1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Xuyên qua làm tình nhân của hoàng đế - Lạc Nhật Bầu Bạn(138c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 9 : Dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ

      Nhất Thuần nhìn thấy hai người họ giằng co, có hứng thú tham gia liền nằm xuống . tiếp tục đến chỗ Chu Công để trình diện.

      “ Người đâu! Mau kéo nô tỳ này lên cho bản nương nương.”- Linh phi dám cùng Nhất Thuần đối mặt, liền lớn tiếng kêu người

      “ Dạ”- đám tỳ nữ tiến lên, đem Nhất Thuần từ dưới đất kéo lên, cũng buông tha ý tứ đó.

      “ Ba”- thanh vang lên, Linh phi quay đối diện nhìn gương mặt xinh đẹp kia bị ăn tát, chỉ thấy tỳ nữ kia ôm mặt mà té xuống đất.

      “ Cút”- Nhất Thuần dùng sức vung tay, toàn bộ những tỳ nữ kia đều té mặt đất. Long Tiêu nàng đánh lại, nhưng đối với những nữ nhân bé này xứng làm đối thủ của nàng.

      Nàng đến trước mặt Linh phi, lạnh lùng nhìn nàng ta, sau đó khoanh tay, xoay lưng về phía nàng ta:

      - “ Cút ra khỏi tầm mắt của ta.”

      “ Ngươi”- Linh phi nổi đoá, mạnh mẽ phất áo hướng về phía cửa mà , bốn tỳ nữ kia cũng theo đó mà ra ngoài.

      là yên tĩnh.”- Bên trong phòng còn có hàng tỳ nữ, cũng biết đối với đầy tớ nho như nàng làm thế nào. Nhất Thuần thở phào nhõm, bây giờ ngủ được, nàng nhìn xung quanh phòng , dường như có gì muốn thu thập. Nhưng là phải làm bộ , tuy là thân thể nàng vẫn còn đau, nhưng là so với lúc trước còn chuyện gì.

      “ Ngươi, giúp ta đem khăn trả giường ném ra ngoài. Ngươi, giúp ta lấy khăn trải giường mới là được.”- Nhất Thuần giống như ở nhà mình dạng, bọn tỳ nữ cũng ngoan ngoãn làm, còn nàng quan sát cái tẩm cung hào hoa xa xỉ này.

      nương, đều làm xong.”- tỳ nữ tiến lên

      “ Ừ! Cám ơn các , có thể cùng ta trò chuyện chút chứ?”- mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười như hài tử, là tâm cảm ơn họ giúp nàng tay.

      “ Cái này”- Bộ dạng đám tỳ nữ khó khăn nhìn về phía nàng.

      “ Ta tên là Nhất Thuần, còn các ngươi? Tự giới thiệu chút !” – Nhất Thuần lợi dụng kiến thức xã giao trước kia của mình, phá bầu khí yên lặng, vắng vẻ.

      “ Ta tên Dung , đây là Hoè nhi , Thực nhi , Bình nhi , tiểu song và tiểu bạch. “ –Dung nhi tự giới thiệu mình trước rồi lần lượt giới thiệu mấy người kia.

      “ Ngươi tên Dung , tên này rất dễ nghe.”- Nhất Thuần nhìn họ cười tiếng, tướng mạo của tên Dung này tốt nhất trong đám người họ, tuy là phải giai nhân tuyệt sắc nhưng cũng là người đẹp.

      ‘ Ngươi’ Lúc đầu còn chưa hiểu , kiểu tóc của bốn tỳ nữ kia so với hai tỳ nữ này có chút khác biệt. kỳ , hai tỳ nữ kia mái tóc búi thành hai bên, còn bốn tỳ nữ còn lại búi về bên.

      “ Các ngươi thường ngày tắm rửa ở đâu?”- Nàng nghĩ, tại hỏi vấn đề này cũng trở nên dễ dàng hơn.

      “ Chúng tôi đều tắm trong phòng của tỳ nữ”- Thực nhi tiến lên trả lời, khuôn mặt thực nhi đáng , mới nhìn liền tưởng nhưb là đứa bé.

      “ Vậy phiền các ngươi đưa ta đến đó được ”- Nhất Thuần lễ phép .

      “ A”- Bọn họ há to miệng, lại có người nào dám đáp ứng thỉnh cầu của nàng.

      “ Sao vậy?”- mặt Nhất Thuần tràn đầy nghi vấn.

      “ Hoàng thượng phân phó, nương được đâu cả.”- Dung nhi tiến lên .

      “ A! Ai”- Nhất Thuần nghe thấy hai tiếng hoàng thượng liền thở dài, thầm nghĩ khi nào mới có thể thoát khỏi ma trảo của đây, đụng phải tên nam nhân biến thái này là mệt mỏi . Nhìn thấy mọi hành động của , có thể là trái với đạo lí, muốn làm gì làm, nghĩ tới nhân nghĩa đạo đức. Ở trong cái thời cổ đại này, nàng lại trở thành con mồi của .

      “ Ta ngủ ở đây bao lâu rồi?”- Nhất Thuần nghĩ tới khoảng thời gian mà mình tới đây, cha tìm được nàng , liệu có tức giận hay , có thể hay cho là nàng cố ý, người có thương tâm hay ? Trong lúc lơ đãng , nàng :

      “ Cha, dì Lưu, con rất nhớ hai người.”

      nương, sao rồi?”- Thực nhi nhìn ra khác thường của nàng liền tiến lên an ủi.

      có gì, ta chỉ nhớ nhà thôi.”- Nhất Thuần hồi hồn, liền cười khổ.

      “ Nhà của nương ở địa phương nào?”- Dung nhi tiến lên hỏi.

      “ Ở nơi rất xa, có cách nào để có thể trở về nơi đó.”- Nhất Thuần trả lời nàng ta , đồng thời cũng muốn nhắc nhở chính mình.

      Chương 10 : Cuộc chiến miệng lưỡi

      “Nơi đó chơi rất hay sao? “- Thực nhi chớp to mắt, che giấu được lòng hiếu kì.

      “ Ừ! Có lẽ là vậy”- Chỉ cần vui vẻ chơi đùa ở đó…Nhất Thuần suy nghĩ.

      Đến tột cùng nàng tới đây bao lâu , có người nào có khả năng cho nàng biết được, thế nhưng sau đó nàng mới biết rằng, chính mình nằm long sàn hôn mê năm ngày, nơi mà hàng vạn nữ nhân mong muốn bò lên.

      nương, kia quê hương của người có nhạc khúc chứ?”

      “ Ha ha, nhạc khúc sao? Các ngươi có loại nhạc cụ nào ?”- Bọn họ hỏi nàng, làm cho nàng có chút vui vẻ, có lẽ là do nàng thích .

      “ Có nhiều ạ, người có muốn loại.”- Bọn họ gãi đầu khổ sở

      “ Đàn tranh là tốt rồi.”- Nhất Thuần tùy tiện , nàng muốn dùng nhạc để vượt qua cái buổi trưa gian lao này.

      Thấy nàng phân phó, tiểu Bạch liền nhanh chóng đem đàn tranh đến.

      “ Thủ khú này có tên gọi lả ‘Hôn lễ trong mộng’ ”- Nhất Thuần ngồi xuống tựa như ngồi xuống bên cạnh đàn dương cầm, hướng chào khán giả, sau đó trình diễn thủ khúc này. Dùng nhạc cụ cổ xưa trình diễn kiệt tác nhạc Phương Tây , hiệu quả hẳn là rất tuyệt ! Nàng thực mong đợi!

      Sáu cái tỳ nữ lẳng lặng đứng nghe, trong nội tâm thầm thán phục, tâm trạng sợ hãi lúc đầu bị tan biến bởi cái nhạc tuyệt vời kia, nàng cảm nhận được bàn tay chú rễ kéo mình tiến lên Mục sư, dưới ánh trăng mỹ lệ mà tuyên thệ, cùng sống trong nước hạnh phúc và tự do.

      khúc đánh xong, bọn họ vẫn còn ở trong mộng ! Nhất Thuần nghĩ là quấy rối giây phút hạnh phúc của họ,liền lặng lẽ đứng dậy , tiến về phía cửa.

      “ Muốn đâu?”- Cửa vừa mở liền chạm mặt với .

      Nhìn thẳng cặp mắt kia tản ra ánh sáng, ma tính hấp dẫn, khó trách đám nữ nhân lại cam tâm tình nguyện thuần phục dưới chân , có lẽ bản thân cũng có sức quyến rũ rất lớn.

      “Hoàng thượng” – Sáu vị tỳ nừ quỳ xuống hành lễ.

      “ thu dọn xong chưa? Uống thuốc rồi sao?” – Long Tiêu chống lại ánh mặt của nàng, rất ít nữ nhân khi đối mặt với vẫn bình tĩnh, vững vàng, hơn nữa lúc nào cũng lạnh lùng. áp chế cơn thịnh nộ, trong đầu liền nhắc nhở chính mình cần vì cái nô tỳ bé mà tức giận.

      “ Hoàng thượng quay lại, nương cũng đãthu dọn xong rồi! Còn thuốc bị Linh phi nương nương đem đổ! “- Dung nhi quỳ lên mặt đất đáp lời.

      “ Phải ? Có chuyện như vậy? Vậy nhanh chóng chuẩn bị thêm phần.” – Long Tiêu chậm , lúc này ai có thể nhìn thấy tâm tình của suy nghĩ gì.

      “ Ta uống”- Thái độ của Nhất Thuần cho biết, chuẩn bị cũng là tốn công.

      “ Thiên Nhất Thuần, ngươi tốt nhất đừng khiêu chiến với nhẫn nại của trẫm.” – ép nàng dồn vào góc tường, cầm lấy quai hàm trắng mịn của nàng, quay đầu nhìn xem chút, tất cả đều gọn gàng sạch như thường ngày,liền :

      “ Xem ra, ngươi rất xứng làm nô tỳ của trẫm.”

      “ Tránh xa ta chút.”- Thái độ của Nhất Thuần vẫn như cũ lạnh lùng.

      Nhưng ngày càng dựa sát vào nàng, đây cũng là muốn khiêu chiến tính nah64n nại của nàng thôi. người nàng từ đầu đến eo, dùng bất luận đồ trang sức nào, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt đau buồn, lông mi dài, che laa61o con ngươi, da thịt có chút xanh cao, bộ dáng điềm đạn đáng , ngày cả nữ nhân còn phải rung động, huống chi là ?

      Nàng ngừng thở, hơi thở nóng bỏng của phả lên gương mặt nàng, khiến cho suy nghĩ của nàng bị phân tán, tim nàng đập liên hồi, khuôn mặt như bị hỏa thiêu.

      “ A…………..”- Cơ thể nàng đột nhiên cứng ngắc, lại giằng co, môi của trăn trở mút nàng, dường như ngang tàn muốn tìm kiếm chút phản ứng của nàng.

      Nàng bị chọc tức khiến cho hai gò má đỏ lên, cảm nhận được môi vẫn còn dấu vết hương , hương vị của , khiến cho nàng cảm thấy nàng giống như bị khuất phục.

      “ A! Ngươi…..cắn trẫm”- ly khai khỏi môi nàng, che miệng lại, đầu lưỡi nếm được vị mặn, nữ nhân này lại dám cắn nát môi . hôn qua vô số nữ nhân, nay lại bị cái nô tỳ cắn cho bị thương, nếu bị truyền ra ngoài trở thành lịch sử buồn cười nhất của Ân quốc sao.

      “ Nam nhân vô sỉ”- Nàng bị chọc tức đến mức khiến cho cả người phải run rẩy, đám tỳ nữ hiểu tại sao nàng lại tức giận như vậy, chỉ cần có thể lấy được sủng ái của hoàng thượng, sau này còn phải lo cái gì nữa.

      “ Tất cả cút ra ngoài cho ta”- Long Tiêu tức giận, giống như con Hùng sư trong sa mạc gầm hét, là đáng sợ!

      Tất cả tỷ nữ chạy chối chết, Nhất Thuần càng có lí do để lưu lại, thân thể từ từ hướng về phía cửa lui ra.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 11 : Trúc Vô Tâm

      Tất cả thị nữ tất cả đều chạy trối chết, Nhất Thuần càng có lý do gì để lưu lại, thân thể liền từ từ hướng ngoài cửa ra.

      tiến lên trước mấy bước hung hăng đem cửa đóng lại, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng.

      - A! Ngươi ………….

      Thân thể của nàng bị kéo vào vòng ngực của .

      -“ Thả ta ra”

      Nhất Thuần giùng giằng, chỉ muốn thoát khỏi vòng ngực của , dang tay ôn chặt eo của nàng khiến cho hai người họ dính sát vào nhau.

      -“ Ngươi là nữ nhân đầu tiên dám nhiều lần vô lễ với trẫm.”

      híp mắt, bắn ra tia lửa, ngón tay xoa môi dưới của nàng, nhận ra được thân thể của nàng chống lại, nàng sợ sao?

      “ Chẳng lẽ đời quân vương chỉ dùng cái thủ đoạn, dùng sức mạnh để cưỡng đoạt

      nữ nhân sao?”

      Hơi thở nàng ổn định , cường ngạnh chuyện, mong sao bỏ qua ý niệm này.

      “ Thiên hạ là của trẫm! Nơi đây trẫm nắm giữ tất cả! Hơn nữa có người nào để ý ,

      chỉ có người ghen tỵ thôi.”- Long Tiêu hiểm cười .

      “ Bên cạnh ngươi thê thiếp hàng ngàn, tại sao nhất thiết phải gây khó xử cho ta.”

      Nhất Thuần nghĩ tới chiêu này đối với có tác dụng, ở thời đại này, hoàng đế là tất cả rồi, trời ơi.

      “ Ý ngươi là muốn hướng trẫm cho danh phận sao? Hử?”

      tự cho là đoán trúng được tâm ý của nàng. Ánh mắt chọc ghẹo, cùng dây dưa thân thể.

      Cái này ngu ngốc, Nhất Thuần thầm nguyền rủa , khâm phục cái suy luận của

      .

      lên tiếng! Tốt! Trẫm liền phong ngươi là Nô phi, có tốt ?”

      Cứ nghĩ nàng chấp nhận,thế nhưng bàn tay nàng chung quy vẫn gây trở ngại cho . chế ngụ hai bàn tay phản kháng của nàng, đem khuôn mặt của vùi vào người nàng, ngửi mùi thơm thoang thoảng của phụ nữ. Đôi môi trượt xuống hõm vai nàng , lưu lại dấu vết

      triền miên, trong đầu của bây giờ chỉ tràn đầy khát vọng.

      "Tránh xa chút, tên nam nhân ngu ngốc này!”

      Nhất Thuần rốt cuộc chịu nổi công kích của liền tức giận quát to.

      “Ba” – Thanh trong trẻo vang lên.

      tát nàng cái khiến cho nàng kịp tránh, bởi vì cái tát này quá nhanh, quá độc ác!

      Long Tiêu trợn to hai mắt, trán nổi lên nhiều sợi gân xanh! Nữ nhân này muốn sống nữa sao? Chưa từng có người nào can đảm với như vậy!

      Nhất Thuần ôm khuôn mặt nóng hừng hực của mình, mặc dù có hơi đau tí nhưng nàng lại thở phào nhõm, còn có cảm giác sống xót sau cái chết. Nhưng cái ý nghĩ này của nàng vẫn còn hơi sớm chút!

      "A!" Nhất Thuần thể tin được, nhìn thân thể của mình bay về phía long sàn, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

      tại, trẫm liền cho ngươi biết chức trách của Nô phi.”

      Ánh mắt của trở nên bí hiểm, đen thấy đáy, cũng thấy nụ cười.

      " cần!"

      Nhất Thuần thét chói tai khiến cho những người đứng ngoài cửa cảm thấy sởn gai ốc.

      “Ba! Có muốn hay ?”

      cưỡi eo của nàng nơi, tay giữ chặt đôi bàn tay ngọc của nàng, tay còn lại dùng sức muốn làm cho nàng phải thuần phục.

      " cần!"

      Nàng chỉ chịu đựng thể trọng của thân thể mà còn phải chịu đựng bàn tay dùng sức vuốt ve.

      " Xoẹt”- Y phục mỏng manh của nàng bị ma trảo của xé thành từng mảnh, bay lên trung rồi hạ xuống.

      cần, con người ngươi biến thái.”

      Nhất Thuần cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ thể của nàng lại bị sỉ nhục lần nữa sao? Nàng lại nghĩ về chuyện cũ đó, ra thời gian cũng khiến nó bị phai mờ.

      "A!" giọt nước mắt từ nơi khóe mắt chậm rãi trượt xuống, trong con ngươi có sắc thái, trống rỗng như cỗ xác chết.

      điên cuồng xâm nhập cấm địa của nàng, đem các loại khát vọng mấy ngày qua trút hết còn.

      Thân thể xỏ xuyên qua chung với nhau giờ khắc này, người nhưng dừng lại. Bởi vì khuôn mặt thoã mãn của bỗng nhiên thay đổi, trở nên u, tối tăm, ánh mắt như con sói trong đêm tối.

      “Ba! ! Là ai?”

      cắn răng nghiến lợi ra ba chữ! Bàn tay cũng có quên lại dùng sức vuốt ve khắp mặt nàng.

      "………………"

      Nàng có năng lực chống cự, cái suy nghĩ phút chốc kia của nàng ngay từ lúc tiến vào thân thể còn. Nàng lẳng lặng nằm ở dưới thân thể của , có phản kháng càng có đáp lại, như tượng người xinh đẹp .

      Chương 12 : Vết thương chí mạng

      "!"

      Cặp mắt Long Tiêu tràn đầy tia máu, bởi vì nghe được lời giải thích, liền ngửa mặt lên trời điên cuồng la hét.

      "A! Khụ! Khụ!"

      Bị điên cuồng đánh quyền vào ngực, khiến cho nàng phun ngụm máu.

      bẩn thỉu! ! “

      thấy hai hàng lông mày của nàng thống khổ nhíu chung chỗ, cũng có buông, bàn tay giơ lên, thanh thanh thúy vang lên

      “Ba!”

      “Ha ha ha! Người nào ! Nam nhân tất cả đều giống nhau!”

      Nhất Thuần biết lấy dũng khí ở đâu ra, sợ hãi thường ngày đều biến mất, lại kiên cường đối mặt với .

      bẩn thỉu!”

      Long Tiêu làm sao có thể chịu được chuyện Nô phi sớm còn tấm thân xử nữ. Từ trước đến nay, chưa từng bị sỉ nhục như vậy, trong lòng nổi lên vòng xoáy khổng lồ.

      Cắn xé qua mỗi tấc thịt cũng để lại dấu răng của , giống như là trừng phạt cái cứng đầu của nàng, càng giống như là vì nàng à rửa sạch thân thể bẩn thỉu, còn nàng lại thống khổ cùng tuyệt vọng.

      "Người tới, thay quần áo!"

      Long Tiêu đứng lên ra lệnh.

      "Dạ, hoàng thượng!"

      Đám thị nữ ở bên ngoài chờ đợi nhanh chóng tới.

      Mặc xong quần áo, quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhất Thuần ngất long sàng, liền đối với thị nữ Dung nhi :

      "Chăm sóc tốt nô phi nương nương!"

      Sau đó lền sải bước ra ngoài cửa.

      “ Nô tỳ tuân mệnh”

      Thị nữ quỳ xuống cung tiễn hoàng đế.

      Bên trong ngự thư phòng

      "Chuyện tra như thế nào?"

      Long Tiêu quay lưng ,nhìn ngoài ra ngoài cửa sổ hỏi người quỳ phía dưới.

      "Thần đáng chết, thể tra ra bất kỳ tin tức gì có liên quan."

      Lưu Giac Nam hướng Long Tiêu trả lời

      "Đứng lên !"

      Trong thanh của Long Tiêu khó để nghe ra tâm trạng của lúc này rất tốt, xoay người lại đối với Lưu Giác Nam .

      "Tạ hoàng thượng!”

      Khuôn mặt Lưu Giác Nam nhìn hiểu.

      "Người kia thế nao?"

      Long Tiêu nhìn chằm chằm Giác Nam hỏi.

      "Hồi hoàng thượng, quốc sư cầu ra mắt nương nương, trước mắt cũng tra ra lai lịch thân phận nương nương."

      Tôn công công đem toàn bộ lại cho

      “ A! Còn có loại chuyện này sao?”

      Long Tiêu chống cằm suy nghĩ rồi :

      “ Kia, có phải gặp mặt là tra ra sao?”

      "Cái này? Quốc sư !" – Tôn công công khổ sở .

      “Vậy tất cà những gì?” – Long Tiêu nhíu mày lại hỏi

      "Quốc sư bảo nô tài đem thuốc mang về cho nương nương, những thứ khác có!"

      Tôn công công len lén liếc nhìn lên long toạ.

      "Thuốc?" Long Tiêu lặp lại .

      "Đúng vậy bệ hạ, quốc sư ngài biết là dùng làm gì!"

      Tôn công công đem toàn bộ ra cho nghe.

      "Dạ! Đem thuốc đưa đến tẩm cung của trẫm !"

      Long Tiêu xoa huyệt thái dương, nhắm mắt lại phất tay cái, ý bảo bọn họ xuống .

      " Hoàng thượng hôm nay cho đòi ……..?"

      Tôn công công muốn hỏi hôm nay muốn truyền ai tới thị tẩm ,nhưng còn chưa kịp xong lại bị cắt đứt.

      "Nô phi ở lại vậy là được rồi!"

      Long Tiêu đầu cũng có ngẩn lên mà .

      "Dạ, nô tài cáo lui!" Tôn công công cùng Lưu Giác Nam toàn bộ lui xuống.

      Ngoài cửa Lưu Giác Mam gọi tôn công công lại hỏi:

      "Tôn công công có biết hoàng thượng đây là thế nào?"

      "Ai! biết, lần đầu gặp phải tình huống như thế!"

      Tôn công công lắc đầu nguầy nguậy.

      "Xin hỏi công công ‘ Nô phi ’ kia là vị thiên kim nhà nào đây ? Hoàng thượng như thế nào lại để ý!"

      Lưu Giác Nam cùng Tôn công công đều là những người thân cận bên cạnh Long Tiêu, quan hệ của hai người vẫn tương đối tốt.

      “ Chính vì biết nên mới để ngươi tra thân phận của kia!”-

      Tôn công công hoàn toàn biết vị Nô phi này đến từ địa phương nào, quốc sư còn thể tính ra, cũng phải là thần tiên, làm sao biết được.

      "A!" Lưu Giác Nam như đinh đứng mặt đất, miệng há ra đều có thể nhét vào quả trứng gà .

      "Ai!"

      Tôn công công sau đó liền đưa thuốc .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 13 : Ngủ đêm Ngự Thư Phòng

      "Ai!" Tôn công công tiếp tục đưa thuốc.

      Tối hôm qua bên trong ngự thư phòng ánh nến sáng suốt cả đêm. Ngày thứ hai, trời vừa rạng sáng toàn bộ nữ nhân trong cung đều biết, có thể là bởi vì nữ nhân bên cạnh quá nhiều , đàn ông cũng còn bí mật nào .

      Sau khi lâm triều, Tả thừa tướng Lý Hưu Văn len lén gọi Tôn công công lại hỏi mọi chuyện:

      “Thân thể hoàng thượng có chuyện gì sao?”

      "Lý đại nhân ngài phí tâm, thân thể hoàng thượng có chuyện gì!" Tôn công công theo quy củ trả lời.

      "A! Làm phiền công công rồi !" Lý Hưu Văn khách khí .

      "Lý đại nhân khách khí, lão nô trước!" Tôn công công xong liền đuổi theo sau hoàng thượng.

      Lý Hưu Văn năm nay 21 tuổi, là nam nhân trẻ tuổi, là người nhận chức Tả thừa tướng của Ân quốc, có thân hình cao lớn , tướng mạo khác gì Phan An. Năm ngoái bị Thái hậu tứ hôn, nhưng chẳng biết tại sao lại vô cớ bị hủy bỏ, đến nay còn chưa cưới.

      "Nàng tỉnh chưa?" – Tôn công công vừa đuổi đến nơi liền nghe được câu đầu tiên.

      "Bẩm hoàng thượng , vẫn chưa !" - Tôn công công theo sau lưng đáp

      "Thuốc uống qua sao?" - Long Tiêu tiếp tục . Sau khi lâm triều người mẹ kế này lại đột nhiên triệu kiến , biết là vì chuyện gì. Hướng mà chính là hướng Tường Ninh Cung của Hoàng thái hậu .

      "Hồi hoàng tượng, tỳ nữ trở lại uống rồi!" – Tôn công công trở về

      Tường Ninh cung

      "Hoàng nhi tham gia mẫu hậu, Mẫu hậu thỉnh an!" - Long Tiêu chắp tay thi lễ

      "Hoàng nhi mau tới ngồi, mẫu hậu có lời muốn hỏi ngươi?" - Thái hậu cầm tay Long Tiêu kéo đến bên cạnh.

      "Nô tì thỉnh an hoàng thượng.” – Đám tần phi quỳ xuống

      "Đứng lên !" Long Tiêu xem xem các nàng trong lòng liền sáng tỏ nguyên nhân Thái Hậu triệu kiến .

      “ Mẫu hậu mời !”- Long Tiêu khi ngồi xuống , liền đối mặt mỉm cười.

      “ Nghe bên trong tẩm cung của hoàng nhi có nữ nhân lai lịch, hoàng nhi còn đem tẩm cung nhường lại cho nàng ở, có chuyện này sao?”- Thái Hậu nghiêm túc nhìn Long Tiêu hỏi.

      “ Có quả giả, là hoàng nhi mới phong tần phi, nhưng là phần trẫm đem tẩm cung nhường lại biết là mẫu hậu từ đâu nghe được”- Long Tiêu nheo mắt nhìn mấy vị tần phi.

      người nào dám nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của , người nào cũng đều cúi đầu, lại dám ra tiếng.

      “ Kia hoàng nhi vì sao thức trắng đâm trở về tẩm cung, rồi lại qua cung của các phi tần.”- Thái Hu hiểu con mình làm việc có chủ chương nhưng cuc đồi thoại này chẳng qua là cho đám phi tử nghe.

      "Hoàng nhi xử lý quốc đều ở Ngự Thư Phòng, hôm qua tấu chương so bình thường nhiều hơn chút.”- Vẻ mặt Long Tiêu mệt mỏi .

      "Bổn cung biết quốc quan trọng, nhưng là thể quá mệt nhọc, thân thể hoàng nhi quan trọng hơn nha!" -Thái hậu bắt đầu tình ý sâu xa mà .

      "Mẫu hậu yên tâm, hài nhi chú ý đấy! Nếu như có chuyện khác, hoàng nhi xin được cáo lui trước!" - Long Tiêu vừa đứng dậy.

      “ Ừ, hoàng nhi nên nghỉ ngơi tốt, thân thể quan trọng hơn!” – Thái hậu giảo hoạt nhanh chóng đem chuyện này xử lí.

      "Nô tì cung tiễn hoàng thượng!" - Các vị Tần phi đứng dậy đưa mắt nhìn Long Tiêu xa.

      Mọi người thấy Thái hậu cũng còn biện pháp, trông cậy vào, tất cả liền nhanh chóng mà giải tán.

      Bên trong tẩm cung

      "Hoàng thượng!” – Bốn tỳ nữ quỳ xuống nghênh đón Long Tiêu.

      "Đứng lên!" Long Tiêu thuận miệng câu, liền thẳng đến bên cạnh Nhất Thuần.

      “ Mau tỉnh lại cho trẫm.”- Long Tiêu dùng hai tay nắm lấy bả vai của nàng .

      "Tại sao còn chưa chết!" – Nhất Thuần lẩm bẩm xong nhưng vẫn có mở mắt.

      " Ngươi là muốn chết phải ? Trẫm thành toàn ngươi!" – đem tay bóp lấy cái cổ bé của nàng, ánh mắt hung tợn nhìn về phía nàng.

      Nàng có giãy giụa, có nỉ non, sắc mặt từ từ thay đổi tái nhợt!

      "Đáng chết!" – buông tay, trong lòng buồn bực, gào thét nghĩ, được tức giận. Nữ nhân chỉ là công cụ làm ấm giường, có thể kêu tới cũng có thể đuổi .

      Chương 14 : Ngủ lại Thanh Hà Uyển

      "Người đâu! Đem nô phi đưa đến Thanh Hà Uyển!" - Long Tiêu nắm chặt quả tay, lạnh lùng sai khiến!

      "Dạ, hoàng thượng!" Thị nữ quỳ xuống nghe chỉ.

      Trong lúc mông lung, tinh khiết khẽ nhíu mí mắt, liền ý thức được chút ánh sáng xuyên qua ngoài cửa sổ.

      Chăn mền người rất tốt, chỉ là giường có chút cứng, liền đem chăn gấm người kéo cao chút.

      " tỉnh rồi hả ?" - giọng nam nhân vang lên đột ngột khiến cho giấc mộng đẹp của nàng bị đánh vỡ.

      Chẳng lẽ nàng vẫn còn ở nơi này sao?

      Đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới phát ra, chỗ ngủ của nàng tại xa lạ.

      Long Tiêu nhìn nàng, ngồi ngược với hướng ánh sáng khiến cho nàng nhìn dung mạo của . Tiếng chuông báo động trong lòng nàng vang lên, toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.

      Trí nhớ nhanh chóng tràn về trong đầu nàng…………

      Trong nháy mắt, ngực nàng giống như bị người nặng nề đánh quyền, kinh ngạc , giọng điệu có chút thay đổi. Thoáng chốc, tất cả trí nhớ như dòng nước thuỷ triều tuôn về đầu nàng, nàng lại bị người ta vũ nhục lần nữa rồi.

      Đợi tầm mắt hơi thanh hậu, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cúi đầu kiểm tra y phục người. Lúc này, nàng mới phát ra nàng mặc là bộ đồ màu trắng cổ đại. Ngắm nhìn bốn phía, nhìn cái bài trí bên trong phòng, nàng mới chú ý mình ở trong gian phòng đơn sơ, vách tường cũng phai màu rồi.

      Lúc này Long Tiêu thân hoa phục, Nhất Thuần khẩn trương đè nén sợ hãi trong lòng mình. Thân thể nàng cứng ngắc dám động đậy.

      Nam nhân chậm rãi đứng lên, bóng dáng thon dài của che hơn phân nửa ánh sáng.

      Cổ họng Nhất Thuần căng thẳng, muốn gì, cổ họng khô ráo làm nàng nhịn được ho khan vài tiếng

      "Khụ ---- khụ ----"

      "Người tới, phục vụ nô phi uống nước." – Trong thanh Long Tiêu nghe ra tâm tình gì.

      "Dạ,hoàng thượng!” – Tỳ nữ thuần thục đem nước nóng bưng đến trước mặt nàng, Nhất Thuần nhìn cảnh giác, sau đó cúi đầu xuống uống. Nàng uống quá nhanh liền ho khan vài tiếng.

      Lúc này Long Tiêu bước lên trước bước nữa. Ánh sáng ngoài cửa sổ đem dung nhan tuấn dật, phi phàm của thể ràng. Nhất Thuần cũng hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.

      "Đừng tới đây!" – Nhất Thuần sau khi uống nước giống như có thêm hơi sức, lớn tiếng ngăn chặn cho tới.

      nhíu mày lại , từ từ bước tới bên cạnh giường của nàng, tao nhã nghiêng người, khuôn mặt lên nụ cười xấu xa, giả vờ giúp nàng kéo tấm chăn:

      “ NÔ phi, đừng quá xúc động, nghỉ ngơi tốt, nếu buổi tối làm sao có tinh thần đây?”

      lấy tay vỗ đôi vai suy yếu của nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, nhàn nhạt cười, quỷ dị nhè lướt qua khóe môi hấp dẫn kia.

      “ Tên súc sinh này, khốn khiếp!”

      Nhất Thuần kích động liền mắng chửi , đồng thời cũng thể ra mối hận trong lòng nàng.

      Long Tiêu nhìn dáng vẻ kích động của nàng, lửa giận trong lòng chẳng những giảm mà ngày càng tăng, nàng lại đem cưng chiều của giống như là bị vũ nhục rất lớn. còn chưa có cùng nàng tính sổ đâu, nàng lại còn……

      “ Ngươi đến đây là muốn làm cái gì?”

      Nhất Thuần lớn tiếng hỏi, giọng có chút run rẩy, trong con ngươi lóe lên lệ quang, vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng đáng thương.



      Câu này làm tức cười, Đúng vậy a, đến tột cùng muốn làm cái gì? để tay lên ngực tự hỏi. Sau hồi suy nghĩ cũng nghĩ ra đáp án thích hợp.

      Nhìn sắc mặt trầm của , nàng rút cuộc tháo hết đề phòng thường ngày, khóc, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống khuôn mặt nhắn của nàng.

      Nàng đây là ý gì, giống như bị uất ức rất nhiều. đáng ra nên sớm giết nàng. bỏ qua cho cái mạng của nàng rồi, nàng lại còn biết cảm kích.

      "Khóc cái gì?"

      Long Tiêu tức giận hét lên.

      tức giận nắm lấy cái tay của nàng, mạnh mẽ kéo đến hướng mình, kéo nàng ra khỏi góc giường. Động tác của làm cho nàng phải kêu lên:

      "Tiện nam nhân, buông ta ra!"

      Nhất Thuần điên cuồng khóc, thét.

      “ Ít giả bộ “

      tuyệt đối thương hương tiếc ngọc, nghiên người tới trước mắt nàng, khuôn mặt hung ác , cũng quên dùng lực vuốt ve khuôn mặt của nàng bóp “ Ba”.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 15 : Vô ý hỏi

      Bạt tai này tuyệt đối có tác dụng gì đối với nàng .Cho tới bây giờ, từ khi đến nơi này cũng chưa có ngày bị bạt tai , nàng sớm miễn dịch với nó.

      xoay người tới cửa , thị nữ bên ngoài lập tức cúi đầu cung kính mở cửa cho ra.

      chuẩn bị bước ra khỏi cửa , đột nhiên quay đầu lại, ánh mặt lạnh lùng bắn về phía nàng .Sau đó cũng quay đầu mà bước ra khỏi cánh cửa.

      Ánh mắt cùng giọng của , khi biết chuyện, dễ dàng bỏ qua cho mình, cuộc sống sau này của nàng tốt hơn rồi. Thực nhớ nàng đắc tội chỗ nào, tại sao lại đối với nàng như thế? Chẳng lẽ cũng chỉ bởi vì phá hư chuyện tốtcủa sao?

      "Nương nương, ngài muốn đứng lên sao?" -Thị nữ tiến lên cung kính hỏi.

      “Ừm! Giúp ta lấy nước, ta muốn tắm!" -Nàng mệt mỏi

      Nàng có cảm giác thân thể bẩn, cũng nên tắm cho sạch , nữ nhân đối với loại chuyện như vậy cũng thể quên được xem ra chính mình quá quê mùa rồi.

      "Tắm?" - Thị nữ kia mặt nghi vấn, lại lời của Nhất Thuần.

      "Chính là tắm, lau người!" Nhất Thuần lại giải thích, xem ra sau này chuyện phải cẩn thận chút.

      "Nương nương buổi sáng hoàng thượng phân phó tắm cho người sạch rồi !”

      Thị nữ mặt hiểu .

      "Dài dòng!" – Nhất Thuần chỉ giỡn, lại nổi lên cái tính khí đại tiểu thư.

      "Nương nương tha mạng! Nô tỳ lập tức làm!" - Thị nữ sợ hãi, quỳ mặt đất dám đứng dậy.

      "Đứng lên! ………. !"

      Nhất Thuần thấy bộ dáng sợ hãi của nàng cũng có chút đành lòng.

      "Tạ nương nương!" - Thị nữ lập tức chạy ra ngoài làm việc.

      "Nương nương nước nóng tốt lắm, nô tỳ phục vụ người?" – Thị nữ tới bêncạnh Nhất Thuần .

      " cần, ngươi ra ngoài trước , tắm xong ta kêu ngươi!”

      Nhất Thuần nhìn đứng bên cạnh, nhìn bộ dạng nàng ta chắc cũng chỉ 12, 13 tuổi. Nàng thở dài về phía thùng gỗ.

      "Ta thất bại!"

      Nhất Thuần muốn đem y phục cởi ra nhưng nhìn mãi cũng hiểu được cái y phục cổ đại này như thế nào để cởi ra. Nàng hướng về phía ngoài cửa,lớn tiếng:

      “ Người đâu!”

      "Có nô tỳ!" - thị nữ Phía ngoài nghe được tiếng kêu lập tức chạy tới.

      "Giúp ta cởi y phục !" - Nhất Thuần nhờ người ta giúp tay nên lời rất , nhưng trong lòng sớm nổi trận lôi đình, nàng cảm thấy y phục nơi này phiền toái.

      "Dạ!" - Thị nữ cẩn thận giúp Nhất Thuần cởi áo nới dây lưng.

      " Làn da của Nương nương tốt!"

      Nàng ngồi trong chậu làm bằng gỗ , nước vừa lúc yêm qua trước ngực của nàng, thanh của thị nữ ở phía sau vang lên.

      "Có gì tốt!" - Nhất Thuần cho là vậy liền

      " rất trắng a!" - Thị nữ hâm mộ .

      "Ngươi tên là gì?" - Nhất Thuần nhắm mắt, chậm rãi hỏi.

      "Hồi nương nương, nô tỳ gọi Tiểu Cửu." -Tiểu Cửu thông minh đáp lời, trong thanh khó nghe ra nàng rất vui vẻ.

      "Tiểu Cửu ngươi bao lớn, trong nhà cũng đều có người nào sao?" – Nhất Thuần lơ đãng hỏi, bắt đầu tra hộ khẩu.

      "Hồi nương nương, Tiểu Cửu năm nay mười ba tuổi, Tiểu Cửu từ tám tuổi vào trong cung, trong nhà có cha mẹ còn có hai ca ca, đại ca ca bị bệnh có tiền trị bệnh, liền đem Tiểu Cửu bán vào trong cung rồi."

      Tiểu Cửu vừa liền bắt đầu khóc, rời nhà nhiều năm ,nàng rất nhớ mọi người.

      " xin lỗi!"

      Nhất Thuần nghe nàng liền có chút đành lòng, cái thời đại này kém cỏi , nàng ấy đáng thương.

      "Nô tài dám!" - Tiểu Cửu nghe Nhất Thuần xin lỗi nàng liền vội vàng quỳ xuống .

      "Vô tình nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi rồi, về sau cần quỳ xuống, được ?"

      Nhất Thuần chuyện với tiểu Cửu giống như là dỗ dành tiểu hài tử vậy.

      "Nương nương, được." -Tiểu Cửu quỳ mặt đất vẫn dám đứng dậy.

      “ Ta được là được, đứng lên !” - Nhất Thuần hảo khí .

      Chương 16 : Tắm

      "Này ----!"

      khuôn mặt Tiểu Cửu có chút ngượng nghịu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn từ mặt đất đứng dậy.

      "Ai! Tiểu Cửu bây giờ là giờ gì?"

      Nàng thở dài cái, ở nơi này bên trong phòng phân đông nam tây bắc, đến chỉ có thể nhìn có ánh sáng bên ngoài.

      "Hồi nương nương, tại giờ Thân rồi !" -Tiểu Cửu giọng .

      "A!"

      tinh khiết gật đầu xuống, trong lòng còn phải ở tính tính toán toán giờ Thân rốt cuộc là mấy giờ rồi, từ đầu đếm lần mới ràng, bây giờ là khoảng bốn giờ chiều thôi.

      "Nương nương nô tỳ phục vụ ngài tắm !" -Tiểu Cửu khéo léo tới trước mặt của ta giọng hỏi.

      " cần, tự ta có thể, ngươi trước đira ngoài, đợi lát nữa tắm xong ta gọi ngươi!"

      Ta mở mắt nhìn nàng, Tiểu Cửu dáng dấp được tốt lắm nhìn, vóc người kiều tiểu, luôn là củng eo, mặt có chút tàn nhan, nhưng cũng quá nghiêm trọng.

      "Nương nương ngài xinh đẹp, giống như là người trong tranh, quá đẹp!"

      Tiểu Cửu xem nhìn nàng sửng sốt, sau đó lại thao thao bất tuyệt tán dương .

      "Nhìn đủ rồi liền ra ngoài!" – Nhất Thuần lắc đầu,bất đắc dĩ .

      "Dạ!" - Tiểu Cửu cắn miệng môi dưới, giống như là rất cam tâm ra .

      Nước giống như có chút lạnh rồi, tuy nhiên nàng muốn ra ngoài, cảm giác mình bẩn, tắm thế nào cũng sạch . Nhắm mắt lại, nhịn được,nước mắt nàng từ từ tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuốn nước.

      "Nương nương ngừơi tỉnh!" – Mở mắt nhìn tiểu Cửu trước mắt, nàng ưu nhã đem nước mắt còn đọng lại mặt lau .

      "Giúp ta ở đổi nước nóng!" - Nàng khẽ mỉm cười nhìn Tiểu Cửu .

      "Nương nương, người còn tắm tiếp, phải hay ?" – Tiểu Cửu cẩn thận , thanh càng ngày càng .

      "Được rồi!"

      Nàng đứng dậy, tiểu Cửu nhàng giúp nàng lau người, thị nữ khác đưa cái áo gấm mặc lên người nàng, che đậy làn da xinh đẹp.

      “ Thấy thế nào, các ngươi muốn nhìn đến khi nào?”

      Mặc quần áo tử tế, sau đó nàng nhìn hai người thị nữ trước mặt hỏi, rồi bật cười.

      "Nô tỳ đáng chết !” -Hai người đồng thời quỳ xuống dưới đất cầu xin tha thứ.

      "Đứng lên ! Về sau cần trước mặt ta quỳ xuống như vậy!”

      Nhất Thuần lạnh lùng , khuôn mặt còn vẻ tươi cười, vẫn xinh đẹp như vậy làm cho người ta có chút kinh sợ.

      "Dạ!" -Tiểu Cửu cùng thị nữ khi nhìn nhau chút sau đó gật đầu, động tác nho của họ cũng thoát khỏi cặp mắt của nàng.

      "Nương nương nô tỳ giúp ngài trang điểm !" -Tiểu Cửu đem phấn bột nước bày bàn.

      "Này ta thích bôi những thứ đó, cứ như vậy !" - Nhất Thuần kiên quyết , ở chỗ này trang điểm đậm cho ai nhìn đây?

      "Nô tỳ là lần đầu thấy người cái đẹp như nương nương, chỉ là nương nương của chúng ta trời sinh ra xinhđẹp, cho dù trang điểm cũng là xinh đạp gấp trăm lần so với mấy vị mĩ nữ kia. mặt họ đều là phấn bôi mấy lớp dày, đẹp có đẹp nhưng quá giả dối rồi, làm cho ngừơi khác nhìn vào cảm thấy ghê tởm.!”

      Tiểu Cửu lòng hướng về Nhất Thuần, cảm thấy những nữ nhân khác so với chủ tử của mình vẫn còn kém xa.

      tinh khiết bật cười mà hỏi:

      “ Mấy vị nương nương kia khiến cho ngươi ghét sao? Tiểu Cửu, ta thích sau lưng xấu người khác, ta xem ngươi là muội mui của mình cho nên mới phải nhắc nhở ngươi, ngộ nhỡ bị người khác nghe được , chính ngươi bị thua thiệt. Về sau cần phải chú ý!”

      "Đúng vậy, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ phục vụ quá nhiều vị chủ tử, cũng chỉ có ngài đối với ta thân thiết như vậy. Nương nương , quê của người chơi có vui ?”

      Tiểu Cửu chỉ là tò mò thân phận của Nhất Thùân thôi.

      “ Ừm! Ngươi có thể cho ta nghe chút về têncủa ngươi ?

      Nhất Thuần linh hoạt, nhàng chuyển sang chuyện khác.

      "Nô tỳ gọi là hồng món ăn." -Hồng món ăn hứng thú giới thiệu tên của mình.( cái này y trong đó mình chỉ cop lại thuj)

      "Tên của các ngươi đều là ba mẹ đặt sao?"

      Nhất Thuần nghe được cái tên kia liền lên tiếng hỏu, nhìn khuôn mặt hai nàng có chút hiểu Nhất Thuần lại hỏi lại:

      "Tên của các ngươi đều là cha mẹ đặt sao?"

      "Dạ, ông nội ta có mười hai cháu , ta là Lão Cửu, cho nên liền kêu ta Tiểu Cửu rồi."

      Tiểu Cửu mặt hưng phấn nguồn gốc tên của nàng


    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 17 : Ban tên cho

      “ Nô tỳ là được vị chủ tử trước kia đặt ạ!”- Hồng món ăn cũng chen vào

      "Vậy ta cũng giúp các ngươi chọn cái tên khác , dĩ nhiên nếu các ngươi thích cũng cần tiếp nhận!”

      Nhất Thuần đột nhiên nghĩ đến việc giúp các nàng ấy đặt tên, nhưng là cũng phải được người ta đồng ý mới được.

      "Nương nương?" - Hai người lại quỳ mặt đất đôi mắt đẫm lệ lờ mờ gọi nàng.

      "Nhược Vân, Mộng Phàm ! Tốt ?" – Nhất Thuần cúi đầu suy nghĩ chút, sau đó ngẩng đầu nhìn họ .

      "Cám ơn nương nương ban tên cho!"

      Hai người lại quỳ mặt đất cảm ơn.

      "Kể từ hôm nay nô tỳ Tiểu Cửu tên là Nhược Vân!" - Nhược Vân tràn đầy quyết tâm .

      "Nô tỳ hồng món ăn từ giờ tên là Mộng Phàm !”

      Mộng Phàm là tiếp lời Nhược Vân .

      "Thích là tốt rồi! Đứng lên!"

      Nhất Thuần cũng vui vẻ , cùng hài tử ở chung chỗ liền quên tất cả mọi chuyện xảy ra.

      "Nương nương ngài thích trang sức gì?"

      Nhược vân lên trước, có dũng khí kéo nàng đến ngồi xuống trước gương đồng.

      Trong gương có mỹ nhân rất đẹp, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt , có nụ cười.

      "Ta tự mình tới !"

      Nhất Thuần đẩy Nhược Vân ra, cầm thấy thanh lược nhàng chải ,sau đó ghim phần tóc ở sau lên, căn bản cũng dùng đồ trang sức gì.

      "Nương nương tóc người là đẹp, sáng đến chói mắt , giống như từng cây Kim Tuyến, mềm mượt, trơn bóng!”

      Nhược Vân kìm hãm được liền vuốt ve mái tóc của Nhất Thuần.

      “ Ừm!” – Nhất Thuần chỉ là nhàng đáp lại tiếng, ở đại nàng có thợ cắt tóc riêng, làm tóc theo định kì, điều kiện ở đây sao có thể so sánh bằng.

      Đứng dậy ra cửa , là mặt trời chiều ngã về tây, mãn thiên Thải Hà đem cũng nhuộm thành màu đỏ, rất xinh đẹp rất hùng vĩ, vườn phía trước là mảnh rừng trúc, làm cho người ta nhớ tới Tiêu Tương quản trúc hoa.

      tới dưới tàng cây thu thiên bên ngồi lên, hưởng thụ gió đêm quất vào mặt mát mẻ cùng thích ý.

      "Thanh gì?"

      Mới vừa trong rừng truyền đến tiếng gào thét vang lên, Nhất Thuần cảnh gíac hỏi.

      “ Là người ở trong lãnh cung, nương nương nếu ngài sợ chúng ta vào phòng !”

      Xem ra loại thanh này họ giống như rất chấp nhận.

      "Phía trước là lãnh cung?" - Nhất Thuần nhíu mày hỏi.

      "Đúng vậy, nương nương!"

      Mộng phàm vừa đẩy dây đu vừa trả lời nàng.

      "Hừ!"

      Nhất Thuần khinh thường hừ lạnh tiếng, cái này là Long Tiêu muốn chơi nàng.

      "Ta đói bụng! Khi nào có thể ăn cơm?” – Nhất Thuần đột nhiên ngẩng đầu nhìn họ .

      "Nương nương tối nay ngài thị tẩm, cho nên cơm tối thể ăn!"

      Nhược Vân giống như đối với tiểu hài tử chuyện dạng khéo léo.

      "Cái gì?" - Nhất Thuần nghe được câu trả lời của Nhược Vân liền buồn bực.

      "Nương nương ngài vì cái gì phải là chọc giận bệ hạ?" - Mộng phàm ra nghi vấn trong lòng.

      "Dịch bên ngoài bên Đoạn Kiều,

      tịch mịch mở vô chủ.

      là hoàng hôn mình buồn,

      hơn lấy phong hòa mưa.

      Vô ý khổ tranh xuân,

      mặc cho Quần Phương Đố.

      Thưa thớt thành bùn nghiền làm bụi,

      chỉ có hương như xưa."

      Vấn đề này của Mộng Phàm khíến cho nàng nhớ tới thơ Lục Du .

      "Nương nương có ý gì đây?" Nhược Vân hiểu hỏi.

      "Ý là nhánh dã mai sinh trưởng ở Đoạn Kiều bên cạnh, đơn tịch mịch tràn ra hoa, cũng người làm chủ. Mỗi khi sắc trời tây chìm thời điểm, luôn luôn tại nội tâm dâng lên độc lo lắng, đặc biệt là hô phong trời mưa . muốn phí hết tâm tư tranh phương đấu xuân, ý mặc cho bách hoa ghen tỵ. Thưa thớt lụn bại biến thành bùn lại nghiền làm bụi bậm, chỉ có hương thơm y nguyên."

      Nàng vừa giải thích vừa suy nghĩ…

      "A! ra là nương nương thích bệ hạ? Tại sao vậy chứ?"

      Mộng phàm dánh vẻ ngu ngốc hỏi, khiến cho Nhất Thuần nhìn thấy muốn hộc máu.

      "Chỗ của ngươi nhiều như vậy tại sao?" – Nhất Thuần nhịn được .

      "A!" Mộng phàm cúi xuống, có ở đây lên tiếng, Nhược Vân còn lại là len lén cười.

      "Nghe hoàng thương là bị tài hoa của nương nương làm cho say mê a!”

      Đại khái là biết tính khí của Nhất Thuần xấu, liền can đảm mà .


      Chương 18 : Tiếng đàn du du (xinh đẹp thần thoại)

      “ Điên rồ!” – Nghe như thế , Nhất Thuần là muốn té ngã.

      "Nương nương đàn khúc chứ? Nô tỳ vì ngài lấy cầm !”

      Mộng phàm tựa như hài tử kêu lên.

      "Có thể!"

      Nhất Thuần gật đầu đồng ý, Mộng Phàm vội vàng chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát ôm cầm chạy đến. Trong mũi nàng, hơi thở vẫn còn chưa hô hấp lại như bình thường, có thể thấy tốc độ của nàng như thế nào.

      Khuôn mặt quen thuộc như người trong mộng

      Ngươi là người ta chờ đợi

      Cho dù nước mắt có bao phủ cả trời đất

      Ta buông tay

      Mỗi khắc chịu đựng độc

      Chỉ vì ta từng chấp nhận cam kết

      Giữa ngươi và ta có cảm xúc rung động

      phải thức tỉnh

      Vạn thế tang thương chỉ có là vĩnh viễn thần thoại

      Sóng lên sóng xuống thủy chung dứt khoát chân ái ước hẹn

      Mấy phen đau khổ dây dưa bao nhiêu đêm tối giãy giụa

      Nắm chặt đôi tay để ta cùng ngươi bao giờ cách ly nữa

      gối Tuyết Băng phong say đắm

      lòng ôm nhau mới có thể hòa tan

      Trong gió chập chờn lò hỏa

      Bất diệt cũng nghỉ ngơi

      Chờ đợi hoa nở xuân xuân lại tới

      Vô tình năm tháng cười ta mê

      Tâm Như sắt thép mặc cho thế giới hoang vu

      Tưởng niệm vĩnh tùy tướng

      Vạn thế tang thương chỉ có là vĩnh viễn thần thoại

      Sóng lên sóng xuống thủy chung dứt khoát chân ái ước hẹn

      Mấy phen đau khổ dây dưa bao nhiêu đêm tối giãy giụa

      Nắm chặt đôi tay để cho ta cùng ngươi bao giờ nữa cách phân

      Vui buồn năm tháng chỉ có là vĩnh viễn thần thoại

      Ai cũng có quên lãng cổ xưa cổ xưa lời thề

      Nước mắt của ngươi hóa thành bay múa đầy trời Thải Điệp

      là dưới cánh phong thái lưỡng tâm tùy tướng tự tại bay

      Vui buồn năm tháng chỉ có là vĩnh viễn thần thoại

      Ai cũng có quên lãng cổ xưa cổ xưa lời thề

      Nước mắt của ngươi hóa thành bay múa đầy trời Thải Điệp

      là dưới cánh phong thái lưỡng tâm tùy tướng tự tại bay

      Ngươi là thần thoại xinh đẹp nhất trong lòng ta

      Phủ ở dây đàn, nhìn khuôn mặt hai đứa đáng .

      “ Nương nương hát hay, nô tỳ từng nghe qua khúc nào dễ nghe như vậy a?”

      Mộng phàm vỗ tay bảo hay, Nhược Vân còn lại là kích động ra lời.

      "Bài hát này còn có tên là ~Thần thoại xinh đẹp~”

      Nhìn thấy bộ dạng thể tưởng tượng nổi của hai người họ, Nhất Thuần muốn cười to.

      “ Cái tên này hay nha! Thần thoại xinh đẹp!” – Mộng Phàm nịnh hót

      “ Thần thoại xinh đẹp chính là câu chuyện trong truyền thuyết, bên trong là cả câu chuyện xinh đẹp. “

      Nhất Thuần cố ý trêu chọc khiến hai người bọn họ vui vẻ.

      "Nương nương mau chút !" - Nhược Vân cũng nhịn được hấp dẫn lay bả vai của nàng.

      "Vậy các ngươi muốn chuẩn bị xong khăn tay a!"

      tinh khiết chậm chậm kể lại câu chuyện thần thoại này.

      ……………………………………

      ……………………………………

      ……………………………………

      "Ô, ô, nương nương vậy tại sao hai người bọn họ nhau ,phải chờ đợi cà ngàn năm sau vất vả nhưng lại bị tách ra a?”

      Mộng phàm khóc sưng cặp mắt, ngừng hỏi.

      "Ô, đúng nha!"

      Nhược Vân cũng theo hỏi, nhìn hai người trước mắt khóc sướt mướt , Nhất Thuần thấy có phần hơi quá mức.

      "Bởi vì bọn họ muốn tìm phải đợi đều phải là đối phương!"

      Nhất Thuần bắt đầu đối với hai nhân vật nam nữ trong câu chuyện thần thoại làm ẩu.

      "Nhưng là!" Mộng phàm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.

      " có nhưng nhị gì hết, có cái gì mà phải khóc , đây chẳng qua là chuyện xưa thôi!"

      Nhất Thuần lắc đầu cái, rồi có bật cười.

      "Nô tài ra mắt nô phi nương nương, xin nương nương di giá xuân hương các tắm rửa thị tẩm."

      Công công kia quỳ xuống truyền chỉ.

      " thôi!"

      Nàng đứng lên, phía sau theo đám thị nữ lồng lộng hùng dũng biến mất ở trong bóng đêm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :