1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Xuyên qua làm tình nhân của hoàng đế - Lạc Nhật Bầu Bạn(138c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 137: đâm thẳng qua tim

      "Khốn kiếp, các ngươi phải người ở chỗ này sao?" Tin giọng gầm thét, bên trong Thanh Hà uyển có đám khách mời mà đến núp sau bóng cây bàn luận xôn xao.

      "Chủ tử, buổi chiều đúng là ở đây , có lẽ là ra ngoài rồi!" Hắc y nhân giọng .

      Kế hoạch hoàn mỹ như thế này, làm sao có thể bị gài bẫy, nếu chắc chắn có nội gián, bị người khác cố ý dẫn tới nơi này. Trong lòng Tin mọi việc được chứng thực, đám thị vệ từ trời bay xuống vây quanh bọn họ ngay cả nước cũng chảy lọt.

      " ra , đến đây rồi cần gì phải trốn trốn tránh tránh?" Bên trong viện khuôn mặt Long Tiêu toát lên ý cười, chiêu này theo như Thuần nhi là gậy ông đập lưng ông.

      Tin nhất người nhảy vào bên trong viện cùng Long Tiêu giằng co, "Chỉ bằng những tên này liền muốn đối phó Bổn vương gia, Long Tiêu ngươi cũng quá coi thường ta rồi."

      "Ha ha, Tin vương gia giọng điệu lớn, trừ phi tối nay ngươi chưa dùng bữa tối, mặc may còn có hơi sức mà chạy ." Long Tiêu cười càng thêm lớn tiếng.

      "Ngươi! Hèn hạ vô sỉ." Tin mới phát giác ra sau khi dùng qua bữa tối liền có cảm giác toàn thân mềm nhũn , lại bị hạ độc, chỉ trách lúc ấy quá sơ sót.

      "Hèn hạ? Trẫm so với Tin vương gia vẫn còn kém mấy phần, hôm nay trẫm cùng ngươi tính mối thù cướp vợ!" Long Tiêu lôi thôi dài dòng nữa, rút nhuyễn kiếm ra, trực tiếp hướng thẳng vào tim của Tin.

      Dược lực chậm rãi phát huy công dụng, nhưng muốn ngoan ngoãn đứng chịu trận , phải tấn công, Thuần nhi từng , phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, nếu liều mạng phòng thủ, cũng bằng dùng toàn lực tiến công.

      "Chủ tử, thuộc hạ chặn chúng lại ngài trước !" Dưới tay toàn là đại cao thủ, cho nên mới tự tin vào miệng cọp nhổ răng như vậy. Nhưng thị vệ hiển nhiên phải tầm thường, mọi người đều có thân thủ, cũng dễ dàng đối phó. Mấy người khác bị thị vệ vây quanh, bọn nô tài nhìn chủ tử từ lúc còn cho tới lớn làm sao có thể nhẫn tâm để mất mạng.

      "Ít nhảm, giết tên cẩu hoàng đế này cho ta!" Mặc dù thân thể càng ngày càng nghe mình sai bảo, nhưng nếu để cùng Thuần nhi chia lìa mãi mãi, vậy sống cũng như chết!

      "Hừ!" Khinh thường hừ lạnh, nghỉ mình có thể trốn thoát sao?

      quá nửa canh giờ, bên trong viện hơn phân nửa kẻ chết người bị thương, Tin còn sức lực giãy giụa nữa, thở mạnh, nhìn thủ hạ từng người ngã xuống, liền biết được kết quả.

      "Quỳ xuống cầu xin trẫm, ta có thể cho ngươi toàn thây!" Long Tiêu từng bước tiến lại gần, tỏ ra uy nghiêm.

      "Ha ha ha...! Muốn giết cứ giết, vì nàng cho dù có chết cũng đáng giá." nguyện vọng cuối cùng của chính là trước khi chết được nhìn nàng lần, hình như là hy vọng xa vời.

      "Ngươi xứng nhắc tới nàng, nàng là của trẫm ." cách nào chịu được khi Tin dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nhắc tới Nhất Thuần, tay cầm kiếm run run lao thẳng tới chổ Tin.

      Bước vào Thanh Hà uyển liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng cần biết bất luận là kẻ nào chết , nhìn bên trong viện như vậy, trái tim cách nào chịu đựng được lại lần nữa đau đớn.

      " cần!" Tiểu Lâm công chúa còn chưa kịp phản ứng, Nhất Thuần vọt tới, có lẽ do Long Tiêu quá mức chuyên chú muốn Tin chết, kiếm đâm xuống, nhưng người ngã xuống phải là Tin.

      Mọi người chết lặng, tại sao hề có chút công phu nào xông lên, lại ai phát giác, nhìn gương mặt tuấn của bệ hạ từ từ vặn vẹo, hai mắt kinh khủng đầy huyết sắc, giống như La Sát.

      từ từ ôm lấy thân thể người ngã xuống. Nhuyễn kiếm vẫn còn ở trong thân thể của nàng, biết tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào, lại thể lấn át được thân thể xinh đẹp của nàng.

      "Ha ha, chính xác nha, kiếm đâm thẳng vào tim, Long Tiêu ta phải cảm tạ ngươi, từ bây giờ nàng bao giờ thuộc về ngươi." Tin điên cuồng cười, mặt chảy đầy nước mắt. vui, Tin biết được trong lòng Nhất Thuần mình quan trọng như thế nào, có thể dùng tánh mạng của nàng để đổi, nhưng cái cái giá của nó quá đắt, tình nguyện muốn biết; muốn nàng dùng tánh mạng của mình để chứng minh điều đó, thà rằng nàng chạy tới, thà rằng nhát kiếm này đâm vào trong thân thể của mình.

      " cần, nên làm ta sợ!" Long Tiêu dùng sức lắc lắc người trong ngực, nhưng được đáp lại.

      Tại sao lại đối với ta như vậy, Long Tiêu vô lực kêu gào, những chuyện vui trước kia đều trở thành vĩnh hằng. có thể giết người, giết vô số người, là vị hoàng đế cao cao tại thượng có thể sai bảo người khác, ra lệnh người khác, thương người khác, cưng chiều người khác, có thể trọng thưởng cũng có thể trừng phạt kẻ khác, bất cứ chuyện gì cũng làm được, nhưng lại có cách nào cứu được người mình , trơ mắt nhìn hai mắt xinh đẹp của nàng nhắm lại.

      kịp để cho bọn họ nhìn cái, kịp để tiếng gặp lại, còn kịp nữa, tất cả đều còn kịp nữa rồi, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, người ở trong viện chịu quá nhiều vết thương lòng, bây giờ cần phải chịu đựng thêm bất cứ chuyện gì, tại sao lại thể buông tay được?

      Chương 138: kết thúc

      "Tại sao? Tại sao lại giết nàng?" Tiểu Lâm công chúa điên cuồng thét chói tai, nhặt kiếm lên đâm vào lưng Long Tiêu, "Nàng chết rồi, rất đơn, ngươi theo nàng !" bọn thị vệ tiến lên đem tiểu công chúa bắt lại, lại ngừng được tiếng cười điên cuồng của nàng, tại sao? Tại sao thể đâm thẳng qua thân thể của ? mọi người nhìn Nhất Thuần nằm mặt đất, đây là hình ảnh làm cho người khác vô cùng đau lòng, lẳng lặng, nhàng, phất phới trong bông tuyết, Nhất Thuần lẳng lặng ngửa ra, mái tóc dài màu vàng kim xõa xuống mặt đất, giống như tầng tơ vàng che tuyết lại, nổi bật hơn hết chính là gương mặt chứa đựng ý cười , động lòng người -- vĩnh hằng, đọng lại nụ cười!

      "Mau gọi ngự y!" Lưu Bang Nam nóng nảy phân phó. Long Tiêu từ từ ngã xuống, khẽ vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của nàng, dịu dàng : "Nàng rồi , đem toàn bộ trái tim của ta mang , rất tàn nhẫn. ra Thuần nhi của ta cũng đả thương người khác!"

      "Nàng đừng rời xa trẫm! Nàng là của trẫm , Thuần nhi của trẫm." Giữ lại chút ý chí chống đỡ , Long Tiêu đẩy ngự y ra, lần nữa đem Nhất Thuần ôm vào trong lòng, chặt, trong lòng mới lấy được tia an ủi.

      "Bệ hạ?" Tất cả ngự y đều quỳ mặt đất, quân vương si tình như vậy, làm sao bọn họ có thể nhẫn tâm quấy rầy.

      Thị vệ bên trong viện, mọi người đều là nam nhi lãnh cảm, nhưng khi thấy cảnh ly biệt này, cũng vì họ mà rơi lệ.

      "Thuần nhi, nàng mơ giấc mơ dài, cuối cùng cũng kết thúc, chúng ta về nhà !" Phát hiên ra nơi phát ra thanh, mọi người ngừng thở, lâu mới dời tầm mắt , nhân ảnh bay trung, thân thể phát ra những cánh hoa màu hồng, nhìn người nam nhân nháy mắt cũng dám nhìn xuống, người như vậy gặp lần cả đời cũng quên, mỵ, tư thái tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng cao ngạo, rốt cuộc là người gì?

      Chỉ thấy nam tử tới chỗ Nhất Thuần cúi người nhàng ôm nàng lên, mặc cho Long Tiêu đau lòng tuyệt vọng, lại người nào có thể ngăn cản được .

      Nam nhân thần bí ôm giai nhân khuynh thành ở trong đêm tối, lại tạo thành bức tranh hài hòa. Bọn họ loại người giống nhau, thần bí, tuyệt diễm, quỷ dị, làm cho người ta đoán ra.

      "Ta rất , ngươi cam tâm; ta hiểu , ngươi chịu; nhưng ta sợ ngươi bị lạc ở trong mộng." Thanh xa xôi, dịu dàng đến làm tan chảy lòng người.

      "Hudson ca ca đây là giấc mộng sao? Vậy tại sao ca ca lại xuất ở trong mộng của ta? Ca ca, Thuần nhi về sau bao giờ mơ nửa, đau quá. . ." thanh trẻ con, hồn nhiên, trong sáng.

      Mọi người trơ mắt nhìn bọn họ rời , nhưng cách nào ngăn cản. Tuyết ngăn lại tất cả ký ức đất, Như giấc mơ giữa ban ngày làm cho người ta mê mang. Làm cho người ta hoài nghi bọn họ là hề tồn tại, tất cả chỉ là giấc mộng?

      Long Tiêu xin lỗi, tình của ngươi quá khổ quá đau. Lòng của ta quá mệt mỏi, kiên trì như vậy, ta thể tiếp tục. Ta dùng cách thức thê thảm nhất, để ngươi mất ta; đó là bởi vì ta ích kỷ muốn ngươi từng đem đơn , tan nát cõi lòng vì ta mà khóc; ích kỷ muốn ngươi dùng thời gian đời , để nhớ đến ta. Tin xin lỗi, tình của ngươi quá nặng. Xin tha thứ cho ta đủ kiên cường, xin tha thứ vì ta làm cho ngươi thất vọng! Ta tàn nhẫn, đáng tiếc ngươi phát giác quá muộn; việc sai lầm nhất của ngươi, chính là ngươi người người khác!

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Phiên ngoại

      Từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Nhất Thuần đột nhiên ngồi dậy, tất cả mọi thứ chung quanh vẫn như trước, cảm thấy có chút sức lực nào, lại nhớ nhớ nổi rốt cuộc là có chỗ nào đúng.

      "Nha đầu nhà ngươi? Ai, nếu muốn để cho lão gia đẩy ! Chờ mọi người tới, nhìn chút, có lẽ con rất vui đó!" Dì Lưu nhìn thấy Nhất Thuần vừa mới tỉnh dậy, chỉ biết lắc đầu, lúc nãy mới vừa xuống chút mà nó lại ngủ.

      "Người? Người nào?" Nhất Thuần hiểu hỏi.

      "Con của ta ơi, con thiếu ngủ sao? Ở đây mớ cái gì vậy? Nhanh trang điểm!" Dì Lưu kéo Nhất Thuần, thuần thục giúp nàng sửa sang lại tất cả, để ý tới tính tình của nàng, liền xuống lầu.

      "Ngươi?" Nhất Thuần nhìn người ngồi trong phòng khách, giống như từng quen biết, nhưng làm thế nào cũng nhớ được rốt cuộc gặp ở đâu.

      "Các con biết nhau? Vậy cần cha giới thiệu!" Thiên ba vui vẻ , đối với người con rể tương lai này rất là hài lòng, có rất ít người có thể đồng thời thông qua cuộc khảo hạch của hai cha con bọn họ. Thầm nghĩ, tiểu tử đừng làm cho ta thất vọng nha!

      "Thiên bá bá hiểu lầm rồi, chúng con biết nhau, có thể là do gương mặt và dáng dấp của con nhìn bình thường thôi !" Hudson đứng lên, dịu dàng nhìn chằm chằm Nhất Thuần.

      " biết?" Thiên ba có chút hiểu, nhìn vẻ mặt của nữ nhi ràng là biết nha. Nhưng mà nhìn tình huống này xem ra hai người rất có hy vọng, trong lòng vui vẻ.

      Sau khi ăn tối xong, Nhất Thuần muốn mời Hudson đến vườn hoa xem chút, hành động này khiến người trong nhà thiếu chút nữa thét chói tai.

      Thế gian luôn có mấy nhà vui mừng mấy nhà lo, ở thế giới khác, người dân ở Ân quốc người nào dám chữ Thiên, cũng có người dám nhắc tới chữ Nhất Thuần, ai cũng biết cái tên xinh đẹp này, là cấm kỵ đối với hoàng thượng.

      Người trong cung càng sống thận trọng hơn nữa, mỗi cọng cỏ, mỗi tảng đá ở Thanh Hà uyển, cũng rất bình thường. Nhưng ngàn vạn lần được đụng tới, càng đừng mong bước vào đó được.

      Tất cả mọi thứ ở đây, cũng có thể làm hoàng thượng đau lòng.

      người nào dám chỉ trích hoàng đế. đem hậu cung giết sạch , đem tiểu muội muội mình sủng ái nhất bắt làm ni . Đem vị Vương gia của Vũ quốc nuôi ở trong lồng chim khổng lồ.

      Tất cả mọi người điều Long tiêu là ác ma, là tên hôn quân, đây là việc có , ai hoài nghi những lời này.

      "Tại sao giết ta?" Đứng ở trong lồng Tin bình tĩnh mở miệng.

      "Trẫm muốn ngươi sống lâu lâu, muốn ngươi mỗi đêm vì nàng mà đau lòng." Muốn ngươi giống như ta, cùng chịu nổi đau mất nàng.

      Trong vườn hoa xinh đẹp, nước phun lên rồi rơi xuống hồ, Nhất Thuần cùng Hudson sóng vai đứng lẳng lặng , muốn gì đó, nhưng mở miệng.

      "Ngươi nhớ ta sao?" chờ Nhất Thuần mở miệng, Hudson lên tiếng.

      Nếu như nàng nhớ, ta liền đem tất cả trí nhớ còn lại trả lại cho nàng.

      Nếu nàng nhớ , vậy hãy để cho chúng ta bắt đầu lại từ đầu ! Đây cũng là kết quả ta mong muốn.

      "Ừ?" Trực giác cho nàng biết, nam nhân ở trước mắt rất kỳ quái, nhưng vấn đề của càng kỳ quái hơn, nhưng điều đó cũng lên là họ biết nhau, nếu người đàn ông này hỏi mình có nhớ hay .

      "Trả lời ta?" Hudson nghiêm túc .

      Nếu như là biết, vậy tại sao nhớ nổi rốt cuộc biết nhau như thế nào? Nhất Thuần tự nhận là trí nhớ của mình hề kém! Nếu như biết, vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

      "Ta biết!" Nhất Thuần nhàng mở miệng, nàng ra suy nghĩ trong lòng.

      "Đây phải là đáp án!" Hudson nhàng nắm lấy cằm của nàng, "Nếu như muốn hỏi tại sao, vậy hôn ta cái!"

      Nhất Thuần tự nhiên nhón chân lên hôn cái!

      Đám người nhìn lén ở lầu liền vui mừng! Bọn họ chờ đợi ngày này rất lâu rồi, hài tử của trưởng thành, rốt cuộc cũng tìm được nửa kia của mình, sau đó hạnh phúc cuộc sống với nhau, cho đến hết quãng đời còn lại!

      Thuần nhi! Nàng chỉ là cẩn thận nên ngủ giấc, tỉnh mộng lại đến cổ đại làm tình nhân của hoàng đế!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :