1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 36: Gặp lại Trần tiểu thư.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Cường rất đúng giờ đánh xe lừa vào Thạch gia, Tằng Tử Phu quay đầu lại nhìn rồi lau tay liền ra ngoài đón. Nhìn xe lừa mới tinh, Tằng Tử Phu mừng rỡ nở nụ cười, cái xe lừa này dưới thiết kế của Tằng Tử Phu, biến thành xe bốn bánh, khi chạy ổn định hơn so với hai bánh xe, cũng nhanh hơn. Vương Thạch thị đến cửa ra vào nhà Tằng Tử Phu: "Muội tử, làm sao ngươi nghĩ ra bốn bánh xe? Bốn phía đều có tấm chắn nữa, ngồi lên cũng ổn định, lại chạy nhanh, con lừa còn dùng ít sức lực. được, xe lừa của nhà ta cũng sửa đổi theo giống như của muội."

      Tằng Tử Cường biết Vương Thạch thị này giúp đỡ ít cho nhà tỷ tỷ tỷ phu của mình. chờ Tằng Tử Phu chuyện liền mở miệng : "Tẩu tử, nếu tẩu tin được ta, trở về lại kéo gỗ thô đến nhà của ta, ta làm cho tẩu."

      Vương Thạch thị cười : "Đương nhiên là tốt rồi, việc này tốn bao nhiêu bạc?" Tằng Tử Cường mạnh mẽ : "Đừng đề cập tiền bạc gì, tẩu tử chịu để cho ta làm cũng là tín nhiệm ta, cũng đúng lúc cho ta luyện tập tay nghề rồi, nếu tẩu đưa bạc cho công việc này nhưng ta thực dám tiếp nhận." Vương Thạch thị có chút khó xử nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười : "Tẩu, hai gia đình chúng ta còn khách khí gì? Đây là đệ đệ ruột của ta, cũng phải người ngoài? Mỗi lần chúng ta làm phiền tẩu, chúng ta cũng có đề cập tới trả thù lao đó sao? Nếu tẩu đưa tiền, đây tuyệt đối là đánh vào mặt của ta."

      Vương Thạch thị thấy Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường cũng phải giả khách khí, là tâm muốn giúp đỡ, liền vui vẻ đồng ý.

      Thạch Thúy Cúc đứng ở bên, cũng lời nào chỉ là ánh mắt kia làm cho người ta nhìn thoải mái, giống như muốn ăn vào cỗ xe lừa này vậy. Tằng Tử Phu trực tiếp bỏ qua, nhưng Tằng Tử Cường lại nhíu mày, ho khan tiếng, Thạch Thúy Cúc mới nhớ tới phản ứng luống cuống của mình, cười khan: "Đại tẩu, đồ này là cái gì vậy?" xong liền muốn vạch lên nhìn xem, Tằng Tử Phu ở cách xe có chút xa kịp ngăn cản, Tằng Tử Cường mạnh mẽ chặn lại: "Đây là đồ của ta, tiện xem."

      "Tỷ, kêu tỷ phu theo đệ cùng nhau vào thành mang thứ đó đưa qua , thời gian sắp còn kịp rồi." Cũng thèm để ý Thạch Thúy Cúc xấu hổ đứng bên, lôi kéo Tằng Tử Phu lên xe. Tằng Tử Phu nhìn Thạch Thúy Cúc cười cười : "Đệ đệ của ta có tính tình nóng nảy, muốn người khác đụng đồ đạc của , Thúy Cúc đừng trách."

      Thạch Thúy Cúc được tự nhiên cười : "Là ta biết đúng mực, duyên cớ làm cho người ta hiềm nghi, ha ha, đại tẩu mau , giữa trưa ta nấu cơm đưa qua cho nương bên kia." Tằng Tử Phu nghe xong lời của Thạch Thúy Cúc, mặt biểu tình : " cần, cơm trưa của nương, ta chuẩn bị xong rồi."

      qua cùng với Thạch Lý thị, hôn chút ba đầu củ cải, từ trong nhà ôm ra rỗ đệm may hai ngày này rồi lên xe vào thành. Đến cửa sau Trần phủ, Tằng Tử Phu để cho Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Cường chờ ở ngoài, liền gõ cửa. gã sai vặt mở cửa ra hỏi: "Làm gì vậy? Biết đây là địa phương nào ?"

      Tằng Tử Phu vội vàng móc ra chuỗi tiền đồng từ trong túi quần kín đáo đưa cho gã sai vặt kia: "Làm phiền tiểu ca gọi giúp Trần ma ma." Gã sai vặt nhìn chung quanh mắt thấy có người nhìn thấy liền lên giọng, bộ dạng cao cao tại thượng, hỏi: "Ngươi là ai?" Tằng Tử Phu cười làm lành : "Ngài hãy cùng Trần ma ma là Thạch gia thôn tới, lần trước gặp qua Trần tiểu thư, Trần ma ma biết."

      Gã sai vặt nghe xong cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu, chỉ là ánh mắt kia rơi vào người Tằng Tử Phu, làm cho Tằng Tử Phu rất là khó chịu rồi : "Chờ đó." Tằng Tử Phu nghe xong vội vàng tạ ơn. Đối với cửa chính đóng, thở dài! Đều quan Tể tướng thất phẩm dọa người, đây là gia nô nhà người có tiền đều ỷ thế hiếp người như vậy. Trèo lên Trần phủ cũng phải lựa chọn sáng suốt, ngắm nhìn Tằng Tử Cường chờ ở trong góc, thở dài! bước tính bước vậy.

      Đợi gần cả ngày, thậm chí Tằng Tử Phu nghĩ buông tha, coi như trăm văn rơi vào trong hầm phân là được, chợt nghe được tiếng mở cửa. Vẻ mặt Trần ma ma cao ngạo ra, thấy Tằng Tử Phu lạnh lùng : "Là ngươi à?" Tằng Tử Phu vội vàng cười : "Trần ma ma, mượn bước chuyện."

      Trần ma ma mắt xem xét gã sai vặt sau lưng ló đầu ra ngó, gã sai vặt nịnh nọt cười cười liền đóng cửa lại. " ."

      Tằng Tử Phu móc ra hai lượng bạc đưa cho Trần ma ma: "Trần ma ma, cha ta và đệ đệ ta là thợ mộc, trong nhà có làm cỗ xe nôi cho hài tử. Ta nghĩ, xe này mới lạ, mới có thể kiếm được bạc, nhờ ngài có khả năng giúp đỡ chuyển lời cho Trần tiểu thư, được ? Nếu cuộc trao đổi này thành công rồi, ta còn có hậu tạ."

      Trần ma ma cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu : "Để cho ta nhìn qua trước." Tằng Tử Phu vội vàng kêu Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường đẩy xe con tới. Trần ma ma nhìn nhìn, dù sao làm hạ nhân nhất đẳng ở Trần phủ, ánh mắt vẫn phải có: "Ngươi chờ ở đây, hay là xe này trước tiên che lên ."

      Tằng Tử Phu thấy vậy, trong lòng biết có hi vọng, để cho Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường đánh xe lừa chạy tới, mình cũng ngồi lên chờ, trong lòng suy nghĩ vài canh giờ cái cửa này mở. Ai biết thời gian đến chung trà, Trần ma ma liền mang theo hai gia nô ra để cho Tằng Tử Phu mang theo xe nôi vào.

      Tằng Tử Phu cho hai người Thạch Lai Phúc Tằng Tử Cường ánh mắt an tâm rồi vào. Vẫn là tiến vào cái sảnh lúc trước, thấy trong phòng chỉ có người Trần tiểu thư. Trần tiểu thư đặt chén trà xuống, với hai gia nô: "Để thứ đó xuống rồi ra ngoài cửa chờ, ngươi cũng ngồi ." Tằng Tử Phu cười cười cảm tạ rồi ngồi lên cái cái ghế bên cạnh, trong lòng suy nghĩ còn bằng đứng đâu, cách ngồi này càng mệt mỏi!

      Trần tiểu thư đứng dậy, Tằng Tử Phu cũng vội vàng đứng lên, lấy ra vải vố đắp lên xe. Ánh mắt Trần tiểu thư tỏa sáng nhìn xe nôi: "Còn có người nào khác biết ?" Tằng Tử Phu vội vàng : "Theo ta và người nhà của ta, còn có cha ta, nương và đệ đệ biết ." Trần tiểu thư hài lòng gật gật đầu : "Lúc trước vừa thấy, ta liền biết Tằng đại tẩu phải đơn giản, nghĩ tới liền cho ta kinh hỉ nhanh như vậy."

      Tằng Tử Phu cúi đầu cười : "Cái đó à, đây là đệ đệ ta làm cho nhi tử ta, ta xem xét cảm thấy có thể kiếm tiền, liền mạo muội quấy rầy Trần tiểu thư." Trần tiểu thư thấy vẻ mặt hèn mọn của Tằng Tử Phu, trong lòng suy nghĩ bất quá cũng chỉ như thế, lên nổi mặt bàn.

      "Năm mươi lượng như thế nào?" Tằng Tử Phu nghĩ tới Trần tiểu thư trực tiếp tiến vào chủ đề, mím môi : "Trần tiểu thư, ngài là tinh mắt, xe nôi này. Tuy người nhà nghèo mua nổi, nhưng mà người nhà phú quý cảm thấy vui lòng mua cho hài tử. Nghe Trần phủ ở kinh thành cũng có sinh ý, chắc hẳn bên kia ngay từ đầu tuyệt đối là có thể kiếm nhiều tiền, biết Trần tiểu thư có thể lại thêm chút hay ? Ta cam đoan xe này tuyệt đối có người ngoài nào biết được."

      Trần tiểu thư cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu: "Ngươi cũng biết, xe nôi này vừa ra tới mấy ngày nhà khác cũng có, có thể được bao nhiêu lợi nhuận còn biết được đâu, phải sao?" Trong nội tâm Tằng Tử Phu cam lòng, kiên trì cò kè mặc cả : "Trần tiểu thư, việc buôn bán này phải là chiếm tiên cơ sao? Ta ở nông thôn ăn vụng về, có mấy lời cũng biết như thế nào, nhưng là về sau nếu có thể có bất kỳ chủ ý nào, tuyệt đối trực tiếp cho Trần tiểu thư."

      Trong lòng Trần tiểu thư cân nhắc chút, bên trong đồ vật của Tằng Tử Phu coi như mới lạ, Nguyệt thư lần trước chính là thu vào mấy vạn lượng, so với ca ca của chịu thua kém của mình, cha đối với mình có vài phần kính trọng. "Được, nhưng mà ngươi phải nhớ lời ngươi tự , đây là ngân phiếu trăm lượng! Xe để lại, ta để cho Trần ma ma tiễn ngươi ra ngoài, về sau nếu có bất cứ ý nghĩ mới mẻ gì, trực tiếp cầm cái này tìm ta là được rồi."

      Tằng Tử Phu cưỡng chế ‘tiểu kích động’ trong lòng mình tiếp nhận ngân phiếu trăm lượng, cùng với cái ngọc bội có khắc chữ ‘Trần’. Trong lòng suy nghĩ, đây cũng là tín vật của người nhà giàu, nhận vật này liền có ý nghĩa từ nay về sau là có thiên ti vạn lũ quan hệ cùng Trần phủ. . . biết là phúc hay họa đây! Thời điểm trước khi ra cửa Tằng Tử Phu lại kín đáo đưa cho Trần ma ma hai lượng bạc, Trần ma ma tiếp nhận : "Từ nay về sau có chuyện gì, cứ tìm ta." Tằng Tử Phu liền vội vàng gật đầu cảm ơn.

      Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Cường vừa thấy Tằng Tử Phu ra, liền tiến lên đồng thanh : "Nương tử / tỷ, có sao chứ?" Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn hai người hỏi lại: "Ta có thể có chuyện gì?" Thạch Lai Phúc gãi gãi cái ót : "Ta xem lúc ra mặt nương tử tốt lắm, cho nên sợ là bị ủy khuất." "Đúng vậy đó, tỷ, loại người nhà giàu này. . ."

      Tằng Tử Phu bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi! Được rồi! có việc gì, sinh ý thành công! Tử Cường, tỷ lại dặn dò ngươi chút, trừ phi trong huyện thành có bán xe nôi này rồi, bằng ngươi và cha chúng ta cũng được làm, nếu , chính là gây tai hoạ , đến lúc đó sợ là chúng ta đều chịu nổi."

      Tằng Tử Cường liền vội vàng gật đầu hiểu được, Tằng Tử Phu ừ tiếng, tới tiền trang đổi bạc, liền ngồi lên xe lừa, trước tới Tằng gia thôn tiễn Tằng Tử Cường. Tằng Tử Phu mấy câu cùng Tằng lão đại, Tằng Vương thị, liền lôi kéo Tằng Tử Cường vào cửa móc ra năm mươi lượng bạc, Tằng Tử Cường ngây ngốc đứng hình: "Tỷ. . cái này?"

      Tằng Tử Phu cười : "Nhìn cái dạng ngốc này giống với tỷ phu của đệ, cái này đệ thu , hồi lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho cha mẹ ta cất giữ. Còn dư lại ba mươi lượng chính đệ giữ lại, cha mẹ chúng ta lớn tuổi, thoáng cái lấy ra năm mươi lượng sợ là dọa hỏng bọn họ, xe này của chúng ta hợp với kỹ thuật bán được trăm lượng bạc!"

      Đợi đến lúc này Tằng Tử Cường mới lấy lại tinh thần, ánh mắt sùng bái nhìn qua Tằng Tử Phu: "Tỷ, tỷ quá thần kỳ." Tằng Tử Phu cười : "Trong thành, lúc nào miệng trở nên ngọt như vậy rồi? Đừng quên lời tỷ dặn dò!" Tằng Tử Cường mạnh mẽ gật đầu: "Tỷ, tỷ cứ yên tâm ! Nhưng mà ba mươi lượng này đệ thể cầm, tỷ thu lại ."

      Tằng Tử Phu nhíu nhíu mày : " chúng ta mỗi người nửa, nếu đệ còn khách khí với tỷ như vậy, tỷ tức giận!" Tằng Tử Cường thấy Tằng Tử Phu là có vẻ tức giận, liền thu hồi bạc, trong lòng suy nghĩ, mình để dành cho tỷ, chờ đến lúc tỷ cần tiền, lại lấy ra cho nàng.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 37: Đây là chuyện gì hả.
      Editor: ChieuNinh


      Về đến nhà, vừa vặn ngay lúc ăn cơm tối, Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Qúy, Thạch Thúy Cúc ở đó. Còn chưa mở miệng, Thạch Thúy Cúc liền đứng dậy : "Đại ca, đại tẩu, ta thấy giữa trưa nương chỉ ăn bánh bột ngô, cho nên cứ tới đây dùng đồ trong phòng bếp làm cơm tối." Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu chỉ là nhìn thịt hầm cách thủy, cá nướng còn có canh gà bàn cơm cũng lời nào.

      Thạch Thúy Cúc có chút xấu hổ hướng về phía Tằng Tử Phu cười cười: "Chúng ta có rau cải gì, cho nên ta thấy trong phòng bếp vừa vặn có cá có thịt, nghĩ để thời gian lâu dài cũng hư, cho nên liền tự làm chủ, đại tẩu mất hứng ?"

      Tằng Tử Phu nghe xong lời này, nhíu mày, cưỡng chế thoải mái trong lòng, chỉ là cười cười cũng tiếp, ngồi xuống liền bắt đầu ăn cơm. Thạch Thúy Cúc đứng rất là xấu hổ, Thạch Lai Phúc thấy vậy cười : "Nhị đệ muội, chớ đứng đó, ngồi ăn ."

      Thạch Thúy Cúc bộ dạng ủy khuất, mang theo tiếng khóc nức nở ánh mắt khẩn cầu : "Đại tẩu đừng mất hứng, ta biết những điều này là rất quý giá, nhưng nhìn Tiểu Diệp Tử là quá gầy rồi, cho nên liền nấu canh gà. . . đại tẩu?"

      Tằng Tử Phu nặng nề để đũa xuống: "Thúy Cúc, lời này của ngươi đúng rồi, cái gì gọi là Tiểu Diệp Tử gầy? Là chỉ trích ta đối với nàng tốt sao? Nương ở đây mỗi ngày đều nhìn, người câu công đạo."

      Thạch Lý thị thở dài, nhà này vất vả trôi qua lại như vậy rồi, nhưng con dâu thứ này sao lại chịu sống an ổn? Đối với hai ngày nay vợ chồng đứa con thứ hai thường đến bên này ăn chùa uống chùa, còn có thái độ biến hóa của con dâu thứ hai, phải là bà nhìn thấy. Nhất là con dâu thứ hai luôn ôm Tiểu Diệp Tử lại ở trước mặt của mình vài lời, nào là nhìn cái bộ dáng đáng thương của Tiểu Diệp Tử chúng ta, khỏe mạnh giống ca ca tỷ tỷ gì đó, lời bới móc này nọ. Mình bao nhiêu tuổi rồi, Tử Phu lại là xuất phát từ nội tâm đối với mình, cái gì cũng thiếu sót mình. tại cả Thạch gia thôn, lão thái thái nhà ai hâm mộ mình chứ.

      Nhưng mà tại cuộc sống đứa con lớn nhất trôi qua phát đạt như vậy, còn lão Nhị trôi qua . . . Đều là nhi tử, lòng bàn tay mu bàn tay đều thịt! Lão Nhị và nương tử lão Nhị cũng quá kém cỏi rồi, đây là chuyện gì hả? Ài, Thạch Lý thị lạnh xuống mặt : "Tiểu Diệp Tử là con ruột của đại tẩu ngươi, có được hay cũng tới phiên ngươi tới bình luận."

      Thạch Thúy Cúc thấy vậy há to miệng, nước mắt cành cạch lách cách rớt xuống: "Nương, ta biết ta nên những này, nhưng dù sao Tiểu Diệp Tử cũng là cốt nhục của Qúy ca, ta là nhìn nàng đáng thương, cũng phải có ý tứ trách cứ đại tẩu, dù sao Tiểu Diệp Tử vừa sinh ra có thân thể yếu ớt. . Ai!"

      Thạch Lý thị trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc: " lời hồ đồ gì đó hả? Tiểu Diệp Tử là cốt nhục chị dâu ngươi sinh, có quan hệ gì với Qúy tử? Đừng quên lời lúc trước! Ta thấy ngươi cũng phải có lòng tốt gì, muốn cho cái nhà này lại rối loạn hả? Lúc đó ta đúng là mắt bị mù, tại sao lại cho Quý tử tìm nương tử như ngươi vậy! Nhìn vào phân lượng của cha ngươi, việc này ta liền bỏ qua, nếu như ta lại nghe được lời ra tiếng vào gì, ngươi cũng trở về nhà mẹ đẻ !"

      Thạch Thúy Cúc nghe xong lời này, mắt choáng váng, Thạch Lai Qúy vội vàng : "Nương, đại tẩu đừng nóng giận, Thúy nhi hiểu chuyện." Tằng Tử Phu là ăn cơm trôi, thở dài : "Nhị đệ, phải đại tẩu so đo, đây là để cho lễ mừng năm mới, thịt và cá còn có gà đều là ta với đại ca ngươi đặt mua hàng tết. Lễ mừng năm mới mới ăn! Ta với đại ca ngươi đặt mua xe lừa, bây giờ trong tay túng thiếu, hôm nay ăn, lễ mừng năm mới chúng ta cũng chỉ có thể nấu chút cải trắng rồi. Nhị đệ, đừng quên là chúng ta ở riêng sống cuộc sống của mình! Hôm nay Thúy Cúc làm là qúa đáng. Lời đến nước này, ta làm đại tẩu cũng khác, đều tự giác chút !"

      Thạch Lai Phúc cũng có chút rất hài lòng cương mắt nhìn đến vẻ mặt xấu hổ lại có chút phục của Thạch Lai Qúy, ài, kỳ dựa theo của cải nhà của mình tại, quan tâm đến chút đồ ấy. Nhưng chuyện này có đơn giản như vậy, câu có hàm ý khác của Nhị đệ muội, ý kia chính là chúng ta bạc đãi Tiểu Diệp Tử, chỉ lo cho đứa con của mình rồi, đổi thành ai thất vọng lạnh lòng?

      Thế nhưng Lai Qúy chính là đệ đệ ruột của mình, tại lúc Nhị đệ muội ra lời kia, cũng lên tiếng ngăn lại, chẳng lẽ Nhị đệ cũng nghĩ như vậy? Như vậy là làm cho người ta lạnh tâm! Nhìn sắc mặt nương tử của mình, Thạch Lai Phúc thở dài, hai ngày trước bởi vì chuyện mượn tiền, tuy mình hiểu được lo lắng của nàng, nhưng nghĩ dù sao cũng là người nhà, hay là cứ giúp đỡ. Sờ lên lượng bạc trong túi quần, vốn là muốn vụng trộm kín đáo đưa cho Nhị đệ . . .

      Bữa cơm tối này ăn trong vui mà tán, Thạch Thúy Cúc bộ dáng ủy ủy khuất khuất thu thập bát đũa, Tằng Tử Phu ôm Tiểu Diệp Tử ra : "Nương, hôm nay người ở đây, Nhị đệ và Thúy Cúc cũng đều có mặt, Tiểu Diệp Tử cũng ở đây, Nhị đệ cho là ta bạc đãi Tiểu Diệp Tử, cho rằng Tiểu Diệp Tử là hài tử của các ngươi, vậy các ngươi liền ôm !"

      Thạch Lai Qúy há to miệng. . . bên Thạch Thúy Cúc lau nước mắt: "Đại tẩu, Tiểu Diệp Tử phải cho tẩu làm con thừa tự sao? Lúc trước phải đều xong sao? Tại sao lại?"

      Tằng Tử Phu cười lạnh : "Đúng vậy, lúc trước , nhưng khi nhìn bộ dáng Nhị đệ cùng Nhị đệ muội hình như quên lúc trước gì rồi, hôm nay có thể lần đầu tiên cẩn thận ra, Nhị đệ là cha ruột Tiểu Diệp Tử, bảo đảm về sau lúc Tiểu Diệp Tử hiểu chuyện cũng thường thường cẩn thận chút!"

      Thạch Lai Qúy và Thạch Thúy Cúc hai người nhìn thoáng qua nhau, yên lặng lên tiếng, Thạch Lý thị thở dài: "Tử Phu à, nương biết ngươi ủy khuất, ngươi đối với Tiểu Diệp Tử ra sao, nương nhìn ở trong mắt, có gì ngon ngươi đều là cho Tiểu Diệp Tử ăn trước, mỗi tháng đều mang theo Tiểu Diệp Tử tìm Lý Nhị bắt mạch, ài. . . Quý tử à! Ngươi là bị mỡ heo làm mờ mắt rồi, sao lại hiểu được phải thấy đủ chứ? Đại ca đại tẩu ngươi lại nợ gì của ngươi?"

      Thạch Lai Qúy cúi đầu , Thạch Thúy Cúc thấy vậy mở miệng : "Nương, phải chúng ta biết đủ, chúng ta cũng nuôi nổi mà! Hôm nay là ta tốt, ta nghĩ đại tẩu so đo như vậy. . cho nên. . ."

      Tằng Tử Phu cười : "Nhị đệ muội, lời này sai rồi, cái gì gọi là so đo? Việc này chính là có thể lớn cũng có thể , truyền đó là bị người đâm cột sống, ta là độc phụ! Ngươi để cho ta ra cửa như thế nào? Nếu hôm nay các ngươi ôm Tiểu Diệp Tử , vậy liền lập chứng từ, chúng ta giấy trắng mực đen viết ra, ấn dấu tay lên."

      Thạch Thúy Cúc sợ hãi mắt nhìn Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, Tiểu Diệp Tử phải ghi vào hộ tịch của tẩu sao? Còn chứng từ gì?" Tằng Tử Phu cười cười: "Đối người nào làm chuyện đó thôi, ta cũng phải dễ khi dễ như vậy! Giấy trắng mực đen chúng ta viết lên, thỉnh Thạch lão tú tài là người làm chứng. Tiểu Diệp Tử cùng Nhị đệ, cùng Nhị đệ muội có bất cứ quan hệ nào."

      Cuối cùng, vẫn là Thạch Lai Phúc mời Thạch lão tú tài đến làm chứng từ, việc này mới tính là xong. Tằng Tử Phu nằm ở giường càng nghĩ càng ủy khuất, Thạch Thúy Cúc làm sao lại biến thành cái dạng này? Trước kia tự mình nhìn phải đàng hoàng đấy sao? Vương Lan vừa lại tới Thạch Thúy Cúc, là ra hang hổ lại vào hang sói mà, cuộc sống sau này làm thế nào trôi qua? Ngay cả quan hệ mẹ chồng nàng dâu, mình cũng xử lý tốt, làm sao quan hệ chị em bạn dâu càng khó hơn cả mẹ chồng nàng dâu? Mệt mỏi quá. . . .

      Thạch Lai Phúc nhìn cái dạng này của Tằng Tử Phu, trong nội tâm rất là đau lòng: "Nương tử, ta nhận sai lầm với nàng." Tằng Tử Phu a tiếng, kỳ quái nhìn Thạch Lai Phúc: "Chàng nhận sai gì với ta?" Thạch Lai Phúc kéo góc áo, giọng : "Nương tử, ta vụng trộm cầm lượng bạc, nghĩ đưa cho Nhị đệ. . . Ta. . . nương tử đừng nóng giận, bạc ta chưa cho đâu, từ nay về sau ta cam đoan như vậy nữa."

      Tằng Tử Phu cười lắc đầu: "Bạc của chúng ta vốn chính là của chàng, đừng cầm hai lượng, dù là mười lượng ta cũng vì bạc mà tức giận với chàng, cho cho . Chỉ là, Phúc ca, từ nay về sau mặc kệ nguyên do gì, dùng tiền nhất định phải cho ta biết, chẳng lẽ ta ở trong mắt Phúc ca là người hiểu chuyện như vậy sao?"

      Thạch Lai Phúc vội vàng ôm lấy Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng đừng đoán mò, ta thề, về sau cần bạc đều với nàng." Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Phúc ca, ta phải đau lòng chút bạc này, chỉ là trong nội tâm cảm thấy ủy khuất, ta cảm thấy được Thúy Cúc thay đổi, phải dạng thành chịu khó trước kia rồi, Phúc ca, chàng xem có phải là con người đều biến đổi?"

      Thạch Lai Phúc thở dài: "Ai. . . nương tử, đề cập tới Nhị đệ muội nữa, ta cảm thấy được Quý tử cũng. . . Ai, cuộc sống này phải càng ngày càng tốt sao? Vốn định Nhị đệ chính là người chịu khó, về sau cuộc sống gia đình bọn họ cũng càng phát đạt, nhưng bây giờ đây là chuyện gì chứ!"

      Đúng vậy, đây là chuyện gì chứ? Trong nội tâm Tằng Tử Phu cũng hiểu được, là người đều có thói hư tật xấu! Vốn vừa mới bắt đầu, điều kiện hai nhà cũng khác nhau lắm, cũng tới hai năm, nhà mua được xe lừa rồi, nhưng mà mình lại so với trước kia còn bằng. Nghĩ muốn nếm thức ăn mặn đều phải toan tính, trong nội tâm cân bằng rồi, cảm thấy dựa vào cái gì các ngươi có thể tốt như vậy? Người a! Cũng chỉ là nhìn bề mặt, thời điểm người khác cố gắng đều nhìn thấy.

      Vốn, Tằng Tử Phu tính toán lôi kéo Thạch Lai Qúy, Thạch Thúy Cúc cùng nhau buôn bán, chỉ là Tằng Tử Phu phát ánh mắt của Thạch Thúy Cúc nhìn mình càng ngày càng quái. Ngoại trừ hâm mộ vẫn còn có ghen ghét, thậm chí về sau còn có thể toát ra tia là cam tâm! Nữ nhân này khi học được ghen ghét, vậy có khả năng sống yên ổn. Cũng thể Tằng Tử Phu ích kỷ, chỉ là nhiều chuyện bằng bớt chuyện, nhất là phương diện tiền bạc. Người lớn cùng hài tử chính là khác biệt, Tằng Tử Phu tin tưởng, được chính mình giáo dục Tiểu Diệp Tử quên ân phụ nghĩa, nhưng mà biểu của Thạch Thúy Cúc mấy ngày này . . . Ai!

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 38: Nhị thúc.
      Editor: ChieuNinh


      Trận thoải mái này, cũng đổi lấy mấy ngày an bình cho Tằng Tử Phu. Hai ngày này Thạch Thúy Cúc cũng động chút lại đến tống tiền. Thời tiết lạnh, Tiểu Diệp Tử lại bắt đầu phát sốt Tằng Tử Phu ôm Tiểu Diệp Tử nhà của Lý Nhị ca. Lý Nhị ca nhìn xong nhíu nhíu mày: "Đứa này thể ăn nhiều muối ăn, huống hồ mang bệnh từ trong bụng mẹ mang ra ngoài, càng phải chú ý nhiều hơn."

      "Lý Nhị ca, những thường thức này ta hiểu được, chưa bao giờ cho nàng nếm qua thức ăn mặn."

      "Hả? Nhưng mạch tượng này, bệnh trạng chính là do ăn quá nhiều muối ăn mới có thể xuất , quay trở về ngươi hỏi người trong nhà chút, có người nào khác cho ăn hay . Đây có thể lớn cũng có thể , nhưng cần phải cẩn thận. Vốn thân thể bé con yếu nhược, lại ăn nhiều muối ăn, là làm tổn thương thận, tại chỉ là ăn ít, mới dẫn tới nóng sốt, bệnh về thận chính là chuyện tình cả đời đó!"

      Tằng Tử Phu tạ ơn Lý Nhị ca, liền ôm Tiểu Diệp Tử trở về nhà, Thạch Lai Phúc và Thạch Lý thị thấy sắc mặt Tằng Tử Phu tốt, liền hỏi: "Tử Phu à, Tiểu Diệp Tử có gì chứ?" "Nương từ, nàng sao vậy?" Tằng Tử Phu thở dài: "Nương, bình thường Tiểu Diệp Tử ở nhà ăn đồ gì? Là thức ăn con chuẩn bị cho ba huynh muội Tiểu Diệp Tử sao?"

      Thạch Lý thị ừ tiếng: "Đúng vậy, tại hài tử đều có thể ăn thức ăn lỏng rồi, mỗi ngày ăn gì đều là ngươi tự mình chuẩn bị, sao vậy? Món ăn có vấn đề gì?"

      Tằng Tử Phu thở dài: "Nương, Lý Nhị ca , Tiểu Diệp Tử ăn quá nhiều muối ăn mới có thể như vậy, may mắn xem sớm, nếu chậm, bệnh căn này liền mang theo cả đời, tiểu hài tử này thể ăn muối ăn, đây là mọi người biết đến, nương. . . Tại sao có thể như vậy?"

      Thạch Lý thị vừa nghe lời của Tằng Tử Phu lại càng hoảng sợ, đây là có người muốn hại cháu ruột mình: "Ai nhẫn tâm như vậy?"

      Trong lòng Tằng Tử Phu có ý niệm, có phải là Thạch Thúy Cúc hay ? Nhưng mà, Tằng Tử Phu muốn tin tưởng Thạch Thúy Cúc biến thành ác độc như thế. Vốn Thạch Lý thị là muốn kêu hai người Thạch Lai Qúy đến, phải làm chuyện này cho ràng, bị Tằng Tử Phu ngăn lại. Cái chuyện này có yên lòng, vất vả an tĩnh vài ngày, đừng có lại sinh ra chuyện rắc rối gì nữa, từ nay về sau nàng phải cẩn thận hơn.

      "Lý thẩm tử ở nhà sao?" Thạch Lý thị lên tiếng, hai người Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc theo Thạch Lý thị ra ngoài. Thạch Lý thị, Thạch Lai Phúc thấy cụ ông ngoài cửa kinh ngạc há to miệng: "Lão nhân?" "Cha?"

      Tằng Tử Phu thấy vậy nghi hoặc nhìn Thạch Lai Phúc, người tới cười cười có chút xấu hổ : "Ngươi là đệ muội hả? Ta gọi là Lý Quang Xuân, tên cũ là Thạch Nhị Thành, là ca ca sinh đôi Tam Thành, biết Tam Thành có nhắc qua hay ?" Thạch Lý thị a tiếng, vội vàng mời người vào nhà, cũng mời hương thân dẫn đường theo vào nhà.

      ra, Lý Quang Xuân chính là Thạch Nhị Thành, thời điểm tuổi Thạch gia gia cảnh quá mức nghèo khổ, là nuôi nổi ba đứa hài tử, có biện pháp đành mang hai ca ca đưa cho người ta, Thạch Đại Thành sớm qua đời. Thời điểm Thạch Lý thị vừa gả đến Thạch gia cũng có nghe chính mẹ chồng nhắc qua Tam Thành có ca ca song bào thai, đưa cho thầy thuốc dạo ngang qua, mấy thập niên đều có tin tức, nghĩ tới lúc này tìm tới tận nhà.

      Trong nội tâm Tằng Tử Phu cân nhắc, trách được, đại tỷ Thạch Lai Phúc và mình đều là sinh đôi, ra Thạch gia có gien về phương diện này. Nghe xong lời của Lý Quang Xuân, mới biết được Lý Quang Xuân vào Thái Y Viện làm thái y, nhưng vì đắc tội quý phi nương nương trong nội cung, con độc nhất của ông là Lý Sở Hà gần như là tan hết gia tài, mới bảo vệ được tánh mạng của Lý Quang Xuân.

      Lý gia là có thân nhân gì, Lý Quang Xuân tính toán, nếu trở về nông thôn ở, mình còn có đệ đệ song sinh, tốt xấu gì trong tay cũng còn có chút bạc, cũng có thể ở lại nông thôn mua chút ruộng đất. Nên dựa vào trí nhớ lúc còn , đường đường hỏi thăm mới tới Thạch gia thôn.

      Thạch Lý thị nghe xong, suy nghĩ rồi : "Nhị thúc, đây là con lớn nhất của ta Thạch Lai Phúc, cùng nương tử con trai cả Tằng Tử Phu, ba đứa bé con cũng là con dâu cả sinh ra, con thứ hai Thạch Lai Qúy và nhị nhi tức phụ Thúy Cúc. Mấy ngày nay Nhị ca và Sở Hà cùng ở lại đây , lát nữa để cho Tử Phu thu dọn căn phòng cho ngài. Trước ở tạm mấy ngày, sáng mai ta liền kêu Phúc tử sang nhà thôn trưởng hỏi thăm."

      "Đệ muội tử, làm phiền ngươi, đây là ít ý tứ, coi như là phí ăn ở những ngày này của hai người chúng ta." Thạch Lý thị kinh ngạc nhìn qua năm lượng bạc trong tay Lý Quang Xuân: "Cái này. . . Cái này. . Ở đâu dùng nhiều như vậy? sao đều là thân thích, ngài lại là ca ca ruột của lão nhân nhà ta, đây phải muốn đánh mặt của ta sao? Huống hồ, sau này mua phòng ốc cái gì cũng phải dùng bạc, Sở Hà tuổi cũng đến thời điểm đón dâu, nhanh thu lại, thu lại."

      Nhưng mà cuối cùng Thạch Lý thị có khôn khéo bằng Lý Quang Xuân: "Coi như lễ gặp mặt ta cho hai đứa cháu, cháu dâu của mình, nhiều năm như vậy cũng là đầu gặp lại, gấp rút lên đường nên cũng có mua được đồ gì. Đệ muội có thể thừa nhận chúng ta là thân thích tìm tới nơi nương tựa, trong lòng chúng ta cũng là cảm kích."

      Thạch Lý thị tiếp nhận bạc, cười cười : "Nhị thúc bọn , vậy làm gì, nông dân chúng ta nặng nhất tình nghĩa." Thạch Thúy Cúc thấy Lý Quang Xuân ra tay chính là năm lượng bạc, liền cười : "Nương, nếu để cho Nhị thúc, cùng Sở Hà đệ đệ ở bên chúng ta vậy, nhân tiện hậu viện chỉ có hai người ta cùng Qúy ca, phòng ở cũng lớn hơn chút so với đại ca bên này."

      Thạch Lý thị mắt nhìn Thạch Thúy Cúc, suy nghĩ rồi : "Cũng được, bên ngươi còn rộng rãi chút ít, cũng may sân trước sân sau cách nhau cũng gần chút." Lý Sở Hà nhìn thoáng qua Thạch Thúy Cúc nịnh nọt cười với cha mình, trong mắt toát ra vẻ khinh bỉ, trong nội tâm thở dài, xem ra cuộc sống sau này quá thanh nhàn rồi.

      Nếu đúng theo như Lý Sở Hà suy nghĩ, càng hy vọng có thể cùng bên này ở cùng chỗ, mặc dù phòng có chút. Mình ở trong kinh thành thường thấy các loại sắc mặt, nhìn người vẫn là rất chuẩn, vừa nhìn liền biết vị đại tẩu tử này là người hiểu chuyện có ý tứ, còn Nhị tẩu tử này cũng làm cho người ta bớt lo. Nhất là ngay từ đầu chính cha mình ra đắc tội với người ta, tan hết gia tài mới bảo vệ được tính mệnh, Nhị tẩu tử là vẻ mặt ghét bỏ, rồi sau đó thấy cha mình móc ra năm lượng bạc, Nhị tẩu tử này tựa như thay đổi thành người khác, nhiệt tình.

      Lý Sở Hà đều có thể nhìn thấy ràng, Lý Quang Xuân có thể hiểu sao? Chỉ là dù sao bây giờ là muốn ăn nhờ ở đậu, thân thích cho tới bây giờ chưa thấy qua lại có thể thừa nhận coi như là tốt, còn có thể chọn lựa ở nơi nào sao? Ai, cũng may cũng phải ở thường xuyên.

      An bài tốtcho phụ tử hai người, trở lại trong phòng, Tằng Tử Phu đùa giỡn với ba búp bê phen, mới nằm lệch qua giường nghỉ ngơi hồi. Thạch Lai Phúc ngồi ở bên cạnh miệng ngừng: "Ta còn là lần đầu tiên nghe ta cha có ca ca song bào thai, đừng là cực kỳ giống, vừa rồi ta đều cho rằng ta cha sống lại rồi sao."

      Tằng Tử Phu cười : "Đúng vậy đó, nghĩ tới nhà chúng ta còn có cửa thân thích như vậy. Thái y ở Thái Y Viện, chắc hẳn y thuật nhất định là cao minh, có chút bản lĩnh cũng tiến vào Thái Y Viện, sáng mai ta ôm Tiểu Diệp Tử để cho Nhị thúc xem mạch, chàng được ?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Ừ, cái này cần để ý, ta nghĩ y thuật của Nhị thúc nhất định là mạnh hơn gấp trăm lần so với Lý Nhị ca. Thái Y Viện chính là chỗ xem bệnh cho hoàng đế, có bản lĩnh nhất định là vào được, Tiểu Diệp Tử của chúng ta là có phúc khí rồi. Vừa rồi ta thấy nương chúng ta sắc mặt tốt lắm, ta nghĩ chắc là lại nhớ đến cha ta , ài, cha ta cũng bảy năm rồi, những năm này là khổ cho nương."

      "Phúc ca, nghỉ ngơi sớm chút , sáng mai chàng lại nhanh chóng lo cho xong chuyện của Nhị thúc." Thạch Lai Phúc lên tiếng: "Nương tử, đất trống phía sau nhà Vương ca là có chủ, nàng chúng ta trước cùng Vương ca chào hỏi, sau đó lại nhà thôn trưởng hỏi thăm chút. Như vậy hai nhà cách nhau cũng gần, từ nay về sau có chuyện gì đều dễ giúp đỡ nhau, nàng thấy sao?"

      Tằng Tử Phu ừ tiếng : "Hay là chàng hỏi trước tiếng với Nhị thúc xem ý kiến của bọn họ, nếu như bọn họ có ý khác, mảnh đất kia ngược lại là lựa chọn tốt. Nhưng mà Vương ca bên kia vẫn phải ràng, đừng chờ tới khi cuối cùng Vương ca bên kia lại có ý nghĩ gì khác."

      "Yên tâm , nương tử, chút đạo lý ấy ta hiểu mà."

      "Ừ, Phúc ca, chuyện Tiểu Diệp Tử ăn quá nhiều muối ăn, chàng có thể hay ?"

      Thạch Lai Phúc thở dài: "Ai. . . Đoán chừng là nương có chú ý cho ăn nhằm rồi , vấn đề này cũng khó mà , nháo tốt là phải. . ." Tằng Tử Phu gật gật đầu : "Phúc ca, có đôi khi ta là cảm thấy vấn đề này đến trình độ này rồi, là vì cái gì? Chàng xem, về sau Tiểu Diệp Tử trưởng thành, có thể trách chúng ta hay ? tại, Vương Lan còn có tin tức, chàng nếu về sau trở về tìm, vậy làm sao bây giờ?"

      Nhắc tới Vương Lan Thạch Lai Phúc chỉ có tức giận: "Nữ nhân kia, nếu như dám trở về tìm chúng ta đưa gặp quan. Nếu phải nữ nhân kia, lão Nhị bên kia cũng túng quẫn giống như bây giờ, đúng rồi, nương tử, Nhị thúc cho nương năm lượng bạc, ta xem ý kia của nương là muốn cho lão Nhị. Dù sao chúng ta bên này thiếu chút ấy, nhưng bây giờ cuộc sống của lão Nhị bên kia là có chút. . . nương tử?"

      Tằng Tử Phu buồn cười : "Ta thấy tiền liền sáng mắt như vậy? Dù sao bạc này cũng là Nhị thúc cho nương, nương có quyền phân phối. Mặc kệ có cho chúng ta hay ta cũng có ý kiến gì khác, Phúc ca, yên tâm ." Thạch Lai Phúc ngây ngốc gãi gãi cái ót : "Ta còn có thể yên tâm về nương tử sao? Chính là sợ nàng cảm thấy ủy khuất. . . Ai. . ."

      "Ủy khuất cái gì? Chúng ta tại lại thiếu năm lượng bạc? Nếu sáng mai Phúc ca với nương chút vậy, bạc đều cho Nhị đệ bọn họ , yên tâm, ta là đỏ mắt." Thạch Lai Phúc nghiêm túc cúi đầu trước đại lượng của Tằng Tử Phu: "Nương tử, sao nàng lại tốt như vậy?"

      Tằng Tử Phu cười : "Nhìn cái dạng ngốc này của chàng, nhanh ngủ ."

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 39: Dược liệu dẫn đến tranh cãi.
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy là cao cao hứng hứng đón hai phụ tử Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà vào nhà. Nhưng qua mấy ngày, trong nội tâm Thạch Thúy Cúc lại bắt đầu dễ chịu. Vốn tưởng rằng cái tiện nghi Nhị thúc là người hào phóng, ngươi nghĩ , vừa ra tay liền cho năm lượng bạc, mình rất chiêu đãi, tối thiểu nhất cũng có thể được hai ba lượng, cho dù là chỉ có hai lượng?

      Nhưng ai biết, chuyển vào nhà mình gần mười ngày, cũng có ý tứ cấp cho bạc. Trong nội tâm Thạch Thúy Cúc càng lúc càng thoải mái, nương được năm lượng bạc, cũng có ý định muốn phân cho nhà mình, phải là đều để dành cho đại tẩu ? Buổi tối ngừng cùng Thạch Lai Qúy chuyện mình hoài nghi.

      Sau khi Thạch Lai Qúy nghe xong trong lòng cũng vô cùng khó chịu, theo lý thuyết mình nên có chủ ý tham bạc này. Nhưng nếu như nương đều cho đại ca mà ..., là quá công bằng. Hơn nữa vốn cuộc sống của đại ca trôi qua so với mình có dư dả, ngay cả xe lừa cũng đều mua. Nhìn nhìn lại chính mình, ngay cả muốn ăn chút thức ăn mặn đều phải tính toán.

      Thạch Thúy Cúc ra cửa phòng, ngửi vị thuốc đầy sân, nhíu mày. Lúc trước cho rằng Nhị thúc ít nhiều cho thêm ‘hào phóng giúp đỡ’ chút, cho nên lúc hỏi mình có thể phơi nắng dược liệu trong sân được , mình ngay cả nghĩ cũng đều có nghĩ liền đồng ý. Dù sao sân cũng để , phơi nắng dược liệu lại có gì đáng ngại. Có trời mới biết, mình đối với vị thuốc chịu được! Nhưng lại nghĩ đến, biết đâu Nhị thúc cao hứng liền vung cho mình năm lượng bạc sao, nhưng ai biết đừng năm lượng, đồng tiền cũng có!

      Lý Quang Xuân cũng phải có ánh mắt, dù sao làm thái y nhiều năm như vậy, quan lại quyền quý lại càng gặp nhiều hơn. Mình cũng từng Phú Quý qua, từng trôi qua nhiều cảnh tượng, biết cháu dâu này nghĩ gì, nhưng là trong túi khó xử! Vì có thể cứu mình ra khỏi đại lao, nhi tử bán sạch gia sản, người trong trong ngoài ngoài chỉ còn lại đến trăm lượng bạc. Đoạn đường trèo đèo lội núi đến Thạch gia thôn xài ít bạc, là sợ đệ muội chưa từng gặp của mình ghét bỏ, mới lấy ra năm lượng.

      Bạc trong tay mình là còn nhiều lắm rồi, còn phải mua đất cất nhà cũng cần ít, coi như là ở nông thôn rẻ hơn, nhưng toàn bộ phải chuẩn bị cho tốt rồi, người mình cũng còn thừa được mấy lượng. Huống chi con trai độc nhất của mình vẫn còn chưa cưới vợ, trong lòng mình đối với nhi tử là rất áy náy rồi. Nếu bởi vì chính mình, nhi tử có tiền đồ tốt, ai. . .

      Thạch Thúy Cúc hai ngày này hữu ý vô ý khóc than tại trước mặt Lý Quang Xuân. . . Lý Quang Xuân cuối cùng thở dài dốc túi thấy đáy cho Thạch Thúy Cúc. Thạch Thúy Cúc nghe xong rất là cho là đúng: "Nhị thúc, ngài đây là cái gì vậy, hình như là cho rằng chúng ta muốn đòi tiền vậy, thúc đừng có hiểu lầm."

      Nét mặt già nua của Lý Quang Xuân cứng đờ, há hốc mồm cũng gì khác. Lý Sở Hà nhíu mày : "Nhị tẩu, cha ta lời , có tin hay là tùy tẩu." Thạch Thúy Cúc nghi hoặc đánh giá hai người, bĩu môi cũng gì khác xoay người liền vào phòng. Thạch Lai Qúy nghe xong lời của Thạch Thúy Cúc liền : "Đừng nghĩ nhiều như vậy, Nhị thúc lại nợ chúng ta, ngươi đừng nhớ thương bạc trong túi người ta." Thạch Thúy Cúc bĩu môi: "Ở của chúng ta, ít nhiều cũng phải có chút ý tứ chứ, sớm biết như vậy ta liền ôm cái việc hầu hạ người này."

      Thạch Lai Qúy thở dài, biết mình có bản lĩnh làm cho cuộc sống Thạch Thúy Cúc trôi qua rất là kham khổ: "Thúy nhi, Nhị thúc cũng chỉ ở lại trong nhà chúng ta thôi, phải đều nhà đại ca ăn cơm sao? Dù sao đất cũng mua, chờ xây xong nhà ở dọn rồi." Thạch Thúy Cúc ừ tiếng, nhưng trong lòng lại là vô cùng mất hứng, ngay cả phòng ở đều có thể cất, còn kém mấy lượng bạc sao?

      Ngày hôm sau, Thạch Thúy Cúc ở trước mặt Thạch Lý thị, để lộ ra lời của Lý Quang Xuân với mình: "Nương, người nhìn cái Nhị thúc với ta những lời này, hình như là sợ ta quản tài sản của vậy. Tuy bây giờ cuộc sống của ta và Qúy ca trôi qua tốt, ăn cũng ăn ngon như heo, so ra kém đại tẩu, đối với ngươi cũng nhớ thương bạc của Nhị thúc, chút đạo lý ấy ta còn là hiểu."

      Thạch Lý thị có chút kiên nhẫn nghe Thạch Thúy Cúc ngừng, cuối cùng khoát tay : "Được rồi, Nhị thúc ngươi gặp khó khăn mới về ở nông thôn, người phỏng chừng cũng có bạc gì. Năm lượng bạc này chờ phòng ở của Nhị thúc ngươi xây xong rồi, ta liền đưa trở về cho ." Thạch Thúy Cúc nghĩ tới Thạch Lý thị ra lời này, muốn vả miệng mình cái: "Nương bạc này còn muốn trả lại cho Nhị thúc?"

      Thạch Lý thị ừ tiếng : "Nhị thúc của ngươi tại cuộc sống khó khăn, tuy ta già rồi nhưng mà ánh mắt ta mù! Nếu Nhị thúc ngươi thoải mái, lớn tuổi như vậy rồi mà mỗi ngày vẫn mang theo Sở Hà lên núi hái thuốc sao? Ta hỏi, là chuẩn bị đến thị trấn bán thuốc kiếm tiền, ài."

      Thạch Thúy Cúc trộm gà được còn mất nắm gạo, rầu rĩ vui trở về hậu viện, nhìn dược liệu đầy sân, tức chỗ xả! Ôm bó dược liệu lớn được phơi nắng tốt đến phòng bếp coi như củi nhóm lửa mà dùng. Lúc hai cha con Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà khiêng dược thảo mới hái trở về, ngửi được mùi thuốc đầy sân . . . Nhìn dược liệu sáng nay vừa mới cột kỹ, chuẩn bị sáng mai đáp xe lừa vào thành bán còn thấy, thở dài.

      Lý Sở Hà nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Thạch Thúy Cúc mới từ phòng bếp tới. Thạch Thúy Cúc sợ run chút, nhếch miệng : " trở lại, củi trong nhà này ẩm ướt hết rồi, mồi được lửa, ta liền dùng bó dược liệu, còn đốt rất tốt." Nghe Thạch Thúy Cúc mát, Lý Sở Hà cắn răng: "Chẳng lẽ ngươi biết đây là ta và cha ta tân tân khổ khổ mới hái trở về sao?"

      Thạch Thúy Cúc há hốc mồm, cũng biết mình đuối lý, lời nào xoay người vào phòng. Lý Quang Xuân thở dài, mặt như già thêm vài tuổi. . . là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà! Mình cũng vinh quang nửa đời, đến khi già rồi chỉ có gặp phải cảnh ngộ tai ương lao ngục, tại đến ở nông thôn còn phải xem sắc mặt tiểu bối. . . Ài, áy náy nhìn Lý Sở Hà, nếu phải tại mình, chắc hẳn lúc này nhi tử vào triều làm quan rồi!

      Thu thập dược liệu tán lạc ở trong sân : "Con à, con hỏi đại tẩu con chút có thể mượn viện tử phơi nắng dược liệu hay ?" Lý Sở Hà vâng tiếng, đến Tiền viện. Thấy Tằng Tử Phu đùa giỡn với ba đứa bé, liền dừng bước, cũng biết nên mở miệng như thế nào. Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn lý Sở Hà hỏi: "Sở Hà, có chuyện gì ?"

      Lý Sở Hà mím môi, mình từng ở trong kinh thành tính ra cũng là quý công tử, khi nào luân lạc tới muốn ăn nhờ ở đậu rồi, ai. "Đại tẩu, cha ta để cho ta tới hỏi chút, có thể mượn Tiền viện để phơi nắng dược liệu hay , nếu như thể coi như xong, coi như ta có hỏi, ngài vội, ta về trước."

      Tằng Tử Phu thấy Lý Sở Hà xong đợi mình đáp ứng xoay người muốn , cười cười : "Đây có là chuyện gì, tùy tiện dùng thôi." Lý Sở Hà nghĩ tới Tằng Tử Phu đáp ứng sảng khoái như vậy: "Đại tẩu, phơi nắng dược liệu có thể chút vị thuốc." Tằng Tử Phu khoát tay : "Ta nghe ngửi thấy mùi thuốc đối thân thể mới có lợi?" Lý Sở Hà gật gật đầu: "Đúng vậy, đại tẩu cũng hiểu chút ít dược lý?"

      Tằng Tử Phu lắc đầu : " có, chỉ là Tiểu Diệp Tử ba ngày hai ngày phải uống thuốc, cho nên cũng tiếp xúc chút ít." Lý Sở Hà gật gật đầu : "Đại tẩu, thân thể Tiểu Diệp Tử chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, tốt hơn. Mặc dù thể trừ tận gốc, nhưng mà cùng người thường có bao nhiêu khác biệt."

      "Cái này còn phải dựa vào y thuật của Nhị thúc sao? Phúc tử ca của ngươi sắp trở lại rồi, hồi để cho giúp ngươi cùng đem dược liệu dời qua." Lý Sở Hà vội vàng khoát tay : " cần làm phiền Phúc tử ca, cũng nhiều, ta đây về trước thu thập." Tằng Tử Phu gật đầu cười.

      Hậu viện Thạch Thúy Cúc mặc kệ rồi: "Đây là ý gì, phải là chỉ dùng chút dược liệu nhóm lửa sao? Cái này muốn mang , vậy phải đánh vào mặt ta và Qúy ca sao?"

      Lý Quang Xuân nghe Thạch Thúy Cúc phàn nàn, cũng chuyện, Thạch Thúy Cúc càng càng hăng say, Thạch lai Qúy cũng nhìn được, lúc nào Thúy Cúc thay đổi tánh khí như thế?

      Vẫn là câu kia, học xong đố kỵ nữ nhân phải yếu đuối! Nữ tử vừa thiện lương, lại ôn nhu khi học xong đố kỵ, phẩm tính cũng cải biến theo. Hơn nữa tỷ tỷ Thạch Thúy Cúc phải cái bớt lo, thường thường cùng Thạch Thúy Cúc. Thạch Thúy Cúc nghe nhiều hơn, nhìn nhà Tằng Tử Phu trôi qua càng phát đạt. Cũng biết đại tỷ Thạch Thúy Cúc từ nơi này lấy được tin tức, là thời điểm lúc trước Thạch Lai Phúc cưới vợ, là muốn lấy mình! Về sau người làm mai Tằng Tử Phu là có phúc khí, cho nên mới sửa lại là Tằng Tử Phu.

      Gia cảnh Tằng Tử Phu và nhà mình chính là tám lạng nửa cân đều là nghèo khổ! Dựa vào cái gì Tằng Tử Phu có thể trôi qua tốt như vậy? Nếu phải Tằng Tử Phu, có lẽ tại chính mình. . . Ai, mình là muốn gì? Sao có thể sinh ra cái ý nghĩ này? Nhưng mà thời gian ngày từng ngày trôi qua, vốn tưởng rằng lập gia đình cuộc sống có thể trôi qua tốt hơn, nhưng ai biết cuộc sống vẫn là nghèo khổ giống như ngày xưa. Mà Tằng Tử Phu lại. . . . . . Đại tỷ của mình hoàn toàn có đạo lý, nên tranh giành gặp thời vẫn cứ tranh!

      "Thúy, đừng nữa, Nhị thúc là xin lỗi, thúc đừng để trong lòng." Đối với Thạch Lai Qúy khuyên can, Thạch Thúy Cúc càng thêm tỏ vẻ, khuôn mặt ủy khuất : "Ta. . . Ta đây là trôi qua thế nào? Từ lúc ta bị thương nhi tử còn, cuộc sống này liền trôi qua thuận rồi, ăn đủ no mặc đủ ấm, ta. . . Ô ô ô ô"

      Thấy Thạch Thúy Cúc nháo như vậy, Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà chuyển cũng phải, chuyển cũng phải. Cuối cùng vẫn là Thạch Lý thị ra chửi mắng Thạch Thúy Cúc mới dừng lại: "Nhị thúc bọn , ngài đừng để trong lòng!" Lý Quang Xuân khoát tay : "Là chúng ta thêm phiền toái cho các ngươi, ai."

      Tằng Tử Phu thấy vậy tiện xen vào, chọt Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc hiểu gật đầu : "Nhị thúc, hai ngày này Tiểu Diệp Tử luôn thích hợp, nếu ngài đến bên này của chúng ta ở , giúp đỡ chúng ta chiếu cố cho Tiểu Diệp Tử?" Tằng Tử Phu tán thưởng nhìn Thạch Lai Phúc, có tương lai.

      Lý Quang Xuân nghe xong gật gật đầu : "Ai. . . là phiền toái." Tằng Tử Phu cười cười : "Nhị thúc, chúng ta là người nhà lời hai nhà, Tiểu Diệp Tử bên này vẫn là phải dựa vào Nhị thúc."

      "Cháu dâu, điểm ấy ngươi an tâm, khác dám , Tiểu Diệp Tử liền giao cho ta." Thạch Thúy Cúc lau nước mắt, đâu đâu cũng thấy ủy khuất nhìn Tằng Tử Phu, bị Thạch Lý thị liếc mắt trừng trở về, cũng khóc nháo nữa lôi kéo Thạch Lai Qúy trở về nhà, trong lòng suy nghĩ, hừ! Vốn tưởng Nhị thúc là kim chủ, thực tế lại là cái thùng rỗng, vừa vặn mang , giảm bớt ta đây lại phải hầu hạ.

      Nàng cũng ngẫm lại mình hầu hạ cái gì? Ngược lại, mấy ngày này đều là Lý Sở Hà chẻ củi trong sân.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 40: Sở trường y thuật của Tằng Tử Phu.
      Editor: ChieuNinh


      Thời gian dần trôi rốt cục tại cửa ải cuối năm, phòng ở cũng xây xong, vị trí ngay tại lúc trước , khối đất lệch phía sau nhà của lão Vương. Xây phòng ở mới mời khách ăn cơm là nhất định, hai cha con Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà cũng nhập gia tùy tục.

      Mặc dù ở Thạch gia thôn nhưng ngoại trừ hàng xóm, cũng có quá nhiều giao tình với những người khác. Cũng may hết thảy mọi đều là Thạch Lai Phúc chủ động thu xếp giúp đỡ, vào lúc ban đêm đến ăn tiệc uống rượu cũng thiếu, ngồi bàn chủ vị có Thạch Lý thị, Lý Quang Xuân, Thạch lão tú tài, thôn trưởng Thạch gia thôn Thạch Lão Cửu, Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy và cha Thạch Thúy Cúc là Thạch Ngũ.

      Lý Quang Xuân bưng ly rượu lên hướng về phía mọi người ngồi mời rượu: "Lão hủ nguyên là người Thạch gia thôn chúng ta, bởi vì năm đó gia cảnh nghèo khổ, bất đắc dĩ xa xứ. Hôm nay các vị ngồi có thể nể mặt đại giá quang lâm là phúc khí của lão hủ, khác cũng cần , từ nay về sau lão hủ cùng khuyển tử Sở Hà phải dựa vào mọi người nhiều hơn. Các vị hương thân ăn được uống tốt!"

      Thạch Lão Cửu hơi ngửa đầu uống ly rượu : "Quang Xuân lão ca à, khi còn bé chúng ta còn cởi truồng cùng nhau bắt cá trong sông đó thôi, nghĩ tới lúc còn sống còn có thể gặp lại, duyên phận mà! Cái khác Thạch Lão Cửu ta dám , chỉ cần có Thạch Lão Cửu ta ngày còn ở đây, tuyệt đối để cho người ta khi dễ lão ca ngươi!"

      Lý Quang Xuân biết Thạch Lão Cửu đều là lời hình thức, nhưng mặt vẫn là cảm kích mời rượu, Thạch Lão Cửu sờ lên chòm râu của mình : "Cháu à, biết ngươi đọc sách như thế nào?" Lý Sở Hà quy củ : "Tiểu chất bất tài, đọc sách được vài năm." Thạch Lão Cửu gật gật đầu: "Ừ, có trúng tuyển công danh hay ? Sang năm có thi hương rồi, có muốn thử thử lần hay ?"

      Lý Sở Hà cười : "Trước kia tham gia trong cuộc thi trúng cử nhân." Thạch Lão Cửu vừa nghe lời này mắt choáng váng, cả Thạch gia thôn tính luôn cử nhân Thạch lão tú tài, mới hai người đó! Cái này, hay là mắt mình vụng về, xem thường hai cha con Lý Quang Xuân. Mình cũng nghe xong tin tức thu được, hình như hai người này là từ kinh thành trở về, bởi vì đắc tội quyền thế mới rơi xuống khó khăn. Mà dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, tại thế cục vừa ổn định, ai biết ngày nào đó liền được giải oan? kịch phải đều diễn như vậy, vội vàng bày khuôn mặt tươi cười: "Đại chất tử đúng là có học vấn! Lão ca ngươi là có phúc khí."

      Tằng Tử Phu ở bàn bên cạnh nghe được lời Lý Sở Hà , trong lòng cũng là lắp bắp kinh hãi. Vốn tưởng rằng Lý Sở Hà này cũng học y giống như Lý Quang Xuân, nghĩ tới lại còn là cử nhân.

      Qua mấy ngày, Thạch Lão Cửu hỏi thăm ràng, ra Lý Quang Xuân dĩ nhiên là thái y ở Thái Y Viện. Bởi vì đắc tội quý phi nương nương mới rơi vào kết quả như vậy! Bất quá, có thể ngồi vị trí thái y, vậy khẳng định là có thân bản lĩnh. Nghe Huyện lão gia có con trai độc nhất đến nay lại con, mời vô số danh y vẫn cách nào chữa khỏi, vậy Lý Quang Xuân? Trong lòng có suy tính.

      Tằng Tử Phu phơi nắng chăn mền ở trong sân, mắt thấy mấy người mặc quần áo quan sai đẩy cửa vào: "Đây là nhà của Lý Quang Xuân sao?" Tằng Tử Phu nhíu mày buông công việc trong tay cười : " biết mấy vị quan đại ca tìm Nhị thúc ta có chuyện gì?" Vài vị quan sai đánh giá Tằng Tử Phu, bất quá ánh mắt kia chính là làm cho người ta thoải mái, tuy trong nội tâm Tằng Tử Phu rất vui nhưng cũng dám biểu ra ngoài mặt.

      "Ha ha, nghĩ tới cái địa phương thâm sơn cùng cốc này còn có tiểu nương tử xinh đẹp như thế." Nghe xong Tằng Tử Phu nắm chặt nắm tay hỏi: "Xin hỏi quan đại ca có chuyện gì?" Tên quan sai khác thọt người chuyện: "Đại ca, lão gia phân phó, muốn mời người, đừng đến lúc đó. . ."

      Người nọ nghe xong lời này, ho khan tiếng : "Huyện thái gia nhà ta thỉnh Lý Quang Xuân nha môn chuyến, ngươi gọi ."

      Thạch Thúy Cúc ở hậu viện nghe vậy chạy chậm tới : "Mấy vị quan đại ca, Lý Quang Xuân là họ hàng xa tới tìm nơi nương tựa, có quan hệ gì với chúng ta hết, đây là phạm vào chuyện gì chứ."

      Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc: "Đệ muội, đây phải là chuyện của ngươi!" Thạch Thúy Cúc ồ tiếng thấy Thạch Lý thị tới liền vội vàng tiến lên đỡ lấy bà rồi : "Nương, quan lão gia này muốn bắt Nhị thúc, chúng ta nên chọc phiền toái." Trong lòng Thạch Lý thị cũng cả kinh, Tằng Tử Phu thở dài : "Quan đại ca, biết Huyện thái gia tìm Nhị thúc ta có chuyện gì ?"

      "Tẩu tử này, chuyện cụ thể gì chúng ta cũng được biết, yên tâm, khẳng định phải chuyện xấu." Tằng Tử Phu gật gật đầu liền gọi Lý Quang Xuân, Lý Quang Xuân ở bên trong sân chăm sóc dược liệu, nghe xong lời Tằng Tử Phu , nhíu mày cười : "Cháu dâu, yên tâm , có việc gì!" Tằng Tử Phu gật gật đầu rồi theo Lý Quang Xuân ra ngoài.

      "Ngươi chính là Lý Quang Xuân?" Lý Quang Xuân quen cảnh đời quan sát rộng rãi, mặt đổi sắc gật đầu, mấy vị quan sai cũng phải có mắt thấy. Tuy lúc này Lý Quang Xuân mặc quần áo vải bố màu lam, nhưng quý khí người cũng ít hơn so với Huyện thái gia nhà mình chắc hẳn cũng là nhân vật tầm thường. Ngữ khí chuyện cũng êm ái hơn: "Lý tiên sinh, Huyện thái gia của ta mời ngài qua phủ lần, chuyện cụ thể gì, mấy người chúng ta cũng biết. Mời!"

      Lý Quang Xuân gật gật đầu, nhìn mấy thớt ngựa ngoài cửa: "Cái này. . . ?" Mấy vị quan sai cũng có chút khó xử, mình là kỵ mã tới, tuy Huyện thái gia điều khiển xe ngựa, nhưng mình cho rằng mất công, ngựa này cũng chở được hai người, dù sao phải loại ngựa tốt gì. Tằng Tử Phu thấy vậy tiến lên phía trước : "Nếu , mấy vị quan đại ca trước hết chờ ở đây chút, uống chén trà? Dù sao từ thị trấn chạy tới cũng rất vất vả, ta bảo tướng công của ta trở về, để cho mang xe lừa tiễn Nhị thúc ta ?"

      Mấy vị quan sai liếc nhau cái gật gật đầu. Tằng Tử Phu vội vàng để cho Thạch Lai Qúy gọi Thạch Lai Phúc trở về. Trong lòng Thạch Thúy Cúc quá cam tâm tình nguyện, sợ Thạch Lai Qúy chọc phiền toái, nhưng Lý Sở Hà lên núi tìm dược liệu, cũng chỉ có thể để cho Thạch Lai Qúy .

      lâu lắm Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy đầu đầy mồ hôi chạy trở về, Thạch Thúy Cúc thấy vậy vội vàng kéo Thạch Lai Qúy trở về nhà. Thạch Lai Phúc qua cùng Thạch Lý thị liền lôi xe lừa ra, trong lòng Tằng Tử Phu cũng yên tâm liền theo cùng.

      Đến cửa huyện nha, ba người Lý Quang Xuân, Tằng Tử Phu Thạch Lai Phúc theo mấy vị quan sai vào từ cửa sau: "Các ngươi trước tiên ở đây chờ, ta hồi bẩm lão gia nhà ta." Thạch Lai Phúc biểu có chút câu nệ, so sánh với Tằng Tử Phu nhưng lại tự nhiên hào phóng. Lý Quang Xuân thấy vậy thầm gật đầu, xem ra nương tử cháu trai cả này cũng phải đơn giản .

      Qua hồi Vương Huyện lệnh tự mình ra đón : "Lý đại nhân, là ngưỡng mộ đại danh của ngài lâu!" Lý Quang Xuân nghi hoặc mắt nhìn Vương Huyện lệnh: "Trước tiên lão hủ được xưng là đại nhân, biết Vương đại nhân hôm nay thỉnh lão hủ đến có chuyện gì?"

      Vương Huyện lệnh cười : "Ha ha, ta đây liền gọi ngài là Lý đại ca vậy, đầy tớ hiểu chuyện, chậm trễ Lý đại ca và . ." Lý Quang Xuân vội vàng giới thiệu : "Đây là đại chất tử của ta Thạch Lai Phúc cùng cháu dâu lớn Thạch Tằng thị." Vương Huyện lệnh cười : " tuấn tú lịch ! Bây giờ có chuyện, hy vọng Lý đại ca đại nhân đại lượng cần phải cùng tiểu đệ so đo! Các ngươi còn qua đây bồi tội."

      Vài quan sai sau lưng Vương Huyện lệnh cúi đầu nịnh nọt cười : "Lý tiên sinh, đại ca đại tẩu là chúng ta có mắt như mù, đắc tội! đắc tội!" Lý Quang Xuân vội vàng khoát tay: "Vương đại nhân hiểu lầm, mấy vị quan sai cũng chậm trễ." Vương Huyện lệnh cười gật gật đầu: "Còn đứng đây làm gì vậy? Còn chưa cút xuống dưới."

      "Là như thế này, Lý đại ca khuyển tử của ta có chút bệnh tiện ra, biết?" Vương Huyện lệnh tiến đến bên tai Lý Quang Xuân giọng , Lý Quang xuân gật gật đầu: "Thỉnh Vương đại nhân dẫn đường." Thạch Lai Phúc mắt nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu thấy vậy dắt lấy tay Thạch Lai Phúc theo.

      lâu lắm Lý Quang Xuân cau mày ra, Vương Huyện lệnh ở bên cũng là vẻ mặt lo lắng: "Lý đại ca, khuyển tử chính là nhờ cả vào ngài." Lý Quang Xuân cau mày gật gật đầu: "Ta dám khẳng định, người quý công tử có cái bệnh gì tiện ra! Thân thể rất là khỏe mạnh, cái này nên a!" Vương Huyện lệnh thở dài: " dối gạt Lý đại ca, ít đại phu nhìn qua đều thân thể vấn đề, chính là đến nay vẫn có hài tử! Ai"

      Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc thành thành đứng ở bên, thấy đứa nha hoàn mang theo hộp đựng cơm thỉnh an với Vương Huyện lệnh, Vương Huyện lệnh cau mày khoát tay áo. Lúc qua bên cạnh Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu ngửi được hương vị rau cần. . . Há to miệng! ra là thế! Cúi đầu cẩn thận cân nhắc, có muốn quản việc liên quan gì tới mình này hay . Nếu quả như đúng như nàng suy nghĩ, như vậy chính là bán cho Vương Huyện lệnh cái đại mặt mũi, về sau nếu đến thị trấn kiếm sống, cũng là chuyện dễ xử lý. Tối thiểu quan sai có việc gì tới gây chuyện tống tiền, du côn lưu manh cũng có ánh mắt như vậy.

      Nhưng mà. . . nếu như mình nghĩ sai rồi, như vậy có tác dụng ngược? Lý Quang Xuân quay đầu thấy Tằng Tử Phu cúi đầu cân nhắc, trải qua đoạn thời gian ở chung cùng cháu dâu lớn, nên cũng biết được nàng có chút ít hiểu biết về y lý. Về sau trong việc giúp mình sửa sang lại dược liệu, chút cũng giống như là người mới học nghề, chính mình cũng hỏi qua đệ muội, cháu dâu lớn này là người ở Tằng gia thôn, theo đạo lý hẳn phải là hiểu được dược lý, chẳng lẽ là bên đó có vị cao nhân sĩ?

      Cháu dâu lớn được cao nhân chỉ điểm? Khả năng này vẫn là rất lớn, liền cười với Tằng Tử Phu: "Cháu dâu, ngươi có ý kiến gì ?" Tằng Tử Phu a tiếng, ngờ Lý Quang Xuân hỏi chính nàng vấn đề như vậy, liền cười : "Nhị thúc, ta chỉ là cái tiểu phụ nhân có thể biết cái gì?"

      Vương Huyện lệnh cũng bởi vì câu hỏi của Lý Quang Xuân, cao thấp đánh giá thoáng qua Tằng Tử Phu. Khí chất người này cũng giống như là nông phụ ở nông thôn, trong khung lộ ra quý khí, rất nhiều thiên kim tiểu thư so ra đều kém hơn, hé mắt cười : "Ha ha, ta cũng nhờ đại ân vậy, ngươi là cháu dâu Lý đại ca đó cũng là cháu dâu của ta, biết cháu dâu có cao kiến gì? Ở đây cũng có người ngoài, kính xin chỉ điểm hai."

      Tằng Tử Phu thấy tràng diện như vậy, mím môi : "Vừa rồi ta thấy nha hoàn mang theo hộp đựng cơm, ngửi thấy được hương vị rau cần?" Vương Huyện lệnh gật đầu : "Đúng vậy, khuyển tử rất thích món ăn này, là bỗng nhiên rời miệng được." Tằng Tử Phu gật gật đầu : "Đây chỉ là suy đoán của ta, bất quá, Vương đại nhân ngại thử lần, nhưng cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, dù sao chỉ là kiến giải vụng về của ta."

      Vương Huyện lệnh vội vàng khoát tay: "Mời , mời ! Nếu như có thể thấy hiệu quả, lão phu táng gia bại sản cũng có thể, mặc dù thể, lão phu cũng ghi nhớ ân tình của ngươi!" Lý Quang Xuân cũng là vẻ mặt thành chờ Tằng Tử Phu mở miệng, Thạch Lai Phúc ở bên có chút bận tâm nhìn qua nương tử của mình.

      Tằng Tử Phu gật gật đầu : "Vương Huyện lệnh, rau cần này tính mát, thanh nhiệt mát gan, có kích thích tiêu hóa, có tác dụng giảm áp. Theo lý thuyết là đồ tốt, nhưng vạn vật tương sinh tương khắc, có mặt tốt cũng có mặt tốt, rau cần này nam nhân tốt nhất là ăn ít. Bởi vì nó hàm chứa, hàm chứa thành phần đặc thù, ân, ăn nhiều làm cho nữ tử cách nào thụ thai. Nhưng mà ta thể trăm phần trăm xác định thực hư, quý công tử có phải chỉ có nguyên nhân là rau cần hay . Nhưng tối thiểu nhất, tại có những phương pháp khác, ta đề nghị quý công tử ngừng dùng rau cần, năm nửa năm có hiệu quả, nhưng dám cam đoan!"

      Vương Huyện lệnh nghe xong vội vàng cảm ơn: "Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, lúc này lão phu cám ơn!" Tằng Tử Phu vội vàng khoát tay : "Chỉ là ngu kiến của ta, ngu kiến." bên Lý Quang xuân gật gật đầu : "Rau cần tính mát! ngờ bệnh căn thân nó! Cháu dâu, biết ngươi có thuận tiện cho biết thế ngoại cao nhân phía sau ngươi hay ? Lão hủ có có thể cầu kiến hay ?"

      Tằng Tử Phu lại lần nữa a tiếng, bất quá nghĩ lại, liền hiểu được, mình chỉ là tiểu nha đầu ở nông thôn, làm sao có thể hiểu được y lý. Hôm nay Lý Quang Xuân hỏi chính mình như vậy, nhất định là do thời điểm trước kia giúp sửa sang lại dược liệu lộ ra chân tướng , thế ngoại cao nhân? Được rồi! Gia gia quý, người liền làm thế ngoại cao nhân ha.

      Tằng Tử Phu có chút khó xử nhìn ba người Lý Quang Xuân, Thạch Lai Phúc còn có Vương Huyện lệnh, mím môi: "Nhị thúc, ngài làm sao mà biết được?" Lý Quang Xuân cười : "Ha ha ha, tuy Nhị thúc ngươi người già, nhưng mà con mắt vẫn còn sáng lắm!"

      Tằng Tử Phu ngại ngùng cười cười: "Là khi ta còn bé, biết vị lão gia gia, có thể là do hợp ý, cho nên dạy ta biết chữ, còn dạy ta ít y thuật thô thiển. Nhưng mà bây giờ vị lão gia gia này ở đâu, có khoẻ mạnh hay , ta cũng biết. . . Chỉ là ở chung với nhau được ba năm liền rời nơi này, lão gia gia còn dặn dò ta, cần phải cho người khác biết hữu của . . . Cho nên Nhị thúc. . ."

      Đám người Lý Quang Xuân đối với lời của Tằng Tử Phu có nửa phần hoài nghi, những thế ngoại cao nhân kia cũng đều có tính khí khó chịu, chỉ có Lý Quang Xuân lắc đầu liên tục kêu đáng tiếc! Mắt nhìn vẻ mặt khó xử của Tằng Tử Phu, Lý Quang Xuân cười : "Cháu dâu à, ngươi yên tâm , vấn đề này hôm nay Nhị thúc giữ bí mật cho ngươi! Lai Phúc?"

      Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu: "Nhị thúc ngài yên tâm, nương tử việc này coi như ta biết!" Tằng Tử Phu cười gật gật đầu, Lý Quang Xuân hướng Vương Huyện lệnh chắp tay cái: "Vương đại nhân, lão hủ còn muốn làm phiền ngài. . ." Vương Huyện lệnh liền vội vàng gật đầu: "Lý đại ca, cháu dâu xin yên tâm! Việc này lão phu khắp nơi!" Nghe xong mọi người cam đoan, cuối cùng Tằng Tử Phu nhàng thở ra, xem ra sau này làm chuyện gì trước tiên vẫn phải suy nghĩ cho kỹ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :