(Xuyên không) Y THỦ CHE THIÊN - Mộ Anh Lạc (5Quyển)

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 64: Biến cố
      Sắc trời dần dần buông xuống, Mộ Chỉ Ly mực quan sát bên ngoài, lúc này mới phát phần lớn culi còn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ, ngày nào cũng bị trừng phạt, khổ thể tả.

      Mộ Chỉ Ly khỏi bùi ngùi, nếu có Xuyên Giáp Thủ trợ giúp tình hình bây giờ của nàng sợ là cũng khá hơn bao nhiêu. Đợi sau khi đốc công rời khỏi từng đợt tiếng rên rỉ cũng vang dội từ trong mỏ tinh thạch. Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng phát được linh thức ở xung quanh lều của nàng.

      Nếu như thân phận nàng phải là dược sư, linh thức khác xa với những tu luyện cường giả khác nàng cũng có cách nào để cảm nhận được linh thức này. Đạo linh thức này phải là của ai khác, mà là của Khanh Hiếu Nghị.

      Mộ Chỉ Ly tự đánh giá sơ lược chút về nguyên nhân hành động của Khang Hiếu Nghị. Nàng vừa mới tới đào khoáng mạch mà giành được thành tích như vậy, với hiểu biết của Khang Hiếu Nghị dĩ nhiên là cảm thấy rất kỳ quái.

      có người giám sát Mộ Chỉ Ly cũng có vội vàng rời khỏi, mà từ từ nhắm hai mắt lại. Có lẽ bởi vì nơi này là mỏ tinh thạch, thiên lực rất dồi dào cho nên Mộ Chỉ Ly mới phát được tốc độ tu luyện của mình ở nơi này tăng lên ít.

      Phát được điểm này, mặt Mộ Chỉ Ly khỏi lên vẻ mui mừng, ngay sau đó lãng phí thêm chút nào nữa, liền bắt đầu tu luyện.

      Trong cái lều ở phía xa, nét mặt Khang Hiếu Nghị tỏ vẻ có chút hoang mang, linh thức quét nhìn Mộ Chỉ Ly hồi lâu, sau khi phát có chút vấn đề gì mới thu hồi linh thức, nhưng mà trong mắt lại chứa đầy nghi hoặc.

      Mộ Chỉ Ly mới tới mà có thể đạo được hơn 100 khối linh thạch, quả thực là rất hiếm thấy. làm đốc công trong mỏ tinh thạch rất nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên có thể thấy được người mới tới mà có thể hoàn thành được nhiệm vụ này.

      Thôi thế này, chi bằng ngày mai lúc nàng đào tinh thạch, cho người theo quan sát nàng thử xem sao.

      Đợi sau khi Khang Hiếu Nghị rút hết linh thức Mộ Chỉ Ly khẽ động tâm thần, nhanh chống biến mất khỏi lều, trong phút chốc nàng xuất ở giữa mỏ.

      Đám người Hàn Như Liệt gần như có dừng lại công việc đào tinh thạch, bọn họ vốn đào sâu vào trong mỏ, so với hôm mới tới bộ dáng hoàn toàn khác xa nhau.

      Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly tới, nét mặt mọi người đều rạng rỡ, Hàn Như Liệt cười :

      - Chỉ Ly, muội đến rồi sao? bị đốc công phát hả?

      Mộ Chỉ Ly khẽ lắc đầu:

      - Lúc đến đây có vấn đề gì hết. Nhưng mà ngày mai muội cùng mọi người được, với thành tích muội đạt được có lẽ làm cho nghi ngờ, chắc chắc ngày mai phái người theo dõi muội.

      Nghe Mộ Chỉ Ly xong, Hàn Như Liệt lập tức hiểu ý của nàng:

      - Ở đây tự chúng ta lo liệu được rồi, có người tới chúng ta liền rời . Ngày mai muội nên cẩn thận chút.

      - Muội biết rồi, huynh yên tâm .

      Mộ Chỉ Ly cười nhạt, lại :

      - Đáng tiếc là Dật Thần và Thiên nhi có mặt ở đây, đến nay nửa năm mà chưa gặp lại bọn họ.

      Nhớ ngày đó 6 người bọn họ muốn tới Thiên Môn, từ sau khi khác đường nhau đến giờ vẫn chưa có cơ hội gặp lại, chớp mắt cái là nửa năm.

      - Hôm khác ta luyện khí các tìm bọn họ, cũng biết bây giờ bọn họ thế nào rồi.

      Hàn Như Liệt lên tiếng. Tình cảm giữa bốn người bọn họ thể nghi ngờ gì nữa, thời gian dài gặp mà trong lòng vẫn luôn nhớ mong.

      - Chúng ta cũng lâu gặp được bọn họ, Thiên Môn này là quá lớn.

      Hàn Dĩnh Nhi nhíu mày . Tuy là nàng chưa từng thấy qua Thiên Môn nhưng lại nghe thấy Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly chuyện với nhau mấy ngày nay cũng có thể hiểu được.

      - những thứ này nữa, chúng ta mau đào mỏ , tháng, chúng ta nhất định phải làm được.

      Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đeo Xuyên Giáp Thủ vào tay, ngẫu nhiên gia nhập vào hàng ngũ đào mỏ.

      Bởi vì lối này tương đối hẹp nên mọi người thể cùng nhau làm việc được, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đành phải tới chỗ khác đào mỏ. Ban đêm, mỏ tinh thạch có vẻ hết sức yên tĩnh, cũng may là mang Xuyên Giáp Thủ khi đào mỏ nên phát ra tiếng động lớn, nếu nhất định bị phát .

      Hai tên tiểu tử Xảo Xảo và Tuấn Tuấn cũng nhanh chóng chạy tới chỗ khác để đào mỏ. Đừng thấy thân hình 2 tên tiểu tử đó bé mà lầm nha, đối với việc đào tinh thạch chúng lại rất có kinh nghiệm, tốc độ còn nhanh hơn ít người có mặt ở đây. Tinh thạch ở giữa trụ sở bí mật có nhiều hơn chút nên trong khoảng thời gian ngắn mà chất đống thành ngọn núi .

      Khi sắc trời dần dần chuyển qua bình minh Mộ Chỉ Ly lập tức quay về lều, giả vờ như có chuyện gì xảy ra, cực kỳ tự giác đeo giỏ trúc lên lưng rồi lại cùng mọi người vào trong mỏ.

      Mộ Chỉ Ly vào bao lâu Khang Hiếu Nghị liền vẫy người trong đó, sau khi gì đó vào tay người kia lập tức chạy vào trong mỏ.

      Hôm nay Mộ Chỉ Ly đặc biệt chọn nơi rất xa lối so với ngày hôm qua. Cảm nhận được khí tức sau lưng, trong lòng Mộ Chỉ Ly có vẻ sáng tỏ.

      Xem ra suy đoán của nàng sai, Khang Hiếu Nghị thực nghi ngờ nàng.

      Cầm giỏ trúc đặt sang bên, Mộ Chỉ Ly liền dùng xẻng đào tinh thạch lên. Thiên lực hùng hồn ngừng dũng nhập vào trong tinh thạch. Cây xẻng vốn rất bền vững kiên cố lúc này cũng càng thêm sắc bén, thanh binh binh bốp bốp nhanh chóng truyền ra.

      Lúc đào mỏ, nét mặt Mộ Chỉ Ly cũng lên vẻ bất đắc dĩ nồng đậm. Loại chuyện đào mỏ này thực là làm cho người ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, so với tốc độ đào mỏ ngày hôm qua tuyệt đối thể nào so sánh được, hơn nữa việc này đối với việc tiêu hoa thiên lực cực kỳ kinh khủng.

      Người kia vẫn đào tinh thạch ở chỗ cách Mộ Chỉ Ly xa, cũng hề có ý định rời . Khi trời chuyển dần qua tối, Mộ Chỉ Ly mang giỏ trúc rời , tay nàng bắt đầu đau ĩ, nếu phải có bí quyết Cường long ngao thiên nàng thực biết là mình biến thành cái gì nữa.

      Lúc Mộ Chỉ Ly qua người kia cố ý nhìn chút. Tuy là người rất gầy, quần áo rách nát vô cùng nhưng mặt của lại hề có tuyệt vọng chết lặng như những người khác.

      Chỉ nhìn thoáng qua Mộ Chỉ Ly cũng có thể biết được chính là trong những đốc công, nhưng mà so với những đốc công khác nhau, việc của là người lén lút theo dõi những người đào mỏ khác.

      Khang Hiếu Nghị nhìn cái giỏ trúc đầy ắp của Mộ Chỉ Ly, nhịn được bèn chuyển ánh mắt sang người đứng cách đó xa ở phía sau Mộ Chỉ Ly. Chỉ thấy người kia khẽ lắc đầu, ánh mắt Khang Hiếu Nghị liền lên vẻ kinh ngạc.

      Ý tứ của cũng rất ràng, Mộ Chỉ Ly cũng có sử dụng bất cứ cách nào khác mà lại có thể đào được nhiều tinh thạch, điều này thực làm cho người khác phải kinh ngạc. May là kinh ngạc nằm ở trong lòng, còn mặt Khang Hiếu Nhị lại có biểu ra bất cứ điều gì cả, sau khi dặn dò Mộ Chỉ Ly lúc liền để cho nàng nghỉ ngơi.

      Mộ Chỉ Ly vừa trở lại lều việc trước tiên là liền châm cứu cho chân của mình, hôm nay khỏe nên cần phải trị liệu. Với y thuật của nàng hết thảy những chuyện này điều có thể giải quyết rất dễ dàng.

      Hai ngày kế tiếp, ở sau lưng Mộ Chỉ Ly cũng vẫn có người theo, nhưng mà sau đó có nữa, vì ràng là Khang Hiếu Nghị xác định được Mộ Chỉ Ly đào mỏ có chút gì kỳ quặc cả, nên chú ý tới nữa.

      Dưới tình huống như vậy, thời gian trôi nhanh như đưa thoi, đối với người khác mà những hình phạt nghiêm khắc này khó có thể chịu được, nhưng đối với Mộ Chỉ Ly lại thể tạo thành chút khó khăn nào, ngược lại ngọn núi tinh thạch ở trong trụ sở bí mật lại ngừng tăng cao.

      Thiên Huyền đại lục!

      Đám người Mộ Thiên Tĩnh nhận được hồi của đám người Mộ Hàn Mặc cũng cảm thấy yên lòng. Sau khi môn chủ của những môn phái khác gặp được Tân Kiến vẫn yên tâm ít, dĩ nhiên, trong đây cũng có bộ phận tin tưởng, bộ phần hoài nghi.

      Hai người Bạch Mạt Lăng và Mộ Thiên Tĩnh đứng ở đỉnh núi Thiên Môn. Gió hiu hiu, mặt mũi hai người trầm tĩnh, đầy vẻ thản nhiên. Vẻ buồn rầu vốn bao phủ mặt hai người vào lúc này tản hết, thay vào đó là cảm giác bình yên, ấm áp.

      - Mặc dù lúc này bọn người Lý nhi có ở Thiên huyền đại lục, nhưng biết họ bình an là được rồi.

      Bạch Mạt Lăng nhàng , khuôn mặt thanh khiết tràn đầy vui vẻ. Nàng lấy phong thơ mà bọn Ly nhi viết ra xem lại lần nữa, từng câu từng chữ trong đó đều toát ra tình cảm của bọn họ, nàng biết được bọn họ ở Chủ thế giới rất tốt, hơn nữa thực lực lại được tăng lên rất nhiều.

      Mộ Thiên Tĩnh gật đầu, gương mặt tuấn dật mang theo chút thỏa mãn. Nghĩ đến trước đây, lúc bỏ mình ở Mộ gia, cho rằng tất cả mọi thứ đều kết thúc, cũng ngờ là lại có thể cùng cầm tay Bạch Mạt Lăng đến cuối đời, còn có con và con rễ nữa, vậy còn đòi hỏi gì nữa sao?

      - Lang nhi, muội có từng nghĩ tới việc vào Chủ thế giới ? Từ lúc huynh biết được chuyện ở Chủ thế giới liền có suy nghĩ như vậy, tiếp tục sống ở Thiên huyền đại lục thực lực cũng cách nào đại tinh tiến được.

      Mộ Thiên Tĩnh bình tĩnh, chậm rãi .

      Nghe vậy, mặt Bạch Mạt Lăng lên dị sắc, chợt quay qua nhìn sâu vào mắt Mộ Thiên Tĩnh:

      - Muội cũng muốn !

      Nàng nhớ con của mình vô cùng, trước đây phải vất vả lắm mới có thể gặp lại nhau, bây giờ lại phải xa cách.

      Thấy điệu bộ Bạch Mạt Lăng khẳng định như vậy, nụ cười mặt Mộ Thiên Tĩnh càng sâu hơn:

      - Vậy đợi sau khi chúng ta xử lý tốt chuyện ở Thiên Môn, chúng ta tới Chủ thế giới, thế nào?

      Bây giờ ở Thiên môn còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết, chỉ là chuyện thông đạo giữa Thiên Môn và Chủ thế giới.

      - Nghe lời huynh vậy!

      - Bây giờ phần lớn môn phải đều đồng ý phái cao thủ đến Chủ thế giới, đợi bọn họ tu luyện giả ký tín trở về, chắc chắn mọi chuyện còn là vấn đề nữa.

      - Hy vọng chuyện chúng ta lo lắng xảy ra.

      Trong mắt Bạch Mạt Lăng ra vẻ xúc động, nàng lo lắng cho Ly nhi. Chỉ có thể hy vọng mọi thứ đều có thể kịp lúc.

      - Yên tâm , nhất định có thể.

      Mộ Thiên Tĩnh lên tiếng khẳng định.

      Hết hôm nay Mộ Chỉ Ly ở trong mỏ tinh thạch tròn tháng, chưa tới ba ngày nữa nàng liền có thể rời khỏi mỏ tinh thạch. Mà trong mấy ngày nay, những gì bọn họ thu hoạch được cực kỳ phong phú, điều này làm cho Mộ Chỉ Ly có chút buồn bực, tại sao lúc này lại có thêm nhiều thời gian chút, như vậy có thể thu hoạch được nhiều tinh thạch hơn.

      - Ly nhi, chưa tới 3 ngày nữa muội phải rời khỏi đây, đến lúc đó đến viện Lưu Ly, chắc chắc giống như trước đây nữa.

      Hàn Như Liệt vừa cười vừa , trong mắt lên vui mừng khôn xiết. Trước đây thấy Chỉ Ly phải ở trong viện Minh Mạt hơn nửa năm trời, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

      Mấy ngày nay, cố ý hỏi thăm chuyện tình ở Bách thảo viên, trọng tâm là muốn nghe ngóng chuyện ở viện Lưu Ly. Cũng may, tuy là bọn tu luyện giả chế giáp ra ngoài nhiều, nhưng đối với chuyện ở Bách thảo viên lại biết rất sơ lược.

      có gì khác, bởi vì đại đa số nữ đệ tử của Thiên Môn tụ tập ở Bách Thảo Viên, nên tự nhiên mọi người quan tâm đặc biệt đến Bạch Thảo Viên mà thôi. Bạch thảo viên ở viện Lưu Ly được xem là viện tốt nhất, bình thường ít người muốn chen vào, nhiệm vụ của những người tu luyện trong đó nặng, nhưng mà dược thảo trồng ở đó lại khá trọng yếu.

      Biết được điểm này rất yên lòng, với những kỹ thuật trồng dược thảo của Chỉ Ly việc trồng những dược thảo này có lẽ cũng có vấn đề gì, chỉ cần như vậy là quá tốt rồi.

      Mộ Chỉ Ly cười cười, gật đầu:

      - Đúng vậy, trước đây bị Đồng Mẫn Nhi hại lần, sau này có chuyện đó nữa.

      Mắt của nàng lên vẻ ngoan tuyệt, nếu phải là Đồng Mẫn Nhi nửa năm nay nàng cũng phải sống như vậy, nếu như sau này gặp lại lần nữa, nàng cũng phải báo thù Đồng Mẫn Nhi phen.

      Tuy là hai người vẫn chuyện với nhau nhưng động tác tay lại hề dừng lại. Đào mỏ nhiều ngày như vậy, tốc độ của bọn họ so với trước đây còn phải mạnh hơn ít, có thể là quen việc dễ làm.

      giây sau, trong mắt Mộ Chỉ Ly bất ngờ lên vẻ kinh ngạc, đành phải :

      - Liệt, huynh có cảm nhận được thiên lực chấn động ở phía trước rất nhiều ?

      Loại thiên lực trong mỏ tinh thạch này so với những nơi khác dày đặc hơn rất nhiều, giống như là nơi nào xuất tinh thạch trung phẩm dày đặt hơn so với nơi nào xuất tinh thạch thứ phẩm, nhưng thiên lực ở phía trước lại dày đặc hơn so với tinh thạch thượng phẩm gấp mấy chục lần.

      Mức độ này quả thực là vượt ra khỏi tưởng tượng của nàng, làm nàng khỏi trợn to hai mắt.

      Cùng lúc đó, nét mặt Hàn Như Liệt cũng lên vẻ kinh ngạc kém?

      - Cái này là thứ gì vậy? Tại sao thiên lực lại dày đặc như vậy?

    2. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 65: Trở Về
      Ngay sau đó, người đến bên trong mỏ tinh thạch ngày càng nhiều, riêng gì Thủ tịch trưởng lão, thậm chí ngay cả Chưởng môn của các phân viện khác đều cùng lúc có mặt. Bình thường, rất khó có thể thể gặp được những người nắm quyền của Thiên Môn, hôm nay ngược lại là đồng loạt được nhìn thấy.

      Chẳng qua là Mộ Chỉ Ly cũng có chen vào câu nào. Vẫn lẳng lặng đứng yên sau lưng Khang Hiếu Nghị, sau đó, trực tiếp rời khỏi mỏ tinh thạch. Nhiều người nắm quyền đã có mặt ở đây, nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, đứng ở đó cũng tiện.

      Đứng ở bên ngoài mỏ tinh thạch, Mộ Chỉ Ly nhìn mỏ tinh thạch đã bị phong tỏa, khẽ nhếch môi. Lúc này nàng mới chính thức hiểu tầm quan trọng của tinh thạch cực phẩm với môn phái, nhưng nghĩ tới số tinh thạch cực phẩm trong trụ sở bí mật, khóe miệng của nàng cũng ngăn được mà nở nụ cười.

      Chuyến lần này tới mỏ tinh thạch tệ, tuy rằng thể vét sạch mỏ tinh thạch, nhưng lần này cũng thu hoạch được số tinh thạch đủ để bọn họ tu luyện trong thời gian ngắn mà cần lo lắng về chuyện tài nguyên tu luyện. Về phần sau này, cứ đợi đến sau này rồi tính tiếp!

      Hôm nay, có lẽ là ngày hưởng thụ nghỉ ngơi nhàn rỗi mà nhiều năm qua, đám cu li tại mỏ tinh thạch chưa từng có được, lúc này tất cả mọi người đều ngồi ở bên ngoài, quan sát tình hình bên trong mỏ tinh thạch. Có được khoảng thời gian để nghỉ ngơi mà cần đào quặng như thế này cũng dễ dàng gì.

      Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ còn hăng hái như lúc mới tới, tháng này bọn họ đã có cảm giác giống như lần tới Địa Ngục. Từ sau khi bị quất mấy roi lúc đào quặng các nàng cũng dám nghỉ ngơi chút nào nữa, cũng may tu vi hai người đều tệ, cho nên cũng có thể duy trì được thiên lực trong một thời gian dài. Tuy có thể kiên trì được thời gian dài nhưng lại thể chống đỡ được cả ngày.

      Cho nên, các nàng vẫn như trước khó mà đạt được mục tiêu đào được trăm khối tinh thạch hạ phẩm, trừ phi may mắn đào được tinh thạch trung phẩm hoặc là tinh thạch thượng phẩm, giây phút đó chính là lúc các nàng vui mừng nhất. Hai tay các nàng bây giờ rách tươm, khuôn mặt cũng gầy gò và sắc mặt cũng vàng như nghệ, gần như bắt đầu giống bộ dạng của những tu luyện giả khác. Tin tưởng được bao lâu, niềm tin trong lòng các nàng hoàn toàn bị tiêu tan, từ đó đờ đẫn sống cuộc sống khủng khiếp ở mỏ tinh thạch.

      Ánh mặt lạnh lẽo của Mộ Chỉ Ly rời khỏi người các nàng, tất cả những kết quả này cũng đều là do các nàng gieo gió gặt bão. Nếu phải bản thân mình phản ứng nhanh, sợ rằng người chịu cảnh sống ở mỏ tinh thạch cả đời chính là mình rồi, cho nên với hai người các nàng, Mộ Chỉ Ly cũng có chút đồng tình nào.

      Tại đường hầm bên trong mỏ.

      mặt Diệu Thừa Ninh lên một nụ cười : “Trước đó vài ngày, ở Thiên Ma Tông xuất tinh thạch cực phẩm, nghĩ tới Thiên Môn cũng nhanh chóng xuất hiện. Xem ra chúng ta và Thiên Ma Tông là trời sinh ra để đối đầu với nhau. Khang Hiếu Nghị, lần này phát tinh thạch cực phẩm, công lao của ngươi đúng là thể bỏ qua.

      Vấn đề lúc này phải chỉ là giá trị của tinh thạch cực phẩm mà còn là thể diện của Thiên Môn. Với môn phái lớn, đôi lúc thể diện mới là quan trọng nhất!

      Nghe vậy, Khang Hiếu Nghị cũng thật thà cười tiếng, rồi nhìn về phía Thủ tịch trưởng lão để xem thái độ của , xem ra tiếp theo cơ hội thăng chức của mình sẽ rất cao. Ít nhất cần tiếp tục tại mỏ tinh thạch làm Tổng đốc nữa.

      Mặc dù tu luyện ở xung quanh mỏ tinh thạch tốc độ tu luyện rất nhanh, nhưng ở chỗ này mỗi ngày đều phải nhìn những người kia cố gắng đến cực khổ, kiểm kê mấy cuốn sổ mục nát, quả thực vô cùng nhàm chán, đây cũng phải là điều muốn. Những năm gần đây, vẫn luôn tìm cơ hội để rời khỏi mỏ tinh thạch. Cuối cùng, cơ hội đó cũng đã xuất .

      Khang Hiếu Nghị nhìn Thủ tịch trưởng lão, lập tức vội vàng lên tiếng : “Nhưng ta cũng chỉ là người giám sát quá trình lấy tinh thạch tại mỏ mà thôi, lần này phát tinh thạch cực phẩm vẫn là Mộ Chỉ Ly của Bách Thảo Viên. Một tháng xử phạt của nàng ta sắp kết thúc phát ra tinh thạch cực phẩm.”

      cũng muốn mình độc chiếm cơ hội tốt này, nhưng nhìn bộ dáng Thủ tịch trưởng lão với Mộ Chỉ Ly giống như có chút chiếu cố. ở Thiên Môn này nhiều năm như vậy, hiểu rõ nhân tình thế , điểm ấy đương nhiên có thể nhìn ra.

      Nghe lời Khang Hiếu Nghị , mặt Diệu Thừa Ninh hiện lên vẻ kinh ngạc, “Là tu luyện giả của chúng ta phát hiện ra sao ?”

      Hạ Trường Thanh cười ha ha, “Lão Diệu, ngươi đánh bậy đánh bạ cũng ra được một quyết ̣nh tệ đấy. Nếu ngươi phái Mộ Chỉ Ly tới, những khối tinh thạch cực phẩm này biết đến lúc nào mới có thể xuất hiện, chỉ là ta rất tò mò vì sao nàng lại bị phạt đến mỏ tinh thạch này vậy ?”

      Nhìn bộ dáng quan tâm của Hạ Trường Thanh, Diệu Thừa Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ đem những chuyện xảy ra lúc đó giải thích từng chuyện . Sau khi Mộ Chỉ Ly đến mỏ tinh thạch, cũng đã khẳng định được những gì Mộ Chỉ Ly nói là .

      Sự thật là nàng vừa đến Bách Thảo Viên bị phân đến viện Minh Mạt, về chuyện Băng Tâm thảo cũng nghiêng về hướng tin tưởng. ở Thiên Môn, nàng lấy dược liệu này cũng vô dụng, thể nào cầm bán, cũng thể cầm luyện đan.

      Nếu nàng ta là dược sư, sớm Vạn Đan Các, dù sao dược sư so với người gieo trồng dược thảo tại Bách Thảo Viên có địa vị cao hơn rất nhiều. Lại tiếp, sở dĩ nàng bị đối xử như vậy, cũng là do chưởng môn như hắn thất trách. Chỉ là tu luyện giả tại Bách Thảo Viên nhiều như thế, thể nào chiếu cố được tất cả mọi người. Vì vậy, với chuyện lần này hắn cũng có cảm xúc gì lớn.

      (Truyện được post độc quyền tại www.tamvunguyetlau.com)

      Sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện, Hạ Trường Thanh mới hiểu . Chẳng trách Diệu Thừa Ninh cho nàng hình phạt kỳ quái như thế. Những việc Mộ Chỉ Ly làm nếu xét về tình về lý thì có thể thông cảm được, thế nhưng làm như thế quả thật có chút sai lầm rồi.

      Nhưng lại nghe mấy tiểu tử kia sống ở Vạn Đan các đều tệ, lúc ấy còn nghi ngờ vì sao vẫn luôn chưa từng nghe tới tên của Mộ Chỉ Ly. Phải biết rằng, ban đầu ở Vô Tận Hải, trước hết chính là coi trọng Mộ Chỉ Ly, tại mới biết đứa trẻ này nửa năm qua căn bản chính là có cơ hội thi triển.

      “Lão Diệu, đến việc này, nghi trượng Đồng Mẫn Nhi của Bách Thảo Viên các người dường như làm việc được tốt đâu nhỉ. Thân là nghi trượng, làm việc tất nhiên là phải công bằng, có chuyện mở con mắt nhắm con mắt cũng thôi , nhưng hiểu chuyện mà lại cứ nhằm vào người khác là đúng.” Hạ Trường Thanh chậm rãi .

      Nghe lời Hạ Trường Thanh , Diệu Thừa Ninh cả kinh. Mặc dù Hạ Trường Thanh trực tiếp ra, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng. Diệu Thừa Ninh hơi do dự : “Ta hiểu được, những năm gần đây, Bách Thảo Viên vẫn luôn như thế, bản thân ta cũng quên mất những thứ này.”

      Hạ Trường Thanh gật đầu, nhưng gì. cũng chỉ là nhắc nhở cho Diệu Thừa Ninh hiểu, nếu để những chuyện như thế này xảy ra nhiều lần, sợ là sẽ truyền tới tai những người khác. Đến lúc đó danh tiếng của Bách Thảo Viên sẽ tốt lắm.

      Có ai lại muốn đến một nơi công tư lẫn lộn? Trong lòng mọi người nhất định nghĩ rằng, vạn nhất mình bị giống như Mộ Chỉ Ly, vừa đến nơi này, chưa phạm phải lỗi lầm gì bị đuổi đến viện Minh Mạt.

      Mộ Chỉ Ly xem như may mắn, bị phạt ở lại mỏ tinh thạch tháng rồi sau đó có thể trở về, đổi lại nếu là người may mắn, phải ở lại đó cả đời phải làm sao? Vừa nghĩ như vậy, sợ rằng dù đây chỉ là một khả năng nhất định cũng có ai có nguyện ý đâu!

      Sắc trời dần dần chuyển sang giữa trưa, ánh mặt trời chói mắt chiếu rọi lên người mọi người, phủ lên mặt đất màu vàng rực rỡ.

      Mộ Chỉ Ly đứng ở bên ngoài lều vải, mặc dù Hạ Trường Thanh nàng có thể trở về, nhưng còn chưa cho Chưởng môn biết mà nàng tự động trở về cũng tốt. Dù sao bây giờ Chưởng môn Diệu Thừa Ninh cũng ở bên trong, đợi lúc bọn ra, mình quay lại hỏi thăm chút cũng được. Dù sao lần này mình cũng lập công, cho dù trong lòng thoải mái, cũng thể được gì.

      Trong lúc Mộ Chỉ Ly mải mê suy nghĩ, bên trong mỏ tinh thạch đột nhiên có tiếng động truyền ra ngoài. Mộ Chỉ Ly lập tức đảo mắt nhìn qua, quả nhiên, đám Hạ Trường Thanh rối rít từ mỏ tinh thạch ra.

      Lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị về phía trước, Diệu Thừa Ninh liền vẫy tay với Mộ Chỉ Ly: “Mộ Chỉ Ly, ngươi tới đây.”

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lập tức tới, cúi người thi lễ với Hạ Trường Thanh và tất cả các vị Chưởng môn một cái, lúc này mới : “Bái kiến trưởng lão, chưởng môn.”

      “Mộ Chỉ Ly! lần này ngươi lập công lớn, cũng cần ở lại mỏ tinh thạch này làm gì nữa, trực tiếp theo ta trở về Bách Thảo Viên .” Diệu Thừa Ninh nhìn Mộ Chỉ Ly chậm rãi , khuôn mặt bình thản trước kia vốn nghiêm túc bây giờ lại nhiều thêm mấy phần hiền lành, ngược lại khiến cho Mộ Chỉ Ly kinh ngạc đến nên lời.

      “Đa tạ Chưởng môn.” Mộ Chỉ Ly kính cẩn .

      Tâm trạng của Diệu Thừa Ninh lúc này cũng tồi, trừ chuyện của Đồng Mẫn Nhi khiến cho mất chút mặt mũi ra thì việc Mộ Chỉ Ly phát tinh thạch cực phẩm ra lại khiến cho thể diện của tăng lên rất nhiều. Chuyện mỏ tinh thạch và Bách Thảo Viên bọn họ vốn là quan hệ đánh đến tám cây gậy tre cũng tới, bây giờ xem ra, công lao lớn nhất ngược lại là của Bách Thảo Viên bọn họ, tất cả cũng đều nhờ có Mộ Chỉ Ly.

      Nhìn bộ dáng vui vẻ của Diệu Thừa Ninh, trong lòng Mộ Chỉ Ly nghĩ thầm: lần này sau khi trở về, cuộc sống của mình chắc cũng phải có người hỏi thăm giống như lúc trước nữa rồi, chắc hẳn đãi ngộ cũng tốt hơn ít. Quả nhiên là mỗi chuyện đều có hai mặt, hình phạt khó có thể chịu được trong mắt người khác này lại là cơ hội rất tốt của nàng.

      Mộ Chỉ Ly theo sau lưng Diệu Thừa Ninh, đường ra bên ngoài. Những tu luyện giả khác đều mang vẻ mặt hâm mộ khi nhìn Mộ Chỉ Ly, từ giây phút bọn họ tới đây, bọn họ đều biết, đời này bọn họ sẽ bao giờ có cơ hội rời khỏi nơi đây, thế nhưng Mộ Chỉ Ly lại có thể rời , bọn họ có thể nào lại hâm mộ?

      Nếu người phát ra tinh thạch cực phẩm là bọn họ, chắc hẳn lúc này người rời phải là bọn họ rồi! Chỉ tiếc rằng bọn họ được may mắn như Mộ Chỉ Ly, sống ở mỏ tinh thạch nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa từng có chút tiến triển nào, Mộ Chỉ Ly mới tới nơi này chưa đến tháng mà có thể phát ra được, đây là là ý trời.

      Hai người Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ chăm chú nhìn bóng lưng của Mộ Chỉ Ly, trong lòng tràn đầy hận ý. Ngay sau đó, Quý Ngọc Thiến vội vàng chạy tới trước mặt Diệu Thừa Ninh, bịch tiếng quỳ xuống mà cầu khẩn: “Chưởng môn, ta biết sai rồi, sau này ta cũng dám nữa. Cầu xin chưởng môn cho ta trở về Bách Thảo Viên . Chỉ cần có thể trở về, cho dù bảo ta làm gì ta cũng làm!”

      Kiều Phương Kỳ cũng bám theo phía sau, bọn họ biết tâm trạng của Chưởng môn lúc này nhất định tệ, chừng trong lúc vui vẻ thả hai người bọn họ ra. Nếu như bỏ qua cơ hội này, cả đời này bọn họ đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi mỏ tinh thạch, cho nên dù là các nàng còn cách nào để gánh chịu hậu quả, các nàng cũng thèm để ý tới!

      Hai người đột nhiên xuất , chặn ngang đường của đám Diệu Thừa Ninh. Diệu Thừa Ninh cau mày nhìn hai người trước mắt, vẫn còn có chút ấn tượng nhất định hai người này, lúc trước chính hắn đã đem hai người các nàng đày đến nơi này.

      ” Lúc trước ta ra quyết định rồi, chẳng lẽ các ngươi nghe được sao?” Diệu Thừa Ninh lạnh giọng hỏi, mấy vị Chưởng môn và Thủ tịch trưởng lão đứng xung quanh đó đều nhìn mình, bọn họ làm như vậy chẳng phải là biến mình thành trò cười sao?

    3. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 66: Lại Thấy Đồng Mẫn Nhi
      Cảm nhận được lời nói lạnh như băng của Diệu Thừa Ninh, Quý Ngọc Thiến khỏi giật mình cái, chợt cúi đầu dám ngẩng đầu nhìn Diệu Thừa Ninh. Dường như nàng cảm thấy chỉ cần vừa ngẩng đầu có thể thấy ngay ánh mắt lạnh thấu xương của Diệu Thừa Ninh, nhưng nàng thật hy vọng cả đời phải sống ở nơi này…

      “Chưởng môn, chuyện lúc trước đều là lỗi của chúng ta. Suốt thời gian một tháng này, chúng ta vẫn luôn luôn suy nghĩ. Chúng ta thề, sau này chúng ta tuyệt đối tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa. Chỉ cần có thể trở về Bách Thảo Viên, cho dù ngài cho chúng ta làm việc gì cũng được, van cầu ngài, Chưởng môn đại nhân!” Kiều Phương Kỳ vội vàng lên tiếng, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu như cả đời phải sống ở mỏ tinh thạch có gì khác với việc các nàng tìm chết đâu?

      Nhìn những khuôn mặt tu luyện giả hoàn toàn đờ đẫn kia, nàng muốn mình cũng sẽ biến thành bộ dáng như vậy. Chỉ cần nghĩ tới cuộc sống dài đến vô biên vô hạn, cần biết là ngày hay đêm kia các nàng đều cảm thấy thống khổ thôi.

      Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng yên sau lưng Diệu Thừa Ninh, lạnh lùng nhìn hai người Quý Ngọc Thiến. Nếu hai người này tiếp tục sống ở mỏ tinh thạch thì nói làm gì, nhưng nếu như các nàng trở lại Bách Thảo Viên, cho dù thế nào, nàng làm các nàng hoàn toàn biến mất thế giới này.

      Vẻ mặt đám Hạ Trường Thanh đều lạnh nhạt, giống như hề thấy hai người Quý Ngọc Thiến. Đây là chuyện nội bộ của Bách Thảo Viên, liên quan tới bọn họ, đương nhiên cần chú ý nhiều.

      “Quyết định của ta thay đổi, hai người các ngươi vẫn ở lại mỏ tinh thạch để lao dịch.” Diệu Thừa Ninh lạnh lùng , bộ dáng mặt sắt vô tình kia làm trong lòng hai người Quý Ngọc Thiến lạnh như băng.

      Ngay sau đó, Diệu Thừa Ninh tiếp tục bước chân về phía trước, hề để ý tới hai người Quý Ngọc Thiến.

      Theo bóng dáng đám Hạ Trường Thanh dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, hai người Quý Ngọc Thiến giống như còn chút sức lực nào, ngồi xụi lơ dưới đất, hy vọng duy nhất của các nàng giờ phút này cũng đã hoàn toàn tan biến.

      Những tu luyện giả khác nhìn hai người xụi lơ mặt đất , mặt đều mang theo một nụ cười giễu cợt. Nhớ ngày đó bọn họ cũng đều như vậy, cuối cùng cũng phải là vẫn luôn sống ở mỏ tinh thạch mà cần biết đến ngày đêm sao?

      “Mộ Chỉ Ly, vận khí của ngươi xem ra rất tốt, mỏ tinh thạch này tồn tại đến mấy chục năm rồi, thế nhưng cũng chưa từng có ai phát ra tinh thạch cực phẩm, thế mà nay lại bị ngươi đào ra.” Hạ Trường Thanh cười , lần này cái tên Mẫn Vô Song kia cũng thể nào đắc ý được nữa rồi.

      Hạ Trường Thanh thanh vừa xong, ánh mắt mọi người cũng đều rơi vào người Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly cười nhạt tiếng, có chút xấu hổ : “Chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.”

      Với lời Mộ Chỉ Ly nói, mọi người cũng hoài nghi. Chuyện này chỉ có thể dựa vào vận khí để giải thích, chẳng nhẽ nàng ta lại có thể nhìn xuyên qua gian? Điều này tất nhiên có khả năng xảy ra.

      “Mộ Chỉ Ly, sao ta cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc? Ngươi có quen biết với Hàn Như Liệt tại phường Chế Giáp chúng ta ?” Chưởng môn phường Chế Giáp – Vân Thiên Mịch chậm rãi lên tiếng, chân mày khẽ nhíu lại giống như suy tư nhớ lại chuyện gì đó.

      khẳng định mình đã từng nghe qua cái tên này, chỉ là ấn tượng tương đối mơ hồ. Nhưng có thể làm cho lưu lại ấn tượng chứng tỏ cũng có chút quan trọng, dù sao Thiên Môn có nhiều đệ tử như vậy, người có thể làm cho có chút ấn tượng cũng nhiều lắm.

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly kinh ngạc, thế mới biết ra lão giả hoạt bát này là Chưởng môn phường Chế Giáp, lập tức khỏi lên tiếng : “Ta có quen biết với Hàn Như Liệt.”

      Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định phỏng đoán của mình, mặt Vân Thiên Mịch hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Thành tích của Hàn Như Liệt ở phường Chế Giáp của hắn rất tồi, phát Hàn Như Liệt có thiên phú rất cao ở phương diện chế giáp. Trong thời gian nửa năm này tại phường Chế Giáp, những thứ học được có thể sánh được với thành tích mấy năm của những tu luyện giả khác.

      Hàn Như Liệt chỉ có thiên phú cao ở phương diện chế giáp, thiên phú về phương diện tu luyện cũng rất cao, thái độ làm người lại khôn khéo, là đệ tử rất hài lòng.

      Mặc dù tới phường Chế Giáp quá nửa năm, nhưng gần như trở thành đệ tử nòng cốt của phường Chế Giáp. ra nguyên nhân chính là, theo lời Hàn Như Liệt mới nhớ được mấy phần. Dường như Hàn Như Liệt thường xuyên nhắc tới Mộ Chỉ Ly, nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy ở nơi này.

      “Các ngươi là đến từ cùng vương quốc?” Vân Thiên Mịch hỏi, giống như nhớ được Hàn Như Liệt từng nói hoàn cảnh của Mộ Chỉ Ly ở Bách Thảo Viên cũng tốt, còn hỏi những người khác có cách nào để dẫn Mộ Chỉ Ly tới phường Chế Giáp .

      Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp: “Chúng ta đều đến từ Trì Mân quốc, hơn nữa cùng đến từ Phân thế giới.”

      ra là như vậy.” Vân Thiên Mịch thản nhiên , nhưng để ý mấy chuyện đó. tin tưởng lần này sau khi trở về Bách Thảo Viên, Mộ Chỉ Ly bị đối xử như trước nữa, như vậy Hàn Như Liệt cũng còn phải lo lắng.

      Nghe câu hỏi của Vân Thiên Mịch, Hạ Trường Thanh bèn cười lên ha hả, : “Lão Vân, vậy ngươi có điều biết rồi. Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly chỉ là quan hệ quen biết, hai người bọn họ là đôi tình lữ.”

      Ban đầu bọn họ ở Vô Tận Hải trao đổi thấy được ràng tất cả, đương nhiên biết quan hệ của hai người bọn họ. Vì vậy lúc biết được bọn họ chọn cùng phân viện khỏi có chút nghi ngờ. Dù sao những tình lữ bình thường đều chọn ở chung chỗ, chỉ là bọn lựa chọn như vậy hẳn là cũng có lý do của bọn , cho nên cũng chưa từng hỏi tới.

      Vừa dứt lời, trong mắt Vân Thiên Mịch và Diệu Thừa Ninh đều lên vẻ kinh ngạc, Vân Thiên Mịch kinh ngạc : “Bọn họ là đôi tình lữ? Vậy làm sao bọn họ ở cùng với nhau?”

      Chế độ của Thiên Môn vẫn còn có chút tình người, việc lựa chọn phân viện là do chính bọn quyết ̣nh, phải là cưỡng chế phân loại.

      Tình lữ bên trong Thiên Môn ít, nhưng rất hiếm có đôi tách nhau ra. Trừ trường hợp sau khi tới Thiên Môn mới trở thành tình lữ, nhưng cuối cùng vẫn chọn ở cùng một chỗ với nhau.

      Hạ Trường Thanh gật đầu, : “Chuyện này xem ra phải hỏi hai người trẻ tuổi này rồi, chúng ta như thế nào biết được.”

      Mộ Chỉ Ly khỏi giải thích: “Hàn Như Liệt rất có hứng thú với chế giáp, mà ta lại có thiên phú ở phương diện chế giáp, ngược lại ta có nghiên cứu dược thảo sâu hơn chút, cho nên mới lựa chọn Bách Thảo Viên. Chỉ là khi vừa tới Thiên Môn, cũng biết nơi này lại khổng lồ và nghiêm khắc như thế .”

      Nghe vậy, mọi người giờ mới hiểu được, chắc lúc đầu bọn họ cho rằng dù sao cũng cùng ở Thiên Môn, muốn gặp mặt nhau chắ cũng khó, nghĩ tới sau khi vào Thiên Môn lại thể nào ra khỏi phân viện, điều này làm cho mọi người khỏi nhịn được mà cười lên.

      “Mà thôi, sau này ta cho phép Hàn Như Liệt thỉnh thoảng ra khỏi phường Chế Giáp.” Vân Thiên Mịch cười , cũng phải là người tình lý. Với thiên phú của Hàn Như Liệt, chắc hẳn lâu nữa tự mình đạt được một quyền hạn. Đây chỉ là tiện tay giúp một chút, coi như là loại phần thưởng với Hàn Như Liệt.

      Thấy Vân Thiên Mịch như vậy, Diệu Thừa Ninh cũng keo kiệt, : “Mộ Chỉ Ly! Sau này mỗi tháng cho phép ra ngoài lần, nhưng thể gây ra rắc rối, có hiểu ?”

      mặt Mộ Chỉ Ly ra vẻ mừng rỡ, vội vàng gật đầu : “Đa tạ hai vị Chưởng môn, ta nhất định gây ra bất kỳ phiền toái nào !”.

      Tuy rằng ở trong trụ sở bí mật, nàng và Hàn Như Liệt lúc nào cũng có thể gặp nhau, nhưng có cơ hội ra khỏi Bách Thảo Viên đến những nơi khác của Thiên Môn quan sát thật ra cũng tệ.

      Nhớ ngày đó, lúc nàng đến Thiên Môn muốn biết nơi này cùng với Thiên Môn của Phân thế giới có liên hệ gì với nhau , nhưng cho tới bây giờ cũng có chút cơ hội nào. Thậm chí nàng còn biết phải bắt đầu điều tra từ chỗ nào, làm cho người biết phải làm thế nào.

      đến tình lữ, ta lại nhớ đến lão Võ, Luyện Khí Các của các ngươi gần đây có xuất đôi tình lữ danh tiếng có chút vang dội đấy, lần này xem ra đường làm quan của ngươi ngày càng rộng mở rồi.” Vân Thiên Mịch lên tiếng hỏi.

      mặt Võ Xích lộ ra nụ cười, bộ dáng kia giống như người khác hỏi tới học trò đắc ý của mình, cười : “Hai người bọn họ đúng tệ, tuy rằng mới chỉ đến Thiên Môn có nửa năm, nhưng thiên phú của bọn họ tại phương diện luyện khí thực sự ai có thể sánh kịp, lão phu thu bọn họ làm đệ tử bế quan.”

      Thân là Chưởng môn nhưng ngày thường Võ Xích bao giờ quản đến các đệ tử trong Luyện Khí Các, mọi người đều biết, Võ Xích chính là kẻ cuồng luyện khí. Cho dù lấy ̣a vị của bây giờ, chỉ cần có thời gian liền bắt đầu luyện khí, luyện khí thuật của hắn tại Luyện Khí Các là mạnh nhất.

      Nhớ ngày đó, bọn họ thường xuyên nghe Võ Xích muốn tìm đệ tử tâm đắc thu làm đệ tử bế quan, thừa kế kỹ năng của . Chỉ là lời này liên tiếp hơn mười năm cũng chưa từng thành công, mà trước đó lâu lại đột nhiên truyền ra tin tức này, sao lại làm cho người khác chú ý cho được?

      “Ha ha, vậy thực chúc mừng ngươi. Nguyện vọng mấy thập niên cuối cùng cũng đã hoàn thành.” Diệu Thừa Ninh cười .

      Mộ Chỉ Ly nghe lời bọn đoán ra được người bọn hắn nói đến là ai. Nửa năm trước, Thiên Nhi và Dật Thần cũng phải vào Luyện Khí các đấy sao? Lấy thực lực và thiên phú của hai người bọn họ, tới bước này chắc cũng hề khó khăn.

      Nàng phát chư vị chưởng môn ngày thường cao cao tại thượng, gần đời bây giờ mỗi người đều ôn hòa nhã nhặn, so với bộ dáng bình thường nhìn thấy là hoàn toàn giống nhau, nếu phải đúng dịp có cơ hội như thế này, mình cũng thể nào thấy được bộ dáng như vậy của các chưởng môn và trưởng lão.

      “Này, đến cũng trùng hợp đến vô cùng, làm sao cũng đều là đệ tử vừa đến nửa năm trước vậy. Nghe nửa năm trước, Vô Tận Hải thu nhận tổng ̣ng cũng chỉ có sáu Tu Luyện Giả mà thôi.” Chưởng môn Vạn Đan Các Ngô Tĩnh Hiền lên tiếng .

      “Vậy cũng đúng, lúc trước Hạ lão đầu cũng , lần trước, những đệ tử thu nhận về ở Vô Tận thí luyện đều có thực lực tốt sao?” Võ Xích cười , nghĩ đến việc bản thân mình có thể thu được hai đệ tử đắc ý như vậy, phải cảm tạ Hạ Trường Thanh tốt, nếu như Hạ Trường Thanh tìm được mà đưa bọn họ trở về, còn biết phải đợi tới khi nào mới có thể nhận được đệ tử tâm đắc .

      “Sáu tiểu tử này đều đến từ cùng một vương quốc, lúc trước bọn họ chia nhau ra ở trong những phân viện khác nhau, bây giờ xem ra phát triển cũng tồi.” Hạ Trường Thanh cười , xem ra ánh mắt chính mình đúng là tệ, ít nhất cũng có thu nhận sai.

      như thế, Mộ Chỉ Ly cũng có quen biết biết với hai đệ tử đắc ý của ta?” Võ Xích khỏi lên tiếng hỏi, ánh mắt thoáng nhu hòa, cũng có cảm giác hùng hổ dọa người.

      Nghe được câu hỏi của Võ Xích, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu : “Mộ Dật Thần là đệ đệ của ta.”

      Lời này vừa ra, mọi người đều khẽ giật mình, chợt mặt lên vẻ kinh ngạc đến nồng đậm, Võ Xích cười ha ha : “ là trùng hợp, Mộ Dật Thần là đệ đệ ngươi, Thiên Nhi lại chính là đệ muội ngươi, Hàn Như Liệt lại là tình lữ của ngươi, người nhà các ngươi đúng là khó lường.”

      Mấy vị chưởng môn khác mặc dù chưa từng chuyện, nhưng mặt gần như cũng đều đã lộ ra nụ cười tiết lộ ý nghĩ của bọn , thực cũng đều cho là như vậy.

      Đúng lúc này, Hạ Trường Thanh đột nhiên lên tiếng : “Nhớ ngày đó lúc ở Vô Tận thí luyện, ta coi trọng nhất chính là Mộ Chỉ Ly, nghĩ tới kết quả cuối cùng lại là như vậy, là thế khó lường.”

      Nghe Hạ Trường Thanh cảm khái, mọi người đều tự chủ mà nhìn về Diệu Thừa Ninh. Tu luyện giả được Hạ Trường Thanh coi trọng nhất lại bị bế quan nửa năm ở Bách Thảo Viên, cái này là… Nói khó nghe chút, là Diệu Thừa Ninh có mắt nhìn.

      Mộ Chỉ Ly im lặng, thực tế nửa năm bế môn này, trong lòng nàng cũng dễ chịu, nhưng chẳng thể trách được, ai bảo nàng sống ở Bách Thảo Viên chứ, Diệu Thừa Ninh là người tuyệt đối thể đắc tội.

      Sắc mặt Diệu Thừa Ninh có chút xấu hổ, chuyện này là do sơ sót, chợt làm bộ như có gì cả rồi nhìn ngó xung quanh, đột nhiên : “Chúng ta gần đến Bách Thảo Viên rồi, ta đây trước đây.”

      Vừa dứt lời, Diệu Thừa Ninh cũng đợi mọi người trả lời, bèn gọi Mộ Chỉ Ly cùng nhau rời . Nhìn bóng lưng Diệu Thừa Ninh rời , đám Hạ Trường Thanh đều nhịn được mà nở nụ cười.

      Mộ Chỉ Ly đường theo phía sau Diệu Thừa Ninh vào Bách Thảo Viên qua chỗ của những đệ tử khác, họ đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, biết nàng là thần thánh phương nào.

      Mặc dù thời gian Mộ Chỉ Ly ở Bách Thảo Viên cũng đã nửa năm, nhưng số người biết được nàng cũng là cực ít, với tuyệt đại đa số người, đây là gương mặt cực kỳ xa lạ, ít người còn tưởng rằng nàng là chính là đệ tử mới của Bách Thảo Viên. Có thể làm cho Chưởng môn dẫn nàng vào, việc này thực đơn giản.

      “Bái kiến Chưởng môn!”

      Từng tiếng vấn an cung kính vang lên, mà vẻ mặt của Diệu Thừa Ninh chút thay đổi, đường tới nơi báo cáo của Bách Thảo Viên mới ngừng lại.

      Hai người vừa vào , thân ảnh kiều diễm lập tức chạy tới, dừng lại trước mặt Diệu Thừa Ninh, kính cẩn : “Bái kiến chưởng môn.”

      Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới thấy bộ dáng của người trước mặt, người này chính là người làm cho nàng phải lãng phí mất nửa năm bị lạnh nhạt – Đồng Mẫn Nhi!

      Bởi vì cái gọi là cừu nhân gặp mặt, đỏ mắt nhìn nhau, giờ phút này Đồng Mẫn Nhi cũng chú ý tới sự tồn tại của Mộ Chỉ Ly. Giống như lúc trước, sau khi nàng phân Mộ Chỉ Ly đến viện Minh Mạt chưa từng chú ý đến chuyện của nàng, nửa năm trôi qua nàng thậm chí quên mất người tên là Mộ Chỉ Ly này.

      Dù sao số lượng đệ tử tu luyện tại Bách Thảo Viên cực kỳ lớn, lúc trước nàng có chút chú ý tới sự xuất hiện của Mộ Chỉ Ly, mà sau chuyện đó Mộ Chỉ Ly cũng nhắm mắt làm ngơ, nàng cũng hoàn toàn quên mất.

      Cho đến tháng trước, Chưởng môn đột nhiên gọi nàng qua, chất vấn chuyện của Mộ Chỉ Ly, trách cứ nàng lượt vì nàng làm việc đủ công bằng. Trước đây Chưởng môn chẳng bao giờ hỏi qua những chuyện như vậy, nhiều năm nay vẫn luôn là như thế, vậy mà chỉ bởi vì Mộ Chỉ Ly lại giáo huấn nàng, nàng tất nhiên ghi mối hận này lên Mộ Chỉ Ly.

      Nàng biết Mộ Chỉ Ly bị phạt lao động ở mỏ tinh thạch một tháng, sau khi trở về vào ở viện Lưu Ly, nàng nói qua với những tu luyện giả ở viện Lưu Ly, ai cũng được giúp đỡ nàng ta!

      Nàng ngược lại muốn nhìn xem, Mộ Chỉ Ly làm sao có thể phản kháng! Ở Bách Thảo Viên, người dám đắc tội nàng đúng là ít lại càng ít, nàng muốn cho Mộ Chỉ Ly biết được những người đắc tội với nàng phải trả cái giá thật cao!

      Mộ Chỉ Ly nhìn thấy sự tức giận trong mắt Đồng Mẫn Nhi, nhất thời chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười. Từ lúc nàng vừa tới đến bây giờ, vốn dĩ là Đồng Mẫn Nhi nhằm vào nàng, bây giờ lại nhìn giống như nàng là kẻ tội phạm đã mắc phải tội ác tày trời, cái này đúng là buồn cười!

      “Mộ Chỉ Ly! sau này ngươi ở tại viện Lưu Ly. Ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm khối dược điền là được, chỗ gieo trồng dược thảo của tu luyện giả tại viện Lưu Ly khá là quý báu, muốn quản lý tốt cũng phải dễ dàng. Đến lúc đó ngươi hãy nhờ tu luyện giả của viện Lưu Ly chỉ bảo, những lúc khác ngươi cứ tập trung tu luyện tốt.” Chưởng môn chậm rãi lên tiếng .

      Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, như thế , đãi ngộ của viện Lưu Ly quả thật tệ, nhớ đến trước đó nàng phải chịu trách nhiệm hơn mười khối dược điền, bây giờ chỉ cần phụ trách khối, thu xếp xem ra cũng đơn giản.

      Cho dù dược thảo khó có thể gieo trồng, lấy kỹ thuật của nàng, tuyệt đối có vấn đề gì! Như vậy, nàng có đủ thời gian tu luyện! có được nhiều tinh thạch như vậy, nàng nên nhân cơ hội này tăng tu vi của mình lên mới là quan trọng nhất!

      Nàng bây giờ cũng phát , khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, sau đó muốn tăng lên cũng còn dễ dàng như vậy nữa, nhưng tất cả mọi người đều giống nhau, nàng cũng vội vàng. Chỉ có đạt được biểu tốt, sau này mới có thể đạt được tài nguyên tu luyện tốt hơn tại Thiên Môn.

      Huống chi, nàng muốn ở Bồng Lai bí cảnh quan sát kỹ, mà phải là cứ sống ở Thiên Môn mãi. Chẳng qua là lấy địa vị của nàng bây giờ, khoảng cách đạt được quyền hạn rời khỏi Thiên môn còn rất xa. Theo lời Xảo Xảo , truyền thừa mà sư phụ để lại cho nàng ở bên trong Bồng Lai Bí cảnh, chỉ cần đạt được truyền thừa, thực lực của nàng cũng sẽ có tinh tiến rất lớn.

      Lại nói, trong thời gian nửa năm này vẫn luôn hề có biến động. Lão nhân Hắc Ám cũng ra tay với bọn họ, giống như lúc này ông ta quên mất bọn họ. Chẳng qua là rất hiển nhiên, ông ta tuyệt đối thể nào quên, bây giờ với lực lượng còn yếu kém của bọn họ, Thiên Môn lúc này giống như là vòng bảo hộ lớn, cho nên bọn họ phải tranh thủ thời gian có hạn này mà nhanh chóng tăng tu vi của bản thân lên.

      Nghe lời Diệu Thừa Ninh , Đồng Mẫn Nhi khỏi lên tiếng hỏi: “Chưởng môn, đệ tử của viện Lưu Ly mỗi người đều phải chịu trách nhiệm ba khối dược điền, Mộ Chỉ Ly chỉ phụ trách khối dường như có chút ổn, đến lúc đó đệ tử khác hỏi tới làm sao bây giờ?” Mộ Chỉ Ly dựa vào cái gì mà được đãi ngộ tốt như vậy, cho dù là đệ tử có kỹ thuật gieo trồng tốt nhất ở viện Lưu Ly cũng phải chịu trách nhiệm hai khối dược điền, chuyện này…

      Mộ Chỉ Ly giờ mới hiểu được hóa ra phải là mỗi người đều chịu trách nhiệm khối dược điền, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Diệu Thừa Ninh, mình ở mỏ tinh thạch vòng vo chuyến, đến lúc trở lại đãi ngộ quả thay đổi đến long trời lở đất!

      Sắc mặt Diệu Thừa Ninh lạnh lẽo, : “Nếu có người hỏi tới cứ là ta phân công như vậy, có gì thắc mắc tới tìm ta.” bàn về Hạ Trường Thanh có ấn tượng tốt đối với Mộ Chỉ Ly, chỉ riêng quan hệ của Mộ Chỉ Ly với đám Hàn Như Liệt nàng cũng đáng được đối đãi tốt rồi.

      Cảm thấy vui trong giọng Diệu Thừa Ninh, Đồng Mẫn Nhi khẽ giật mình, chợt dám nữa, chỉ đáp: “Vâng!”

      Sau khi Diệu Thừa Ninh dặn dò xong liền rời , mà Đồng Mẫn Nhi chịu trách nhiệm mang Mộ Chỉ Ly tới viện Lưu Ly, việc này vốn là trong những chức trách của nàng.

      Nhưng mà, sau khi Diệu Thừa Ninh rời , hai người Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi vẫn đều đứng nguyên tại chỗ mà nhúc nhích. Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.

      ” Năng lực của ngươi , ở viện Minh Mạt mà vẫn có thể trở mình được, xem ra trước kia ta quả xem thường ngươi.” Đồng Mẫn Nhi lạnh lùng , dung nhan kiều diễm hiện lên vẻ lạnh nhạt.

      Khóe miệng Mộ Chỉ Ly khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về Đồng Mẫn Nhi cũng lạnh lùng băng hàn: “Do ngươi đủ mạnh thôi, ban đầu bị ngươi sắp xếp lần, sau này còn dễ dàng như vậy đâu.” Tuy Đồng Mẫn Nhi thân là nghi trượng của Bách Thảo Viên, rất nhiều chuyện đều do nàng ta trông coi, nhưng nàng cũng sợ.

      Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi cười lạnh : “Ban đầu ta có thể sắp xếp cho ngươi một lần, sau này ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi nhiều lần hơn! Ở Bách Thảo Viên này, người cùng đối nghịch ta cho tới bây giờ đều có kết quả tốt!” Nàng làm cho Mộ Chỉ Ly phát triển được gì ra bên ngoài, nàng gọi là Đồng Mẫn Nhi! Lúc trước khi Chưởng môn trách mắng nàng mặc dù tương đối bí mật, nhưng vẫn có ít người biết, thế cho nên trong thời gian ngắn nàng ngược lại trở thành trò cười của ít người. Nàng muốn xoay chuyển ván cờ này, khiến cho người khác câm miệng, cũng để cho Mộ Chỉ Ly phải trả cái giá lớn!

      (Truyện được post độc quyền tại www.tamvunguyetlau.com)

      Đáy mắt Mộ Chỉ Ly lên vẻ trào phúng, sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn trái ngược với vẻ hùng hổ dọa người của Đồng Mẫn Nhi, biểu của nàng giống như hề quan tâm đến mấy chuyện này. Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, thản nhiên : “Ta biết cùng nghi trượng đối nghịch với ta cũng phải là chuyện tốt, ta cũng muốn làm như vậy.”

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, Đồng Mẫn Nhi lộ ra có chút đắc ý. Nàng có thể có được vị trí hôm nay là hề đơn giản, chỉ riêng về điểm này, những tu luyện giả khác đều phải là đối thủ của nàng, Mộ Chỉ Ly còn có thể thấy chênh lệch ở giữa hai người bọn họ.

      Nhưng mà, ngay sau đó, lời của Mộ Chỉ Ly khiến cho sắc mặt Đồng Mẫn nhi đột nhiên cứng đờ, đáy mắt chợt phun ra những ngọn lửa giận dày đặc.

      như vậy, cũng chỉ còn cách kéo ngươi ra khỏi vị trí nghi trượng!” Mộ Chỉ Ly thản nhiên , bộ dáng lạnh nhạt giống như việc kéo Đồng Mẫn Nhi từ vị trí này xuống là việc thể nào đơn giản hơn.

      đùa gì vậy! Ngươi cũng khỏi đề cao bản thân mình rồi!” Đồng Mẫn Nhi tức giận , nhiều năm như vậy còn chưa từng có người dám với nàng như thế, quả thực là muốn tìm chết!

      “Ngươi cứ chờ xem!” Mộ Chỉ Ly giống như thèm để ý, lại : “Ta Đồng nghi trượng, có phải ngươi nên mang ta viện Lưu Ly rồi hay , Chưởng môn chính là dặn dò ngươi rồi.”

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly , sắc mặt Đồng Mẫn Nhi tái mét, hận được động thủ ngay lập tức. Nhớ tới lời lúc trước của Chưởng môn cho nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Cho dù như thế nào, lúc này cũng thể động thủ, chỉ cần Mộ Chỉ Ly còn ở Bách Thảo Viên, nàng muốn dạy dỗ Mộ Chỉ Ly thật ra rất dễ dàng!

      Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền theo Đồng Mẫn Nhi thẳng tới viện Lưu Ly. Xa xa nhìn lại, Mộ Chỉ Ly phát viện Lưu Ly và viện Minh Mạt kia khác nhau cực lớn.

      Xung quanh viện Minh Mạt hoang tàn vắng vẻ, cảm giác trống trải tịch mịch trải khắp viện giống như rừng sâu núi thẳm. Mà viện Lưu Ly lại lộ ra vẻ ưu nhã trầm tĩnh, kiến trúc to lớn vượt xa viện Minh Mạt, liếc nhìn cái, liền biết chỗ kia bất phàm.

      Chẳng qua chú ý của Mộ Chỉ Ly cũng kiến trúc nơi này, với nàng, ở lại dưới hoàn cảnh nào cũng quan trọng. Xung quanh viện Lưu Ly đều trồng những dược thảo vô cùng trân quý, hơn nữa sinh trưởng vô cùng tốt, cho nên xung quanh viện Lưu Ly, mùi thơm của dược liệu vô cùng nồng nặc, hít vào hơi khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.

      Nếu tu luyện ở trong này tốc độ cũng tăng lên rất nhanh, dù sao dược liệu này mặc dù phải là đan dược, nhưng tu luyện ở nơi này, dưới ảnh hưởng của mùi thơm dược liệu cũng có tiến bộ.

      Ở phía xa viện Lưu Ly còn có những viện khác, cũng đều náo nhiệt hơn rất nhiều so với viện Minh Mạt, thế nhưng viện Lưu Ly vẫn là viện dẫn đầu!

      Đồng Mẫn Nhi tới cửa lớn của viện Lưu Ly rồi ngừng lại : “Đây chính là viện Lưu Ly, tiếp theo ngươi tự lo lấy .” Nói xong, Đồng Mẫn Nhi thoải mái xoay người rời , hề để ý tới Mộ Chỉ Ly.

      Cảnh tượng này, giống hệt như lúc như ban đầu Đồng Mẫn Nhi dẫn Mộ Chỉ Ly tới viện Minh Mạt. Ánh mắt Mộ Chỉ Ly bình tĩnh gợn sóng, cũng thèm để ý tới cách làm của Đồng Mẫn Nhi.Vị trí của viện Lưu Ly gần phía trước như thế, chắc hẳn sau này cơ hội gặp mặt Đồng Mẫn Nhi cũng ít. Tiếp theo, để xem ai hơn ai!

      Lúc Mộ Chỉ Ly mở ̉ng lớn của viện Lưu Ly vào bên trong, liền phát bên trong viện có ít người tồn tại. Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đột nhiên xuất , ánh mắt của mọi người đều dừng ở người nàng. Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cười nhạt với mọi người tiếng, : “Ta là Mộ Chỉ Ly mới tới, mong được các vị tiền bối chỉ giáo.”

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly , ai để ý tới nàng, rối rít dời ánh mắt , tập trung vào làm việc của mình.

      Nhìn thái độ mọi người, chân mày Mộ Chỉ Ly khỏi nhíu lại, suy nghĩ lát đại khái đoán được. vậy đây chính là lễ vật mà Đồng Mẫn Nhi chuẩn bị cho nàng, chỉ là cái lễ vật này quá trẻ con rồi.

      Mặc dù ai để ý tới, nhưng Mộ Chỉ Ly vẫn có chút xấu hổ nào, lạnh nhạt tới gian phòng của mình. Viện Lưu Ly lớn hơn viện Minh Mạt mấy lần, cho nên số lượng tu luyện giả bên trong cũng ít. Giờ Mộ Chỉ Ly mới biết được nữ tu luyện giả tại Bách Thảo Viên rất nhiều, nhìn nhìn lại, toàn bộ đều là nữ tu luyện giả, chắc hẳn đây chính là nguyên nhân vì sao Liệt những phân viện khác đều chú ý Bách Thảo Viên.

      Đợi sau khi Mộ Chỉ Ly vào gian phòng, từng đợt tiếng bàn tán đột nhiên vang ra.

      “Đó chính là Mộ Chỉ Ly sao, tướng mạo quả là xuất chúng, trách được ban đầu lại bị Đồng Mẫn Nhi an bài đến viện Minh Mạt, ha ha.”

      “Nàng ta cũng xui xẻo, đắc tội với nghi trượng của Bách Thảo Viên, bây giờ làm sao có thể sống tốt đây?”

      “Ta thấy nàng ta cũng phải là người xấu, có ai để ý cũng đáng thương. Lại nói, tất cả mọi chuyện cũng phải tại nàng ta, tất cả đều là do Đồng Mẫn Nhi gây ra.”

      “Ta , ngươi cũng đừng vì cảm thấy đồng tình với nàng ta mà kết bạn với nàng, ngươi quên lời Đồng Mẫn Nhi rồi sao? Nếu như ngươi giúp đỡ nàng đến lúc đó người xui xẻo chính là ngươi.”

      . . . . . .

      Nghe những tiếng bàn tán ở bên ngoài, Mộ Chỉ Ly ngồi ở bên trong phòng, ánh mắt thản nhiên. Xem ra suy đoán của nàng quả thật sai, trước khi nàng đến đây, Đồng Mẫn Nhi xem ra chuẩn bị xong tất cả rồi.

      Lấy chiêu lập này để đối phó nàng? Từ mười lăm tuổi đến nay, Mộ Chỉ Ly nàng hoàn toàn đều tự mình lên, há lại lo lắng bị lập? Huống chi, có trụ sở bí mật ở bên cạnh nàng thì căn bản là hề tồn tại tình huống bị lập.

      Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly cũng hề quan tâm nữa, trực tiếp tiến vào trong trạng thái tu luyện. Thời gian ở mỏ tinh thạch, mỗi ngày đều liều mạng đào mỏ mà có thời gian tu luyện, bây giờ được trở về, đương nhiên muốn nắm chặt thời gian!

      Ngày tiếp theo, sau khi Mộ Chỉ Ly nhận được hạt giống xong cũng biết khối dược điền mình chịu trách nhiệm nằm ở đâu, liền hề để ý tới ánh mắt lạnh lùng mọi người nhìn mình, mà trực tiếp thẳng đến dược điền mình phụ trách. Cũng biết nên nói là khéo hay là khéo, nàng chịu trách nhiệm gieo trồng lại chính là Băng Tâm Thảo!

      Ban đầu vì hạt giống của Băng Tâm thảo mà nàng phải mất rất nhiều tâm tư, bây giờ lại dễ dàng có được hạt giống, nàng muốn luyện chế đan dược cũng có thể thành công luyện chế ra.

      Đợi Mộ Chỉ Ly rời khỏi viện Lưu Ly, mọi người bắt đầu rối rít bàn tán.

      “Tại sao Mộ Chỉ Ly chỉ cần chịu trách nhiệm khối dược Điền? Mỗi người chúng ta đều phải chịu trách nhiệm ba khối cơ mà!”

      “Nghe là Chưởng môn ra lệnh, cũng biết là Mộ Chỉ Ly này giở trò nịnh bợ gì mà Chưởng môn lại thiên vị nàng ta!”

      ” Lúc trước Mộ Chỉ Ly luôn ở viện Minh Mạt, có gieo trồng cũng chỉ là chút dược thảo bình thường, trồng Băng Tâm thảo vô cùng khó khăn, ta xem nàng ta căn bản là thể nào gieo trồng thành công được. Có lẽ Chưởng môn cảm thấy để cho nàng quản lý khối dược điền cũng đủ hành hạ nàng rồi, ngươi cảm thấy nàng ta có thể trồng thành công sao?”

      “Ha ha”

      Từng trận tiếng cười châm biếm liên tiếp vang lên, tất cả mọi người đều có lấy ý ̣nh xem kịch vui mà chờ xem Mộ Chỉ Ly có thể trồng được Băng Tâm thảo hay . Giống như tất cả mọi người đều tin Mộ Chỉ Ly có thể trồng thành công, ở viện Lưu Ly này, tu luyện giả có thể gieo trồng được Băng Tâm thảo cũng chỉ có năm người thôi.

      Tử Di ở trong viện Lưu Ly, lúc nàng nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, tâm tình có chút phức tạp. Ban đầu khi phát ra Mộ Chỉ Ly giả mạo mình, nàng cực kỳ tức giận, nhưng sau khi biết được nguyên nhân, nàng lại cảm thấy lúc đó mình đã làm hơi quá mức.

      Lao động ở mỏ tinh thạch thống khổ như thế nào mọi người đều biết rõ. Cũng biết Mộ Chỉ Ly đã chịu đựng tháng này ra sao, chỉ là bây giờ thấy Mộ Chỉ Ly giống như có ảnh hưởng gì, nhưng trong lòng của nàng vẫn cảm thấy có chút dễ chịu.

      Mộ Chỉ Ly hiểu rất rõ cách trồng Băng Tâm thảo, mặc dù lúc trước nàng có hạt giống của Băng Tâm thảo, nhưng nàng lại rất am hiểu về điều kiện sinh trưởng và phương thức gieo trồng của Băng Tâm thảo, cho nên gieo trồng vốn là việc hề khó khăn.

      Sau khi sắp xếp xong hết tất cả, Mộ Chỉ Ly liền thu dọn đồ đạc trở về viện Lưu Ly, chỉ cần canh giờ có thể hoàn toàn làm xong tất cả mọi thứ, quả rất thuận lợi.

      Lúc Mộ Chỉ Ly tới gần viện Lưu Ly chạm mặt Tử Di, sâu trong đôi mắt bình tĩnh có chút dao động. Lúc Mộ Chỉ Ly và Tử Di lướt ngang qua nhau, tay Tử Di lại đột nhiên đưa về phía Mộ Chỉ Ly.

      Bước chân của Mộ Chỉ Ly bỗng nhiên ngừng lại, mà Tử Di lại dừng lại chút nào, vẫn ra ngoài. Sau khi Mộ Chỉ Ly trở lại căn phòng của mình, nàng mới nhìn tờ giấy trong tay.

      Đáy mắt Mộ Chỉ Ly lên vẻ nghi hoặc, nàng nghĩ tới Tử Di vậy mà viết tờ giấy này cho nàng, thực làm cho người ta kinh ngạc. Nàng khỏi mở tờ giấy ra xem, lúc này mới phát ra ghi chép tờ giấy chính là phương thức trồng Băng Tâm thảo, miêu tả cực kỳ tường tận, có thể thấy được dụng tâm của nàng ấy.

      Phương thức này cũng có bất kỳ lỗi lầm nào, có thể thấy được Tử Di là tâm muốn giúp mình, chỉ là ngại lời nói của Đồng Mẫn Nhi mới dùng cách thức này tới hỗ trợ. Nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly khỏi gợi lên nụ cười, xem ra Tử Di này cũng phải là loại người như nàng tưởng tượng lúc trước rồi.

      Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền tiến vào bên trong trụ sở bí mật, nàng vất vả đạt được hạt giống của Băng Tâm Thảo, tất nhiên muốn gieo trồng thật mau chóng.

      Hàn Dĩnh Nhi chăm sóc dược điền vừa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, mặt liền lộ ra nụ cười rực rỡ : “Tẩu tử, tẩu đến rồi. Xem bộ dáng này, có phải hay lại đem đến cái hạt giống trân quý gì?”

      Qua nửa năm ở chung, nàng hiểu rất tính tình Mộ Chỉ Ly. Bình thường mỗi lần nàng đến trụ sở bí mật mà đến dược điền trước tiên nhất định là lấy được hạt giống mới.

      Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu cười : “Đó là đương nhiên, hơn nữa hạt giống này cũng là thứ mà muội luôn muốn có.”

      “Nga?” Hàn Dĩnh Nhi có chút kinh ngạc, ngay sau đó, mặt đã lộ ra vẻ mừng rỡ. “Là hạt giống của Băng Tâm thảo sao?”

      sai!”

    4. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 67: Cổ Ngữ Dung
      Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định phỏng đoán của mình, mặt Hàn Dĩnh Nhi liền lộ ra nụ cười vui mừng : “Ha ha, vậy chúng ta mau chóng gieo trồng nó thôi, có thể sớm luyện chế ra Thất Khiếu Linh Lung đan thì tốt rồi.”

      Thân là tu luyện giả, mặc dù tốc độ lão hóa dung nhan của nàng vô cùng chậm, nhưng chắc chắn cũng đều già yếu, cho nên Thất Khiếu Linh Lung đan là cực kỳ quan trọng. Ngay từ lúc Mộ Chỉ Ly biết được có phương pháp luyện chế đan dược này, nàng vẫn mong đợi ngày có thể luyện chế ra được nó.

      Mộ Chỉ Ly cười bước nhanh tới, đưa hạt giống cho Hàn Dĩnh Nhi : “Cách thức gieo trồng Băng Tâm thảo tỷ đã qua với muội rồi, lúc gieo trồng hẳn là có vấn đề gì chứ?”

      “Yên tâm sư phụ, tỷ đợi đến lúc kiểm tra thành tích của muội !” Hàn Dĩnh Nhi cười ha ha , ở lĩnh vực luyện đan và kỹ thuật trồng trọt này, tẩu tử Mộ Chỉ Ly là sư phụ của nàng.

      Mộ Chỉ Ly liếc nàng cái, sau đó hai người liền cùng nhau bận rộn bên trong dược điền. thân ảnh màu trắng, hình bóng màu hồng, cho dù bận rộn bên trong dược điền vẫn luôn luôn xinh đẹp như trước, ít nhất ở trong mắt ba tên nam tử ngắm nhìn từ phía xa chính là như vậy.

      Đợi sau khi hai người các nàng trồng xong dược thảo, ba người Hàn Như Liệt mới tới nói: “Ly nhi, nàng đến rồi. Nghe Chưởng môn Bách Thảo Viên đã chấp thuận cho nàng mỗi tháng ra ngoài lần rồi phải ?”

      “Tin tức của chàng nhanh đấy, mới đó đã biết rồi?” Mộ Chỉ Ly cười , lần này nàng vốn ̣nh cho Hàn Như Liệt biết tin tức kia, nghĩ tới biết trước.

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, mặt Hàn Như Liệt lên vẻ tự hào: “Đó là tất nhiên, tin tức ở phường Chế Giáp của vi phu là cực kỳ nhanh. Nương tử lần này ở mỏ tinh thạch đã lập được công lao , tin tức này tất nhiên là truyền cực nhanh.”

      “Lần này ta coi như nhận được phần thưởng tệ, ta được vào ở trong viện Lưu Ly, hơn nữa chỉ cần chăm sóc khối dược điền, bình thường lại còn có thời gian tu luyện trong ngày.” Mộ Chỉ Ly thản nhiên , đôi mắt đen nhánh lóe ra chút ánh sáng rực rỡ.

      “Nhìn thấy nàng như vậy ta an tâm, lúc trước nàng phải ở lại viện Minh Mạt nửa năm, người sốt ruột cũng là ta đây.” Hàn Như Liệt bất đắc dĩ , nếu phải Ly nhi cố ý như thế, sớm nhờ cậy Chưởng môn phường Chế Giáp chuyển nàng qua đây.

      Mặc dù lấy địa vị của , đưa ra cầu như thế có chút thích hợp, nhưng vì Ly nhi, cho dù phải làm cái gì, cũng đều nguyện ý. Hơn nữa, tin tưởng, Chưởng môn cự tuyệt thỉnh cầu của , tin tưởng thực lực của mình!

      “Tẩu tử rốt cục cũng còn phải ở lại viện Minh Mạt nữa rồi? Vậy là tốt quá!” Hàn Dĩnh Nhi cười , cuộc sống ở trong viện Minh Mạt tuy có gì thoải mái, nhưng chắc chắn thể đạt được tiến bộ, cảm giác như vậy thể nghi ngờ là hết sức khó chịu.

      Mộ Chỉ Ly gật đầu: “So với trước kia, đúng là đã tốt hơn rất nhiều. Ta nghe cuộc sống bây giờ của Thiên Nhi và Dật Thần cũng rất tệ, bằng mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau xem bọn họ như thế nào?” Nàng cùng Hàn Như Liệt có thể gặp mặt nhau mỗi ngày, nhưng nàng gặp bọn Thiên Nhi nửa năm rồi.

      Với lời Mộ Chỉ Ly , Hàn Như Liệt có chút bất ngờ nào, cười đáp: “Đều nghe theo nương tử!”

      Cuộc sống những ngày sau đó của Mộ Chỉ Ly vẫn như cũ, nàng dậy thật sớm đến dược điền, thành thục chăm sóc Băng Tâm thảo. Mọi người trong viện Lưu Ly vốn là chuẩn bị chờ Mộ Chỉ Ly đến thỉnh giáo, nhưng lại thấy Mộ Chỉ Ly mỗi ngày đều tự mình chăm sóc dược điền, trong lòng ngược lại có chút vui.

      Các nàng dự định lúc Mộ Chỉ Ly đến thỉnh giáo mới nhân lúc đó mà chế nhạo nàng nhiều phen, ai bảo nàng lại được Chưởng môn chiếu cố đặc biệt, chính vì điều này mà trong lòng mọi người đều cảm thấy cực kỳ khó chịu.

      Với sự lạnh nhạt của mọi người, Mộ Chỉ Ly liền trực tiếp xem như những người này đều tồn tại. Với những người này, nàng cũng luôn luôn tỏ ra dễ gần.

      Hôm nay, lúc Mộ Chỉ Ly tới dược điền, khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo đột nhiên hiện lên vẻ tức giận, phải vì chuyện gì khác, mà nơi nàng gieo trồng, toàn bộ thảo dược đều đã bị phá huỷ!

      Thảo dược nàng gieo trồng vốn vô cùng sum xuê bây giờ lại giống như bị ai đó tận lực phá huỷ hoàn toàn. Tất cả thảo dược, từ cành đến lá đều trở nên lộn xộn. Thành quả cực khổ rất lâu mới đạt được cứ như vậy biến thành mảnh hoang tàn, đổi lại là ai cũng tức giận đến kiềm chế được.

      Vành mắt Mộ Chỉ Ly có chút hồng hồng, hai tay tự giác mà nắm chặt, tức giận trong lòng hóa ngọn lửa, bốc cháy đến cực điểm. Mặc dù nàng biết chuyện này rốt cuộc là người nào làm, nhưng có điều nàng biết chắc chắn, người đứng sau chuyện này nhất định chính là Đồng Mẫn Nhi. Dám hung hăng càn quấy ở Bách Thảo Viên như thế này cũng chỉ có thể là nàng ta mà thôi!

      Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng yên bên cạnh dược điền, nàng cúi đầu làm cho người ta thấy vẻ mặt, chỉ cảm thấy cỗ sát khí nhàn nhạt từ người nàng tràn ngập lan ra.

      Lúc này, sau lưng Mộ Chỉ Ly cũng có ít đệ tử viện Lưu Ly mang vẻ mặt xem kịch vui nhìn nàng. Chuyện này hầu như tất cả các tu luyện giả của viện Lưu Ly đều biết, chẳng qua là ai cũng ra mà thôi.

      “Mộ Chỉ Ly này xem ra cũng là may mắn, vậy mà có thể được gieo trồng Băng Tâm thảo, chỉ là cho dù nàng có gieo trồng được sao? Cuối cùng còn phải là có cái gì.”

      “Ở Bách Thảo Viên này, có địa vị gì tốt nhất nên đối đầu với Đồng Mẫn Nhi, nếu chắc chắn có kết quả tốt.”

      “Nàng chỉ cần chăm sóc khối dược điền sao? Chỉ cần Đồng Mẫn Nhi buông tha nàng, khối dược điền này của nàng nhất định sẽ có kết quả. khi đến lúc báo cáo, nàng mới chính là người có lỗi. Ta nghĩ nàng hoặc là phải trở lại mỏ tinh thạch, hoặc là bị đuổi ra khỏi Thiên Môn.”

      Mọi người rối rít bàn tán, đủ loại ánh mắt rơi vào người Mộ Chỉ Ly, tất cả mọi người đều coi chuyện này là trò cười để mà bàn tán. Dù sao, việc liên quan đến mình, lại được treo lên cao, đây chính là cách sinh tồn tại Thiên Môn. Ai cũng thừa hơi quan tâm đến chuyện của người xa lạ.

      Mộ Chỉ Ly thu hết lời bàn tán của mọi người phía sau vào trong tai, tức giận mặt dần dần biến mất, nếu như nàng chỉ vì tức giận mà tìm Đồng Mẫn Nhi, người chịu thiệt chỉ có nàng.

      Cho dù dược điền bị phá hủy có làm sao? Chẳng phải vẫn có hạt giống hay sao, nàng lại muốn nhìn xem, rốt cuộc là Đồng Mẫn Nhi nhịn được hay là nàng nhịn được!

      Ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Chỉ Ly chậm rãi ngồi xổm xuống, động tác thành thục bỏ đám dược thảo đã hỏng ra khỏi dược điền, ngược lại bắt đầu gieo giống lần nữa, hệt như tất cả những chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

      Mọi người tròn mắt nhìn nhau, ai cũng nghĩ tới kết quả cuối cùng là như vậy, mọi người còn tưởng rằng lần này Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi thể tránh khỏi một cuộc tranh chấp đấy, những chuyện như thế này phải ai cũng có thể chịu đựng được.

      Tuy rằng sau khi gieo trồng những thảo dược này mình cũng có được nó, nhưng công sức cực khổ gieo trồng lâu như vậy lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, cho dù là ai cũng thế, trong lòng làm sao có thể dễ chịu? Nhưng Mộ Chỉ Ly này lại có thể hồi phục tâm trạng chỉ trong thời gian ngắn, việc này…

      Tử Di nhìn Mộ Chỉ Ly khôi phục lại bình tĩnh, trong lòng vốn rất lo lắng cũng từ từ thả lỏng ra, may mắn thay, Mộ Chỉ Ly bị kích thích. ra, nàng cũng biết chuyện gì xảy ra với mình, tại sao lại phải quan tâm Mộ Chỉ Ly. Lúc trước là bởi vì mình hại nàng phải lao dịch ở mỏ tinh thạch mà vẫn cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng mấy ngày nay nhìn Mộ Chỉ Ly vẫn tập trung làm việc của mình mà quan tâm đến lời của những người khác, nàng lại bắt đầu cảm thấy khâm phục nàng ta.

      Lúc trước nàng cũng từng là người bị mọi người xa lánh, trong thời gian đó, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí lúc chỉ còn mình, nàng cũng chỉ biết khóc lóc nỉ non. Thế nhưng bây giờ, nàng căn bản hề thấy một chút bi thương nào từ người Mộ Chỉ Ly. Ngược lại, nàng dường như đã quen thuộc với cuộc sống như vậy hoặc là nàng căn bản hề để những người này vào trong lòng. Tâm tính như thế này, khó mà đạt được.

      Nếu như lúc trước nàng cũng có thể kiên cường giống Mộ Chỉ Ly, có lẽ nàng cũng mất người bạn mà nàng quý trọng nhất. Chính vì vậy mà cho đến tận bây giờ, nàng vẫn mãi tiếc nuối. Nhìn Mộ Chỉ Ly, nàng giống như thấy được con người mà lúc trước nàng vẫn muốn làm!

      Ngay vào lúc Mộ Chỉ Ly nhổ cỏ, bóng người tới bên cạnh nàng. Nhìn bộ dáng ung dung bình thản của Mộ Chỉ Ly, trong mắt người nọ liền loé lên một tia sáng.

      “Con , dược thảo của con bị làm sao vậy?” Cổ Ngữ Dung chậm rãi , trong giọng bình tĩnh mang theo tia cơ trí nhàn nhạt.

      Nghe thấy giọng , Mộ Chỉ Ly khỏi ngẩng đầu lên. Từ sau khi nàng tới viện Lưu Ly dường như có ai chuyện với nàng, bây giờ đột nhiên có người tới chuyện làm cho nàng khỏi kinh ngạc phen.

      lão bà khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lên trong mắt Mộ Chỉ Ly, khuôn mặt đầy những nếp nhăn nhưng cũng che giấu được đôi mắt sáng cơ trí của bà, nhìn qua con ngươi kia, giống như có thể nhìn thấu hết tất cả rối ren của thế gian.

      Đây là lần đầu tiên Mộ Chỉ Ly nhìn thấy một lão giả lớn tuổi như vậy ở chủ thế giới. Bởi vì tu vi của các tu tuyện giả ở chủ thế giới đều tương đối cao, nên cho dù rất lớn tuổi, khuôn mặt của họ cũng bị già nua. Cho nên sau khi nhìn thấy lão bà lớn tuổi như vậy, Mộ Chỉ Ly khỏi có chút nghi ngờ.

      “Cháu gieo trồng sai, tất nhiên sẽ bị khô héo.” Mộ Chỉ Ly thản nhiên , cũng quan tâm mấy đến lời của lão giả. Mặc dù nàng tỏ ra nóng giận, nhưng điều đó cũng có nghĩa là tâm trạng của nàng bây giờ rất tốt. Vậy nên, tất nhiên cũng sẽ có tâm trạng để quan tâm tới những người khác.

      Nghe Mộ Chỉ Ly trả lời, khuôn mặt già nua của Cổ Ngữ Dung lộ ra nụ cười hiếm hoi, : “Con , cho dù ta lớn tuổi, cũng hồ đồ đến mức nhìn ra cái này là bị phá huỷ hay tự khô héo đâu, dường như cuộc sống của con tại viện Lưu Ly cũng tốt lắm.”

      Mộ Chỉ Ly hơi ngẩng đầu lên, nàng cũng nghĩ tới lão bà bà này lại biết được ít chuyện, ngay cả chuyện ở viện Lưu Ly cũng biết, xem ra hẳn là người bên trong Bách Thảo Viên.

      “Phải hay cũng có gì khác nhau đâu? Tóm lại, tất cả những thảo dược này đều đã hỏng.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng , động tác tay vẫn hề dừng lại. Lần trước nhận hạt giống vừa vặn cũng đủ cho hai lần gieo trồng, may là mình để lại ít hạt giống để trồng Băng Tâm thảo ở trong trụ sở bí mật, nếu chỉ riêng vấn đề hạt giống vô cùng khó khăn.

      Đồng Mẫn Nhi nếu đã nghĩ cách đối phó nàng, tất nhiên tính toán mọi chuyện kỹ lưỡng. Nếu như nàng cần thêm hạt giống, e là Đồng Mẫn Nhi tuyệt đối sẽ giao ra. May mắn thay, nàng căn bản cũng cần lo lắng về vấn đề này.

      Ánh mắt Cổ Ngữ Dung khẽ biến, từ lời nói Mộ Chỉ Ly bà có thể nhìn ra được thái độ của nàng ta, tuổi còn nhỏ mà đã có được cách nghĩ như vậy thật dễ dàng. Lấy nhãn lực bà tất nhiên cũng có thể nhìn ra Mộ Chỉ Ly phải là do e ngại thứ gì mà là bị buộc phải nhẫn nại. Cơ trí dưới đáy mắt nàng là thể che giấu, chắc hẳn nha đầu này đã có tính toán của riêng nàng.

      “Cách nghĩ này của con tệ, ngược lại xem ra con rất có lòng gieo trồng Băng Tâm thảo. Băng Tâm thảo gieo trồng ở đây xem ra tốt hơn hẳn so với những nơi khác. Tuổi của con còn trẻ, làm sao có thể học được kỹ thuật gieo trồng tốt như vậy?” Cổ Ngữ Dung hỏi, rất lâu rồi bà ra ngoài, nghĩ tới hôm nay vừa ra thấy một chuyện thú vị như vậy.

    5. le hanh

      le hanh Well-Known Member

      Bài viết:
      932
      Được thích:
      647
      Q.5 - Chương 68: Tử Di Lấy Lòng
      “Từ cháu nghiên cứu phương pháp gieo trồng thảo dược, cho nên mới biết được phương pháp gieo trồng Băng Tâm thảo.” Mộ Chỉ Ly chậm rãi , tuy rằng trước kia nàng gieo trồng những thảo dược này, nhưng nàng lại hiểu rất rõ về chúng.

      về lĩnh vực khác, có lẽ nàng cũng đủ tư cách để , nhưng ở lĩnh vực thảo dược, nàng chắc chắn có tự tin. Tất cả những thảo dược nàng trồng ở Bách Thảo Viên đều bị phá hủy, nhưng Băng Tâm thảo nàng trồng bên trong trụ sở bí mật có thể được thu hoạch nhiều lần, chỉ là nàng vẫn còn chưa thành công luyện chế ra Thất Khiếu Linh Lung đan.

      Với chuyện này, nàng sớm chuẩn bị tâm lý, nếu dễ dàng luyện chế ra như vậy, giá trị của Thất Khiếu Linh Lung đan cũng cao đến thế. Theo nàng biết, Thất Khiếu Linh Lung đan ở chủ thế giới cũng là loại đan dược phải cứ có tiền là mua được, chỉ vì Thất Khiếu Linh Lung đan rất khó mà luyện chế thành, ngay cả nguyên liệu để luyện chế nó cũng rất khó để tìm được.

      May mà trước đây Mộ Chỉ Ly vẫn luôn luôn thu thập dược liệu, cho nên vừa khéo là đã có được đầy đủ dược liệu cần thiết, nàng tin tưởng chỉ cần có thời gian nàng nhất ̣nh sẽ luyện chế thành công!

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, hứng thú trong mắt Cổ Ngữ Dung ngày càng đậm, khỏi hỏi: “Vậy con chỉ nghiên cứu phương pháp gieo trồng Băng Tâm thảo, mà cũng có nghiên cứu cách gieo trồng của những loại dược liệu khác phải ?”

      Mộ Chỉ Ly chậm rãi đứng dậy, nhìn Cổ Ngữ Dung đứng bên cạnh dược điền, chậm rãi : “Thảo dược người khác gieo trồng được, cháu nhất định có thể trồng được. Nhưng thảo dược cháu trồng được, người khác cũng nhất định là có thể trồng được.” tới đây, mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên tự tin nồng đậm, tự tin này khiến cho khí chất xuất trần vốn có của Mộ Chỉ Ly lại thêm vài phần khác biệt, khỏi làm cho mọi người phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

      Cổ Ngữ Dung tất nhiên cũng chú ý tới sự tự tin mặt Mộ Chỉ Ly, tự tin như thế này bà cũng từng thấy qua. Loại tự tin này cũng phải giả vờ mà có, mà là loại tự tin thực chất từ sâu bên trong, trước kia mặt bà cũng đã từng tràn đầy tự tin như vậy.

      “Xem ra con rất có tự tin với kỹ thuật gieo trồng của mình, con nhất định có thể phát triển tốt ở Bách Thảo Viên.” Cổ Ngữ Dung .

      mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ trào phúng, “Kỹ thuật gieo trồng tốt có làm sao, nếu vẫn luôn luôn thể lấy ra dược liệu hoàn thiện, làm sao có thể làm cho người ta tin tưởng?” Ánh mắt nàng có chút biến hóa, rồi chợt : “Cháu còn phải trồng thảo dược, thể chuyện cùng bà nữa.”

      xong, Mộ Chỉ Ly cũng để ý tới Cổ Ngữ Dung nữa, chỉ tiếp tục chăm sóc thảo dược. Với nàng, thay vì bỏ thời gian ra tán gẫu, bằng tranh thủ xử lý xong những chuyện này sau đó tu luyện mới là tốt nhất.

      Thấy Mộ Chỉ Ly hề để ý tới mình nữa, mặt Cổ Ngữ Dung cũng hề lộ ra chút vui nào, xoay người tới phương hướng khác. Lần này, trong Bách Thảo Viên dường như xuất đệ tử tệ!

      Đợi sau khi Cổ Ngữ Dung rời , Tử Di khỏi bước chân tới bên cạnh Mộ Chỉ Ly.

      Mộ Chỉ Ly vẫn cúi đầu chăm sóc dược điền, chợt phát bên cạnh mình xuất thêm đôi giày màu tím, trong mắt lên vẻ nghi hoặc. Người này tất nhiên thể nào là lão bà lúc trước, vậy đây là ai?

      Sau khi Mộ Chỉ Ly thấy người trước mặt, kiên nhẫn trong mắt đã giảm mấy phần, : “Có chuyện gì ?” Giọng nóng lạnh, tuy ở trong viện Lưu Ly cũng chỉ có Tử Di đối xử với mình tốt hơn chút. Nhưng trước giờ bọn họ cũng chưa từng nói chuyện lần nào, sao hôm nay nàng lại tìm đến mình?

      Nghe lời Mộ Chỉ Ly , Tử Di thoáng do dự trong chốc lát rồi : “Cần ta giúp ngươi chăm sóc dược điền ?”

      Mộ Chỉ Ly khẽ giật mình, có chút kinh ngạc với lời Tử Di vừa . Chẳng lẽ nàng biết đứng chung chỗ với mình có nghĩa là đối đầu với Đồng Mẫn Nhi hay sao? Như vậy, chẳng phải nàng cũng sẽ bị lập?

      Kinh ngạc chút, Mộ Chỉ Ly bèn lắc đầu : “Đa tạ, cần. Ở trong viện Lưu Ly này, ta nghĩ ngươi vẫn nên cách ta xa chút thì tốt hơn.”

      Ánh mắt Tử Di khẽ thay đổi, nghĩ tới Mộ Chỉ Ly lại có thể nghĩ cho nàng như vậy, trong giọng liền mang theo chút áy náy, “Lúc trước hại ngươi lao dịch ở mỏ tinh thạch, xin lỗi.”

      Mộ Chỉ Ly nhịn được mà cười lên: “Lúc trước vốn là ta phải xin lỗi ngươi mới đúng, ngươi chỉ làm điều ngươi nên làm thôi, tại sao lại phải xin lỗi ta?” Ánh mắt nhìn về phía Tử Di nhu hòa mấy phần, Tử Di này cũng kỳ lạ.

      Ở bên trong môn phái mà tình người vô cùng đạm bạc này, người có tính cách như nàng này thật hiếm thấy, biết với tính cách như thế này, nàng làm thế nào mà có thể tồn tại được trong viện Lưu Ly cho tới bây giờ.

      ” Lúc trước là ta hiểu lầm ngươi, nghĩ tới ngươi lại bị đối xử như vậy tại Bách Thảo Viên, nếu biết ta cũng làm lớn chuyện này. Ta cũng biết mỏ tinh thạch là nơi như thế nào. Nếu phải ngươi lợi hại, cho dù chỉ là tháng cũng biết biến thành bộ dáng nào rồi.” Tử Di chậm rãi , sau khi Mộ Chỉ Ly tiến vào mỏ tinh thạch nàng vẫn thường xuyên hỏi thăm tình hình tại nơi đó, vì vậy, nàng cũng hiểu rất tàn nhẫn bên trong mỏ tinh thạch.

      Thẩm Hướng Thiên với nàng, đã từng chuyện với quản đốc tại mỏ tinh thạch, nhưng mà đó là nơi mà nếu muốn chiếu cố sợ là cũng rất khó khăn. Chỉ là lúc trở về, Mộ Chỉ Ly vẫn bình yên vô khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

      “Ta , tất cả đều là chuyện của ta, hề liên quan đến ngươi, ngươi cần tự trách. Huống chi, Thẩm Hướng Thiên rất chiếu cố ta, ngươi cũng đã cho ta biết phương pháp trồng Băng Tâm thảo, như vậy đã đủ rồi.” Mộ Chỉ Ly thản nhiên , tiếp tục cúi người xuống xử lý chỗ thảo dược bị hỏng.

      “Vậy ngươi giận ta?” Tử Di thử dò xét hỏi.

      “Chuyện này nếu liên quan đến ngươi, sao ta lại giận ngươi được? Nếu như phải vì chuyện này, bây giờ ta vẫn còn ở trong viện Minh Mạt mà phải là viện Lưu Ly.” Giọng trong trẻo mà lạnh lùng truyền ra từ trong miệng Mộ Chỉ Ly.

      “Nhưng chính là bởi vì chuyện này mà ngươi mới bị Đồng Mẫn Nhi nhằm vào, dù bây giờ ở trong viện Lưu Ly, ngươi cũng có bất cứ cơ hội nào. Thảo dược bên trong dược điền của người thể nào gieo trồng thành công.” Tử Di vội , hôm qua sau khi Mộ Chỉ Ly trở về phòng tu luyện, liền có người đến phá hỏng dược điền, chuyện này nàng biết rất ràng.

      “Vậy sao?” Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, “Cuộc đời vẫn luôn luôn thay đổi, có gì có thể lường trước được, bây giờ Đồng Mẫn Nhi đắc ý, nhưng sau này thì chưa chắc.”

      Nhìn đôi mắt Mộ Chỉ Ly lạnh lùng mà tràn ngập trí tuệ, trong lòng Tử Di chợt chấn động. Người bình thường dưới tình cảnh như thế này, sợ là sớm còn lòng tin, nhưng Mộ Chỉ Ly lại giống như bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì.

      “Nếu như ngươi sự giận ta, chúng ta có thể trở thành bằng hữu được ?” Tử Di cười , khuôn mặt thanh lệ lên nụ cười rạng rỡ, mi mắt cong cong giống như biết .

      Mộ Chỉ Ly khỏi cảnh giác hẳn lên, Tử Di hành động như vậy thực quá bất ngờ, cũng phải do nàng quá cảnh giác. Dù sao nàng sống bên trong Thiên Môn lâu như vậy, trước giờ chưa từng thấy cái gì gọi bằng hữu chân chính, chỉ có tranh giành lợi ích.

      Ai biết Tử Di làm như vậy có phải vì kế hoạch của Đồng Mẫn Nhi ? Lúc đó bọn họ thật sự cũng có giao tình gì, Tử Di vì nàng mà đối địch với Đồng Mẫn Nhi căn bản là đáng.

      Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Mộ Chỉ Ly, Tử Di cũng phát ra hành động của mình có chút đường đột, liền vội vàng giải thích: “Ngươi nên hiểu lầm, ta cũng có ý gì. Chẳng qua là rất hâm mộ dũng khí của ngươi, ta chưa từng có dũng khí giống như ngươi vậy, cho nên muốn kết làm bằng hữu với ngươi.”

      “Ừ.” Mộ Chỉ Ly thản nhiên , cũng để lời của Tử Di vào trong lòng, có người xấu nào nhận mình là người xấu đâu?

      Tử Di cười nhạt tiếng: “Ngươi bây giờ tin ta cũng sao, sau này ta làm cho ngươi tin tưởng ta!” Nàng vốn vẫn luôn dám tới bước này, nhưng mà sau khi làm như vậy nàng lại cảm thấy vô cùng nhõm.

      Mộ Chỉ Ly để bụng, tự mình chăm sóc thảo dược, Tử Di cũng để ý tới thái độ của Mộ Chỉ Ly, vẫn ở bên cạnh giúp đỡ nàng chăm sóc thảo dược.

      Những tu luyện giả khác tại viện Lưu Ly nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt đều lên vẻ kinh ngạc, đây là làm sao vậy? Tử Di tại sao phải giúp Mộ Chỉ Ly?

      “Tử Di này bị đần sao, tự dưng lại thông cảm cho Mộ Chỉ Ly, nàng cho rằng nàng là thánh nhân sao?”

      “Sau này, sợ là hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di đều sẽ bị lập.”

      “Ha ha, vậy sao, hai người bọn họ ở chung chỗ cũng tính là đơn đâu.”

      Từng tiếng giễu cợt vang lên, mọi người vừa vừa trở về viện Lưu Ly, vốn định đến để xem náo nhiệt một phen. Ai lại nghĩ đến Mộ Chỉ Ly thế nhưng lại có thể nhịn, làm cho bọn họ có chút thất vọng!

      Đồng Mẫn Nhi chờ Mộ Chỉ Ly tìm tới tận cửa, hôm qua nàng cố ý cho người phá hủy dược điền của Mộ Chỉ Ly, như vậy chắc hẳn nàng ta tìm đến mình. Những ngày này, nàng vẫn luôn luôn tìm cơ hội diệt trừ Mộ Chỉ Ly, chỉ là sau khi Mộ Chỉ Ly tới viện Lưu Ly cũng rất biết thân biết phận, làm cho nàng tìm ra được một chút khuyết điểm nào.

      Tìm được khuyết điểm, tất nhiên nàng cũng ra tay được. Mặc dù địa vị của nàng ở viện Lưu Ly rất cao, nhưng cũng thể tránh được miệng lưỡi thế gian. tìm được cơ hội, nàng sẽ tự tạo ra cơ hội!

      Đợi mãi vẫn thấy có động tĩnh gì, trong mắt Đồng Mẫn Nhi khỏi lên nghi ngờ. Theo lý thuyết, đáng lẽ lúc này Mộ Chỉ Ly cũng đến dược điền được lúc rồi mới đúng.

      Cũng lâu lắm, ngoài cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh, mặt Đồng Mẫn Nhi lên tia đắc ý, quả nhiên người đến rồi!

      Nhưng khi Đồng Mẫn Nhi nhìn thấy người trước mặt, khuôn mặt vốn đắc ý lại nhanh chóng cứng lại, chuyển thành tia nghi hoặc mà : “Sao ngươi lại tới đây? Mộ Chỉ Ly đâu?”

      Vưu Thanh Lăng chính là người đã hỗ trợ Đồng Mẫn Nhi phá hủy dược điền của Mộ Chỉ Ly ngày hôm qua. Sau khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly có phản ứng như phỏng đoán liền lập tức chạy tới thông báo cho Đồng Mẫn Nhi biết.

      “Nghi trượng, Mộ Chỉ Ly tới đây.” Vưu Thanh Lăng bất đắc dĩ .

      “Chuyện gì xảy ra? Vì sao nàng lại đến?” Đồng Mẫn Nhi vội hỏi, khi Mộ Chỉ Ly tới, nàng cũng tính toán tiếp theo nên làm như thế nào, đến lúc đó muốn đuổi Mộ Chỉ Ly có thể là vô cùng đơn giản, vậy mà bây giờ Mộ Chỉ Ly lại tới, kế hoạch kia của nàng chẳng phải đều bị hủy sao?

      “Ta cũng biết là chuyện gì xảy ra, lúc Mộ Chỉ Ly nhìn thấy dược điền đúng là rất tức giận, nhưng lâu sau đó, nàng khôi phục bình thường, cũng có ý đến đây trả thù. Nàng ta chỉ bắt đầu sửa sang lại dược điền lần nữa, giống như căn bản bị ảnh hưởng chút nào.” Vưu Thanh Lăng lên tiếng .

      Chân mày Đồng Mẫn nhi hơi nhíu lại, trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua vẻ lành lạnh, “Xem ra, Mộ Chỉ Ly này rất thông minh, có thể kìm lại được tức giận trong lòng.”

      “Nghi trượng, vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”

      “Hừ, nàng có thể nhịn được lần thứ nhất, cũng làm sao có thể nhịn được lần thứ hai thứ ba? Nàng căn bản cũng có nhiều hạt giống như vậy, đến lúc đó lại phá hỏng dược điền của nàng, cho dù nàng đến gây sự, ta vẫn có thể tìm được những biện pháp khác để đuổi nàng !” Tiếng độc ác từ trong miệng Đồng Mẫn Nhi truyền ra. Chỉ cần Mộ Chỉ Ly còn ở Bách Thảo Viên, nàng tất nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp để đối phó với nàng ta!

      Nhìn bộ dáng tự tin của Đồng Mẫn Nhi, mặt Vưu Thanh Lăng lại hiện ra nụ cười nịnh hót, vội : “Nghi trượng, trừ việc đó ra ta còn có việc muốn nói cho ngươi biết, Tử Di kia chẳng biết tại sao lại chuyện với Mộ Chỉ Ly, hơn nữa nàng ta lại còn giúp Mộ Chỉ Ly chăm sóc dược điền.”

      “Tử Di?” Đồng Mẫn Nhi lẩm bẩm , “Trước tiên hãy quan sát kỹ , nếu nàng ta muốn giúp Mộ Chỉ Ly, phải làm như thế nào, chắc các ngươi cũng hiểu!”

      “Ta hiểu được!” Vưu Thanh Lăng vội vàng đáp.

      Cổ Ngữ Dung trở lại viện của mình, xinh đẹp trẻ tuổi nhanh nhẹn nói: “Bà bà, bà trở về rồi, sao hôm nay bà lại ra ngoài lâu như vậy?”

      Người chuyện phải ai khác, chính là Mạc Linh San – người hầu hạ Cổ Ngữ Dung, nhưng với Cổ Ngữ Dung, bà coi Mạc Linh San như là người thân của mình.

      Cổ Ngữ Dung khẽ cười : “Hôm nay ta nhìn thấy rất thú vị ở Bách Thảo Viên, cho nên mới chuyện với nàng chút. Linh San, cháu có rảnh , hỏi thăm về nàng giúp ta chút.”

      Nghe lời Cổ Ngữ Dung , trong mắt Mạc Linh San lên vẻ kinh ngạc, từ rất lâu rồi ai có thể làm cho bà bà có hứng thú, biết này rốt cuộc là người như thế nào: “Được, bà bà đặc điểm của nàng ta cho cháu biết, cháu rất nhanh hỏi thăm được.”

      Lấy địa vị của các nàng tại Bách Thảo Viên, muốn hỏi thăm về ai đó thực là chuyện quá đơn giản.

      kia là người ở viện Lưu Ly, nhìn bộ dáng hình như là được chào đón ở viện Lưu Ly, hôm nay lúc ta đến đó vừa lúc nhìn thấy dược điền của nàng bị người ta phá hỏng.” Cổ Ngữ Dung cười .

      Nhìn nụ cười mặt Cổ Ngữ Dung, Mạc Linh San lại càng cảm thấy khó hiểu: “Bà bà, nàng ta được mọi người chào đón chắc hẳn là có nguyên nhân, chừng tính cách của nàng ta tốt, nếu làm sao mọi người lại chào đón nàng ta?”

      “Ta lời này cũng là có chút căn cứ.” Cổ Ngữ Dung lên tiếng , sắc mặt có chút nghiêm túc: “ được người ta chào đón chưa chắc là do tính cách tốt, có thể là vì quá xuất sắc nên bị người ta ghen ghét, hay có thể là do muốn cấu kết với người khác làm điều xấu xa, tất cả mọi chuyện đều thể chỉ nhìn bề ngoài.”

      Nếu quan sát kỹ, phát ra sắc mặt Cổ Ngữ Dung tuy rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mạc Linh San lại tràn đầy sủng nịch. Đứa bé này từ luôn luôn theo bên cạnh bà, bởi vì có bà bảo vệ, tất cả mọi người đều vui vẻ hòa nhã với nàng, cho nên rất nhiều chuyện thế gian nàng hiểu .

      Chính bà cũng biết rằng như thế là tốt hay là xấu với Linh San, nếu sau này nàng ra ngoài, lấy tính tình như vậy, nhất định phải chịu thiệt thòi lớn! Nhưng nếu như nàng chỉ ở bên trong Thiên Môn ngược lại cũng có chuyện gì.

      “Chuyện này làm sao bà bà xác định được là phải là do tính cách nàng tốt nên mới bị mọi người xa lánh?” Mạc Linh San phục, lại tiếp tục hỏi.

      “Nếu như ta ra, nha đầu ngươi cũng hiểu. Cho dù là hạng người như thế nào, bà bà liếc mắt có thể nhận ra. Nàng rất am hiểu về gieo trồng dược thảo, kỹ thuật gieo trồng cũng rất tốt, lần này có thể để cho nàng thử gieo trồng hoa Vi Thảo, những năm gần đây, vẫn luôn có ai có thể gieo trồng thành công.” Cổ Ngữ Dung .

      “Vâng!” Mạc Linh San lên tiếng trả lời, sau đó lập tức ra khỏi viện, hỏi thăm thân phận của Mộ Chỉ Ly.

      Mộ Chỉ Ly và Tử Di sửa sang lại dược điền xong, sau khi gieo trồng hạt giống lại lần nữa, lúc này mới trở lại viện Lưu Ly. Nhìn Tử Di bên cạnh nhiệt tình vẫn giảm, trong lòng nàng thực có chút nghi hoặc, Tử Di này bị làm sao vậy?

      “Ngươi phải về phòng tu luyện sao? Vậy ta đây về trước.” Tử Di cười , cũng chẳng hề để ý đến thái độ lạnh lùng của Mộ Chỉ Ly, ngược lại ra rồi.

      Nhìn bóng lưng Tử Di rời khỏi, Mộ Chỉ Ly suy nghĩ lát, lúc này mới đẩy cửa phòng ra mà vào.

      Ngày tiếp theo.

      Mộ Chỉ Ly vừa ra khỏi cửa phòng, lúc muốn chăm sóc dược điền mới phát ra ít ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng, mặt khỏi lên vẻ nghi hoặc.

      Ngay lúc Mộ Chỉ Ly vẫn nghi ngờ, người xa lạ đột nhiên bước tới trước mặt nàng. Nàng khỏi đánh giá trước mắt, nàng ta mặc bộ quần áo màu xanh, lông mày lá liễu, mắt xếch, da trắng nõn nà, đôi mắt hơi kiêu căng nhìn về phía nàng. Người này đúng là Mạc Linh San!

      Hôm qua, sau khi hỏi thăm, Mạc Linh San biết được tên của Mộ Chỉ Ly, nàng lại có chút phục lời của bà bà, cho nên hôm nay mới đặc biệt tới tìm nàng! Từ lời của những người ở trong viện Lưu Ly, nàng cảm thấy Mộ Chỉ Ly cũng thuộc những dạng người mà bà bà , ngược lại dường như rất khó sống chung.

      Ánh mắt lạnh nhạt, Mộ Chỉ Ly nhìn trước mặt, đôi mắt bình tĩnh kia cũng xuất của này mà có chút dao động nào, nàng khỏi : “ biết nương tới tìm ta có chuyện gì?”

      Nghe lời của Mộ Chỉ Ly, Mạc Linh San liền trả lời: “Ta nghe kỹ thuật gieo trồng của ngươi rất tệ, biết ngươi có thể gieo trồng ra hoa Vi Thảo ?” Biểu mặt Mạc Linh San rất đắc ý, cái hoa Vi Thảo này nhiều năm ai có thể gieo trồng thành công rồi, tuy rằng bà bà Mộ Chỉ Ly có thể gieo trồng được nó, nhưng theo nàng, đây là chuyện thể nào xảy ra được!

      Đáy mắt Mộ Chỉ Ly lên tia chấn động, hoa Vi Thảo! Thế mà lại là hoa Vi Thảo! Cái thảo dược hiếm có này, trước mắt lại có hạt giống của nó sao!

      Dù trong lòng có chút kích động, mặt Mộ Chỉ Ly lại biểu lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ : “ nương, ta và ngươi quen biết, dường như ta cũng cần phải gieo trồng hoa Vi Thảo cho ngươi!”

      Thấy Mộ Chỉ Ly có thái độ cự tuyệt, Mạc Linh San khỏi : “Cho ngươi gieo trồng là vinh hạnh của ngươi, ngươi lại còn dám tỏ thái độ như vậy?”

      Mộ Chỉ Ly cười lạnh tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mạc Linh San có chút khinh thường: “ như vậy, ta nghĩ kỹ thuật gieo trồng của ngươi cũng chắc hẳn cũng tệ, ngươi sang chăm sóc dược điền cho ta ? Cho ngươi giúp ta chăm sóc dược điền, đây cũng là vinh dự của ngươi!”

      Nhìn Mộ Chỉ Ly đối chọi gay gắt với Mạc Linh San, mặt những tu luyện giả khác đều lên nụ cười nhàn nhạt. Cái Mộ Chỉ Ly này may mắn, thế mà luôn ngừng có người tìm đến gây với nàng.

      Tuy mọi người cũng biết Mạc Linh San là ai, nhưng nhìn bộ dáng sắc sảo của nàng, chắc hẳn thân phận cũng đơn giản. Thiên Môn to lớn như vậy, bọn họ cũng chưa từng thấy qua tu luyện giả ở ngoài Bách Thảo Viên.

      Dù sao tu luyện giả bình thường cũng được vào nơi khác, cho nên dù là cùng ở tại Bách Thảo Viên, cũng có rất nhiều người biết được, điều này cũng kỳ lạ gì.

      Mạc Linh San tức giận đến kìm chế được: “Ngươi cũng đừng có mà rượu mừng uống, lại muốn uống rượu phạt, là bà bà của ta bảo ta đến hỏi ngươi có thể gieo trồng được loại thảo dược đó , nếu , ta căn bản đến đây!

      Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt nhìn Mạc Linh San, lạnh giọng : “Thảo dược đó ta gieo trồng được, nhưng ta muốn gieo trồng. Ngươi nếu tới tìm ta giúp đỡ, vậy sửa lại thái độ của ngươi , nếu như ngươi ra lệnh cho ta gieo trồng, vậy mời ngươi ra thân phận người quản lý của ngươi. Ta còn phải chăm sóc dược điền, xin lỗi thể tiễn ngươi xa được!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :