1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 51: Tử Phu dạy học.
      Editor: ChieuNinh


      Từ lúc hoàng đế cho biển hiệu ‘diệu thủ hồi sinh’, quan lại quyền quý mấy huyện thành phụ cận kể cả ở bên trong Kim Lan huyện đều lục tục tìm tới tận cửa rồi, muốn mời Lý Quang xuân hỗ trợ xem bệnh. Đối với chuyện này Lý Quang Xuân có cự tuyệt rệt, mà là để cho đồ đệ Lý Nhị ca của mình nhìn, nếu như gặp phải hiểu mình lại ra tay. Mặc dù có vài người rất là bất mãn với chuyện này, nhưng là chỉ có thể mắng thầm sau lưng, chứ dám có hành động quá phận nào. Dù sao ngự bút viết ‘diệu thủ hồi sinh’ chính là lá bùa bảo vệ tánh mạng!

      Hàng xóm chung quanh cùng với họ hàng có quan hệ xa với tới Thạch gia, ngay cả thân thích Thạch Lý thị chưa từng gặp mặt cũng đều lục tục trồi lên mặt nước. Tộc trưởng và vài vị ‘quyền cao chức trọng’ Từ Đường Thạch gia thôn cũng bởi vì Lý Quang Xuân mà cũng đến vứt cành ô-liu cho Thạch gia. Ý kia là có thể để cho Thạch gia trở lại Từ Đường, chính thức nhận tổ quy tông! (cành ô-liu: ý như là cho đối phương cơ hội nào đó)

      Đối với việc này, Thạch Lý thị vui mừng như nở hoa, vào lúc sinh thời, có thể để cho Thạch gia trở về bổn tộc, đây chính là việc vui bằng trời. Sau khi mình chết cũng dễ ăn với lão nhân của mình. Tằng Tử Phu thấy mặt mũi tràn đầy hưng phấn của Thạch Lý thị, cùng với vẻ mặt cao hứng của Thạch Lai Phúc, mím môi, cuối cùng cái gì cũng . Trong lòng Tằng Tử Phu hiểu được, cái chuyện nhận tổ quy tông này phải đơn giản, chuyện sau này có thể nhiều hơn.

      Lại quay lại chuyện Thạch Thúy Cúc sinh hạ ‘con nghé con’, ngay tại lúc Thạch Lý thị gật đầu. Tằng Tử Phu đặt đại danh cho bé, cũng theo Thạch Gia Thành của Tiểu Bùn gọi là Thạch Gia Bảo. Đối với cái tên này Thạch Thúy Cúc rất là thoả mãn, về phần nhũ danh Thạch Thúy Cúc cũng theo ý tứ gọi mấy đứa Tiểu Bùn, lấy tên gọi Tiểu Thạch (cục đá ). Vừa gọi tên, liền biết là hai huynh đệ.

      Chuyện nhận tổ quy tông, cũng chỉ nhấc lên ngày. Về phần Lý Quang Xuân, bởi vì ban đầu ở trước mặt du y thu dưỡng mình phát ra lời thề, vĩnh thay đổi họ, liền cự tuyệt đề nghị nhận tổ quy tông. Vì thế vài lão nhân Từ Đường liền giận chó đánh mèo lên Thạch Lý thị, bởi vậy Thạch Lý thị bệnh nặng trận!

      Dù sao tuổi tác lớn, bệnh tới như núi sập, bệnh như kéo tơ, Thạch Lý thị thiếu chút nữa chịu nổi. Đối với chuyện này, trong nội tâm Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy đều có oán giận, đối với chuyện tình nhận tổ quy tông đều rất có ăn ý là hề nhắc đến, việc này cũng bỏ mặc rồi. Tuy trong lòng Thạch Lý thị thất vọng, nhưng được Tằng Tử Phu cố tình khuyên bảo, nên cũng buông chuyện này.

      "Nương, người hãy an tâm, Thạch gia chúng ta được tộc trưởng bọn họ vừa ý, nguyên nhân phải là bởi vì Nhị thúc sao? Như vậy cũng tốt, nhận cũng được, tránh cho về sau gặp phải chuyện bọn họ muốn người xử lý nhưng lại có hoàn thành sau đó lại tìm người bắt lỗi. Chúng con biết người như vậy cũng là vì tốt cho chúng con, nhưng việc đến nước này ai cũng thay đổi được, hơn nữa, nhận tổ quy tông chưa chắc có lợi đối với chúng ta."

      Thạch Lý thị nghe thế, nhíu mày: "Tử Phu à, sao ngươi lại như vậy? Chẳng lẽ ngươi biết đây là đại hỷ rạng rỡ tổ tiên sao?"

      Tằng Tử Phu thở dài: "Nương, chúng ta sớm là chi bị vứt bỏ, tại để cho chúng ta trở về bổn tộc, kỳ chính là coi trọng Nhị thúc! cách khác, Nhị thúc vui, đối với những người kia đều là phản cảm, nếu như tức giận chúng ta tới lui gần gũi cùng bọn họ, đối chúng ta cũng tốt sao? Dù sao người ta xem trọng chúng ta, hoàn toàn là nhìn vào mặt mũi của Nhị thúc. Lại nhận tổ quy tông ngoại trừ có danh vọng, đối với chúng ta cũng còn chỗ tốt gì phải sao. Nhưng chỗ có hại lại có đống." Tằng Tử Phu vừa thêm mắm thêm muối rất nhiều vấn đề tệ hại, cuối cùng đều nhấc lên vấn đề tiền đồ của Tiểu Bùn, Tiểu Thạch.

      Thạch Lý thị nghe xong gật gật đầu, trong nội tâm cũng có so đo, chính mình bao nhiêu tuổi rồi, hưởng thụ tốt cái phúc con cháu cả sảnh đường. Chỉ cần cái khác giống theo như lời con dâu cả mình , con cháu đều có phúc của con cháu, mỗi người có duyên phận riêng của mình. Nhưng mà đối với bản lĩnh vượng gia của con dâu cả, mình là tin tưởng nghi ngờ.

      Riêng Lý Quang Xuân có suy nghĩ khác, dù sao học cả đời y, trong tay cũng có bạc, liền tính toán muốn mở y quán tại nhà ở thị trấn. Buổi tối thương lượng chút cùng con trai Lý Sở Hà, Lý Sở Hà ủng hộ cha mình, cũng chưa gì khác, chỉ là trầm mặc hồi rồi mở miệng : "Cha, nếu như có thể, con nghĩ sang năm tham gia khoa cử."

      Lý Quang Xuân sửng sốt chút, nhưng trong lòng cũng hiểu , đền đáp triều đình, sở học có chỗ dùng vẫn là khát vọng trong nội tâm con mình. Chỉ bởi vì duyên cớ của mình mới chặt đứt con đường, nhưng bây giờ mình cũng xem như ‘rửa sạch nỗi oan’ rồi. Chuyện triều đình, mặc dù mình giúp đỡ được cái gì, cũng sợ có ai cố ý làm chuyện xấu, thở dài : "Cha làm trễ nãi con, con yên tâm, dân phong ở đây chất phác, con hãy . Lai Phúc và Lai Qúy đều rất hiếu thuận, có bọn họ cha cũng phải có người chăm sóc, huống hồ còn có Lý Nhị."

      Lý Sở Hà nắm chặt nắm tay gật gật đầu, việc này coi như là định rồi. Sau khi Tằng Tử Phu biết cũng vui mừng cho Lý Sở Hà, đối với đề nghị Lý Quang Xuân mở y quán Tằng Tử Phu cũng rất để bụng, mấy ngày nay cùng Thạch Lai Phúc tới tới lui lui chạy lên thị trấn, cuối cùng có uổng phí công sức, thuận lợi tìm được cửa tiệm mặt tiền.

      tại đợi các loại dược liệu đến đúng hạn, trùng tu xong y quán là có thể khai trương. Lúc này cũng gần cửa ải cuối năm rồi, lại là hồi bận rộn. Cuối cùng người nhà qua năm náo nhiệt, ba búp bê Tiểu Bùn, Cỏ , Tiểu Diệp Tử rất được người thương. tại lại có thêm Tiểu Thạch trong tã lót, trái lại bốn búp bê lại là ‘buôn bán lời’ ít bạc nhất trong nhà (tiền mừng tuổi).

      tại nhà Thạch Thúy Cúc bắt đầu tiếp nhận công việc làm điểm tâm cho ‘Ăn uống chơi bời’. Tằng Tử Phu xem như thoải mái hơn rất nhiều, thân thể hơi có chút thịt, cũng béo, dù sao trước đó Tằng Tử Phu quá gầy. Trực tiếp được lợi ích chính là thạch Lai Phúc rồi, tại sờ nương tử là thơm mát mềm mại, chút cũng ngán. Nếu như tại có thêm thịt thịt tốt hơn, ôm càng thêm thư thái.

      Y quán dưới đồng tâm hợp lực của mọi người đúng hạn khai trương, cùng ngày quan lại quyền quý tiến đến chúc mừng cũng ít. Bảng hiệu ngự tứ ‘diệu thủ hồi sinh’ liền treo ở chính giữa y quán, vừa vào cửa liền nhìn thấy ngay! Lý Nhị ca theo Lý Quang Xuân đến ở lại trong y quán. Bởi vì hơn ba mươi hài tử thể rời khỏi Lý Sở Hà, cho nên Lý Sở Hà còn tiếp tục lưu lại Thạch gia thôn dạy học. Chỉ là cách thời gian vào kinh thi càng ngày càng gần, nhìn hơn ba mươi hài tử ngồi dưới mặt đất, trong lòng Lý Sở Hà rất là quấn quýt, thậm chí sinh ra suy nghĩ coi như từ bỏ.

      Chăm chú suy nghĩ vài buổi tối, Lý Sở Hà cắn răng, với Tằng Tử Phu thỉnh cầu của mình. Tằng Tử Phu cúi đầu đắn đo phen, thở dài, cuối cùng gắng gượng đáp ứng thỉnh cầu Lý Sở Hà. Thạch Lý thị biết Tằng Tử Phu muốn thay thế Lý Sở Hà dạy học rất là kinh ngạc, nàng biết nhi tử mình và Tử Phu đều theo Sở Hà học tập, nhưng nghĩ ra vì sao Tử Phu có thể thay thay Lý Sở Hà dạy học được?

      Lý Sở Hà dựa theo cách lúc trước nghĩ kỹ cho Thạch Lý thị, Tằng Tử Phu có bản lĩnh gặp qua là quên được. Nếu như là nam tử nhất định có thể là trạng nguyên. Ban đầu có vài thôn dân đều tin tưởng Tằng Tử Phu, nhưng vài ngày theo học cùng hài tử nghe Tằng Tử Phu giảng, ngược lại bắt đầu tiếc hận thay cho nàng.

      "Tằng gia nương đầu thai nhằm chỗ rồi, nếu chính là trạng nguyên vẻ vang nhà cửa mà!"

      "Còn đúng sao, tiểu tử của nhà ta còn , Tằng thẩm (thím) giảng bài rất dễ hiểu."

      "Lão Thạch gia cũng biết đời trước làm chuyện tốt gì, cưới được nàng dâu tốt như vậy chứ."

      "Đúng vậy đó, chúng ta đều tận mắt thấy, mấy năm này Lão Thạch gia biến hóa bao nhiêu, vậy cũng đều là sau khi Tằng gia nương gả vào mới phát triển."

      "Ài, các ngươi cũng đừng nữa, là ta hối hận ruột cũng muốn xanh rồi!"

      "Làm sao vậy?"

      "Các ngươi biết chứ, lúc trước bà mối của chúng ta trước tiên là tới nhà của ta Tằng gia thôn có nương tốt, mà ta vừa nghe Tằng gia hạ thôn, lại vừa mắt, sớm biết như vậy! Ài!"

      Nghe xong lời này, có người đồng tình, có người thầm chê cười.

      Tằng Tử Phu thành ‘Tằng tiên sinh’, đối với chuyện này Tằng Tử Phu rất là mừng rỡ. Ở đại chức nghiệp Tằng Tử Phu hâm mộ nhất chính là nhà giáo, đứng ở bục giảng, phía dưới mấy chục hài tử đều lắng nghe lời ngươi, cảm giác là quá tốt. nghĩ tới, đến cổ đại lại đạt được ước muốn.

      Lý Sở Hà cách ngày xuất phát còn có chút thời gian, liền mỗi ngày đều theo Tằng Tử Phu dạy học cho bọn . Đối với phương pháp dạy học của Tằng Tử Phu hoàn toàn khác với , cũng rất bội phục, cũng có cảm nhận khắt sâu, ra là còn có thể có cách giảng này. Rất dễ dàng áp chế ý tưởng tận đáy lòng nghe lời muốn xông ra.

      Lý Sở Hà thở dài, lắc đầu, xem ra mình cần phải vào kinh sớm mấy ngày. Kỳ ngay cả Lý Quang Xuân cũng biết, nguyên nhân khác khiến Lý Sở Hà quyết định vào kinh thi chính là sợ bản thân mình áp chế được suy nghĩ trong lòng mình, làm ra chuyện thương tổn Tằng Tử Phu. Tâm ý của Lý Sở Hà đối với Tằng Tử Phu có ai nhận thấy.

      Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, lúc Tằng Tử Phu cũng làm bà nội, cho đến lúc đó mới biết được Lý Sở Hà đối với mình từng có tình nghĩa như vậy, hơn nữa vẫn luôn giữ kín cho đến lúc mang vào quan tài. Nàng cũng từng tự hỏi qua lòng của mình, nếu như lúc trước biết , mình có thể rời bỏ Thạch Lai Phúc hay , chuyển qua cùng Lý Sở Hà cùng chỗ? Dù sao mình là người đại, đối với ‘tái giá’ ‘truy cầu tình chút cũng bài xích, nhưng, đáp án lại là phủ định! Mình nam nhân ngốc kia, Thạch Lai Phúc! phần bình thản ấm áp, bình thản hạnh phúc! Đương nhiên, những điều này là để sau.



    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 52: Sở Hà (Ngoại truyện).
      Editor: ChieuNinh


      Bởi vì cha đắc tội quý phi nương nương trong nội cung, hàm oan bỏ tù. ‘Hảo huynh đệ’ từng cùng nhau nâng cốc vui say hôm nay lại trốn tránh mình giống như trốn tránh ôn dịch vậy.

      Mình có kiêu ngạo của mình, cũng sâu cảm nhận được ‘lòng người dễ thay đổi’. Bán tất cả thứ đáng giá trong nhà, khắp nơi xem sắc mặt người khác, thấy được cái gì là tiểu nhân . từng thấp kém hơn mình, ‘tiểu nhân vật’ ngay cả nhìn cũng nhìn, nhưng đến hôm nay lại phải thay đổi thành chính mình ngoan ngoãn cầu xin.

      Nhìn sắc mặt cười nhạo của bọn họ, nhìn bọn họ bỏ đá xuống giếng. Vì cha mình nhịn, ngoại trừ mặt cười theo, xoay người cúi đầu thậm chí quỳ xuống dập đầu cầu xin, cái gì cũng làm! Từ bỏ tôn nghiêm của mình! Đúng vậy, lúc đó mình tựa như ‘chuột chạy qua đường’ gì đến tôn nghiêm?

      Trách sao? Trách ai? Ông trời ư? Hay lại trách người vừa làm cha lại vừa làm nương ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục mình? Trách ông cái gì? Trách ông nên làm việc bằng lương tâm? Trách ông thức thời? Mình làm được! Trách vận mạng bất công sao? ! Tự mình nhận thức được! Từ kinh thành nổi danh công tử văn nhã, rớt xuống ngàn trượng. . . Ha ha. . . Lòng người dễ thay đổi!

      Mấy thế bá trước kia có quan hệ tốt hơn với cha, hôm nay nhìn thấy mình lại mực chán ghét như nhìn con gián. Lấy bạc mình đưa , bày ra bộ dạng ‘cố mà làm’, quan trọng! Chỉ cần cha được thả ra, chỉ cần có thể bảo vệ được cha, mình chịu chút ủy khuất tính là cái gì?

      Trong tích tắc nhìn thấy cha, hai mắt của mình ướt. . . Vốn cha cũng béo, càng thêm gầy yếu , chỉ còn lại có bộ xương, khuôn mặt bệnh tật. Nắm chặt nắm tay, dám dừng lại ở kinh thành, mướn xe ngựa suốt đêm chạy ra khỏi kinh thành, dừng lại ở huyện thành mình cũng biết tên, chọn khách sạn nghỉ lại. Hoàn cảnh ầm ĩ, cũng đủ loại người khác nhau, ép buộc mình phải thích ứng, lần lại lần tự với mình, ngươi phải là công tử ca cao cao tại thượng, bây giờ ngươi là con của tội nhân! Ai cũng có thể nhổ nước miếng lên người của ngươi!

      Bán của cải lấy tiền mặt chính là cẩm y người mình, mười mấy năm qua lần đầu tiên mặc vào quần áo vải bông, khá tốt, hề thoải mái giống như mình tượng tượng. . . Dựa theo phương thuốc của cha, mua thuốc, lần này dừng chân chính là ở hai tháng, cuối cùng cũng điều dưỡng thân thể cha tốt lên. Đếm bạc trong túi, chỉ còn có hơn tám mươi lượng!

      Thiên hạ to lớn, ở đâu còn có đất dung thân cho chúng ta? Cha trầm mặc. . . lâu mới : " Kim Lan huyện ." Lần đầu tiên nghe được tên, trong ánh mắt nghi hoặc của mình, lần đầu tiên cha giải thích thân thế của cha cho mình. . . Gật gật đầu, nhưng trong lòng rất là lo lắng, ở trong cái Thạch gia thôn đó, Nhị thúc chưa từng gặp mặt, nhìn nhận cha và mình sao?

      Dù sao lúc còn rất cha rời rồi, trong lòng bọn họ có còn nhớ tới cha sao? Huống chi cha là hài tử bị bọn họ bỏ ! Nghĩ vậy, Lý Sở Hà lại nắm chặt nắm tay, chỉ cảm thấy bất bình thay cha, nhưng nghĩ đến nếu như cha có bị đưa , bây giờ mình hẳn là nông dân. . . liền thoải mái!

      Dù sao lúc rời quá , Kim Lan huyện cũng nổi danh, biết chặng đường này tốn bao nhiêu thiệt thòi, cuối cùng cũng tìm được. Ở cửa thôn hỏi thăm thôn dân, cho năm văn tiền nhiệt tình dẫn chúng ta đến Thạch gia. ra là lão phụ nhân và hai nông dân nhìn lớn hơn mình vài tuổi, người gọi lão nhân, người gọi cha. . . Mình liền nghĩ tới, cha qua huynh đệ bọn họ là song bào thai, giống nhau như đúc.

      Sau khi vào phòng, mới biết được ra đệ đệ của cha qua đời rồi, là phiêu bạt đủ rồi lâu rồi, cũng sợ, cha lấy ra năm lượng bạc. Nhìn lão phụ nhân đối diện, Nhị thẩm của mình, còn có Nhị tẩu tử của mình, bộ dạng ánh mắt tỏa sáng của bọn họ. . . chợt cười tự giễu. Chỉ là nữ tử yên lặng ngồi ở bên, nhưng lại có chút kỳ quái. . .

      ra nàng gọi là Tằng Tử Phu, là thê tử Đại ca Thạch Lai Phúc, nhìn hề giống như nông gia nữ. Tuy rằng mặc bố y, nhưng từ trong khung lại phát ra quý khí thể kém hơn so với các thiên kim tiểu thư trong kinh thành, trong cách ăn cũng có vẻ hợp với môi trường nông thôn! Mà tướng mạo cũng đặc biệt, mặc dù bằng muôn hoa đua thắm khoe sắc hương như kinh thành, nhưng cũng có vị trí nhất định!

      Nhưng hết lần này tới lần khác người như vậy, chỉ sinh ở trong cái thâm sơn cùng cốc này, thở dài! Chắc hẳn đối với nàng, tự mình cũng nên hiểu được thấy đủ? Còn nữ nhân kia, cái nữ nhân mình nên gọi là Nhị tẩu tử, lắc đầu! Tự với mình, đây là đường lui duy nhất của mình, chờ phòng ở xây xong là có thể dọn rồi, so với sắc mặt của những người ở kinh thành kia, đây có là cái gì? quan hệ đau lòng, thế thôi!

      Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! phải mình tập thành thói quen rồi sao? Ha ha. . . Ôm tia hi vọng chuyển vào nhà nàng, vốn nên ôm hy vọng, nhưng trong nội tâm mình có giọng mãnh liệt rằng, người này giống vậy. . . Cuối cùng, cũng xác nhận suy nghĩ của mình! Nàng biểu bất phàm khắp nơi, lại khắp nơi phơi bày vẻ bình thường!

      Màu tím là màu sắc sang quý, biết cách mặc có dáng vẻ rất là quê mùa, nhưng nàng lại cùng màu tím hòa làm thể, giống như màu tím kia chính là vì nàng mà sinh ra. thân quần áo màu tím hoa , lúc nào cũng như như ở trước mắt mình. . . Lắc đầu, mình cũng đến tuổi cưới vợ rồi.

      Cha, tuy ngoài miệng , nhưng trong lòng cũng là sốt ruột . Lúc đó chẳng phải từng có những nhóm quý nữ vờn quanh bên người mình sao, mình tùy ý là có được, nhưng người mình cũng nhìn thuận mắt. Mà hôm nay, mình cách nào tiếp nhận nữ nhân chữ to cũng biết làm vợ của mình! thể! Nhưng có gia cảnh tốt, có ai lại nguyện ý gả cho mình?

      Vì để cho cha nên vất vả lên núi hái thuốc, mình nghĩ đến dịp cuối năm viết câu đối mua chút ít gia dụng. Vốn muốn ngày hôm sau đến tìm nàng thương lượng, nhưng mình còn chưa ra cửa thấy nàng ôm tấm giấy hồng cắt sẵn đến. ra nàng cũng nghĩ đến, hơn nữa sớm chuẩn bị xong hết. Nàng lại biết chữ! Mặc dù có phong cách quý phái, nhưng mà tinh tế xinh đẹp, mấy câu thi từ mình cũng chưa từng nghe qua, chắc là chính nàng làm ra!

      Đúng vậy, mình bình tĩnh rồi! ! Hẳn là kinh diễm! Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào bên mặt nàng, mông lung, như là tiên nhân ăn khói lửa nhân gian. . . Vốn nàng nên ở nơi thế tục này, đột nhiên trong đầu mình nghĩ đến như vậy! Ở trong bùn mà nhiễm mùi tanh của bùn? Đúng vậy, chính là nàng!

      Hai hàng lông mày cong cong, đôi mắt giống như vui vẻ phải như tình đưa tình. Nhìn hai má lúm đồng tiền mềm mại toàn thân như sinh bệnh, mắt như mờ , thở có chút gấp.

      Yên tĩnh giống như đóa hoa soi dòng nước, cử động như liễu đong đưa theo gió. Tim như đập nhanh hơn nhịp, bệnh ùn ùn kéo đến ba phần.

      Trời! Trần Sở hà lắc đầu. Mình ở đây nghĩ cái gì? Nàng lập gia đình làm vợ làm mẹ! Đại biểu ca và mình mang dòng máu giống nhau, người có tài đức gì cưới được nàng như vậy, nắm chặt nắm tay! Thực ấm ức thay nàng!

      Mà khi mình nhìn thấy hai người bọn họ an nhàn hài hòa đứng chung chỗ. . . mình liền sáng tỏ! Đúng vậy, ông trời luôn luôn có đạo lý riêng, về tình về lý mình cũng nên suy nghĩ lung tung rồi!

      Nhưng dù sao vẫn nhịn được vụng trộm muốn mong đợi. . . Lừa mình dối người tự với mình, chỉ là nhìn nàng trôi qua có tốt , nhưng trong lòng mình hiểu , cho dù là tốt, nhưng mình lại có cái lập trường gì? Mang nàng xa chạy cao bay sao? Ha ha. . . Tự giễu lắc đầu, như vậy hại chết nàng, làm nàng cách nào sống được ở đời này! Huống chi, Thạch Lai Phúc đối với nàng là thương ở tận trong lòng, mình còn có cái gì thể buông đây? Chỉ là lòng chua xót đau đớn! Rất đau! Rất đau!

      Kinh thành truyền đến tin tức, oan khuất của cha được rửa sạch rồi, nhưng ý kia của hoàng đế cũng hy vọng cha trở về! Đúng vậy! Làm gì có hoàng đế nào nguyện ý nhìn đến người chính mình từng muốn giết, xuất ở trước mặt mình, luôn luôn nhắc nhở với mình, chính mình từng ngu ngốc qua? Ha ha. . . là chán ngán!

      Nhưng mình vẫn có khát vọng phải sao? Huống chi, mặc dù là thôn trang xa xôi khốn cùng cũng là ‘thế lực’, dựa vào học vấn của mình, được chức quan lại có khó gì, như vậy cũng có thể giúp đỡ cho bọn họ. Như vậy, nàng cũng cần khổ cực như thế!

      Nhìn nàng đứng ở trước mặt đệ tử, thần thái phi dương, bộ dạng tự tin! Lòng của mình rung động rồi! Đúng vậy! muốn rời , chút cũng muốn! Hận mình vô dụng, cái dạng nữ tử gì ngươi chưa từng gặp qua, làm gì có nhiều tham luyến hoa sen thuộc về ngươi chứ? Rốt cục phải rời , cùng Thạch Lai Qúy, Thạch Lai Phúc thống thống khoái khoái uống hồi!

      Nhưng quả thực trong lòng có nửa phần men say, muốn say trận mà! Hôm nay rời , thời điểm gặp lại lại biết như thế nào. . . Chúc phúc, ngoại trừ chúc phúc cũng chỉ có chúc phúc. . . Còn có cưỡng chế muốn dưới đáy lòng!

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 53: Thạch Lý thị có chút bất mãn.
      Editor: ChieuNinh


      Dưới trợ giúp của lão Vương ca cách vách, Lý Sở Hà mướn xa phu thành ở Vương gia thôn. Trước khi mấy người cùng tụ tập ở nhà Lý Sở Hà, Lý Quang Xuân và Lý Nhị ca cũng được Thạch Lai Phúc vội vàng đánh xe lừa trở về. bữa tiệc Thạch Lý thị cười với Lý Sở Hà: "Cháu à, dọc đường cháu nhớ chú ý thân thể, lão Thạch gia chúng ta phải dựa vào cháu quang tông diệu tổ rồi!"

      Lý Sở Hà chắp tay : "Thím yên tâm, Sở Hà nhất định làm ra thành tích phen! Tương lai báo đáp nhà thím, tại thời điểm phụ tử chúng ta khó khăn nhất, chê chúng ta hoàn toàn nguyện ý thu lưu chúng ta, tại đây Sở Hà kính thím ly." Lý Sở Hà ngửa đầu uống ly, vừa xong lại rót đầy ly giơ lên với Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu: "Đại ca, đại tẩu, các ngươi . . ." Lý Sở Hà mím môi: "Sở Hà ghi ở trong lòng! Cha ta còn phải ta trông nhờ vào đại ca đại tẩu còn có Lý Nhị ca chiếu cố! Cha, Sở Hà bất hiếu!" Lại ngửa đầu uống cạn.

      Lý Quang Xuân vỗ vỗ bả vai Lý Sở Hà, Lý Nhị ca cũng giơ ly rượu lên uống hớp, Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua nhau, cảm thấy hôm nay Lý Sở Hà có chút thích hợp, chắc là phải rời nên buồn phiền , cũng có nghĩ nhiều liền uống rượu. Thạch Lai Phúc mở miệng : "Sở Hà ngươi yên tâm, chỉ cần có ta ở đây nhất định chiếu cố tốt cho Nhị thúc!" Tằng Tử Phu ở bên cười gật gật đầu, Lý Nhị ca cầm lấy ly rượu vừa rót đầy cho Lý Sở Hà, đứng dậy : "Sở Hà lão đệ, Lý Nhị ta chính là đại phu chân đất có chính thống học qua y thuật, đều là cha ta ông nội của ta truyền thừa phương pháp dân gian thô sơ. Có thể được phó dạy bảo ta, Lý Nhị ta vô cùng cảm kích! Tuy ta có đọc qua sách gì, nhưng mà đạo lý ‘ ngày làm thầy cả đời làm cha’ Lý Nhị ta hiểu! Sở Hà ngươi yên tâm! Sau này Lý Nhị ta nhất định hiếu thuận sư phó như là cha ruột. Chén rượu này ta mời ngươi, thi khảo trạng nguyên trở về cho chúng ta! Cạn!"

      Đám người Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy đều nâng chén, Lý Sở Hà cười : "Nhị ca, Nhị tẩu những ngày này có nhiều quấy rầy, cạn!" Thạch Thúy Cúc đối với chuyện này hơi có chút được tự nhiên, dù sao lúc trước mình làm qua chuyện có phần xấu hổ, cầm lấy ly rượu : "Sở Hà đệ, những ngày kia đều là Nhị tẩu hiểu chuyện, đừng để trong lòng, những ngày này nhờ có Nhị thúc hỗ trợ chiếu cố, nếu cũng biết có thể thuận lợi sinh hạ Tiểu Thạch như vậy hay . Nhị thúc, Sở Hà chén này là vì tiễn đưa Sở Hà đệ, hai là. . . Hai là hi vọng các ngươi đừng so đo với phụ nhân ở nông thôn là ta đây, trước. . ."

      Lý Sở Hà cười cắt đứt lời Thạch Thúy Cúc, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy, còn có Thạch Lý thị hơi mất tự nhiên cười : "Nhị tẩu, chúng ta là người nhà, làm sao có chuyện thù hận qua đêm! Nhị tẩu quá lời! Cạn!"

      Lý Sở Hà vừa rót đầy ly rượu cho mình, giơ chén lên nhìn Tằng Tử Phu : "Đại tẩu, riêng ly rượu này Sở Hà ta mời tẩu! Những hài tử kia phải giao cho đại tẩu rồi, đại tẩu là trong những người sinh thời Sở Hà ta bội phục nhất, Sở Hà hiểu ‘má hồng thua đấng mày râu’! Sở Hà bội phục!" chờ Tằng Tử Phu mở miệng Lý Sở Hà ngẩng đầu lên cạn sạch. . . .

      Tằng Tử Phu cười cười: "Sở Hà đệ khen ngợi quá mức, còn may mà có Sở Hà đệ dạy tốt, những hài tử kia xin yên tâm, ta làm hết sức." Lý Sở Hà cười gật gật đầu, trong lòng xót xa, sáng mai phải rời rồi, khi gặp lại còn biết ra sao . . .

      Sắc trời tối, bởi vì phải chăm sóc Tiểu Bùn, Cỏ , Tiểu Diệp Tử, Tiểu Thạch, Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc phòng bếp lại làm ít thức ăn nhắm rượu, nấu trà giải rượu liền trở về dỗ mấy đứa trẻ ngủ.

      Dù sao tuổi tác của Thạch Lý thị và Lý Quang Xuân cũng lớn, chịu được thức đêm cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Lý Sở Hà, Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy, Lý Nhị còn có lão Vương ca cùng nhau uống thống khoái. Lý Sở Hà để ly rượu trong tay xuống, nhìn mấy người ngã trái ngã phải, nhìn qua trăng sáng trong bầu trời đêm. . . Vì sao say? Chết tiệt thanh tỉnh! muốn say trận mà!

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, xe ngựa của Vương thúc đến cửa ra vào Lý gia chờ. Lý Sở Hà quỳ gối trước mặt Lý Quang Xuân nặng nề dập đầu ba cái. Lý Quang Xuân tay run run nâng Lý Sở Hà dậy, lau nước mắt già nua : "Con à, đường cẩn thận! Cha chờ con trở về!" Lý Sở Hà dùng sức gật gật đầu, giọng nghẹn ngào kêu tiếng cha!

      Cuối cùng ngắm nhìn người thân của mình rồi xoay người lên xe ngựa, vài đệ tử đều tới tiễn đưa Lý Sở Hà đến cửa thôn, lại phen cáo biệt, Lý Sở Hà buông rèm xe ngựa, tựa vào thành xe. . . Thở ra hơi sâu, buổi sáng tiễn đưa Tằng Tử Phu đưa lương khô cho mình, đều là nàng làm, để tới chóp mũi ngửi ngửi. . . Nên buông xuống. . . thể hại nàng! thể!

      Tằng Tử Phu trở lại trong phòng, cầm lấy thêu thùa trong tay, lại buông xuống, là tâm tĩnh nổi, cái nhìn kia. . . là! Nghĩ nghĩ Tằng Tử Phu tự giễu lắc đầu, vừa rồi đằng sau chỗ nàng đứng vừa vặn là ‘Tư thục Thư Hương’, chắc hẳn Sở Hà nỡ , khi nào mình ‘Khổng Tước’ như vậy rồi.

      Làm xong cơm trưa lên tiếng chào hỏi cùng Thạch Lý thị rồi cùng Thạch Lai Phúc cùng nhau ‘Tư thục Thư Hương’. Nhìn mặt các học trò mang theo vệt nước mắt ngồi ở phía dưới, chắc hẳn cũng là nỡ xa Sở Hà . Tằng Tử Phu thở dài cầm lấy《 Luận Ngữ 》đọc, các học trò cũng lấy sách giáo khoa ra câu câu cùng đọc theo Tằng Tử Phu. Sau khi đọc xong ba lần, Tằng Tử Phu bắt đầu cho mọi người ý nghĩa từng câu , nhìn bộ dạng bọn họ chăm chú đọc sách, Tằng Tử Phu thầm quyết định, nhất định phải hết sức làm cho bọn họ thành tài!

      Đối với việc Tằng Tử Phu tiếp nhận ‘Tư thục Thư Hương’, trong nội tâm Thạch Lý thị ít nhiều có chút bất mãn, mặc dù biết đây là ‘vinh quang’, tại ra cửa hương thân quê nhà có ai là hâm mộ chính mình? Nhưng mà dạy học chính là con dâu mình, phải nhi tử! Mặc dù trong lòng mình chấp nhận Tử Phu, nhưng là nữ nhân hẳn là phải ở nhà giúp chồng dạy con mà phải xuất đầu lộ diện dạy học vấn cho người khác. Những kẻ lắm miệng ở sau lưng bắt đầu xấu rồi, ai. . . Lời này nên như thế nào!

      Buổi tối thừa dịp Tằng Tử Phu phòng bếp nấu cơm, Thạch Lý thị gọi Thạch Lai Phúc vào nhà: "Vợ của ngươi tại mỗi ngày chạy dạy học, đây là làm cho người ta xấu."

      Thạch Lai Phúc nhíu mày : "Nương, lúc trước phải người đáp ứng sao? Còn rất cao hứng mà."

      Thạch Lý thị thở dài, lúc trước đáp ứng là vì trong thôn người khác đều hâm mộ chính mình, nhưng bây giờ từ lúc hai ngày trước ra cửa nghe được người nổi danh ‘miệng thối’ ở trong thôn bàn tán nàng dâu cả, mặt của mình đặt ở đâu đây!

      "Lúc trước nương đáp ứng cũng hiểu được, hương thân quê nhà có khả năng giúp đỡ giúp. Nhưng mà bây giờ bắt đầu phát ra lời ong tiếng ve, sách này là thể dạy! Buổi tối ngươi với nương tử của ngươi tiếng, ngày mai được ."

      Thạch Lai Phúc há hốc mồm: "Nương, tại con học biết chữ, Tử Phu dạy cũng tốt, hơn nữa trước khi Sở Hà đều giao tiền của những học sinh kia cho chúng ta."

      Nghe xong lời này, Thạch Lý thị cắn răng: "Tiền đều ở chỗ nương đây, nương cũng có động vào, trả lại cho những hài tử kia ."

      Thạch Lai Phúc há to miệng: "Nương, làm người phải có thành tín chứ, trước khi Sở Hà chúng ta vỗ ngực cam đoan qua. Giờ Sở Hà vừa còn có bao lâu đâu, chúng ta liền thay đổi rồi, cái này nếu về sau Sở Hà biết được, nhìn chúng ta thế nào đây. Lại Sở Hà cũng phải là đơn giản, dùng bản lĩnh học vấn của Sở Hà, như thế nào cũng có thể có chức quan. Ngược lại về sau chúng ta còn trông cậy vào người ta, những thứ khác , về sau Tiểu Bùn trưởng thành nếu như có Sở Hà giúp đỡ, phải cũng có thể vào con đường làm quan? Lúc đó người có thể là bà nội đại lão gia rồi!"

      Thạch Lý thị nghe xong cũng hiểu được có đạo lý, đúng rồi! Tại sao mình nghĩ tới cái này chứ, chỉ mới nghe người khác nghị luận con dâu cả của mình, mặt của mình cũng biết để đâu! Cần phải theo như lời con trai cả, về sau Sở Hà giúp đỡ mình, mình có hai đứa cháu trai, vừa nhìn liền biết là thông minh. Tử Phu cũng biết chữ, đến lúc đó đưa đến trong huyện thành đọc sách, về sau lớn lên cầu quan chức, đó là làm rạng rỡ tổ tông! Nhưng. . . Con dâu bên kia. . .

      Thạch Lai Phúc sao có thể lão nương của mình nghĩ cái gì, hơn nữa theo Lý Sở Hà học nhiều thứ như vậy, người này dính sách vở đầu óc linh hoạt: "Nương, nếu chúng ta như vậy. . ." Thạch Lý thị nghe xong gật gật đầu khen ngợi con lớn nhất của mình có bản lĩnh!

      Buổi tối Thạch Lai Phúc ôm Tằng Tử Phu ở bên tai nàng thuật lần chuyện vừa rồi.

      Tằng Tử Phu kinh ngạc nhìn Thạch Lai Phúc, trong lòng suy nghĩ, khi nào bắt đầu, cũng trở nên biết chuyện, biết làm việc rồi hả? Lại có chút tự trách, những ngày này vội vàng trang hoàng ‘Ăn nhậu chơi bời’ vội vàng sửa sang ‘y quán’, vội vàng ‘ Tư thục Thư Hương’, vội vàng mấy đứa , chỉ riêng trượng phu của mình lại để mắt đến. Tằng Tử Phu cọ cọ trong ngực Thạch Lai Phúc : "Phúc ca, ta rất phải là thê tử tốt." Thạch Lai Phúc nghĩ tới Tằng Tử Phu những lời này, vốn nghĩ hồi nương tử nhất định khen ngợi mình.

      Vội vàng : "Nương tử, nàng đoán mò gì đâu rồi, trong lòng ta nàng là người vợ tốt nhất rồi!" Tằng Tử Phu nhìn qua Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, những ngày này ta lo trong lo ngoài, đều lo lắng chăm sóc chàng, còn để cho chàng làm việc. Chàng nhìn có nương tử tốt nhà ai có thể như vậy, mà ngay cả bọn Tiểu Bùn ta đều có chút để mắt đến. . . Phúc ca"

      Sau khi Thạch Lai Phúc nghe liền điểm lên cái mũi của Tằng Tử Phu : "Nương tử, lời ngốc gì chứ, nàng bận rộn trong ngoài phải là vì ta vì nhà này sao? Nếu như ta có nửa bản lĩnh của nàng, nàng cũng phải khổ cực như vậy. Ta luôn cho rằng nàng phải thê tử tốt, ta đây là sống vui vẻ, nương tử, đừng có đoán mò. Trong lòng ta nàng là người vợ tốt nhất thế giới này, là nương tốt nhất của bọn !"

      Tằng Tử Phu nghe xong Thạch Lai Phúc , mất hứng đó là giả dối, nhưng mặt vẫn là mạnh miệng câu ‘ba hoa’. đêm này Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc ôm nhau ngủ, trong nội tâm Tằng Tử Phu giống với lúc trước. Lần đầu tiên cảm giác được, về sau gặp chuyện cần tự mình nghĩ biện pháp ra mặt, mình có thể dựa vào người nam nhân này rồi! cần tâm mệt mỏi như vậy. . . tốt! Bình bình đạm đạm. . . Tương cứu trong lúc hoạn nạn. . . . . .

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 54: Thạch Lai Phúc ra chiêu.
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Lý thị dựa theo phương pháp của Thạch Lai Phúc, cùng người nổi danh ‘Bà thối miệng’ ở trong thôn muốn để cho con dâu cả của mình dạy học rồi, trở về cũng trả tiền còn lại cho nhà người ta. Vương bà tử vừa nghe đến đây hứng thú vội vàng hỏi tiếp: "Lão tỷ tỷ, đây là làm sao, tại ngươi có con dâu cả Thạch gia thôn chúng ta có ai hâm mộ, lại là người đọc sách biết chữ, những cha mẹ của đám hài tử kia có ai tâng bốc lão tỷ tỷ ngươi chứ."

      Thạch Lý thị thở dài: "Nếu sao, kỳ lúc ban đầu ta cũng đồng ý cho con dâu cả dạy học, hương thân quê nhà có khả năng giúp đỡ chút ít còn giúp đỡ ư. Nhưng ngươi cũng biết, gần đây cũng biết cái người thối miệng nào bắt đầu ở đằng sau thuyết tam đạo tứ, với nữ nhân quan trọng nhất phải là thanh danh sao? Cũng thể vì những đứa trẻ kia, phá hủy thanh danh của con dâu ta chứ!"

      Vương bà tử nghe xong gật gật đầu theo : "Lão tỷ tỷ, ngươi biết là ai truyền ?"

      Thạch Lý thị lắc đầu: "Ta nào biết đâu chứ, ngươi cũng biết đâu, trước đó Lý muội tử vừa với ta, ta đây rất tức mà, ngươi con dâu cả của ta có oan hay ! là hảo tâm lại bị coi như lòng lang dạ thú, tư thục trong huyện thành kia tốn bao nhiêu bạc? năm kia dưới mười lượng bạc đâu! Chúng ta chỉ lấy mấy trăm văn tiền, vì cái gì? phải là hy vọng có thể giúp chút việc sao? Ngươi dựa vào nhà ta tại, lại có Nhị thúc bọn giúp đỡ, còn thiếu bạc sao? Phải biết rằng hoàng đế đó! Hoàng đế Lão Tử ban thưởng hoàng kim (vàng)! Nhà bọn ta còn có thể thiếu mấy trăm văn tiền đồng ai. . . Đầu năm nay người tốt khó làm mà!"

      "Lão tỷ tỷ, ta với ngươi, là Thạch bà tử đầu thôn đông truyền , đó là quả phụ lẳng lơ của quan lão gia chết! Xác định là nhìn cuộc sống của nhà lão tỷ tỷ ngươi tại trôi qua như ý, đỏ mắt thôi, lão tỷ tỷ đừng để trong lòng!"

      Thạch Lý thị vừa nghe lời này bày ra bộ bộ dạng muốn tìm Thạch bà tử tính sổ, Vương bà tử vội vàng ngăn lại: "Lão tỷ tỷ của ta, ai, Thạch bà tử chúng ta lại chọc nổi, lại cũng là thủ phủ của Thạch gia thôn chúng ta! Đây chính là phải xảy ra chuyện."

      Thạch Lý thị hừ lạnh tiếng: "Thủ phủ? Đó là trước kia! tại thủ phủ Thạch gia thôn chúng ta là Nhị thúc , đây chính là hoàng đế ban thưởng kim nguyên bảo! Lại có bảng hiệu ngự tứ, còn mở y quán ở thị trấn, mà ngay cả Huyện thái gia cũng phải nhúng nhường ba phần. Những quan lại quyền quý kia có ai tâng bốc hả. Khi dễ lão Thạch gia chúng ta có người, lại giống như trước kia mẹ góa con côi dễ khi dễ sao, ta đây kêu Phúc tử vào thành tìm Nhị thúc , hừ! Nhất định phải quản thúc những người có nhãn lực kia. Dám ở sau lưng hai con dâu ta tốt."

      Vương bà tử vừa nghe xong, trong nội tâm run lên, nghị luận sau lưng này cũng có phần của mình, nếu như nháo lớn, chừng mình cũng bị vòng vào ! Ôi chao, sao mình lại nhớ chứ? Như thế nào quên tại lão Thạch gia có chỗ dựa rồi! Đây chính là. . . Vội vàng vẻ mặt cười theo: "Cũng phải sao? Lão tỷ tỷ, từ nay về sau ta cũng muốn dựa vào lão tỷ tỷ nâng đỡ mà, việc này giao cho Vương bà tử ta xử lý, tuyệt đối làm cho Thạch bà tử ăn buồn bực thiệt thòi!"

      Thạch Lý thị cười : " cần, bây giờ lão Thạch gia chúng ta vùng lên, đừng đến lúc đó làm phiền hà ngươi, ngươi liền ở tại chỗ chờ coi náo nhiệt . Ta nhất định bắt nguyên đám người bậy kia, hừ!"

      Vương bà tử nghe xong lời này càng cả kinh, vội vàng tìm vài cái lý do trong nhà có việc nên trước. Thạch Lý thị nhìn bóng lưng Vương bà tử phun ngụm nước miếng mặt đất, chơi đùa cái gì hả!

      Đến buổi tối, Thạch bà tử liền tự mình cầm hộp điểm tâm đến tận cửa. Thạch Lý thị thấy vậy trong nội tâm liền khen ngợi con trai lớn của mình có bản lĩnh, có chủ kiến nhưng mặt vẫn bày ra bộ dáng chào đón ngươi. theo đằng sau Thạch bà tử Thạch Lão Cửu, Thạch Lý thị cũng nên trực tiếp ồn ào với người, dù sao mặt mũi thôn trưởng là phải cấp: "Thôn trưởng ngài tới, vào nhà ngồi."

      Thạch Lão Cửu cười : "Lão muội tử, mấy ngày này trôi qua thế nào?"

      Thạch Lý thị cười : "Ta là lão bà đến lúc hưởng phúc à, ai biết lão nhân nhà ta còn có tôn đại thần là ca ca ruột."

      Nghe xong lời này Thạch bà tử ở bên cười khan : "Muội tử à, kỳ những cái kia đều là hiểu lầm, ngươi cũng biết ta là người mới nghe gió nổi tưởng mưa rơi, nếu đắc tội muội tử cũng đừng để vào trong lòng."

      Thạch Lý thị cười : " lời này làm gì, vào nhà ngồi ." xong nhìn cũng nhìn Thạch bà tử. Thạch bà tử hướng về phía Thạch Lão Cửu đưa mắt ra hiệu.

      Trong lòng Thạch Lão Cửu rất hận, nhưng mà cũng còn biện pháp nào phải sao? Bản thân mình cũng cần chỗ tốt nhà người ta liền đành phải mặt cười theo : "Lão muội tử, cho Cửu ca ngươi phần thể diện, việc này coi như xong, ngươi yên tâm, từ nay về sau ai dám ở Thạch gia thôn nhà các ngươi câu phải, lời này Cửu ca ngươi để lại rồi."

      lâu sau, Thạch Lai Phúc liền đến lên tiếng chào hỏi cùng Thạch Lão Cửu, Thạch bà tử: "Nương, đây là sao?"

      Thạch Lý thị : " có việc gì, Cửu thúc ngươi tới xem chút, nương tử của ngươi đâu?"

      Thạch Lai Phúc cười : "Ở nhà Nhị thúc."

      Thạch Lý thị gật gật đầu: " với nương tử ngươi chưa?"

      Thạch Lai Phúc biểu ra bộ dạng khó xử: "Nương, điều này tiện mở miệng, Tử Phu là sợ đến lúc đó cha mẹ của hài tử thôn chúng ta và thôn lân cận đến đây náo loạn."

      Thạch Lý thị thở dài: "Náo loạn lại có làm sao, thể vì cái này mất thanh danh phải sao. Nếu như có người đến náo ngươi liền trực tiếp thẳng mọi chuyện được rồi."

      Thạch Lai Phúc nghe xong đành phải gật gật đầu: "Nếu bây giờ con qua để cho Tử Phu tiếng cùng những hài tử kia ."

      Thạch Lý thị gật gật đầu, Thạch Lão Cửu ở bên vội vàng ngăn Thạch Lai Phúc lại: "Lão muội tử, việc này coi như xong , cũng thể rét lạnh lòng người phải sao?"

      Thạch Lý thị cười : "Nhưng cũng thể để cho con dâu ta bị nước miếng dìm chết đuối mà, vẫn còn có ba cái búp bê muốn nương!"

      Thạch Lão Cửu lau mồ hôi: "Lão muội tử đây phải còn có Cửu ca ngươi sao? Ngươi yên tâm là được."

      Thạch bà tử cũng liền vội vàng phụ họa giải thích ràng cùng người khác hiểu, thỉnh Thạch Lý thị yên tâm vân.vân. Sau phen từ chối Thạch Lý thị gắng gượng đáp ứng để cho Tằng Tử Phu tiếp tục dạy học. Lúc này Thạch Lão Cửu và Thạch bà tử mới cáo từ ra về.

      đường trở về, Thạch Lão Cửu quở trách Thạch bà tử: "Ngươi cho rằng lão Thạch gia bây giờ vẫn là quả hồng mềm trước kia? Đừng thôn trưởng ta đây, chính là đại lão gia chúng ta cũng dám gì ở đằng sau, ngươi là bị lừa đá đầu! Nếu nhìn mặt ca của ngươi, chuyện mất mặt như vậy, ta quả muốn trông nom. Việc này ngươi nhìn rồi nghĩ cách sửa chữa , nếu thực nháo lớn rồi, nếu Lý Quang Xuân nhúng tay, ngay cả ca của ngươi cũng thể nào cứu được ngươi!"

      Tuy trong lòng Thạch bà tử thoải mái, nhưng phải thừa nhận lời Thạch lão , ài, tại lão Thạch gia mình chọc nổi. Vì chuyện này mà cháu trai lớn cũng ầm ĩ với mình trận, mình cũng là người sống ở dưới mái hiên nhà người ta, ai. . . . . . Nhưng dựa vào cái gì những chuyện tốt kia cũng rơi người Thạch Lý thị? Nếu năm đó mình đồng ý gả cho Thạch Tam Thành đâu còn có thạch Lý thị kiêu ngạo vui sướng chứ!

      ra lúc còn trẻ Thạch Tam Thành có cầu hôn qua với Thạch bà tử, nhưng cả nhà Thạch bà tử đều chướng mắt Thạch Tam Thành, cảm thấy nhà giàu có. Về sau Thạch Tam Thành cưới Thạch Lý thị, Thạch bà tử nhìn cả nhà bọn họ trôi qua gian khổ trong nội tâm nhìn cũng đắc ý cười ha ha, nhưng chính mình cũng gả tốt như trong tưởng tượng.

      Cái tên ma quỷ chết kia của mụ là kẻ thích uống rượu đánh bạc, vốn gia sản cũng giàu có đều bị thua hết sạch, bản thân mụ cũng bị khốn khổ. Nếu phải về sau tên ma quỷ kia uống nhiều quá rơi xuống cầu chết đuối, mụ còn biết phải chịu tội bao lâu nữa. Tuy cảnh tượng trở về nhà mẹ đẻ cũng náo nhiệt nhưng thân ăn nhờ ở đậu khổ sở cũng là thể ra được. Nhìn cuộc sống của Thạch Lý thị càng ngày càng tốt, là trong nội tâm thoải mái mới có chuyện này xảy ra.

      Buổi tối Thạch Lý thị những chuyện cũ năm xưa này cho Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu chỉ cảm thấy ‘Thiên Lôi cuồn cuộn’! Nhưng mặt vẫn nịnh nọt: "Còn phải sao, vẫn là nương chúng ta có phúc khí, Phúc ca chàng đúng ?" Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu, Thạch Lý thị cười : "Nhìn cái miệng nhắn của ngươi kìa, là ngọt như bôi mật rồi!"

      Thạch Lý thị vừa xong lời này, gần đây ba bánh bao tham ngọt liền ném món đồ chơi trong tay, chạy đến trước mặt Thạch Lý thị: "Bà nội, bà nội, bà nội chỗ nào có mật? Tiểu Bùn muốn ăn mật!"

      "Bà nội, Cỏ và Tiểu Diệp Tử cũng ăn." Cỏ lôi kéo Tiểu Diệp Tử nhìn Thạch Lý thị, Tiểu Diệp Tử có lên tiếng nhưng mà ánh mắt mong mỏi nhìn Thạch Lý thị.

      Thạch Lý thị thấy vậy cười lên ha hả, chỉ chỉ lên trán mấy đứa Tiểu Bùn: "Ai u, tham ăn chết các cháu! Sáng mai để cho cha cháu vào trong thành mua mật cho các cháu có được ?" Tiểu Bùn, Cỏ , Tiểu Diệp Tử nghe xong đều hướng về phía Thạch Lý thị lộ ra tươi cười rực rỡ, nguyên đám tiến lên hôn Thạch Lý thị, chọc cho Thạch Lý thị trái câu cháu ngoan, phải câu cục cưng.

      Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc nhìn nhau cười, cuối cùng phải cửa thành có lửa. Buổi tối Thạch Lai Phúc bò lên giường bắt đầu thành , Tằng Tử Phu cười : "Sáng sớm mai lại phải mua mật cho nhi tử chàng đâu, coi chừng dậy nổi." Thạch Lai Phúc bắt lấy bàn tay bé của Tằng Tử Phu: "Mỗi lần đều là ta có tinh thần, biết ai mỗi lần đều dậy nổi."

      Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, vểnh môi trừng Thạch Lai Phúc: "Hôm nay mệt mỏi." xong lật người muốn đắp chăn ngủ, Thạch Lai Phúc làm sao chịu chứ, trực tiếp đặt Tằng Tử Phu ở dưới thân, cắn lên cái miệng nhắn vểnh. . . . . . Liếm liếm vành tai Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng nhanh nhanh thưởng cho ta."

      Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc ra vừa định véo cái lưng Thạch Lai Phúc chợt nghe được Tiểu Bùn : "Cha, sao cha khi dễ nương?" Cỏ cũng : "Cha xấu!" Tiểu Diệp Tử vuốt vuốt đôi mắt mê mẩn trừng trừng hiển nhiên biết chuyện gì xảy ra.

      Thạch Lai Phúc cởi hết quần cũng thể vén chăn lên, cầu cứu nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu phì cười, đẩy Thạch Lai Phúc ra, sửa sang lại quần áo mang theo mấy bánh bao trở lại giường gỗ dụ dỗ ba bánh bao ngủ.

      Nhìn vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng của Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu cười : "Đêm nay thành thành ngủ , tại hài tử lớn ngủ cũng thành giống như trước rồi, tốt." Thạch Lai Phúc thở dài ôm chầm Tằng Tử Phu, trong lòng thầm suy nghĩ đến sáng mai dọn ba tên bại hoại sang phòng bên cạnh ở!

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 55: máu nghiệm thân.
      Editor: ChieuNinh


      "Nương tử, cũng hơn nửa năm, có tin tức gì của Sở Hà cũng biết tại đến kinh thành chưa." Tằng Tử Phu lau tay, quay đầu cười cười với Thạch Lai Phúc: " có tin tức chính là tin tức tốt, Sở Hà thông minh như vậy, nhất định là có thể thi đậu, có lẽ cũng nên đến kinh thành rồi. Tính tính thời gian tháng sau chính là cuộc sát hoạch khoa cử, hai ngày này nghe Lý Nhị ca , Nhị thúc thường lấy ra quần áo trước kia Sở Hà mặc mà ngẩn người, ai, cũng khó trách Nhị thúc."

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Ài, tốt xấu cũng có thể viết về phong thơ, báo bình an chứ! là làm cho người ta sốt ruột." Tằng Tử Phu chỉ là cười cười lắc đầu, trong lòng suy nghĩ, tình thế như vậy, khắp nơi đều là nạn dân. Mặc dù có sai người báo tin, có thể đến được hay cũng nhất định đâu, hơn nữa đầu năm nay muốn nhờ người mang thư hồi , so với lên trời còn khó hơn.

      Gần đây Tiểu Bùn, Cỏ , còn có Tiểu Diệp Tử rất mê Tiểu Thạch, thích nhất là trêu chọc cho Tiểu Thạch khóc, sau đó ba tên tiểu tử phúc hắc kia an vị ở bên cạnh cười, bị Tằng Tử Phu bắt được nhiều lần. Mỗi lần đều muốn răn dạy ba cái bánh bao trận, nhưng người xưa rất hay ‘cẩu đổi được ăn cứt’ cái bụng đen tối của ba bánh bao tuyệt đối là đánh xong liền quên đau. Cũng may Thạch Thúy Cúc vẫn bận chuyện điểm tâm cho ‘Ăn uống chơi bời’, tại chuyện chạy qua chạy lại đưa hàng đều đặt ở người Thạch Lai Qúy, suốt ngày bận rộn, Tiểu Thạch cũng là theo bên người Thạch Lý thị, thời điểm bình thường Tằng Tử Phu bận rộn cũng trông nom chút.

      Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc còn chưa có vào nhà chợt nghe được tiếng khóc ‘ to’ của Tiểu Thạch chúng ta. . . Nương theo đó là tiếng cười khanh khách của ba cái bụng phúc hắc. Tằng Tử Phu tức giận đẩy cửa, vừa định giáo dục ba cái bụng phúc hắc, lại nhìn thấy Thạch Lý thị ở trong phòng cười xem náo nhiệt. Tiểu Bùn mắt sắc nhìn thấy Tằng Tử Phu, le lưỡi về phía Cỏ , Tiểu Diệp Tử liền nhào tới Thạch Lai Phúc: "Cha, cha giơ cao cao!"

      Thạch Lai Phúc cười tiếp nhận Tiểu Bùn, giơ cao vài cái. Cỏ lôi kéo Tiểu Diệp Tử cũng chạy chậm đến trước mặt Thạch Lai Phúc cầu giơ cao cao. Vốn Tiểu Thạch gào khóc, con mắt còn vương nước mắt cũng cười khanh khách theo. Tằng Tử Phu quả thực cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhàng vỗ xuống mông của Tiểu Bùn: "Vừa khi dễ đệ đệ có phải ?"

      Tiểu Bùn cười : "Mới có, chúng con chơi cùng đệ đệ." Cỏ , Tiểu Diệp Tử cũng gật đầu thề son sắt. Tằng Tử Phu giả bộ tức giận : "Làm sao chơi như vậy được? Để cho tiểu đệ đệ phải khóc." Tiểu Bùn chu miệng lên, chạy đến trước mặt Thạch Lý thị lên án : "Bà nội, nương có đệ đệ thích Tiểu Bùn, bà nội."

      Thạch Lý thị cười vỗ vỗ phía sau lưng Tiểu Bùn, với Tằng Tử Phu: "Hài tử đùa thôi, tiểu hài tử thể nuông chiều, khóc nhiều vài tiếng dễ nuôi sống." Còn có cách này? Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn mắt Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc cũng hiểu. Cỏ lôi kéo Tiểu Diệp Tử, ngửa đầu : "Nương, chúng con chơi cùng tiểu đệ đệ, chỉ có điều mỗi lần nương đều nhìn thấy tiểu đệ đệ khóc, thấy được tiểu đệ đệ cười nha. Tiểu đệ đệ chỉ biết khóc cùng cười, tất cả cùng chơi với tiểu đệ đệ, chỉ có thể chơi tới khi nó khóc, hoặc là cười đùa, chúng con cũng còn biện pháp. Chẳng lẽ nương có phương pháp xử lí khác sao?"

      Tằng Tử Phu nghe xong, đau đầu xoa xoa mi tâm, điều này làm sao mình trả lời đây? Tiểu Diệp Tử cũng lôi kéo quần áo Tằng Tử Phu mềm mại dịu dàng : "Nương, chúng con chơi cùng đệ đệ." Tằng Tử Phu thấy vậy cũng biết nên cái gì, Thạch Lý thị cười : "Được rồi, được rồi, có chút chuyện, phải còn có ta ở đây sao? Có ta nhìn, ngươi còn lo lắng gì nha."

      Tằng Tử Phu cười : "Chỉ sợ nương quá cưng chìu ba cái bánh bao." Thạch Lý thị hôn Tiểu Bùn cái : "Đây là cháu ngoan của ta, ta có thể cưng chìu sao."

      Tiểu Bùn thấy Tằng Tử Phu muốn phòng bếp nấu cơm, vội vàng từ bên người Thạch Lý thị chạy tới: "Nương, Tiểu Bùn muốn ăn thịt thịt."

      Tằng Tử Phu nhìn khóe miệng sắp chảy nước miếng của Tiểu Bùn, cười chỉ chỉ lên trán Tiểu Bùn : "Nhìn cái, ngươi là con sâu tham ăn, hôm nay chúng ta ăn cá, sáng mai ăn thịt thịt ngon có được ?" Tiểu Bùn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cá cũng là thịt thịt cho dù có hồng thịt thịt ăn ngon. Nhưng mà hôm nay có thể ăn thịt thịt cá, ngày mai ăn hồng thịt thịt nữa, đó chính là hai ngày đều có thể ăn thịt thịt, liền vui vẻ gật đầu, lộ ra cái răng khểnh.

      Đến buổi tối, Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy vội vàng đánh xe lừa Thạch Lai Phúc trở về nhà. Hôm nay đúng lúc là ngày cuối tháng phát ra tiền tiêu vặt hàng tháng, hai người lập tức liền có hai lạng bạc, đây là khái niệm gì? Trước kia nghĩ cũng dám nghĩ, mua chút ít kẹo, lại cắt nửa cân thịt heo đưa tới.

      Tằng Tử Phu nhìn thấy vội vàng tiếp đón: "Đồ ăn vừa xong, rửa tay rồi chúng ta ăn cơm."

      Thạch Thúy Cúc đưa đồ cho Tằng Tử Phu: "Mấy ngày nay Tiểu Thạch nhà chúng ta đều làm phiền đại tẩu rồi, lát nữa hầm cách thủy chút thịt cho ba bánh bao bữa ăn ngon."

      Tằng Tử Phu rất tự nhiên tiếp nhận : " là khéo quá rồi, mới vừa rồi, mấy con mèo tham ăn làm rùm beng muốn ăn thịt, vừa đáp ứng sáng mai làm cho, giờ ngươi lại đưa đến đây, ha ha, quá tốt rồi, ở ‘Ăn nhậu chơi bời’ sao?"

      Thạch Thúy Cúc gật gật đầu: "Đúng vậy, tại cuộc sống tốt hơn chút rồi, lúc này sinh ý cũng khá hơn, hôm nay khách đến quán ăn chính là còn chỗ ngồi."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Có cái gì muốn với ta à."

      Thạch Thúy Cúc cười gật gật đầu. Thạch Lai Qúy ngồi ở bàn cơm cho rót Thạch Lai Phúc ly rượu: "Ca, hai huynh đệ ta mấy hôm uống rồi, hôm nay say về."

      Thạch Lai Phúc nhìn đệ đệ nhà mình như thế, trong nội tâm cũng thực vui vẻ! Thạch Lý thị nhìn ở trong mắt, đối với Tằng Tử Phu càng coi trọng, chút vui đối với chuyện Tằng Tử Phu dạy học cuối cùng cũng tan thành mây khói.

      Nhưng ai có thể nghĩ đến, lại xảy ra chuyện! Đến hơn nửa đêm, Thạch Hoa Lan quần áo chỉnh tề lôi kéo Lý Lỗi, Lý Nguyệt khóc gõ cửa. Mất hơn nửa ngày cuối cùng cũng ràng mọi chuyện! Tằng Tử Phu nhìn cả người Thạch Hoa Lan bệnh thương hàn trong lòng thực tức giận. Lý Bảo Quế kia nhìn là người thành sao lại làm ra chuyện phải việc người làm!

      Ai, ra trước đó vài ngày, biểu tỷ ở xa của Lý Bảo Quế tới tìm nơi nương tựa. Thạch Hoa Lan nhìn bộ dạng biểu tỷ Lý Bảo Quế gầy yếu, liền nổi lòng trắc , nghĩ thầm đều là thân thích, nào có đạo lý giúp, liền để cho Lý Bảo Cầm ở lại, lần này liền xem như là dẫn sói vào nhà rồi!

      Từ sau khi Lý Bảo Cầm đến ở, biết vì sao Lý Bảo Quế thường thường vì ít chuyện lại cãi nhau với Thạch Hoa Lan. Lúc như vậy Lý Bảo Cầm liền ở bên khuyên, làm cho Thạch Hoa Lan như tìm được tri kỉ có thể tâm rồi. Mới ban đầu Thạch Hoa Lan cũng có cảm thấy cái gì, về sau cảm giác, cảm thấy trong lúc đó Lý Bảo Quế và Lý Bảo Cầm có chút vấn đề, nhưng cũng nghĩ nhiều, dù sao cũng là biểu tỷ đệ. Bởi vì cả nhà Lý Bảo Cầm gặp nạn hạn hán đều chết hết, đường chắc là ăn nhiều khổ. Nghe ý tứ của Lý Bảo Quế, năm đó nhà Lý Bảo Cầm giúp đỡ bên này ít, nên tất cả cũng có nghĩ sâu.

      Nhưng ai có thể biết ! Buổi tối Lý Bảo Quế trở về, theo phía sau là Lý Bảo Cầm, nhất định phải cùng hai hài tử máu nghiệm thân. Tuy Thạch Hoa Lan phẫn nộ, nhưng vì chứng minh trong sạch cũng đáp ứng. Nhưng ai biết lúc này máu hai đứa Lý Lỗi và Lý Nguyệt lại hòa hợp cùng máu của Lý Bảo Quế!

      Lúc ấy Thạch Hoa Lan liền choáng váng, cũng biết biện luận như thế nào, ngay tại thần sắc cười nhạo của Lý Bảo Cầm bị Lý Bảo Quế đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm. Tằng Tử Phu nghe xong, thở dài, ở cổ đại chỉ biết là máu nghiệm thân, lại biết mặc dù nhóm máu giống nhau cho dù là chí thân cũng hòa vào nhau, tại cổ đại bị hoài nghi bất trinh. Vận khí tốt, hài tử theo nhóm máu của cha, cũng sao, mà như Thạch Hoa Lan như vậy là vận khí tốt, vậy chỉ có thể lưng mang thanh danh bất trinh mà qua cả đời. . . . . .

      nương nhà mình, mình còn ràng sao, Thạch Lý thị khóc mắng Lý Bảo Quế phải thứ tốt! Nhưng cũng chẳng ích gì, cuối cùng chỉ có thể ôm Thạch Hoa Lan thống khổ, trong miệng ngừng ‘vì sao dung được’ ‘vì sao dung được’.

      Tằng Tử Phu thở dài, khuyên vài câu, liền lôi kéo hai đứa Lý Lỗi, Lý Nguyệt bị dọa ngốc vào nhà, dỗ ngủ.

      Nhưng ai biết tình còn chưa có xong. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lý Bảo Quế, Lý Bảo Cầm dẫn theo vài thanh niên cường tráng hùng hổ chạy đến Thạch gia, muốn giao Thạch Hoa Lan ra, muốn dìm lồng heo! Sắc mặt Thạch Hoa Lan như tro tàn, Thạch Lai Phúc mắng câu thô tục, mang theo Thạch Lai Qúy vào phòng bếp cầm lấy dao phay liền xông ra ngoài. Tằng Tử Phu thấy vậy là sợ xảy ra chuyện, để cho Thạch Thúy Cúc trông coi Thạch Hoa Lan rồi chạy theo ra ngoài.

      Nhà lão Vương ca cách vách cũng cầm gậy gộc chạy ra. Lúc này nhìn ra chỗ tốt Tằng Tử Phu dạy học rồi, vài láng giềng ở gần đó cũng đều tự cầm ‘vũ khí’ tiện tay trong nhà vọt ra. Lý Bảo Quế thấy vậy cùng vài thanh niên liếc nhau cái, cũng dám vọt vào bên trong. Thạch Lai Phúc cắn răng : "Tỷ phu, ngươi khi dễ lão Thạch gia chúng ta là quả hồng mềm? Ngươi cũng hỏi thăm chút! Liền dám đến đây quấy rối? Tỷ của ta là người gì, ngươi còn biết sao? Tỷ của ta trừ ngươi ra cùng tiếp xúc qua với nam nhân nào? Vậy mà ngươi lại hoài nghi tỷ của ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi còn là con người sao?"

      Lý Bảo Quế nghe xong lời Thạch Lai Phúc , cũng có chút nghĩ mà sợ, nhưng bị nóng giận che mắt: "Lai Phúc, nếu tỷ ngươi có làm chuyện có lỗi với ta, vì sao máu của ta và hai cái dã chủng hòa tan? Ta làm cháu con rùa đen nhiều năm như vậy, nuôi hai cái dã chủng, đừng tưởng rằng Thạch gia các ngươi có chỗ dựa, ta dễ khi dễ rồi! Coi như là náo đến Huyện lão gia, ta cũng cần câu trả lời thỏa đáng."

      Thấy hai phe muốn đánh nhau, Tằng Tử Phu cắn răng đứng dậy: "Lý Bảo Quế, vốn là có phần để cho phụ nhân như ta đây chuyện. Nhưng có vài câu ta lại muốn chút, cái chuyện máu nghiệm thân tuyệt đối là lời vô căn cứ! Phải hiểu được máu hài tử có thể hòa tan cùng với máu của nương, hòa tan cùng với cha. Đương nhiên còn có máu vài hài tử đều có thể hòa tan cùng rất nhiều người."

      Tiếng vừa dứt, nữ tử có cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp liền đứng dậy, Tằng Tử Phu vừa nhìn chút thân quần áo, đó phải là thời điểm lễ mừng năm mới nhà mình đưa qua đấy sao? Trong nội tâm càng mắng Lý Bảo Quế trận. Lý Bảo Cầm cười : "Đại muội tử, ngươi cái gì đâu rồi, khi chúng ta dễ gạt gẫm? máu nghiệm thân, từ xưa đến nay đều là như thế, ngươi lời vô căn cứ, hừ, đúng là buồn cười."

      Tằng Tử Phu nắm chặt nắm tay : "Được, có dám thử xem hay ?"

      Lý Bảo Quế cắn răng: "Ngươi thử làm sao!"

      Tằng Tử Phu để cho Thạch Lai Qúy mang tới mười cái chén, lại mượn vài cái chén từ nhà lão Vương cách vách, bày ra bàn, với vài hài tử bởi vì đọc sách mà vây ở chung quanh: "Ai nguyện ý vào trong chén giọt máu?"

      Đều là đệ tử Tằng Tử Phu, giọt máu cũng phải đại gì, cả đám đều ầm ĩ cam tâm tình nguyện, mấy người cha mẹ của hài tử cũng đồng ý. lâu lắm trong từng chén của mười cái chén đều giọt máu. Tằng Tử Phu để cho Lý Bảo Quế máu vào trong từng cái chén này, trong lòng suy nghĩ ta cũng tin, nhiều người như vậy cũng có nhóm máu giống với Lý Bảo Quế!

      Kết quả là có thể nghĩ, trong mười cái chén này, có chín cái chén đều hòa tan cùng với máu của Lý Bảo Quế rồi. Tằng Tử Phu đắc ý cười nhạo nhìn sang Lý Bảo Quế: " phải ngươi muốn chín hài tử này đều là chủng của ngươi !" Khiến cho Lý Bảo Quế á khẩu trả lời được. Lý Bảo Cầm chọt Lý Bảo Quế, trong nội tâm Lý Bảo Quế cũng có chút sợ. Lý Bảo Cầm cắn răng tự mình lấy ra hưu thư từ trong túi quần Lý Bảo Quế, ném xuống đất: "Đây coi như là chứng minh gì, vậy cũng thể chứng minh hài tử là của biểu đệ ta!"

      Thạch Lai Phúc nghe xong lời này muốn động thủ, đúng vào lúc này, Thạch Hoa Lan được Thạch Thúy Cúc dìu ra, run rẩy chỉ vào Lý Bảo Quế: "Ngươi là thứ có lương tâm, lúc đầu ta chính là mắt bị mù mới thu lưu cái hồ ly tinh này. Ngươi vì muốn cùng nàng ta song túc song phi (cặp thành đôi), quan tâm ta cũng được , nhưng sao lại Lỗi và Nguyệt phải con của ngươi, còn mắng bọn nó là dã chủng. Ngươi bị mỡ heo làm mờ mắt hay sao? Sao ngươi ngẫm lại, Lỗi và ngươi giống như cái khuôn mẫu khắc ra, sao còn có thể là dã chủng?"

      Lý Nguyệt và Lý Lỗi ngay tại sau lưng Thạch Hoa Lan, nhìn chằm chằm vào Lý Bảo Quế. Hận ý trong mắt chúng làm cho nội tâm Tằng Tử Phu run lên. Lý Bảo Quế ra lời, nhìn khuôn mặt nhắn tương tự với mình, trong nội tâm cũng tỉnh táo lại, vừa muốn mở miệng. Thạch Hoa Lan liền cắt đứt, cong eo nhặt ‘hưu thư ’lên: "Các ngươi cút , cái hưu thư này ta lấy rồi, nhưng các ngươi thể giội nước bẩn lên người của ta! thể oan hài tử của ta." xong câu đó Thạch Hoa Lan ôm đầu Lý Lỗi, Lý Nguyệt khóc rống lên. Lý Bảo Cầm muốn vài câu nhưng nhìn Thạch Lai Phúc nắm chặt dao phay tay nổi gân xanh, nuốt nước bọt, lôi kéo Lý Bảo Quế .

      Vài láng giềng có quan hệ tốt đều tới khuyên, cùng nhau mắng chửi Lý Bảo Quế phải thứ tốt gì. Đương nhiên ở đâu cũng đều thể thiếu ‘kẻ vui sướng khi người gặp họa’ đến xem náo nhiệt, nhưng những người này cũng dám biểu mặt. Dù sao tại Thạch gia và Lý Quang Xuân thực thân thích, ai cũng muốn rước họa vào thân. Hơn nữa bình thường Thạch gia có cách đối nhân xử thế đều tệ, cũng có bởi vì Lý Quang Xuân mà làm ra chuyện ỷ thế hiếp người, thanh danh cũng tốt!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :