(Xuyên không) Y THỦ CHE THIÊN - Mộ Anh Lạc (5Quyển)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 69: Trồng Hoa Vi Thảo
      Mộ Chỉ Ly quan tâm đến Mạc Linh San, hướng về phía dược điền tới.

      Thấy Mộ Chỉ Ly cứ như vậy mà rời , Mạc Linh San tức điên lên, hét to:

      - Ngươi đứng lại đó cho ta!

      Nhưng mà Mộ Chỉ Ly lại để ý tới lời của Mạc Linh San. biết là vị thiên kim tiểu thư này từ đâu tới mà tính nết tiểu thư lại ra thể nghi ngờ gì nữa. Sau khi tiếp xúc thế này Mộ Chỉ Ly cũng có thể nhìn ra được tính nết của Mạc Linh San.

      Tuy là ta rất kiêu ngạo nhưng từ đôi mắt ta lại có thể nhìn ra được nàng là người đơn giản, cho nên thái độ hoặc là lời của nàng là do người khác mà bị ảnh hưởng. Nhưng mà ở Thiên Môn của Chủ thế giới lại còn có người ngây thơ như vậy thực là hiếm thấy.

      Loại người để bụng này, cho dễ nghe là ngây thơ, khó nghe chút chính là ngu xuẩn! Mộ Chỉ Ly nàng cũng có thời gian an nhàn thoải mái để làm cho nàng ta biết được thế nào là thói đời cay nghiệt.

      Mạc Linh San kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Mộ Chỉ Ly rời , mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ. Ở tại Bách Thảo viên này chưa từng có ai dám nể mặt , biết Mộ Chỉ Ly này rốt cuộc là có biết là ai hay ?

      Lúc Mộ Chỉ Ly tới dược điền bất ngờ phát Tử Di cũng ở dược điền, nàng ta còn vẫy tay cười với nàng nữa chứ! Trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt ra dao động, nhưng sắc mặt lại rất hờ hững, giống như chưa thấy dáng vẻ tươi cười của Tử Di vậy.

      - Chỉ Ly, hôm nay tỷ tới đây hơi trễ đấy, muội chờ tỷ cũng được lúc lâu rồi.

      Tử Di cười .

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lên tiếng :

      - Muội tới đây làm gì?

      - Muội tới giúp tỷ mà, mình tỷ chăm sóc cả dược điền này rất buồn chán đó, dù sao muội cũng bận mà.

      Tử Di chuyện dĩ nhiên.

      - Tỷ chỉ cần chăm sóc mảnh dược điền mà thôi, so với muội mà tỷ cũng bận rộn lắm đâu.

      Mộ Chỉ Ly thản nhiên . Ở trong viện Lưu Ly này chỉ có mình nàng là phải chăm sóc mảnh dược điền, còn những người khác ít nhất cũng cần phải chăm sóc tới hai mảnh dược điền, cho nên nàng mới chính là người thư thả nhất trong viện Lưu Ly.

      Khóe miệng Tử Di lau ra nụ cười tươi tắn, xinh đẹp tựa như hoa tử la lan vậy, :

      - Muội cũng chỉ cần chăm sóc hai mảnh dược điền mà thôi, Trầm Hướng Thiên giúp muội tay nữa nên tỷ cần lo lắng.

      Nghe Tử Di , Mộ Chỉ Ly cũng thêm gì, chỉ cúi đầu lo chăm sóc dược thảo. Tử Di có thể tùy thích giúp hay giúp, dù sao nàng cũng biết là dù có muốn đuổi Tử Di Tử Di cũng . Nàng cũng muốn nổi giận, làm mọi chuyện ầm ĩ cả lên, cứ để xem thử xem rốt cuộc mục đích của Tử Di là gì.

      Lúc hai người chăm sóc dược điền, Mạc Linh San lại xuất trước mặt Mộ Chỉ Ly, tức giận nhìn Mộ Chỉ Ly khom người chăm sóc dược điền, :

      - Này, ta còn chưa xong, ai cho rời ?

      Mộ Chỉ Ly hơi ngẩng mặt lên, ánh mắt bình thản, khóe miệng lau ra nụ cười như có như .

      - Thế nào? Chẳng lẽ cũng muốn giúp ta chăm sóc dược điền?

      - Ta mới có cái suy nghĩ muốn giúp chăm sóc dược điền. Rốt cuộc có khả năng trồng hoa vi thảo hay ?

      Mạc Linh San lên tiếng hỏi. Nếu phải bà bà bắt nàng tới nàng tuyệt đối tới. chuyện với Mộ Chỉ Ly này thực là rất khó khăn.

      - Ta rồi. Ta trồng, nhưng cũng muốn trồng. Mặc dù ta biết là người của viện nào, nhưng nếu như có khả năng ra lệnh cho ta ta coi như có gì cả. Ta chỉ làm những gì thuộc về bổn phận của ta mà thôi, đối với những chuyện khác, có hứng thú.

      Mộ Chỉ Ly lạnh lùng . Mấy loại chuyện liên quan đến mình, nàng tuyệt đối làm.

      Nhìn dáng vẻ hờ hững của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San cảm thấy cơn tức của mình dâng lên tới não, nàng ta dựa vào cái gì mà có vẻ mặt này với chứ? Thực đáng ghét mà! Nghĩ tới đây, Mạc Linh San nhịn được rút thanh Bội Kiếm bên hông ra, thiên lực trong cơ thể dũng xuất trong nháy mắt, trường kiếm bất ngờ đánh úp về phía Mộ Chỉ Ly.

      Cảm nhận được kiếm khí bén nhọn, đáy mắt Mộ Chỉ Ly lau vụt ra hàn, thân pháp lúc lúc khẽ động, cả người liền biến mất tại chỗ.

      kiếm của Mạc Linh San hung hăng đâm vào lồng ngực Mộ Chỉ Ly, trong tích tắc đáy mắt khỏi lên kinh ngạc. vốn muốn dạy dỗ Mộ Chỉ Ly chút nhưng lại ngờ rằng nàng ta lại tránh khỏi kiếm của nàng. Trong lúc nhất thời, trong lòng cảm thấy rất hốt hoảng.

      giây sau, Mộ Chỉ Ly đột nhiên biến mất ngay trước mặt , giây sau lại có cánh tay khác bóp lấy cổ nàng, còn có cả lời lạnh như băng truyền vào tai nàng:

      - Nếu như ngươi muốn chết, ta khuyên ngươi bây giờ hãy cút khỏi đây ngay, nếu tự gánh lấy hậu quả!

      Mạc Linh San chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, trán ngừng rin ra mồ hôi lạnh, Mộ Chỉ Ly thực quá kinh khủng. còn chưa phát ra được chuyện gì xảy ra nàng ta xuất sau lưng nàng, thân pháp kiêm chức này thực quá kinh khủng.

      riêng gì Mạc Linh San, ngay cả Tử Di đứng bên cạnh cũng thấy được cảnh này, trong mắt cũng lên vẻ sợ hãi tột độ. Cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua Mộ Chỉ Ly động thủ, ngờ vừa động thủ lại mạnh mẽ như thế!

      cũng tuyệt đối biết làm sao mà Mộ Chỉ Ly lại biến mất được!

      Thực lực của Mạc Linh San cũng tệ, ngờ vừa đối mặt liền bị Mộ Chỉ Ly chế trụ. Quả thực, lần Vô Tận thí luyện này chiêu mộ được rất nhiều đệ tử có thực lực rất mạnh.

      - Hừ, có bản lĩnh ngươi giết ta !

      Mạc Linh San phục, tiếp:

      - Giết ta, ngươi cũng thể nào có kết cục tốt.

      Ở Bách Thảo viên, chưa từng có người nào dám đối xử với nàng như vậy, hành động như vậy cùng với việc tự đâm đầu vào chỗ chết là khác gì cả.

      Mộ Chỉ Ly cong môi lau ra nụ cười lạnh lùng đáng sợ, trong con ngươi có hơi lên chút ý tứ nguy hiểm:

      - Ngươi cho là ta dám? Cho dù kết quả của ta thế nào trước lúc này, ngươi cũng hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

      Nàng cũng phải là cố ý hù dọa gì cả, từ trước tới nay chỉ có người khác lo lắng nàng giết họ, vẫn chưa có người nào dám uy hiếp nàng dám giết người. Ở trong quan niệm của nàng, tuyệt đối có dám hay , chỉ có muốn hay mà thôi.

      Nghe Mộ Chỉ Ly rất nghiêm túc, giống như đùa giỡn, Mạc Linh San có chút luống cuống. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với này chứ, vậy mà nàng ta lại để ý chút nào đến thân phận của , lẽ nào nàng ta thực lo lắng sao?

      Đúng lúc này, giọng già nua bất ngờ truyền tới tai ba người:

      - Tiểu nương thu tay lại , là ta sai khiến nó tới, là do Linh San đắc tội với trước, nhưng biết là lần này ngươi có nể mặt của lão già cổ hủ này mà tha lỗi cho nó hay ?

      Tinh thần Mộ Chỉ Ly chấn động, trong mắt lên dao động nồng nặc. Người bất ngờ xuất trước mặt nàng chính là lão bà bà mà hôm qua thấy qua, nhưng hôm qua nàng lại tuyệt nhiên có cảm giác được là thực lực của lão bà bà lại mạnh mẽ như vậy.

      Tuy rằng miệng bà bà nàng bỏ qua cho Linh San nhưng trước đó phong tỏa toàn thân của nàng rồi, cản bản là nàng thể động đậy. Nàng hoài nghi chút nào nữa, chỉ cần lão bà bà trước mặt muốn giết nàng, đó quả thực là chuyện quá đơn giản.

      Nhưng mà cho dù là như vậy nàng cũng lo lắng. Bởi vì nàng còn có con ái chủ bài mà người khác có, lúc chém chết nàng nàng có thể vào trong trụ sở bí mật, nàng cũng tin là lão bà bà này lại có thể vào trụ sở bí mật để tìm nàng.

      Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Mộ Chỉ Ly lên vô số suy nghĩ, cuối cùng vẫn là buông lỏng cánh tay bóp cổ Mạc Linh Linh rồi quay lại nhìn về phía lão bà bà.

      - biết các hạ là … ?

      Mộ Chỉ Ly hỏi rất đúng mực, nhìn thẳng vào trong mắt Cổ Ngữ Dung mà có chút sợ hãi.

      Thấy biểu của Mộ Chỉ Ly, Cổ Ngữ Dung cũng khiếp sợ trước can đảm của nàng. Trước màn kinh sợ thế này chỉ có hai người bọn họ có thể hiểu được, đổi thành người bình thường sớm kinh sợ vì sợ bà bà trách tội bọn họ, còn bé trước mặt lại có chút lo lắng gì.

      ra nàng ta là con nghé mới sanh biết sợ cọp hay là vẫn còn có con át chủ bài chưa lật ra? Theo bà ta, loại khả năng thứ hai cao hơn ...

      - Ta tên là Cổ Ngữ Dung, rất nhiều người ở Bách Thảo viên gọi ta là Cổ Lão Thái. Nhưng mà sợ là bây giờ người trong Bách thảo viên biết ta còn nhiều nữa.

      Bà bà bế quan rất nhiều năm, nhưng mà phần lớn những người tu luyện trong viện Lưu Ly lại tới mười mấy năm hiển nhiên biết được tên tuổi của bà bà rồi.

      nghi ngờ chút nào nữa, dĩ nhiên Mộ Chỉ Ly cũng biết. Có hơi hành lễ chút, trong giọng cũng có phần cung kính, :

      - Gặp Cổ lão thái đây, biết là bà bà tìm ta có chuyện gì ?

      Tùy là Cổ Ngữ Dung cũng ra thân phận của bà nhưng Mộ Chỉ Ly cũng tự biết là thân phận của bà bà hề đơn giản, nếu tính tình Mạc Linh San cũng có kiêu căng, ngạo mạn như vậy. có thực lực mạnh tuyệt nhiên thể nào làm được điều này, nhưng mà bà bà tìm nàng có mục đích gì khó .

      Thấy được cảnh giác trong mắt Mộ Chỉ Ly, Cổ Ngữ Dung cười nhạt:

      - Ta đối với ngươi cũng có dụng ý xấu, nhưng mà nghe ngươi đối với kỹ thuật trồng trọt rất có nghiên cứu. Nhiều năm qua ta tìm ít người trồng hoa vi thảo nhưng cũng cách nào thành công được cả, cho nên muốn hỏi ngươi thử xem có thể trồng được hay mà thôi.

      Lúc này, Mạc Linh San cũng lập tức giãy giụa ra khỏi khống chế của Mộ Chỉ Ly, chạy ngay tới bên cạnh Cổ Ngữ Dung, miệng lẩm bẩm:

      - Bà bà, vừa rồi ta nhất định muốn giết con!

      Cổ Ngữ Dung liếc Mạc Linh San cái, :

      - Nếu phải do con động thủ trước nàng ấy cũng làm như vậy. Lỗi của con, con còn người khác phải hay sao? Ta dạy con như thế này hả?

      Thấy vẻ mặt Cổ Ngữ Dung nghiêm túc, Mạc Linh San rụt đầu lại. vẫn luôn biết bà bà rất thương , nhưng lúc bà bà tức giận đó cũng phải chuyện giỡn. Nàng cũng rất lo lắng là bà bà tức giận.

      - Đứa Linh San này ra rất đơn thuần, rất dễ dàng bị người khác lừa gạt. nương hãy nể mặt lão già cổ hủ này mà đừng so đo với nó nữa!

      Cổ Ngữ Dung chậm rãi, nhàng, ánh mắt hiền hòa nhìn Mộ Chỉ Ly.

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, :

      - Nếu tiền bối như vậy ta hiển nhiên thù hằn gì nữa.

      Mạc Linh San đúng là rất vô lễ, nhưng nàng cũng có để bụng làm gì.

      - biết là ngươi có trồng hoa vi thảo được ?

      Cổ Ngữ Dung hỏi lại lần nữa. Những năm gần đây bà bà rất voi trọng hoa vi thảo, nếu như có thể trồng được hoa vi thảo để luyện chế đan dược bà bà cần vấn đề của những năm gần đây được giải quyết rồi.

      Mộ Chỉ Ly cũng nhìn thấy được trông đợi trong mắt Cổ Ngữ Dung, chậm rãi :

      - Ta biết cách trồng hoa vi thảo, nhưng ta lại chưa từng trồng qua, có điều tôi nghĩ, hẳn là có vấn đề quan trọng nào đó sao?

      Trong mắt Cổ Ngữ Dung lên vẻ vui mừng, vui vẻ :

      - thế có ? Vậy lão già cổ hũ ta phải làm phiền tiểu nương trồng giúp ta phen rồi, biết có được hay ?

      Mộ Chỉ Ly có hơi nhíu mày, nhìn Cổ Ngữ Dung :

      - Ta có lợi ích gì sao?

      - Bà bà để cho ngươi làm giúp chuyện là phúc khí của ngươi rồi, còn dám đòi hỏi hay sao?

      Mạc Linh Sang cao giọng hơn mấy phần, có vẻ tin tưởng mà hỏi lại.

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 70: Huyết sắc địa ngục
      Vừa nghe thấy giọng của Mạc Linh San, Cổ Ngữ Dung nhịn được, nhíu mày :

      - Linh San à! Thời gian qua, lúc ta bế quan, tính tình của con thay đổi rất nhiều, rốt cuộc là ai dạy con ngang tàng xấc xược như vậy?

      Lúc này, vẻ thương trong mắt Cổ Ngữ Dung thay đổi, bà rất nuông chiều Linh San, nếu Linh San chỉ phạm chút lỗi ngược lại cũng sao, nhưng tại tính tình Linh San còn giống như lúc xưa nữa. Mặc dù tuổi nó còn nhít gì nữa, nhưng hành động lại luôn lỗ mãng như vậy, xem ra lúc trước bà nuông chiều Linh San như thế sai lầm, sau này bà tuyệt đối tiếp tục sai lầm như thế nữa.

      Nghe Cổ Ngữ Dung khiển trách mình, Mạc Linh San cúi đầu, lí nhí:

      - Bà bà à! Con chỉ là....

      - Đừng ở đó chỉ là! Bắt đầu từ hôm nay, con hãy ở lại Lưu Ly Viện cùng với những đệ tử khác phụ trách việc chăm sóc dược thảo, con còn bất cứ quyền lợi nào khác nữa, có nghe hay ?

      Cổ Ngữ Dung lớn tiếng , tuổi tác của bộ xương già bà còn nữa rồi, bà cũng biết mình còn sống được bao nhiêu năm nữa.

      Với tính tình hôm nay của Mạc Linh San, về sau biết là nó đắc tội bao nhiêu người. Nếu có ngày bà cưỡi hạc về tây thiên, chỉ sợ có mình che chở nha đầu này có thể yên ổn sống được bao lâu đây?

      Lần này, Mạc Linh San luống cuống, vội hỏi:

      - Bà bà à! Linh San biết sai rồi, sau này con dám nữa đâu, người đừng cách chức Linh San mà!

      - Ta con thế nào và con làm gì? Nếu có bất cứ lời dị nghị nào khác nữa, ta đuổi con đến nơi vắng vẻ hơn!

      Giọng lạnh như băng ngàn năm truyền vào tai của Mạc Linh San, sắc mặt nàng ta nhất thời trắng bệch.

      Dù thế nào nàng ta cũng ngờ bà bà hiền từ của mình lại vì xa lạ mà đối xử với mình như thế, nàng ta lại càng căm hận Mộ Chỉ Ly hơn! Mạc Linh San dùng ánh mắt hung tợn nhìn Mộ Chỉ Ly, thầm :

      - Sau này, nếu có cơ hội, ta nhất định khiến cho Mộ Chỉ Ly ngươi trả giá lớn!

      Mộ Chỉ Ly cũng vô cùng ngạc nhiên, từ thái độ của Cổ Ngữ Dung đối với Mạc Linh San lúc trước, nàng có thể nhìn ra được Cổ Ngữ Dung cực kỳ sủng ái Mạc Linh San, nhưng quyết định tại của bà ta có chút kỳ quái. Cùng lúc đó, nàng cũng cảm nhận được ánh mắt chất chứa nghìn vạn thanh đao của mạc Linh San nhìn chằm chằm mình, nhưng nàng chả thèm quan tâm đến.

      - Mấy ngày nữa chính là thời gian Thiên Phái đến Huyết Sắc Địa Ngục lịch lãm, nếu như ngươi có thể giúp ta trồng được Hoa Vi Thảo trong danh sách lần này có thêm ngươi, thế nào?

      Cổ Ngữ Dung chậm rãi .

      Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, cho tới tận bây giờ, nàng cũng chưa từng nghe qua về Huyết Sắc Địa Ngục, tuy nhiên nhìn dáng vẻ của Cổ Ngữ Dung chỗ này chắc chắc tệ, bằng bà ta cũng ung dung dùng nó làm điều kiện trao đổi như vậy.

      Vừa đúng lúc, mấy ngày nay nàng vẫn luôn tìm cơ hội rời khỏi Thiên Môn, mà vừa vặn cơ hội này cũng tệ. Mộ Chỉ Ly do dự lúc rồi gật đầu ưng thuận:

      - Ta đáp ứng bà.

      Khóe miệng Cổ Ngữ Dung khẽ nhấc lên nụ cười, chợt lấy ra tấm lệnh bài, giao cho Mộ Chỉ Ly, sau đó :

      - Nếu ngươi có thể thành công trồng được Hoa Vi Thảo hãy cầm ngọc bội này đến Nguyệt Minh Viện tìm ta là được. Ta cần ngươi trồng đến trưởng thành, mà chỉ cần ngươi trồng thành công mầm non có thể đến tìm ta. tháng sau chính là ngày Huyết Sắc lịch lãm, ngươi hãy nắm chắc thời gian.

      Nhìn ngọc bội trong tay, trong ánh mắt Mộ Chỉ Ly lên vẻ kiên định, gật đầu đáp:

      - Bà yên tâm , ta nhất định trồng được.

      Có căn cứ bí mật, đừng tháng, chỉ cần thời gian ngày, nàng cũng có thể trồng ra được.

      Nhìn dáng vẻ tự tin của Mộ Chỉ Ly, trong ánh mắt Cổ Ngữ Dung lên vẻ vui mừng, chợt quay sang Mạc Linh San, :

      - Con ở Ngọc Lưu Ly Viện xử lý công việc tốt, nếu như xảy ra bất cứ chuyện gì, ta ra mặt giúp con dàn xếp nữa.

      Dứt lời, Cổ Ngữ Dung liền xoay người rời khỏi, thèm để ý đến Mạc Linh San nữa.

      Mạc Linh San nhìn theo bóng lưng của Cổ Ngữ Dung, hai viền mắt có hơi phiếm hồng, sớm biết có kết quả như thế lúc trước nàng tuyệt đối làm vậy! còn che chở của bà bà, cuộc sống sau này của nàng nhất định rất khổ sở.

      - Mộ Chỉ Ly! Tất cả đều tại ngươi!

      Mạc Linh San tức giận .

      Mộ Chỉ Ly liếc nhìn Mạc Linh San cái, giọng vô cùng bình thản:

      - Bây giờ, thân phận của ngươi cao hơn ta, nếu như lúc trước ta đối với ngươi có chỗ kiêng dè tình huống tại chính là chút kiêng dè cũng có. Tự ngươi hãy nghĩ cho kỹ càng xem mình phải làm như thế nào !

      Nghe ra ý tứ đe dọa trong lời của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San chợt ngẩn ra, nàng ta chỉ có thể nổi giận đùng đùng rời . Với địa vị cùng với thực lực bây giờ của nàng, quả thực là chưa đủ tư cách đấu với Mộ Chỉ Ly.

      Đợi sau khi Mạc Linh San rời khỏi, lúc này Tử Di mới lên tiếng:

      - Chỉ Ly à! Huyết Sắc Địa Ngục đó phải là nơi người bình thường có thể đến được, nghe đâu đệ tử gia nhập Thiên Môn chưa tới mười năm căn bản được phép , tỷ chỉ mới tới đây chưa đến năm lại có cơ hội đến đấy, tỷ nhất định phải quý trọng!

      - Hả?

      Mộ Chỉ Ly hơi nhíu mày, :

      - Muội biết tin tức về Huyết Sắc địa ngục à?

      Tử Di khẽ gật đầu, :

      - Đó là chuyện đương nhiên, Huyết Sắc Địa Ngục thế nhưng là nơi lịch lãm cực kỳ nổi danh ở Bồng Lai Bí Cảnh, chỉ có những đệ tử bài danh trước năm của Ma Môn Phái mới có thể vào, tổng cộng có hơn mười môn phái. Có thể tiến vào trong đó đều là người có thực lực siêu phàm, chỉ có điều Huyết Sắc Địa Ngục này ra nguy hiểm trùng trùng, có đó là nơi thập tử nhất sinh cũng hề quá đáng.

      - Nếu là thập tử nhất sinh tại sao lại có nhiều người vào như vậy chứ?

      Mộ Chỉ Ly nghi ngờ hỏi, biết là trong Huyết Sắc Địa Ngục kia có chỗ tốt gì?

      - Đó là bởi vì người nào có thể từ Huyết Sắc Địa Ngục trở về địa vị trong môn phái của người đó được nâng lên rất cao, ngay cả đãi ngộ cũng tăng lên rất nhiều. Sau khi trở về nhất định cần phải xử lý dược điền, ngoài ra địa vị cao hơn rất nhiều so với Đồng Mẫn Nhi!

      Tử Di dừng chút, chợt cười xán lạn :

      - muội cũng hiểu biết về Huyết Sắc Địa Ngục này nhiều lắm, muội cũng biết chút gì về tình hình cụ thể bên trong đó, những thông tin này muội cũng chỉ nghe người ta mà thôi.

      - Những tin tức này của muội cũng giúp tỷ rất nhiều rồi, đa tạ muội!

      Mộ Chỉ Ly , cho dù cuối cùng nguyên nhân Tử Di thân thiết với nàng là có mục đích hay tin tức này quả rất quan trọng với nàng.

      mặt Tử Di xuất nụ cười rạng rỡ, vừa đơn giản vừa thuần khiết, :

      - cần cảm tạ muội, tỷ vừa đến Thiên Môn nên biết, nhưng những người khác đều biết, cho nên đây cũng tính là giúp đỡ gì cả.

      Mộ Chỉ Ly cười nhạt, cũng tiếp nữa.

      Sau khi trở lại phòng, việc trước tiên là Mộ Chỉ Ly tiến vào căn cứ bí mật, bắt đầu trồng Hoa Vi Thảo. Nàng mơ hồ đoán được nguyên nhân Cổ Ngữ Dung khẩn cấp muốn có được Hoa Vi Thảo. Từ dáng dấp của bà ấy, nàng có thể nhìn ra được tuổi của bà rất lớn, chắc chắn sắp gặp phải đại nạn, mà đây cũng chính là cơ hội duy nhất của nàng.

      Hàn Như Liệt cùng Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền.

      - Ly nhi à! Hôm nay, huynh nghe chấp Bách Thảo Điền dùng mọi cách làm khó dễ muội phải ?

      Thời điểm nghe được chuyện này, chỉ cảm thấy cơn tức giận dâng trào tới cổ, quả thực là đáng ghét đến cực điểm mà!

      - có việc gì, muội ở Lưu Ly Điện vô cùng tốt.

      Mộ Chỉ Ly , nàng muốn Hàn Như Liệt vì nàng mà lo lắng yên.

      - Còn có việc gì à! Huynh nghe tất cả rồi, hay là muội đến Chế Giáp Đường của bọn huynh , thế nào?

      Hàn Như Liệt lo lắng . mình Chỉ Ly ở Bách Thảo Điền khiến vô cùng lo lắng.

      Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng chăm sóc xong dược điền, nàng đến bên cạnh Hàn Như Liệt, hai tay vòng lên cổ của Hàn Như Liệt, miệng hơi cong lên, :

      - Liệt! Tình cảm yếu đuối như vậy giống huynh chút nào cả, chút chuyện này muội có thể ứng phó được mà, huynh cần lo lắng đâu. Phải biết rằng trước đây, muội cũng là cung chủ của Thiên Môn đấy, nếu như chút chuyện lặt vặt này cũng xử lý được, vậy còn có tư cách gì mà liều mạng chứ?

      Hàn Như Liệt vươn hai tay ôm chặt lấy hông của Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ ra nụ cười tà mị, :

      - Vi phu lo lắng cho nương tử được sao? Nếu nương tử có thể đến Chế Giáp Phường vi phu cũng cần phải ôm nổi khổ tương tư nữa rồi!

      - Huynh bớt lắm mồm !

      Mộ Chỉ Ly mỉm cười mắng.

      - Đúng rồi, hôm nay xảy ra chuyện!

      - Chuyện gì?

      - Hôm nay, vị bà bà đến nhờ muội trồng Hoa Vi Thảo, khi trồng thành công muội có thể đến Huyết Sắc Địa Ngục lịch lãm.

      Mộ Chỉ Ly lời giản dị, ý sâu xa , về phần chuyện của Mạc Linh San nàng trực tiếp bỏ qua.

      - Huyết Sắc Địa Ngục?

      Hàn Như Liệt kinh ngạc , đôi mắt hẹp dài nhất thời mở to vài phần, vội vàng :

      - Huyết Sắc Địa Ngục phải là chỗ mà người bình thường có thể đến được, huynh nghe chỉ có những đệ tử gia nhập Thiên Môn mười năm mới được phép đến đó, muội lại có thể đến đó sao?

      - Muội cũng biết nhiều thông tin về Huyết Sắc Địa Ngục, chờ sau khi muội thăm dò xong, lúc đó muội cho huynh biết.

      Hàn Như Liệt thốt lên:

      - Huynh nghe rất nhiều người đều tranh nhau danh ngạch đến Huyết Sắc Địa Ngục, nơi này chắc hẳn tệ, nhưng nương tử chắc chắn có thể trồng được Hoa Vi Thảo này chứ?

      Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nở nụ cười thản nhiên, :

      - Đó là đương nhiên, thiên hạ này, có dược thảo nào mà muội trồng được!

      Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt kìm lòng đặng muốn hôn lên bờ môi ngọt ngào của Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly vươn tay chặn đôi môi mỏng của Hàn Như Liệt lại, thẹn thùng :

      - Huynh cho rằng nơi này chỉ có hai chúng ta sao? Nếu bị bọn người Dĩnh Nhi thấy được làm sao? Huynh muốn muội bị cười nhạo hả?

      - Chẳng phải là vi phu cũng bị cười nhạo sao?

      Hàn Như Liệt cợt nhả .

      - Đó giống nhau, da mặt của huynh dày như vậy, chẳng phải huynh thừa nhận huynh là tên vô lại sao? Sao có thể so sánh với muội được chứ?

      Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm , cho đến bây giờ, lần đầu tiên nàng gặp được người da mặt dày như Hàn Như Liệt vậy!

      - Đó là do nương tử huynh mặt dày nên huynh mới nhận, đổi thành người khác huynh chắc chắn rất tức giận.

      Hàn Như Liệt chậm rãi , gương mặt tuấn mỹ vẫn giữ nụ cười tà mị như cũ, tiếp:

      - Nếu nương tử thẹn thùng như vậy chúng ta đến nơi khác có người !

      - Này!

      Mộ Chỉ Ly vội vàng lên tiếng.

      Nhưng mà Hàn Như Liệt cũng để ý tới lời của Mộ Chỉ Ly, trực tiếp ôm Mộ Chỉ Ly vào trong ngực, đến hướng cung điện của bọn họ....

      Gương mặt hoàn mỹ của Mộ Chỉ Ly càng thêm phiếm hồng, trong đáy mắt cũng lên vẻ hờn dỗi, ngón tay trắng ngần của nàng bấm lên gò má của Hàn Như Liệt, thỏ thẻ:

      - biết là huynh làm sao luyện đến da mặt dày như vậy nữa?

      Nghe vậy, Hàn Như Liệt cười xấu xa :

      - Nương tử à! Vi phu vẫn còn rất nhiều bãn lãnh chưa thi triển ra, kế tiếp vi phu nhất định cho nương tử mở rộng tầm mắt!

      - Huynh biết xấu hổ!

      Mộ Chỉ Ly cong môi mắng.

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 71: Đối sách
      Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Mộ Chỉ Ly cũng có gì khác thường, nhưng thỉnh thoảng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt u lạnh lẽo chiếu lên lưng mình, thể nghi ngờ, ngoài Mạc Linh San người này còn có thể là ai chứ?

      Đối với lần này, Mộ Chỉ Ly lại làm như nhìn thấy, căn bản thèm để vào mắt. Vì ngại thực lực của Mộ Chỉ Ly nên Mạc Linh Sang cũng dám có hành động gì với Mộ Chỉ Ly, thời gian này có thể là cuộc sống của nàng vẫn yên ổn vô .

      Mỗi ngày, lúc Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền, đều có tử di giúp nàng tay. Tử Di dường như cảm giác được vẻ thờ ơ của Mộ Chỉ Ly. ngày kia, lúc Mộ Chỉ Ly đến dược điền, Tử Di ở đó chờ nàng.

      Đối với Mộ Chỉ Ly, thân ảnh màu tím này dần dần trở thành thói quen, cùng chung sống ở nơi này thời gian, nàng cảm thấy Tử Di dường như cũng có ôm tâm tư phá hoại gì, dẫu sao muốn lấy lòng Đồng Mẫn Nhi cũng cần hao tâm tốn sức như thế.

      Lúc hai người chăm sóc dược điền, Trầm Hướng Thiên cũng bước nhanh đến. Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly gặp Trầm Hướng Thiên, từ khi trở về từ Mỏ Tinh Thạch, vẫn giống hệt lúc trước, phong độ hiên ngang, tác phong nhanh nhẹn.

      Nhưng mà lúc này, giữa đôi lông mày của nhíu chặt lại, bước nhanh đến cạnh dược điền, với Tử Di:

      - Tử Di à! Muội mau với huynh chuyến , dược điền của muội xảy ra vấn đề rồi.

      Nghe được lời của Trầm Hướng Thiên, Tử Di hoảng hốt ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi:

      - Dược điền xảy ra chuyện gì?

      - Tất cả Bách Mị Hoa bị chết khô, cũng biết là chuyện gì xảy ra nữa, nhìn hình dáng của chúng giống như là trúng độc vậy. Hôm qua, lúc huynh chăm sóc nó vẫn còn rất tốt; hôm nay, huynh mới vừa chuyến mà nó biến thành bộ dáng như vậy rồi.

      Trầm Hướng Thiên nhíu mày , trực giác cho biết chuyện này tuyệt đối phải là chuyện trùng hợp, nhất định là có người thầm giở trò.

      Bằng cho dù do ảnh hưởng của khí trời hay là những yếu tố khác chắc chắn thể nào khiến cho vườn Bách Hoa Mị trong đêm biến thành hình dạng như vậy được! Chẳng lẽ là mấy ngày nay, Tử Di đắc tội người nào?

      - Tại sao có thể như vậy?

      Tử Di trừng to hai mắt, hoảng hốt kêu lên, đối với vườn Bách Mị Hoa này, nàng phí hết năm tâm tư mới có thể trồng thành công, cách ngày thu hoạch cũng còn bao xa, bây giờ lại bị phá hủy toàn bộ?

      Tử Di vội vàng xoay đầu lại, với Mộ Chỉ Ly đứng ở bên:

      - Chỉ Ly à! Hôm nay muội thể giúp tỷ chăm sóc dược điền được, muội phải sang đó xem xét chút!

      Vừa dứt lời, Tử Di liền kéo Trầm Hướng Thiên nhanh chóng rời khỏi.

      Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng rời của Tử Di và Trầm Hướng Thiên, đáy mắt nổi lên tia rung động. Nàng đứng dậy, thở hơi dài, tựa hồ nàng đưa ra quyết định gì đó vậy, sau đó liền nhanh chóng bước theo phương hướng rời của Tử Di và Trầm Hướng Thiên.

      Lời của Trầm Hướng Thiên rất ràng, vườn Bách Hoa Mị ấy chắc chắn bị người khác làm hỏng. Chuyện này có phải cũng giống như chuyện của mình, cũng bị người khác ác ý phá hoại? Nếu như Tử Di là tâm muốn cùng mình làm bằng hữu, mà phải là người của Đồng Mẫn Nhi, vậy có phải là hành động mấy ngày nay của nàng khiến cho Đồng Mẫn Nhi tức giận, và ta sai người làm chuyện này cũng có gì lạ.

      Lúc Mộ Chỉ Ly đến dược điền của Tử Di trong mắt nàng cũng lên vẻ khiếp sợ. Số lượng Bách Mị Hoa trong vườn này nằm ngoài dự đoán của nàng, hai khối dược điền Bách Mị Hoa đều chết khô. Mà những đóa Bách Mị Hoa ràng sắp đến ngày thu hoạch rồi, nhưng chúng lại bị chết khô như vậy thực quá đáng tiếc.

      Tử Di tay chân luống cuống nhìn hai khối dược điền trước mặt, hốc mắt có chút phiếm hồng, giọng xen lẫn chút nghẹn ngào, :

      - Tại sao có thể như vậy chứ? Rốt cuộc là ai phá hủy dược điền của ta?

      Nhìn bộ dáng bối rối biết làm sao của Tử Di, trong mắt Trầm Hướng Thiên xẹt qua tia đau thương, lắc lư cánh tay của Tử Di, :

      - Tử Di à! Đừng buồn nữa, huynh nhất định giúp muội điều tra chuyện này!

      - Tra được cũng vô ích, còn kịp nữa rồi! Ngày mai, có trưởng lão đến đây kiểm tra tình hình sinh trưởng của dược thảo. tại, dược thảo biến thành bộ dáng như vậy, ngày mai muội lấy cái gì cho trưởng lão xem đây?

      Tử Di hoảng hốt , đôi mắt ngơ ngác biết làm sao như con nai con nhìn sang Trầm Hướng Thiên, sau đó chậm rãi ngồi chồm hổm dưới đất, cúi đầu, tiếp nữa.

      Trầm Hướng Thiên cũng phát giác đây là việc rất nan giản, rất dễ nhận thấy, trước kia, những người đó vẫn mực ra tay, bởi vì muốn nhìn thấy tình huống thảm hại vào ngày mai Tử Di . Nếu như bị trưởng lão phát lần này Tử Di tránh khỏi bị trách phạt.

      Sơ sơ cũng khoảng hai khối dược điền Bách Mị Hoa, nếu như số lượng nhiều như vậy còn có thể đến những nơi khác mượn cho đủ số, nhưng nhiều như vậy hiển nhiên là thể nào làm được rồi. cũng thể giương mắt đứng nhìn Tử Di chịu phạt, chuyện này nên làm như thế nào cho phải đây? Trầm Hướng Thiên nhíu mày, trưởng lão căn bản thể nào tin chuyện Tử Di bị người khác hảm hại. Những trưởng lão trong môn phái luôn chỉ nhìn kết quả mà xem xét đến quá trình, về điểm này lại rất ràng.

      Lúc này, Mộ Chỉ Ly vốn đứng cách đó xa, cũng đến bên cạnh Tử Di. Trầm Hướng Thiên ngước nhìn Mộ Chỉ Ly đứng trước mặt mình, vẻ mặt có chút phức tạp. cảm thấy sở dĩ Tử Di bị người khác đối đãi như thế là bởi vì nàng có quan hệ thân thiết với Mộ Chỉ Ly. Nhưng thực thể đổ mọi trách nhiệm trong chuyện này lên người Mộ Chỉ Ly được, bởi vì từ đầu tới cuối đều là Tử Di chủ động tiếp cận Mộ Chỉ Ly mà thôi.

      Mộ Chỉ Ly ngồi chồm hổm bên cạnh Tử Di. Nhận thấy bên cạnh có người đến gần, Tử Di chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này, hai tròng mắt linh động, sáng tỏ như ánh mặt trời ướt đẫm, chẳng qua là nàng quật cường cho nước mắt chảy xuống mà thôi.

      Nàng vẫn thể nào kiên cường được như Mộ Chỉ Ly, nhìn thấy tâm huyết của mình bị hủy hoại trong chốc lát như vậy trong lòng nàng có vô vàn khó chịu thể thốt thành lời. Nàng biết là rốt cuộc Mộ Chỉ Ly làm sao có thể chịu đựng tất cả những ủy khuất đó, hơn nữa nàng chỉ phẫn nộ chốc lát, sau đó lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ. Có lẽ cả đời này Tử Di - nàng cũng thể làm được chuyện đó.

      - Đừng đau lòng nữa, dù sao cũng là chuyện rồi, ông trời tuyệt đường con người, cho dù có khóc lóc cũng có người nào đồng cảm với muội cả!

      Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt , tuy giọng rất lạnh lùng, nhưng Tử Di lại có thể nghe được trong giọng của nàng có chút quan tâm.

      - Thế nhưng... Thế nhưng ngày mai trưởng lão đến, khi người thấy dược điền của muội chẳng phải là...

      Tử Di đứt quãng.

      Khóe miệng Mộ Chỉ Ly vẽ nên đường cong nhàn nhạt, :

      - Ngày mai, trưởng lão đến kiểm tra, cũng phải chỉ kiểm tra dược điền của muội, dược điền của tỷ phải cũng có chủng loại tốt sao? Huống chi, muội phải tin rằng, tình cũng phải do muội làm hỏng.

      Nghe vậy, Tử Di kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, biết vì sao ở tình huống như thế mà nàng vẫn có thể thản nhiên vậy, quả thực thể nào tưởng tượng nổi, chẳng lẽ nàng biết khi bị trách phạt, muốn trở về địa vị như bây giờ là chuyện hề dễ dàng sao?

      Mộ Chỉ Ly kéo Tử Di đứng lên, cười nhạt :

      - Muội có tin tỷ hay ?

      Tử di nhìn nụ cười tự tin môi Mộ Chỉ Ly, chẳng biết tại sao mà nàng liền bị lây vẻ tử tin của Mộ Chỉ Ly, kềm được mà gật đầu, :

      - Tin!

      Nghe câu trả lời của Tử Di, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc kia, nụ cười môi Mộ Chỉ Ly lại thêm sâu hơn. Tử Di như vậy rất dễ thương, sau đó :

      - Nếu như muội tin tưởng tỷ, vậy bây giờ đừng lo lắng chuyện dược điền nữa, trở về nghỉ ngơi tốt, đừng suy nghĩ bất cứ chuyện gì nữa. Ngày mai chắc chắn có vấn đề gì, được ?

      - Thế nhưng ... toàn bộ dược thảo trong dược điền của muội đều chết khô hết rồi!

      Tử Di nhíu mày .

      Mộ Chỉ Ly khoát tay :

      - Yên tâm , có việc gì đâu!

      Lúc này, Trầm Hướng Thiên cũng lên tiếng:

      - Tử Di à! Lần này, muội hãy nghe theo Mộ nương lần , về nghỉ ngơi tốt, tất cả chuyện còn lại cứ giao cho chúng ta.

      Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Mộ Chỉ Ly, cảm thấy Mộ Chỉ Ly chắc chắn có biện pháp, nếu nàng ta cũng tự tin như vậy.

      Tử Di nhìn Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Hướng Thiên đứng trước mặt, liên tục khuyên bảo mình, nàng khẽ gật đầu, sau đó để cho hai người đưa nàng trở về. thực tế, chỉ còn lại ngày, cho dù nàng có cố gắng thế nào nữa cũng thể thay đổi kết quả được, chi bằng cứ làm bất cứ chuyện gì cả.

      Đợi sau khi Tử Di trở về phòng, Mộ Chỉ Ly cùng với Trầm Hướng Thiên, hai người hẹn mà cùng đến nơi khác. Mộ Chỉ Ly nhìn Trầm Hướng Thiên đứng ở trước mặt, trong con ngươi tràn đầy vẻ cơ trí, :

      - Ngươi có biện pháp tra xét xem đến tột cùng là người phương nào gây nên ? Tuy rằng Lưu Ly Viện này có ít người nhắm vào ta, nhưng người nguyện ý làm việc cho Đồng Mẫn Nhi hẳn chỉ có mấy người.

      Trầm Hướng Thiên khẽ gật đầu:

      - Chuyện này cứ giao cho ta, rất nhanh ta tra ra được đến tột cùng là người phương nào gây nên thôi.

      Với địa vị của , làm được chuyện này cũng phải là việc khó khăn gì, ai dám thương tổn đến Tử Di của , chính là chống đối với !

      - Ngươi chỉ cần giúp ta tra ra việc này là được rồi.

      Mộ Chỉ Ly , xem ra ngày mai chắc chắn có trò hay để xem rồi...

      - Vậy còn dược điền của Tử Di thế nào? Những đóa Bách Mị Hoa đó hoàn toàn héo khô, thể nào cứu sống được nữa.

      Trầm Hướng Thiên nhíu mày , đây mới là điểm quan trọng nhất. Nếu như ngày mai có thể giải quyết được cái người hạ độc thủ kia chuyện dược thảo này cũng thể kéo dài được nữa.

      - Việc này cứ giao cho ta, ta để cho Tử Di xảy ra chuyện gì đâu.

      Mộ Chỉ Ly , mấy ngày nay Tử Di đối với nàng rất tốt, tất cả nàng đều thấy rất ràng. tại, Tử Di gặp chuyện mai, nàng hiển nhiên thể bỏ mặc Tử Di được. tín nhiệm còn phải chờ khoảng thời gian nữa, nhưng ít ra bây giờ nàng dần dần tin tưởng Tử Di.

      Trầm Hướng Thiên dùng ánh mắt sâu sắc quan sát Mộ Chỉ Ly, trong giọng mang theo ý dò xét.

      - Ngươi tin tưởng Tử Di?

      Từ miệng của Tử Di, biết Mộ Chỉ Ly vẫn luôn tin tưởng nàng, vì vậy đối với hành vi đột nhiên trợ giúp hôm nay của Mộ Chỉ Ly, cũng có chút ngờ vực.

      Mộ Chỉ Ly cười nhạt, mặt biểu chút cảm xúc nào, khiến Trầm Hướng Thiên nhìn ra suy nghĩ của nàng:

      - Ngươi cảm thấy ta chắc chắn phải tin tưởng sao?

      Ánh mắt Trầm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly chăm chú, tức giận :

      - Nàng đáng để ngươi tin tưởng.

      Cùng với giọng vừa vang lên của Trầm Hướng Thiên, nụ cười nơi khóe miệng của Mộ Chỉ Ly dần dần khuếch trương, nàng :

      - Như vậy đủ rồi, chúng ta cũng đều muốn Tử Di gặp chuyện may, ngươi hãy nhanh chóng tra xét xem cuối cùng là người phương nào gây nên chuyện này.

      - Dược điền kia....nhờ cả vào ngươi!

      Trầm Hướng Thiên trầm giọng , giọng có chút khàn khàn, ánh mắt cũng vô cùng tin tưởng.

      - Chuyện gì ta đáp ứng chắc chắn làm được, đừng lo.

      Trầm Hướng Thiên hề do dự, nhanh chóng rời khỏi. Bất luận là người nào dám động thủ với người con nhất định buông tha cho người ấy!

      Mộ Chỉ Ly cũng trở lại căn cứ bí mật, bắt đầu trồng Bách Mị Hoa trong dược điền. Tuy rằng trong dược điền cũng có ít Bách Mị Hoa nhưng tất cả Bách Mị Hoa trưởng thành đều bị nàng hái, số lượng giờ vẫn đủ hai khối dược điền, huống chi ngoại trừ Bách Mị Hoa của Tử Di, nàng cũng cần phải chuẩn bị đủ Băng Tâm Thảo cho mình nữa.

      Ngày mai, nàng tặng cho Đồng Mẫn Nhi ngạc nhiên lớn! Ma cao thước, đạo cao trượng, nàng muốn nhìn xem đến cuối cùng ai mới là ma?

      Hiệu suất làm việc của Trầm Hướng Thiên cũng tệ, đợi đến lúc chạng vạng tối, khi xuất trước mặt Mộ Chỉ Ly lần thứ hai, gương mặt tuấn mỹ của xuất vẻ cực kỳ tức giận. Trầm Hướng Thiên nhìn Mộ Chỉ Ly đứng trước mắt, :

      - Kẻ cố tình phá hủy dược điền chính là Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh của Lưu Ly Viện, dược điền của ngươi cũng bị bọn họ phá hủy.

      Sau khi nghe được lời của Trầm Hướng Thiên, sắc mặt của Mộ Chỉ Ly vẫn vô cùng bình thản, nàng đối với hai người này cũng hề có ấn tượng ấn tượng sâu sắc. Có lẽ ở toàn bộ Lưu Ly Viện này, ngoại trừ hai người nàng có ấn tượng là Tử Di và Mạc Linh San ra những người khác đều hề có ảnh hưởng gì với nàng.

      - Ta biết rồi!

      Giọng của Mộ Chỉ Ly vừa bình thản vừa lạnh lùng, trong con ngươi màu đen óng ánh thoáng xuất vẻ cơ trí hơn người.

      - Chuyện tiếp theo cứ giao cho ta xử lý, đợi ngày mai xem kết quả .

      Dứt lời, Mộ Chỉ Ly cũng để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Trầm Hướng Thiên, xoay người đến Lưu Ly Viện. Đây phải là nàng giả vờ thanh cao, mà là việc này nàng căn bản có biện pháp giải thích ràng, nàng cũng thể mình có tồn trữ rất nhiều dược thảo được. Cho nên điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ chính là cố làm ra vẻ thần bí.

      Trầm Hướng Thiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Mộ Chỉ Ly dần dần biến mất, ánh mắt có hơi biến đổi, nhưng bước chân cũng có vài phần buông lỏng hơn so với trước kia.

      Lúc này, Đồng Mẫn Nhi vẫn vô cùng đắc ý nghe lời cấp báo của Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phi Linh, sau khi nàng biết được chuyện trưởng lão đến đây thẩm tra, nàng ngay tức khắc vạch ra kế hoạch.

      Vốn nàng chỉ định đối phó với Mộ Chỉ Ly, nhưng lại thấy Tử Di thân cận với Mộ Chỉ Ly như vậy, ràng là nàng ta cố tình đối địch với nàng. Nàng nhất quyết cho phép chuyện như vậy phát sinh, cho nên chi bằng mượn cơ hội này dùng hòn đá ném chết hai con chim.

      - Các ngươi khẳng định độc chết toàn bộ Bách Mị Hoa trong dược điền của Tử Di?

      Đồng Mẫn Nhi mở miệng hỏi.

      - Chuyện này cũng xảy ra biến cố gì chứ?

      Trước đây, nàng thiết kế cạm bẫy hạm hại Mộ Chỉ Ly, nhưng lại thất bại, lần này nhất định phải thành công! Nếu sau này muốn ra tay cũng phải là chuyện đơn giản.

      mặt của Vưu Thanh Lăng nở nụ cười nịnh nọt, những lời lấy lòng:

      - Chấp ! Chúng tôi làm việc người cứ yên tâm ! Chúng tôi đem tất cả Bách Mị Hoa trồng trong hai khối dược điền của Tự Di độc chết hết, tuyệt đối có cây nào còn khả năng cứu chữa!

      Tối hôm qua, bọn họ bận rộn rất lâu, mới có thể độc chết tất cả Bách Mị Hoa, thậm chí bọn họ còn kiểm tra kỹ càng lại lần. Dù sao đây cũng là nhiệm vụ mà Đồng Mẫn Nhi giao phó cho bọn họ, nhất định thể xảy ra bất cứ sai sót nào.

      Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi hài lòng gật đầu, :

      - Nếu như vậy rất tốt, ngày mai ta dẫn trưởng lão đến dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Di kiểm tra. Dược điền của các ngươi cũng phải chăm sóc tốt, đến lúc đó ta tốt cho các ngươi.

      Hai người nghe được Đồng Mẫn Nhi đồng ý tốt cho bọn họ, mặt Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh nén nổi vẻ vui mừng, vội vàng :

      - Đa tạ chấp , sau này nếu người có việc gì cần chúng tôi cống hiến chúng tôi có chết cũng chối từ.

      Ánh mắt của Đồng Mẫn Nhi đảo qua hai người, hài lòng gật đầu, :

      - Các ngươi cố gắng biểu tốt chút .

      Ngày kế.

      Tất cả người trong Lưu Ly Viện đều thức dậy từ rất sớm, phân chia đến dược điền của mình. Hôm nay, trưởng lão đến kiểm tra thành tích của bọn họ, bọn đương nhiên phải tới sớm chút, như vậy mới có thể khiến để cho trưởng lão có ấn tượng tốt được.

      So với những người khác tâm tình của Tử Di có chút sa sút, có thể hôm nay chính là ngày cuối cùng mà nàng có thể sống ở Lưu Ly Viện này. Trước đó nàng luôn mong đợi mình có thể có được biểu tốt, lấy được khen ngợi. Bây giờ, đừng là biểu tốt, mà chỉ sợ là biết nàng bị đuổi đến tiểu viện nào nữa đây?

      Lúc Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng, cũng là lúc này thấy được tâm tình của Tử Di sa sút, nàng kềm được mà mỉm cười đến bên cạnh Tử Di, :

      - Tất cả mọi người xuất phát rồi, chúng ta cũng mau chóng lên đường thôi.

      Tử Di cảm nhận được thái độ của Mộ Chỉ Ly đối với nàng thân cận hơn trước kia, tâm tình của Tử Di liền tốt lên vài phần. Nhưng nơi đáy mắt tràn ngập ưu thương và lo lắng vẫn hề tản , vẻ mặt nén được đau khổ :

      - Chỉ Ly tỷ à! Qua ngày hôm nay, chúng ta có thể còn ở chung chỗ nữa rồi!

      Nhìn dáng vẻ mất mát của Tử Di, khóe môi Mộ Chỉ Ly hơi nhấc lên:

      - Bây giờ, còn chưa biết kết quả mà, muội ủ rủ như vậy có phải quá sớm ?

      Tử Di nhìn dáng vẻ vui vẻ của Mộ Chỉ Ly, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, khuôn mặt nhắn lớn chừng lòng bàn tay cuối cùng cũng nở nụ cười, :

      - Đúng vậy, tại bất kể là loại kết quả gì cũng còn chưa biết được mà!

      Dứt lời, đôi mắt sâu như nước hồ thu của Tử Di hướng sang Mộ Chỉ Ly, xúc động :

      - Chỉ Ly à! Cám ơn tỷ!

      - Muội giúp muội chăm sóc dược điền nhiều ngày như vậy, tỷ còn chưa cám tạ muội!

      Mộ Chỉ Ly mỉm cười, giờ khắc này, nàng bắt đầu xác định Tử Di hề có tâm tư bất chính với nàng. Tử Di thể nào dùng thủ đoạn như vậy để lấy lòng Đồng Mẫn Nhi được, mặc dù ở Bách Thảo Viên này, địa vị của Đồng Mẫn Nhi hề , nhưng vẫn thể so sánh với trưởng lão được.

      Tử Di căn bản cần phải mạo hiểm đặc cược khoản lớn như vậy, trừ khi muội ấy là người ngu ngốc. Đây cũng là lý do mà Mộ Chỉ Ly quyết định vì Tử Di dàn xếp vụ này.

      Mộ Chỉ Ly cũng phải là người vô tâm, miễn là Tử Di lòng với nàng, nàng cũng lòng đối đãi với Tử Di. cõi đời này, người có thể vào lòng nàng rất ít, nhưng khi vào lòng của nàng rồi người đó chính là bằng hữu cả đời của nàng!

      Trước tiên Mộ Chỉ Ly cùng Tử Di đến dược điền của nàng, lúc Tử Di nhìn thấy dược điền của mình, vẻ mặt nàng thể tin được, chỉ vào hai khối dược điền :

      - Điều này sao có thể xảy ra? Toàn bộ Bách Mị Hoa của muội chết khô rồi mà, chỉ dùng khoảng thời gian ngày sao có thể khôi phục lại được chứ? Hơn nữa những đóa Bách Mị Hoa này dường như vô cùng xanh tốt.

      Mộ Chỉ Ly cười nhạt, :

      - Bởi vì muội đối xử với nó rất tốt, cho nên bọn chúng mới có thể hồi phục lại được. Muội cũng cần lo lắng về ngày hôm nay nữa, muội cảm thấy tốt hơn chưa? Về phần người hại muội, tỷ tin tưởng Trầm Hướng Thiên báo thù cho muội. Tỷ phải đến dược điền của tỷ đây.

      Tử Di kinh ngạc nhìn theo bóng lưng rời của Mộ Chỉ Ly, trong đáy mắt tràn đầy khiếp sợ. Nàng biết chuyện này tuyệt đối có quan hệ sâu sắc với Mộ Chỉ Ly! Bởi vì Chỉ Ly nắm chắc thành công, cho nên hôm qua, Chỉ Ly mới có thể với mình có vấn đề gì!

      Tử Di nhìn theo thân ảnh màu trắng cao ngạo kia, hốc mắt của nàng dần dần phiếm hồng, hướng bóng lưng của Mộ Chỉ Ly mà la lớn:

      - Chỉ Ly à! Cám ơn tỷ!

      Nghe lời của Tử Di, bước chân của Mộ Chỉ Ly dừng lại trong tích tắc, nàng cũng quay đầu lại, mà bước vững vàng về phía trước. Nhưng gương mặt tinh xảo kia, tự chủ được mà nở nụ cười thản nhiên, nụ cười ấy thuần khiết, tao nhã như Thanh Liên vậy, nhưng lại khiến tâm hồn người khác xao xuyến rời.

      Trầm Hướng Thiên cũng đứng ở phía xa nhìn theo bóng lưng của Mộ Chỉ Ly, trong mắt cũng thoáng lên vẻ cảm kích. Hôm qua, thức suốt đêm, quan sát dược điền của Tử Di, giữa đêm khuya gặp được thân ảnh màu trắng liên tục bận rộn dược điền, mãi cho đến sáng tinh mơ mới rời khỏi.

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 72: Bi kịch của Đồng Mẫn Nhi
      Sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi rất là khó coi, nhìn Tề Ngộ trưởng lão trước mặt, há miệng nhưng biết nên cái gì cho phải.

      Khỏi phải bàn trong lòng của nàng bây giờ có bao nhiêu buồn bực, rốt cuộc hai tên vô dụng Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh làm chuyện quái quỷ gì? Hôm qua, bọn họ còn mực cam đoan với mình là dược thảo trong dược điền của bọn họ sinh trưởng vô cùng tốt, nhưng sao tại lại biến thành bộ dáng như vậy chứ?

      - Tề trưởng lão à! Bên trong chắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó....

      Đồng Mẫn Nhi cười tươi tắn , tình đến tình trạng như hôm nay, cũng chỉ còn biện pháp đó thôi.

      Nghe vậy, trong mắt Tề Ngộ cũng xẹt qua chút cảm xúc tâm tình khác thường, nở nụ cười mang theo vài phần mỉa may, :

      - Cái gì gọi là chuyện ngoài ý muốn? Vừa nhìn biết là những thảo dược này được chăm sóc tốt, cỏ dại mọc vô số. Có nhiều cỏ dại như vậy những thảo dược này làm sao có thể sinh trưởng tốt được chứ? Khó trách số thảo dược này đều mang hình dáng được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng, quả là khiến ta mở mang tầm mắt!

      Đồng Mẫn Nhi nghe trong giọng điệu của Tề Ngộ có pha chút tức giận, nên nàng ta chỉ có thể yên lặng nhận lấy cơn giận của . Trong lòng thầm tính toán, đợi khi nàng trở về nhất định phải giáo huấn Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh phen nên thân mới được, chắc hẳn là hai người bọn họ ỷ vào chiếu cố của nàng đối với bọn họ nên mới dám lớn gan như thế!

      Đáng ghét nhất là lúc này chẳng biết hai người bọn họ chạy đến nơi nào rồi, nếu như bọn họ có ở nơi này nàng vẫn có thể khiển trách bọn họ phen, để rũ bỏ trách nhiệm. Nhưng tại, nàng chỉ có thể đứng yên lặng thừa nhận chế giễu thôi...

      Từ sáng sớm, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đến dược điền, sau khi nhìn thấy dược điền mà mình gieo trồng có dấu hiệu lành đều trợn tròn mắt. Vì muốn biểu tốt chút trong lần kiểm tra lần này nên bọn họ bỏ biết bao tâm tư vào việc chăm sóc dược điền, nhưng ngờ chỉ trong đêm mà dược điền của bọn họ lại biến thành bộ dáng như vậy.

      - Thanh Lăng à! Chỉ sợ là lần này chúng ta thê thảm rồi, dược điền của chúng ta làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy chứ? Chẳng lẽ là bọn người Mộ Chỉ Ly biết chuyện chúng ta làm, nên mới cố tình phá hủy dược điền của chúng ta, để báo thù?

      Kỷ Phỉ Linh hoảng hốt , mặt tràn đầy lo lắng, bây giờ gây nên cái họa lớn rồi!

      Nghe vậy, Vưu Thang Lăng kềm được mà nhíu chặt mày, cân nhắc trong chốc lát rồi :

      - Ta nghĩ chắc là phải bọn họ đâu, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn báo thù chúng ta sớm ra tay rồi, đâu cần phải chờ đến ngày hôm nay chứ! Huống chi, nhìn tình trạng dược điền của chúng ta, ngươi nghĩ là con người có thể phá hoại ra thế được sao?

      Kỷ Linh Phi đành phải gật đầu, :

      - Vậy ai có thể phá hỏng dược điền của chúng ta như vậy chứ? đúng là gặp quỷ mà, lẽ nào vận khí của chúng ta xấu như thế sao?

      Lúc này, khuôn mặt nhắn trắng noãn nà của Kỷ Phỉ Linh vô cùng tái nhợt, kềm được mà kéo tay Vưu Thanh Lăng, trong giọng có chút run rẩy:

      - Thanh Lăng à! Ngươi xem, chẳng lẽ chúng ta bị đuổi khỏi Lưu Ly Viện sao?

      Sắc mặt của Vưu Thanh Lăng cũng rất khó coi, trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lo lắng, :

      - Tin rằng có hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di làm lá chắn kết cục của hai chúng ta cũng thảm lắm đâu. Dù sao trưởng lão cũng cách chức nhiều người trong lần như vậy đâu.

      Nghe lời của Vưu Thanh Lăng , sắc mặt của Kỷ Phỉ Linh mới dễ nhìn hơn chút,

      - Đúng vậy! Hai người chúng ta nhiều nhất cũng chỉ trồng tốt thôi, thành tích dược điền của bọn họ còn kém hơn nhiều so với chúng ta!

      - Ta xem kết quả của lần kiểm tra này, hai người bọn họ chắc chắn là người có thành tích tệ nhất, vậy ta bố trí hai người bọn họ đến những viện khác. Với tâm tính cùng với bản lĩnh trồng trọt này, căn bản có tư cách ở lại Lưu Ly Viện.

      Tề Ngộ nhíu mày .

      Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi quýnh lên, mặc dù có Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh, đối với nàng cũng tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào. Nhưng mà Tề Ngộ trưởng lão lại đem hai người bọn họ đuổi ra Lưu Ly Viện, vậy kế hoạch hãm hại Mộ Chỉ Ly cùng với Tử Di coi như hoàn toàn thất bại rồi!

      Vừa nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Nhi buộc miệng :

      - Tề trưởng lão à! Ngài chỉ mới xem xét phần dược điền của Lưu Ly Viện, mới giờ mà rút ra kết luận có phải hơi sớm ạ? Chi bằng chúng ta kiểm tra tiếp vài dược điền nữa ! Ở Lưu Ly Viện này còn có hai người chịu tuân theo quản lý của đệ tử, ngày thường, bọn họ hề để tâm chăm sóc dược điền của mình. Ngài đến xem, người khác lại đệ tử quản lý tốt, chi bằng người đến kiểm tra bọn họ chút rồi hay đưa ra quyết định, người thấy thế nào?

      Chân mày Tề Ngộ cau thành hình chữ xuyên, xem ra Lưu Ly Viện này còn ít vấn đề còn bết bát hơn so với hai khối dược điền này nữa! Trước kia Lưu Ly Viện chưa từng xuất tình huống như thế này.

      - Vậy cứ nghe theo sắp xếp của ngươi, xem xét chút . Loại đệ tử nghiêm túc này, căn bản có tư cách ở lại Lưu Ly Viện. Sau này, nếu như người gặp phải những trường hợp tương tự cứ trực tiếp báo cáo lên ta.

      Tề Ngộ nghiêm túc .

      Lúc này, sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi mới dễ nhìn hơn vài phần. Chỉ cần lần này có thể dẫn Tề Ngộ đến kiểm tra dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Di, sau này miễn là mình hướng Tề Ngộ báo cáo người nào làm việc nghiêm túc, liền có thể trực tiếp đuổi cổ người đó ra khỏi Lưu Ly Viện, quả là quá tiện lợi cho mình rồi!

      Nếu như nàng sớm có quyền lợi như vậy tại, Mộ Chỉ Ly và Tử Di chắc chắn bị đuổi đến tiểu viện hẻo lánh nào đó rồi, tuy nhiên bây giờ để bọn họ rời cũng tệ!

      Đồng Mẫn Nhi ngựa quen đường cũ dẫn Tề Ngộ đến dược điền của Tử Di, chỉ vào dược điền phía trước :

      - Hai khối dược điền đó do Tử Di quản lý, trước kia đệ tử để cho nàng trồng Bách Mị Hoa, nhưng nàng trồng tới bây giờ cũng có thành tựu, đệ tử thấy tâm tư của nàng căn bản để dược điền.

      - Hả? Chúng ta mau chóng xem xét.

      Tề Ngộ vội vàng , nếu như Lưu Ly Viện này xảy ra vấn đề gì gánh trách nhiệm rất lớn. Nhất định phải tìm ra vấn đề và đem tất cả giải quyết cách triệt để trước khi chưởng môn phát giác mới được.

      Khi Đồng Mẫn Nhi nhìn thấy hai khối dược điền trồng đầy Bách Mị Hoa sắc mặt nàng khó coi đến cực điểm. Nhìn dáng dấp của những đóa Bách Mị Hoa này sinh trưởng vô cùng tốt, còn muốn tốt hơn rất nhiều so với dược điền mà nàng nhìn thấy trước kia nữa.

      Mội gốc cây Bách Mị Hoa đều giống như được trải qua che chở vô cùng tỉ mỉ, cả khối dược điền đều tồn tại của bất cứ gốc cỏ dại nào cả. Mà lúc này, bên cạnh dược điền có thân ảnh màu tím ngạo nghễ đứng.

      mặt của Tử Di tràn đầy vẻ tươi cười thản nhiên, nhìn những gốc Bách Mị Hoa sinh trưởng sum suê trong dược điền trong lòng của nàng dâng trào loại cảm giác hạnh phúc. Đây chính là thứ tượng trưng cho tình bằng hữu của nàng và Mộ Chỉ Ly được nâng lên bậc.

      Vừa rồi, lúc nàng đợi chờ trưởng lão đến Trầm Hướng Thiên đem tất cả mọi chuyện mà Mộ Chỉ Ly làm hôm qua với nàng. Nàng rất cảm động, cùng với cảm động, nàng cũng biết được thần thông quảng đại của Mộ Chỉ Ly, nhiều Bách Mị Hoa như vậy đến tột cùng là từ đâu mà có chứ?

      Song, những thứ này chỉ có thể khiến nàng ngạc nhiên, nhưng cũng quá để ý. Bất kể bản lĩnh của Mộ Chỉ Ly thế nào nàng ấy vẫn là Mộ Chỉ Ly của nàng! Bao nhiêu đó đủ rồi, những thứ khác bọn họ cần phải biết.

      Trong mắt Tề Ngộ lên vẻ vô cùng khó hiểu, nhìn biểu tình giống hệt kẻ đần đồn kia của Đồng Mẫn Nhi. Chẳng lẽ đầu óc của Đồng Mẫn Nhi này được bình thường? Dù người ngu ngốc cũng có thể phân biệt được hai khối dược điền này có kết quả trồng trọt tốt nhất, nhưng Đồng Mẫn Nhi lại ngày thường nàng ta hề chăm sóc dược điền?

      Nếu như chăm sóc dược điền, vậy chẵng lẽ tự thân dược điền này có thể biến thành hình dáng này? Nếu như thế tất cả dược thảo trồng trong Bách Thảo Viện đều cần người chăm sóc!

      - Bái kiến trưởng lão, chấp .

      Tử Di hướng hai người thi lễ cái, sau đó mới cung kính .

      Tề Ngộ thèm quan tâm đến phản ứng của Đồng Mẫn Nhi, chỉ mỉm cười nhìn Tử Di, :

      - Hai khối dược điền này là do ngươi trồng sao? Trồng vô cùng tốt!

      - Đa tạ trưởng lão khen ngợi!

      Nụ cười mặt Tử Di lại sâu thêm mấy phần, nhất là nhìn bộ dáng như ăn phải ruồi kia của Đồng Mẫn Nhi, nàng lại càng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.

      - Thành tích này của ngươi quả tệ, hề thua kém dược thảo mà lão phu đích thân trồng, thậm chí còn tốt hơn nữa., chắc hẳn ngươi vất vả ít nhỉ?

      Tề Ngộ thản nhiên , ánh mắt cơ trí của lơ đãng liếc về phía Đồng Mẫn Nhi đứng bên cạnh.

      Cảm nhận được ánh mắt của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi nén được kinh hãi trong lòng, xem ra Tề Ngộ trưởng lão dường như đối với mình có chút vừa lòng rồi. Giờ khắc này, Đồng Mẫn Nhi bắt đầu nghi ngờ đây có phải là cái bẫy mà Mộ Chỉ Ly thiết kế cho mình hay ? Chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh là người của Mộ Chỉ Ly, cho nên hôm nay mình mới có thể lâm vào tình cảnh như vậy?

      Ngẫm nghĩ lại, Đồng Mẫn Nhi lại cảm thấy việc có chút kỳ lạ, nếu như thế chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh nguyện ý vì Mộ Chỉ Ly rời khỏi Lưu Ly Viện, việc này có phần quá kỳ quái .

      Tử Di cung kính trả lời:

      - Bẩm trưởng lão kỹ thuật trồng trọt của Tử Di chỉ thuộc loại bình thường mà thôi, những thứ này đều do Mộ Chỉ Ly - tỷ muội tốt của Tử Di dạy cho, mới có thể trồng tra được thành tích như vậy đấy ạ!

      - Hả?

      Nghe lời của Tử Di , ánh mắt Tề Ngộ khỏi xuất vẻ hứng thú, vội vàng hỏi:

      - Mộ Chỉ Ly? Ta thế nào mà chưa từng nghe về người này, chẳng lẽ là người mới tới Lưu Ly Viện?

      Nghe trưởng lão vậy, Tử Di kềm được liếc Đồng Mẫn Nhi cái, mặt lên vẻ kinh hãi, vội vàng đổi giọng:

      - Đệ tử sai rồi, Mộ Chỉ Ly chỉ là tỷ muội tốt của đệ tử, kỹ thuật trồng trọt cũng giống như vậy.

      Tuy rằng sợ hãi mặt Tử Di được che giấu rất tốt, nhưng Tề Ngộ vẫn bắt được, trong đầu thầm tự đánh giá quan hệ của Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi, căn cứ theo những lời tử di vừa , tức khắc hiểu ngọn nguồn.

      Giờ khắc này, nếu như vẫn , vậy phải là trưởng lão mà là kẻ ngu ngốc.

      Sau khi Đồng Mẫn Nhi suy tính những khả năng có thể xảy ra, nàng ta liền triệt để bỏ ý niệm đến kiểm tra dược điền của Mộ Chỉ Ly. Nếu như Tề Ngộ trưởng lão nhìn thấy dược điền của Mộ Chỉ Ly cũng trồng tốt như dược điền của Tử Di, đến lúc đó người xui xẻo phải là đám người Mộ Chỉ Ly mà chính là mình!

      - Tề trưởng lão, lần này người quan sát ràng dược điền của Lưu Ly Viện rồi, đệ tử thấy chi bằng chúng ta hãy về trước .

      Đồng Mẫn Nhi đành phải lên tiếng, ánh mắt nhìn Tử Di có tia hung ác.

      Nhưng Tề Ngộ đột nhiên :

      - Nếu như chúng tới đây cũng cần vội vàng rời khỏi, chi bằng chúng ta đến quan sát hai khối dược điền cuối cùng , tin rằng đó chính là dược điền mà Nghi chấp là tệ nhất.

      - Hả?

      Đồng Mẫn Nhi kinh hãi, nhất thời cảm thấy mình đâm lao phải theo lao, trong lòng suy tính trăm ngàn kế, cuối cùng đành phải :

      - Trước đây là do đệ tử nhớ lộn, kỹ thuật trồng trọt của người kia cũng tệ, Tề trưởng lão cần xem đâu ạ!

      Tề Ngộ khoát tay, :

      - Nếu như kỹ thuật trồng trọt tệ, vậy ta càng phải xem, nếu như đệ tử tệ ta đem mầm non ấy bồi dưỡng tốt.

      Dưới kiên trì của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi chỉ có thể cùng với Tề Ngộ đến chỗ dược điền của Mộ Chỉ Ly. Lúc trước là nàng ta dẫn theo Tề Ngộ trưởng lão, còn giờ là Tề Ngộ trưởng lão dẫn nàng .

      Mộ Chỉ Ly nhìn thấy hai đạo thân ảnh ở phía xa xa dần dần đến gần, khóe miệng kềm được vẽ nên độ cong nhàn nhạt, quả nhiên Đồng Mẫn Nhi cũng phải tới đây!

      Lúc Tề Ngộ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đứng bên cạnh hai khối dược điền, giữa dược điền, Băng Tâm Thảo cũng gần trưởng thành, hề có góc cây khô héo nào. vài giọt sương nho còn vương vấn lá cây Băng Tâm Thảo, ánh mặt trời chiếu xuống những giọt sương, phản chiếu ánh sáng mê người.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 73: Thân phận biến đổi
      Hai người đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, Hàn Dĩnh Nhi cùng với Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đều mỉm cười. Ba người rất ăn ý đứng ở bên, nhìn Mộ Hàn Mặc cùng với Hàn Như Liệt giao thủ với nhau.

      Căn cứ bí mật tập trung thiên lực vô cùng hùng hồn, cộng thêm việc sử dụng vô số tinh thạch, nên sau khi Mộ Hàn Mặc đến Chủ Thế Giới tu vi tăng lên cực nhanh. tăng tiến trong khoảng thời gian hơn nữa năm này đủ để so sánh với mấy năm tu luyện ở Thiên Huyền Đại Lục.

      Đúng vào lúc này, cổ Thiên Lực dao động mạnh mẽ bỗng nhiên truyền ra. Trong ánh mắt của Mộ Hàn Mặc thoáng xuất vẻ ngưng trọng, thân hình chợt động cái, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thân hình bỗng hóa thành đạo ánh sáng màu hồng bắn về phía Hàn Như Liệt!

      Năng lượng Mộc Thuộc Tính nồng đậm mạnh mẽ bao lấy quả đấm, hung hăng đánh úp về phía gương mặt tuấn tú của Hàn Như Liệt. hề nghi ngờ, nếu như bị quyền này đánh trúng chỉ sợ là gương mặt tuấn tú của Hàn Như Liệt chắc chắn bị phá hủy mất.

      Quả đấm của Mộ Hàn Mặc dần dần phóng đại trong mắt của Hàn Như Liệt, nhưng gương mặt tuấn mỹ xứng với danh hiệu nghiệt kia vẫn bĩnh tĩnh có chút dao động, cũng có gì gọi là lo lắng.

      Sau khắc, thân hình của Hàn Như Liệt cũng đột nhiên lấy tốc độ vô cùng nhanh vụt về phía Mộ Hàn Mặc, hai đạo thân ảnh như gió gặp nhau giữa đường, chợt xẹt qua sát người nhau.

      khắc kia, phảng phất như tất cả mọi thứ đều dừng lại.

      Hàn Như Liệt dừng động tác lại, chậm rãi xoay người, sắc mặt bình tĩnh mà thản nhiên, cổ phong độ của cao thủ từ người khuếch tán ra.

      Mộ Hàn Mặc đứng im bất động, đưa lưng về phía mọi người, khiến mọi người nhìn ra tình huống cùng với cảm xúc của . Song, đây chỉ là yên lặng trong chốc lát mà thôi, khi Mộ Hàn Mặc xoay người lại, mọi người kinh ngạc phát nơi khóe miệng của tràn ra dòng máu tươi, sắc mặt của cũng có thêm vài phần thảm hại.

      Chỗ quần áo lòng ngực lên quyền ấn rất ràng. Trước đây, hai người giao thủ chỉ trong nháy mắt Mộ Hàn Mặc bị công kích thành ra như vậy.

      Bởi vì là người trong nhà nên Hàn Như Liệt tất nhiên hạ thủ lưu tình, nếu như có lưu tình lúc này Mộ Hàn Mặc biến thành cổ thi thể rồi.

      - Tỷ phu à! Huynh lợi hại, luyện tập với huynh lâu như vậy, nhưng đệ chưa bao giờ đỡ được hơn ba chiêu của huynh cả.

      Mộ Hàn Mặc mỉm cười , trong đối mắt thâm thúy như ánh sao tràn đầy bội phục.

      Nghe Mộ Hàn Mặc vậy, gương mặt nghiệt kia của Hàn Như Liệt nở nụ cười vô cùng tà mị, :

      - Đệ tiến bộ rất nhiều rồi, nếu cứ tiếp tục tiến bộ như vậy có lẽ bao lâu nữa, đệ có thể mình đảm đương phía rồi.

      Mộ Chỉ Ly bước nhanh đến bên cạnh Mộ Hàn Mặc, :

      - Hàn Mặc à! Trước tiên để tỷ chữa thương cho đệ.

      Mộ Hàn Mặc gật đầu, khóe miệng vẫn tươi cười xán lạng như cũ:

      - Vân, tỷ tỷ cùng với tỷ phu đối xử với đệ tốt, khiến cho đệ có chút âu lo nào cả.

      Mộ Chỉ Ly chìa tay hướng phía sau ót của Mộ Hàn Mặc điểm cái, đầu Mộ Hàn Mặc kềm được có chút ngửa ra phía sau. Mộ Chỉ Ly mỉm cười mắng:

      - bị thương mà miệng vẫn chịu nhàn rỗi, cho tỷ nghe, đệ có cảm thấy chỗ nào khó chịu ?

      Vừa dứt lời, Mộ Chỉ Ly liền lôi kéo Mộ Hàn Mặc đến bên chữa thương. Hàn Dĩnh Nhi vội vàng theo, dùng ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn thuật trị liệu của Mộ Chỉ Ly. Tuy rằng nàng học Thuật Châm Cứu rất lâu, nhưng thứ này quả bác đại tinh thâm, thực phải là thứ mà chỉ trong khoảng thời gian sớm chiều có thể học được.

      Nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, trước kia, lúc nàng mới nhận thức Mộ Chỉ Ly, lúc ấy thuật chữa bệnh của tẩu ấy cũng ai có thể sánh được rồi. Lúc đó, tuổi của tẩu ấy còn như vậy mà tinh thông Thuật Châm Cứu phức tạp như vậy, quả quá kinh khủng!

      Bạch Thừa Duẫn luôn cười nàng ngu đần, muội muội của học chút liền tinh thông, mà nàng tựa như đứa bé ngu ngốc, học nửa ngày mà vẫn học ra được, khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, chả biết phải làm sao. Nhưng nàng thể thừa nhận, mình quả thực bằng Chỉ Ly tẩu.

      Tuy nhiên những điều này đều quan trọng, nàng vốn là người có tâm chí mạnh mẽ, cũng hề nghĩ đến việc vượt qua tẩu tử. Dù sao tẩu tử cũng là người thân của mình, nếu như bị thương, có thể giúp đỡ tẩu tử tay, như thế là đủ lắm rồi!

      Mấy ngày nay, mỗi lần Mộ Hàn Mặc cùng với Hàn Như Liệt giao thủ cơ bản đều thụ thương, mà lúc nào Mộ Chỉ Ly cũng lập tức xuất , đến giúp đỡ Mộ Hàn Mặc trị liệu vết thương.

      Lúc này, Tề Ngộ cung kính đứng trước mặt chưởng môn Bách Thảo Viên - Việt Thừa Minh, báo cáo kết quả thẩm tra dược điền Bách Thảo Viên lần này.

      - Bẩm chưởng môn, thuộc hạ cảm thấy Đồng Mẫn Nhi chấp dường như có vấn đề rất lớn.

      Tề Ngộ chậm rãi , thái độ đối nhân xử thế của luôn luôn chính trực, dĩ nhiên là thấy cái gì cái đó. Cho dù Đồng Mẫn Nhi có làm bất cứ việc gì lấy lòng cũng hề có bất cứ tác dụng nào.

      Nghe lời của Tề Ngộ, Việt Thừa Ninh khỏi nhíu chặt mày, :

      - Đồng Mẫn Nhi lại xảy ra vấn đề gì?

      Trước đây, bởi vì chuyện Mộ Chỉ Ly, cũng từng khiển trách Đồng Mẫn Nhi, nếu phải niệm tình nàng ta lập được nhiều công lao trước kia chắc chắn dạy bảo nàng ta phen rồi.

      Tình thế lúc đó chỉ là chuyện nghiêm trọng, tùy tiện có thể bỏ qua, thế nhưng nếu là chuyện quá nghiêm trọng, lại cách nào che giấu. Hơn nữa, nếu để cho tin tức chấp hành công bằng này truyền đến tai người khác, lại ngừng thêu phồng lên, đối với Bách Thảo Viên có ảnh hưởng hề .

      - Đồng Mẫn Nhi làm việc dường như quá thiên vị, tựa hồ chỉ cần đệ tử nào nịnh hót nàng, khiến nàng hài lòng nàng ta đối xử rất tốt với đệ tử đó. Còn đệ tử nào khiến nàng vừa lòng, bất kể có thành tích tốt thế nào nữa nàng ta cũng nghĩ ra mọi biện pháp để chèn ép. Cứ mãi như vậy chỉ sợ là những đệ tử ưu tú của Bách Thảo Viên chúng ta càng ngày càng ít. Nếu như chỉ cần a dua, nịnh hót chút liền có thể giành được đãi ngộ tốt, vậy còn người nào nỗ lực trồng trọt nữa chứ? Thuộc hạ thấy những năm gần đây, nguyên nhân Bách Thảo Viên chúng ta thu hoạch càng ngày càng thấp chính là vì lý do này.

      Sắc mặt Tề Ngộ vô cùng chăm chú, trán tràn đầy lo âu.

      Sắc mặt Việt Thừa Ninh nhất thời có vài phần khó coi, :

      - Ngươi đem tất cả việc chứng kiến hôm nay, kể cặn kẽ cho ta biết.

      Nghe chưởng môn vậy, Tề Ngộ lập tức đem những chuyện người việc cho Việt Thừa Ninh biết:

      - ....... Chưởng môn, như vậy có thể thấy được mấy ngày nay, Mộ Chỉ Ly cùng với Tử Di vẫn luôn bị Đồng chấp chèn ép, chuyện này quả là đả kích rất lớn đối với những đệ tử có thành tích tốt.

      - Mộ Chỉ Ly?

      Việt Thừa Ninh lại nhíu chặt lông mày lần nữa, trong mắt lên vẻ nghi hoặc, ngờ từ trong miệng Tề Ngộ, lần thứ hai có thể nghe được cái tên Mộ Chỉ Ly này.

      Trước đây, lúc Mộ Chỉ Ly vừa tiến vào Lưu Ly Viện, cũng từng khuyên bảo Đồng Mẫn Nhi, bất luận thế nào cũng được tìm Mộ Chỉ Ly gây . tại, xem ra Đồng Mẫn Nhi căn bản chỉ xem lời dặn dò của như gió thoảng bên tai, thực là đáng giận mà!

      - Mộ Chỉ Ly rất am hiểu kỹ thuật trồng trọt dược thảo sao?

      - Đúng vậy ạ! Băng Tâm Thảo do nàng trồng tuyệt đối là loại tốt nhất trong tất cả đệ tử, cho dù đích thân thuộc hạ trồng cũng tuyệt đối thể so sánh với nàng được.

      Tề Ngộ chậm rãi , mặt tràn đầy vẻ hài lòng.

      Việt Thừa Ninh trầm mặt trong chốc lát, tựa hồ suy tư việc gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mặt Tề Ngộ, :

      - Ngươi cảm thấy đứa đệ tử Mộ Chỉ Ly này thế nào?

      Xem ra, tất cả đệ tử thông qua Vô Tận Thí Luyện tiến nhập Thiên Môn đều là những người có bản lĩnh.

      ngờ kỹ thuật trồng trọt của Mộ Chỉ Ly lại khiến người ta kinh hãi như thế, tuy rằng chưa tận mắt thấy qua, nhưng chỉ cần nghe cách của Tề Ngộ liền có thể tưởng tượng được. biết rất tính cách của Tề Ngộ, có sao vậy, thấy hai nhất định hai, tuyệt đối thổi phồng , cũng để cho người khác chịu oan uổng. Đây cũng chính là nguyên nhân mà phái Tề Ngộ thẩm tra dược điền, đổi thành những người khác chưa chắc tin tưởng.

      - Kỹ thuật trồng trọt của nàng rất tốt, điều này cần phải , hơn nữa thái độ làm người của nàng cũng rất khiêm tốn, kiêu căng ngạo mạng. Điều thuộc hạ xem trọng nhất chính là nàng ta đối mặt với Đồng Mẫn Nhi lúc nào cũng nghĩ trăm phương ngàn kế gây khó khăn cho mình, mà nàng bao giờ có nữa điểm lười biếng hay oán niệm gì cả, điểm này có rất nhiều người làm được.

      Tề Ngộ mỉm cười .

      Nhìn nụ cười thản nhiên mặt Tề Ngộ, khóe miệng Việt Thừa Ninh chậm rãi nhấc lên độ cong mơ hồ, trong mắt thoáng xuất vẻ ngoan tuyệt, :

      - Tề trưởng lão, ngươi thay ta tuyên bố khắp nơi, phế bỏ chức vị chấp của Đồng Mẫn Nhi, để nàng ta đến Lưu Ly Viện. Còn về chấp mới chính là Mộ Chỉ Ly!

      Tề Ngộ ngẩn ra, ngờ Việt Thừa Ninh ra quyết định này. Đợi đến khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt mặt của Việt Thừa Ninh tâm cũng buông xuống. Tề Ngộ lập tức hướng Việt Thừa Ninh thi lễ, sau đó :

      - Thuộc hạ ngay!

      Tại căn cứ bí mật, Mộ Chỉ Ly vừa mới giúp Mộ Hàn Mặc trị liệu thương thế xong, đột nhiên nàng phát bên ngoài phòng mình có người gõ cửa, vội vàng rời khỏi căn cứ bí mật, thong thả mở cửa phòng ra.

      Vừa mới mở cửa phòng, Mộ Chỉ Ly liền nhìn thấy Tử Di đứng ngoài cửa. Lúc này, mặt Tử Di lộ ra vẻ sốt sắn nhè , tuy nhiên vẻ vui sướng lại nhiều hơn vẻ sốt ruột.

      Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly mở cửa phòng, Tử Di lập tức kéo cánh tay của Mộ Chỉ Ly lại, vội vàng :

      - Chỉ Ly, vừa rồi có đệ tử đến thông truyền, bảo tỷ thay thế chức vụ của Đồng Mẫn Nhi. Muội lén hỏi thăm rồi, nghe Tề Ngộ trưởng lão cũng đến đây, hơn nữa bầu khí bên trong cũng rất căng thẳng. Muội đoán chừng đây chính là cơ hội của tỷ, trước kia phải là Tề trưởng lão đối với tỷ rất hài lòng sao? Hôm nay, đoán chừng Đồng Mẫn Nhi rất thê thảm, tỷ mau đến xem !

      Nhìn bộ sáng đắc ý kia của Tử Di, khóe miệng Mộ Chỉ Ly kềm được nở nụ cười rực rỡ, :

      - Tỷ lập tức qua đó.

      Nàng biết chuyện lần này tạo thành vài ảnh hưởng nho đến Đồng Mẫn Nhi, nhưng đến tột cùng là dạng kết quả gì nàng cũng biết.

      Mộ Chỉ Ly chậm rãi rời khỏi, trong lòng lại thầm suy đoán kết quả đến tột cùng là dạng gì. Lần này, nàng chỉ là tương kế tựu kế, nàng cũng nghĩ sau khi mình trở về từ Huyết Sắc Địa Ngục Đồng Mẫn Nhi còn có thể uy hiếp gì đến nàng nữa rồi.

      Dù sao tại Bách Thảo Viên này, muốn đem người có địa vị cao hơn mình kéo xuống cũng phải là chuyện dễ dàng gì. mai khi địa vị của nàng tăng cao, muốn giải quyết Đồng Mẫn Nhi chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.

      tại, xem ra bớt chuyện xấu rồi, có lẽ trước khi tiến vào Huyết Sắc Địa Ngục, nàng có thể giải quyết tất cả những chuyện rắc rối này rồi.

      Nhìn bộ dáng ung dung, chút hoang mang của Mộ Chỉ Ly, Tử Di kềm được mà lôi kéo tay nàng nhanh chóng về đến phía trước:

      - Tề trưởng lão chờ đợi tỷ đấy, vậy mà tỷ còn thong thả như thế, quả là hoàng đế vội thái giám vội mà.

      - Ha ha.

      Nghe Tử Di dùng thành ngữ để ví, Mộ Chỉ Ly nén được mà bật cười, :

      - Muội ví như vậy là đúng, tỷ quả thực vội.

      - Được được, muội là thái giám, được chưa?

      Tử Di mỉm cười trách cứ, cũng vì thế mà cảm thấy tức giận.

      Tử Di cùng Mộ Chỉ Ly đến trước cửa, lúc này nàng mới lên tiếng:

      - Được rồi, tỷ mau chóng vào , muội thể ở đây quá lâu được, muội về trước đây. Sau khi trở về nhớ cho muội biết kết quả!

      - Tỷ biết rồi, muội mau trở về .

      Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ , dọc đường , Chỉ Ly là nàng cần phải tiễn mình, thế nhưng nha đầu kia lại giống như rất quyết tâm, bất luận thế nào cũng chịu dừng chân, quả thực khiến nàng cảm thấy chả biết làm sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :