1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Xuyên qua làm tình nhân của hoàng đế - Lạc Nhật Bầu Bạn(138c + 1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 109: Kẻ Thù Chung

      Đợi Nhất Thuần vào chổ ngồi, thi đấu liền bắt đầu.

      Dùng khóe mắt len lén đánh giá chỗ ngồi của các phi tần, hôm nay tất cả chỗ ngồi đều hết, xem ra ai có thể đến đều đến hết. Đủ loại trang sức và trang phục cổ điển vô cùng thời thượng trước mắt, làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

      Đón nhận ánh mắt thân thiện từ mọi người, Nhất Thuần cười khổ trong lòng. Ở trong cung, nữ nhân như ở chiến trường, ai cùng phe với nhau, nếu có cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. tại, nàng trở thành kẻ thù chung của tất cả phi tần, cuộc sống sau này của nàng còn buồn chán nữa.

      Hết tiết mục này đến tiết mục khác, Từng nhóm giai nhân say mê biểu diễn sân khấu, sau đó xuống dưới, Nhất Thuần nhìn bọn họ vờ như thưởng thức để làm Thái hậu vui vẻ. Nhất Thuần mặc kệ như thế nào, nàng cũng nghiêm túc thưởng thức, đối với việc ca múa, nàng tránh khỏi có hứng thú. Ở thế kỷ hai mươi mốt, trong hộp đêm, nàng chính là nữ vương GJ, si mê trước sống động của nhạc, điên cuồng biểu diễn kỷ thuật nhảy.

      Mẫu hậu thiên vị, thi đấu náo nhiệt như thế cũng truyền Lâm nhi tiếng? Giọng nữ tức giận ở chỗ xa truyền đến phá vỡ bầu khí ồn ào. Chỉ thấy mặc trang phục đỏ thẫm về phía thái hậu. sân viện, các vị phi tần chậm rãi lui xuống nhường chổ cho nàng ta. Người tới chính là công chúa gian xảo, tiểu Lâm công chúa, đứa con nhất của thái hậu.

      có quy củ! Thái hậu cưng chiều liếc mắt.

      Lâm nhi nhớ mẫu hậu! Tiểu công chúa tới trước mặt thái hậu xoay xoay thân thể, tính cách cực giống đứa trẻ.

      Miệng con ngọt! Thái hậu kéo tay của nàng qua, cưng chiều quan sát, dường như lâu chưa được gặp.

      Mẫu hậu, lời của Lâm nhi đều là ! Tiểu công chúa nhàng lay lay tay Thái hậu.

      mình con chạy vào cung làm gì? Có phải Lý Hưu Văn khi dễ bảo bối của bổn cung hay ? Thái hậu vờ như rất tức giận hỏi.

      phải đâu, hôm nay chàng ấy vào triều từ sớm lúc này còn chưa có về, làm sao có thể khi dễ con chứ? Tiểu công chúa bất mãn lời của Thái hậu, càng muốn phu quân của mình bị trừng phạt, nàng chờ rất lâu mới gả được cho lang quân như ý của mình.

      A, ra là như vậy! Thái hậu cơ hồ nhịn được thiếu chút nữa bật cười, con mình lấy được người chúng , bà cảm thấy cao hứng.

      Mẫu hậu? Tiểu công chúa xấu hổ lên tiếng phản đối.

      Được rồi, được rồi, nữa, mau đến đây ngồi xuống cùng ta xem ! Thái hậu nhịn cười, đề nghị.

      Tiểu công chúa xoay người tới trước mặt Nhất Thuần Ta nghĩ ngươi chính là Thiên Nhất Thuần nương? Ánh mắt kiêng dè nhìn Nhất Thuần, trong lòng càng thêm cả kinh, quả nhiên như trong tin đồn, thần bì, có khi còn đẹp hơn cả lời đồn, mái tóc giống như tơ vàng, đẹp huyền ảo như trong tranh.

      Chính là tại hạ! Nhất Thuần đứng dậy đáp lời. Mắt thấy tiểu công chúa trước mặt thấp hơn mình nhiều, nghĩ tới nàng nhanh như vậy liền gả cho Lý Hưu Văn, nhớ trước kia Mộng Phàm từng , Minh công chúa và tiểu Lâm công chúa cùng thích tể tướng Lý Hưu Văn, Thái hậu vì mặt mũi vẫn chịu chấp nhận, bây giờ tiểu Lâm công chúa lại gả cho Lý Hưu Văn xem ra là do Minh công chúa nhường lại.

      Chương 110: Tài Nữ Quyên Lời

      Nghe Hoàng ca ca say mê tài hoa của ngươi, thèm để ý đến các phi tần trong hậu cung. Có thể cho Lâm nhi thưởng thức chút ! Tiểu công chúa kiều thỉnh cầu, giọng như ra lệnh.

      Nghe ra được khiêu khích của tiểucông chúa, các phi tần vui vẻ chờ xem kịch hay, lo có cách trị được Nhất Thuần, tại có người ra mặt thay bọn họ.Lâm nhi lui ra! Thái hậu giọng nghiêm nghị đầy trách cứ. Đây chẳng phải cố ý Nhất Thuần chính là hồ ly tinh , chẳng khác gì mắng Long Tiêu là tên hôn quân. Đứa này tuy là rất được nuông chiều nhưng cũng thể có quy củ như thế. Mẫu hậu Tiểu công chúa càng them bất mãn dậm chân.

      Nếu công chúa như thế, Nhất Thuần xin bêu xấu chút. Đối với việc tiểu Lâm công chúa công khai khiêu khích, nàng chỉ có thể nhịn xuống, Nhất Thuần xoay người về phía đàn tranh ngồi xuống. Thuần nhi cần để ý! Thái hậu giải vây .

      sao đâu ạ Nhất Thuần mỉm cười, tựa như làn gió ấm áp. Ngón tay thon dài nhàng mơn trớn dây đàn, thanh lưu loát như nước chảy thấm vào lòng người. Môi đỏ nhàng mở ra, hát lên

      Ai mộng hướng thiên khuyết … Biên quan giá rét … Khói báo động địch đến… thấy đại mạc cánh đồng hoang vu … của người nào khiến thiên hạ … muôn phương tấu nguyệt … Kim Ngân tán nhân tâm tụ … nhìn núi xanh nước biếc … dưới 5000 năm …đại mộng vô biên … tỉnh mộng Đại Đường hãy nhìn thấy … còn để lại thơ … tung hoành chín vạn dặm … Đại Ái gì … khúc trường ca nhưng nghe … kích thích hợp



      Nghe đến đó tiểu Lâm công chúa thể bọi phục trước nữ nhân kiêng cường này, nàng giống như khen ngợi công lao của hoàng đế, từ ngữ mộc mạc nhưng lại có thể biểu đạt được toàn bộ mến đối với hoàng đế, Nhất Thuần làm nàng khỏi ngỡ ngàng. Tất cả chú ý của nàng điều tập trung vào đó, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nàng vui vẻ.

      Ai mộng vì giang sơn… kiểm kê lạnh ấm… Nhật Nguyệt ca Thiên Địa trống… kết thúc mưa gió ân oán… tình ai chưa dứt… cổ kim truyền lưu… trời đất cùng dân chúng vui mừng… nghênh đón Thái Bình nhân gian

      Đột nhiên dừng lại, Nhất Thuần ngồi thẩn thờ trước đàn tranh, giống như suy nghĩ sâu xa về việc gì đó đến mất hồn.Thuần Nhi, sao vậy? Bài hát đến lúc cao trào, sao đột nhiên dừng lại? Thái hậu khó hiểu hỏi.

      Các cung tần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, biết đến tột cùng xảy rachuyện gì.

      ngại quá, tôi quên lời bài hát rồi! Nhất Thuần cúi đầu hoản loạn xin lỗi, động tác đáng này làm cho người khác càng thêm mến.

      Ha ha ha ha Tiếng cười đột nhiên vang lên thiếu chút nữa làm cho xà nhà xém chút nữa bị sập

      Quên lời rồi, thua ngươi lời như vậy cũng có thể ra, ha ha tiểu Lâm công chúa thiếu chút nữa bò lăn đất.

      đứa bé thành thực! Cặp mắt thái hậu cười cong lên, còn ngừng dùng khăn gấm lau nước mắt chảy ra.

      Có gì lớn lao đâu, chẳng phải chỉ là quên lời thôi sao? Nhất Thuần ném cái nhìn xem thường, lầm bầm. Nhưng mà trong tình cảnh này, nàng có chút khống chế đươc, có chút khó khăn.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 111: Duy Nhất Trong Mắt

      “Thuần nhi của trẩm cũng có lúc dự tiệc, haha” Thanh của Long Tiêu từ đằng xa vang lên ngăn chặn tất cả tiếng cười.

      Hoàng nhi hạ triều rồi ư?” Thái hậu cố ý cười hỏi

      “Hồi mẫu hậu, vừa lâm triều xong, liền nghe náo nhiệt nên chạy đến xem chút.

      Long Tiêu thi lễ .

      ừ, hoàng nhi có thể thưởng thức với ta hay ! Thái hậu cười hỏi.

      Hoàng nhi tuân lệnh! Long Tiêu cười đáp rồi ngồi bên cạnh thái hậu

      chỉ sợ là hoàng huynh nghe Thiên nương cũng ở đây, cho nên mới tới xem? Tiểu Lâm công chúa nhảy ra, làm bộ hài lòng .

      Hoàng Muội cũng ở đây, vào cung khi nào? trong mắt Long Tiêu từ đầu đến cuối chỉ có người là Nhất Thuần, nghe Tiểu Lâm công chúa có chút kinh ngạc

      lát rồi, hoàng huynh chớ đổi chủ đề. Tiểu Lâm công chúa hài lòng trêu cợt

      Hoàng Muội vào cung là tới thỉnh an mẫu hậu hay là. . . tránh người khác đây? Long Tiêu làm sao có thể bị này nha đầu này trêu cợt chứ.

      Ha ha, ai hiểu con bằng hoàng huynh! Thái hậu cười trộm .

      Mẫu hậu, người bất công! Bị trúng điểm yếu, tiểu Lâm công chúa bất mãn hướng thái hậu làm nũng.

      Được được được! Chúng ta hỏi xem Thuần nhi có còn ca khúc nào , thanh của nàng thấm tận đáy lòng, Bổn cung thích. Thái hậu nhắc nhở, khiến Nhất Thuần hơi lúng túng, mất tự nhiên cười cười.

      biết Đại Đường theo lời Thuần Nhi là thuộc triều đại nào? Long Tiêu lại bắt đầu lơ đảng, trong lòng nghi ngờ.

      Đại Đường? quốc gia tồn tại ở đây, từng là quốc gia huy hoàng trong cổ đại, nó khiến thế giới phải kính trọng, nhưng những lời này Nhất Thuần chỉ ở trong lòng.

      Đúng nha, ca khúc quê hương Đại Đường ? Thái hậu cũng hỏi.

      Là ca khúc của người khác do ta tùy ý thêm suy nghĩ vào thôi, cũng có nước này. Ca khúc được tạo ra cũng nhất định phải chân , cũng có thể ca khúc là nguyên vọng. Ta chẳng qua là cảm thấy này bài hát dễ nghe, liền hát ra cho mọi người giải buồn. Nhất Thuần nhàng linh hoạt giải thích phen.

      Thiên tỷ tỷ nghe được ca khúc ở nơi nào, từ ngữ đơn giản lại có thể biểu đạt chân , cần giả giọng, ai cũng có thể hát, là kỳ lạ. Tiểu Lâm công chúa bội phục ra suy nghĩ.

      Đúng như công chúa , ca khúc này ai cũng có thể hát, phong cách mỗi người cũng khác nhau, nhưng chỉ cần tâm hồn tinh tế đều có thể biểu đạt được. Nhất Thuần đáp lời, trong lòng sớm mệt chịu nổi.

      Thiên tỷ tỷ hát tiếp nữa được ? Tiểu Lâm công chúa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Nhất Thần, khẩn cầu nghe thêm khúc nữa.

      Mẫu hậu, vẫn là nên dùng bữa trước , thời gian cũng còn sớm, Nếu Lâm nhi muốn nghe hát buổi chiều trở lại cũng muộn. Long Tiêu sớm biết nàng mệt đến chịu được, trước đó vài ngày khỏe trong người còn chưa tu dưỡng đủ, lại bị phen giày vò, sợ nàng chịu nổi. Nghe Long Tiêu vừa như thế, Nhất Thuần cảm kích được, chỉ ước gì cái màn thi đấu nhàm chán này sớm kết thúc.

      Chương 112: Sóng Gió

      “Đúng vậy, hoàng nhi nhắc, bổn cung cũng quên mất” thái hậu cười trộm, con trai mình nghĩ gì nàng còn biết sao, nháy mắt với Tiểu Lâm công chúa, ngờ nàng lạị bới móc chuyện này. Phân phó chuẩn bị ăn trưa, các cung tần tất nhiên giận đến nghiến răng, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn xuống.

      Tiểu Lâm công chúa bất mãn chu môi với thái hậu, cũng quấy rối nữa!

      Nhất Thuần trở lại vị trí, thở phào nhõm, xem việc đấu đá nhàm chán này bằng nàng trở về tự mình ngẩn người còn thú vị hơn.

      Thấy vẻ mặt Nhất Thuần buông lỏng, Long Tiêu cười an ủi, trong mắt toát ra vẻ dịu dàng. Nhất Thuần thấy thế, lại càng sợ thái độ của Long Tiêu làm các phi tần tức giận, nên đành bất đắc dĩ cúi đầu.

      Cổ nhân : ngủ , ăn .

      Có thể là do hôm nay Thái hậu cao hứng, hậu cung lại nhiều ngày được thấy Long Tiêu, nên lúc dùng bữa nước bọt bay loạn đầy trời. Nhìn bàn thức ăn ngon trước mắt, Nhất thuần cũng có khẩu vị, tùy tiện ứng phó vài miếng liền buông đũa.

      Khởi bẩm Thái hậu, Vô Khương nữ cầu kiến. giọng vịt đực của lão thái giám vang lên.

      Vô Khương Nữ là quốc bảo mà Vô Khương quốc dâng cho Long Tiêu, sau khi vào cung được phong thành Vô Khương Nữ , Nhất Thuần biết này nhất định tầm thường, nếu vì sao lại có điệu bộ như vậy.

      Truyền! Thái hậu bình thản .

      ngoại quốc rơi vào mắt, Nhất Thuần giật mình. Nàng ta chính là người được kể đến.

      Bệ hạ vạn tuế, Thái hậu thiên tuế! Vô Khương Nữ lưu loát tiếng trung thổ, quỳ xuống cách tự nhiên, bộ dạng lại càng thêm đáng .

      Nhìn thấy vậy trong lòng Nhất Thuần giống như bị dao đâm vào, vô cùng đau đớn.

      Mau mau đứng lên , ban thưởng ghế ngồi! thấy nhiệt tình của Long Tiêu, trong mắt Nhất Thuần liền vẻ lạnh lẽo, nhăn mày trầm tư.

      Thái hậu nhìn bọn họ, vẻ mặt nặng nề, trong cung đình tranh đấu gay gắt nàng xem cả đời, sớm để ý, biết vì sao lần này lại để tâm đến .

      dùng bữa trưa chưa? Thái hậu tùy cơ ứng biến, đánh vỡ cục diện bế tắc.

      Hồi thái hậu, còn chưa dùng qua. Vô Khương Nữ đứng lên thi lễ.

      nên quá gò bó, ngồi xuống cùng dùng bữa ! Thái hậu vẻ mặt ôn hòa , xoay người phân phó người lấy thêm bát đũa.

      Dạ! Vô Khương tài nữ ngồi xuống cùng dùng bửa.

      Sao đến giờ còn chưa dùng bữa? Long Tiêu quan tâm hỏi.

      Trẫm gần đây bận rôn quốc , khiến nàng nhớ. Long Tiêu giải thích.

      Vô Khương dám! Vô Khương Nữ lại đứng dậy quỳ xuống! Long Tiêu vội kéo nàng đứng dậy.

      thân thiết này, là hay giả, vẫn là cần mọi người tự xem xét; nhưng giải thích vừa rồi của Long Tiêu chạm đến vết thương cũ của Nhất Thuần, chưa bao giờ vì nàng mà hạ mình giải thích, Long Tiêu từ khi nào lại bát ái như thế, Nhất Thuần cười điên cuồng trong lòng.

      * * *

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 113: Cung

      Giữa trưa trời nắng gắt, chiếu vào người Nhất Thuần nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp chút nào. Bên cạnh truyền tới tiếng vô cùng nũng nịu của Long Tiêu, cảm giác lẽo lạnh từ lòng bàn chân vọt lên khiến toàn thân nàng run rẩy.

      Mắt có tinh khí như thường ngày, cả người xem ra rất mệt mỏi thể chịu nổi, giống như bệnh nặng mới khỏi làm mọi người đau lòng.

      Thuần nhi, mệt mỏi hãy về nghỉ ngơi trước , ca khúc của con chờ lần sau Bổn cung mới thưởng thức vậy. Thái hậu nhìn ra lòng của Nhất Thuần có ở đây, nương nghiêm túc như vậy, trường hợp này với nàng mà so cực hình còn đau khổ hơn, nhưng là nếu lựa chọn cuộc sống này, liền phải thích ứng với cách sống này thôi.

      Dạ! Nhất Thuần khom người, xoay người đối với Long Tiêu thi lễNhất Thuần xin được cáo lui trước!

      được, nàng hãy nghỉ ngơi cho tốt! Long Tiêu có chút yên lòng dặn dò.

      Lòng Nhất Thuần như bị búa mãnh liệt nện cho vài cái , dịu dàng này vốn phải chỉ dành cho nàng, mà thuộc về tất cả nữ nhân ở đây.

      Trong tư tưởng của nàng, chuyện gì cũng có thể mềm lòng, duy chỉ có tình cảm thể; có thể thương, nhưng tuyệt đối thể bố thí, nếu chỉ cả hai cùng đau khổ, mà bây giờ đối mặt chỉ là chuyện của hai người nữa rồi.

      Nhất Thuần đau khổ, nữ nhân ở đây tránh khỏi được, họ đem tất cả cũng tập ở người nam nhân, mà người đàn ông ấy lại chia tình của mình cho mọi người.

      Tình ở đây chỉ bỏ ra, mà còn phải tranh đoạt mới có được.

      Phần tình này rốt cuộc có nên dành lại hay , muốn biết thứ tình cảm này có đáng giá phải làm như vậy , bất tri bất giác tới bên hồ, Nhất Thuần lẳng lặng nhìn mặt hồ.

      Gió chợt nổi lên, hồ nước mùa xuân lăn tăn gợn sóng.

      Bất tri bất giác tới Thanh Hà uyển, Nhất Thuần chậm rãi lại ghế, nhàng ngồi xuống .

      Ở thế kỷ hai mươi mốt, có câu rất phổ biến: tình địch gặp nhau nhìn đỏ cả mắt . Mà ở cổ đại này, mỗi ngày cùng tình địch sinh hoạt chung chỗ, cái gì dịu dàng, thiện lương, săn sóc, chỉ cần là nữ nhân những thứ này cũng chỉ là giả tạo.

      Nghĩ tới đây, Nhất Thuần chỉ biết bật cười. Giọng cười khiến cho bọn thị nữ qua nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, hơn nữa cách đó xa lại truyền tới tiếng rên rỉ từ trong lãnh cung.

      Ánh trăng chiếu xuống đất, chứa sắc thái thần bí. Long Tiêu đứng ở phía trước cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng, quỳ ở sau lưng len lén ngước lên nhìn nam tử đứng trước cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi chỉ thị.

      vẫn còn tìm kiếm? Long Tiêu như cũ hỏi.

      Hồi bệ hạ, dạ, vẫn chưa từng gián đoạn! Nam tử quỳ mặt đất cẩn thận đáp trả.

      đúng là chưa từ bỏ ý định a! Long Tiêu tự , khuôn mặt biểu tình đáng sợ dọa người.

      Ngươi đúng như những gì ta dặn? Long Tiêu hỏi lần nữa.

      Đúng vậy! Việc bệ hạ phân phó cũng làm xong! Nam tử tiếp tục đáp trả.

      xuống ! Long Tiêu phất tay cái, nam tử lui ra.

      Tín vương gia sao? Trẫm muốn nhìn ngươi đến cùng có bao nhiều si tình! Ha ha ha! Long Tiêu cuồng vọng cười to, muốn khiến tên nam nhân có ý đồ đối với Nhất Thuần phải trả giá.

      Chương 114: Dung Thứ

      Hôm sau

      Như thế nào? tỉnh chưa? Sáng sớm thái hậu di giá đến tẩm cung của Long Tiêu. Nghe sáng sớm các vị ngự y được truyền đến. Long Tiêu thiếu chút nữa lâm triều, Thái hậu biết Nhất Thuần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nên đến xem chút.

      Hồi Thái hậu, vẫn chưa tỉnh! Người Dung quỳ xuống trả lời.

      Ngự y thế nào? Thái hậu hỏi.

      Hồi thái hậu, ngự y là do nương quá mệt nhọc, cần lo lắng người Dung trả lời

      Trưa hôm qua, sau khi trở về liền ngủ sao? Thái hậu hỏi.

      Hồi thái hậu, giữa trưa hôm qua bọn nô tỳ tìm thấy Thiên nương ngủ ở vườn hoa. Chiều hôm qua Nhất Thuần cảm thấy mệt, lại nhìn thấy nơi có phong cảnh đẹp liền nằm xuống ngủ. Bọn nô tỳ tìm thấy nàng ngủ khi đó thân thể nàng lạnh như băng, ngự y bị Long Tiêu giữ lại cho đến nữa đêm mới được rời .

      Ai! Thái hậu thở dài, người được che chở long sàn rốt cuộc là người như thế nào?.

      Mệt quá! Nhất Thuần dụi mắt, cố mở mắt ra.

      Hồi thái hậu, nương tỉnh. Người Dung thấy Nhất Thuần tỉnh lại khỏi cao hứng bẩm báo.

      Thái hậu nhanh chóng bước tới giường lộ ra nụ cười trấn an.

      Thái hậu? Đập vào mắt là gương mặt hiền lành của thái hậu, Nhất Thuần nhanh chóng đứng lên thi lể.

      Mau mau nằm xuống! Nhìn bộ dạng đáng của nàng, nự cười của thái hậu càng sâu hơn.

      Ách! Nàng hiểu, nàng giống như bị bệnh nặng.

      Con cảm thấy thế nào hả? Thái hậu ân cần hỏi han.

      có cảm giác gì cả cái gì như thế nào, Nhất Thuần càng thêm nghi ngờ.

      Vậy tốt! Thái hậu ngồi ở bên giường, vổ tay nàng.

      Các ngươi lui ra hết ! Thái hậu đuổi mọi người ra ngoài, trong tẩm cung chỉ còn lại mình thái hậu và Nhất Thuần.

      Nhất Thuần từ từ ngồi dạy, biết thái hậu có chuyện muốn với mình, chuyện này chắc cũng phải là chuyện tốt lành gì, nàng vẫn nên chuẩn bị tâm lí.

      Thuần nhi, ngươi cũng là người hiểu lý lẽ, Bổn cung cũng vòng vo nữa.Thái hậu nhìn thẳng vào Nhất Thuần hồi lâu.

      Thái hậu cứ thẳng, sao đâu bất kể là chuyện gì, nàng cũng thản nhiên đối mặt, nếu chấp nhận trở lại, việc này cũng tránh khỏi.

      Tình có biên giới, tình của con có thể dung thứ được mọi chuyện?Thái hậu ngừng đảo mắt, là loại mông đợi nặng nề.

      Nhất Thuần sững sờ, ngờ tới thái hậu lại hỏi vấn đề này. Nhìn giống như vấn đề đơn giản, nhưng nàng cách nào trả lời được. Vì vậy đáp án giống như loại trách nhiệm vô hình, nàng cách nào kết luận được.

      Đừng làm bổn cung thất vọng Nhất Thuần im lặng, thái hậu quay lưng .

      Tình của hoàng đế có thể dành cho cả thiên hạ, nhưng tình của con chỉ có thể dành cho người. Kết quả làm cho nàng thất vọng, bởi vì nhất thuần muốn lừa gạt mình.

      Bổn cung biết việc này đối với nữ nhân là việc rất tàn khốc, nhưng nếu muốn làm nữ chủ nhân của quốc gia có những chuyện nhất định phải bỏ qua. Thái hậu cử tâm, nàng xem trọng người nào tuyệt đối buông tha.

      Chương 115: Tình Cảm Nguy Hiểm

      Thái hậu, Thuần nhi muốn làm người thất vọng, chỉ là mỗi người có lý tưởng khác nhau thôi. Thái hậu xin lỗi, cho dù có nhiều quyền lợi cùng tiền bạc vô số cũng phải là thứ Thuần nhi. Nhất Thuần đau lòng nhìn Thái hậu, đối với nàng Thái hậu và mẹ mình quan trọng như nhau, trong lòng hy vọng thấy mặt vị lão nhân này thất vọng.

      Thái hậu ném ra lợi thế, tiền tài giống như quăng vào vực sâu đáy, có bất kỳ gợn sóng nào. Thái hậu biết nên vì con trai cao hứng hay là nên vì Nhất Thuần lo lắng, ở trong cung điện trầm này, có ai tâm con trai của mình, là người mẹ, nàng ích kỷ .

      Hài tử, ngươi sai lầm rồi. Thái hậu thở dài, xoay người lại nhìn Nhất Thuần.

      Đúng nha, lựa chọn trở lại cùng Long Tiêu chính là sai lầm, nhớ tới Long Tiêu đối với nữ nhân nước khác đầy nhu tình, giống câu chuyện cười, tâm Nhất Thuần rên rỉ.

      Tình nhân phải là hạt cát. Thái hậu thấy trong mắt Nhất Thuần chợt lóe lên bi thương rồi biến mất, khôn khéo như nàng, cho dù chỉ tia hi vọng cũng muốn thử chút.

      Thuần nhi, người đứng đầu hoàng cung cần nhất chính là thanh cao. Thái hậu buông tha bất kỳ biểu lộ gì mặt Nhất Thuần.

      Nhất Thuần cười khổ, thanh cao? Mình sao? Ở cái thế giới này, thái độ của Nhất Thuần có thể tự cho là thanh cao.

      Nơi này vốn chính là chiến trường đầy mưu, tranh giành quyền thế, nếu muốn vĩnh viễn đứng trước mặt người mình , phải học được cách bỏ qua mình. Trong hoàng cung quyền thế chính là thứ tốt nhất có thể trực tiếp bảo vệ mình, hài tử thông minh kia, tại sao lại hiểu? Thái hậu trong lòng thở dài .

      Thái hậu? Nhất Thuần kinh ngạc, mặc dù nghe có vẻ như hỏi Nhất Thuần có thể vì Long Tiêu hy sinh bao nhiêu, nhưng tâm Nhất Thuần lại rất ấm áp.

      Ai! Thái hậu thở dài tiếng, tràn đầy tình mẫu tử lấy tay xoa xoa đầu Nhất Thuần: Suy nghĩ kỹ, Bổn cung !

      Sau khi Thái hậu , Nhất Thuần nằm ở giường nhìn nóc phòng làm bằng gỗ, nàng nhớ lại lời của Thái hậu, đấu tranh trong lòng. Tình vốn nên tự mình tranh thủ, nhưng là. . .

      Nhất Thuần vẫn còn do dự.

      Nàng vẫn sợ, bị tổn thương nhiều lần như vậy, còn ai dám ôm lấy hi vọng.

      Chủ tử? thanh của Mộng Phàm làm rối loạn suy nghĩ của Nhất Thuần.

      Mộng phàm? Nhất Thuần thể tin được nhìn người quỳ mặt đất, đứa bé mười mấy tuổi, từng cùng với mình vượt qua bao nhiêu độc trong thời gian qua. Mà bây giờ nàng liền quỳ gối trước mặt mình, trong đôi mắt ngừng dâng lên vui mừng.

      Chủ tử! Ô ô! nước mắt trong suốt ngây thơ từ gò má rơi xuống, Nhất thuần ôm lấy nàng, cảm thấy người trong ngực run rẩy, khẽ vuốt lưng của nàng.

      Đừng khóc, đều lớn, bị người ta nhìn thấy cười đấy! Nhất Thuần giọng đầy cưng chìu, làm cho người đứng bên cạnh toàn thân sửng sốt. Nàng tám tuổi liền bị bán vào trong cung, chưa từng có người đối với nàng đối với nàng thân thiết như vậy, nàng hâm mộ hơn nữa là ghen tỵ.

      Ừ! Mộng phàm nghe lời gật đầu cái, nước mắt cũng rơi xuống nữa, vốn là nên vui vẻ hiểu sao lại khóc, hơn nữa Nhất Thuần đau lòng dứt, nàng cũng muốn quản việc sau lưng mình dính đầy nước, coi như lừa gạt mình.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 116: Lại Nâng Hà

      Ở chỗ này, lửa giận thể phát tiết, nàng giống như mặt hồ phẳng lặng, cũng có lúc mệt mỏi, nàng ai đó an ủi, ủng hộ để vượt qua.

      Người mệt mỏi cũng muốn chống đỡ nữa nằm xuống, nằm xuống liền bao giờ nhớ tới nữa.

      Chủ tử? Miệng Mộng phàm ngừng gào thét, giống như sợ Nhất Thuần đột nhiên biến mất.

      Được rồi, đứng lên rửa mặt , hồi theo ta ra ngoài dạo chút? Nhất Thuần cười đùa, giọng điệu giống như thỉnh cầu cũng giống như lời mời.

      Được, ! Mộng phàm ngẩng đầu lên cười , nô tài to gan dám cầu như vậy, khiến cho người Dung phía sau ghét, thầm mắng nô tỳ này biết trời cao đất rộng.

      Làm sao ngươi lại thích tới hồ nước chứ? Sớm biết như vậy giúp ngươi. Nhớ tới hồ nước, nàng liền nhớ tới chuyện xảy ra với Mộng Phàm ngày hôm đó, cười cười.

      Mộng phàm cũng biết chủ tử lại muốn trêu nàng, hình như thú vui riêng của chủ tử chính là trêu nàng, Mộng Phàm tức giận, bởi vì nàng rất thích Nhất Thuần cười với mình, là ấm áp, hạnh phúc.

      Người lại bắt đầu chọc ghẹo nô tỳ rồi, tội nghiệp người ta còn khóc vì chủ tử? Mộng phàm đáng trợn mắt nhìn Nhất Thuần, giống như người vợ giận dỗi.

      Ha ha! Nhất Thuần nhìn bộ dáng của nàng, nhịn được cười, đây cũng là lần đầu tiên nàng cười nhiều đến vậy, cũng là lần đầu tiên nàng cười tận đấy lòng mình.

      Long Tiêu tới cửa nghe thấy tiếng cười bên trong, lên tiếng, tâm được an ủi nhếch miệng, trong nháy mắt, giống như trở lại như trước kia, hai người cùng nhau trở về phòng, nàng vì mà múa, đối với mỉm cười mê người. Long Tiêu đứng lẳng lặng ở ngoài cửa, mất hồn nhớ lại những ngày hạnh phúc.

      Cười , cười đến khi có nếp nhăn nô tỳ xem người làm thế nào? Mộng phàm cố làm ra vẻ tức giận , nàng vốn là tính trẻ con, chỉ cần ở chung chỗ với Nhất Thuần tất cả lễ tiết toàn bộ vứt xuống sau ót.

      Nô tài lớn mật sao dám ăn như vậy? Ngươi Dung đen mặt quát lên.

      Tiếng cười của Mộng phàm đột nhiên ngừng lại, hai chân mềm nhũn quỳ mặt đất.

      sao đâu, cần nghiêm túc như vậy! Chúng ta cùng nhau cười phải rất tốt sao? Ở trong phòng ngươi có thể giống như nàng cần câu nệ với ta! Êm ái trấn an ngươi hầu, cũng vì vậy mà tức giận.

      Ngươi hầu liền cúi đầu , trong ánh mắt đều là gợn sóng.

      Nhất Thuần quay đầu lại trấn an Mộng Phàm: Người ta chỉ mới như vậy ngươi sợ, nhưng sao lại sợ ta! Giọng trêu chọc, nâng cằm Mộng Phàm lên, sau đó bật cười hì hì.

      Mộng Phàm nhìn cái, cố ý nhấc đầu cao, nhìn Nhất Thuần, Nhất Thuần nhìn nàng bộ dáng này, biết là sao.

      Thuần nhi vốn là như vậy, chừng được lên trời! Long Tiêu bước vào cửa, cười , cũng có ý trách tội.

      Ra mắt bệ hạ! Ngươi Dung, Mộng Phàm quỳ xuống thi lễ.

      cần người lo! Nhất Thuần hôm nay tâm tình tốt, mở miệng phản bác.

      Long Tiêu phất tay cái, ngươi hầu cùng Mộng Phàm lần lượt đứng dậy. Ở trước mặt Nhất Thuần, phối hợp làm người tốt.

      Chương 117: Thảm Hà 1

      Được, được, phải chuyện của trẫm! Long Tiêu hết mực cưng chiều cười , bữa trưa muốn ăn cái gì?

      Nơi này có cái gì ngon cả, vừa nghĩ tới ăn cơm, Nhất Thuần liền bắt đầu khổ não, mỗi ngày là nhạt nhẽo vô vị, mỗi ngày đều giống như nhau .

      Tùy tiện ! Lông mày nhăn lên, nhàng câu.

      Được rồi tùy tiện dùng chút, ăn xong, buổi chiều trẫm dẫn nàng xuất cung chơi được ? Long Tiêu lòng đầy mong đợi .

      được rồi, ta có hẹn rồi! Nhất Thuần nhìn chằm chằm, mặt thất vọng .

      cần suy nghĩ cũng biết là Nhất Thuần cố ý , nàng hôm nay tựa như muốn cùng so tài, Long Tiêu sao có thể nhìn ra ! Mặc cho nàng có làm gì, cũng gì, Nhất Thuần gì đối với Long Tiêu mà chính là hành hạ.

      Được rồi, vậy lần sau nhất định thể cự tuyệt trẫm! Long Tiêu giọng giống như hài tử, thiếu chút nữa khiến ngươi Dung bên cạnh rớt mắt xuống, Mộng Phàm nhìn quen rồi, nàng ở trong lòng len lén cười, tốt lại trở về như trước rồi.

      Khi nàng nghe tin Nhất Thuần chết thiếu chút nữa muốn chết theo, may mắn là nàng làm như vậy, nếu làm sao có thể gặp lại chỉ tử.

      Lần sau hãy tính! Nhất Thuần đơn giản trả lời, giọng cao ngạo.

      Được, chuẩn bị ăn trưa! Xoay người phân phó toàn bộ chuẩn bị.

      Bữa ăn trưa kết thúc trong náo nhiệt, Nhất Thuần miễn cưỡng quay lại tẩm cung, trực tiếp bò lên giường, chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng hít thở đều đều. Long Tiêu đuổi mọi người xuống, lẳng lặng ngồi ở bên giường, khẽ vuốt mỹ nhân , trong ánh mắt toát lên dịu dàng.

      Thuần nhi, Thuần nhi của ta! Long Tiêu nỉ non , đứng dậy, nhàng rời .

      Bây giờ là giờ gì? Tỉnh dậy, Nhất Thuần yếu đuối ngồi dậy.

      Chủ tử, đến lúc ăn tối rồi ! Mộng Phàm giọng cười nhạo tới bên giường, người chủ tử này thường ngày rất thích ngủ , nếu cũng ngồi thẩn thờ nhìn xa xăm A, tại sao ai gọi ta dậy, chẳng phải hẹn nhau ngắm hồ sao, nàng vội vàng rời giường, phản ứng vô cùng mãnh liệt, bị lảo đảo ngồi xuống, ngươi hầu, Mộng Phàm vội vã tiến lên đỡ nàng.

      Chủ tử ngài sao chứ? Mộng Phàm mặt mũi trắng bệch, ngươi hầu chạy kêu ngự y đến.

      Gọi nàng trở lại, ta sao! Nhìn ngươi Dung chạy , Nhất Thuần gấp gáp, nàng nghĩ là gặp phải chuyện này.

      Chủ tử, vẫn là nên xem chút ? Ô ô! Mộng Phàm vội khóc, trong ngày nàng khóc lần thứ N rồi.

      Nhanh ! Thanh nhàng, từ trong miệng nàng ra chút uy nghiêm.

      Mộng Phàm cùng miễn cưỡng chạy kêu ngươi Dung lại.

      Ai! Nhất Thuần thở dài, người ở đây đối với nàng cẩn thận quá mức rồi, chỉ là thiếu máu nên choáng váng chút thôi, chỉ là chuyện thường, lại làm hai người sợ đến như vậy, nên.

      lâu lắm, mộng phàm mang theo ngươi hầu trở về tẩm cung, Nhất Thuần sớm xuống giường sửa soạn xong hết, chờ các nàng.

      Trong đình, ba người đứng song song ,nhìn ra giữa hồ.

      Thảm hà? Mùa này nhìn thấy chỉ có thể cũng thấy khô héo.

      Chương 118: Chưa Trưởng Thành

      Mộng phàm, thảm hà thích hợp với muội, muội nên giống như đầu mùa hè, non nớt , lúc nào cũng nhiệt tình, tràn ngập ánh sáng . Nhất Thuần , càng giống như là giải thích cho chính mình.

      Chủ tử, hoa tàn mới có hoa nở, có thảm hà người đời như thế nào biết được lúc hoa nở mỹ lệ như thế nào. Mộng phàm ánh mắt ưu sầu lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt hồ.

      Hoa nở hoa tàn vốn là quy luật tự nhiên, ai! Trở về thôi? Nhất Thuần xong xoay người, nàng hy vọng nhìn thấy cặp mắt ưu sầu của Mộng Phàm, nàng nên vĩnh viễn giống như tiểu thiên sứ biết mệt mỏi theo bên cạnh mình hỏi lung tung này kia, tràn đầy nhiệt tình, ở trong cung, chỉ khi chưa trưởng thành mới có thể vui vẻ chút.

      Chủ tử, nán lại chút được ? Mộng Phàm vẫn như cũ nhìn mặt hồ. Nhất Thuần xoay người nhìn nàng, tại đứng trước nàng còn là Mộng Phàm trước kia, trận mất mác ập vào lòng.

      Nhất Thuần chuyện, ở trong đình ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, đôi môi hé mở.

      Ở nơi này cùng với Phong Diệp Phiêu Linh Vãn Thu.... mới biết ngươi phải là tất cả của đời ta.... bỗng nhiên quay đầu... miễn cưỡng cười ... bao nhiêu chuyện cũ tan vào trong gió... thế nào nhau cũng nhất định phải chia tay... tại sao lại để cho ta tin tưởng vào giấc mộng đó... tình duyên mất khó giữ lại... ta ngẩng đầu nhìn trời.... nhớ tới người mãi ta.... trong lòng cất giấu bao nhiêu thương cùng nỗi buồn... muốn lần nữa cầm tay của người.... người ấm áp sau khi lạnh lùng như gió Thu... gặp lại cũng chỉ là trong mộng....nhìn ngươi xa mãi.

      Thanh ưu thương, nghe vào trong lòng càng thêm cực kỳ phiền muộn.

      Thiên tỷ tỷ, ca từ của tỷ luôn đặc biệt! Tiểu Lâm công chúa lên tiếng, nghe thấy cũng thoát khỏi ưu sầu.

      Là rất ràng chứ? Nhất Thuần trực tiếp thay nàng tiếp lời chưa , ở cổ đại, loại ca khúc này cũng chỉ thích hợp hát ở kỹ viện thôi.

      Ha ha, Thiên tỷ tỷ, người ta càng ngày càng thích tỷ rồi. Tiểu Lâm công chúa cười sang sảng lên, giống như rất để ý.

      Tham kiến công chúa! Ngươi Dung, Mộng Phàm quỳ xuống đất thi lễ.

      Các ngươi là nô tài nhưng càng ngày càng kỳ cục rồi, xem ra phải dạy dỗ lại chút! Tiểu Lâm công chúa nhướng cao lông mày, đanh đá nhìn hai người quỳ mặt đất.

      Sắc mặt cả hai xám lại như tro tàn, ý công chúa là rất có thể hai người bị chỉnh, mọi người nhìn thấy sắc mặt nàng cũng rất tốt, là tùy hứng.

      Công chúa, nếu gọi ta tiếng tỷ tỷ, vậy ta liền gọi ngươi là muội muội. Nhất Thuần tự nhiên bình thản .

      là tốt! Tiểu Lâm công chúa hiển nhiên bị cắn câu, hai mắt hưng phấn sáng lên .

      Như vậy công chúa tiểu muội thân ái? Nhất Thuần tiến lên ôm cằm của nàng, ngọt ngào đối với nàng cười tiếng.

      Ừ? Tiểu Lâm công chúa ánh mắt kích động, giọng đáp lời.

      Muội cần vì tỷ mà làm chuyện mình thích . Nhất Thuần tư thái nhàng, giống tiểu nữ nhân đáng , thoáng động chút tâm tư, nàng thần phục ở dưới chân ngươi.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 119: Tâm Linh Thước

      có à? gương mặt đáng xuất bộ dáng uất ức, giống như tiểu oán phụ.

      Thế tốt! Nhất Thuần buông nàng ra, trong mắt tiểu Lâm công chúa suất thất vọng.

      Đứng lên , tiểu công chúa đáng của ta chẳng qua là đùa với các ngươi chút thôi! Nhất Thuần bình thản , câu chữ lại kiên quyết là cho chất vấn. Tiểu Lâm công chúa cũng phối hợp gật đầu.

      Tạ công chúa! Ngươi Dung cùng mộng phàm thi lễ đứng dậy, hai người mắt to mắt trợn mắt, gương mặt thể tưởng tượng nổi!

      Công chúa tiểu muội cũng thích thảm hà? Nhất Thuần hướng về phía tiểu Lâm công chúa khẽ mỉm cười, xoay người hướng phía hồ gần mấy bước.

      thích, cái này toàn là lá cây vụn khô héo, có cái gì để nhìn? Tiểu Lâm công chúa tiến lên tay Nhất Thuần, nhàng lay động, giống như chú mèo làm nũng.

      Quả nhiên, ha ha! Trong lòng của mỗi người đều có cảm nhận riêng của mình về thẩm mỹ rất công bằng , luôn cho là cảm nhận của mình là chính xác nhất, nhưng sao? Nhất Thuần đầu tiên là cười to, rồi sau đó câu ý vị sâu xa.

      Nghe xong lời của Nhất Thuần, tiểu Lâm công chúa ngây ngẩn cả người, kinh ngạc phát mình cũng là phần tử trong đó.

      Thiên tỷ tỷ ở chung chỗ với tỷ luôn có thể học được rất nhiều thứ! Tiểu Lâm công chúa ngửa đầu nhìn Nhất Thuần, . ra cũng chỉ có mình Nhất Thuần mới có thể làm cho nàng biết được nhiều điều như vậy, nàng giác ngộ ra!

      Chúng ta trở về thôi, nơi này phong cảnh thê lương, làm người công chúa bị lạnh, tội của tỷ lớn lắm! Tính tính toán toán ngày được bao lâu liền bắt đầu tới mùa đông rồi, gió lạnh xuyên qua vải vóc bao vây lấy thân thể. Mấy người đứng ở trước hồ gió lạnh thổi, đám điên.

      Mới như vậy! Tiểu Lâm công chúa nũng nịu .

      ? Vậy muội lưu lại , tỷ muốn về! Vừa liền rút tay bị tiểu lâm công chúa nắm, xoay người muốn rời khỏi.

      Thiên tỷ tỷ chờ muội. Thân thể bé đảo mắt cái đuổi theo Nhất Thuần, lần nữa làm cầm mọi người mém rớt xuống.

      Nhất Thuần cười trộm, trực tiếp hướng tẩm cung tới.

      Thấy đám người kia càng ngày càng xa, bóng đen núp ở phía sau cây, chợt lóe lên rồi thấy đâu.

      Cuộc sống sau đó ở trong cung nhìn ngoài mặt cũng giống như thường ngày bình tĩnh, Thái hậu có tới hỏi cái vấn đề kia nữa, thân thiết, bình thản giống thường ngày, giống như chưa từng hỏi qua. Tiểu Lâm công chúa càng thêm hận được cả ngày lẫn đêm kề cận Nhất Thuần, Nhất Thuần phát tiểu Lâm công chúa luôn thích nhìn mình cằm chằm, nhất là thích nhìn chằm chằm ánh mắt của mình, lúc này vô luận gì nàng luôn nghiêm túc nghe.

      Nhất Thuần cũng ngẩn người theo, nhưng chỉ cần tới buổi trưa, nàng liền hạ lệnh đuổi khách. Vào đông, khi ngủ trưa đều muốn Mộng Phàm đến , biết tại sao bây giờ Nhất Thuần càng ngày càng sợ lạnh, ôm Mộng Phàm mới có thể an tâm vào giấc mộng. Ngươi hầu luôn là tận tâm coi chừng họ, trong cung Nhất Thuần ngủ như thế này là bị cấm kỵ , Long Tiêu tất nhiên biết cho nên liền cho ngươi Dung cẩn thận hơn.

      Chủ tử các ngươi có ở đây ? Bên ngoài tẩm cung thanh của tiểu Lâm công chúa vang lên, tại cùng Nhất Thuần rất quen thuộc nên luôn trực tiếp tiến vào bên trong thất.

      Hồi công chúa, chủ tử nghỉ ngơi! Ngươi Dung vừa vừa ngăn ở trước mặt tiểu công chúa.

      đầy tớ lớn mật lại dám cản đường, tránh ra! Tiểu Lâm công chúa tức giận đằng đằng trách cứ. Nếu đổi thành Kỳ Tha nàng sớm đánh rồi.

      Chương 120: Trong Cung Cấm Kỵ

      Tiểu công chúa biết Nhất Thuần đối với đầy tớ luôn che chở trăm bề, nàng cũng muốn bởi vì tên đầy tớ mà giữa các nàng xảy ra bất kỳ mâu thuẫn nào.

      Công chúa ngài thể vào, chủ tử nghỉ ngơi Ngươi Dung quỳ gối trước mặt nàng lớn tiếng van xin, trong lòng sớm sợ đến run cầm cập, càng hy vọng tại người giường có thể tỉnh lại.

      Tiểu Lâm công chúa đầu ngón tay vung lên, phía sau hai ba nô tỳ xông lên liền đem người quỳ mặt đất vứt qua bên, tiểu Lâm công chúa nghênh ngang vào trong nội thất.

      Nghe được bên ngoài có tiếng huyên náo, Nhất Thuần từ trong giấc mộng tỉnh lại, cùng miễn cưỡng mở hai mắt ra.

      Tiểu Lâm công chúa khuôn mặt tươi cười vui vẻ trong nháy mắt cứng còng, đứng ở trước giường nhúc nhích.

      giường Nhất Thuần bò thân thể của Mộng Phàm, có chút mê mang nhìn tiểu Lâm công chúa cứng còng bên giường, sau đó chậm rãi ngủ tiếp, thuận tiện giúp Mộng Phàm đắp chăn, tất cả đều bị tiểu Lâm công chúa nhìn thấy.

      Công chúa tiểu muội thân ái vào lúc này phải nên ở cạnh tướng công sao? Nhất Thuần đùa, ngủ cùng giường nên rất bình thường mới đúng, tất cả vẫn tự nhiên nhìn tiểu Lâm công chúa.

      Tiểu Lâm công chúa thấy hai người giường hận thể giết chết Mộng Phàm, nhìn Nhất Thuần dịu dàng vì Mộng Phàm đắp chăn lòng đầy lửa giân thiêu đốt.

      Ta hận ngươi! Tiểu Lâm công chúa thanh như trời gầm vang dội khắp phòng, lần nữa thét lên rồi chạy ra ngoài.

      Nhất Thuần ngơ ngác đứng trước giường, hiểu chuyện gì xảy ra, nhức đầu day day huyệt thái dương.

      Ngươi Dung vào, đầu cúi thấp đến thể thấp hơn nữa, Nhất Thuần liền thấy má phải nàng in rỏ năm dấu tay, tiến lên nắm cằm của nàng, đau lòng khẽ vuốt: Đau ?

      đau! Ngươi Dung mặt đỏ đến tận cổ, nàng là người biết phân trái phải, chủ tử đối với mình tốt như vậy, càng thể lên mũi lên mặt.

      Người đâu, nhanh lấy đá ! Nhất Thuần vội vàng kêu người. Lại bị ngươi hầu che miệng lại, chớ nên làm kinh động mọi người.

      Thế nào? Nhất Thuần càng cảm thấy kỳ quái.

      Mộng Phàm ngươi mau dậy! Ngươi Dung lớn tiếng hướng Mộng Phàm hô lên. Nhất Thuần mới ý thức được Mộng Phàm vẫn còn ở long sàng, mới phát ngươi Dung tỉ mỉ.

      Làm sao vậy? Mộng Phàm ngồi dạy, xoa xoa ánh mắt nhập nhèm.

      Người đâu, nhanh lấy chút đá! Nhất Thuần lúc này mới kêu người vào lấy đá.

      Nhất Thuần đỡ nàng ngồi ghế ngồi, lấy khăn lông bọc đá lại nhàng phủ má phải nàng.

      Ừ! Ngươi Dung cảm thấy đau rên rỉ .

      Ta biết ngươi rất đau, kêu ra liền hết đau, chẳng lẽ là do tiểu công chúa làm? Nhất Thuần với nàng giống như dỗ tiểu hài tử, nhằm phân tán chú ý của nàng.

      Ngươi Dung nhìn Nhất Thuần xoay vòng vòng, trong lòng khỏi vui vẻ, ngọt ngào .

      bị ai đánh vậy? Mộng Phàm lên trước , thấy vết thương mặt người Dung, kinh ngạc hỏi.

      Mới vừa rồi tiểu Lâm công chúa tới! Nhất Thuần rất bình thản mà .

      Cái gì? Mộng Phàm liền tỉnh táo, hai chân mềm nhũn té quỵ xuống đất.

      Chương 121: Tư Tưởng Khác Thường

      Nhìn muội sợ đến vậy, rốt cuộc là chuyện gì? Nhất Thuần cười khổ, biết tận cùng là xảy ra chuyện gì.

      Các ngươi xuống trước ! Ngươi Dung bảo tất cả thị nữ lui ra, lo lắng nhìn Nhất Thuần.

      Chủ tử, trong cung, cho dù là tỷ muội thân thiết đều cho phép ngủ cùng giường với nhau! Ngươi Dung cúi đầu .

      Đổ mồ hôi !©¸®! Nhất Thuần chỉ có thể ở trong lòng toát mồ hôi, nghĩ tới tư tưởng của đám người cổ đại lại cũng xấu xa như thế, ! Là tư tưởng của đám người trong cung xấu xa, giờ mới hiểu được tại sao tiểu Lâm công chúa lại tức giận như vậy rồi, nàng lại đem mình nghĩ thành. . . Ai! , nàng cũng có cái loại ham mê đó. Lại tiếp Long Tiêu cũng biết này chuyện , vậy tại sao còn muốn cho ta dính vào đây? Bởi vì sao? Vậy tại sao còn phải đối với tốt với nữ nhân khác? Nhất Thuần lắc đầu cái suy nghĩ thêm về Long Tiêu nữa.

      Chủ tử, làm thế nào bây giờ? Mộng Phàm ngồi chồm hổm mặt đất, mặt kinh sợ nhìn Nhất Thuần.

      Hắc hắc! Nhất Thuần nín cười, nàng cảm thấy như thế nào, nhõm, hơn nữa việc này có vẻ rất thú vị.

      Chủ tử, ngài bây giờ còn cười được sao! Mộng Phàm bị vị chủ tử này làm cho tức chết, nếu tiểu công chúa với Thái hậu, chỉ có mình Nhất Thuần bị đày vào lãnh cung, bọn tiểu nô tài như các nàng chẳng phải đều phải dọn .

      Mộng Phàm, ngươi trước hỏi thăm chút xem tiểu công chúa tại ở nơi nào, nhanh ! Thấy hai người khẩn trương như thế, Nhất Thuần cũng biết chuyện này tốt nhất nên nhanh chóng giải quyết, Nhất Thuần đùa, nghiêm túc phân phó.

      Dạ! Mộng Phàm vội vã chạy .

      Đừng nóng vội, xảy ra chuyện gì đâu , an tâm lo vết thương , biết ? Nhất Thuần trấn an ngươi Dung, nhìn gò má nàng dấu đỏ có giảm hay .

      Ừ! Ngươi Dung nghiêm túc gật đầu cái.

      Cũng lâu lắm, mộng Phàm thở hổn hển chạy vào: Chủ tử, tiểu Lâm công chúa trực tiếp trở về phủ Thừa Tướng rồi !

      Tốt! Đối với nàng gật đầu cái, xoay người tới cửa thét lên: Người đâu!

      Thiên nương! đám thị nữ quỳ xuống đất thi lễ.

      , tìm Ngự Y Viện lấy thuốc tiêu sưng đưa tới cho ngươi Dung thoa lên, chiếu cố ngươi dung tốt, nên để nàng làm việc, biết ? Nhất thuần phân phó .

      Nô tỳ tuân lệnh! đám thị nữ lĩnh mệnh rồi ai bận việc nấy.

      Chờ ta trở lại! Nhất Thuần đối với ngươi dung nháy nháy mắt, mang Mộng Phàm chạy thẳng tới phủ Thừa Tướng.

      Ngươi dung ngơ ngác ngồi ở ghế, trái tim ngừng đập cuồng loạn.

      Ngươi Dung tỷ ngài đúng là có phúc khí tốt nha! Thiên nương đối với ngài tốt, chúng ta chưa từng có mệnh tốt như vậy nha. Tiểu Thị Nữ đánh bạo .

      Đúng nha, đúng nha! thị nữ bên cạnh phụ họa, ánh mắt hâm mộ nhìn ngươi dung, hận mình giãy tức. Ở trong cung, có người nô tài nào có thể được loại đãi ngộ này, ngươi dung quả giống như nửa chủ tử rồi.

      Chủ tử đối đãi các ngươi được tốt sao? Ở đây huyên thuyên, cẩn thận da của các ngươi! Ngươi dung thanh lạnh lùng cảnh cáo, nàng làm sao có thể biết Nhất Thuần đối tốt với nàng, nhưng so ra vẫn còn kém so với Mộng Phàm, tâm trí trong thoáng qua tia lạnh lùng! vừa nghe nàng như thế, Tiểu Thị Nữ ở cửa toàn bộ lên tiếng, chỉ có thể len lén trừng mắt nhìn ngươi dung, trong lòng càng thêm hận làm cho nàng lập tức chết.

      Phủ Thừa Tướng

      Tiểu Lâm công chúa giống như đóa hoa thiếu nước, cả người ỉu xìu ở trong kiệu: cho phép, cho phép, ta tuyệt cho phép! Chợt lớn tiếng hét to, bọn thị nữ dĩ nhiên hiểu xảy ra chuyện gì, khẩn trương nhìn chằm chằm cỗ kiệu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :