, trấn điếm chi bảo này quả nhiên là bán ra được. thực tế trong lòng cũng biết giá tiền này khiến cho người khác khó có thể chấp nhận được, cho dù là đệ tử được coi trọng trong môn phái, mà muốn lần xuất ra nhiều tinh thạch như vậy cũng khó có khả năng, trừ phi là con của chưởng môn hoặc là những nhân vật có bối cảnh bình thường mới có thể làm được.

      Đây cũng là lý do mà qua nhiều năm như vậy, dần dần bỏ cái ý nghĩ muốn đem trấn điếm chi bảo bán . Nếu như bảo hạ thấp giá cả xuống để bán cũng muốn. Trước đây, lúc sư phụ của tạ thế có cho biết, bộ trang sức này có giá trị cực cao, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò được tùy tiện bán , bởi vì cho tới bây giờ ở Chủ Thế Giới này, chưa từng có người nào có bản lĩnh đem thuật luyện khí dùng đồ trang sức cả! Chỉ dựa vào điểm này cũng đáng với cái giá kia rồi!

      Hàn Dĩnh Nhi kêu lên tiếng:

      - Bộ trang sức này có giá hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch sao? Ông chủ! Hay là ngươi ăn cướp luôn !

      Nàng tu luyện trong tháng cũng chỉ dùng mười mấy khối thượng phẩm tinh thạch mà thôi, tuy rằng số lượng này còn quan hệ mật thiết với tu vi của mỗi người.

      Tu vi càng cao tu luyện càng tốn nhiều tinh thạch hơn, hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch cũng đủ cho tu luyện giả ở căn cứ bí mật dùng trong đoạn thời gian. Đương nhiên nếu như về sau tẩu tẩu tiếp tục bổ sung lực lượng ở căn cứ bí mật tốc độ tiêu hao cũng càng lúc càng nhanh, đây cũng là nguyên nhân mà nàng cảm thấy áp lực sau này của tẩu tẩu rất lớn.

      Trong mắt ông chủ lộ ra vẻ vui, :

      - Giá tiền này là do ta định ra, ta cũng cầu các ngươi nhất định phải mua, chung đây chính là giá cả của trấn điếm chi bảo.

      - Thế nào? Có bản lĩnh ngươi hãy mua món trang sức này tặng cho nương tử ngươi !

      Ngụy Tuấn Trạc ầm ĩ . Bây giờ, xác định là nam tử trước mắt tuyệt đối thể nào xuất ra nhiều tiền tài như vậy.

      riêng gì Ngụy Tuấn Trạc cho rằng như vậy mà tất cả những người khác cũng đều nghĩ như vậy, ngay cả ý xem thường đối với Ngụy Tuấn Trạc cũng giảm vài phần. Giá cả bực này, cũng có bao nhiêu người có thể mua được.

      Tu luyện giả có thể xuất ra nhiều tiền như vậy nhất định có tiếng tăm ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh, nhưng tên nam tử trước mặt này nhìn rất lạ mặt, nhất định là đệ tử vừa mới tới Bồng Lai Bí Cảnh lịch lãm.

      Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly chậm rãi nở nụ cười kiêu ngạo, càng thèm che đậy ý cười châm biếm trong mắt, :

      - Bản thân ngươi có bản lĩnh đó có nghĩa là người khác cũng có, ngay cả đạo cư xử này mà ngươi cũng hiểu sao?

      Ngụy Tuấn Trạc ngẩn ra, nụ cười mặt dần dần đông cứng lại, bắt đầu hiểu vì sao dưới tình huống như vậy mà tên nam tử trước mắt lại còn có thể thản nhiên như vậy được? Chẳng lẽ có thể mua được món trang sức này sao? Cái ý nghĩ này vừa mới ra trong đầu liền bị dập tắt ngay lập tức!

      thể nào, tuyệt đối thể nào! Cho dù tên nam tử trước mắt này có tài sản nhiều hơn mình, cũng tuyệt có khả năng nhiều đến trình độ như vậy được!

      - Lời này của ngươi là có ý gì? Có bản lĩnh ngươi mua nó , đừng ở đó mà so đấu mồm mép với ta.

      Trong mắt của Hàn Dĩnh Nhi cùng với Bạch Thừa Duẫn cũng lên vẻ kinh ngạc, Chỉ Ly mua bộ trang sức này chứ? Đây chính là hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch a!

      Ngay lúc Hàn Dĩnh Nhi chuẩn bị lên tiếng khuyên nhủ Bạch Thừa Duẫn đưa tay ngăn cản động tác của Hàn Dĩnh Nhi, tác phong làm việc của biểu muội luôn rất có chừng mực, nếu như nàng thực làm như vậy chắc chắn là trong đó có nguyên do, mà hai người bọn họ cũng cần phải hỏi nhiều, huống chi số tiền tài này vốn là của biểu muội.

      - Nếu như ta mua bộ trang sức này cái tên Ngụy Tuấn Trạc của ngươi liền viết ngược lại ?

      Mộ Chỉ Ly làm như đùa giỡn , gương mặt kia vốn hề biểu cảm xúc, khiến cho mọi người thể nào suy đoán ra là rốt cuộc nàng nghĩ cái gì.

      Nhìn dáng dấp cao ngạo đó của Mộ Chỉ Ly cùng vẻ nghiêm túc trong ánh mắt của nàng biết vì sao mà Ngụy Tuấn Trạc lại cảm thấy còn phấn khích như trước nữa, cái tên nam tử này kỳ lạ.

      Tuy rằng Ngụy Tuấn Trạc - cũng coi là nhân vật lớn gì, thế nhưng cũng coi như là có hiểu biết sâu rộng, nhưng khi nhìn nam tử trước mắt này lại có cảm giác nhìn thấu. Nhưng mà chuyện tới nước này có muốn đổi ý cũng được, nghĩ đến đây, lập tức lên tiếng:

      - Đó là chuyện đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể mua được nó!

      Mọi người nghe cuộc bàn luận giữa hai người thái độ của bọn họ cũng dần dần phát sinh biến hóa. Chẳng lẽ nam tử mặc y phục màu xanh đó thực có thể mua bộ trang sức này sao? Nghe khẩu khí của có lẽ lời này cũng giả, chỉ có cách giải thích duy nhất là tên nam tử này có ý định như thế.

      khắc sau, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Mộ Chỉ Ly cầm vòng cổ đặt giữa khay lên, châu báo phản xạ ra tia sáng bảy màu rực rỡ, vừa hoa lệ vừa hoành tráng. Nhìn cái liền phát chỉ tính đến vật liệu làm ra châu báo này cũng là thứ tầm thường rồi. Tuy nhiên bất luận là loại vật liệu gì cái giá hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đó cũng phải là con số mà người bình thường có thể chấp nhận được, chỉ nghe thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy khó tin rồi.

      Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở ra nụ cười nhàn nhạt, trong con ngươi trong suốt mà sáng ngời xuất vẻ dịu dàng, khuôn mặt vốn tuấn bỗng dịu dàng thêm vài phần, vô cùng thu hút, ít nữ tử phải quay đầu nhìn mấy lần.

      Nàng giúp Thiên Nhi đeo vòng cổ vào, khuôn mặt tinh xảo của Thiên Nhi cũng xuất nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn hình ảnh này giống như đôi tình nhân có tình ý sâu sắc. Thiên Nhi cùng Mộ Chỉ Ly đứng chung chỗ quả đôi trai tài sắc, người đời hay là trời đất tác thành.

      Đôi tròng mắt Mộ Chỉ Ly vừa chuyển, thèm đếm xỉa đến ánh mắt chấn động của Ngụy Tuấn Trạc, quay sang với ông chủ:

      - Ông chủ, ta mua bộ trấn điếm chi bảo này của ngươi!

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly hồi lâu sau ông chủ mới phục hồi tinh thần trở lại, từ đầu tới cuối ông cũng tin là vật trấn điếm chi bảo ở trong tay mình lâu như vậy được bán . Đợi đến khi phản ứng kịp gương mặt tràn đầy vẻ vui mừng, vội :

      - Ngài chờ chút, ta giúp ngài gói những thứ này lại!

      Hàn Dĩnh Nhi cũng chọn ít món trang sức, Mộ Chỉ Ly cũng đem tất cả giao cho ông chủ, ông chủ lập tức nhận lấy. Trong lúc ông chủ gói tất cả lại Mộ Chỉ Ly cũng liên tục bận rộn, nàng phải bí mật mang tinh thạch ở căn cứ bí mật ra.

      Đợi đến khi ông chủ gói tất cả lại mới cười khanh khách nhìn Mộ Chỉ Ly, cũng lo lắng là Mộ Chỉ Ly trả tiền, cửa tiệm nơi này cũng thuộc quản lý của Tuyệt Tình Cốc. Chỉ cần người nào có dũng khí quỵt nợ ở nơi này chấp của Tuyệt Tình Cốc nhất định khiến trả giá nghiêm trọng.

      Chính bởi vì có bảo hộ như vậy mà giá thuê cửa hàng của Tuyệt Tình Cốc mới đắc như vậy. Mà mọi người lựa chọn nơi này để buôn bán chắc chắn là vì sợ gặp phải bọn trộm cướp, mà ở chốn Bồng Lai Bí Cảnh này chính là nơi mà tất cả tu luyện giả tụ họp lại, bởi thế nên loại tình huống như vậy xuất vô cùng nhiều.

      Đúng vào lúc này, giọng của Mộ Chỉ Ly chậm rãi truyền vào tai của ông chủ. Lúc chưởng quỷ nghe lời mà Mộ Chỉ Ly truyền cho mình sắc mặt lão cũng rất khó coi, chẳng lẽ bản thân mình gặp phải tên tiểu tử khốn kiếp sao?

      Nhưng sau khi nghe xong lời của Mộ Chỉ Ly sắc mặt cũng trở nên dễ nhìn hơn:

      - Ông chủ, thượng phẩm tinh thạch trong tay ta nhiều lắm, chỉ có thể dùng cực phẩm tinh thạch để trả, nhưng mấy ngày nữa ta đem hai trăm vạn thượng phẩm tinh thạch đến đổi lại cực phẩm tinh thạch đó, hy vọng ngươi đem chúng bán ra ngoài.

      Mộ Chỉ Ly cũng có chút bất đắc dĩ, nàng vốn định đến Bồng Lai tụ địa này để kiếm nhiều tinh thạch, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa có cơ hội đó, mà tất cả lực chú ý của nàng đều đặt buổi đấu giá.

      Bảo bối mà nàng có cũng hề ít, chỉ cần đem những thứ này bán nàng tin rằng nàng chắc chắn có thể thu hoạch ít. Nhưng mà trước mắt quá gấp gáp, nàng chỉ có thể dùng cực phẩm tinh thạch để thay thế.

      Có thể đem cực phẩm tinh thạch đổi lấy thượng phẩm tinh thạch, nhưng muốn đem thượng phẩm tinh thạch đổi sang cực phẩm tinh thạch là chuyện dễ dàng. Mộ Chỉ Ly hiển nhiên rất tiếc rẻ cực phẩm tinh thạch, bởi vì giữ lại sau này chắc chắn có tác dụng rất lớn.

      Ông chủ đối với lần này cũng hề có ý kiến gì, ngược lại chỉ là người làm ăn buôn bán thôi nên dù là thượng phẩm tinh thạch hay là cực phẩm tinh thạch cũng hề có ảnh hưởng gì. Nếu như có tiền đồ ở mặt tu luyện cũng ở chỗ này làm ăn, nhưng mà nam tử trước mắt này là người phương nào? Sao lại có nhiều cực phẩm tinh thạch như thế chứ, phải biết rằng dù ở môn phái cực phẩm tinh thạch cũng rất hiếm thấy!

      - Ngài cứ yên tâm, trước khi ngài trở về ta đem số cực phẩm tinh thạch này bán !

      Ông chủ cũng là người thông minh, muốn kiếm nhiều thượng phẩm tinh thạch như vậy chỉ có khả năng là tham gia buổi đấu giá! Ngược lại cũng thể nào gấp gáp được, mới đem trấn điếm chi bảo bán túi tiền của cũng rộng hơn ít, cho dù mượn bạn bè chút tiền để lấy hàng mới trước cũng sao.

      Nghe những lời ông chủ , nụ cười nơi khóe miệng của Mộ Chỉ Ly cũng rộng thêm vài phần:

      - Vậy đa tạ ông chủ, nếu như sau khi Vạn Hoa đại hội kết thúc mà ta còn chưa đến tất cả cực phẩm tinh thạch này đều là của ngươi.

      khắc sau, Mộ Chỉ Ly liền lấy túi càn khôn đưa cho ông chủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :