1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Xuyên qua làm tình nhân của hoàng đế - Lạc Nhật Bầu Bạn(138c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 122: Mộng Phàm Lo Lắng

      Nhớ lại lần đầu tiên gặp ở bên hồ bị ánh mắt thân thiết nhìn chăm chú, từ khắc đó nàng liền luân hãm, cho dù mẫu hậu của mình cũng chưa từng nhìn mình chăm chú như vậy, chân thành, tia tạp chất, khi nàng thấy hai người ở giường lòng của nàng giống như bị kim đâm vào, đau thể hô hấp, nàng để như thế , cái tên nô tài chết tiệt kia, ả có tư cách gì được Thiên tỷ tỷ che chở, Thiên Nhất Thuần chỉ có thể cùng hoàng huynh và tiểu công chúa nàng thôi, Thiên tỷ tỷ vĩnh viễn chỉ có tiểu công chúa nàng là muội muội, bên tai lại vang lên tiếng kêu thân thiết của Nhất Thuần vang lên ‘ công chúa tiểu muội thân ái! ’, tiểu Lâm công chúa nhắm chặt hai mắt, nàng tuyệt cho phép bất kì kẻ nào ngoại trừ mình ra được phép đến gần Nhất Thuần, tuyệt cho phép! ( e này bị sao thế nhỉ??? =_:)

      Nhất Thuần mang theo Mộng Phàm chạy thẳng tới phủ Thừa Tướng, tiểu Lâm công chúa trực tiếp trở về phủ với bất kì người nào khác, xem ra nàng cũng muốn đem ta bán , như vậy tất cả đều có hi vọng, mình như thế nào cũng sao cả, nhưng liên lụy Mộng Phàm , trong cung này trừ Long Tiêu ra, Nhất Thuần có nhiều bằng hữu, nàng lòng hi vọng các nàng có thể sống tốt.

      Ngẩng đầu lên nhìn lại, bầu trời bên ngoài cung là bầu trời bao la!

      Chủ tử? Ngươi tiểu công chúa có thể hay . . . ? Mộng Phàm lo lắng đối với Nhất Thuần , nhưng lại có can đảm hết, nàng phải là biết vị tiểu công chúa kia điêu ngoa, lợi hại như thế nào, ban đầu Minh công chúa cùng tiểu Lâm công chúa giành Lý Hưu Văn gây ra biết bao nhiêu chuyện nhưng vẫn thể tách rời ra, kết quả Minh công chúa phải chết, hoàng thất đối với bên ngoài tuyên bố là bị bệnh, ai lại biết là có liên quan đến tiểu công Lâm chúa.

      như thế nào? Ha ha, nhìn xem muội sợ kìa! Nhất Thuần cố ý buông lỏng trêu chọc nàng, nàng phải là lo lắng, người của hoàng thất từ trước đến nay đều có nhân tình, nếu về sau nàng dùng việc này đến đòi thỏa hiệp với mình, nên đối phó thế nào đây?

      Hi vọng tiểu công chúa có thể chuyện cách bình thường như mọi ngày! Mộng Phàm tự .

      Tin tưởng ta, ra chuyện gì, bằng tiểu công chúa thế nào lại tìm Thái hậu mà là trực tiếp về phủ, nàng cũng hy vọng chúng ta gặp chuyện may đấy! Nhìn người bên cạnh ngàn vạn suy nghĩ, lông mày nhăn lên rỏ khuôn mặt, Nhất Thuần hết sức an ủi.

      Dạ! Mộng Phàm như có điều suy nghĩ gật đầu cái, sau đó hướng về phía Nhất Thuần cười cười.

      Nhìn Mộng Phàm miễn cưỡng tươi cười, Nhất Thuần thiếu chút nữa cười to lên: Xem muội này khóc ra khóc, cười ra cười, khó coi chết được!

      Ghét bỏ ta khó coi, tìm nô tài đẹp mắt mà xem , hừ! Mộng Phàm nhanh mồm nhanh miệng phản bác.

      A! Ta thế nào càng nghe càng cảm thấy mùi như tiểu tức phụ ghen vậy? Nhất Thuần dáng vẻ trầm tư .

      Chủ tử, ngài lại trêu cợt người ta! Mộng Phàm kháng nghị, hiển nhiên đối với trêu cợt của Nhất Thuần được miễn dịch.

      Chuyện gì xảy ra đây? Nhất Thuần lí giải được bộ dạng đó.

      Chủ tử? Có chuyện gì xảy ra? Mộng Phàm cho là chủ tử suy nghĩ đến chuyện của tiểu Lâm công chúa rồi, căn chặt như dây cung.

      Đúng là, ngươi giống như cá đố phụ, bình thường sao thấy muội đỏ mặt! Nhất Thuần dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, cẩn thận nhìn mặt Mộng Phàm nghiên cứu.

      Chủ tử, ngươi - được - lắm! Mộng Phàm trầm nhất nhất phun ra mấy chữ này, biết lại bị trêu rồi, Mộng Phàm trong lòng lại vui vẻ lắm, nàng hiểu Nhất Thuần tại sao ở nơi này nhàng như vậy, nàng là lo lắng cho mình.

      Chương 123: Tình Thế Tục 1

      Công chúa, đến rồi! Cỗ kiệu hào hoa ở phủ Thừa Tướng dừng lại.

      Phò mã trở về phủ sao? Tiểu Lâm công chúa ưu nhã xuống cỗ kiệu, nhìn quản gia quỳ mặt đất nghênh tiếp hỏi.

      Hồi công chúa, về - phò mã về! Quản gia toát ra mồ hôi lạnh, cà lăm , quay đầu hướng nô tài sau lưng nháy mắt.

      Quản gia mờ ám trùng hợp bị tiểu Lâm công chúa thấy, gương mặt vui vẻ trong giây lát thay đổi, gió lạnh vọt vào.

      Công chúa, ngài chậm chút, cẩn thận ngã! Quản gia vừa lau mồ hôi vừa theo hướng phía trong viện chạy .

      Các ngươi cút xa chút cho ta, nô tài đáng chết! Tiểu Lâm công chúa vừa mắng, bước chân có ý dừng lại, ngược lại càng nhanh hơn, nàng lấy trực giác của nữ nhân khẳng định, tướng công nàng khẳng định xảy ra chuyện gì.

      Từ nhà chính đến gian phòng ở của tiểu thiếp đá văng cửa ra, lại phát bóng dáng Lý Hưu Văn, tiểu Lâm công chúa lại hướng Thiên viện chạy , theo sau là đám thị nữ.

      Cửa Thiên viện có mấy đóa vừa hái xuống lâu bị Tiểu Hoa khi dễ vứt bỏ mặt đất, cửa phòng đóng chặt lại, tiểu Lâm công chúa bởi vì tức giận toàn thân run rẩy, tại người nào dám câu gì.

      cước đá văng cửa phòng ra, thấy nam nữ quần áo chỉnh tề kinh hoảng nhìn nàng.

      Lâm nhi làm sao ngươi lại trở về? Lý Hưu Văn thể tin được nhìn sắc mặt tái nhợt của tiểu Lâm công chúa, giống như là tự .

      Ha ha ha! Đúng nha, nếu là ta trở lại cũng phá hư chuyện tốt của các ngươi ! ngây thơ của Tiểu Lâm công chúa bởi vì tức giận mà vặn vẹo kinh khủng.

      Tiểu Lâm công chúa cuồng tiếu hướng trước giường tới, cũng khiếp đảm dám nhìn thẳng nàng.

      Các ngươi đều muốn phản bội ta, bỏ lại ta? canh giờ trước bắt gặp Nhất Thuần cùng thị nữ ngủ cùng giường, bây giờ lại bắt gặp tướng công - làm chuyện tốt, tại sao tất cả mọi người đều đối với ta như vậy, tại sao.

      Bởi vì ngươi căn bản đáng để ! khống chế được trả lời.

      Vậy sao? Ha ha ha! Tiểu Lâm công chúa cuồng tiếu, chợt gạt đao hướng trước mặt vung lên.

      Trong phút chốc máu tươi theo chuôi đao chậm rãi xuống.

      ! Lý Hưu Văn đau đớn la lên. Tình cảnh như thế, cả đời này thể quên được hình ảnh này ──

      tiếng kêu thống khổ thảm thiết, tiếng cười điên cuồng, ngoài phòng nô tài đứng ở cửa ai dám bước lên , quản gia đầu nhanh chóng đầy mồ hôi, ở ngoài phòng ngừng dạo bước.

      Thị vệ gác cửa chạy tới bên tai quản, lại nghe quản gia : Mau mau mời vào thôi!

      lúc sau, Thiên Nhất Thuần chạy tới, quản gia quỳ xuống đất: Nô tài ra mắt Thiên nương, công chúa bọn họ trong phòng, ngài nhanh xem chút ! Thiên Nhất Thuần, cái tên này công chúa ngày ngày đều giắt trong khóe miệng, đến Thái hậu cũng được như vậy, biết chắc họ quan hệ tầm thường, tình huống như thế cũng chỉ có nàng có thể giải quyết thôi.

      Nghe được bên trong có tiếng vang, Nhất Thuần trực giác biết xảy ra chuyện gì, đẩy cửa vào nhà, đất mảng máu đỏ tươi đập vào mi mắt. Tâm Nhất Thuần kinh sợ, đất khẽ run toàn thân, cùng với giọng cười điên cuồng của tiểu Lâm công chúa, còn có Lý Hưu Văn đau lòng đến sắp chết.

      Quản gia mau gọi ngự y! Phản ứng đầu tiên của Nhất Thuần chính là cứu người, dù là lỗi gì, sinh mệnh cũng đều là do trời định.

      Chương 124: Tình Thế Tục 2

      Tiểu Lâm công chúa chợt dừng tiếng cười, ánh mắt thể tin được nhìn Nhất Thuần: Tại sao? Thiên tỷ tỷ tại sao lại muốn cứu ta, tại sao muốn cứu cái loại hồ ly tinh này? Tại sao? Ngay sau đó, nước mắt liền chảy xuống mặt.

      đợi Nhất Thuần trả lời, liền nghe được cần! kiên trì bò dậy, dùng sức rút đao ra , máu tươi theo đó chảy xuống, thê thảm thở .

      thể phủ nhận việc ta hận ngươi, hận ngươi mềm yếu! Ta muốn dùng cách thê thảm nhất, để cho ngươi mất ta; ta bắt các ngươi từng đêm phải nhớ đến ta, công chúa thế nào? Cả đời cũng đừng mơ chiếm được tình của , ha ha ha tức giận chỉ vào Lý Hưu Văn cùng tiểu Lâm công chúa, xong liền té xuống đất ngất .

      Nhất Thuần lấy ánh mắt của người đại quan sát, Lý Hưu Văn là kẻ hèn yếu, có dũng khí cưới , ngay cả tuyên bố với người khác cũng có dũng khí, thử hỏi người như vậy, có đáng để cho người ta ? Nhất Thuần biết, ở thời đại này, có mấy người dám tranh thủ, bọn họ chỉ biết đưa tay hướng chủ nhân xin ăn, van xin người khác ban cho, tình cảm cũng giống như thế, loại người hèn mọn!

      Kẻ đáng chết, là của ta! Ngươi nhất định phải chết, nhất định phải chết! Tiểu Lâm công chúa ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm mặt đất, có lẽ dùng hết hơi sức nên toàn thân nàng đều run rẩy . Đối mặt với hình ảnh đầy máu tanh như vậy, có lẽ nàng sợ , nếu phải sợ, lòng của vị tiểu công chúa này biết còn đáng sợ đến cỡ nào, Nhất Thuần hít sâu hơi, nàng dám nghĩ tới.

      Ngự y chưa tới sao? Nhanh lên chút! Nhất Thuần tiến lên vừa kiểm tra hơi thở của , vừa hô to.

      Quản gia mang ngự y xông tới, thấy tình cảnh trong nhà sợ đến ra lời, nhưng nhìn lại vẻ mặt của mọi người, lập tức hồi hồn trở lại kiểm tra vết thương của .

      Nhất định phải cứu sống! Nhất Thuần uy nghiêm hạ lệnh, giọng điệu kiêng định!

      Tại sao? Tại sao? Tiểu Lâm công chúa thể hiểu nhìn Thiên Nhất Thuần, thống khổ lắc đầu, nước mắt uất ức tràn ra.

      Nhất Thuần tiến lên ôm nàng vào ngực, giơ tay mơn trớn gương mặt, tay dính đầy nước trong suốt, sáng long lanh chảy qua lòng bàn tay, rơi xuống dưới đất: Tiểu muội thân ái, bình tĩnh lại, muội mệt rồi, nghỉ ngơi chút được ? tỷ tỷ ở nơi này, muội nghỉ ngơi chút !

      Tại sao? Tại sao? Trong miệng mặc dù vẫn dừng lại , nhưng thanh từ từ lại.

      tại sao cả? Đây chính là cơn ác mộng trong tình , nên đừng sợ đau đớn! Nhất Thuần thở dài, người rất đau, nàng cảm nhận được! Nàng làm như vậy cũng là vì tiểu công chúa, người có thể cùng người giành có hi vọng, người muốn cùng người chết tranh giành vĩnh viễn cũng có hi vọng. Người chết thường lưu lại cho người sống những gì tốt đẹp nhất khi họ nhớ lại, có người nào có thể thắng được, lại càng ai có thể làm phai mờ!

      Nếu nàng là nữ tử này, cũng lựa chọn cách trả thù này, người qua đời, người còn sống vĩnh viễn đau lòng, sầu não.

      Đem tiểu Lâm công chúa đưa vào phòng ngủ, sai người nấu thuốc an thần cho nàng uống, nhìn nàng ngủ say mới chậm rãi lui ra ngoài, trong Thiên viện bận việc.. chữa trị, mặc dù thế nào cũng phải cứu sống được nàng ta, nhưng ngộ nhỡ cứu sống được phải làm thế nào, dám dám hận như vậy, Nhất Thuần hết sức hâm mộ nàng, đáng tiếc nàng sai người, quốc sư Lý Hưu Văn là Thừa tướng tốt, nhưng ở mặt tình cảm lại làm được nam nhân tốt.

      Di chuyển bước chân, Mộng Phàm an tĩnh theo ở phía sau, Nhất Thuần tự chủ hướng Thiên viện tới.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 125: Tình Thế Tục 3

      Trong Thiên viện, Lý Hưu Văn đứng trước mấy chậu hoa cúc nhàng khóc thút thít, hoa cúc bị bóp nát trong tay, giống như cùng khóc , Nhất Thuần đứng lẳng lặng ở chỗ xa nhìn, Lý Hưu Văn thực vừa có dung mạo, tài hoa hoa hơn người, làm đông đảo các đều say mê , nhưng đối mặt với hoàng thất lại hèn yếu đáng thương.

      Trước mặt hoàng thất, bình thường phải trăm tính ngàn tính, phải bỏ cả tôn nghiêm, gì đến tình cảm, Nhất Thuần thấy mình may mắn.

      Chậm rãi lên trước hỏi: Ngươi nàng sao? Nhất Thuần dĩ nhiên phải hỏi về Lâm nhi, nàng muốn giúp bọn họ nhưng có sức.

      Chợt bị quấy rầy, Lý Hưu Văn sửng sốt, sau đó cúi đầu : Lúc ta mới tới n quốc, tiền tài đều dùng hết, chết ngất đường, khi tỉnh lại được người trong thôn ấy cứu; nàng gọi là Kim Liên, cùng cha già sống nương tựa lẫn nhau, cuộc sống trôi qua vốn dư dả, lại tốt bụng cứu ta, mang ta về nhà cho ăn, đường đường là nam nhi làm sao có thể để nữ tử nuôi, ta liền bắt đầu vẽ tranh kiếm tiền, chúng ta cùng nhau sống như người nhà, vui vẻ vô Câu vô Thúc, đó là đoạn thời gian vui sướng nhất của ta. tới chỗ này mặt Lý Hưu Văn nở nụ cười, trong ánh mắt đầy nhu tình.

      Sau đó nghe n quốc mở khoa thi, ta liền từ nhà Kim Liên chạy tới đế đô, nghĩ tới lại đậu đệ nhị cấp, liền sai người cầm tiền đưa cho Kim Liên vì cưu mang ta, nhưng người trở về báo nàng cự tuyệt lấy, ta liền tự mình đưa, mới nghe được người trong thôn bàn tán về nàng, lúc ấy ta rất tức giận, cho nên liền đáp ứng lấy Kim Liên làm vợ, ra nếu có thôn dân bóng gió, ta cũng quyết định lấy nàng làm vợ, nhưng có ai biết được ta ngay cả khả năng cưới nàng cũng có.

      nữ tử đem nam nhân xa lạ mang về nhà, đây là chuyện thể chấp nhận được ở trong cổ đại này , nhưng Kim Liên lại mạo hiểm để ý tới thành kiến thế tục cứu người, có thể thấy được nàng tầm thường nha! Nhất Thuần cảm thán.

      Lý Hưu Văn tiếp tục : Ta cả đời gặp được ấy, là phúc đức ba đời, nhưng, lại thể cho nàng hạnh phúc, ta đáng chết! .

      Tại sao ngươi lại cự tuyệt Thái hậu về việc gả công chúa cho ngươi, ngươi tại chỉ làm hại nữ nhân, mà là hai, do kiên định mà dao động, hại hai! Nhất Thuần châm vào chỗ đau của Lý Hưu Văn .

      Cự tuyệt? Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều có thể kiên quyết như Thiên nương sao? Khi người bị người ta nắm được nhược điểm ngay cả chết cũng được chỉ còn cách mặc cho người khác bố trí! Lý Hưu Văn tự giễu cười .

      Ta cũng có kiên quyết gì, chỉ là lúc đối mặt với cường thế e sợ mà phản kháng lại! Những thứ này làm nàng vừa vừa hận cổ nhân, tư tưởng phong kiến lâu dài sớm ngấm vào máu của bọn họ, đường đường nước đại, cũng trốn thoát khỏi gông xiềng phong kiến! Mà lại là cổ nhân a!

      Nghe Nhất Thuần vậy, hóa đá tại chổ, tại sao nữ tử này luôn có thể phá tan sương mù trong lòng , do mình mẩn cảm quá sao? Lý Hưu văn cứng còng thân thể, nhưng rất nhanh sau đó liền mất tự nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm nương còn này, như muốn nhìn ra đến tột cùng như thế nào.

      Vậy ngươi bây giờ tính thế nào , bỏ công chúa, hiển nhiên thể nào? Khiến Kim Liên nương chỉ có thể làm tiểu thiếp bao giờ được ngóc đầu lên được, ngươi nhẫn tâm sao? Đối với người đàn ông quả quyết, Nhất Thuần cũng lưu tình.

      Chương 126: Tình Thế Tục 4

      --- Ở nơi này cũng chỉ có Thiên nương mới có thể giữ được tánh mạng của Kim Liên! Lý Hưu Văn sau khi do dự chút, mới chậm rãi .

      Ha ha ha! biết ngươi có cái gì đáng để cho họ ? Nhất Thuần lớn tiếng cười nhạo, cuối cùng vẫn là muốn ủy khuất cầu toàn. Những lời này tuyệt đối thể để Long tiêu nghe được, nếu chắc chắn tha thứ cho thần tử tạo phản như ngươi.

      Đối với ta mà , đây là biện pháp tốt nhất rồi ! Lý Hưu Văn hai mắt nhắm lại, hiển nhiên cũng tức giận vì bị Nhất Thuần cười nhạo, bởi vì cảm thấy Nhất Thuần rất đúng, căn bản đáng để cho họ .

      Ta thể bảo đảm tánh mạng của nàng, ngươi đường đường là Thừa tướng cũng đảm bảo được, vậy nho như ta làm thể nào bảo đảm được! Nhất Thuần chút khách khí hỏi ngược lại.

      Thiên nương ngài phải người của nơi này? Dung mạo như vậy, tài hoa như vậy, tư tưởng như vậy, những loại đặc thù này đều phải của nương mười mấy tuổi ở đây cần có. Đối với trước mặt này, Lý Hưu Văn khẳng định nàng nhất định giúp , nhưng cũng muốn xác nhận nàng rốt cuộc là ai, nàng đến tột cùng có bao nhiêu thực lực.

      Đúng vậy, ta phải người nơi này, ra ta cũng vậy tại sao ta phải tới nơi này, cuộc sống của ta ở quốc gia tự do, giữa người với người đối đãi công bằng, càng có cách nam tôn nữ ti, tự do nhau, chế độ vợ chồng, là nơi lý tưởng, nhưng ta có cách nào trở về được! Nhất Thuần cũng biết tại sao lại nhiều với như vậy, có thể là do nàng đè nén quá lâu.

      là đất nước lý tưởng, làm cho người ta hoài nghi nó có tồn tại hay ? Lý Hưu Văn lay động.

      Nhất Thuần cười khẽ, xoay người rời , tiểu Lâm công chúa hôm nay nhất định tỉnh, Kim Liên bây giờ an toàn, nàng cũng cần phải trở về, đối với nàng bây giờ trở về là vấn đề khó khăn.

      Quản gia ân cần dẫn đường, đưa Nhất Thuần cùng Mộng Phàm rời phủ, yên lòng ra khỏi phủ, chợt ngẩng đầu lên, trước mắt lên vẻ mặt khẩn trương của Long Tiêu, ngồi con tuấn mã , phía sau là đoàn ngựa lồng lộng hùng dũng chiếm hơn phân nửa con phố.

      Tại sao tìm người hộ tống? Long Tiêu xuống ngựa kéo nàng vào ngực, dịu dàng trách cứ.

      phải ngươi đến rồi sao? Nhất Thuần đối với cười cười, nghịch ngợm . Nhìn đám người ngựa kia, tâm Nhất Thuần chợt ấm áp, nàng biết, Long Tiêu biết nàng xuất cung nhất định tự mình ra ngoài tìm.

      Ngươi ngụy biện! Long tiêu nhu tình ở trán Nhất Thuần ấn xuống cái hôn, ôm nàng lên ngựa, con ngựa bắt đầu chậm rãi .

      Người dân núp ở phía xa xa, len lén nhô đầu ra nhìn chằm chằm đám người ngựa kia, đội bạch mã nhanh nhẹn dũng mãnh, mà chủ nhân của nó đầy tuấn, khung cảnh này cùng với bóng dáng nhu nhược trong lòng . Mái tóc màu vàng kim tung bay, vạt áo cũng bay bay, làm cho người ta rất thương tiếc. Tỉ mỉ nhìn lại, ra hai người này có tướng mạo rất phù hợp với nhau, tráng kiện cùng mềm mại, trấn tỉnh cùng mơ hồ, mãnh liệt cùng cân đối, thích hợp. Giống như đôi kim đồng ngọc nữ làm mọi người hâm mộ!

      Nàng dựa vào trong lồng ngực , hưởng thụ phút giây lãng mạn hạnh phúc này.

      Tại sao đả chơi những gì ở phủ thừa tướng? Long Tiêu cúi đầu bên tai Nhất Thuần hỏi.

      Ha ha, ngươi tuyệt đối nghĩ tới, ta vừa đem thần tử quý của ngươi hung hăng mắng cho thông suốt! Nhất Thuần vui vẻ cười, len lén xem biểu tình của Long Tiêu.

      chút nghe xem! Long Tiêu dường như rất hăng hái.

      Chương 127: Tình Thế Tục 5

      chút nghe xem! Long Tiêu giống như rất hăng hái.

      Bọn ta chơi trò binh pháp, kết quả thua rất thê thảm, cho nên bị ta danh chánh ngôn thuận mắng cho thông suốt, ha ha! xong Nhất Thuần liền cười to để ý đến hình tượng.

      Vậy chơi cùng ta lần thử xem! Long Tiêu đùa giỡn nhìn Nhất Thuần, vẻ mặt ràng cho người khác biết, tuyệt đối thua.

      Ta mới chơi cùng ngươi, ngộ nhỡ ngươi thua, vậy ta chẳng phải mắc tội lớn ? Nhất Thuần nhàng .

      Thuần nhi của ta còn có chuyện dám làm? Long Tiêu giả làm bộ dạng vui vẻ, thái độ tức cười làm cho Nhất Thuần cười dữ tợn hơn.

      Bọn thị vệ ở phía sau len lén nhìn vị giai nhân tuyệt sắc trong ngực bệ hạ, nàng làm bất kỳ chuyện gì , nhưng mỗi đêm lại có thể độc chiếm giường bệ hạ, mọi người cũng đều đoán đây là vì cái gì, lại ai đoán ra .

      ra ngay từ lúc đầu Long tiêu vì Nhất Thuần mà chuẩn bị phong tước vị, cái danh hiệu này đủ để tất cả nữ nhân trong và ngoài cung đều hâm mộ đến chết, nhưng bây giờ phải là thời điểm cho nàng, đợi nàng cam nguyện chấp nhận nó.

      . . . nhảm, chuyện dám làm quá nhiều, dĩ nhiên Nhất Thuần cũng chỉ có thể phản bác ở trong lòng.

      Tại sao chuyện? Long Tiêu lén nhìn vẻ mặt phong phú của nàng, nghĩ thầm Thuần nhi nhất định đầu óc lại suy nghĩ lệch lạc.

      gì? Ai, Nhất Thuần ở đáy lòng thở dài, ra nàng muốn ngày mai còn phải đến phủ công chúa, nhưng lại biết mở miệng thế nào, bởi vì bình thường đều là công chúa vào cung, nếu thường xuyên xuất cung khiến cho Long tiêu chú ý, mạng của Kim Liên khó giữ được, ai!

      Vậy ngươi muốn cái gì? Long Tiêu cưng chiều ở mái tóc nàng rơi xuống nụ hôn.

      Ngày mai nơi này có phiên chợ lớn đúng ? Nhất Thuần đột nhiên hỏi.

      Ha ha, con đường là nơi náo nhiệt nhất n quốc, nếu có hợp chợ cũng cực kì náo nhiệt! Bàn tay đem đầu Nhất Thuần đè vào trong ngực ấm áp, là người thành .

      A, nha đầu tiểu Lâm, lại dám gạt ta! Nhất Thuần hừ tiếng.

      Lừa ngươi cái gì à nha? Long Tiêu dùng ánh mắt tin được nhìn Nhất Thuần.

      Nàng bảo ngày mai ở đây có phiên chợ lớn, muốn dẫn ta ra đường chơi nha! ra nơi này ngày nào cũng đều là đông đúc như vậy? Nhất Thuần làn bộ dạng giống như bị lừa, khổ não chịu nổi.

      Ha ha ha! Long Tiêu lớn tiếng cười lên. nghĩ tới, Thuần nhi cũng có lúc bị lừa? Thuần nhi của cũng có thể hiểu n quốc hơn, có tiểu Lâm công chúa cùng với nàng Long tiêu tương đối yên tâm .

      Ta cũng phải là thần? Nhất thuần bất mãn phản bác, trong lòng sớm hồi hộp, xem ra Long Tiêu rút lui, vậy ngày mai ra ngoài có vấn đề.

      Hai người cãi nhau suốt đoạn đường cho tới khi tới cung.

      Nhất Thuần gấp gáp thể chờ đợi chạy xem vết thương của người Dung, dấu tay biến mất, mặt cũng bớt sưng, nếu nhìn kỹ thấy được, trong lòng bội phục dược liệu thần kỳ này!

      Sau bữa tối ngườii Dung bưng thuốc an thần đến, nàng uống vài ngụm, từ từ cảm thấy rất nóng, cũng nhớ bất cứ chuyện gì, nằm xuống liền muốn ngủ, có thể cảm nhận được càng ngày càng nóng, chăn cũng đá sang bên.

      Long Tiêu vào thấy người giường, gương mặt mảnh sắc tình, chăn đá sang bên, áo trong giãn ra lộ mảng lớn trắng nõn, hạ thân bắt đầu có cảm giác.

      Nóng chết ta mất! Nhất Thuần tự lẩm bẩm, giống như là ngủ thiếp , lại ngủ yên.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 128: Tình Thế Tục 6

      Nóng chết ta mất! Nhất Thuần tự lẩm bẩm, giống như là ngủ thiếp , lại ngủ yên.

      Long Tiêu nhìn biểu của Nhất Thuần cũng biết nàng ăn phải cái gì, cho là nàng tự nguyện ăn vào, trong lòng cười lên.

      Đuổi thị nữ ra, Long Tiêu kìm chế được khẽ hôn phía dưới người nàng, có ý định bỏ qua cho tấc thịt trắng nõn nào. Nụ hôn cạn từ từ xâm nhập, đưa tới phía dưới người nàng liền tiếng rên rỉ.

      Hai người bị cấm dục lâu như vậy, núi lửa ở trong mắt bộc phát càng thể dập được, bên trong màng phù dung, biết là ai muốn cho còn ai muốn nhận nhiều hơn.

      Ngày thứ hai tỉnh lại gần đến buổi trưa, toàn thân đều đau đớn, Nhất Thuần kiên trì rời giường chạy thẳng tới phủ Thừa Tướng.

      Tại sao gọi ta dậy? đường, Nhất Thuần vừa vừa trách cứ ngườii Dung, vốn là muốn dẫn Mộng Phàm cùng , nhưng lúc rời giường Nhất Thuần lại thấy mộng Phàm đâu, cũng còn thời gian trì hoãn, liền kêu ngườii Dung cùng .

      Người tối qua rất khuya mới ngủ , làm sao có thể nhẫn tâm gọi người dậy? Người Dung phản bác.

      Làm ngươi đau lòng rồi, ai, cũng muộn! Nhất Thuần trong lòng lo lắng, cho nên sớm quên hết xấu hổ, nàng sợ tiểu Lâm công chúa dậy sớm, phủ Thừa Tướng lại gặp kiếp nạn, tiểu tử này sợ bị người trong cung gièm pha, nên chắc chắn bỏ qua cho những ai biết chuyện này, ai, hy vọng có thể đến kịp.

      Chủ tử có chuyện gì sao? Người Dung nhìn ra Nhất Thuần có tâm , liền hỏi .

      Chúng ta bây giờ là cứu người, ai! Nhất Thuần giải thích đơn giản.

      Người Dung cũng còn hỏi nhiều nữa, nhô đầu ra : Nhanh lên chút, nương muốn đến kịp giờ!

      Dạ! thị vệ nâng roi ngựa lên, tiếng vang bao phủ ở trong đường phố náo nhiệt.

      Nhất Thuần ở trong phủ thừa tướng chạy thẳng đường gặp trở ngại gì, nàng chạy thẳng tới bên trong Thiên viện, Lý Hưu Văn còn chưa hạ triều, viện trống trải khiến Nhất Thuần nhìn thoải mái, kịp nghĩ nhiều liền đẩy cửa vào, trong nhà có thị nữ mười mấy tuổi hầu hạ, kim liên còn ngủ , hô hấp đều đều thoát khỏi nguy hiểm.

      Tiểu công chúa tới chưa? Nhất Thuần hỏi.

      Phía sau quản gia tới: từ lúc Thiên nương trở về đến giờ vẫn chưa tỉnh lại?

      Ừ, bệnh tình của nương kia như thế nào? Nhất Thuần muốn lập tức mang Kim Liên .

      Ngự y chỉ cần dưỡng vết thương cho tốt, có ảnh hưởng đến nội tạng, có gì đáng ngại! Quản gia

      Ừ, lập tức chuẩn bị ngay, ta muốn mang nương ấy !

      Chủ tử phân phó, Thiên nương có thể ra ngoài bất cứ lúc nào! Quản gia bắt đầu bận rộn chỉ huy, lát sau Kim Liên liền được an toàn đưa ra xe.

      ra ngoại thành ! Nhất Thuần phân phó.

      Dạ! Người Dung tuy hiểu nhưng cũng có hỏi nhiều.

      Người Dung tại có nơi nào an toàn nhất ? Vị này gọi là Kim Liên, là tiểu thiếp của Lý Hưu Văn. Nhất Thuần đơn giản giới thiệu, người Dung cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, cũng nên cần nàng giải thích nhiều.

      Chủ tử, đối với nàng chỉ có hoàng cung mới là nơi an toàn nhất. Người Dung trầm mặc, trừ phi nàng có thể cao bay xa chạy, nếu chỗ an toàn nhất n quốc này chỉ có thể là hoàng cung thôi.

      Nhất Thuần cũng nghĩ như vậy, bây giờ để cho nàng cao bay xa chạy là thể nào, bị thương như vậy có hơi bất tiện nguy hiểm đến tánh mạng, trước mắt nơi có thể cũng chỉ có hoàng cung thôi.

      Chương 129: Tình Thế Tục 7

      Tường Ninh cung

      Muôn tâu Thái hậu, Thiên nương cầu kiến! Lão Công Công quỳ xuống đất bẩm báo.

      Mau truyền! Thái hậu trong lòng cao hứng , nàng cảm thấy Nhất Thuần lần này tới có thể cho nàng đáp án chính xác rồi.

      Thiên Nhất Thuần ra mắt Thái hậu! Thái hậu Cát Tường Nhất Thuần quỳ xuống thi lễ, sớm được Thái hậu kéo lên, thị nữ cùng công công ở bên có thể hiểu được Thiên nương này rất có địa vị ở trong lòng thái hậu , ngay cả với công chúa bọn họ còn chưa từng thấy ai được đãi ngộ như vậy.

      Thái hậu ngài ngồi xuống ! Nhất Thuần đứng dậy kéo Thái hậu ngồi xuốngCon muốn. .

      Nhất Thuần còn chưa xong, Thái hậu phất tay cho tất cả thị nữ lui ra.

      Thái hậu, ngài cho con dẫn người vào cung nha! thanh của Nhất Thuần vô cùng , giống như phạm phải sai lầm.

      Người? Người nào? Thái hậu cảm thấy thú vị, cho nàng dẫn theo người .

      Nhất Thuần đem chuyện Lý Hưu Văn cùng Kim Liên chi tiết cho Thái hậu, có nửa điểm dấu diếm, bởi vì chuyện này cần nàng thêm dầu thêm mỡ, Thái hậu thông minh như thế, nhìn nàng như thế này là có thể biết được.

      Trầm mặc hồi lâu, Nhất Thuần cũng yên lặng chờ đợi đáp án.

      Con cứ làm những gì con muốn! hồi lâu sau Thái hậu rốt cuộc cũng lên tiếng, dọa Nhất Thuần thân đầy mồ hôi lạnh, cái mạng của nàng xém chút cũng bay mất.

      Thái hậu quá lời, hi vọng tiểu Lâm công chúa có thể hiểu được nổi khổ của chúng ta! Thái hậu cũng như vậy, Nhất Thuần biết chuyện này nhất định thành.

      Có lẽ a...! ! Thái hậu thào ra.

      Thái hậu, Kim Liên tuyệt đối phải dân gian bình thường, nàng biết về Đại Lý của người , người thích nàng! Nhất Thuần cũng bậy, Kim Liên mặc dù sinh ra trong thôn , nhưng khí chất người nàng phải thường.

      Ta bảo vệ nàng ta cũng phải vì Lâm nhi, Thuần nhi, ta bảo vệ nàng là chỉ vì con! Thái hậu vẻ mặt nghiêm túc khiến Nhất Thuần sợ, Thái hậu cũng phải bởi vì Nhất Thuần lên tiếng liền nhận lời , mà là Thái hậu muốn tìm người hữu dụng cho Nhất Thuần, bên cạnh nàng cần phải có người thông minh đạt lý.

      Thái hậu? Nhất Thuần làm sao có thể hiểu khổ tâm của Thái hậu, thế nhưng cũng là vì tương lai quốc gia, cũng là vì con người.

      Con cũng mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi , có Bổn cung ở đây, con cứ yên tâm! Thái hậu hiển nhiên có chút suy sụp tinh thần, bởi vì có đáp án lý tưởng, nàng có chút thất vọng.

      Vậy Thuần nhi xin được cáo lui trước, Thái hậu nên quá vất vả! Nhất Thuần lui ra ngoài, đường trầm mặc, chuyện làm xong, nhưng có thư giãn, có Thái hậu ở ngoài sáng đồng ý, nhưng nàng nên làm cái gì?

      Chủ tử, mấy ngày nữa chính là ngày sinh của Thái hậu, ngài cũng nên sớm chuẩn bị ! Người Dung nhắc nhở, nàng rất thích bộ dạng trầm tĩnh của Nhất Thuần, liền tìm chuyện để quấy rối tâm của nàng.

      sao? Nhờ có ngươi , nếu ta cũng biết? Trong lòng lại thầm mắng, Long Tiêu khốn liếp sinh nhật của mẹ ngươi thế nhưng lại với ta tiếng, muốn xem bộ dạng xấu hổ của ta sao?

      Người Dung nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhất Thuần liền cười trộm.

      cho cười, mau giúp ta suy nghĩ nên tặng cái gì? Nghĩ ra quà gì, liền phạt ngươi? tại đến phiên người Dung vừa khổ tâm vừa suy nghĩ, hai người đùa giỡn trở lại tẳm cung của Long Tiêu.

      Chương 130: Hậu Cung 1

      Long Tiêu hạ triều chờ sẵn ở tẩm cung rồi, Nhất Thuần nháy nháy mắt với người Dung, người Dung lui ra ngoài.

      đâu vậy hả ? Long Tiêu nhàng ôm nàng vào trong ngực.

      Mới vừa tới chổ của Thái hậu? Tại sao cho ta biết sắp đến ngày sinh của Thái hậu rồi? Có phải muốn nhìn bộ dạng xấu hổ của ta. Nhất Thuần ngẩng đầu lên, cực kỳ khó chịu nhìn Long Tiêu.

      Ha ha! Là vì chuyện này sao, mới sáng sớm liền chạy , chẳng lẽ tối hôm qua mệt mỏi hay sao? Long Tiêu dĩ nhiên biết Nhất Thuần đâu, nhưng vẫn muốn hỏi, mới sáng sớm, Thuần nhi của lại xuất cung nhất định là có chuyện gấp, vội đợi nàng từ từ ra.

      Mặt Nhất Thuần liền đỏ lên, tối qua hai người nhiệt tình dâng cao, giường vận động cả đêm, mới vừa rồi vội nên cũng cảm thấy có gì, nhưng bây giờ nghe Long Tiêu như thế, nàng nhất thời thẹn thùng muốn chui xuống đất.

      Thuần nhi sao lại xấu hổ chứ! Long Tiêu nâng cái cằm mền mại của nàng lên, ép buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

      Nhất Thuần cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài, muốn trốn thoát, lại bị đôi môi dịu dàng của bao phủ, chỉ cần ánh mắt, cái hôn khẽ là nàng liền bị bắt làm tù binh.

      Long Tiêu hôn sâu hơn, trong mắt đốt lên lửa dục, mấy ngày bị cấm dục, tối hôm qua lại bị đánh vỡ, bao giờ muốn nghĩ tới cuộc sống bị cấm dục trước kia nữa.

      Hôn đường từ cổ xuống, tẩm cung to lớn chỉ nghe được tiếng thở dốc dồn dập, tiếng ngâm khẽ. Quần áo ngay thẳng liền trở nên xộc xệch, từ mặt đất di chuyển đến cạnh giường, thị vệ ngoài cửa đều đỏ mặt cúi đầu cười trộm.

      Bệ hạ, Vô Khương Nữ cầu kiến! Người Dung nhắm mắt lớn tiếng . (Phá đám dễ sợ =_=*

      Miễn! Long Tiêu nhìn thấy thị nữ đỡ nàng, liền biết nàng ở bên ngoài quỳ rất lâu, nhìn thấy ánh mắt của Nhất Thuần, ánh mắt chợt giảm xuống vài độ.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 131: Hậu Cung 2

      Vô Khương Nữ muốn mời hai người ăn trưa cùng, xin bệ hạ cùng Thiên nương nể mặt! Nàng nhìn sắc mặt trầm của Nhất thuần, càng cố gắng lấy lòng.

      Cũng tốt! Long Tiêu nhìn Nhất Thuần chút, có chút đau lòng, hi vọng nàng mỗi ngày đều có thể vui vẻ.

      Lúc nãy mới vừa cùng tiểu công chúa ăn vài thứ, hồi cung lại được Thái hậu gọi ăn cùng, bây giờ còn chưa đói nên bệ hạ dùng mình ! Nhất Thuần hiển nhiên muốn cho nàng ta chút mặt mũi nào.

      Buổi sáng là tìm công chúa sao? Long Tiêu chuyển sang hỏi Nhất Thuần, hy vọng nàng là do vô tình ra, mà là chân thành với nàng đâu.

      Dạ, vốn là muốn cho ngươi biết chuyện xãy ra với tiểu công chúa, ai! Đợi buổi tối ! Bệ hạ nhanh ! Nhất Thuần cố ý thay đổi khẩu vị của , tại cũng tiễn khách, Long Tiêu cũng chỉ có thể đợi đến buổi tối để nghe nàng kể chuyện thôi.

      Buổi tối chờ ta? Long Tiêu hôn lên trán nàng cái, liền dẫn Vô Khương Nữ ra cửa.

      nhóm người lồng lộng hùng dũng xa, Nhất Thuần mới phát giác ra mình mệt chết được, hơi sức để chuyện cũng có, nàng leo lên giường ôm chặt chăn gấm ngủ thiếp .

      Vô Khương Nữ cũng sung sướng được bao lâu, Long Tiêu còn chưa ăn trưa xong, liền bị Thái hậu triệu kiến, biết là có chuyện gì xảy ra.

      Long Tiêu vội vàng hấp tấp chạy tới Tường Ninh cung thấy Thái hậu cùng bọn thị nữ đánh cờ vay? Thấy Long Tiêu tới, Thái hậu cho tất cả thị nữ lui ra, kéo Long Tiêu ngồi ở bên cạnh.

      Mẫu hậu, có có chuyện sao? Long Tiêu hỏi.

      có chuyện gì thể đến bồi mẫu hậu sao? Thái hậu thở dài , hài tử lớn rồi còn gần mẹ nữa!

      Là hoàng nhi bất hiếu, sau này hoàng nhi chắc chắn nhín chút thời gian đến thăm mẫu hậu! Long Tiêu nghe Thái hậu như vậy, trong lòng cũng biết mình đuối lý, mỗi lần tới Tường Ninh cung đều là do thái hậu triệu tới.

      Hoàng nhi, đối với Thiên Nhất Thuần ngươi có tính toán gì hay ? Thái hậu cũng muốn dong dài, trở lại chủ đề chính.

      Mẫu hậu phải biết rồi sao? Long Tiêu hỏi ngược lại, dính đến chuyện của Thuần nhi, luôn cảnh giác mọi người.

      Nghe được thái độ tốt trong giọng của Long Tiêu, Thái hậu cũng trầm trọng xuống, nhìn chằm chằm con cờ tay vẫn chưa hạ xuống, cảm thán , thanh như bình thường , Hậu cung ba ngàn phi tần, ân huệ cùng hưởng, mới có thể tốt, nhưng Bổn cung cũng thể để nàng bị thương. Hoàng nhi, Bổn cung tại có chút sợ, sợ mất hậu cung ba ngàn phi tần, lại sợ mất nàng, ngươi nếu xử lý thích đáng chuyện này, hậu quả thể nghĩ tới được!

      Những lời này, từng chữ đều biến thành đao nhọn, toàn bộ phốc, phốc, phốc, phốc, đâm vào lòng Long Tiêu. cũng phải là biết cục diện hôm nay, nhìn gió êm sóng lặng, ra tất cả các thế lực sớm nhắm vào Thuần nhi, hơi sơ sót chút, lần nữa mất nàng. Những thứ này đều biết, nhưng nghe những lời này từ trong miệng của thái hậu nhắc nhở, mình vì sao lại dễ dàng kích động như thế, chỉ là nghe thấy lời lòng củaThái, kích động đến mức phải cắn chặt răng mới có thể để cho thân thể run rẩy, thanh nuốt nước miếng ở trong cổ họng, bình thản mà , Mẫu hậu, ngài thấy thế nào. . . . . .

      Ngươi là hoàng đế, thánh tâm độc đoán, ngươi quyết định , còn về phần Bổn cung, Bổn cung chắc chắn vì hoàng nhi mà suy nghĩ. Thái hậu khô khốc , nàng phải hoài nghi năng lực của nhi tử, mà là sợ thời gian gần đây Nhất Thuần ngủ ở trong tẩm cung của Long Tiêu khiến các đại thần dị nghị! Nếu là tất cả đều cùng lúc nhắm vào nàng, biết chuyện gì xãy ra nữa.

      Chương 132: Hậu Cung 3

      Mẫu hậu ngài vì Thuần nhi mà làm nhiều chuyện như vậy, nàng rất cảm kích! Long Tiêu hôm nay cũng biết nên trả lời Thái hậu như thế nào, chỉ có thể cảm kích .

      Sai rồi, Bổn cung cũng phải chỉ vì mình Thuần nhi, mà là vì cơ nghiệp của liệt tổ liệt tông mới làm như thế. Thuần nhi phải đơn giản, nàng nhìn qua giống như cái gì cũng biết, nhưng nếu so sánh cũng thua vị hoàng đế đâu!

      Bất kể vì cái gì, hoàng nhi cũng cảm ơn mẫu hậu ! Long Tiêu quỳ xuống đất : Hoàng nhi trong lòng chỉ có mình nàng kính xin mẫu hậu thành toàn!

      Đứng lên , làm gì mà khách khí với Bổn cung như vậy, ta người mẹ thất bại! Nhìn hài tử quỳ mặt đất, Thái hậu đau thương ở trong lòng, ở trong hoàng cung này, tình thân cũng yếu ớt như vậy.

      Vậy hoàng nhi xin lui xuống! Long Tiêu đứng dậy lui ra ngoài.

      Long Tiêu cũng muốn để Nhất Thuần ở trong tẩm cung, nhưng tại bên kia nàng thể , mất rất nhiều công sức mới câu được cá lớn, tuyệt đối thể bỏ phí nửa đường. Tín vương gia nhất định tới đó gặp Nhất Thuần, khi đó nhất định chỉ có tới chứ có lui.

      Trở lại tẩm cung thấy Nhất Thuần nghỉ ngơi, ngồi ở bên giường khẽ vuốt tóc của nàng, tơ vàng mền mại làm có chút hoảng hốt, đột nhiên ôm lấy người ngủ say.

      Sao Vậy? Bị đạo lực quen thuộc ôm chặt, Nhất Thuần hạnh phúc mở mắt ra.

      Đánh thức ngươi sao? Nhìn người ở phía dưới khóe miệng của Long Tiêu tự chủ được giương lên nụ cười.

      bây giờ có thời gian rồi sao? Ta muốn đưa cho ngươi vật! Nhưng phải trao đổi chút, ngươi phải giúp ta tìm món quà độc nhất vô nhị đưa cho Thái hậu! Nhất Thuần suy nghĩ chút, cảm thấy như vậy coi như tính xong, cũng thể từ chối công sức bỏ ra.

      Vậy Thuần nhi muốn tặng gì? Long Tiêu cũng chỉ vậy, những thứ đưa cho Nhất Thuần cái nào cũng đều là quý hiếm nhất.

      Được rồi, bản nương sớm nghĩ ra nên tặng cái gì? Chỉ là muốn mượn bệ hạ làm thư đồng chút thôi! nhất Thuần cười thần bí, dùng ánh mắt mong đợi nhìn Long Tiêu, ra nàng cũng biết mình lúc nào lại bắt đầu đùa bỡn người khác.

      Có thể vì nương ra sức, là hạnh phúc ba đời của tiểu sinh! con ngươi nóng rực nhìn Nhất Thuần, dù chỉ là đùa, cũng làm cho người khác cảm thấy ngọt ngào cách nào kềm chế được.

      Bên trong ngự thư phòng, Nhất Thuần bên mài mực nhớ tới bài giản về ba mươi lắm kế sách, mỹ nhân kế ở đây thường được Nhất Thuần tỉnh lượt. Long Tiêu ngồi ở trước bàn đọc sách lẳng lặng viết chữ, thanh của gió khiến Long tiêu say mê, vừa hưởng thụ thanh dễ nghe vừa học tập kiến thức của Nhất Thuần, bất tri bất giác đến gần tối.

      Xong rồi! nhất Thuần rốt cuộc nhổ bải nước miếng thở dài, nhìn bộ dạng trầm tư của Long tiêu, cả người liền kề sát.

      Để cây viết trong tay xuống ôm nàng vào lòng, trong lòng có loại cảm động, muốn hét lên mấy tiếng .

      Đây chính là tinh hoa tinh hoa ngàn năm của loài người, món quà này như thế nào? Nhất thuần giống như tranh công.

      Hay vô cùng! Vậy ta phải làm gì để cảm kích Thuần nhi của ta đây? hả? Bên trong ngự thư phòng truyền ra tiếng thở dốc làm người ta mặt đỏ tía tai.

      Ngày sinh của Thái hậu càng ngày càng gần, tiểu Lâm công chúa vẫn tiến cung, Nhất Thuần biết trong lòng nàng thoải mái, cũng tìm nàng, thời điểm này nên để nàng lẳng lặng mình cũng là chuyện tốt, hi vọng nàng mau nghĩ thông suốt.

      Buổi sáng Nhất Thuần dậy rất sớm, ngày mai chính là ngày sinh của Thái hậu, Long Tiêu muốn xem quà tặng của nàng, Người Dung, Mộng Phàm đâu? Tối qua nhìn thấy nàng, có phải hay nha đầu kia ra ngoài hẹn với ai, là con lớn rồi giữ lại được!

      Chương 133: Hậu Cung 4

      Chủ tử, từ tối hôm qua đến giờ nhìn thấy nàng, biết nàng nơi nào? Người Dung giúp Nhất Thuần trang điểm, trong miệng khinh thường .

      Ngươi cũng từng hẹn hò giống nàng? Nhất Thuần dùng vẻ mặt phức tạp nhìn người Dung, người Dung liền đỏ mặt.

      Ta cùng nàng ta giống nhau, đừng nhìn ta như vậy! Người Dung phản bác.

      Ha ha, ngươi gấp cái gì, ta cũng ngươi cũng muốn lập gia đình, nếu như thực có suy nghĩ đó, ta liền tìm người nhà cho ngươi? Nhất Thuần cười trộm, nhìn bộ dạng nghiệm trang muốn giết người của người Dung, nàng cười đau cả ruột.

      Chủ tử nếu là muốn tìm nàng, nô tài liền tìm nàng trở lại! Người Dung trợn mắt nhìn Nhất Thuần nháy mắt liền chạy tìm Mộng Phàm.

      Nhất Thuần nhìn bóng lưng của người Dung liền cười trộm, nàng luôn thích trêu cợt hai kẻ dở hơi này, nhưng Mộng Phàm đêm rồi còn chưa trở về, Nhất thuần trong lòng lo lắng.

      Người Dung ra ngoài thấy có người đến báo tin, sáng sớm hôm nay từ trong giếng vớt lên cỗ thi thể, nhìn rất giống Mộng Phàm nên mời lãnh, người Dung đè lại dám tin tức này cho Nhất Thuần biết, nàng giống như điên chạy đến bên cạnh giếng, áo màu hồng nhạt ngấm nước liền biến thành màu hồng, ngày hôm qua lúc hai người bọn họ giỡn với nhau, Mộng Phàm phải là mặt quần áo màu trắng nhạt, như thế nào bây giờ lại thay đổi, người Dung dám đến gần, nàng lúc trước cái gì cũng thích cùng nàng ta giành, giành sủng ái của chủ tử, cãi vả, tại nàng ấy còn ở đây, có người nào cùng nàng tranh giành, trong lòng lại trống trải, mất hồn trở lại bên cạnh Nhất Thuần.

      Bọn thị vệ đem thi thể kéo đến căn phòng ở xa, bọn họ mắt lạnh nhìn, nơi này chính là nơi để tử thi, ở trong hoàng cung có vài tử thi mới là chuyện lạ.

      ! Nhất Thuần ôm thi thể lạnh như băng thất thanh khóc thút thít, người bằng hữu duy nhất, lại bỏ nàng , nàng hiểu tại sao bằng hữu của mình đều bỏ lại mình nàng, người nào có thể ở lại cùng nàng, ở nơi kỳ lạ này trong lòng nàng cảm thấy lạnh lẻo, trống trải, chút tình cảm ấm áp cũng có.

      Thị nữ phía dưới cúi đầu cái, kết cuộc của Mộng Phàm chính là số mạng của tất cả thị nữ, họ tuy thấy nhiều, nhưng cũng chết lặng, phải là có tình cảm mà là ở trong hoàng cung này tình cảm là thứ vô cùng xa xỉ.

      Hồi cung! Nhất Thuần lặng lẻ đứng lên, mặt chút gợn sóng, ai biết nàng suy nghĩ gì, vừa rồi còn khóc khúc khít mà bây giờ lại trở thành như vầy.

      Tối hôm qua trước khi Mộng Phàm có ai tìm nàng ? Đem chuyện của Mộng Phàm từng gặp ai hỏi từng người , nàng muốn từng chút từng chút tra ra, có người nào trước khi chết lại có dấu hiệu nào .

      Phía dưới mọi người đều cúi đầu ai dám trả lời .

      ra có thưởng, nếu như , ta tra ra được các người liền theo Mộng Phàm . Nhất Thuần lần này rất tức giận, người khác cảm thấy nàng dễ ức hiếp như vậy sao, nàng muốn cho mọi người biết nàng cũng phải là người tốt như vậy.

      Chỉ thấy thị nữ phù phù tiếng quỳ mặt đấtHồi nương, hôm qua Vô Khương Nữ có truyền Mộng Phàm , nô tỳ cũng để ý.

      Ngươi có nhận ra người truyền lệnh ? Mặt có bất kỳ thay đổi gì hỏi, so với bộ dạng nghiêm nghị còn làm cho người ta sợ hãi hơn nhiều.

      Hồi nương, người truyền lệnh chính là cung nữ bên cạnh Vô Khương Nữ! Thị nữ quỳ mặt đất run run sợ hãi.

      Tốt lắm, đứng dậy , các ngươi lui xuống hết ! Nhất Thuần nhắm hai mắt lại, nhìn như rất mệt mỏi, phất tay cái cho mọi người lui xuống.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 134: Hậu Cung 5

      Tất cả người hầu đều lui ra, nàng liền dựa vào cửa sổ, tuy là bắt đầu mùa đông, nhưng tại sao lại thấy bông tuyết bay múa; ở trong khuôn viên của Hoàng cung, mùi thơm hấp dẫn mê người nhưng lại mê hoặc được Nhất Thuần, nàng biết tại sao mình lại ở trong hoàng cung này, lại bị mất phương hướng. Nàng vốn muốn hận, nhưng này con đường này do chính mình tự chọn, nhất định phải .

      Trong phòng tràn đầy tiếng cười vui vẻ của Mộng Phàm, từng ngóc ngách cũng khiến nàng nhớ lại, Nhất Thuần lần này có khóc nữa, chỉ là ngồi lẳng lặng, nhìn.

      Tiểu lâm công chúa lặng lẽ vào biết đứng nhìn Nhất thuần bao lâu rồi, cùng nàng lẳng lặng trầm mặc, liền thủy chung mở miệng: Thiên tỷ tỷ? Muốn ngồi hoài ở đây như vậy sao?

      Nhất Thuần từ từ xoay người, thấy Lâm nhi nhàng mỉm cười với nàng, như ánh mặt trời sáng lạn trong trời đông giá rét, ấm áp lòng người.

      Thiên tỷ tỷ tấm lòng người ấm áp nhưng sao thể làm cho chính mình ấm áp trở lại! Thẳng thắn .

      sớm mất tâm , còn nơi nào có thể ấm? Nhất Thuần lắc đầu, nhìn ra biểu tình gì.

      Thiên tỷ tỷ còn có Lâm nhi, Lâm nhi vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ tỷ! Tiểu Lâm công chúa nhìn thẳng Nhất Thuần , giống như an ủi lại càng giống như tuyên bố.

      Ta biết ngươi oán trách ta, chỉ là kiềm nén trong lòng thôi! Nhất Thuần xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện làm cũng làm rồi nàng cũng muốn giải thích cái gì, về sau tiểu Lâm công chúa .

      , Thiên tỷ tỷ đó là giúp Lâm nhi, Lâm nhi biết. Tiểu Lâm công chúa tới phía sau nàng, vội vàng giải thích.

      Hy vọng là vậy! Nhất Thuần mệt mỏi than . Tại sao trong cung này ai cũng đều đem sinh mệnh người khác ra làm trò đùa, tại sao trong cung này người nào cũng dối trá, ngay cả tiểu công chúa cũng bắt đầu dối trá với nàng, có lẽ đây cũng là tuồng kịch, chỉ oán mình biết điều đó!

      Lâm nhi muốn ở đây dùng bữa với Thiên tỷ tỷ! Tiến lên nắm lấy ống tay áo của nàng, như tiểu hài tử.

      Tỷ đói bụng, muội muốn ăn cái gì Ngự Thiện Phòng làm ! Nhất Thuần , nàng tại tâm tình kém vô cùng có tâm tình cùng người khác giả vời khách khí.

      Thiên tỷ tỷ có thể cùng Lâm nhi Thanh Hà uyển được ? Nghe Thiên tỷ tỷ có nhạc cụ, tiết tấu cực kỳ dễ nghe, Lâm nhi vẫn chưa được nghe qua? Người thông minh như nàng, làm sao biết tình huống tại như thế nào, nàng cũng miễn cưỡng, đem Nhất Thuần chỗ khác .

      Được rồi! Nhất Thuần miễn cưỡng đáp ứng, bất kể ở nơi nào cũng có thể làm nàng nhớ đến Mộng Phàm đáng .

      Thanh Hà uyển vẫn giống như cũ, có bất kỳ phi tử làm mất hết dấu vết , trong viện cũng rất gọn gàng sạch , gió thổi nhàng dưới tàng cây.

      Nương nương nghe lúc trước ngài làm đầy tớ đưa chăn cho bệ hạ

      Nương nương nghe bệ hạ bị tài ba của ngài mê hoặc

      Nương nương van xin ngài, cùng nô tỳ xem hoa sen ?

      Nương nương dáng dấp của ngài đẹp. . .

      Mộng Phàm khi đó cho là mình rất thần bí, cả ngày quấn hỏi cái này hỏi cái kia , Nhất Thuần bị vùi lấp ở trong hồi ức, hướng về phía thu thiên nhàng cười, rất ngọt cũng rất khổ sở.

      Đẩy cửa tiến vào gian phòng quen thuộc, giường của cổ đại luôn làm cho người ta ấm áp, nhớ tới Long Tiêu, làm cho nàng an lòng chút. Nàng nhàng nằm xuống, nhắm mắt cảm thụ thời gian nhàn nhã trước kia, chợt có loại xung động muốn ở trong lòng Long Tiêu khóc to, cho biết, bằng hữu của ta lại đến nơi rất xa, nàng sợ hãi. Hại chết bằng hữu của phi tử Long tiêu sủng ái, có thể hay thay nàng biện hộ, Nhất Thuần dám ở nhớ lại, nàng đầu đầy mồ hôi lạnh.

      Chương 135: Độc Chiếm 1

      Cố ôm chặt mình lại, nàng tại có ai bên cạnh trông nom cũng có bất kì người nào khác, vùi lấp chính mình vào trong vực sâu.

      Trong đầu chợt lại xuất khuôn mặt, đó là khuôn mặt của Tín, người luôn làm cho nàng tức giận, Nhất thuần chợt cười ra tiếng, giống như hài tử ngủ mơ.

      Nữ nhân kia cũng sinh rồi, tại đến cả Tín cũng phải là người của mình. Nghe tất cả hoàng đế đều là mẹ góa con coi, người thân nhất của hoàng đế cũng rất ít, mà nàng bây giờ đem so sánh chắc cũng giống hoàng đế rồi, trong lòng cười Khổ.

      thiên tỷ tỷ, chúng ta xem nhạc cụ này chút ! Bộ dáng bây giờ của Nhất Thuần khiến tiểu Lâm công chúa khỏi hoảng hốt, nàng trước kia rất tự tin , là Nhất Thuần kiêu ngạo, mà bây giờ bóng dáng đơn trước mặt này làm nàng thấy sợ.

      ngại, xém chút quên muội rồi ? Giống như bộ dạng tiếp khách, từ từ rời khỏi cái giường lớn, thong dong mà ưu nhã tới trước đàn dương cầm ngồi xuống.

      Bây giờ Nhất Thuần khôi phục lại dáng vẻ tự tin trước đây, trong ánh mắt nhiều u buồn, giống như những việc vừa thấy điều là giả, biết được tiểu Lâm công chúa nhìn, cái dạng tự tin đó của Thiên Nhất Thuần khỏi làm cho người khác đau lòng.

      Cái này gọi Piano, đè mấy cái phím đen này xuống phát ra những thanh rất hay . Ngón tay thon dài thuần thục đè nén xuống, khúc nhạc Lương Chúc mang theo đó là câu truyện thần thoại về tình truyền ra bên trong phòng, hướng chỗ xa hơn bay tới.

      bài hát thê lương! Tiểu Lâm công chúa nhắm hai mắt lại, nước mắt cứng đầu cứng cổ rớt xuống.

      , phải bài hát rất đẹp, bên trong nó hàm chứa câu chuyện thần thoại. Nhất Thuần cũng nhắm hai mắt lại, nhưng có rơi lệ mà là nhàn nhạt cười. Xinh đẹp làm người ta khỏi hướng tới tình trong thần thoại.

      Bài hát thê lương đẹp đẽ, Thiên tỷ tỷ có thể chút về câu chuyện đó được ? Tiểu công Lâm chúa như cũ nhắm hai mắt lại đặt câu hỏi.

      Thần thoại chính chuyện , chỉ là mọi người từ lấy những chuyện trong cuộc sống mà tưởng tượng ra, còn chưa được nghe qua ! nhất thuần muốn , có lẽ là bởi vì ghen tỵ mình thể nào giống như tình của Lương Chúc.

      Thiên tỷ tỷ? Tiểu Lâm công chúa có chút bi thương nhìn Nhất Thuần bi thương.

      Ngày mai là ngày sinh của Thái hậu rồi, muội tặng lễ vật gì vậy? Nhất Thuần chuyển đề tài, chuyện xảy ra nàng cách nào thay đổi được, chỉ có thể tiếp tục theo con đường trong cung này.

      Thiên tỷ tỷ? Có phải là chuẩn bị quà xong nên muốn dặn dò muội! Tiểu Lâm công chúa dĩ nhiên hi vọng Nhất Thuần có thể vui vẻ , thuận theo đề tài này tiếp lời.

      nhõm vui vẻ chuyện phiếm cho đến rất khuya, hai người khỏi Thanh Hà uyển, Nhất Thuần hẹn tiểu Lâm công chúa ở trong cung , nàng sợ buổi tối phải đối mặt với Long Tiêu, sợ lạnh lùng làm nàng đau lòng, càng sợ tỏ ra vô tình.

      Nhất Thuần thừa nhận mình là đà điểu nhưng nàng sợ bị thương, sợ Long Tiêu đối với chuyện của Mộng Phàm để ý tới, nàng bỏ lỡ quá nhiều, giống như từ trước đến nay mất cả thế giới, tại cũng chỉ còn lại cái tình trọn vẹn này, cho dù là lừa gạt cũng tốt, lúc này tâm tình ngừng đung đưa, người trong cung nhìn tới hoàn toàn để ý vết thương , đối với bản nhân nàng mà trở nên sâu, có lẽ càng sâu đậm càng dễ dàng bị thương tổn.

      Nhất Thuần là nữ nhân đại, tại sao có thể có loại ý nghĩ này? Bất kể dù có thích thế nào chắc chắn trăm phần trăm phải người kia . Tuy là vậy, Nhất còn hi vọng có thể độc chiếm , cố tình ở trong cái hậu cung cổ đại này , khát vọng ba ngày nha! Nàng làm sao có thể dứt bỏ, thuận theo tự nhiên vậy!

      Chương 136: Độc Chiếm 2

      Bẩm chủ tử, tra được, người ở Thanh Hà uyển! Hắc y nhân quỳ xuống đất hồi báo.

      xuống , buổi tối cứ tiến hành theo kề hoạch! Người chuyện sau tấm bình phong dáng vẻ rất tiều tụy, cách nào tha thứ cho tên nam nhân kia, lại lần nữa cướp mọi thứ của mình, trái tim của Nhất Thuần thuộc về Long tiêu là được rồi tại sao còn muốn cướp của . Tin thề để tên nam nhân kia có thể tiếp tục độc chiếm trái tim nàng, nắm tay thành quyền nhưng do dùng sức quá độ mà sắc mặt càng tái nhợt.

      Long tiêu từ tẩm cung của thái hậu ra, chuyện của Mộng Phàm biết, xác nhận chuyện này là do Thái hậu làm, mới vừa rồi Thái hậu cũng thừa nhận, Long tiêu dĩ nhiên biết mẫu hậu tại sao lại làm như vậy, Mộng Phàm là gian tế của nước khác phái đến, được huấn luyện từ , Thái hậu muốn Nhất Thuần đau lòng nên chỉ có thể làm như vậy.

      Xử lý chuyện này xong, chờ được nữa liền tới Ngự Thư Phòng, chuyện bại lộ lâu như vậy muốn xuất cũng được, chuyện của Mộng Phàm cứ để cho Thuần nhi tiếp tục hiểu lầm Vô Khương Nữ , rất muốn đến bên canh Thuần nhi để cho nàng biết, vì Mộng Phàm mà bắt Vô Khương Nữ trả lại công đạo, nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn chờ làm, chỉ có thể để cho Thuần nhi hiểu lầm lần này rồi. Vô Khương Nữ tại cũng thể chết, nếu kiếm củi ba năm thiêu giờ. Việc Nhất Thuần lần trước bị sinh non, Linh phi dùng thuốc rất độc muốn cho nàng cả đời thể có con, thế giới này cũng chỉ có máu của Vô Khương Nữ mới có thể thể trị khỏi, Long tiêu rất nhẫn nại, chỉ còn mấy ngày nữa là được, nếu như mỗi ngày đều phải đối mặt với bộ dáng làm bộ làm tịch đó, muốn cầm kiếm giết người .

      “Chúng ta cùng nhau dùng bữa tối ! Theo Nhất Thuần trở lại tẩm cung, tiểu Lâm công chúa cũng muốn rời khỏi, Nhất Thuần liền giữ nàng lại dùng bữa tối. Ngày mai là sinh thần của Thái hậu, đám công chúa bọn họ đều trở lại trong cung, tiểu Lâm công chúa dĩ nhiên cũng có tẩm cung riêng, Nhất Thuần hiểu tại sao nàng ta thừa cơ hội này cùng mình các tỷ tỷ của mình hàn quyên với nhau, mà lại nương nhờ nơi này chịu .

      Thiên tỷ tỷ tối hôm nay Lâm nhi ở lại đây cùng tỷ có được ? Giống như nhìn ra suy nghĩ của Nhất Thuần, tiểu Lâm công chúa tận tâm hỏi.

      Nhất Thuần xoay người chống lại ánh mắt mong đợi kia, cũng muốn để cho nàng thất vọng, ngủ lại đây đêm cũng sao, nhưng mà còn Long tiêu sao đây? thể nào đuổi bệ hạ ra ngoài được, nếu để người trong cung biết chắc chắn nổi lên sóng gió!

      Dùng bữa tối xong chúng ta trở về Thanh Hà uyển nghỉ ngơi? Cho muội nửa cái giường có được ? Từ lần chuyện lúc trước, nhất Thuần rất muốn tìm cơ hội cho tiểu công chút về tư tưởng đại, cho dù trong cung cấm kỵ , chỉ cần nàng đồng ý là được.

      Nhất Thuần nhìn chằm chằm tiểu công chúa, buông tha bất kỳ vẻ mặt nào.

      Muội có thể ở lại sao? Tiểu công chúa dám tin hỏi lại.

      Nhìn vẻ mặt là biết nàng rất vui mừng, Nhất Thuần cười cười xem ra sau này mình lại có thêm vị bằng hửu nửa, nàng đối với vị công chúa này có thêm chút hy vọng! Mộng Phàm ngươi ở trời có tốt ?

      Dùng bữa tối trước ! Hai người rất vui vẻ dùng qua bữa tối, tiền tiền hậu hậu dẫn theo đám thị nữ tới Thanh Hà uyển, người Dung theo, nàng là đại thị nữ duy nhất trong tẩm cung của Long Tiêu nên thể tùy tiện rời , tuy là Long Tiêu đem người Dung cho nàng, nhưng tối nay nàng cùng công chúa ngủ lại Thanh Hà uyển, nên hi vọng có người của mình ở lại để ý Long tiêu. Nhất Thuần lắc đầu, lòng dạ nữ nhân đáng sợ! Ngay cả mình cũng có , chỉ là trước kia chưa bộc lộ ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :