1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Xuyên qua làm tình nhân của hoàng đế - Lạc Nhật Bầu Bạn(138c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 19 : Bại lộ nhược điểm

      Đến gần Xuân Hương Các, thanh dâm đãng từ bên trong truyền ra khiến cho Nhất Thuần ngừng bước, nàng muốn bước về phía trước thêm bước nào nữa.

      "Nương nương xin mời!" - Công công nhất quyết tha ,tiếp tục truyền lệnh .

      Khó khăn bước thêm mấy bước, thanh kia càng ngày càng gần, trong các nhiệt độ rất cao, hơi nước chiếm toàn bộ gian . Ngay giữa phòng, đôi uyên ương nghịch nghịch nước trong bồn tắm,rất náo nhiệt.

      "Đến đây!" - thanh của Long Tiêu vang lên, lạnh lùng nhìn nàng.

      "……………….." – Nhất Thuần lẳng lặng đứng yên chống lại con ngươi lạnh lùng kia, cũng muốn trả lời .

      "Tiểu Phúc Tử, ngươi tới cho nô phi nương nương phải làm sao !" – Long Tiêu ngăn chặn ngọn lửa trong lòng, trần truồng ra khỏi bồn tắm, thị nữ vội vàng hầu hạ đến ghế nằm. mới nằm xuống, đám nữ nhân liền nhanh chóng vây quanh giúp xoa bóp.

      "Dạ, hoàng thượng .” – Tiểu Phúc Tử lĩnh mệnh, xoay người với Nhất Thuần:

      “ Xin Nô phi nương nương theo nô tài.”

      Nhất Thuần gì liền theo Tiểu Phúc Tử ra ngoài, bưng cái bồn sữa tươi lớn đưa vào.

      "A!" – Bên trong này đều được xây từ đá cẩm thạch mà thành, từ xuống dưới, tất cả đều là nước, dưới chân mặc đế giầy. Nàng vốn có thói quen, cẩn thận liền khiến cho bồn sữa tươi trong tay bay ra ngoài.

      Trong các, tất cả giống như đều đồng thời dừng lại, ngay cả hơi nước cũng dám càn rỡ.

      "Đau chết ta!"

      Nàng xoa xoa, thiếu chút nữa là bị dập nát cả mông. Ngẩng đầu nhìn người nằm ghế cùng đám mỹ nữ bên cạnh , người bọn họ ai cũng dính phải sữa tắm. Cái bồn sữa theo quán tính mà xoay tròn, nằm ngay đầu của Long Tiêu. Dòng sữa trắng theo mái tóc từng giọt từng giọt chảy xuống mặt rồi rơi xuống đất. Cả phòng toàn là đám người tóc trắng, giống quỷ nha. Nàng tức cười chịu nổi, nén cười đến nổi bị nội thương, cái này rất khổ cực. Chống lại khuôn mặt tái mét của Long Tiêu, trận cười dữ dội của nàng vang lên:

      “ Ha ha ha ha ha……….”

      “ Thiên……….Nhất ………..Thuần!” – đột nhiên đứng lên, hung hăng đem cái bồn đầu ném xuống đất, trực tiếp hướng về phía nàng tới.

      “Hoàng thượng, ngủ ngon!” – Nhất Thuần nhịn cười, để ý tới thân thể đau đớn, liền nhanh chóng hướng phía ngoài cửa chạy .

      "Ngươi cho rằng ngươi có thể trốn được sao?" - đợi nàng đứng dậy, như cũ đè nàng xuống, dòng sữa trắng kia theo mái tóc giọt xuống mặt nàng.

      "Hừ!" – Nhất Thuần tựa như có việc gì, xoa lỗ mũi chút rồi nhìn .

      “Nhìn ta!”- Đem mặt của nàng đối diện với mặt mình, muốn dùng thần quang giết chết nàng.

      "Phốc! Ha ha ha ha!" – Nhìn bộ dáng của bây giờ, liền quên mất nguy hiểm , trận cười dữ dội lại phát ra, nàng mà nhịn nữa sợ rằng nàng bị nội thương a.

      "Haaaaa...!" – Sau lưng mỹ nữ cũng cười ra tiếng, xem ra nàng ta cũng là nhịn được.

      "Kéo ra ngoài đánh chết!" - Long Tiêu nhíu mày, chỉ câu đầu tiên của đoạt sinh mạng

      "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng ! Nô tì ở cũng dám!" – Mỹ nữ kia sừng sững ngồi đất , khóc nức nở.

      "Tuân lệnh!" - đám công công vây quanh đem mỹ nhân kia kéo

      "A!" - trượng xuống , tiếng thét vang lên khiến cho người ta tan nát cõi lòng, người nghe cũng tự chủ được mà rợn cả tóc gáy.

      "Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?" – Nhất Thuần nghe được tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, chống lại tròng mắt của , khóe miệng cười khổ…Chính thân nàng cũng là khó bảo toàn.

      "Ngươi nhẫn tâm sao?" – Long Tiêu nhìn dáng vẻ của nàng, chính là tình cảm tự nhiên lộ ra, cũng phải là bộ dáng làm bộ làm tịch.

      "Chẳng lẽ ngươi sao? Ngươi là người họ cũng là người nha?" - dòng lệ theo khuôn mặt nàng chảy xuống.

      "Nếu như ngươi thành nghe lời, như vậy ta liền tha cho nàng ta!" - đưa ra điều kiện, hơn nữa khẳng định nàng đáp ứng, đời đế vương thế nhưng dùng uy hiếp để khiến cho nữ nhân nghe lời mình , đúng là mất mặt nha!

      "Ta!" - Nhất Thuần do dự, tiếng kêu thảm thiết bên ngoài dần dần trở nên vô lực, còn do dự nàng ta còn mạng, nàng khẽ cắn răng :

      "Ta đáp ứng ngươi!"

      "Tốt!" - Nhược điểm của nàng chính là quá mềm lòng, bảo đảm về sau nàng ngoan ngoãn nghe lời , nghĩ tới những điều này gương mặt Long Tiêu nở nụ cười:

      “Dừng tay, tha cho nàng ta mạng, cắt chức làm thứ dân, thể vào ở trong cung nữa! “

      Chương 20

      " phải tha sao? Còn phải ở cắt chức?" - Nhất Thuần có cảm giác mình như bị lừa, liền liều mạng hỏi ngược lại.

      "Tội chết có thể miễn, còn những thứ khác ta cũng có đáp ứng!" – Ánh mắt của Long Tiêu như muốn với nàng, nàng có chút lại được voi đòi tiên.

      "Dù sao chết được là tốt!" - Nhất Thuần mệt mỏi lẩm bẩm .

      " tại tới hầu hạ trẫm tắm rửa!" - ôm lấy nàng vào bồn tắm.

      Nàng là lần đầu tiên hầu hạ người khác tắm, lại là nam nhân, suy nghĩ chút liền giúp chà lưng, nếu có thế mà có thể cứu sống sinh mạng cũng đáng.

      "Ngươi mau chà ở những chổ khác!" - Long Tiêu tức giận gầm , nàng cầm cái khăn rồi chà lưng cho cũng mấy chục cái rồi, cổ tay của nàng cũng dần dần biến thành đỏ tím.

      "A!" – Nhất Thuần nghe lời đời nơi khác, rồi lại bắt đầu chiến đấu.

      "Ngươi có hay từng giúp người khác tắm qua?" - Long Tiêu muốn đưa nữ nhân này xé thành hai nửa, bị nàng khiến cho tức chết.

      " , có!"- Nhất Thuần cũng đàng hoàng đáp lại

      tức giận rống câu, nàng giống như là nghe thấy, hoặc tùy tiện trả lời vừa, hai người ngươi lời ta câu , rất ấm áp, thời gian nhàng qua .

      Cuối cùng vẫn là Long Tiêu giúp nàng lau sạch cả người rồi ôm nàng trở về tẩm cung.

      "Cổ đau quá nha!" – Nhất Thuần xoa xoa cái cổ, nhàng ngồi dậy, chuyển động vài cái.

      "Nương nương ngài tỉnh á! Nước cũng chuẩn bị xong, xin nương nương tắm rửa!” – Dung nhi tới bên cạnh nàng .

      "A, phiền toái!" – Nhất Thuần theo thói quen liền . Bỗng nhiên tỉnh táo, nàng nhìn lại gian phòng quen thuộc, theo bản năng nhìn xuống dưới, nàng giờ mảnh vải che thân, khuôn mặt cũng đỏ lên đến mang tai rồi.

      "Nô tỷ dám!" – Dung nhi nghe vậy nàng khách khí như vậy, trong lòng có chút biết ơn, lời dung nhi là phát ra từ nội tâm cảm động

      "Quần áo của ta đâu?" - Nhất Thuần cũng muốn cùng các nàng khách khí nữa, vội vã tìm y phục mặc vào.

      "Hồi nương nương quần áo hôm qua người mặc tắm rồi, đầy là mới sai người đưa đến.” – Đôi tay xinh đẹp nâng bộ y phục bằng lụa lên phía trước.

      "Kia trước tiên tắm chút!” – Nàng bây giờ cũng muốn quản chuyện khác nữa.

      Lúc trước thân thể nàng như cây cột, có việc gì làm liền tắm nắng giết thời gian. tới cái thời nàng, chuyện hay làm nhiều nhất chính là “tắm” . Buổi sáng lần thứ nhất, buổi tối lần thứ nhất, buổi trưa cũng có bữa nào bỏ qua. MỖi ngày trang điểm rồi ngồi đợi người truyền thị tẩm như vậy, cùng kĩ nữ có gì khác nhau? Chẳng lẽ nàng phải chịu độc suốt quảng đời cuối cùng sao?

      "Nương nương ngài tại sao lại ngồi đất rồi, coi chừng bị lạnh!" - Tối hôm qua mới vừa xuống mưa to, bên ngoài tuy lạnh, nhưng là dưới đất vẫn là rất ẩm ướt. Quan hệ của nàng cùng MỘng Phàm tốt hơn nhiều, nàng ta to gan vậ cũng là do quan tâm nàng.

      " sao!" - Ánh mắt của nàng muốn mở ra , miễn cưỡng .

      "Nương nương?" - Mộng phàm tăng thêm giọng , buông tha giảng đạo.

      "Đừng nhiều nữa !" – Nhất Thuần ngần ngại , giọng điệu tuy là trách cứ, nhưng cũng mang theo vài phần sủng ái.

      "Nương nương ở Ngự Hoa Viên tại, hoa sen mở ra rất nhiều, chúng ta xem chút !"- Mộng phàm để ý nàng trách cứ, liền tiến lên khóa cánh tay của nàng.

      "Hoa sen có cái gì hay? Thích ngươi chính mình tự !" – Nhất Thuần tiếp tục ngồi mắt đất.

      "Nương nương ngài hãy theo nô tỳ lần thứ nhất , có chủ tử người, nô tỳ nào dám nha! “ – Thanh Mộng Phàm phát ra, có chút mềm yếu, là nàng chống lại nổi.

      "Được rồi được rồi! Ta là được rồi chứ gì ? Thu hồi thanh mật ngọt của ngươi !” – Nhất Thuần miễn cưỡng đứng dậy, mắt bị ánh mặt trời chiếu vào khiến cho nàng cho chút đau nhói, liền vịn vào người Mộng Phàm.

      "Nương nương người sao chứ? “ – MỘng Phàm lo lắng hỏi

      " có sao, ngồi lâu như vậy, có gì lớn!" – Nhất Thuần an ủi, sau đó liền đứng vũng phủi bụi bậm quần áo.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 21 : Ngắm sen

      Vừa ra khỏi cửa, Nhất Thuần liền hối hận, nàng được nửa đường, bây giờ muốn bỏ cuộc cũng là hơi muộn chút. Nhìn ao sen xa xa, bông hoa sen lộ ra , nhè lay động trong gió. Phía xa kia, đám nữ nhân nhàn nhạ, trang nhã mà ngắm sen.

      "Trong cung này trừ hoàng thượng còn có nam nhân khác sao?" – Nhìn xa, thấy bóng dáng cao lớn ở trong đình, bên cạnh là đám mỹ nhân đùa giỡn với nhau.

      "A, nương nương đó là Thừa tướng đại nhân Lý Hưu Văn, tài hoa hơn người , cho tới nay chưa cưới vợ. Năm trước, thái hậu đem Minh Trà công chúa gả cho thừa tướng đại nhân, nhưng nghe tiểu công chúa náo loạn, thiếu chút nữa thắt cổ tự tử, cho nên liền huỷ bỏ. Cho nên Lý đại nhân cho đến nay vẫn chưa cưới vợ.”

      Mộng Phàm vừa , khuôn mặt cũng nổi lên tầng đỏ ửng.

      Nhất Thuần nhìn bộ dáng tư xuân của Mộng Phàm, nhịn được liền bật cười:

      “ Ha ha ha!”

      "Nương nương ngừơi cười cái gì?"

      Mộng Phàm thấy nàng cười khuôn mặt càng trở nên đỏ hơn.

      "Ta nha đầu ngươi tư xuân á! Đem chuyện nhà người ta đều tra như thế, như thế nào , muốn làm thiếp? “

      Nhất Thuần gọn gàng, dứt khoát đánh thẳng vào lòng Mộng Phàm.

      "Nương nương, ngươi quá mức, hừ! Trong cung này ai cũng đều biết nha!" Mộng phàm tức giận thẳng dậm chân , xoay người chạy xa.

      "Ha ha ha!"

      Nhất Thuần cười đến mức muốn gãy cả lưng rồi, vất vả mới ngưng cười được.

      “ Đừng nha, mau trở lại đây!”

      "Hừ, nương nương phải xin lỗi!" - Mộng phàm nghe được tiếng la, dừng bước, bộ dạng như đại tiều thư

      "OK! Ta xin lỗi!" – Nhất Thuần cố nín cười, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.

      “ Cái này còn được ! “ – Mộng Phàm ngẩng cao đầu lên. Đối với Nhất Thuần hồ ngôn loạn ngữ, luyện mãi cũng thành thói quen rồi.

      " thôi, đến đình kia nghỉ ngơi chút! “

      Chỉ có góc khuất nhất trong đình trống trơn có người nào. Nhất Thuần đ đến đó, nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt của mấy nữ nhân kia, lại càng muốn cùng các nàng xảy ra tranh chấp. Nàng có thể cảm thấy sau lưng có người xấu mình, bất quá Nhất Thuần tựa như nghe thấy, chạy thẳng tới đình.

      "Nương nương so với họ tốt hơn nhiều!”- Mộng Phàm bất bình thay nàng, lại càng hiểu sao Nhất Thuần lại sợ họ như vậy. ràng hoàng thượng rất sủng ái chủ tử của mình, người còn sợ gì đây?

      cần như vậy, cuộc sống ở nơi này xa hoa này giống như bị nhốt trong cái lồng lớn, thể tự do sống quảng đời còn lại , là thương tâm nha! Ai! “

      Nhất Thuần chỉ có thở dài, biết đến lúc nào nàng mới có thể rời khỏi đây, xem chút những chỗ khác.

      "Nương nương?" - Mộng phàm sợ nhất khuôn mặt lúng túng, bộ dáng thương tâm của nàng.

      " có sao!" - Cho nàng cái mỉm cười.

      "Nương nương mau tới đây !" - Mộng phàm chạy đến trước mặt Nhất Thuần, thúc giục.

      "Đừng kêu rồi, lỗ tai ta cũng muốn thủng rồi !"

      vào đình, làn gió lướt qua, xen lẫn mùi hương mát mẻ của hoa sen phấn làm cho tâm tình người ta thanh thản hơn nhiều.

      “ Nương nương, nơi này có đàn, người đánh khúc được ?” – Mộng Phàm kéo tay áo Nhất Thuần năn nỉ như đứa trẻ.

      "Đây là của người nào bỏ lại , chúng ta nên đụng đến, nếu chủ nhân của nó biết tức giận.”

      Cái đàn này sao lại xuất ở chỗ này, tốt nhất là nên đụng vào, nàng muốn gặp phiền toái.

      "Nương nương?" - Mộng phàm buông tha tiếp tục quấy rối ý chí của nàng.

      “ Đến đây , theo ta ngồi xuống nghe chút thanh khi sen nở.” – Lôi kéo Mộng Phàm đến ngồi xuống, nàng đem chiếc giày dưới chân cởi ra, đôi chân nhàng quấy động yên tĩnh của mặt hồ.

      "Nương nương, người mau đeo hài vào !” – Nhìn động tác lớn mật kia của Nhất Thuần, sắc mặt Mộng Phàm biến đổi, trở nên khẩn trương và nóng nảy hơn. ngừng nhìn xung quanh đình.

      "Thế nào? tại nên nghĩ đến cái lễ nghi phiền phúc kia, huống chi chúng ta ngồi ở góc, có người phát .”

      Nàng kéo tay Mộng Phàm, vuốt bàn tay nhắn rồi .

      Bàn chân của như nhâ cổ đại cũng chỉ được để cho trượng phu nhìn, đạo lí này Nhất Thuần biết. Chỉ là nhìn thấy chỗ này vắng vẻ, ít người tới, huống chi nàng căn bản sợ bị nam nhân nhìn thấy.

      "Này!" – Sắc mặt Mộng Phàm thoáng khá hơn chút. Nhưng theo chủ tử lớn mật như vậy, nàng vẫn là phải luôn lo lắng, đề phòng sống qua ngày a.

      Chương 22 : Thừa Tướng giải thích

      "Nhắm mắt lại, chuyên tâm chút!" – Nhất Thuần nhắm mắt lại, đối với Mộng Phàm bên cạnh . Chú ý lắng nghe tiếng chim hót và mùi hương thơm nhàn nhạt.

      "Nương nương, người Lý đại nhân có thể hay thích vị công chúa kia ? “

      Có thể là tâm tình thiếu nữ thể yên tĩnh mà ngồi chỗ, lúc sau MỘng Phàm lên tiếng phá vở yên tĩnh.

      "Chẳng lẽ nơi này còn nam nhân khác sao? Tại sao phải thích cái tên thừa tướng kia ?"

      Nhất Thuần suy nghĩ chút, lắc đầu cái. Nàng thầm nghĩ, Mộng Phàm động tâm rồi.

      “ Trong triều có người nào so được với Thừa tướng đại nhân đâu?” – Mộng Phàm vừa , trong lòng cũng cười.

      "Thừa tướng ……….. đời vì hoàng thượng, vì nước ra sức,cuối cùng cũng chỉ là nô bộc . Vừa muốn làm cho ánh mắt hoàng thượng chú ý, vừa muốn làm cho bá tánh thiên hạ đều vui vẻ, ấm no. chừng, đến khi còn giá trị liền bị vua vứt bỏ như giày cũ. Lại phải muôn ngàn cẩn thận, chỉ cái sơ sẩy cũng có thể khiến mình trở thành vật tế hy sinh. Ai! “

      Nhất Thuần tự chủ được liền ra suy nghĩ của mình. Lại biết rằng Long Tiêu cùng đám người kia khi nghe được lời của nàng, liền trở nên bất động đứng ở ngoài đình.

      Lý Hưu Văn nghe được lời của Nhất Thuần, trong lòng cả kinh. Chính mình cón thề nhìn thấu quyền lợi cùng chức vị, nàng lại có thể khái quát chỉ bằng mấy câu ngắn ngủn. Thanh của nàng cũng nhàng, tự nhiên, bình thản theo làn gió lướt qua mặt hồ.

      "Nô phi!"

      Long Tiêu thể bội phục nữ nhân này, năng lực phân tích của nàng thể . Đối mặt với quần thần sau lưng, những lời nàng khiến cho cũng mất mặt. Vì vậy liền tức giận .

      "A!" – Mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên vang lên câu khiến cho nàng cả kinh, Đôi giày cũng vì thế mà rớt xuống hồ.

      "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, xin bệ hạ tha mạng!"

      Mộng phàm phục hồi tinh thần lại, thẳng tắp quỳ mặt đất cầu xin tha thứ.

      tại có giày, chân đứng dậy, xem nét mặt xanh mét của Long Tiêu, nàng liền biết có chuyện xảy ra. Nhưng là bây giờ trốn cũng bị ngăn lại, ba mặt đều là hồ , hít hơi, liền chậm rãi hướng phía bên cạnh dời .

      "Ai cho ngươi tới nơi này?"

      Long Tiêu nhìn nàng bộ dáng muốn bỏ chạy của nàng, lại coi như thấy , liền nổi giận.

      "Ngươi lại cho ta đến đây nha?”

      Nhất Thuần khách khí hỏi ngược lại. Chính mình cũng có làn chuyện gì sai nha!

      "Nương nương!" – Toàn thân Mộng Phàm run rẩy ngừng, chủ tử của nàng quả biết trời cao đất rộng, là nàng lúc trước tạo nghiệt sao.

      "Ngươi!" - Long Tiêu tức giận, sải bước đến bên cạnh nàng, nắm chặt cổ tay nàng, thiểu chút nữa bóp nát tay nàng rồi.

      Bên ngoài đình, ngoài Thừa tướng cộng thêm Chấn quốc đại tướng quân, những nhân vật hiển hách của Ân quốc đều đến đông đủ. Lại dám lên tiếng, kinh ngạc nhìn nữ nhân cinh đẹp trước mắt, chỉ nuốt nước bọt. Nhìn nành biết sống chết đáp trả, càng kinh hãi há miệng có thể nhét đủ quả trứng. Chuyện làm cho họ muốn tự sát, đó là, nữ nhân này lại mang giầy, bàn chân của lảo bà hoàng đế bị bọn thấy hết . Cái suy nghĩ này cũng làm cho người ta toát mồ hôi lạnh.

      "Ta thế nào?"

      Miệng nàng vẫn rất cứng rắn, dưới chân chỉ có thể xê dịch ra đằng sau, sớm còn đường lui liền hụt chân:

      “A !”

      Đôi tay Nhất Thuần kéo lấy y phục của Long Tiêu. Hành động của hai người có chút mập mờ.

      Nếu như Nhất Thuần nắm lấy y phục mà lựa chọn ôm , có thể vui mừng.

      Nhưng nàng lại cố tình, giống như chọn y phục cũng chọn . Hai mươi mấy năm qua, chưa từng có ai vô lễ với như vậy, lại càng bị nữ nhân kéo y phục khiến cho chật vật như thế này.

      Quả đấm của là siết chặt lại mở ra lại rất nhanh, qua lại mấy hiệp. Nhưng lại đành lòng ném nàng vào trong hồ, tay từ từ giơ lên.

      Nhất Thuần nhìn thấy giơ tay lên, liền cho là muốn tát mình, chỉ nhanh chóng bỏ y phục ra mà còn tự động nhảy vào trong hồ.

      “ Bùm ! “ – Vô số những bọt nước bắn lên.

      Phát ra động tác của nàng quá muộn, Long Tiêu nhìn trong tay trống kh6ng, trong đầu liền trống rỗng. Hắm chưa bao giờ khẩn trương như vậy.

      "Ha ha! Các người tiếp tục, ta cũng quấy rầy. Bye bye! “

      lúc sau, Nhất Thuần nổi lên mặt nước, nhìn nàng tựa như mỹ nhân ngư , thân thể giãy dụa, tự nhiên ở trong hồ bơi, thả lỏng nụ cười khiến cho chúng sinh bị mê đảo.

      Chương 23

      “ Mau lên cho trẫm” - Long Tiêu cắn chặt răng, gân xanh trán lên, những người liên quan đều sợ hãi, hô hếp đều dừng lại. Bộ dạng người trong hồ dừơng như nghe thấy lời , lúc nổi lên mặt nước, lúc chằng thấy đâu, cực kỳ cao hứng mà chơi đùa.

      "Lão nạp tham kiến hoàng thượng!” – Quốc sư đến đình hành lễ. nghe được lời đáp lại, ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên, hoàng thượng cứ nhìn chằm chằm vào trong hồ. hiểu ra sao, quốc sư lại hành lễ lần thứ hai

      “ Lão nạp tham kiến hoàng thượng.”

      "Miễn lễ!" - Long Tiêu miễn cưỡng quay đầu lại .

      "Quốc sư!" - Ba vị kia cũng hành lễ với quốc sư.

      “ Ừ !” – Quốc sư như cũ hướng tới bọn họ đáp lễ.

      Xa xa, vật gì đem ánh sáng chiếu phản xạ khiến cho mắt hơi đau.

      Bọn họ nhìn về phía ven bờ hồ cách đó xa, Nhất Thuần thở mạnh. Toàn thân nàng ướt sủng , dòng nước kia cũng theo người nàng mà từ từ chảy xuống mặt đất. Y phục thân thể nàng dính chặt, da thịt nàng như lộ ra hoàn toàn, đường cong xinh đẹp trong nháy mắt ra trước mắt.

      Long Tiêu ở cũng cách nào an tĩnh đứng ở bên trong đình giả bộ như có việc gì. thi triển khinh công bay đến bên cạnh nàng, bỏ lại những ánh mắt kinh ngạc của thần tử phía sau, đem nàng ôm vào ngực rồi chạy thẳng tới hướng Thanh Hà Điện.

      Cơn gió thổi qua từng cơn lạnh lẽo khiến cho nàng rùng mình. Phút chốc thân thể kia ôm chặt lấy , nàng vốn định giãy giụa thế nhưng lại cảm thất ấm áp vô cùng, lại càng dính chặt thân thể kia. Cái động tác nho của nàng khiến cho sắc mặt u của trở nên ôn nhu hơn nhiều.

      Trong ngày có thể gặp nhiều chuyện thể tưởng tượng nổi, toàn b phải tiêu hoá , các vị thần tử kia cũng muốn nhắc tới, tht vất vả mới buông xuống được. Trong nháy mắt lại muốn nhắc tới, chỉ trong mt buổi chiều biết bao nhiêu tế bào bị giết hại.Nhìn bóng lưng kia xa, trong lòng họ thở phào cái. Trong lòng có dấu chấm hỏi to , chẳng lẽ hoàng thượng đổi tính rồi sao?

      "A di đà Phật! Quả là cứu tinh của vạn dân a!” – Quốc sư kìm hãm được mà .

      “ Quốc sư là có ý gì? “ - Hữu Thừa Tướng Tống Thuỵ hiểu hỏi, chẳng lẽ này có thể cứu nhân độ thế .

      "Thiên Cơ! thể ! thể !" - Quốc sư xoay người đối mặt với hồ hoa sen cười cười.

      Lúc này Mộng Phàm vẫn còn quỳ mặt đất. Dường như ai để ý đến tồn tại của nàng, quỳ lâu rồi, hai chân nàng tê dại. Trong lòng Mộng Phàm kêu khổ, nàng hối hận nha, sớm biết như vậy , có bị đánh chết nàng cũng ngắm sen.

      "Ngươi là thị nữ nương nương?" -Tướng quân rốt cuộc phát đất người, chỉ có mở miệng hỏi, trong lòng quá nhiều tò mò.

      "Hồi tướng quân, nô tỳ là thị nữ của nô phi nương nương." - Mộng phàm biết nên cao hứng hay là nên khóc, rốt cuộc bị phát rồi, nhưng là sao lại muốn nàng đối mặt với nhiều đại công thần như vậy.

      "Nô phi nương nương phải người bổn quốc sao?" - Tướng quân bên ngoài đánh nam dẹp bắc nhiều năm, mới vừa rồi nghe được tinh khiết cái kia câu “ Bye bye” liền biết phải là ngôn ngữ của Ân quc, nhưng nàng ta sao lại biết loại ngôn ngữ này.

      "Hồi tướng quân, nô tỳ ràng lắm!" -Mộng phàm cung kính ở quỳ mặt đất đáp lời.

      " Chủ tử ngươi là người ở đâu, ngươi cũng biết sao?" – Tướng quân nghe được lời nàng liền giận dữ.

      "Tướng quân!"

      Lý Hưu Văn ý bảo tướng quân, chậm rãi xoay người đối với đất thị nữ :

      "Ngươi trước đứng lên !"

      "Tạ Thừa tướng đại nhân!" – Trong lòng Mộng phàm vui vẻ rất muốn cười tươi, nhưng là lại dám biểu ra ngoài.

      "Nương nương là tú nữ mới đến sao?" - Lý Hưu văn tiếp tục hỏi.

      "Thưa Thừa tướng đại nhân, phải!"

      Người cổ đại là phiền, hỏi câu cũng chỉ có thể đáp câu, trả lời nhiều hoặc trả lời đều có thể mất tính mạng. Nhưng Mộng Phàm mới đn cung lâu liền gặp phải chủ tử như vậ, tại vương tử mà nàng ngưỡng mộ từ lâu nay đứng trước mặt nàng, nàng muốn nhân cơ hội thể tốt. Sớm đem những gì mà mẹ dạy vứt sang bên:

      “ Hoàng thượng rất sủng ái nương, nhưng là nương nương- người vui, thường ngơ ngẩn mình. Nương nương của nô tỳ tài hoa hơn người, mở miệng là văn chương, còn có thể nghe nhiều bài hát mà chưa từng nghe qua, giống như là trời dưới đất nương nương đều biết ! “

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 24 : khí trong cung

      "Có thể được đến Hoàng thượng sủng ái phải là mơ ước của các vị phi tử sao? “ – Lý Hưu Văn hiểu, còn tài hoa của nàng hơn người hẳn là kiến thức.

      "Nương nương , trong cung khí tràn đầy mùi vị son phấn, chỉ có khí bên ngoài mới thích hợp để sinh tồn được.” – Mong Phàm đem nguyên văn lời của Nhất Thuần sót chữ a, nhưng xem ra những vị đại nhân này hiểu ‘ khí’ là vật gì sao?

      " khí?" -Quả nhiên, mấy người bọn họ đồng thời hỏi.

      "Chính là thứ mà chúng ta thường hít vào trong bụng” – Mộng Phàm vẫn quên làm thêm động tác hít thở.

      “ Đại danh của nương nương là ‘ Thiên Nhất Thuần’ ?” – Lý Hưu Văn tò mò như với bảo vật, sớm đem mấy kiêng kị kia vứt ra sau.

      "Đúng nha!" - Mộng phàm gật đầu cái.

      Nghe mộng phàm khẳng định, các vị đại thần trao đổi hạ ánh mắt.

      "Vậy ngươi cho là nương nương tại sao lại vui? “ – Hữu thừa tướng Tống Thuỵ bước lên hỏi.

      "Nương nương ở chỗ này người thân bằng hữu cũng có, các cung nương nương cũng là. . ."

      Mộng phàm vừa cũng dám quá ràng, liền nhảy qua đoạn này:

      “ Nghe Linh phi nương nương xuất thủ với chủ tử của nô tỳ ?” – Mộng Phàm vừa vừa cúi đầu.

      "Chỉ là bởi vì cái này sao?" -Lý Hưu văn buông tha hỏi tới.

      "Nương nương điều kiện cuộc sống ở đây quá kém “ – Mộng Phàm ra câu này khiến cho người nghe như muốn rớt luôn con mắt, có nhiều cái ở cổ đại vẫn chưa có.

      "Nương nương giường ở đây có tính đàn hồi, gối kê đầu cũng đủ mềm, thức ăn cũng chỉ là mấy món kia, y phục rất thôi lôi!” – Nàng xong liền ngẩng đầu nhìn mấy vị đại công thần chút. Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của họ, phản ứng của họ cũng khác so với nàng khi nghe được lời này.

      " thể nào?" - Khuôn mặt tuấn tú của Tướng quân rốt cục cũng có phản ứng .

      "Nương nương ở chỗ nào?” – Tống thuỵ thầm nghĩ, có lẽ nàng là đại tiểu thư qua được cưng chiều hoặc là chỗ ở của nàng tốt?

      "Thưa Thừa tướng đại nhân, nương nương ngủ lại Thanh Hà Uyển, từ lúc nô tỳ theo nương nương tới nay, nương nương vẫn là luôn được triệu thị tẩm”- Mộng Phàm giọng mà , ý tứ rất ràng là cho bọn biết Nhất Thuần thích long sàng kia.

      Ba vị đại nhân kia có thể biết nàng là có ý gì, lúc này Nhược Vân hốt hoảng chạy tới:

      "Nô tỳ Nhược Vân tham kiến các vị đại nhân!" - Nhược Vân ngã quỵ rồi hành lễ.

      "Vội vàng hấp tấp còn ra thể thống gì, chuyện gì?"- Tướng quân kéo gương mặt xuống tuấn tú hỏi.

      "Nô tài dám, hoàng thượng phân phó chăm sóc tốt nương nương, nô tỳ là tới gọi Tầm Mộng Phàm trở về."

      Nàng quỳ mặt đất trả lời, dám chậm trễ chút nào.

      "Đứng lên , tên của các ngươi là ai ban cho?" - Lý Hưu Văn Văn nhàn nhã hỏi.

      "Thưa Thừa tướng đại nhân, là nô phi nương nương ban tặng." - Nhược Vân đứng dậy đáp lời, trong mắt che giấu được tia nóng nảy.

      "Tốt, !" - Lý Hưu văn phất tay cái, bày tỏ muốn cho họ .

      Hai người thị nữ thối lui khỏi bên ngoài đình, chạy nhanh về Thanh Hà Uyển.

      Ba vị đại nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhưng biết bây giờ là có chuyện gì diễn ra.

      Chương 25 : Trừng phạt

      Bất quá, tình cảm mà hoàng thượng đối với vị Nô phi này tầm thường. Nếu đúng như lời quốc sư đây là điều may mắn đối với Ân Quốc, còn nếu nàng là có mục đích khác ,như vậy hậu quả thề tưởng tượng nổi.

      Thanh Hà uyển

      "Làm phiền ngươi, mau thả ta xuống !" – Đến khi vào phòng, Long Tiêu vẫn muốn buông tay. Nhất Thuần liền nhàng , đánh vỡ yên tĩnh lúc này. tại nên cứng đầu nếu người chịu khổ là nàng.

      “Ngươi lại lần nữa!” – Nghe được giọng khách khí của nàng, Long Tiêu càm thấy rất thoải mái, trong ngực truyền đến cỗ đau nhói. Mặc dù chỉ thoáng qua nhưng hiểu tại sao khi nghe nàng vậy, lại cảm thấy đau lòng. Vốn dĩ muốn trừng phạt nàng , bây giờ lại bị nàng nắm mũi dẫn rồi

      “ Làm phiền!”- Như muốn, nàng ngoan ngoãn lại lần nữa. Nhìn thấy nhíu mày nàng lại bổ sung thêm câu: “ Là ngươi để cho ta !” – Sau đó bày ra dáng vẻ vô tội nhìn .

      “ Nàng đây là vờ tha để bắt sao ? ra nàng rất thích trẫm? Lại cố ý bày ra bộ dáng để lấy được lòng trẫm “

      cho là nữ nhân ngoài miệng cần, nhưng ra là trong lòng rất muốn. tựa như tự nhận rằng mình có thể nhìn thấy nội tâm của nàng.

      "Stop! Tự mình đa tình, ai lại mềm buộc chặt với ngươi” – Nghe thấy lời của , nàng còn lời để . Chỉ là tên hoàng thượng này ngu xuẩn, liền thành ngữ cơ bản nhất cũng biết, lại còn dài dòng ,vô dụng như vậy.

      "Lạt mềm buộc chặt ?" - thể bội phục, nàng dùng bốn chữ là có thể đem lời của bao quát lại.

      "Đừng với ta là ngươi biết câu thành ngữ này?” – Nhất Thuần nhìn khinh thường , trong lòng cũng tràn đầy khinh miệt.

      "Ta phải biết sao?" - Long Tiêu dĩ nhiên nhìn thấu vẻ mặt khinh thương của nàng, thấy thú vị liền dò hỏi nàng

      "Ta muốn tắm rồi, ngươi ra ngoài , Ắt xì hơi………!”- Nhất Thuần xoa xoa lỗ mũi, toàn thân nàng ươn ướt khiến cho Nhất Thuần hắt xì cái.

      " có đơn giản như vậy !" – Long Tiêu tiến lên cầm lấy đôi chân lạnh cóng kia, nghĩ đến đôi chân kia bị người khác xem qua, trong lòng liền nổi lên cỗ tức giận, tay từ từ dùng sức.

      "A!"- Nhất Thuần hét lớn, nước mắt cũng tràn ra .

      “ Ta hy vọng có lần sau nữa, như vậy ta đem nó chặt xuống.”- Long Tiêu nhíu mày, đôi mắt sâu thấy đáy. Thấy vầng trán nàng đổ mồ hôi, trong lòng tia hối hận, khuôn mặt kìm nén rời khỏi Thanh Hà Uyển.

      "Con mẹ nó mặt người dạ thú, nổi điên thôi khi nổi điên quả phải là người.” – Nhất Thuần nhìn đôi chân sưng lên gíông như cái bánh bao, hàm răng dùng sức cắn lại để giảm bớt nỗi đau.

      "Nương nương!" -Nhược Vân tiến lên nhìn chủ tử của mình, liền đau lòng mà rơi l.

      "Nhanh gọi người thái y!" – Nhất Thuần nhịn được đau phân phó

      “ Hoàng thượng hạ chỉ cho phép gọi thái y” – Nhược Vân cúi đầu xuống giọng .

      "Con mẹ nó!" – Nhất Thuần để ý đến hình tượng thục nữ liền lớn tiếng mắng to. Nàng thề nhất định phải rời khỏi nơi này, cũng đem tất cả những gì mà ‘ban thưởng’ cho nàng, tất cả liền trả lại cho . Nhìn Nhựơc Vân so với nàng còn thương tâm hơn, trong lòng nàng khỏi cảm động.

      chuẩn bị nước nóng , ta muốn tắm.”

      "Vâng" -Nhược Vân liền vội vàng lau nước mắt rồi gật đầu, xoay người chạy ra ngoài.

      Sau khi tốn công tắm xong, nàng mệt mỏi liền trào lên chiếc giường thô sáp kia nằm xuống, ngủ thiếp . Khi tỉnh lại phát mình vẫn nằm ở chỗ cũ, hỏi chút bây giờ đến giờ hợi, hôm này kì quái Long Tiêu cũng có triệu nàng thị tẩm, như vậy càng tốt.

      "Các hạ có chuyện gì sao?" – Cửa đột nhiên bị mở ra, ánh đèn dấu chiếu ra , bóng dáng ra, mà Mộng Phàm lại gục xuống bàn ngủ như heo chết, nàng khẳng định Mộng Phàm bị điểm huyệt.

      " nương đụng phải tình huống như thế còn có thể tĩnh như tự nhiên, tại hạ bội phục!" - mỉm cười vào bên trong phòng, lại làm ra bộ dáng rất bộ phục nàng.

      "Rất quen thuộc!" – Người đứng bên trong eo hẹp vai rộng, lông mày tuấn, vẻ mặt sáng ngời, khí vũ hiên ngang. Nàng có cảm giác rất quen thuộc nhưng la lại nghĩ ra mình gặp ở đâu.

      Chương 26 : Nối xương

      “Lần trước tại hạ ở trong thiên lao chật vật chịu nổi, chỉ là Nhất Thuần nương có thể như vậy! Tại hạ vô cùng cảm kích!” – Nhìn ánh mắt e dè của Nhất Thuần nhìn . Nàng suy nghĩ quá sức khiến cho mày nhíu lại, trong lòng đành lòng liền nhắc nhở.

      "A!" – nhắc khiến cho trí nhớ của Nhất Thuần như dòng biển àao dạt mà tràn vào đầu, nàng há to miệng , ước chừng có thể nhét vừa quả trứng. Lúc này, nàng rất kinh ngạc, nàng lại có thể gặp lại người bảo vệ mình. Bất kể là sát thủ máu lạnh hay là nhân vật gì, lại làm cho nàng vô cùng tin tưởng. Lòng nàng vui sướng cách nào kìm nén, nước mắt liền từng chuỗi mà lăn xuống.

      "Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này hay sao? Còn có ta vẫn chưa biết tên ngươi?” – Nhất Thuần tò mò như mới nhặt được bảo vật, lần nữa lại há mồm.

      " có gì ta biết cả? Về phần tên của ta ư, ngươi muốn biết sao?" -Thấy nàng kích động như thế , trong lòng cỗ ấm áp, ngọt ngào.

      “ Ừ!”- Nhất Thuần gật đầu như băm tỏi, nước mắt cầm được lại chảy xuống.

      “ Nhậm Nhất Hàng!” – Tuy là giọng nhấn từng chữ, lại đem từng chữ in dấu vào trong lòng nàng.

      "Ân nhân cứu mạng của ta, ta có thể gọi ngươi là Nhất Hàng sao? Ta hy vọng ngươi có thể gọi ta là Nhất Thuần!" – Nhất Thuần vừa nghĩ xuống giường.Nhưng nàng thoáng động, chân nàng lại đau lên khiến cho người ta toát mồ hôi lạnh.

      “ Tạ ơn Nhất Thuần tiểu thư nâng đỡ, a là Nhất Thuần!” – Nhất Hàng ôm quyền hành lễ. Nhìn thấy nàng muốn xuống giường,sắc mặt đột nhiên khó coi vô cùng, liền nóng lòng hỏi:

      “ Nhất Thuần làm sao vậy?”

      "Cổ chân của ta bị trật khớp!" – Nhất Thuần trực tiếp ra, nàng cho là người biết võ công biết nối xương nha.

      "Thế nào cẩn thận như vậy!" - Nhất Hàng lộ vẻ mặt khó khăn, chân của nữ nhân ở cổ đại so sinh mạng trân quý như nhau. Nhưng là trán nàng đổ mồ hôi, khuôn mặt nhắn tái nhợt khỏi làm cho người khác đau lòng.

      "Ngươi biết cách trị ?" –Nhất Thuần vội vàng hỏi, ở thế kỉ 21 , các kiêng kị mấy loại chuyện nhặt này.

      “ Là biết, nhưng…………..” – Nhất Hàng tiến lên bước, nhưng cũng có y tứ muốn giúp đỡ. phải sợ nhưng là cũng muốn thay Nhất Thuần suynghĩ chút.

      "Nhưng mà cái gì?"- Nhất Thuần to gan đem chăn nhấc lên, nhàng đem chân dời về phía giường cạnh ngoài, cũng đem ống quần kéo lên, lộ ra nửa bắp chân. hương thơm nhàng toả ra trong khí

      "Vậy mạo phạm rồi!" – Nhất Hàng tiến lên cầm lấy chân nàng, lúc này chân nàng sưng đỏ biến thành tím bầm. Tim như bị vật gì hung hăng đâm mấy cái, từng giọt máu khiến cho đau đớn. Loại cảm giác này khiến cho biết phải làm gì.

      "Ngươi giỏi y thuật sao?" – Nhất Thuần vội vàng hỏi, nếu , lúc sau càng phiền toái.

      " rất đau!" – Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tin tưởng của nàng khiến cho đành lòng.

      " quan trọng!" – Nhất Thuần làm bộ buông lỏng, lắc đầu cái. Nhìn ánh mắt có chút đành lòng, nàng liền mở miệng :

      “ Ta có thể mượn bả vai của ngươi dùng chút sao?”

      “Ừ!" – Nhất Hàng gật đầu, sau đó đem thân mình hướng về phía bên nàng dời đến.

      Đầu tiên, Nhất Hàng nhàng giúp nàng xoa xoa để giảm bớt nỗi đau đớn. sau đó chợt dùng sức, xương ở cổ chân lại trở về vị trí cũ. Đột nhiên đau đớn, vì muốn lo lắng, nàng dùng sức cắn vào bờ vai của . Nước mắt nàng ngừng rơi xuống, vầng trán đổ mồ hôi lạnh.

      " sao!" -Vỗ phía sau lưng của nàng, ý nghĩ muốn ôn nàng vào lòng phóng tới.

      “Ừ, cám ơn ngươi!" – Nhất Thuần cuối cùng cảm ơn , đem nước mắt mặt lau chùi.

      " tại tốt nhất nên đụng đến nó, hai ngày nữa khá hơn!" – Nhất Hàng an ủi, sau đó đứng lên nhìn ngoài cửa sổ.

      * * *

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 27 : Nhiệm vụ

      "Ư’! Đúng rồi ngươi tới đây trong phải chỉ là vì chuyện chứ?" – Nhất Thuần nhìn bộ dáng suy nghĩ của , trong lòng liền khẳng định đến đây còn có mục đích khác.

      "Vậy ta thẳng, trong thiên lao , ngươi cũng quen biết Hà thúc ,còn nhớ ?" – Nhất Hàng lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt bỏ qua .

      "Ừ ! Lão nhân gia ,ông ấy có khỏe ?" – Khi nghe nhắc nhở, trong đầu nàng liền xuất nụ cười hiền lành,khiến cho người khác an tâm của Hà thúc.

      "Vẫn còn ở trong thiên lao." – Nhất Hàng đưa lưng về phía nàng .

      "Hà thúc tên là Hà Chiêu Lương, là thần tử tiên hoàng .Vừa là Tả Thừa Tướng, vừa là lão sư của thái tử. Khi tiên hoàng băng hà Lục hoàng tử khống chế triều cương, còn thái tử sứ ở ngoại quốc, đường về bị ám sát. Trong lúc đó, Tứ hoàng tử liên hiệp cùng quần thần bức tử Lục hoàng tử, sau đó thiền thuận lợi lên ngôi. Sau khi đem toàn bộ hoàng tử giết chết, công chúa cũng còn lại ba vị, những thần tử có liên quan toàn bộ bị giết, người may mắn còn sống sót chỉ có Hà Chiêu Lương, bây giờ ở trong thiên lao.”

      "Vậy ta có thể làm những gì?" – Nhất Thuần vội vàng hỏi, cái loại địa phương như Thiên Lao , suy nghĩ chút da đầu cũng tê dại, mình ở nơi này sớm mất quên bọn họ rồi, suy nghĩ chút liền cảm thấy rất áy náy.

      "Ngươi ở nơi này được ? Giống như bản thân khó bảo toàn."- Nhất Hàng quay đầu lại cười khổ nhìn nàng . Nhất Thuần suy tư, nhìn bây giờ khác hẳn so với khi nàng nhìn thấy trong lao. Trong thiên lao là Nhất Hàng lạnh lùng,mà trước mặt nàng lúc này Nhất Hàng giống như vị ông tử nhã nhặn, căn bản cũng chút sát khí.

      "Ai! Đúng nha!" -Lấy ra chăn xuống giường , đột nhiên cảm thấy trong lòng rất buồn bực.

      "Làm sao ngươi xuống giường?" – Nhất Thuần nhìn thấy xuống giường , gương mặt khẩn trương, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi đâu rồi, chỉ là mới gặp qua lần, sao lại quan tâm nàng như vậy?

      " có chuyện gì, cũng phải lần đầu ta bị thương!” – Từ từ ra phòng ngoài, theo thường lệ ngồi xuống. Dĩ nhiên là phải phơi nắng, mà là nhìn trăng sáng đến ngẩn người ra. Ánh trăng nơi này đẹp sáng. Nhất Thuần cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, theo nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng.

      " !"- Hồi hồn nhìn Nhất Hàng bên cạnh , hỏi lần nữa. ra trong lòng nàng đoán được loại đáp án.

      "Đưa cái này cho ăn hết!" – Nhất Hàng từ trong ngực lấy ra cái bình đưa tới trước mặt Nhất Thuần. Thế nhưng lại nhìn thẳng vào mắt nàng mà , trốn tránh cái gì?

      " cho ta biết nguyên nhân!" -Nàng cũng có đón lấy, nàng muốn tiếp nhận cái nhiệm vụ nặng nề này, càng muốn đem mình trở thành vật hy sinh của mưu nào đó.

      “ Loại độc này có tên là ‘số mệnh’ thiên hạ chỉ có hai viên. viên vàop mười năm trước chẳng biết đâu, viên ở chỗ ta là viên khác. Thuốc giải vốn là để chung với . Chỉ cần tên hoàngthượng ăn viên ‘số mệnh ‘ này, liền có thể bức thả Hà đại nhân, sau đó đem thuốc giải cho .” – Nhất Hàng nổ lực giải thích cho nàng nhưng đối với việc nàng nhận viên thuốc này, có chút khiếp sợ.

      "Công trạng của Long Tiêu so với tiên hoàng như thế nào?" -Nàng ngẩng đầu lên chống lại tròng mắt của , như có điều suy nghĩ hỏi.

      "Chỉ có hơn chứ kém!" – Nhất Hàng suynghĩ chút liền mở miệng , đôi mắt thân thiết nhìn chăm chú Nhất Thuần.

      "Ta làm!" – Nhất Thùân quyết định nhanh cự tuyệt, phát khuôn mặt Nhất Hàng có chút thương tâm, đành lòng liền bổ sung :

      "Là thể làm như vậy!" – Nhìn ánh mắt thương cảm của Nhất Hàng, nàng lắc đầu cáu.

      "Quả nhiên ngươi , trách ngươi! Nữ nhân phải là đều muốn gả vào cung làm hoàng phi sao?" – Gương mặt Nhất Hàng lộ ra dáng vẻ khinh miệt, hơn nữa là thương tâm, chẳng lẽ phụ sao? Vậy là mong mỏi quá cao.

      " phải nguyên nhân này!"- Nhất Thuần kích động phản bác phỏng đoán của , tại sao nàng có thể loại người như vậy được? Nàng căn bản có quyền lực tới cái thời lịch sử. Mỗi lần cải triều hoán đại chịu khổ cuối cùng vẫn là dân chúng. Quan trọng nhất, là minh quân, có thể đem quốc gia trở nên cường đại.

      "Như vậy tại hạ cáo từ!" – Nhất Hàng ôm quyền thở dài, liền muốn rời , trong ánh mắt lộ ra vật gì đó.

      "Đợi nào...!" – Nhất Thuần đuổi sát mấy bước, kéo tay áo của .

      "Ngươi thay đổi chủ ý rồi hả ?" – đôi mắt Nhất Hàng sáng lên nhìn Nhất Thuầnnói, kích động cầm hai tay của nàng.

      Chương 28 : Tung ca

      Nhìn lên người trước mặt kích động,nàng đành lòng cự tuyệt, nhưng nàng qảa thể làm chuyện này. Nàng chậm rãi mở miệng:

      "Ta chỉ phải nghĩ phải mất vị bằng hữu, chúng ta có thể làm bằng hữu? Quên chém giết, quên mưu, lúc này tĩnh hạ, cùng nhau thẳng thắn chuyện.”

      Nhất Hàng nghe được, trước sửng sốt, sau đó nhàng gat đầu.

      "Ta hát cho ngươi nghe được ?" -Nhìn đến gật đầu đáp ứng, Nhất Thuần vui vẻ như hài tử, quên mình thân ở thâm cung. Bởi vì tại nơi đây kết giao được với vị bằng hữu, nàng cũng phải độc mình.

      "Ừ" – Nhất Hàng kinh ngạc gật đầu cái, Nhất Thuần liền kéo tay ngồi xuống chiếu.

      Thiếu nữ nhàng dưới ánh trăng, mái tóc dài bay theo gió. Chỉ nghe những tiếng hát tuyệt vời hướng lên bầu trời bao la.

      Nàng đem bài “ Đao kiếm như Mộng” tặng cho , hi vọng có thể hiểu nổi khổ tâm của nàng, dĩ nhiên nàng cũng có tâm tư riêng.

      我剑何去何从

      爱与恨情难独钟

      我刀割破长空

      是与非懂也不懂

      我醉一片朦胧

      恩和怨是幻是空

      我醒一场春梦

      生与死一切成空

      来也匆匆去也匆匆

      恨不能相逢

      爱也匆匆恨也匆匆

      一切都隋风

      狂笑一声长叹一声

      快活一生悲哀一生

      谁与我生死与共

      我哭泪洒心中

      悲与欢苍天捉弄

      我笑我狂我疯

      天与地风起云涌

      我醉一片朦胧

      恩和怨是幻是空

      我醒一场春梦

      生与死一切成空

      来也匆匆去也匆匆

      恨不能相逢

      爱也匆匆恨也匆匆

      一切都隋风

      狂笑一声长叹一声

      快活一生悲哀一生

      谁与我生死与共

      谁与我生死与共

      “Ta kiếm con đường nào

      cùng hận tình khó khăn chú ý

      Ta đao cắt phá vỡ trời cao

      Đúng cùng sai hiểu cũng hiểu

      Ta say mảnh mông lung

      Dạ cùng oán là ảo là vô ích

      Ta tỉnh cuộc mộng xuân

      Sinh và Tử tất cả thành

      Tới cũng vội vã cũng vội vã

      Hận thể gặp lại

      cũng vội vã hận cũng vội vã

      Tất cả đều Tùy phong

      Cuồng tiếu tiếng thở dài tiếng

      Sung sướng cả đời bi ai cả đời

      Người nào cùng ta cùng sinh cùng tử

      Ta khóc lệ rơi vãi trong lòng

      Bi cùng vui mừng ông trời trêu cợt

      Ta cười ta cuồng ta điên khùng

      Trời cùng đất gió nổi mây phun

      Ta say mảnh mông lung

      Dạ cùng oán là ảo là vô ích

      Ta tỉnh cuộc mộng xuân

      Sinh và Tử tất cả thành

      Tới cũng vội vã cũng vội vã

      Hận thể gặp lại

      cũng vội vã hận cũng vội vã

      Tất cả đều Tùy phong

      Cuồng tiếu tiếng thở dài tiếng

      Sung sướng cả đời bi ai cả đời

      Người nào cùng ta cùng sinh cùng tử

      Người nào cùng ta cùng sinh cùng tử”

      Long Tiêu mới vừa phê xong tấu chương , nghĩ đến vết thương chân Nhất Thuần, liền triệu thái y thào đến Thanh Hà Uyển trị thương cho nàng. Xa xa liền nghe được tiếng đàn hát, ngừng chân đứng lại nghe. Trong cung này còn có ai hát những khúc câu chấp như vậy. cần suy nghĩ cũng biết là nàng, nàng rồt cục là nữ nhân như thế nào. thi triển khinh công, bỏ lại đám người hầu, kịp chờ đợi, muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng.

      Dưới ánh trăng, thân thể nhàng đung đưa, giống như tiên nữ khiến cho người khác mịt mờ. Nhưng nụ cười của nàng lại hướng về phía người đàn ông khác, tim của như muốn nổ tung.

      "Ngươi là ai? Ban đêm dám can đảm xông vào hoàng cung!" – Long Tiêu phóng tới ngăn trước mặt Nhất Thuần, dùng kiếm chỉ vào Nhất Hàng ngồi dưới đất.

      Hát xong khúc, Nhất Thuần vốn muốn hỏi Nhất Hàng có cảm tưởng gì lại bị bức tường người ngăn chặn tầm mắt của nàng. Sau đó giọng vang lên chất vấn, thanh này vừa nghe cũng biết là ai tới, trong lòng nàng liền kêu to, tốt!

      phải chuyện của ngươi”- Nhất Thuần ưu nhã đứng dậy, nhanh chậm .

      Nhất Thuần đột nhiên chạy tới trước mặt Long Tiêu, đưa hai cánh tay ngăn cản :

      "Ngươi thể tùy tiện giết người!"

      "Cút ngay, nữ nhân dơ bẩn!" -Long Tiêu tức giận cho Nhất Thuần bạt tai. Trước mặt , nàng lại bảo hộ cho nam nhân khác.

      Nhất Thuần từ mặt đất bò dậy, khoé miệng có dòng chất lỏng đỏ tươi chảy ra. Nhất Hàng phi thân đến bên cạnh nàng :

      " theo ta !"

      "Bây giờ còn có thể được rồi sao?" – Nhất Thuần cười khổ . phải là muốn đem mình rời lúc này sao? Nhưng ông trời lại muốn trừng phạt nàng, bị tên hoàng thượng phát . Chính Nhất Hàng muốn thoáy khỏi vấn đề, huống chi là mang theo người.

      " chết !" -Nghe được bọn họ chuyện, hai mắt Long Tiêu bốc hỏa, đối với Nhất Hàng sử dụng chiêu.

      Nhất Hàng sớm có phòng bị đem Nhất Thuần bay đến chỗ khác xa chút. Sau đó nhàng buông nàng xuống, quay người công kích.

      Nhất Thuần nhìn hai người đánh nhau đến hoa cả mắt, bọn họ hồi lên trời cao hồi xuống đất , cái này nếu ở thế kỷ hai mươi mốt vậy còn phải cá Giải Kim Tượng.

      "Mau bảo vệ hoàng thượng!”- Lưu Hải kéo theo rừng quân, đem nơi này vây quanh , ai có thể lọt

      Chương 29 : Choáng váng

      tai quân lính bao vây, Nhất Hàng ràng chống đỡ được. Trong lòng Nhất Thuần liền sốt ruột, lo lắng. Tại sao Nhất Hàng còn chưa , nàng lớn tiếng với :

      mau, ta xin ngươi đó!”

      ", ta muốn dẫn ngươi !"- Thanh của Nhất Hàng từ phía xa bay tời, bên trong lời có thể nghe được kiên quyết của .

      "Giọng điệu lớn, chính là ngươi cũng có chạy đằng trời!" – Long Tiêu hung hăng .Đối mặt với lời của hai người, đây là muốn khiêu chiến nhẫn nại của .

      Nhất Thuần thuận tay đem đao bên cạnh thị vệ đoạt lấy, đặt lên cổ mình, lớn tiếng :

      “ Ta xin ngươi, mau rời , nếu ta chết tại đây!”

      Thấy nàng để ý sinh mạng mà che chở cho ta, cây đao kia nằm cổ Nhất Thuần khiến cho lòng Long Tiêu đau nhói. Đôi mắt mãnh liệt bắn về phía thị vệ bên người Nhất Thuần, hai chân thị vệ kia liền mềm nhũn té xuống đầt.

      "Tại sao?" – Trong mắt Nhất Hàng lộ ra vẻ bất mãn, chẳng lẽ nàng tin tưởng sao?

      "!" – Nhất Thuần dùng sức chút, dòng máu theo thanh đao chảy xuống. Nếu như nàng ngoan độc chút, liền bỏ lỡ cái mạng.

      " cần!" – Long Tiêu lớn tiếng hô, sau đó nhanh chóng bay về phía nàng, nhưng là cũng dám đến gần. sợ rằng chỉ trong giây lát nàng biến mất trước mặt .

      “ Được” – Nhất Hàng nhìn bóng dáng phía xa kia, quyết định của nàng khiến cho rất đau lòng. Nhưng buông tha, kiên quyết xoay người, bóng dáng của dần biến mất trong đêm.

      Nhất Thuần ngơ ngác để đao xuống, tất cả việc trước mắt nàng giống như là mở vậy. Nước mắt nàng ngừng rơi xuống, biết vì sao nàng có chút thương tâm, lại càng hiểu tại sao mình phải khóc.

      Long Tiêu tiến lên ôm lấy nàng, hai cánh tay dùng sức ôm lấy thân hình nhắn của nàng tực như rất sợ hãi. sợ nếu buông tay mất nàng, liền lâu muốn buông ra.

      Nhất Thuần mặc cho ôm mình. Bây giờ nàng rất cần người che chở cho nàng, nếu nàng ngã xuống. tới cái thế giới này, nàng cảm thấy mệt mỏi, mí mắt từ từ hạ xuống.

      Mọi người trong viện sững sờ nhìn phản ứng của hoàng đế. Lưu Lâm theo hoàng đế mấy năm, nhưng khi nhìn đến phản ứng của bây giờ, thiếu chút nữa cũng rớt mất con mắt, liền hung hăng trừng mắt nhìn bọn thị vệ. Đám thị vệ thức thời cúi đầu, lão thái y dám tiến lên, biết phải làm gì

      "Nô phi, nô phi, nàng tỉnh lại cho trẫm!" – Đột nhiên phát người trong ngực có chút khác thường, bất kể kêu thế nào cũng có đáp lại, nhìn nàng giống như người chết.

      Long Tiêu lần nữa khống chế được bản thân mình, quát to tiếng:

      “ Ngự Y “

      Ngự Y chạy tới, thấy sắc mặt tái nhợt của người nằm trong ngực hoàng đế, liền nhanh chóng bắt mạch cho nàng. Mạch đập sớm còn, đưa tay lên dò xét hơi thở của nàng, xem ra là được. quỳ xuống đât :

      “ Xin hoàng thượng thứ tội, cựu thần vô năng!”

      "Ngươi cái gì?"- Ánh mắt Long Tiêu mãnh liệt bắn về phía ngụ y, cực kỳ giống với ánh mắt của loài sói trong đêm tối.

      Lão ngự y bị doạ liền sợ hãi, run rẩy :

      “Cựu thần vô năng ,xin hoàng thượng thứ tội !”

      Long Tiêu nhìn người trong lòng, tâm như bị thanh kiếm sắc bén đâm qua, đau thương ra lời. Có lẽ, rất kiêu ngạo, phải chờ đến khi mất mới biết được tầm quan trọng của nó. nhàng đem nàng đặt xuống đất, ngay cả khi ở giướng cũng chưa bao giờ dịu dàng như vậy.

      xoay người rút kiếm chĩa về phía đại phu quỳ mặt đất, mọi người lập tức sợ hãi. Lưu Lâm cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng mất hết lí trí của hoàng thượng liền lập tứv quỳ xuống :

      “ Xin hoàng thượng khai ân”

      Ánh mắt Long Tiêu đỏ rực, từ từ giơ kiếm lên cao

      "Khụ! Khụ!" – Nhất Thuầnvô lực ho khan tiếng. Nàng vừa rồi cũng chưa có chết,chỉ là hơi choáng váng thôi. Đại phu này cũng là, vậy mà cũng nhìn ra. may là nàng tỉnh, nếu đại phu này sớm trở thành vong hồn dưới kiếm rồi.

      tiếng leng keng, thanh vang lên khi thanh kiếm rớt xuống đất. Long Tiêu dường như tin vào lỗ tai của mình, ngồi xổm xuống nhìn Nhất Thuần. Khuôn mặt nàng hơi ửng đỏ, hàng lông mi cũa có chút rung động.

      "Mở mắt!" - rất sợ đây tất cả chỉ là mơ, múôn nàng mở mắt ra để chứng minh cho này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 30 : Ôn Nhu hoàng đế

      "Mở mắt!" - rất sợ đây tất cả chỉ là mơ, múôn nàng mở mắt ra để chứng minh cho này.

      " Ngươi ngẩn ra làm gì, tại sao lại nhìn ta như vậy?” – Nhất Thuần vừa mở mắt nhìn thấy khuôn mặt khuếch đại của , liền tức giận.

      "Ngự y!" – Long Tiêu để ý nàng chửi mắng mình, trong lòng che dấu được niềm vui sướng. Liền nhanh chóng gọi ngự y đến xem nàng chút, đảm bảo nàng khoẻ mạnh.

      "Dạ, hoàng thượng!" – Ngự y hiểu ý tứ của ,liền nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho Nhất Thuần.

      " cần! Ta có bệnh!" – Nhất Thuần kéo tay lại, sau đó chạy về phòng, đóng cửa lại.

      “A…………..” – Long Tiêu há to mồm, lời của còn chưa kịp ra lại bị tiếng đóng cửa dội lại. Quét mắt nhìn đám người sau lưng, xoay người quát:

      "Tất cả đều cút cho trẫm !"

      "Vâng, hoàng thượng!" – Ngự y nhanh chóng lui ra ngòai, Lưu Hải cũng dẫn đoàn thị vệ lui ra.

      Long Tiêu đến cửa phòng nàng, cước đá bay cánh cửa. Cây nến kia cũng bị cơn gió bất chợt mà lung lay ngừng.

      Nhất Thuần nhìn người đứng ở cửa, tâm của nàng rớt xuống vực sâu vạn trượng. Lần này biết là loại hình phạt gì. Suy nghĩ chút cũng là do nàng, trước nhiều người như vậy muốn cùng người nam nhân khác, hoàn toàn đem tôn nghiêm hoàng đế của chà đạp, như thế lại tha cho nàng được?

      “ Nàng cùng nam nhân kia có quan hệ như thế nào?” – Long Tiêu từng bước đến bên giường, khuôn mặt u ám, làm cho người ta chủ động mà rét run cả người.

      “ Là bằng hữu của ta” – Nhất Thuần xoay đầu sang bên, cũng dám nhìn thẳng .

      “ Nàng ở đây quen biết nhiều, bằng hữu ở đâu ra? Chẳng lẽ là nội gián của các quốc gia kia?” – Long Tiêu mạnh mẽ ôm lấy Nhất Thuần vào trong ngực,bàn tay dùng sức ép nàng nhìn thẳng vào .

      “ Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được!” – Nhất Thuần tránhné khỏi bàn tay to lớn của , đối với vấn đề của , nàng đàng chịu, bởi vì trí tưởng tượng của cũng quá phong phú .

      Tên hoàng đế này tự cao tự đại, tự cho mình là tay che trời sao? Các quốc gia khác đều bị , trong mắt chỉ có Ân quốc mới là lớn nhất sao…

      Câu trả lời của nàng hiển nhiên chọc giận vị hoàng đế cao ngạo này. Tiếng y phục bị xé vang lên cả phòng.

      Nàng còn sức lực để chống cự những gì sắp xảy ra, liền nhắm mắt lại…

      “ Nhìn ta”- Long Tiêu ra lệnh, lại lấy được câu trả lời. hung hăng, điên cuồng cắn làn da trắng nõn. làn da nàng lưu lại dấu răng kia như muốn chứng minh rằng nàng chính là của .

      "Tại sao? Ngươi có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy ngươi? Tại sao còn phải cưỡng bức ta? Tình cảm là thể bắt buộc? Chẳng lẽ chỉ là vì chinh phục nữ nhân có cá tính mạnh mẽ như ta sao?"

      Nhất Thuần mở mắt, giọt nước mắt từ từ trượt xuống mặt. Nàng nhàng hỏi

      Long Tiêu dừng lại động tác , hiển nhiên là bị vấn đề kia làm cho ngẩn người, chẳng lẽ chỉ là vì chinh phục sao? Lấy được thân thể nàng được rồi, vậy tại sao còn phải đối với nàng như vậy. Đối với bậc đế vương mà , tình cảm là thứ ngoâi lệ. muốn nhiều hơn, muốn cả lòng nàng.

      trả lời vấn đề của nàng, mà mềm mại với nàng. đem răng củamình chuyển thành cái lưỡi nóng , ẩm ướt kia như muốn đem nàng thiêu rụi. Nàng tức giận khi thân thể mình lại đột nhiên hưởng ứng .

      Cảm thấy thân thể nàng đáp lại, giống như lấy được đồng ý của nàng liền nhanh chóng xâm nhập. Nhìn nàng nhíu chặt chân mày, cúi đầu nhàng hôn lên, nàng mở to hai mắt nhìn khuôn mặt của .

      dai dẳng, triền miên cùng nàng lâu cũng muốn rời .Tối nay, nàng đáp lại cầu, kích thích của . Nhìn thấy nàng ngủ chuyện tuyệt vời. Thân thể bé của nàng ngủ say trong cánh tay của , bên môi nở nụ cười .

      Sáng hôm sau

      “ Đứng lên cho trẫm!” – Trời còn chưa sáng, lại nghe được thanh giận dữ của Long Tiêu đối với người nằm giường. Hơi thở của nàng làm cho người ta muốn phát điên. Bên trong phòng, đám thị nữ sợ hãi quỳ mặt đất,chờ lệnh.

      “ Người đâu, mau thay quần áo cho Nô phi!” – Long Tiêu lạnh lùng hạ lệnh, đám thị nữ đồng loạt xông lên, ai cũng dám chậm trễ.

      Chương 31 : Thị nữ ngủ gật

      "Buồn ngủ quá!" – Nhất Thuần bị năm sáu cánh tay giày vò liền tỉnh dậy, mí mắt nặng trĩu mở ra được. Đột nhiên cảm thấy có người nào đó buộc chặt thân thể mình, liền giật mình mở mắt. Nàng thiếu chút nữa quên cả việc hô hấp, nàng mặc quần áo lúc nào a. giường, năm sáu thị nữ quỳ bên cạnh thay đồ cho nàng. Phía xa, Long Tiêu duỗi hai cánh tay ra, hình như cũng mặc quần áo, nàng nuốt nước miếng hỏi:

      “ Rốt cuộc có chuyện gì?”

      Long Tiêu tao nhã xoay người lại đối mặt với nàng, khuôn mặt đắc ý :

      “ Thượng triều !”

      Nhất Thuần nghe thấy câu trả lời, liền suy nghĩ chút rồi hỏi lần nữa :

      “ Ngươi lên triều, thay quần áo cho ta làm gì?”

      “ Nàng phải theo ta thượng triều!” – vẻ mặt Long Tiêu xấu xa cười , sau đó xoay người rửa mặt.

      “……….” – Nhất Thuần bị lời của làm cho giật mình. Ở nơi này, dường như ngay cả Hoàng Thái Hậu cũng thể tham dự thượng triều, nhất định lại nghĩ ra chủ ý gì đó muốn hành hạ nàng mà thôi. Khuôn mặt nàng tràn ngập hàn ý nhìn chằm chằm tấm lưng to lớn của .

      mặt Nhất Thuần tràn ngập hận ý, cũng biết rằng nàng được chủân bị hoàn tất mọi việc từ lúc nào.

      " thôi!" - Long Tiêu ra lệnh tiếng, tay lôi kéo Nhất Thuần ngẩn người hướng về phía đại điện tới. Phía sau , đội ngũ to lớn nghênh đón .

      Quả nhiên là cho nàng tham dự nha. Long Tiêu thoải mái ngồi ở Long ỷ, Nhất Thuần bị an bài trong đội thị nữ đứng bên cạnh Long Tiêu, khiến cho nàng cực kỳ tức giận. Phía dưới là nhóm đại thần quỳ xuống, là cổ hủ…

      Nhất Thuần đứng bên cạnh Long Tiêu giống như là gà con ăn gạo, vừa chợp mắt, thân thể liền ngã xung. Trong giây lát, nàng liền tỉnh táo lại, nhìn thấy mọi người xung quanh ái để ý tới liền thả lỏng, thở dài. Nàng lặng lẽ liếc nhìn xung quanh, thấy ai để ý đến nàng, liền lùi lại đằng sau.

      Thành công, Nhất Thuần thoải mái ngồi dưới đất, mặt che giấu được nỗi vui sướng, Đâu nàng dựa vào long ỷ, hơi thở đều đều.

      Nghe mấy lão già kia dài dòng, Long Tiêu liền nhức đầu. Trong lúc lơ đãng quay đầu liền cảm thấy thiếu mất cái gì. đột nhiên cúi đầu nhìn xuống, thấy Nhất Thuần thoải mái nằm ngủ, liền khách khí đạp lên người nàng cái.

      "A!" – Đột nhiên bị đạp, nàng kêu lên tiếng. Mặc dù thanh lớn lắm những vẫn khiến cho chú ý. Ngẩng đầu nhìn chút, thấy bộ dáng của như có việc gì, lại nhìn đám công công, chẳng lẽ vừa rồi nàng nằm mơ.

      “ Kế tiếp ! “ – Đám đại thần nghe được thanh liền dừng lại nhìn xung quang nhưng cũng tìm được người lên tiếng. Thấy vậy, Long Tiêu vội vàng thúc giục, đem chú ý của đám đại thần kéo về.

      Chỗ ngồi của Nhất Thuần bị lư hường to che chắn, bách quan phía dưới điện thể nhìn thấy nàng. Nàng liền tiếp tục nghiệp, đổi sang tư thế thoải mái hơn chuẩn bị ngủ nhưng cái đề tài kia vang lên liền kéo theo chú ý của nàng.

      “ Hoàng thượng, các thần tử nước khác đến Ân quốc để phụng nhưng phần lớn là thay chủ tử của bọn họ đến để lôi kéo, làm gián đoạn hoạt động của Ân quốc. Xin hoàng thượng nhanh chóng đem tất cả những người này đuổi .” – vị thần tử chậm rãi , lời của ông khiến cho mọi người bàn tán xôn xao. Nhất thời đại điện vang lên tiếng nhao nhao, đại điện liền trở thành đống hỗn loạn.

      Nhất Thuần thông minh đứng dậy, thấy nam nhân khoảng năm mươi tuổi đứng giữa đại điện, tay cầm cuốn sổ . Nhìn cử chỉ của ông ta, lời vừa rồi chắc là của ông ta.

      “ Hoàng thượng, thần cũng tán thành với ý kiến của Chu đại nhân.” – Nam nhân vừa mới lên tiếng dường như tuổi hơn vị Chu đại nhân kia, nhìn cũng khoảng bốn mươi tuổi. về phía Chu đại nhân rồi đứng bên trái ông ta.

      “ Còn những người khác sao?” – Long Tiêu giống như vừa chơi đùa xong, xem chuyện này giống như cũng chẳng quan trọng gì.

      “ Chúng thần tán thành với ý kiến của Chu đại nhân!” – Có ít nhất hai phần ba thần tử đứng ra, thanh đều đặn vang vọng như muốn ném bom cho Long Tiêu.

      Bộ dạng Nhất Thuần như xem kịch vui nhìn về phía Long Tiêu, hành động này của nàng cũng đại nghịch bất đạo.

      "Hai vị Thừa tướng thấy thế nào?" – Long Tiêu sợ hãi đem vấn đề này ném ra. Liếc mắt nhìn thấy bộ nàng vui vẻ như xem kịch, nếu phải đại điện, sớm trừng phạt nàng.

      “ Bẩm hoàng thượng, thần cho là thể! “ – Tống thừa tướng ra phía trước , các thần tử khác cũng về chỗ cũ. lúng túng , Nhất Thuần đợi cả nữa ngày cũng biết vì sao cho là thể.

      Chương 32 : Bàn về việc đuổi khách 1

      “ Bẩm hoàng thượng, thần cho là thể! “ – Tống thừa tướng ra phía trước , các thần tử khác cũng về chỗ cũ. lúng túng , Nhất Thuần đợi cả nữa ngày cũng biết vì sao cho là thể.

      Thực ra, rất nhiều triều đại trải qua những chuyện như vậy. Khi đó Lý Tư cũng dùng chính khả năng của mình để cứu cả thiên hạ nước Tần. Nhưng vị Chu Đại nhân kia là nhằm vào ai đó? Trong triều, người nọ hình như phải là người Ân quốc, cho dù nhiều thần tử ở đây đều là người Ân quốc, ý kiến kia rất nhanh bị lật đổ. Nhưng vì vừa rồi số thần tử tán thành chiếm hai phần ba, như vậy ý kiến kia có thể là nhằm vào người khác.

      “ Bẩm hoàng thượng, thần là người Tây Thục, mặc cho hoàng thượng xử lí! “ – Lý Hưu Văn tiến lên , đứng bên cạnh Tống thừa tướng, xem ra đứng trước đứng sau cũng phải theo chức vị lớn . Lời của Lý Hưu Văn làm cho Nhất Thuần nổi cáu, hoàng đế cho cơ hội nhưng lại tự nhận mặc cho người xử lí.

      “ Ừm! “- Long Tiêu cũng vì lòng trung thành của mà cảm động, khuôn mặt biểu tình với Tống thừa tướng:

      “ Vậy còn lí do của thừa tướng !”

      “ Bẩm hoàng thượng, trục xuất các thần tử trong triều , thế lực yếu , thần cho là ổn! “ – Tống thừa tướng chậm rì xong, chỉ thấy trán đổ tầng mồ hôi lạnh.

      “ Ngu ngốc! “ – Nhất Thuần nghe thấy lời của Tống thừa tướng kia, liền tức giận mà buột miệng ra. Thanh mặc dù lớn, nhưng cũng khiến cho tất cà đại thần phía dưới nhìn đến. Long Tiêu trừng mắt nhìn nàng, bộ dạng của như muốn ăn thịt nàng. Tố chất của Nhất Thuần vô cùng tốt, liền mặc kệ .

      Lý Hưu Văn cùng Tống Thụy vừa nhìn thấy gương mặt nàng nhất thời kinh ngạc mà nên lời. Trong lòng cũng thầm hiểu, hoàng thưỡng mấy ngày liên tiếp sủng, cưng chiều nô phi.

      “ Vậy người có cao kiến gì?” – Thái độ Tống thừa tướng cung kính , càng tránh nhắc đến thân phận của nàng. Còn đám đại thần còn lại ra vẻ khinh thường, cười nhạo.

      " chút coi!" - Long Tiêu thấy nàng dám mở miệng, xem ra nàng còn để hoàng thượng như vào trong mắt, liền đồng ý cho nàng trả lời.

      " có thể ?" – Nhất Thuần cẩn thận hỏi Long Tiêu, bộ dáng này của nàng căn bản giống như thị nữ ngủ gật như lúc này, tản ra khí chất cao quý.

      “ Ừ! “ – Long Tiêu nhàng gật đầu, bộ dạng như muốn cho nàng ra sợ nàng ghẹn chết a.

      Nhất Thuần tựa như hiểu ý , liền trừng mắt nhìn . Xoay người nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lý Hưu Văn, còn có ánh mắt kinh ngạc của các thần tử khác. hiểu sao hoàng thượng lại phải nhường nhịn thị nữ, lại để nàng tham dự thượng triều, còn bộ dạng của người như đem kịch vui vậy.

      Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, nàng căn bản cũng để ý, nàng từng trải qua nhiều trường hợp lớn hơn, trong đầu nghĩ đến bài học của Lý Tư. Ho tiếng, nàng chậm rãi :

      “ Trục xuất các đại thần trong triều, ta cho rằng đây là cái ý kiến sai lầm. Đất đai rộng lớn, cây cối mới có thể sinh trưởng, lãnh thổ rộng lớn mới có nhiều người ở, binh khí sắc bén binh lính càng dũng mãnh.”

      Nhất Thuần đột nhiên nghĩ đếnm nàng biết núi ở đây cao nhất tên là gì, liền xoay người hỏi Long Tiêu:

      “ Nơi này, ngọn núi cao nhất tên gọi là gì? “

      Long Tiêu nghe thấy nàng đột nhiên hỏi vấn đề này, tức thở nổi”

      "Thái Sơn"

      "A, cũng gọi là Thái Sơn nha!" – Nhất Thuần nhún vai, liền tiếp:

      “Thái Sơn vứt bỏ nhưng bụi đất cho nên mới trở nên cao lớn như vậy, biển ngăn cản những dòng sông chảy vào nên mới sâu và rộng như vậy, quân vương bỏ dân chúng cho nên mới vinh quang.Vì vậy lãnh thổ phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, nhân dân phân biệt được nước mình nước địch, lợi dụng dồi dào của bốn mùa để lấy được sản vật tươi tốt, quỷ thần đều phải cúi đầu, đây chính là minh quân vô địch khắp thiên hạ. Nhưng bây giờ lại cự tuyệt những người đến tìm người để làm chỗ dựa, khiến cho họ quay sang trợ giúp quân địch. Nếu ra sức cự tuyệt khách bốn phương, khiến cho họ vì những quốc gia khác tạo dựng nghiệp. Khiến cho mọi người khắp thiên hạ sợ hãi dám đến quốc gia của ngài, cái này còn gọi là đem vũ khí giao cho địch, đưa lương thực cho cường đạo, để bọn họ kéo tới đánh mình.” – tới đây, Nhất Thuần liếc nhìn, đám đại thần giống như ăn trứng gà mà bị mắc ghẹn, ra lời. Quay đầu nhìn thấy Long Tiêu nhìn mình như có điều gì suy nghĩ, liền tiếp tục .

      “ Nhiều vật phẩm, trân bảo quý giá đều phải sản xuất từ Ân quốc, nhiều mưu sĩ sinh ra và lớn lên tại Ân quốc nhưng vẫn có rất nhiều người muốn tận trung với hoàng thượng.” – đến chỗ này, Nhất Thuần nhìn Lý Hưu Văn, khuôn mặt như nhìn thấy ánh sáng, nàng hỏi:

      “ Có đúng là như vậy , Ly thừa tướng?”

      "Đúng vậy!" - Lý Hưu Văn rất phối hợp mà hồi đáp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :