1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Y nữ Phương Hoa - Yên Nùng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10:

      Mặt trời chiều như kim loại bị nung chảy kết hợp với từng cụm mây lúc hoàng hôn, từ từ khuất dần sau từng thân cây to lớn nơi chân trời.

      hành lang có vài người lại, còn mang theo chút ánh vàng rực rỡ chói mắt. Nhìn từ xa, vị phu nhân ở giữa hệt như tiên nhân hạ phàm, xiêm y hoa mỹ, lụa là mềm mại, trâm ngọc loé sáng, lúc đến gần còn có từng làn gió thơm phả vào mũi.

      "Thế nào rồi? Có tin tức gì ?" Vị phu nhân này lườm ma ma trước mặt mình, đè thấp giọng rồi hỏi.

      " có." Ma ma lắc đầu, mặt có chút vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ: "Giờ nhị phu nhân thương tâm muốn chết rồi, nghe khóc tới mấy lần, chẳng qua lại bị lão thái quân mắng, rằng nếu còn khóc nữa ra khỏi phủ, được mang điều xúi quẩy vào phủ chúng ta."

      "Ai, cũng chẳng trách nàng ta được, yên đẹp như thế tự nhiên nhi tử lại biến mất, nghĩ đến đây ai mà chẳng lo?" Vị phu nhân này thở dài tiếng: " thôi, thăm nhị phu nhân chút."

      "Vâng." Ma ma kia thu hồi vẻ mặt của mình, với vị phu nhân kia: "Lòng dạ phu nhân nhân từ, mấy tức phụ hoà thuận với nhau như vậy, đúng là hiếm thấy trong kinh thành này."

      Khoé môi vị phu nhân kia nhếch lên, gì, chỉ yên lặng về phía trước, vạt áo dài kéo theo ở phía sau hệt như dòng nước mùa xuân, xiêm y xanh nhạt cộng thêm lớp ngoại bào màu vàng bên ngoài khiến người xem hoa cả mắt, rực rỡ sáng ngời.

      Đại môn quang đãng của Tinh Phương Uyển chỉ mở nửa, hai tiểu nha đầu ngồi chọi cỏ, cúi đầu nhìn vài cọng cỏ trong tay đối phương, cẩn thận so sánh với cỏ của mình: "Này, hình như hai cọng cỏ trong tay ngươi phải là loại."

      Tiểu nha đầu bị phát đỏ mặt: "Ta thấy phiến lá hơi giống mà."

      " ràng là do ngươi túm chặt nó."

      Hai người vừa cười vừa , khi nghe được tiếng bước chân bên ngoài ngẩng đầu lên, khi bóng người màu vàng xuất ngoài cửa rối rít ném cỏ trong tay xuống đất, cúi đầu hành lễ: "Thỉnh an tam phu nhân."

      "Phu nhân nhà các ngươi đầu rồi? Ở trong viện à?" Giọng của Chử tam phu nhân vô cùng dịu dàng, hai hàng chân mày hơi nhíu lại, dường như cũng có chút lo lắng: "Ta nghe tại tinh thần tẩu ấy tốt nên mới muốn an ủi chút."

      "Tam phu nhân, phu nhân nhà bọn nô tì thương tâm lắm, người tới đúng lúc, mời vào ." Hai tiểu nha đầu nhanh chóng mở cửa ra để Chử tam phu nhân tiến vào: "Ai, tam phu nhân biết quan tâm cho người khác quá, chẳng trách lão thái quân lại thích người hơn, mọi chuyện đều xử lý cách chu đáo cẩn thận, làm người khiêm tốn, mọi người trong nhà thể bới móc được chút gì cả."

      "Đúng vậy, nếu phu nhân nhà chúng ta cũng khéo bằng nửa tam phu nhân chắc giờ cũng tốt rồi." tiểu nha đầu ảo não dựa vào cửa, sau đó lại dời suy nghĩ đến đồng bạc trong tay: "Ai, nhìn bọn nha hoàn bên tam phòng được khen thưởng mà lác cả mắt, chúng ta lại có phúc khí kia."

      Chử tam phu nhân vào trong nội viện, nha hoàn đứng trông ngoài rèm cửa vừa thấy đám người tới gần vén rèm lên rồi vào trong: "Phu nhân, tam phu nhân đến."

      Chử nhị phu nhân vươn tay chống trán, có chút phờ phạc ngồi ở kia, nghe thấy tiếng báo này nhanh chóng ngồi thẳng dậy, lấy khăn ra lau mắt, cố gắng nâng khoé môi lên chút, nhưng cảm xúc đau buồn kia vẫn chỉ cần liếc mắt chút là có thể nhìn ra,

      "Nhị tẩu." Chử tam phu nhân cất bước đến, vội vàng chạy tới trước mặt Chử nhị phu nhân, lấy tay bắt lấy tay phải của bà: "A Việt... Có tin gì ?"

      Vốn dĩ Chử nhị phu nhân cố gắng ổn định lại tâm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12:

      Sáng sớm ở thôn Đào Hoa vô cùng yên tĩnh, trời xuất ít mây, chút sắc xanh nhàn nhạt cũng dần ló dạng sau từng đám mây này, kết hợp với dãy núi xanh tươi nơi xa, hệt như chút ánh sáng trắng tản ra từ hòn đá phỉ thuý khổng lồ.

      Trong viện có mấy con gà mái lại, cứ kêu 'Quác quác' với mấy con gà con vừa mới nở lâu, mới tránh thoát được dịch gà, số gà ít ỏi còn lại đều khoẻ mạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng dưới ánh mặt trời để đón từng tia nắng đầu tiên, bất chợt lắc lắc cổ nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi đứng dưới mái hiên.

      Người đứng dưới mái nọ mặc bộ xiêm y bằng vải đay, chân mang giày vải, vai là chiếc cuốc, cuốc có hai giỏ tre, nhìn dáng vẻ như sắp chuẩn bị ra ngoài làm việc.

      "A Đại, ăn thêm cái màn thầu nữa này." Thịnh đại nương đuổi tới nhét bánh bao vào trong tay Chử Chiêu Việt: "Ăn no mới có sức."

      Chử Chiêu Việt hơi do dự, đẩy chiếc bánh màn thầu về: "Đại thẩm, người ăn , ta no rồi."

      Hôm nay Thịnh đại nương hấp chín cái bánh bao, ăn ba cái, tuy rằng vẫn chưa được góc bụng nhưng cũng dám ăn thêm, ràng là mỗi người ba cái, sao có thể ăn thêm được?

      Thịnh Phương Hoa nhìn , thản nhiên : "A Đại, ăn thêm cái nữa ."

      ", cần đâu, ta ăn no rồi." Chử Chiêu Việt cuống quít đứng dậy, nhấc giỏ tre lên rồi ra ngoài.

      ở Thịnh gia được gần tháng, người ta thương tổn tới gân cốt phải dưỡng ít nhất là trăm ngày, nhưng dưới chiếu cố của hai mẫu tử Thịnh gia, khôi phục rất nhanh, mới hơn hai mươi ngày có thể khiêng cuốc ra ngoài làm việc rồi.

      Làm người phải biết báo ơn, Chử Chiêu Việt ăn lâu ở lâu tại Thịnh gia như thế, trong đầu cũng nghĩ phải làm chút gì đó cho mẫu tử hai người mới được. Tuy phủ Quốc Công có núi vàng núi bạc, nhưng thời gian này cũng thể trở về, có cách nào chuyển chút vàng bạc tới để cải thiện sinh hoạt cho Thịnh gia, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể dựa vào đôi tay này của mình mà làm việc thôi.

      Mấy ngày đầu Chử Chiêu Việt chỉ giúp Thịnh Phương Hoa chút việc, mới sáng sớm trị dịch gà, mỗi ngày Thịnh Phương Hoa đều bận đến mức xoay mòng mòng, Chử Chiêu Việt giúp nàng vo thuốc, lúc Thịnh Phương Hoa ra ngoài lại thay Thịnh đại nương quét sân, làm chút việc đơn giản.

      Xuất thân của là công tử đại hộ, ngày đầu tiên quét rác vô cùng chật vật, Thịnh đại nương nhìn dáng vẻ quét rác của nhịn được mà muốn cười, sau khi được chỉ dẫn, cuối cùng Chử Chiêu Việt cũng quét rác có bài bản hẳn hoi, nhìn rất giống hạ nhân.

      Quét được mất ngày, Chử Chiêu Việt cảm thấy thân mình tốt hơn rất nhiều, lúc này mới giúp hai mẫu tử các nàng làm chút việc nặng, nghĩ tới nghĩ lui, Chử Chiêu Việt quyết định khai mẩu đất.

      Mẫu tử hai người có ruộng đất, chỉ có mảnh đất để trồng rau, lương thực các nàng ăn, có lúc là đồ nhà hương thân cho Thịnh Phương Hoa sau khi xem bệnh về, túi gạo thay cho phí chẩn bệnh, đôi lúc cũng còn phải tự vào thành mua. Thịnh Phương Hoa và Thịnh đại nương đều là người tiêu tiền như nước, cũng may là còn có chút chú ý tới thức ăn, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy ổn, cần tới miệng ăn, ngay cả y phục mặc thường ngày cũng chú ý, chắc chắn hai người cũng nghĩ đến việc này.

      tại mình là nam tử hán duy nhất trong nhà, Chử Chiêu Việt nghĩ, đây là lúc mà nên trổ chút khả năng của mình. Nghĩ đến việc mình có thể cày miếng ruộng cho mẫu tử Thịnh gia, Chử Chiêu Việt liền tràn đầy sức mạnh, càng nghĩ càng vui vẻ.

      Yên lặng cuốc miếng đất, nhất định Thịnh nương khen có tài, Chử Chiêu Việt nhìn vào phòng bếp để thăm dò, Thịnh Phương Hoa ngồi bàn, tay cầm đũa gắp vài miếng dưa muối ăn với cháo loãng, nhìn qua giống như nàng ăn sơn hào hải vị gì đó vậy.

      rất kì lạ, dù chỉ là nữ tử của nông gia nhưng toàn thân nàng lại có chút khí chất thể diễn tả bằng lời, nhất định hề thua kém mấy hoàng hoa khê nữ kia, thậm chí còn có vẻ mê người hơn cả các nàng.

      Thịnh đại nương cười nhét bánh
      [​IMG]


      Chương 13:


      Chử Chiêu Việt tiếp tục cúi đầu cuốc đất, Vương Nhị Trụ nổi giận đùng đùng gào lên với , nhưng lại như nghe thấy gì.

      Bùn dưới lòng bàn chân càng lúc càng nhiều, Chử Chiêu Việt cuốc thêm mấy cuốc đất vào trong giỏ tre, tay xách giỏ tre, nhảy nhanh lên bờ ruộng, vừa ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt đầy khiêu khích của Vương Nhị Trụ.

      "Tránh ra." Chử Chiêu Việt rất bình tĩnh, chẳng qua sắc mặt lại khá nặng nề, hàn khí bức người.

      Vương Nhị Trụ dẫn theo bốn người lại đây, đứng thành hàng, chắn hết xung quanh , chừa cho con đường sống.

      "Tránh ra sao?" Vương Nhị Trụ cười ha hả: "Ngươi ở đây khai hoang, có với tổ phụ ta chưa? Chỉ vác cuốc tới đây vậy thôi sao? Cuối cùng ngươi có hiểu phải làm việc như thế nào thế?"

      "Pháp lệnh của bản triều, dân chúng có quyền khai sơn để làm ruộng, vượt quá mười mẫu, sau khi khai hoang chỉ cần đến quan phủ trong thành xin phép, giao nộp trăm văn tiền cho mỗi mẫu là có thể sở hữu mẫu đất đó." Chử Chiêu Việt rất nhàng: "Vương Nhị Trụ, hay gia gia ngươi là quan phủ, ta muốn khai hoang còn phải tiếng với gia gia ngươi sao?"

      Mặt Vương Nhị Trụ đỏ bừng: "Tổ phụ của ta phải là quan phủ trong thành, nhưng ông ấy là tộc trưởng Vương gia, mọi chuyện lớn trong thôn Đào Hoa đều là do ông ấy quản!"

      Thôn Đào Hoa hề lập thôn trưởng, chỉ có đến mùa gặt vụ xuân hoặc khi cần lấy lại thuế do thời tiết mới đến thương nghị với Vương lão gia, vì vậy hầu hết chuyện lớn trong thôn đều do Vương lão gia này định đoạt, ai bảo người họ Vương trong thôn Đào Hoa này lại nhiều như vậy chứ?

      "Tổ phụ của ngươi là tộc trưởng của Vương gia, có quan hệ gì tới ta sao? Ta cũng mang họ Vương." Chử Chiêu Việt vừa vừa xách giỏ tre, cảm thấy có hơi nặng, trừng mắt với Vương Nhị Trụ: "Ngươi tránh ra."

      "Ngươi!" Mặt Vương Nhị Trụ đỏ bừng khác gì khăn hỉ của tân nương, cà lăm lúc lâu mới phun ra được chữ: "Đánh!"

      Hôm nay tìm Chử Chiêu Việt, lại dám mình nên mới gọi vài huynh đệ trong nhà chung để lấy thêm can đảm. Mấy người kia nghe là tìm người bệnh do Thịnh gia nhận liền nhanh chóng đồng ý, mấy hậu sinh trẻ tuổi, khí huyết sôi trào, mỗi ngày đều dư thừa sức lực, ra cũng muốn tìm chỗ để phát ra chút.

      Vương Nhị Trụ thích Thịnh Phương Hoa, điều này cũng còn là bí mật ở thôn Đào Hoa, nghe có người muốn đào góc tường của huynh đệ, mấy tên rảnh rỗi có việc gì làm này tới: "Dám để ý tới Thịnh nương, ngươi chán sống rồi à?"

      Nghe Vương Nhị Trụ hét tiếng "đánh", đám người vây quanh Chử Chiêu Việt nhanh chóng động thủ, xắn tay áo lên xông về phía Chử Chiêu Việt: "Người ta có ý tốt đến với ngươi, ngươi còn dám già mồm với Nhị Trụ, đánh ngươi phục ngươi cũng biết rốt cuộc gia tộc nào ở thôn Đào Hoa này mới là lớn!"

      Vốn cho rằng mấy người đánh người chính là chuyện dễ dàng, nhưng người tính bằng trời tính, mấy người vừa xông tới, đầu đâm sầm vào nhau, lập tức mấy tiếng kêu "ôi ôi" vang lên: "Sau đầu đá nhà ngươi lại đâm vào ta?"

      " ràng là ngươi đụng phải ta, còn ta đánh ngươi à!"

      "Chẳng phải chúng ta nên đánh A Đại sao, sao tay ngươi lại đánh lên mặt ta rồi?"

      Mấy người đụng đầu vào nhau, ngã nhào mặt đất, còn có tên ngã nhào đầu vào trong hố mà Chử Chiêu Việt đào, sau lưng còn bị tảng đá cấn phải, mông đập xuống đất phát ra tiếng động đầy vang dội. Mà người bọn họ muốn đánh lại tay cầm giỏ tre, khí định thần nhàn đứng cách bọn họ ba bước, cười tủm tỉm nhìn đám người.

      " ở đó!" Sắc mặt mấy người thay đổi, nhìn Chử Chiêu Việt đầy nghi ngờ.

      ràng mới vừa rồi còn bị bọn họ vây quanh, sao trong nháy mắt lại đứng cách xa ba bước vậy? Cả đám nhìn Chử Chiêu Việt, vẫn đứng nơi đó như cây tùng, cầm giỏ tre đầy bùn trong tay, đất bên chân vô cùng sạch , có chút bùn nào bị vương ra ngoài.

      " ngờ tiểu tử ngươi lại nhanh nhẹn như thế, giống hệt cá chạch vậy!" Tâm tình hiếu chiến của mấy người lại bị Chử Chiêu Việt khơi dậy, tức giận phun mấy bãi nước bọt, tiếp tục xăn tay áo vọt về phía trước.

      Chử Chiêu Việt chút hoang mang, điểm
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14:

      "Thịnh nương, ta nghe có người đến với tổ phụ ta việc A Đại khai hoang." Vương Nhị Trụ ngồi ghế dài, lòng rất ư là đắc chí, bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng tự hào vì bản thân vấp ngã, rất có giá trị, Thịnh Phương Hoa tự mình cầm khăn cẩn thận lau bùn mặt cho đấy, tay còn cầm hộp cao, xem ra là muốn đích thân bôi cho rồi.

      Có mùi hương dễ ngửi truyền đến từ người nàng, đầu óc của Vương Nhị Trụ hoàn toàn trở thành bùn lầy, rối như tơ vò, toét miệng cười vô cùng ngây ngô, ngay cả chuyện cũng ra hồn.

      "Hả? Vì sao lại có người cho tổ phụ ngươi việc này?" Thịnh Phương Hoa cảm thấy có chút kỳ lạ, khai hoang phải là chuyện bình thường sao? Người nào trong nhà có sức lao động khai hoang thôi, cũng cản trở ai, nhưng sao A Đại vừa mới có người chạy tới mách lẻo với Vương lão gia vậy?

      Híp mắt nhìn nụ cười nhàn nhạt gương mặt của Thịnh Phương Hoa, trong lòng Vương Nhị Trụ tràn ngập hạnh phúc, nương xinh đẹp nhất trong thôn Đào Hoa đứng cạnh đây này!

      "Ta cũng biết, có số người chính là như thế, thấy người ta sống tốt chịu được." Từ ngữ trong đầu Vương Nhị Trụ bắt đầu hỗn loạn, chuyện cũng lung tung: "Trước kia nhà hai người có đất, bây giờ A Đại lại muốn khai mảnh đất cho hai người, có vài người đỏ mắt, cứ thích bàn tán xôn xao vậy đấy."

      " ra là như thế." Thịnh Phương Hoa nhét thuốc cao vào trong tay Hồ Tử: "Thoa cao cho ."

      "Thịnh nương..." Mùi hương dễ ngửi dần xa, Vương Nhị Trụ có chút hoảng hốt, sao Thịnh nương lại bỏ mặc mình vậy? Chẳng lẽ nàng dùng ngón tay thon dài như ngọc kia để thoa cho mình, để thức thuốc mỡ màu nâu mát lạnh đó từ từ thấm vào da thịt của mình sao?

      "Hồ Tử, đệ cẩn thận chút, đừng thoa mạnh tay làm Nhị Trụ đau." Thịnh Phương Hoa cười vô cùng dịu dàng với Vương Nhị Trụ, xoay người nhặt rổ mặt đất lên: "Ta ra phía sau núi xem chút, tiện thể hái chút thảo dược về luôn."

      ….

      A Đại đánh người sao? Thịnh Phương Hoa cảm thấy có chút khó tin, có thể xuống tay với người như Vương Nhị Trụ sao? Gương mặt thoạt nhìn vô cùng lạnh lẽo ra trước mắt nàng, dường như lúc nào A Đại cũng thờ ơ với tất cả mọi việc, cao ngạo lạnh lùng như thế, sao có thể xuống tay với Vương Nhị Trụ đây?

      Vác rổ vội vàng về phía sau núi, đường lại trùng hợp gặp được tổ phụ Vương Chí Cao của Vương Nhị Trụ.

      Vương Chí Cao mặc bộ xiêm y bằng vải trúc bâu, cầm điếu thuốc lào trong tay, đường lưng thẳng tắp, thỉnh thoảng còn lắc lư cái, nhìn từ sau lưng khác gì con ngỗng béo.

      "Phương Hoa nha đầu!" Tuy Vương Chí Cao qua tuổi sáu mươi nhưng mắt vẫn rất tốt, liếc mắt cái có thể nhìn thấy Thịnh Phương Hoa tới từ con đường khác, vô cùng nghiêm túc gọi nàng tiếng: "Ngươi lại đây, ta có chuyện tìm ngươi chút."

      Tôn tử nhà mình đúng là vô dụng, suốt ngày chỉ biết chạy tới chỗ Thịnh gia, Vương Chí Cao sớm tức giận rồi, Thịnh nha đầu này có gì tốt? Tuy rằng làm chuông y có thể kiếm được vài đồng tiền, nhưng vẫn thể trang trải cho tính cách tiêu tiền như nước của vị nương kia, ăn uống trong nhà cũng là bữa có bữa , nếu nàng gả tới nhà của mình, chỉ có chút sính lễ nào, chừng đến lúc đó mình còn phải bù vào cho tôn tử.

      Nghĩ đến chuyện như vậy, Vương Chí Cao cảm thấy vô cùng đau đầu, ông ta sớm nhìn trúng Lưu nha đầu ở cách vách, còn tính lúc nào đó nhờ người sang cửa dầu hôn nữa, nhưng ngày nào tên tôn tử kia cũng chạy đến Thịnh gia như thế, ông ta nhìn thấy mà nghẹn cả bụng tức.

      Lưu gia ở cách vách mới là môn đăng hộ đối với nhà mình! Lưu lão gia kia cũng là tộc trưởng của Lưu gia, ruộng đất trong nhà còn nhiều hơn cả mình! Hậu sinh đồng lứa trong Lưu gia chỉ có hai tôn tử và tôn nữ, nghe nha đầu kia rất được cưng chiều, đến lúc xuất giá chắc chắn thể thiếu được vài mẫu đất để làm sính lễ đâu, nghĩ đến đây, Vương Chí Cao vui vẻ đến ngây ngất, đó mới là mối hôn tốt, thiên tác địa hợp!

      Thịnh Phương Hoa cười rồi tới trước mặt Vương Chí Cao: "Vương đại gia, có chuyện gì sao?"

      Thấy dáng vẻ thản nhiên của Thịnh Phương Hoa, Vương Chí Cao càng tức giận hơn, người khác thấy ông ta đều phải gọi tiếng "tộc trưởng" hoặc là "lão gia", nhưng Thịnh Phương Hoa này cứ gọi là Vương đại gia, ông ta nghe mà tức điên người, Vương
      [​IMG]



      Chương 15:

      Editor: Linh Phan


      Đào Hoa sơn màu xanh biếc, giống như ngọc bích được điểm xuyết bởi những đoá hoa xinh đẹp, muôn màu muôn vẻ, quả thực nhìn ra đây là ngọn núi hoang, bỗng nhiên Thịnh Phương Hoa có chút nghẹn lời.

      Nàng cũng hiểu pháp lệnh của triều đình, nhưng dường như những điều Vương Chí Cao cũng sai, Đào Hoa sơn đâu có thể gọi là núi hoang?

      " bẩm báo lại tự tiện khai hoang mở ruộng, đó là đối nghịch với pháp lệnh triều đình, hiểu ?" Vương Chí Cao thấy Thịnh Phương Hoa im lặng, trong lòng thoải mái ít: "Ngươi còn với ta để nhanh dừng lại, đừng tiếp tục làm những việc vô dụng nữa."

      "Vương đại gia, bây giờ ta xin phép ngài, có được ?" Thịnh Phương Hoa cười cười: "Mất bò mới lo làm chuồng, nhưng vẫn còn chưa quá trễ, bây giờ báo với ngài câu cũng được mà!"

      "Bây giờ cái gì?" Đột nhiên Vương Chí Cao gắt lên, tiểu nha đầu này biết trời cao đất rộng, đây là chuyện nàng ta xin phép có thể xin phép sao? Dù thế nào cũng phải mang theo bình rượu tốt và hơn trăm đồng tiền đến nhà ông ta chứ, ông còn phải răn dạy nàng ta vài câu, để nàng ta hiểu rốt cuộc trong thôn này là do ai định đoạt, lúc này mới viết giấy cho nàng ta.

      " phải A Đại còn chưa khai hoang đất xong sao? Chẳng phải bây giờ ta xin vẫn giống nhau à?" Lòng Thịnh Phương Hoa có chút tức giận, nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Vương Chí Cao, nhất thời biết ông ta đăng tính toán cái gì.

      Đừng nhìn ông ta chỉ là tộc trưởng nho , nhưng quyền lực lại hề ít, người nhà họ Vương ở thôn Đào Hoa và mấy thôn xóm phụ cận đều do ông ta sắp xếp quản lý, ngày lễ ngày tết, nhà Vương Chí Cao đúng là vô cùng náo nhiệt, ít người đều phải mang theo lễ vật và đưa tiền bảo hộ... Dù sao nếu sau này xảy ra chuyện gì phiền toái còn cần Vương Chí Cao giúp đỡ che đậy.

      Vương Chí Cao bị những người đó cho ăn no, cảm thấy làm bất cứ việc gì cũng phải thu lễ là chuyện bình thường, nhưng nàng lại thích theo ý ông ta: "Vương đại gia, ý của ngài là, chờ A Đại khai hoang đất xong ta mới tới xin phép ngài sao?"

      "Phương Hoa nha đầu, ngươi là nghe hiểu hay là cố tình hiểu vậy?" Vương Chí Cao cười lạnh tiếng: "Chờ A Đại khai hoang đất xong sớm có nha dịch tới tìm rồi, đây chính là tự tiện tạo ruộng, trái luật pháp!"

      "Ý ông là thế nào?" Chử Chiêu Việt lạnh lùng mở miệng: "Muốn dẫn ta lên quan phủ sao?"

      Nha phủ trong thành nhìn thấy nào dám nửa chữ ? Người xui xẻo chỉ có Vương Chí Cao.

      Chẳng qua vẫn còn chưa muốn để Chử Quốc Công Phủ biết được hành tung của mình, tạm thời chưa thể lộ ra được, nếu , dù muốn cưỡng chế mua lại toàn bộ đất vườn của tên họ Vương này cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

      Chử Chiêu Việt mới mở miệng, Vương Chí Cao liền cảm thấy như có từng tảng băng rơi từ trời xuống, lạnh đến run rẩy cả người, ông ta cố gắng nặn ra nụ cười: "Chuyện này ngươi cứ yên tâm, ta là người thiện tâm, làm việc quá tuyệt tình. Phương Hoa nha đầu, hôm nay ngươi tới nhà ta xin phép cũng được, chỉ là đừng quên mang theo những thứ cần thiết, thủ tục phải đầy đủ ta mới có thể lập giấy cho ngươi, đúng ?"


      Thịnh Phương Hoa muốn nhiều lời với ông ta, gật đầu: "Được."

      "Thịnh nương, sao lại đáp ứng cầu của ông ta?" Chử Chiêu Việt tức giận bất bình, đây ràng là xảo trá, nhìn vẻ mặt đắc ý lúc xoay người rời của Vương Chí Cao, bảo đảm là có chuyện gì tốt đẹp.

      "Đồng ý với ông ta cũng sao cả." Thịnh Phương Hoa cười ngọt ngào. "A Đại, ta để ngươi chịu thiệt đâu!" Nàng lời đẩy ý, vươn tay vỗ vai Chử Chiêu Việt: "Ngươi yên tâm, có ta bảo vệ, có việc gì."

      Chử Chiểu Việt thầm giật mình, hành động tuỳ ý này của Thịnh Phương Hoa
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16:

      Editor: Linh Phan


      Vương Chí Cao bưng bát cơm ngồi bên cạnh bàn ăn, đôi đũa trong tay ngừng đảo dưa chua trong bát: "Sao lại cho nhiều thịt như vậy, nghĩ trong nhà có núi vàng núi bạc phải ?"

      Thê tử của Vương Chí Cao -Vương Lý Thị thầm câu: "Có thêm nhiều đâu? Đây là thịt từ hôm trước, thịt mỡ chiên lấy dầu, chút bã còn lại ăn hai ngày, đây là chút cuối cùng, hôm nay dùng hết để xào dưa, đứa út nhà chúng ta lâu ăn thịt rồi, ta còn muốn gọi Tiểu Ngũ sang đây nếm chút vị thịt nữa."

      " như vậy nuông chiều nó, lớn lên làm thế nào? Bà xem Tiểu Nhị kìa, thành cái dạng đức hạnh gì rồi? Xiêm y phải sạch , mỗi ngày còn phải chải đầu mấy lần mới ra cửa!" Vương Chí Cao căm giận cầm đũa gõ vào chén cơm, nghĩ đến Vương Nhị Trụ luôn chạy tới Thịnh gia, trong lòng liền tức giận.

      Nha đầu Thịnh gia kia, nghĩ mình gả đến nhà ông ta rồi phải ? Hôm nay còn dám vênh váo tự đắc chuyện với ông ta như vậy! May mà coi như nàng ta biết điều, hạ mình đúng lúc, nếu nhất định ông phải với Lý Chính chút, trừng trị nàng ta phen.

      Chẳng qua... Muốn trừng trị Thịnh Phương Hoa này cũng khá rắc rối, nhà nàng ta có đất vườn, lượng thuế đất phải giao nộp thể tính theo luật, chỉ có thể tính dựa theo công việc hành y của nàng ta. Vương Chí Cao tính toán, chờ Thịnh Phương Hoa đến, phải xem nàng ta làm thế nào, nếu thức thời tốt, nếu muốn ngỗ ngược với ông, vậy đừng trách nhé!

      "Tổ phụ!"

      Tiếng thở hồng hộc cùng với bước chân dồn dập, Vương Nhị Trụ tiến vào như cơn gió, mặt đỏ bừng khiến mấy vết thương mặt cũng còn nữa.

      "Nhị Trụ, con sao vậy?" Vương Lý Thị thấy từng giọt mồ hôi lớn trán Vương Nhị Trụ, cuối cùng vẫn đau lòng, Vương Nhị Trụ được xem như là người tuấn tú nhất trong số tôn tử của bà, đương nhiên bà cũng thiên vị hơn chút: " ăn cơm chưa? Đúng lúc có nhiều cơm, con tới ăn với tổ phụ !"

      "Con ăn rồi!" Vương Nhị Trụ tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Chí cao, bụng kêu ùng ục tiếng, bây giờ muốn ngồi ăn cơm cùng bàn với tổ phụ, nghĩ tới chuyện kia cũng khó chịu: "Tổ phụ, sao ngài lại làm mai cho Phương Hoa?"

      "Đồ ranh con nhà ngươi, sao lại dám chuyện với ta như vậy?" Vương Chí Cao ném bát cơm , đứng dậy tìm gậy: "Ta làm mai cho ai liên quan gì tới ngươi? Còn cần ngươi dám nghiêm mặt chuyện với ta à?"

      "Ai da, có chuyện bình tĩnh giải quyết, gia tôn nghiêm mặt với nhau là sao?" Vương Lý Thị cuống quýt đứng lên kéo Vương Nhị Trụ: "Nhị Trụ, sao con có thể tranh cãi với tổ phụ? Tổ phụ con làm chuyện gì mà phải vì tính toán cho các con? Con phải hiểu được cho nỗi khổ tâm của ông ấy!"

      Vương Lý Thị cực kỳ bất đắc dĩ, Vương Nhị Trụ thích người nào, trong lòng bà rất ràng, dáng vẻ của nương Thịnh Phương Hoa này rất tốt, bà cũng thích, nhưng mà thể cãi lại tính toán của Vương Chí Cao, nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy nương Lưu gia ở nhà bên cạnh thích hợp hơn... Nữ nhân thôi, diện mạo xấu xí chút có quan trọng gì? Chỉ cần có thể sinh con là được rồi.

      "Con..." Vương Nhị Trụ bị Vương Lý Thị kéo tay, càng thêm tức giận, bình thường Vương Lý Thị thích nhất, có đồ ăn ngon gì cũng vụng trộm giữ lại cho , vậy mà lúc này cũng nghe theo tổ phụ cho chuyện. nhìn chằm chằm Vương Chí Cao đầy oán
      [​IMG]



      Chương 17:


      Trái tim của Vương Nhị Trụ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

      phải bản thân biết chỉ là ảo giác thôi sao? Tại sao lại có thể tốt đẹp tới mức bỗng nhiên nghe được giọng của Thịnh nương vậy? Vương Nhị Trụ ôm lấy ngực, dùng sức xoa, nhưng trái tim kích động đến mức đập loạn thình thịch thể khôi phục lại bình tĩnh như cũ.

      Thịnh nương chưa bao giờ chủ động tới tìm , vậy mà tối nay nàng lại tới đây! Lại còn gọi Nhị Trụ ngọt ngào như thế! Vương Nhị Trụ cảm thấy hạnh phúc đến mức hai chân như muốn nhũn ra, lúc di ra khỏi phòng suýt nữa té ngã, chút sức lực.

      Mặt Vương Chí Cao xanh mét nhìn Vương Nhị Trụ ra từ sau viện, lớn tiếng gầm lên câu: "Nhị Trụ, nhanh trở về , ra đây làm gì?"

      Nhìn tên ranh con vô dụng này sau khi ra mắt chỉ lo nhìn chằm chằm nha đầu Thịnh gia rời, có tiền đồ! Vương Chí Cao oán hận mắng thầm câu, đồ vô dụng, nữ nhân tốt đời này có nghìn nghìn vạn vạn, tại sao lại cứ níu chặt nàng ta chịu buông chứ?

      "Vương đại gia, như vậy được, bây giờ ngài bảo Nhị Trụ trở về sao có thể đối chất?" Thịnh Phương Hoa cười tới trước mặt Vương Nhị Trụ, vươn tay nhàng đè lên vết sẹo mặt Vương Nhị Trụ: "Nhị Trụ, nơi này còn đau ?"

      Giọng này dễ nghe, tựa như chim sơn ca cành cao, ngón tay nàng mềm, tựa như ao nước trong trước cửa thôn, vươn tay ra, còn có cả mấy ngón tay nhắn tinh xảo kia, có chút dịu dàng nên lời. Vương Nhị Trụ cảm thấy trong cuộc đời có giờ khắc nào hạnh phúc hơn lúc này, nhìn gương mặt sáng như hoa xuân của Thịnh Phương Hoa, ngơ ngác gật đầu: "Dùng dược của Thịnh nương, bây giờ còn đau nữa rồi."

      "Vương đại gia, ngài nghe thấy chưa, ta dối nha! Hôm nay Nhị Trụ có tới chỗ ta xin thuốc mà."

      Thịnh Phuương Hoa xoay người, giữa chân mày đều là ý cười: "Thuốc mỡ này của ta là bí phương độc nhất vô nhị, được ta phối chế tỉ mỉ, dùng nó sau này lưu lại sẹo, chẳng lẽ mười đồng đáng à?"

      Vương Chí Cao còn chưa lời nào, Vương Nhị Trụ bên này mở miệng: "Đáng giá, đáng giá, đáng giá, đâu chỉ mười đồng, hai mươi đồng cũng đáng."

      "Ranh con, ngươi đừng mở miệng!" Vương Chí Cao giận điên lên, tôn tử bị nha đầu kia mê hoặc, nàng cái gì hùa theo cái đó, toàn là gây thêm phiền ở đây thôi.

      "Vốn là mà." Người trong lòng đứng trước mặt, Vương Nhị Trụ cảm thấy nhất định phải biểu khí khái nam tử của , sờ mặt của bản thân, hầm hừ : "Con tận mắt nhìn thấy Thịnh nương hái thảo dược, lấy hoa nghiền nát rồi làm thuốc mỡ, những vất vả này đâu chỉ mười đồng có thể đủ? Tổ phụ, người nhìn thấy thể biết được."

      "Còn mau cút về cho ta!" Vương Chí Cao gầm lên, cảm thấy uy quyền của bản thân bị khiêu chiến, tôn tử cũng dám nghe lời ông ta, sao có thể thế được!

      Lúc này đầu Vương Nhị Trụ nóng lên, đâu còn quan tâm Vương Chí Cao tức giận đến run cả tay, ưỡn ngực đứng bên cạnh Thịnh Phương Hoa: "Tổ phụ, chúng ta thể quỵt tiền thuốc mỡ của Thịnh nương, nàng xem mạch cho con cũng chưa thu tiền, chút tiền thuốc mỡ ấy đâu thể trả? Người ta cũng việc thiện, dù sao cũng phải kiếm tiền nuôi sống bản thân đấy?"

      Thịnh Phương Hoa cực kỳ hài lòng gật đầu, tuyệt đối nghĩ tới Vương Nhị Trụ còn có phần can đảm này, giữa trưa hôm nay cố tình để lộ chuyện Vương Chí Cao muốn làm mai cho nàng chính là muốn xem thử Vương Nhị Trụ có thể giúp lúc mình đến Vương gia xin phép hay .

      Nàng hoàn toàn có tình cảm với Vương Nhị Trụ, nhưng lại muốn kích động cảm xúc của , có như vậy bản thân mới có lợi thế lúc giao dịch với Vương Chí Cao, vì thế mới có nước cờ này, hiệu quả tệ, quả nhiên tên Vương Nhị Trụ lỗ mãng này làm theo những gì nàng nghĩ.

      "Ngươi ngươi ngươi... Lão tử chỉ mới đưa ngươi đến trường đọc vài quyển sách mà ngươi dám ngỗ nghịch đến thế rồi à? Ngươi học được cái gì ở trường? Ngay cả hiếu thuận cũng biết sao?" Vương Chí Cao tức giận
      [​IMG]
      Chrisduyenktn1 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18:

      Tiếng gà trống gáy đánh thức Thịnh Phương Hoa từ trong giấc ngủ, nàng dụi mắt, nhìn bầu trời trắng tinh bên ngoài, còn mang theo chút ánh vàng nhè , xem ra đến giờ Thìn rồi.

      Tối qua bị người ta gọi ra ngoài xem bệnh vào lúc nửa đêm, khi trở về đến tận giờ Sửu, mới nằm chút, sao lại trễ đến vậy rồi? Thịnh Phương Hoa cuống quít xoay người xuống giường, hôm nay còn phải vào thành mua vài thứ cho tết Đoan Ngọ, thể chậm trễ.

      Vội vàng chải tóc, tuỳ ý tết hai đuôi sam, Thịnh Phương Hoa ngáp cái rồi ra khỏi phòng, ngờ vừa mới ra khỏi vửa đâm sầm phải bức tường.

      "Ai da." Thịnh Phương Hoa vươn tay xoa đầu, nhìn Chử Chiêu Việt đứng trước mặt: "A Đại, ngươi làm gì vậy? Sao mới sáng sớm đứng trước cửa phòng ta thế?"

      "Thịnh nương." Chử Chiêu Việt nhìn gương mặt trắng hồng của nàng, đột nhiên có chút ấp úng: "Ta có việc muốn tìm ngươi."

      "Chuyện gì? Ngươi ." Thịnh Phương Hoa có chút kinh ngạc, Chử Chiêu Việt chủ động tới tìm nàng đấy, chuyện này mới mẻ.

      "Hôm nay ngươi muốn vào thành phải ?"

      "Đúng vậy, ngươi cần ta mua thứ gì về sao?" Thịnh Phương Hoa cười: "Ngươi , ta nhớ."

      "Ngươi bán mảnh ngọc quyết kia ." Chử Chiêu Việt gật đầu: "Cứ bán ."

      "Cái gì?" Thịnh Phương Hoa há to miệng, lúc lâu cũng thể phản ứng kịp, dáng vẻ kia trông có chút khờ khệch, nhưng trong mắt của Chử Chiêu Việt lại hết sức đánh .

      Bộ dạng mới vừa tỉnh ngủ này, đôi môi hé mở như nụ hoa mới nở, mềm mại hồng hào như thế!

      " phải miếng ngọc đó được dùng để chứng minh thân phận của ngươi à, sao có thể tuỳ ý bán để lấy tiền được?" Thịnh Phương Hoa có chút khó hiểu, khi lấy miếng ngọc quyết đó từ người Chử Chiêu Việt, nàng phải suy tính rất nhiều lần, mảnh ngọc kia có khắc chút hoa văn ngoằn nghoèo như nòng nọc, nàng xem hiểu, đưa cho Thịnh đại nương xem, bà cũng hiểu, hoàn toàn biết chút gì, có điều nàng rất , nhất định ngọc quyết này rất quan trọng với Chử Chiêu Việt.

      "Có thể chứng minh thân phận sao? tại ta chỉ là A Đại của thôn Đào Hoa mà thôi, cuộc sống cũng rất tốt." Ánh mắt Chử Chiêu Việt rơi vào gốc cây lựu cách đó xa, tán cây xanh biếc, bên còn điểm chút ánh hồng, hệt như ngọn đuốc cháy trong tim lúc này, hừng hực ngừng.

      "A Đại, ta thể làm vậy được!" Thịnh Phương Hoa vô cùng có khí phách mà từ chối , tuy chắc chắn mảnh ngọc quyết mà A Đại muốn bán rất quý giá, nhưng sao nàng có thể thuận thế mà lừa người ta như vậy? Đó chính là thứ thiếp thân người người ta, lỡ như người nhà đến tìm, tìm thấy thứ gì chứng minh thân phận của phải là hại rồi sao?

      "Tại sao?" Chử Chiêu Việt hề ngờ đến việc Thịnh Phương Hoa quả quyết từ chối như vậy, xem ra chỉ có thể nhắm vào nhược điểm tham tiền của nàng thôi: "Ta và ngươi chia đôi, nếu ngọc quyết ấy có giá vạn lượng ngươi cứ lấy năm nghìn ."

      "Có thể bán được đến vạn lượng à?" Qủa nhiên Thịnh Phương Hoa có chút do dự: " thể nào, sao miếng ngọc quyết lại có thể bán được tới vạn lượng bạc chứ?"

      Đánh giá Chử Chiêu Việt từ xuống dưới, Thịnh Phương Hoa càng cảm thấy giống với công tử phú gia bình thường, theo phỏng đoán của nàng, cho dù là tài chủ nhiều đất nhiều tiền cũng đưa mảnh ngọc quyết có giá trị đến vạn lượng cho nhi tử của mình đeo, chỉ mới là miếng hơn hai nghìn thôi mà phải suy nghĩ hơn nửa ngày rồi đấy, có thể đeo mấy thứ quý giá đó người, chắc chắn phải là cao môn đại hộ, hoặc là hậu duệ của hoàng thất, cũng có thể là thế gia lâu năm.

      "Ngươi cầm đến Trác Ngọc Đường trong kinh thành, nơi đó giá cả vừa phải, gạt già trẻ, lừa ngươi." Chử Chiêu Việt thấy Thịnh Phương Hoa có chút dao động, tiếp tục ân cần dụ dỗ: "Ngươi nhìn căn phòng bằng gạch đất này chút, như chỉ cần mưa to chút cũng hỏng rồi vậy, chẳng lẽ nên sửa lại thành căn nhà ngói sao?”

      ra ... Chử Chiêu Việt liếc nhìn bộ xiêm y
      [​IMG]
      Chrisduyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :