1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Xuyên qua làm tình nhân của hoàng đế - Lạc Nhật Bầu Bạn(138c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 33 : Bàn về việc đuổi khách 2

      "Đúng vậy!" - Lý Hưu Văn rất phối hợp mà hồi đáp.

      “ Hôm nay rất nhiều người muốn thỉnh cầu hoàng thượng đuổi họ , đuổi họ đến trợ giúp quân địch, lập nước ta, khiến cho kẻ địch lớn mạnh. Đem nội quốc ta trống , còn kết thù kết oán với các quốc gia bên ngoài, khiến cho quốc gia gặp nguy hiểm, các ngươi muốn thế sao?” – Cuối cùng, Nhất Thuần đem trái bom vứt xuống đầu đám đại thần, chỉ thấy nét mặt của Chu đại nhân kia rất khó coi, chừng nhanh chóng bùng nổ.

      “ Vậy các ngươi còn có lời gì đế sao?” – Long Tiêu che giấu khuôn mặt kinh ngạc, nhìn xuống đại điện .

      "Thần bội phục, lời vừa rồi khiến cho thần hiểu ra “ – Tống Thuỵ nịnh hót, nhưng là gương mặt bội phục cũng giống như là giả vờ.

      “ Bẩm hoàng thượng, người cần chỉ nghe mấy câu tầm bậy của nữ nhân liền dao động, ai ma biết nàng là có ý gì. Xin hoàng thượng nghĩ lại ! “-Chu đại nhân tiến lên phản bác. Sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Nhất Thuần cái.

      Nhất Thuần thiếu chút nữa mắng ngu ngốc, Chỉ là nàng đối với Ân quốc chưa quen thuộc, nếu liền khiến cho bộ xương già này tâm phục khẩu phục.

      "Trẫm tự có định đoạt, lui ra!" – Thanh uy nghiêm của Long Tiêu vang lên, ai cũng có thể nghe ra là vui. Chu lão đầu gặp đại hoạ mà biết, ta vừa rồi hung ác nhín chằm chằm Nhất Thuần nên để ý thấy nét mặt Long Tiêu rất khó coi.

      "Chu đại nhân, tơ lụa mà ngài mặc người là sản vật của Ân quốc sao?” – Nhất Thuần đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng, Vài ngày trước, khi nàng càu nhàu về tơ lụa, Mộng Phàm có số tơ lụa này đều là cống phẩm tiến cống, quốc gia này cũng có sản xuất ra chất liệu vải nhẵn nhụi như vậy.

      " phải!" - Chu đại nhân nghe được câu hỏi càn rỡ của Nhất Thuần, càng thêm tức giận, lớn tiếng .

      “ Nếu như ngài bài xích người hoặc vật của các quốc gia khác, vậy tại sao còn mặc đồ nguồn gốc từ các quốc gia khác, đây phải là tự dối mình gạt người ?” – Dáng vẻ Nhất Thuần vô tội , trong lòng rất vui vẻ, cuối cùng cũng báo được thù.

      “ Ngươi, ngươi……….” – Chu đại nhân để ý đến hình tượng của mình, giơ tay chỉ vào mặt Nhất Thuần, ra lời.

      "Ta thế nào Chu đại nhân?" - Nhìn càng tức giận, Nhất Thuần lại càng đắc ý, lại càng vô tội nháy mắt hỏi .

      “ Hừ! đoàn kết dân với quần áo sao có thể giống nhau được! “ – Chu đại nhân phất áo, ánh mắt khi dễ .

      "Kia Chu đại nhân, nếu như Ân Quốc ta thống nhất thiên hạ, như vậy người dân của những quốc gia khác xử lý như thế nào đây? Còn có lãnh thổ và đặc sản của họ.” – Nhất Thuần suy nghĩ chút, bọn họ thể nào đem toàn bộ giết chết , vấn đề này cũng đủ khiến cho Chu lão đầu tức đến hộc máu.

      Long Tiêu để mặc cho nàng trêu đùa vị cựu thần này, cũng óo ý tứ ngăn cản. Dã tâm của nàng đơn giản, thống nhất thiên hạ, trước mắt vị đại nhân kia cũng chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này .

      Việc này! Đương nhiên là thu làm làm đầy tớ cho nước ta!" -Chu đại nhân vừa ra khỏi miệng liền biết mình bị trêu, còn lại là thị nữ. Tất cả đại nhân khác đều chịu đựng, nén cười khiến cho khuôn mặt ai cũng biến dạng.

      "Ngươi! Ngươi!" - Chu đại nhân liên tục hai từ ‘ ngươi liền ngã gục, các đại thần khác cũng như ong vỡ tổ chạy đến xem tình huống.

      Long Tiêu cũng có ý tứ tuyên ngự y, Nhất Thuần như hài tử làm sai nhìn xuống đại điện.

      "Khiêng xuống !"-Long Tiêu vung tay lên, mấy công công liền tiến lên đem Chu đại nhân mang ra ngoài.

      "Chuyện này đến đây là ngừng, trở về !" - Long Tiêu uy nghiêm ra lệnh, tất cả mọi người dám ở thêm cái gì, cũng chỉnh tề đứng ngay ngắn cung tiễn hoàng thượng hồi cung,

      Long Tiêu lôi kéo Nhất Thuần từ từ xuống, qua các vị đại thần rồi ra ngoài. Để là đám đại thần hiểu tình huống trước mắt. Hoàng thượng lôi kéo nư nhân này? Nhìn hoàng thượng xa, triều đình bỗng nhiên náo nhiệt, chỉ có hai vị thừa tướng tựa như có việc gì mà ra cửa. Bọn họ thấy lợi hại của nàng rồi, cho nên cũng ngạc nhiên lắm.

      "Hai vị Thừa tướng thong thả!"- đám đại thần thở hổn hển đuổi theo.

      Tống thụy đối với từng chuỗi vấn đề vừa rồi chỉ có thể giả ngu rồi.

      Nhất Thuần vui vẻ nhảy nhót , phía sau là khuôn mặt tươi cười của Long Tiêu. làm cho nàng , vĩnh viễn sống ở bên cạnh .

      “ A! Ăn cơm được chưa? Ta đói bụng! “- Nhất Thuần đột nhiên dừng lại hỏi, đối với vô lễ của nàng, Long Tiêu cũng quen rồi, ra hai cung nữ còn lại rất ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.

      Chương 34 : Tự mình xuống bếp

      “ A! Ăn cơm được chưa? Ta đói bụng! “- Nhất Thuần đột nhiên dừng lại hỏi, đối với vô lễ của nàng, Long Tiêu cũng quen rồi, ra hai cung nữ còn lại rất ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.

      "Bãi giá ngự thiện phòng!" -Long Tiêu tự nhiên ra lệnh, trong lòng tính toán gây khó khăn cho Nhất Thuần. Nghe Nhược Vân hồi báo, nàng vẫn thức ăn ở đây hợp khẩu vị.

      Long Tiêu chăm sóc cho Nhất Thuần rất chu đáo, dĩ nhiên chuyện này sau này nàng mới biết. Thức ăn của nàng mỗi ngày đều do Long Tiêu đích thân chọn lực, nhưng mỹ nhân này cũng tiếp nhận thành ý của , nếu như là những phi tử khác sớm vui muốn bay lên trời rồi.

      “ Hử? Trực tiếp đến phòng bếp! “- Nhất Thuần cho là mình nghe nhầm, mắt to chớp chớp

      " thôi!"-Long Tiêu căn bản để ý tới nghi vấn của nàng, liền tiến lên kéo nàng chỉ sợ nàng chạy mất .

      “ A! Cái người này, sao ngươi có thể như vậy a!” – Có lẽ là buổi sáng trêu trọc được vị lão thần kia nên cao hứng rồi, tới cổ đại lâu như vậy cũng nên vui vẻ lần. Đối với Long Tiêu vô lễ, nàng cũng tập mãi thành thói quen rồi. Con người ở chung với nhau lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm nha.

      Bên trong ngự thiện phòng

      "Chuẩn bị !" – Long Tiêu đẩy Nhất Thuần đến trước bếp , nghe lời nàng liền ngẩn người.

      "Chuẩn bị cái gì?" – Nhất Thuần nghi hoặc hỏi, cái tên hoàng đế chết bằm này rốt cuộc là có phương pháp nào để chỉnh nàng. Chẳng lẽ, lúc sáng nàng chỉnh thần tử của khiến cho mất hứng, bây giờ lại cố ý trả thù , vì sao lậi làm như vậy?

      “Chuẩn bị bữa trưa! “ – Long Tiêu nhíu mày

      “ Ta sao? “ – Nhất Thuần tưởng mình nghe lầm, liền lấy tay chỉ mình hỏi

      "Đương nhiên chính là nàng, lẽ là ta sao?” – Long Tiêu có chút tức giận , đối với nữ nhân có chỉ số thông minh thấp , phải nhịn .

      “ A” – Nhất Thuần ném cho cái ánh mắt xem thương, hai tay khoanh lại quay về phía sau liền phát , tất cả mọi người trong ngự thiện phòng sững sờ nhìn nàng, khiến nàng tức giận vô cùng.

      "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?" – Nhất Thuần lớn tiếng hét lên. biết có bao nhiêu té ngã, chén bát, đũa thìa rơi xuống đất, va chạm nhàu , rất náo nhiệt.

      “Kích động cái gì “ – Long Tiêu còn chưa , nàng lên tiếng, sau đó làm như có việc gì xem nguyên liệu nấu ăn.

      Long Tiêu cũng mà lưu lại để kiểm tra, cho đến khi nàng đem thức ăn lên. Nhất Thuần giơ tay áo lau mồ hôi, sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh Long Tiêu.

      “ Chỉ có bốn món !” – Long Tiêu cao giọng . Trong lòng nghĩ thầm, cái này đĩa này xanh xanh, đỏ đỏ biết ăn có được . Lát nữa chỉ nhìn nàng ăn, chỉ chỉ nếm qua thôi.

      " mình ta ăn đủ rồi !”- Nhất Thuần khinh thường , nhìn là biết muốn ăn cơm của nàng, cho nên bây giờ mở miệng trước, khỏi uổng công nãy giờ vất vả.

      mình, ta sao? Vậy nàng phải chịu thiệt sao? Thôi, cho nàng ăn chút cũng được! “-Long Tiêu biết còn hỏi, đổi từ khách sang làm chủ, nhín sắc mặt xanh mét của Nhất Thuần, khoé miệng bất giác cong lên.

      "Ngươi! Hừ!" – Nhất Thuần lấy đũa rồi ăn, nàng là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, tướng ăn của nàng so với Long Tiêu kém. Nhìn nhất cử nhất động tao nhã, xinh đẹp của nàng, Long Tiêu ngây người.

      "Thôi , nước miếng cũng chảy ra rồi! “ – Nhất Thuần trừng mắt nhìn , cười nhạo .

      "Ha ha!" - Long Tiêu cũng có tức giận, ngược lại nở nụ cười, cũng lấy ra đôi đũa gắp từng món nếm thử. Tuy ngoài miệng nhưng trong lòng bi phục nàng rồi. Mùi vị mặn cũng nhạt, chỉ có bề ngoài đẹp mắt mà hương vị của nó cũng đủ sắc màu.

      "Về sau ba bữa cơm nàng phải tự mình xuống bếp! “- Long Tiêu nhận lấy ly trà trong tay thị nữ rồi quay đầu lại với nàng.

      "Ngươi cái gì?" – Nhất Thùân tin lỗ tai của mình, đáng sợ, mõi ngày quanh quần trong phòng bếp , chuyện này làm cho nhan sắc của nàng nhanh chóng phai tàn a.

      “ Được rồi , đưa nương nương hồi cung !" – Long Tiêu phất tay cái, cứ như vậy mà đuổi Nhất Thuần .

      Bên trong Thanh Hà Uyển, Nhất Thuần ngồi phơi nắng. Mấy ngày nay có rất nhiều phi tử đến chỗ nàng bái phỏng nhưng đều bị thị vệ ngăn ở ngoài cửa. Nàng được ra ngoài, người khác cũng vào được. biết Nhất Hàng bây giờ thế nào, nàng nhớ .

      "Nương nương, người đứng lên , cẩn thận lạnh!" - Mộng phàm chạy tới thúc giục.

      Chương 35 : Lần đầu làm mẹ

      "Nương nương, ngài đứng lên , cẩn thận kẻo cảm lạnh!" Mộng Phàm lại tới thúc giục.

      "Trời ơi, mặt trời lớn như vậy, sao có thể lạnh được, ngươi có hiểu lý lẽ vậy?" Nhất Thuần ném cho tì nữ cái liếc mắt, phải là nàng thích phơi nắng mà mấy ngày nay luôn cảm thấy mệt mỏi trong người, chuyện gì cũng muốn làm, buổi chiều còn phài nấu cơm cho Long Tiêu, ngẫm lại thấy vô cùng uất ức. Gần đây tâm trạng tốt, chu kì kinh nguyệt còn trễ mấy ngày, vậy nên bên trong Ngự Thiện Phòng, đám người nội giám kia cư nhiên lại trở thành chỗ phát tiết, Mộng Phàm còn viết lên cửa 3 chữ nổi bật "Nơi Trút Giận", chỉ là chờ sau này nàng bình tĩnh lại, nhất định hướng bọn họ lời xin lỗi, trong lòng nàng rất áy náy, mỗi bữa cơm đều là tự mình chỉ huy bọn họ làm giúp, cho nên nàng rất muốn tìm chút gì đó đem tới đáp tạ bọn họ.

      "Nương nương ngài mau dậy , có khách đến!" Mộng Phàm từ bên ngoài vội vàng hấp tấp chạy vào thông báo.

      "Là ai đến?" Nhất Thuần còn chưa mở mắt ra, dưới ánh mặt trời thoải mái như vậy muốn thức dậy chút nào.

      "Thanh Thanh tham kiến nương nương!" nữ tì tên là Thanh Thanh quỳ mặt đất .

      "Có chuyện gì ?" Nhất Thuần mở mắt, lấy tay cản bớt ánh sáng chói mắt liền nhìn thấy tì nữ mười lăm mười sáu tuổi, cầm trong tay khay đầy phẩm vật.

      "Hồi bẩm nương nương, Thái Hậu ban cho Nô Phi nhân sâm ở Tây phương, dùng để nấu thành canh, nương nương mấy ngày nay cực khổ, Thái Hậu rất lo lắng." Thanh Thanh sau khi đứng dậy liền , hề đem bộ dáng của Nhất Thuần để vào trong mắt.

      "Vậy đa tạ Thái hậu, sao dám để Thái Hậu lo lắng, thần phi nhất định tấu lên Bệ Hạ để ngài tới vấn an Thái hậu." Mộng Phàm nhận lấy bát canh, Nhất Thuần miễn cưỡng đáp lời cũng có đứng dậy, xem ra bão táp sắp tới rồi.

      "Vậy nô tỳ xin cáo lui!" Thanh Thanh xong xoay người ngay.

      Mộng Phàm bắt đầu ở trước mặt của nàng càu nhàu ngừng: " Mẹ của tôi ơi, nương nương của tôi ơi, đây là người của Thái hậu đích thân đưa tới ngài tại sao có thể thất lễ như vậy chứ? Ai~~"

      "Ta tự có chừng mực." Vừa đúng khát nước, nàng nếm chút canh xem có gì đặc biệt .

      "Nương nương ngài còn có tâm trạng để ăn sao?" Mới vừa để lên cái miệng uống hai hớp liền bị Mộng Phàm đoạt , xem ra nha đầu này rất quan tâm tới nàng, phải chỉ là lo lắng đơn thuần.

      " tại khẩn trương có tác dụng gì? Ngươi !" nàng chắp tay thành quyền nhìn Mộng Phàm, tuy có bất mãn nhưng vẫn dùng giọng điệu ưu ái.

      "Nghĩ biện pháp làm sao sống sót với Thái hậu để qua cửa ài này !" Mộng phàm bắt đầu thuyết giảng đạo lý, đem chén canh đặt mạnh lên bàn, xoay người : " tại ở bên ngoài nhất định là có rất nhiều lời đồn đãi xấu về nương nương dẫn tới tai Thái hậu, bệ hạ cưng chiều ngài như vậy, ở trong cung này có bao nhiêu người đỏ mặt tía tai, hôm nay Thái hậu cũng có trực tiếp tới đây chuyện với ngài, khẳng định cũng là có băn khoăn, cho nên ngài phải lập tức cho bệ hạ mới đúng."

      Nghe Mộng Phàm thao thao bất tuyệt, Thiên Nhất Thuần thở dài. trở về bên giường nằm xuống, đột nhiên cảm thấy trận buồn nôn, nàng nôn khan vài cái liền rơi nước mắt.

      "Nương nương ngài làm sao vậy?" Mộng Phàm tiến lại gần, lo lắng muốn khóc.

      " có chuyện gì, cho ta chén nước!" Trước phải trấn an Mộng Phàm, nàng nhận lấy nước, súc miệng lần nữa rồi nằm xuống.

      "Oẹ~!" Nàng lại cảm thấy buồn nôn khó chịu, ràng nôn ra được thứ gì, nước mắt sớm tự chủ được mà chảy xuống.

      "Ngự y, nhanh truyền ngự y." Mộng Phàm chạy đến trong viện kêu to, bao lâu lão ngự y xách theo cái hòm thuốc chạy tới.

      "Như thế nào rồi?" Mộng Phàm quên mất thân phận, ở bên cạnh vội vàng thúc giục.

      "Mộng Phàm!" Nhất Thuần kêu to 1 tiếng, ý bảo tì nữ bình tĩnh lại. Dù sao nàng cũng có cảm thấy thân thể xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng.

      "Chúc mừng nương nương có tin vui, nhưng do ngài ăn thứ gì đó sạch , tại mạch tượng của thai nhi rất loạn, cựu thần lập tức kê vài đơn thuốc bổ cho nương nương" lão ngự y mấy lần có được bài học rằng vị chủ nhân này thể chọc vào.

      Nhất Thuần mang thai, mặc dù rất khó tiếp nhận nhưng cũng là , nàng vô lực nhắm mắt, hề vui sướng khi lần đầu được làm mẹ, ở trong cung này bản thân rất khó bảo toàn huống chi còn có thêm đứa con. Nàng mơ hồ bất tri bất giác thở dài.

      "Nương nương, tốt quá! tại ngài mang long chủng, tương lai còn có thể dựa vào, bệ hạ càng thêm thương ngài, ha ha!" Mộng Phàm tiễn ngự y xong liền chạy đến bên giường, miệng vẫn còn cười khúc khích ngừng. Nhất Thuần mặc dù mở mắt nhưng cũng có thể cảm thấy vui sướng của tiểu thị nữ bên cạnh .

      Mang thai đứa trẻ là có thể nắm giữ được lòng của đàn ông sao? đời đế vương làm sao có thể hữu tình, nàng chẳng qua chỉ là món đồ chơi vào lúc này thôi. Nhất Hàng, chàng ở đâu, lúc nào có thể đưa ta ra ngoài? giọt lệ nóng hổi trào ra khỏi hàng mi...

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 36 : Lòng người đáng sợ

      "Nương nương, ngài xem bệ hạ sủng ái người như thế nào nha! Đây là chén thuốc bổ do bệ hạ phái người đưa tới đó!" Khi Hoàng hôn buông xuống, Mộng Phàm vui vẻ tới bên giường. để ý Nhất Thuần ngủ hay chưa, liền tiến lên đỡ Nhất Thuần ngồi dậy, đút cho nàng vài muỗng canh .

      "Được rồi, ta uống nữa!" Sau khi uống vài muỗng Nhất Thuần cảm thấy trong người rất khó chịu, có thể là do tâm tình tốt, nàng cũng suy nghĩ nhiều, nằm xuống lần nữa.

      Mới vừa nằm xuống, đột nhiên Nhất Thuần ôm bụng, mồ hôi từ trán chảy thành hàng dài.

      "Đau quá, chuyện gì xảy ra?" Nhất Thuần bắt được tay Mộng Phàm, khổ sở muốn đập đầu vào tường.

      Từ phía hạ thân từ từ chảy ra lượng lớn chất lỏng màu đỏ, Nhất Thuấn cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyên...

      Khăn trài giường trắng như tuyết bỗng chốc nhuộm thành đỏ, giống như bông hoa hồng nở vào giữa đêm, đỏ rực đến chói mắt.

      "Ha ha ha!" Nhất Thuần cười. Tựa như thân thể còn là của mình nữa , ngay cả cảm giác đau đớn cũng thể cảm nhận...

      Đứa trẻ...con của nàng đến nửa ngày cũng thể giữ, mà tên hung thủ này ai khác lại chính là phụ thân của nó.

      "Ác ma!" Nhất Thuần rủa thầm trong miệng. Cái chén trong tay Mộng Phàm sớm rơi mặt đất vỡ tan, toàn thân run bần bật, khuôn mặt nhắn nghẹn ngào đến tái nhợt, thể nên lời.

      Nhất Thuần ưu nhã đem nước mắt mặt lau khô, mặt tuy cười nhưng tâm xác thực chết.

      "Mộng Phàm mau chuẩn bị nước nóng, bản nương nương muốn tắm rửa sạch !" Nhất Thuần nhanh chậm ra lệnh, lời nghe sắc, tựa như chừa từng xảy ra chuyện gì.

      "Nương nương!" Mộng Phàm run run đứng lên, ánh mắt hoảng sợ còn chưa khôi phục bình tĩnh, cẩn thận gọi chủ tử của mình.

      "Nhanh!" Nhất Thuần lớn , mỗi chữ thốt ra đều lên phẩm chất cao quý cùng lạnh lùng, cứ như so với nữ nhân ôn hoà, hoạt bát trước kia là hai người khác nhau.

      "Dạ!" Mộng Phàm chưa từng thấy Nhất Thuần như vậy, trong lời của nàng mang theo uy nghiêm thể kháng cự, làm cho người khác dám thỏa hiệp.

      Nhất Thuần từ từ rửa sạch làm da tuyết trắng, mỗi cái động tác đều toát lên vẻ quyến rũ, nữ nhân thấy cũng có thể tại chỗ ****, gương mặt nàng mang theo nụ cười, nụ cười như thiên sứ, ai cũng thể vì nụ cười này là lạc lối, giống như đoá hoa túc, xinh đẹp mà cuồng vọng.

      Đêm ở cổ đại chỉ có an tĩnh, có đèn nê-ông, nghe được còi xe hơi, giống như sống ở trong Địa ngục, chỉ có thể sợ hãi mà chờ đợi tử thần phủ xuống, Nhất Thuần lẳng lặng nằm ở giường, bên ngoài ánh trăng mơ màng chiếu vào, vươn mặt áo ngủ bằng gấm. Thời gian như ngừng lại, nàng mở to đôi mắt xinh đẹp, vô hồn. Trong đôi mắt ấy, dường như chết!

      "Làm xong rồi sao?" Long Tiêu mặt hướng ra ngoài cửa sổ, nhàng hỏi, nghe ra có vẻ quan tâm.

      "Bẩm bệ hạ, thần làm xong rồi." Nhược Vân quỳ mặt đất hồi báo.

      "Uhm, trở về !" Long Tiêu phất tay cái, Nhược Vân lui ra ngoài.

      tại đem nghiệt chủng trong bụng của nàng diệt trừ, vốn nên vui vẻ mới đúng, nhưng tại sao làm thế nào cũng cảm thấy thoải mái?

      Hôm nay ngự y báo lại Nô phi có hỉ, liền nhớ tới đêm đó nàng ở dưới ánh trăng, vì nam tử khác mà ca múa...Làm sao, làm sao còn có thể tin tưởng trong sạch của nàng đây? Thà giết lầm còn hơn bỏ xót, thể nuôi tiểu tạp chủng. Long Tiêu yên lặng suy nghĩ. Bàn tay nắm thành quyền, các khớp xương trở nên trắng bệt, đột nhiên vung tay, ầm riếng, cái bàn bay thẳng về phía góc vòng.

      -----------------------------------------------

      Vài ngày sau...

      "Thánh chỉ đến!" Giọng vịt đực của tên công công mang nhóm người xông vào.

      "Nô phi tiếp chỉ!" Công công tay giơ thánh chỉ Kim Hoàng Sắc, mặt đùa cười cợt với Nhất Thuần.

      " !" Nhất Thuần như bình thường ngồi dựa vào cây cột, có đứng dậy cũng có mở mắt.

      "Xin Nô phi nương nương khởi giá. . . . . !" Công công bất giác lúng túng đọc thánh chỉ, Nhất Thuần lại chỉ nghe được câu, là sai nàng làm người giúp việc quét dọn đại điện (nơi mỗi ngày lâm triều), công công khi nào nàng cũng biết, chỉ cảm thấy nhàm chán liền ngủ thiếp .

      "Nương nương ngài mau , chậm trễ bị phạt đó!" Mộng Phàm khẩn trương giống như kiến bò chảo nóng, đầu đầy mồ hôi. Vừa rồi khi nhìn thấy công công đem thánh chỉ mãnh liệt vứt xuống trước mặt Nhất Thuần trái tim tan nát rồi. Trong cung này nếu có ngày thất sủng cực kỳ đáng sợ.

      "Hừ!" Nhất Thuần hừ lạnh tiếng, sau khi đứng dậy vỗ vỗ vào lớp quần áo dính bụi, đứng ở dưới thái dương vươn vai cái, mặt lên tầng ửng hồng.

      Nhất Thuần bưng thau nước đầy đung đưa về phía đại điện.

      "Nương nương mời về. . . ." Thị vệ gác cửa thấy Nhất Thuần tới, liền tiến lên ngăn cản.

      "Cút!" Nhất Thuần gầm tiếng, thị vệ dám ở gì, bởi vì mặt nàng ràng viết ba chữ ‘chớ chọc ta ’. Quay đầu thẳng vào đại điện, ngưỡng cửa quá cao làm nàng vấp ngã, thân thể té lăn xuống đất, chậu nước trong tay cũng theo quán tính bay ra ngoài, Nhất Thuần ngẩng đầu nhìn cái chậu gỗ rơi mặt đất quay vòng ở đằng xa, rồi dừng lại, nước trong thau đổ đầy mặt đất.

      Nhất Thuần cười khổ, tay nắm lại thành quả đấm hung dữ đập xuống "Chết tiệt!"

      Chương 37 : Sức mạnh của nụ cười

      "Cha! Con rất nhớ cha! Cái thế giới này là đáng sợ, tất cả đều là loại thần kinh bình thường , con sắp sống nổi nữa rồi, cha cho con biết , con phải làm sao bây giờ?" Nhất Thuần từ từ ngồi dậy, tự với mình những lời chua xót, đầu ngón tay nhàng xoa xoa chỗ bị té đau, rồi tựa như có chuyện gì, nàng bước tới đem cái chậu gỗ trước mặt nhặt lên, xoay người ra ngoài. Có thể là do nàng quá chú tâm, hề phát nơi này có người, càng phải chỉ có người.

      Toàn bộ người triều đình ngẩn người tại đó, biết chuyện gì vừa xãy ra, xoay người len len nhìn thiên tử ngồi đại điện. Hoàng đế mặt xanh mét, ai dám hé răng, lão công công nhanh chóng nhìn thử sắc thái của hoàng đề, nhưng dường như Long Tiêu chút cũng có ý muốn tuyên phạt. Lão công công đành nuốt nước bọt lớn tiếng : "To gan! Ngươi dám tự ý xông vào đại điện!"

      Nhất Thuần nghe thấy có tiếng , liền dừng bước, quay đầu lại xem chút. Nàng nhất thời im lặng, vừa chống lại cặp mắt tràn ngập nộ khí kia vừa hừ lạnh tiếng, hướng về phía văn võ bá quan khẽ mỉm cười, hào phóng : "Xin lỗi, các người cứ tiếp tục!"

      Nụ cười của nàng chấn động cả đại điện, lại chọc giận Long Tiêu, đột nhiên đứng dậy sải từng bước lớn đến trước mặt nàng, đem nàng bế ngang rồi biến mất trước ánh mặt kinh ngạc của mọi người.

      Nhất Thuần hai cánh tay ôm cổ của , đôi mắt chứa ý cười, khẽ thở ra mùi hương ngọt ngào: "Ta hôm nay nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, ta muốn người khác thay ta!"

      "Ngươi!" Chính là nụ cười của nàng làm tim đau nhói, bản thân cũng cảm tháy kỳ quái tại sao đối với nàng lại quan tâm như vậy, dường như thể khống chế được mình nữa, mắt phượng híp lại, hai tay đột ngột buông xuống.

      "A!" Nhất Thuần nằm mặt đất, nhưng cũng hề oán trách, từ từ đứng dậy vẫn duy trì mỉm cười hướng về phía tới.

      "Đủ rồi, hôm nay ta miễn hết!" Long Tiêu tức tới mức muốn thổ huyết, nhưng đành phải nhượng bộ.

      "Vậy phải đa tạ bệ hạ rồi!" Nhất Thuần đứng nguyên tại chỗ hề cử động, đối với nhượng bộ của cũng hề mang lòng cảm kích. Trong nàng chỉ toát lên vẻ lạnh lùng, sau đó hướng Thanh Hà uyển trở về.

      "Nương nương ngài trở về sớm!" Mộng Phàm lên phía trước vấn an.

      "Ừ, ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi lúc." Nhất Thuần tiến thẳng vào trong phòng, Mộng Phàm giúp nàng thu dọn quần áo, nhìn nàng nằm giường sau đó nhàng thối lui khỏi bên ngoài.

      Đêm khuya Mộng phàm và Nhược Vân đều ngủ, Nhất thuần xoã tung mái tóc mây bồng bềnh, tay phải đỡ má, dựa vào bệ cửa sổ ngắm trăng, tay trái đặt ở bệ cửa, thoáng nhìn dường như nàng đùa giỡn với làn gió mát, mặt lên biểu tình nào nhưng lại cực kỳ giống như nàng chơi đùa với đứa trẻ nào đó.

      "Thế nào còn chưa ngủ?" Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng thân thiết thăm hỏi, Nhất Thuấn thể tin được vào lỗ tai của mình, chân chưa kịp mang giày vọt ra ngoài cửa. Nàng nhìn thấy Nhất Hàng dưới ánh trăng , nước mắt cách nào kìm nén rơi xuống, tiến lên ôm chặt lấy , vùi trong ngực trong tìm kiếm chút an bình và hạnh phúc.

      " theo ta !" Người trong ngực mặt tái nhợt, thân hình gầy gò bị tay dùng sức nâng lên, nghe được nàng khóc khẽ tiếng, tim của lần lại lần nhói lên cơn đau thể nào chống đỡ nổi. nguyện ý lấy tất cả đổi lấy nàng đừng khóc nữa, chỉ cầu xin được nhìn thấy nụ cười của nàng. Nhưng giờ đây biết nên làm như thế nào, đành đau lòng mà vuốt lưng của nàng, hơi thở ôn nhu thổi lất phất ở bên tai.

      "Dạ!" Nàng chính là chờ câu này của , cố gắng lâu rốt cuộc nàng cũng ngừng khóc, lẳng lặng dựa vào trong ngực , an tâm giống như nàng nằm trong lòng cha mình.

      Nhất Hàng nhàng nâng nàng cằm lên, thấy lông mi nàng còn mang theo vài giọt nước mắt trong suốt, hai gò má bởi vì khóc mà nổi hai đóa ửng hồng, càng thêm thêm mấy phần kiều diễm, khỏi sinh lòng thương, chuyên chú ngắm nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng dịu dàng.

      Nhất Thuần bị ánh mắt nóng bỏng của thức tỉnh,khẽ đẩy ra hỏi: "Chúng ta có thể bây giờ sao?" khắc cũng muốn ở lại trong cung này, nơi đây quả là địa ngục chốn nhân gian

      "Nhắm mắt lại!" Thanh giống như như lông vũ lướt qua đôi tai, nàng thuận theo nhắm mắt lại.

      Bàn tay Nhất Hàng chế trụ eo của nàng, mang nàng bay ra khỏi chốn địa ngục nhân gian. trung in lên đôi bóng hình xinh đẹp, vạt áo theo gió bay phất phới, trong khí lưu luyến mùi thơm đặc biệt.

      Chương 38 : Thoát Ly

      long sàng...

      Mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt lướt qua cơ thể vắt ngang qua người , Long Tiêu còn mãnh liệt thoả mãn như trước đây, chỉ lơ đễnh vuốt ve, ngoài ra có bất cứ hành động nào khác.

      "Bệ hạ!" Linh phi thấy câu dẫn bằng mắt xong, mười ngón tay linh hoạt liền chủ động tiến lên vuốt ve ngọc thể của , ả tà mị rên lên, đầu ngón tay di chuyển từ lồng ngực vuốt đường thẳng xuống bụng dưới, ả tin rằng nam nhân có thể chịu được loại khêu gợi kích thích này.

      "Hừ!" Long Tiêu hừ tiếng, giây kế tiếp liền để cho ả gánh chịu hậu quả gợi lên dục vọng của là như thế nào.

      Linh phi đem hạ thân mềm mại ngừng cọ sát vào , cầu xin thêm lần nữa hoan ái.

      Long Tiêu lãnh đạm đẩy ả ra, vén lên màn tơ rồi bước xuống giường, cơ thể to lớn mạnh mẽ lập tức được phủ thêm áo khoác bởi thị nữ chờ sẵn. nhận lấy ly rượu do thị nữ dâng lên lên cạn sạch. Ánh mắt nhìn thấy thân thể giường bất chợt nổi lên chán ghét, có lẽ nên thử đổi nữ nhân khác.

      Kể từ khi Nhất Thuần sảy thai, cũng chưa từng truyền nàng thị tẩm, mấy ngày nay vẫn là Linh phi thực công cụ làm ấm giường cho . Đối với , nữ nhân đều phải cùng dạng sao? Cư nhiên Nhất Thuần lại giống, chỉ cần được nghe giọng của nàng, nhìn thấy dáng vẻ thuần khiết của nàng, tựa như làn gió xuân mơn man thổi qua giữa đêm khuya tĩnh mịch. Vô cùng mê hoặc lòng người, làm vô cùng si mê. Long Tiêu bất giác lâm vào cõi tương tư khôn nguôi.

      "Bệ hạ, thần phi phục vụ chu đáo sao?" Linh phi trách móc nũng nịu, ra trong lòng rất sợ, ả mới được hầu hạ Long Tiêu có mấy ngày, bệ hạ liền chán ghét, ả bây giờ nên làm thế nào mới được đây?

      "Ngươi phục vụ rất tốt, tối nay còn cần ngươi nữa" chút hứng thú, lãnh đạm .

      "Bệ hạ ——" ả thử tiếp tục thử hờn dỗi, cố gắng níu kéo tình hình.

      "Đủ rồi, lui ra." vô tình quát lên, hiểu được lo lắng trong lòng từ đâu mà đến. Đại khái có lẽ bắt đầu từ lộn xộn do Nhất Thuần gây ra triều đình sáng nay. suy nghĩ biết nàng tại làm gì?

      "Hồi bệ hạ, Nô phi nương nương mất tích." Nhược Vân hốt hoảng báo lại. Nàng ngủ khi chủ tử còn chưa nghỉ ngơi, nhưng nằm ở giường ngủ được liền đứng dậy xem chút ngờ phát chủ tử biến mất. ràng Nô phi ở trong lòng bệ hạ chiếm vị trí rất quan trọng, Nhược vân sống trong cung nhiều năm chưa từng thấy bệ hạ đối với bất kì vị nương nương nào có săn sóc như vậy, cần phải cũng biết lần này nàng lành ích dữ nhiều rồi. Nay Nô phi lại tư dưng biết mất trước mắt mình, trong lòng nàng mồ hôi lạnh cũng sắp chảy thành sông.

      Bọn thị nữ thuần thục thay quần áo cho , Long Tiêu phút chần chừ phóng như bay hướng Thanh Hà uyển.

      giường Linh phi tức giận tím mặt, chỉ cần vừa nhắc tới con tiện nhân đó, bệ hạ liền biến thành bộ dạng hấp tấp gấp gáp còn biết gì nữa. Linh phi càng giận chính là lại bị nữ nhân có gia thế, có chỗ dựa, càng cần õng ẹo làm dáng, nũng nịu lấy lòng bệ hạ, vẫn có thể ngồi mát ăn bát vàng, có thể hàng đêm cùng bệ hạ đồng sàn cộng chẩm (1). Quả nhiên là "hậu cung giai lệ tam thiên nhân, tập tam thiên sủng ái vu nhất thân" (2)

      ((1) cùng chung chăn gối)

      ((2) Đây là 2 câu trong bài thơ Đường "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Di. Bài này về chuyện tình của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi). Dịch ra có nghĩa là Hậu cung giai lệ ba nghìn người, ba nghìn sủng ái tại thân! - trong cung 3 ngàn cung tần mĩ nữ mà chỉ thương có 1 người)

      Thanh Hà uyển bên trong đèn đuốc sáng rỡ, Long Tiêu huy động tất cả người trong cung phải xem xét từng gốc cây ngọn cỏ, xác thực vẫn nhìn thấy người cần tìm.

      "Người đâu, lập tức phong tỏa Đế Kinh, kiểm tra kỹ lưỡng từng cổng thành." Long Tiêu hạ lệnh, trong mắt ánh toả ra hàn khí đủ thể đông cứng toàn bộ thế giới. "Thiên Nhất Thuần, nàng đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, dù là nàng có chạy đằng trời." nghiến rặng nặn ra lời thề, những người nghe được chỉ có thể rét mà run.

      "Theo trẫm xuất cung." Long Tiêu ném cho tổng quản thái giám câu rồi sải bước hướng hướng cửa thành tới.

      "Bệ hạ, xin dừng bước." Tôn tổng quản giật mình, thấy bóng lưng hoàng đế xa, liền đuổi theo : "Bệ hạ, ngài cứ như vậy ra ngoài bại lộ thân phận, xin ngài cho lão nô chuẩn bị chút."

      Long Tiêu dừng bước, nhìn xem bản thân người thân long bào cùng bảo kiếm, hận mình quá mức lỗ mãng, xoay người hướng tẩm cung tới.

      Tôn tổng quản hề dám nhiều lời, theo bệ hạ nhiều năm biết tính tình của . Chỉ là chưa từng thấy bệ hạ vì bất cứ nữ nhân nào lại mất khống chế như vậy, xem ra vị Nô phi này ở trong lòng bệ hạ hề đơn giản nha. Chẳng qua bản thân người nhìn ra được thôi.

      Hai người sau khi cả trang liền biến mất ở trong bóng đêm.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 39 : Mỹ nữ phương xa

      "Oa, chợ đêm là náo nhiệt a!" Khi Nhất Thuần được phép mở mắt ra liền thấy trước mặt là quang cảnh náo nhiệt, có thể bởi vì tịch mịch lâu, cũng có thể bên cạnh nàng giờ đây người đáng tin cậy mà Nhất Thuần bỗng nhiên vô tư đứa trẻ.

      Nhất Hàng nhìn ở trước mắt, khóe miệng cong lên. Lúc này khuôn mặt Nhất Thuần sáng bừng, nụ cười ấy mới mê người làm sao, ngây thơ thanh thoát.

      "Chậm chút, nàng cẩn thận coi chừng mệt nha!." đuổi theo kéo nàng, sợ cẩn thận lạc mất nàng.

      "A? Làm sao mà muội mệt được? Ha ha!" Nàng đem tất cả lễ giáo ném sạch, mái tóc dài xinh đẹp nương theo làn gió mà phiêu dật , mang theo cổ nhiệt tình như dứa trẻ cùng vào trong đám người náo nhiệt.

      "Cái gì nàng cũng tò mò xem qua nhưng có tìm được bất cứ món gì mình thích sao?" Nhất Hàng nhìn hai tay trống , rất thất vọng hỏi.

      "Xem chút là được rồi, cần thiết phải mua mới được chứ?" Nhất Thuần vẻ mặt đáng cộng thêm suy nghĩ khác người, Nhất Hàng rất hoài nghi nàng là phải người nơi này. gặp vô vàn nữ nhân, có người nào là mê vật chất và trọng hình thức. Còn nhìn nàng xem, đối với trang sức đeo tay, phấn son lại hề có chú hứng thú.

      "Này. . . ." Nhất Hàng nhất thời im lặng, chưa từng thấy qua nào giống như vậy, đam mê cuồng nhiệt bất cứ gì, ngược lại, cái gì cũng xem như bình thường, thích cũng ghét. Nghĩ tới đây lòng của Nhất Hàng như bị tảng đá lớn đè xuống, cảm giác hụt hẫng từ đâu bắt đầu nảy sinh trong tim.

      "Oa! là nhiều mỹ nữ a!" Nhất Thuần đột nhiên bước tiếp, dừng lại ở trước cửa kỹ viện chảy nước miếng.

      "Muốn vào sao?" Còn đợi Nhất Thuần ra, Nhất Hàng hỏi thẳng. Tầm mắt liếc nhìn thấy cách đó xa, có đám người tới dường như nóng lòng tìm kiếm cái gì đó, cười thầm: "Tốc độ nhanh ."

      "Uh!" Nhất Thuần chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng, nghĩ thầm đúng là nam nhân chu đáo, trong lòng vui vẻ nghĩ nếu có đứa em họ ở đây, bảo đảm ép nàng làm mai ngay, ha ha!

      "Bên này ." Nhất Hàng lôi kéo nàng hướng gác lầu phía sau tới. Vốn sợ dẫn nàng thanh lâu làm nàng cảm thấy bất an, ngờ là do nàng trực tiếp cầu.

      " vào sao?" Nhìn mang nàng về hướng ngược lại, Nhất thuần có hơi thất vọng mà hỏi.

      " cửa sau, xem lại bộ dạng ăn mặc của nàng bây giờ , có nữ nhi nhà ai lại trắng trợn dạo kỹ viện." Nhất Hàng nhìn ra thất vọng của nàng, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, có biện pháp với nữ nhân này, đúng là lần đầu tiên mới thấy.

      "Đúng rồi, nơi này rất là phong kiến, muội quên mất, bởi vì ở chỗ của muội nơi đó có cả hộp đêm, ai thích vui chơi đều được, phân biệt nam nữ."Nhất Thuần đầu tiên là nháy mắt, sau đó mới giọng .

      Nhất Hàng trong lòng kinh ngạc vô cùng, tuy là nàng rất nhưng cũng đủ khiến người bên cạnh nghe ràng, tuy ta hiểu nàng cái gì, nhưng đại khái ý tứ cũng đoán ra chút ít. Nàng rốt cuộc sinh ra ở thế giới như thế nào, vì sao lại khác biệt như vậy?.

      "Thiếu gia!" Phía sau có hai gã canh cổng, nhìn thấy hai người bước tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hướng về phía Nhất Hàng cung kính lên tiếng chào hỏi.

      Nhất Hàng trực tiếp kéo nàng tiến vào bên trong thanh lâu, tự nhiên giống như vào nhà của mình. Nhất Thuần có chút nghi ngờ, mở miệng hỏ i"Các người có quen biết với nhau sao?"

      Nhìn ra nàng hoài nghi, nhưng bây giờ tiện giải thích, liền thuận miệng "Thường xuyên đến, cho nên rất quen thuộc." Khi câu này vừa ra khỏi miệng, Nhất Hàng lập tức hối hận muốn đập đầu vào tường, xem ra chính mình là quá khẩn trương, lại sợ nàng hiểu lầm mình.

      "Xem ra huynh là người có tiền nha! Ha ha." Nhất Thuần chỉ đơn giản đùa câu, kỹ viện cổ đại rất "hot" nha, giờ cuối cùng mình cũng hiểu tại sao lại như vậy rồi.

      "..." đối với đùa giỡn của Nhất Thuần, Nhất Hàng liền thở phào nhõm, nhưng sau đó càng thêm khẩn trương, chẳng lẽ nàng thích mình sao? Tại sao nàng tuyệt chút để ý như vậy ? Chẳng lẽ. . . . dám suy nghĩ nữa



      "Huynh làm sao vậy?" Nhất Thuần thể chờ thêm được nữa, tỏ ý muốn tiếp, chứ đứng im chỗ làm gì.

      " sao cả, thôi!" Nhất Hàng trực tiếp ôm nàng phi thân lên lầu hai (@Miêu: tại sao có cầu thang ko mà phải ôm bay lên, ràng lợi dụng, ta ghét), nơi này là gian phòng rất tốt và thanh tỉnh, thiết kế trang nhã thể chủ nhân của nó là người rất biết hưởng thụ.

      "Nàng mệt rồi nghỉ ngơi lát !" Nhất Hàng dùng đại cước đá văng cửa, tới phía giường, đem nàng nhàng đặt xuống. nâng cằm nàng lên, nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt.

      Chương 40 : Nhất Hàng bí

      "Muội mệt, muội muốn. . ." Nhất Thuần cam tâm cứ như vậy mà ngủ, còn có rất nhiều mỹ nhân cổ đại mà nàng chưa được nhìn ngắm, làm sao mà ngủ cho nổi. Nhưng lời còn chưa hết bị ngón tay thon dài chặn ở môi.

      "Chúng ta tắm rửa nghỉ ngơi trước, sau đó chơi có được ?" Nhất Hàng cưng chiều nhàng , sau đó đưa tay vòng qua siết chặt cơ thể nàng, chỉ cần vừa chạm vào nàng, dường như bị nghiện, cách nào tự kềm chế được.

      "Chúng ta?" Nhất Thuần đột nhiên thức tỉnh lập tức đẩy ra, ở khoảng cách gần nhìn , mới phát nụ cười gương mặt rất là kì quặc. "Ngươi phải là Nhất Hàng!"

      cũng hề lời nào, chỉ cười cười. Sau đó, nâng tay lột lớp da mặt ra, vứt bỏ lớp mặt nạ, lộ ra khuôn mặt khiến người ta run sợ. Thấy Nhất Thuần phản ứng đúng như trong dự liệu của . nhanh chậm "Đúng vậy, ta phải Nhất Hàng."

      "thanh ..."’ tiếng của trầm thấp hơn so với Nhất Hàng "Ngươi ngay cả thanh cũng ngụy trang được, dễ dàng nha. ? Mục đích của ngươi là gì?"

      Nhất Thuần đầu óc tỉnh táo, chỉ làm cho mở cờ trong bụng, hổ người chọn, là đặc biệt.

      "Nhất Hàng là thủ hạ của ta, bị bắt vào thiên lao. Sau đó ở trong tù gặp được ngươi, lại thấy ngươi bị người ta khi dễ liền ra tay giúp đỡ, làm hỏng kế hoạch của ta. Trong cung tai mắt của ta báo cáo lại, ngươi là tân sủng của hoàng đế, ta liền sai lấy thân phận ân nhân đến gần ngươi, lợi dụng tay của ngươi giết hoàng đế, ngờ lại vì ngươi mà bỏ qua. Vì vậy ta liền tự mình đến xem rốt cuộc là ngươi là người như thế nào mà có thể khiến cho sát thủ vốn lạnh lùng rung động như vậy?" tới đây nhàng cười tiếng, nụ cười này đủ để cả thế giới sợ hãi .

      "Bây giờ nhìn rồi chứ, ra ta rất bình thường." Nhất Thuần cười nhạo , hiển nhiên đem cuồng vọng của nam nhân này để vào mắt.

      "Ngươi cho rằng Nhất Hàng có thể dẫn ngươi xuất cung sao? Thế giới này chỉ có mình ta là có thể." nhìn thấy nàng cười nhạo, nheo hai mắt lại, thay đổi thái độ lạnh lùng.

      "Vậy tại sao phải lấy dung mạo Nhất Hàng tới gặp ta?" Nhất Thuần hiểu hỏi.

      " như vậy, ngươi ngoan ngoãn theo ta sao?" nâng cằm của nàng, ánh mắt quyến rũ nhìn nàng. Chẳng lẽ thể nhìn thấu được nàng hay sao!

      "Ba!" Nhất Thuần khinh thường hất tay của ra, hiển nhiên chịu phục tùng.

      Vốn là ôn hòa trong nháy mắt sắc mặt trở nên lãnh khốc, nàng là người đầu tiên dám như vậy đối đãi với như vậy. tại có chút ghen tị với Nhất Hàng.

      "Làm nữ nhân của ta, được ?" Đối với vô lễ của Nhất Thuần, cũng hề tức giận, mà là dùng điều kiện đối với người khác ràng là rất hấp dẫn để đề nghị với Nhất Thuần.

      "Đây chính là mục đích ngươi phí công lập mưu tính kế đem ta ra khỏi cung sao?" Nhất Thuần hiển nhiên tin tưởng lời người này , bây giờ nàng chỉ lo lắng Nhất Hàng ra sao?

      "Quả nhiên là ta chọn đúng người. Chỉ là đừng tưởng được ta sủng ái mà có thể tùy ý làm bậy." rất mập mờ ném ra những lời này, chậm rãi tới gần thân thể nàng, tham lam hít lấy mùi thơm đặc biệt của nàng .

      "Lại thêm nam nhân tự đại." Nhất Thuần lắc đầu cái lầm bầm trong miệng.

      "Ngươi cái gì?" đột nhiên dùng sức nắm tóc nàng giựt mạnh, khiến nàng đau đớn phải ngẩng đầu lên.

      "Quả thực bất phàm." Thấy nàng rên cũng rên tiếng, càng ngày càng bội phục mắt nhìn người của mình. (@Miêu: sr, t k kềm chế đc, câu nào cũng tự lăng xê mình là sao? thằng cha này tự tin tới BT, *chém*)

      "Chớ giả bộ, ra mục đích của ngươi ? Có lẽ ta vui vẻ phối hợp với ngươi." Nhất Thuần nhìn khuôn mặt tuấn tú như nghiệt trước mặt, trong lòng nổi lên 1 tia lo lắng, có thể so với Long Tiêu còn ác độc hơn, sao nàng lại xui xẻo vậy chứ, từ lúc đến thế giới này chẳng gặp được chuyện gì tốt lành,

      "Tốt lắm, có bản lĩnh! Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta, hơn nữa phối hợp với ta diễn màn kịch hay." cuối đầu tiến sát vào hõm vai nàng, lửa nóng nơi đầu lưỡi liếm chút da thịt trơn bóng , rồi sau đó dùng răng cắn xuống.

      Động tác của cũng phải mập mờ trêu đùa, mà rất giống Vampire chuẩn bị hút máu. Nhất Thuần sợ dám lộn xộn. Chưa bao giờ có loại này cảm giác rợn cả tóc gáy như lần này

      "Ngươi sợ ta? Đúng ?" Buông ra miếng mồi ngon trước mặt, tia thoả mãn nổi lên nơi khóe miệng của

      Chương 41 : Tin

      "Đúng vậy, sợ muốn chết! Cho nên mời ngươi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi." Nhất Thuần muốn phảng kháng, như vậy chỉ càng kích thích chiếm đoạt của , nàng bất đắc dĩ thở dài.

      "Ha ha ha!" ngạo nghễ cười lớn, tiếng cười vang dội khắp phòng, đến cả nóc phòng cũng run rẩy theo.

      Nhất Thuần nhắm mắt lại coi thường hành động của , bỗng dưng có cảm giác luồng hàn khí mạnh mẽ khí áp xuống, nàng mở mắt liền thấy gương mặt phóng đại gần kề.

      "Chẳng lẽ nàng phải muốn biết ta là ai sao?" giảo hoạt lại trở về bộ dạng dịu dàng bề ngoài.

      " muốn." Cho dù có biết như thế nào đây, tất cả đều liên quan tới nàng.

      "Vậy ta càng muốn nàng biết." nhất định muốn ra, nhàng tiến tới bên tai của nàng nhả ra chữ "Tin". (1)

      ((1) Trong bản gốc là từ 信, có nghĩa tin hoặc thơ, ở đây Miêu chọn chữ Tin theo bảng cv nhé).

      "Tin công tử, ta biết rồi. Còn chuyện gì nữa ?" Nhất Thuần gọn gàng dứt khoát mà , nàng cần cố gắng tỏ ra quan tâm chút gặp ít bị đau khổ chút.

      "Cộc, cộc". Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

      Người tự xưng là Tin tới, đẩy cửa ra ngoài, chỉ nghe được tiếng "thiếu gia!" rồi hoàn toàn im lặng, nhưng trực giác với nàng, bọn họ hề mà vẫn đứng ở ngoài cửa ra vào, Nhất Thuần dám liều lĩnh hành động.

      lát sau...

      "Mỹ nhân sợ nhất là được nghỉ ngơi." Cửa mở ra, Tin tới cạnh giường nhìn mỹ nhân nằm đó cười cười, giơ bàn tay thon dài vỗ ba tiếng, chỉ thấy đám thị nữ nhất loạt vào.

      "Ngươi lại muốn gì nữa?"Nhất Thuần nhịn được hỏi, giọng xuống dốc, tự nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn cách nào điều khiển được.

      "Giúp tiểu thư tắm rửa thay quần áo." lãnh đạm ra lệnh, ngồi ghế do đám thị nữ đem tới, lẳng lặng hưởng thụ tất cả cảnh xuân trước mắt.

      "Vô sỉ." Nhất Thuần tuy bị điểm huyệt nhưng mất giọng , nhìn có ý định rời , trong lòng nàng vô cùng giận dữ .

      "Ta phải giám sát, nếu làm tốt, ảnh hưởng tới kế hoạch của ta. Ha ha ha!" quyến rũ nháy mắt cái rồi vui vẻ cất tiếng cười to.

      "Hừ." Nhất Thuần bị chọc cho tức điên, là "thiên hạ ô nha nhất ban hắc" (2). Mắt thấy bị thị nữ gỡ xuống từng món y phục, đành cưỡng ép mình nhắm mắt lại, đó gọi là nhắm mắt làm ngơ.

      ((2) Loài quạ trong thiên hạ con nào cũng đen như nhau)

      "Xem ra nàng cũng hề chán ghét ta ở chỗ này, ràng nàng cũng rất thích ta. Ha ha. chẳng qua chỉ là làm giá với ta thôi phải ?" Tin đứng dậy từ từ bước lên trước,nâng chiếc cằm của Nhất Thuần lên, tràn đầy tự tin .

      "Thụ bất yếu bì, tất tử vô nghi. Nhân bất yếu kiểm, thiên hạ vô địch"’ (3) rốt cuộc có thể lý giải ý nghĩa sâu sắc của những lời này rồi, Nhất Thuần chỉ đành im lặng thở dài chịu thua cái người tên "Tin" này.

      (3)Cây có vỏ dày tất phải chết. Người biết xấu hổ, thiên hạ vô địch)

      "A, phản đối tức là chứng minh ta đoán trúng lòng nàng rồi đúng ?" Tin tiếp tục kem theo tràn cười lớn tiếng.

      Nhất Thuần đầu hắc tuyến, quên luôn việc có con sói ở bên cạnh.

      Qua phen giày vò , Nhất Thuần thèm nhìn mình trong gương, tức giận tới mức nổi.

      "Rầm!" Nghe được thanh nặng nề, Nhất Thuần đột nhiên mở mắt, thấy tì nữ mới vừa trang điểm cho nàng mặt đất, khóe miệng tràn ra máu đỏ tươi, ngừng chảy xuống, nước mắt nhạt nhoà khuôn mặt.

      "Ta sai ngươi trang điểm cho nàng, phải sai ngươi làm cho nàng bị hủy dung." Tin lạnh lùng với tì nữ đó, vẻ mặt lãnh khốc đáng sợ.

      "Thôi, để ta tự làm, ngươi đừng đánh người nữa!" Nhìn người nằm đất, Nhất Thuần thầm nghĩ nàng ta chọn nhầm chủ tử, nhưng nghĩ cho cùng có khi số phận của nàng còn bi thảm hơn.

      "Tốt!" Tin lập tức dịu nét mặt, tới phía sau nàng giải huyệt đạo.

      Mấy phút sau, vị mỹ nhân tuyệt sắc xuất trong gương. Nhất Thuần đứng lên, lập tức bị ôm lấy từ phía sau, hơi thở phả ra vô cùng gấp gáp, nàng vô lực giãy giụa.

      Bên tai cảm thấy thở ra khí nóng càng lúc càng nhiều, lưng dán sát vào nguời làm Nhất Thuần cảm nhận rệt vật đàn ông thức tỉnh. Nhất Thuần giơ chân lên nặng nề đạp cái, nhưng dẫm được lên chân của , giảo hoạt cười, rồi sau đó lời của càng làm cho Nhất Thuần giật mình cùng hối hận: "Mặc dù ta chưa từng cưỡng bức qua nữ nhân, bất quá ta nguyện ý vì nàng phá lệ!"

      "Ta muốn!" Lời vừa ra khỏi miệng Nhất Thuần lập tức hối hận, có khi nào điên lên rồi làm bậy đây?

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 39 : Mỹ nữ phương xa

      "Oa, chợ đêm là náo nhiệt a!" Khi Nhất Thuần được phép mở mắt ra liền thấy trước mặt là quang cảnh náo nhiệt, có thể bởi vì tịch mịch lâu, cũng có thể bên cạnh nàng giờ đây người đáng tin cậy mà Nhất Thuần bỗng nhiên vô tư đứa trẻ.

      Nhất Hàng nhìn ở trước mắt, khóe miệng cong lên. Lúc này khuôn mặt Nhất Thuần sáng bừng, nụ cười ấy mới mê người làm sao, ngây thơ thanh thoát.

      "Chậm chút, nàng cẩn thận coi chừng mệt nha!." đuổi theo kéo nàng, sợ cẩn thận lạc mất nàng.

      "A? Làm sao mà muội mệt được? Ha ha!" Nàng đem tất cả lễ giáo ném sạch, mái tóc dài xinh đẹp nương theo làn gió mà phiêu dật , mang theo cổ nhiệt tình như dứa trẻ cùng vào trong đám người náo nhiệt.

      "Cái gì nàng cũng tò mò xem qua nhưng có tìm được bất cứ món gì mình thích sao?" Nhất Hàng nhìn hai tay trống , rất thất vọng hỏi.

      "Xem chút là được rồi, cần thiết phải mua mới được chứ?" Nhất Thuần vẻ mặt đáng cộng thêm suy nghĩ khác người, Nhất Hàng rất hoài nghi nàng là phải người nơi này. gặp vô vàn nữ nhân, có người nào là mê vật chất và trọng hình thức. Còn nhìn nàng xem, đối với trang sức đeo tay, phấn son lại hề có chú hứng thú.

      "Này. . . ." Nhất Hàng nhất thời im lặng, chưa từng thấy qua nào giống như vậy, đam mê cuồng nhiệt bất cứ gì, ngược lại, cái gì cũng xem như bình thường, thích cũng ghét. Nghĩ tới đây lòng của Nhất Hàng như bị tảng đá lớn đè xuống, cảm giác hụt hẫng từ đâu bắt đầu nảy sinh trong tim.

      "Oa! là nhiều mỹ nữ a!" Nhất Thuần đột nhiên bước tiếp, dừng lại ở trước cửa kỹ viện chảy nước miếng.

      "Muốn vào sao?" Còn đợi Nhất Thuần ra, Nhất Hàng hỏi thẳng. Tầm mắt liếc nhìn thấy cách đó xa, có đám người tới dường như nóng lòng tìm kiếm cái gì đó, cười thầm: "Tốc độ nhanh ."

      "Uh!" Nhất Thuần chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng, nghĩ thầm đúng là nam nhân chu đáo, trong lòng vui vẻ nghĩ nếu có đứa em họ ở đây, bảo đảm ép nàng làm mai ngay, ha ha!

      "Bên này ." Nhất Hàng lôi kéo nàng hướng gác lầu phía sau tới. Vốn sợ dẫn nàng thanh lâu làm nàng cảm thấy bất an, ngờ là do nàng trực tiếp cầu.

      " vào sao?" Nhìn mang nàng về hướng ngược lại, Nhất thuần có hơi thất vọng mà hỏi.

      " cửa sau, xem lại bộ dạng ăn mặc của nàng bây giờ , có nữ nhi nhà ai lại trắng trợn dạo kỹ viện." Nhất Hàng nhìn ra thất vọng của nàng, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, có biện pháp với nữ nhân này, đúng là lần đầu tiên mới thấy.

      "Đúng rồi, nơi này rất là phong kiến, muội quên mất, bởi vì ở chỗ của muội nơi đó có cả hộp đêm, ai thích vui chơi đều được, phân biệt nam nữ."Nhất Thuần đầu tiên là nháy mắt, sau đó mới giọng .

      Nhất Hàng trong lòng kinh ngạc vô cùng, tuy là nàng rất nhưng cũng đủ khiến người bên cạnh nghe ràng, tuy ta hiểu nàng cái gì, nhưng đại khái ý tứ cũng đoán ra chút ít. Nàng rốt cuộc sinh ra ở thế giới như thế nào, vì sao lại khác biệt như vậy?.

      "Thiếu gia!" Phía sau có hai gã canh cổng, nhìn thấy hai người bước tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hướng về phía Nhất Hàng cung kính lên tiếng chào hỏi.

      Nhất Hàng trực tiếp kéo nàng tiến vào bên trong thanh lâu, tự nhiên giống như vào nhà của mình. Nhất Thuần có chút nghi ngờ, mở miệng hỏ i"Các người có quen biết với nhau sao?"

      Nhìn ra nàng hoài nghi, nhưng bây giờ tiện giải thích, liền thuận miệng "Thường xuyên đến, cho nên rất quen thuộc." Khi câu này vừa ra khỏi miệng, Nhất Hàng lập tức hối hận muốn đập đầu vào tường, xem ra chính mình là quá khẩn trương, lại sợ nàng hiểu lầm mình.

      "Xem ra huynh là người có tiền nha! Ha ha." Nhất Thuần chỉ đơn giản đùa câu, kỹ viện cổ đại rất "hot" nha, giờ cuối cùng mình cũng hiểu tại sao lại như vậy rồi.

      "..." đối với đùa giỡn của Nhất Thuần, Nhất Hàng liền thở phào nhõm, nhưng sau đó càng thêm khẩn trương, chẳng lẽ nàng thích mình sao? Tại sao nàng tuyệt chút để ý như vậy ? Chẳng lẽ. . . . dám suy nghĩ nữa



      "Huynh làm sao vậy?" Nhất Thuần thể chờ thêm được nữa, tỏ ý muốn tiếp, chứ đứng im chỗ làm gì.

      " sao cả, thôi!" Nhất Hàng trực tiếp ôm nàng phi thân lên lầu hai (@Miêu: tại sao có cầu thang ko mà phải ôm bay lên, ràng lợi dụng, ta ghét), nơi này là gian phòng rất tốt và thanh tỉnh, thiết kế trang nhã thể chủ nhân của nó là người rất biết hưởng thụ.

      "Nàng mệt rồi nghỉ ngơi lát !" Nhất Hàng dùng đại cước đá văng cửa, tới phía giường, đem nàng nhàng đặt xuống. nâng cằm nàng lên, nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt.

      Chương 40 : Nhất Hàng bí

      "Muội mệt, muội muốn. . ." Nhất Thuần cam tâm cứ như vậy mà ngủ, còn có rất nhiều mỹ nhân cổ đại mà nàng chưa được nhìn ngắm, làm sao mà ngủ cho nổi. Nhưng lời còn chưa hết bị ngón tay thon dài chặn ở môi.

      "Chúng ta tắm rửa nghỉ ngơi trước, sau đó chơi có được ?" Nhất Hàng cưng chiều nhàng , sau đó đưa tay vòng qua siết chặt cơ thể nàng, chỉ cần vừa chạm vào nàng, dường như bị nghiện, cách nào tự kềm chế được.

      "Chúng ta?" Nhất Thuần đột nhiên thức tỉnh lập tức đẩy ra, ở khoảng cách gần nhìn , mới phát nụ cười gương mặt rất là kì quặc. "Ngươi phải là Nhất Hàng!"

      cũng hề lời nào, chỉ cười cười. Sau đó, nâng tay lột lớp da mặt ra, vứt bỏ lớp mặt nạ, lộ ra khuôn mặt khiến người ta run sợ. Thấy Nhất Thuần phản ứng đúng như trong dự liệu của . nhanh chậm "Đúng vậy, ta phải Nhất Hàng."

      "thanh ..."’ tiếng của trầm thấp hơn so với Nhất Hàng "Ngươi ngay cả thanh cũng ngụy trang được, dễ dàng nha. ? Mục đích của ngươi là gì?"

      Nhất Thuần đầu óc tỉnh táo, chỉ làm cho mở cờ trong bụng, hổ người chọn, là đặc biệt.

      "Nhất Hàng là thủ hạ của ta, bị bắt vào thiên lao. Sau đó ở trong tù gặp được ngươi, lại thấy ngươi bị người ta khi dễ liền ra tay giúp đỡ, làm hỏng kế hoạch của ta. Trong cung tai mắt của ta báo cáo lại, ngươi là tân sủng của hoàng đế, ta liền sai lấy thân phận ân nhân đến gần ngươi, lợi dụng tay của ngươi giết hoàng đế, ngờ lại vì ngươi mà bỏ qua. Vì vậy ta liền tự mình đến xem rốt cuộc là ngươi là người như thế nào mà có thể khiến cho sát thủ vốn lạnh lùng rung động như vậy?" tới đây nhàng cười tiếng, nụ cười này đủ để cả thế giới sợ hãi .

      "Bây giờ nhìn rồi chứ, ra ta rất bình thường." Nhất Thuần cười nhạo , hiển nhiên đem cuồng vọng của nam nhân này để vào mắt.

      "Ngươi cho rằng Nhất Hàng có thể dẫn ngươi xuất cung sao? Thế giới này chỉ có mình ta là có thể." nhìn thấy nàng cười nhạo, nheo hai mắt lại, thay đổi thái độ lạnh lùng.

      "Vậy tại sao phải lấy dung mạo Nhất Hàng tới gặp ta?" Nhất Thuần hiểu hỏi.

      " như vậy, ngươi ngoan ngoãn theo ta sao?" nâng cằm của nàng, ánh mắt quyến rũ nhìn nàng. Chẳng lẽ thể nhìn thấu được nàng hay sao!

      "Ba!" Nhất Thuần khinh thường hất tay của ra, hiển nhiên chịu phục tùng.

      Vốn là ôn hòa trong nháy mắt sắc mặt trở nên lãnh khốc, nàng là người đầu tiên dám như vậy đối đãi với như vậy. tại có chút ghen tị với Nhất Hàng.

      "Làm nữ nhân của ta, được ?" Đối với vô lễ của Nhất Thuần, cũng hề tức giận, mà là dùng điều kiện đối với người khác ràng là rất hấp dẫn để đề nghị với Nhất Thuần.

      "Đây chính là mục đích ngươi phí công lập mưu tính kế đem ta ra khỏi cung sao?" Nhất Thuần hiển nhiên tin tưởng lời người này , bây giờ nàng chỉ lo lắng Nhất Hàng ra sao?

      "Quả nhiên là ta chọn đúng người. Chỉ là đừng tưởng được ta sủng ái mà có thể tùy ý làm bậy." rất mập mờ ném ra những lời này, chậm rãi tới gần thân thể nàng, tham lam hít lấy mùi thơm đặc biệt của nàng .

      "Lại thêm nam nhân tự đại." Nhất Thuần lắc đầu cái lầm bầm trong miệng.

      "Ngươi cái gì?" đột nhiên dùng sức nắm tóc nàng giựt mạnh, khiến nàng đau đớn phải ngẩng đầu lên.

      "Quả thực bất phàm." Thấy nàng rên cũng rên tiếng, càng ngày càng bội phục mắt nhìn người của mình. (@Miêu: sr, t k kềm chế đc, câu nào cũng tự lăng xê mình là sao? thằng cha này tự tin tới BT, *chém*)

      "Chớ giả bộ, ra mục đích của ngươi ? Có lẽ ta vui vẻ phối hợp với ngươi." Nhất Thuần nhìn khuôn mặt tuấn tú như nghiệt trước mặt, trong lòng nổi lên 1 tia lo lắng, có thể so với Long Tiêu còn ác độc hơn, sao nàng lại xui xẻo vậy chứ, từ lúc đến thế giới này chẳng gặp được chuyện gì tốt lành,

      "Tốt lắm, có bản lĩnh! Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta, hơn nữa phối hợp với ta diễn màn kịch hay." cuối đầu tiến sát vào hõm vai nàng, lửa nóng nơi đầu lưỡi liếm chút da thịt trơn bóng , rồi sau đó dùng răng cắn xuống.

      Động tác của cũng phải mập mờ trêu đùa, mà rất giống Vampire chuẩn bị hút máu. Nhất Thuần sợ dám lộn xộn. Chưa bao giờ có loại này cảm giác rợn cả tóc gáy như lần này

      "Ngươi sợ ta? Đúng ?" Buông ra miếng mồi ngon trước mặt, tia thoả mãn nổi lên nơi khóe miệng của

      Chương 41 : Tin

      "Đúng vậy, sợ muốn chết! Cho nên mời ngươi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi." Nhất Thuần muốn phảng kháng, như vậy chỉ càng kích thích chiếm đoạt của , nàng bất đắc dĩ thở dài.

      "Ha ha ha!" ngạo nghễ cười lớn, tiếng cười vang dội khắp phòng, đến cả nóc phòng cũng run rẩy theo.

      Nhất Thuần nhắm mắt lại coi thường hành động của , bỗng dưng có cảm giác luồng hàn khí mạnh mẽ khí áp xuống, nàng mở mắt liền thấy gương mặt phóng đại gần kề.

      "Chẳng lẽ nàng phải muốn biết ta là ai sao?" giảo hoạt lại trở về bộ dạng dịu dàng bề ngoài.

      " muốn." Cho dù có biết như thế nào đây, tất cả đều liên quan tới nàng.

      "Vậy ta càng muốn nàng biết." nhất định muốn ra, nhàng tiến tới bên tai của nàng nhả ra chữ "Tin". (1)

      ((1) Trong bản gốc là từ 信, có nghĩa tin hoặc thơ, ở đây Miêu chọn chữ Tin theo bảng cv nhé).

      "Tin công tử, ta biết rồi. Còn chuyện gì nữa ?" Nhất Thuần gọn gàng dứt khoát mà , nàng cần cố gắng tỏ ra quan tâm chút gặp ít bị đau khổ chút.

      "Cộc, cộc". Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

      Người tự xưng là Tin tới, đẩy cửa ra ngoài, chỉ nghe được tiếng "thiếu gia!" rồi hoàn toàn im lặng, nhưng trực giác với nàng, bọn họ hề mà vẫn đứng ở ngoài cửa ra vào, Nhất Thuần dám liều lĩnh hành động.

      lát sau...

      "Mỹ nhân sợ nhất là được nghỉ ngơi." Cửa mở ra, Tin tới cạnh giường nhìn mỹ nhân nằm đó cười cười, giơ bàn tay thon dài vỗ ba tiếng, chỉ thấy đám thị nữ nhất loạt vào.

      "Ngươi lại muốn gì nữa?"Nhất Thuần nhịn được hỏi, giọng xuống dốc, tự nhiên cảm thấy toàn thân mềm nhũn cách nào điều khiển được.

      "Giúp tiểu thư tắm rửa thay quần áo." lãnh đạm ra lệnh, ngồi ghế do đám thị nữ đem tới, lẳng lặng hưởng thụ tất cả cảnh xuân trước mắt.

      "Vô sỉ." Nhất Thuần tuy bị điểm huyệt nhưng mất giọng , nhìn có ý định rời , trong lòng nàng vô cùng giận dữ .

      "Ta phải giám sát, nếu làm tốt, ảnh hưởng tới kế hoạch của ta. Ha ha ha!" quyến rũ nháy mắt cái rồi vui vẻ cất tiếng cười to.

      "Hừ." Nhất Thuần bị chọc cho tức điên, là "thiên hạ ô nha nhất ban hắc" (2). Mắt thấy bị thị nữ gỡ xuống từng món y phục, đành cưỡng ép mình nhắm mắt lại, đó gọi là nhắm mắt làm ngơ.

      ((2) Loài quạ trong thiên hạ con nào cũng đen như nhau)

      "Xem ra nàng cũng hề chán ghét ta ở chỗ này, ràng nàng cũng rất thích ta. Ha ha. chẳng qua chỉ là làm giá với ta thôi phải ?" Tin đứng dậy từ từ bước lên trước,nâng chiếc cằm của Nhất Thuần lên, tràn đầy tự tin .

      "Thụ bất yếu bì, tất tử vô nghi. Nhân bất yếu kiểm, thiên hạ vô địch"’ (3) rốt cuộc có thể lý giải ý nghĩa sâu sắc của những lời này rồi, Nhất Thuần chỉ đành im lặng thở dài chịu thua cái người tên "Tin" này.

      (3)Cây có vỏ dày tất phải chết. Người biết xấu hổ, thiên hạ vô địch)

      "A, phản đối tức là chứng minh ta đoán trúng lòng nàng rồi đúng ?" Tin tiếp tục kem theo tràn cười lớn tiếng.

      Nhất Thuần đầu hắc tuyến, quên luôn việc có con sói ở bên cạnh.

      Qua phen giày vò , Nhất Thuần thèm nhìn mình trong gương, tức giận tới mức nổi.

      "Rầm!" Nghe được thanh nặng nề, Nhất Thuần đột nhiên mở mắt, thấy tì nữ mới vừa trang điểm cho nàng mặt đất, khóe miệng tràn ra máu đỏ tươi, ngừng chảy xuống, nước mắt nhạt nhoà khuôn mặt.

      "Ta sai ngươi trang điểm cho nàng, phải sai ngươi làm cho nàng bị hủy dung." Tin lạnh lùng với tì nữ đó, vẻ mặt lãnh khốc đáng sợ.

      "Thôi, để ta tự làm, ngươi đừng đánh người nữa!" Nhìn người nằm đất, Nhất Thuần thầm nghĩ nàng ta chọn nhầm chủ tử, nhưng nghĩ cho cùng có khi số phận của nàng còn bi thảm hơn.

      "Tốt!" Tin lập tức dịu nét mặt, tới phía sau nàng giải huyệt đạo.

      Mấy phút sau, vị mỹ nhân tuyệt sắc xuất trong gương. Nhất Thuần đứng lên, lập tức bị ôm lấy từ phía sau, hơi thở phả ra vô cùng gấp gáp, nàng vô lực giãy giụa.

      Bên tai cảm thấy thở ra khí nóng càng lúc càng nhiều, lưng dán sát vào nguời làm Nhất Thuần cảm nhận rệt vật đàn ông thức tỉnh. Nhất Thuần giơ chân lên nặng nề đạp cái, nhưng dẫm được lên chân của , giảo hoạt cười, rồi sau đó lời của càng làm cho Nhất Thuần giật mình cùng hối hận: "Mặc dù ta chưa từng cưỡng bức qua nữ nhân, bất quá ta nguyện ý vì nàng phá lệ!"

      "Ta muốn!" Lời vừa ra khỏi miệng Nhất Thuần lập tức hối hận, có khi nào điên lên rồi làm bậy đây?

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 42 : khúc vạn lượng

      "Ha ha ha!" Tin buông Nhất Thuần ra, nàng trả lời như thế làm vô cùng buồn cười.

      Được tự do, Nhất Thuần cẩn thận lui về phía sau mấy bước, càng cười to hơn, lòng nàng trở nên vô cùng bấn loạn, đối với loại nam nhân cuồng vọng tự đại này chuyện gì cũng dám làm.

      "Um" đột nhiên bị hôn, chính xác mà là bị chuyển thứ thuốc gì đó vào trong miệng, chất lỏng nồng đậm từ từ tràn vào trong họng, chảy xuống dạ dày. Nàng chưa kịp phản kháng mất ý thức.

      Tin ôm lấy mỹ nhân hôn mê tới trước giường, hai người ngồi đối diện, Tin đem nội lực đưa vào trong cơ thể nàng, Nhất Thuần đột nhiên mở mắt, vẻ mặt bất thường, ánh mắt vô hồn nhìn .

      "Tỉnh! ha ha." Tin thu tay trở về, nhếch miệng cười.

      lúc sau, trong lầu bát giác vang lên trận hoan hô.

      Chỉ thấy mụ tú bà õng ẹo bước lên bục diễn lớn : "Các vị gia môn, nếu như sau khi chư vị nghe xong ca khúc này, vị nào có thể giải thích ra ý nghĩa trong đó, tối nay được miễn phí hoàn toàn.

      "Được, tốt, tốt lắm!" Phía dưới lại vang tiếng hoan hô.

      Mụ tú bà vừa xong, lập tức sân khấu xuất bóng dáng diễm lệ, chiếc eo xoay nhàng, lắc lư cái mông tròn đầy bước ra.

      nhạc sôi động vang lên...

      Standing beside you

      Wishing you‘d always beclose to me

      And how can Itell you

      Evernight I see you in my dream

      Believe me

      don't be me

      I would never let you go

      Why, why do this have to be a fantasy

      Let's make our love become reality

      Oh, how I pray for that day to come

      When we'll be joined together close as one

      together close as one

      I feel the passion

      Burning deep inside my soul

      And you're the solution

      I know you'd catch me if I fall

      (Dịch: Đứng bên em mong ước

      Rằng chúng mình mãi mãi bên nhau

      Em phải ra sao để cho hiểu được

      Vì hàng đêm em thấy trong những giấc mộng.

      Hãy tin em , đừng như em

      Em bao giờ muốn phải ra

      Vì sao,vì sao đó chỉ là hình ảnh tưởng tượng

      Hãy làm cho giấc mộng tình của chúng ta trở thành

      Em hằng mong sao cho ngày đó đến

      Khi đó chúng ta mãi bên nhau

      Em cảm nhận được tình cảm mặn nồng này

      cháy bỏng sâu thẳm nơi tâm hồn

      Và đó phải là tưởng tượng

      Em biết nâng em mỗi khi em vấp ngã...)

      Hai mắt quyến rũ, lụa mỏng phủ mờ khuôn mặt xinh đẹp, thân thể nhàng uyển chuyển, động tác vừa tiêu sái vừa mạnh dạn lả lơi mời gọi, nhạc sôi nổi ngừng làm nóng lên bầu khí trong căn phòng lớn. . . .

      Lầu dưới người xem ngày đông đúc, tất cả đều nhìn chằm chằm bóng dáng lả lướt ngừng chuyển động vũ đài.

      Tin có lẽ vì quá tập trung, cũng có thể là quá nhập tâp nên hề phát ra nhân vật qian trọng xuất , sắc mặt vô cùng khó coi. Tin ôn hoà bỗng nhiên thay đổi làm người khác thể nắm bắt được ý nghĩ của

      "Là nàng!" Long Tiêu sau khi nhận được tin tức liền chạy thẳng tới kỹ viện, từ sau khi vào hề rời mắt khỏi bóng dáng của người vũ đài, mặc dù có chiếc khăn che mặt, vẫn làm mất khí chất đặc biệt của nàng. đài nàng giống như tinh trong đêm, quyến rũ đến rung động lòng người. Long Tiêu càng vui mừng bao nhiêu khi nhìn thấy nàng trong lòng cũng càng tức giận bấy nhiêu. Tự mình bỏ trốn rồi đến nơi này phô bày thân thể, mười ngón tay siết mạnh, khớp xương răng rắc hoà lẫn trong tiếng nhạc.

      Khúc nhạc vừa kết thúc, tú bà vặn eo lắc mông tiến lên "Xin hỏi có vị đại gia nào có thể lên đài để giải thích hay ?"

      "------" dưới đài hoàn toàn yên tĩnh.

      Tú bà tiếp tuc: "Như vậy chắc là mọi người muốn nghe thêm khúc nữa?" Lời vừa dứt, phía dưới giống như nổ tung như nồi bỏng ngô.

      Tú bà giơ tay lên, phía dưới mới an tĩnh lại, từ từ "Muốn mua khúc nhạc từ nương đây, phải trả vạn lượng vàng."

      Long Tiêu đứng lên về phía Nhất Thuần, dừng lại "Ta trả."

      "Tốt....tốt!" Tú bà đầu tiên là sửng sốt, ngờ có người trả . Dĩ nhiên chỉ mình bà ta sững sờ, tất cả mọi người ở đó lúc này đều ngây người.

      theo thói quen ôm lấy eo của nàng lên lầu.

      Phía dưới có đôi tay nắm chặt giận dữ, tình nguyện chỉ cần mình có thể ôm lấy của nàng, cần quan tâm tới có bị nàng giết chết hay . Nhưng lập tức giật mình, ngờ có thể nhất thời hồ đồ nghĩ ra chuyện như vậy. Bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, gương mặt tuấn tú của càng trở nên đáng sợ bội phần.

      Chương 43 : Định lực kinh người

      Bên trong gian phòng trang nhã, màn lụa mỏng theo gió lay động, tự do phấp phới.

      Long Tiêu nâng tay mơn trớn khuôn mặt của nàng, gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhất Thuần cầm bàn tay to của , nhàng để xuống, giọng cung kính "Người muốn nghe ca khúc gì?"

      Đôi mắt nóng bỏng của nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh như băng của nàng.

      Nhất Thuần xinh đẹp hướng về phía cười cười, nhàng tới góc tường ưu nhã gở xuống thanh trường kiếm, từ từ hướng tới .

      "Ngươi!" Long Tiêu căn bản nghĩ tới nàng có thể đối với mình như vậy, trái tim lần đầu tiên bị tổn thương sâu sắc đến thế. hề phản kháng hay giãy giụa, chỉ lặng lẽ chờ đợi nỗi đau do nàng mang đến, nỗi đau đó là từ thể xác tới tinh thần.

      Nhất Thuần nhát kiếm đâm thẳng tới vai trái của , máu đỏ tươi theo lưỡi kiếm chảy xuống, thấm ướt bên vai. nàng mắt hạnh trợn tròn, đột nhiên ôm đầu té xuống đất, kiếm leng keng tiếng rơi mặt đất.

      Đột nhiên trong nơi xa xăm vọng tới tiếng ra lệnh "Giết !"

      Nhất Thuần cố gắng giữ chút ý thức còn sót lại ngăn cản Long Tiêu, cảm giác đầu đau nhức khó chịu như sắp nổ tung.

      "A!" Nàng hét to tiếng, hướng góc tường lao tới cơ hồ muốn đập vào.

      Long Tiêu dường như hiểu ra được cái gì, phóng nhanh tới ngăn lại nàng, ngờ nàng đụng vào vết thương vai, máu chảy ra càng lúc càng nhiều. chú ý vết thương người, đau lòng nhìn người trong ngực, lần đầu tiên có cảm giác bất lực biết làm sao.

      " cần, mau, mau, mau! A~~!" Nàng ngẩng đầu chống lại ánh mắt của , đôi tay gắt gao nắm chặt , ngoài miệng lại đau khổ khẩn cầu.

      "!" Long Tiêu khẽ thở dài, thanh kiên định giống như lời thề.

      Như có ai đó điều khiển tay Nhất Thuần nhặt thanh kiếm dưới đất lên. Rồi nàng thấy bản thân mình cầm kiếm lần nữa chỉa vào Long Tiêu. Nơi xa xăm nào đó, thanh ra lệnh càng ngày càng dồn dập. Nàng hét to tiếng đẩy ra "Cầu xin ngươi, mau !"

      bội phục định lực của nàng, càng cảm kích tình cảm nàng dành cho ! Chậm chạp chịu rời , quan tâm tới chuyện nàng dùng kiếm chỉ vào .

      Đột nhiên cửa bị hung hăng đá văng ra, rơi mặt đất. Người tới chính là Lưu Lâm, thấy bên trong căn phòng cảnh tượng khủng khiếp, sợ ra lời.

      Nô phi xinh đẹp cầm kiếm chỉa vào bệ hạ, bệ hạ lại hề muốn né tránh. Hai người giằng co. Lưu Lâm tiến lên nặng nề tung ra chưởng. Nhất Thuần hài lòng nhắm mắt lại, ngã vào trong ngực Long Tiêu.

      Nằm long sàn là bóng dáng nhắn bất động chút sinh khí, nhưng lại toả ra nét đẹp đầy mộng ảo, tựa như nàng có thể tan biến bất cứ lúc nào.

      "Tỉnh chưa?" Long Tiêu lo lắng hỏi tên ngự y quỳ mặt đất, sớm quên chuyện người mình vết thương còn chảy máu.

      "Bệ hạ, nương nương trúng loại kịch độc mà chỉ có người dùng độc mới có thể giải." Ngự y quỳ mặt đất cẩn thận trả lời.

      "Cái gì?" Long Tiêu thể tin được quát lên.

      "Thái hậu giá lâm!" Giọng thái giám hô to.

      Thanh vừa dứt, Thái hậu bước nhanh vào "Hoàng nhi! con bị thương sao?"

      " sao hết!" vết thương thể xác làm sao có thể so với vết thương trong tâm hồn, Long Tiêu lạnh lùng .

      "Người đâu mau trị thương cho bệ hạ!" Thái hậu đầu đầy mồ hôi, nhanh chóng kéo Long Tiêu ngồi xuống ở bên giường rồng.

      Ngự y lúc này mới tiến lên xử lý vết thương cho Long Tiêu. Nhưng ánh mắt nhưng vẫn dừng lại ở người của Nhất Thuần, chưa từng rời khỏi.

      "Vết thương của bệ hạ như thế nào?" Thái hậu nhìn thấy quần áo Long Tiêu cơ hồ đều bị máu nhiễm đỏ, nhưng hoàng đế lại như hề có cảm giác gì, càng làm cho thái hậu đau lòng, cuống quít mà hỏi.

      "Hồi bẩm thái hậu, bệ hạ chỉ là bị thương ảnh hưởng đến xương cốt, đắp vài lần thuốc sao!" Ngự y lần này càng thêm cẩn thận chuyện, nô phi chịu nổi, nay lại thêm vào bệ hạ.

      "Người nào dám to gan hành thích nhất quốc chi quân, làm phản rồi!" Thái hậu chất vấn, tất cả mọi người cùng quỳ mặt đất, run rẩy dám đáp lời.

      Thái hậu lúc này mới phát ra người nằm giường, vô cùng kinh ngạc, bất giác sợ hãi, bà từ trước đến giờ tự cho mình ngồi ngồi ở cao. Chưa từng thấy bất cư ai như xa lạ này, dung nhan thanh lệ thoát tục. Mặc dù trang điểm son phấn, vẫn làm rung động lòng người, quần áo sơ xài giấu nổi khí chất cao quý, tựa như viên trân châu bị bụi phủ mờ, chỉ cần xoá lớp bụi đó phát ra ánh sáng vô cùng tinh khiết, đẹp đẽ.

      Chương 44 : Chân thành tỏ tình

      "Hoàng nhi đây là...?" Thái hậu đối với chuyện của Nhất Thuần sớm biết, hôm nay vừa thấy quả nhiên là bất phàm, tự ngẫm thể để nàng ta trở thành người quá đặc biệt với hoàng đế được.

      "Hồi mẫu hậu, nàng chính là nô phi của trẫm!" Long Tiêu thâm tình , hai mắt nhìn say đắm người hôn mê bất tỉnh giường. Giống như tuyên bố nàng thuộc về .

      "Như vậy hoàng nhi có thể cho bổn cung biết xảy ra chuyện gì hay ?" trực giác của Thái hậu cho biết, vết thương của hoàng đế cùng với người long sàng kia nhất định có liên quan.

      "Mẫu hậu, nhi thần có chút mệt mỏi, chờ điều tra tất cả mọi chuyện ràng, nhi thần nhất định cho mẫu hậu câu trả lời thỏa đáng." Long Tiêu ý tứ hạ lệnh đuổi khách, muốn người khác làm phiền và Nhất Thuần khó khăn lắm mới được ở chung chỗ. Giờ phút này trong mắt của chỉ có thể chứa đựng người, cho dù là mẫu hậu cũng được.

      "Được rồi." Thái hậu muốn lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ rời .

      "Cung tiễn Thái hậu!" thị nữ quỳ xuống đất hành lễ.

      "Các ngươi phải cẩn thận hầu hạ, có bất kỳ sơ suất nào coi chừng cái đầu của mình!" Thái hậu tại cửa dừng lại, xoay người bọn thị nữ quỳ dưới đất .

      "Nô tài dám!" Trăm miệng lời .

      Thái hậu tiêu sái bước cùng đám tuỳ tùng.

      Long Tiêu cho thị nữ lui ra, lẳng lặng ngồi ở đầu giường, thậm chí dám nhắm mắt lấy giây, chỉ chăm chú nhìn nữ nhân như hoa như ngọc trước mắt.

      " cần ngủ nữa có được ? Mặc dù ta biết nàng rất mệt, nhưng là ta ích kỷ chỉ muốn nàng tỉnh lại, nàng còn chưa cho ta biết bài hát đó có nghĩa là gì? Ta rất muốn biết!" Long Tiêu lặng lẽ với người bên gối, mặc dù biết nàng nghe được, nhưng kiềm lòng tâm của mình.

      Phù dung trướng ấm độ đêm xuân,

      Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi,

      Quân vương từ đó tảo triều. (1)

      ((1) Đây là 3 câu thơ trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, bản dịch sau là của Ngô Linh Ngọc

      Dịch:

      Màn phù dung ấm, dập dồn đêm xuân.

      Đêm xuân ngắn ngủi có ngần,

      Buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu.)

      Long Tiêu nắm lấy bàn tay của Nhất Thuần, hôn lòng bàn tay của nàng, trong mắt đầy ngập thương cùng đau lòng. Bao bọc lấy nàng bằng nhu tình của , Long tiêu cứ tiếp túc như vậy, màn chuyện triều chính mặc dù qua giờ thiết triều hơn canh giờ.

      Nếu là trước kia, liếc mắt khinh thường chuyện nam nhi luỵ tình vì nữ nhi, nhưng giờ đây trải qua mới biết vương vị và danh lợi còn quan trọng nữa, dã tâm của bị nàng xoá sạch.

      Cảm thấy tay của Nhất Thuần bỗng nhúc nhích,Long Tiêu vui mừng la to: "Mau truyền ngự y!"

      Lão ngự y bắt mạch chốc lát, lại chậm chạp dám kết luận. Long Tiêu nhấp nhổm yên như kiến bò chảo nóng.

      "Hồi bệ hạ, bệnh tình của nương nương tạm thời có thể khống chế được, tuy nhiên thể duy trì nổi thời gian dài." Lão ngự y thở dài, từ từ . Cũng nhờ có tối qua đột nhiên bị quốc sư gọi lại, còn tặng cho lão viên đan dược đem cho nương nương ăn vào, nếu biết cái đầu lão bây giờ có còn nằm yên cổ lão hay .

      "Nàng bao giờ có thể tỉnh lại?" Long Tiêu biết bệnh của Nhất Thuần cũng hề , cho nên lần này có trách cứ ngự y.

      "Nương nương tỉnh rồi !" Đối với câu hỏi này của bệ hạ, lão ngự y đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó mới chầm rì rì .

      "Cái gì?" Long Tiêu muốn tin vào tai mình, nhưng lão ngự y như vậy, khẳng định là nàng muốn mở mắt ra. nhắm mắt lại nặng nề : " xuống !"

      "Dạ!" Lão ngự y hận được lập tức bay ra ngoài, đối với hỉ nộ vô thường của bệ hạ , lão có rất nhiều kinh nghiệm. Chỉ là mới vừa rồi bệ hạ lại có xử phạt lão, tảng đá trong lòng cũng biến mất, lão tự chủ giơ tay áo rộng lau lau cái trán toát ra đầy mồ hôi lạnh.

      Long Tiêu lên phía trước nhàng đỡ nàng dậy hỏi: "Tại sao muốn mở mắt?"

      Biết bị nhìn thấu rồi, Nhất Thuần hận thể đem lão ngự y kia chặt làm trăm mảnh, miễn cưỡng mở ra hai mắt.

      " cho ta biết có chỗ nào thoải mái ?" Long Tiêu từ phía sau ôm trọn lấy nàng, dịu dàng mà hỏi.

      Nghe những lời quan tâm thâm tình của , Nhất Thuần vui buồn lẫn lộn, cắn môi : " có, buông ta ra !"

      Long Tiêu càng ôm nàng chặt hơn, như muốn đem nàng hoà làm vào trong cơ thể, hóa thành phần của , giọng tràn đầy nóng nảy cùng bất an: "Tại sao lại muốn ta buông ra! Sau này ta để nàng rời xa ta nửa bước, nàng là của ta, ai cũng đừng hòng cướp nàng từ trong tay ta, Thuần Nhi, đồng ý với ta, đừng trốn tránh ta nữa...bây giờ ta mới biết mình khao khát có được nàng như thế nào, khao khát đến mức... ngay cả tâm cũng đau rồi, Thuần nhi, nàng tàn nhẫn... là tàn nhẫn! Thuần nhi" mấy chữ cuối cùng tựa như Long Tiêu tự lẩm nhẩm với bản thân.

      Môi của tìm được môi nàng, tựa như trong sa mạc tìm thấy đại lục, đói khát và tuyệt vọng, dùng toàn bộ sức lực mà lao tới. cố ý mút chặt cánh môi của nàng đến đau đớn, giống như trừng phạt nàng thuận theo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :