1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 46: Ăn uống chơi bời.
      Editor: ChieuNinh


      vấn đề đặt tên cho cửa hàng, quả thực Tằng Tử Phu cẩn thận suy nghĩ phen. Thương lượng cùng Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Cường cuối cùng quyết định gọi ‘ăn uống chơi bời’ thông tục dễ hiểu. Cũng gần sát với cuộc sống phải sao? Tên cũng coi như là mới lạ, trắng ra tên cửa hàng như vậy ở thời đại này còn có, tin tưởng cũng có thể hấp dẫn người có chút hiếu kỳ.

      Góc tây bắc trong tiệm dùng gỗ thô mài bóng loáng ngăn ra phòng năm thước vuông, mặt đất trải đệm bông dày lên, để cho mấy người thợ ngoã làm vài cái thang trượt mang vào trong phòng. Đặc biệt ở bên ngoài đặt cái tủ giày, tiểu hài tử có thể cởi hài vào chơi.

      Cửa hàng tính quá lớn, bỏ hai cái ‘nhã gian’ thông bên ngoài đại sảnh xếp mười tám bàn ghế, đều là bốn người bàn. Vốn lúc trước còn suy nghĩ làm ra thành bàn tròn, làm như vậy người ngồi cũng nhiều, nhưng Tằng Tử Phu suy nghĩ lại, lúc này mang lên bàn tròn bàn vuông, nhìn đẹp mắt, loạn! Cuối cùng quyết định ngoại trừ hai cái ‘tiểu Nhã gian’ mỗi căn bày cái bàn tròn lớn mười người ngồi, trong sảnh ở bên ngoài đều chế thành bàn , nếu người đến nhiều, có thể sắp vài cái bàn hợp lại cũng được.

      Chính giữa mỗi cái bàn đều thống nhất bày lên bình hàng tre trúc, bên trong cắm vào hai ba cái hoa lan dùng vải lẻ tạo thành. Bên cạnh bày cái ấm trà, mặt bàn còn có khắc chữ số. Bốn góc mỗi cái bàn bày bộ đồ ăn, cái chén, cái muỗng, cái đĩa , cái chén trà, đôi đũa trúc và chiếc khăn tay vuông bằng vải bông có màu lam.

      Những vật này ngoại trừ khăn tay cùng bình hàng tre trúc Tằng Tử Phu, Tằng Vương thị cùng nhau tự chế, những thứ khác đều là bên Vương gia thôn chuyên nung đốt đồ gốm để cho người ta làm. Cũng là nhờ nhà lão Vương ca mua giúp so với mua thành phẩm ngoài chợ giá rẻ hơn chút ít.

      Bốn chữ ‘Ăn uống chơi bời’ tấm bảng hiệu, Tằng Tử Phu nhờ Lý Sở Hà hỗ trợ ghi. Về phần khắc chữ do tay nghề của Tằng lão đại làm cho, đừng bảo đao chưa lão, có cái này phải gọi là tinh tế. Mà ngay cả Tằng Tử Phu trang trí thêm chu vi bốn phía đều là giống như đúc, ràng cho thấy vượt ngoài mong đợi, chút cũng có cảm giác hỏng bét.

      Vừa vào cửa bên trái, cũng là mặt Chính Đông bên trong cửa hàng là quầy hàng. quầy cũng là cái giá gỗ, bày các loại rượu loại cùng với thẻ bài bằng gỗ ghi các món ăn. Nhưng mà Tằng Tử Phu vẫn cẩn thận chuẩn bị tám phần menu (thực đơn), nhưng chỉ để hai phần ở quầy, còn lại đều cất , chờ hai phần kia hư hao rồi lại đổi.

      Phòng phía nam tường đều đặt giá gỗ , mặt bày biện các loại ‘hàng mỹ nghệ’ làm bằng gỗ có ghi giá công khai. Có búp bê làm bằng gỗ tiểu hài tử thích, còn có các món đồ chơi xếp gỗ Tằng Tử Phu ‘mang tới’ từ đại, còn có ống đựng bút làm bằng gỗ, rổ tinh sảo để bài trí bằng hàng tre trúc.

      Đối diện tường phương bắc treo ít câu đố, chỉ cần đoán trúng có phần thưởng tương ứng, dù sao phải gom góp đủ bốn chữ ‘ăn uống chơi bời’ này. Những điều này là do ‘ý tưởng đột phát’ của Tằng Tử Phu, lại biết trong tương lai vài năm sau, ngay cả các tiệm cơm trong kinh thành đều thịnh hành như vậy, mặc dù là những đại tửu lâu cũng đều bắt chước phen.

      Sau khi toàn bộ được thu thập thỏa đáng, liên hệ cùng Ngưu Đại Thành. Hôm nay là Tằng Tử Phu tự mình xuống bếp làm xong cả bàn tràn đầy thức ăn phong phú. Khuôn mặt Tằng Tử Cường và Thạch Lai Phúc tươi cười nghênh đón ba người Ngưu Đại Thành, Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử ở cửa ra vào.

      Hai người Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử cái này . . .cái này . . . là du côn lưu manh ở hai con đường ràng hợp lý hơn. Tằng Tử Phu đổ mồ hôi phen, mặc kệ là cái triều đại nào nghề nghiệp du côn lưu manh này đều là vui sướng phồn thịnh! thể thiếu! mặt hai ‘lão đại’ của hai con phố cũng đều rất nể mặt Ngưu Đại Thành, cũng xét nét cái gì, vô cùng náo nhiệt ăn bữa cơm với Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường. Tửu lượng của Tằng Tử Cường và Thạch Lai Phúc là chẳng ra gì, biết chạy vào nhà vệ sinh phun ra mấy lần!

      Tằng Tử Phu ở phía sau phòng bếp nhìn quả thực sốt ruột, cũng đau lòng, nhưng dù sao cũng tốt cứ như vậy mà ra ngoài lên cùng bàn rượu. Niên đại này ngoại trừ Diêu tỷ, nương đứng đắn nhà người ta, phụ nhân đều được ở bên ngoài ngồi cùng bàn uống rượu cùng với các nam tử xa lạ. Huống chi Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử cũng phải là thứ tốt gì, cái này nếu truyền , Tằng Tử Phu có thể nhảy sông tự vận rồi, mỗi người ngụm nước miếng là có thể chết đuối Tằng Tử Phu!

      Hai người Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử cơm nước no nê, lại người thu mười lượng bạc, hơn nữa có Ngưu Đại Thành hỗ trợ chuyện, liền vỗ bộ ngực cam đoan, có bọn họ, đường này ai dám tìm cửa hàng này kiếm chuyện!

      Tằng Tử Phu thọt Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc có chút say khướt chuyện đều líu cả đầu lưỡi. Nhìn Tằng Tử Cường ở bên cạnh cũng tám lạng nửa cân, Tằng Tử Phu thở dài, cười : "Hai vị đại ca, ngày sau tiểu điếm liền chính thức buôn bán, ngày hôm đó cũng náo nhiệt, nếu như hai vị đại ca vội đến ăn cơm. Về sau tiểu điếm cũng xin nhờ hai vị đại ca chiếu cố nhiều hơn, giai đoạn trước tiểu điếm là ném hết bạc vào chuẩn bị, tại cũng hết của cải, hiếu kính đại ca ít , mong lượng thứ nhiều, chờ làm ăn có khởi sắc, lại riêng thỉnh hai vị đại ca tới uống hai chung."

      Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử là loại người gì? Có thể đều tự mình chiếm lấy con phố, đó cũng là người có ánh mắt, khéo léo. Còn có thể ý tứ trong lời này của Tằng Tử Phu sao? Huống chi Tằng Tử Phu cũng cao sâu, cái này trắng ra chính là với mình, tại trong tay lại có bạc gì, cho mười lượng bạc để cho mình chớ để ý, chờ sinh ý trong tiệm tốt lắm, còn có hiếu kính khác!

      bàn cơm, Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử cùng Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Cường coi như là xưng huynh gọi đệ rồi. Vương Thuận Tử với Tằng Tử Phu: "Đệ muội à, điểm ấy ngươi yên tâm, chỉ bằng tay nghề này của ngươi, kém so với đầu bếp ‘Bách Tửu lâu’, cũng mới lạ. Thuận Tử ca của ngươi thả lời ra, sinh ý tiệm này tuyệt đối tiền tài vào như nước!"

      Tằng Tử Phu cười : "Được vậy còn gì bằng, ta chỉ là tiểu phụ nhân, cái gì cũng hiểu chỉ ở trong phòng bếp ngây ngô, có thể vào mắt đại ca, cũng là phúc khí của ta phải sao? Nhờ đại ca từ nay về sau chiếu cố nhiều hơn, cái này. . . được, tiễn hai vị đại ca rồi, dù sao cũng là người nhà phải sao." Tằng Tử Phu khó xử nhìn Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường ngã trái ngã phải.

      Triệu Lục Tử cũng cười ha ha : "Hai vị lão đệ đều là người thành , ha ha, bữa cơm này, bữa rượu này ăn thống khoái! Uống thống khoái! Đúng vậy, đệ muội tử, ngươi cứ bận việc của ngươi , hai ca chúng ta trước. Ngưu ca, lời ngài nhắn nhủ, hai người chúng ta tuyệt đối làm thỏa đáng rồi, lại hai lão đệ cũng là có duyên hợp mắt chúng ta. Người nhà!"

      Sau khi hai người , Tằng Tử Phu lại cảm tạ Ngưu Đại Thành phen, quay đầu lại nhìn Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường ghé vào mặt bàn ngủ, Tằng Tử Phu thở dài. . . Từ sau viện cầm lấy hai cái chăn bông chuẩn bị đắp cho hai người, nàng cách nào khiêng hai người vào hậu viện.

      Thừa dịp hai người ngủ say, Tằng Tử Phu phòng bếp nấu xong canh giải rượu. Lại trở lại hậu viện, cẩn thận quét dọn phen, dù sao từ hôm nay trở Tằng Tử Cường phải ở lại hậu viện, tiết kiệm đường xa vài dặm lại chạy tới chạy lui, ở trọ bên trong còn có thể trông tiệm.

      Mời hai người thành ở bổn gia Tằng gia thôn đến làm điếm tiểu nhị, nên dặn dò cũng dặn dò, cũng ở tại hậu viện, nhưng phải đợi ngày mai mới qua. Về phần phòng bếp này, món ăn chính là chiêu bài, Tằng Tử Phu mời hai đầu bếp, đồ ăn bình thường đều là biết làm. Về phần mấy thứ chiêu bài, chủ yếu là ngon miệng có chút giống món Tây, đều là Tằng Tử Phu tự mình làm ở nhà, sau đó để cho Thạch Lai Phúc mang tới. cho cùng về sau sinh ý trong tiệm có thể phát đạt, cũng phải dựa vào những phương thuốc đại này!

      Tằng Tử Phu là lưu lại chút thủ đoạn, tại vừa khai trương chỉ là chuẩn bị ba loại thức ăn giống Tây, về phần những thứ khác, Tằng Tử Phu tính toán từ từ đưa ra. tại Tằng Tử Phu vô cùng cảm tạ miệng tham ăn của mình. Tuy lịch sử giảm béo đầy huyết lệ hôm nay nhớ tới, vẫn là ký ức hãy còn mới mẻ. Nhưng nếu phải vì mình muốn ăn ngon, mình cũng tiệm sách mua sách dạy nấu ăn, từ mạng cũng thu được rất nhiều cách nấu món Tây kiểu dân gian, tại nhớ tới, mình cũng là có dự kiến trước.

      Ban đầu vốn tính toán sau khi điếm khai trương, mời Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy tới giúp. là có khả năng giúp đỡ bọn họ chút, tránh cho trong lòng Thạch Lai Phúc thoải mái. Lại hai người này cũng dám gì khác, nhưng đều là người vô cùng chịu khó, nhất là Thạch Thúy Cúc, có tay nghề nấu các món ăn cơm, làm công việc nhà cũng rất lưu loát.

      Nhưng bây giờ Thạch Thúy Cúc là phụ nữ có mang, Thạch Lai Qúy tấc cũng rời, Tằng Tử Phu cũng cách nào mở miệng để cho Thạch Lai Qúy tới trước. có biện pháp, mình và Thạch Lai Phúc đành phải vất vả chút. Cũng may Tằng Tử Cường cho Thạch Lý thị ấn tượng rất tốt, hai năm qua Tằng Tử Phu làm chuyện gì cũng để cho Thạch Lý thị tìm được lỗi. Hơn nữa vừa sinh đại Tôn Tử, đại Tôn Nữ cho thạch Lý thị. Cũng đưa chuyện trông nom hài tử và chiếu cố Thạch Thúy Cúc cho bà, cũng bận rộn hai ba ngày. Tuy Thạch Lý thị tuổi tác lớn, nhưng mà ứng phó được. (đại Tôn Tử, đại Tôn Nữ: cháu trai cháu lớn)

      Mười lăm tháng ba, ‘ăn uống chơi bời’ chính thức khai trương. Ngoại trừ đốt pháo còn mời được vũ sư (múa lân), coi như náo nhiệt, cũng hấp dẫn dân chúng chung quanh sang đây xem náo nhiệt. Hơn nữa hôm nay khai trương ngày đầu tiên, chỉ cần tiến vào ăn cơm liền đưa tặng điểm tâm, ăn cơm còn giảm 5%, cũng hấp dẫn ít dân chúng tiến vào nếm thức ăn tươi.

      Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử và Ngưu Đại Thành cũng tới chúc mừng, cũng đưa lên quà mừng tượng trưng. Ba người này ở hai con phố, ở đây có ai là biết, lão bản các cửa hàng chung quanh cũng đều qua lên tiếng chúc mừng, thuận tiện ở ‘ăn uống chơi bời’ nếm thử thức ăn mới. Làm cho mấy người Tằng Tử Phu ngờ tới là, Trần phủ cũng phái người đưa tới hạ lễ, cửa ra vào tiểu nhị vừa báo, trong phòng liền yên tĩnh. Trần phủ ở đây trong huyện thành này chính là Đại Thương hộ số số hai đó. ai có thể chọc nổi, mà ngay cả Huyện lão gia thấy vẫn phải cho ba phần mặt mũi. Nghe trong kinh thành cũng có quan hệ.

      Trong lòng Tằng Tử Phu hiểu được, đây là ý tứ Trần tiểu thư, hơn hết là bởi vì đánh trúng danh hào Trần phủ, người biết chuyện đều cho rằng đằng sau cửa hàng này là Trần gia. Đối với mấy người Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử, Ngưu Đại Thành cũng bắt đầu cảm thấy đương nhiên rồi! Ngưu Đại Thành cười ha ha, nện cho Thạch Lai Phúc cái: "Lão đệ, nghĩ tới các ngươi cùng Trần phủ cũng có quan hệ thân thích." Thạch Lai Phúc cũng là rất nghi hoặc, biết nương tử mình và Trần phủ có làm vài cọc sinh ý, nhưng nghĩ tới Trần phủ cho người mang hạ lễ tới, đây chính là có mặt mũi à! Ngưu Đại Thành nhìn sắc mặt Thạch Lai Phúc trước mặt cũng giống giả vớ liền : "Lão đệ, ngươi biết?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Ngưu ca, cũng có gì gạt ngài, Trần phủ này ngược lại nương tử ta có qua mấy lần, đều là tặng đồ cho Trần tiểu thư. Thiết nghĩ Trần tiểu thư thiện tâm, biết chúng ta mở tiệm ở thị trấn, tiện tay giúp đỡ chút ." Đối với giải thích này ngược lại Ngưu Đại Thành lại tin, Trần đại tiểu thư Trần phủ chính là người lương thiện, năm rồi có thiên tai, Trần tiểu thư đều ra mở liều phát cháo, cũng tiếp tế chút ít cơm cho người nghèo có cơm ăn.

      Nhưng mà, đối với Tằng Tử Phu mà , Trần phủ đưa tới hạ lễ có gì nghĩ ra. Nhưng khi tiểu nhị cửa ra vào báo lên Vương Huyện lệnh đặc biệt cho Tần Đại quản gia trong nhà tự mình đưa tới hạ lễ, có chút hiểu rồi.

      Người dung cơm trong đại sảnh cũng an tĩnh vài giây rồi ngừng giọng chuyện với nhau: " nghĩ tới, xem ra người đứng đằng sau thân phận rất lợi hại!"

      "Đúng vậy à, riêng Trần phủ, đại quản gia trong nhà Huyện thái gia cũng đích thân tới."

      "Đừng điểm tâm này mùi vị kia là hương vị ngọt ngào, vừa ngấy, hồi ta nhanh nhanh mang về cho nương tử của ta ít."

      "Ngươi là thê quản nghiêm, tên sợ vợ."

      "Ta đây là thương vợ, ngươi muốn thương, ngay cả nương tử cũng có mà thương ấy chứ."

      "Từ nay về sau ta thường đến bên này, lão bản này phải đơn giản, biết đâu còn có thể khoác lên giao tình gì." (lão bản: ông chủ)

      . . . . . .

      Vương Thuận Tử, Triệu Lục Tử nhìn nhau, xem ra người nhà này cũng phải đơn giản theo như lời Ngưu Đại Thành vậy! Nhìn thần sắc Ngưu Đại Thành, chắc hẳn cũng biết nhiều, nhưng mà, người nhà này có ánh mắt thức thời, biết chúng ta làm quỷ khó chơi, cái gì cần làm cũng làm rồi. Xem ra sau này chính mình trả lại nhiều mặt mũi rồi, đừng để đại thủy trôi long vương miếu. Nhưng mà hôm nay nhìn điệu bộ này, nên cũng phải có mắt đụng phải bề gì!

      Cho đến khi qua mấy ngày, mấy người Tằng Tử Phu mới biết được, bỏ ăn rau cần có mấy tháng đích phu nhân và tiểu thiếp của đại công nhà Huyện thái gia đều mang thai rồi. Lại trùng hợp nữa là ngay tại ngày khai trương mới kiểm tra ra, Huyện thái gia mừng rỡ, đại Tôn Tử chờ đợi lâu rốt cuộc tới. Để cho đầy tớ Thạch gia thôn thỉnh Lý Quang Xuân và Tằng Tử Phu tới, cái này phải Ngưu Đại Thành mà là thủ hạ nha môn, biết hôm nay cửa hàng của bọn họ khai trương, nên với Vương Huyện lệnh. Mới phát sinh Tần Đại quản gia tự mình đưa lễ vật chúc mừng tới. Ai ~

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 47: Trồng dưa (thượng).
      Editor: ChieuNinh


      Hai ngày đầu vừa khai trương ‘Ăn uống chơi bời’ còn chỗ ngồi, đồ chơi làm bằng gỗ cũng bán còn cái nào. Cũng may bây giờ Tằng lão đại vẫn còn làm tốt, lại là niềm vui , rất nhanh liền bổ sung lượng lớn, cũng mới lạ thú vị. Hơn nữa vài hiệu ăn, tửu lâu chung quanh đều theo phong trào, mấy ngày sau sinh ý xem như ổn định lại.

      giống như mới vừa khai trương mấy ngày đầu, kín người hết chỗ, hận thể người trở thành ba người đến làm. Đương nhiên, tương đương vài ngày này ngày lợi nhuận thuần thu vào hơn mười lượng bạc! Nhưng mà, từ lúc mấy hiệu ăn tửu lâu chung quanh chạy theo phong trào, sinh ý vẫn bị đoạt rất nhiều. Dù sao người ta đều là ‘cửa hiệu lâu đời’ buôn bán vài năm, thậm chí mấy thập niên.

      Nhất định bản thân họ có ‘khách hàng quen’ chỉ có điều ‘Ăn uống chơi bời’ của Tằng Tử Phu quá mức mới lạ, hấp dẫn khách nhân đến nếm thức ăn tươi mới. Nhưng khi bọn họ đều tửu lâu hiệu ăn rồi, đương nhiên người ta cũng trở về phải sao? Nhưng mà, Tằng Tử Phu làm vài loại điểm tâm , chính là bí phương độc nhất vô nhị, mấy lần nhìn thấy điếm tiểu nhị của tiệm đối diện tới mua điểm tâm, Tằng Tử Phu suy nghĩ ra chiêu.

      Nàng mời mấy lão bản hiệu ăn tửu lâu chung quanh đến bàn chuyện. Hừng đông mỗi ngày bên mình đều phân biệt đưa vài hộp điểm tâm sang bên họ, đương nhiên, giá tiền giảm bớt chút. Mấy chưởng quầy cũng đều là nhân tinh, cẩn thận suy nghĩ, tuy rằng kiếm ít chút, nhưng dù sao so với để cho khách nhân tự mình chạy qua đây mua phân tiền lợi nhuận cũng có, tính ra vẫn tốt hơn nhiều.

      Đương nhiên, cũng có người tài đại khí thô (nhiều tiền) muốn mua cách điều chế, nhưng đều bị Tằng Tử Cường đuổi mất. thí dụ như tửu lâu ‘Bạch Vân lâu’ của Vương gia mặt tiền đường con phố ở thị trấn. đến Vương gia thể đề cập tới Trần gia. Vương gia và Trần gia vốn là thân gia (xui gia), Vương gia đại tiểu thư cùng Trần gia đại công tử có chỉ phúc vi hôn. Nhưng Trần gia đại công tử phải là người bình thường chịu thua kém. Vốn đều định ngày tốt lành, chỉ còn vài ngày nữa là vừa đến ngày đón dâu, nhưng Trần đại công tử chờ được, thừa dịp Vương tiểu thư đường dâng hương liền cầu đòi gì kia rồi. như thế nào Vương tiểu thư cũng là đại gia tiểu thư, đụng phải chuyện như thế, mặc dù là vị hôn phu của mình thế nhưng vẫn chịu được, cùng đường lại nhảy sông tự sát.

      Từ sau khi chuyện xảy ra, Vương gia Trần gia chính là thủy hỏa bất dung. Thời điểm ‘Ăn uống chơi bời’ mới mở cửa khai trương Trần phủ đưa lễ, Vương gia tự nhiên muốn đưa ‘Ăn uống chơi bời’ về phía Trần phủ. Nếu phải bởi vì Huyện thái gia phái Tần Đại quản gia tự mình đến tặng hạ lễ, chắc ‘Ăn uống chơi bời’ sớm mở nổi. Đương nhiên những thứ này đám người Tằng Tử Phu biết đến.

      Sau khi ổn định lại, mỗi ngày tiền thu vào của cửa hàng ít nhất cũng có hai lượng bạc, có thời điểm ba bốn lượng. Lại thuê mẹ goá con côi ở cùng thôn mẹ đẻ là bà tử Tằng Trần thị đến phòng bếp cửa hàng hỗ trợ. Tằng Trần thị là người an phận, làm việc thà, chỉ là thích chuyện, ngươi cái gì nàng cũng khúm núm gật đầu, rằng. Tằng Trần thị xem như mệnh khổ, thời điểm còn mang hài tử, nam nhân của nàng lại bởi vì ngoài ý muốn mà chết, nhà chồng cho rằng nàng khắc phu, có thể nghĩ cuộc sống có bao nhiêu khó khăn. vất vả sinh hài tử ra, còn là đứa con , từ đó về sau hai mẹ con nàng chính là bữa đói bữa no.

      Nữ nhân chết chồng lại mang hài tử, phải dễ dàng tái giá như vậy. Hơn nữa Tằng Trần thị cũng phải là người có tư sắc, coi như có lập gia đình đừng làm bình thê, cho dù là tiểu thiếp cũng tới phiên nàng. Huống chi nàng còn cần nuôi sống nữ nhi, nhà chồng quan tâm, mà chính nhà mẹ đẻ càng đừng ra, chị dâu là người mạnh mẽ, tính tình ca ca và nàng giống nhau, cũng chỉ có thể mang theo con còn tuổi lại gầy yếu ở nhà chồng sống tạm qua ngày rồi.

      Nhưng người lớn có thể ráng chịu đựng, hài tử chịu được, qua được vài năm, con Tằng Trần thị cũng bởi vì phát sốt mà mất , kết quả có thể nghĩ. Tằng Trần thị bị nhà chồng đuổi tới ở lại trong chuồng heo. Trong tiệm thiếu người, người biết nguồn gốc cũng dám thuê. Xác thực Tằng Trần thị cũng đáng thương, nên khi Tằng Vương thị khuyên bảo, Tằng Tử Phu liền đáp ứng để cho Tằng Trần thị phòng bếp hỗ trợ. Lại biết bởi vì quyết định này, sau này mang đến chỗ tốt thể tưởng tượng! Đương nhiên, những điều này là để sau.

      Mọi thứ ở cửa hàng đều vào quỹ đạo, Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc liền trở về nhà. Dù sao thời gian quá lâu, là sợ trong nội tâm Thạch Lý thị thoải mái, hai là rất nhớ ba búp bê của mình, ba là bụng Thạch Thúy Cúc ngày từng ngày lớn dần. Dù sao tuổi tác Thạch Lý thị cũng lớn, còn có ba hài tử, sợ chăm sóc xuể.

      Vừa vào cửa nhà, Tằng Tử Phu cầm bộ quần áo may sẵn giao cho Thạch Lý thị: "Nương, người thử cái này xem, màu sắc và hoa văn này chính là năm nay mới ra. Nghe là từ Giang Nam bên kia truyền tới, là hiếm có." Thạch Lý thị a tiếng, mừng rỡ tiếp nhận, nhìn quần áo trong tay thêu hoa văn Phú Quý đồ, chút vui trong lòng cũng xem như tan thành mây khói.

      Tuy Thạch Lý thị tiếp nạp Tằng Tử Phu, nhưng mấy ngày này con trai con dâu cũng ở nhà, là vì giúp huynh đệ nhà mẹ đẻ của con dâu. hai ngày có gì, Thạch Lý thị bà cũng cảm thấy phải, dù sao thời điểm nhà mình bận bịu, Tằng Tử Cường cũng chịu khó tới giúp.

      Nhưng thoáng cái gần tháng, cái này đổi thành ai cũng vui, con của mình còn vội vàng đánh xe lừa chạy tới tới lui lui. Ngày bình thường có Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc làm việc nhà, Thạch Lý thị cũng thấy được mệt mỏi ở đâu. Nhưng Tằng Tử Phu vừa , Thạch Thúy Cúc mang thai hài tử, sao có thể để cho nàng làm việc, phía dưới còn có ba cái đại Tôn Tử phải trong nom, Thạch Lý thị là mệt rồi! Có thể nghĩ, trong bụng có bao nhiêu thoải mái.

      Thạch Lý thị phải người đần độn, mặc dù chưa thấy qua thành thị, nhưng xem xét vật liệu may mặc này cũng biết là thứ tốt, hơn nữa đứa con dâu của mình đây là thợ may, chính mình biết đến thợ may đều rất quý. Tiền thợ may may kiện quần áo, có thể đủ mua vải vóc rồi làm hai ba bộ y phục. "Lại phung phí dùng tiền, ta cũng là lão bà tử mặc làm gì đồ thợ may chứ, có thể trả lại ?" Tằng Tử Phu cười : "Nương, cái này tốn phân tiền nào, là đệ đệ nhà mẹ đẻ của con đặc biệt để cho con mang về cho người. Trong tiệm là bận quá, thể phân thân, nếu liền đích thân mang đến. Còn có cái vòng tay bạc này, là con và Phúc ca sáng nay đặc biệt ‘Kim Mãn đường’ ở thị trấn mua cho người, nghĩ người mang lên tuyệt đối quý khí!"

      Thạch Lý thị tiếp nhận vòng tay bạc, ước lượng sức nặng, đây chính là ruột đặc, như thế cũng nặng có ba bốn lượng à, cộng thêm tiền công, ít nhất cũng phải năm lượng bạc! Rốt cuộc mặt cười như nở hoa, ngoài miệng vẫn Tằng Tử Phu tiết kiệm, nhưng mặt, trong ánh mắt kia đều để lộ ra mừng rỡ. Tằng Tử Phu cũng thầm nhàng thở ra, mấy lượng bạc này đúng là xài có uổng phí.

      Tiểu hài tử đều nhanh lớn lên, Tằng Tử Phu cẩn thận ngó ngó, phát ống quần ba búp bê đều ngắn , cũng may lúc trước thời điểm làm quần áo nghĩ đến, lâu lắm hạ xuống tầng đường biên là được. Buổi tối, ba búp bê hồi lâu đều nhìn thấy Tằng Tử Phu rồi, đều ỷ lại bên người Tằng Tử Phu chịu ngoan ngoãn ăn cơm ầm ĩ muốn Tằng Tử Phu đút cho. Thạch Lai Phúc đau lòng Tằng Tử Phu mệt mỏi, những ngày này Tằng Tử Phu lo trong lo ngoài, mắt thấy đều gầy vòng, liền nhận lấy chén giúp Tằng Tử Phu cho ba bánh bao ăn cơm.

      Tằng Tử Phu thừa dịp chút rảnh rỗi này liền nhìn Thạch Thúy Cúc. Mặc kệ như thế nào, tối thiểu tại cũng an tâm, Tằng Tử Phu cũng hy vọng có thể tiếp tục bình an sống qua ngày, đưa cho Thạch Thúy Cúc tấm bùa hộ mệnh cùng vài thước vải vóc tím in hoa màu tối. Thạch Thúy Cúc cười vui vẻ tiếp nhận đồ, phải biết rằng, lớn như vậy rồi, nàng chưa từng mặc qua quần áo có hoa văn.

      Lại cùng Thạch Thúy Cúc hàn huyên vài câu, Tằng Tử Phu liền trở về trong phòng của mình. Thấy ba hài tử đều ngủ ở giường gỗ , Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ : "Phúc ca, ba búp bê ngủ ở cái giường gỗ , là có chút chen chúc, nếu sáng mai để cho cha ta làm ba cái giường gỗ , hài tử đều hơn hai tuổi, cũng nên tách ra ngủ. Bây giờ thể cốt Tiểu Diệp Tử nhờ Nhị thúc giúp đỡ điều dưỡng vô cùng tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận. Về sau chúng ta mang nàng ra ngoài chơi nhiều hơn, suốt ngày ở trong nhà cũng ngột ngạt."

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Vẫn là nương tử nghĩ chu đáo, đều nghe nương tử." Tằng Tử Phu ừ tiếng, cũng gì khác, sắp vào xuân rồi, cũng nên chuẩn bị, hai mẫu lớn lớn, . mình Thạch Lai Phúc ngược lại hơi bận rộn, chỉ là hôm nay nhìn khô hạn lợi hại, sợ là năm nay mưa còn chưa được nhiều, trồng lương thực chỉ sợ thu hoạch ít, đến lúc đó cũng đủ ăn.

      "Nếu năm nay chúng ta trồng trọt dưa , loại khoai lang này sợ khô hạn, thu hoạch lại nhiều, lại vừa có thể ăn no bụng. Về phần lương thực, mình cố gắng mua mấy túi, tại mở cửa hàng, lương thực dùng nhiều, tiền mua lương thực ngược lại giá phải chăng hơn."

      Thạch Lai Phúc suy nghĩ thoáng qua : "Trồng dưa trồng dưa, nhưng tại lương thực cũng cần mua, dù sao trong nhà chúng ta vẫn còn đủ ăn rồi. tại mua đều là năm ngoái bị thiên tai, cũng thể ăn no, thiếu chút ít phải mua, chờ đến vụ thu năm nay lương thực nhiều hơn nữa mua chút ít." Tằng Tử Phu ủng hộ lắc đầu: "Phúc ca, chàng xem thời tiết năm nay, cả mùa đông lớn tuyết cũng rơi xuống được mấy lần. Ta sợ nếu năm nay hạn hán, đến lúc đó mua lương thực có thể phải mắc hơn vài thành, thậm chí gấp bội, chuyện này trước kia cũng phải có gặp qua."

      Nghe xong lời này, Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu: "Được, ta đánh tiếng với Nhị đệ bên kia, kêu bọn họ năm nay cùng trồng dưa với chúng ta." Tằng Tử Phu gật đầu: "Vậy cũng giải thích cho Nhị đệ môt chút, lời của ta đây cũng thể bừa với bên ngoài, ngoại trừ nhà chúng ta với trong nhà Vương ca, những người khác tuyệt đối thể . Nếu phải bị người ta cho cái tội danh ‘tà thuyết mê hoặc người khác’ phải là thể, đến lúc đó là đại nạn rồi, . . . Phúc ca?"

      Thạch Lai Phúc có chút khẩn trương gật đầu, tự cũng biết, nếu như lời nương tử mình như vậy, phải là thể khiến cho nhiều người tức giận. Trước kia xuất qua người ‘tà thuyết mê hoặc người khác’ bị các hương thân đánh cho sống tới chết, hoặc là thiêu sống chết cháy. Nghĩ vậy, trong lòng Thạch Lai Phúc càng thấp thỏm, nghĩ nghĩ : "Nương tử, nếu , nếu cũng đừng với Nhị đệ bên kia, cùng lắm chúng ta mua nhiều chút, về sau giúp đỡ Nhị đệ chút?"

      Tằng Tử Phu lắc đầu: "Ai cũng phải là người ngu, chúng ta mua lương thực gạo và mì gì đó, có thể giấu diếm được người khác, còn có thể giấu diếm được Nhị đệ sao? Tuy phân gia ở riêng, nhưng dù sao cũng ở sân trước sân sau, nương cũng biết đến, cũng thể mua xong đặt ở chỗ Tử Cường vậy , sau đây cũng chắc, cũng chỉ là suy đoán của ta sao?"

      "Vậy phải làm thế nào đây, nương tử?" Tằng Tử Phu suy nghĩ chút: "Nếu , trong tiệm Tử Cường làm điểm tâm cần dùng nhiều khoai lang, thứ này lại để lâu." Thạch Lai Phúc nghe xong gật gật đầu: "Vẫn là đầu óc nương tử nhanh, ta đây ." Tằng Tử Phu giữ chặt Thạch Lai Phúc: "Làm sao chàng gió chính là có mưa, gấp cái gì? Ngày mai sau, lúc này là giờ gì, Thúy Cúc có thân thể, ngủ sớm."

      Thạch Lai Phúc cười ngây ngô gãi gãi cái ót: "Vậy, nương tử chúng ta cũng ngủ , chúng ta lâu đều có nương tử?"

      Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: "Lại nghĩ tới việc này, hài tử đều lớn, ảnh hưởng tốt." Thạch Lai Phúc cũng trừng mắt theo: "Nương tử, đứa cũng mới có hai tuổi, hiểu được gì, chúng ta chút ha." Tằng Tử Phu nện cho Thạch Lai Phúc cái: " chút, chàng còn có mặt mũi sao, mỗi lần chỉ có chàng là kêu vui vẻ, lúc nào cũng ép buộc người ta, như vậy. . . ngủ, thành thành ngủ, hừ."

      Vẻ mặt Thạch Lai Phúc đáng thương : "Chỉ lần, lần thôi, nương tử. . ." Cuối cùng Tằng Tử Phu vẫn lay chuyển được Thạch Lai Phúc. Đương nhiên, Thạch Lai Phúc vẫn còn nhớ lâu mà càn rỡ hồ đồ, trong bụng Tằng Tử Phu thầm quyết định, lần sau nhất định phải hảo hảo quy định , hừ, cho làm xằng làm bậy! Về phần Tằng Tử Phu có thể thành công hay , vậy sau rồi.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 48: Trồng dưa (hạ).
      Editor: ChieuNinh


      Ngày kế, sáng sớm, Thạch Lai Phúc qua loa ăn xong điểm tâm liền qua Thạch Lai Qúy, vài câu cùng Thạch Lai Qúy. Thạch Lai Qúy vừa nghe mừng rỡ, mẫu khoai lang coi như là ruộng cạn cũng có thể thu hoạch được mấy trăm cân. Nghe ý tứ đại ca, huynh đệ nhà mẹ đẻ đại tẩu chắc chắn thiệt thòi cho mình, lại , chờ Thúy nhi sinh xong, dưỡng tốt thân thể, mình và Thúy nhi đều có thể chỗ đó làm công, tháng cũng được lượng bạc đó, lại ít, liền đồng ý: "Nhưng mà ca, đệ nghĩ, mẫu nửa mẫu trồng khoai lang, còn dư lại nửa mẫu trồng trọt chút ít lương thực, như vậy cũng đỡ phải năm sau chúng ta ra ngoài mua lương."

      Tuy Thạch Lai Phúc muốn khuyên đệ đệ mình toàn bộ trồng dưa, nhưng mà cũng nên thẳng, nương tử mình năm nay có thể đại hạn. . . Liền gật gật đầu, dù sao nửa mẫu khoai lang cũng là đầy đủ rồi, lại chuyện phiếm lát, hỏi chút Thạch Lai Qúy có thiếu gì , cần phải ngượng ngùng, chúng ta huynh đệ ruột thịt, giúp đỡ lẫn nhau rồi trở về phòng.

      Kể cho Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười : " tính chàng nôn nóng còn thừa nhận, vừa mới sáng sớm . Dù sao cái này nữa mẫu trồng khoai lang, vậy là đủ rồi. Như vậy cũng được, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi xong, sang mai chúng ta kéo Vương ca cùng nhau thị trấn mua chút ít hạt giống rau dưa. Rồi để cho Tử Cường tiệm gạo mua năm túi gạo lớn, hai túi lớn bột mì, những thứ lương thực phụ khác chúng ta cũng nên tự mua ít. Còn có đồ gia vị muối gì đó, đều mua ít, dù sao thứ này để được lâu, cũng sợ hư mất."

      Thạch Lai Phúc ân tiếng: "Vậy chúng ta lại nằm?" Tằng Tử Phu hừ tiếng : "Muốn nằm chàng nằm , ta còn phải làm quần áo mới cho ba bánh bao . vào xuân, trời cũng dần ấm áp rồi, cũng nên làm chút ít áo đơn cho ba bánh bao, quần áo cũ năm trước mặc đều bung chỉ cả, trẻ con đều lớn nhanh."

      Thạch Lai Phúc cười ngây ngô : "Nương tử, nàng lại thích búp bê như vậy? Bằng chúng ta lại sinh hai đứa?" Tằng Tử Phu đẩy đầu Thạch Lai Phúc cái: "Muốn chết, còn để cho ta sinh, sinh hai đứa còn biết đủ là thế nào, lại chúng ta còn có Diệp Tử, chàng coi ta là heo sao?"

      Thạch Lai Phúc ôm Tằng Tử Phu cười : "Nếu nàng là heo, ta chính là heo đực, hắc hắc." Tằng Tử Phu lấy tay chọt chọt trán của Thạch Lai Phúc: " lấy vải vóc tới cho ta, còn có, dọn dẹp phòng cho sạch ." Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu đồng ý, động tác nhanh nhẹn, cũng làm Tằng Tử Phu khanh khách cười to: "Phúc ca, chàng cũng biết vui đùa như thế từ bao giờ."

      Thạch Lai Phúc cười : "Nương tử, ta chính là muốn dỗ nàng vui vẻ." Tằng Tử Phu có hơi cảm động : "Uống chút nước trước , người này là, mỗi ngày đều phải uống ít nhất tám chén nước, như vậy thân thể mới có thể tốt." Thạch Lai Phúc miệng cười toe toét gật gật đầu.

      Tiểu Bùn tay lôi kéo Cỏ , tay lôi kéo Tiểu Diệp Tử, ba bánh bao xiêu xiêu vẹo vẹo đến trước giường. Ba bánh bao trăm miệng lời nãi thanh nãi khí : "Nương, người ở đây cái gì đó?" Tằng Tử Phu thả thêu thùa trong tay ra, hôn ba bánh bao Tiểu Bùn, Cỏ , Tiểu Diệp Tử cười : "Nương làm quần áo mới cho các con, thích ?"

      Ba bánh bao lại nãi thanh nãi khí trăm miệng lời ‘thích’, nhìn khuôn mặt tươi cười của ba cái bánh bao trước mắt, quả thực Tằng Tử Phu cảm giác mình làm gì cũng đều đáng giá! Cho dù có cực khổ hơn nữa, lại mệt mỏi hơn cũng có ý nghĩa!

      Tiểu Bùn buông tay Cỏ và Tiểu Diệp Tử ra ôm lấy đùi Tằng Tử Phu: "Nương, con là ca ca, Cỏ và Tiểu Diệp Tử là muội muội đúng hay ?" đợi Tằng Tử Phu trả lời, Cỏ bên cũng mặc kệ, cũng lao đến chen lấn bên Tiểu Bùn : "Nương, con là tỷ tỷ, Tiểu Bùn là đệ đệ đúng hay ?"

      "Ta là ca ca."

      "Ngươi là đệ đệ."

      "Ngươi là muội muội."

      "Ta là tỷ tỷ."

      "Ngươi phải, là muội muội."

      "Tỷ tỷ."

      "Muội muội."

      "Tỷ tỷ."

      Tằng Tử Phu vuốt vuốt huyệt thái dương, nhìn Tiểu Diệp Tử nhu thuận đứng ở bên, giơ tay lên nhàng chọc chọc trán của Tiểu Bùn và Cỏ : "Nhìn các con cái, nhìn xem Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn hơn kìa."

      Kết quả hai cái bánh bao trăm miệng lời : "Bởi vì Tiểu Diệp Tử là muội muội, muội muội phải nghe lời ca ca tỷ tỷ nha." Tằng Tử Phu đổ mồ hôi, đành phải ôm Tiểu Bùn tới : "Tiểu Bùn là nam tử hán, phải biết vâng lời, tỷ tỷ Cỏ sinh ra sớm hơn so với Tiểu Bùn chúng ta, cho nên Cỏ là tỷ tỷ."

      Cỏ đứng ở bên nghe xong lời Tằng Tử Phu , vui vẻ lộ ra má lúm đồng tiền: "Đúng vậy, đúng vậy, ta là tỷ tỷ, ha ha ha, ngươi chính là đệ đệ, phải gọi tỷ tỷ."

      Tiểu Bùn trong ngực Tằng Tử Phu vui vểnh cái miệng lên, Tằng Tử Phu cười : "Miệng của Tiểu Bùn chúng ta vểnh lên, cũng có thể treo chai nước tương rồi. Tiểu Bùn của chúng ta là nam tử hán, nam tử hán hẳn là nhường cho nữ hài tử nha. Huống chi theo đạo lý chính là Cỏ là tỷ tỷ, Tiểu Bùn nhà chúng ta coi như là tiểu nam tử hán, cần phải bảo vệ tỷ tỷ và muội muội."

      Tiểu Bùn tiếp tục vui : " phải , ca ca bảo vệ muội muội sao? Vừa rồi nương còn con là nam tử hán, tại lại là tiểu nam tử hán rồi, nương thích con. . ." liền xoạch xoạch rơi nước mắt rồi, đáng thương nhìn Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu thấy vậy có chút đổ mồ hôi: "Ai nương thích, nương thích nhất là Tiểu Bùn . . . lại." Còn chưa xong, Cỏ bên lại làm nũng: "Nương, người thích Cỏ và muội muội sao. . ."

      Tằng Tử Phu nhìn Cỏ tức giận bất bình và Tiểu Diệp Tử yên lặng đứng ở bên rơi hạt đậu (nước mắt), quả thực cảm thấy nhức đầu, sờ lên huyệt thái dương, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn : "Ba người các con nương đều thích, nương đều thương nhất. Nếu nương hỏi các con, là thích nương nhiều hơn, hay là thương cha nhiều hơn, các con trả lời thế nào hả?"

      Cỏ và Tiểu Diệp Tử đối mặt liếc mắt nhìn nhau, lên tiếng, Tiểu Bùn cũng cúi đầu. Cuối cùng Tiểu Bùn của chúng ta ra câu kinh người: "Trước mặt người nào thương người đó." Quả thực là sấm sét đánh ngã Tằng Tử Phu, trả lời thực đại!

      "Tiểu Bùn, nương con là tiểu nam tử hán nhà chúng ta, là vì con còn có cha của con à, phải con sùng bái nhất là cha con sao? Cha con chính là đại nam tử hán!" Tiểu Bùn gật gật đầu : "Tiểu Bùn sùng bái nhất là cha rồi, cha có thể giơ Tiểu Bùn lên cao cao. Nhưng mà Tiểu Bùn giơ cha lên cao được. Nếu Tiểu Bùn giơ cha lên cao giống như vậy, cha có thể cùng vui vẻ với Tiểu Bùn rồi." Tằng Tử Phu nghe xong lời Tiểu Bùn , tưởng tượng ra, chờ Tiểu Bùn trưởng thành, Thạch Lai Phúc ông lão rồi, bị Tiểu Bùn giơ lên cao cao. . . . Sau đó ‘kinh hỉ’ phấn chấn? Cái cảnh tượng kia. . . Có chút chờ mong!

      Tằng Tử Phu theo Tiểu Bùn: "Đúng vậy, cho nên Tiểu Bùn phải ngoan ngoãn nghe lời, được khi dễ tỷ tỷ và muội muội. Ai chỉ có ca ca bảo vệ muội muội, đệ đệ cũng phải bảo vệ tỷ tỷ, thí dụ như tiểu cữu cữu của con, phi thường bảo vệ nương nha."

      Tiểu Bùn mở to hai mắt: " vậy chăng? Tiểu cữu cữu, Tiểu Bùn rất thích tiểu cữu cữu đó, tiểu cữu cữu luôn làm cho Tiểu Bùn nhiều món đồ chơi rất đẹp, Vương ca ca rất là hâm mộ Tiểu Bùn rồi. Còn có ca ca tỷ tỷ nhà bác cũng đặc biệt hâm mộ Tiểu Bùn."

      Cỏ bên cũng cam chịu yếu thế : "Đúng vậy, đúng vậy, Cỏ cũng thích tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu làm búp bê gỗ cho Cỏ ."

      Tiểu Diệp Tử cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười gật gật đầu, giọng : "Tiểu Diệp Tử cũng thích tiểu cữu cữu, tiểu cữu cữu làm bươm bướm cho Tiểu Diệp Tử, cũng đẹp, tiểu cữu cữu còn , về sau Tiểu Diệp Tử có thể xinh đẹp giống như bươm bướm vậy."

      Tằng Tử Phu nhìn ba hài tử đều lộ ra khuôn mặt tươi cười, cũng cười : "Đúng vậy, Tiểu Diệp Tử chúng ta dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất rồi, Cỏ cũng đáng , cũng xinh đẹp. Cỏ lớn nhất, về sau phải chiếu cố đệ đệ và muội muội nha. Tiểu Bùn làm tiểu nam tử hán phải bảo vệ tỷ tỷ và muội muội nữa. Tiểu Diệp Tử chúng ta nhất, phải nghe lời ca ca tỷ tỷ . Các con phải đoàn kết thương, chăm sóc lẫn nhau, có được ?"

      Ba bánh bao trịnh trọng gật đầu! Tằng Tử Phu cầm lấy vải vóc cắt xong theo thứ tự ướm thử lên người cho ba bánh bao , hài lòng gật gật đầu, nhìn thoáng qua ‘những vì sao’ sáng lấp lánh của ba bánh bao : "Thích quần áo mới ? Vậy phải ngoan ngoãn nghe lời đó, nếu nương cho các con, đưa cho những đứa trẻ khác."

      Ba bánh bao vội vàng mình ngoan ngoãn nghe lời, Tiểu Bùn tay lôi kéo Cỏ , tay lôi kéo Tiểu Diệp Tử, hoạt bát chạy ra ngoài. Tằng Tử Phu ở phía sau hô: "Chú ý an toàn, đừng ngã sấp xuống." Tằng Tử Phu ngồi ở giường, cầm lấy kim chỉ trong tay, ngẫm lại chuyện vừa rồi, buồn cười lắc đầu, cuộc sống như vậy đúng là ấm áp!

      Hai ngày nay Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy sớm về tối cày ruộng, làm tơi đất. Tằng Tử Phu biết hai người rất vất vả, nông dân là cực khổ nhất lại nghèo khó nhất, cho dù là đại hay là cổ đại cũng vậy. Tằng Tử Phu thầm làm quyết định, nhất định phải nghĩ cách chuyển hết người nhà tới sống trong huyện thành. Tối thiểu nhất thể để cho Tiểu Bùn chịu khổ như vậy, còn có Cỏ và Tiểu Diệp Tử, đều là bảo bối trong lòng mình. Phải biết rằng nữ nhân thời đại này, cũng phải xuống đất làm việc, vừa nghĩ cảm thấy đau lòng.

      ‘Tư thục Thư Hương’ của Lý Sở Hà ‘thanh danh lan xa’, vài thôn lân cận đều đưa hài tử tới học. Bây giờ tính toán chút có ba mươi bảy hài tử, Lý Sở Hà và Lý Quang xuân thương lượng chút, thể lại thu thêm nữa. cho cùng hài tử nhiều hơn, người thể trông nom hết được, đến lúc đó làm hại thế hệ sau tốt. Nông dân ai giàu có, đều là nắm chặt dây lưng quần, ăn mặc tiết kiệm cung cấp cho hài tử học chữ, chính là hi vọng hài tử có thể đọc sách hay khảo chút công danh, vật lộn đọ sức tìm tiền đồ tốt! Mình thể vì kiếm tiền, liền thu hài tử lung tung.

      Đến ngày, mầm giống khoai lang được gieo xuống dưới đất, khoai lang là đồ tầm thường, cũng cần người ta tận lực chăm sóc, chỉ cần có thời gian thong thả chú ý là được rồi, chút cũng bận tâm. Làm xong hai mẫu của mình, Thạch Lai Phúc liền qua giúp đỡ lại nữa mẫu lương thực của Thạch Lai Qúy, hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực, nên cũng thoải mái rất nhiều.

      Thạch Thúy Cúc bắt đầu giả mập mạp phù thủng lên, Lý Quang Xuân bắt mạch là thể chất có vấn đề, chờ hài tử sinh ra tốt rồi. Đến đây Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy xem như an tâm, Thạch Thúy Cúc lôi kéo tay Tằng Tử Phu: "Trong bụng này đúng là mạng của ta, mấy ngày nay tự nhiên thân thể tồn tại bệnh phù mập giả tạo, là lo lắng chết ta, tốt quá, tốt quá." Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc: "Đừng lo lắng, ngươi thả lỏng tâm tình, bằng đối với sinh trưởng của hài tử cũng tốt, mỗi ngày tâm tình tốt, hài tử cũng có thể cảm thụ được." Thạch Thúy Cúc dùng sức gật gật đầu.

      Tằng Tử Phu hiểu được trong lòng Thạch Thúy Cúc suy nghĩ cái gì, tại bên cạnh mình vây quanh ba cái bánh bao . Thạch Lý thị thích đến ngậm trong miệng sợ tan , nâng niu trong lòng bàn tay còn sợ rớt. Nàng ta có áp lực, tại có con, Thạch Lý thị đối với nàng mới xem như cho sắc mặt vui vẻ. Nàng ta thực sợ đến lúc đó hài tử xảy ra vấn đề, sau này mình ở tại Thạch gia sống khá giả rồi, cũng sợ làm cho Thạch Lai Qúy thất vọng, đến lúc đó lại lấy thêm bình thê, dù sao trong ba tội bất hiếu có hậu là tội lớn nhất!

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 49: Hữu kinh vô hiểm.
      Editor: ChieuNinh


      Giống như Tằng Tử Phu dự đoán, năm nay kể cả Thạch gia thôn, Tằng gia thôn, Vương gia thôn tất cả ở trong Kim Lan huyện đều gặp phải nạn hạn hán nghiêm trọng, gần như thu được hạt thóc nào. Cũng may nhà Tằng Tử Phu mua đủ lương thực, vốn lúc trước Thạch Lý thị còn oán trách mua nhiều như vậy sớm muộn gì cũng cho chuột ăn.

      Bây giờ ngẫm lại, con dâu cả của mình người có chủ kiến, khá tốt, nếu mình cũng phải theo người trong thôn cùng nhau đào rau dại rồi. Vì Tằng Tử Phu muốn bị chú ý, lôi kéo Vương Thạch thị cùng nhau theo mọi người đào rau dại. Đương nhiên, chỉ là tượng trưng, tuy Tằng Tử Phu rất thích ăn rau dại, nhưng cũng tốt cướp đoạt những thứ này cùng với người có thức ăn.

      Lâm huyện lục tục truyền ra chuyện người chết đói, Tằng Tử Phu nghe xong chỉ thở dài, ở trước mặt thiên tai, con người liền lộ ra bé nhiều lắm. Cửa hàng thị trấn cũng ít nhiều nhận lấy chút ít ảnh hưởng, Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường thương lượng chút, cuối cùng thống nhất đóng cửa giống mấy tiệm chung quanh.

      Dù sao, nửa năm qua, Tằng Tử Cường lục tục mua sắm nguyên liệu nấu ăn lượng lớn, vẫn đủ duy trì sinh ý cửa hàng. Nắm chắc mấy tiệm ăn tửu lâu chung quanh đều tăng giá tiền, hai chị em Tằng Tử Phu, Tằng Tử Cường cùng nhau thương lượng lại chút, ít nhiều cũng phải tăng thành. Đương nhiên, so sánh với mấy nhà tửu lâu, hiệu ăn, ‘Ăn uống chơi bời’ vẫn là giá rẻ nhất, nên ít nhiều cũng hấp dẫn ít khách hàng.

      tại mỗi ngày lợi nhuận thu vào đến lượng bạc, thời điểm nhiều nhất được lượng trăm văn tiền, nhưng con ruồi có nữa, cũng là thịt. Khách nhân ít , cũng cần dùng được nhiều người làm như vậy rồi. Mấy ngày nay người làm công trong tiệm đều hoảng loạn, sợ bị ông chủ sa thải, phải biết rằng coi như là đại tửu lâu, hiệu ăn đều lục tục sa thải vài người làm.

      Tằng Tử Phu biết mọi người khó xử, cũng đều dựa vào tháng lượng bạc sống qua ngày. Cuối cùng cắn răng, triệu tập mọi người tuyên bố quyết định của mình: "Mọi người đều biết, bây giờ cuộc sống có bao nhiêu khó khăn, giống như tiểu điếm của chúng ta, rất nhiều nhà thể duy trì được, phải đóng cửa. Cho dù là những đại tửu lâu, quán ăn kia có tài đại khí thô cũng từ bỏ rất nhiều người làm.

      Chúng ta biết mọi người khó xử, nhưng, chung quy chúng ta cũng rất khó khăn, tại xác thực dùng được nhiều người như vậy, nuôi nổi mọi người. Chúng ta cũng là có tâm vô lực, chúng ta đều là xuất thân ở nông thôn cùng khổ, đều lý giải cũng hiểu được, cho nên chúng ta suy nghĩ ra biện pháp tạm điều hòa. Mọi người nghe chút, nếu cảm thấy được, cứ tiếp tục ở lại làm cho chúng ta, nếu như cảm thấy được, kết toán tiền công tháng này, người mang hai mươi cân gạo, chúng ta hảo tụ hảo tán."

      Người làm an tĩnh lát, lại nghiêng đầu tiếp tai thảo luận với nhau, nhưng thần sắc lo lắng mặt mỗi người vẫn che dấu được. Cuối cùng Tằng gia thôn, Tằng Nhị Ngưu mở miệng : "Tỷ, ngài cứ thẳng , so với những ông chủ khác, ngài là lương thiện nhất, chúng ta đều nghe ngài."

      Tằng Tử Phu gật đầu: " tại cuộc sống thiếu thốn, mọi người cũng đến nỗi vội vàng nhiều vất vả. Trước đây tiền tiêu vặt hàng tháng là lượng bạc người. Nhưng bây giờ mọi người cũng nhìn thấy, xác thực là khó khăn, trong khoảng thời gian này tiền tiêu vặt hàng tháng liền quy định lại là năm trăm văn tiền tháng, ít hôm nữa mọi chuyện tốt lên, tuyệt đối tăng lại lượng bạc, mọi người cảm thấy thế nào?"

      Mọi người ở dưới nhìn xem lẫn nhau, đều gật gật đầu, xem như đáp ứng đề nghị của Tằng Tử Phu. Dựa vào lương tâm mà chuyện, tháng năm trăm văn cũng phải con số , ở tửu lâu có chút lớn làm việc lặt vặt cũng lấy được nhiều như vậy. Cho tới bây giờ ông chủ cũng là người rộng rãi hào phóng, đều là nông dân cũng đều chân thành, đến cùng cũng có nghĩ gây gì, việc này cũng thuận lợi giải quyết.

      Ai cũng có nghĩ đến, hai ngày sau xuất chuyện đoạt lương thực đả thương người! Ngày đó Tằng Tử Cường vừa mới mở cửa ra, người ăn mày cùng dân chúng bình thường liền vọt vào ‘Ăn uống chơi bời’ nghe khuyên bảo ngăn cản trực tiếp xông vào kho chứa cướp đoạt lương thực. Vài người làm ra sức ngăn cản, đôi bên xảy ra đánh nhau, đổ máu. Cuối cùng Tằng Nhị Ngưu rên tiếng cầm lấy dao làm bếp ngăn ở cửa ra vào : "Nếu ai dám lên trước bước nữa, chúng ta liền cùng nhau chết hết."

      Lời này vừa ra, đám người an tĩnh hồi, nhưng đằng sau tên khất cái xấu xí hô lớn: "Chúng ta nhiều người, sợ, dù sao có cơm ăn cũng nhanh chết đói, chúng ta liều mạng." Tiếng vừa dứt đám người lại vội vàng nhào lên. Tằng Nhị Ngưu nắm chặt dao trong tay, nhắm mắt lại liền chém lung tung phía trước, bên tai truyền đến: "Chết người rồi! Chết người rồi!"

      Tằng Tử Cường mắt thấy tên ăn mày xấu xí muốn thừa dịp hỗn loạn đào tẩu liền chặn lại. người làm nhanh trí cầm dây thừng trói lại, trong tay cũng nắm chặt dao làm bếp đặt cổ . Lúc này quan sai nghe báo chạy đến, dẫn đầu đúng là Ngưu Đại Thành, nhìn cũng nhìn mấy người xông vào ở phía trước, vài người mặt mũi tràn đầy máu nằm mặt đất rầm rì, vỗ vai Tằng Tử Cường cái hỏi: "Lão đệ sao chứ, có bị thương hay ?"

      Tằng Tử Cường thấy Ngưu Đại Thành đến nhàng thở ra, nhưng Tằng Nhị Ngưu đứng ở cửa kho cẳng chân cũng có chút run run, cũng biết vài người té mặt đất có nguy hiểm gì đến tánh mạng hay , nếu có có phải muốn mình đền mạng hay ? Ngưu Đại Thành là ai? Quét mắt qua cái liền biết lo lắng cái gì.

      Cười cười vỗ vỗ bả vai Tằng Nhị Ngưu: "Lợi hại, có can đảm! Yên tâm, đây là phòng vệ chính đáng, có muốn mặc quần áo quan hay ?" A, Tằng Nhị Ngưu có chút há hốc mồm, Ngưu Đại Thành cười ha ha, quay đầu lại bên tai vài câu với Tằng Tử Cường. Tằng Tử Cường là người biết chuyện, chỉ chỉ lên người bị trói: "Chính là cầm đầu, vừa rồi thừa dịp rối loạn muốn trốn bị ta bắt lại."

      Ngưu Đại Thành gật gật đầu, hung hăng đạp lên người cước: "Cửa hàng của huynh đệ ta, ngươi là ăn tim hùm gan báo rồi, dám đến đây gây ?" Người bị đạp ngã xuống đất, nằm mặt đất hừ hừ hô đau. Ngưu Đại Thành xem thường nhất là người như vậy, chút khí khái nam tử cũng có, chân bước qua, liền quyền đấm cước đá. Ngưu Đại Thành đứng dậy hí mắt nhìn, cúi người kéo quần áo mặc ở phía ngoài người của tên ăn mày, lộ ra trang phục gia đinh Vương Phủ!

      Lúc này mọi người đều hiểu rồi, đầu óc Tằng Tử Cường cũng linh hoạt, thêm mắm thêm muối hết tình của tên khất cái và dân chúng đến cướp đoạt lương thực. Quần chúng vây quanh ở cửa ra vào xem náo nhiệt biết mình bị lợi dụng rồi, lại nghĩ tới, cửa hàng nho làm sao có thể có nhiều lương thực như vậy. Cũng thầm hối hận chính mình sao dễ dàng bị xúi giục, hận Vương gia đến hàm răng ngưa ngứa!

      Cũng biết ai là người tỉnh lại đầu tiên, đám người trùng trùng điệp điệp đến Vương Phủ. Trần phủ Trần tiểu thư cũng nhận được tin, ngón tay nhàng gõ lên mặt bàn lộ ra tươi cười với Trần ma ma ở bên cạnh: ", thư phòng tìm cha." Cũng biết Trần tiểu thư gì với Trần lão gia ở trong thư phòng, Trần lão gia đầy mặt hồng quang ra, Trần tiểu thư ở sau người. lâu lắm các hiệu buôn cả Kim Lan huyện liền truyền tin ra, Vương gia bị đá ra khỏi thương hội, sinh ý qua lại cả Kim Lan huyện đều hết hạn hợp tác cùng Vương gia.

      Nhận được tin này Vương lão gia hối hận nện lên cái bàn cái, nhìn phòng nữ nhân khóc, chỉ vào nữ nhân rất có nhan sắc ở bên cạnh nổi giận mắng: "Hừ, có mặt khóc! Khóc cái gì mà khóc! Ta chết sao? Hả? Nhìn cái ngươi tìm người như thế nào, quả thực chính là đồ ngu! Mặc quần áo gia đinh gây chuyện!"

      Lúc này Vương phu nhân mở miệng : "Lão gia, xin ngài bớt giận, cũng may những năm này, sinh ý chủ yếu của chúng ta đều đặt ở Giang Nam to như vậy. Nếu phải ngó chừng Trần gia, chúng ta cũng sớm dời qua rồi, cái địa phương như Kim Lan huyện này nán lại. đáng để cho việc này làm thương thân, nhà lớn bé còn trông cậy vào lão gia. Về phần Lục di nương, phải ta làm đại phu nhân dung được người, lão gia, bản thân nàng là ra từ bên trong kỹ viện lên được mặt bàn. Việc này nếu ngài với ta, trực tiếp mạnh mẽ lấy được cũng xảy ra chuyện này. Tiểu Mã Tử là loại người nào? Đó chính là tên côn đồ, trước kia là đồ con rùa phố kỹ viện, sao có thể trông cậy vào , ài."

      Nghe xong lời Vương phu nhân , Vương lão gia cũng càng nghĩ càng cảm thấy cái Lục di nương này phải thứ tốt gì. Lúc trước mình là mê mắt bị mù, lại bị nàng mê hoặc! Mặc dù xác thực mình thèm để ý sinh ý Kim Lan huyện, dù sao giống như theo như lời phu nhân mình, mấy năm nay lực lượng chính đều lục tục dời Giang Nam, bên kia cũng có nhà mẹ đẻ phu nhân giúp đỡ. Chỉ là nhớ tới nữ nhi của mình, cảm thấy thể dễ dàng bỏ qua Trần gia như vậy, mới có thể ở lại Kim Lan huyện . tại, ài, cũng tốt, Lục di nương này cứ để cho nàng ta ở đây tự sanh tự diệt . Đến Giang Nam, vẫn cần phải dựa vào nhà mẹ đẻ phu nhân mình, coi như là cho phu nhân mặt mũi.

      Buổi tối, Tằng Tử Phu nhận được tin tức, xem như lại càng hoảng sợ, đúng là hữu kinh vô hiểm. Nếu như xảy ra chuyện, lương thực bị lần cướp sạch , chấm dứt sinh ý cuối cùng. Dù sao cũng nộp tiền cho chủ nhà lão Chu tới sang năm, cũng còn nỗi lo về sau, nhưng nếu như đệ đệ mình và người làm trong tiệm xảy ra chuyện bị thương, vậy cũng là cảm thấy vừa nghĩ mà sợ!

      Cũng biết Tằng Nhị Ngưu là dốc sức, dặn dò Tằng Tử Cường chạy đến báo tin tức, nhất định phải tự mình nhà Nhị Ngưu cảm tạ. Đầu năm nay nhà ai cũng đều thiếu lương thực, thừa dịp trời tối tặng nhà người ta túi gạo, Tằng Tử Cường gật đầu. Tằng Tử Phu biết chân tướng tình, đối với chuyện tình may áo cưới cho Trần gia, ngược lại trong nội tâm Tằng Tử Phu cảm thấy thoải mái, lợi ích dậy sớm. Dù sao cũng là biến tướng báo thù rồi, nhưng mà thông minh quá bị thông minh hại. Ngược lại Tằng Tử Phu có nghĩ tới hướng Vương gia là bởi vì Trần gia mới giận chó đánh mèo lên ‘Ăn uống chơi bời’, nàng vẫn còn cho là, bởi vì bên mình cự tuyệt chuyện Vương gia muốn mua công thức làm điểm tâm, tạo thành Vương gia trả thù!

      Ngoại trừ Tằng Nhị Ngưu, Tằng Tử Phu còn để cho Tằng Tử Cường chia cho mỗi người làm công hai mươi cân gạo, năm trăm văn tiền. Mấy người làm vui mừng ra mặt, trước tiền này, tại ngay cả có tiền, cũng rất khó mua được gạo lương thực. Hai mươi cân gạo này, cả nhà ăn tiết kiệm chút, có thể kiên trì cả tháng đó, đều thầm quyết định từ nay về sau muốn theo ông chủ làm việc, bây giờ ông chủ thiện lương như vậy rất hiếm thấy.


    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 50: Song hỉ lâm môn.
      Editor: ChieuNinh


      Chuyện trong tiệm chấm dứt, Tằng Tử Phu tự mình cảm tạ Ngưu Đại Thành và Trần phủ bên kia phen. Đáng nhắc tới chính là, Tằng Nhị Ngưu được Ngưu Đại Thành coi trọng, đến làm quan sai dưới tay . Bất kể thế nào mặc vào y phục quan sai, mà ngay cả thôn trưởng Tằng gia thôn cũng phải nể mặt ba phần. Đối với cái này Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường đều hết sức cao hứng cho . Tằng Nhị Ngưu cũng phải người quên gốc, mặc dù rời khỏi ‘Ăn uống chơi bời’ nhưng thỉnh thoảng đều tới xem chút, thời điểm bận rộn cũng giúp tay.

      Bên Thạch Thúy Cúc tính tính thời gian cũng sắp tới ngày lâm bồn rồi, mấy ngày nay cả nhà đều chăm sóc Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy quả thực là tấc cũng rời. Bởi vì chuyện trồng khoai lang, trong nội tâm Thạch Thúy Cúc đối với Tằng Tử Phu lại tồn tại phần cảm kích. Ngẫm lại những ngày này, Tằng Tử Phu tính toán hiềm khích lúc trước đối với mình rất tốt, thường trợ cấp đồ gia dụng cho nhà mình, bằng , mình sao có thể uống được canh gà? Mặc lên vải thêu hoa văn đẹp?

      Nhìn túi vải trong tay Tằng Tử Phu vừa mới đưa tới. Đây chính là tơ lụa đó! Đừng mình có thể mặc, chính là nhìn còn chưa có nhìn thấy qua. Đừng xem chỉ là cho tiểu hài tử mặc, nhưng cũng tốn ít tiền. Đừng Tiểu Diệp Tử và Cỏ , ngay cả Tiểu Bùn vào dịp lễ mình chỉ dùng vải bông bình thường làm giày . So với cái này, đúng là cầm lên được mặt bàn, mình cũng phải biết tốt xấu, chỉ là thời gian trước mê tâm, hơn nữa mất hài tử, tỷ tỷ nhà mình lời ra tiếng vào, liền làm ra những chuyện nên làm kia. Ngẫm lại, bừng tỉnh cảm thấy xấu hổ muốn chết.

      Ngẫm lại Qúy ca đối với mình rất tốt, trước kia sao có thể sinh ra ý niệm nếu mình gả cho đại ca tốt rồi ở trong đầu? Mặc dù có ai biết, nhưng mà bây giờ mình suy nghĩ chút đều cảm thấy hổ thẹn vô cùng, còn mặt mũi! Qúy ca, lúc trước khi biết mình có thể gả cho Qúy ca cũng rất là vui vẻ, trận vừa rồi Qúy ca đối với mình có chút xa lạ, mình có thể cảm nhận được. tại coi như tốt rồi, Nhị thúc làm qua thái y, cái thai này là nam hài, nhất định là vậy.

      Mình thể nào quên được, lúc Nhị thúc bắt mạch, thời điểm gật gật đầu là nam thai, biểu lộ mừng rỡ của Qúy ca, đôi mắt sáng lóng lánh! Mà ngay cả nương đối với mình cũng là càng thêm tốt hơn, còn khen mình là người có khả năng. Đại tẩu tươi cười, vừa nhìn liền biết phải làm bộ, nàng cũng là thiệt tình cao hứng cho mình.

      Cuộc sống như vậy, tuy có nghèo khổ chút, có chút chênh lệch với đại ca đại tẩu, nhưng đại ca đại tẩu cũng phải ăn mình, luôn luôn đều mang đồ tốt đến cho. Những đồ này thời điểm mình còn là nương gia ở nhà, quanh năm suốt tháng đều thấy được, huống chi còn được ăn vào trong miệng, dùng đến người? Huống hồ cho dù nghèo khổ, cũng còn tốt hơn so với thời điểm mình còn làm nương ở nhà, tối thiểu nhất mình cần ngày ngày xuống đất làm ruộng rồi, loại công việc vừa bẩn vừa cực, mình nếm qua.

      tại, mình cũng cầu cái gì, chỉ cầu ông trời phù hộ, có thể để cho mình bình an sinh nhi tử. Huống hồ, đại tẩu tử đáp ứng với mình, chờ sinh hài tử, ở cữ xong, giúp đỡ đại tẩu ở trong nhà làm điểm tâm cho ‘Ăn uống chơi bời’, để cho Qúy ca mỗi ngày theo đại ca qua lại đưa đến trong cửa hàng, mỗi tháng cho lượng bạc tiền công!

      Đó là lượng bạc đó, ngẫm lại cảm thấy cuộc sống sau này có hi vọng, Qúy ca đau khổ đắng cay giúp đỡ nhà người ta làm công ngắn hạn, tháng cũng được có hai ba trăm văn tiền, phương diện ăn uống cũng được no bụng. Tính lại, mình và Qúy ca ăn mặc tiết kiệm, năm cũng dùng được ba bốn lượng bạc, Sở Hà biểu đệ lại là người đọc sách có bản lĩnh. Chờ sau này hài tử lớn lên, mình cũng có thể góp đủ tiền cho hài tử đọc sách, chỉ cần hài tử chịu thua kém thi đậu lấy công danh, mình có thể hưởng phúc làm thái thái rồi!

      Thạch Lai Qúy bưng nước ấm vào nhà, nhìn nương tử của mình nằm nghiêng ở giường, cầm mảnh vải đại tẩu tử đưa tới làm yếm cho hài tử, vẻ mặt tươi cười, tâm tình mình cũng rất tốt, cất kỹ chậu : "Thúy nhi, nghĩ gì?"

      Thạch Thúy Cúc lấy lại tinh thần, cười cười: " nghĩ gì, chính là cảm thấy cuộc sống như vậy thực thoải mái, chị dâu đối với ta tốt, đây chính là tơ lụa." Thạch Lai Qúy ở bên cởi giày cho Thạch Thúy Cúc, ngâm chân cho Thạch Thúy Cúc, vừa : "Thúy nhi, ít hôm nữa tốt rồi, ta cố gắng làm việc, cũng để cho nàng mặc quần áo tơ lụa thượng hạng."

      Thạch Thúy Cúc nghe xong lời của Thạch Lai Qúy, trong lòng ngọt ngào, đương nhiên vẫn còn lý trí. Biết loại khả năng này tính phải rất lớn, đáng quý là Qúy ca có lòng, mình cũng rất thỏa mãn: "Qúy ca, chàng đối với ta tốt, thời gian trước, ta là bị mỡ heo làm mờ mắt, Qúy ca." Thạch Lai Qúy vội vàng cắt đứt lời Thạch Thúy Cúc: "Thúy nhi, chuyện quá khứ, đừng nữa, cũng trách ta có bản lĩnh để cho nàng chịu khổ chịu vất vả, cuộc sống sau này tốt hơn, cả nhà chúng ta sống tốt thôi."

      Thạch Thúy Cúc lau nước mắt gật gật đầu. Đúng vào lúc này, Thạch Thúy Cúc cảm giác mình bụng có chút đau đớn, tính tính thời gian cũng biết là sinh trong hai ngày này. tay khoát lên bờ vai Thạch Lai Qúy, tay kia ôm bụng, cau mày: "Qúy ca, đau." Thạch Lai Qúy kịp phản ứng, vội vàng để cho Thạch Thúy Cúc nằm xong chạy ra cửa kêu đám người Thạch Lai Phúc.

      Tằng Tử Phu đỡ Thạch Lý thị vào trong phòng Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Phúc ra cửa thỉnh bà đỡ. Thạch Lai Qúy ở ngoài cửa nghe Thạch Thúy Cúc kêu tiếng so với tiếng thảm thiết, nắm chặt nắm tay, trong lòng thở nổi. Lý Quang Xuân cũng chạy tới, lúc bà đỡ còn chưa tới, liền bắt mạch cho Thạch Thúy Cúc trước: "Mạch tượng có vấn đề, thai nhi cũng khỏe mạnh, yên tâm."

      Sau khi bà đỡ vào phòng, Lý Quang Xuân liền ra, ngồi cùng chỗ với Thạch Lai Phúc chờ tin tức, như thế nào cũng là con trai của cháu mình. Về phần Lý Sở Hà, vì tránh tị hiềm nên cũng có tới. Tằng Tử Phu ngồi ở bên giường nắm tay Thạch Thúy Cúc: "Thúy Cúc, hít sâu, nghe ta, thở ra rồi hít vào."

      Cuối cùng Thạch Thúy Cúc bình an sinh hạ tiểu tử mập mạp, Tằng Tử Phu ôm vào trong ngực ước lượng thoáng cái rồi cười : "Nương, đây là con nghé con, cân nặng khoảng tám cân (4 kg)." Thạch Lý thị nghe xong, xoa xoa tay tiếp nhận tiểu tử kia, cười thấy con mắt, Thạch Thúy Cúc nằm ở giường cũng an tâm. Mặc dù biết Lý Quang Xuân chắc là nhìn lầm, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy, trong nội tâm ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng. Như thế rất tốt rồi, Thạch Lai Qúy ở ngoài cửa biết được tin kích động có chút nghẹn ngào, Thạch Lai Phúc tiến lên nện cho Thạch Lai Qúy quyền, là cao hứng cho đệ đệ mình!

      ngờ chính là, ngày hôm sau từ kinh thành truyền đến tin tức ‘động trời’, quý phi nương nương bị đày vào lãnh cung. Hoàng thượng hạ chỉ bỏ qua tất cả hành vi phạm tội của Lý Quang Xuân, còn có ngợi khen, là ngợi khen kỳ chính là biến tướng của đền bù tổn thất. Vương Huyện lệnh tự mình tới đưa tin tức, chỉ sợ mấy ngày nữa là thánh chỉ có thể đến Kim Lan huyện.

      Thạch Lý thị mừng rỡ, cái này nếu quan phục nguyên chức, chỉ bằng thời điểm khi phụ tử bọn gặp rủi ro nhà mình giúp đỡ, đó cũng là người đắc đạo (gà chó thăng thiên)! Biểu của Lý Quang Xuân bình tĩnh rất nhiều, cẩn thận hỏi Vương Huyện lệnh là chuyện gì xảy ra, Vương Huyện lệnh cũng biết được nhiều lắm, nhưng mà nghe đại khái.

      Té ra, cha quý phi nương nương, là triều đình quan to nhất phẩm, vụng trộm giữ lại lương thực triều đình cấp phát cho các nơi cứu trợ thiên tai! Đến đây treo đầu dê bán thịt chó, hơn phân nửa lương thực đều đổi thành lương thực cũ bị nấm mốc. Nạn dân cực đói cũng mặc kệ lương thực cũ mốc meo này có thể ăn được hay . Lần này có thể nghĩ là biết, nạn dân đều là đói lâu, sau khi ăn lương thực cũ mốc meo xuất chuyện ngộ độc thức ăn!

      Nạn dân ngay cả cơm còn có mà ăn, càng có khả năng có tiền hốt thuốc chữa bệnh phải sao? Liền xuất tử vong, lúc này lại cũng phải là chết vài chục người, vài trăm người, mà hơn ngàn, vạn người đó! Quan địa phương đè ép nổi, đành phải báo lên , hoàng đế nổi trận lôi đình. Sau khi tra ra nguyên nhân trực tiếp lột mũ quan nhất phẩm, định tội buổi trưa ngày hôm sau chém đầu răn chúng!

      Quý phi nương nương mực vẫn luôn thụ sủng của hoàng đế, tuy bị liên quan đến, nhưng đến mức bị biếm lãnh cung. Nhưng thiện ác đến cuối cùng cũng có báo, hoàng hậu mua được cung nữ bên cạnh quý phi nương nương. Hoàng đế biết quý phi nương nương sở tác sở vi, nhất là mua chuộc thái y Lý Quang Xuân kê đơn độc hại Tần phi mang thai thành, liền vu oan hãm hại, càng tức giận! Mà dù sao cũng là nữ nhân mình từng thương trong lòng, bỏ qua tử tội, trực tiếp biếm lãnh cung.

      "Đại khái chuyện chính là như vậy, chi tiết trong đó, ta lại biết rất ràng. Lý đại ca, lần này ngươi được mây mờ trăng sáng rồi! Ở đây lão đệ chúc mừng Lý đại ca trước!" Sau khi Lý Quang Xuân nghe , chỉ thở dài, tình nào có đơn giản như vậy? Quý phi nương nương làm bao nhiêu chuyện, vì sao hoàng hậu đơn độc đẩy mình ra?

      Năm gần đây, mình nếm đủ lòng người ấm lạnh, cuộc sống tại là thoải mái. Mặc dù có cẩm y ngọc thực, chỉ là ông lão bình dân, nhưng người xưa rất hay, Bạch Thái (cải trắng) đậu hũ duy trì bình an! Kêu mình trở về lần nữa? vậy quan phục nguyên chức (phục chức) là có vấn đề, nhưng làm thái y sao có thể liên lụy vào những chuyện mờ ám trong nội cung? Lại có mấy ai có thể thoát thân được?

      Huống hồ, đây là hoàng hậu cho đại mặt mũi, hoàng hậu đơn giản sao? Thủ đoạn của nàng còn cao hơn so với quý phi nương nương, nếu làm sao có thể dễ dàng tha thứ kiêu ngạo của quý phi nương nương? Chỉ là nàng chờ đúng thời cơ thôi, lần ra tay khiến cho ngươi thoát thân được. Nếu mình trở về, phải là người của hoàng hậu, mình có làm được chuyện che giấu lương tâm dùng sở học cả đời, vốn là y thuật cứu mạng người vội tới bên hoàng hậu làm ‘đao phủ’ sao? thể! Nếu , mình cũng đắc tội quý phi nương nương mà thiếu chút nữa bị mất tánh mạng!

      Ý chỉ của Hoàng đế đến, nhưng cũng có viết muốn Lý Quang Xuân quan phục nguyên chức, mà là nhắc tới nếu như Lý Quang xuân nguyện ý là được quan phục nguyên chức. Cuối cùng Lý Quang xuân dùng lý do tuổi già, lực bất tòng tâm vì vậy cự tuyệt hồi kinh phục chức. Tuy Thạch Lý thị cảm thấy đáng tiếc, nhưng mà nhìn loạt mỹ kim bảo khố trước mắt, ngược lại choáng váng hoa mắt!

      Tại kinh thành xa xa, sau khi hoàng đế biết Lý Quang Xuân có lựa chọn hồi kinh phục chức, khóe miệng giương lên, ngược lại là người hiểu được tiến thoái, lại thuận tiện ngự bút ban thưởng viết bốn chữ to ‘diệu thủ hồi sinh’!



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :