1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 31: thùng tiền.
      Editor: ChieuNinh


      Thông qua mấy tháng cố gắng, Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị làm được 1560 Nguyệt thư, mỗi bao năm cái, đều dùng chỉ trắng buộc lại. Hỏi được ngày tốt, liền để cho Vương Thạch thị cầm đến cháu của nàng đưa qua cho tiểu thư Trần phủ. Đợi vài ngày, ngoài dự đoán của Tằng Tử Phu, Trần tiểu thư muốn dùng tiền mua nhiều, Tằng Tử Phu vừa báo lên giá cả mười văn tiền bao, mỗi bao năm cái.

      Xế chiều hôm đó cháu Vương Thạch thị liền tới đến nhà Vương Thạch thị, Vương Thạch thị lại kêu Tằng Tử Phu qua. Ba người hàn huyên trò chuyện, Vương Hiểu Quyên cười cười : "Thím, nhìn ra ngài còn có biện pháp kiếm tiền như vậy." Vương Thạch thị cười cười : "Cái đó à, đều là thím Tằng của ngươi nghĩ ra được chủ ý, ngoảnh lại việc này phải cảm ơn ngươi. Ngươi yên tâm, thím tuyệt đối thiếu sót ngươi, khi về ngươi lại cầm vài bao ."

      Vương Hiểu Quyên mím miệng cười cười : "Sao lại biết xấu hổ chứ, đều là thân thích, nếu để cho cha con biết được, còn phải quở trách con sao?" Vương Thạch thị cười cười: "Chuyện này chúng ta biết là được, bao nhiêu tuổi rồi, ta cha ngươi cũng biết." Vương Hiểu Quyên cũng tiếp mắt nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười cười : "Việc này chị dâu làm chủ là được, có thể cùng Trần phủ nhấc lên quan hệ, cũng chính là công lao của ngươi, nên được."

      Vương Hiểu Quyên cười cười: "Được, con cũng đưa đẩy nữa, Trần tiểu thư có ý tứ là để cho các ngươi buổi sáng ngày mai cầm cái ‘nguyệt thư’ này qua Trần phủ chuyến, lời con cũng chuyển xong, giờ cũng còn sớm, trong phủ còn đống công việc đây."

      Tằng Tử Phu vội vàng đứng dậy cùng Vương Thạch thị tiễn Vương Hiểu Quyên ra ngoài. Trước khi Vương Hiểu Quyên cầm mười Nguyệt thư. Vương Thạch thị có chút áy náy nhìn Tằng Tử Phu : "Muội tử, đây coi như là của ta, ai. . . . . . cháu của ta bình thường cũng như thế, trong thành có công việc làm nên tầm mắt cũng cao. Ai, giống như trước kia lúc xin của chúng ta."

      Tằng Tử Phu lắc đầu: "Chị dâu, người ngốc gì thế ? Đây đều là phải làm, trước kia ta chia đôi, chính là chia đôi, nếu ta cũng đồng ý."

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị ngồi xe lừa lão Vương ca Trần phủ. Ở bên ngoài phủ đợi gần canh giờ, Vương Hiểu Quyên mới ra, để cho hai người Tằng Tử Phu vào từ cửa sau. Vương Thạch thị lắc đầu có chút áy náy nhìn Tằng Tử Phu, ai, đứa cháu nhà mẹ đẻ này cho mình mặt mũi, thôi! Ai bảo mình cầu đến người ta.

      Ngược lại Tằng Tử Phu có cảm thấy cái gì, chỉ là trong nội tâm đối với Vương Hiểu Quyên nâng cao giẫm thấp như vậy rất là ưa. Đời này cũng chỉ như vậy, định là người có bản lĩnh to lớn gì .

      Vương Hiểu Quyên mang theo hai người Tằng Tử Phu đến hậu viện, bên trong ra lão bà tử trung niên rất có uy nghiêm, hẳn là người quản . Chỉ thấy Vương Hiểu Quyên quyến rũ nịnh nọt bà tử, Tằng Tử Phu rất thức thời tiến lên đút năm mươi văn tiền vào trong tay bà ta.

      Mặt bà tử chút thay đổi thu nhận, liền bắt đầu dặn dò hai người cần phải hết nhìn đông tới nhìn tây, thành thành vân.vân. Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị đều thành thành gật gật đầu. Lại đợi nửa canh giờ, Trần tiểu thư mới chậm rãi ra, để cho hai người Tằng Tử Phu ngồi, Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị cũng dám ngồi hẳn, an vị ở mép ghế.

      Trần tiểu thư có chủ ý nhìn sang : "Đồ ta đều xem qua dùng qua, nghĩ tới hai vị đại tẩu có thể nghĩ ra biện pháp này, biết các ngươi là muốn tự mình làm sinh ý này hay là?" Vương Thạch thị đưa mắt nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu cười cười với Trần tiểu thư : "Trần tiểu thư, có thể lọt vào mắt của tiểu thư, cũng là phúc khí của chúng ta. dám gạt tiểu thư, đây cũng là ý tưởng ta đột nhiên nghĩ ra, mấy tháng này cùng Vương tẩu tử hai người làm sai biệt lắm khoảng 1500 bao, hy vọng bán hết cũng làm thêm, dù sao trong nhà có hài tử phải trông nom."

      Trần tiểu thư nhấp ngụm trà cười cười: "Tính chất gì đó, có thể bảo đảm với ta sao?" Tằng Tử Phu liền vội vàng gật đầu : "Đó là đương nhiên, tất cả đều là hai người chúng ta tự tay làm ra, đều là dùng nước nấu sôi khử trùng, ngâm qua nước cây ích mẫu, tiểu thư có thể gọi người kiểm tra, tuyệt đối có vấn đề."

      Trần tiểu thư ừ tiếng, ra hiệu cho bà tử vừa rồi, bà tử gật gật đầu liền dẫn tất cả nha hoàn ra ngoài rồi đóng cửa lại. Vương Thạch thị thấy vậy có chút khẩn trương, Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ tay của nàng, đương nhiên, những mờ ám này đều vào mắt Trần tiểu thư, trong lòng Trần tiểu thư cũng hiểu được, làm chủ hẳn là nương trẻ tuổi này.

      "Ta đây cũng quanh co lòng vòng làm gì, chắc hẳn các ngươi cũng biết được, Trần phủ chúng ta cũng là làm ăn buôn bán. Nguyệt thư này, Trần phủ muốn cùng hai vị hợp tác, biết có thể ?" Vương Thạch thị vừa nghe mặt lộ vẻ vui mừng, liền vội vàng gật đầu, Tằng Tử Phu chỉ là có chút cười cười: "Trần tiểu thư, ý của ngài là?"

      Trần tiểu thư cười cười : "Coi như là người có hiểu biết, yên tâm, tuy rằng ở nơi này Trần phủ chúng ta tính là đại gia gì, nhưng là vẫn còn có chút mặt mũi, cũng bạc đãi hai người. Nguyệt thư tay hai người làm rất tốt, cứ dựa theo mười văn tiền bao, ta đều lấy hết. Ngoài ra lại cho hai người ba mươi lượng bạc nữa, chuyện làm ra Nguyệt thư này hai người cũng đừng có cho người khác biết thêm. Đương nhiên, nếu như hai người nguyện ý, cũng có thể đến Trần phủ chúng ta làm quản , chuyên môn phụ trách chế tác Nguyệt thư này, thế nào?" Trần tiểu thư trực tiếp bỏ qua Vương Thạch thị, liếc mắt nhìn Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu thoáng cúi đầu suy tư liền mở miệng : "Cứ dựa theo Trần tiểu thư mà làm , Nguyệt thư này ngoại trừ hai nhà chúng ta biết, còn có Vương Hiểu Quyên biết , trong tay nàng cũng có mười bao. Nhận được nâng đỡ của tiểu thư, tuy chúng ta cũng muốn đến Trần phủ làm việc, nhưng trong nhà hài tử còn , thể rời người, tiểu thư yên tâm, Nguyệt thư này chúng ta coi như biết, tuyệt đối lung tung."

      Trần tiểu thư ừ tiếng : " lát kêu Trần ma ma mang theo người trở về với các ngươi cầm lấy đồ. Đây là năm mươi lượng bạc, nhiều hơn coi như thưởng cho các ngươi, nhớ lấy đáp ứng vừa rồi với ta, nếu . . . . . ." Trần tiểu thư ý vị thâm trường mắt nhìn hai người Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu lôi kéo Vương Thạch thị vội vàng vâng, cầm bạc rồi theo Trần ma ma ra ngoài.

      đường Vương Thạch thị khẩn trương trong tay ứa ra mồ hôi, trong nội tâm Tằng Tử Phu cũng có chút rung động rung động . Ở niên đại này mạng người đáng tiền, chỉ cần có tiền có quyền chính là vương đạo. Tằng Tử Phu biết được, mặc dù câu cuối cùng kia của Trần tiểu thư ra, nhưng ý tứ Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị đều nghe hiểu !

      Đồ đều ở đặt ở nhà lão Vương gia, vài gia đinh Trần phủ mất nhiều công phu lắm liền mang hết lên mấy chiếc xe ngựa. Tằng Tử Phu lấy ra 2 lượng bạc kín đáo đưa cho Trần ma ma giọng : "Phiền toái ma ma, ngài thu mua ít thức ăn." Trần ma ma cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu, mặt xem như có tươi cười : "Là người có hiểu biết, nhớ kỹ, chữ cũng nên ra, biết ?"

      Tằng Tử Phu liền vội vàng gật đầu : "Điểm ấy ngài yên tâm, cũng giúp đỡ chuyển lời cùng với Trần tiểu thư, chúng ta hiểu được đúng mực." Trần ma ma ừ tiếng, mắt nhìn Vương Thạch thị đứng ở bên : "Ngươi hiểu, cũng nhắc nhở nàng, đỡ bị phiền hà, về phần người khác, hừ! Trần phủ chúng ta có rất nhiều thủ đoạn, xảy ra chuyện cũng trút giận đến người các ngươi." xong được nha hoàn nâng lên xe ngựa.

      Trong lòng Tằng Tử Phu hiểu được, người khác kia chính là Vương Hiểu Quyên, cũng biết có phải mình hại nương kia hay . Chẳng qua chỉ cần nương kia chặt chẽ nghiêm cẩn giữ miệng, chắc hẳn cũng có chuyện gì. Lôi kéo Vương Thạch thị mấy câu, Vương Thạch thị có chút sợ hãi nhìn qua Tằng Tử Phu : "Muội tử, bạc đúng là phỏng tay. Lúc đầu ta vừa thấy muội tử, chỉ biết muội tử phải nhân vật đơn giản, năm mươi lượng bạc luôn đó, cả đời ta đều chưa thấy qua nhiều tiền như vậy!"

      Tằng Tử Phu cười cười: "Chị dâu vậy làm gì? Ta cũng sợ cháng váng, tẩu thực cho là ta trấn định sao! Sợ tới mức nên lời luôn, tiền này chúng ta người nửa, đều tự cầm 25 lượng. Chuyện Nguyệt thư, chúng ta liền nuốt vào trong bụng! Tuyệt đối thể nhắc lại, ta phỏng chừng nửa năm sau, chúng ta mới có thể bắt đầu dùng Nguyệt thư."

      Vương Thạch thị có chút nghi hoặc nhìn qua Tằng Tử Phu, trong lòng Tằng Tử Phu có chút đè nén, còn phải ràng với nàng, nếu thực sợ xảy ra chuyện! "Chị dâu, nhìn Trần tiểu thư là người rất có bản lĩnh, Trần phủ nhiều tiền tài của cải, sao có thể như hai người chúng ta, vất vả gần nửa năm mới làm ra hơn ngàn bao. Chắc hẳn Trần tiểu thư cũng hiểu được cái này chính là nhìn vào tiên cơ, chỉ cần Nguyệt thư xuất thị trường, có rất nhiều người cùng tranh làm, giá tiền trở nên thấp. Chúng ta cũng có thể nghĩ ra được vấn đề, Trần tiểu thư còn có thể đoán ra được sao? Nếu Trần phủ bọn họ thầm làm nửa năm, sau đó đưa ra chợ, lợi nhuận nhiều hay ít? Đến lúc đó, chúng ta mới có thể dùng, nếu nếu để lộ phong thanh ra từ bên chúng ta, chị dâu, ý tứ câu sau cùng của Trần tiểu thư, tẩu có thể hiểu sao?"

      Vương Thạch thị nghe xong liền vội vàng gật đầu: "Muội tử rất đúng, ai! là hù đến chị dâu ta, muội tử, chị dâu thương lượng với ngươi chuyện này."

      "Chị dâu ."

      Vương Thạch thị cười cười xấu hổ: "Lát nữa trở lại với trượng phu của ta, kiếm hai mươi lượng bạc, chúng ta nhà mười lượng, được ?" Tằng Tử Phu nghe xong cười : "Ta còn tưởng rằng chuyện gì chứ, chị dâu yên tâm, miệng của ta ngài còn tin sao?" Vương Thạch thị thở dài: "Muội tử, ngươi hiểu, nam nhân nếu như có tiền, chính là dễ dàng học cái xấu."

      Tằng Tử Phu ừ tiếng tỏ vẻ hiểu được: "Ta cũng như vậy cùng Phúc ca, như vậy chị dâu yên tâm ." Vương Thạch thị gật gật đầu, Tằng Tử Phu cùng Vương Thạch thị lại hàn huyên vài câu liền trở về nhà.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 32: Lại có chủ ý.
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu vào nhà, vội vàng lấy khăn mặt đưa cho nàng. Tằng Tử Phu tiếp nhận khăn lau mặt, đến giường nhìn ba búp bê nằm song song ngủ say, Thạch Lai Phúc từ phía sau ôm lấy Tằng Tử Phu : "Nương tử, sao rồi?"

      Tằng Tử Phu thở dài: "Kiếm được chút ít bạc, cuối cùng có phí công vất vả." Thạch Lai Phúc nghe xong cũng hỏi nhiều, dù sao mặc kệ bao nhiêu bạc đều ở trong tay nương tử trông coi. Tằng Tử Phu quay đầu nghi hoặc nhìn Thạch Lai Phúc hỏi: "Sao chàng hỏi chút kiếm nhiều hay ít?"

      Thạch Lai Phúc cười : "Dù sao nhà chúng ta do nàng quản gia, bạc cũng đều ở bên nương tử, lại , nương tử của mình còn chưa tin sao?" Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Chàng sợ ta học theo Vương Lan kia, cuốn bạc của chàng chạy trốn?" Thạch Lai Phúc nhíu mày: "Nương tử gì thế? Sao nàng có thể đánh đồng cùng Vương Lan chứ?"

      Tằng Tử Phu hừ tiếng: "Dù sao, nếu chàng dám lấy bình thê, ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ (lăng nhăng), ta liền dám cuốn bạc của chàng, ôm con chúng ta rất xa, cho chàng cả đời cũng tìm thấy chúng ta!" Thạch Lai Phúc cười nheo mắt : "Nương tử, lâu như vậy nàng còn biết ta là người gì sao? Ngoại trừ nương tử, ta cũng là vào. . . . . . nương tử, hử?"

      Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc ra: " có nghiêm chỉnh gì hết, chàng đưa lỗ tai tới đây!" Tằng Tử Phu giọng thầm vài câu bên tai Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc ngây ngốc đứng ở đó, hai mắt mở to, miệng há rộng! Cuối cùng còn ngốc hề hề bấm véo mình cái rồi kêu đau tiếng, Tằng Tử Phu bị bộ dáng ngốc ngốc của Thạch Lai Phúc chọc cho cười khanh khách ngừng.

      Đợi hồi, Thạch Lai Phúc mới lấy lại tinh thần: "Nương tử, sao nàng có thể như vậy? Ta phải nằm mơ !" Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Vương đại ca bên kia chàng cũng đừng lỡ miệng ra, biết ?" Thạch Lai Phúc ngơ ngác gật đầu: "Nương tử, ta coi như biết việc này!"

      Tằng Tử Phu tiến lên chọc chọc đầu Thạch Lai Phúc: "Sao có thể cho rằng biết? Ta hỏi chàng, nếu Vương đại ca hỏi kiếm được nhiều hay ít, chàng làm sao?" Thạch Lai Phúc cười : "Nương tử, nàng cho rằng ta khờ à, kiếm 20 lượng, nhà mười lượng bạc!" Tằng Tử Phu nhàng thở ra: "Tuyệt đối thể khác, biết ? Việc này ấy à, lớn có thể lớn có thể . Nếu vì chuyện này ảnh hưởng Vương đại ca, Vương đại tẩu bên kia có mâu thuẫn gì, chúng ta liền rất khó làm được. Ta cam đoan qua với Vương đại tẩu rồi."

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Yên tâm , nương tử. . . . . . Bây giờ chúng ta có của cải, có thể xây được nhà ngói lớn rồi! Lát nữa ta lại hỏi Vương đại ca chút có muốn xây phòng ở hay , hai nhà chúng ta cùng nhau xây, còn có thể tiết kiệm ít tiền thợ ngõa đâu!" Tằng Tử Phu lắc đầu : "Phúc ca, ta cảm thấy được còn chưa phải lúc xây tốt phòng ốc." ( thợ ngõa: thợ cất nhà)

      Thạch Lai Phúc gãi gãi cái ót hỏi: "Vì sao?" Tằng Tử Phu mím môi: "Phúc ca, nếu xây nhà ngói lớn, Nhị đệ bên kia như thế nào? Nương thế nào? Chúng ta ở nhà ngói lớn? Nhị đệ bọn họ còn ở phòng trát bùn? Hơn nữa, Phúc ca, chúng ta lại nỗ lực thêm, để dành đủ bạc ra thị trấn mua nhà ở lại. Hơn nữa chờ nhi tử chúng ta trưởng thành, chẳng lẽ chàng muốn cho nó đọc sách sao? Còn để cho nó sau khi lớn lên giống như chàng, xuống đất làm việc, năm về về mệt mỏi gần chết? Đọc sách rất tốn tiền, chút bạc ấy của chúng ta đến thị trấn, vậy coi là gì?"

      Thạch Lai Phúc nghe xong thở dài : "Nương tử, cũng là nàng suy nghĩ nhiều, ta có bản lĩnh, để cho nàng theo ta chịu ủy khuất!" Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc có chút suy sụp cười cười tiến lên ôm eo Thạch Lai Phúc : "Chàng cái gì cũng làm khổ đến ta, so với ba tỷ tỷ trong nhà của ta, ta là sống khá giả hơn. Chỉ cần đời này chàng cũng làm chuyện có lỗi với ta, ta liền cảm thấy đáng giá, Phúc ca, chàng ở trong mắt ta là. . . . . . trượng phu tốt nhất.

      "Nương tử, nàng cảm thấy theo ta ủy khuất sao?"

      " cảm thấy!"

      " ?"

      "Ừ."

      "Nương tử, nàng tốt, ta ngủ !" trán Tằng Tử Phu chảy xuống ba vạch đen to. . . . . . đùa gì vậy hả! Mình còn lo lắng trong lòng của thoải mái, tổn thương tự tôn, hay , trong đầu suy nghĩ cái gì hả?

      Tằng Tử Phu vểnh cái miệng nhắn lên thở phì phò đẩy Thạch Lai Phúc ra: "Trong đầu chàng đều là tinh trùng hả! Cái gì nha, người ta còn lo lắng trong lòng chàng thoải mái, sợ. . . . . . sợ chàng tự làm khó mình. Chàng lại như vậy! Hừ, buổi tối. . . . . . buổi tối chàng nằm ra đất ngủ !"

      Thạch Lai Phúc hắc hắc cười vừa tiến đến trước mặt Tằng Tử Phu: "Nàng là nương tử của ta, nàng có bản lãnh, mặt ta đây cũng vẻ quang mà, nàng là nương tử của ta, sao ta có thể hiểu chuyện như vậy. Nương tử, nàng yên tâm, tuy ta là người có bản lãnh gì to lớn, nhưng ta có thân khí lực. Từ nay về sau nương tử để cho ta làm gì, ta liền làm đó. Nương tử, đừng nóng giận, trời tối rồi. . . . . ."

      Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Mặc kệ chàng." Trong nội tâm lần lại lần tự với mình, chuyện cảm tình với chính là đàn gảy tai trâu, tức giận! tức giận! Ngươi , ngươi nhìn bộ dạng nghịch ngợm ngốc ngốc của xem, ngươi còn tức giận thế nào?

      Đáng thương Thạch Lai Phúc, mặc dù có luân lạc tới lăn ra đất mà ngủ, nhưng cả đêm Tằng Tử Phu sống chết cho Thạch Lai Phúc chạm vào người. Thạch Lai Phúc đành phải tìm đến năm ngón tay nương của (ngũ chỉ nương), Tằng Tử Phu nghe tiếng rên rỉ ân a bên tai, cảm giác thân thể của mình cũng mềm nhũn, phía dưới thậm chí có chút ít ướt. . . . . . cắn môi, bịt kín chăn mền, niềm vui, hai niềm vui, ba niềm vui. . . . . . Hai trăm hai mươi sáu niềm vui. . . . . . Biết Thạch Lai Phúc xong việc, Tằng Tử Phu mới trừng mắt mê hoặc ngủ.

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu xoa xoa đôi mắt quầng thâm hung hăng trợn mắt nhìn Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc có chút ngu ngơ hiểu, chỉ có thể cười hắc hắc hắc ngây ngô với Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu thở dài! Được rồi. . . . . . nãi nãi nhịn!

      Ba huynh muội Cỏ , Tiểu Bùn, Tiểu Diệp Tử ngày từng ngày lớn lên, tại có thể bắt đầu biết bò, Tằng Tử Phu Thạch Lý thị mang hài tử cũng có chút vất vả. Cũng may Thạch Thúy Cúc cũng dưỡng tốt thân thể, Tằng Tử Phu cũng cần mà quản xem nhà bọn làm công việc gì, coi như là hơi chút dễ dàng hơn.

      Tằng Tử Phu suy nghĩ cân nhắc, bạc này để ở trong nhà sinh được bạc, hay là cho tìm chút công việc để làm. Nghĩ nghĩ liền thương lượng với Thạch Lai Phúc, mang theo Cỏ và Tiểu Diệp Tử trở về nhà mẹ đẻ chuyến. Về phần Tiểu Bùn, Thạch Lý thị nỡ là chuyện, mang theo cả ba đứa hài tử vẫn là sợ chăm sóc xuể, va chạm đụng đầu.

      Tằng lão đại, Tằng Vương thị thấy Tằng Tử Phu mang theo hai búp bê trở về, hai lão cũng rất cao hứng.

      Ăn cơm trưa xong, Tằng Vương thị lôi kéo Tằng Tử Phu vào nhà chuyện riêng tư, Thạch Lai Phúc thức thời đến trong sân, giúp đỡ Tằng Tử Cường cùng nhau chẻ củi.

      "Khuê nữ, phải nương con, cha ruột bà nội ruột đứa này đều còn đó, đứa bé này cũng tới phiên con tới nuôi dưỡng chứ!" Tằng Tử Phu thở dài : "Nương, người cũng phải biết việc làm của mẹ ruột đứa này, Thúy Cúc sống chết chịu nuôi, Nhị đệ bên kia cũng cần nó, con có thể nhìn đứa này cứ sống như vậy mà đói chết sao?"

      Tằng Vương thị thở dài: "Là con thiện tâm, Vương Lan này có thể là người lương thiện gì? tại cũng biết chạy nơi nào, con cũng sợ nàng trở về tìm đến con gây . Ai!"

      Tằng Tử Phu cười cười : "Nương, Vương Lan cầm bạc trốn , trốn tránh Thạch gia còn kịp đâu, làm sao còn có thể nghênh ngang trở về tìm con gây phiền toái? Hơn nữa, coi như là tìm phiền toái, vậy cũng tới phiên con à!"

      Tằng Vương thị lắc đầu: "Ta lại cái nha đầu con, Lai Phúc đối với con tốt ? Ai, Tam tỷ ngươi ầm ĩ dữ dội. . . . . . Nếu phải nhìn mặt mũi hai lão già chúng ta, chỉ sợ sớm bị hưu trở lại. Cũng may đỡ lo cho con." Tằng Tử Phu lại cùng Tằng Vương thị hàn huyên trò chuyện, rồi ra ý tưởng cùng với Tằng lão đại.

      Tằng lão đại nghe xong có chút kinh ngạc nhìn khuê nữ nhà mình: "Khuê nữ, sao con nghĩ được? Nếu cái này làm được, nhất định là kiếm được ít tiền." Tằng Tử Phu cười cười : "Trở về con suy nghĩ cẩn thận chút, vẽ ra kiểu dáng, ràng cho cha dễ làm, nhìn xong bản vẽ, cha thử xem có thể làm ra được hay ? Nếu gặp chỗ nào , chờ cuối tháng này con trở về lại cùng nhau thương lượng."

      Tằng lão đại gật gật đầu: "Được, xe đẩy này nếu làm xong, nhất định kiếm bạc trắng, chính là đầu gỗ cần chút ít tiền vốn. Chúng ta cũng giàu có gì, chỉ sợ làm vài thứ liền mua nổi bó củi."

      Tằng Tử Phu lắc đầu : "Cha, chúng ta có chỗ dựa, nếu mình chúng ta làm cái sinh ý này, nếu để cho những người có quyền thế kia nhìn vừa mắt, nháo tốt được mấy ngày chúng ta cũng qua được. Những người kia, chính là vì tiền cái gì cũng có thể làm ra được, cho nên việc này, cha nhất định đóng kín cửa tự mình chuẩn bị, ngàn vạn lần đừng để cho người khác biết , ngay cả. . . . . . mà ngay cả ba người tỷ tỷ kia của con, cũng thể ra."

      Tằng lão đại nghĩ nghĩ, xác thực giống như nương nhà mình : "Ta làm ra cái còn thất bại vào trong tay? Khuê nữ, con có gì đường ra sao?" Tằng Tử Phu cười cười : "Thân thích của thím Vương cách vách nhà chúng con làm công ở nhà Trần viên ngoại trong thành. Đến lúc đó cần đường gì, trực tiếp bán biện pháp này choTrần phủ, chúng ta kiếm lợi nhuận ít là được rồi, buôn bán lời bạc con và Tử Cường chia đều."

      "Cái đó được à? Bị nhà mẹ chồng con biết được, con còn có quả ngon để ăn ? Con có thể nghĩ đến đệ đệ của con, có thể nghĩ cho hai lão già chúng ta, có rảnh trở về thăm, chúng ta biết đủ. Dù sao trong tay con còn có ba đứa , như vậy sau này thiếu được chỗ cần dùng tiền."

      "Cha, Phúc ca bên kia nghe theo con, cha yên tâm , việc này gạt mẹ chồng con làm, cho nên cha cũng chú ý chút, đừng để cho những người khác trong thôn phát . Tử Cường cũng lớn, qua sinh nhật mười sáu tuổi rồi, cũng nên đón dâu phải sao? có tiền bạc làm sao có thể cưới được nương tốt?" Tằng lão đại thấy vậy cũng từ chối : "Rất tốt, con còn nghĩ cho đệ đệ của con, ai. . . . . . trách cha có bản lĩnh, nếu với bộ dáng của con, nếu như ở trong thành, chừng có thể làm bà chủ (thái thái), đáng tiếc thời điểm con đầu thai có đút lót tốt cho Diêm vương gia."

      "Cha, đời này có thể làm khuê nữ của cha, con cảm thấy đủ rồi, chuyện của đệ đệ, cha với nương, đừng xem điều kiện trong nhà, chủ yếu là phải xem phẩm tính nương kia. Trong nhà nghèo chút cũng sao, dù sao cưới vợ phải lấy vợ hiền." Tằng lão đại nghe xong gật gật đầu.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 32: Thêm của cải lớn.
      Editor: ChieuNinh


      Sáng sớm ngày hôm sau, Tằng Tử Cường tới Thạch gia rồi, Thạch Lý thị có ấn tượng rất tốt đối với Tằng Tử Cường. Đương nhiên, cái này cũng quy công lao ở chuyện Tằng Tử Cường là hài tử thành chịu khó. Lúc trước thời điểm Thạch gia bận rộn thôi, Tằng Tử Cường chịu mệt nhọc giúp đỡ công việc trong ruộng đất. Thạch Lý thị rất nhiệt tình đón Tằng Tử Cường vào nhà, cũng phòng bếp kêu Tằng Tử Phu thu thập bát đũa ra.

      Tằng Tử Phu ngờ Tằng Tử Cường đến sớm như vậy, tuy là thôn lân cận, nhưng cũng có năm dặm đường. Của cải Tằng gia lại có cái gì, mua nổi con lừa, bộ tới, như vậy sáng sớm rời giường lúc nào chứ?

      Xoa xoa tay liền lôi kéo Tằng Tử Cường vào phòng, Thạch Lai Phúc cùng Tằng Tử Cường lên tiếng chào hỏi: "Cường tử, giữa trưa ở lại ăn cơm, ta đầu thôn đông bên kia cắt cân thịt trở về." Tằng Tử Cường xoa xoa đôi bàn tay : "Tỷ phu, được rồi, trước giữa trưa phải chạy trở về, giúp đỡ làm trợ thủ cho cha ta." Tằng Tử Phu cười : "Tỷ quyết định rồi, ăn cơm rồi , gấp làm gì chứ!"

      Tằng Tử Cường thấy tỷ tỷ của mình như vậy, chính tỷ phu cũng phải giả khách sáo mà , liền gật gật đầu. Tằng Tử Phu lấy ra bản vẽ vẽ tốt tối hôm qua đưa cho Tằng Tử Cường lại kỹ càng chút. Vốn Tằng Tử Cường là người thông minh, hơn nữa Tằng lão đại nhận biết chút ít chữ, cũng mưa dầm thấm đất phần nào. Đương nhiên ‘lỗi chính tả’ của Tằng lão đại đến Tằng Tử Cường đây cũng là sai càng thêm giới hạn. tại Tằng Tử Cường ngoại trừ xuống đất làm việc, còn theo Tằng lão đại học tay nghề thợ mộc, đối với việc này Tằng Tử Phu cũng cái gì. Dù sao cũng là nương gả ra ngoài, mình cũng có giống như trong trong tiểu thuyết xuyên miêu tả nữ chính có Bàn Tay Vàng, động chút lại có lợi nhuận mấy vạn lượng, cũng dám vỗ ngực cam đoan có thể làm cho Tằng Tử Cường tốt hơn.

      Nhưng mà ngược lại trong nội tâm có chủ ý, chờ của cải của mình dầy hơn chút ít nữa, có thể ở thị trấn thuê được cửa hàng, làm chút ít sinh ý, để cho Tằng Tử Cường trong tiệm hỗ trợ. Buổi tối cũng có thể ở lại, còn có thể trông tiệm, bằng cũng muốn giúp đỡ Tằng Tử Cường, thừa kế nghiệp của cha làm thợ mộc có tiền đồ. Hơn nữa phẩm tính của đệ đệ mình cũng ràng, cần phải lúc nào cũng lo lắng thua thiệt. Đương nhiên, những lời này Tằng Tử Phu cũng ra, dù sao chữ bát (八) có viết lên đâu, cũng sợ mình làm được, làm cho trong nội tâm Tằng Tử Cường thoải mái.

      Kỳ trong lòng Tằng Tử Phu càng muốn cùng Thạch Lai Phúc cùng nhau trong coi cửa hàng, chỉ là như vậy phải rời nhà . Tằng Tử Phu nỡ xa ba hài tử của mình, hơn nữa trong nhà còn có Thạch Lý thị, ngẫm lại chỉ biết trở ngại nặng nề, nháo tốt còn có thể làm hỏng quan hệ mẹ chồng con dâu mình vất vả gây dựng tốt, vậy được bù nổi mất.

      Tằng Tử Cường thông minh, vừa liền hiểu ngay, thậm chí có thể từ suy ra ba, đối với công việc thợ mộc nếu so với Tằng Tử Phu tinh tường hơn rất nhiều, còn đưa ra vài điểm đề nghị thay đổi, Tằng Tử Phu nghe xong coi như là hiểu được. Thảo luận tìm tòi này vượt qua hơn canh giờ, Tằng Tử Phu thấy Tằng Tử Cường đều hiểu tất cả, Thạch Lai Phúc cũng sớm cắt thịt trở về, để mình Tằng Tử Cường ở trong phòng nghiên cứu bản vẽ, rồi đứng lên phòng bếp nấu cơm.

      Lúc từ phòng bếp ra, thấy Tằng Tử Cường ở trong sân cùng Thạch Lai Phúc chẻ củi, còn tu bổ cái bàn bị hỏng trong phòng Thạch Lý thị. Thạch Lý thị trái câu khích lệ phải câu tán thưởng, cuối cùng còn quan tâm tới hôn Tằng Tử Cường: "Ta với ngươi, Thạch gia thôn có mấy nương đều là trong veo như nước, cũng còn chưa xong việc hôn nhân đâu, trở lại ta tìm cho ngươi cửa?" đến Tằng Tử Cường đỏ mặt đáp ứng cũng phải, đáp ứng cũng phải. Tằng Tử Phu cười giải vây cho Tằng Tử Cường: "Nương, nhìn bộ dáng xấu hổ của nó kìa, việc này cũng gấp, dù sao còn ." Tằng Tử Cường cảm kích nhìn Tằng Tử Phu, Thạch Lý thị cũng hiểu được mình quá nhiệt tình, nhưng mà vẫn buông lời : "Đừng ngại ngùng, ta nghĩ cho ngươi." Tằng Tử Cường đỏ mặt : "Cám ơn nương thông gia, ta vội."

      Thạch Lý thị còn bên cùng Tằng Tử Phu: "Đệ đệ này của ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là da mặt mỏng. Trai lớn lấy vợ lớn gả chồng, có gì phải xấu hổ." Tằng Tử Phu bên dìu đỡ Thạch Lý thị vào nhà vừa : "Đây phải trong nhà chỉ có đứa con trai là nó, nó xem như lớn lên trong đám nữ nhân, đừng , vẫn là nương đúng, nó đúng là đứa hay xấu hổ."

      Tằng Tử Cường từ rất xa nghe tỷ tỷ mình trêu chọc, có chút xấu hổ nhìn Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc bên ha ha ha cười to. Đừng , lông mày và mắt của Tằng Tử Cường rất là giống Tằng Tử Phu, ở nông thôn tuyệt đối được cho là tuấn tú. Nếu phải bởi vì suốt ngày xuống đất làm việc, phơi nắng làm cho làn da đen đen, tuyệt đối là ‘cực phẩm thụ’! Nhóm hủ nữ rất thích đó!

      Ăn cơm trưa xong, Tằng Tử Phu để cho Thạch Lai Phúc nhà lão Vương mượn xe lừa đưa Tằng Tử Cường trở về. Tằng Tử Cường lay chuyển được tỷ tỷ nhà mình, đành phải tạ ơn Thạch Lai Phúc, lên xe lừa .

      Tằng Tử Phu trở về phòng suy nghĩ chút, luôn mượn xe lừa nhà người ta cũng quá phù hợp, hơn nữa dựa theo kế hoạch của mình, từ nay về sau thể thiếu phải được phải thường xuyên vào thành, trong nhà có công cụ thay bộ quá bất tiện. Nàng cũng nghe qua, con lừa trưởng thành có thể kéo xe giá thị trường khoảng ba bốn lượng bạc, làm cái xe kéo, có bốn năm lượng cũng được. tại trong nhà có đến ba mươi lượng bạc, mua con lừa đánh xe vẫn có thể thừa nhận. Nhưng mà vừa nghĩ tới năm lượng bạc còn, trong lòng Tằng Tử Phu vẫn là cảm thấy đau nha!

      Để cho buổi trưa Thạch Lai Phúc trở về, Tằng Tử Phu thương lượng với Thạch Lai Phúc chút, Thạch Lai Phúc chút suy nghĩ liền đồng ý: "Đều nghe nương tử, dù sao tại chúng ta cũng mua được, tuy quan hệ tốt với nhà Vương ca, nhưng mượn hoài cũng quá phù hợp."

      Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc có phản đối, trái lại còn rất ủng hộ, cười : "Được, hồi chúng ta chút với nương, vẫn là phải nhìn xem ý tứ nương thế nào." Thạch Lai Phúc cúi đầu suy nghĩ thoáng qua rồi : "Vẫn là để ta ." Tằng Tử Phu cười gật đầu, đối với săn sóc của Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu là hưởng thụ. Mặc dù chỉ là câu , nhưng Tằng Tử Phu hiểu được việc này, Thạch Lai Phúc lại tốt hơn.

      Ăn cơm tối xong, Thạch Lai Phúc trước mặt Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị chuyện muốn mua xe lừa. Thạch Lý thị nhíu mày : "Tốn bao nhiêu bạc hả? Tất cả của cải còn phải thoáng cái hết sao? tại các ngươi lại có ba đứa chờ há mồm, nếu cần dùng tiền gấp, phải làm sao? Nhà Vương gia cách vách phải có sao? Các ngươi quan hệ lại rất tốt, chúng ta cũng dùng thường, đến lúc đó mượn chẳng phải là được?"

      "Nương, lúc ở riêng, nương cho ba lượng bạc chúng ta đều động tới mà để dành rồi, người biết Tử Phu lại bán hoa cài đầu kia, linh linh lẻ tẻ buôn bán lời được ba bạc lượng rồi. Hơn nữa, năm trước bán câu đối kiếm giá chênh lệch, thu hoạch trong ruộng đất, tại trong tay chúng con có bảy lượng bạc. Con và Tử Phu thương lượng, về sau cần vào thành họp chợ nhiều hơn, chung quy dùng mãi xe lừa của Vương ca cũng phù hợp."

      Thạch Lý thị mở to hai mắt: "Tử Phu, ngươi làm đồ trang sức kiếm nhiều bạc như vậy? Cái này đều vượt qua của cải lão Thạch gia ta rồi!" Tằng Tử Phu cười : "Đây phải nhờ mới lạ sao? Mấy trăm đồ trang sức cũng có được vài chục văn, trong thành mọi người giàu có, xài hai văn, hai ba văn cũng tính toán gì, chỉ là đáng tiếc tại nhiều người bán, cũng kiếm được bao nhiêu bạc."

      Thạch Lai Phúc bên giúp vào: "Ai, cũng là bởi vì mỗi lần đều phải mượn xe lừa nhà Vương ca, cái sinh ý này cũng giấu được, Vương tẩu tử cũng cùng theo lúc lấy. Về sau nếu có biện pháp gì kiếm tiền, nếu chúng ta dùng xe nhà Vương ca, vẫn là phải lôi kéo người ta cùng làm chung, tính gộp cả hai phía chúng ta kiếm cũng ít , cho nên ta thương lượng cùng Tử Phu, mua xe lừa! Dù sao chúng ta vất vả chút ít trong hai năm liền kiếm được tiền mua về cái xe lừa này, lại , cha Tử Phu là thợ mộc, trở về ta mua gỗ thô cũng tiết kiệm được chút tiền."

      Thạch Lý thị cắn răng cái đánh nhịp : "Vậy mua ! Nếu các ngươi thiếu tiền, nương còn có chút tiền, lại tìm nương lấy !" Tằng Tử Phu cười : "Chúng ta đều lớn như vậy, sao có thể lấy tiền của nương?" Lại chuyện với Thạch Lý thị chút, Tằng Tử Phu trong trong ngoài ngoài thu dọn phòng phen, lau lau cái bàn ngăn tủ v.v, liền trở về phòng .

      Đêm nay Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc cũng ngủ thực ngon. Vốn buổi tối Thạch Lai Phúc nghĩ đại chiến ba trăm hiệp, nhưng mà chị em ruột (chu kỳ hàng tháng) của Tằng Tử Phu đến sớm hai ngày rồi. Thạch Lai Phúc đành phải cau mày phát bực tự mình tìm năm ngón tay nương của mình, chẳng qua vẫn là lấy ra bàn tay sờ qua sờ lại nửa người của Tằng Tử Phu.

      Còn có chuyện ngày mai muốn vào thành mua con lừa, ở thời đại này, nhà ai mua được con lừa, vậy cũng giống như thời đại nhà ai bán cái TV 3D vạn tám ngàn vậy, đây chính là thêm của cải to! Vào lúc này, là muốn đốt pháo ăn mừng, còn phải mua chút ít kẹo, phân phát cho thân thích, tiểu hài tử nhà hàng xóm láng giềng.









    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 34: Vay tiền.
      Editor: ChieuNinh


      Sáng sớm, Tằng Tử Phu làm xong điểm tâm, lại chia đều bánh trứng gà, nấu hai món thức ăn: "Nương, con với Thúy Cúc, buổi trưa Thúy Cúc tới hâm nóng thức ăn giúp người, hôm nay nương chấp nhận ăn tạm chút nha."

      Thạch Lý thị bên uống cháo bên cười ha hả : "Ta cũng phải già đến nhúc nhích được rồi, nhìn ngươi ." Tằng Tử Phu trêu ghẹo : "Nương, người ấy à, tuổi còn trẻ lắm, ba đại Tôn Tử của người phần lớn đều chỉ nhìn qua người, lại mặc kệ con." Thạch Lý thị chỉ vào Tằng Tử Phu với Thạch Lai Phúc: "Nhìn cái, nào có nương nào như vậy, nhi tử à, lúc trước nương chưa cho ngươi lựa chọn con dâu hiền, ngay cả hài tử cũng ganh tị nữa!" Trong vui cười đùa giỡn, nhà ba người, Éc. . . . . . còn có ba bọc , nhà sáu miệng vui sướng ăn xong điểm tâm.

      Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc nhà lão Vương, Vương Thạch thị nhiệt tình ra đón: "Muội tử, sáng sớm có chuyện gì? Ăn sáng chưa? vào ăn chút." Tằng Tử Phu có chút ngượng ngùng cười cười: "Chúng ta ăn rồi, phải quấy rầy đến nhà tẩu ăn cơm , chúng ta về trước, hồi lại đến."

      Vương Thạch thị cười vỗ mông Tằng Tử Phu cái : "Tìm đánh hả, gì quấy rầy hay , đều ăn xong rồi, nhanh vào nhà ." Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc liếc nhìn nhau, liền theo Vương Thạch thị vào phòng. Thạch Lai Phúc mở miệng tới mục đích cùng lão Vương ca, chỉ thấy lão Vương ca hút tẩu thuốc lá rời: "Con lừa phải tìm người quen mua, thôn nhà mẹ đẻ của chị dâu ngươi có nhà chuyên môn nuôi con lừa, hồi ta đánh xe mang bọn ngươi qua, giá tiền còn có thể tiện nghi rất nhiều so với trong thành. Nhưng mà việc này thể toạt ra, trong nghề có quy củ trong đó, nhiều hơn lão ca cũng với các ngươi, dù sao chúng ta đều là người hiểu biết."

      Tằng Tử Phu vừa nghe lời này xong, trong nội tâm có tính toán , nếu có thể tốn nửa tiền, có thể mua gỗ thô có chất gỗ tốt hơn, cũng vượt qua dự tính của mình, liền cười hỏi: "Vương ca, như vậy có thể mang đến phiền toái gì cho bên ca hay ?"

      Vương Thạch thị xoa xoa tay vào phòng: "Gì mà phiền toái hay phiền toái, tính tình nhà muội tử các ngươi chúng ta còn lo lắng sao? Nhưng mà, Phúc tử, Nhị đệ bên kia của ngươi vẫn là nên giấu diếm ."

      Thạch Lai Phúc vội vàng tiếp lời: "Chị dâu yên tâm, riêng Nhị đệ của ta, nương của ta ta cũng ." Vương Thạch thị nghe xong coi như là yên lòng : "Đó là nhà nhị cữu (cậu hai)của ta, bọn họ chuyên môn nuôi lừa, cũng có con đường đặc biệt đưa ra ngoài, đều có quy củ, thể tự mình mình bán, nếu truyền việc này liền làm được nữa!" Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc gật đầu hiểu.

      Lão Vương ca tắt thuốc lá rời : "Ta thay bộ y phục rồi thôi, như vậy giữa trưa còn kịp vào thành cho hai người các ngươi kéo chút gỗ thô trở về." Hai người Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc tạ ơn lão Vương ca ra cửa ra vào chờ.

      Mua lừa rất là thuận lợi, lại có lão Vương ca giúp đỡ trấn giữ, mới tốn hai lượng bạc liền mua được con lừa cường tráng. Đến trong thành, lão Vương ca quen thuộc mang theo hai người Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc đến tiệm gỗ thô ở ngoại ô Thành Tây. Tằng Tử Phu cắn răng mua Liễu Thuỷ Khúc, tốn trọn vẹn lượng hai bạc, Tằng Tử Phu cân nhắc chút, lại của hàng của Lệ đại nương, cắt mười lăm thước vải bông sậm màu. Lại cắt năm thước vải bông màu xanh đậm, mua mười cân bông, vải bố vừa tiện nghi vừa rắn chắc. Tằng Tử Phu nghĩ về sau làm xong xe lừa, may vải bố rồi nhét bông, bao bốn phía làm đệm ở đáy xe ngồi cũng thoải mái.

      Lại để cho Thạch Lai Phúc ‘Hoa Quế Hương’ mua hai cân kẹo, chờ trở về thôn phân cho bọn . Thạch Lai Phúc xách kẹo đến bên người Tằng Tử Phu giọng : "Nương tử, nếu ta chuẩn bị rượu ngon? tại trời cũng ấm áp, Vương ca vội vàng theo giúp chúng ta."

      Tằng Tử Phu bừng tỉnh hiểu ra: "Nhìn đầu óc ta đây, cũng là chàng cẩn thận hơn, ta đều quên chuyện này rồi, đừng tiếc dùng tiền. Nếu mua hai bình nữ nhi hồng , lát nữa cắt cân thịt heo, buổi tối ta ở nhà làm chút đồ ăn mời cả nhà Vương ca tới ăn cơm, còn có, mua chút điểm tâm tiểu hài tử thích ăn."

      đường về nhà, Thạch Lai Phúc để cho Tằng Tử Phu cỡi lừa, mình dắt chậm ở phía trước. Lão Vương ca người đánh xe lừa, cười : "Nhìn xem kìa, chưa thấy qua người nào thương vợ như ngươi vậy." Vừa nghe lời này, Tằng Tử Phu đỏ mặt, Thạch Lai Phúc cười ngây ngô : "Vương ca, ca đối với chị dâu cũng phải như vậy sao?" đường trêu chọc giỡn, ba người vô cùng cao hứng trở về nhà.

      Đến cửa thôn, Thạch Lai Phúc cười chào hỏi cùng những người quen biết, đường tiếp thu ánh mắt hâm mộ ghen tị, bên tai nghe lời bàn tán của mọi người,Thạch Lai Phúc ưỡn ngực, càng tỏ ra đắc ý, Tằng Tử Phu bất đắc dĩ lắc đầu.

      "Đó là Phúc tử à? Nhìn xem tại cuộc sống gia đình của trôi qua tạm ổn, đều mua được con lừa."

      "Ngươi nhìn xe lừa Vương đại ca kéo phải đều là gỗ thô sao? Bao lớn bao , nhất định là muốn làm xe lừa "

      "Ơ, tốn ít bạc nhỉ? có bốn năm lượng bạc, sao có thể mua được những thứ này, năm gần đây Phúc tử đúng là xuân phong đắc ý ha!"

      "Hừ, có gì mà giỏi chứ."

      "Ngươi ghen ghét à."

      "Nhưng ta nghe , đều là nương tử xinh đẹp của mang đến phúc khí, lão Thạch gia bởi vì như vậy mới cầu hôn. Nếu , dùng điều kiện nhà lão Thạch, cũng tìm nương thôn dưới là Tằng gia thôn, là nhà mẹ đẻ gây trở ngại đâu." (thôn dưới: tức là thôn nghèo hơn, kém hơn)
      "Thạch Lai Phúc là có phúc khí!"

      "Nếu , vị nương tử này cũng chịu thua kém, thai hai đứa bé, nam nữ sống đầy đủ, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy. Tiểu thư trong thành lớn lên so ra còn kém."

      Tằng Tử Phu nghe lời bàn tán linh linh, trong lòng vẫn có chút đắc ý, chỉ là biểu ra ngoài giống như Thạch Lai Phúc vậy, vậy có tiền đồ. Tằng Tử Phu cười cười, cuộc sống sau này nhất định càng thêm náo nhiệt, cũng biết cha bên kia làm xe nôi thế nào. Nếu làm tốt sinh ý này, chắc hẳn cũng kém hơn so với Nguyệt thư nhỉ? Cũng may lúc trước mình lưu lại tâm nhãn, bám vào Trần ma ma, nhờ bà chuyển lời cho Trần tiểu thư hẳn là có vấn đề quá lớn.

      Đến nhà, Thạch Lai Qúy và Thạch Thúy Cúc ra giúp đỡ Tằng Tử Phu khuân đồ, gỗ thô vẫn để lại xe lừa lão Vương. Dù sao sáng mai cũng phải lôi kéo nhà mẹ đẻ. Trong mắt Thạch Thúy Cúc lộ ra thần sắc hâm mộ, tuy Thạch Lai Qúy thấy vậy cũng chưa gì khác, nhưng mà đối với việc ca ca mình có thể mua được xe lừa, cũng muốn quy công cho đại tẩu. Trong nội tâm lại nghĩ, đều là hai huynh đệ cùng mẹ sinh ra, vì sao chuyện tốt gì cũng để cho đại ca của mình chiếm, nếu đổi thành chính mình cưới đại tẩu, vậy bây giờ mình cũng có xe lừa.

      Thạch Lai Qúy nhanh chóng lắc lắc đầu, vụng trộm vả miệng mình cái, mình nghĩ vớ vẩn gì ? Đó là đại ca ruột của mình, đó là đại tẩu của mình, ai! Đều tại Vương Lan cả, nếu mình cũng có thể mua được xe lừa rồi, quay đầu lại nhìn nương tử của mình. Tuy rằng xinh đẹp hơn nhiều so với lúc trước, nhưng mà vừa đứng bên người đại tẩu. . . . . . nhìn được! Thôi, tại sống thực tế thôi!

      Tằng Tử Phu phân chia kẹo cho bọn vây quanh ở cửa nhà, rồi vào phòng bếp bận việc. Sau khi làm cơm xong để cho Thạch Lai Phúc mời ba người nhà lão Vương tới, Vương Thạch thị nhìn thức ăn phong phú cả bàn cười : "Muội tử, sao khách khí như vậy! Thím, chúng ta quấy rầy rồi."

      Thạch Lý thị vội vàng khoát tay cười : " gì đâu rồi, ở nhà thím hãy xem như là nhà mình, lại , các ngươi cũng giúp đỡ ít cho vợ chồng Phúc tử, thím còn có cám ơn ngươi đâu, mau ăn !"

      Bởi vì, Tằng Tử Phu mời ba người nhà lão Vương, cũng ngại nhiều thêm hai đôi đũa, nên cũng mời Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy tới. Thạch Thúy Cúc có chút ê ẩm nhìn thịt kho tàu bàn, hai tháng nàng ta có nếm qua tí xíu thức ăn mặn rồi, hâm mộ nhìn qua Tằng Tử Phu. Đối với biểu cảm của Thạch Thúy Cúc, Tằng Tử Phu nhíu mày : "Thúy Cúc, ăn , thất thần nghĩ gì thế?"

      "Đại tẩu, nhà của tẩu trôi qua là phát đạt." Sau khi Thạch Thúy Cúc ra những lời có đầu óc này, bàn tĩnh lặng. . . . . . Thạch Lai Qúy có chút xấu hổ, Thạch Thúy Cúc cũng biết mình sai, cẩn thận nhìn Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị. Thấy sắc mặt hai người cũng quá quan tâm lắm, ủy khuất cúi đầu xuống. . . . . . Thạch Lai Phúc thấy vậy chọt Thạch Lai Qúy, lại vừa kéo mấy đứa Tiểu Bùn hưng phấn ra, xem như tiếp nhận cái này.

      Ăn cơm tối xong, Thạch Lai Phúc đơn giản kín đáo đưa cho lão Vương ca vò nữ nhi hồng, lão Vương ca là thoái thác xong, lại là người tham rượu liền thuận theo thu nhận. Thạch Thúy Cúc có về hậu viện, giúp đỡ Tằng Tử Phu thu thập bát đũa, mím môi : "Đại tẩu, vừa rồi phải ta cố tình."

      Tằng Tử Phu cười cười : "Vừa rồi chuyện gì? Ta đều quên." Thạch Thúy Cúc thấy vậy trong lòng thoáng thả lỏng, mở miệng : "Đại tẩu, , ta là hâm mộ sinh kế của tẩu và đại ca, phát đạt, sợ tẩu chê cười, chúng ta hơn hai tháng có chút thức ăn mặn nào rồi, hôm nay vẫn là lấy phúc của tẩu mới được ăn thịt."

      Nghe xong lời này, Tằng Tử Phu thở dài: "Thúy Cúc, cuộc sống đều là mỗi người tự mình trải qua, tẩu biết ngươi là người am hiểu, hãy cùng Nhị đệ sống qua ngày tốt lành." Cũng chuyện các ngươi thiếu hay thiếu bạc, thu hoạch trong ruộng nhất định là đủ cho hai người bọn họ sinh sống rồi. Hơn nữa Thạch Lai Phúc còn gặp mình lấy năm trăm văn tiền, là Nhị đệ mượn, muốn để cho mình biết.

      Thạch Thúy Cúc thấy Tằng Tử Phu như vậy, cũng biết mình nên mở miệng như thế nào, dừng chút : "Đại tẩu, biết tiền riêng của tẩu có dư , có thể trước cho ta mượn chút ít hay , sắp đến cuối năm, ta cùng Qúy ca là túng quẫn." Nhìn vẻ mặt đáng thương của Thạch Thúy Cúc, trong nội tâm Tằng Tử Phu hôn mê chóng mặt vì tức giận.

      Vốn nếu như Thạch Thúy Cúc trực tiếp mở miệng vay tiền, nàng nhất định là cho mượn, là mượn nhưng trắng ra là chính là cho. Nhưng mà có điều Thạch Lai Qúyvà Thạch Lai Phúc là huynh đệ ruột, Thạch Lý thị lại còn khoẻ mạnh, mà lúc này Thạch Thúy Cúc lại ra tiền riêng, nếu để cho Thạch Lý thị hiểu lầm, chắc hẳn mình lại phải vất vả phen, liền lạnh lùng : "Thời gian trước, đại ca ngươi phải đưa qua cho Nhị đệ năm trăm văn sao? Hai người các ngươi còn chưa đủ sao? phải đại tẩu giúp ngươi, ngươi cũng biết, ta và đại ca ngươi vừa mua xe lừa, phải tốn bốn năm lượng bạc rồi. Trong nhà cũng giàu có gì, huống hồ, còn có nương và ba đứa bé nữa, thời điểm lễ mừng năm mới, dù sao đều là đến bên này chúng ta cùng nhau qua, năm nay cũng như vậy ."

      Thấy Thạch Thúy Cúc há to miệng, cũng lên tiếng, trong lòng Tằng Tử Phu thở dài, lòng người thiếu rắn nuốt voi? Qua lát, đều thu dọn mọi thứ sạch , Thạch Thúy Cúc đột nhiên giữ chặt Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, ta mở miệng hỏi tẩu chuyện mượn tiền, có thể cho Qúy ca biết hay , Qúy ca là nam nhân, da mặt mỏng. . . . . . Cho nên. . . . . ." Tằng Tử Phu nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Thạch Thúy Cúc, nhíu mày, cảm thấy sáng tỏ! Thạch Lai Qúy biết chuyện Thạch Thúy Cúc muốn mượn tiền bạc! Cũng vạch trần Thạch Thúy Cúc, chỉ là gật gật đầu, liền xoay người trở về nhà.

      Buổi tối với Thạch Lai Phúc chuyện Thạch Thúy Cúc vay tiền, Thạch Lai Phúc nghe xong nhíu mày : "Nương tử, nàng tốt, trước đây ta lại cảm thấy gì, nàng vừa , ta thấy mấy ngày nay hình như Nhị đệ muội luôn có việc gì cũng sang bên này chúng ta dạo, ánh mắt nhìn người cũng thay đổi." Tằng Tử Phu thở dài: "Việc này, mặc dù chúng ta nghĩ như vậy, biết có phải là Nhị đệ da mặt mỏng , chàng cũng đừng với Nhị đệ, mấy ngày này tốt xấu gì chúng ta cứ bình thản , chớ vì chút chuyện này lại ồn ào."

      "Nương tử, ta nào có ngu như vậy? được, từ nay về sau có biện pháp buôn bán gì, có mang theo bọn Nhị đệ?" Tằng Tử Phu liền vội vàng lắc đầu : "Phúc ca, phải ta dung nạp được cho bọn họ, vốn ta nghĩ Thúy Cúc là đáng tin cậy, có gì chúng ta mang theo bọn họ cùng nhau làm ăn. Chỉ là hai chuyện xảy ra hai ngày nay làm cho trong nội tâm của ta thấy ổn rồi, nhất là phương diện tiền bạc, đều em ruột cũng phải ràng. Có bao nhiêu nhà bởi vì việc kết phường buôn bán ầm ĩ đến phụ tử bất hòa, huynh đệ nhận. Dù sao chúng ta ở xa, nếu Nhị đệ bên kia cầu, chúng ta có thể giúp đỡ mà?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu : "Nương tử, ta đúng là suy nghĩ thấu đáo như nàng, lại vừa xong chính mình ngốc, tiếp thu ha ha ha." Thạch Lai Phúc cười ngây ngô gãi gãi cái ót. Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Cười ngây ngô cái gì đâu, còn thổi nến. . . . . . Ngủ !" Thạch Lai Phúc cười hì hì nhích tới: "Nương tử, ta thổi nến được ? Hử?"

      "Nhanh lên, nếu hôm nay chàng lăn ra đất ngủ! Tự mình nhìn mà làm." Thạch Lai Phúc vạn phần tình nguyện xuống giường, thậm chí bước bước ngoái đầu cái, nhưng mà Tằng Tử Phu kiên quyết thỏa hiệp. . . . . . Ai, sao trong nội tâm nương tử nghĩ vậy, có gì kinh khủng xấu hổ chứ. . . . . . Ai. . . . . .

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 35: Đắc ý vênh váo.
      Editor: ChieuNinh


      Ngày hôm sau lão Vương ca giúp đỡ Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu kéo gỗ thô đến nhà Tằng lão đại. Hai người Tằng lão đại, Tằng Vương thị thấy khuê nữ mình mua xe lừa, ở trong lòng vô cùng phấn chấn.

      Tằng Tử Phu thừa dịp Thạch Lai Phúc chuyện phiếm với lão Vương ca vào buồng trong. Nhìn xe nôi được làm tốt, trong lòng rất là vui vẻ, lại đưa ra vài chỗ cần sửa chữa, Tằng Tử Cường đều cẩn thận ghi lại. Tằng Tử Phu dặn dò Tằng Tử Cường, chờ làm xong xe lừa, bỏ xe nôi lên xe lừa rồi cùng chuyển tới, sau đó cùng nhau vào thành.

      Tằng Tử Cường vỗ bộ ngực cam đoan, xe lừa này trong vòng mười ngày tuyệt đối làm xong, Tằng Tử Phu cười : "Ngươi là đệ đệ ruột của tỷ, tỷ còn yên tâm sao? Gỗ thô tỷ có mua dư, tính toán hẳn là có thể làm được cái tủ quần áo." Tằng Tử Cường ừ tiếng: "Tỷ yên tâm , trở về lại mang cả tủ quần áo cùng kéo qua cho tỷ." Tằng Tử Phu cười lắc đầu: " gì thế, cái này làm xong giữ lại cho đệ, về sau đệ cưới vợ có mà dùng."

      Tằng Tử Cường đỏ mặt lên : "Tỷ, gì thế, đệ còn lắm." Tằng Tử Phu cười : " tại trong phòng chỉ có hai tỷ đệ chúng ta, với tỷ , có thích nương nào hay ?" Nhìn Tằng Tử Cường tận lực nhăn nhó, trong lòng Tằng Tử Phu suy nghĩ, đây tuyệt đối là có. "Còn chịu , tỷ tỷ cũng có thể cùng cha mẹ cho."

      Tằng Tử Cường đỏ mặt, thở dài : "Tỷ, đệ đó là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhà người ta gia cảnh tốt, khẳng định chướng mắt chúng ta, nghe nhà này người ta là muốn. . . là muốn cho nàng đến trong thành. Là muốn làm thái thái." Tuy Tằng Tử Cường che dấu nhanh, nhưng vẫn toát ra cam lòng, thần sắc muốn vẫn bị Tằng Tử Phu bắt được.

      Tằng Tử Phu thở dài: "Đệ đệ, là nương nhà ai? cho tỷ tỷ?" Tằng Tử Cường cúi đầu, cuối cùng thở dài: "Là Nhị nương nhà Tằng tiên sinh ở Thượng thôn chúng ta." Tằng Tử Phu há hốc mồm, Tằng tiên sinh này trúng cử nhân, làm tiên sinh ‘Mai Lan thư các’ ở thị trấn, gia cảnh tuyệt đối có thể là số số hai cả Tằng gia thôn. Nghe nhà có hai nương, đại nữ nhi gả cho Tam công tử nhà Vương viên ngoại ở thị trấn, ngẫm lại tình huống đệ đệ mình, đúng là trèo được.

      "Làm sao đệ biết Tằng Nhị nương ?" Tằng Tử Cường mím môi : "Đó là, đó là năm kia nhà Tằng tiên sinh xây nhà ngói lớn, đệ giúp làm công nhật biết, còn có. . . lại có lần Tằng tiểu thư thả diều, bị treo ở cây, là đệ lên giúp nàng lấy xuống, kết quả cẩn thận ngã xuống, dù sao cứ như vậy mà biết nhau! Tỷ, đệ biết là đệ xứng với người ta, cho nên. . . cho nên tỷ đừng hỏi, về việc hôn nhân, tỷ. . đệ nóng vội, đệ nghĩ, đệ nghĩ trước chờ nàng lập gia đình rồi, đệ mới có thể. . mới có thể yên tâm."

      Tằng Tử Phu thở dài, vỗ vỗ bả vai Tằng Tử Cường, cũng khuyên nhủ an ủi nữa, lại chút ít chuyện khác liền theo Thạch Lai Phúc, lão Vương ca trở về nhà.

      Thạch Lai Phúc thấy đường Tằng Tử Phu đều là rầu rĩ vui, trong lòng rất là lo lắng: "Nương tử, nàng sao vậy? Suốt đường về ta thấy nàng cũng vui vẻ." Tằng Tử Phu thở dài, hai tay ôm eo Thạch Lai Phúc, ở trong ngực Thạch Lai Phúc với chuyện của Tằng Tử Cường. Thạch Lai Phúc thở dài: "Nương tử, cậu em vợ mắt quá cao, người như vậy nhà chúng ta sao với tới được. . . Ài, nàng đừng phiền lòng nữa, có cơ hội ta cũng khuyên nhủ."

      Tằng Tử Phu ừ tiếng: "Phúc ca, chỉ là thấy đệ đệ của ta như vậy, trong lòng của ta khó chịu, môn đăng hộ đối ít nhiều chia rẽ uyên ương? Ài. . . Kỳ các phương diện của đệ đệ ta đều rất xuất sắc, lại thông minh, nếu Tằng tiểu thư gả cho đệ đệ của ta, nhất định là so với tiến vào cửa chính phú hộ trôi qua thư thái. Nhà những người kia đều nạp thiếp. Tuy Phú Quý, nhưng làm sao bằng ‘ đời thế đôi người’ chứ." Thạch Lai Phúc ôm chặt Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng hay."

      Tằng Tử Phu bên tai nghe Thạch Lai Phúc lời tâm tình, nhưng trong lòng vẫn cân nhắc chuyện của Tằng Tử Cường. Cũng may Nhị nương Tằng gia còn , tối thiểu cho chờ năm hai năm mới có thể chuyện hôn nhân. Mình nỗ lực có lẽ Tử Cường bên kia vẫn còn có cơ hội, dù sao Tử Cường có thể cam đoan cả đời này chỉ lấy người là nàng. Nhưng mà gả chỗ cao, lấy chỗ thấp, nếu như Tằng tiên sinh là người mắt sáng để ý lẽ phải, Tử Cường vẫn còn có cơ hội, mình cũng thể lo ngại rồi. Nếu như có thể lôi kéo Trần phủ làm chỗ dựa, vậy sau này liền thuận lợi. Nhưng có lợi tất có khuyết điểm. . . tương lai nếu muốn thoát khỏi Trần phủ, vậy khó khăn rồi. . . Ài.

      Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu thất thần, liền tăng lực đạo trong tay, Tằng Tử Phu rên rỉ . . . ngâm tiếng, vểnh cái miệng nhắn lên thuận theo nện vài cái ở lồng ngực Thạch Lai Phúc: "Muốn chết à?" Thạch Lai Phúc hắc hắc cười vui vẻ động thân thể xuống, quen thuộc rất nhanh vào. Tằng Tử Phu cố ý vặn vẹo uốn éo eo. Dường như Thạch Lai Phúc nghĩ qua là liền sớm XIE rồi. . . Quả thực làm cho Thạch Lai Phúc buồn bực phen.

      Tằng Tử Phu nằm dưới thân Thạch Lai Phúc cười khanh khách, Thạch Lai Phúc thấy vậy liền biểu ra bộ dáng đáng thương: "Nương tử, sao có thể như vậy? Còn chưa có hưởng thụ đến đâu, nương tử. . . cái này cũng thể xem như lần à! Chuyện gì cũng đều chưa làm." Tằng Tử Phu nhếch miệng: "Cái gì gọi là gì cũng chưa làm? Sờ có sờ qua? Hôn có hôn đến? Còn chưa tiến vào? Chỉ có điều thời gian hơi ngắn thôi, nhưng mà cũng là nguyên bộ rồi! Đừng nghĩ chơi xấu, lần liền lần, nếu ngày mai chàng liền lăn ra đất ngủ thôi, hừ ~"

      Vẻ mặt Thạch Lai Phúc đau khổ, bên năn nỉ Tằng Tử Phu, bên trêu đùa nàng, người nương tử chỗ nào mẫn cảm nhất mình rất ràng. Khí lực của Tằng Tử Phu lớn bằng Thạch Lai Phúc, lúc này đẩy tới đẩy , trong trốn tới trốn lui làm cho Thạch Lai Phúc chiếm tiện nghi ít. Nhưng mà Thạch Lai Phúc vừa đau nhức cũng khoái hoạt, được nhìn, được sờ, được hôn chỉ là ăn được! Lão Nhị của mình lại là cao cao đứng dậy kháng nghị rồi!

      Trong quá trình ‘động lẫn nhau’ với Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc càng thêm nhịn được, mím môi, dù sao cũng là nương tử của mình, cho làm, ta cường làm! Hơn nữa phía dưới nương tử thấy ướt. . .

      Lúc trước, Thạch Lai Phúc đều là thu sức lực, nếu làm sao có thể hết sức chuẩn bị cho Tằng Tử Phu? Chỉ thấy tay Thạch Lai Phúc liền khóa chặt hai cánh tay Tằng Tử Phu tại đỉnh đầu của nàng. Tằng Tử Phu sửng sốt □, Thạch Lai Phúc còn chưa bao giờ như thế, vểnh cái miệng nhắn lên vừa muốn kêu ra tiếng, Thạch Lai Phúc liền hôn lên, nuốt hết tất cả những bất mãn của Tằng Tử Phu vào trong bụng. Tằng Tử Phu giơ chân lên muốn đạp Thạch Lai Phúc, bất quá Thạch Lai Phúc chúng ta phản ứng nhanh hơn so với Tằng Tử Phu, đùi trực tiếp vây khốn Tằng Tử Phu, cái chân vũ khí khác vừa vặn đính ở nơi rừng rậm u cốc của Tằng Tử Phu. . . ma sát qua lại. . .

      Tằng Tử Phu ngoại trừ phát ra thanh ưm ưm . . . Ân. . A., cũng chỉ có thể lắc lư theo Thạch Lai Phúc rồi, Thạch Lai Phúc đột nhiên cảm thấy loại cảm giác nửa cậy mạnh này càng thêm mất hồn, lấy ra tay liền bưng kín hai đại bạch thỏ trước ngực Tằng Tử Phu. Cảm giác vừa đau vừa tê dại truyền khắp toàn thân Tằng Tử Phu. . .

      Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu động tình, liền rời khỏi cặp môi đỏ mọng kiều diễm. Được hít thở khí mới mẻ, Tằng Tử Phu vừa thở phì phò, vừa tùy ý Thạch Lai Phúc thao túng. . . Tuy trong lòng vẫn có chút phục, nhưng thân thể mang lại cho mình kích thích, dường như Tằng Tử Phu muốn để cho Thạch Lai Phúc dừng lại, thậm chí hi vọng Thạch Lai Phúc càng thêm cuồng dã hơn.

      "Nương tử, nàng cũng ẩm ướt rồi. . . Có muốn ta hay ? Hử?" Hai cánh tay Thạch Lai Phúc nâng lên hai cái đùi Tằng Tử Phu, đặt hung khí tại trước u cốc của nàng, qua lại đến , nhưng lại vào. Tằng Tử Phu cảm thấy trống rỗng . . . có chút u oán nhìn qua Thạch Lai Phúc. Tuy Thạch Lai Phúc nhịn rất vất vả, ót cũng đổ mồ hôi, nhưng vì suy nghĩ cho ‘tính. . .phúc’ của mình về sau nên nhẫn nại : "Nương tử, từ nay về sau giường được quy định số lần, trừ lúc thân thể của nàng tiện, lúc khác cũng thể cho ta vào?"

      Tằng Tử Phu bên thở gấp, bên hung hăng trừng mắt Thạch Lai Phúc, kháo, thằng nhãi này tuyệt đối là được tấc lại muốn tiến thước đây! Hừ, xem ai bướng hơn ai, để xem đến cuối cùng là ai nhịn được. Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu trả lời, còn nghiêng đầu qua bên, cắn cắn môi, lại bắt đầu vòng thế công ~. Cuối cùng. . . Tằng Tử Phu bại trận, ký kết ( miệng ) rất nhiều điều hiệp ước bình đẳng, Thạch Lai Phúc hưng phấn động thân cái hung hăng vào!

      Tằng Tử Phu bên thừa nhận tấn công mạnh mẽ củaThạch Lai Phúc, vừa nghĩ ngày mai bắt đầu làm sao sửa trị Thạch Lai Phúc, thằng nhãi này quả thực là. . A. . . Càng về sau, trong đầu Tằng Tử Phu còn nghĩ làm sao sửa trị Thạch Lai Phúc, trong đầu chỉ có thể trống rỗng lắc lư qua lại theo động tác của Thạch Lai Phúc . . . Đương nhiên ~ cuộc sống bi thảm của Thạch Lai Phúc cũng bởi vì lần ‘đắc ý vênh váo’ này mà bỏ ra cái giá lớn ~ những điều này là để sau rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :