1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Y nữ Phương Hoa - Yên Nùng

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 5:

      "Phương Hoa."

      Thịnh đại nương ngồi bên cạnh lò than canh lửa, bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt có chút mờ mịt: "Phương Hoa, sao con có thể cầm ngọc quyết của người ta được, như vậy tốt đâu!"

      Gió xuân thổi qua, tóc mai của Thịnh đại nương bị thổi rối, phất phơ bên cạnh mặt, ngũ quan mỹ lệ, lại thêm da thịt có vài phần thô ráp, khiến Thịnh Phương Hoa có cảm giác bà rất xứng với cái danh mỹ nhân tuổi xế chiều.

      "Nương à, thường ngày khi con xem bệnh cho người trong thôn cũng thu nhiều tiền lắm, có khi còn phải cho tiền người khác nữa, có phải ?" Thịnh Phương Hoa cười, khoác tay Thịnh đại nương: " vất vả mới có kẻ có tiền đến đây, tất nhiên thể bỏ qua được, lần này gọi là cướp của người giàu chia cho người nghèo."

      "Nhưng..." Thịnh đại nương vẫn có chút do dự: "Làm vậy là tốt, trước hết con phải hỏi ý của , nếu tình nguyện đưa ra con mới có thể lấy mảnh ngọc này."

      "Nương, nhìn sơ qua thấy người nọ là kẻ keo kiệt rồi, cam tâm tình nguyện lấy mảnh ngọc đó ra cầm cố đâu, cũng phải là con lấy luôn, chờ người nhà lấy bạc đón người, lúc đó con trả lại ngọc quyết." Thịnh Phương Hoa giúp Thịnh đại nương rồi vào giữa sân: "Nương, thuốc này nên uống lúc còn nóng, người cũng đừng quản chuyện này nữa, mau giúp con làm dược trị dịch gà , con muốn khống chế nó càng sớm càng tốt."

      Tuy rằng trước mắt mới chỉ có hai nhà mời nàng đến chữa, nhưng dịch bệnh này yên ổn cách dễ dàng như vậy, dù sao phòng trước vẫn hơn, tránh đến lúc dịch bùng phát lại làm gì được, trong thôn cũng có thú y, chữa bệnh cho người, chữa cho cả súc vật cũng chỉ có mình nàng.

      Nghe thấy Thịnh Phương Hoa muốn trị dịch gà, Thịnh đại nương nhanh chóng đứng lên, để mảnh ngọc quyết kia xuống, theo Thịnh Phương Hoa ra ngoài viện: "Phương Hoa, con muốn nương làm gì?"

      "Nương, người lấy tỏi, gừng và rượu trắng lại đây." Thịnh Phương Hoa vừa vươn tay lấy vòng ngô xuống, nhanh chóng lặt hạt ngô, chuyện này rất nguy hiểm, trong thôn có nhà nào lại nuôi mấy con gà sao? Ngay cả Thịnh đại nương cũng nuôi mấy con đấy.

      "Phương Hoa tỷ tỷ, Phương Hoa tỷ tỷ!" loạt tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, tiểu nương thắt bím xuất tại cửa, khuôn mặt đỏ bừng, trán đều là mồ hôi: "Nương nhà muội sắp sinh rồi, giờ đau đến mức ra lời, từ nãy đến giờ vẫn ôm bụng kêu đau ngớt!"

      "Ơ? phải là còn hơn tháng nữa sao?" Thịnh Phương Hoa buông ngô trong tay xuống, đứng lên, phủi đống bụi rơi người: "Tiểu Hồng, muội đến đây giúp tỷ tay, lăt hết hạt đống ngô này ."

      "Được được được, Phương Hoa tỷ tỷ, chuyện này cứ giao cho muội, tỷ mau xem cho nương muội ." Tiểu Hồng nhanh chóng chạy tới, nhận lấy dây ngô trong tay Thịnh Phương Hoa, đặt mông ngồi xuống ghế, vươn tay lau mồ hôi trán rồi miễn cưỡng cười cười với Thịnh Phương Hoa: "Phương Hoa tỷ tỷ, tỷ mau , tuy muội còn nhưng rất được việc đấy, chắc chắn sau khi tỷ trở về muội cũng lặt hết hạt đống ngô này rồi."

      Chuyến này Thịnh Phương Hoa vừa chính là hai canh giờ, mắt thấy mặt trời từ đỉnh lại lặn về phía Tây, vẫn còn tiếp tục lặn.

      Chử Chiêu Việt ngồi giường, xuyên qua ô cửa sổ mà nhìn ra ngoài, chỉ thấy trời chiều vàng kim mang theo sắc đỏ sậm nơi xa, từng tia sáng rơi cành hoa hạnh, khiến cây hoa hạnh kia nhiễm màu đỏ au, hệt như lò than cháy hừng hực, cuối cùng cũng nhìn đâu là hoa hạnh, đâu là trời chiều, nền trời đỏ rực ấy, còn có đám chim bay về tổ, để lại mấy chấm đen bé rơi xuống mặt đất và cây cối.

      tiểu nha đầu ngồi trong tiểu viện, trông dáng vóc cũng chừng năm sáu tuổi, thắt bím tóc kiểu sừng dê cố gắng lặt hạt ngô, cạnh bé đều là mấy cây ruột ngô bị bóc hết hạt, chất đống bên chân như ngọn núi .

      "Ai, sao Phương Hoa tỷ tỷ vẫn chưa trở lại vậy, làm con sốt ruột quá."

      "Đúng vậy, con bé về ta cũng yên tâm được." Thịnh đại nương cũng mang vẻ mặt u sầu: "Cứ nghĩ về nó là ta lại yên tâm, nó cứ cố tình nghe lời của ta, suốt ngày toàn ở bên ngoài chịu về nhà, ai...."

      Tiểu Hồng kéo tay Thịnh đại nương: "Đại thẩm, người đừng nóng ruột, còn có con ở đây, người cứ yên tâm , con lặt hết đống ngô này, để tỷ tỷ phải về làm đâu."

      Thịnh đại nương cầm tay Tiểu Hồng: "Nhìn con , tay bị phồng rồi."

      " sao đâu, con tự nguyện làm việc thay tỷ tỷ." Tiểu Hồng ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào, nếu Phương Hoa tỷ tỷ có thể giúp nương bé sinh đệ đệ bình an, cho dù mười đầu ngón tay của mình có phồng hết cũng sao.

      Nhìn hai nữ nhân bên ngoài xuyên qua khung cửa sổ, có thể nghe loáng thoáng được đoạn đối thoại của hai người, lòng Chử Chiêu Việt có chút tức giận, Thịnh Phương Hoa kia đúng là có lương tâm, để muội muội của mình ở đây làm việc, mình lại chạy chơi. Chử Chiêu Việt đồng tình nhìn Tiểu Hồng, ở những nhà nghèo tiểu hài tử tuổi còn phải chăm lo việc nhà, hơn nữa, bé lại bị tỷ tỷ ức hiếp nhưng hề dám nửa câu, vẫn cười tủm tỉm mà chuyện, sao người làm mẫu thân kia lại có thể bên nặng bên như vậy, đúng là bất công.

      Chuyện này cũng có chút giống trong nhà .

      Bỗng nhiên trước mắt Chử Chiêu Việt lại lên khuôn mặt của lão thái thái với mái tóc bạc.

      Đó là tổ mẫu Chử lão thái quân của , lão tổ tông của phủ Chử Quốc công.

      Chử lão thái sinh hạ được ba người nhi tử, hai nữ nhi, trưởng tử Chử Văn Yển, thứ tử Chử Văn Tâm, tam tử Chử Văn Long, tuy rằng nhìn bên ngoài Chử lão thái quân công chính vô tư, hề bất công với cả tam phòng, nhưng bên trong biết thầm trợ cấp cho lão tam bao nhiêu, chuyện gì khác, cứ nhìn cách ăn mặc của tam thẩm là có thể ràng.

      Đại nhi tử, đại tôn tử, lão thái thái là gốc rễ, những lời này chỉ đúng phân nửa.

      Với lão tam, Chử lão thái quân luôn thương chăm chút, mà đối với đại tôn tử như Chử Chiêu Việt, bà lại hoàn toàn ngó lơ xem như hề tồn tại, cho tới bây giờ Chử Chiêu Việt cũng chưa hề có cảm giác tổ mẫu từng phá lệ thương hay chăm sóc , trái lại, bà vô cùng thương nhi tử Chử Chiêu Chí của tam thúc, mỗi lần Chử lão thái quân thấy , mắt lại câu lên thành hình bán nguyệt, phát sáng rực rỡ.

      Lòng người nghiêng đến tận chân trời, tất nhiên mắt nhìn người cũng khác , mỗi lần Chử Chiêu Việt thỉnh an lão thái quân đều luôn cố gắng ngồi vào góc mà người thể thấy được, phải là người bà muốn thấy, tất nhiên phải nhường chỗ ngồi dễ thấy cho người trong lòng bà, đây cũng là chuyện hợp đạo hiếu

      Lúc Chử Chiêu Việt từng hiểu, vì sao bản thân là trưởng tôn nhưng có được coi trọng của tổ mẫu, trái lại tam đệ lại hưởng hết sủng ái, cũng so đo với Chử Chiêu Chí ít lần, muốn trở nên xuất sắc hơn để được Chử lão thái quân coi trọng, nhưng cuối cùng cho dù có nỗ lực đến đâu, trong mắt lão thái quân vẫn hề có .

      lần trung thu, trong cung ban thưởng phần bánh ngọt, bốn loại bánh được bày trong mâm gỗ khảm viền bạc tinh xảo, Hồng Phục Linh Tô, Chi Ma Sương Đường Lạc, Quế Hoa Kim Ti Cao, Phù Dung Tảo Nê Đông.

      Nhắc tới cũng khéo, Chử Chiêu Chí lười đọc sách, bị Chử lão thái gia bắt phạt chép chữ, Chử Chiêu Việt lại thỉnh an lão thái quân từ sớm, liếc mắt nhìn thấy mấy khối bánh mà trong cung ban thưởng, khỏi tò mò, đến bên cạnh bàn, cười hỏi: "Tổ mẫu, năm nay trong cung ban thưởng bánh gì vậy?"

      Chử lão thái quân trả lời , chỉ bảo ma ma bên người cất mâm bánh : "Sau tiệc rượu cho mọi người hưởng chung thiên ân."

      Vốn dĩ Chử Chiêu Việt hề để ý, nhưng trước khi tiệc tối bắt đầu, Chử Chiêu Chí lại cầm khối bánh chạy vội tới, huơ huơ trước mặt để thị uy: "Ngươi thỉnh an tổ mẫu sớm có tác dụng gì? Chẳng phải còn ăn được bánh ngọt trong cung ban à?"

      Có chút mè dính khoé miệng của , giống như có người cố tình chấm mấy hạt lên vậy.

      Tuy rằng lúc sau bàn tiệc cũng có mấy khối bánh kia, nhưng cuối cùng Chử Chiêu Việt cũng còn hứng thú, đồ ăn ngon bỏ vào miệng lại có chút chua sót. Chử nhị phu nhân thấy nhi tử có phần vui, sau bữa tiệc tối lại kéo nhi tử vào ngực rồi giọng hỏi, rốt cuộc Chử Chiêu Việt cũng nhịn được, ngẩng đầu lớn tiếng hỏi: "Mẫu thân, vì sao tổ mẫu lại thích con, vì sao người chỉ thích nhi tử của tam thúc, vì sao vậy?"

      Chử nhị phu nhân thở dài tiếng, ôm vào lòng, thấp giọng : "Việt nhi, có số việc chúng ta thể cưỡng cầu, con có tổ phụ, phụ thân mẫu thân thương con rồi phải sao, cần gì phải muốn tổ mẫu thương con nữa?"

      Chử Chiêu Việt gật đầu, ghi nhớ lời của mẫu thân trong đầu, từ đó cũng so đo với Chử Chiêu Chí thêm nữa, Chử lão thái quân có lén cho Chử Chiêu Chí thứ gì, cũng hề để tâm. Đến lúc Chử lão thái gia qua đời, Chử lão thái quân càng đối xử lạnh nhạt với Chử Chiêu Việt, càng lúc càng xem trọng tam phòng hơn, quan tâm gì đến .

      Cứ như vậy, nhìn qua phủ Chử Quốc công là khung cảnh gió êm sóng lặng, trong mắt người ngoài là đoá hoa cẩm tú, tử hiếu tôn nhàn, phủ đệ yên tĩnh tranh đoạt. Nhưng chỉ có những người ở bên trong mới hiểu được, cả tam phòng trong phủ Chử Quốc công, hề hoà thuận như trong mắt thế nhân.

      ví dụ như ngày gặp nạn... Chử Chiêu Việt bấm tay mình cái, có chút đau.

      Có phải do số người kìm nén được nên bắt đầu ra tay rồi ? híp mắt lại, quay đầu nhìn tiểu nha đầu trong sân, đứng lên, nhanh chóng chạy vào phòng bếp, cười đến vô cùng vui vẻ.

      Bản thân mình rất giống bé, biết trưởng bối bất công, nhưng luôn phải giả vờ tươi cười, vui vẻ làm người ta hài lòng. Trán Chử Chiêu Việt thấm đẫm mồ hôi, trong lòng có phần lạnh lẽo, nếu như việc ngày nay là do bọn họ làm, nhất định nhẫn nhịn, bằng cả đời bị bọn họ dẫm dưới chân thể xoay người.

      Mặc kệ mẫu thân khuyên phải nhường nhịn thế nào, nhịn nữa, càng nhẫn nhịn, người ta lại càng ép sát, chỉ có phản kích lại mới có thể khiến người khác sợ hãi, dám ra tay mà kiêng dè mình.

      "Đại thẩm, con về nhà đây!" Tiểu Hồng đứng ở cửa phòng bếp chào Thịnh đại nương ở bên trong, cười hì hì giơ hai ngón tay lên: "Con lặt hết hạt ngô rồi."

      Thịnh đại nương nhanh chóng lấy vài miếng mè vừng đường trong ngăn tủ phòng bếp ra: "Tiểu Hồng, đa tạ con hỗ trợ, nếu thẩm phải bận đến tối mặt rồi."

      "Đại thẩm à, người đừng khách sáo!" Tiểu Hồng nhìn chằm chằm vào miếng mè vừng đường kia, nuốt nước miếng: "Con cần đâu, người để dành cho Phương Hoa tỷ tỷ ăn !"

      Thịnh đại nương giữ chặt tay bé rồi nhét vào: "Đừng có từ chối với ta, nếu Phương Hoa tỷ tỷ của con ở đây, nhất định nhường cho con ăn, mau cầm về rồi xem nương con sinh chưa."

      Dựa theo ngày, đáng ra nương Tiểu Hồng vẫn còn tháng nữa mới sinh, nhưng hôm nay lại ôm bụng kêu đau, lúc trước Thịnh đại nương chạy sang xem thử, ra là do nàng gặt mạ trong vườn, cẩn thận mà vấp ngã, khi đó chỉ thấy máu nhuộm đỏ cả y phục rồi.

      Thịnh đại nương có chút lo lắng, dù Thịnh Phương Hoa cũng từng nhận đỡ cho người ta, nhưng trước giờ đều là sinh bình thường, chuyện hôm nay có phần khó giải quyết. Từ xưa có câu, phụ nhân sinh con là bước bước vào quỷ môn quan, nương Tiểu Hồng có thể sinh con thuận lợi, mẫu tử bình an hay , chuyện này vẫn phải mong trời cao phù hộ!
      Last edited by a moderator: 16/9/16
      ChrisVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 6:

      Từng tia sáng dần khuất sau đỉnh núi, khi những tia nắng mặt trời biến mất, đường cong bắt đầu xuất bên trong sơn cốc, hai con đường sâu bên trong dãy núi, dường như có thứ gì đó cố gắng chọc thủng đỉnh trời phía .

      Hệt như tích luỹ đủ lực lượng, cuối cùng vầng trăng khuyết vươn lên bầu trời cao, bên cạnh là rất nhiều ngôi sao , loé sáng chớp chớp .

      Chử Chiêu Việt dựa vào bức tường khô, rất muốn ra ngoài chuyến, nhưng vừa mới chuyển người cảm thấy có chút khó chịu, hệt như dang có thứ gì quấn lên chân , như kiến bò, như kim đâm, như dao cắt, tất cả các loại đau đớn thấu xương khiến phải buông tha cho suy nghĩ đứng dậy ra ngoài dạo, chỉ có thế tiếp tục ngồi kia, buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Chắc tiểu nương thắt bím kia sắp chạy ra ngoài tìm tỷ tỷ về nhà ăn cơm rồi, thậm chí Chử Chiêu Việt còn nghe Thịnh đại nương gọi: "Bảo nàng sớm về ăn cơm chút!"

      Tiểu nương gật đầu, vẫy vẫy hai tay, nhảy dựng lên chạy ra ngoài, bộ dáng vô cùng vui vẻ.

      Thịnh Phương Hoa kia đúng là ghê gớm, Chử Chiêu Việt nhìn bóng dáng tiểu nương thắt bím kia biến mất, trong lòng có vài phần thương hại, lại càng thích Thịnh Phương Hoa chỉ quan tâm tới bản thân mà ở bên ngoài chơi đùa. Nàng ở nhà phụ giúp làm việc, còn phải để muội muội mình ra ngoài tìm về, chẳng trách da thịt nàng lại mềm mại như thế, ra là do lười nhác, khẳng định là chưa làm việc nặng bao giờ.

      Đạo hiếu đạo nghĩa, là nàng chưa học qua sao? Chử Chiêu Việt suy nghĩ đến xuất thần, giờ bản thân mình thể làm gì, bằng cứ ở thôn trang này mà làm gia sư, dạy cho thôn ở đây biết đạo hiếu, cũng coi như là làm việc thiện.

      Trong lúc suy nghĩ miên man, cửa phòng bị đẩy ra, Thịnh đại nương mang khay gỗ tới, cười cười xin lỗi Chử Chiêu Việt: "Hậu sinh à, xin lỗi, giờ Phương Hoa nhà chúng ta vẫn chưa về, ta nấu cơm hơi trễ, cậu đói bụng chưa?"

      "Đại thẩm, sao người lại khuyên Phương Hoa nương ? Cứ để vậy cũng tốt." Chử Chiêu Việt nhìn mặt Thịnh đại nương, lại bắt được chút vẻ bất đắc dĩ trong mắt bà, khỏi lắc đầu, đều tử hư tại mẫu, thoạt nhìn chắc chắn thường ngày đại nương này vẫn rất cưng chiều nữ nhi nhà mình, đợi đến khi nàng lớn lên quản được nữa.

      "Ai, ta cũng ngờ nàng như vậy, nhưng có cách nào nữa đâu!" Thịnh đại nương thở dài, lúc đầu khi Thịnh Phương Hoa xem bệnh cho người ta, bà còn cảm thấy rất cao hứng, dù sao có thể giúp được người khác cũng là chuyện tốt. Nhưng khi thanh danh của Thịnh Phương Hoa dần lan truyền ra ngoài, ngay cả những người trong vòng mười dặm đều đến mời nàng chẩn bệnh, lúc này Thịnh đại nương mới phát , làm đại phu kiểu này chính là vô cùng phiền phức.

      thể ăn cơm chiều là chuyện thường, có khi đêm hôm yên giấc, còn có người đập cửa hắng giọng kêu: "Thịnh nương có đây ? Thịnh nương, Thịnh nương!"

      Mỗi lần thấy Thịnh Phương Hoa ngáp ngắn ngáp dài, lờ đờ mặt y phục, Thịnh đại nương rất đau lòng, nhưng bà còn có thể làm gì nữa đây? Nàng học y, lúc người khác cần lại giải nạn dùm người ta sao? Thịnh đại nương nâng ống tay áo lên xoa mắt: "Ai, hậu sinh à, cậu cũng đừng quản, ăn nhanh cho nóng , ta hầm chút xương làm canh cho cậu bồi bổ thân mình đấy."

      Chử Chiêu Việt nhìn dáng vẻ khổ sở của Thịnh đai nương, càng hạ quyết tâm, thấy bản thân mình nên giảng giải cho Thịnh Phương Hoa này chút, để nàng có thể hiểu được bất đắc dĩ và chua xót của mẫu thân mình, nàng phải săn sóc mẫu thân, nên bướng bỉnh khiến mẫu thân thương tâm.

      Nhưng, mãi cho đến trước khi ngủ, Chử Chiêu Việt vẫn thấy Thịnh Phương Hoa đâu.

      Ngủ đến nửa đêm, sơn môn phát ra tiếng kẽo kẹt, sau đó lại là loạt tiếng bước chân lộn xộn và tiếng chuyện. miễn cưỡng chống người ngồi thẳng rồi nhìn về phía trước, lại phát Thịnh Phương Hoa đến cùng nam nhân, trong tay nam nhân kia còn cầm khối thịt .

      dụi mắt, cẩn thận đánh giá nam nhân đứng bên cạnh Thịnh Phương Hoa, tuổi ước chừng ba mươi, hẳn là tên côn đồ ? Thấy nam nhân kia nhìn chằm chằm vào Thịnh Phương Hoa với vẻ mặt hớn hở, cứ nhét thịt vào trong tay nàng, Chử Chiêu Việt càng nhìn, mắt càng bốc hoả, đôi nam nữ này cần mặt mũi nữa rồi sao, biết xấu hổ, vô cùng biết xấu hổ.

      tức giận buông tay, từ từ đặt lưng xuống giường, ngờ ván giường hơi cứng, cấn đến xương, làm động vết thương khiến đau đến nhếch răng nhếch miệng, hít hơi, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nhè , Chử Chiêu Việt nhanh chóng nằm thẳng, nhắm mắt lại, giả vờ như ngủ say.

      Thịnh Phương Hoa cầm theo đèn lồng, nhàng đẩy của phòng ra, rón rén lại gần.

      Người giường ngủ, hô hấp đều đặn, hoàn toàn còn yếu ớt như khi nàng mới cứu . Xem ra gân cốt tệ, khôi phục rất nhanh, Thịnh Phương Hoa vừa lòng gật đầu, vươn tay ra bắt mạch chút, mạch tượng vững vàng, nhanh cũng chậm.

      Thịnh Phương Hoa cúi người, cẩn thận đánh giá Chử Chiêu Việt chút, môi hơi mấp máy, khẽ cười.

      Nam nhân này tuổi còn trẻ, là con nhà quyền quý, nhưng ngày nay rơi vào tay nàng chắc ăn ít khổ rồi! Nghĩ tới dáng vẻ nhíu mày đầy oán hận của Chử Chiêu Việt khi nhìn nàng, Thịnh Phương Hoa lại nhịn được mà muốn cười, ở thôn Đào Hoa mười sáu năm, mỗi ngày đều gặp ít chuyện giống nhau, có gì hay để , ngờ hôm nay lại gặp phải người bình thường như vậy.

      Thịnh Phương Hoa vươn tay sờ trán Chử Chiêu Việt, nóng, nàng thở phào hơi, cuối cùng cũng yên lòng.

      Mỗi lần động dao, nàng sợ nhất là người bệnh bị nhiễm trùng, ở thời đại có thuốc kháng sinh này, chỉ trông cậy vào thảo dược để tiêu viêm, nhất định hiệu quả thể tốt được. Cũng có vài người thể chất tốt, uống thuốc cũng có tác dụng, khó tránh khỏi có chuyện may phát sinh, khi Thịnh Phương Hoa còn học y ở Hồi Xuân Đường, nàng từng chính mắt thấy qua người bệnh chết vì nhiễm trùng, lúc đó đại phu của Hồi Xuân Đường hoàn toàn hoảng loạn, biết nên làm thế nào mới phải. May mắn người dân ở đây lương thiện chất phác, sau khi người bệnh qua đời vẫn có ý muốn làm lớn chuyện, nhi tử của người chết kia chỉ : "Ai, đây là ý trời, trách đại phu được."

      Nhưng dù vậy, nhưng Thịnh Phương Hoa vẫn dám buông lỏng nửa phần, nàng biết khi vào con đường này, trách nhiệm vai mình rất nặng, mạng người đáng quý, sao lại có thể lơ là sơ ý?

      Sau khi kiểm tra nhiệt độ trán Chử Chiêu Việt, Thịnh Phương Hoa ngồi xuống, mở mạch án, bắt đầu ghi lại kết quả bắt mạch. Nàng viết rất nghiêm túc, vừa viết, vừa suy nghĩ biết ngày mai có nên điều chỉnh hai vị thuốc hay , mãi ngẫm nghĩ, lại hề phát , người nằm giường ở phía sau mở mắt.

      Chử Chiêu Việt nằm đó, trong lòng bách vị tạp trần.

      Mới vừa rồi khi Thịnh Phương Hoa vươn tay sờ trán của , muốn tránh theo bản năng, nhưng hiểu sao trong lòng lại có chút khát vọng thể diễn tả bằng lời, vẫn nằm đó nhúc nhích, để mặc cho những ngón tay thon dài của Thịnh Phương Hoa cứ áp lên trán mình.

      Ngón tay nàng rất mềm mại, ngay cả thân thể cũng mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.

      Tuy rằng thể mở to mắt nhưng Chử Chiêu Việt vẫn có thể tưởng tượng ra dáng người yểu điệu kia của nàng, vòng eo mảnh khảnh kia, trong lúc nhất thời đáy lòng lại trở nên vô cùng ấm áp, dường như có thứ gì đó ngầm khởi động, từng bước vươn lên trong lòng .

      Đến cùng chuyện này là sao? gặp quỷ rồi à? Chử Chiêu Việt khỏi tức giận, bàn tay dưới lớp chăn kia siết chặt lại, phải là chưa từng gặp qua mỹ nữ, vì sao bây giờ lại có cảm giác khác lạ với vị thôn đây?

      có vị hôn thê rồi, sao có thể dễ dàng đứng núi này trông núi nọ như vậy? Chử Chiêu Việt cắn chặt răng, mắt nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của nữ tử đưa về phía .

      Chỉ là thôn bình thường mà thôi, sao có thể so với vị hôn thê Thịnh Minh Châu của ?

      Từ tháng chín năm ngoái việc hôn nhân của được định, bị hôn thê Thịnh Minh Châu chính là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư, xuất thân danh môn, ngày thường rất xinh đẹp, từ là quý nữ tiếng tăm lẫy lừng trong kinh thành, đợi đến lúc cập kê, biết có bao nhiêu người tiến đến câu thân, suýt chút nữa đạp nát cửa phủ của Lại Bộ Thượng Thư.

      Ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng Thịnh gia lại tuyển trúng trưởng công tử Chử Chiêu Việt của phủ Chử Quốc công,

      Việc hôn nhân này định, người ở kinh thành cũng ngớt lời khen đây là mối hôn tốt, môn đăng hộ đối trai tài sắc, trong thiên hạ cũng rất khó để có thể tìm ra mối hôn giống như vậy.

      Đối với vị hôn thê Thịnh Minh Châu này, Chử Chiêu Việt vẫn hề có nhiều hảo cảm cho lắm.

      Kinh thành khen ngợi Thịnh Minh Châu mỹ mạo, theo ý , có lẽ là chỉ liên quan tới thân thế của nàng mà thôi, nếu phải ngoại công của nàng là Thái Phó đương triều, phụ thân lại là quan nhị phẩm, tất nhiên mỹ mạo của nàng cũng đến lượt được công chúng khen ngợi. Chương Thái Phó có ba nhi tử, nhưng chỉ có nữ nhi, mẫu thân của Thịnh Minh Châu lại đúng là nữ nhi kia, khi còn làm nữ nhi trong phủ kiêu căng ngạo mạn, chờ đến lúc thành thân, Chương Thái Phó lại để cho nàng được thoả mãn tâm nguyện, tự mình lựa chọn chọn phu quân.

      Chương đại tiểu thư tuyển chọn lúc lâu, cuối cùng quyết định chọn tân khoa Trạng Nguyên Thịnh Tư Văn, điều này khiến tất cả mọi người trong kinh thành phải rớt mắt.

      Thịnh Tư Văn, người Lư Châu, còn mất cha, nương làm quả phụ ngậm đắng nuốt cay nuôi nên người, vì để có thể đọc sách mà trong nhà nghèo đến độ còn miếng ăn, sau còn có muội muội, quả phụ phải gả nữ nhi vừa mới cập kê cho người ta, nhét sính lễ vào tay Thịnh Tư Văn, để có thể đên Kinh Thành tham gia kịp kì thi xuân.

      ai có thể ngờ, Thịnh Tư Văn lại đỗ trạng nguyên, đây cũng là bắt đầu cho con đường trở nên giàu sang của .

      Chẳng qua trong mắt Chử Chiêu Việt, người nhạc phụ Thịnh Tư Văn này cũng ra sao, lúc mối hôn này được định, còn có chút do dự: "Đều Lại Bộ Thượng Thư làm người...."

      Chử nhị phu nhân bất mãn liếc : "Sao con lại bắt đầu bắt bẻ nhạc phụ đại nhân mình rồi? Vất vả lắm mới định được mối hôn tốt cho con, đừng có kén cá chọn canh nữa."

      Chử Chiêu Việt lên tiếng, nếu tính cách của Thịnh Minh Châu giống phụ mẫu mình, có lẽ ngày sau của có kết cục tốt.
      Last edited by a moderator: 13/10/16
      Chrisduyenktn1 thích bài này.

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 7:

      đến Thịnh Tư Văn, thể đến chuyện xưa của kinh thành vào mười bảy mười tám năm trước.

      Tháng ba năm ấy bên bờ ao Kim Minh, tân khoa trạng nguyên mặc cẩm bào ngự tứ đỏ thẫm, mũ quan là cành hoa hạnh do tự tay hoàng thượng ngắt xuống từ ngoài điện Quỳnh Lâm, hăng hái đánh ngựa vung roi, phụng chỉ dạo phố. Chương đại thiểu thư ngồi trong phòng ở tửu lâu Phong Nhã bên bờ ao Kim Minh, vừa mở cửa sổ thấy thiếu niên lang mặt mũi như ngọc, khỏi ý xuân dạt dào, từ đó liền nhớ thương vị trạng nguyên lang kia.

      Vì nữ nhi của mình, Chương thái phó gọi Thịnh Tư Văn đến phủ Thái Phó, biểu cảm mặt cũng hề tốt đẹp: "Trạng nguyên lang, hôm nay gọi ngươi tới là vì có chuyện muốn thương nghị, nữ nhi bảo bối của ta nhìn trúng ngươi, muốn kết duyên phu thê, ngươi có bằng lòng hay ?"

      Thịnh Tư Văn vui mừng quá đỗi, nghĩ tới việc diễm phúc lại tự bay tới cửa, càng quan trọng hơn đó còn là cành cao, sao có thể đáp ứng? Lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Được, Thái Phó đại nhân, tất nhiên Thịnh Tư Văn nguyện ý!"

      Thấy đáp ứng, sắc mặt của Chương thái phó cũng trở nên nhàng hơn: "Ta muốn cho ngươi biết chút, nữ nhi của ta được ta nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, ngươi tuyệt đối được ức hiếp nàng ấy, chỉ có thể nhường nhịn nàng, được để nàng tức giận."

      "Đó là đương nhiên, ta khẳng định thương Chương đại tiểu thư như chính mạng của mình." Thịnh Tư Văn cười đến vô cùng vui vẻ, có người nhạc phụ như Chương thái phó, chỉ cần có ông ta dẫn dắt, mình cũng thăng chức rất nhanh, khiến Chương tiểu thư tức giận sao? Ai lại dại đến mức làm ta những chuyện như thế chứ?

      "Còn có, ngươi phải cắt đứt quan hệ với người cùng thôn ở Lư Châu. Nữ nhi của ta, thân phận vô cùng cao quý, sao lại có thể để nàng ở lại nông thôn hầu hạ mẫu thân ngươi, cứ để nàng làm tiểu tức phụ thôn quê sao? Nếu mẫu thân và muội muội ruột của ngươi có đến kinh thành, ngươi phải đuổi các nàng trước, sau đó hẵng phái bà mối đến Chương phủ cầu thân."

      Chuyện này có đáng gì? Vốn dĩ Thịnh Tư Văn còn suy nghĩ biết phải làm sao mới có thể ngăn cho mẫu thân và muội muội ở thôn quê tới nơi này, miễn cho đồng liêu tới phủ lại xấu hổ. giờ Chương thái phó lại đưa cho điều kiện như thế, khỏi mừng rỡ, lúc này liền đáp ứng, chạy nhanh về nhà viết phong thư, chỉ năm nay khoa khảo bất lợi, chuẩn bị tiếp tục ở kinh thành ra sức học hành, tạm thời về nhà, quyết tâm chỉ khi nào mặc được áo gấm mới quay về thôn quê.

      Lúc bỏ thư vào bì, Thịnh Tư Văn còn hai giọt nước lên , chỉ cần chút nước mắt để quả phụ kia biết vô cùng luyến tiếc vì được trở về để gặp bà.

      Mẫu thân của Thịnh Tư Văn ở trong sơn thôn , tin tức thông, làm sao có thể biết nhi tử của mình đỗ trạng nguyên? Lúc nhận được bức thư của Thịnh Tư Văn do người khác đưa tới, tuy rằng trong lòng cũng có phần khổ sở, bàn tay cầm bức thư da trâu kia cũng phát run, nhưng vẫn gật đầu: "Con ta có chí khí, làm phiền ngươi chuyển phong thư ngàn dặm cho nó, phải biết quý bản thân mình, đừng để bị đói rét."

      Nhận được tin của mẫu thân, Thịnh Tư Văn cảm thấy vô cùng vui vẻ, biết mẫu thân bao giờ nghi ngờ mình, kỳ thi xuân phải là chuyện dễ, có vài người dù có ra sức học ở kinh thành cả đời cũng chắc chắn có thể được xếp vào tam giáp, cũng phải khiến mẫu thân cho rằng cả đời này mình đỗ được tiến sĩ thôi.

      Qua mấy tháng, đường làm quan rộng mở, Thịnh Tư Văn khoác y phục tân lang đỏ thẫm, thú Chương đại tiểu thư, từ nay về sau bước lên mây.

      Nhưng đời này có bức tường nào mà gió lùa lọt, giấy thể gói được lửa, chuyện Thịnh Tư Văn vì muốn lấy tiểu thư của phủ Thái Phó mà để mặc quả phụ ở nơi nông thôn ngậm đắng nuốt cay truyền ra ngoài, người trong thành biết được khỏi tức giận bất bình: "Đây phải là vừa cưới thê quên mất mẫu rồi sao?"

      Tuy rằng Thịnh Tư Văn thành rể hiền của Chương thái phó, nhưng vẫn có ít người khinh thường , chẳng qua ai ra ngoài mà thôi. đời này có số chuyện thể lí giải được, có số người, mặc dù làm chuyện khiến người khác khinh thường, nhưng có lẽ là do kiếp trước làm việc thiện tích đức, kiếp số đời này lại vô cùng tốt, ví dụ như vị tân khoa trạng nguyên Thịnh Tư Văn kia, trong triều có ít người ngầm phê bình , nhưng lại thể chịu được trước khả năng năng sắc bén, lại còn giỏi quan sát sắc mặt người khác của , làm quan nhiều năm, đường lên thẳng Lại Bộ Thượng Thư nhị phẩm, chuyện trước kia cũng dần bị người khác quên lãng.

      Đối với đại danh của vị nhạc phụ đại nhân Thịnh Tư Văn này, Chử Chiêu Việt sớm nghe thấy, chẳng qua cảm thấy bị nhạc phụ đại nhân này có gì đặc biệt, cũng chú ý nhiều tới ông ta. Nhưng nghĩ tới, chỉ trong đêm, người có tiếng phụ tình trong kinh thành kia lại trở thành nhạc phụ của bản thân, lúc đầu Chử Chiêu Việt còn có chút giật mình.

      Có điều người trong nhà lại hề nghĩ tới cảm nhận của , thậm chí Chử nhị lão gia còn phát hoả với Chử Chiêu Việt: "Ngươi có biết định được mối hôn này khó bao nhiêu , vốn dĩ tổ mẫu đồng ý, nếu phải là do đại bá thương ngươi mà đến tốt về ngươi trước mặt tổ mẫu, bà ấy mới miễn cưỡng gật đầu, phái người cầu thân, ngươi có tư cách gì mà kén cá chọn canh!"

      Chử lão thái quân thích , Chử Chiêu Việt cũng thích bà ta, tổ tôn hai người nhìn nhau vừa mắt, chuyện Chử lão thái quân chấp nhận, Chử Chiêu Việt lại cố tình gật đầu đồng ý, vừa nghe phụ thân vậy, cũng tiếp tục kiên trì với suy nghĩ của bản thân, phải việc hôn là do phụ mẫu định sao? Bọn họ lo lắng cho mình như thế, việc gì mình lại phải làm lên chỉ vì chút cảm xúc cá nhân này? Dù sao cũng chưa từng thương nữ tử nào, cần gì phải cãi nhau với phụ mẫu?

      Nhưng... Chử Chiêu Việt trợn trắng mắt nhìn nóc nhà tối đen, bỗng nhiên trong lòng lại có chút phiền muộn.

      Mới vừa rồi còn có người ngồi ở đây, ngay bên người , dáng người yểu điệu, bàn tay kia, còn có mùi thuốc nhàn nhạt, cứ gần như vậy, nhưng trong nháy mắt, nàng mất, trong phòng chỉ còn lại màn đêm đen tối, chỉ có mùi thuốc nhàn nhạt khi đó vẫn còn quanh quẩn quanh chóp mũi.

      đây là làm sao vậy? tiểu thôn hề biết lễ nghi lại có thể khiến liên tưởng đến vị hôn thể Thịnh Minh Châu của mình? Hai người các nàng có gì giống nhau? người là quý nữ nhà cao cửa rộng, người lại xuất thân bần hàn, người là thê tử tương lai của , người... Có khả năng sau khi thương thế của tốt hơn, trở về kinh thể nào gặp được nữa.

      Nhưng, cho dù là vậy, khuôn mặt nhắn kia vẫn ngừng lên trong tâm trí của , đôi mắt linh động có thần sáng ngời, lại có phần tĩnh lặng như nước hồ lạnh lẽo, yên bình mà trong vắt, đôi môi hồng hệt như đoá hoa tháng ba xuân, mềm mại mà thơm ngát.

      Chử Chiêu Việt ngẩn ra, có dòng nước ấm ngừng chảy dọc theo tứ chi và xương cốt của , khiến cõi lòng của lại trở nên mềm mại, hệt như khối băng bị hoà tan, nước tuyết tan dần dần tràn qua bờ đê của trái tim.

      đêm ngủ, lăn qua lộn lại, mãi đến khi có tia sáng mỏng manh truyền đến từ bên ngoài cửa sổ, Chử Chiêu Việt mới có thể miễn cưỡng nhắm mắt, đợi đến lúc tỉnh lại ngửi thấy có chút mùi thức ăn.

      Thịnh Phương Hoa nâng khay đứng bên giường, cười khanh khách nhìn Chử Chiêu Việt: "Sao vậy? Ngươi nhìn ta như thế làm gì?"

      Chử Chiêu Việt đưa tay dụi mắt, bụng cũng sôi lên, lời chào hỏi buổi sáng cũng trôi đến chín tầng mây: "Ta đói bụng."

      " phải ta mang điểm tâm đến cho ngươi rồi sao?" Thịnh Phương Hoa đặt khay xuống, đưa cái bát tới: "Với tình trạng tại của ngươi phải kiêng cử, được ăn đồ béo."

      Chử Chiêu Việt nhìn bát cháo loãng đến mức còn có thể nhìn thấy bóng người, có vài phần thất vọng: "Chỉ như vậy thôi sao?"

      thầm oán trong lòng, chừng là nàng lấy cớ, ràng là trong nhà rất nghèo, thể ăn mấy loại thức ăn cao quý được.

      Thịnh Phương Hoa nhét bát vào trong tay : "Ta là đại phu, ngươi cứ tin lời ta là được."

      Chử Chiêu Việt có phần tức giận, giờ phút này còn là đại công tử tôn quý ở phủ Quốc Công kia, vào rừng làm cướp có là phượng hoàng cũng bằng gà, chỉ có thể nhập gia tuỳ tục. Chử Chiêu Việt cầm thìa sứ múc hai muỗng vào trong miệng: " cho đường vào sao?"

      "A Đại, nhà chúng ta có đường cát, ngươi chấp nhận chút ." Thịnh Phương Hoa dùng đũa gắp chiếc bánh màn thầu sang: "Ăn màn thầu , tối hôm qua ngươi cũng chưa ăn được gì, có lẽ lúc này đói rồi."

      "Chỉ có màn thầu thôi sao?" Chử Chiêu Việt nghiêm mặt, ngay lập tức lại giống hệt như ngọn núi băng, hàn khí lạnh thấu xương này cho dù người có cách ba thước cũng có thể cảm nhận được: " phải ngươi lấy ngọc quyết của ta cầm cố rồi sao? Còn lo ta có bạc trả tiền cơm cho ngươi à? Tối qua thấy có người tặng ngươi miếng thịt, ngươi làm cho ta bát cháo thịt ."

      "Có bánh màn thầu để ăn tệ rồi, trong thôn còn có mấy nhà thể ăn nó đâu, chỉ có thể ăn bánh ngô mà thôi." Thịnh Phương Hoa có vài phần kinh ngạc: "Tối qua ngươi ngủ sao? Giờ tý ta mới về đấy!"

      Thấy nàng chuyện vô cùng bình thản, có chút xấu hổ, Chử Chiêu Việt khỏi tức giận hơn, lúc nãy nhắc đến chuyện đưa thịt là vì định giáo huấn đạo lý làm người cho nàng, nghĩ tới nàng lại biết thẹn, đến chuyện tối hôm qua mình về trễ với tình nhân cách bình thường như có gì.

      "Ngươi cứ như vậy mà được à?" Chử Chiêu Việt có chút giận dữ: "Tại sao tới giờ tý mới về nhà?"

      Thịnh Phương Hoa cảm thấy có chút khó hiểu, sao người này lại tức giận vậy? Mình về nhà khi nào có liên quan gì tới sao? Chẳng qua nhiều năm làm nghề y nên tính kiên nhẫn của nàng rất tốt, nàng cũng muốn tranh cãi với , chỉ khẽ mỉm cười rồi : "Ta cũng muốn về trễ như vậy, nhưng cũng còn cách nào khác. Bọn họ thể đến, ta chỉ có thể theo mà thôi."

      "Bọn họ tìm ngươi ngươi cứ theo sao? Ngươi biết từ chối sao?" Mặt Chử Chiêu Việt tái mét, bọn họ, bọn họ, trừ tên lưu manh đó ra, nàng còn hò hẹn với nam nhân khác sao?

      "Từ chối sao? Sao ta có thể từ chối được?" Thịnh Phương Hoa lắc đầu: "Lòng người ta nóng như lửa đốt chờ ta tới, sao ta có thể được? Cho dù bản thân có mệt đến đâu ta cũng phải ."

      "Ngươi!" Chừ Chiêu Việt tức đến mức má đỏ bừng: "Chẳng lẽ làm như vậy kiếm được rất nhiều tiền sao? Ngươi cứ để ý đến thân thể của mình vậy sao?"

      " kiếm được tiền." Thịnh Phương Hoa lắc đầu: "Đều là hương thân thôn dã, sao lại biết xấu hổ mà đòi nhiều bạc của người ta, mỗi lần chỉ là mấy văn tiền hoặc mấy quả trứng gà mà thôi, có đôi khi gặp người có tiền, ta còn phải cho nữa. Ai, cái thói đời này, muốn kiếm nhiều tiền cũng phải có vận số, cố tình ta lại có vận may kia."

      "Mấy văn tiền thôi sao?" Chử Chiêu Việt trừng mắt, quả còn dám tin vào tai của mình: "Vì mấy văn tiền mà ngươi tiếc thân mình thế sao?"

      Thịnh Phương Hoa cúi đầu, nhìn Chử Chiêu Việt bằng ánh mắt đầy nghi hoặc: "Sao vậy? Ngươi giận như thế làm gì? Thân cũng là thân của ta, ta tự hiểu được, nếu thể chịu được chắc chắn , ngươi vẫn nên dưỡng thân mình cho tốt , mau ăn chút cháo, để nguội ngon nữa đâu."

      Người này đúng là kì lạ, từ ánh mắt đến lời , thứ gì cũng quái lạ.

      "Ngươi..." Chử Chiêu Việt có chút thất vọng, thôn trước mặt này đúng là biết thẹn, bản thân mình khéo léo khuyên nàng nên biết quý trọng bản thân, muốn tốt cho nàng, ngờ nàng lại cứ cố chấp như vậy: "Thịnh nương, mặc dù ngươi thương tiếc cho bản thân mình, nhưng có lí nào ngươi lại quan tâm đến thanh danh của mình chứ?"

      "Thanh danh gì?" Thịnh Phương Hoa sửng sốt, cuối cùng là người này gì vậy? Tuy rằng nghề y ở triều Đại Chu này cũng phải là nghề nghiệp thượng lưu gì, nhưng cũng hề thấp, nàng làm đại phu nhiều năm, người trong thôn đều kính trọng nàng, sao người này lại vậy nhỉ?

      "A Đại, cuối cùng ngươi muốn gì vậy?"

      "Ta..." Chử Chiêu Việt nhìn nàng, nhìn thấy vẻ mặt vô tội kia, ngẩn ra, lời muốn lại nghẹn ở cổ, rốt cuộc cũng nên lời!
      Last edited by a moderator: 13/10/16
      duyenktn1, ChrisWinter thích bài này.

    4. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      Chương 8:

      Từng tia nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong căn phòng đơn sơ, chút ánh vàng tản rộng, có vài tia sáng chiếu vào gương mặt của Chử Chiêu Việt, hệt như chút phấn vàng trôi nổi mặt nước, hay có lẽ còn có chút dáng vẻ pho tượng điêu khắc trong miếu.

      ngồi chỗ kia, lưng thẳng tắp, trầm mặc mở miệng chuyện.

      Thịnh Phương Hoa là người có tính tình thẳng thắng, sao có thể chấp nhận việc chỉ nửa câu như vậy, nhanh chóng qua, đứng bên giường rồi : "Có chuyện gì mau , chuyện ấp a ấp úng bằng cả tiểu nương, ngươi có phải nam nhân ?

      Chử Chiêu Việt ngẩng phắt đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Thịnh Phương Hoa: "Thịnh nương, đây là do ngươi muốn ta , nếu như có chỗ nào đắc tội xin đừng trách móc."

      "Muốn cứ , lòng vòng như vậy làm gì?" Thịnh Phương Hoa nhấc đũa gắp chiếc bánh bao bỏ vào trong tay : "Nếu cảm thấy đủ sức để ăn cái bánh bao này trước để lấy sức ."

      "Thịnh nương, thứ quan trọng nhất với nương gia chính là thanh danh, khuya khoắt như vậy mà ngươi còn ra ngoài hẹn hò với nam nhân, ngươi có từng nghĩ tới việc bản thân mang tiếng xấu hay chưa? Ngươi vừa trưởng thành, lo tìm nhà tốt mà gả vào, lại còn mắt mày lại với tên lưu manh sao? Huống hồ mới vừa rồi ngươi còn ngươi còn qua lại với ít nam nhân nữa...."

      Thịnh Phương Hoa siết chặt tay, lửa giận hừng hực dâng lên trong lòng.

      nàng rất muốn vung đấm sang, đánh cho tên nam nhân trước mặt này thành đống thịt vụn, đồ chết tiệt, dám coi nàng là người như vậy! Nhưng... Thịnh Phương Hoa cố gắng kìm chế cơn tức giận trong lòng, so đo với người như vậy đáng, đánh lại đau tay mình.

      "Thịnh nương, tục ngữ thuốc đắng dã tật có lợi cho bệnh, lời rất khó nghe, tuy nhiên lời tại hạ đều là , ngươi cũng nên suy nghĩ cho kĩ, ngươi cứ như thế, bỏ lại mẫu thân và muội muội, chỉ lo cho thân mình mà rong ruổi bên ngoài, như vậy là tốt, cần phải biết thứ quan trọng nhất chính là hiếu thuận với phụ mẫu, thương huynh muội, ngươi..." Chử Chiêu Việt thấy sắc mặt Thịnh Phương Hoa tốt, nhưng vẫn ngừng lại, chỉ tiếp tục lải nhải ngừng.

      Xưa nay là người mặt lạnh, bình thường rất ít khi nhiều, nhưng hôm nay Chử Chiêu Việt lại cảm thấy, có thể gặp được đó là duyên phận, nếu có thể khiến vị nương trước mặt này thấy lạc đường mà biết quay lại, coi như là công đức vô lượng.

      "Ha ha." Thịnh Phương Hoa cười lạnh hai tiếng: "Ngại quá, A Đại à, ngươi hiểu lầm rồi, tiểu nương kia phải là muội muội của ta, mẫu thân của nàng khó sinh, bảo nàng tìm ta đến đỡ cho bà ấy, nam nhân mà ngươi thấy ta trở về cùng chính là phụ thân của tiểu nương kia, nhân dịp mẫu tử bình an, ông ấy cảm tạ ta, vì vậy mới đặc biệt gọi người mổ thịt đến để cắt miếng thịt coi như là tạ ơn, xin hỏi vì sao ta lại thể lấy? Ngươi nên nhớ cho kỹ, ta là đại phu cứu người, tối muộn như thế mới về là chuyện bình thường, đương nhiên, loại vất vả như thế này, công tử phú gia như ngươi thể nào hiểu được."

      Thấy Chử Chiêu Việt há to mồm ngồi ở kia, khác gì kẻ ngốc, Thịnh Phương Hoa cười khẽ, thuận tay lấy tấm khăn khay ném tới: "Đúng rồi, ngươi còn chưa rửa mặt chà răng, đến đây ."

      Chử Chiêu Việt chậm chạp nhận lấy khăn, nhìn Thịnh Phương Hoa rời cách nhàng, biết cảm xúc trong lòng mình là gì.

      ra là nàng phải đỡ đẻ sao?

      Nàng...

      Sao lại quên chuyện nàng biết chữa bệnh chứ? Nếu phải nàng mang từ núi về để chữa trị, chỉ sợ tới giờ bản thân mình vẫn còn mang theo thương tích mà nằm trong bụi cỏ, qua hai ngày nữa, nhất định vì thương thế quá nặng, trị được mà chết.

      hiểu lầm nàng rồi.

      Đột nhiên, Chử Chiêu Việt có chút hốt hoảng, lại lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, biết nàng có giận , tuy vừa rồi nàng hề tỏ thái độ gì, nhưng bản thân mình xem nàng như loại nữ tử kia, vị nương này nghe xong, có khi nào khó chịu ?

      Có phải mình nên xin lỗi với nàng ? Trong đầu Chử Chiêu Việt như trận đại chiến, kiêu ngạo từ trước đến nay và suy nghĩ biết sai nên sửa ngừng xung đột.

      "Dù gì cũng chỉ là thôn hương dã mà thôi, có gì đáng để xin lỗi cơ chứ? Cứ coi như việt này chưa từng xảy ra , đường đường là trưởng công tử của phủ Quốc Công, sao lại có thể cúi đầu nhận sai trước nàng được?"

      "Sai chính là sai, ngươi nghĩ xấu cho nương tốt, còn muốn bỏ qua cách đơn giản vậy thôi sao? Ngươi nghĩ đến cảm nhận của người ta à? Nếu người khác nghĩ ngươi như vậy, ngươi phản ứng thế nào đây?"

      Nhắm mắt suy nghĩ lâu, đầu óc cũng bắt đầu phát đau, cuối cùng Chử Chiêu Việt cũng quyết định, phải xin lỗi Thịnh Phương Hoa, sai sai rồi, nếu biết sai phải sửa.

      Thịnh đại nương vừa bưng chậu ra khỏi phòng bếp, còn chưa kịp tới cửa phòng Chử Chiêu Việt, chợt nghe trong phòng truyền tới tiếng động lớn, bà cuống quít bước nhanh vào phòng, chỉ thấy Chử Chiêu Việt vốn phải nằm giường lại ngã nhào mặt đất, bụi dính đầy người khác gì bao đất.

      "Ai ôi, hậu sinh à, cậu muốn xuống giường cũng nên gọi tiếng chứ, ta ở bên ngoài mà." Thịnh đại nương vội đặt chậu xuống rồi đến bên người Chử Chiêu Việt, hai tay xốc dưới nách của , Chử Chiêu Việt mượn lực của bà, cuối cùng cũng lảo đảo đứng dậy: "Đại nương, Phương Hoa nương đâu rồi?"

      "Nàng ở bên ngoài phối dược, có phải cậu bị đau ở đâu , muốn tìm nàng đến xem sao?" Thịnh đại nương có chút hốt hoảng, hôm qua khi hậu sinh này được nâng vào sân, người còn có mấy vết đao chém, bản thân mình nhìn còn sợ, bà còn lo sống được nữa kìa.

      "Ta có chuyện quan trọng hơn muốn tìm nàng." Chử Chiêu Việt run rẩy bước lên bước: "Đại thẩm, tự ta được."

      " được cái gì chứ!" Thịnh đại nương nhanh chóng giúp ngồi lên giường: "Cậu chờ đấy, ta tìm Phương Hoa lại xem cho cậu." Bà lấy chiếc khăn giường rồi bỏ vào trong chậu gỗ: "Hậu sinh, cậu lau mặt , ta tìm Phương Hoa ."

      Nắm chặt khăn trong tay, lòng Chử Chiêu Việt cảm thấy vô cùng ấm áp, tuy rằng trong phủ Quốc Công có rất nhiều nha hoàn và ma ma hầu hạ , nhưng chưa từng thấy cảm động, dù Thịnh đại nương hề vắt khô khăn rồi rửa mặt cho , nhưng vẫn có cảm giác được người khác quan tâm, rất lâu cũng biến mất.

      ngờ, phủ Quốc Công nhà cao cửa rộng, khúc hành lang hiệp, cảnh xuân tươi đẹp lại kém nơi nông thôn dù có nền đất phòng gạch này cũng khiến người ta cảm thấy thân thiết. Chử Chiêu Việt cầm khăn lau sơ mặt mình, tay cầm tấm khăn bạc màu, trong lòng có chút căng thẳng, đợi lát nữa Thịnh Phương Hoa vào phòng, mình nên với nàng thế nào đây?

      "Nghe ngươi tìm ta sao?" Thịnh Phương Hoa cất bước tiến vào: "Có chỗ nào khó chịu à?"

      "Thịnh nương, ta..." Chử Chiêu Việt nắm chặt khăn đến mức còn ra mấy giọt nước, chậm rãi rơi xuống xiêm y của : "Ta..." chậm chạp hai tiếng, cuối cùng cũng cất cao giọng chuyện: "Là ta đúng, suy nghĩ kĩ ngươi như vậy, xin lỗi."

      Lời vừa ra khỏi miệng, Chử Chiêu Việt còn có thể nghe thấy cả tiếng tim của mình đập càng lúc càng nhanh hơn, nàng có nhận lời xin lỗi của mình ? ngẩng đầu nhìn Thịnh Phương Hoa, có chút hồi hộp, chóp mũi cũng có chút mồ hôi.

      "Còn gì nữa ?" Mặt Thịnh Phương Hoa có chút biểu cảm nào, mắt sáng như hồ: "Ngươi có chỗ nào thoải mái ?"

      “Ta chỉ muốn xin lỗi thôi, có việc gì." Chử Chiêu Việt nhìn Thịnh Phương Hoa cách chân thành: "Xin ngươi tha thứ, Thịnh nương."

      Nhìn gương mặt như núi băng của lại có chút hiền hoà, hệt như khe nứt mặt băng, hàn khí bức người cũng hoàn toàn biến mất, Thịnh Phương Hoa mỉm cười: "A Đại, ta để bụng chuyện đó đâu!"

      Chử Chiêu Việt lại há hốc mồm thêm lần nữa: "Ngươi..."
      "Khi đó ta theo Lương đại phu của Hồi Xuân Đường trong kinh thành học nghề y, lúc đấy cũng có ít người nhìn ta bằng ánh mắt bất thiện, khi ta đến nơi khác làm chuông y, còn có cả khối người tuỳ ý đoán bừa thân phận của ta, vì thế khi ngươi những lời đó ta hoàn toàn ngạc nhiên gì mấy, dù sao triều đại của ta còn chưa tự do đến mức nữ tử có thể tự do lại với nam nhân, người khác có nghi ngờ cũng là chuyện thường."

      Lời của nàng uyển chuyển lại có phần lạnh lùng, khoé môi còn có chút ý cười thể miêu tả bằng lời, hệt như thứ gì đó bị bóp méo hình dạng , vừa lúc đó lại được cất giấu vào trong chiếc hộp kín, nhìn vào từ bên ngoài cảm thấy có gì, nhưng từ bên trong thứ đó sớm biến dạng.

      Rốt cuộc nàng phải mang bao nhiêu gánh nặng và khó xử ấy người? Chử Chiêu Việt nhìn gương mặt trông có phần lạnh lùng kia, bỗng nhiên trong lòng có chút thương tiếc, nữ tử giống như nàng, dù có sinh ra tại nơi góc xó nông thôn này cũng nên có người nâng niu trong lòng bàn tay để thương che chở, sao lại phải nhận lấy những ánh mắt khác thường của kẻ khác chứ? mấp máy môi, chuyện cách khó khăn: "Ngươi... Nếu ngươi làm chuông y, có lẽ..."

      "Người khác nhìn ta thế nào là chuyện của bọn họ, ta có làm chuông y hay lại là lựa chọn của ta. A Đại, ngươi cần phải dùng ánh mắt trách trời thương dân đó mà nhìn ta, ta lựa chọn con đường này chắc chắn tiếp tục tới cùng, dù sao thuở còn ta cũng có tâm muốn hành y tế thế rồi." Thịnh Phương Hoa nhìn Chử Chiêu Việt rồi cười: "Nếu như ngươi có chuyện gì xin cứ an tâm tĩnh dưỡng, giờ ta bận, có thời gian chuyện phiếm với ngươi nữa."

      Nàng xoay người, đến rồi như cơn gió, Chử Chiêu Việt nhìn bóng lưng của nàng, đột nhiên có chút kính phục, đối với ánh mắt kì thị của thế nhân, nàng hề bối rối mà vẫn có thể thờ ơ như vậy, lòng dạ như thế, ngay cả đấng mày râu cũng bằng.

      Vừa đẩy cửa sổ ra, Chử Chiêu Việt nhìn thấy Thịnh Phương Hoa ở bê ngoài.

      Dưới gốc cây hoa hạnh có chiếc bàn vuông bằng gỗ, bên có bày đống chai lọ, Thịnh Phương Hoa đứng bên cạnh bàn, cầm viên thuốc . Tay nàng rất linh hoạt, chỉ vừa vo chút mà viên thuốc thành hình, viên thuốc rất , may mà thị lực Chử Chiêu Việt tốt mới có thể thấy .

      Ánh mặt trời ngày xuân chiếu lên gương mặt của nàng, đỏ bừng như bông hoa hạnh nở rộ, còn mang theo chút sắc vàng rực rỡ, từng cơn gió thổi bay tóc trán nàng, hai hàng mi cong vút như những chiếc lá mềm mại, mắt trong hệt như nước mùa thu. Tuy ánh mắt kia nhìn về phía Chử Chiêu Việt, nhưng lại khiến cảm thấy lòng mình có chút ngứa, dường như có bàn tay ngừng trêu chọc , khiến tâm tình của giống hệt như những hạt châu bàn tính, lúc lên lúc xuống hỗn loạn ngừng.

      Phương Hoa, lẩm bẩm hai chữ này, có chút mê mẩn.

      Đây đúng là cái tên hay.

      Thịnh Phương Hoa... Khoan , Chử Chiêu Việt giật mình, khéo, nàng cũng mang họ Thịnh sao?
      Last edited by a moderator: 13/10/16
      Chrisduyenktn1 thích bài này.

    5. Sophia2589

      Sophia2589 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      15
      Chương 9:

      Buổi sáng ngày xuân, tiểu viện vô cùng yên tĩnh, bất tri bất giác, hoa hạnh rơi xuống đất, phấn hoa đỏ tươi rơi chậm chậm, bị gió xuân thổi trúng lại bắt đầu nhảy múa, mà người đứng trước chiếc bàn kia vẫn còn đứng đó, bàn tay ấy vẫn thoăn thoắt làm từng viên thuốc .

      Chử Chiêu Việt tựa vào tường ngẩn người nhìn ra bên ngoài, ngay cả cũng biết mình nhìn bao lâu, chỉ biết cứ ngồi đó mà lẳng lặng nhìn nàng, dường như còn rất thích ý.

      "Thịnh nương, Thịnh nương!" Vài tiếng gọi đầy sốt ruột và ầm ĩ truyền đến từ bên ngoài kèm theo cả mấy tiếng bước chân nóng vội, Chử Chiêu Việt hơi nâng mắt lên chỉ thấy vài đại tẩu và đại nương tiến vào trong tiểu viện của Thịnh gia.

      "Có phải gà trong nhà mọi người có vấn đề ?" Dường như Thịnh Phương Hoa hiểu lý do tại sao các nàng lại đến đây, nếu như trong nhà có người sinh bệnh chắc chắc có chuyện lại ngã bệnh cùng lúc như thế, khẳng định là dịch gà kia bắt đầu lan tràn rồi.

      "Đúng đúng đúng, Thịnh nương đúng là liệu như thần!" Vài vị đại thẩm ngừng gật đầu: "Chúng ta đến tìm ngươi là vì việc này đấy!"

      Thịnh Phương Hoa nhanh chóng bỏ hết đống chai lọ bàn vào trong cái sọt, đeo lên vai rồi ra ngoài, vừa đến cửa lại quay đầu dặn dò Thịnh đại nương câu: "Nương à, người tiếp tục làm theo cách mà con dạy người vo viên, làm nhiều chút, con thấy có thể ít người đến để xin dược đâu."

      "Ai ai, con cứ , ta ở trong này làm tiếp cho." Thịnh đại nương gật đầu liên tục, mấy con gà này chính là bảo bối của nhà trong thôn, nếu thể khống chế nạn dịch gà này ít nhà chịu thiệt hại nặng nề.

      "Đại thẩm, đại thẩm!" Chử Chiêu Việt vất vả lắm mới nhoài được người ra ngoài cửa sổ, gọi Thịnh đại nương hai tiếng.

      Thịnh đại nương quay đầu nhìn : "Hậu sinh, cậu muốn làm gì à?"

      "Đại thẩm, ta muốn ra ngoài ngồi, ở trong phòng mãi chán quá." Chử Chiêu Việt nhìn chằm chằm đống nồi niêu chum vại kia, mới vừa rồi là hiểu lầm Thịnh Phương Hoa, cũng nên làm chút gì đó để bù lại cho nàng, có lẽ làm việc giúp nàng cũng đến nỗi nào.

      Thịnh đại nương có chút đồng tình nhìn Chử Chiêu Việt chút, hậu sinh này nằm giường cả ngày, chắc xương cốt cũng nhũn hết rồi, có lẽ ra ngoài chút tốt hơn. Bà nhanh chóng lau tay của mình rồi chạy vào trong nhà đỡ Chử Chiêu Việt ra ngoài.

      "Hậu sinh, cậu ngồi phơi nắng ghế này , đừng lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương đấy." Thịnh đại nương đỡ Chử Chiêu Việt ngồi xuống, sau đó lại bắt đầu trộn chút ngô, tỏi giã và chút dấm chua lại với nhau, Thịnh Phương Hoa có gì đó về tỷ lệ nhưng bà hiểu lắm, bà chỉ có thể vo vo lại thành vài viên theo hình tròn mà thôi.

      "Đại thẩm, ta làm giúp nhé." Chử Chiêu Việt cố gắng dời ghế dựa đến cạnh bàn: "Ta rảnh có việc gì làm cả."

      "Này, hậu sinh à, tay cậu còn bị thương đấy." Thịnh đại nương có chút lo lắng nhìn cánh tay trái được treo lên của Chử Chiêu Việt: "Cậu đừng lộn xộn, lỡ động vào vết thương làm sao bây giờ."

      " sao, sao, đại thẩm, Thịnh nương vất vả như thế, ta giúp nàng chút chuyện cũng có gì." Chử Chiêu Việt vươn tay cầm chút bột ngô, ngẩng đầu nhìn Thịnh đại nương: "Đại thẩm, người dạy ta phải làm thế nào !"

      Tâm địa của hậu sinh này cũng tốt, Thịnh đại nương có chút cảm động, có điều số cũng khổ , ngay cả tên mình cũng thể nhớ ra! Đúng là đáng tiếc. Bà nhìn Chử Chiêu Việt bằng cặp mắt đồng tình: "Nếu cậu muốn học ta dạy."

      Thịnh đại nương lại lời mà Thịnh Phương Hoa chỉ lại cho mình để dạy Chử Chiêu Viêt. Chử Chiêu Việt thông minh lanh lợi, vừa nghe xong biết phải làm như thế nào, ra cũng đơn giản thôi, có gì phức tạp, đừng , ngay cả tiểu hài tử sáu bảy tuổi cũng có thể làm được.

      "Đại thẩm, người làm chuyện khác , nơi này giao cho ta là được." Chử Chiêu Việt làm được mấy viên rất chắc chắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh phía , mặt trời lên tới đỉnh, mắt thấy cũng tới giờ ăn trưa rồi: "Đợi lát nữa Thịnh nương trở lại nhất định rất đói."

      Lúc này Thịnh đại nương mới giật mình nhớ sắp tới giờ cơm, nhanh chóng dừng tay lại: "Hậu sinh, làm phiền cậu rồi."

      Thịnh Phương Hoa còn chưa tới được của nhà thấy có luồng khói trắng lượn lờ bốc lên từ nóc nhà, trong khí còn xen lẫn mùi hương dễ ngủi: "Là trứng gà chiên hành!" Thịnh Phương Hoa cười, sao nương nhà mình lại chịu nấu trừng gà thế này, bình thường bà đều tiếc, toàn lấy trứng gà mang vào thành để bán, kiếm được mấy đồng đều cất hết: "Đến lúc đó làm đồ cưới cho con."

      Nhưng mà... Chút đồ cưới đó của nàng, mỗi lần Thịnh đại nương nhìn thấy ai đáng thương lại mọc cánh mà bay ra khỏi hũ tiền, lần nào nàng lắc hũ tiền đấy đều có thể nghe được mấy tiếng vang thanh thuý phát ra khi vài đồng bạc còn sót lại chạm vào thành hũ.

      "Nương, con về rồi." Thịnh Phương Hoa vừa bước vào cửa chạm phải đôi mắt đen nhánh.

      "Thịnh nương." Chử Chiêu Việt cười vô cùng tự nhiên với nàng, nhưng lòng lại khác gì như nổi trống, khoé môi nhếch lên, cười đến vô cùng cứng nhắc: "Ngươi về rồi à."

      Thịnh Phương Hoa sửng sốt, mình đứng ở cửa rồi còn về hay về cái gì? Sao A Đại lại có dáng vẻ này nhỉ? Khoé miệng bị kéo căng thành như thế, chắc chắn là thần kinh mặt bị thương vẫn chưa khôi phục lại. Nàng nhìn sang chiếc bàn bên cạnh Chử Chiêu Việt, mấy lọ được sắp xếp lại chỉnh tề, giống như có người sửa sang lại vậy.

      "Thịnh nương, ta làm xong ít dược mà ngươi cần rồi." Chử Chiêu Việt thấy nàng dời mắt , lúc này mới thở phào nhõm hơi, chỉ vào mấy bình kia, có phần cẩn thận: "Đại thẩm giải thích cách làm với ta rồi, ngươi yên tâm , ta làm nhầm đâu."

      Thịnh Phương Hoa gật đầu: "Ừ, làm thuốc này cũng khó lắm."

      Làm dược cho người dùng phải chú ý đến phân lượng, nhiều phần hay thiếu phần cũng ảnh hưởng đến dược hiệu, nhưng nàng làm để gà ăn nên cũng cần chú ý nhiều như thế, nếu nàng cũng yên tâm để Thịnh đại nương làm.

      Nàng đến cạnh bàn cúi đầu nhìn thử, tim Chử Chiêu Việt lại đập nhanh hơn, cầm chút bột ngô lên, lại bóc thêm chút tỏi giã, thấm thên chút giấm rồi bắt đầu vo viên. dám nhìn Thịnh Phương Hoa, hai ngón tay hơi run run, có làm thế nào viên thuốc trong tay cũng thể thành hình, vừa vo xong vỡ ra, lại vo, thuốc lại nát.

      Thịnh Phương Hoa cười tiếng, cầm lấy viên thuốc khỏi tay : "Ngươi còn chưa thấm dấm vào mặt này của viên thuốc, tất nhiên vo được.”

      "A!" Lúc này Chử Chiêu Việt mới nhớ đến ra mình vẫn còn thiếu bước, có chút ảo não, lắp bắp: "Nhưng mấy cái kia ta thấm rồi."

      " vậy sao?" Thịnh Phương Hoa lấy lọ lên rồi đổ hai viên thuốc ra tay, nâng lên mũi ngửi chút, lúc này nàng mới gật đầu thở phào: "Ừ, đúng là thấm qua giấm rồi."

      "Ta nhớ rồi, vừa rồi, mới nãy..." Bỗng nhiên Chử Chiêu Việt lại cà lăm, biết chuyện gì xảy ra, sao lúc thấy Thịnh Phương Hoa lại nên lời như vậy chứ? Khí chất nhàng tiêu sái của vị công tử nơi kinh thành hoàn toàn biến mất rồi.

      Thịnh Phương Hoa cười: " sao, ngươi nhớ là được, làm lâu như thế, chắc tay cũng đau rồi phải ? Ngươi nghỉ , đừng làm nữa, lo mà dưỡng thương tốt hơn."

      " đau." Chử Chiêu Việt lắc đầu, cúi mặt tiếp tục vo thuốc, dám ngẩng lên nhìn Thịnh Phương Hoa nữa, hít sâu vào hơi, phải trở lại như xưa, sao chỉ vừa mới thay đổi hoàn cảnh tính tình cũng biến đổi thế này chứ?

      Nhưng... vẫn nhịn được mà muốn nhìn mặt của nàng.

      Thịnh Phương Hoa cũng ép , vừa rồi liên tục qua năm sáu nhà, cũng có chút mệt, nàng bỏ sọt qua bên, vén tóc phía sau rồi đến trước của phòng bếp, xoay người cầm muôi gỗ múc nước rửa tay, lúc đứng thẳng lên lại thấy Chử Chiêu Việt bên kia nhìn nàng chớp mắt.

      "Sao vậy? Còn chuyện gì à?" Thịnh Phương Hoa cảm thấy hơi kì lạ, sao ánh mắt của người này lại bất thường thế nhỉ?

      " có gì!" Chử Chiêu Việt cuống quít quay đầu , lại bắt đầu vo thuốc.

      Xiêm y của nàng có chút ngắn, nhất thời lại để lộ mảng da thịt trắng nõn sau lưng, nàng nên đổi y phục cho mình , sao lại mặc như thế mà ra ngoài được chứ? Chỉ cần liên tưởng đến việc nam nhân khác cũng có khả năng nhìn thấy da thịt của nàng như thế, Chử Chiêu Việt cảm thấy lòng mình có chút khó chịu, ràng vẫn còn là tháng ba, nhưng đầu lại nóng dữ dội, từng giọt mồ hôi ngừng rơi xuống từ trán.

      Thịnh Phương Hoa nhìn dáng vẻ lúng túng này của Chử Chiêu Việt cười khà khà, nhặt A Đại này về cũng thú vị, thoạt nhìn giống như con cháu của nhà phú quý từng trải đời, đôi khi mang theo dáng vẻ lạnh lùng, muốn người khác lại gần, nhưng có đôi lúc lại lúng túng hệt như tiểu hài từ vừa mới bước chân ra khỏi cửa nhà.

      Nàng nhớ tới chuyện sáng nay Chử Chiêu Việt với mình, dáng vẻ nghiêm trang, nghiêm túc như thế, tuy lời có hơi nặng chút nhưng lại tâm ý vì muốn tốt cho nàng, đương nhiên, chỉ là do hiểu lầm mà thôi.

      Thịnh Phương Hoa mím môi vào phòng bếp: "Nương, làm cơm xong chưa?"

      Thịnh đại nương có chút lo lắng nhìn Thịnh Phương Hoa, bỏ đồ ăn vào trong nồi: "Thế nào rồi? Có giữ được gà của bọn họ ?"

      "Chậc, dịch gà đến là đến, ai ngờ được." Thịnh Phương Hoa thở dài: "Chỉ có thể làm hết sức mà thôi, cũng may thôn mình nuôi nhiều gà lắm, tổn thất cũng lớn mấy."

      " con gà chết cũng là khoảng tiền lớn mà." Thịnh đại nương có chút đồng tình: "Ai, thôn mình gặp phải tai ương rồi."

      Thịnh Phương Hoa trầm mặc, cũng phải là như thế, nhà các nàng cũng nuôi đến mười con gà, biết liệu có bị nhiễm luôn , nếu theo lẽ thường, khi dịch gà bùng phát, nếu phòng chống tốt chắc chắn tất cả gà trong khu vực cũng khó mà thoát nổi kiếp nạn. Nàng có chút lo lắng mà nhìn mấy con gà trong sân, tất cả đều ưỡn ngực lững thững, thoạt nhìn rất có sức sống.

      Nàng thở phào hơi, xem ra trước mắt sao!
      Last edited by a moderator: 24/10/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :