Q.5 - Chương 94: Hàn Như Liệt nổi giận Nhìn thấy Sở Lê Hiên mang theo Mộ Chỉ Ly rời Đỗ Vũ Phàm lập tức định đến ngăn cản nhưng thân hình vừa động Hoàng Phổ Vân liền đứng chắn trước mặt , : - Đỗ Vũ Phàm, bây giờ ngươi là đối thủ của ta. Đỗ Vũ Phàm nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tươi cười trước mặt hai tay bất giác nắm lại, ngập tràn lửa giận: - Hoàng Phổ Vân, đây là chuyện của Thiên Môn ta, tốt nhất ngươi đừng xen vào việc của người khác. Nghe vậy Hoàng Phổ Vân cười tươi hơn vài phần, : - Đe dọa ta à? Hoàng Phổ Vân ta sống đến bây giờ chưa ai dám uy hiếp ta, việc ta làm chính là ngăn cản ngươi, sao nào? Keng! Kiếm Đỗ Vũ Phàm xuất vỏ, khuôn mặt tuấn đầy lạnh lùng, : - Vậy thử xem ! Chợt Đỗ Vũ Phàm hướng về phía mọi người, : - Đuổi theo hai người Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên, bắt buộc phải lấy được thủ cấp của hai người đó. - Vâng. Mọi người gật đầu đáp, trong nháy mắt thiên lực sục sôi bùng nổ trong cơ thể những người khác nhau, cỗ uy áp mạnh mẽ ngưng tụ đè lên. Bách Lí Yến và Kiều Tuyết Vi hình như là người đầu tiên đuổi theo hướng chạy của Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên, giờ Mộ Chỉ Ly còn đủ sức để chiến đấu nữa nên Sở Lê Hiên muốn dẫn Mộ Chỉ Ly chạy trốn cũng phải dễ dàng. Nhân cơ hội này giết Mộ Chỉ Ly chắc chắn là tốt nhất, ban đầu còn chút lo lắng Mộ Chỉ Ly mạnh mẽ, sau trở về nhất định hai người họ bị sỉ nhục, nhưng tất cả mọi chuyện lúc này đều còn giống như lúc trước còn tồn tại nữa. Tốc độ của tu luyện giả Thiên Ma Tông cũng hề chậm, Hoàng Phổ Vân dùng tay ra hiệu mọi đệ tử đều hướng về phía Thiên Môn mà chặn đón. Thiên Môn và Thiên Ma Tông nhiều năm liền là kẻ thù đội trời chung nên khi đệ tử hai môn phái nhìn thấy đối phương giết tha. Trong lúc nhất thời sát khí rung trời, từng tiếng hô hỗn loạn, tiếng binh khí liên tiếp vang lên. Tâm tư của chư vị đệ tử Thiên Môn đặt ở Thiên Ma Tông, chuyện quan trọng của bọn họ bây giờ là đuổi theo hai người Mộ Chỉ Ly và Sở Lê Hiên, giờ Mộ Chỉ Ly trở thành phản đồ của Thiên Môn, nếu như giết nàng đó là điều sỉ nhục Thiên Môn. Mộ Chỉ Ly được Sở Lê Hiên mang theo chạy rất nhanh về phía trước. Cơ thể của Sở Lê Hiên dường như phát huy đến cực hạn, tiếng gió gào thét bên tai, thậm chí còn thể nhìn cây cối trước mắt, chỉ có thể đủ nhìn thấy bóng người xẹt qua, căn bản là thấy lắm. Mộ Chỉ Ly khỏi nhíu mày, nhan sắc xinh đẹp đầy vẻ lo lắng khi nhìn thấy như vậy, nghi ngờ hỏi: - Ngươi tự rời phải tốt hơn sao, tại sao lại còn mang theo ta? Từ lúc nàng và Mạc Tập Lẫm đánh nhau biểu của Sở Lê Hiên rất kì quái nhưng nàng vì cái gì mà lại bảo về cho nàng, chẳng lẽ là vì nàng cứu trước đó sao? Nếu như vậy hình như tự xem trọng bản thân mình rồi. Sở Lê Hiên nhíu mày : - Cho dù là tu luyện giả Thiên Ma Tông xuất nhưng chắc chắn tu luyện giả Thiên Môn cũng bỏ qua cho chúng ta, phải nhanh chóng rời , nếu cả ta và ngươi đều gặp nguy hiểm. Nghe Sở Lê Hiên trả lời câu hỏi Mộ Chỉ Ly nhíu mày, im lặng. Thấy Mộ Chỉ Ly im lặng Sở Lê Hiên : - Bởi vì ngươi cứu ta. - Cho nên ngươi phải cứu ta mạng mới tính là bằng nhau? Mộ Chỉ Ly cười nhạt , liền thò tay lấy đan dược chữa vết thương đưa vào trong miệng, lúc thi triển chiêu kia khiến cả người nàng nằm ở trạng thái suy sụp, căn bản chút chút khí lực nào. Lúc này thi triển chiêu mạnh nhất mặc dù là phải trả giá rất lớn nhưng so với những năm trước chắc chắn là tốt hơn nhiều, vậy đợi sau này thực lực của nàng mạnh lên tác dụng phụ khi thi triển chiêu này ngày càng . Bây giờ phải đối mặt với tu luyện giả thực lực ngày càng mạnh chiêu cũng thể có được hiệu quả tốt nhất, cho nên quan trọng là phải vận dụng được ít vũ kỹ mạnh. Trong tình huống này tốt nhất là nàng nên vào căn cứ bí mật, tuy nhiên giờ nàng căn bản đối phó được với Sở Lê Hiên, bọn Mộ Dật Thần còn ở Thiên Môn, nếu như vào trong đó sau này sinh ra hậu quả khó lường cho nên nàng mới trở về. - Có lẽ vậy. Sở Lê Hiên chậm rãi , tuy nhiên ngữ khí của cũng có vài phần chắc chắn. - Ngươi cho là ta chỉ đơn giản muốn cứu ngươi thôi sao? Mộ Chỉ Ly cười nhạt, mang theo chút chế giễu. Giọng của Sở Lê Hiên có chút lưỡng lự, lập tức đáp: - Ta nghĩ chắc là phải nhưng bất luận là xuất phát từ mục đích nào ta đều phải cứu ngươi. Hắm muốn tranh cãi với Mộ Chỉ Ly về việc rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì, chỉ biết là trong lòng muốn làm như vậy. Nghe vậy ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhìn Sở Lê Hiên dần thay đổi, nàng nhìn kĩ Sở Lê Hiên, hình như muốn nhìn thấu suy nghĩ của , thế nhưng nàng làm sao nhìn thấu được. Hai người chạy trốn ngừng, phía sau có người đuổi theo, đến lúc này mới tìm chỗ bí để dừng lại. Sở Lê Hiên thở ra hơi, thần thái thả lỏng vài phần, Mộ Chỉ Ly ngồi xuống bên, mặc dù nàng uống đan được, hơn nữa còn có năng lực chữa trị nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Tuy nhiên lúc này Mộ Chỉ Ly cũng tiến hành chữa vết thương mà ngược lại, nàng ngồi ngay ngắn đối diện với Sở Lê Hiên. Sở Lê Hiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, rốt cuộc nhịn được nên hỏi: - Tu luyện giả của môn phái ta, rốt cuộc có phải là do ngươi giết hay ? Mộ Chỉ Ly nhìn Sở Lê Hiên, im lặng lúc lâu sau rồi mới : - Ta giết bọn họ nhưng ta mang bọn họ . - Mang ? Sở Lê Hiên nhíu mày, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, hình như hiểu ý nghĩa của việc mang kia là gì. - Ta mang bọn họ đến nơi khác, sau này bọn họ là người của ta. Mộ Chỉ Ly chậm rãi : - thực tế ta cứu ngươi cũng là muốn biến ngươi thành người của ta, cho nên tất cả những việc mà ngươi làm này là cần thiết. Ta chỉ coi trọng năng lực của ngươi nên mới có suy nghĩ vậy, từ đầu đến cuối cứu ngươi hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Nghe Mộ Chỉ Ly Sở Lê Hiên ngẩn người ra, lúc chuẩn bị chuyện tiếp Mộ Chỉ Ly đứng dậy, giọng trong trẻo và lạnh lùng truyền vào tai Sở Lê Hiên: - Vì lúc trước ngươi cứu ta, ta và ngươi cũng đánh nhau nên ta hy vọng ngươi đem những chuyện ta vừa cho ngươi ra ngoài. Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly tiền bước về phía trước, lưng nàng thẳng đứng, bước chân kiên định, tóc đen tung bay, quần áo màu đỏ rất đẹp. Sở Lê Hiên nhìn theo bóng dáng rời của Mộ Chỉ Ly giơ tay phải ra, há hốc miệng thở dốc mất lúc lâu cũng nên lời, thấy bóng dáng của Mộ Chỉ Ly dần biến mất cảm thấy trong lòng có chút buồn. Tuy nhiên có thể được gì đâu? có thể được gì khi từ đầu đến cuối hai người họ đứng ở hai bên đối lập nhau. biết nơi Mộ Chỉ Ly đưa người của đến là nơi nào, bây giờ lo lắng đến điều này, hoặc vốn dĩ là muốn lo lắng nữa. phải người ngu ngốc, theo như những gì Mộ Chỉ Ly và Đỗ Vũ Phàm chỉ biết Mộ Chỉ Ly là đệ tử của Thiên Môn, nếu Đỗ Vũ Phàm cần phải nôn nóng giết nàng nhanh chóng như vậy. Nếu phải liên tục đuổi giết Mộ Chỉ Ly nàng phải rơi vào hoàn cảnh như vậy. Chính mắt đệ tử Thiên Môn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly chém giết Mạc Tập Lẫm, sau đó gặp được nàng và Sở Lê Hiên ở cùng chỗ. Kể từ đó còn ai có thể tin rằng nàng và môn phái ma đạo dính dáng với nhau? Nghĩ đến lời chế giễu của Mộ Chỉ Ly vừa nãy cảm thấy cực kì khó chịu, sau này nàng như thế nào đây? Sau khi Mộ Chỉ Ly rời khỏi tầm mắt của Sở Lê Hiên liền trở về trong căn cứ bí mật, lúc đám người Hàn Dĩnh Nhân nhìn thấy bộ dạng Mộ Chỉ Ly cả người dính đầy máu bị dọa cho khiếp sợ. - Tẩu tẩu, bị thương có nặng lắm ? Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy chứ? Hàn Dĩnh Nhân vội lên tiếng hỏi, ánh mắt của Hàn Dĩnh Nhân ngừng đánh giá thân thể của Mộ Chỉ Lý, muốn biết nàng rốt cuộc bị thương ở đâu. mặt Mộ Hàn Mặc đầy căng thẳng, vội hỏi: - Tỷ tỷ........Dĩnh Nhân, ngươi mau giúp tỷ của ta . Những tu luyện giả khác bị bắt vào lúc trước cũng đều nhìn Mộ Chỉ Ly, trước đây bọn họ rất lo lắng vì theo như lời Mộ Chỉ Ly họ có cách nào để ra ngoài nữa, ai mà ngờ được là bây giờ Mộ Chỉ Ly lại trở về với bộ dạng như vậy. Người dính đầy máu, mặt trắng bệch, phải là chết đấy chứ? Nhận thấy những người khác chăm chú nhìn mình Mộ Chỉ Ly cũng đảo mắt qua mọi người, trong đôi mắt của nàng mang theo nhiều huyết quang, ánh mắt lạnh lùng kia khiến cho chư vị tu luyện giả cảm thấy giống như bị tử thần theo dõi, nhất thời ngay cả thở mạnh cũng dám. Lúc này Mộ Chỉ Ly mới thu lại tầm mắt, nhìn Mộ Hàn Mặc, khoát tay : - Yên tâm , ta sao, ta chữa thương trước . Dứt lời Mộ Chỉ Ly để cho Hàn Dĩnh Nhân dìu đỡ nữa mà tự mình vào bên trong cung điện. Mọi người thấy Mộ Chỉ Ly chậm rãi vào trong cung điện đưa mắt nhìn nhau, trong lòng có những suy nghĩ riêng. Trong tích tắc cửa lớn cung điện đóng lại Mộ Chỉ Ly lúc này như đánh mất tất cả khí lực ngã xuống mặt đất. Bị thương nặng như vậy mà nàng có thể kiên trì đến bây giờ là rất khó khăn rồi. Nghỉ ngơi lát, sau khi khôi phục khí lực Mộ Chỉ Ly liền lấy Thiên huyền ngân châm ra. Trong thời gian ngắn ngủi đưa cây ngân châm vào huyệt vị chữa thương. Hai tay thay đổi nhanh chóng, những kết ấn thần bí liên tục ra, sau khi đưa Thiên huyền ngân châm vào người dấu vân tay biến hóa ngừng di chuyển. Thiên lực trong cơ thể Mộ Chỉ Ly dường như được kéo lại, ngân châm dưới biến hóa của Mộ Chỉ Ly ở những vị trí khác nhau, dưới bản lĩnh chữa thương tinh xỏa của mình thân thể Mộ Chỉ Ly nhanh chóng hồi phục. So với lần đầu tiên sử dụng ước chừng bị hôn mê tháng lần này chắc chắn tốt hơn nhiều, ít nhất là từ khi bắt đầu vẫn chưa bất tỉnh. Ba ngày sau, Mộ Chỉ Ly ra ngoài cung điện, vừa mở cửa ra liền thấy Hàn Như Liệt, Thiên Nhi, Mộ Dật Thần, Mộ Hàn Mặc, Hàn Dĩnh Nhân và Bạch Thừa Duẫn đứng ngoài cửa. Nhìn thấy cửa điện mở ra mặt mọi người lên vui sướng. Hàn Như Liệt gì, bước nhanh lên phía trước và ôm Mộ Chỉ Ly vào lòng. Ôm chặt nàng, giống như là dùng tất cả khí lực, hận là thể lấy xương và máu của Mộ Chỉ Ly trở thành bộ phận của mình. Mộ Chỉ Ly ngẩn người ra, hai tay chậm rãi vòng qua eo của Hàn Như Liệt, cảm nhận được trong trái tìm trong lồng ngực rộng lớn của đập rất mạnh, nàng chỉ biết im lặng. khuôn mặt Hàn Như Liệt luôn thấy tà khí nghiệt nhưng lúc này lại tràn đầy nghiêm túc, có thể mơ hồ nhìn thấy lo lắng trong mắt , rất lo lắng. Mộ Dật và Mộ Chỉ Ly luôn có tâm linh cảm ứng, lúc Mộ Chỉ Ly gặp nguy hiểm và bị thương có thể ngay lập tức cảm giác được nên sau khi Mộ Dật Thần cảm nhận được ba người bọn họ liền chạy đến căn cứ bí mật. Theo như ba người Hàn Dĩnh Nhân lúc biết tình hình của Mộ Chỉ Ly họ rất lo lắng. Tuy rằng nghe Mộ Chỉ Ly gì nhưng bọn họ cũng có thể đại khái đoán ra được chuyện xảy ra trong Huyết sắc địa ngục. Chắc chắn là tu luyện giả của Huyết Khấp Minh và Sất Trá Điện đối phó với nàng nên nàng mới bị thương nghiêm trọng như vậy. Trong giọng Hàn Như Liệt có chút run rẩy, đầy sâu sắc vang lên bên tai Mộ Chỉ Ly: - Ly Nhi, thương thế của muội khỏi hẳn chưa? Mộ Chỉ Ly tựa cằm vào vai Hàn Như Liệt, gật đầu, : - sao rồi. - Tại sao chuyện lớn như vậy mà cho ta biết? Giọng có chút ngập ngừng và run rẩy của Hàn Như Liệt lên tâm trạng của : - ràng muội biết dù ta làm việc gì chỉ cần ngươi có việc ta bỏ tất cả. ràng muội biết nếu muội bị thương huynh rất đau lòng. ràng muội biết..... Nhận thấy Hàn Như Liệt được bình tĩnh nên khóe mắt Mộ Chỉ Ly hơi ửng đỏ, khóe miệng cũng nở nụ cười ấm áp: - Bởi vì muội biết huynh biết là muội sao, phải là bây giờ muội vẫn đứng trước mặt huynh rất tốt đây sao? Hàn Như Liệt thả lỏng Mộ Chỉ Ly ra, con ngươi đỏ lên, thở hổn hển, kiềm chế bản thân, lớn tiếng mắng: - Đừng với huynh là muội sao! Nếu có chuyện gì sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Lần này sao, vậy còn lần sau? Lần sau nữa sao? Nhiều năm qua huynh nghe muội như vậy đến lần thứ mấy rồi? Muội có nghĩ đến việc nếu mất muội huynh như thế nào ? Huynh phải làm gì bây giờ? Ngay lúc muội liều mạng rốt cuộc là có nghĩ đến huynh hay ? Mộ Chỉ Ly giật mình vì đây là lần đầu tiên nàng thấy Hàn Như Liệt nổi giận với nàng, lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Như Liệt khống chế được bản thân. Nhìn con ngươi đỏ ngầu và bộ dạng quát mắng kia Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy mắt cay cay, trong lòng đau đớn. Nhớ lại quãng thời gian nàng và Hàn Như Liệt bên nhau suốt nhiều năm qua đúng là nàng từng như vậy nhiều lần, mõi lần đều là tìm được đường sống trong chỗ chết. Hàn Như Liệt vậy cũng là do kiềm nén bao lâu nay, giờ nhịn được nữa nên bùng nổ ra. Lúc xong Hàn Như Liệt nhanh chóng xoay người qua bên. Hung hăng đấm phát vào tường, giống như thể trút bỏ hết bức xúc nên cứ đấm liên tục, máu tươi từ tay chảy xuống, nhưng dường như hề thấy đau đớn. Thấy thế Mộ Chỉ Ly nhìn đám người Thiên Nhi rồi liếc mắt cái, đám người Thiên Nhi đều tự giác rời . Chuyện sau đó cứ để cho Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tự giải quyết với nhau. Ba ngày qua họ thấy Hàn Như Liệt ngủ mà cứ đứng ở cửa lớn, nhìn chằm chằm vào cửa, vô cùng lo lắng, dám gõ cửa vì sợ quấy rầy Mộ Chỉ Ly chữa thương. Hàn Như Liệt rất phong độ, cần quan tâm đến những người đàn ông khác, sau khi gặp Mộ Chỉ Ly liền thay đổi. Nhiều năm qua tình cảm mà dành cho Mộ Chỉ Ly bọn họ đều thấy nên đường nhiên là hiểu được quan tâm Mộ Chỉ Ly như thế nào. Trong thời gian ba ngày chờ đợi bọn họ thấy ngoài việc lo lắng ra Hàn Như Liệt còn sợ hãi. Sợ Mộ Chỉ Ly xảy ra chuyện, sợ Mộ Chỉ Ly bỏ , liên tục cầu nguyện, sợ nàng xảy ra chuyện. nam tử phong độ như vậy vì nàng mà biến thành như vậy, chuyện tình cảm này đúng là làm cho người ta bội phục. Đợi tất cả mọi người khỏi Mộ Chỉ Ly bước nhanh đến bên cạnh Hàn Như Liệt, bắt lấy tay Hàn Như Liệt ngừng đấm vào tường. Hàn Như Liệt giãy giụa nàng lại cầm chặt. Nàng im lặng, sau khi cẩn thận băng bó vết thương cho xong nàng mới ngẩng đầu nhìn . Nhìn thấy đôi mắt kia ửng đỏ vì mình trong lòng nàng rất xúc động, rất đau đớn. Tay nàng chậm rãi xoa khuôn mặt lạnh ngắt của , : - Liệt, xin lỗi. - cần..... cần phải xin lỗi đâu. Giọng Hàn Như Liệt khàn khàn. Mộ Chỉ Ly dụi đầu vào ngực Hàn Như Liệt, chậm rãi : - Liệt, xin lỗi, lâu nay huynh vẫn lo lắng cho muội. Lúc này đúng là muội chưa thể cho huynh biết vì huynh quá kích động nhưng muội mong là huynh hiểu cho muội. Hàn Như Liệt cúi đầu, nhìn thấy Mộ Chỉ Ly trong ngực mình, chớp mắt gì. - Sau khi thực lực của muội bị thụt lùi vẫn có huynh và Mộ Dật Thần bảo vệ, Thời gian dài được bảo vệ như vậy khiến cho ý chí chiến đấu của muội giảm vài phần, lần này mình muội đứng ở Huyết sắc địa ngục, muội tìm lại được kiên trì trước kia. - Muội muốn mọi người bảo vệ muội, muội hy vọng có thể mạnh mẽ đứng lên bảo vệ mọi người. Tu luyện giả chúng ta, mọi lần ra ngoài đều gặp nguy hiểm, muội chỉ có thể cố gắng phòng ngừa chứ thể đảm bảo được. - Bây giờ có căn cứ bí mật nên chắc là huynh cũng yên tâm hơn trước mà. Muội là dược sư, muội biết sức chịu đựng của cơ thể mình, muội tuyệt đối để cho mình gặp phải chuyện may đâu, vì muội biết muội còn có huynh, huynh là người quan trọng nhất cuộc đời này của muội làm sao muội bỏ huynh được? đến đây giọng Mộ Chỉ Ly cũng có chút nghẹn ngào: - Lúc trước huynh biến mất ở Trục điên tái trường, huynh mất hai năm, muội sống như cái xác hồn, loại đau khổ này muội trải qua, hai năm muội còn chịu nổi làm sao có thể để huynh chịu cả đời được? - Muội hy vọng sau này có chuyện như vậy nữa, muội hy vọng muội có thể dùng đôi tay này bảo vệ được những thứ quý giá, huynh....hiểu ? Nước mắt Mộ Chỉ Ly trong suốt chảy xuống ướt hết vạt áo Hàn Như Liệt. Biểu của Hàn Như Liệt thay đổi theo lời Mộ Chỉ Ly, cảm nhận được ấm áp nơi lồng ngực, vuốt tóc nàng, chậm rãi : - Ly Nhi, xin lỗi, lúc nãy huynh bị kích động quá. Chỉ là huynh....huynh rất lo lắng, huynh nên nổi giận với muội như vậy. Giọng Hàn Như Liệt khàn đến cực điểm giống như là vài ngày rồi uống nước vậy, cảm giác khô cạn nhưng lời vào tai Mộ Chỉ Ly giống như là cơn mưa làm dịu lòng nàng.
Q.5 - Chương 95: Sinh tử có nhau Mộ Chỉ Ly lắc đầu, giọng nghẹn ngào: - cần đúng hay , muội làm cho huynh lo lắng là muội đúng. Mộ Chỉ Ly buông Hàn Như Liệt ra ôm nữa, ngẩng đầu lên nhìn mặt Hàn Như Liệt, bàn tay trắng nõn mịn màng xoa lên khuôn mặt Hàn Như Liệt, : - Liệt, huynh hiểu suy nghĩ của muội mà. Hàn Như Liệt cúi đầu xuống, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của , khẽ lau khô những giọt nước mắt nơi khóe mắt của nàng, dịu dàng : - Huynh hiểu, lúc trước là huynh quá kích động, giờ nghĩ theo suy nghĩ trong lòng của muội thấy làm như vậy là tốt lắm. Cho tới nay, đều muốn vì Chỉ Ly mà chống đỡ cả trời đất nhưng lại quên tâm tình của Chỉ Ly. Chỉ Ly muốn đơn giản là mạnh mẽ, mà nàng cũng cường đại hơn. Đúng vậy, trước đây lúc mới quen, nàng cố chấp như vậy, cho tới bây giờ, điểm cố chấp này cũng chưa bao giờ được biến đổi. - Trước tiên hãy cho huynh biết, muội ở trong Huyết sắc địa ngục gặp phải chuyện gì? Là ai làm muội trọng thương? Hàn Như Liệt vội hỏi. - Chuyện này hay là mọi người cùng chuyện với nhau , muội nghĩ mọi người cũng cần phải biết. Mộ Chỉ Ly thản nhiên , trán ra chút bất đắc dĩ. Nàng ngờ rằng lúc nàng mà Mạc Tập Lẫm giao thủ lại bị các đệ tử Thiên Môn chứng kiến, thực phiền phức. Hàn Như Liệt khẽ gật đầu, nắm tay Mộ Chỉ Ly hướng về phía đám người Thiên Nhi mà tới. Ngay ngày hôm đó bọn Thiên Nhi thấy Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cùng nhau tới cũng cảm thấy yên lòng, xem ra vấn đề giữa hai người được giải quyết rồi. Mộ Chỉ Ly thấy được thắc mắc trong mắt mọi người, khỏi phải lên tiếng giải thích: - Lần này ta bị thương là bởi vì giao thủ với đội trưởng Sất Trá Điện, kết quả là chết ta trọng thương. Sau khi câu của Mộ Chỉ Ly rơi ra ánh mắt mọi người có hơi biến đổi, Mộ Dật Thần : - chết? Ta còn định dạy bảo chút, bây giờ lại có cơ hội rồi. Mộ Chỉ Ly khẽ cười: - Ta cũng để cho sống tốt hơn đâu, nhưng mà đó cũng phải chuyện quan trọng, sau này ta tiếp tục đứng ở Thiên Môn nữa, bởi vì lúc ta chém chết Mạc Tập Lẫm bị các đệ tử của Thiên Môn nhìn thấy, mà vừa đúng lúc đội trưởng Sở Lê Hiên của Huyết Khấp Minh ở cùng với ta nên bị bọn họ hiểu lầm. Sau đó Đỗ Vũ Phàm lập tức ra lệnh muốn tiêu diệt ta. Bây giờ xem ra, cho dù ta có giải thích thế nào với bọn họ cũng vô dụng, bọn họ cho rằng ta cùng với môn phái ma đạo có dính dáng với nhau. Trong ba ngày nay, ta cũng nghĩ ít, ta thấy tạm thời là ta thể nào ở lại Thiên Môn được nữa, sau khi rời khỏi Huyết sắc địa ngục ta phải đến chỗ khác thôi. - Chúng ta cùng nhau rời khỏi Thiên Môn. Thiên Nhi gần như có chút do dự, lập tức lên tiếng . - Đúng vậy, chúng ta cùng nhau rời khỏi, dù sao ở Thiên Môn lâu như vậy nhưng cũng có mấy hứng thú cả. Mộ Dật Thần tiếp lời . Ánh mắt Mộ Chỉ Ly nhìn hai người, trong mắt lên vẻ ấm áp, : - được, ta rời khỏi trước, các người tiếp tục ở lại Thiên Môn. - Như vậy sao được? Mộ Dật Thần vội hỏi. chau mày, hình như là hiểu tại sao Mộ Chỉ Ly lại có tính toán như vậy. Hàn Như Liệt đứng cạnh Mộ Chỉ Ly vẫn chưa lên tiếng, tin rằng Chỉ Ly có suy nghĩ riêng của mình, nếu nàng như vậy nhất định là nghĩ đến chuyện nào đó rồi, trước tiên hãy cứ lắng nghe chút cũng muộn. - Bình bĩnh chút, đừng có nóng, hãy nghe ta hết. Mộ Chỉ Ly an ủi Mộ Dật Thần, : - Lão nhân hắc ám nhìn chằm chằm đệ, mấy ngày liền Thiên Môn đều bị người của lão nhân hắc ám lẻn vào, có thể thấy được thực lực rất mạnh, cho nên, trước mắt tốt nhất là mọi người nên sống ở Thiên Môn. - Ta đến chỗ khác các người cũng cần lo lắng, vừa đúng lúc có thể tìm hiểu Bồng Lai bí cảnh thêm chút. Bất luận là Chế giáp thuật hay là Luyện khí thuật đối với chúng ta vẫn rất hữu dụng. Các người thừa dịp này học thêm nhiều chút, đồng thời có thể chỉ dạy cho những người trong thế lực của chúng ta, những thứ đều đều phải phát triển từng bước . Mộ Chỉ Ly sắp xếp đâu vào đấy rồi nàng mới nghĩ đến chuyện ra, vấn đề mình nàng rời khỏi Thiên Môn cũng lớn, ngược lại vẫn có thể xem là cơ hội tốt. - Đợi sau khi bọn người Đỗ Vũ Phàm trở về nhất định ra chuyện này, đến lúc đó các người nhất định phải đoạn tuyệt mối quan hệ với ta. Đây là vì bước tiến dài của thế lực chúng ta, rất nhiều kỹ thuật của môn phái còn chưa học đến nơi đến chốn, cho nên nhất định thể bỏ . Nghe xong lời của Mộ Chỉ Ly, tâm tình của mọi người cũng ổn định thêm mấy phần. Bọn họ biết lời của Mộ Chỉ Ly chính là cách làm tốt nhất trong lúc này, tất cả mọi người cùng nhau rời khỏi tuy là rất có nghĩa khí nhưng dù sao cũng có chút lỗ mãng. Hàn Như Liệt thấy mặt mọi người còn do dự, bất ngờ lên tiếng : - Chuyện này nghe theo Ly nhi . Mọi người có chút kinh ngạc nhìn Hàn Như Liệt, theo bọn họ, khó khăn đồng ý nhất chính là Hàn Như Liệt, ngờ trái lại Hàn Như Liệt lại khuyên bọn họ. Sau khi mọi người rơi vào trong trầm mặc đều gật đầu đồng ý, dựa theo phương diện lý trí cách làm như thế này là tốt nhất. Thấy tất cả mọi người đồng ý, nét mặt Mộ Chỉ Ly cũng ra nụ cười, con đường kế tiếp tuy là nhưng nàng cũng thấy sợ hãi. Sau đó, sau khi đám người Hàn Như Liệt dặn dò Mộ Chỉ Ly chút quay trở về Thiên Môn, bây giờ bọn họ ở Thiên Môn luôn có người chú ý, có thể tùy ý rời khỏi. 3 ngày rời khỏi đây làm cho ít người hoài nghi bọn họ, nhất định phải trở về khai báo mọi thứ hết mới được, đồng thời bọn họ còn phải suy nghĩ chút xem đến lúc đó làm thế nào để thoát khỏi chuyện này. Mộ Chỉ Ly tới trước mặt những người tu luyện kia trong trụ sở bí mật, mọi người thấy Mộ Chỉ Ly hoàn toàn bình phục trong lòng cũng có chút chấn động. Lúc trước Mộ Chỉ Ly bị thương nghiêm trọng thế nào bọn họ cũng thấy , xưng là Cung Mạt Mỗ cường đại cũng quá đáng, thương thế như vậy tuyệt đối thể liền khôi phục như cũ trong thời gian ngắn, ngờ rằng chỉ có 3 ngày mà nàng hoàn toàn bình phục, thực lực bực này quả thực làm cho người ta chấn động. - Mấy ngày gần đây, biết các người nghĩ thông suốt chưa? Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng hỏi, khuôn mặt tinh xảo đầy vẻ lạnh lùng. Mọi nguời nhìn Mộ Chỉ Ly, do dự hồi lâu, gã nam tử lên tiếng hỏi: - Ngươi chỉ mới ra ngoài chuyến mà suýt nữa bỏ mạng, điều này làm cho chúng ta làm sao dám theo ngươi? Lúc trước trong thời gian Mộ Chỉ Ly rời , bọn họ suy nghĩ rất nhiều, thậm chí đại đa số mọi người quyết định theo Mộ Chỉ Ly, nhưng đến lúc bọn họ thấy dáng dấp Mộ Chỉ Ly lúc trở về trong lòng khỏi sinh ra những suy nghĩ khác. Nghe vậy, ánh mắt Mộ Chỉ Ly đảo qua tất cả mọi người, : - Các người chất vấn thực lực của ta? Im lặng! ai chuyện, mà tỏ thái độ im lặng như vậy chắc chắc là khẳng định cách của Mộ Chỉ Ly. - Các người hẳn là cũng có thể nhìn ra thực lực của ta là Nguyên Cảnh trung kỳ, sở dĩ lúc trước bản thân bị trọng thương là vì ta giao thủ với đội trưởng Mạc Tập Lẫm của Sất Trá Điện. Thanh Mộ Chỉ Ly dừng lại chút, quan sát mọi người. Quả nhiên, sau khi nghe được lời của nàng, tâm tình của những đệ tử Sất Trá Điện đều có ít nhiều kích động, nhưng mà cố gắng kiềm chế chứ có dò hỏi kết quả. - Cuối cùng, ta trọng thương, mà ... chết. Giọng Mộ Chỉ Ly vô cùng hờ hững, tâm tình có chút dao động. Nhưng mà, những người nghe được thể bĩnh tĩnh như Mộ Chỉ Ly, Tần Lai mở to hai mắt, : - Điều này có thể sao? Mạc Tập Lẫm chính là cao thủ Hóa thân cảnh, hơn nữa học được chiêu bài võ học Sất Trá Điện, tuyệt đối thể bị ngươi đánh bại. - chết ở trong tay ra, đây là thể thay đổi, rất nhiều người đều nhìn thấy. Nếu như tin, đợi sau khi ta ra ngoài các ngươi có thể hỏi những đệ tử mới vào sau này. Ta chỉ là muốn cho các ngươi biết, thực lực của ta thể nghi ngờ. đến đây, Mộ Chỉ Ly chuyển đề tài ngay: - Dĩ nhiên, các người cũng có tư cách chất vấn, bởi vì mạng các người nằm ở trong tay của ta. - Chết và hy vọng, cứ chọn giữa hai điều này, cần ta phải cho các ngươi câu trả lời chứ? Cho nên, hôm nay ta tới cũng phải là vì muốn hỏi các ngươi, chẳng qua chỉ báo cho các người, bây giờ muốn chết có thể tự sát, muốn chết tiếp tục tiến hành huấn luyện . Giọng Mộ Chỉ Ly ràng vô cùng, nhất định cho phép ai cự tuyệt. Nghe lời của Mộ Chỉ Ly, mọi người đều ngẩn ra, lúc này mới phản ứng được, bọn họ cùng Mộ Chỉ Ly tuyệt đối thể mặc cả tư cách được. Hết thảy quyền quyết định đều nằm trong tay Mộ Chỉ Ly, thậm chí nàng muốn ai chết người đó cũng phải chết. - Chỉ cần các ngươi nghe ta, huấn luyện tốt, làm việc tốt, ta bạc đãi các người, điểm này ta có thể đảm bảo. Điểm tâm tính tin tưởng này các người cũng có thể điều chỉnh được, tiếp theo, huấn luyện các người theo thứ tự là Mộ Hàn Mặc và Bạch Thừa Duẫn. Sau này, các người phải nghe theo sắp xếp của bọn họ, cầu duy nhất của ta đối với người trong môn là phục tùng. Tuyệt đối phục tùng. Nghe thấy hai chữ "phục tùng", mọi người đều ngẩn ra, tu luyện đến bây giờ đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nghe được chữ này. Người tu luyện luôn luôn có dự định riêng, cho dù có gia nhập môn phái cũng có cầu bọn họ phải phục tùng. - Từ giờ trở , các ngươi là chỉnh thể, cho phép các ngươi có thể chế giễu hay coi thường bất cứ người nào trong các ngươi, người có lỗi, toàn thể chịu phạt. Ta muốn chính các ngươi phải xem đối phương như là huynh đệ cùng sinh cùng tử! Các ngươi đồng cam cộng khổ, cùng sinh cùng tử có nhau! Mộ Chỉ Ly thản nhiên . - Lúc trước các ngươi có thể là bạn tốt, có thể là kẻ thù, nhưng từ lúc các người bước chân vào trụ sở bí mật thân phận các người lúc trước đều hoàn toàn bị hủy bỏ. Các ngươi ở chỗ này là sinh mạng mới, mọi chuyện trước đây quên hết, ở chỗ này, các ngươi chính là huynh đệ. Các ngươi coi trọng chính là hợp tác chứ phải sức mạnh của mình mình. mặt của mọi người đều lên vẻ kinh ngạc. Những lời này của Mộ Chỉ Ly so với suy nghĩ trước kia của bọn họ thực chênh lệch nhau quá nhiều, thậm chí hai cái này tuyệt đối phải là quan niệm. biết suy nghĩ mới lạ như thế này, nàng làm sao lại nghĩ ra được? Chỉ là nghĩ đến lời Mộ Chỉ Ly là huynh đệ cùng sinh cùng tử trong lòng mọi người đều dâng lên mấy phần kích động. Trong giới người tu luyện, chuyện lạnh lùng vô tình là điều mà bọn họ hiểu hơn gì hết, cho nên mỗi người bọn họ đều rất đơn, mà huynh đệ cùng sinh cùng tử rất khác nhau. Mộ Hàn Mặc và Bạch Thừa Duẫn cũng kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, lúc trước, sau khi bọn họ nghe được Mộ Chỉ Ly phương pháp huấn luyện cũng cảm thấy giống người thường, bây giờ nghe lời này của nàng càng cảm thấy hiểu hơn. Bởi vì Mộ Chỉ Ly muốn phải là đơn thể tác chiến mà là quần thể tác chiến. Nghĩ đến những thực lực mạnh mẽ này nếu như trở thành chỉnh thể cùng bộc phát sức mạnh trong mắt bọn họ cũng khó nén được xúc động.
Q.5 - Chương 96: Giải độc đan Sau khi Mộ Chỉ Ly mất ngày cùng với Mộ Hàn Mạc và Bạch Thừa Duẫn huyến luyện mọi người lại trở lại Huyết sắc địa ngục. Nàng dùng cách huấn luyện quân nhân trái đất huấn luyện bọn họ, thực lực của mỗi người bọn họ cũng có gì phải nghi ngờ, mà cần nhất chính là bồi dưỡng năng lực phối hợp của bọn họ, muốn huấn luyện điểm này cách huấn luyện như thế lại cực kỳ thích hợp. Sau khi Mộ Hàn Mặc và Bạch Thừa Duẫn nghe thấy Mộ Chỉ Ly cách thức huấn luyện ngoại trừ kinh ngạc còn có thán phục nhiều hơn nữa, cách huấn luyện như thế là mới nghe lần đầu, lại có thể dẫn đến tách dụng ngoài dự liệu. Bắt đầu từ lúc này, các đệ tử bắt đầu tu luyện trong trụ sở bí mật. Tuy là bọn họ xuất phát tâm tình thể tránh khỏi mà huấn luyện, nhưng Mộ Chỉ Ly có lòng tin, bao lâu sao bọn họ toàn tâm toàn ý làm việc đó. Lần trở lại Huyết sắc địa ngục này, trong lòng Mộ Chỉ Ly cũng có chút xúc động. Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi này nhưng nàng xuất lại ở nơi này với thân phận khác nhau, nàng còn là đệ tử của Thiên Môn, mà lúc nàng đệ tử của Thiên Môn lại đuổi giết nàng, thay đổi này thể là lớn. Nàng cũng muốn rời khỏi Thiên Môn, bởi vì nàng còn chưa biết biết Thiên Môn ở Bồng Lai bí cảnh cùng với Thiên Môn ở Thiên Huyền đại lục rốt cuộc là có liên quan gì hay . Nhưng mà, cho dù nàng có ở đây tin rằng bọn Liệt cũng tìm hiểu điểm này. Vì kế hoạch bây giờ chỉ có thể từng bước từng bước , đường là do người mãi mà thành, nàng cũng hối hận sau hết thảy mọi chuyện. Nhưng mà nhân số ở trụ sở bí mật ít, nàng cần phải kiếm lấy tinh thạch mới được, nếu những tinh thạch kia đủ để bọn họ dùng được lâu. Mộ Chỉ Ly mạch hướng vào sâu trong Huyết sắc địa ngục tới, bây giờ nàng có thói quen với thế giới Huyết sắc này, xem ra có cảm thấy bất cứ khó chịu nào. - Giá trị Huyết hạt tinh rất khá, nếu như còn thừa lại, lấy ra đem bán chắc chắc cũng tệ. Mộ Chỉ Ly tự đánh giá , trong lòng lại bắt đầu tính toán. Lúc này đây, Mộ Chỉ Ly dùng tốc độ nhanh nhất để vào, cho dù giữa đường gặp phải Huyết nhân hạt cũng phải nhanh chóng tránh thoát. Tuy là biết rốt cuộc Huyết sắc địa ngục bao lớn, nghe đâu mấy lần trước các đệ tử lịch luyện vào Huyết sắc địa ngục cũng có người nào khắp được toàn bộ Huyết sắc địa ngục, phạm vi nơi này vượt ra khỏi tưởng tượng của họ. Nguyên nhân chính là như thế, nàng mới muốn biết rốt cuộc tận cùng của nó có gì. Về phương diện khác, nàng cũng muốn đụng phải đệ tử của Thiên Môn, khi đụng phải bọn họ trận giao chiến nhất định thể tránh khỏi, nàng cũng muốn động thủ với đệ tử Thiên Môn, bởi vì lúc trước nàng cũng là đồng môn sư huynh đệ với bọn họ. Nếu như chuyện lúc trước là hiểu lầm, khi nàng động thủ với đệ tử Thiên Môn còn là hiểu lầm nữa, mà đó hoàn toàn là . Chém chết đệ tử đồng môn, khi làm chuyện như vậy sau này nàng hoặc là có bất cứ mối quan hệ nào với Thiên Môn nữa, hoặc là nàng trở thành kẻ thù của Thiên Môn. Bởi vì Tử Tẩm, bởi vì nàng ta là môn chủ Thiên Môn ở Thiên huyền đại lục nên nàng muốn đoạn tuyệt mọi chuyện. Dưới tính huống như vậy, nàng cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng mà, dường như ông trời để cho Mộ Chỉ Ly toại nguyện, dọc đường ở phía trước lại đụng phải đệ tử của Thiên Môn. - Đó là Mộ Chỉ Ly! Bạch Lý Yến chỉ vào Mộ Chỉ Ly hét lên, gương mặt thanh tú mang theo vẻ kinh ngạc nồng nặc. mấy ngày nay, bọn họ vẫn luôn tìm Mộ Chỉ Ly, nhưng Mộ Chỉ Ly giống như là biến mất vậy, ngay cả chút tung tích cũng tìm được. Lúc nào xuất mà lại cố ý xuất vào lúc này. Kèm theo giọng Bạch Lý Yến rơi ra, đám người Đỗ Vũ Phàm đều quay lại nhìn về chỗ Mộ Chỉ Ly. Hơn nữa, Mộ Chỉ Ly cũng theo bản năng mà nhìn về phía đám người Bạch Lý Yến, nàng cũng muốn xảy ra xung đột với đệ tử Thiên Môn cho nên ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng chính là nhanh chóng rời khỏi. Nhưng mà, khi nàng thấy cục diện, bước chân cũng tự chủ được mà ngừng lại. Lúc này đệ tử Thiên Môn còn hăng hái như trước đây, huyết dịch mặt đất còn chưa khô cạn, người của mỗi người cũng bị thương ít nhiều. Nhưng mà so với vết thương mà bọn họ chịu phải gương mặt tím bầm kia mới là chỗ quan trọng. Mộ Chỉ Ly liếc mắt cái nhìn ra được bọn họ trúng đọc, hơn nữa trúng độc khá nặng. Ở cách bọn họ xa, vô số thi thể Huyết nhân hạt nằm la liệt mặt đất. Hẳn là trước đây ở nơi này xảy ra trận đại chiến kinh thiên động địa, chỉ cần nhìn vào số lượng Huyết nhân hạt có thể nhìn ra được, ước chừng khoảng mấy trăm con Huyết nhân hạt, trong đó có trăm con Huyết nhân hạt to, nhưng mà lúc này chúng đều ngã mặt đất vĩnh viễn. Xem ra hôm trước đệ tử Thiên Môn bị rất nhiều Huyết nhân hạt bao vây, mà trong người Huyết nhân hạt to lớn có rất nhiều chất độc, loại độc này nếu phải nhanh chống giải hết bao lâu sau bỏ mạng tại nơi này. Mà ở nơi này có chừng bốn mươi người trong đội ngũ gần như ai bị thương, tin rằng bao lâu sau bọn họ mất mạng vĩnh viễn ở tại chỗ này. Mà mấy người thiếu bóng dáng kia chắc là trong lúc giao thủ cùng Thiên Ma Tông bị chết. - Mộ Chỉ Ly, ta khuyên người bây giờ tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây . Kiều Tuyết Vi nhìn Mộ Chỉ Ly , khuôn mặt mang theo chút kinh hoảng. Lúc này bọn họ đối mặt với Mộ Chỉ Ly phần thắng cũng lớn, dưới ảnh hưởng của chất độc tại đây, mỗi lần bọn họ cử động cái đều có vẻ cực kỳ khó khăn. Mộ Chỉ Ly cũng để ý tới lời của Kiều Tuyết Vi, tầm mắt của nàng đánh giá mọi người, dường như tìm người nào đó. Cuối cùng, nàng cũng tìm được Trình Hữu Minh trong đám người tê liệt ngã đất, lập tức cất bước hướng về phía Trình Hữu Minh tới. Mọi người thấy Mộ Chỉ Ly về phía bọn họ mặt lên vẻ lo lắng nồng đậm, Đỗ Vũ Phàm vội hỏi: - Mộ Chỉ Ly, ngươi muốn làm gì? Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly quay qua nhìn Đỗ Vũ Phàm, : - Bây giờ ta muốn làm cái gì, mượn ngươi xen vào. Đỗ Vũ Phàm ngẩn ra, ánh mắt lạnh lùng khôn khéo nhìn Mộ Chỉ Ly chăm chú, dường như Mộ Chỉ Ly vừa có động tác với tốc độ nhanh nhất chặn đứng nàng lại. Mộ Chỉ Ly bước nhanh tới bên cạnh Trình Hữu Minh, cơ thể Trình Hữu Minh xanh tím hơn phân nửa, đợi đến lúc cả người đều bao phủ bởi vẻ xanh tím kia đó cũng chính là lúc bỏ mạng. Rất dễ nhận thấy, Trình Hữu Minh trúng độc so với những người người khác còn phải sớm hơn mấy phần, cho nên tình hình của rất nghiêm trọng. Thấy Mộ Chỉ Ly tới, Trình Hữu Minh có hơi giật mình, vội : - Mộ nương, sao ngươi lại tới đây? Tiếng vừa rơi ra, khéo miệng Trình Hữu Minh kéo ra nụ cười. - Nhưng mà trước khi chết có thể chào tạm biệt lần cũng tệ, trước đây hại ngươi bị đối xử lạnh nhạt ở Bách Thảo Viên, đều là ta đúng, hy vọng ngươi tha lỗi cho ta. Nghe lời của Trình Hữu Minh, Chỉ Ly hơi thay đổi sắc mặt, trong mắt lên chút tình cảm ấm áp, cười nhạt : - Chuyện kia lại thể trách ngươi, ngươi hà tất gì cứ để ở trong lòng. - Chỉ cần ngươi trách ta,vậy ta an tâm rồi. Trình Hữu Minh thở phào nhỡm, vẻ mặt buông lỏng ít, nhưng mà chất độc hành hạ làm lại chau mày, hình như mỗi giây đều rất thống khổ. Mộ Chỉ Ly duỗi tay ra cái, viên đan dược lại xuất ở trong tay của nàng, sau đó liền để cho Trình Hữu Minh ăn vào. Ai ngờ Trình Hữu Minh lại giữ lấy tay của nàng, mỉm cười : - cần lãng phí đan dược cho ta, lúc trước mọi người cũng thử qua đan dược rồi, đều có tác dụng gì cả. - Vậy là đan dược các ngươi vô cụng, cũng có nghĩa là đan dược của ta vô dụng, ngươi nên biết y thuật của ta tệ! Mộ Chỉ Ly cười yếu ớt , vẻ mặt bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy yên tâm vô cùng. Trinh Hữu Minh sững người, nhìn Mộ Chỉ Ly nhưng cũng có gì thêm, mãi đến lúc Mộ Chỉ Ly đem đan dược bỏ vào trong miệng của mới có phản ứng lại. Nhưng mà, sau khi có phản ứng trong mắt cũng lên vẻ kinh ngạc vô cùng. Bởi vì ràng có thể cảm nhận được sau khi đan dược này tiến vào trong người loại cảm giác đau đớn kia dần dần giảm xuống. Loại biến đổi này cảm nhận được rất ràng, lúc trước đau nhức vô cùng làm thể nào chịu đựng được, bây giờ cả người đều tốt lên ít. Mộ Chỉ Ly kéo tay Trình Hữu Minh giúp bắt mạch, quan sát tình hình độc tố trong người . Kể từ lúc giúp Sở Lê Hiên giải độc lấy chất độc này đem về nghiên cứu, lúc này mới chế tạo ra được thuốc giải. Thấy chất độc trong người Trình Hữu Minh từ từ hóa giải từng chút, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng thoải mái hơn mấy phần. Tất cả đều như nàng dự đoán, loại thuốc giải độc này hiệu quả tốt. Lúc Mộ Chỉ Ly giúp Trình Hữu Minh giải độc, những người khác cũng chú ý đến tình cảnh bên này. Khi bọn họ thấy những vết xanh tím mặt Trình Hữu Minh dần dần biến mất laoaj tức nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt cũng lên mấy phần hỏa nhiêt. Trước đây bọn họ cũng sử dụng mọi cách có thể dùng, ngay cả đệ tử Vạn Đan Các cũng có cách. Tuy là mọi người chưa , nhưng trong lòng cũng nghĩ là có cách nào sống được, nhưng đột nhiên Mộ Chỉ Ly xuất lại có cách. Ánh mắt Đỗ Vũ Phàm vẫn luôn tập trung nhìn Mộ Chỉ Ly, nhìn từng động tác của nàng, trong lòng khỏi hồi tưởng lại màn trước khi nàng rời khỏi. Trước đây nàng với Trình Hữu Minh, nếu như sau này có cơ hội nàng hậu báo! Mà màn trước mắt lại chứng minh cho lời trước đây của nàng. Mãi lúc sau, Trình Hữu Minh mở mắt, khuôn mặt tuấn lên vẻ mừng rỡ vô cùng, kích động : - Mộ nương, cảm ơn ngươi, ta sao. Mộ Chỉ Ly mỉm cười: - có gì là tốt rồi, mọi chuyện trong Huyết sắc địa ngục nên cẩn thận, ta trước. Sau này có duyên gặp lại. Sau khi rời khỏi Huyết sắc địa ngục, nàng ra bên ngoài, Trình Hữu Minh quay về Thiên Môn, tin rằng cơ hội gặp lại rất ít. Nghe Mộ Chỉ Ly , trong lòng Trình Hữu Minh cũng có chút cảm động. muốn cái gì đó nhưng lại phát ra là thể nên lời. cũng tin Mộ Chỉ Ly thực có liên quan với môn phái ma đạo, từ lúc bọn họ sống chung cùng trao đổi với nhau, nhìn ra được những nghi hoặc của Mộ Chỉ Ly, vậy tuyệt đối phải là giả vờ. Nhưng quan điểm của nhiều người như vậy mình cũng thể thay đổi, huống chi nếu như nàng vẫn là đệ tử của Thiên Môn, đến lúc đó trưởng lão Sất Trá Điện hỏi tới cũng rất khó ăn . Mộ Chỉ Ly đứng lên, bước chân ưu nhã hướng về phía trước lên trong tầm mắt của mọi người, bước chân linh hoạt, những người khác ở trong mắt của nàng cũng giống như là người trong suốt vậy. Nhưng mà, lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị rời từng đạo thanh truyền vào trong tai của nàng!
Q.5 - Chương 97: Vơ vét của cải - Mộ Chỉ Ly, cứu... cứu chúng ta ! - Ta muốn chết, xin ngươi hãy mau cứu ta! - Chỉ cần ngươi bằng lòng cứu ta dù ngươi bảo ta làm cái gì ta cũng làm! Từng tiếng khẩn cần truyền vào trong tai của Mộ Chỉ Ly, thậm chí có người còn níu kéo váy của nàng. Bởi vì trúng độc khí lực còn, nên bọn họ cách nào đứng dậy, chỉ có thể làm như thế. Trước đây người nào cũng kiêu căng hống hách, khuôn mặt lúc nào cũng vui sướng hả hê, nhưng tại bọn họ đều tạm nhân nhượng vì lợi ích trước mắt, quay trở lại cầu xin người mà lúc trước bọn họ muốn giết như chó vẩy đuôi chờ xương vậy. Nhìn thấy hình ảnh này, khóe miệng Mộ Chỉ Ly tự chủ được mà nở nụ cười châm chọc. gương mặt trắng như tuyết của Kiều Tuyết Vi tràn đầy vẻ khẩn thiết, trong hốc mắt ửng đỏ tràn đầy sợ hãi chết chóc, nghẹn ngào hô: - Mộ Chỉ Ly, trước kia đều là ta sai, ta ngay cả súc sinh cũng bằng, cầu xin ngươi cứu ta! Ta còn chưa muốn chết, muốn chết đâu hu hu... Đỗ Vũ Phàm có phần bất đắc dĩ, trong đáy mắt lại có thêm khinh thường, khinh thường hành động của bọn đệ tử này. Ngay cả chút cốt khí mà bọn chúng cũng có, đem ra so sánh thân ảnh thuần khiết luôn đứng yên bất động kia ngược lại đáng ca tụng hơn. Hề Phi Dương đem tất cả mọi biểu cảm mặt của Mộ Chỉ Ly thu hết vào trong đáy mắt, cũng chưa từng mở miệng cầu xin. Mặc dù biết Mộ Chỉ Ly có dính dáng gì đến Ma môn phái hay , nhưng biết Mộ Chỉ Ly đúng là nữu tử trọng tình trọng nghĩa. Nàng trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng lạnh lùng tàn nhẫn. Trình Hữu Minh đối tốt với nàng cho nên nàng mới báo ơn; ngược lại mọi người đối với nàng thờ ơ nàng mắt điếc tai ngơ với những lời cầu xin của mọi người. Bước chân của Mộ Chỉ Ly cũng có dừng lại, sắc mặt nàng thờ ơ lãnh đạm, đôi mắt đen nhánh yên tỉnh sâu thẳm như nước hồ thu chưa từng dâng lên nửa điểm rung động. Nàng thong thả qua mọi người, nàng làm như nhìn thấy tất cả bọn họ bị độc tố giày vò. Nàng phải là đấng cứu thế, đối với bọn họ nàng dậu đổ bìm leo tốt lắm rồi, về phần cứu bọn họ nàng có có tâm tình rỗi rãnh đó. Nếu phải nàng muốn chính diện đối địch với Thiên Môn hoặc nàng sớm giết chết tất cả bọn họ; hoặc là bị nàng bắt vào căn cứ bí mật lâu rồi. Bởi vì môn chủ Thiên Môn, bởi vì giữa hai nơi có mối liên hệ, bởi vì Tử Thắm từng căn dặn nàng cho nên cuối cùng nàng làm vậy. Nàng có kiên trì của mình, cho nên ở Huyết Sắc Địa Ngục này, nàng cùng với Thiên Môn chính là nước sông với nước giếng có liên hệ gì với nhau. Mọi người thấy mình cầu xin mà Mộ Chỉ Ly hề có chút cảm động kềm được mà quay sang cầu xin Trình Hữu Minh. Từ thái độ của Mộ Chỉ Ly, bọn họ có thể nhìn ra được nàng coi trọng Trình Hữu Minh, chỉ cần Trình Hữu Minh mở miệng có lẽ bọn họ có con đường sống. - Trình Hữu Minh, ngươi giúp đỡ chúng ta tay , cầu xin Mộ Chỉ Ly giúp chúng ta giải độc ! Nếu tất cả chúng ta đều chết mất! - như thế nào chúng ta cũng là đồng môn sư huynh đệ, chúng ta lại sống chung với nhau nhiều ngày như vậy, ngươi cũng thể thấy chết mà cứu được. - Trình Hữu Minh, chúng ta dù sao cũng là người cùng chung tiểu đội, chẳng lẽ người đành lòng nhìn chúng ta chết sao? Mọi người vây quanh Trình Hữu Minh, từng lời từng lời như tiếng ông ông của ruồi nhặng liên tục truyền vào trong tai của , khiến nhịn được mà nhíu mày. Nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc cực kỳ đau khổ kia gương mặt tuấn tú của Trình Hữu Minh xuất chút vẻ khổ sở, lúng túng biết phải làm sao. Hai người Đỗ Vũ Phàm cùng với Hề Phi Dương vẫn chưa hề mở miệng, mặc dù đau nhức kia khiến sắc mặt bọn họ tái nhợt, mồ hôi liên tục rơi xuống, thấm ướt quần áo, nhưng bọn họ vẫn chịu khuất phục. Ở trong đám người này, Mộ Chỉ Ly chỉ bội phục hai người bọn họ, từ người những người khác, nàng chỉ có thể nhìn thấy tính cách đáng ghê tởm mà thôi. - Mộ nương! Nếu như có thể nàng hãy giúp tay được ? Trình Hữu Minh hướng về thân ảnh màu trắng thuần khiết thong thả bước kia . Bước chân của Mộ Chỉ Ly hơi dừng lại chút, lãnh đạm xoay đầu lại, nhìn vẻ khổ sở cùng với đôi mắt chứa khẩn cầu của Trình Hữu Minh, trong lòng chợt xuất kế sách! nụ cười tươi rói tao nhã như hoa sen, nở rộ gương mặt tinh xảo của Mộ Chỉ Ly, giống hệt như bản thân của nàng vậy, dáng vẻ ngạo nghễ như vậy, thanh nhã như vậy, lại vừa rung động lòng người như vậy. Song, lời của Mộ Chỉ Ly lại làm cho người khác rùng mình. - Muốn ta cứu các ngươi cũng được, hãy đem túi càn khôn của các ngươi giao ra đây ta lập tức cứu các ngươi mạng. Mọi người khẽ run, sắc mặt nhanh chóng biến hóa, hai tay tự chủ được mà đặt ở túi càn khôn. Ở trong này riêng gì thu hoạch ở Huyết Sắc Địa Ngục, còn có tài nguyên tu luyện mà bọn họ tích góp mấy năm qua, vẫn chưa nỡ dùng, hôm nay bọn họ phải giao ra sao? Tích góp trong nhiều năm như vậy, bất cứ người nào cũng bỏ được, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, bầu khí có vẻ yên ắng khác thường. - Mộ Chỉ Ly! Cứu người mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ, sao ngươi có thể đưa ra điều kiện khắc nghiệt như vậy? Nơi đáy mắt Mộ Chỉ Ly lộ ra vẻ trào phúng. - Ta có ép buộc các ngươi đáp ứng, đồng ý làm, coi như ta chưa gì. Sắc mặt Bách Lý Yến biến sắc, nàng ta chỉ cảm thấy chậu nước lạnh đổ xuống lạnh thấu tim. Nàng quên là bây giờ bọn họ căn bản có tư cách đứng ở trước mặt Mộ Chỉ Ly kêu gào. Hôm nay, Mộ Chỉ Ly chính là tên đao phủ mà bọn họ chính là cá nằm thớt, Mộ Chỉ Ly trực tiếp chém giết bọn họ coi như nhân từ lắm rồi. Ánh mắt của Mộ Chỉ Ly đảo qua tất cả mọi người, giọng lạnh nhạt như nước vang lên: - Nếu như ai muốn vậy ta đây. Dứt lời, Mộ Chỉ Ly lần nữa bước . Lúc này, đạo thanh trầm thấp xen lẫn kiên định truyền vào trong tai của Mộ Chỉ Ly: - Ta cần! Giọng này vô cùng vang dội mà cũng đầy khí phách, mọi người nghe được rất ràng. Mọi người nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía người chuyện. Bọn họ chỉ thấy Hề Phi Dương giơ tay phải lên cao, khuôn mặt tuấn sáng chói, vết bầm xanh tím cũng ảnh hưởng đến vẻ khôi ngô của , đôi mắt đen như nước sơn, lóe lên ánh sáng lấp lánh. Hề Phi Dương lên tiếng lần thứ hai: - Ta cần. đưa tay lấy túi càn khôn treo bên hông xuống, ném tới Mộ Chỉ Ly. Hành động của dứt khoát mà nhanh nhẹn, tựa hồ hề có nửa điểm do dự nào. Mộ Chỉ Ly nhận lấy túi càn khôn, dùng linh thức đảo qua liền biết đây chính là tất cả tài sản của Hề Phi Dương hề giả, số lượng huyết hạt tinh cùng với tinh thạch hề ít, có thể tài sản của cũng khá phong phú. Sau khi nhận lấy túi càn khôn, Mộ Chỉ Ly hai lời liền đem cái bình sứ ném về phía Hề Phi Dương. Hề Phi Dương nhanh chóng tiếp nhận, mở nắp bình sứ trắng ra, viên đan dược đỏ ửng no đủ nằm ở trong đó. Hề Phi Dương đổ dan dược ra, hề do dự chút nào mà trực tiếp đem nuốt vào. Hành động như thế chứng minh rất tin tưởng Mộ Chỉ Ly. Hề Phi Dương nhắm mắt, bắt đầu quá trình giải độc. Người thứ hai mở miệng chính là Đỗ Vũ Phàm, trực tiếp đem hai túi càn khôn đưa cho Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly túi càn người bọn dĩ nhiên là tất cả túi càn khôn, ở điểm này, cũng phải là kẻ dối trá. Mộ Chỉ Ly nâng mắt lên, liếc mắt nhìn Đỗ Vũ Phàm cái sâu, ánh mắt vô cùng phức tạp, thản nhiên : - Ta cứu ngươi ngươi có thể đảm bảo thời gian ở Huyết Sắc Địa Ngục, chúng ta có thể nước giếng phạm nước sông ? Nghe vậy, Đỗ Vũ Phàm cũng rơi vào trầm mặc, trong con ngươi lóng lánh như viên kim cương màu đen thoáng xẹt qua vẻ chần chờ, sau đó lập tức gật đầu : - Có thể. Mộ Chỉ Ly cầu như thế cũng hề quá đáng, nếu như sau khi bọn họ tiếp nhận chữa trị của Mộ Chỉ Ly, sau này lại động thủ với Mộ Chỉ Ly, vậy hành động của bọn họ chẳng khác nào thổ phỉ. Thấy Đỗ Vũ Phàm đồng ý, Mộ Chỉ Ly cũng chần chờ nữa, liền đem cái bình sứ ném cho Đỗ Vũ Phàm: - Bất luận ngươi có tin hay ta cũng muốn ta cùng với Ma môn phái hề có bất kỳ mối liên hệ gì, đương nhiên tại chuyện này cũng còn quan trọng nữa rồi. Giọng của Mộ Chỉ Ly vô cùng lạnh lẽo. Sắc mặt của Đỗ Vũ Phàm thoáng ngập ngừng, khi nghe được giọng lạnh như băng kia, chẳng biết tại sao mà có loại cảm giác buồn phiền, chẳng lẽ mình làm sai sao? Vậy tại sao Mộ Chỉ Ly lại thân mật với Sở Lê Hiên như vậy? thể nghĩ ra... Khi Đỗ Vũ Phàm dùng đan dược, mọi người nhìn thấy những vết bầm xanh tím mặt Hề Phi Dương dần dần biến mất, mà sắc mặt cũng khá hơn lúc trước rất nhiều. Như vậy có thể thấy được đan dược giải độc mà vừa rồi Mộ Chỉ Ly đưa cho Hề Phi Dương phải là đồ giả, mà thực có hiệu quả! Hai mắt của mọi người nhất thời sáng lên, cho dù bảo bối có quý giá thế nào nữa, nếu mạng còn cũng thể hưởng dụng được. Lựa chọn giữa túi càn khôn và tính mạng rất dễ, chẳng qua mọi người chỉ hơi phân vân chả biết quyết định thế nào thôi. Nhưng khi có Hề Phi Dương cùng với Đỗ Vũ Phàm làm đầu tàu mọi người lập tức nhào tới Mộ Chỉ Ly, la to: - Ta cũng muốn! Ta đổi! Mộ Chỉ Ly chìa tay ra thu từng cái từng cái túi càn khôn, mặt của nàng nở nụ cười hài lòng, loại thủ đoạn vơ vét của cải này cũng hề tệ. Những dược liệu cần để luyện nên đan dược giải độc cũng hề phức tạp, nhưng viên đan dược lại có thể đổi lại nhiều tài nguyên tu luyện như vậy quả thực là quá hời rồi! Giờ khắc này, tất cả những chuyện vui trong lòng của Mộ Chỉ Ly đều biến mất, có những tài nguyên tu luyện này, bọn họ ít nhất có thể kiên trì được đoạn thời gian. Xảo Xảo vốn nhàn nhã ngồi vai Mộ Chỉ Ly, giờ lại rất bận rộn, nó ngừng quét mắt quan sát mỗi người, nếu như có người nào muốn chết dám cất giấu túi càn khôn nó nhất định tố giác với Mộ Chỉ Ly. Cứ như thế, có con cá nào lọt lưới cả! Ngoại trừ đan dược giải độc của Hề Phi Dương và Đỗ Vũ Phàm ra nàng đều thêm vào chút nguyên liệu vào trong đan dược giải độc của những người khác. Những người này là loại người gió chiều nào theo chiều ấy, khi nàng giải độc cho bọn họ xong chắc chắn bọn họ nổi lên ý tưởng gì đó với mình, cho nên nàng bỏ thêm chút thuốc mê vào, khiến bọn họ cần thời gian dài hơn mới khôi phục lại như bình thường. Lòng người vốn vô cùng khó lường, thể phòng ngừa được. Đám người Hàn Dĩnh Nhi nhìn thấy từ trung rơi xuống rất nhiều túi càn khôn mặt bọn họ lần nữa lên vẻ vô cùng kinh ngạc. - Tẩu tẩu làm gì? Tẩu ấy mới từ căn cứ bí mật ra lại lấy được nhiều túi càn khôn như vậy, phải là tẩu ấy làm chuyện nguy hiểm gì chứ? Hàn Dĩnh Nhi nhíu mày, gương mặt tuyết trắng tràn đầy vẻ lo âu. Bạch Thừa Duẫn trầm mặc, trong đôi ngươi cơ trí thoáng xuất vẻ suy tư, giọng trầm thấp mà hùng hồn truyền ra: - Chắc đâu, dựa vào kinh nghiệm chuyện lần trước, muội muội hành động tính toán như vậy nữa đâu. Muội thấy thuốc giải độc giảm bớt từng chút từng chút sao? Nghe được lời nhắc nhở của Bạch Thừa Duẫn, Hàn Dĩnh Nhi chợt hiểu ra: - Huynh là tẩu tẩu lấy đan dược giải độc đổi lấy những túi càn khôn này sao? Trong con ngươi đen trắng ràng của Mộ Hàn Mặc tràn đầy đầy ý cười, : - Chỉ Ly tỷ quả nhiên phải là người tầm thường, lấy thủ đoạn này để vơ vét của cải cũng quá mạnh mẽ Trong thời gian ngắn, gần như tất cả mọi người đều dùng túi càn khôn của mình đổi lấy đan dược giải độc của Mộ Chỉ Ly, duy chỉ có hai người Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi là có. Cũng phải là các nàng muốn mà là Mộ Chỉ Ly đồng ý. Nhìn sắc mặt mọi người dần dần khôi phục lại như cũ, Bách Lý Yến cùng với Kiều Tuyết Vi cũng vô cùng khẩn thiết, Kiều Tuyết Vi vội hỏi: - Mộ Chỉ Ly! Ta đem túi càn cho ngươi, ngươi hãy cho ta viên đan dược giải độc ! Lúc này, Kiều Tuyết Vi vô cùng hối hận, trước đây vì sao nàng ta lại đối phó với Mộ Chỉ Ly chứ? Bây giờ tính mạnh của mình nằm trong tay của Mộ Chỉ Ly, nếu như Mộ Chỉ Ly cho nàng ta thuốc giải độc bản thân mình chết là cái chắc! Nàng cảm nhận được rất ràng độc tố bắt đầu thắm vào lục phủ ngũ tạng của nàng rồi, bao lâu nữa nàng phải chết! Vẻ mặt của Mộ Chỉ Ly hề thay đổi, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt của Kiều Tuyết Vi, giọng lạnh giá vang lên: - Chuyện của hai người các ngươi các ngươi tự giải quyết , chẳng phải y thuật của Bách Lý Yến tinh diệu sao, ta làm sao có thể so sánh được. Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, nhìn những người khác : - Mọi chuyện xong, tạm biệt! Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly dứt khoát xoay người, bước nhanh rời khỏi. Lúc này, Bách Lý Yến vô cùng luống cuống, nàng biết Mộ Chỉ Ly dối, vội vàng nhào đến trước mặt của Mộ Chỉ Ly, ôm lấy chân của của nàng, : - Mộ Chỉ Ly, trước kia ta đắc tội ngươi, ngươi đại nhân đại lượng chấp tiểu nhân, xin ngươi hãy cứu ta ! Trong đáy mắt của Mộ Chỉ Ly lên vẻ chán ghét, hai mắt nàng lạnh như băng ngàn năm, lạnh lùng : - Ta rồi đừng để ta lặp lại lần thứ hai! Chân phải Mộ Chỉ Ly đột nhiên dùng sức tránh thoát bàn tay của Bách Lý Yến, thèm để ý tới lời gào thét của hai người bọn họ mà nhanh chóng rời khỏi. Nàng vốn dự định lấy thủ cấp của hai người, bây giờ xem ra cần phải tốn công như vậy nữa, cứ để cho bọn họ tự chết là được. Đối với người đắc tội nàng nàng cũng có dư lòng tốt mà cứu giúp, dù cho túi càn khôn của bọn họ có nhiều tài nguyên thế nào nàng cũng hề động tâm. Mọi người thấy thân ảnh Mộ Chỉ Ly rời , trong lòng đều thoáng xuất vẻ bùi ngùi. Hành động của Mộ Chỉ Ly có gì đáng trách, đổi lại là bọn họ bọn họ cũng làm như vậy, bọn họ cũng cứu hai người Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi. Tuy rằng trong lòng mọi người rất xúc động nhưng ai lên tiếng cả. Giờ khắc này, thân ảnh màu trắng thuần khiết kia khắc sâu vào trong đầu của mọi người, sợ là thời gian rất lâu cũng quên được. Nếu như bọn họ vu oan cho nàng, như vậy nàng mới là người chịu đựng đau khổ nhiều nhất... Lúc Bách Lý Yến và Kiều Tuyết Vi nhìn thấy thân ảnh của Mộ Chỉ Ly hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hai tay cũng vô lực rũ xuống, trong đôi mắt ngấn nước tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Mộ Chỉ Ly rời khỏi cũng mang tất cả hy vọng của bọn họ, bọn họ còn cơ hội sống sót nữa rồi. Chẳng qua tất cả những việc này đều là do bọn họ gieo gió gặt bảo thôi. Nếu như thời gian có thể quay trở lại lần bọn họ nhất định làm như vậy, chỉ là chuyện đời có hai chữ "Nếu như".... Sau khi rời khỏi, Mộ Chỉ Ly tiếp tục vào chỗ sâu trong Huyết Sắc Địa Ngục, giữa đôi mày của nàng vốn nhíu chặc giờ giãn ra. Lời của Đỗ Vũ Phàm có thể tin cậy được, nếu như đáp ứng ở Huyết Sắc Địa Ngục này, bọn họ có bất cứ quan hệ nào, cho dù có chạm mặt cũng nảy sinh xung đột nữa. - Hàn Mặc, Thừa Duẫn ca, hai người đem tất cả những đồ đạc trong túi càn khôn phân chia ra , sau đó đem phát cho mỗi tu luyện giả chút tài nguyên tu luyện. Mộ Chỉ Ly truyền vào căn cứ bí mật. Tất cả đều nghe lời nàng mà bắt đầu tu luyện, nếu như đem chút tài nguyên giao cho bọn họ cũng có thể khiến cho bọn họ càng thêm yên lòng. Nàng muốn nhanh chóng khiến cho thực lực của bọn họ tăng lên, sau này bọn họ nhất định là vương bài hữu dụng trong tay nàng! Cuộc sống ở căn cứ bí mật cứ thế mà qua , mỗi ngày Mộ Chỉ Ly đều ở Huyết Sắc Địa Ngục chém giết Huyết Nhân Hạt, mà trong quá trình giao chiến cùng với Huyết Nhân Hạt thực lực của nàng cũng tăng lên. Đúng như những gì nàng dự đoán, thực lực bộc phát của những con Huyết Nhân Hạt ở chỗ sâu trong Huyết Sắc Địa Ngục rất mạnh mẽ. Lúc này những con Huyết Nhân Hạt nho còn thấy nữa, toàn là những con Huyết Nhân Hạt to lớn. May là nàng có dược tề giải độc nên cũng gặp vấn đề quá lớn. Còn về những tu luyện giả khác cũng có may mắn như Mộ Chỉ Ly, sau khi bị nhiễm độc tố này chỉ có con đường chết. Chính bởi vì điểm này mà Mộ Chỉ Ly nảy sinh ý định làm ăn buôn bán. Ngoài ra điều kiện để đổi hiển nhiên là túi càn khôn, dưới uy hiếp liên quan đến tính mạng túi càn khôn có vẻ còn quan trọng nữa. Có những tu luyện giả bị thương nhưng vì muốn bảo đảm mạng sống của chính mình lấy túi càn khôn ra đổi lấy dược tề giải độc. Dần dần, danh tiếng của Mộ Chỉ Ly cũng truyền ra khắp nơi, ở Huyết Sắc Địa Ngục này, nàng là tu luyện giả trung lập thuộc bất cứ phe phái nào, bất luận là ma đạo hay là chính đạo đều dám có xung đột chính diện với nàng. Môn phái ma đạo đều biết Mộ Chỉ Ly còn là đệ tử Thiên Môn, chắc chắn sau khi lịch luyện kết thúc nàng cũng trở về Thiên Môn, cho nên bọn họ cũng có thái độ thù địch với Mộ Chỉ Ly. Chẳng qua có ít người xấu sau lưng Thiên Môn, ngờ bọn họ lại đem đệ tử xuất sắc như vậy trục xuất ra ngoài, là vô cùng ngu xuẩn mà. Đối với cái mũ chụp mang danh ngu xuẩn này, đám người Đỗ Vũ Phàm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đội vào mà thôi. thực tế, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy mình làm chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Bởi vì việc bán đan dược cũng chỉ hai lần nên đan dược giải độc của Mộ Chỉ Ly cũng bắt đầu được niêm yết giá, thậm chí ngoài đan dược giải độc còn những loại đan dược khác được lấy ra bán, cho nên đối với tu luyện giả mà Mộ Chỉ Ly là người vừa đáng lại vừa đáng trách. Từ chỗ của Mộ Chỉ Ly, bọn họ có thể lấy được rất nhiều thứ tốt, gần như là muốn thứ gì Mộ Chỉ Ly cũng có thể lấy ra được, đây đúng là việc hết sức kỳ quái, mà khi gặp được Mộ Chỉ Ly cũng có nghĩa là túi càn khôn của bọn họ bị rút mất rất nhiều. Sở dĩ là muốn thứ gì Mộ Chỉ Ly cũng có thể lấy ra được là vì bởi vì nàng thông qua căn cứ bí mật ra ngoài mua đồ, sau đó quay trở về bán cho những người khác. Việc thường xuyên qua lại này khiến nàng kiếm được rất nhiều tinh thạch! phải là có người nghĩ tới việc đem Mộ Chỉ Ly trói lại, nhưng Mộ Chỉ Ly luôn có cách trốn thoát! Cộng thêm áp chế của những môn phái khác, mọi người dần dần sinh ra loại ăn ý ngầm, ngầm cho phép Mộ Chỉ Ly tồn tại. Mộ Chỉ Ly có bản lĩnh thần thông đến bực này, quả thực người bình thường thể nào so được! Chẳng qua là bọn họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn thể nghĩ ra nguyên nhân nên ở trong mắt bọn họ, Mộ Chỉ Ly càng ngày càng trở nên huyền bí! ngày nọ, Mộ Chỉ Ly đến phía trước bỗng nhiên cảm nhận được xa xa truyền đến động tĩnh to lớn, trong mắt khỏi lên vẻ nghi hoặc, nàng thầm đến phía trước điều tra xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Động tĩnh bực này giống như hai môn phái giao chiến với nhau!
Q.5 - Chương 98: Huyết Nhân Hạt chúa Mộ Chỉ Ly tràn đầy nghi hoặc nên bước nhanh lên phía trước, sâu trong Huyết sắc địa ngục lại gặp được chuyện mà phải ở đâu cũng gặp được, đó là cái duyên rất lớn nên tất nhiên là nàng muốn bỏ qua. Nhưng lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy mọi chuyện trước mắt khuôn mặt bình tĩnh cũng lộ ra vẻ kinh hãi. Lúc này, đệ tử Thiên Ma Tông ở đây, bọn họ mỗi người cầm vũ khí, tới lui, trận địa sẵn sàng đón quân địch. Đối diện với bọn họ chính là con Huyết Nhân Hạt khổng lồ, Huyết Nhân Hạt này có thể là rất to lớn, nó đứng thẳng, bốn cặp chân cứng như sắt thép, đâm sâu vào mặt đất. Hạt vĩ (đuôi bọ cạp) của nó giống như cây cổ thụ ngàn năm vững chãi, bên ngoài được bao bọc màu đỏ như máu, phát ra nhiều ánh sáng kim loại. Chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra hạt vĩ kia rất mạnh, ánh sáng phản xạ dày đặc, khi bị nó đánh trúng căn bản là ngay cả giãy dụa cũng thể. Mộ Chỉ Ly ngửa đầu nhìn Huyết Nhân Hạt kia, nó cao chừng mười thước, thứ mà cao lớn đồ sộ như vậy khiến cho người ta thấy chấn động, thậm chí ngay cả lực phản kháng cũng có. Điểm khác nhau giữa Huyết Nhân Hạt mà bình thường với Huyết Nhân Hạt mà nàng phát ra chính là đôi mắt tràn đầy trí tuệ kia, nó muốn vượt qua cả linh trí bình thường rồi, nàng tin rằng Huyết Nhân Hạt này có tư duy. Huyết Nhân Hạt chúa! Đây là con Huyết Nhân Hạt ấn tượng nhất với Mộ Chỉ Ly. So với con Huyết Nhân Hạt trước mặt này những con Huyết Nhân Hạt trước chỉ có thể xem là những chú hề nhảy nhót, căn bản cần phải đặt cược gì cả. Nhưng sâu trong Huyết sắc địa ngục lại có con mạnh mẽ như vậy, cuối cùng là chỉ còn con hay là còn nhiều còn nhiều con bên trong đó nữa? Mộ Chỉ Ly nghĩ thầm trong đầu: Nếu như là tình huống thứ hai đúng là kinh khủng. Năng lượng trong Huyết sắc địa ngục này khiến người ta toát mồ hôi. Lúc này Hoàng Phổ Vân gặp được Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt vẫn lạnh lùng thể cảm xúc, có vẻ như với bộ dạng hờ hững kia hề bị ảnh hưởng gì cả. Mộ Chỉ Ly biết Hoàng Phổ Vân phải là hờ hững mà tính trước rất kĩ, hình như trời sinh ra là người đầy mưu kế phải. tỏ ra như vậy là vì sớm tính kế rồi, đối với tất cả mọi tình huống có thể gặp phải thấy sợ hãi vì trong lòng sớm có kế sách. Lòng dạ Hoàng Phổ Vân thâm sâu, nếu như cần thiết tốt nhất là nên tiếp xúc. Đây là đánh giá của Mộ Chỉ Ly. Lúc này, con Huyết Nhân Hạt chúa từ cao nhìn xuống đám người Mộ Chỉ Ly, nước dãi của nó giọt xuống, rơi xuống mắt đất tạo thành tiếng "xèo xèo", màu đỏ của đất cát bị ăn mòn . Đám người Hoàng Phổ Vân đứng cách Huyết Nhân Hạt chúa mấy chục thước nên tất nhiên là có chút sợ hãi. Mọi người đảo mắt qua Huyết Nhân Hạt chúa nhưng cũng chưa có hành động gì. Hai bên cứ đứng song song, khí giống như ngưng lại, ai dám ra tay. - Mộ nương. Hoàng Phổ Vân thản nhiên , xem như chào hỏi. Mộ Chỉ Ly đánh giá Huyết Nhân Hạt chúa trước mặt, nhíu mày: - Làm sao các ngươi tìm được Huyết Nhân Hạt này? - Bên ngoài nghe thấy động tĩnh nên đến đây là thấy rồi, ngờ là Huyết Nhân Hạt lại ra từ lòng đất. Hoàng Phổ Vân , trong giọng mang theo vẻ bất đắc dĩ. Con Huyết Nhân Hạt trước mặt này rất lớn, có lẽ giá trị của tất cả những con Huyết Nhân Hạt mà họ chém giết trước đó cũng bằng con này, ngay cả cũng nhìn thấy mà thèm. Nhưng với năng lực của con Huyết Nhân Hạt này người bình thường thế đối phó được, khi ra tay nhiều người trong bọn họ phải hy sinh, có khi là hơn phân nửa, mọi người ở xung quanh như hổ rình mồi nên bọn họ thể mạo hiểm như vậy được. Ầm! tiếng động lớn vang lên, mọi người lập tức giật mình. Chỉ thấy hạt vĩ của con Huyết Nhân Hạt kia hung hăng đánh xuống mặt đất, nhất thời mặt đất xuất cái hố lớn và sâu, còn hạt vĩ kia có gì khác thường. Mộ Chỉ Ly rùng mình, sức lực của Huyết Nhân Hạt chúa này có thể là khủng bố, nếu mình chống lại nó sợ là có cơ hội. Nàng cũng hiểu được vì sao đến tận bây giờ Thiên Ma Tông vẫn chưa ra tay, nhưng Huyết Nhân Hạt chúa này còn kiên nhẫn nữa, chắc chắc bao lâu nữa trận chiến này cũng bùng nổ thôi. - Mộ nương, có thể giúp tại hạ việc được ? Hoàng Phổ Vân sau khi im lặng đột nhiên mở miệng , trong đôi mắt đen kia có nhiều điểm lóe sáng, phảng nhất như những ngôi sao sáng lóa mắt. - Hoàng Phổ công tử cứ đừng ngại. Mộ Chỉ Ly lên tiếng trả lời, khuôn mặt trắng trong thuần khiết nở nụ cười. Hoàng Phổ Vân lúc trước cản người của Thiên Môn để nàng và Sở Lê Hiên chạy trốn, mặc dù mục đích của Hoàng Phổ Vân phải là cứu nàng nhưng nàng phải chịu ân tình đó. - Người của Thiên Ma Tông khó lòng ứng phó được với Huyết Nhân Hạt này, mong rằng Mộ nương đưa tin tức này ra ngoài. Hoàng Phổ Vân bình tĩnh, chậm rãi . Nghe vậy Mộ Chỉ Ly mỉm cười, gật đầu : - Ta hiểu, động tĩnh nơi này lớn như vậy, chắc chắc tu luyện giả của những môn phái khác chạy đến rất nhanh. Mộ Chỉ Ly xoay người , nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Huyết Nhân Hạt kia nhìn thấy Mộ Chỉ Ly rời hình như trong lòng thấy bất mãn nên cũng nổi nóng, ngay sau đó Huyết Nhân Hạt tấn công về phía đám người Hoàng Phổ Vân. Thiên lực rất lớn như gợn sóng khuếch tán ra, sức mạnh hỗn loạn và mãnh liệt, từng tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên. Mộ Chỉ Ly rời nghe thấy động tĩnh phía sau nên trong mắt lóe sáng, bước nhanh hơn vài phần. Gặp con Huyết Nhân Hạt lớn như vậy nàng cũng thấy nhiệt huyết dâng lên. Dù sao vừa nhìn qua là biết Huyết Nhân Hạt đó bình thường, nếu giết nó Huyết hạt tinh kia nhất định là vô cùng quý giá. Nhưng với món hời hấp dẫn ấy nàng cũng để nó lấn át lý trí. Thực lực của Huyết Nhân Hạt này mạnh hơn rất nhiều so với tu luyện giả Hóa thân cảnh, ngay cả Hoàng Phổ Vân cũng dẫn theo người của Thiên Ma Tông có thể thấy là tự tin lắm, tuy nhiên cũng có thể đục nước béo cò được. Lúc Mộ Chỉ Ly trở lại có nhiều môn phái chạy đến đây. Mộ Chỉ Ly chỉ đơn giản là phát được con Huyết Nhân Hạt chúa, đệ tử Thiên Ma Tông đánh nhau với nó. Mộ Chỉ Ly để lộ cảm xúc của mình, chỉ kể lại mọi chuyện và để mọi người về phía trước. Tuy nhiên tất cả mọi người cam lòng chạy trốn và bỏ lại lợi ích trước mặt, Mộ Chỉ Ly tin rằng khi cho mọi người biết được tin tức nhất định họ chạy đến. Lúc Hoàng Phổ Vân nhìn thấy mình Mộ Chỉ Ly quay về cũng kinh ngạc lắm, biết Mộ Chỉ Ly là làm được. gì mà tiếp tục chiến đấu với Huyết Nhân Hạt, trong tình huống này mà lời cảm ơn với Mộ Chỉ Ly mà bị người khác nghe được bất luận với ai đều có lợi. Mộ Chỉ Ly chỉ im lặng đứng nhiên chư vị đệ tử Thiên Ma Tông đánh nhau với Huyết Nhân Hạt. Hơn mười người vây xung quanh Huyết Nhân Hạt, ngừng tấn công, chỉ là đòn tấn công của bọn họ căn bản phá được phòng ngự của Huyết Nhân Hạt, còn khi bị Huyết Nhân Hạt đánh trúng bản thân liền bị trọng thương. Lúc hai bên giao chiến phía sau cũng truyền đến nhiều tiếng bước chân nhốn nháo, Mộ Chỉ Ly khẽ cười, đệ tử của những môn phái khác chạy đến. Lúc chư vị đệ tử kia nhìn thấy Huyết Nhân Hạt kia khuôn mặt đều lên choáng váng. - Trời ơi, lại có con Huyết Nhân Hạt lớn như vậy sao? - Khí tức như vậy còn mạnh hơn cả Hóa thân cảnh, làm sao mà Thiên Ma Tông phát ra được quái vật lớn này vậy? - Nếu giết được nó Huyết hạt tinh có giá trị bao nhiêu đây? Tiếng cảm khái, bàng hoàng, ngỡ ngàng liên tục vang lên, Huyết Nhân Hạt khổng lồ như vậy đúng là chưa từng nhìn thấy bao giờ, vậy nên trong lúc nhất thời ai động thủ, tất cả đều đứng bên nhìn người của Thiên Ma Tông đánh nhau với Huyết Nhân Hạt kia. Ngồi đợi ngư ông đắc lợi, đây chắc chắn là điều mọi người rất thích. Tuy nhiên với người đầy tính toán như Hoàng Phổ Vân để cho mọi người được ngồi mát ăn bát vàng đâu, kẻ chuyên gây ra tai họa để cho mọi người bo bo giữ mình được. Trong thời gian ngắn ngủi, đệ tử của sáu môn phái tề tụ, nhưng lần này mục tiêu của họ chỉ có , đó là giết được Huyết Nhân Hạt này. Giờ khác này Huyết Nhân Hạt chúa vị mấy trăm người vây quanh, từng đòn tấn công mạnh mẽ và tuyệt đẹp như bông hoa nở rộ người. Khả năng phòng ngự của nó rất lớn nhưng bị công kích như vậy cũng tránh khỏi bị thương, nhất thời nó càng thêm nóng nảy, sức mạnh bùng phát hơn. Trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên ngừng, mặt đất thi thể ngày càng nhiều. Mộ Chỉ Ly vẫn chưa ra tay, trong trường hợp đánh nhau tác chiến tập thể như vậy mình nàng ra tay cũng là quá yếu, cho dù ra tay mà chiếm được chút ưu thế thù chi bằng cứ đứng bên mà nhìn. người Huyết Nhân Hạt chúa xuất vết rách, máu tươi ngừng chảy ra, hơi thở thô bạo cũng bao phủ khắp cơ thể nó. - Grào...... Đột nhiên Huyết Nhân Hạt chúa phát ra tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó hạt vĩ to lớn của nó quét ngang qua, còn bốn cặp chân hung hăng đâm vào lòng đất. thanh bén nhọn truyền từ trong miệng ra, thanh đó mơ hồ mang theo oai phong khiến cho mọi người chợt dừng tay. Lông mày Mộ Chỉ Ly dựng đứng lên, trong lòng dâng lên dự cảm, hình như có chuyện tốt sắp xảy ra. Tầm mắt của nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào Huyết Nhân Hạt chúa, chắc hẳn động tác vừa rồi của nó có thâm ý. Chỉ trong phút chốc do dự mà đột nhiên mọi người nghe thấy bốn phía truyền lại tiếng động ầm ầm, và tiếng động này cũng hề xa lạ với bọn họ, ràng là tiếng động do Huyết Nhân Hạt truyền đến. So với trước đây tiếng động này dường như được truyền ra từ bốn phương tám hướng, tiếng động dày đặc đến nỗi làm cho da đầu mọi người run lên, số lượng này vượt xa tính toán của họ. Tim Mộ Chỉ Ly đập mạnh, dường như là sinh mệnh bị uy hiếp rất lớn, thậm chí nàng có thể nghe được tiếng tim mình đập. Bàn tay trắng nõn duỗi ra, Vị ương kiếm xuất hiên trong tay, nắm chặt kếm Mộ Chỉ Ly cảm thấy bớt lo lắng hơn. Trong tình thế bị vây quanh bốn phía này bây giờ muốn thoát ra ngoài cũng được. Tuy nhiên lúc mọi người đảo mắt qua để nhìn rốt cuộc là cái vừa nhìn thấy mọi người đều rét run lên...