1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 41: Sở Hà tâm động.
      Editor: ChieuNinh


      Trước khi , Vương Huyện lệnh sống chết kín đáo đưa cho Lý Quang Xuân, Tằng Tử Phu mỗi người thỏi bạc. Tằng Tử Phu và Lý Quang Xuân lay chuyển được Vương Huyện lệnh, cuối cùng Lý Quang Xuân gật đầu xem như thu vào. Thạch Lai Phúc vẫn luôn thành thành đứng ở bên rất là giật mình, lần này chính là mười lượng bạc đó! Nương tử của mình là có bản lĩnh.

      Ra ngoài nha môn vừa hay nhìn thấy mấy vị quan sai, Tằng Tử Phu cân nhắc phen, móc ra lượng bạc đưa cho quan sai: "Mấy vị quan đại ca, đường xa qua lại khổ cực, chút bạc này mời các vị đại ca uống rượu, mong đừng ghét bỏ."

      Thu bạc xong quan sai nhìn thoáng qua nhau, ra, người làm việc tại nha môn, vẫn là ít nhiều đều quen mặt, lượng bạc trong mắt bọn cũng tính là cái gì, nhưng thái độ làm việc của Tằng Tử Phu rất là làm cho người ta hưởng thụ, lúc ban đầu quan sai chuyện cợt nhả Tằng Tử Phu, vừa nhìn cũng là chuyện bình thường.

      Cười cười tiếp nhận bạc : "Đại muội tử à, vừa rồi có nhiều đắc tội, ta gọi là Ngưu Đại Thành, khác dám , ở trong huyện thành này, ít nhiều cũng được hoan nghênh. Từ nay về sau có gì cần giúp, tiếng, chỉ cần Ngưu Đại Thành ta có thể, tuyệt đối nghiêm túc!" Tằng Tử Phu cười : "Huynh đệ nhà mẹ đẻ của ta có tính toán mở gian cửa hàng ở thị trấn, sau này vẫn là muốn nhờ vào Ngưu Đại ca. Trời cũng còn sớm, ta còn nhanh chạy trở về nấu cơm, trong nhà còn có ba đứa hài tử chờ há mồm đây, có rảnh tới nhà uống trà."

      Toàn bộ hành động việc làm của Tằng Tử Phu đều rơi vào trong mắt Lý Quang Xuân. Lý Quang Xuân thầm gật gật đầu, cháu dâu cả rất là biết làm người, so sánh với đại chất tử của mình đúng là xứng với người ta, ngược lại cháu dâu cả là người khéo léo.

      Về đến nhà, Tằng Tử Phu vào phòng xem Thạch Lý thị ôm Tiểu Bùn cho ăn cháo. Lúc này ba người Tiểu Bùn, Cỏ , Tiểu Diệp Tử có thể y y nha nha chuyện, nhưng mà cái gì, vẫn nghe được. Tiểu Bùn nhìn thấy Tằng Tử Phu trở về, liền thành rồi, vươn tay với Tằng Tử Phu liền y y nha nha. Tằng Tử Phu xoa xoa tay, liền tiếp nhận Tiểu Bùn từ trong ngực Thạch Lý thị. Khi hôn cái to mặt , Tiểu Bùn cười hề hề cũng hôn Tằng Tử Phu mấy cái, khiến cho khuôn mặt Tằng Tử Phu đầy nước miếng.

      Thạch Lý thị thấy vậy cười : "Nhìn xem, Tiểu Bùn của chúng ta vẫn là chỉ hôn với ngươi." Tằng Tử Phu cười cười: "Nương, ai mà biết chứ, trong nội tâm Tiểu Bùn vô cùng ỷ lại nương, nếu nương ở trước mặt, nó cũng chịu ăn cái gì." Thạch Lý thị cười vui vẻ, ai. . . Đời này của mình coi như cũng đáng giá, hôm nay cũng có thể hưởng thụ niềm vui con cháu rồi!

      Tằng Tử Phu và Tiểu Bùn chơi đùa hồi, liền ôm lấy Cỏ hôn chút, Tiểu Diệp Tử ngủ say sưa ở giường gỗ . Bởi vì y thuật Lý Quang Xuân rất cao, được điều dưỡng, sắc mặt Tiểu Diệp Tử càng ngày càng phát ra hồng nhuận, nhìn bề ngoài cũng thấy được vừa sinh ra kém cỏi. Đối với chuyện này, Tằng Tử Phu xem như an tâm, con người đều có cảm tình, hơn năm nay, Tằng Tử Phu đều xem Tiểu Diệp Tử như con của mình sinh ra. Thời điểm mỗi lần Tiểu Diệp Tử bởi vì bị bệnh mà khóc thở ra hơi, Tằng Tử Phu cũng đều rơi nước mắt.

      Nhắc tới cũng kỳ lạ, cũng biết là có phải bởi vì nguyên nhân Tằng Tử Phu dưỡng thai hay , Tiểu Bùn và Cỏ đều hiểu chuyện hơn so với hài tử bình thường nhà người ta. Dưới tình huống bình thường cũng khóc nháo, hơn nữa trong ánh mắt linh động lộ ra hiểu chuyện! Giống như có thể nghe hiểu lời người lớn . Đều song bào thai là có tâm linh cảm ứng, người khác tin hay Tằng Tử Phu quản được, nhưng nàng tin.

      Lén làm thí nghiệm mấy lần, phát hai tiểu tử kia rất là hỗ động lẫn nhau, lại vô cùng hòa thuận với Tiểu Diệp Tử. Có lần Tằng Tử Phu còn nhìn thấy Tiểu Bùn thả món đồ chơi trong ngực cho Tiểu Diệp Tử, Cỏ có việc gì liền lôi kéo tay Tiểu Diệp Tử.

      Tằng Tử Phu rất cố gắng đảm nhiệm xử lý việc công bằng, hài tử của mình có cái gì Tiểu Diệp Tử cũng có. Nhưng cũng chú ý đúng mực, để cho Tiểu Bùn và Cỏ cảm giác Tiểu Diệp Tử đối với Tiểu Diệp Tử tốt hơn so với bọn nó. Tằng Tử Phu cũng biết lúc trước quyết định thu dưỡng Tiểu Diệp Tử của chính mình là xử trí quá mức theo cảm tính, có chút qua loa đại khái. Nhưng mà Tằng Tử Phu cũng từng cân nhắc qua, hối hận! Nếu như lại để cho nàng lựa chọn lần nữa, vẫn phải làm như vậy, dù sao ở đại được giáo dục nhiều năm như vậy, Tằng Tử Phu làm được để cho tiểu sinh mệnh vô tội chậm rãi biến mất ở trước mắt chính mình.

      Tuy nhiên, tại tiểu hài tử , nhìn ra manh mối gì, nhưng Tằng Tử Phu tin tưởng dưới dạy dỗ của chính mình, tuyệt đối để cho chuyện tốt phát sinh!

      Cùng Thạch Lý thị đại khái tình trải qua, đương nhiên Tằng Tử Phu vẫn dấu diếm ít đoạn, chỉ là Lý Quang Xuân tìm được biện pháp chữa bệnh tốt cho công tử Huyện thái gia, Huyện thái gia rất vui vẻ liền thưởng cho hai thỏi bạc.

      Thạch Lý thị há to miệng, nhìn Tằng Tử Phu đưa tới mười lượng bạc, cầm lên cắn cái, xác định là mới phóng tới trong tay Tằng Tử Phu: "Tử Phu à, bạc này ngươi giữ, nương tin tưởng ngươi. Việc này cũng đừng có với Nhị đệ ngươi, Thúy Cúc bên kia lại yên, Nhị thúc ngươi cũng phải người lắm miệng. Nghe Phúc tử , ngươi tính toán để cho Tiểu Bùn chúng ta đọc sách? Đây chính là cần ít bạc, cũng may, Tiểu Bùn còn , muốn đọc sách tối thiểu nhất phải thêm sáu bảy năm nữa, Sở Hà lại là người có học vấn.

      Tại lúc Nhị thúc ngươi gặp rủi ro chúng ta đưa tay nâng đỡ, nhìn Nhị thúc ngươi lại là người biết chuyện hiểu lý lẽ, nhất định nhớ kỹ cái chuyện này. Mặc dù nương chỉ là lão thái bà ở nông thôn, nhưng mà ít nhiều vẫn thấy thói đời! nhìn xem thời gian này Thạch Lão Cửu luôn chạy qua bên này, ý kia là muốn mời Sở Hà qua dạy học cho Tôn Tử của . Về sau Tiểu Bùn chúng ta, chỉ sợ thể thiếu thời điểm phiền toái người ta. Từ lúc ngươi gả vào tới giờ, cuộc sống của Phúc tử trôi qua là càng phát đạt, ta đập nồi bán sắt cũng để cho Tiểu Bùn đọc sách!"

      Tằng Tử Phu gật gật đầu : "Nương, đạo lý lớn con đều hiểu, bạc này con liền để lại cho chính mình, chắc chắn phung phí. Còn có, cũng lập tức tới cửa ải cuối năm rồi, chữ viết của Sở Hà nhất định là rất đẹp, con tính toán thị trấn mua ít giấy đỏ, cắt tốt rồi để cho Sở Hà viết câu đối, sau đó đến chợ bán. Còn có, con thấy ở trong phủ Huyện lão gia loại nút thắt, gọi ‘thoát xui’ là treo ở trước cửa phòng xui xẻo thể đến thăm. Con còn nhớ bộ dáng, cũng có khó khăn để làm, dây đỏ cũng phải cái gì quý giá, nếu con gọi Thúy Cúc và Vương tẩu tử cách vách cùng nhau làm ít? Cùng nhau đến chợ bán?"

      Thạch Lý thị nghe Tằng Tử Phu xong, gật gật đầu: "Nhị đệ muội ngươi cũng khéo tay, khó được ngươi còn muốn kéo theo nhà Nhị đệ ngươi. Việc này hồi nương , nhìn xem ý tứ Thúy Cúc thế nào, nếu nàng nguyện ý, mang theo nàng." Tằng Tử Phu cười gật gật đầu, cái nút ‘thoát xui’? Chẳng qua là loại kết của Trung Quốc ở đại, ở đây còn có, chỉ cần thấy được ở phủ Huyện lão gia, dù sao Thạch Lý thị cũng thể chứng thực. Tằng Tử Phu cũng tự định giá qua, cân nhắc lợi và hại, mới quyết định lần này kéo theo Thạch Thúy Cúc. Dù sao nàng nhất định là muốn tìm Vương tẩu tử cùng làm chung, cùng lắm tiền vốn của Thạch Thúy Cúc, mình ứng trước là được, chờ kiếm được tiền thu hồi lại. Mặc dù cuối cùng tiền vốn Thạch Thúy Cúc lại cũng có bao nhiêu, dây đỏ gì đó cũng phải đáng giá.

      đến buổi tối, Thạch Thúy Cúc liền tới phòng Tằng Tử Phu, khuôn mặt kích động, Tằng Tử Phu cười cười : "Cái nút này đơn giản, ta suy nghĩ, bó lớn dây đỏ mấy chục văn tiền. tại cách phiên chợ lớn cũng khoảng hai mươi ngày, chúng ta coi như là làm ngày đêm nghỉ, nhiều nhất có thể làm ra được mấy trăm cái nút. bó dây lớn cũng có thể làm được bảy tám chục cái. Vừa rồi ta và Vương tẩu tử thương lượng qua, chúng ta ba người mỗi người mua bó dây đỏ, của ai nấy làm, đến ngày tập hợp đó chúng ta đều đặt vào bán chung, mặc kệ bán được bao nhiêu bạc đều chia đều cho ba người, như thế nào?"

      Trong lòng Thạch Thúy Cúc cũng nắm chắc, cũng biết cái nút chưa thấy qua chưa nghe qua này có thể bán lấy tiền hay . Vài chục văn trong nhà mình cũng lấy ra được, chính là lỡ như lấy được vốn gốc về, mình thể sánh bằng đại tẩu tử cùng Vương tẩu tử, còn đau lòng chết? Chính là theo cùng làm, nếu là kiếm được tiền, mắt mình nhìn thấy còn hối hận chết? Cúi đầu suy nghĩ phen, liều mạng! Nhìn cuộc sống phát đạt của đại ca, đại tẩu bên này, là trong nội tâm rất hâm mộ, nếu như thâm hụt tiền đại tẩu tử cũng làm.

      "Được, ta nghe đại tẩu. Đại tẩu, thời gian trước là trong nội tâm ta thoải mái, đầu óc cũng loạn, chút ít lời nên , làm việc nên làm. Đại tẩu đại nhân đại lượng so đo với ta, chuyện kiếm tiền còn có thể nghĩ tới ta, đại tẩu ta …" Tằng Tử Phu lắc đầu: "Người nhà, cần phải hai lời. Nhưng mà trước tiên ta vẫn phải trước, cái nút này giá bán ra là hai văn tiền cái, nếu bán tốt, vậy chúng ta sai biệt lắm mỗi người có thể thu lợi trước sau như là khoảng trăm văn gì đó. Nếu như bán tốt, khả năng vẫn là thất bại vào trong tay mình, nhưng mà tối thiểu nhất lỗ vốn, chỉ là kiếm được nhiều, vạn nhất tốt, chúng ta cũng đừng oán giận lẫn nhau?"

      Thạch Thúy Cúc liền vội vàng gật đầu đồng ý: "Chút đạo lý ấy ta còn hiểu được, kiếm sống thôi, lúc nào cùng cũng có ăn có thua, chỉ cần bồi thường tiền, có thể kiếm chút ít cũng được."

      Ngày hôm sau, Tằng Tử Phu tìm Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà ý nghĩ của mình. Bởi vì buổi tối ngày hôm trước, cha mình cho mình biết chuyện của đại tẩu tử, cho nên đối với đại tẩu tử muốn lôi kéo mình viết câu đối, cũng có quá mức giật mình. Nhưng mà khi Tằng Tử Phu ở trước mặt Lý Sở Hà viết xuống mấy chữ, ngược lại Lý Sở Hà kinh ngạc phen, lần nữa đánh giá lại Tằng Tử Phu. Mình đúng coi thường nàng, tuy chữ có phong phạm đại gia vọng tộc, nhưng mà rất hàm xúc, lại tinh tế, có vài năm luyện tập tuyệt đối là viết ra được.

      Hai người thương lượng xong nội dung câu đối, Tằng Tử Phu cảm thấy vẫn là mới lạ chút ít mới tốt, tại thị trường cũng hơn mười loại câu đối. Ước lượng câu đối mình bán năm trước, năm nay hẳn là cũng có, hai người đều tự suy nghĩ vài cái, cuối cùng định ra sáu loại, là: sáu đây là con số thuận, hai là: ổn định hơn nhiều, nhiều quá dễ dàng làm cho người ta hoa mắt, cũng phải đẹp.

      Lý Sở Hà đương nhiên biết Tằng Tử Phu thuận miệng sao chép câu đối của người khác. Chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, nhìn Tằng Tử Phu ở bên cạnh mình cúi đầu viết chữ, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá, làn da như tuyết, tóc đen như mực. Dù cho chưa tới khuynh quốc khuynh thành, thực cũng làm cho tâm người ta khỏi hướng tới. Vốn là giai nhân, nhưng lại trang điểm sơ sài, nếu như tô son điểm phấn dĩ nhiên là chim sa cá lặn !

      Lý Sở Hà lại lắc đầu, trong veo hơn phù dung, vẻ đẹp tự nhiên, vẫn là biết còn có loại phấn trang điểm nào thích hợp với nàng. Trong lòng có loại cảm tình , lắc đầu, mình muốn cái gì? Nàng chính là biểu tẩu của mình đó! Nghĩ vậy, nội tâm hơi có chút ít mất mát, nữ tử tài hoa như thế, lại chỉ là hương dã nông phụ? Đâu chỉ đáng tiếc?

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 42: Đại phiên chợ.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu đứng thẳng người, mắt nhìn câu đối mình viết, hài lòng gật gật đầu, quay đầu nhìn vẻ mặt mê mang của Lý Sở Hà, nhíu mày hỏi: "Sở Hà?" A. . . Lý Sở Hà lấy lại tinh thần, mặt hơi có chút mất tự nhiên : "Đại biểu tẩu, ngờ tẩu lại có tài học như thế, Sở Hà bội phục."

      Tằng Tử Phu xấu hổ cười cười: "Sở Hà, ngươi quá khen, vậy chúng ta cứ dựa theo như mà làm. Bên Lai Qúy, Thúy Cúc còn phải làm phiền Sở Hà hỗ trợ. . . Ta chỉ là. . ." Lý Sở Hà liền vội vàng gật đầu: "Đại biểu tẩu xin yên tâm, Sở Hà cũng phải là người lắm miệng!" Tằng Tử Phu cười gật gật đầu: "Ta về trước đây, sắp đến buổi trưa rồi ta còn phải nấu cơm."

      Lý Sở Hà nhìn qua bóng lưng Tằng Tử Phu, tiếc nuối lắc đầu! Tuy ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ nhưng lại gặp sớm! Mình cần phải luyện chữ chút, tĩnh tâm!

      Lý Quang Xuân từ trong sân tới nhìn đến nhi tử ngẩn người hỏi: "Sở Hà, con đây là?" Lý Sở Hà lấy lại tinh thần: "Cha, hài nhi có việc gì. Vừa rồi đại biểu tẩu đến chuyện bán câu đối cùng hài nhi, hài nhi cảm thấy được, liền đồng ý."

      Lý Quang Xuân gật gật đầu: "Cũng tốt, bổ sung chút ít gia dụng, ai. . . Lại ủy khuất cho con, nếu cha đắc tội. . . Ai." Lý Sở Hà đồng ý lắc đầu: "Cha, ủy khuất như thế nào? Như vậy cũng tốt, bình bình đạm đạm, cũng là loại phúc khí. Còn có, Thạch thôn trưởng muốn mời con nhà dạy Tôn Tử đọc sách. Con suy nghĩ xong, tây phòng bên kia của chúng ta cũng có người ở, có thể đổi thành học đường giản dị ? Thích hợp thu chút phí tổn, cũng tốt duy trì sinh kế của gia đình, cha, ngài cũng cần khổ cực như thế, cũng nên ngẫm lại hưởng phúc thanh nhàn rồi!"

      Lý Quang Xuân suy nghĩ, cảm thấy vấn đề này có thể thực được: "Nông dân đều kham khổ, lại có mấy nhà người ta có thể xuất ra mấy lượng bạc cho con của mình thị trấn học trường tư thục. Sở Hà, con tính toán thu bao nhiêu?"

      Trong lòng Lý Sở Hà nghĩ hồi: "Giấy bút, văn chương vẫn phải cần tiền, còn có sách vở, con tính toán sơ qua, những phí tổn đại khái này cho nửa năm của mỗi hài tử, ít nhất đều cần trăm văn tiền, hoặc hơn. Mỗi hài tử năm thu phí ba trăm văn, cha cảm thấy thế nào?" Lý Quang Xuân gật gật đầu: "Ở tại nông thôn, ba trăm văn cũng phải con số rồi, nhưng mà tích cóp cũng có thể lấy ra được, cứ như vậy ."

      Xế chiều hôm đó, Tằng Tử Phu liền theo Thạch Lai Phúc đánh xe lừa thị trấn, thu mua những thứ cần thiết, ba bánh bao liền nhờ Thạch Lý thị trông nom, cũng may ba đứa bé rất là hiểu chuyện, cũng khóc nháo.

      Tằng Tử Phu cũng có chút bận rộn, ngoại trừ theo Thạch Thúy Cúc, Vương đại tẩu cùng nhau kết nút thắt còn phải gạt hai người viết câu đối. Thạch Lai Phúc ở bên cạnh với Tằng Tử Phu, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình rất là vô dụng, phải để nương tử vất vả kiếm tiền, nếu như mình cũng biết viết chữ tốt rồi. Cũng nghe Lý Sở Hà chuẩn bị mở lớp tư thục trong nhà. Trong lòng cũng có ý tưởng.

      Tằng Tử Phu ngẩng đầu, thả bút lông trong tay ra rồi vuốt vuốt cổ tay đau nhức của mình. Chỉ còn bốn ngày nữa là tới ngày đại phiên chợ rồi, cũng may cái nút đều được kết xong. tại chỉ cần nắm chặt viết câu đối nữa tốt rồi. Thạch Lai Phúc ôm Tiểu Bùn thấy Tằng Tử Phu bởi vì thức đêm, hai mắt đỏ bừng, trong nội tâm rất là thoải mái. Mấy ngày nay bất kể là công việc gì, Thạch Lai Phúc đều cướp làm, hy vọng có thể giảm bớt mệt nhọc cho Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu cười cười với Thạch Lai Phúc, cũng phát giác mấy ngày nay Thạch Lai Phúc thích hợp, trong lòng cũng hiểu được là nguyên nhân gì, nhưng cũng biết như thế nào, ôm lấy Tiểu Bùn : "Tiểu bướng bỉnh của ta, như thế nào luôn chơi xấu trong ngực của cha con?"

      Tiểu Bùn cầm lấy vạt áo trước ngực Tằng Tử Phu: "Bùn. . Bùn. . Nương. . Bùn." Tằng Tử Phu giật mình, nước mắt dâng lên, ra, ra được người gọi là nương là hạnh phúc như thế. Thạch Lai Phúc cũng ngẩn ngơ, khuôn mặt hâm mộ: "Kêu cha tiếng, mau gọi cha." Ánh mắt Tiểu Bùn nghi hoặc, vẫn là từng tiếng từng tiếng hô Bùn, nương, Bùn. Tuy phát ràng lắm, nhưng Tằng Tử Phu nghe , cũng rất ràng.

      Ôm Tiểu Bùn hung hăng hôn mấy cái, có chút hưng phấn với Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, Tiểu Bùn gọi ta là nương, gọi ta là nương!" Trong lòng Thạch Lai Phúc lại thương tâm, nhưng mà lại vui vẻ phát ra từ nội tâm vì Tằng Tử Phu: "Lúc nào mới có thể gọi ta là cha đây." Tằng Tử Phu bộ dạng xấu xa: "Chậm rãi chờ xem." Sau đó quay đầu lại tiếp tục để cho Tiểu Bùn gọi mình là nương, Tiểu Bùn lúc ban đầu còn phối hợp, nhưng qua hồi, mặc kệ Tằng Tử Phu dụ dỗ như thế nào cũng lại mở miệng kêu nữa, còn nheo hí mắt, bắt đầu ngáp.

      Tằng Tử Phu thấy vậy, cũng nên cho Tiểu Bùn ngủ, dỗ dành xong rồi đặt Tiểu Bùn vào giường . Thấy Cỏ và Tiểu Diệp Tử đều tỉnh lại, tự chơi đùa với đầu ngón tay của mình ở đằng kia. Tằng Tử Phu lên tinh thần, ôm lấy Cỏ , câu câu gọi nương, trong mắt chờ đợi nhìn qua Cỏ . Ngay tại lúc Tằng Tử Phu muốn buông tha rồi, Cỏ lại lên tiếng, nhưng dĩ nhiên lại là gọi ‘tỷ’

      Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc nghi hoặc đối moặt nhìn thoáng qua nhau, ngay sau khi Cỏ kêu lên vài tiếng ‘tỷ’, mới kêu lên tiếng tiêu chuẩn ‘cha’. Thạch Lai Phúc vừa nghe, trực tiếp ôm qua Cỏ từ trong ngực Tằng Tử Phu. hồi cọ cọ khuôn mặt, hồi hôn lên má. Bởi vì chòm râu của Thạch Lai Phúc cọ cọ làm cho Cỏ rất là khó chịu, lâu sau liền oa oa khóc lớn lên.

      Khiến cho Thạch Lai Phúc bối rối chà xát hai tay, Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc, ôm qua Cỏ theo từ trong ngực Thạch Lai Phúc lưu luyến rời: "Xem , gọi cha gọi nương, biết khó chịu chưa." Nhưng mà, Cỏ cũng là dễ dỗ lâu sau liền ngừng khóc, có lẽ bởi vì khóc, cũng bắt đầu ngáp buồn ngủ rồi.

      Thạch Lai Phúc nhìn qua duy nhất Tiểu Diệp Tử còn tỉnh nhìn mình, cam lòng ôm lấy Tiểu Diệp Tử : "Gọi cha, tới gọi cha ." Ai biết Tiểu Diệp Tử chỉ nhìn Thạch Lai Phúc, còn xoay người hướng về phía Tằng Tử Phu vươn tay, trong miệng y nha y nha. Tằng Tử Phu cười cười, ôm lấy Tiểu Diệp Tử, chọc chọc lên trán Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, Tiểu Diệp Tử so với Tiểu Bùn Cỏ chúng ta lại hơn cả tháng đó, nhìn chàng kìa, Cỏ gọi chàng là cha chàng còn biết đủ sao?"

      Thạch Lai Phúc xấu hổ gãi gãi cái ót, cười ngây ngô : "Nương tử, ta làm cha!" Tằng Tử Phu bất đắc dĩ liếc mắt: "Chàng sớm làm cha!" Thạch Lai Phúc nhìn biểu lộ của nương tử, cũng hiểu được mình sai, nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy rằng, từ ngày hôm nay mới xem như chân chính trở thành cha!

      Lúc trước Tằng Tử Phu thiết kế xe lừa có bốn bánh xe, so với hai cái bánh xe muốn rộng rãi hơn, phía trước còn nhiều thêm ra tấm ván gỗ. Thời điểm Thạch Lai Phúc đánh xe vừa vặn ngồi ở đó, chen chúc chút vẫn có thể để hai người cùng ngồi. Thạch Lai Phúc và Vương lão đại ngồi cùng nhau thay phiên đánh xe, Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc, Vương Thạch thị còn có Lý Sở Hà ngồi ở đằng sau, tới chỗ lên dốc Lý Sở Hà và Vương đại ca liền xuống đẩy, Vương đại ca cũng cột con lừa nhà mình đến trước xe, trái lại như vậy tốc độ đánh xe cảm giác nhàng hơn rất nhiều.

      Biết hôm nay là đại phiên chợ, chợ người muốn bán đồ khẳng định nhiều. Vì muốn chiếm được vị trí tốt ở cửa lớn của chợ, trong đêm mấy người liền vào thị trấn. Đến chợ, trời còn chưa sáng, nhưng nhìn thấy tốp năm tốp ba người xếp hàng ở cửa ra vào. Vương đại ca và Thạch Lai Phúc rất nhanh lập tức dừng xe, liền cùng Lý Sở Hà đến chỗ xếp hàng. Tằng Tử Phu sợ mấy người bị đông lạnh, liền cùng Vương đại tẩu ôm chăn bông chuẩn bị mang đến cho nhóm người Thạch Lai Phúc để cho bọn họ choàng lên, dù sao ba nữ nhân chen chúc xe lừa dùng hai cái chăn bông cũng đủ.

      Cũng bởi vì gần hết năm, đại phiên chợ tiểu phiên chợ, hai nhà Thạch Lai Phúc và Vương đại ca đều , cùng quản chợ lăn lộn cũng quen mặt. Hơn nữa Tằng Tử Phu biết làm người, mỗi lần đều hoặc ít hoặc nhiều nhét chút món tiền . Đại phiên chợ là phiên chợ lớn trước khi hết năm, vì có thể chiếm vị trí tốt, ngoại trừ trời chưa sáng ra cửa ra vào xếp hàng, còn có rất nhiều thương hộ có chút bối cảnh cửa sau.

      Nhưng mà, bởi vì là đại phiên chợ, năm chỉ có ngày, vì lý do an toàn, Huyện thái gia đều phái quan sai tiến đến giữ gìn trật tự. Đương nhiên, đây cũng là khéo léo biến tướng thu ‘phí bảo hộ’, phụ trách là quan sai Ngưu Đại Thành, cho nên thuận lý thành chương mấy người Tằng Tử Phu chiếm được vị trí tốt chính là vị trí thứ hai ở cửa chính của chợ.

      Cất kỹ xe lừa, Thạch Lai Phúc chuyển cái bàn từ xe xuống, ba nam nhân bày xong quán, Tằng Tử Phu giúp đỡ Lý Sở Hà mang câu đối dựa theo nội dung, chia làm sáu chồng, nút thắt trực tiếp treo lên.

      Trời sáng , lục tục có người đến trước quầy hàng mua sắm câu đối, vẫn là năm văn tiền bộ, nhưng nút thắt lại có nhiều người xem, ít người hỏi. Thạch Thúy Cúc đứng ở bên rất là lo lắng. Tằng Tử Phu mím môi, lôi kéo Thạch Thúy Cúc, Vương đại tẩu mấy câu, ba người thương lượng xong cảm thấy có thể thực được.

      Đánh tiếng cùng ba người Thạch Lai Phúc, liền cùng nhau dạo qua vòng ở bên ngoài, trở lại trước quầy hàng, giả dạng làm người mua. Tằng Tử Phu mở miệng : "Nha, đây phải nút thắt thoát vận rủi sao? Ở cái huyện thành này cũng có bán hả!" Tuy giọng lớn, nhưng cũng có thể làm cho dân chúng chung quanh nghe được, liền có người dừng bước lại, Thạch Thúy Cúc mở miệng : "Tỷ, cái gì mà nút thắt thoát vận rủi vậy?" Tằng Tử Phu biểu ra bộ dạng kiến thức rộng rãi .

      "Ngươi đây cũng biết, tướng công nhà của ta chính là thu mua cho nha môn huyện chúng ta, chính là ở trong phủ Huyện lão gia thấy. Nghe chỉ có kinh thành có thôi, loại nút thắt này thời điểm lễ mừng năm mới treo ở trong nhà, trước cửa phòng, chính là có thể ngăn cản vận rủi, năm đều là ngày tốt lành!" Vương tẩu tử cũng là diễn viên trời sinh: "Vị đại muội tử này, ngươi ? Thần kỳ như vậy? Ta mua cái, lão bản bao nhiêu tiền?"

      Sắc mặt mấy đại lão gia Thạch Lai Phúc nhưng lại có chút xấu hổ, nhưng dựa theo lúc trước , hai văn tiền cái. Vương đại tẩu sảng khoái rút bạc ra: "Cho ta ba cái."

      Tằng Tử Phu cũng rút bạc ra : "Ta muốn năm." Thạch Thúy Cúc đứng ở bên kinh ngạc : "Vì sao mua nhiều như vậy? Mua cái còn chưa đủ sao?" Tằng Tử Phu cười trả lời: "Ngươi lại hiểu rồi, nhà của ta có năm phòng có người ở, đương nhiên muốn mua năm rồi." Vương đại tẩu cũng phụ họa : "Đúng vậy, đúng vậy, nhà của ta có ba cái phòng có người ở, đây chính là đại phúc khí đó."

      Thạch Thúy Cúc cũng liền vội vàng gật đầu: "Được, ta muốn hai cái." xong liền tìm bạc trong người. Chung quanh cũng bắt đầu có người theo phong trào rồi, mọi người là có tâm hư vinh, sớm nghe xong lời mấy người Tằng Tử Phu , cũng biết phần nào.

      Về sau người tới xem náo nhiệt vây tới hỏi thăm, liền vẻ mặt đắc ý : "Tướng công nhà ta, năm trước từ kinh thành mua về, nhưng ở kinh thành phải năm văn tiền đó. Chính là treo ở trong nhà, đó là có tác dụng, sinh ý trong nhà năm rồi tăng lên bội phần."

      "Đúng vậy, nhà biểu tẩu của ta có mở quán, trong nhà cũng có, bán cho ta hai cái"

      Mấy người Tằng Tử Phu sau khi nghe, nhìn nhau cười, liền rời , đợi thời gian uống cạn chun trà, mới lượn trở về. tại nút thắt cũng cần phải rao hàng rồi, do hai người Thạch Thúy Cúc, Vương đại tẩu giúp đỡ thu bạc, Tằng Tử Phu ở bên cạnh Lý Sở Hà giúp đỡ bán câu đối. Đến buổi trưa, mấy người đều ăn tạm miếng.

      Đến buổi tối, Thạch Thúy Cúc, Vương Thạch thị đến trong phòng Tằng Tử Phu, bắt đầu đếm tiền. Nút thắt bán hết còn mống, thậm chí còn có người hỏi, có còn hàng hay . Ba người tổng cộng làm bốn trăm hai mươi chín cái nút, cái hai văn tiền, tổng cộng bán tám trăm năm mươi tám văn. Trừ tiền vốn, mỗi người chia đều được hơn hai trăm văn. Thạch Thúy Cúc vui rạo rực cầm bạc trở về hậu viện: "Qúy ca, đừng , đại tẩu là có bản lĩnh. Từ nay về sau ta thân cận hơn chút cùng đại tẩu, ngày hôm nay liền có hơn hai trăm văn nè!" Thạch Lai Qúy đối với chuyện lần này đại tẩu nguyện ý lôi kéo nương tử mình kiếm tiền, trong lòng vẫn là rất cảm kích, cũng phụ họa : "Nương tử, ta biết bởi vì ta làm cho ngươi chịu khổ rồi, dù cho đại ca, đại tẩu trôi qua tốt, cũng là người ta tự mình kiếm được, ta thể đỏ mắt, thời gian trước ngươi nhìn lại ngươi xem, ai!"

      Thạch Thúy Cúc bĩu môi, mặt gì, nhưng là trong nội tâm lại nghĩ, nếu phải mấy ngày nay ta như vậy, đại tẩu và đại ca có thể mang theo chúng ta cùng buôn bán sao? Chỉ sợ là bọn họ cũng cảm thấy ngượng ngùng, vốn chính là thân huynh đệ, như thế nào cũng phải để lại cho đệ đệ mình chén canh nóng để uống chứ.

      Đương nhiên, Tằng Tử Phu biết suy nghĩ của Thạch Thúy Cúc rồi, cho dù có biết, cũng tỏ vẻ làm gì, mà trực tiếp đếm xỉa tới! Tằng Tử Phu và Lý Sở Hà cũng chia được hơn bảy trăm văn tiền. ngày khẩn trương này kiếm được gần lượng bạc, trong lòng cũng rất là vui vẻ, cuối cùng là có phí công vất vả phải sao?

      ***Spoil tên chương sau:phong ba nhà mẹ đẻ. Các bạn đoán xem là phong ba gì? Ai là người gây ra? Có bạn nào đọc trước cv đừng bật mí nha, để các bạn khác đoán xem. Ai đoán trúng mình tặng chương sau cho bạn đó nhé ^_^. Còn nữa, nhanh tay nhanh chân lên nha, mình edit sắp xong chương 43 rồi, các bạn nhiệt tình comm, và thanks có chương mới trong tối hôm nay luôn nhá!









    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 43: Phong ba nhà mẹ đẻ.
      Editor: ChieuNinh


      Buổi tối đêm ba mươi, Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà còn có Thạch Lai Qúy, Thạch Thúy Cúc đều ở bên nhà Thạch Lai Phúc qua lễ mừng năm mới. Bởi vì Cỏ và Tiểu Diệp Tử đều có thể chuyện bập bẹ, lại thêm phụ tử Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà quá niên nên so với năm rồi náo nhiệt hơn nhiều.

      Ở trong mắt Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc cũng thay đổi trở nên hiểu chuyện hơn, động chút lại nhảy ra câu làm cho người ta nghe xong lại khó chịu. Thạch Thúy Cúc làm việc vẫn là chịu khó, đều người nhà nghèo hài tử sớm đương gia, đây là chứng minh. Mặc kệ bình thường Thạch Thúy Cúc như thế nào, dù sao, bắt đầu duy trì cuộc sống tuyệt đối phải đầu cơ trục lợi, cũng giảm bớt cho Tằng Tử Phu rất nhiều gánh nặng.

      Người nhà vây quanh ở bàn cơm, có vẻ có chút chen chúc, nhưng rất là ấm áp. Ăn cơm tối xong, Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc ở trong phòng làm vằn thắn, Lý Sở Hà rất là thích Tiểu Bùn, có việc gì ôm nó trêu chọc chút: "Kêu thúc thúc, kêu thúc thúc, thúc thúc." Tiểu Bùn chúng ta rất là cho mặt mũi mở miệng nhưng mà gọi thành: "Trư trư. . ." Cỏ cũng ở bên trư trư, trư trư, đùa với người phòng ha ha ha cười to.

      So sánh ra Tiểu Diệp Tử dịu dàng ít hơn rồi, ở trong ngực Thạch Lý thị mắt to chớp chớp nhìn người lớn, bộ dáng nhắn cũng rất là đáng . Thời điểm lại có người chú ý mở miệng : "Nini. . . Hai hai. ." kêu lên. Tằng Tử Phu ngơ ngác chút, lau tay liền ôm lấy Tiểu Diệp Tử hôn cái kêu rồi : " lại nghe chút." Bạn Tiểu Diệp Tử lại nghe lời , lớn tiếng kêu hai hai, tuy phát chính xác, nhưng người lớn cũng đều hiểu được cái gì.

      Thạch Lai Phúc liếc mắt nhìn Thạch Lai Qúy ở bên cạnh, nhìn ra được mặt tia mất mát, nắm chặt nắm tay. Trong nội tâm thở dài, quay đầu tiếp tục chuyện cùng Lý Sở Hà. Mọi người đều biết chuyện Lý Sở Hà muốn mở tư thục trong nhà, Vương Thạch thị cách vách cũng sớm đánh tiếng, muốn đưa tiểu tử của mình học.

      Lý Sở Hà nghe ý tứ của Thạch Lai Phúc, cười : "Đại ca, việc này ca yên tâm, ảnh hưởng gì với đệ, cũng đừng tới tiền, nếu đệ cũng mặc kệ." Thạch Lai Phúc ha ha cười cười : "Được, nhưng mà bàn học bên kia của đệ ta đây toàn bao, cái này đệ đừng cự tuyệt."

      Tằng Tử Phu cũng biết Thạch Lai Phúc muốn học biết chữ cùng Lý Sở Hà, tiếp lời : "Nhà mẹ đẻ của ta là làm nghề thợ mộc, việc này liền giao cho ta với đại ca của đệ, đệ cứ yên tâm , hao phí bạc gì, đều là dùng là gỗ cũ, hoặc là cái bàn cũ cải tạo lại." Lý Sở Hà thấy vậy cũng nên cái gì rồi, nữa liền già mồm cãi láo nên : "Được, đệ liền tạ ơn đại ca đại tẩu." Thạch Lai Qúy ở bên mở miệng : "Khác dám , nhị ca của đệ còn có thân khí lực."

      Buổi tối ba mươi phải đón giao thừa, tiểu hài tử thức được, nhưng mà nguyên đám đều bắt đầu ngáp lấy ngáp để. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc trước sau ôm ba cái búp bê trở về phòng, hai người nhìn nhau cười: "Nương tử, nàng cảm thấy ta mất thể diện ?" Tằng Tử Phu nhíu mày, trong nội tâm nàng hiểu được ý tứ Thạch Lai Phúc. Trước kia Lý Sở Hà, bộ dáng trong đám nam nhân ở nông thôn, so ra Thạch Lai Phúc coi như tốt. Nhưng Lý Sở Hà vừa tới, chính là so sánh mây và bùn rồi.

      Tằng Tử Phu cười ôm lấy Thạch Lai Phúc : "Phúc ca, mỗi người có nhận định riêng. Trong lòng ta chàng là tốt nhất, là phu quân của ta, là phụ thân của hài tử ta. Mặc kệ là làm phu quân, hay là làm cha, chàng ở trong mắt ta, trong lòng ta đều là tốt nhất."

      Thạch Lai Phúc thầm nhắm mắt, cánh tay ôm Tằng Tử Phu cũng siết chặt. Tuy ngoài miệng chưa gì, nhưng trong nội tâm thầm hạ quyết định, mình nhất định phải cố gắng học tập biết chữ, học bản lĩnh nhiều chút. Có trời mới biết, mấy ngày cuối năm, nhìn nương tử mình mỗi ngày chịu đựng đỏ tròng mắt ở đằng kia ghi câu đối, ban ngày còn phải theo Vương tẩu tử, Nhị đệ muội cùng nhau kết nút thắt.

      Vốn nương tử là người gầy yếu, sau khi sinh hài tử vất vả người có chút thịt, nhưng vì nhà này, lại bị mất sạch rồi! Chỉ ngắn ngủn thời gian hơn mười ngày, người liền gầy vòng, hốc mắt cũng hõm sâu, nhưng vẫn chịu mệt nhọc lo trong lo ngoài, chưa bao giờ câu khổ, cũng oán giận mình có bản lĩnh!

      Kỳ có đôi khi, mình tình nguyện nương tử giống như Nhị đệ muội vậy, nháo loạn gây với mình, oán trách mình làm cho cuộc sống của nàng trôi qua khổ. Theo lý thuyết, trong nhà có chút của cải, trong trong ngoài ngoài cũng có gần trăm lượng bạc. Cẩm y ngọc thực được, nhưng cũng cần tiết kiệm như thế. Mấy ngày trước đây tự mình đề xuất mua cho nàng cái trâm cài bằng vàng, nhưng nương tử lại cười mình cũng phải có đồ trang sức, mang ra phải dẫn kẻ trộm đến sao?

      Kỳ , trong lòng mình hiểu, tại nhà mình bởi vì nhờ có nương tử nên so với nhà lão Nhị chỉ tốt hơn gấp trăm lần! là nương tử rất thích trâm cài bằng vàng hoa mai , chỉ là nàng sợ về sau Nhị đệ muội nhìn thấy còn lời mỉa mai, cũng sợ khi nương mình nhìn thấy trong nội tâm khó chịu lại trách nàng phung phí bạc!

      Nương mình là người có tính khí gì, mình còn ràng lắm sao? Nhưng từ lúc nương tử gả vào, từ đầu tới cuối luôn chú ý chăm sóc, mà ngay cả nương cũng cảm động, có thể nghĩ là biết nàng làm được cái gì. Ban đầu chẳng qua mình chỉ cảm thấy mình có phúc khí có thể lấy được nương tử tốt như vậy, nhưng bây giờ mình cảm giác mình xứng với nàng.

      Từ lúc phủ Huyện lão gia, cảm thấy nương tử nên sinh hoạt tại cái loại địa phương giống như vậy, trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, mà phải cùng mình ở nông thôn chịu khổ. Mình nhất định phải để cho nàng trôi qua cuộc sống cẩm y ngọc thực. Nhất định! Thạch Lai Phúc thầm quyết định.

      Tằng Tử Phu cảm nhận được áp lực bất thường ở trong phòng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thạch Lai Phúc, cười cười : "Phúc ca, chúng ta nên ra rồi, nếu lại làm cho người khác chê cười." Thạch Lai Phúc lấy lại tinh thần ừ tiếng liền lôi kéo Tằng Tử Phu ra ngoài. Thạch Thúy Cúc thấy vậy trêu ghẹo : "Ta vừa định với nương, đại ca đại tẩu có lẽ đón giao thừa với chúng ta rồi đây."

      Tằng Tử Phu cười trừng Thạch Thúy Cúc: " ngốc cái gì đó? phải tại ba đứa hài tử chịu ngoan ngoãn ngủ sao, chúng ta vất vả mới dỗ được." Thạch Thúy Cúc cười cười: "Chị dâu gì cũng đúng, ha ha."

      Sáng sớm ngày Mùng hai, Tằng Tử Phu sớm chuẩn bị quà tết cho nhà mẹ đẻ, để cho Thạch Lai Phúc chất lên xe lừa, rồi cùng nhau trở về Tằng gia thôn. Tằng Tử Cường cũng giống như năm rồi, ra đón ở cửa thôn.

      Vào cửa nhà, nhìn thấy ba tỷ tỷ của mình cũng đều đến, liền lên tiếng chào hỏi lẫn nhau, cho tiền mừng tuổi hai đứa cháu, rồi vào phòng bếp giúp đỡ Tằng Vương thị cùng chuẩn bị thức ăn cho giữa trưa. Qua lát, Tằng Tiểu Thúy cũng vào phòng bếp bảo là muốn hỗ trợ, nhưng nhiều nhất vẫn là chuyện cùng Tằng Vương thị, công việc bẩn tay đều giao cho Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cũng so đo với nàng ta. Dù sao vẫn là tỷ tỷ danh nghĩa, có tình cảm gì, mình cũng đáng vì nàng mà tức giận, mình cứ mặc kệ mà làm việc. Cũng coi như mình tận hiếu tâm với Tằng Vương thị. Thế nhưng lại biết Tằng Tiểu Thúy chủ động mở miệng chuyển đề tài, thoáng cái liền nhắc tới lên người Tằng Tử Phu: "Muội tử, ngươi muội phu có lòng lấy bình thê hay ? Nếu là có lòng muốn, muội tử, ta liền giới thiệu nương trong tộc ta, như vậy ngươi cũng dễ gây khó dễ."

      Nghe xong lời này, trong lòng Tằng Tử Phu đặc biệt khó chịu, muốn ầm ĩ trận cùng Tằng Tiểu Thúy. Ai cũng phải quả hồng mềm phải sao? Nhưng mà lại nghĩ tới lão nương của mình, lúc này lại là ngày đầu năm mới, liền thèm để ý tới Tằng Tiểu Thúy, tiếp tục vừa thu dọn vừa giết gà.

      Tằng Tiểu Thúy thấy vậy nắm chặt nắm tay : "Muội tử, đừng biết phân biệt tốt xấu, ta cũng là vì tốt cho ngươi. Ngay cả đệ đệ cũng cưới bình thê, làm ca ca sao có thể cưới? Lại , tại nhà mẹ chồng ngươi cũng đều mua xe lừa, coi như là có của cải, muội tử ngươi cũng nên . . ."

      Tằng Tử Phu ném con gà xử lý tốt lên thớt, lớn tiếng : "Đủ rồi! Quản cho tốt cuộc sống của chính ngươi , đừng quan tâm chuyện nhà người khác." Tằng Vương thị nghe tiếng vang vội vàng vào phòng bếp, đẩy Tằng Tiểu Thúy cái: "Ngươi đây là làm gì, ngươi với muội tử ngươi năm mới thấy mặt lần, như thế nào vừa về đến nhà liền làm cho muội tử ngươi khó chịu rồi? Ta đây mới ra ngoài chút thôi, được rồi, được rồi ngươi trở về phòng ở , đừng ở đây gây chuyện."

      Tằng Tiểu Thúy vẫn còn có chút sợ đối với Tằng Vương thị, trừng mắt nhìn Tằng Tử Phu vung tay áo liền chạy ra ngoài. lâu sau chợt nghe tiếng Thạch Lai Phúc hô lớn: "Tam tỷ ngươi muốn làm gì, nhanh mặc y phục vào." câu kia vừa hô lên, Tằng Tử Phu cắt rau liền cắt lên tay mình, chạy theo Tằng Vương thị vào trong phòng.

      Lọt vào trong tầm mắt mọi người lại là người Tằng Tiểu Thúy chỉ còn lại có mảnh vải đỏ. Thạch Lai Phúc tránh ở góc tường trong buồng bụm mặt che kín con mắt. Tằng Tiểu Thúy thấy người đến đây liền gào khóc kêu là Thạch Lai Phúc muốn sàm sỡ nàng ta! Tằng Vương thị thấy vậy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, Tằng Thúy Hoa và Tằng Thúy Thúy vội vàng đỡ lấy Tằng Vương thị, Tằng lão đại vào vừa nhìn vội vàng xoay người, bàn tay rủ xuống ở khung cửa thẳng việc xấu trong nhà mà!

      Tằng Tử Phu nắm chặt nắm tay, tiến lên vung cho Tằng Tiểu Thúy cái tát: "Phúc ca là ai, ta so với ai khác đều hiểu biết ràng! Ngươi là người nào, ta cũng hiểu được ràng! Nguyện ý cởi, cởi hết ra, dù sao cũng là Phúc ca chiếm tiện nghi, nếu ngươi muốn học nương ở thanh lâu, ai cũng ngăn được ngươi! Đây cũng là nước phù sa để chảy ra ruộng ngoài rồi!"

      Thạch Lai Phúc vội vàng chạy đến bên cạnh Tằng Tử Phu, vẻ mặt cầu xin: "Nương tử, phải ta, nàng phải tin tưởng ta à, Tam tỷ có cái gì ở trong nhà kêu ta giúp đỡ lấy ra, ta liền theo tiến vào. nghĩ tới Tam tỷ vừa vào phòng liền bắt đầu cởi quần áo, ta nhắm chặt hai mắt ngay tức rồi, gì cũng có thấy!"

      Tằng Tử Phu ừ tiếng, cũng lời nào trách cứ Thạch Lai Phúc. Tằng Tiểu Thúy ở bên cũng mặc kệ rồi, lời khó nghe gì cũng được. Vừa lúc đó, Tằng Cường Tử xanh mặt đến, giơ tay lên. . . nhưng cuối cùng cũng có đánh xuống, nhắm lại hai mắt thở dài: "Sáng mai ta đưa hưu thư tới." xong quay đầu rời ra ngoài, mặc kệ Tằng Vương thị gọi thế nào cũng ngừng chân. Tằng Tử Cường liếc mắt xin lỗi nhìn Tằng Tử Phu cái, liền chạy đuổi theo.

      Tằng Tử Phu hôn mê choáng váng tức giận : "Nương, cha, đại tỷ nhị tỷ chúng ta về trước." Từng Vương thị lôi kéo tay Tằng Tử Phu, Tằng lão đại khoát khoát tay: " về trước , con rể à, để cho ngươi chê cười, đừng. . . đừng để trong lòng." Thạch Lai Phúc rất là xấu hổ gật đầu. Lúc này Tằng Tiểu Thúy mặc quần áo tử tế muốn Thạch Lai Phúc phụ trách, gần xa có ý tứ là, làm bình thê cũng có thể.

      Tằng lão đại vung mạnh cái tát tai đến mặt Tằng Tiểu Thúy: "Ngươi là cái thứ biết xấu hổ, gì hả. Hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi, tránh cho lão Tằng gia chúng ta mất mặt xấu hổ!" Tằng Tử Phu kéo Tằng lão đại lại, nhìn Tằng Tiểu Thúy nằm mặt đất cười lạnh : "Ta muốn ngươi, hôm nay việc này liền nuốc vào trong bụng, tối thiểu nhất ngươi chỉ là đàn bà bị hưu. Tằng Cường Tử là người có cái bản tính gì, ngươi cũng rất ràng, cũng phải là người lung tung khắp nơi chuyện gièm pha của ngươi hôm nay! Đều là người trong nhà cũng cái gì đó, nhưng nếu như ngươi vẫn còn biết liêm sỉ, ngươi vô tình ta bất nghĩa! Quan hệ tỷ muội của chúng ta cũng đến đây thôi. Chị vợ cởi sạch quần áo quyến rũ muội phu mình, vậy nếu như là thực rồi, ta cho ngươi dìm lồng heo! Nặng tống ngươi vào nha môn, đóng dấu ấn xuống mặt ngươi, tống ngươi vào quân doanh làm quân kỹ. Khi đó ngươi liền thỏa thích quyến rũ nam nhân thôi! Hôm nay Tằng Tử Phu ta được làm được! Trước mặt cha mẹ, tỷ tỷ buông lời này, tin ngươi cứ thử xem!"

      Tằng Tiểu Thúy choáng váng, chưa bao giờ gặp qua Tằng Tử Phu như thế. Đây là muội muội mặc mình tùy tiện xoa nắn dám lên tiếng sao? Hôm nay mình làm việc này, cũng là bởi vì đoán chắc cha mẹ vạch trần tình này ra để cho mình bị dìm lồng heo, Tằng Cường Tử khẳng định cũng . Dù sao Tằng Cường Tử cũng chuẩn bị bỏ mình. Nếu phải cha mẹ ngăn đón, chỉ sợ mình sớm trở về nhà. Mượn cơ hội lần này trèo lên Thạch Lai Phúc cũng tốt, tối thiểu nhất cũng có thể ăn mặc giống như Tằng Tử Phu. Đây chính là vải vóc in hoa, đời này của mình cũng chưa mặc qua. Tưởng rằng muội tử của mình dễ đắn đo (bắt nạt), đến lúc đó nhất định có thể vào cửa Thạch gia. Nhưng lại là có ngờ tới. . . Lúc này Tằng Tử Phu cũng giống như là giỡn! Mình là trộm gà được còn mất nắm gạo rồi!

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 44: Tư thục Thư Hương.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu an tĩnh ngồi ở xe lừa, Thạch Lai Phúc cũng thành thành vội vàng đánh xe, sợ câu tốt làm cho nương tử tức giận hơn. Mình là khờ, làm sao lại trêu chọc phải Tằng Tiểu Thúy rồi. Trong lòng Thạch Lai Phúc cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng nương tử của mình vừa rồi ở trong nhà cha mẹ vợ cũng thiên vị mình, nghĩ lại chắc phải quá oán trách mình.

      Lúc này chẳng qua Tằng Tử Phu chỉ là nhớ lại, biểu lộ giật mình của Tằng Vương thị, Tằng lão Đại và ba tỷ tỷ vừa rồi lúc gần . Bọn họ kinh ngạc , nếu là Tằng Tử Phu chân chính, có lẽ lúc này thỏa hiệp rồi, nhưng nàng phải chân chính Tằng Tử Phu. Nàng cũng có nóng nảy, trước kia, gia gia mình luôn mình nhu thuận như con lừa.

      Nàng phải là quả hồng mềm (ý yếu đuối dễ bắt nạt), nếu muốn làm tổn hại người khác mà , nàng hề kém hơn bất kỳ phụ nữ nào ở thời đại này. Chẳng qua nàng muốn tranh giành, thầm nghĩ an ổn sống cùng trượng phu của mình, trải qua đời thế đôi người, đến khi con cháu cả sảnh đường, đến ngày chỉ còn là nắm đất. . . . . . hơn!

      Về đến nhà, Tằng Tử Phu chưa đề cập chuyện xảy ra nhà mẹ đẻ, nhưng khuôn mặt Thạch Lai Phúc lại khẩn trương. Tằng Tử Phu nhìn Thạch Lai Phúc hai ngày này làm chuyện gì đều là bộ dạng rất cẩn thận, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu : "Phúc ca, ta có giận chàng, Tằng Tiểu Thúy là người nào, ta còn ràng lắm sao. Ta biết mọi chuyện quan hệ tới chàng, chỉ là tâm tình của ta tốt, muốn chuyện mà thôi."

      Về nhà hai ngày rồi, bên nhà mẹ đẻ cũng có động tĩnh gì, Tằng Tử Phu tự giễu chỉ sợ mình vài câu ác độc hù đến Tằng Tiểu Thúy , lắc đầu, ôm lấy Tiểu Diệp Tử tỉnh ngủ: "Diệp Tử, Diệp Tử phải nhanh nhanh cao lớn lên , con nhìn ca ca tỷ tỷ đều có thể được vài bước rồi, Tiểu Diệp Tử chúng ta lại chỉ có thể bò, xấu hổ xấu hổ hả."

      Sau khi về nhà làm cho Tằng Tử Phu kinh hỉ lớn nhất chính là, Tiểu Bùn và Cỏ có thể được người lớn nâng đỡ mà bước vài bước, hoặc là vịn băng ghế rồi tự mình đứng thẳng lát, mặc dù chỉ là lát. . . Mắt to tròn vo của Tiểu Diệp Tử đảo quanh, trong miệng phun ra bọt khí. . . Quay đầu vồn vã nhìn qua Thạch Lai Phúc, đoán rằng lại muốn chơi trò tung lên cao rồi!

      Xế chiều hôm đó, Tằng Tử Cường chạy tới, Thạch Lai Phúc ở bên xấu hổ cười cười, mặt Tằng Tử Cường cũng là có chút lúng túng. Dù sao Tằng Tiểu Thúy là tỷ tỷ ruột của mình, làm ra chuyện tình dọa người như vậy, nén giận dược mà. Tằng Tử Phu chưa cái gì, cũng như thường ngày cười đón Tằng Tử Cường vào nhà.

      Tằng Tử Cường xoa xoa đôi bàn tay gọi: "Tỷ."

      Tằng Tử Phu đưa qua ly nước ấm : "Trước uống chén nước ấm ấm áp thân thể, ngồi , gần bếp lò chút." Tằng Tử Cường ngoan ngoãn nghe Tằng Tử Phu an bài, uống vài hớp nước ấm rồi : "Tỷ, cha mẹ để cho đệ với tỷ, chuyện của Tam tỷ coi như có phát sinh qua. Cường Tử ca đưa hưu thư cho Tam tỷ rồi, cũng có con cái gì. Tam tỷ bị tỷ hù rồi, mấy ngày nay ở trong nhà cũng đàng hoàng, cha có ý tứ là nhanh chóng gả Tam tỷ , gả xa chút. . ." xong liền cúi đầu.

      Tằng Tử Phu ừ tiếng, Tằng Tử Cường thấy vậy cũng biết phải tiếp cái gì, Tằng Tử Phu cũng cảm giác được đệ đệ mình được tự nhiên, cười cười : "Chuyện cửa hàng, đệ nghĩ như thế nào?"

      Tằng Tử Cường vừa nghe chuyện cửa hàng liền chậm rãi sôi nổi : "Tỷ đệ nghe lời của tỷ, chúng ta mở quán ăn rẻ tiền. Sau đó bốn phía chung quanh bày món đồ chơi bằng gỗ, đặc biệt giữ lại góc để cái gì mà tỷ đó."

      "Cầu trượt."

      "Đúng đúng, chính là cầu trượt, kiểu mẫu thiết kế phiền toái tỷ tới chuẩn bị, đệ nghĩ chuyện này tuyệt đối thành công."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Hai ngày nữa, tư thục bên Sở Hà làm xong rồi, tỷ cho tỷ phu đệ đánh xe lừa mang ba người chúng ta thị trấn tìm kỹ xem có tiệm mặt tiền nào phù hợp hay . Cần phải chuẩn bị chút, ta tính sơ qua, khoảng bảy tám chục lượng cũng đủ rồi. Dù sao phần lớn bạc này chúng ta tự mình có." Lại vài câu chuẩn bị về cửa hàng rồi để cho Thạch Lai Phúc đánh xe lừa tiễn Tằng Tử Cường trở về, nhưng Tằng Tử Cường chết sống chịu. Trong lòng cũng sợ Thạch Lai Phúc xấu hổ, nhưng trước thái độ cường ngạnh của Tằng Tử Phu, Tằng Tử Cường đành phải gật đầu.

      Buổi tối lúc ăn cơm, truyền đến tin vui, Thạch Thúy Cúc có thai! Sau khi Thạch Lý thị biết chút khó chịu cuối cùng trong lòng cũng tiêu tan! Sắc mặt cũng bắt đầu vui vẻ với Thạch Thúy Cúc.

      Lý Quang Xuân và Thạch Lý thị cùng nhau chọn ngày tốt, lúc này tư thục ‘tư thục Thư Hương’ coi như là chính thức chiêu sinh. Bởi vì giai đoạn trước mọi công tác chuẩn bị làm tốt, mọi người đều biết trong thôn bên này có cử nhân đến đây mở tư thục. năm học phí mới có ba trăm văn, còn bao phí tổn giấy mực sách vở, chỉ là bao cơm. Dù sao đều là hài tử trong thôn, nhà cũng xa, cũng sợ bị đói, đứa nào nhà hơi xa chút có thể mang cơm theo, đến trưa còn có thể giúp đỡ hâm nóng cơm cho hài tử. Tuy nông dân nghèo khổ, nhưng cũng biết muốn nổi bậc hơn người, chỉ có đọc sách, thi công danh mới có lối thoát.

      Cũng may tuy ba trăm văn xem như số tiền lớn, nhưng mà cả nhà cùng nhau tiết kiệm vẫn có thể gom góp ra được. Cũng chỉ cần mua ít bộ đồ mới, chăm chỉ làm việc nhiều hơn chút, ăn thịt ít vài phần, làm cha mẹ vì hài tử có khổ gì đều có thể nhận. Do thôn trưởng Thạch Lão Cửu dẫn đầu, ngày đầu tiên có mười mấy hài tử giao tiền nhập học.

      Sách vở đều là Lý Sở Hà và Lý Quang Xuân, cộng thêm Tằng Tử Phu hỗ trợ cùng nhau sao chép, ngược lại giảm số phí tổn. Dù sao tư thục vào ngày đầu tiên, Lý Sở Hà đáp ứng với cha mẹ hài tử đưa con tới học, có thể dự thính ngày, nhưng thể lên tiếng quấy rầy dạy học. Trong lòng vài gia trưởng tiễn con tới học thực kích động, qua hơn nửa cuộc đời rồi, chưa từng được lần vào tư thục đâu. Đây chính là chuyện lớn như trời, mặc dù mình hiểu, nhưng chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ có gặp qua heo chạy sao?

      Mình cũng nhìn xem cách Lý cử nhân dạy học, tối thiểu nhất có thể nhìn hình thức bên ngoài, cũng làm cho chính mình an tâm. Ngày thứ nhất đến học đường bọn mặc người đều là quần áo sạch chỉ có lễ mừng năm mới mới có thể mặc. ‘Quần áo mới’ cũng là muốn lưu ấn tượng tốt cho tiên sinh.

      Tằng Tử Phu cân nhắc chút, lén lén lút lút viết chữ là làm người ta quá mệt mỏi. Thời gian về sau này học chữ với Thạch Lai Phúc, như vậy, khi viết chữ cũng cần lén lén lút lút nữa. Bình thường có chuyện gì còn giúp đỡ Lý Quang Xuân sửa sang lại dược liệu, thời gian lâu, hoàn toàn có thể tự mình hiểu được chút da lông về dược lý đều là Lý Quang Xuân dạy cho.

      Lý Sở Hà cũng là lần đầu tiên làm tiên sinh, đứng ở phía trước nhìn mười mấy hài tử ngồi dưới mặt đất. Đôi mắt của những hài tử kia đều lộ ra ánh sáng lấp lánh tò mò. Tuy hài tử đều , lớn nhất mới mười tuổi, nhất chỉ có bảy tuổi, nhưng vì là con nhà nghèo hài tử sớm đương gia, những đứa này sớm bắt đầu giúp đỡ cha mẹ làm việc nhà nông rồi. Vốn cho là cả đời này của mình cũng chỉ có thể chuyện cùng ruộng đất, đột nhiên có ngày, có người cho mình, chỉ cần mình cố gắng, có thể có cuộc sống giống như vậy, có thể đọc sách biết chữ, có thể thi công danh! Chỉ cần mình chịu cố gắng, tương lai cho dù là thi lấy cử nhân cũng đều có thể thay đổi hoàn cảnh gia đình của mình, cả đám đều xuất ra trăm phần trăm hăng hái!

      Lý Sở Hà thu được chờ đợi như thế, càng thêm lấy ra tất cả vốn liếng, cũng hi vọng thông qua cố gắng của mình có thể thay đổi cải biến vận mệnh những hài tử này. Mình từng vụng trộm nghĩ thầm, dùng tài học của mình nếu việc của cha có xảy ra, chắc hẳn tại cũng vào triều làm quan rồi, hoặc cũng thành quan phụ mẫu phương. Nhưng từ lúc cha xảy ra chuyện, mình nhận mặt xấu xí trong cuộc sống, nguyên đám những ‘nhóm hảo huynh đệ’ kia bình thường cùng mình ngâm thơ làm câu đối lại trốn tránh mình giống như là trốn tránh ôn dịch vậy.

      Vậy cũng chưa tính là quá đáng, bình thường có vài người qua lại thân thiết còn có thể dùng ánh mắt khinh bỉ xem xét mình, hoặc buông ra vài câu đâm vào lòng người. Đây là nhân tính, Lý Sở Hà quả nhìn thấu, như vậy cũng tốt. Mặc dù ở cái địa phương thâm sơn cùng cốc này dạy học là quá mức nhân tài được trọng dụng, nhưng nhìn những hài tử này, lần đầu tiên Lý Sở Hà cảm giác mình làm quyết định đúng. Cho dù mình có ở lại kinh thành, thi đậu công danh, nhưng đắc tội quý phi nương nương cùng với những kẻ nịnh hót kia có thể để cho mình sống khá giả sao? Chỉ sợ đến lúc đó có còn mệnh hay cũng biết được!

      tại chờ đợi lớn nhất của mình chính là bọn này có thể ở trong tay mình học được thành tài. Cũng uổng phí cả đời này của mình. Cuộc sống như vậy mặc dù nhọc lòng, kham khổ nhưng uất ức!

      Tư thục mở ra gần tháng, lục tục đưa tới hai mươi sáu đứa bé, Lý Quang Xuân có việc gì cũng xem mạch giúp những hài tử này. Chút bệnh đều sớm uống thuốc trừ tận gốc rồi. Dù sao ở nông thôn có đại phu chân chính đều là đại phu chân đất thôi, hài tử có chút những bệnh như phát sốt hoặc là đau bụng đều biết dùng phương pháp thô sơ chửa trị. Dần dà cũng là có chút qua quýt, thậm chí lưu lại bệnh căn. Lý Quang Xuân trừ dứt bệnh căn cho nguyên đám, những cha mẹ của hài tử này có trứng gà mang trứng gà, có gạo và mì mang gạo và mì đến. Tuy Lý Quang Xuân chối từ nhận, nhưng cũng lay chuyển được nhiệt tình chất phác của thôn dân. Cho đến lúc này, phụ tử Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà mới chân chân chính chính bám rễ ở Thạch gia thôn, để cho các thôn dân đều tiếp nhận bọn họ rồi, xem bọn họ như là người nhà.

      Lý Nhị ca biết được Lý Quang Xuân trước kia làm thái y, thân bản lĩnh rất giỏi, cầu mấy lần rốt cục làm cho Lý Quang Xuân nhận lấy làm đồ đệ. Bình thường Lý Nhị ca và Thạch gia có quan hệ tệ, lúc này đây cũng coi như là tất cả đều vui vẻ rồi. Bởi vì nhờ có Lý Quang Xuân, thân thể Thạch Thúy Cúc càng ngày càng tốt lên, cũng sợ lại phát sinh tình gì.

      Thạch Lai Qúy cả ngày từ sớm đến tối đều vây quanh trước mặt nương tử. lòng, nhìn ba búp bê vây quanh bên người ca ca đều từng tiếng từng tiếng gọi cha, trong lòng phải là hâm mộ. Nhất là Tiểu Diệp Tử, ngay khi lần đầu tiên nghe được Tiểu Diệp Tử gọi đại ca là phụ thân, chính phải là cay mũi, cũng phải có hối hận qua. Nhưng khi nhìn Tiểu Diệp Tử, lại nhớ tới Vương Lan. là tận trong đáy lòng thể nào vui nổi. Cũng may đại ca đại tẩu của mình là người lương thiện, cuối cùng mới có thể lưu lại cái mạng cho đứa này!

      tại cũng có hi vọng gì khác rồi, chỉ hy vọng hài tử dễ có được này có thể bình an sinh ra. Bất kể là nam hay nữ khẳng định đều thương từ trong trái tim! Thạch Thúy Cúc hưởng thụ được Thạch Lai Qúy săn sóc, trong lòng thực cảm thấy ấm áp. Cuộc sống như vậy tốt. Mà ngay cả nương cũng đối với mình từ từ vui vẻ, để cho mình làm việc nặng nhọc gì, chỉ để cho mình nghỉ ngơi tốt. Đại tẩu tử cách vài ngày hầm canh bổ cách thủy cho mình uống, còn dạy cho mình những việc mang thai cần chú ý. Trong lòng mình cũng cảm thấy, nếu người nhà đều vĩnh viễn như vậy tốt!

      Hơn nữa đại tẩu còn đáp ứng với mình, huynh đệ nhà mẹ đẻ của nàng chuẩn bị mở tiệm ăn thị trấn. Chờ sau khi hài tử sanh ra, mình dưỡng tốt thân thể có thể đến tiệm ăn huynh đệ nhà mẹ của nàng để làm công việc, tháng ít nhất cho lượng bạc! Sinh ý tốt còn có thể cho nhiều hơn. Cuộc sống này cuối cùng có hi vọng, mình cũng cần phải nghĩ lung tung nữa rồi. Những ngày này Qúy ca cũng phải là mình có nghe lọt, tính ra đại tẩu tử đối với mình là tốt, chỉ là lòng mình đủ rắn nuốt voi rồi!

      Kỳ , Thạch Thúy Cúc lại nghĩ được như vậy, còn có nguyên nhân quan trọng nhất, chính là tỷ tỷ ruột của nàng ở nhà chồng xảy ra chuyện. Bởi vì thường ngày hay tính toán này tính toán cái kia, tham ít món lời . Nhưng thời gian lâu dài nhà chồng khoan dung cho nàng nữa, hai chị em bạn dâu của nàng hợp lại chèn ép nàng ra mặt. Cuối cùng rơi vào kết cục thiếu chút nữa bị hưu về nhà, nhưng vẫn bị đuổi về nhà mẹ đẻ ở đoạn thời gian. Vẫn là cha mình, muối mặt cầu người nhà chồng của nàng, mới cố mà để cho nàng tự mình trở về. Từ lúc trở về nhà mẹ đẻ, tỷ tỷ mình trôi qua chính là cuộc sống khổ sở như nha hoàn bị sai sử, ai cũng có thể sai sử nàng làm cái này làm việc kia. Tuy phục, nhưng mà cũng đành phải cắn răng tự mình nuốt vào trong bụng rồi!

      Đây là tuyệt đối là cái nhắc nhở cảnh tỉnh Thạch Thúy Cúc, hơn nữa bây giờ nàng có thai, cả nhà làm gì cũng ưu tiên cho mình. Đại ca bên kia còn kín đáo đưa cho Qúy ca hai lượng bạc là đừng thiếu thốn cho mình. Tim con người đều là thịt, kỳ thời gian này mình tính kế tính tới tính lui, tâm cũng mệt mỏi! Hạ quyết tâm Thạch Thúy Cúc vài câu với Thạch Lai Qúy.

      Đối với Thạch Lai Qúy, nương tử của mình có thể nghĩ thông suốt như vậy, còn gì có thể tốt hơn rồi, như vậy mình cũng đến mức hai mặt khó xử: "Nương tử, nàng có thể nghĩ như vậy cuộc sống của chúng ta có hi vọng rồi. Ta cũng nhìn ra, đại tẩu tuyệt đối phải là người lãnh tâm, nếu cũng thu dưỡng Tiểu Diệp Tử phải sao? Chúng ta đối xử lòng với nàng, nàng còn có thể lôi kéo chúng ta kiếm bạc sao?"

      Thạch Thúy Cúc liếc trắng mắt nhìn Thạch Lai Qúy: "Ngươi gì đấy hả, ý kia của ngươi chính là cuộc sống chúng ta trôi qua tốt, là bởi vì trước kia ta làm chuyện tốt sao? Ngươi có lương tâm, ta mang hài tử cho ngươi, ta ô ô ô. . ." Cảm xúc của phụ nữ có thai rất phong phú, Thạch Lai Qúy thấy Thạch Thúy Cúc khóc lên, trái chịu tội, phải nhận lỗi cuối cùng mới dỗ được.


    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 45: Bận rộn.
      Editor: ChieuNinh


      Mấy ngày nay, ba người Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc Tằng Tử Cường tới tới lui lui chạy thị trấn, rốt cuộc tìm được chỗ ‘cửa hàng mặt tiền’ khiến cho tất cả mọi người hài lòng. Đương nhiên, bây giờ còn thể gọi là cửa hàng mặt tiền. Đó là tòa nhà sát đường hai ngõ ra vào, tại giao nhau giữa hai con đường, nếu đả thông mặt tường sát đường, có thể làm mặt tiền cửa hàng sử dụng.

      Mấy người cùng chủ nhà là lão Chu thương lượng phen, cuối cùng thống nhất giá tiền mười lượng bạc tháng, thuê ít nhất ba năm. Nửa năm kết lần. Bởi vì muốn dỡ xuống mặt tường, trong phòng cũng có chỗ cần phải cải biến, cho nên lại thêm vào vừa vặn hai mươi lượng bạc để đền bù tổn thất, chủ nhà mới tính đồng ý. Tằng Tử Phu lại có tầm nhìn, đề xuất muốn ký văn bản. Lão Chu chủ nhà cũng sợ mấy người Tằng Tử Phu đến lúc đó thuê được nửa năm có sinh ý gì thuê nữa, cho nên đối với Tằng Tử Phu ra muốn ký văn bản ngược lại vô cùng phối hợp. Thậm chí còn nhiệt tình hơn so với Tằng Tử Phu.

      Lại biết, trong nội tâm Tằng Tử Phu lo lắng yên, sợ chủ nhà thấy nhà mình buôn bán tốt, muốn độc chiếm, qua nửa năm tìm lý do cho mình thuê. Cho nên khi Tằng Tử Phu viết lên chứng từ câu ‘nếu như bên tùy ý trái với ước định, phải bồi thường cho bên còn lại mười lần ba năm tiền thuê’ Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường đều là bị dọa nhảy lên. tháng mười lượng bạc, năm chính là trăm hai mươi lượng, ba năm nhưng có ba trăm sáu mươi lượng à! Mười lần chẳng phải là ba nghìn sáu trăm lượng bạc sao?

      Nếu lỡ như sinh ý tốt, mình giao tiền thuê trễ, hoặc là có tiền giao tiền thuê, vậy ý nghĩa phải bồi thường cho người ta ba nghìn sáu trăm lượng bạc đó! Đây phải muốn mệnh mọi người đều lấy ra hả? Tằng Tử Cường kéo y phục Tằng Tử Phu: "Tỷ, cái này. . ." Tằng Tử Phu rất là cường ngạnh lắc đầu: "Đệ đệ, làm việc chính là phải chú ý thành tín, nếu còn làm sinh ý gì? Việc này nghe tỷ tỷ sai."

      Chủ nhà lão Chu nhìn Tằng Tử Phu viết ra chứng từ quả thực càng hoảng sợ, nhưng trong lòng là vui thích. Thanh niên thời nay đều là biết nặng , nếu chứng từ này ký kết xuống, hừ hừ. Đến lúc đó đóng nổi tiền thuê, trong lòng cũng hiểu được nhìn bộ dạng ba người này cho dù bắt vào nhà lao cũng thường nổi cho mình ba nghìn sáu trăm lượng, nhưng toàn bộ gia sản ruộng đồng của bọn , mình tuyệt đối lấy được tới tay!

      "Ta là thành vấn đề, rốt cuộc mấy vị có ký chứng từ này hay ?" Tằng Tử Phu gật đầu: "Đương nhiên ký, nhưng mà vừa rồi ta quên, còn cần tăng thêm điều." Chủ nhà lão Chu nhíu nhíu mày : "Tăng thêm cái gì?" Tằng Tử Phu cúi đầu vừa viết lên ‘Nếu như trong kỳ thuê ba năm, chủ nhà bán nhà lấy tiền mặt, trái với ước định, khoản bồi thường vẫn là do chủ nhà tại là Chu Minh bồi thường.’ Sau khi chủ nhà lão Chu nhìn, ngược lại do dự chút, nhưng nghĩ đến trong vòng ba năm trong nhà khẳng định cũng xảy ra biến cố gì. Nên thay đổi bán nhà này, liền đồng ý ấn dấu tay lên, ba người Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Cường cũng ấn dấu tay lên.

      Cất kỹ chứng từ phần mình, chuyện phòng ốc coi như là định xuống, tại chính là vấn đề sửa sang lại. Tằng Tử Phu suy nghĩ cân nhắc mọi người vất vả chút, lại thỉnh vài thợ ngoã, thợ mộc tay nghề giỏi trong thôn đến hỗ trợ. Đoán chừng tới mười ngày có thể hoàn thành, thị trấn cách trong thôn xa, buổi tối công nhân có thể trực tiếp ở lại hậu viện, đồ làm bếp bên trong phòng bếp cũng đều có đủ, đồ ăn mình làm cũng được rồi.

      Lần này mở cửa tiệm, Tằng Tử Phu rút ra trả trước nửa năm tiền thuê và hai mươi lượng đền bù tổn thất, lập tức phải tám mươi lượng. Trong nhà cũng chỉ còn lại mười lượng bạc rồi, trong nội tâm đau lòng đúng là lời dối! Đáng thương nhìn mười hai lượng bạc trong tay, Tằng Tử Phu thở dài, tiền này cũng giữ được. Sau khi khai trương cần phải mua nguyên liệu nấu ăn cái gì cũng phải cần bạc, ba mươi lượng trong tay Tử Cường bởi vì lắp đặt thiết bị còn có thỉnh công nhân bạc đều ném vào, Tằng lão đại cũng bổ sung mười lăm lượng bạc.

      Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ, ngoại trừ mười lượng bạc này, lần trước huyện nha được Huyện lão gia thưởng, trong nhà chỉ còn lại đến năm lượng bạc vụn rồi. Đoán chừng chỉ cần xảy ra đại gì, duy trì năm cũng bị đói. Về điểm này Thạch Lai Phúc biểu vô cùng tốt, đều theo Tằng Tử Phu.

      Đối với Thạch Lai Phúc yên lặng ủng hộ, trong lòng Tằng Tử Phu vẫn có chút cảm thấy. tại Thạch Lai Phúc biến hóa lớn hơn so với trước kia, nghĩ có lẽ tiếp xúc lâu với Lý Sở Hà, cũng học được vài thứ. Ít nhất tại nhìn thấy người hơi có thân phận cũng có vẻ vô cùng câu nệ.

      Dù sao muốn ở trong huyện thành mở cửa hàng, hẳn là nên có chút chuẩn bị, nhưng bây giờ bạc vẫn có hơi chút túng thiếu, cách nào. Tằng Tử Phu vắt hết óc, cũng chỉ có thể nhờ vả Trần tiểu thư.

      Dựa vào phần thưởng ngọc bội của Trần tiểu thư, Tằng Tử Phu quen thuộc đến tiểu viện Trần tiểu thư ở lại. Trần tiểu thư nhìn thấy Tằng Tử Phu hơi biểu lộ nhiệt tình: "Mấy hôm gặp ngươi, lại có phương pháp mới mẻ gì rồi?" Bất kể lúc trước là Nguyệt thư hay là xe nôi, đều làm cho Trần phủ mạnh mẽ buôn bán lời số. Trong mắt phụ thân mình, càng phát ra thương đối với mình rồi. Tuy việc thương nhân vốn nên để nữ tử làm, nhưng đại ca của mình quả thực là tốt. Trừ ăn uống chơi đánh bạc ra, cái khác cũng . Trông cậy vào kiếm tiền, còn bằng trông cậy vào heo mẹ mở miệng tiếng người.

      Cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết dùng tiền, lại phải giải quyết hậu quả cho , biết ném bao nhiêu bạc rồi. tại trong phủ đại bộ phận sổ sách vụ cha cũng giao cho mình đến xem xét, đại khái vẫn là để cho cha hài lòng. Nhưng có lúc để cho Trần phủ thu nhiều tiền rồi, đại ca của mình ở trước mặt mình lại bắt đầu vùng lên. Tuy tại mặt cha vẫn hướng về mình, nhưng tia thất vọng vẫn để cho mình bắt gặp. Lúc này Tằng Tử Phu có thể tới, vậy là tốt quá!

      Tằng Tử Phu cười cười đầu tiên là hời hợt cho Trần tiểu thư biết đệ đệ nhà mẹ đẻ của mình mở gian cửa hàng ở thị trấn. Lại lấy ra bản vẽ giao cho Trần tiểu thư: "Thời gian này vội vàng, ta vẫn bận chuyện trong cửa hàng của đệ đệ, kịp làm ra hàng mẫu, nhưng nghĩ là được hoan nghênh."

      Trần tiểu thư cúi đầu mở bản vẽ ra, cẩn thận nhìn nhìn, nhíu mày: "Cái này có thể làm được sao?" Tằng Tử Phu khẳng định gật gật đầu: "Đây nhất định là có vấn đề, chỉ cần ở đây đóng dây thừng lên, người lôi kéo lôi kéo, cái này chuyển động. Tiết kiệm sức lực , chính là nếu như so với quạt cây quạt giấy càng mát mẻ hơn."

      "Này cũng là cái đồ chơi mới mẻ, mặc kệ có thể làm được hay , ngươi cầm trăm lượng bạc . Về phần cửa hàng huynh đệ nhà mẹ đẻ ngươi, ngươi có thể yên tâm, ta đánh tiếng với mọi người." Tằng Tử Phu nắm chặt trăm lượng bạc trong tay, tạ ơn Trần tiểu thư liền tận lực làm cho người ta chú ý từ cửa sau Trần phủ ra ngoài.

      Cầm ngân phiếu trăm lượng, vào tiền trang, thay đổi năm nén mười lượng bạc và năm mươi lượng ngân phiếu. Dùng vải dầu thấm nước bao bọc kỹ ngân phiếu nhét vào bên trong áo lót của chính mình. Bước nhanh đến cửa hàng ra hình dáng, chào hỏi cùng vài thợ ngoã quen thuộc từ Thạch gia thôn mời đến liền vào hậu viện lôi Tằng Tử Cường mài cái bàn và Thạch Lai Phúc giúp ở bên.

      Đến cửa huyện nha môn, Tằng Tử Phu tiến lên : "Hai vị quan đại ca, biết Ngưu Đại ca có ở bên trong hay ?" Hai người gác cửa đánh giá Tằng Tử Phu, kiên nhẫn : "Ngươi là ai?" Tằng Tử Phu móc ra lượng bạc vụn kín đáo đưa cho quan sai mở miệng chuyện: "Quan đại ca, giúp đỡ chút."

      Quan sai thu bạc cười cười: "Ngươi ở đây chờ ." lâu lắm Ngưu Đại Thành liền ra, nhìn thấy Tằng Tử Phu : "Đại muội tử, là ngươi à, tìm ta có chuyện gì?"

      Tằng Tử Phu cười giọng cùng Ngưu Đại Thành: "Ngưu Đại ca, ở đây tiện chuyện , tại ngài. . ." Ngưu Đại Thành hiểu ý gật đầu: ", chúng ta tới tiệm ăn phía trước, Ngưu ca ta làm chủ. Đây là Đại muội phu hả, còn đây là?" Thạch Lai Phúc đứng ở bên gật gật đầu, Tằng Tử Phu cười cười giới thiệu: "Đây là huynh đệ nhà mẹ đẻ ta, Tằng Tử Cường."

      Con ngươi Ngưu Đại Thành đảo vòng, vỗ vỗ cái ót: "Coi cái trí nhớ kém của ta đây, nhớ rồi, nhớ rồi, lần trước đại muội tử nhà mẹ đẻ ngươi có huynh đệ muốn mở gian cửa hàng tại thị trấn đúng ? Như thế nào? Tìm được chỗ chưa?" Tằng Tử Phu gật gật đầu : " sửa chữa lại, xem chừng mấy ngày nữa chọn được thời gian là có thể khai trương, đến lúc đó còn muốn phiền toái Ngưu Đại ca cổ động chút." Ngưu Đại Thành khoát tay : "Đây đều là việc , Đại muội tử có gì cần Ngưu Đại Thành ta cứ mở miệng tiếng, Ngưu ca của ngươi là người thống khoái, thói quen xiêu vẹo hỗn loạn."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu thuật lại lo lắng cùng với ý tứ của mình lần với Ngưu Đại Thành. Ngưu Đại Thành gật gật đầu : "Điểm ấy muội tử liền yên tâm , vị trí bên kia đúng lúc là giao giữa hai con phố, theo lý thuyết, ai cũng trông nom. Nhưng nếu muội tử ngươi vẫn còn có dư, tốt nhất đều lên tiếng kêu gọi cả hai con đường, như vậy cũng an tâm phải sao?"

      Tằng Tử Phu liền vội vàng gật đầu: "Đây phải muốn mời Ngưu Đại ca hỗ trợ dẫn đường tiến cử sao?" Ngưu Đại Thành đồng ý: "Cái này có vấn đề gì, muội tử, ngươi định thời gian, khác dám , về Vương Thuận Tử và Triệu Lục Tử chút mặt mũi ấy vẫn có thể bán cho đại ca của ngươi là ta!" Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường, Thạch Lai Phúc thương lượng chút rồi : "Ngưu Đại ca, cửa hàng chúng ta đại khái còn khoảng năm ba ngày nữa là có thể thu thập xong. Nếu ta liền định đến sáu ngày sau đến trong cửa hàng chúng ta vậy, cũng thuận tiện thỉnh Ngưu Đại ca cùng hai vị kia đến nếm thử tay nghề cửa hàng chúng ta, về sau còn muốn thỉnh nhiều cổ vũ hơn."

      Ngưu Đại Thành gật đầu đồng ý, Tằng Tử Phu móc ra nén bạc mười lượng kín đáo đưa cho Ngưu Đại Thành. Ban đầu Ngưu Đại Thành chết sống chịu nhận, về sau liền ỡm ờ thu vào trong lòng ngực của mình. Nụ cười mặt cũng hơn nhiều, vỗ bộ ngực cam đoan có có ai dám tìm cửa hàng các ngươi gây phiền toái.

      Xong xuôi chuyện này, Tằng Tử Phu thở dài hơi, cái này gọi là Diêm Vương dễ gạt gẫm, tiểu quỷ khó chơi mà! Lại cẩn thận kiểm tra đồ đạc lắp đặt vào nhà, nhất là thang trượt Tằng Tử Cường làm. Hầu như mỗi chỗ Tằng Tử Phu đều sờ lên, sợ ở đâu trượt trơn tru, về sau thời điểm tiểu hài tử ở phía chơi đùa, va chạm bị thương.

      Tằng Tử Phu đứng dậy, vỗ mạnh lên trán của mình, tự nhủ: "Nhìn xem, trí nhớ của mình!" Liền kêu Thạch Lai Phúc, để cho với mình đến chỗ Lệ đại nương giảm bớt ít vải bố, bỏ thêm vào ít bông tốt, chuẩn bị đến lúc đó đệm ở phía dưới thang trượt, như vậy hài tử chơi càng thêm an toàn. Nhưng mà nhìn vải bố là quá hòa hợp cùng thang trượt rồi. Cuối cùng lại cắt vài thước vải bông tinh khiết, lót lên nệm vải bông, như vậy cũng dễ giặt tẩy, nhìn cũng thuận mắt.

      Tằng Tử Cường ở bên nhìn tỷ tỷ mình giúp đỡ chính mình bận đến bận , trong lòng thực cảm động. Tiền này là tỷ tỷ ra nhiều nhất, việc cũng là tỷ tỷ chạy trước chạy sau, nghe bởi vì em bạn dâu của tỷ tỷ mang thai, công việc trong nhà cũng đều là mình tỷ tỷ làm. Cuối cùng phương diện phân chia tiền lời vẫn như lúc trước tỷ tỷ , hai người chia đôi! Theo lý thuyết, tỷ tỷ là nên chiếm nhiều hơn, nhưng mình thể lay chuyển được tỷ tỷ mình. Tỷ phu lại là người thành , cũng có biểu ra nửa điểm cam tâm tình nguyện. Trong nội tâm Tằng Tử Cường thầm quyết định về sau trong nửa mình được chia lấy ra phần để dành cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ cần, về sau chờ Tiểu Bùn trưởng thành, mình cho Tiểu Bùn!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :