1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Xuyên qua làm tình nhân của hoàng đế - Lạc Nhật Bầu Bạn(138c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 99: Vì

      Vừa đơn giản mà bình thản trả lời, Mẫu Đan tức giận gần như che giấu thêm nữa, nàng ta vốn định kích thích Nhất Thuần, nghĩ tới nàng chỉ là sửng sốt chút, mẫu Đan cam lòng, chẳng lẽ Nhất Thuần là giả vờ, kỹ thuật diễn xuất vậy cũng là quá tốt !

      Tỷ tỷ đúng lắm, vậy Mẫu Đan quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi! Miệng của nàng ta miễn cưỡng mấp máy mấy cái, sau đó xoay người rời .

      thong thả! Nhất Thuần đem tất cả biểu tình của Mẫu Đan thu hết vào đáy mắt, nàng trách nàng ta, bởi vì người nữ nhân nào nguyện ý cùng người khác chia sẻ trượng phu của mình.

      Huống chi nàng ta àm như vậy cũng chỉ là vì bản thân, vì đứa trong bụng, mẫu thân vì hài tử làm ra chuyện gì cũng có thể tha thứ, chỉ cần phải là phát điên, nàng đều cho rằng có thể lý giải được.

      Mẫu Đan sau khi , Nhất Thuần đột nhiên cảm thấy mình là kẻ tứ ba cướp trượng phu phá hoại gia đình người khác, nàng cảm thấy mình rất buồn cười, trước kia cùng nhiều nữ nhân như vậy chia sẻ Long Tiêu, chuyện gì cũng có thể, có lẽ đó chính là , cho nên có thể bao dung người đó mà hết thảy.

      Xem ra chính mình là nên rời , cho dù thể rời , cũng thể cùng nữ nhân của chia sẻ tình của . bao lâu, có những đứa đáng , nghĩ đến hình ảnh đám đầu củ cải vây quanh bóng dáng Tin cười đùa, Nhất Thuần tự chủ được mà mĩm cười.

      Nàng chậm rãi rời giường, rửa mặt xong, đột nhiên có ý niệm muốn ra bên ngoài dạo chút , đuổi lui tất cả thị nữ, mình ở đường cái đung đưa, nhìn người đến người đường phố, mỗi người đều có chuyện vội vã phải làm, có vẻ mặt gấp gáp, có vẻ mặt lại mang mỉm cười, chạy nhanh gấp rút như vậy còn có thể lộ ra nụ cười, người này cười là phát ra từ nội tâm, trong trang phục của bá tánh có ai giống nàng nhàn nhã dạo phố như vậy ,Nhất Thuần đột nhiên cảm thấy mình dư thừa, dư thừa tới mức chỉ có thể thể nghiệm cuộc sống của người khác và suy nghĩ trong lòng họ.

      trận gió lớn thổi tới cuốn mọi thứ đường, Nhất Thuần nhìn thấy rác rưởi đầy mặt đất, lúc này mọi người càng thêm náo loạn gấp rút chạy , trong chốc lát thời gian, đường chỉ còn lại le que mấy người, giống như trận gió lớn kia cuốn cả những con người kia.

      Giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống mặt đất, đẩy lùi trận gió lớn kia, ngẩng đầu nhìn lại, vô số hạt mưa to lũ lượt rơi xuống, cho đến chạm tới mặt đất, cùng bụi đất hóa thành vũng nước đục.

      Nhất Thuần mở ra hai tay hứng lấy hạt mưa từ phía chân trời rơi xuống

      nương nhanh tới dưới tàng cây trước mặt tránh mưa , gặp mưa sinh bệnh! người tốt bụng biết tên, nhắc nhở câu liền chạy lên dưới tàng cây trước mặt .

      Ngẩng đầu nhìn lên, là gốc cây hòe già cao lớn, phiến lá tuy , nhưng cũng ngăn cản ít cơn mưa của ông trời. Từ từ tựa vào dưới tàng cây nhìn người đường rối rít tránh . Nước mưa cao xuống làm ướt Nhất Thuần, nhánh cây hơi lay động, đợt nước thấm vào trong xương lạnh lẽo, nàng cố gắng ôm chặt mình.

      Chẳng biết lúc nào sau lưng khẽ chạm được tầng ấm áp, nàng dám quay đầu lại, sợ cắt đứt ảo giác chợt tới này, cảm thấy được áo có chút đụng chạm, thân thể tự chủ được nghiêng về về phía sau, cảm thấy nhiệt độ ấm hơn, ở trong cơn mưa lạnh chậm rãi quay lại.

      Chương 100: Hạnh Phúc Trước Mắt

      cho là mình bị hoa mắt, rong ruổi mấy ngày đường, Long Tiêu còn tưởng rằng mình nhung nhớ quá độ mới có thể sinh ra ảo giác. Cách đó xa, dưới tàng cây có bóng dáng quen thuộc thu hút tầm mắt của , nữ nhân thoát tục kia phải Thuần nhi của còn có thể là ai? Dung mạo giống như đúc, đôi mắt u buồn, mái tóc như tơ vàng độc nhất thiên hạ tuỳ ý buông thả ở sau lưng, kích động cơ hồ muốn điên cuồng hết lớn lên.

      bình sanh lần đầu tiên cảm tạ ông trời, lần nữa đưa nàng trở lại bên cạnh .

      Long Tiêu nhàng đến phía sau của nàng, mùi hương quen thuộc lần nữa vây quanh cơ thể, ai có thể cảm nhận được lòng lúc này trở nên cuồng loạn tới mức nào, mở rộng tay muốn ôm nàng vào lòng, nhưng mà lại sợ nàng đột nhiên biến mất, thế nên đành lẳng lặng dựa vào phía sau nàng, ra chỉ cần như vậy cũng có thể cảm nhận hạnh phúc.

      Nàng khẽ run rẩy, làm Long Tiêu lâm vào trầm tư phục hồi tinh thần lại, cúi đầu nhìn, mới phát thân thể nàng đều bị mưa làm cho ướt đẫm, nhàng dựa vào nàng, nàng giống như nghe được tiếng lòng , cũng chầm chậm hướng dựa sát lại, giờ khắc này, cũng cách nào có thể giữ khoảng cách với nàng được nữa rồi.

      Long Tiêu liền tranh thủ kéo người nàng lại, ôm lấy thân ướt sủng, cẩn thận hơn đem lấy nàng dựa vào trong ngực. Nàng lặng lẽ dựa sát vào lồng ngực quen thuộc kia, cảm giác thân thể của như hoà với tầng lá ở phía trện kia, thân thể lạnh như băng cũng dần dần lần nữa có ái tính, loại cảm xúc nàng chưa từng biết qua, tiếng tim đập mạnh mẽ, xuyên thấu qua ngực của truyền tới tai nàng. Nàng khỏi thoải mái muốn nhắm mắt lại,

      cơn gió lạnh thổi qua, đem Nhất Thuần từ trong mộng trở về thực tế, cúi đầu nhìn hai vai của nàng được bao bọc, vừa kinh ngạc vừa khỏi có chút hốt hoảng.

      Đột nhiên nàng quay đầu, lên trước mắt là gương mặt quen thuộc tới nhường nào, bao nhiêu đêm nàng nằm mơ mỗi lần muốn chạm nhưng lại chạm tới hình dáng kia. Nhất Thuần đẩy ra, lui về phía sau mấy bước, thể tin hỗn loạn lắc đầu.

      Xuyên thấu qua đôi mắt ngập nước phản chiếu hình dáng của mình, Long Tiêu nhìn thấy, cũng giống như nàng, cũng vì người trong lòng mà đem tâm khoá chặt.

      Chẳng lẽ từ xa xôi ngàn dặm tới tìm nàng, là sai lầm hay sao? , tuyệt cho phép, Long Tiêu hướng trời cao thề, thể thả nàng, thể lần nữa mất trái tim của mình.

      xin lỗi, quấy rầy. Vì sao gặp lại nhau, lại là trong tình huống như thế, Nhất Thuần đè xuống kích động trong lòng, muốn rời xa nam nhân làm cho mình vừa vừa hận này

      Tay của nàng lại bị nắm chặt trong lòng bàn tay, cảm xúc từ đôi bàn tay to lớn ấy mang cho nàng ấm áp.

      Nhìn ra nàng kiên quyết, hồi lâu, buông tay ra để cho nàng .

      thể nhận ra mất mác xuất trong đáy mắt của Nhất Thuần, nàng rất nhanh che giấu, như có việc gì xoay người đii, Long Tiêu như người mất hồn bị khoá tại chỗ, nhìn về nơi xa bóng hình xinh đẹp của nàng từng bước từng bước thong thả trong màn mưa, nhịn được siết chặt lòng bàn tay trống rỗng .

      rất hối hận, trái tim đau đớn như bị ai hung hăn cắn xé, quá khứ hay tại, đều là nàng tránh mà nghiêng đầu quay , hình bóng xinh đẹp trước mắt lại trở thành xa xôi, làm nhịn được muốn đưa tay chạm tới, nhưng càng sợ, nàng chấp nhận, nàng cự tuyệt.

      trách quyết định của nàng, lòng bi thương trở thành thiên sang bách khổng (1), có mấy ai dám ảo tưởng nhiều hơn.

      (1): Bị tàn phá nặng nề, thương tích đầy mình (đây là thành ngữ hán việt)

      Nhìn theo giai nhân rời , tiếng bước chân càng càng xa, tâm tư của cũng càng lúc càng phức tạp.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 101: Tới Cùng

      đuổi theo sao? Khoảng cách ngày càng xa, Nhất Thuần mất mác trong lòng như rơi xuống vực thẳm, đúng vậy, trốn tránh người lại thể trốn tránh trái tim của mình.

      Cho dù có muốn quay lại, đuôi theo cũng bị màn mưa mờ mịt che khuất bóng dáng mơ hồ.

      Các kiến trúc cổ xưa đột nhiên xuyên qua tiếng mưa rơi chậm chạp vào trong mắt của nàng, nàng khẽ nháy mắt muốn xoá làn nước mông lung kia, cảnh vật trước mắt cũng từ từ mà trở nên mơ hồ, rèm cửa, cảnh vật quen thuộc lại bắt đầu lần nữa ở trước mắt nàng lay đông, nàng ngừng lại rồi thở dốc, dùng sức lắc lắc đầu, muốn xoá đoạn ký ức muốn định đoạt và hận trong lòng nàng, xoá hình ảnh dịu dàng thương ảo mộng kia, thế nhưng hình ảnh đó biến mất mà còn mực trở thành hồn theo sát phía sau nàng, thở dốc vẫn còn chưa ổn định, nàng đột nhiên ngã vào trong bộ ngực kiên cố mà quen thuộc

      Bốn mắt nhìn nhau, có bất kỳ ngôn ngữ gì, chỉ có ánh mắt giao nhau, toàn bộ gương mặt đều thể tình đối với nàng

      Nàng bỗng đẩy ra bàn tay dừng lại ở bên eo nàng, cất bước vào màn mưa bụi mịt mờ giữa trung. Chỉ là, được bao lâu liền lần nữa ngã vào lồng ngực ấm áp

      Long Tiêu thể tiếp tục chịu được cứ vậy mà yên lặng rút lui, trong lồng ngực nơi trái tim tựa như bị ném vào bụi Tiên Nhân Chưởng (1), mỗi nhịp đập đều như bị trăm ngàn cái gai đâm trúng thành vết thương.

      (1) Tiên Nhân Chưởng: cây xương rồng.

      Uhmmm! Môi của nàng đột nhiên bị che lại, bị hơi thở nam nhân bao bọc lấy.

      Nụ hôn này rất gấp gáp, rất nóng nảy, giống như bị đè nén lâu, nàng loáng thoáng cảm thấy bàn tay đặt tại bên eo nàng dường như siết chặt hơn, bao nhiêu đêm nàng trống rỗng mơ tới từng tấc da thịt nóng bỏng đầy nhiệt hỏa từ thân thể của , những hình ảnh ân ái lâu trước kia lại chân tái lên trước mặt nàng, nàng nhịn được níu chặt áo của .

      Mưa ngừng trút xuống, triền miên vẫn cứ thế, nhưng hạt mưa lớn rớt tóc nàng, lặng lẽ xuống ở trán nàng, trượt xuống khóe mắt quyến luyến, qua hơi nóng gò má trước mặt, giống như làn nước mắt tích tụ lại.

      Nàng hô hấp từ từ trở nên thở gấp gáp, thể kết thúc cái hôn dài đến thế kỷ này, lúc này hai gò má nàng ửng hồng, cặp mắt như thủy tinh sáng long lanh tựa như vừa uông xong hai vò rượu thâm tình , là lâu được nhìn thấy , lúc này càng thêm kìm nén được, cúi đầu lần nữa hôn lên mắt nàng, chân mày nàng.

      Thân thể gần như ở trạng thái kích động, nghĩ tới bước kế tiếp muốn ôm nàng trắng đêm hoan ái. Nhìn thấy rung động của nàng, thiếu chút nữa làm cho để ý tới bản thân ở nơi nào.

      Thuần nhi, trở lại bên cạnh ta được ? Cho ta thêm cơ hôi để được lần nữa nàng. quân vương bá đạo, vì tình , tiếc bỏ tôn nghiêm tới van xin thêm cơ hội với người , giống như tên ăn xin đáng thưong.

      Khi đưa mắt nhìn xuống, trong mơ màng nàng cảm thấy thân thể trở nên nhàng như chiếc lá mềm mại để mặc cho gió cuốn , thanh của , giống như là ánh đèn soi trong đêm tối dẫn dắt người khách lữ hành lạc lối, mà đôi mắt sáng ngời nóng bỏng kia, lại tựa như cạm bẫy dịu dàng trong sa mạc, làm nàng tự chủ được lún xuống chìm vào. . .

      Có được cho phép ngầm của nàng, liền muốn muốn lập tức dẫn nàng trở về Ân quôc, chỉ khi lãnh thổ của mình, mới có thể tránh lo âu về sau mà nàng.

      Khi Nhất Thuần ngồi ở lưng ngựa, bị cánh tay siết chặt eo của nàng nàng biết cách nào quay đầu lại được nữa.

      Chương 102: Xem

      Con ngựa ở trong mưa chạy băng băng, chở hai hình bóng dựa vào nhau đầy gắn bó.

      Hoàng cung Ân quốc...

      Hai ngày hai đêm ngừng nghỉ, rốt cuộckhi mặt trời lặn cũng tới được hoàng cung. Nhất Thuần lại bởi vì hai ngày qua phải trong mưa, mệt nhọc cũng lạnh giá chìm vào hôn mê.

      Trong hoàng cung rông lớn bây giờ lại loạn thành đoàn, tất cả các ngự y cung nội run run quỳ gối dưới long sàng.

      Long Tiêu ngày đêm thủ hộ ở trước long sàng, còn giống trong quá khứ tuỳ ý làm loạn nữa, chỉ là lẳng lặng nhìn giai nhân nằm long sàng, trong mắt là mảng trầm tư, làm cho người ta hoài nghi -- có phải là hoàng đế của Ân quốc hay ?

      Chưa từng nhìn thấy hoàng thượng như vậy bao giờ, cho nên càng làm cho người ta sinh ra sợ hãi.

      Nhất Thuần nỗ lực mở hai mắt ra, ánh mắt trống rỗngcủa từ từ thu về tiêu cự. Đập vào mắt nàng là phòng minh hoàng (2), cái nơi vừa quen thuộc vừa xa lạ này chứng kiến nàng và hận như thế nào, có nụ cười và cũng có nước mắt.

      (2) phòng toàn màu vàng sáng rực.

      tỉnh rồi hả? giọng nam khàn khàn, khó liền có thể nghe ra nóng nảy cùng kích động bên trong, quen thuộc tới mức khiến nàng động lòng.

      , Long Tiêu. Gương mặt tiều tụy, lại tràn ngập niềm vui phát ra từ nội tâm.

      Để cho bệ hạ phải lo lắng rồi! Nhất Thuần thản nhiên , lời khách khí lạnh nhạt như muốn xây thành đồng vách sắt, để có thể ngăn cách với nàng.

      Long Tiêu đau lòng khẽ vuốt gương mặt của nàng, cưng chiều yếu ớt : Đều là ta tốt, lơ là thân thể của nàng.

      Các vị ngự y quỳ dưới long sàng cằm cũng rớt xuống đất, lúc nào gặp mặt qua bệ hạ có gương mặt dịu dàng như thế, còn trước mặt nữ tử tự xưng là ‘ ta ’, như vậy thái độ ràng chính là nhận lỗi sao? Chẳng lẽ mặt trời mọc từ hướng tây?

      Nhất Thuần quay đầu, nhìn , những lời này lại lần nữa đem vết thương kết vảy xé nát ra, ép nàng lần nữa phải đối mặt với vết thương máu chảy đầm đìa.

      làm việc vĩnh viễn đều là như vậy, chỉ cần quyết định liền nhất định phải thi hành, từng bận tâm qua thân thể của nàng sao? Ngay cả ruột thịt máu mủ mình cũng có thể cần, còn có thể bận tâm cái gì?

      Biết là lửa lại cứ muốn nhào qua, chẳng lẽ đây chính là tự làm tự chịu?

      Long Tiêu thấy nàng lời nào, liền cho rằng nàng là mệt mỏi, : Ngủ , ta ở chỗ này cùng với nàng!

      Đảo mắt thấy ngự y quỳ đầy đất, Long Tiêu phất tay cái đuổi lui ngự y, ngự y từng người so con chuột chuồn còn nhanh hơn, rất sợ bệ hạ chợt vòng vo đổi ý, như vậy đầu của bọn họ liền phải đổi chỗ sao?

      Nàng liên tục hai ngày có tỉnh lại, Long Tiêu thể gấp, càng muốn đem bầy lang băm này toàn bộ đưa về dưỡng lão, nhưng càng sợ ảnh hưởng đến giai nhân giường, cho dù nàng ở trong mộng, cũng muốn cho nàng giấc mơ an tĩnh ấm áp

      Cùng nàng chỗ, Long Tiêu luôn có thể cảm nhận được nhõm cùng thương trước nay chưa từng có, nàng có thể làm dịu được dã tâm hừng hực trong lòng , cũng có thể yên tâm ở bên nàng mà chút lòng nghi kị.

      Khụ khụ! Miệng là khô đắng! sau khi tỉnh lại, Nhất Thuần cảm giác mình giống như phải ăn năm cân Hoàng Liên (1) vậy.

      (1) Hoàng Liên là tên vị thuốc đông y, có vị cực kỳ đắng.

      Mang nước lại! Nhìn nàng nhăn mày nhíu mắt ho khan hai tiếng, liền biết nguyên nhân là mới vừa uống thuốc, nhớ lại nàng vốn là sợ đắng, nếu phải là do nàng mê man ngủ, Long Tiêu phải dùng miệng mớm thuốc cho nàng, chỉ chắc sợ là nàng chịu uống.

      thương bé này , nàng thể cảm động, đó nhất định chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 103: Trong Lòng Thê Lương

      Nhất Thuần vừa muốn ngồi dậy, lại nhìn thấy Long Tiêu trước uống vào hớp sau lại đem môi dời đến bên miệng nàng.

      Đừng, ta tự mình uống! Nhất Thuần chút nghĩ ngợi đưa tay đẩy ra, sau đó cướp lấy ly tử sa (1) tự mình uống.

      (1) Tử sa ( loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)

      Long Tiêu chỉ có thể đành nuốt nước xuống, rồi sau đó cưng chiều cười tiếng, cũng ý trách cứ.

      Nước mát vào bụng, Nhất Thuần cảm thấy tốt hơn nhiều, hít sâu hơi, Long Tiêu nhận lấy tử sa ly, dìu nàng nằm xuống : Ngủ thêm lúc nữa , bữa tối ta gọi nàng dậy

      Được, vậy bệ hạ làm việc của mình ! Nhất Thuần xoay người đưa lưng về phía Long Tiêu.

      cần nóng nảy, ta ở chỗ này cùng nàng! Long Tiêu vì nàng kéo lên chỉnh lại chăn gấm rồi dịu dàng .

      cần, ta ngủ, cũng phải là muốn đâu, bệ hạ mau rời ! Nhất Thuần xoay người, ánh mắt xao đông của nàng nhìn thẳng vào .

      Nhìn ra nàng kiên quyết, Long Tiêu cưng chiều xoa xoa tóc của nàng, đây là động tác trước kia thích nhất , mỗi cử động nho thôi cũng đủ lay động biết bao nhiêu tình cảm của , nàng cư nhiên lại biết.

      Được! Long Tiêu đem cánh tay nàng lộ ra lần nữa đắp chăn gấm phủ lên, cúi đầu ở trán nàng ấn xuống nụ hôn, hài lòng đứng dậy, hướng về phía thị nữ giao phó kỹ lưởng lần rồi mới lưu luyến ra cửa.

      Nhất Thuần có chút thất vọng, nàng đợi lời giải thích, lại trì trệ nghe thấy được, chẳng lẽ lòng bất an hay sao? Vẫn cảm thấy đối với nàng làm mấy chuyện này là chuyện đương nhiên hay sao? Lòng của nàng lại bắt đầu đau đớn, gia tộc đế vương thực tình vốn chỉ có thể gặp mà thể cầu, nàng là hy vọng xa vời thôi.

      Nàng lại bắt đầu bệnh cũ, ngẩn người!

      biết nên Tín bây giờ ra sao? Ít nhất tại chắc chắn vội vàng tìm nàng, tại sao lúc nào cũng lo lắng cho nàng, tấm lòng thành đó của chưa bao giờ được nàng hồi báo, nhưng cũng chưa bao giờ mở miệng hướng nàng muốn cái gì, cũng giống như Nhất Hàng ca ca, Hudson ca ca, bọn họ chỉ là yên lặng bảo vệ nàng, mà nàng lại yên lăng chờ đợi người khác, đây rốt cuộc là ông trời trêu ngươi nàng hay là tăm tối trong số mạng? nàng tự giễu cười cười, trong lòng vô cùng thê lương.

      Nhất Thuần lại bắt đầu nhớ tới Long Tiêu, nhớ tới gương mặt tịch của chìm trong màn mưa, lòng của nàng liền xuất trận tê dại. Lẽ ra thể nào tịch mịch mới đúng, vậy là vì cái gì?

      Nàng vuốt lồng ngực của mình, cảm nhận được nơi đó truyền tới rung động, nhắm mắt lại, nghĩ tới , lạnh nhạt sâu sắc trog lòng của nàng cũng trở nên mềm mại.

      mong đợi nhung nhớ vô thanh vô thức này, tự giác từ trong lòng toát ra, nàng phải là biết điều này đại biểu cho cái gì, chỉ là nàng thắng được lòng mình, ra tình vốn chính là vô lý nhhư vậy , có cái gọi là công bằng.

      Nàng cũng từng đem lấy chính mình làm thành vũ khí, nhưng nghĩ tới lúc Long Tiêu nhìn nàng mang theo nụ cười nhàng, bộ dáng vô hại, cũng là khi đối mặt , lòng nàng lại phải chuẩn bị vũ khí nhiều hơn so với khi đối mặt với người khác.

      Bởi vì chỉ cần thoáng câu , ánh mắt, thậm chí chỉ cần nụ cười, cũng làm cho phòng vệ kiên cố trong lòng nàng tan rã.

      Nghĩ tới đây Nhất Thuần tự chủ được bật cười, xem ra chính mình bị nuốt chửng rồi, cũng biết kể từ khi nào bắt đầu, nàng cũng giống như nữ nhân cổ đại trở nên bảo thủ như vậy.

      Chương 104: Dự Tiệc

      biết trải qua bao lâu, Nhất Thuần mở to hai mắt nhìn trần nhà đếm cọc gỗ.

      Long Tiêu xử lý xong đống tấu chương quan trọng, nặng nề thở ra hơi, trà cũng muốn uống hớp, lập tức khởi giá trở về tẩm cung.

      Nô tài ra mắt bệ hạ, bệ hạ vạn tuế! thái giám trong cung Thái hậu quỳ gối giữa đường hành lễ.

      Miễn lễ! Long Tiêu hơi nhíu lông mày, muốn xem thử bọn nô tài này có chuyện quan trọng gì, nếu bọn chúng biết dám cản đường hoàng thượng có kết quả như thể nào.

      Bệ hạ, Thái hậu truyền ý chỉ, xin bệ hạ di giá Tường Ninh cung! Lão thái giám cẩn thận truyền chỉ.

      biết, ngươi hồi thái hậu, trẫm qua ngay!. Long Tiêu lòng muốn bay đến bên cạnh Nhất Thuần, tại chuyện muốn làm nhất đó chính là lập tức có thể nhìn thấy nàng.

      Bệ hạ, Thái hậu có ý chỉ xin bệ hạ theo nô tài cùng trở về Tường Ninh cung! Lão thái giám vạn bất đắc dĩ liên tục ngăn trở, thể thấy sắc mặt bệ hạ u tối dọa người.

      Khởi giá Tường Ninh cung! Long Tiêu trong lòng hề muốn, nhưng ý chỉ của Thái hậu tất nhiên cũng có cách nào kháng cự.

      Lúc này Tường Ninh cung nội các phi tần tam phẩm trở lên đều đợi, lòng chỉ đặt tên người Long Tiêu còn chưa tới.

      Bệ hạ giá lâm! Lão thái giám nâng cao giọng lớn

      Các vị phi tần lập tức đứng dậy chạy nhanh đến hành lễ, mặt ngẫu nhiên bày ra nhiều bộ dạng trìu mến dịu dàng khác nhau, chỉ cần là bệ hạ liếc mắt nhìn, họ cũng cảm thấy đáng giá.

      Long Tiêu trực tiếp ngồi lên chủ tọa, nhìn cũng nhìn cái đám phi tần đứng ở cửa,có thể thấy được lòng của có bao nhiêu si tình, xoay người thấy mặt Thái hậu cười vui vẻ, chỉ biết thở dài.

      Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu!

      Hoàng nhi gần đây quốc bận rộn, cũng đừng lơ là thân thể! Thái hậu tự đáy lòng quan tâm, có lẽ cho dù trong gia tộc Đế vương có lãnh khốc vô tình cỡ nào cũng thể nhiễm bẩn được tình mẫu tử thiêng liêng.

      Hoàng nhi nhớ kỹ. Long Tiêu có chút chột dạ, mấy ngày nay tự mình xuất cung tìm Nhất Thuần, làm gì có quốc bận rộn.

      Đều đến đông đủ rồi, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên ! Thái hậu vỗ vỗ tay Long Tiêu , .

      Long Tiêu thấy chỗ ngồi trống bên tay phải Thái hậu, biết còn có nhân vật quan trọng nào muốn vị hoàng đế là đây chờ đợi.

      Lúc gần tới giờ dùng bữa tối, Thái hậu có ý chỉ tuyên Thiên nương tới Tường Ninh cung dùng bữa.

      Trải qua hơn canh giờ tắm rửa thay quần áo, rốt cuộc cũng chỉnh trang xong.

      Nhất Thuần nhìn mình trong gương đồng, thở dài bất đắc dĩ, nàng biết Tường Ninh trong cung Thái hậu là nhân vật như thế nào, nhưng cho dù là núi đao biển lửa, nàng cũng nhất định phải .

      Thiên nương đến! Lão thái giám lại nâng cao giọng lần nữa.

      cùng Thái hậu trò chuyện, Long Tiêu thể tin được lỗ tai của mình, gắt gao nhìn về hướng cửa.

      Nhất Thuần nhanh chậm tiến lên, mặt chút thay đổi thi lễ: Thiên Nhất Thuần ra mắt Thái hậu, Thái hậu cát tường!

      Thấy Nhất Thuần dáng vẻ bình tĩnh, càng làm cho Thái hậu bội phục , nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng ởtrong trạng thái hôn mê, sắc mặt tái nhợt cũng che giấu được vẻ đẹp tuyệt thế kia, tại tỉ mỉ quan sát làm cho người ta thể thở dốc vì kinh ngạc, khí chất đặc biệt từ bên trong tản mát ra , áp chế người bên cạnh phải thất sắc.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 105: Thái Hậu Nhiệt Tình Trong Trí Nhớ

      Lại đây cho Bổn cung xem chút! Thái hậu nở nụ cười tiêu chuẩn, hướng Nhất Thuần ngoắc lại.

      Nhất Thuần im lặng đến trước mặt Thái hậu, bởi vì bà quan sát, Nhất Thuần giống như bức tượng thạch cao, có vẻ gượng ép của nữ nhân tầm thường, loại cảm giác tự nhiên giống như gió xuân thổi qua, thấm vào tim phổi làm người ta sảng khoái.

      Các phi tần ngồi phía dưới cũng cúi thấp xuống mà bàn luận xôn xao, trong cung này ai biết nàng - Thiên Nhất Thuần chết, nhưng giai nhân điện ràng chính là nàng, còn nhớ ở Thấm Tâm điện ngày đó nàng chiếm được bao nhêu là vinh quang.

      Khụ! Mẫu hậu! Long Tiêu ngồi bên chịu nổi bọn họ nhìn người khác mà chỉ có bốn mắt nhìn nhau, trong thanh đều là vị chua. Thấy mẫu hậu trong mắt tán thưởng, đáy lòng hiểu được Nhất Thuần có thể được mẫu hậu coi trọng, cảm thấy thập phần vui vẻ.

      A! Thiên nương ngồi trước ! Bị Long Tiêu nhắc nhở, Thái hậu mới phục hồi tinh thần, đều chỉnh lại vẻ mặt thường ngày , xoay người đối với thái giám sau lưng : Bắt đầu !

      Tường Ninh cung lại hồi phục náo nhiệt bình thường.

      Kể từ Thiên Nhất Thuần bước vào cửa chính Tường Ninh cung Thái hậu liền thấy ánh mắt của Long Tiêu vẫn chưa từng rời khỏi bóng dáng của nàng, xác định có liên quan tới rất nhiều lời đồn đãi trong cung, hơn nữa Thiên nương này cũng phải là người tầm thường, hi vọng nàng là lòng đối đãi với !

      Trong lúc dùng bữa Thái hậu hỏi Nhất Thuần về sở thích, hứng thú... cũng hề dụng tâm gây khó khăn cho nàng, bao nhiêu điều này cũng đủ làm cho Nhất Thuần có chút kinh ngạc, chỉ có hai luồng ánh mắt bực bội của bệ hạ làm cho nàng có chút cảm giác vô lực thôi!

      Nhớ sau này nếu có việc gì đến bồi Bổn cung, Bổn cung rất thích cùng ngươi chuyện. Thái hậu từ trong đáy lòng mong đợi, bởi vì bà có thể cảm thấy Nhất Thuần đối với bà có nửa điểm giả dối, từng câu từng, ngay cả ánh mắt cũng là từ đáy lòng phát ra, Thái hậu nhớ bao nhiêu năm được người khác chân đối đãi, khi còn bé, bà cũng từng có thân tình, hữu tình, kể từ sau khi vào cung, liền phải đem nhiệt huyết dằn xuống đáy lòng, nhưng ở trước mắt nương này lại có thể khơi lên nội tâm sôi trào của bà. .

      Dạ, Thái hậu lo Nhất Thuần quấy rầy là tốt rồi! Nhất Thuần cảm động cười tiếng, xem ra vẻ mặt Thái hâu toát ra là lòng, đôi mắt kia ngừng xao động chờ đợi lời hứa hẹn của nàng.

      Nha đầu ngốc! Thái hậu kích động vỗ vỗ mu bàn tay Nhất Thuần, động tác cùng giọng cưng chiều thiếu chút nữa làm các phi tần ngồi ở cửa ghen tị đến chết.

      Mẫu hậu! Long Tiêu tức giận đến nỗi trợn mắt, phải cao hứng khi bọn họ có thể hoà hợp ở chung, nhưng có nghĩa là có thể dễ dàng để cho mẫu hậu bá chiếm Thuần nhi của .

      Được rồi, được rồi! Thái hậu trừng mắt liếc hoàng nhi của mình, nhìn Long Tiêu bộ dạng mực trông chừng cảm thấy khỏi cười khổ, thời gian cũng sớm, đúng lúc giải tán: Cũng nên trở về , ta thấy mệt mỏi rồi!

      Dạ Thái hậu, nô tì cáo lui! đám phi tần biết hôm nay có cơ hội rồi, cũng liền vui lui ra.

      Mẫu hậu, người sớm nghỉ ngơi , hoàng nhi cáo lui!

      Nhất Thuần cáo lui!

      Chờ Nhất Thuần thi lễ xong, Long Tiêu kéo nàng, vội vã về.

      Bữa tối này kéo dài mấy canh giờ, Nhất Thuần mệt muốn xỉu, bệnh tình của nàng lại thể chịu nhiều mệt mỏi như vậy. Chờ Long Tiêu chạy về ngủ cùng Nhất Thuần long sàng liền ngủ mất rồi.

      Chương 106: Vô Tình Tổn Thương

      Long Tiêu nhìn khuôn mặt long sàng nhắm nghiền hai mắt kia, lộ vẻ mệt mỏi, trong lòng càng thêm đau xót. ra sớm muốn mang Nhất Thuần hồi cung, nhưng thấy thái độ Thái hậu đối nàng thận thiết quá mức, phải để nhiều lần nhắc nhở Thái hậu mới đáp ứng thả người, làm cho nàng chịu đựng tới bây giờ.

      dời người qua, đem Nhất Thuần nhàng ôm vào trong ngực, bàn tay dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng.

      Tín, đem cái chân heo ngươi lấy ra! Bản nương tại mệt chết được có thời gian quan tâm tới ngươi! Cảm thấy có bàn tay êm ái ở má, Nhất Thuần còn tưởng rằng vẫn ở trong Tín vương phủ, bình thường nàng hay cùng Tín đùa, tại liền chút kiêng kỵ ra.

      . . . tay Long Tiêu chợt cứng đờ, ra lời đồn đãi đều là , Thuần nhi của là nữ nhân của người đàn ông khác, lời của Nhất Thuần cũng chứng minh bọn họ là đồng sàn cộng chẩm (1).

      (1): đồng sàn cộng chẩm: ngủ chung giường.

      ra tâm tình bây giờ, nhớ tới trong ánh mắt Nhất Thuần toát ra vẻ đề phòng, Long Tiêu muốn tự tay giết mình, tại giữa với nàng ràng có ghim cái gai , mà cái gai đó chính là Tín.

      Ham muốn chiếm hữu của nam nhân làm sao có thể cứ như vậy dễ dàng buông tha chứ, muốn tự tay đem cái gai này nhổ sạch.

      Ngủ thẳng nửa đêm, Nhất Thuần đột nhiên bị ác mộng làm cho thức tỉnh, loại cảm giác trống rỗng quái dị, làm cho nàng phải thức tỉnh.

      Trực giác của nàng nhìn về bên cạnh, phát trống , chăn gấm bị vén đến bên, thấy bóng dáng Long Tiêu đâu cả.

      Nhất Thuần lúc này mới để ý đến, lời đột nhiên thốt ra đó, chẳng lẽ Long Tiêu nghe được?

      Nghĩ tới đây, Nhất Thuần trong giây lát thanh tỉnh ít, vội vàng bật dậy nhìn xung quanh, trong khoảnh khắc, nàng tìm được liền thở phào nhõm.

      Long Tiêu an vị ở cửa sổ bên cạnh nàng, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ trầm tư, thậm chí ngay cả nàng tỉnh lại nhìn , cũng hề phát .

      Long Tiêu sâu kín nhìn mặt trăng bầu trời, vẻ mặt mang nét đau thương nhàn nhạt, ánh sáng ảm đạm từ rèm cửa bằng sa mỏng chiếu vào, ánh lên bộ dạng khỏi thê lương.

      Đây là vẻ mặt nàng chưa từng thấy qua, ở trước mặt nàng, luôn là dũng mạnh mẽ, biểu tình giống như bảo vệ trong tường đồng vách sắt, mà bây giờ lại trở nên như thế này, đáng thương, độc, làm cho nàng đau lòng thôi.

      Long Tiêu quay đầu lại thấy Nhất Thuần ngồi ở bên giường, giai nhân tỉnh lại cũng phát ra, quả nhiên cùng nàng ở chỗ tính cảnh giác của trở nên càng ngày càng thấp.

      Nhất Thuần tới trước mặt , giang hai cánh tay ôm lấy : xin lỗi, xin lỗi!

      Đối với vòng ôm chủ động của Nhất Thuần, Long Tiêu trong lòng vui mừng tới hoá đá, rồi sau đó đưa tay vòng siết lấy nàng chặt, lấy lại quyền chủ động.

      xin lỗi, xin lỗi! Nhất Thuần còn chìm ngập sâu trong tự trách, nàng muốn tổn thương bất kì ai, nhưng những người xung quanh quan tâm tới nàng nàng luôn bị nàng làm cho tổn thương .

      Người bên cạnh vui vẻ, nàng mới có thể vui vẻ, nhưng mà nàng lúc nào cũng chếm đoạt niềm vui của những người bên cạnh, nàng cách nào tha thứ cho chính mình.

      Đừng xin lỗi nữa! Ta muốn nghe nàng xin lỗi ta! Long Tiêu giơ bàn tay nâng lên khuôn mặt nhắn tái nhợt cúi đầu vùi ở trong lòng . đau lòng nhìn vẻ mặt tự trách của nàng.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 107: Vô Tình Uy Hiếp

      Vậy chàng còn tức giận ? Nhất Thuần sợ hãi nhìn đôi mắt của , bên trong đều là nỡ, lòng nàng tan nát.

      Ta vì cái gì mà phải tức giận? Khóe miệng của Long Tiêu nhàng nâng lên, làm nàng an tâm cười tiếng, muốn nàng luôn phải lo lắng. Ở bên cạnh , muốn nàng vui vẻ, Trở lại bên cạnh ta, về sau rời nữa, được ? Ta sợ ta cách nào chịu đựng ly biệt thêm lần nữa!.

      Dịu dàng ra lệnh như vậy, còn là Long Tiêu hay sao? Nhất Thuần sinh tần hoảng hốt. Nàng biết nên trả lời thế nào, nàng dám dễ dàng cam kết, nàng sợ về sau cái hứa hẹn này biến thành lợi kiếm đâm mình bị thương. Chỉ vì nàng thể xác định có thể phải rời khỏi Long Tiêu hay , nàng vẫn là của thế kỷ hai mươi mốt. Nàng biết đối với cung cấm nàng có bao nhiêu nhẫn nại, trước mặt tất cả đều là số, mảnh mờ mịt..

      Nhất Thuần nhón chân, giảo hoạt đưa môi của mình lại gần.

      Long Tiêu trong ánh mắt xuất tia sát khí đầy tức giận, thông minh như vậy, vì giai nhân chủ động nhiệt tình mà choáng váng, đối với Nhất Thuần xác định được càng làm cho quyết tâm nghĩ cách diệt trừ cái gai kia .

      Bất kể như thế nào, Long Tiêu biết Tín tồn tại đối với đều là uy hiếp, nhận thức được điểm này, bởi vì nữ nhân của giường thế nhưng kêu tên tuổi người đàn ông khác, như vậy, tên nam nhân kia phải biến mất, chỉ có biến mất trong thực tế, còn phải biến mất trong lòng của nàng nữa.

      Nàng là trái tim của , lòng của nàng nhất định phải thuộc về . Cho dù có ngày là Nhất Thuần tự mình muốn rời khỏi, như vậy người mang nàng phải chịu tất cả trách nhiệm, đương nhiên là Long Tiêu trong lòng rất hận, nhưng hận Nhất Thuần, đem tất cả lỗi lầm của Nhất Thuần tính hết lên đầu kẻ khác.

      Nam nhân khi , ích kỷ, đáng sợ.

      Nhất Thuần cho là mình tránh được kiếp, lại biết nàng vô tình mang lại cho Tín nguy hiểm, về góc độ nào đó, nàng là tưởng nhớ Tín, bởi vì Tín thành công trở thành thói quen của nàng, phải biết người muốn thay đổi thói quen là khó khăn như thế nào, bởi vì thói quen luôn là có thể khống chế tư tưởng và hành động của người khác ngay cả trong vô thức.

      Đêm ngủ là dài vô tận, rúc vào trong lồng ngực Long Tiêu, tại nơi trái tim vui sướng đập, nàng bắt đầu buồn chán đếm nhịp tiếng tim đó.

      Tín ôm trong ngực để cho nàng an ổn, giống như đứa trẻ an ổn ngủ trong lòng cha nó. Đêm ngủ, nàng bắt đầu hoài niệm cái ôm trong ngực kia rồi.

      ngủ được? Nghe được nàng thở dài tiếng, Long Tiêu nhíu mày, hỏi.

      Có chút! Nhất Thuần thành trả lời , nàng ràng mệt chết , nhưng làm thế nào cũng ngủ được . Giống như là còn chưa tỉnh ở trong vui sướng khi hai người gặp lại.

      Đừng để cho ta lo lắng, được ? Giống như là thỉnh cầu, càng giống như là tự thầm, Long Tiêu bi thương ánh mắt nhìn về phía nơi xa.

      Trở lại hoàn toàn yên tĩnh, làm cho người ta có loại áp lực vô hình, chỉ có làm cho người ta muốn phát điên, Nhất Thuần liền lại nghĩ tới lúc cùng Tín ở chung chỗ, là vô câu vô thúc (1).

      (1) Vô câu vô thúc: bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại.

      lúc sau, Nhất Thuần dịu dàng lên tiếng: Sớm ngủ , chàng sáng mai còn phải vào triều!

      Ta chờ nàng ngủ rồi mới ngủ! Long Tiêu cưng chiều ở trán nàng ấn lên nụ hôn.

      Chương 108: Nội Tâm Sợ Hãi

      Ừm! Nhất Thuần hừ tiếng, nhắm chặt mắt lai.

      Nàng có thể cảm thấy cặp mắt đầy lửa dục của nhìn nàng cách chăm chú, bị nhìn như vậy làm nàng tự chủ được ôm chặt mình, cơ thể mỏng manh của nàng dường như bị đôi mắt ấy nhìn xuyên thấu đến tận bên trong.

      Long Tiêu nhìn thấy lông mi của nàng vì bất an mà lay động, đau lòng nên lời, nếu có chuyện này, tại Thuần nhi cũng có biểu bất an như thế này, tạo hóa trêu ngươi, nhưng phải cảm tạ trời xanh, cho họ có cơ hội bắt đầu lại lần nữa.

      Hơi thở nóng rực của phà vào mặt nàng, tim Nhất Thuần càng thêm phiền muộn, nàng hiểu tại sao lại như vậy, người trước mặt chính là người mà nàng từng đến chết sống lại, nhưng do bất an và sợ hãi làm thay đổi hạnh phúc của nàng, bây giờ tất cả giống như giấc mơ, nàng sợ sau khi tỉnh lại cái gì cũng có, lại càng sợ người trước mắt biến mất. Nàng nhàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía .

      Long Tiêu buộc chặt hai cánh tay, hơi thở nóng rực thổi lất phất vào gáy nàng, làm nàng khỏi sửng sốt.

      Long Tiêu cảm thấy người phụ nữ này cương trực, ôm Nhất Thuần chặt hơn, sợ, sợ lại mất nàng lần nữa.

      Hai người đều mang tâm riêng mà trải qua đêm dài, điều duy nhất giống nhau là cả hai đều sợ đây thực chỉ là giấc mơ!

      Sáng sớm hôm sau

      Thái hậu có lệnh, truyền Thiên nương đến Tường Ninh cung xem các phi tần biểu diển tài nghệ. Sáng sớm liền nghe thấy giọng của công công ở bên ngoài truyền chỉ, Nhất Thuần nhanh chóng rửa mặt xong.

      Thấy Nhất Thuần ra ngoài, công công liền cười nịnh nọt với Nhất Thuần: Thiên nương xin mời!

      Làm phiền công công rồi ! Nhất Thuần khẽ mỉm cười, câu khách sáo.

      Thiên nương khách khí, đây là việc nô tài nên làm. Công công vẫn cười nịnh nọt , ở trong cung này cả đời, lần đầu tiên gặp qua nữ tử đồng thời có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ cùng Thái hậu, nhìn vị nữ tử trước mắt này thể tin nổi, bội phục trong lòng .

      Cả hai cứ khách sáo như vậy, cho đến khi gần đến Tường Ninh cung, từ xa liền nghe được tiếng nhạc truyền đến.

      Xem ra những ngày sau này nhàm chán nữa rồi, hừ! Nhất Thuần nghĩ, tự chủ được cười khẽ tiếng.

      nương? Công công hiểu nhắc nhở.

      thôi! Nhất Thuần lắc đầu, cây trâm hoa bằng vàng va chạm vào nhau phát ra thanh .

      Thiên Nhất Thuần ra mắt Thái hậu, Thái hậu thiên tuế! Nhất Thuần vào, thi lễ .

      đến rồi sao, con mau lại đây! Thấy Nhất Thuần vào, hai mắt Thái hậu liền sáng lên, chưa từng rời khỏi Nhất Thuần, giống như người mẹ nhìn con của mình, thân thiết mà lại hạnh phúc.

      Nhất Thuần cười trong lòng, chậm rãi bước lên phía trước.

      điện các vị Tần phi bất mãn, nhưng chỉ có thể để ở trong lòng, Thiên Nhất Thuần ở trong cung vài ngày, nhưng vẫn chưa được phong tước vị, trước kia phong là Nô phi, nay còn có ai dám xưng hô như vậy với nàng. Thái hậu lại xem nàng như con, như vậy càng người nào dám lỗ mãng với nàng rồi, huống chi nàng cũng dễ chọc. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :