1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 25: Lời dự đoán thành .
      Editor: ChieuNinh


      Buổi tối, Thạch Lý thị thấy Thạch Lai Phúc khuân bao lớn bao về nhà, cũng gì, Vương Lan đứng ở bên nhếch miệng : "Đại ca, hôm nay A Qúy chính là chạy bộ vào thành, sao ngài đợi chút? Cái này đều mua cho đại tẩu sao?"

      Thạch Lai Phúc nhíu nhíu mày có lên tiếng, Thạch Lai Qúy đứng ở phía sau trừng mắt nhìn Vương Lan : " bừa cái gì đó, là ta dậy trễ, hồi để cho Cúc nhi nấu súp nhân sâm cho ngươi, nương còn có đại tẩu tử đều dùng ít."

      Tằng Tử Phu cười cười : "Ta thôi , ta mang hài tử, canh nhân sâm đối với phụ nữ có thai mà thể uống được. Nhị đệ muội ngươi trở về cũng dùng ít chút, ngược lại là nương, ngài có thể dùng phần đối với thân thể cũng tốt."

      Vương Lan hừ lạnh tiếng : "Đại tẩu, A Qúy là có lòng tốt, nếu ngài cảm kích cũng nên rủa ta chứ!"

      Tằng Tử Phu chỉ thở dài, là chẳng muốn so đo cùng Vương Lan. Dù sao mình cũng rất ràng, lỡ như thân thể nàng chịu nổi cùng mình cũng có quan hệ gì. "Nương, con và Phúc ca trở về phòng đây, ngài cũng nghỉ sớm chút."

      Thạch Lý thị khoát tay : " chậm chút, đừng để bị va chạm." Tằng Tử Phu cười cười gật đầu.

      Vào phòng, Tằng Tử Phu tùy ý mở vải trắng ra, Thạch Lai Phúc rửa tay xong : "Nương tử, nàng đoán xem hôm nay bán được bao nhiêu tiền?"

      Tằng Tử Phu cười cười: "Bao nhiêu?"

      Thạch Lai Phúc vui rạo rực lấy lượng bạc từ trong lòng ngực ra : "Ngoại trừ tiền trong thùng, ta đặc biệt đổi lượng bạc. ngày hôm nay liền buôn bán lời hơn hai đó, trong thùng đến ba trăm văn."

      Tằng Tử Phu nhận lượng bạc cất vào trong hộp gỗ, tại gia sản để dành khoảng chừng bảy lượng bạc, lại nỗ lực để dành có thể trở thành bạc vạn nha! Hắc hắc. (**Lời tác giả: lúc trước cũng , đồng tiền = nguyên nhân dân tệ /1 lượng bạc = 1000 nguyên nhân dân tệ. Tiểu Uyển cũng biết đổi như vậy đúng hay , mọi người coi như thông qua ! Có kiểm chứng cũng chớ đập bể gạch a!)

      Cẩn thận khóa kỹ hộp vừa thu được cất dưới giường: "Cộng thêm tiền của chúng ta tổng cộng có hơn 600 văn, bảy lượng bạc này ta liền để dành động tới nó. Về sau thời điểm khẩn cấp mới sử dụng, có thể sử dụng chỉ có 700 văn này, sáng mai chàng thỉnh Vương đại tẩu đến đây chuyến, ta có sinh ý muốn tìm nàng kết nhóm làm chung."

      "Được, đều nghe lời nàng, ta cũng có việc gì cần dùng tiền, ha ha. . . . . . nương tử những đồ chơi này dùng để làm gì vậy? Tính toán làm buôn bán mới hả?" Tằng Tử Phu gật gật đầu, vẫy vẫy tay kêu Thạch Lai Phúc lại gần giọng thầm vài câu bên tai .

      Thạch Lai Phúc mặt đỏ hồng nhìn nương tử của mình : "Sao nàng nghĩ ra cái này? Cái này cũng được hả?"

      Tằng Tử Phu cười cười : "Khẳng định, phải nhà mẹ đẻ Vương đại tẩu có cháu làm nha đầu phòng bếp nhà Trần viên ngoại trấn sao? Lần trước chàng cũng làm việc ở đó, lúc đó chẳng phải nhờ quan hệ Vương đại tẩu bên kia sao?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Nương tử có bản lĩnh ghê gớm ! Muộn rồi ta ngủ !" xong cũng cười xấu xa tìm thú vui người Tằng Tử Phu!

      Tằng Tử Phu bĩu môi: "Đừng làm rộn, mệt mỏi cả ngày."

      Thạch Lai Phúc cũng biết tại nương tử của mình thể vất vả nhiều, đáng thương : "Nương tử, ôm ôm ta !"

      Mặt Tằng Tử Phu đỏ lên: "Chàng biết tự mình sao, ‘ngũ chỉ nương’ khỏe hơn so với tay ta sao?"

      Thạch Lai Phúc tiếp tục dính lên người Tằng Tử Phu: "Nào có bằng tay mềm của nàng, nương tử. . . . . . mấy tháng này huynh đệ của ta chính là khổ chết, ấp ấp giúp . . . . . . nương tử. . . . . . nương tử. . . . . ." Tằng Tử Phu lay chuyển được Thạch Lai Phúc đành phải kiên trì đưa tay vào trong quần của Thạch Lai Phúc. . . . . . lâu sau Thạch Lai Phúc liền hừ hừ giọng ấm ách : "Nương tử. . . . . . A. . . . . . Dùng thêm chút sức. . . . . . Nhanh lên. . . . . . A. . . . . . nương tử. . . . . . A. . . . . ."

      Ngủ đến hơn nửa đêm Tằng Tử Phu bị tiếng đập ngoài cửa đánh thức, nhíu nhíu mày, Thạch Lai Phúc phủ thêm y phục mở cửa: "Đệ sao vậy? Khuya rồi sao lại qua đây?"

      Thạch Lai Qúy lo lắng : "Ca, Vương Lan nàng thấy đỏ. . . . . . tại ầm ĩ đau bụng."

      Thạch Lai Phúc vừa nghe cũng có chút sốt ruột: "Vậy ngươi còn thất thần làm gì? tìm Lý Nhị ca !"

      Thạch Lai Qúy vỗ lên đầu mình cái: "Đệ ngay!"

      Thấy Tằng Tử Phu mặc quần áo tử tế xong: "Nương tử, nàng nằm , đừng để mệt!" Tằng Tử Phu thở dài : "Thôi, làm đại tẩu đừng để cuối cùng bị thiếu sót gì. Chàng theo ta qua xem chút ." Thạch Lai Phúc gật gật đầu liền cẩn thận vịn Tằng Tử Phu.

      Đến hậu viện chỉ thấy Thạch Lý thị phẩy quần áo ở đằng kia mắng Thạch Thúy Cúc, Thạch Thúy Cúc biết làm sao xoa xoa vạt áo chảy nước mắt. "Nương, Nhị đệ muội làm sao rồi? Thúy Cúc? Phát sinh chuyện gì?"

      Thạch Thúy Cúc ủy khuất nhìn Tằng Tử Phu : "Đại tẩu, ta cũng biết, Lan tỷ ta hạ độc bát súp nấu cho nàng. . . . . . Ta có. . . . . . Ta!"

      Thạch Lý thị trừng mắt nhìn Thạch Thúy Cúc mắng: "Ngươi có bỏ thuốc, ai hạ chứ? A! Ngoại trừ buổi tối uống bát súp nhân sâm ngươi nấu, nàng cũng có ăn cái gì khác, đánh chết ta cũng nhìn ra ngươi là ác tâm. Nghiệp chướng mà! Đại Tôn Tử của ta. . . . . ."

      Tằng Tử Phu cảm thấy đau đầu, nhíu nhíu mày giữ chặt tay Thạch Lý thị: "Nương, Thúy Cúc cũng giống là người như vậy, người có dùng súp nhân sâm ?"

      Thạch Lý thị lắc đầu: " có, nghĩ ngày mai mới uống. . . . . . là nghiệp chướng mà, nếu ta cũng uống, chừng tại chết rồi. Lão Thạch gia ta làm ra cái nghiệt gì, liên tiếp gặp chuyện may! Tử Phu, ngươi trở về nghỉ ngơi . . . . . . Nếu ngươi có cái vạn nhất gì, nương có sống nổi đâu!"

      Tằng Tử Phu cười cười : "Nương, đừng có gấp mà, Lý Nhị ca lập tức tới rồi." Vừa dứt lời Thạch Lai Qúy đầu đầy mồ hôi lôi kéo Lý Nhị ca vào phòng. . . . . . Tằng Tử Phu vịn thạch Lý thị ngồi xuống, cho Thạch Thúy Cúc ánh mắt: "Súp nhân sâm? Còn thừa lại chút nào ?"

      Thạch Thúy Cúc lắc đầu : " biết, ta nhìn xem!" Tằng Tử Phu gật gật đầu an ủi nàng.

      lâu sau Thạch Thúy Cúc chạy vào : " có. . . . . . Súp nhân sâm còn." Tằng Tử Phu vừa nghe liền hiểu, chắc hẳn Vương Lan này muốn để cho Thạch Lý thị uống, nàng liền hơi uống hết. . . . . . Ai, canh nhân sâm vốn phải phụ nữ có thai nên uống, còn dùng nhiều như vậy, đứa này là đành nghe theo mệnh trời!

      Lý Nhị ca lau mồ hôi trán : "Quý tử, sao! Đại nương sao, Vương muội tử xem như giữ được thai nhi, vừa rồi nghe Quý tử uống canh nhân sâm? Cái này uống nhiều hay ít vậy?"

      Thạch Lai Qúy có chút áy náy gãi gãi đầu : "Vừa rồi nàng kêu đói, uống canh nhân sâm. . . . . . cả nồi, ha ha."

      Lý Nhị ca thở dài: " là tổ tông phù hộ mà, nhân sâm này thuần dương. Làm sao nữ nhân mang hài tử lại có thể uống nhiều? Uống hết, vậy mà có thể bảo trụ hài tử dễ dàng, chỉ sợ hài nhi này sinh ra được thân thể yếu nhược nhiều bệnh. Quý tử về sau ngươi phải cẩn trọng thêm nữa à, sáng mai đến chỗ ta cầm vài thang thuốc dưỡng thai." Thạch Lai Qúy gật gật đầu. . . . . .

      Thạch Lý thị nghe xong những lời này, cũng hiểu được mình trách oan Thạch Thúy Cúc, áy náy nhìn nàng : "Thúy Cúc, là nương ủy khuất ngươi, cũng đừng để trong lòng!"

      Thạch Thúy Cúc lắc đầu : " có gì nương, đây là do người sốt ruột."

      Thạch Lý thị hít thở đứng lên đến muốn vào quở trách Vương Lan, vẫn là Tằng Tử Phu thở dài ngăn lại: "Nương, bận rộn hơn nửa đêm, hay là người trở về nghỉ ngơi , tại thân thể Nhị đệ muội cũng yếu ớt, trong bụng còn có hài tử nữa."

      Thạch Lý thị nghe xong Tằng Tử Phu ... thở dài giữ chặt tay Tằng Tử Phu: "Tử Phu à, sao nương lại nghe lời ngươi chứ? Hôm qua và cả hôm nay ngươi vẫn luôn , phụ nữ có thai thể dùng nhân sâm, nương còn tin cũng ngăn cản, tốt mà, bạc xài ít. Hơn trăm văn. Đủ khẩu phần lương thực cả nhà ta gần tháng rồi!"

      Lại chỉ vào Thạch Lai Qúy mắng: "Ngươi rất có tiền đồ, đồ bất hiếu, phải lưu lại cho nương uống sao? Nương tử của ngươi châm ngòi, ngươi liền có nương tử quên nương! Ta thương ngươi, mang nặng đẻ đau sinh ra ngươi. Nếu nương tử của ngươi giở trò tính toán, đùa giỡn tâm nhãn, để lại cho ta phần để uống, sao có thể nháo đến tình trạng thiếu chút nữa mất hài tử. Ngươi có lương tâm!"

      Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc ở bên khuyên nhủ, Thạch Lai Qúy xấu hổ xin lỗi, cuối cùng mới đưa Thạch Lý thị tức giận trở về nhà. Thạch Lai Phúc cẩn đỡ Tằng Tử Phu vào trong phòng, đóng kỹ cửa lại thấy mặt Tằng Tử Phu tốt lắm liền hỏi: "Nương tử, nàng sao chứ? Nếu sáng mai ta tìm Lý Nhị ca bên kia lấy ít thuốc dưỡng thai?"

      Tằng Tử Phu lắc đầu : "Thuốc có ba phần độc, Nhị đệ muội thể uống, nhưng nếu ta có thể cần uống uống. Nếu về sau hài tử sinh ra chừng có bệnh bẩm sinh gì đó!"

      Thạch Lai Phúc cảm thấy nàng dâu của mình có đạo lý nên tranh cãi, ngồi ở giường để cho Tằng Tử Phu đầu gối ở chân của mình mát xa đầu cho Tằng Tử Phu. . . . . ."Nương tử, ta cảm thấy nàng hiểu biết đặc biệt nhiều, nếu Vương Lan nghe lời nàng chỉ điểm dày vò người thân như vậy, ngay cả bản thân cũng chịu khổ. Thiếu chút nữa hài tử cũng còn, nương kia nhất định bị trả về nhà mẹ đẻ."

      Tằng Tử Phu khép hờ mắt hưởng thụ được Thạch Lai Phúc săn sóc : "Ai, nếu phải Nhị đệ muội nỡ bỏ chút đồ này, để phần cho nương cùng uống, cũng trở thành như vậy. Hôm nay là nguy hiểm, đứa bé kia cũng là mạng lớn." Có thể là quá mệt nhọc, lâu sau Tằng Tử Phu liền ngủ mất . . . . . .

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 26: Nguyệt thư.
      Editor: ChieuNinh


      Ngày hôm sau Tằng Tử Phu dậy hơi trễ, liền trực tiếp ở trong phòng qua loa uống vài ngụm cháo, Vương Thạch thị cười tủm tỉm vào nhà : "Tằng muội tử lại có biện pháp gì để kiếm tiền? nhanh lên."

      Tằng Tử Phu thấy bộ dáng Vương Thạch thị gấp gáp như con khỉ, biết là sinh ý hoa cài đầu giúp cho nàng buôn bán lời số. Mặc dù ngày hôm qua kiếm ít bạc hơn nhà mình, nhưng nghe Thạch Lai Phúc cũng kiếm được hai. Đưa cái chén cho Thạch Lai Phúc : "Phúc ca, rót chén trà cho Vương tẩu tử." Thạch Lai Phúc cầm chén liền chạy ra ngoài.

      Vương Thạch thị ngồi xuống bên cạnh Tằng Tử Phu : "Tằng muội tử, đại tẩu nhìn ra, ngươi lại là người có cách điều khiển chồng. Nhìn xem, ta thấy Phúc tử đối với ngươi chính là thực tốt, hôm qua vẫn luôn muốn cố gắng kiếm tiền để cho ngươi vượt qua ngày lành. Cũng làm cho con mụ đầu thôn đông nhìn cái."

      Trong lòng Tằng Tử Phu rất là đắc ý, ai vui khi người khác khen chồng mình tốt đâu, nhưng mặt vẫn rất khiêm tốn cười cười : "Nào có, Phúc ca là người thành . Nhưng ta cũng biết, Vương đại ca đối với tẩu cũng là gì nghe nấy đây này!"

      Vương Thạch thị nghe xong, trong nội tâm cũng phi thường hưởng thụ : "Cái đó à, nhà ta là có căn cơ, dù sao lại đến Thạch gia thôn cư ngụ, nếu như dám tốt đối với ta, vậy cũng đừng nghĩ sống được ở đây. . . . . ."

      Tằng Tử Phu ha ha nở nụ cười vài câu: "Đại tẩu, hai ta lại khen lẫn nhau như vậy, được rồi đóng cửa lại rồi , nếu truyền , phải là bị chê cười sao."

      "Tằng muội tử rốt cuộc biện pháp tốt gì?"

      Tằng Tử Phu vừa muốn mở miệng chỉ thấy Thạch Thúy Cúc đứng ở cửa ra vào : "Đại tẩu, giữa trưa tẩu muốn ăn món gì?"

      Tằng Tử Phu cười cười : "Tùy tiện , làm sao bớt việc là được, ta thấy khí sắc của ngươi hai ngày nay cũng tốt lắm, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."

      Thạch Thúy Cúc sợ hãi cười cười ừ tiếng rồi , vừa vặn Thạch Lai Phúc bưng ấm trà trở về : "Đệ muội, ngươi nấu cháo bột bắp đại tẩu ngươi thích uống , vội nấu đâu." Thạch Thúy Cúc lên tiếng rồi , Thạch Lai Phúc bưng trà vào nhà cho Vương Thạch thị : "Nương tử, các ngươi trò chuyện , hồi ta sang nhà Thạch Túc Tử hỗ trợ, hôm nay mừng thọ lão gia tử nhà ."

      Tằng Tử Phu có chút đồng ý nhìn Thạch Lai Phúc : "Lại cho được mấy văn tiền, còn bận rộn như vậy. Đừng !"

      Thạch Lai Phúc lắc đầu : "Nương tử, cũng phải việc cực nhọc gì, diều hâu tuy chẳng phải cũng có thịt sao? Ta à!"

      Tằng Tử Phu bực mình nhìn Thạch Lai Phúc : "Mang ấm nước theo, khỏi cần chàng phải uống nước nhà , đến lúc đó nữ nhân kia lại lên mặt chúng ta chiếm tiện nghi. Chàng cũng uống được thoải mái." Thạch Lai Phúc cười cầm lấy siêu nước rồi . . . . . .

      Vương Thạch thị thấy vậy vỗ bả vai Tằng Tử Phu cái : "Nhìn xem, phải ta khoa trương, nhưng mà tốt. Để cho mụ kia hâm mộ thôi, mặc dù có mang trâm cài bằng vàng, nhưng ở trong nhà có ba vợ, nghe Thạch Túc Tử ở bên ngoài còn có nữ nhân đấy, cũng có quan hệ với Diêu tỷ trong huyện thành." (diêu tỷ: kỹ nữ)

      Tằng Tử Phu ràng muốn tiếp tục cái đề tài này, liền đứng dậy đóng cửa giọng thầm vài câu. Vương Thạch thị càng nghe con mắt càng sáng : "Tằng muội tử, sao ngươi lại nghĩ ra, cái đầu óc hạt dưa này của bên trong chứa cái gì hả?"

      Tằng Tử Phu lên mặt : "Trí tuệ."

      Vương Thạch thị cười : "Ngươi biết xấu hổ! Ngươi làm thế nào để ta làm lấy."

      "Đại tẩu, thứ này cũng phải kỹ thuật gì, chỉ cần chúng ta bắt đầu bán, nhất định có người khác cùng làm theo, giá tiền gì cũng kiếm được bao nhiêu rồi. Cho nên lần đầu ta bán mới có thể kiếm được chút lợi nhuận, lát ta chỉ cách làm, sau đó chúng ta từ từ làm, chờ làm được số lượng nhất định rồi, trước tìm cháu của tẩu giới thiệu cho tiểu thư phu nhân ở Trần phủ. Loại đồ vật này truyền mười mười truyền trăm, khẳng định được bao lâu có thể bán xong toàn bộ, cho nên chúng ta là làm càng nhiều, kiếm cũng nhiều nhất!"

      Tuy Vương Thạch thị cảm thấy Tằng Tử Phu có đạo lý nhưng vẫn cam lòng: "Mặc dù là có cạnh tranh, cũng thấy được chúng ta thua mà?"

      Tằng Tử Phu đồng ý lắc đầu : "Đại tẩu, đồ chơi này chính là cơ hội buôn bán rộng lớn, giống hoa cài đầu của chúng ta như vậy, thương gia lớn nhìn thuận mắt. Đồ chơi này chỉ cần xuất , ta dám cam đoan, tuyệt đối có Đại Thương hộ tranh cùng chúng ta, chúng ta cũng có nền tảng gì để tranh với người ta. Hơn nữa những Đại Thương hộ kia ít nhiều đều sạch , đừng để đến lúc đó tiền lợi nhuận có được bao nhiêu, bản thân và gia đình chúng ta phải bồi vào. Người đúng ?"

      Tuy Vương Thạch thị cam lòng, nhưng cũng biết ràng nhà mình nặng mấy cân mấy lượng liền gật gật đầu : "Được rồi, nghe lời muội tử, có thể kiếm được ít ít, nhanh dạy cho ta phải làm sao ."

      Tằng Tử Phu lấy ra khối vải bông, ở phía vẽ cái hình chữ nhật, gấp đôi lại, may xong cái viền rồi bỏ thêm bông vào. Lại ở hai đầu dùng sợi dây cố định lại, băng vệ sinh phiên bản cổ đại cứ như vậy ra lò.

      "Đại khái chính là bộ dáng cái này, nhưng mà vải trắng vải bông gì đều phải dùng nước sôi nấu lên. Dù sao cũng là □ dùng, nếu sạch bị bệnh tốt. Hơn nữa chúng ta đem cỏ ích mẫu quấy nát nấu thành nước, ngâm bông xử lý tốt ở bên trong, làm tiếp vài cái khuôn gỗ hình chữ nhật, đem bông ngâm qua nước cây ích mẫu bỏ vào định hình sau đó bỏ vào bên trong mảnh vải, cây ích mẫu lại rất tốt đối với nữ nhân."

      Vương Thạch thị gật gật đầu : "Cái này ta biết , trước lúc ta xuất giá mẹ ta cũng cho ta biết, sau khi mỗi lần nguyệt xong rồi để cho ta dùng cây ích mẫu rửa sạch."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu : "Đại tẩu, ta tính toán sơ qua, văn tiền ít nhất có thể làm ra hai cái băng vệ sinh, hơn nữa cái này có thể giặt rửa nhiều lần. Nữ nhân chúng ta phần lớn đều là bốn năm ngày là xong, cho nên chúng ta án chừng bao lại rồi bán, bao (túi) năm cái. Trực tiếp cầm chỉ cột kỹ là được, bao ta liền bán mười văn tiền, như vậy bao có thể kiếm tám văn tiền. Hai nhà chúng ta gia liền chia đôi."

      Vương Thạch thị vừa nghe Tằng Tử Phu xong, nhíu mày : "Sao có thể chia đôi được, là ngươi ra chủ ý, ngươi lấy nhiều hơn! Nếu chị dâu cũng còn mặt mũi làm người rồi."

      Tằng Tử Phu khoát tay : "Ta đây thân thể mang thai, vốn làm ít hơn so với ngài, sớm nguồn tiêu thụ để cho tẩu lo lắng, nên chia đôi thôi, ta quyết định như vậy. Được ?"

      Vương Thạch thị nghe xong cũng hiểu được, dựa theo như lời của Tằng Tử Phu, mình xuất lực nhiều, cũng có chiếm nhiều tiện nghi hơn. Tằng muội tử lại là người sảng khoái, về sau mình được cơ hội cũng nhất định phải kéo nàng theo liền tranh cãi thêm nữa. Trong bụng cảm thấy Tằng Tử Phu là cao thượng, cũng ham tiện nghi món lợi , người này đáng giá để kết giao. "Được, nghe muội tử, mười văn tiền có thể ít hay ? Người nhà giàu có thể có bao nhiêu thiên kim tiểu thư?"

      Tằng Tử Phu cười : "Chị dâu, thiên kim tiểu thư người nhà giàu, nhất định là biết giặt tẩy, phỏng chừng mỗi tháng đều phải mua. Giống như vậy là nhà nghèo hộ cũng mua được. Ngay cả chúng ta ở nông thôn như vậy tốn mười văn tiền mua bao tối thiểu nhất sau nhiều lần giặt rửa cũng có thể dùng được năm hai năm, cái nguồn tiêu thụ này chẳng phải lớn sao? Còn có Diêu tỷ. . . . . ."

      Vương Thạch thị nghe xong vỗ tay cái : "Muội tử, ngươi người thông tuệ! Được, sáng mai ta để cho nhà ta vào thành lại mua chút vải trắng và bông."

      Tằng Tử Phu ấn tay Vương Thạch thị cái : "Đại tẩu, đừng có gấp, hôm qua ta để cho Phúc ca mua đồ, ta tính sơ tối thiểu nhất cũng có thể làm được hơn ba trăm cái, cũng đủ cho chúng ta làm cả tháng. Chúng ta dùng hết rồi lại mua, giảm bớt tai mắt người ta để ý. Việc này, ngoại trừ hai nhà ta thân thích gì khác đều đừng tìm, vạn nhất lộ ra phong thanh gì, chúng ta lại có lợi nhuận."

      Vương Thạch thị vỗ đầu mình cái : "Nhìn đầu óc ta này, sao suy nghĩ được tinh tế như muội tử nhỉ! Được, ta đều nghe muội tử, cái này gọi là gì? Băng vệ sinh? Nếu muội , thậm chí ta nghĩ được chuyện này đâu. Ha ha"

      Con ngươi Tằng Tử Phu đảo vòng: "Đại tẩu ta đặt cái tên , Nguyệt thư , như vậy vừa nghe liền biết cùng nguyệt nữ nhân có quan hệ."

      Vương Thạch thị cũng tán đồng gật đầu: "Ừ ừ, tên hay, so với cái băng vệ sinh kia khá hơn, Nguyệt thư. . . . . . Nguyệt thoải mái! Cái này được nha?"

      "Đại tẩu, ngươi còn ngươi thông minh, phải cũng đoán ra đấy thôi."

      " gì thế, đại tẩu còn ràng mình nặng mấy cân mấy lượng hay sao? Là muội tử ngươi đặt tên hay, ngôn từ thông thường đại tẩu nếu lại đoán ra, phải là cái chày gỗ rồi! Ha ha ha, được rồi muội tử ngươi nghỉ ngơi . Ngay buổi chiều nay đại tẩu bắt đầu làm. Ngươi yên tâm ! Tuyệt đối lộ ra tiếng gió, chỉ là Nhị đệ muội của ngươi, ngươi phải đề phòng chút."

      Tằng Tử Phu ừ tiếng : "Vương Lan bên kia bận bịu bảo vệ hài tử rồi, có thời gian rảnh rỗi nhìn chằm chằm vào ta. Chị dâu về ." T

      ằng Tử Phu muốn đứng dậy tiễn Vương Thạch thị, Vương Thạch thị liền vội vàng kéo Tằng Tử Phu lại : "Ngươi xem ta là người ngoài phải ? Nhìn cái bụng này của ngươi, nghỉ cho khỏe , sáng mai ta tới nữa."

      Tằng Tử Phu lay chuyển được Vương Thạch thị đành phải gật đầu: "Được rồi, tẩu thong thả."

      Cho tới khoảng giữa trưa Tằng Tử Phu đều bận rộn cắt vải bông, nhìn trước mặt mình đống vải trắng, trong lòng liền vui thích. Vải bông màu sắc trắng này ra là mình tiện nghi nhất, có sáu văn tiền thước, thời tiết ấm áp bông cũng hạ giá . . . . . . So với về sau làm thành băng vệ sinh bán kiếm tiền, phí thành phẩm này có thể cần tính rồi! Xem ra, vụ làm ăn này làm tốt, cuộc sống sau này khẳng định trôi qua càng thêm thoải mái, nàng cũng có nghe qua ở nông thôn có tư thục, chỉ ở trong huyện thành mới có. Phí tổn cũng phải là ít, mà ngay cả gia đình bình thường ở thị trấn đều phải cố hết sức mới có thể cho con học, huống chi ở nông thôn?

      Nhưng ở thời đại này, ngoại trừ đọc sách, lại có phương pháp nào khác để vượt qua ngày tốt lành chứ? Mình lại có giống như nữ chính trong tiểu thuyết xuyên việt có bàn tay vàng, mà cho dù có tự nhiên mình cũng dám dùng đâu. Đạo lý súng bắn chim đầu đàn ở cái thời đại nào cũng giống nhau, nàng có chỗ dựa, ở đây lại có nhân quyền càng phải cẩn thận!

      Tiền tài to lớn mình kiếm được, món tiền lặt vặt ngược lại có thể kiếm nhiều chút, mặc kệ trong bụng là nam hài hay nữ hài đều phải cho nó đọc sách. Mình lại nỗ lực thêm, nếu có thể ở trong thị trấn mở cửa , vậy đời này cũng đều có cái trông cậy vào rồi. Nếu thông qua cố gắng của mình có thể để cho hài tử về sau được sống trong thị trấn, cũng coi như phí công mình xuyên qua!

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 27: Long phượng thai.
      Editor: ChieuNinh


      Chịu đựng qua tháng tám nóng nhất, bụng Tằng Tử Phu tựa như cái khí cầu thổi phồng to phình ra. tại ngay cả xoay người cũng có chút khó khăn, cẳng chân cũng bắt đầu xưng phù rồi. Động tí còn có thể rút gân, Thạch Lai Phúc thấy hai gò má Tằng Tử Phu hõm vào, trong nội tâm rất là đau lòng. Tìm thứ Tằng Tử Phu ngày thường thích ăn.

      Có thể bởi vì nguyên nhân thời tiết rất là oi bức. . . . . . mấy ngày nay Tằng Tử Phu đều có khẩu vị gì, Thạch Lý thị ở bên nhìn cũng lo lắng. Nghe Lý Nhị ca chừng trong bụng Tằng Tử Phu mang song thai, Thạch Lý thị nghe xong càng mừng rỡ! Thạch Lai Phúc vừa cao hứng vừa lo lắng, nghe lão nhân thai đầu dễ sinh, nàng dâu của mình còn muốn sinh hai đứa. Lúc trước đại tỷ của mình lúc sinh sản chính là cửu tử nhất sinh, thiếu chút liền thi ba mệnh! Thời gian càng ngày càng gần ngày sinh, Thạch Lai Phúc cũng xuống đất làm việc, suốt cả ngày từ sáng đến tối đều nhìn Tằng Tử Phu.

      Chín tháng tám ngày, Tằng Tử Phu vừa uống vài ngụm cháo ngô liền cảm thấy bụng mình có chút khó chịu, ót cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Thạch Lý thị thấy vậy vội vàng để cho Thạch Lai Qúy mời bà đỡ tới. Tằng Tử Phu cũng được Thạch Lai Phúc Thạch Thúy Cúc cùng dìu đến giường, trong lòng nàng tự động viên cho mình, hít sâu! Hít sâu! Đừng khẩn trương! Đừng khẩn trương! Chỉ là sinh đứa bé. . . . . . Nhưng càng như vậy, lại càng khẩn trương, bụng lại càng ngày càng đau đớn hơn . . . . . .

      Tằng Tử Phu cau mày, nước mắt ngay tại lúc này lại rơi như vỡ đê, Thạch Lai Phúc lại ở bên cạnh, Thạch Lý thị chết sống cho Thạch Lai Phúc tiến phòng sinh, là xui! Trong lòng Tằng Tử Phu rất là ủy khuất, nãi nãi sanh con cho ngươi, vẫn là mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng sanh con cho ngươi, ngươi cũng ở cùng ta, có gì tốt liền thi hai mệnh rồi! ! ! song thai, đây chính là thi ba mệnh! Ta muốn về nhà! Ta muốn ba mẹ. . . . . . Ô ô ô ô. . . . . . .

      Thạch Lai Phúc ở ngoài cửa tới lui, nghe được tiếng khóc của Tằng Tử Phu liền muốn đẩy cửa vào, Thạch Lai Qúy vội vàng ngăn lại: "Ca, ca cũng thể vào được! Chị dâu khẳng định có việc gì, ca yên tâm !" Thạch Lai Phúc thở dài, nắm nắm tay hướng về phía trong cửa hô: "Vợ ơi, ta ở bên ngoài.Vợ! Nàng yên tâm ! Ta cùng nàng?"

      Trong phòng Thạch Lý thị lắc đầu, sao nhi tử của mình chịu thua kém như vậy? Nữ nhân sanh con có gì phải sợ, đây là đủ tháng mới sinh sản. Hỏi thăm bà đỡ vài câu: "Nàng dâu của ngươi còn chưa có vỡ nước ối đâu, vẫn phải đợi chút nữa. Nước nóng nấu xong chưa? Quần áo hài tử chuẩn bị xong chưa?"

      Thạch Lý thị gật gật đầu: "Trần muội tử làm phiền ngươi, đây là thai đầu của con dâu ta. Thân thể lại yếu nhược!" xong còn kín đáo đưa cho bà đỡ năm văn tiền, bà đỡ cười tủm tỉm ước lượng ở trong túi quần, nhà lão Thạch đối với đứa con dâu của mình còn rất tốt, đứa này còn chưa có ra đâu, liền cho tiền thưởng, nếu nha đầu kia lại sinh ra tiểu tử mập mạp, vậy bản thân mình hôm nay chính là kiếm đủ. Cười tủm tỉm với Thạch Lý thị: "Lý tỷ, ngươi lại gì vậy, chúng ta đều là người nhà, ngươi yên tâm ! Ta đỡ đẻ trẻ con trăm cũng có chín mươi rồi. Yên tâm . Ngài ngồi nghỉ ngơi bên, giữ sức hồi liền ôm Tôn Tử!"

      Thạch Lý thị cũng cười: "Mượn cát ngôn của ngài, mượn cát ngôn của ngài!"

      lâu sau, Tằng Tử Phu cảm giác hạ thân của mình đau đớn như là xé rách . . . . . là nhịn được liền khóc gào lên, ngoài cửa Thạch Lai Phúc nghe từng tiếng kêu thảm thiết của nàng dâu gấp đến độ toàn thân run rẩy!

      Lúc này Tằng Tử Phu cảm giác mình có khí lực gì, bên tai cũng vang lên ong ong. . . . . . Con mắt bị mồ hôi trán tới che lại: "Nhìn thấy đầu rồi! Dùng sức! Sắp ra rồi! Dùng sức! Dùng sức , nếu dùng sức hài tử cũng bị mắc kẹt rồi!"

      Tằng Tử Phu dùng sức nắm chặt nắm tay, để cho móng tay của mình khảm vào trong thịt, sử dụng cảm giác đau đớn để cho mình hơi chút thanh tỉnh, vừa dùng lực vừa nghe theo bà đỡ kêu: "Sinh rồi! Sinh rồi! Phải . . . . . Phải . . . . . Là nữ oa!"

      Thạch Lý thị vừa nghe nhíu mày, ngược lại ở ngoài cửa Thạch Lai Phúc cảm thấy gì, dù sao là do nàng dâu của mình sinh, nữ oa mình cũng thương! Vương Lan ngồi ở bên nâng cao bụng mang thai, hoàn toàn là muốn tới xem náo nhiệt khóe miệng nhếch lên, trong nội tâm rất là cao hứng. Hừ! sinh được con trai, nhìn ngươi từ nay về sau làm sao sống được ở trước mặt lão bất tử kia!

      Ngay tại thời điểm Vương Lan YY, lại nghe đến bên trong tiếng bà đỡ hô to: "Nhanh dùng sức, lập tức là ra đến đây!" Oa tiếng khóc lớn, bà đỡ cũng vui rạo rực : "Chúc mừng, Lý đại tỷ, nàng dâu của ngươi có năng lực à! Đây chính là long phượng thai, thai có toàn bộ rồi! Vừa nhìn biết ngay là có phúc khí!"

      Thạch Lý thị nghe xong lời này, vội vàng tiến đến trước mặt bà đỡ, cũng trông nom nữ oa trong ngực Thạch Thúy Cúc, cười vui vẻ tiếp nhận đứa con trai: "Đại Tôn Tử của ta!" Lại từ trong túi quần móc ra năm văn tiền đưa cho bà đỡ: "Trần muội tử hôm nay điều nhờ vào ngươi." Bà đỡ cười tủm tỉm nhận tiền đồng liền cất vào trong túi quần, vài câu may mắn rồi muốn cáo từ. Thạch Lý thị tiễn bà tới cửa: "Lúc hài tử tắm ba ngày phải tới đó!" Trần bà đỡ lên tiếng cười vui vẻ rời .

      Thạch Lai Phúc cũng chưa cùng Trần bà đỡ chào hỏi đầu liền chạy vào phòng sinh. Bởi vì vừa thu thập, trong khí còn có mùi máu tươi, nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng dâu nằm ở giường, trong lòng Thạch Lai Phúc căng thẳng, nước mắt ào ào rớt xuống. Thạch Lý thị nhìn thấy, vỗ cái lên vai Thạch Lai Phúc mắng: "Ngươi có tiền đồ, nhìn ngươi kích động kìa."

      Tằng Tử Phu suy yếu mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy Thạch Lai Phúc dùng tay áo lau nước mắt, quả thực cảm thấy có phí công chịu khổ! Đột nhiên có loại cảm giác mặc dù vì nam nhân này có mất mạng cũng là đáng giá!

      Thạch Lai Phúc nhìn cũng nhìn hài tử trong ngực Thạch Lý thị, trực tiếp quỳ gối bên giường, cầm tay Tằng Tử Phu: "Vợ, nàng khổ rồi! Từ nay về sau chúng ta sinh nữa! Vợ. . . . . ." Tằng Tử Phu chỉ là mỉm cười nhìn qua Thạch Lai Phúc, Thạch Lý thị nghe xong lời của Thạch Lai Phúc cười : " ngốc gì đó!"

      "Tử Phu à, ngươi chính là đại công thần lão Thạch gia ta! Con trai con gì cũng đều có! Lúc này nữ nhân ở cữ cũng dễ dàng, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hồi nương tự mình xuống bếp hầm canh gà cho ngươi bổ thân thể!"

      Tằng Tử Phu cười với Thạch Lý thị: "Nương, ngài đừng để mệt!" Thạch Lý thị ôm đại Tôn Tử : "Mệt mỏi gì, nương phiền. Nghỉ ngơi tốt !” xong nỡ đem đứa con trai trong ngực nhàng đặt bên cạnh Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua đứa con trai, vừa liếc nhìn bé Thạch Thúy Cúc ôm trong ngực nhíu mày : "Sao khó coi như vậy chứ! Nam hài tử còn dễ , về sau khuê nữ ta sao gả ra ngoài đây."

      Vừa đến cửa muốn đóng cửa Thạch Lý thị nghe xong cười, chỉ vào Tằng Tử Phu : "Con dâu của ta! Tiểu hài tử lúc sinh ra đều là như vậy, chờ thêm vài ngày liền béo béo trắng trắng thôi! Chỉ bộ dáng của ngươi và Phúc tử cũng xấu được! Ha ha"

      Tằng Tử Phu cũng thẹn cười cười, nhìn qua Thạch Lai Phúc kêu tiếng: "Cha đứa ." Thạch Lai Phúc ngẩn người, lớn tiếng đáp lại lộ ra hàm răng trắng trắng, chọc cho Tằng Tử Phu cười khanh khách ngừng. Thạch Thúy Cúc cũng đặt đứa còn lại bên kia Tằng Tử Phu, liền thức thời ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

      "Vợ ơi, tên con đặt gì cho tốt?" Tằng Tử Phu cười cười : "Nương chưa đặt sao?" Thạch Lai Phúc lắc đầu: "Nương để cho chúng ta đặt đại danh, ta lại biết nhiều chữ lắm, vợ đặt tên ."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Có theo chữ gì ?" Thạch Lai Phúc lắc đầu: "Ở đầu đông có mấy nhà có, chúng ta sớm còn dựa theo gia phả . Người bên kia cũng trông coi, có thể để cho ta mang họ Thạch chính là nể tình! Dù sao nhất mạch này của chúng ta cách xa dòng đích."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu : "Tiểu tử kia kêu là Thạch Gia Thành, nữ hài tử kêu Thạch Giai Ngưng . Chàng thấy sao?" Thạch Lai Phúc cười cười : "Vợ, nàng đặt tên thực có vị trong thành. Ta vợ cực kỳ có kiến thức mà! biết khi nghe xong tên của con chúng ta còn tưởng rằng là công tử tiểu thư con cái nhà giàu nữa đó."

      "Chàng ba hoa!"

      "Nào có, ta chính là lời trong nội tâm, vợ, tên này có ý nghĩa gì sao?"

      Tằng Tử Phu cười : "Đương nhiên là có! Chàng xem nhi tử chúng ta gọi là Thạch Gia Thành, Gia là ngợi khen tốt đẹp, Thành trong Thành, liền ngụ ý nhi tử chúng ta từ nay về sau thường xuyên được tán thưởng khích lệ, nhưng lại có thể vào thành ở lại, chàng được ?" Kỳ Tằng Tử Phu mượn tên Lý Gia Thành, hi vọng về sau con mình dính chút tài vận! Nhưng cũng thể như vậy cùng Thạch Lai Phúc, nếu lại phải giải thích Lý Gia Thành là ai có thể làm Tằng Tữ Phu đau đầu.

      "Vậy tốt rồi, khuê nữ sao?"

      "Khuê nữ của chúng ta là Giai trong câu ‘Phương Bắc có giai nhân, khuynh quốc lại khuynh thành’ Ngưng là trong Băng Ngưng đọng lại, cái này ngụ ý khuê nữ chúng ta. . . . . ." chờ Tằng Tử Phu xong, Thạch Lai Phúc liền chen miệng : "Ngụ ý khuê nữ cũng giống như vợ trưởng thành như tiên nữ!"

      Tằng Tử Phu xì tiếng bật cười: "Chán ghét, ta ở đâu là tiên nữ, cũng làm mẹ hài tử, qua vài năm chính là thiếu phụ có chồng luống tuổi rồi! chừng đến lúc đó chàng lại ghét bỏ ta!"

      Thạch Lai Phúc vội vàng khoát tay : "Vợ biến thành dạng gì, ta đều thích nàng! Cũng ghét bỏ nàng! Vợ, ta thề!" Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc : " có nghiêm chỉnh, cũng làm cha rồi!"

      Tuy ở trong phòng còn có mùi máu tươi thoang thoảng, nhưng lại đầy tràn ấm áp, đầy tràn hạnh phúc! Động tác Thạch Lai Phúc lau nước mắt, Tằng Tử Phu nghĩ thầm, đời này của mình đều quên được . Như vậy là tốt rồi! Như vậy là tốt rồi!

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 28: Gặp chuyện may.
      Editor: ChieuNinh


      Nhũ danh của hai đứa bé cũng được đặt tốt, vốn Tằng Tử Phu muốn gọi là Bảo Bảo cùng Bối Bối, hợp cùng chỗ chính là ý tứ bảo bối.Thạch Lý thị vừa nghe liền ngăn lại: "Chúng ta ở nông thôn đặt nhũ danh cho hài tử phải dễ gọi. Chờ trưởng thành mới có thể gọi đại danh. Ngươi đặt đại danh liền đủ quý khí rồi, nhũ danh gì cũng phải hướng tới dễ gọi, nếu để cho Diêm vương gia chú ý vậy cũng xong rồi."

      Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ : "Nương, vậy ngài gọi gì được?"

      "Các ngươi là cha mẹ đặt , ta đây là lão bà tử cũng có tên gì rất hay, chúng ta ở nông thôn đứa con trai bình thường cũng gọi Cẩu Thặng, Cẩu Oa Tử, Chốt cửa gì đó, nhà đại tỷ ngươi chẳng phải gọi Cẩu Oa sao? Phúc tử khi còn bé kêu Cẩu Thặng, nữ oa kêu Nữu gì đó. Các ngươi tự mình nghĩ ."

      Trong lòng Tằng Tử Phu bị sét đánh cuồn cuộn rồi. . . . . . cái gì cũng thể để chữ lót con mình gọi cẩu, con Nữu bối. Suy nghĩ thoáng cái : "Nương, nếu khuê nữ gọi Cỏ ! Cỏ sinh trưởng đầy đất, cũng phải cái gì quý giá, Diêm vương gia nhất định là chướng mắt, nương đúng ?"

      Tuy Thạch Lý thị cảm thấy gọi Cỏ cũng tốt ở chỗ nào, nhưng mà đầy đất đều là cỏ, xác thực để cho Diêm vương gia vừa ý, liền gật gật đầu đồng ý. Tằng Tử Phu thấy vậy nhàng thở ra! Cuối cùng trước hết để cho khuê nữ của mình thoát ly Nữu tử bối rồi, tên Cỏ ở tại nông thôn coi như mang phong cách tây rồi. Về phần con trai, mình phải suy nghĩ cho cẩn thận, bằng với thương của Thạch Lý thị đối Tôn Tử, tìm lí do thoái thác nhất định là thuyết phục được, cuối cùng thực ấn lên chữ lót Cẩu. . . . . . Đến lúc đó mình xác định là gọi được ra miệng.

      "Nương, người xem tỷ tỷ gọi Cỏ , đệ đệ kêu là Tiểu Bùn ?" Thạch Lý thị cúi đầu nghĩ nghĩ liền đồng ý: "Tên Tiểu Bùn cũng được, khắp nơi đều có, Diêm vương gia nhất định chẳng muốn quản làm gì. Như vậy Tiểu Bùn của chúng ta có thể kiện kiện khang khang mà trưởng thành."

      Tằng Tử Phu xem như nhàng thở ra, tuy tên Tiểu Bùn Thạch Lý thị cảm thấy rất tiện , nhưng Tằng Tử Phu lại cảm thấy đáng , mình cũng có thể gọi được ra miệng.

      Ở cữ đối với Tằng Tử Phu mà chính là địa ngục, tháng thể dính nước, tắm rửa. . . . . . Tóc ra dầu dính ở da đầu, người cũng có mùi mồ hôi, vị sữa cảm thấy rất là thoải mái. Tằng Tử Phu tự mình cũng ghét bỏ chính mình, nhưng Thạch Lai Phúc lại buổi tối mỗi ngày đều ôm Tằng Tử Phu ngủ! Đối với cchuyện này, Tằng Tử Phu quả thực vừa cảm động phen.

      tháng sau, Tằng Tử Phu tắm trọn vẹn ba thùng nước, nhưng vẫn còn cảm giác người mình sạch , còn muốn tắm thêm, Thạch Lai Phúc ngăn lại: "Vợ, nàng chà xát người đều đỏ rồi, cũng đừng ở đó chà nữa. Đến lúc đó rách da lại là rất đau!" Tằng Tử Phu lay chuyển được Thạch Lai Phúc, trong lòng cũng biết là mình bị ảnh hưởng tâm lý, liền đồng ý. . . . . .

      Hai tiểu oa nhi rất là hiểu chuyện, gần như cũng khóc nháo gì nhiều, rất dễ mang, ai ôm đều đưa lên khuôn mặt tươi cười cực kỳ, làn da đều là giống như Tằng Tử Phu. Trắng trắng , còn có đôi mắt có thể là to. Nhấp nháy rất có thần. Thạch Lý thị quả thực là cực kỳ quý trọng. Đối với cháu cũng rất thương. Dù sao hài tử luôn làm người thích, ai cũng vui mừng.

      Sáng sớm tháng mười trời chuyển lạnh, Thạch gia lại nghênh đón tin vui, Thạch Thúy Cúc mang thai hài tử. Thạch Lý thị hai ngày này gần như cười khép miệng, dựa theo lời kia, ngủ đều có thể cười tỉnh.

      nhà vui mừng nhà sầu, Vương Lan sắp sinh quả thực đều muốn nổi giận điên lên.

      Vương Lan thấy Thạch Lý thị rất quan tâm Thạch Thúy Cúc, trong nội tâm đặc biệt bất bình nhìn Thạch Lý thị câu lại câu dặn dò Thạch Thúy Cúc chú ý cái này, chú ý cái kia. Tiểu tiện chân lại còn bộ dạng xấu hổ quyến rũ nam nhân, Thạch Lai Qúy lại ở bên cười đến vui vẻ như vậy? Mình cũng mang thai hài tử, sao đối với mình lại có sắc mặt tốt gì? Ánh mắt tối sầm! gì cũng thể để tiểu tiện chân này sinh ra được! Nếu nhất định cưỡi đến đầu ta, mắt nhìn bên Tằng Tử Phu đùa với Tiểu Bùn, Vương Lan nhếch miệng lên. Hừ!

      tại công việc nấu cơm dọn phòng đều đặt người Tằng Tử Phu, cũng may hai đứa bé dễ chăm, ngoại trừ đúng giờ cho bú sữa, những thứ công việc khác cũng do Thạch Lý thị bao hết! Vừa cho bú sữa xong Tằng Tử Phu vào phòng bếp nhìn nhìn nồi canh gà nấu, uống hớp cảm thấy hương vị đủ liền tắt lửa. Quay đầu liếc mắt nhìn thấy bếp bên cạnh bày bát đũa, nhíu mày cảm thấy có điểm gì đó là lạ, giống như mới vừa rồi phải bày như vậy.

      Liền cẩn thận nhìn kỹ,thấy trong cái chén có chút tro bụi, nghĩ vừa rồi làm rơi đất vào rồi. Cũng suy nghĩ nhiều, Tằng Tử Phu liền cầm cái bồn từ trong tủ chén thả vài vào cái chén, múc hai gáo nước bỏ vào trong chậu mà rửa.

      bàn cơm, Vương Lan thay đổi bộ dáng lười biếng thường ngày, tự múc mình cho mình chén canh gà, lại cho Thạch Thúy Cúc chén. Thạch Thúy Cúc được sủng ái mà lo sợ tạ ơn Vương Lan rồi từ từ uống, Vương Lan cười cười cũng từ từ uống theo. Trong lúc đó còn thừa dịp Tằng Tử Phu chú ý mà liếc nàng cười đắc ý!

      Ai biết cơm còn chưa có ăn xong, Vương Lan liền ôm bụng kêu to, Tằng Tử Phu thấy vậy cũng giống như là cái đau muốn sinh. Thạch Lý thị vội vàng kêu Thạch Lai Qúy gọi bà đỡ, Tằng Tử Phu chọt Thạch Lai Phúc : "Phúc ca, chàng cũng mời Lý Nhị ca tới , ta xem bộ dạng Nhị đệ muội thích hợp. giống như là muốn sinh!"

      Thạch Lý thị vừa nghe cũng hiểu được lời của dâu cả có đạo lý, đúng lúc đó Thạch Thúy Cúc cũng bắt đầu ôm bụng kêu đau. Lần này, Thạch Lý thị choáng váng, hai búp bê nằm trong xe đẩy cũng bắt đầu khóc thét lên, Tằng Tử Phu lo lắng cái này lại bận tâm cái kia. Rất là nôn nóng!

      Cũng may Lý Nhị ca cách Thạch gia xa lắm, đều ở tại đầu thôn tây, Tằng Tử Phu gọi Vương Thạch thị cách vách tới hỗ trợ. Lý Nhị ca xoa xoa mồ hôi trán : "Canh gà này là ai nấu vậy?" Tằng Tử Phu nhíu mày : "Là ta nấu." Lý Nhị ca vừa nghe lời này cao thấp đánh giá Tằng Tử Phu, nhìn thế nào cũng cảm thấy Tằng muội tử giống loại người lòng dạ dơ bẩn đâu!

      Liền hỏi: "Ngươi vẫn luôn ở trong phòng bếp nhìn chằm chằm vào?" Tằng Tử Phu cũng phản ứng được, xác định canh gà này có vấn đề! " có, giữa chừng ta vào nhà cho hài tử uống sữa, sau đó trực tiếp phòng bếp bưng canh gà ra."

      Thạch Lý thị bên nghe được đối thoại của Lý Nhị ca và Tằng Tử Phu cũng hiểu được canh gà này có vấn đề. Nhưng bà giống như trước kia chỉ vào mặt mũi mà mắng Tằng Tử Phu, dù sao thời gian tiếp xúc nhiều như vậy, cũng biết phẩm tính nàng dâu cả đó là thể chê! Nhưng trong lòng là lo lắng Vương Lan trong phòng kêu gào. Trong bụng nàng ta chính là giống nòi lão Thạch gia đó.

      Tằng Tử Phu thở dài : "Lý Nhị ca, đây là có vấn đề gì?"

      Lý Nhị ca lắc đầu : "Cái thai này của Vương muội tử còn chưa có đủ tháng, nhưng dầu gì cũng sắp đến ngày sinh, có lẽ nên sanh ra! Nhưng cái thai này của Thạch gia muội tử giữ được, đứa này chưa đến hai tháng, uống đồ chơi kia là sống được. Để cho Thạch gia muội tử toàn bộ chảy ra, nếu về sau vướng bệnh căn gì muộn, ta nấu thuốc, có lời hồi rồi sau!"

      Thạch Lý thị thoáng cái liền ngã ra mặt đất: "Đây là làm sao hả! Đây phải làm bậy sao? Ông trời đui mù mà. Ta làm nên nghiệt gì hả!" Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc đều ở bên khuyên. Giằng co đến hơn nửa đêm, Vương Lan sinh ra yếu ớt thoi thóp, Thạch Lý thị ngay cả nhìn cũng nhìn!

      Vương Lan biết được mình sinh chính là nữ oa, lại biết bởi vì ăn phải xạ hương hoa hồng nên khiến cho hài tử sinh non, từ nay về sau đứa này có thân thể yếu nhược nhiều bệnh. Mà bản thân mình cũng bị thương thân thể, trải qua lần này là hoàn toàn thể có hài tử được nữa. Vương Lan choáng váng. . . . . . hai mắt vô thần nhìn qua cửa ra vào. Tằng Tử Phu thấy vậy thở dài, nhàng ôm lấy hài tử vừa sinh ra, nhìn cái bộ dạng gầy này, làm mẹ nên Tằng Tử Phu nhìn mà cầm được nước mắt, đứa này , đáng thương! Thạch Lai Qúy ngồi xổm bậc cửa, được lời nào. Thạch Lai Phúc ở bên khuyên can. . . . . .

      Lý Nhị ca ra từ trong phòng Thạch Thúy Cúc : "Đại nương, Quý tử, đừng lo lắng, tuy Thạch muội tử uống canh gà nên hài tử còn, nhưng có bị thương thân thể. Nuôi dưỡng vài tháng cũng dễ dàng mang thai lại thôi." Nghe xong Thạch Lai Qúy xem như nhàng thở ra! Tiếp nhận hài tử trong ngực Tằng Tử Phu, nhìn thoáng qua rồi lắc đầu, đứa này bộ dạng gầy yếu như vậy làm sao nuôi sống đây.

      Thạch Lý thị run rẩy tới, giữ chặt tay Lý Nhị ca : "Lý Tử ơi, làm phiền ngươi, ngươi canh gà này có vấn đề gì?"

      Lý Nhị ca ngắm nhìn Tằng Tử Phu : "Đại nương, vừa rồi ta có nhìn qua, canh trong nồi có vấn đề gì, chính là canh còn sót lại trong chén đều chứa ít xạ hương hoa hồng. Đây chính là thuốc mạnh làm sẩy thai. Nếu phụ nữ có thai ăn nhằm dù chỉ ít cũng được, chỉ hài tử còn, mà thân thể kia chỉ sợ cũng bị hỏng, nhìn lại chút, cũng may phân lượng rất ."

      Thạch Lý thị được Tằng Tử Phu dìu đỡ ngồi xuống, vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu : "Tử Phu à, đừng lo lắng, ngươi có phẩm tính gì nương còn biết sao? Việc này trong lòng nương đều có chừng mực, ngươi cẩn thận ngẫm lại rốt cuộc chuyện thế nào?"

      Tằng Tử Phu nhàng thở ra, nhưng cũng cẩn thận hồi tưởng lại, dù sao nếu ràng, riêng gì Thạch Lý thị, trong long Thạch Lai Qúy bên kia có vướng mắc: "Nương, giết gà nấu canh đều là tay con làm, về sau phải trở về phòng cho Cỏ và Tiểu Bùn uống sữa sao? Sau đó thời điểm con phòng bếp, vừa hay nhìn thấy Nhị đệ muội về viện phía sau, sau đó con liền đem canh gà bưng ra. Đúng rồi, lúc ấy con thấy Thạch Thúy Cúc luôn dùng là trong chén có chút tro bụi, có chú ý thế nào liền trực tiếp cầm cái chậu đem vài cái chén đều bỏ vào rửa chung. . . . . . tro bụi?"

      tới đây, kẻ ngốc đều hiểu chuyện gì xảy ra rồi, Lý Nhị ca cũng bên : "Trách được, trong chén canh gà có vấn đề, trong nồi có việc gì, chắc hẳn chính là Thạch muội tử ăn nhằm chén bị động tay chân, Tằng muội tử biết tình hình trực tiếp đem vài cái chén cùng nhau rửa chung, từng cái chén cũng đều dính đồ sạch này. Ai. . . . . . Cũng may mắn là Tằng muội tử rửa chén, nếu nếu Thạch muội tử trực tiếp dùng chén kia uống canh gà, chắc hẳn từ nay về sau thân thể này cũng xong rồi. . . . . . Ai!"

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 29: Thạch Lai Qúy hưu thê.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu thấy trong tay Thạch Lai Qúy biết khi nào cầm con dao phay từ trong phòng bếp đẩy cửa ra. Nàng vội vàng gọi Thạch Lai Phúc ngăn lại, xem bộ dạng như vậy là muốn tìm Vương Lan liều mạng đây.

      Thạch Lý thị thấy vậy há hốc mồm, Tằng Tử Phu thở dài, vịn Thạch Lý thị chạy về hướng hậu viện. giường ngẩn người, Vương Lan thấy Thạch Lai Qúy tông cửa lao tới, trong tay còn cầm con dao phay. . . . . . liền lớn tiếng thét lên kêu cứu mạng, té ngã từ giường xuống. Nếu phải Thạch Lai Phúc chạy tới nhanh, kịp thời ngăn cản Thạch Lai Qúy, xem ra dao kia tuyệt đối giáng xuống người Vương Lan.

      Bởi vì Vương Lan vừa sanh xong hài tử, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, vẫn chưa có người nào giúp nàng thu dọn lại, quần áo chỉnh tề, toàn thân run rẩy tránh ở góc tường. Thạch Lai Phúc có chút xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, Tằng Tử Phu vào phòng nhíu mày, từ giường cầm qua áo ngoài phủ thêm cho Vương Lan, kéo Thạch Lai Qúy mắt đỏ bừng : "Nhị đệ, chúng ta ra ngoài trước , nếu gây ra tai nạn chết người, ngươi để cho Thạch Thúy Cúc vừa mới mất hài tử, nương chúng ta làm sao sống đây? Giết người chính là đền mạng!"

      Thạch Lai Qúy cũng bị cơn tức xông lên đầu, khó thở, nếu để cho động thủ chém người có lá gan đó, hai bả vai thõng xuống cúi đầu để cho Thạch Lai Phúc lôi túm ra khỏi phòng. Thạch Lý thị liền ôm lấy Thạch Lai Qúy khóc rống lên: "Qúy ơi! Ngươi cũng thể hù dọa nương, nếu ngươi vì cái thứ ra gì kia chọc tới quan tòa làm sao nương sống được. Ô ô. . . . . ."

      "Nương, trong lòng của con rất đau khổ! Lúc trước con là bị mỡ heo làm mờ mắt, nên lấy cái loại hàng rách nát này, gặp nạn liên tiếp mất hai đứa con trai, con là. . . . . . là hận thể lột da của nàng ta. Ai. . . . . ." xong liền ôm đầu ngồi xổm mặt đất, Thạch Lai Phúc ôm lấy Thạch Lai Qúy : "Đệ, chuyện xảy ra rồi chấp nhận thôi. . . . . . Vương Lan này lão Thạch gia ta giữ nổi, hồi ta mời Thạch lão tú tài tới ghi hưu thư, Nhị đệ muội còn cần ngươi, dù sao vừa chảy mất hài tử, trong nội tâm khẳng định dễ chịu. lát ta liền qua nhà Vương ca mượn xe lừa ngay trong đêm mang Vương Lan trả trở về."

      Thạch Lai Qúy thở dài, gật đầu, bên Thạch Lý thị nghiến răng nghiến lợi : "Sao có thể dễ dàng như vậy cho độc này phụ hả? Báo quan! Để cho nàng ngồi trong đại lao !"

      Trong phòng Vương Lan nghe xong lời của Thạch Lý thị, lảo đảo bò lên ra, quỳ gối trước mặt Thạch Lý thị: "Nương, ngài và Qúy có phải là oan uổng ta hay ? Ta cũng có làm gì mà!" xong ác ngoan chỉ vào Tằng Tử Phu: "Là ngươi làm đúng ? Tại sao phải hãm hại ta chứ! Ngươi sợ chi thứ hai bọn ta tranh tiền của nương hay là gì hả? Sao hãm hại ta như vậy, ngươi có phải là người hay hả?

      Tằng Tử Phu thấy Vương Lan như thế : " tới nước này rồi, ngươi cũng nghĩ lại chuyện làm của chính mình, còn muốn giội nước bẩn lên người của ta. Có phải ngươi cảm thấy chị dâu chính là quả hồng dễ bắt nạt hay ? Cũng cần ngươi ở đây kêu oan, làm theo như lời nương báo quan , do quan lão gia kết án. Đương nhiên, đừng trách ta có nhắc nhở ngươi, giết người phải đền mạng. Mặc dù chưa có sinh ra cũng là sinh mệnh. Chiếu theo luật pháp, tự bản thân ngươi suy nghĩ kỹ ."

      Vương Lan há hốc mồm, lúc này nàng đúng là sợ, giữ chặt ống quần Thạch Lai Qúy: "Qúy ca, chẳng lẽ ngươi cũng cần ta sao? Qúy ca, ta cam đoan từ nay về sau hầu hạ ngươi tốt. Qúy ca. . . . . ." Nếu như từ bây giờ về sau Vương Lan cũng có mang thai nữa, có khả năng nhìn nàng ta khóc hoa lê đái vũ như vậy Thạch Lai Qúy còn có thể thương cảm chút, nhưng từ lúc mang thai, thể trọng Vương Lan thẳng tắp tăng lên!

      Mọi người có thể tưởng tượng chút, cùng khối thịt béo khóc cho ngươi biết hầu hạ ngươi tốt, ngươi có cảm giác gì. Thạch Lai Qúy chán ghét đạp chân Vương Lan : "Ta nghĩ đoạn thời gian tình nghĩa phu thê, hơn nữa ngươi vừa sinh cho ta khuê nữ, nên ta báo quan, ngươi thành thành cầm hưu thư rồi rời . Đừng dây dưa nữa, nếu . . . . . . nếu ngươi chờ đợi ăn cơm tù ."

      Vẻ mặt Vương Lan thể tin, chỉ chỉ Thạch Lai Qúy : "Ngươi cứ nhẫn tâm như vậy? Tốt xấu gì ta vừa mới sinh con, chẳng lẽ bây giờ muốn ngươi đuổi ta sao? Ngươi để cho ta sống thế nào hả?"

      Thạch Lai Qúy quay mặt qua chỗ khác nhìn xem Vương Lan, bên Thạch Lý thị chỉ vào Vương Lan liền mở miệng mắng to: "Ngươi làm sao sống cũng có nửa phần quan hệ với lão Thạch gia chúng ta. nha môn tố cáo ngươi, ngươi phải đốt nhang thơm rồi. Ngươi là tiện nhân vô lại! Độc phụ, thời điểm ngươi kê đơn chuẩn bị hại Thạch Thúy Cúc, sao ngươi suy nghĩ, mất hài tử Thạch Thúy Cúc làm sao sống hả?"

      Lúc này lão tú tài cũng được lão Vương mời tới, Thạch Lai Phúc tiến lên : "Vương ca, làm phiền ngươi, nhìn lúc này hơn nửa đêm lại để cho chị dâu tới hỗ trợ trông hài tử, lại để cho ca mời Thạch lão tú tài!" Lão Vương khoát tay : "Hàng xóm với nhau khách khí gì, hơn nữa quan hệ hai nhà chúng ta là gì! Ta về trước đây, chị dâu ngươi mang theo hài tử các ngươi, yên tâm ." Tằng Tử Phu cũng tạ ơn lão Vương liền cùng Thạch lão tú tài đơn giản chuyện xảy ra.

      Thạch lão tú tài nghe xong kinh ngạc: "Sao còn có độc phụ như thế? Nếu như thỉnh tộc trưởng chúng ta chính là cho chết chìm!" Thạch Lý thị thở dài : "Đây phải chúng ta là chi nhánh ra tộc sao? Ai, quên , phải bỏ nàng thôi." Thạch lão tú tài gật gật đầu, chuyện tình của nhà người ta mình lẫn vào nhiều như vậy làm gì, giúp đỡ viết xong hưu thư cầm bạc rời là được.

      Vương Lan ngơ ngác nhìn hưu thư dưới chân mình, hung hăng trợn mắt nhìn mắt Tằng Tử Phu, lại đáng thương ba ba nhìn qua Thạch Lai Qúy: "Để cho ta cứ như vậy mà sao?" Thạch Lai Qúy thở dài: "Thu dọn chút đồ, sáng sớm ngày mai ." Rồi cũng quay đầu lại vào trong phòng Thạch Thúy Cúc. Thạch Lý thị hướng về phía Vương Lan phi ngụm, được Tằng Tử Phu nâng đỡ vào phòng. Tằng Tử Phu chỉ là lắc đầu đối với Vương Lan, tưởng tượng nổi, nàng ta cũng trở thành mẹ, làm sao có thể làm ra chuyện táng tận vô lương như thế chứ!

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tằng Tử Phu nhíu mày ra bên ngoài chợt nghe Thạch Lý thị lớn tiếng chửi bậy, nghi hoặc nhìn mắt Thạch Lai Phúc đồng dạng bị đánh thức. Thạch Lai Phúc lưu loát mặc xong quần áo liền mở cửa ra ra ngoài, Tằng Tử Phu thở dài, qua nhà Vương tẩu tử đón hai đứa bé trở về, cũng mặc quần áo vào, thấy Thạch Lý thị ở trong sân chửi bậy, Thạch Lai Qúy ngồi xổm bên cạnh gì, Thạch Thúy Cúc cũng mặc quần áo xuống giường sắc mặt trắng bệch tựa ở bên cạnh khuông cửa. . . . . .

      Tằng Tử Phu tới : "Thúy Cúc, chúng ta vào nhà, sảy thai cũng phải ở cữ, nếu chính là gây vạ." Thạch Thúy Cúc giống như là tìm được người thân ôm Tằng Tử Phu liền khóc lớn lên: "Chị dâu, làm sao đây! Cuộc sống này qua nổi rồi, đồng tiền cũng bị mất! Ròng rã bốn lượng bạc đó! đồng tiền cũng lưu lại, sao nàng ngẫm lại còn có cốt nhục thân sinh của nàng phải ăn cơm chứ! Ô ô. . . . . . Chị dâu. . . . . ."

      Tằng Tử Phu hiểu , ra Vương Lan thừa dịp tất cả mọi người còn ngủ liền mang toàn bộ bạc của Thạch Lai Qúy cuốn gói rồi, để lại mình hài tử gầy yếu, thở dài! An ủi vỗ vỗ vai Thạch Thúy Cúc : "Thúy Cúc, đừng lo lắng, lát nữa ta để cho đại ca ngươi mang tới hai lượng bạc, nhiều hơn nữa chị dâu cũng có, tối thiểu hai lượng bạc cũng đủ cho các ngươi và hài tử ăn uống mấy tháng."

      Thạch Lai Qúy nghe xong lời mà Tằng Tử Phu , ngắm nhìn đại ca của mình khoát tay : " cần! Chị dâu, tâm ý của ngài đệ đệ cảm kích rồi, nhưng ngài cũng có hai đứa bé phải há mồm vậy! thể thoải mái so với đệ đây, ngay bây giờ đệ đệ nhà mẹ đẻ tiện nhân kia đòi bạc lại." xong chờ Tằng Tử Phu mở miệng liền chạy ra ngoài.

      Tằng Tử Phu thở dài đỡ Thạch Thúy Cúc vào phòng, đắp kỹ chăn cho nàng ấy rồi ôm lấy đứa bé khóc lớn, quay đầu lại đồng ý Thạch Thúy Cúc, Thạch Thúy Cúc thấy vậy mím môi : "Chị dâu, người có thể lòng ta hung ác, nhưng khi ta ôm lấy đứa này, ta liền nghĩ đến hài tử đáng thương của ta ngay cả thế giới này cũng chưa từng thấy chết . . . . . . Ô ô. . . . . . Ta có thiện tâm như chị dâu ngài! Ta có cách nào nuôi nàng, chị dâu. . . . . ."

      "Nhị đệ sao?"

      "Chị dâu, Qúy ca rồi, đưa con cho nương nuôi dưỡng, dù sao độc phụ , phòng bên này còn dư gian, để cho nương dời qua ở, thuận tiện mang đứa bé này."

      Tằng Tử Phu nghe xong lời này cũng lời nào rồi, thở dài dỗ dành hài tử trong tã lót ngủ liền trở về phòng mình. Giữa trưa Tằng Tử Phu đưa chén canh gà đến trong phòng Thạch Thúy Cúc, rất xa chợt nghe được tiếng khóc nỉ non của đứa , nhíu mày đẩy cửa ra, Thạch Thúy Cúc ngẩng đầu hướng về phía Tằng Tử Phu cười cười : "Chị dâu, làm phiền tẩu rồi."

      Tằng Tử Phu cười lắc đầu: " lời khách khí làm gì, hài tử ăn chưa? Khóc đến lợi hại như vậy?" Thạch Thúy Cúc hời hợt nhìn cái hài tử còn khóc nỉ non, lắc đầu : "Ta có sữa, vừa rồi cho nàng uống nước suông nàng cũng há miệng, bộ dạng gầy yếu như vậy chắc là sống được rồi, chỉ trách nàng may gặp phải độc phụ như vậy làm nương!"

      Nghe xong Thạch thúy Cúc , Tằng Tử Phu ngẩn ngơ, ngờ những lời này từ trong miệng Thạch Thúy Cúc ra. Thạch Thúy Cúc thấy biểu lộ của Tằng Tử Phu như vậy cũng hiểu được Tằng Tử Phu quen nhìn mình làm như vậy, nghẹn giọng : "Chị dâu, tẩu là người tốt ta biết ! Người đối với ta cũng tốt, ta cũng vậy ghi ở trong lòng, vừa rồi nương tới ta cùng nương chuyện tình đứa này. Nương bên tẩu còn có hai đứa bé phải chăm sóc, rất là bận rộn, nhìn cũng nhìn đứa bé này . Chị dâu, lòng của ta dung được nàng, để cho nàng tự sanh tự diệt . . . . . . Ai. . . . . . Đều là mệnh. . . . . . Hài tử của ta mệnh cũng khổ như vậy. . . . . . biết có trách ta người làm nương này có bản lĩnh hay , trách , ta đây nhắm mắt lại giống như có thể nghe được tiếng khóc. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :