1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 7: Vào thành( hạ)
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu mua hai con gà mẹ, cò kè mặc cả phen mất ba mươi văn tiền con, lại mua thêm mấy con gà con, con gà trống giá rẻ hơn, gà mái đều là năm văn tiền, tổng cộng mất trăm văn.

      Tằng Tử Phu nhìn ở phía trước có tiệm cắt may, cân nhắc để cho Thạch Lai Phúc trông chừng đồ, còn mình vào. Bên trong có phụ nhân trung niên rất là nhiệt tình chào mời Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu ý muốn, phụ nhân kia liền trở về phòng ôm tới vài bọc vải vụn cho Tằng Tử Phu ngồi xuống lựa hồi.

      Chọn lựa được hai bao vải vụn, lại là phen cò kè mặc cả rồi trả cho chưởng quầy hai mươi văn tiền, lại nhìn vải vóc chút, nghĩ cũng tới hai tháng nữa là tới lễ mừng năm mới, nên làm y phục cho Thạch Lai Phúc.

      Chọn lựa khối vải bông màu xanh đậm : "Cái này bán thế nào?"

      Lệ đại nương cười ha hả : "Đây chính là vải bông thuần chất, mặc vào tuyệt đối thoải mái, nếu đại muội tử nếu, thước tính cho đại muội tử mười lăm văn tiền."

      Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ liền : "Ta chỉ mua riêng cái này, còn có thể mua những thứ khác, có thể giá rẻ chút hay ? Mười hai văn thước, ta còn muốn mua thêm chút ít bông."

      Lệ đại nương suy nghĩ, gật gật đầu: "Được, ta xem đại muội tử là người sảng khoái, cũng là có duyên hợp ý với ta. Bông ta liền tính muội tử hai mươi văn tiền cân, cái này làm bộ quần áo cho nam nhân của ngươi, tối thiểu năm cân bông, thêm sáu thước vải bố, tổng cộng là trăm bảy mươi hai văn, bỏ số lẻ liền cho ngươi, trăm bảy mươi văn. Như thế nào?"

      Tằng Tử Phu cũng hiểu được Lệ đại nương làm người ngay thẳng, giá tiền này cũng rất hợp lý liền gật gật đầu, lại nhìn chút những thứ khác, chỉ vào khối vải màu đỏ sậm hỏi: "Cái này bán thế nào?"

      Lệ đại nương mắt nhìn: " cái giá, vải bố này màu sắc thích hợp lão nhân, chỉ còn lại mười thước thôi, muội tử cắt năm thước có lẽ có dư."

      Tằng Tử Phu suy nghĩ : "Mười thước ta đều lấy, thêm vài cuộn chỉ nữa."

      Lệ đại nương thấy Tằng Tử Phu sảng khoái như vậy, gật gật đầu: "Chỉ lấy tiền, đưa cho ngươi ba cuộn, phỏng chừng đủ làm hai bộ quần áo rồi!"

      Tằng Tử Phu vừa nghe, rất là cao hứng: "Vải bố màu lam nếu lại cắt cho ta mười thước, cũng làm quần áo mới cho cha và đệ đệ của ta!"

      Lệ đại nương vừa nghe lời này, mặt cười như nở hoa: "Muội tử hào sảng như vậy, ta đây cũng khác, hồi muội tử tự mình chọn chỉ, tuyệt đối đủ làm quần áo. Vừa nhìn liền biết, muội tử là người hiếu thuận."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu, trong lòng tính toán, vậy cũng tốn bốn trăm ba mươi văn, nghĩ nghĩ, cũng lựa cho mình khối vải bố. Làm sao cũng thể làm khổ mình phải sao? Chọn lựa hồi, vừa ý khối vải sáng màu tím hoa trắng , vừa hỏi giá tiền, hai mươi văn thước, suy nghĩ vẫn là mua, chọn vải bố màu tím nhạt thuần sắc, đồng giá tiền, cũng cắt năm thước. Lại mua mười cân bông, liền tính tiền với Lệ đại nương, tổng cộng tốn sáu trăm chín mươi văn, giao tiền xong cầm đồ.

      Vừa quay đầu nhìn Thạch Lai Phúc ngoài cửa, vẫy vẫy tay để Thạch Lai Phúc đẩy xe đến. Cộng thêm giấy mực vừa mua, lần này ra ngoài tốn lượng hai bạc, nếu tính theo đại khoảng chừng ngàn đồng. Ở đây, tiết kiệm chút cũng đủ chi phí cho nhà ba người dùng hơn ba tháng, Tằng Tử Phu rất luyến tiếc.

      Nhưng mà thấy mặt Thạch Lai Phúc có chút bất mãn nào, cái muốn mua đều mua, cũng cần đau lòng xài tiền, lại tới sạp bán thịt heo, mua cân thịt heo. Đại hán bán thịt cũng tệ, tặng cho Tằng Tử Phu ba khối xương đầu heo. Tằng Tử Phu cười tít mắt nhận lấy, lại ngồi xe lừa trở về nhà.

      Thạch Lai Phúc ngồi ở bên ngoài chờ, thấy cả buổi mà Tằng Tử Phu còn ra, nhân tiện ngồi ở cửa ra vào nhìn quanh, vừa hay nhìn thấy Tằng Tử Phu vuốt khối vải tím mà hoa trắng. Nghĩ nương tử của mình mặc vào khẳng định xinh đẹp, nhưng nhìn Tằng Tử Phu đau lòng bạc có mua, Thạch Lai Phúc liền ghi ở trong lòng.

      Trở về làm vài ngày công nhật, mình tiết kiệm chút, nhất định mua vải bố này cho nương tử. thể để nàng bị ủy khuất. Nhưng mà những chuyện này, phải để Tằng Tử Phu biết được.

      Về đến nhà, vừa mới bước vào cửa, Vương Lan thấy Thạch Lai Phúc vác bao lớn bao vào trong phòng, mắt sắc nhìn thấy những vải bố kia, trong lòng ghen tị liền hét lên: "Ơ, đại tẩu đây là mua vải bố à? là mệnh tốt, có tiền nha."

      Tằng Tử Phu nhíu mày, nhìn Thạch Lý thị tới, liền mở miệng : " phải còn chưa tới hai tháng nữa là tới lễ mừng năm mới sao? Cho nên vào thành cắt vài thước bố, trở lại cho đại ca ngươi còn có nương, chúng ta mỗi người làm bộ quần áo mới mặc."

      Thạch Lý thị vừa nghe lời này, cũng gì chỉ là gọi Tằng Tử Phu dọn dẹp chút rồi làm cơm tối, liền vào phòng. Trong nội tâm rất là cao hứng, cũng mong chờ mình có quần áo mới mặc. Vốn Vương Lan còn muốn vài lời châm chọc, bị Thạch Lai Qúy túm trở về nhà mắng: "Ngươi cái bà nương này, còn ngại có chuyện có phải ? Đại tẩu mua đồ gì mắc mớ gì tới ngươi! Ngươi ở đây mát làm cái gì? Nhà này đều phân ra! Tay ngươi duỗi dài như vậy làm gì."

      Vương Lan vừa nghe lời này, trong lòng lại càng thoải mái, mình cũng nỡ mua bố làm quần áo, giọng lầu bầu : "Ai biết có phải là nương vụng trộm cho bọn bạc."

      Thạch Lai Qúy vừa nghe lời này càng tức giận: "Ngươi trông nom nhiều như vậy làm gì? Coi như là cho, làm sao? Quan hệ cái rắm gì tới ngươi? Nương là đại ca nuôi dưỡng. Nếu ta thấy ngươi gây chuyện lần nữa, ta liền bỏ ngươi! tin ta thử xem, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn khóc nháo gây , ta lập tức thỉnh Thạch lão tú tài đến ghi hưu thư!" (hưu thư: giấy bỏ vợ)

      Vốn Vương Lan còn muốn gây ầm ĩ, nhưng vừa nhìn Thạch Lai Qúy nổi nóng, cũng gì nữa, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.

      Buổi tối, bàn cơm, Thạch Lý thị mở miệng hỏi tốn bao nhiêu bạc. Tằng Tử Phu tiếng nào, tuy Thạch Lai Phúc thành , nhưng cũng phải hiểu chuyện nên : "Mua vài thước vải bố, mấy con gà, còn có bông, tốn mấy trăm văn." Thạch Lý thị ừ tiếng cũng gì nữa. Dù sao mình và nhi tử đều có, cũng nên cái gì.

      Hai vợ chồng Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu trở lại trong phòng của mình. Dời đồ bàn, tới hơn nửa đêm mới cắt xong giấy hồng để chỉnh tề qua bên. Tằng Tử Phu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đứng dậy ướm thử đo cho Thạch Lai Phúc. Nghĩ đệ đệ nhà mình thấp hơn chút so với Thạch Lai Phúc, nhưng làm quần áo thể làm , cứ dựa theo kích cỡ Thạch Lai Phúc mà làm.

      Về phần Tằng lão đại cũng dựa theo kích cỡ Thạch Lai Phúc mà làm, về phần nương của mình, đợi ngày mai đo đạc xong cho Thạch Lý thị, cứ dựa theo số đo đó mà làm luôn. Dù sao Tằng Tử Phu cảm giác nhìn dáng người hai lão thái thái cũng khác nhau lắm.

      Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Tằng Tử Phu đo cho Thạch Lý thị, lại đem quần áo cũ làm tham khảo : "Nương, nữ công của con phải rất tốt, làm quần áo cũng chậm, nhưng mà con cam đoan trước năm mới làm xong cho người mặc."

      Thạch Lý thị ăn xong điểm tâm liền thấy con dâu mới vội tới đo thân thể cho mình, nghĩ cũng biết là làm quần áo mới cho mình. Trong lòng rất là cao hứng. Cười ha hả khen Tằng Tử Phu vài câu, lại dặn dò vài câu, phải làm sao hiểu được công việc quản gia. Tằng Tử Phu ở bên thành thành nghe, thỉnh thoảng gật đầu, còn hỏi thăm vài câu bí quyết công việc quản gia của Thạch Lý thị.

      Thạch Lý thị thấy Tằng Tử Phu vừa nghe lời, lại kính trọng mình như vậy nên càng hài lòng với nàng. Tằng Tử Phu trở lại phòng mình, vừa vào cửa bắt đầu ghi câu đối. Suy nghĩ, lựa chọn vài câu đối xuân kinh điển.

      Thuận buồm xuôi gió, ngôi sao may mắn đến, Vạn như ý phúc lâm môn; hoành phi: tài nguyên rộng tiến.

      Thuận buồm xuôi gió mỗi năm tốt, Vạn như ý từng bước cao; hoành phi: ngôi sao may mắn cao chiếu.

      còn mảnh trừ cũ tập, năm giảng tứ mỹ cây mới phong; hoành phi: từ cũ nghênh xuân.

      năm vận may theo xuân đến, tứ quý thải vân cuồn cuộn đến; hoành phi: Vạn như ý.

      năm tứ quý xuân thường tại, muôn tía nghìn hồng hoa vĩnh khai; hoành phi: hỉ nghênh tân xuân.

      năm bốn mùa hành vận, bát phương tài bảo tiến vào nhà; hoành phi: gia hòa vạn hưng.

      Sau khi cắt xong còn dư lại tờ giấy , viết ra bốn chữ xuất nhập bình an. Vừa bận rộn xong, Tằng Tử Phu vuốt vuốt cổ tay của mình. Nhìn cả phòng viết xong câu đối xuân, trong lòng rất là thoả mãn. Đếm tổng cộng viết được ba mươi sáu câu đối. Thu thập phòng xong, liền đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

      Ăn cơm tối, thu thập xong bát đũa, Tằng Tử Phu lại nhốt mình ở trong phòng bắt đầu ghi câu đối, vừa làm là làm tới nửa đêm, viết suốt trăm đối mới dừng lại chuẩn bị nghỉ ngơi.

      Thạch Lai Phúc thấy nương tử của mình bận rộn cả ngày, ngoại trừ nấu cơm, thu dọn phòng ở, cho gà ăn còn phải nhốt mình ở trong phòng ghi câu đối xuân, làm tới nửa đêm, trong nội tâm rất là đau lòng. Nhìn nàng ghi câu đối xuân, mặc dù mình biết chữ, nhưng rất là xinh đẹp, so với năm rồi nhà mình mua càng đẹp hơn. Càng có cảm giác nương tử của mình có bản lĩnh. Nghĩ những này câu đối xuân liền phảng phất như nhìn thấy bạc trắng bóng bay đến, đối với cuộc sống tương lai sau này của gia đình mình cũng có hi vọng.

      Thạch Lai Phúc đau lòng xoa bóp cổ tay cho Tằng Tử Phu, vào lúc ban đêm mặc dù huynh đệ của mình vẫn đứng thẳng sống lưng, nhưng bởi vì đau lòng nàng dâu rất mệt nên nhịn cả đêm, chỉ là ôm Tằng Tử Phu. Trong nội tâm cũng thầm thề, phải cố gắng làm việc. thể để cho nàng dâu của mình phải khổ cực như vậy.


      ***Đôi lời của editor: những câu đối xuân hoành phi mình nghĩ để như vậy cảm thấy hay hơn nên mình chỉnh sửa nhiều, chỉ để cho nó có vần điệu dễ nghe hơn thôi.


      Chương 8: Làm công nhật
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu cứ bận rộn như vậy năm ngày, cuối cùng viết xong năm trăm đối câu đối xuân. Bởi vì ngay từ đầu Tằng Tử Phu dùng nước luyện tập nhiều lần ở mặt bàn, thời điểm viết lại chăm chú, nên cũng có gì bị bỏ . Nhìn ba hộp mực còn thừa lại, suy nghĩ, hay là sáng mai lại mua thêm chút giấy hồng. Viết thêm vài chữ phúc. Nhưng mà cũng gấp, hoàn thành chuyện làm quần áo , hai ngày này cũng rất bận.

      Buổi sáng nấu chút ít cháo, dùng qua điểm tâm thu thập bát đũa xong, liền kêu Thạch Lai Phúc tặng nhà lão Vương cách vách bộ câu đối xuân, coi như là cảm tạ mượn xe lừa.

      Tằng Tử Phu theo Thạch Lai Phúc vào nhà lão Vương, cầm câu đối xuân. Lão Vương ở nhà, vợ Vương Thạch thị cho gà ăn, nhìn thấy hai người Tằng Tử Phu liền nhiệt tình đón vào nhà. Vừa nhìn đến câu đối xuân, càng vui vẻ. Nhất là đó câu đối xuân rất là mới lạ, chữ cũng xinh đẹp, cái này nếu vào thành mua, như vậy tính ra đoán chừng phải mười văn tiền đó.

      Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, liền hỏi: " phải năm văn tiền bộ sao?"

      Vương Thạch thị : "Đó là bình thường, ngươi xem của ngươi này, chữ đẹp, nội dung vừa Cát Tường đoan chính, năm trước ta tại ‘Bách Thư’ từng thấy qua loại này, sắp xỉ mười văn tiền đâu."

      Tằng Tử Phu nghe xong lời này, trong lòng càng vui mừng, liền suy nghĩ trở về liền bán năm văn tiền cũng tốt lắm. Sau đó tặng bộ câu đối xuân ‘xuất nhập bình an’ lại cùng Vương Thạch thị vài câu liền theo Thạch Lai Phúc về nhà.

      Thạch Lai Phúc cũng là nhẫn nhịn vài ngày rồi, vào lúc ban đêm hung hăng giằng co Tằng Tử Phu vài phần. Tằng Tử Phu cũng biết mấy ngày nay Thạch Lai Phúc chịu đựng vất vả, nên tận lực phối hợp. Lúc bắt đầu còn có thể phối hợp, chính là đến sau đó có khí lực, kệ Thạch Lai Phúc dày vò. Sáng ngày hôm sau xoa eo của mình, thở dài! là muốn mạng già của mình mà!

      Ngẫm lại tối hôm qua thử mấy cái động tác khó, Thạch Lai Phúc còn để cho mình ra những lời kia, cảm thấy xấu hổ.... giận quá mà nhéo lên lưng Thạch Lai Phúc vài cái, Thạch Lai Phúc đau ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cười ngây ngô. Tằng Tử Phu thấy vậy, thuận theo mà dậm chân cái, đạp Thạch Lai Phúc xong liền bắt đầu thu thập mình, phòng bếp làm điểm tâm.

      Thu thập xong bát đũa, trở lại trong phòng, lấy ra vải bố màu đỏ sậm bắt đầu cắt, chuẩn bị làm bộ quần áo cho Thạch Lý thị trước, như vậy cũng để cho bà được vui. Tằng Tử Phu dùng phương pháp may thêu chữ thập đại, lại giắt sổ biên, tuy hao tốn nhiều chỉ, nhưng là tuyệt đối bền chắc.

      Bận rộn hai ngày, lại bỏ thêm bông vào, cầm qua đưa cho Thạch Lý thị mặc thử, khỏi phải , rất là vừa vặn. Tằng Tử Phu nhìn vẻ mặt tươi cười Thạch Lý thị, trong lòng cũng vui vẻ. Nghĩ nghĩ: "Nương, y phục này con mang trở về trước, ở phía thêu vài dạng hoa văn cho ngài, để nhìn quá đơn điệu."

      Thạch Lý thị vừa nghe, càng cao hứng, cười vui vẻ cởi quần áo ra còn dặn dò Tằng Tử Phu cần quá mệt mỏi, buổi tối cần phải làm, tránh tổn thương đôi mắt, dù sao cách lễ mừng năm mới còn gần hai tháng, nương vội mặc. Tằng Tử Phu gật gật đầu liền trở lại trong phòng của mình. Suy nghĩ, cảm thấy hẳn là thêu chủng loại hoa văn ở đại... như Đường trang vậy.

      Khẳng định Thạch Lý thị thích, liền lấy ra tấm giấy hồng, ở mặt sau dùng bút than đá bắt đầu thiết kế, bận rộn đến trưa mới làm xong hoa văn. Dùng qua bữa cơm chiều, rửa mặt thay đồ ngủ, nghĩ cũng vội, ngày mai lại làm tiếp, liền thu thập may vá cất vào trong ngăn tủ. Lúc này Thạch Lai Phúc đến, nhìn Tằng Tử Phu bận rộn trong phòng, cộng thêm Tằng Tử Phu vừa mới rửa mặt chải đầu, mặt có chút ửng hồng, vừa nhìn thân dưới liền căng thẳng, liền từ đằng sau ôm lấy Tằng Tử Phu.

      Lúc Thạch Lai Phúc vào Tằng Tử Phu biết, cũng có giãy dụa quá mức. Tay Thạch Lai Phúc trượt từ eo tới trong quần Tằng Tử Phu, xoay người cái, Tằng Tử Phu thở hổn hển tựa ở trong ngực Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc thổi hơi nóng bên tai Tằng Tử Phu, tay cũng có dừng lại: "Nương tử, nàng đều ướt. . . Hử? Có muốn ?"

      Tằng Tử Phu vừa nghe lời này mặt càng đỏ bừng, quay đầu, trừng mắt kiều mị nhìn Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc thấy vậy ha ha cười ngây ngô liền ôm Tằng Tử Phu lên giường. Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc: "Đóng cửa chưa?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Vừa vào liền đóng cửa rồi, tại nên đóng cửa của nàng."

      Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, thuận theo vuốt lồng ngực Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc cảm giác phía dưới càng sưng rồi. Thuần thục cởi quần áo của mình và Tằng Tử Phu, trong lúc Tằng Tử Phu duyên dáng gọi to tiếng liền động thân cái vào bắt đầu động tác nguyên thủy nhất. Đêm nay, Thạch Lai Phúc giằng co Tằng Tử Phu ba lần, vẫn còn muốn nữa nhưng Tằng Tử Phu cái gì cũng đồng ý. giỡn sao! Nếu tiếp tục như vậy, khẳng định ngày mai dậy nổi, người nào làm điểm tâm hả?

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc liền thức dậy, Tằng Tử Phu mơ mơ màng màng dụi dụi con mắt hỏi: "Muốn đâu à? Dậy sớm như vậy?"

      Thạch Lai Phúc cúi đầu hôn trán Tằng Tử Phu cái : "Trời còn chưa sáng, nàng ngủ tiếp , lát nữa ta và Cẩu Thặng bọn họ vào thành làm công nhật cho nhà Trần viên ngoại. Ngày hôm qua. . . Hắc hắc. . . này nọ với nàng đó, nên chưa kịp !"

      Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Chàng chờ chút, ta làm cho chàng phần cơm nóng. "

      Thạch Lai Phúc lắc đầu: " kịp rồi, lát ta cầm hai cái bánh bột ngô , yên tâm . Giữa trưa trở về ăn cơm, nhà Trần viên ngoại cho ăn, buổi tối trở về, cũng cần chờ ta."

      Tằng Tử Phu gật đầu, nhìn Thạch Lai Phúc ra cửa phòng, trong nội tâm ấm áp. Nằm lại cũng ngủ được nữa, liền dậy sớm, dọn dẹp phòng ngủ rồi đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm, cũng biết Thạch Lai Phúc nhà Trần viên ngoại làm việc gì? Giữa trưa có thể ăn được no bụng hay .

      bàn cơm, Thạch Lý thị thấy Thạch Lai Phúc nên hỏi vài câu, Tằng Tử Phu cho Thạch Lý thị Thạch Lai Phúc trong thành làm công nhật cho nhà Trần viên ngoại rồi. Thạch Lý thị gật gật đầu, vừa ăn điểm tâm bên khen ngợi con của mình, vẫn quên dặn dò Tằng Tử Phu phải hầu hạ tốt nhi tử của mình. Tằng Tử Phu gật đầu.

      Sau khi thu thập xong bát đũa, Tằng Tử Phu trở lại trong phòng nghỉ ngơi xong liền bắt đầu may y phục. Dùng phương pháp thêu chữ thập, rậm rạp chằng chịt nhìn rất có cảm xúc. Giắt xổ cũng mới lạ. Thêu cả ngày, dụi dụi con mắt, là cảm thấy mỏi nhừ liền để qua bên, vừa chiếu theo kích cỡ của Thạch Lý thị cắt bố, chuẩn bị cho làm kiện cho lão nương của mình.

      Ăn cơm tối xong cũng thấy Thạch Lai Phúc trở về, Tằng Tử Phu có chút lo lắng. Nhìn trời tối đen, trải xong chăn mền giúp Thạch Lý thị, phòng bếp hâm nóng đồ ăn, rồi ra cửa lớn nhìn quanh. Qua lúc liền nhìn thấy bóng dáng Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu tiến lên đón: "Làm sao lại về muộn như vậy? Đói bụng lắm ? Chàng rửa tay, ta dọn cơm."

      Thạch Lai Phúc thấy nàng dâu của mình ở ngoài cửa lớn đón mình, trong lòng ấm áp, ôm Tằng Tử Phu hôn cái, Tằng Tử Phu vội vàng tránh ra: "Muốn chết à, ở đây để cho người khác nhìn thấy hả."

      Thạch Lai Phúc cười : "Sợ gì, nàng là nương tử của ta! Ai có thể chê cười!"

      Tằng Tử Phu kiều trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Được, được, rửa tay!" Thạch Lai Phúc nghe lời gật đầu.

      Tằng Tử Phu ngồi ở bên cạnh, nhìn Thạch Lai Phúc từng ngụm từng ngụm ăn cơm, rất là đau lòng, chỉ sợ giữa trưa được ăn no. "Ăn từ từ, trong nồi vẫn còn, có cần thêm ?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu đưa cái chén qua, Tằng Tử Phu lại vào phòng bếp lấy thêm cơm: "Buổi sáng chàng vội vàng, lại ràng, rốt cuộc là làm công việc gì?"

      Thạch Lai Phúc nấc cục cái, uống hớp canh : "Trần viên ngoại xây nhà." Tằng Tử Phu gật đầu nhìn tay Thạch Lai Phúc bị đông lạnh đỏ bừng, trời lạnh thế này mà làm việc rất vất vả. Rất là đau lòng: "Chúng ta còn có khó khăn, cũng phải có gạo nấu cơm ăn. Bằng sáng mai đừng nữa, nhìn tay của chàng kìa, tiếp tục như vậy còn bị đông lạnh nứt nẻ sao?"

      Thạch Lai Phúc cười lắc đầu, nương tử là đau lòng cho mình. Mình chịu chút khổ này tính là cái gì. Tranh thủ làm để mua cho nàng khối vải bố, cho nàng cao hứng: "Làm sao được, đều xong hết rồi, nếu phải là đắc tội với người ta sao? Ta chỉ là bình dân bách tính đắc tội nổi với Trần viên ngoại. Lại , công việc này biết bao nhiêu người muốn đoạt lấy mà làm đó, vất vả cầu người mới được. Sao có thể . Chút khổ ấy tính cái gì, yên tâm. có việc gì."

      Tằng Tử Phu thở dài, nhìn bộ dạng Thạch Lai Phúc như vậy, thể nào liền mở miệng : "Được rồi, ngày mai lúc chàng trở lại mang về hai bình rượu mạnh, càng mạnh càng tốt. Có chỗ hữu dụng."

      Thạch Lai Phúc cũng hỏi thêm, liền gật đầu biết. Bởi vì làm việc ngày rất mệt mỏi, ngày hôm nay lại dậy sớm, Thạch Lai Phúc vừa nằm vật xuống giường liền ngủ ngay. Tuy rất muốn gì kia, chính là hữu tâm vô lực à! Điểm ấy trong lòng Thạch Lai Phúc vẫn là quá thoải mái. Nương tử à. . . Chờ qua mấy ngày này, cùng nàng. . . Hắc hắc. . .

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 9: cố.
      Editor: ChieuNinh


      Buổi sáng, Thạch Lai Phúc nhìn đến nồi cháo gạo và năm cái bánh trứng gà trong phòng bếp còn ấm nóng, trong nội tâm ấm áp, nhất định là nửa đêm nương tử thức dậy làm cho mình. Miệng lớn uống cháo gạo, bỏ bánh trứng gà vào trong ngực liền ra cửa.

      Sau khi Tằng Tử Phu rời giường, đơn giản rửa mặt chải đầu, vào phòng bếp trông thấy mấy cái chén , Tằng Tử Phu hiểu ý cười, trong lòng suy nghĩ, năm cái bánh trứng gà chắc là đủ ăn . đói bụng.

      Hầu hạ Thạch Lý thị ăn điểm tâm xong, thu thập xong liền ngồi ở ghế tiếp tục thêu quần áo cho Thạch Lý thị. Tuy bản vẽ có chút phức tạp, nhưng phương pháp thêu chữ thập rất bớt việc, đường may cũng có ấn tượng.

      làm, nghe Thạch Lý thị gõ cửa, Tằng Tử Phu mắt nhìn quanh phòng, cất vải bố ngày hôm qua cắt cho nương mình vào trong ngăn tủ, liền mở cửa ra. phải Tằng Tử Phu muốn lén lén lút lút, chỉ là Thạch Lý thị người này, thông qua vài ngày này tiếp xúc, Tằng Tử Phu cũng hiểu được chút ít.

      Nếu để cho bà biết nàng mua đồ cho nhà mẹ đẻ, chắc chắn ấn tượng về mình kém , cố gắng mấy ngày nay cũng trôi theo dòng nước. Cho nên, sớm thương lượng qua cùng Thạch Lai Phúc, đạt được đồng ý của . Cần phải gạt vẫn là gạt thôi! Về phần câu đối xuân, Tằng Tử Phu sớm dùng giấy thấm nước bỏ vào dưới sàn giường và nóc tủ quần áo. Kỳ cái này để cho Thạch Lý thị biết cũng sao, nhưng mà dù sao tại còn chưa có thấy tiền lời, sợ Thạch Lý thị oán trách mình phung phí bạc.

      Thạch Lý thị vừa vào phòng, còn chưa kịp nhìn chung quanh, liền nhìn đến món quần áo con dâu mới làm cho mình đặt ở giường. Trước ngực thêu tốt lắm, tràn đầy vui mừng tiến lên cầm đến trong tay. Loại hoa văn này mình chưa thấy qua bao giờ, vừa nhìn liền thở mạnh, rất là thích, quả thực muốn lập tức mặc vào khoe khoang với hàng xóm láng giềng.

      Ngay từ đầu Tằng Tử Phu liền biết Thạch Lý thị thích: "Nương, còn chưa thêu xong, hai ngày nữa là có thể xong rồi, đến lúc đó nương mặc vào, tuyệt đối quý khí."

      Thạch Lý thị cười tủm tỉm nhìn Tằng Tử Phu, kéo tay nàng : "Hai ngày nay nương nhìn ngươi luôn nhốt mình ở trong phòng, biết ngươi ở đây làm gì, lại nghe. . . . . . Ai! có việc gì, tại xem ra, hai ngày nay ngươi đều bận rộn làm quần áo cho nương, cũng đừng để hỏng thân thể, nương vội mặc nó."

      Tằng Tử Phu cười cười, rót chén trà cho Thạch Lý thị, trong lòng suy nghĩ có lẽ Nhị đệ muội lại bậy thôi. Thạch Lý thị tiếp nhận chén trà uống hớp : "Ngươi bận rộn, nương quấy rầy ngươi, gà cần cho ăn, hai ngày này nương ngồi ở trong phòng đến toàn thân thoải mái, hồi ta cho gà ăn giúp ngươi."

      Tằng Tử Phu cười tiễn Thạch Lý thị tới cửa: "Nương, sao lại vậy, cũng tốn bao nhiêu sức, con ở nhà sao có thể để nương làm việc, nếu Phúc ca biết còn mắng con sao. Phúc ca luôn , mình người nuôi dưỡng huynh đệ bọn họ dễ dàng gì, người năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, ngàn dặn dò, vạn dặn dò để cho con chăm sóc người tốt."

      Thạch Lý thị vừa nghe lời này, trong lòng càng thêm thương đứa con lớn của mình, coi như có phí công nuôi. Tính ra, mặc dù đứa con thứ hai cũng hiếu thuận, nhưng vợ nó lại quá kém. Ai, có tiền đồ. Chỗ nào mà so được với vợ thằng cả chứ. Liền vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu, dặn dò vài câu chú ý thân thể liền trở về phòng.

      Lại , Vương Lan nhìn quanh Tiền viện có động tĩnh gì, trong lòng suy nghĩ, theo lý thuyết lão thái bà này vừa nghe xong lời của ta, bất kể phải , đều phải quở trách cái tiểu tiện nhân kia trận. Như thế nào nửa ngày cũng có động tĩnh? được, ta phải nhìn xem, liền tới đến Tiền viện. Bởi vì vừa rồi Tằng Tử Phu có đóng cửa, Vương Lan đẩy cửa vào, trông thấy Tằng Tử Phu ngồi ở giường thêu.

      Liếc liếc mắt, hoa văn đúng là đẹp mắt, Tằng Tử Phu thấy Vương Lan vào lời nào, đầu tiên là nhìn chung quanh sau đó liền nhìn chằm chằm quần áo trong tay mình nháy mắt, trong ngực rất là buồn bực. Mình chẳng muốn so đo với nàng, chẳng lẽ mình là người dễ khi dễ hay sao? "Nhị đệ muội, phải là chị dâu ngươi! Trước khi vào phòng tại sao gõ cửa?"

      Vương Lan bĩu môi: "Ơ, đây là người nhà, còn gõ cửa cái gì chứ, ban ngày khóa kín cửa, ai biết làm chuyện gì."

      Vừa nghe lời này, Tằng Tử Phu phát hỏa: "Nhị đệ muội ý của ngươi là ta làm chuyện muốn người khác biết sao?"

      Vương Lan cười : "Đây chính là chị dâu ngài đó, cũng phải là ta . Hừ?"

      Tằng Tử Phu đứng lên chỉ vào cửa chính : "Cút ra ngoài cho ta. Đây phải nhà của ngươi, nhà của ngươi ở phía sau, đừng quên chúng ta phân gia, giấy trắng mực đen được Thạch lão tú tài làm chứng. Ngươi xem như tự tiện xông vào nhà dân, bị mất đồ ta tìm ngươi. Hừ!"

      Vương Lan vừa nghe lời này, vốn cũng phải là người dễ chọc, chống nạnh : "Ngươi cái tiểu tiện nhân này gì đấy hả, ban ngày ban mặt đóng kín cửa, đại ca của ta lại ở nhà, ai biết trong phòng của ngươi có phải là che dấu người nào ."

      Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, cầm lấy cây chổi xông tới, Vương Lan thấy vậy lại càng hoảng sợ. Vốn nghĩ đại tẩu này tuổi còn , là quả hồng mềm. nghĩ tới tính tình . Nhưng nghĩ thế nào khí lực của mình cũng lớn hơn nàng, nhìn cái thân thể nho kia, mình còn sợ sao? Liền cùng Tằng Tử Phu đánh nhau.

      Vốn Tằng Tử Phu cũng phải thích đánh nhau, chỉ chốc lát liền ăn mệt. Thạch Lý thị nghe được tiếng ồn ào, vừa ra phòng liền nhìn thấy Vương Lan cưỡi người Tằng Tử Phu vừa đánh vừa chửi. Thạch Lý thị tức giận: "Dừng tay cho ta!"

      Thạch Lai Qúy nghe được tiếng ồn chạy tới, lúc này ngoài cửa nhà đều có hàng xóm láng giềng vây quanh. Nhìn thấy tràng cảnh này, vội vàng kéo Vương Lan ra. Tằng Tử Phu ủy khuất nhìn mắt Thạch Lý thị, cắn cắn môi, trong lòng suy nghĩ nãi nãi đánh cược phen. Liền hướng về phía khuông cửa liền vọt tới.

      Thạch Lai Qúy nhanh tay lẹ mắt giữ lại, nhưng vẫn là giả bộ lao lên, đầu bị đập rách da. Vương Lan vừa thấy máu trong lòng có chút sợ hãi. Thạch Lý thị chạy nhanh qua: "Ngươi làm sao vậy, như thế nào lại liều lĩnh như vậy? Tới cùng là chuyện gì xảy ra?"

      Tằng Tử Phu khóc bổ nhào vào trong ngực Thạch Lý thị: "Nương, con sống được nữa. Mấy ngày nay, khẩn trương ở trong phòng làm quần áo cho người, lại thêu mẫu hoa, chính là hi vọng sớm chút cho người mặc. Cũng là chút hiếu thuận của con, nhưng hôm nay Nhị đệ muội xông vào, còn biết thế nào đâu, liền mắng con là tiểu tiện nhân, còn con giữa ban ngày khóa kín cửa trộm hán tử! Hu hu hu. . . . . .( trộm hán tử: tức là ngoại tình)

      Nương, ngày đầu tiên con bước vào cửa, Nhị đệ muội khi dễ con tuổi còn , muốn ở riêng, phân gia có việc gì phòng bếp chiếm tiện nghi. Những chuyện nhặt này con so đo, nghĩ đều là người nhà. Nhưng mà, nhưng mà sao có thể giội nước bẩn lên người của con chứ? Điều này con làm sao gặp người. Hu hu. . . . . . Nương. . . . . ."

      Thạch Lý thị càng nghe càng tức giận, con dâu thứ quá biết điều rồi! Con dâu cả của mình phí sức mệt nhọc làm quần áo cho mình, hiếu thuận như vậy. Con dâu thứ này đừng làm y phục, mà ngay cả bít tất cũng còn chưa từng làm cho mình. Đứng lên, chỉ vào mặt Vương Lan : "Ngươi cái thứ bất hiếu này. Lão Thạch gia chúng ta cần thứ con dâu như ngươi, cút cho ta! Lai Qúy, mời lão Thạch tú tài! Hôm nay nếu ngươi hưu nàng, ta liền coi như có đứa con trai này!"

      Thạch Lai Qúy cũng hiểu được Vương Lan quá biết điều. Hôm nay tình lại náo thành cái dạng này, đại tẩu tự sát, nếu phải mình nhanh tay kéo lại, chỉ sợ tại người cũng còn, mình làm sao ăn với đại ca đây. Nắm chặt nắm tay: "Nương, người đừng nóng giận, cái thứ phụ nữ điêu ngoa này, nhi tử từ bỏ. Hưu nàng thôi!"

      Vương Lan vừa nghe, trợn tròn mắt, xem ra đây phải đùa giỡn, sau đó cũng hối hận với chuyện mình làm rồi. Ôm lấy bắp đùi Thạch Lai Qúy: "Lai Qúy, ta sai rồi, ta nên đỏ mắt nhà đại tẩu trôi qua tốt, ta sai rồi Lai Qúy. Hu hu. . . . . . Đừng bỏ ta mà! Lai Qúy!"

      Tằng Tử Phu xem tình náo thành cái dạng này, tuy Thạch Lai Qúy là buồn bực Vương Lan, nhưng là năm tình nghĩa vợ chồng cũng phải là chuyện giả dối. Huống chi trong thôn Vương Lan lớn lên xem như xấu. Hơn nữa tốt với Thạch Lai Qúy xuất phát từ nội tâm, chỉ là quá biết làm người thôi, nhìn nổi người khác sống tốt hơn nàng. Nhà mình cũng bị tổn hại gì.

      Liền lôi kéo y phục Thạch Lý thị : "Nương, thôi ! Để Nhị đệ muội đừng có lại khi nhục con, có thể cùng với Nhị đệ sống tốt, cũng đừng hưu nàng."

      Thạch Lý thị thấy vậy: "Nhìn xem, nhìn xem đại tẩu ngươi. Ngươi là thứ gì, còn dám đại tẩu ngươi đúng. Đại tẩu ngươi là người hiếu thuận lại bị ngươi thành như vậy, bị ngươi bức bách đến muốn tự sát. Hôm nay lão nương đem lời ngay tại đây, ngươi gả vào cửa hơn năm, trong bụng còn có tin tức. Lão Thạch gia ta là cần phải nối dõi tông đường. Hôm nay hưu ngươi cũng có thể, ta làm chủ cưới cho lão Nhị bình thê. Nếu ngươi đồng ý cầm hưu thư cút ! Bằng an phận sống cùng lão Nhị. Nhà này phân ra, từ nay về sau có việc gì cần tới. Có đến đây cũng phải gõ cửa trước. Chỉ cần tái phạm lần nữa, ngươi đợi nhận hưu thư ."

      Vương Lan triệt để choáng váng. . . . . . Lấy bình thê! Vậy thời gian sau này làm sao mà qua, mắt nhìn Thạch Lai Qúy, thấy Thạch Lai Qúy cũng gì, liền giọng khóc lên, cũng dám khóc lớn tiếng. Trong lòng hoàn toàn hối hận, tự mình sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, tại sao phải trông nom chuyện bên này làm chi. Ai. . . . . . Làm sao tốt đây, nếu như đồng ý, bị hưu về nhà mẹ đẻ nhất định là sống được. Nhà mẹ đẻ cảm thấy mất mặt tuyệt đối thu nhận mình, nghĩ vậy, đành phải gật đầu đồng ý. . . . . .

      Tằng Tử Phu thở dài, nhưng mà cũng hiểu được để cho Thạch Lai Qúy lấy bình thê, đối với mình mới có lợi, chắc hẳn Vương Lan cũng còn thời gian nhìn mình chằm chằm rồi.


      Chương 10: Vải lẻ.
      Editor: ChieuNinh


      Buổi tối, Thạch Lai Phúc về đến nhà, nhìn trán nương tử của mình quấn băng gạc, rất là sốt ruột: "Nàng làm sao?"

      Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc trở về, đột nhiên trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, liền khóc lên. Thạch Lai Phúc thấy vậy, càng gấp gáp! Buổi sáng lúc mình còn khá tốt mà, làm sao lại biến như vậy?

      Cũng biết xảy ra chuyện gì, mình là người đàn ông cũng biết nên dỗ dành như thế nào, liền ôm Tằng Tử Phu luôn miệng đừng khóc, đừng khóc. Nàng khóc trong lòng ta khó chịu, v.v. Con người vào thời điểm bị ủy khuất, người bên cạnh khóc hồi cũng trôi qua, sao nữa. Chỉ sợ càng khuyên lại càng thấy được ủy khuất của mình. Tằng Tử Phu cũng vậy, nghe Thạch Lai Phúc ..., nước mắt chảy càng dữ tợn!

      Thạch Lai Phúc thấy vậy càng luống cuống tay chân : "Nương tử đừng khóc, nếu , nếu ta cùng khóc với nàng." Lời ngốc ngốc, Tằng Tử Phu vừa nghe xì tiếng nở nụ cười, ngượng ngùng đánh lồng ngực Thạch Lai Phúc: "Trách chàng, trách chàng, trách chàng! Chàng ở nhà, để cho ta bị người khi dễ."

      Thạch Lai Phúc phối hợp : "Ừ, ừ, trách ta! Ta xấu! Nương tử mất hứng, trong lòng ủy khuất đánh ta là được, nhưng ngàn vạn đừng khóc nữa. Bị thương con mắt ta đau lòng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? cho ta nghe."

      Tằng Tử Phu đứt quãng thuật lại lần chuyện xảy ra ngày hôm nay. Thạch Lai Phúc vừa nghe liền nổi giận. Nắm chặt nắm tay muốn tìm Vương Lan tính sổ. Dám nương tử của mình trộm hán tử, bức bách nương tử của mình phải tự sát, vạn nhất thực xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao bây giờ!

      Tằng Tử Phu vội vàng níu Thạch Lai Phúc lại: "Phúc ca, sao rồi, hơn nữa nàng cũng nhận được trừng phạt. Nếu để cho Nhị đệ cưới bình thê chắc hẳn nàng còn thời gian sống thoải mái rồi, cũng còn thời gian tìm chúng ta phiền toái."

      Thạch Lai Phúc thở dài, ôm Tằng Tử Phu nhàng mà sờ lên trán Tằng Tử Phu: "Nương tử, còn đau ? Trách ta có chiếu cố tốt cho nàng."

      Tằng Tử Phu hạnh phúc lắc đầu: " đau, chỉ rách da chút!"

      Thạch Lai Phúc thấy nàng dâu như vậy, trong lòng càng cảm thấy thực xin lỗi nàng dâu mình. "Nương tử, từ nay về sau chúng ta tự sống cuộc sống của mình, về sau ta với lão Nhị, để cho quản kỹ Vương Lan, cho nàng đến sân của chúng ta."

      Tằng Tử Phu gật đầu, lại ngủ luôn trong ngực Thạch Lai Phúc. Sáng sớm ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc rời giường, đến phòng bếp nhìn thấy thức ăn chuẩn bị tốt như trước, trong nội tâm càng nên lời tư vị gì. Có thể lấy được nương tử như vậy, là tám đời đốt nhang thơm.

      Buổi sáng thời điểm Thạch Lý thị ăn điểm tâm, thấy Tằng Tử Phu giống như bình thường lo trong lo ngoài, coi như là nhàng thở ra. Tằng Tử Phu thu thập xong bát đũa : "Nương, xem chừng ngày mai có thể thêu xong, đến lúc đó người mặc thử cho con xem chút."

      Thạch Lý thị vừa nghe lời này, trong lòng rất là thoải mái, cũng lòng quan tâm tới Tằng Tử Phu: "Hôm nay đừng thêu nữa, ngươi đụng phải đầu như vậy, nghỉ ngơi cho tốt , biết ? Nương vội, vội!"

      Tằng Tử Phu nghe xong cười cười, cũng gì, cho gà ăn xong liền trở về phòng đóng cửa tiếp tục thêu, đến khi con mắt mệt mỏi nghỉ, hết mệt mỏi lại làm bộ quần áo khác. Đến buổi tối, sau khi Thạch Lai Phúc trở về, nhìn Tằng Tử Phu còn thêu, liền kêu Tằng Tử Phu nghỉ ngơi, Tằng Tử Phu lắc đầu: "Còn thêu lên ống tay áo này nữa là xong. Ngày mai có thể nghỉ ngơi rồi."

      Thạch Lai Phúc thấy vậy cũng khuyên nữa, ngồi bên cạnh cùng Tằng Tử Phu. Rốt cục hoàn thành châm cuối cùng, Tằng Tử Phu nhàng thở ra. Nhìn Thạch Lai Phúc : "Đồ ăn trong phòng bếp, chàng nhanh ăn , có mua rượu về ? Ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, ta cũng vậy quên hỏi."

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Mua, để ở phòng bếp, nàng cần rượu làm gì vậy? Nếu nàng muốn uống, ngày mai ta mua hoa quế cho nàng nhưỡng, rượu này mạnh lắm." Tằng Tử Phu cười cười, xếp quần áo xong liền theo Thạch Lai Phúc đến phòng bếp, đổ nửa vò rượu vào trong nồi, chờ đun sôi liền cầm khăn mặt mới ngâm vào, sau đó vắt khô khăn mặt đưa cho Thạch Lai Phúc đắp tay: "Ngày rất lạnh, mới có ba ngày, nhìn tay chàng cái tay , tuy nứt da cũng phải chuyện lớn gì. Thế nhưng vẫn khó chịu phải sao?

      Huống chi, nếu xử lý tốt, mỗi năm đến lúc này đều nứt da hỏng. Tay đứt ruột xót, vậy cũng rất đau. Dùng rượu mạnh đun nóng đắp tay là phương pháp xử lý thô sơ nhưng rất có tác dụng, về sau chàng nhớ buổi tối mỗi ngày đều phải đắp, biết ?"

      Thạch Lai Phúc cảm thấy ấm áp, ra nàng chuẩn bị cho mình, liền ngây ngô cười gật đầu. Tằng Tử Phu thấy vậy nhịn được cười tiếng đưa khăn mặt cho Thạch Lai Phúc : "Lúc rượu này bớt nóng, chàng trực tiếp ngâm ngâm tay vào, hồi rồi lau, rượu còn thừa đổ lại vào trong vò, ngày mai còn có thể dùng nữa."

      Thạch Lai Phúc gật đầu: "Nương tử, khuya rồi, nàng vào nhà nghỉ ngơi trước , ta dọn sạch, đừng mệt mỏi quá." Tằng Tử Phu ừ tiếng, cả ngày thêu hoa quả thực rất mệt mỏi, trở về phòng vừa ngã đầu là ngủ ngay. Thời điểm Thạch Lai Phúc vào nhà nhìn Tằng Tử phu ngủ say sưa cúi đầu hôn cái, cởi quần áo ra ôm Tằng Tử Phu vào trong ngực, đêm này rất là ấm áp.

      Ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc như trước sáng sớm là rời . Dùng qua điểm tâm, Tằng Tử Phu lấy quần áo mới ra, Thạch Lý thị thích buông tay ôm vào trong ngực, lại nỡ mặc. Tằng Tử Phu thấy vậy : "Nương, quần áo làm chính là để cho người mặc, nếu người thích sáng mai làm xong bộ cho Phúc ca, con dùng khối vải làm bộ khác cho người."

      Thạch Lý thị nghe xong, vội vàng lắc đầu : "Làm sao được, lúc này sắp qua năm mới, ngươi cũng phải mặc quần áo mới phải sao?"

      Tằng Tử Phu cười cười: "Vâng, qua hết năm, nếu bận, con làm cho nương bộ." Thạch Lý thị cười vui vẻ gật đầu, trở lại trong phòng mặc xong quần áo, liền ra cửa!

      Tằng Tử Phu thấy vậy cũng biết Thạch Lý thị sang hàng xóm láng giềng khoe khoang. Trở lại trong phòng, như cũ chốt cửa lại, lấy y phục lão nương của mình may xong chỉ còn bỏ thêm bông thôi. Dùng hết cả ngày mới làm xong, có ý định thêu hoa phức tạp như của Thạch Lý thị, nghĩ nghĩ, ngay ở cổ áo, ống tay áo, vạt áo thêu lên chữ ‘thọ’, cũng tiện lợi. Bận rộn hai ngày cũng hoàn thành, cất vào trong ngăn tủ, lấy ra vải bố màu lam bắt đầu làm quần áo cho Thạch Lai Phúc.

      Người lớn ở nhà cũng cần thêu hoa gì, dùng thời gian năm ngày làm xong ba bộ y phục. Nhìn vải vóc còn thừa lại, tâm huyết Tằng Tử Phu dâng trào làm cho Thạch Lai Phúc cái áo khoát ngoài ngắn tay. Chỗ viền áo thêu hai chữ ‘bình an’, thêu vòng nhìn cũng lộ vẻ nữ tính. Nghĩ Thạch Lai Phúc mặc vào khẳng định suất khí. Trong lòng rất là đắc ý.

      Buổi tối chờ Thạch Lai Phúc trở về, Tằng Tử Phu thúc giục Thạch Lai Phúc mặc thử xem, cái áo choàng ngắn màu lam lại thêm áo khoát ngoài cộc tay, nhìn có chút giống tư thế bối lặc Thanh triều. Nhưng bởi vì hạ thân mặc quần, cho nên cùng y phục Thanh triều vẫn có khác biệt rất lớn. Thạch Lai Phúc mặc lên người liền nỡ cởi ra, luôn khen ngợi nàng dâu khéo tay. Mình là người có phúc khí, lúc trước cha mình có đặt sai tên. Ý tứ ngoài lời kia Thạch Lai Phúc chính là vì lấy Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu nghe mà lòng thấy ngọt ngào như mật. Vào lúc ban đêm Thạch Lai Phúc và Tằng Tử phu lại là ôn tồn đến gần nửa đêm. Nếu phải ngày hôm sau cần dậy sớm làm, Thạch Lai Phúc chắc chắn bỏ qua như vậy.

      Buổi sáng, Tằng Tử Phu thức dậy lưng mỏi nhừ, nhìn vải bố màu tím nhạt trong tay. Liên tiếp nhiều ngày làm quần áo, là có điểm chán ngấy, dù sao mình vẫn còn đồ mặc. Lại còn tháng nữa mới tới lễ mừng năm mới, nên để qua bên, mở ra hai bao vải lẻ lúc trước mua. Trong đó thiếu tơ lụa tốt nhất. Mặc dù chút nhưng làm đồ trang sức vẫn được.

      Liền dùng vải vụn làm rất nhiều hoa cài đầu, lại cố định thanh kẽm, cho tới trưa làm ra được hai mươi sáu đóa hoa. Tằng Tử Phu chọn lấy cái màu hồng đào cắm lên tóc của mình rồi ngắm trong gương đồng. tệ, hiệu quả rất tốt. Xem ra lúc trước tự mình nghĩ dùng vải vụn kiếm tiền vẫn đáng tin đây.

      Hai bao lớn vải vụn, dễ dàng làm ra được mấy trăm hoa cài đầu, mình bán cái văn tiền, bán hết toàn bộ cũng được vài trăm văn tiền đây. Mua những vật này tổng cộng mới tốn 20 văn, thêm phí tổn thanh kẽm tính ra so với lợi nhuận hoàn toàn đáng kể.

      Nghĩ vậy, Tằng Tử Phu cảm giác toàn thân đều là sức lực! Liền vùi đầu cực khổ làm.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 11: Kiếm tiền.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu bận rộn hết năm ngày, tổng cộng làm xong bốn trăm ba mươi sáu đồ trang sức (hoa cài đầu), trong đó dùng tới tơ lụa tốt để làm có hai trăm tám mươi lăm cái. Tằng Tử Phu chọn lựa vài cái màu xanh da trời, màu hồng phấn, màu vàng nhạt giữ lại cho mình. Lại đưa cho Vương Thạch thị cách vách đôi màu tím.

      Tính tính thời gian, còn có hai mươi tám ngày nữa là tới lễ mừng năm mới. Thạch Lai Phúc còn làm hai ngày là xong. Nghĩ nghĩ lấy ra vải bố màu tím nhạt làm cho mình bộ y phục trước. Chờ Thạch Lai Phúc bên kia xong việc, cùng nhau vào thành chợ, câu đối xuân cũng nên bắt đầu bán.

      Mấy ngày này gần như mỗi ngày Tằng Tử Phu đều thiêu thùa may vá, bản lĩnh xuống tay cũng nhanh hơn, qua hai ngày may xong quần áo chỉ còn bỏ thêm bông vào cùng với thêu hoa. Tằng Tử Phu sớm nghĩ kỹ cho mình, chuẩn bị thêu hoa bách hợp màu lam nhạt quần áo, chắc hẳn rất lịch tao nhã.

      Buổi tối Thạch Lai Phúc nắm chặt hai trăm văn tiền công trong tay, nghĩ nhất định đủ mua khối vải bố cho nương tử rồi. Cầm tiền chạy nhanh đến tiệm vải, ngay lúc Lệ đại nương định đóng cửa, liền vội vàng tiến lên: "Đại tỷ, ta muốn mua khối vải bố cho nương tử của ta, người xem có thể đóng cửa trễ chút ?"

      Lệ đại nương cao thấp đánh giá Thạch Lai Phúc, cảm thấy nhìn quen mắt, cũng nghĩ nhiều, tiền đưa tới cửa nào có đạo lý cần, vội vàng buông tấm ván gỗ xuống : "Vừa nhìn đại huynh đệ liền biết là người thương nương tử, nhanh vào xem ! Tùy tiện lựa chọn, nhìn ngươi thương nương tử như vậy, ta để giá rẻ cho ngươi."

      Thạch Lai Phúc tạ ơn Lệ đại nương, vào cửa hàng trực tiếp cầm lấy vải màu tím sáng in hoa trắng : "Lấy cái này, cắt cho ta năm thước."

      Lệ đại nương vừa nhìn mặt cười như nở hoa, vốn nghĩ hán tử kia cũng mua loại vải bông mười lăm văn, nghĩ tới muốn mua chính là vải in hoa, cười tủm tỉm : "Đại huynh đệ là ánh mắt tinh tường, cái vải bố in hoa này trong tiệm của ta là số số hai. Chất lượng cũng tốt, ta cũng vậy nhiều, hai mươi hai văn thước."

      Thạch Lai Phúc có chút ngượng ngùng mở miệng : " phải hai mươi văn sao? Lần trước nương tử của ta ở tiệm của ngài mua vải bố, vừa ý khối vải này, nhưng là chê đắt có mua. Lúc ấy ta ở ngay tại cửa ra vào. . . . . . nghe ngài hai mươi văn thước."

      Lệ đại nương vừa cẩn thận đánh giá Thạch Lai Phúc, bừng tỉnh hiểu ra : "A, ta nhìn đại huynh đệ thấy thế nào lại quen mắt như vậy. Nương tử của ngươi có phải là non nửa tháng trước đến đây mua vài thước vải bông, bông còn cầm hai bao lớn vải lẻ?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu, lệ đại nương cười : "Nếu là đại muội tử, được, ta cũng lấy ít lời, liền tính cho ngươi hai mươi văn thước." Thạch Lai Phúc tạ ơn Lệ đại nương, đưa cho Lệ đại nương trăm văn, nhận năm thước vải bố ôm vào trong ngực, cười tủm tỉm rời .

      Tằng Tử Phu ở nhà nhìn nhìn thời gian, đúng! Như thế nào vẫn chưa trở lại? Trễ hơn trước kia, lúc này cũng nên trở lại, huống hồ hôm nay là ngày kết thúc công việc tính tiền. phải là đụng phải trả tiền công chứ? Tằng Tử Phu tới lui trong phòng! Nghe được tiếng động bên ngoài vội vàng mở cửa, thấy là Thạch Lai Phúc, nhàng thở ra.

      "Phúc ca, sao hôm nay muộn như vậy?" Thạch Lai Phúc chạy chậm vào, giống như ăn trộm, chạy chậm vào nhà, nhìn trái nhìn phải vừa liếc mắt phòng Thạch Lý thị, mới đóng cửa lại! Tằng Tử Phu thấy vậy cười cười: "Nương sớm ngủ rồi, chàng làm cái gì vậy? Cứ như là trộm!"

      Thạch Lai Phúc đóng kín cửa, ngây ngô gãi gãi cái ót, lôi kéo Tằng Tử Phu tới trước bàn, mở bao đồ ra. Tằng Tử Phu nhìn thấy là vải bố màu tím in hoa trắng lúc trước mình vừa ý. Vốn là muốn bán đồ trang sức và câu đối xuân lại nhìn xem lần nữa, nếu còn mua.

      Chắc là Thạch Lai Phúc biết mình thích, bởi vì có tiền để mua. . . . . . Vươn tay sờ lên khối vải vóc, cảm động đó là giả. Đây là lần đầu tiên Thạch Lai Phúc tặng đồ cho mình. Tằng Tử Phu trách nhìn Thạch Lai Phúc: "Chỉ biết tiêu tiền lung tung."

      Thạch Lai Phúc nhìn thấy biểu lộ của Tằng Tử Phu, liền biết là nàng thích, lập tức cảm thấy mình có phí công chịu khổ. Chỉ cần nàng thích, nàng vui vẻ, khổ nhiều hơn nữa, mình cũng có thể chịu. Vội vàng móc từ trong lòng ngực ra trăm văn tiền: "Nương tử, đây là tiền công còn dư lại. Nàng giữ."

      Tằng Tử Phu nhận chuỗi tiền đồng, lấy ra hai mươi văn: "Cái này chàng cất ở người."

      Thạch Lai Phúc nhận: " cần, ta cũng có chỗ tiêu tiền. Nàng giữ là được."

      Tằng Tử Phu trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Cho chàng cất cất , người đàn ông ở bên ngoài sao có thể đồng tiền trong túi cũng có chứ!"

      Thạch Lai Phúc nghe lời này, đành phải cười hì hì tiếp nhận: "Nương tử, hai ngày nay quá mệt mỏi, chúng ta đều có. . . . . . nương tử." Tằng Tử Phu làm sao ý tứ của Thạch Lai Phúc chứ. Mà hai ngày này đúng lúc là ‘kỳ nguy hiểm’ của mình, khi chuẩn bị tốt liền lấy mệnh ra đền! Cỗ thân thể này qua năm mới mười sáu. Mười sáu tuổi là tuổi mụ, ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ!

      Nhưng thấy Thạch Lai Phúc như thế, tâm Tằng Tử Phu cũng mềm nhũn: "Chỉ lần, sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải vào thành, còn có hơn hai mươi ngày nữa là lễ mừng năm mới rồi, câu đối xuân cũng nên bán."

      Thạch Lai Phúc thể chờ đợi được vừa gật đầu vừa cởi quần áo Tằng Tử Phu, lần cũng còn hơn có à! Nương tử của mình là thơm!

      Thạch Lai Phúc ghé vào người Tằng Tử Phu: "Nương tử, gần đây giống như lớn hơn." Lại bóp cái: "Nàng thực mềm mại, ta muốn uống sữa." xong miệng cũng lên. Mặt Tằng Tử Phu đỏ bừng, cái người này bình thường nhìn thành thành , vừa lên giường, cái lời xấu hổ nào đều cũng ra được.

      Sáng sớm hôm sau, hai người Thạch Lai Phúc Tằng Tử Phu dậy sớm, làm xong thức ăn cho ngày, ràng với Thạch Lý thị rồi nhà lão Vương cách vách mượn xe lừa. Ngày hôm qua Tằng Tử Phu hỏi mượn Vương Thạch thị rồi.

      Thạch Lai Phúc mang mọi thứ chất lên xe lừa, Tằng Tử Phu từ trong nhà ôm ra cái chăn bông trải lên xe lừa. Nàng cũng muốn bị đông lạnh đâu. Hôm nay Tằng Tử Phu ăn diện chút, còn cắm ba đóa Tiểu Hoa đầu mình, rất tôn lên màu da. Nghĩ thầm, cái này giống như quảng cáo sống rồi.

      Vào thành, Thạch Lai Phúc trực tiếp đánh xe lừa tới chợ, bởi vì tới sớm, nộp phí bày quầy hàng cho Lý lão đầu rồi tìm vị trí tốt. Lúc này, đối với bày quầy có hạn chế gì, ai cũng có thể tới bày, nhưng mỗi ngày phải nộp năm văn tiền. Cầm mẩu giấy mới có thể bày quầy. Bởi vì hôm nay là chợ phiên, cho nên nộp mười văn, về phần vị trí, chính là tới trước được trước, ai tới sớm có chỗ tốt.

      Thạch Lai Phúc cho xe lừa dừng lại, từ xe chuyển xuống cái bàn dài đặt mặt đất. Tằng Tử Phu bày biện câu đối xuân có nội dung được viết tốt. Lại lấy ra giỏ trúc, bên trong đầy hoa cài đầu vải. Còn mình lấy cái chăn mền vây kín ở người, ngồi ở cái ghế bằng trúc, cũng giống những người bán hàng rong khác mà thét to như vậy.

      lâu lắm phụ nhân mang theo hài tử, tới nhìn xem câu đối xuân: "Đại muội tử, phía này ghi cái gì?"

      Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua : " năm vận may theo xuân đến, tứ quý thải vân cuồn cuộn tới; hoành phi: Vạn như ý, đại tỷ có muốn ? Năm văn tiền bộ, còn tặng tấm ‘xuất nhập bình an’."

      Vị phụ nhân vừa nghe, nghĩ nghĩ, cái này năm văn tiền cũng đắt, chữ lại xinh đẹp như vậy. Năm trước thấy nhà cách vách mua đến tám văn đó chứ, huống chi còn tặng xuất nhập bình an! Liền sảng khoái lấy bạc ra. Tằng Tử Phu thấy nàng sảng khoái như vậy, lại là khách hàng đầu tiên của mình. Liền lấy ra hoa vải bình thường từ trong giỏ trúc, đóa có hoa văn màu trắng vải màu tím, đưa cho nàng: "Đại tỷ, thấy tỷ sảng khoái như vậy, tặng tỷ cái hoa vải này, tỷ mang lên nhất định rất đẹp mắt."

      Phụ nhân kia nghe xong, mới chú ý tới đồ trang sức trong giỏ xách, tiếp nhận câu đối xuân cuộn lại và hoa cài đầu: "Đại muội tử, cám ơn ngươi. Cái này bán làm sao? là đồ mới lạ. Vừa tinh xảo khéo léo, lại đẹp mắt."

      Tằng Tử Phu cười cười: "Cái này giá tiền giống nhau, bên này văn tiền cái, bên kia ba văn tiền, nó được làm từ tơ lụa tốt nhất! Đại tỷ có thích hay ?"

      Phụ nhân kia nhìn nhìn, vừa chọn lựa cái vải bố bình thường. Trả tiền cho Tằng Tử Phu, liền lôi kéo hài tử rời . Tằng Tử Phu cười tủm tỉm nhìn sáu tiền đồng trong tay mình, Thạch Lai Phúc ở bên nhìn cảm giác nương tử của mình bản lĩnh. Cũng vui vẻ theo! Lần này kiếm được ít nhất cũng bốn lượng bạc đó.

      Bày quầy hàng, chẳng sợ ai mua, người ấy mà, rất thích tham gia náo nhiệt, có người tiến lên hỏi thăm có người thứ hai thứ ba. Thậm chí nhiều hơn, chỉ trong chốc lát trước quầy hàng của Tằng Tử Phu liền vây đầy người, đại đa số đều là phụ nhân, bình thường mua câu đối xuân, còn có thể mua cái hai cái vải hoa. Có rất nhiều nam nhân ra mua đồ, cũng chọn món đồ trang sức, đồng tiền cũng mắc, gần sang năm mới coi như là dỗ dành nương tử của mình.

      Cho tới trưa, rổ đồ trang sức gần thấy đáy rồi. Câu đối xuân bán ra ba trăm sáu mươi bảy bộ. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc cũng rất vui vẻ. Chợ đông người loạn, Tằng Tử Phu hiểu đạo lý tiền tài lộ ra ngoài, cho nên cũng có lấy hộp sắt đựng tiền ra, dù sao cũng nhanh tràn đầy. Trong lòng tính toán, ba trăm sáu mươi bảy bộ chính là ngàn tám trăm ba mươi lăm văn tiền. Gần hai mươi hai lạng bạc. Hơn nữa còn đồ trang sức, cũng bán gần ba trăm cái. Tuyệt đối có hai lượng bạc rồi. Càng nghĩ càng hưng phấn!

      Đến giữa trưa ít người hơn, Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phi ôm hộp sắt cười ngây ngô, nghĩ bộ dạng tiểu tham tiền của nương tử là đẹp mắt. Từ nay về sau mình phải cố gắng làm việc hơn, như vậy có thể thường xuyên nhìn thấy bộ dạng tiểu tham tiền của nàng rồi!


      Chương 12: Sanh con.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu quay đầu, mắt nhìn Thạch Lai Phúc nhìn về phía mình cười ngây ngô, đưa cho hai mươi văn tiền : "Mua hai cái đùi gà, ba cái bánh bao trắng trở về."

      Thạch Lai Phúc nhận tiền đồng : "Nương tử, ta ăn bánh màn thầu là được, mua cái đùi gà tốt rồi."

      Tằng Tử Phu thấy vậy, thở dài: " mình ta có thể ăn hai cái. được sao?"

      Thạch Lai Phúc nghe xong, vội vàng gật đầu: "Đừng hai cái, cho dù hai mươi, chỉ cần nàng thích ăn, ta liền mua."

      Tằng Tử Phu thấy cái dạng ngốc này của Thạch Lai Phúc nhéo lên eo cái: "Chàng cho ta là heo à. Hai mươi! Heo cũng ăn hết nhiều như vậy."

      Thạch Lai Phúc vẻ mặt đau khổ, ừ tiếng: "Nương tử, ta sai rồi, ta giỡn nữa, để ta mua." Chỉ chốc lát sau Thạch Lai Phúc ôm đùi gà bánh bao trong ngực chạy tới, để vào trong ngực Tằng Tử Phu: "Nàng ăn !"

      Tằng Tử Phu cười cười, chọn lấy cái đùi gà lớn hơn đưa cho Thạch Lai Phúc, chờ Thạch Lai Phúc cự tuyệt : "Nếu chàng dám ăn, vậy buổi tối xuống đất ngủ."

      Thạch Lai Phúc vừa nghe, liền thành thành nhận lấy, giỡn, đừng là cho ăn đùi gà loại chuyện tốt này, coi như phải xuống vạc dầu lên núi đao cũng thể làm à. cho ngủ giường, sao mà được, cho dù mình đồng ý, huynh đệ của mình khẳng định cũng chịu đâu!

      Tằng Tử Phu nhìn Thạch Lai Phúc miệng lớn gặm đùi gà, ăn bánh bao trắng, miệng đầy mỡ, cười cười, lấy khăn tay từ trong ngực ra : "Lau miệng, nhìn chàng ăn, dính cả mũi rồi!" Thạch Lai Phúc ngây ngô nhận lấy khăn tay, lau qua loa lên mặt. Tằng Tử Phu thấy vậy thở dài, cầm khăn tay qua, cẩn thận lau cho Thạch Lai Phúc.

      Đến buổi chiều, hoa vải chỉ còn lại sáu cái loại tơ lụa, câu đối xuân chỉ còn lại bộ. Vốn muốn bán bộ câu đối xuân cuối cùng rồi mới dọn quầy, nhưng thấy trời bắt đầu tối Tằng Tử Phu suy nghĩ rồi : "Phúc ca, chúng ta dọn quầy thôi, còn dư lại bộ câu đối xuân này, đưa qua cho Nhị đệ . Chúng ta cho nhà lão Vương, Nhị đệ muội mà biết, lại có chuyện nữa."

      Thạch Lai Phúc ngẫm lại cũng thấy đúng, liền thu dọn đồ đạc, chờ về đến nhà, hai vợ chồng Thạch Lai Phúc Tằng Tử Phu thấy Thạch Lý thị sớm buồn ngủ, liền qua loa uống chút cháo, vào cửa. Tằng Tử Phu đổ tiền đồng trong hộp sắt ra, cầm bó chỉ thô, cùng Thạch Lai Phúc xuyến vào, trăm đồng xuyên thành chuỗi.

      Bốn trăm chín mươi bảy bộ câu đối xuân bán được hai ngàn bốn trăm tám mươi lăm văn tiền. Trừ bỏ hoa vải tặng , trăm năm mươi hoa vải bình thường bán được trăm năm mươi văn, hai trăm tám mươi lăm hoa tơ lụa, ngoại trừ còn dư lại sáu cái, bán được tám trăm mười chín văn. ngày này kiếm ba nghìn bốn trăm năm mươi bốn văn. Hơn ba lượng bạc.

      Bỏ lúc trước mua trang giấy, văn chương còn có vải lẻ hai mươi văn, buôn bán lời ba lượng bạc! Thạch Lai Phúc cũng có nghĩ đến nhiều như vậy! Cái này nếu đặt tại nhà người, lúc nghèo khổ, cũng đủ ăn gần cả năm rồi! Nương tử của mình, vóc người xinh đẹp, lại có thể làm cho mình lão nương thích, còn có thể kiếm tiền! Chính mình quả thực là cưới được tiên nữ về đến nhà! Hôm nào phải đến nhà bà mối, cám ơn người ta tốt mới được!

      Tằng Tử Phu nhìn bộ dạng ngốc ngốc của Thạch Lai Phúc, cười cười: "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Rất trễ rồi! Nhanh dọn dẹp chút!" Thạch Lai Phúc ai tiếng, cất k ỹ tiền đồng, liền lên giường.

      Thạch Lai Phúc ôm Tằng Tử Phu: "Nương tử. . . Chúng ta sinh mọt đứa bé ?"

      Hiển nhiên Tằng Tử Phu ngờ Thạch Lai Phúc ra lời này: "Cái kia, cũng phải chàng muốn sinh, có thể sinh!"

      Tay Thạch Lai Phúc lại an phận, bên chạy thân Tằng Tử Phu, bên thổi nhiệt khí ở bên tai nàng: "Chúng ta cố gắng thêm mấy lần, cơ hội chẳng phải lớn sao? Nương tử?"

      Tằng Tử Phu bị Thạch Lai Phúc loay hoay thân thể mềm nhũn, khuôn mặt ửng hồng: "Đừng, đừng đụng . . A. . . Phúc ca. . A. . phải. . phải muốn sanh con sao? A. . Phúc. . ."

      Thạch Lai Phúc động thân cái: "A! Nương tử, tại ta chuẩn bị sinh hài tử, nương tử mở ra chút. . . A. . ."

      Tằng Tử Phu thở gấp: "Ân. . Phúc ca, chàng chậm chút. . . . Chậm. . A. ."

      Giằng co cả đêm, sáng sơm ngày hôm sau Tằng Tử Phu là dậy nổi, u oán nhìn Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc ngây ngô gãi gãi cái ót : "Ta chuẩn bị điểm tâm, nàng ngủ nhiều thêm chút , chừng. . . chừng trong này cũng có hài tử của ta!"

      Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: " cái gì đó? Nếu nương biết ta để cho chàng làm điểm tâm, chừng trong nội tâm vui, ta vất vả làm tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Nếu bởi vì chút chuyện này, trở lại điểm ban đầu, vậy may rồi! Hơn nữa, hài tử chàng muốn là có sao?"

      Thạch Lai Phúc tiến đến trước mặt Tằng Tử Phu: "Buổi tối chúng ta tiếp tục! Nương tử. . thanh kia của nàng là chọc người!"

      Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, thoáng cái đỏ bừng cả khuôn mặt: "Chán ghét!"

      Thạch Lai Phúc mặt mũi tràn đầy xuân phong cũng quản Tằng Tử Phu nhéo hai tay của mình, dù sao nàng cũng có gì khí lực, vỗ vào người còn rất thoải mái. . . Tê tê dại dại, Tằng Tử Phu nhìn bộ dạng như hưởng thụ của Thạch Lai Phúc, thở dài! Đánh , mình phí sức lực, ngược lại giống như có việc gì. Hừ tiếng, xuống giường!

      Thạch Lai Phúc cúi người giày cho Tằng Tử Phu: "Nương tử, nếu lại nằm chút? Nương có sớm như vậy đâu!"

      Tằng Tử Phu vuốt vuốt eo: "Nâng ta lên, ta nấu cơm, hôm nay chúng ta đều ở nhà nghỉ ngơi tốt. Nghỉ ngơi xong, ngày mai chúng ta tại lên chợ chuyến, nên mua chút ít đồ cho lễ mừng năm mới rồi! Thuận tiện ta tại tới chỗ Lệ đại nương nhìn xem, có vải lẻ gì nữa !"

      Thạch Lai Phúc bưng chậu rửa mặt tới, đưa khăn mặt vắt khô cho Tằng Tử Phu: "Nương tử lau mặt." Tằng Tử Phu tiếp nhận, cười ngọt ngào với Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc thấy vậy, trong nội tâm ấm áp!

      bàn cơm, Tằng Tử Phu giao cho Thạch Lý thị hai trăm văn tiền: "Nương, hôm qua con và Phúc ca, chợ bán câu đối xuân với hoa cài đầu con tự mình làm, buôn bán lời ít bạc, cái này ngài thu!"

      Thạch Lý thị vừa thấy, đây chính là hai trăm văn tiền! Mặt mũi tràn đầy vui vẻ cười tủm tỉm tiếp nhận: "Được, nương để dành cho các ngươi, chờ sau này các ngươi có hài tử, chỗ tiêu tiền có nhiều hơn!"

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Nương, sáng mai con và Phúc ca lại vào thành mua chút đồ cho lễ mừng năm mới, người có muốn ăn gì ? Chúng con mua về cho người."

      Thạch Lý thị vừa nghe lời này, trong nội tâm càng cảm thấy thoải mái, con dâu cả tốt, khéo tay! Làm quần áo mới cho bà, mặc ra ngoài, hàng xóm láng giềng đều là ánh mắt hâm mộ! Kiếm được tiền, còn đưa cho bà giữ! Thạch Lý thị chắc chắn nghĩ đến, chỉ ngày hôm qua, bọn họ kiếm được ba lượng bạc!

      Nhưng mà, đổi thành là ai, cũng tin tưởng! ngày có thể kiếm được ba lượng bạc. Vậy là trời sập rồi! Ở đây là nông thôn, mọi người tân tân khổ khổ vất vả trong đất năm! Trừ lương thực để ăn ra, cả nhà có thể được hai lạng bạc, vậy cũng coi như là năm trúng mùa!

      Thạch Lý thị lôi kéo bàn tay bé Tằng Tử Phu : "Con dâu à, nương có gì kén chọn! Các ngươi đủ bạc ? Nếu , tiền này các ngươi lấy về, trước mua chút đồ tết, dù sao nương cũng có chỗ tiêu tiền!"

      Tằng Tử Phu cười : "Nương, tiền này là cho ngài, ngài hãy thu, con và Phúc ca còn có dư, lại , hai ngày này con dùng vải lẻ làm đồ trang sức, vẫn rất được hoan nghênh, chờ qua năm, con lại làm ít, cũng trợ cấp gia dụng! Phúc ca lại có thể chịu được cực khổ, chúng con đều có để dành rồi! Sáng mai con tiệm vải nhìn xem, cắt thêm cho người tấm vải nữa! Người có thể mặc thay đổi!"

      Thạch Lý thị vừa nghe lời này, trong nội tâm càng thêm vui vẻ! Con dâu cả hiểu chuyện! Vóc người xinh đẹp, lại biết làm việc! Còn khéo tay! Quan trọng nhất là hiếu thuận, mình cũng có còn cầu gì hơn rồi, nhìn bộ dáng, mình trông cậy được vào con dâu thứ, về sau chỉ dựa vào dựa vào con dâu cả hầu hạ!

      Tằng Tử Phu thu thập xong bát đũa, trở lại trong phòng, lấy vải vóc ra làm quần áo cho mình, bắt đầu thêu hoa. Thạch Lai Phúc an vị ở mặt ghế, si ngốc nhìn Tằng Tử Phu, trong lòng suy nghĩ, nương tử như vậy là đẹp mắt nha! Buổi tối mình phải cố gắng nhiều hơn, tại sanh con chính là đại ! Ai. . . Sao trời còn tối?

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 13: Cố gắng
      Editor: ChieuNinh


      Đến buổi tối, Thạch Lai Phúc chờ Tằng Tử Phu lau xong thân thể, liền trực tiếp ẵm lên giường: "Nương tử, đừng lau, hồi xong việc lại lau nữa, phiền toái!"

      Tằng Tử Phu trừng mắt: " được, khuya hôm nay được, sáng sớm mai còn dậy sớm vào thành mua hàng tết."

      Thạch Lai Phúc vừa nghe lời này, trong ngực lạnh lạnh, phía dưới dĩ nhiên ‘hung khí’ cao ngất ở giữa hai chân Tằng Tử Phu: " Nương tử. . . . . . Nương tử. . . . . . Nương tử. . . . . ."

      Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc như thế, trong lòng thở dài, bị Thạch Lai Phúc châm ngòi nàng cũng có cảm giác, đành phải thỏa hiệp : "Chỉ lần thôi đấy, nếu chàng chuyện giữ lời, ít nhất tháng cũng đừng nghĩ bò lên giường của ta. Trực tiếp lăn ra đất ngủ !"

      Thạch Lai Phúc nhăn mặt nhíu mày còn muốn tiếp tục cò kè mặc cả, lại thấy được bộ dáng vẻ mặt kiên quyết của Tằng Tử Phu, đành phải gật gật đầu: " lần lần! Nương tử, vậy nàng cũng thể kêu mệt mỏi, rồi lại ngủ mất!"

      Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: "Nếu chàng hiểu được thương hương tiếc ngọc, như thế nào để cho ta mệt mỏi phải ngủ mất? Chàng làm ta ấy, cứ như cày ruộng, dùng sức như vậy. . . . . . Còn muốn ta. . . . . . Muốn ta. . . . . ."

      Thạch Lai Phúc vừa nghe lời này, cười xấu xa : " Nương tử, muốn nàng làm gì hả? Hử? Nương tử?"

      Tằng Tử Phu vòng tay ở eo Thạch Lai Phúc, vặn cái: "Chàng cái gì hả! A!"

      Thạch Lai Phúc hít hơi, vội vàng cầu xin tha thứ: " Nương tử. . . . . . Ta trong sạch mà! Nương tử ơi. . . . . . Buông tay, sai rồi! Ta sai rồi! Ta cam đoan từ nay về sau thành thành , ép nàng làm những tư thế kia!"

      Tằng Tử Phu hừ tiếng: " biết chàng học với ai nữa!" Thạch Lai Phúc cười hắc hắc: "Đó là. . . . . . 《 Kim Mai bình 》"

      Tằng Tử Phu nghe xong lời này ngược lại tò mò: " phải chàng biết chữ sao?"

      Thạch Lai Phúc có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót : "Còn phải có hình sao?"

      Tằng Tử Phu vừa nghe xong, hung hăng liếc liếc : "Chàng học giỏi như vậy . Sách đâu? Ai dạy dỗ."

      Thạch Lai Phúc nghĩ thầm, sao có thể có ai dạy chứ, đây chính là tự mình xin người khác nhìn qua, tốn ba mươi văn tiền. Trực tiếp ngăn chận Tằng Tử Phu mà hôn tới, trực tiếp nuốt những lời phàn nàn của Tằng Tử Phu vào trong bụng. đêm mây mưa. . . . . .

      Sáng sơm ngày hôm sau, Tằng Tử Phu nhìn Thạch Lai Phúc bên cạnh đặt tay ở ngực của mình, thở dài, biết thằng nhãi này có phải là đầu bò nữa, xem lão nương trở thành ruộng mà cày rồi. lần, đúng là chỉ làm lần, nhưng là lại làm gần canh giờ, đây chính là hai giờ đó! Thực hoài nghi có phải là ăn phải cái gì . Ai u. . . . . . Đau chết được! Toàn thân cũng còn sức lực. . . . . . cũng biết chú ý thân thể của mình, mình còn chưa tới mười sáu tuổi. Quả thực là ngược đãi!

      Bỏ bàn tay ‘quấy rối’ ở ngực của mình xuống Tằng Tử Phu xoay người vừa muốn xuống đất, Thạch Lai Phúc liền từ đằng sau ôm lấy Tằng Tử Phu: "Nương tử, còn sớm lắm! Ta tiếp tục . . . . . ."

      đợi Tằng Tử Phu phản bác liền trực tiếp đặt nàng ở dưới thân, Tằng Tử Phu thể nào di chuyển được, nàng bấm véo Thạch Lai Phúc cái : " hay lắm lần! Đây là chàng muốn tuân theo quy định phải ?"

      Thạch Lai Phúc cười gian : "Sao có thể, ta làm sao có thể nghe lời nàng chứ, bây giờ phải là buổi sáng sao? Ngày hôm qua lần, nhưng là bây giờ buổi sáng! Là ngày hôm sau! Nương tử. . . . . . Lát nữa còn phải vào thành, tốc chiến tốc thắng!"

      Tằng Tử Phu trừng mắt, giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng lay chuyển được Thạch Lai Phúc khỏe mạnh giống như đầu bò. Chỉ chốc lát ngược lại liền bị Thạch Lai Phúc làm cho mềm nhũn ra, Thạch Lai Phúc cười : "Nương tử ơi. . . . . . Ướt nha! . . . . . . Nàng đừng nóng vội, vi phu liền tiến đến. . . . . ."

      Tằng Tử Phu có cách nào, đành phải phối hợp với Thạch Lai Phúc, kết hôn cũng gần bốn tháng, đây là lần đầu tiên làm vào sáng sớm. Thực giống như sách có , buổi sáng nam nhân cực kỳ có tinh lực. Tằng Tử Phu cảm thấy mình chính là cái lá cây ở trong biển rộng, từ xuống dưới nhấp nhô. . . . . . Đến cuối cùng dĩ nhiên duy trì nổi. . . . . . Chỉ có thể hai tay vòng ở cổ Thạch Lai Phúc, hai chân vòng ở người , theo lắc lư qua lại. . . . . . biết vì sao gần đây luôn chưa thỏa mãn dục vọng!

      Thạch Lai Phúc đầu đầy mồ hôi thở phì phò, trong bụng đếm hai . . . . . . Nghĩ, cố gắng nữa. Phải cố gắng thêm nữa! Nhất định phải làm cho nương tử mang thai con của mình!

      Hôm nay, cũng là lần đầu tiên từ khi gả tới đây Tằng Tử Phu lỡ thời gian làm điểm tâm. Vừa ra khỏi cửa, trông thấy Thạch Lý thị chuẩn bị xong cháo gạo, cả khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu, níu lấy góc áo của mình : "Nương, con dậy trễ. . . . . . Từ nay về sau chắc chắn như vậy nữa! Nương, đừng nóng giận!"

      Nhưng Thạch Lý thị lại cười tủm tỉm, rất có thâm ý nhìn mắt Tằng Tử Phu, cái nhìn này làm Tằng Tử Phu mắc cỡ, thậm chí nghĩ muốn chui vào trong kẽ đất. Mắt liếc Thạch Lai Phúc, nhưng vẻ mặt Thạch Lai Phúc lại tươi cười. . . . . .

      Thạch Lý thị lôi kéo bàn tay bé của Tằng Tử Phu : "Nương là người từng trải, có gì! Từ nay về sau để nương làm điểm tâm, bây giờ nương còn có thể làm việc, cũng phải là nhúc nhích được rồi! Các ngươi tuổi trẻ. . . . . . Chỉ cần để cho nương sớm chút ẵm cháu đích tôn, so với gì cũng tốt hơn."

      Vừa nghe lời này, Tằng Tử Phu càng mắc cỡ dám ngẩng đầu, trong lòng suy nghĩ, lão thái thái này sao mà biết được? Bất quá nàng ngược lại quên, phòng ở nông thôn làm sao cách tốt được, bình thường đều làm vào buổi tối, Thạch Lý thị ngủ, tất nhiên là nghe được gì. Nhưng mà buổi sáng hôm nay, Thạch Lý thị vừa rời giường, thấy con dâu có ở trong phòng bếp. . . . . . Trong lòng trầm xuống, cảm thấy con dâu này có phải là trước kia đều giả bộ, tại lộ ra nguyên hình rồi!

      Nghĩ vậy, trực tiếp phải tới phòng hai vợ chồng Thạch Lai Phúc Tằng Tử Phu. Vừa tới cửa ra vào, chợt nghe được thanh khó xử ở bên trong, lúc này ngược lại Thạch Lý thị cảm thấy sao. Xem ra con lớn nhất của mình mến người vợ này, nếu tiếp tục nữa. . . . . . cách thời gian mình được ôm cháu đích tôn lại xa nha! Mình sao có thể quấy rầy việc này chứ! Liền vui thích vừa ảo tưởng mình ôm cháu đích tôn, vừa chuẩn bị điểm tâm cho vợ chồng son.

      bàn cơm, thấy Tằng Tử Phu ra, chính mình còn chưa lời nào, đứa con dâu này liền cúi đầu đỏ mặt nhận lỗi với mình, chút bất mãn còn sót lại trong lòng cũng tan thành mây khói!

      Thạch Lý thị cười tủm tỉm nhìn đôi vợ chồng son với Thạch Lai Phúc: "Phúc tử, ăn nhiều chút cho có nhiều khí lực, cố gắng!" Tằng Tử Phu vừa nghe lời này, sao lại là cố gắng? Mình cũng muốn làm mẹ tuổi vị thành niên mà!

      bên Thạch Lai Phúc vừa nghe xong lời này, vừa bới thêm chén cháo gạo nữa: "Nương, người yên tâm, từ nay về sau mỗi ngày nhi tử đều cố gắng. Nhất định năm sau để cho nương ẵm cháu đích tôn."

      Thạch Lý thị vừa nghe xong, vui mừng mặt mũi như cây cúc nở hoa: "Được! Được! Nương đợi ôm cháu đích tôn. Con dâu à, hồi vào thành, mua chút thuốc bổ, ngươi xem cái thân thể gầy của ngươi, cần bồi bổ nhiều hơn, biết ?"

      Tằng Tử Phu đỏ mặt, gật gật đầu, vất vả ăn xong điểm tâm, Tằng Tử Phu nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, lại ở trong phòng bếp xào hai món thức ăn: "Nương, giữa trưa, chúng con nhất định là về được, buổi tối cũng chưa biết. Vừa rồi con xào cho người hai món thức ăn, giữa trưa người hâm nóng rồi ăn với bánh bao nha!"

      Thạch Lý thị hài lòng gật gật đầu: "Được rồi, kỳ nương tự mình làm cũng được, các ngươi đường cẩn thận chút." Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu gật gật đầu trở về phòng thu dọn đồ đạc rồi .

      Mới vừa vào phòng, Tằng Tử Phu liền đóng cửa, trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc, đưa tay nhéo lưng Thạch Lai Phúc cái 90 độ. . . . . . 180 độ. . . . . . 360 độ. . . . . ."A! Nương tử ơi, hai vòng rồi. . . . . . nưởng tử ơi. . . . . . Đau mà. Ta sai rồi. . . . . . Thực biết sai rồi!"

      Tằng Tử Phu thấy ót Thạch Lai Phúc đổ mồ hôi, mới bỉu môi buông lỏng tay: "Hừ! Biết sai rồi sao? Vậy cũng chậm, bắt đầu từ hôm nay chàng liền xuống đất mà ngủ."

      Thạch Lai Phúc vừa nghe xong cúi mặt xuống, ôm lấy Tằng Tử Phu: "Nương tử. . . . . . Đừng mà! Nàng cũng thể lời mà giữ lời. Ta ngủ giường!"

      Tằng Tử Phu trừng Thạch Lai Phúc: "Tốt! Nếu chàng phải ngủ ở giường, ta đây liền ngủ dưới đất. Như vậy cũng có thể chứ!"

      "Đừng mà! Nương tử, nàng mảnh mai như vậy sao có thể nằm ngủ dưới đất được, đông lạnh hỏng người. Ta đau lòng."

      Tằng Tử Phu cười : "Chàng đau lòng ta như vậy chàng ngủ."

      Thạch Lai Phúc nịnh nọt nhìn Tằng Tử Phu: "Nương tử. . . . . . Nàng nhẫn tâm để cho vi phu sinh bệnh sao? Nếu , chúng ta đều ngủ giường ha. Nương tử. . . . . . Nương tử ơi. . . . . ."

      Trong lúc Thạch Lai Phúc sống chết quấn người, Tằng Tử Phu thở dài, liếc mắt nhìn Thạch Lai Phúc: "Được, được, buổi tối rồi sau, nhanh nhanh dọn dẹp chút, chúng ta còn phải vào thành nữa, ta hẹn trước cùng Vương đại tỷ, hai nhà chúng ta chung với nhau."

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ, có hi vọng! Nàng dâu mềm lòng rồi, buổi tối lại cầu xin có thể ngủ giường. . . . . . ngủ giường, hắc hắc. . . . . . Liền phải do nàng dâu rồi! Mình phải cố gắng nhiều hơn.

      Chương 14: Chuẩn bị đồ tết.
      Editor: ChieuNinh


      Buổi sáng, Tằng Tử Phu chuẩn bị xong cơm canh ngày cho Thạch Lý thị, liền lôi kéo Thạch Lai Phúc sang nhà Vương Thạch thị cách vách cùng nhau vào thành. Hôm nay đến chợ phiên rất là náo nhiệt.

      Đến quày thịt heo, mua cái đầu heo, năm cân thịt nạc, ba cân thịt mỡ. Tằng Tử Phu thích ăn thịt mỡ, nhưng ở đây còn chưa có dầu nành, chỉ có thể tự nhà mình chế biến mỡ heo, cho nên thịt mỡ nhất định phải mua. Ông chủ quày thịt heo cũng là người sảng khoái, thấy Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị mua nhiều, liền đều tự đưa hai miếng xương đầu heo.

      Tuy đó có nhiều thịt, nhưng có thể nấu được canh xương rất có dinh dưỡng. Dùng nước xương heo nấu cháo, hương vị cũng là rất ngon, Tằng Tử Phu cười tủm tỉm: "Cám ơn đại ca, có thể phiền toái người chặt thành khúc dùm ta ?" Ông chủ hàng thịt sảng khoái đáp ứng, Tằng Tử Phu cảm tạ rồi nhận đồ, để cho Thạch Lai Phúc đặt lên xe lừa.

      Tằng Tử Phu lôi kéo Vương Thạch thị vào tiệm vải của Lệ đại nương, Lệ đại nương vừa thấy Tằng Tử Phu, vội vàng buông việc trong tay, vẻ mặt tươi cười tới: "Đại muội tử tới rồi! Nhà của ngươi đó, phải tỷ tỷ , là người biết thương vợ."

      Tằng Tử Phu biết Lệ đại nương tới chuyện khối vải bố màu tím hoa trắng kia, có chút ngượng ngùng cười cười: "Nào có tốt đại tỷ như vậy, chính là người an phận."

      Lệ đại nương tiếp lời : "Người an phận là tốt. An phận là tốt, đây là?"

      Tằng Tử Phu cười cười: "Nhìn xem, chúng ta chỉ lo ôn chuyện rồi, đây là hàng xóm nhà ta, Thạch đại tỷ, hai nhà chúng ta quan hệ rất là tốt. Từ nay về sau mua đồ gì, cũng nhờ Lệ đại nương chiếu cố nhiều hơn."

      Lệ đại nương cười : "Đại muội tử gì vậy, đây là ngươi chiếu cố danh tiếng cho đại tỷ, chúng ta đều là người trong nhà, từ nay về sau mua đồ ở chổ này của tỷ, giá tuyệt đối thấp nhất."

      Vương Thạch thị vừa nghe lời này, trong lòng cũng bắt đầu tính toán nhặt: "Đại tỷ, đây phải muốn mua cho lễ mừng năm mới sao? Chuẩn bị làm cho hài tử bộ áo bông mới, có vải gì tốt ? Giới thiệu cho ta chút."

      Lệ đại nương vừa nghe lời này, cảm thấy hôm nay có sinh ý. Đầu năm nay mỗi nhà trôi qua đều rất khó khăn, năm kia gặp nạn hạn hán, mặc dù đầu năm năm nay cũng tốt, nhưng phần lớn còn phải đều rất khó qua ngày. Sinh ý cũng càng ngày càng khó làm, ở đầu phố vừa mới mở thêm tiệm vải nữa, lúc này sinh ý liền càng khó khăn, cũng may bản thân cũng biết xử lý nên xung quanh vẫn còn ít khách quen.

      "Muội tử, nhà của ngươi là tiểu tử hay là nương?"

      Vương Thạch thị cười : "Là tiểu tử bướng bỉnh."

      Lệ đại nương gật gật đầu, suy nghĩ, lấy khối vải bố màu xanh da trời in hoa văn bình an, để quầy : "Đây là hàng tới từ kinh thành bên kia. Màu sắc đoan chính, hơn nữa mặt in hoa là có chủ ý, tiểu hài tử mặc chính là bảo vệ bình an đây này! Ngươi xem có được ?"

      Vương Thạch thị sờ lên vải vóc, trong lòng rất thích, nhưng mặt lại biểu ra sao cả. Trong lòng nghĩ, vải vóc này xem ra đều rất tốt, tuy tiểu hài tử cần tối đa khoảng chừng ba thước, nhưng dù vậy cũng tốn ít bạc. "Rất tốt, giá cả thế nào?"

      Lệ đại nương cười : "Muội tử, tỷ cũng hét giá cao, liền hai mươi lăm văn thước. Buôn bán lời chút lộ phí vận chuyển qua lại thôi." Vương Thạch thị có chút đắn đo, hai mươi lăm văn tiền thước, đúng là rẻ. Bất quá chất vải như vậy mình cũng từng thấy qua, ở tiệm khác phỏng chừng như thế nào cũng phải ba mươi văn, chắc hẳn Lệ đại nương này nể mặt Tằng muội tử nên cho giá cả tiện nghi.

      Lệ đại nương thấy Vương Thạch thị ở đằng kia lời nào, trong lòng cũng hiểu. Lúc này hai mươi lăm văn thước vải bố cũng phải là hài tử ở nông thôn có thể mặc. Nhưng mình cũng thể bớt thêm nữa, bớt nữa còn lợi nhuận rồi. Nếu như đầu năm nay cuộc sống dễ chịu khẳng định bán thấp hơn ba mươi văn, chào giá phải là ba mươi lăm văn! "Nếu đại muội tử ngươi xem khối vải vóc này như thế nào? Màu sắc cùng với trong tay ngươi cũng khác biệt lắm, chỉ là có in hoa gì thôi. Nhưng giá tiền là rất thực dụng, mười sáu văn tiền thước?"

      Vương Thạch thị mắt nhìn khối vải khác Lệ đại nương giới thiệu, nhưng nhìn vào mắt lại thấy khác hẳn, là quá kém rồi. Dù sao cũng là mua cho hài tử của mình, cùng lắm mình mặc vải vóc giả rẻ hơn là được, cắn răng: "Được rồi, lấy khối này. Cắt cho ta ba thước."

      Lệ đại nương vừa nghe xong, bận rộn cắt đo, còn nhiều cắt dư ra hai đầu ngón tay: "Quần áo, có thể may rộng thêm chút, vóc dáng tiểu hài tử chính là mau lớn, bây giờ như vậy, may rộng chút còn có thể mặc được lâu. Vải vóc này rất tốt, rắn chắc!"

      Vương Thạch thị thấy vậy trong lòng cũng rất cao hứng. "Cảm ơn đại tỷ!"

      "Khách khí cái gì, từ nay về sau thường tới chiếu cố sinh ý của ta tốt rồi."

      bên Tằng Tử Phu chọn xong thớt vải bố: "Đại tỷ, vải màu đỏ sậm in hoa văn mẫu đơn này bán sao?"

      Lệ đại nương cười : "Đại muội tử cái này thấp nhất cũng phải hai mươi lăm văn, chất vải này ngươi cũng thấy đấy, chất liệu cùng với khối vải kia tuyệt đối là cùng loại. Bất quá vải này còn lại đến sáu thước. Nếu ngươi muốn, tỷ tính cho ngươi năm thước, ngươi lấy !"

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Được, gói lại cho ta. Lần trước ta tỷ giữ lại vải lẻ tại như thế nào?"

      Lệ đại nương cười : "Sắp tới lễ mừng năm mới rồi, người nhà giàu làm quần áo nhiều hơn, có ít vải lẻ tơ lụa chất liệu tốt nhất. Đợi lát nữa , hồi ta hậu viện lấy cho ngươi. sớm gói kỹ cho ngươi rồi!"

      lâu sau, Lệ đại nương ôm ba cái bao đồ tới để mặt đất: "Muội tử, tự ngươi chọn ."

      Tằng Tử Phu gật đầu, mở bao đồ ra chăm chú chọn lựa, mở ra hai bao, khỏi phải đều là chủng loại tốt. Còn dư lại cái túi cũng có mở ra: "Đại tỷ, ba cái bao này ta đều lấy, bao nhiêu tiền?"

      Lệ đại nương cười : " hai mươi lăm văn. Cộng thêm khối vải bố cho ta trăm năm mươi văn là được." Tằng Tử Phu lấy bạc, lôi kéo Vương Thạch thị bên cáo từ cùng Lệ đại nương. Thạch Lai Phúc và lão Vương đều chờ ở bên ngoài, thấy hai người ra đều đưa tay nhận đồ bỏ lên xe lừa.

      Vương Thạch thị có chút hiếu kỳ: "Tằng muội tử, ngươi lấy những vải lẻ kia làm gì? Tuy đều là tơ lụa có chất liệu tốt nhất, chính là có tác dụng gì mà!"

      Tằng Tử Phu cũng muốn gạt Vương Thạch thị, trước từ nay về sau muốn bày quầy hợp chợ còn phải dùng xe lừa này của Vương Thạch thị. Hoa cài đầu này cũng phải khó làm, người ta vừa nhìn là biết phải làm như thế nào. Cũng biết có thể bán được tới lúc nào, ra cũng sao, cùng lắm lôi kéo Vương Thạch thị cùng nhau làm cái sinh ý này, dù sao mình cũng phải có chủ ý khác!

      Tằng Tử Phu nhìn nhìn bốn phía, giọng cùng vương Thạch thị : "Tỷ, ngươi quên hoa cài đầu của ta sao, đều là dùng những vải lẻ này tự làm ra." Vương Thạch thị vừa nghe bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ lại, cảm thấy Tằng muội tử cũng qúa tình. Chuyện này nếu đặt ở người mình, nhất định đem cái biện pháp kiếm tiền này cho người khác biết. Vì vậy trong lòng lại càng thêm mến Tằng Tử Phu.

      Vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu: "Tằng muội tử, sao lại cho ta biết, sợ ta đoạt sinh ý của ngươi sao?"

      Tằng Tử Phu cười : "Nhân phẩm của tỷ ta còn tin được sao? Hơn nữa, ta cũng có ý định gạt tỷ, nếu tỷ cảm thấy tín nhiệm cái này, nếu chúng ta kết phường làm chung?"

      Vương Thạch thị vừa nghe lời này, mặt cười như nở hoa, trong lòng khẳng định là nguyện ý: "Muội tử, cái đó được, tỷ cũng phải là người hiểu chuyện."

      Tằng Tử Phu cười : "Được, đây cũng phải là chuyện lớn gì, có lẽ sớm muộn gì cũng có người khác làm. Cái này cũng kỹ thuật cao siêu gì."

      Vương Thạch thị suy nghĩ, thấy Tằng Tử Phu là muốn kéo mình làm chung, cũng phải giả bộ liền gật đầu: "Ta đây trở lại nhìn xem Lệ đại nương còn có vải lẻ gì ."

      Tằng Tử Phu giữ chặt Vương Thạch thị : "Tỷ, cái tốt ta đều chọn lấy rồi, phía trước phải còn có nhà bán vải khác sao? Chúng ta tới chỗ đó hỏi chút."

      Vương Thạch thị vừa nghe, vỗ xuống đầu mình cái: "Ngươi xem, để cho muội tử ngươi chê cười, ha ha, ta là người đầu óc."

      Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị vào tiệm vải đầu phố, Lý chưởng quỹ chính là nam nhân, đối với mọi người coi như là nhiệt tình, thấy hai người Tằng Tử Phu tiến đến cười : "Ngài tùy ý chọn."

      Tằng Tử Phu quá thích cái vẻ mặt tươi cười quyến rũ kia, cảm giác rất giả tạo, liền trực tiếp ý muốn. . . . . . Lý chưởng quỹ vừa nghe liền lấy ra năm bao bao đồ, thanh cũng lạnh xuống: "Đều ở đây, tự mình chọn . Qua bên kia chọn, cũng đừng ngăn cản cửa ra vào."

      Vương Thạch thị muốn vài câu, Tằng Tử Phu liền vội vàng kéo lại, nhìn nhìn đồ trong bao : "Tỷ, ngươi chọn trước."

      Vương Thạch thị có chút thẹn thùng : "Sao mà được, hay là muội tử tới chọn trước ."

      Tằng Tử Phu cười : "Ta vừa rồi ở bên kia chọn xong, tỷ, ngươi chọn lựa xong còn lại cho ta là được."

      Vương Thạch thị cũng từ chối nữa, chọn lựa hai bao đồ: "Muội tử, ta trước muốn thử xem hai bao."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu, cầm lấy ba bao còn dư lại, tuy bên trong có chút vải vụn, nhưng quý ở chỗ màu sắc đoan chính, trong lòng cũng hài lòng: "Chúng ta đều lấy hết, giá tiền tính sao?"

      Lý chưởng quỹ vừa nghe lời này, nhíu mày: "Các ngươi lấy vải lẻ này làm gì?"

      Tằng Tử Phu liếc mắt: "Nếu ngươi bán giá tiền, phù hợp chúng ta mua, nếu ngươi bán quên . Tỷ, chúng ta ." Muốn moi thông tin của nãi nãi, có cửa đâu! Hừ!

      Lý chưởng quỹ thấy hai người Tằng Tử Phu đều muốn , nghĩ thầm, vải lẻ này mình giữ lại cũng có chỗ cần dùng, còn bằng đổi ít tiền, mua rượu uống. "Chao ôi. . . . . . Chớ , nhất định là bán mà, như vậy bao mười văn tiền. Tổng cộng năm mươi văn, ít hơn bán đâu."

      Tằng Tử Phu vừa nghe xong, cảm thấy buôn bán lời: "Được, tiền của ngươi." Vương Thạch thị cũng móc ra hai mươi văn, liền cùng Tằng Tử Phu ra ngoài. Hai người đàn ông chờ ngoài cửa thức thời tiến lên nhận mấy bao đồ để lên xe lừa.

      Người hai nhà Tằng Tử Phu vừa mua chút ít quả vỏ cứng và chút ít điểm tâm rồi an vị xe lừa chuẩn bị trở về. Nếu nhanh còn có thể kịp bữa cơm tối, bởi vì mua đồ xe cũng chỉ có thể ngồi được hai người, hai người Thạch Lai Phúc và lão Vương liền thay phiên đánh xe, người kia ở phía sau xe đẩy.

      Tằng Tử Phu nhìn Thạch Lai Phúc đầu đầy mồ hôi đẩy xe, trong lòng đối cuộc sống tương lai cũng nhiều rất nhiều ảo tưởng. Có lẽ từ nay về sau tốt hơn, có lẽ sinh đứa bé cho cũng là chọn lựa tồi. . . . . . Ai, mình lại suy nghĩ đâu đâu rồi!

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 15: Lại là chuyện này.
      Editor: ChieuNinh


      Lúc hai người Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc xách bao lớn bao về nhà, ở hậu viện Vương Lan nhìn thấy mà đỏ mắt. Cũng nghe Tằng Tử Phu bán hoa cài đầu và câu đối xuân, thân thích nhà mẹ đẻ bên kia của mình ở trong thành nhìn qua, nghe kiếm được ít bạc đâu, cũng biết bọn họ từ nơi nào kiếm được hàng tốt.

      Buồn bực trở về nhà, thấy Thạch Lai Qúy ngồi ở giường hút thuốc, trong lòng Vương Lan càng thêm tức: "Ngươi nhìn chút, ca ca ngươi, cũng coi ngươi là đệ đệ, có biện pháp kiếm tiền tìm nhà lão Vương cách vách mà hợp tác, cũng tìm ngươi. Ta nghe được nhà mẹ đẻ ta rồi, thời gian trước bọn họ hợp chợ bán được ít tiền. Sinh ý là tốt. Hừ! Còn là huynh đệ ruột đấy, ngay cả chút cũng để lộ."

      Thạch Lai Qúy nghe xong lời này trong lòng vẫn là có chút dễ chịu, dù sao cũng là ca ca ruột của mình. Nhưng từ lúc phân gia, lại cùng nhà lão Vương lại nhiều hơn với mình cái thân đệ đệ này, nhưng mà nghĩ lại, cũng biết đều do lão bà nương hỏng bét của mình. Vừa nghe lời Vương Lan ..., trong lòng cũng nổi lên cơn tức : "Câm miệng! Vừa mới sống qua thời gian yên ổn được hai ngày, ngươi lại muốn thêu dệt chuyện nữa phải ? Nếu phải lúc trước ngươi huyên náo muốn ở riêng, lại làm trọng thương đại tẩu, sao cũng biến thành cái dạng này. Ngươi còn có mặt mũi sao."

      Vương Lan vừa nghe xong, trong lòng càng thêm dễ chịu: "Cái gì gọi là ta gây rối chứ, ban ngày đại tẩu tự nhốt mình ở trong phòng, còn khóa cửa, đại ca chúng ta là người thành , ai biết bên trong có dấu người . Hơn nữa, người ngay thẳng sợ sai. Nếu có chuyện mờ ám, đại tẩu phải dùng tới tự sát sao? Còn ta à!"

      Thạch Lai Qúy nhíu mày: "Ngươi nhanh câm miệng lại. Nếu qua năm mới còn sống yên ổn, đến lúc đó đừng là phải cưới bình thê. Ngươi liền trực tiếp trở về nhà mẹ đẻ !" Lúc này, Thạch Lai Qúy cũng cảm giác buồn bực sâu sắc, cũng hiểu cưới vợ phải lấy vợ hiền. Bộ dáng đẹp có gì tác dụng gì chứ. Nếu phải bà nương gây chuyện huyên náo này, sao mình có thể như vậy? tại trong lòng nương đối với chính mình cũng hài lòng. Còn bằng lúc trước nghe lời bà mối ..., cưới nương nhà Thạch Ngũ cùng thôn cho rồi, tốt xấu gì cũng biết lai lịch! Người kia cũng gặp qua, chỉ là bộ dáng có chút bình thường, nhưng xấu.

      Trước kia cảm thấy Vương Lan lớn lên xinh đẹp, chỉ là đại tẩu vừa vào cửa mới biết được ánh mắt mình thiển cận. Vì sao kêu dáng vẻ xinh đẹp, đại tẩu như vậy mới gọi là xinh đẹp. Lại là người biết cách sống, tại cuộc sống gia đình đại ca trôi qua càng ngày càng náo nhiệt. Nhìn mình cái, phụ nữ của mình lại làm những chuyện kia, nếu đổi mình thành đại ca, chắc hẳn sớm chặt đứt quan hệ. Còn chưa là đưa cho mình câu đối xuân, cho dù có chạm mặt cũng cần chào hỏi. Cũng khó trách người ta có biện pháp kiếm tiền cũng gọi mình, bà nương của mình có cái dạng gì chính mình còn ràng sao? Đại ca bên kia cũng là sợ dẫn đến phiền toái! Ai. . . . . .

      Vốn Vương Lan cũng phải là loại người sống yên ổn, vừa nghe cưới bình thê, đàng hoàng được vài ngày. Chẳng qua gần đây cũng thấy động tĩnh gì, ngẫm lại cũng chỉ cảm thấy là hù dọa mình thôi. Mà vừa nghe được lời của Thạch Lai Qúy, náo loạn hồi lâu ngược lại nàng ta lại lo lắng thực cưới bình thê. Lại bắt đầu khóc rống: "Thạch Lai Phúc ngươi giỏi hả? Ngươi độc ác mà. Ngươi nhớ thương hồ ly tinh nào rồi. Bình thê, nương cũng ra, ngươi lại chủ động nhắc tới rồi. Lòng dạ méo mó của ngươi ta còn biết sao? Nghĩ muốn hưởng tề nhân chi phúc hả? Ngươi nằm mơ! Nếu ngươi dám lấy bình thê, ta liền . . . Ta liền chết cho ngươi xem!"

      Thạch Lai Qúy nghe những lời quở trách này, trong lòng nổi nóng, đứng lên liền cho Vương Lan cái tát: "Câm miệng cho ta! Sắp sang năm mới khóc lóc gì! Muốn chết chết !"

      Vương Lan bị Thạch Lai Qúy tát cái té ngã mặt đất, vốn còn muốn phản bác, nhưng chợt cảm thấy được đau đớn từ bụng mình. . . . . . Ôm bụng lăn lộn ngay mặt đất. Thạch Lai Qúy vừa thấy, mặt đất nhiễm hồng. Trong lòng run lên. . . . . . Đây phải có hài tử . Vội vàng lo lắng chạy đến Tiền viện gọi hai người Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu. Thạch Lý thị cũng theo tới.

      Tằng Tử Phu vừa vào cửa, nhìn Vương Lan lăn lộn mặt đất, đầy đất là máu tươi. Dù sao ở đại là y tá, thấy cũng nhiều, trong nội tâm sáng tỏ, chỉ sợ đứa bé này có lẽ giữ được. Giúp đỡ Thạch Lai Qúy nâng Vương Lan lên giường, chạy qua mời đại phu trong thôn. Lý Nhị ca chạy tới, nhìn nhìn liền lôi kéo Thạch Lai Qúy ra khỏi phòng: "Đứa này sợ là giữ được rồi, thời gian ngắn, xem chừng cũng hơn mười ngày. Vốn ba tháng đầu dễ bị sảy thai."

      Thạch Lai Qúy vừa nghe xong, trong lòng rất hối hận. Đứa này mình hy vọng lâu, Thạch Lý thị vừa nghe cũng đau lòng đại Tôn Tử của mình, vào phòng liền chỉ vào Vương Lan mặt mũi tràn đầy tái nhợt giường mắng lên: "Ngươi cái độc phụ này, ngay cả đứa bé ngươi cũng giữ được, ngươi còn có thể làm được gì. Nghiệp chướng mà! Đại Tôn Tử của ta! Cứ như vậy còn." Thạch Lý thị trực tiếp bỏ qua cái tát của nhi tử mình coi như có, chỉ vào Vương Lan thoá mạ trận. Cuối cùng vẫn là bị Tằng Tử Phu kéo ra ngoài, vừa ra đến trước cửa còn thêm mấy câu ngoan độc. Sang năm liền cưới bình thê, lão Thạch gia chúng ta cần người nối dõi tông đường. Hừ!

      Trong nội tâm Tằng Tử Phu thở dài, nhìn sắc mặt trắng bệch, mặt mũi đầy vệt nước mắt của Vương Lan, cũng hiểu được nàng đáng thương, tiến lên muốn an ủi vài câu, nhưng Vương Lan vừa thấy Tằng Tử Phu liền mắng lên: "Ngươi là sao chổi, nếu phải ngươi, hài tử của ta cũng mất! Ngươi tiện nhân này, cút! Xem náo nhiệt có phải hay ? Ngươi là kẻ tiện nhân!"

      Tằng Tử Phu thấy vậy cũng lời nào, trực tiếp ra ngoài, trong lòng suy nghĩ người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Thôi, lòng tốt của mình ở trong mắt nàng chính là xem náo nhiệt. Việc này mình cũng quản được, vốn là muốn cho nàng ta biết số việc cần chú ý, việc sảy thai này giống như sinh non vô cùng thương tổn sức khỏe. Nhất là ở niên đại này vệ sinh gì cũng phải rất chú ý. Nhìn tại cái dạng này, mình vẫn nên nhiều thêm chuyện bằng bớt chuyện. Đừng để đến lúc đó lại xảy ra vấn đề gì lại đổ trách nhiệm lên người mình.

      Thạch Lai Phúc nhìn nương tử của mình bị chọc tức, trong lòng rất là thoải mái, lại thấy đệ đệ của mình vừa mất hài tử, thở dài. vài lời an ủi, liền lôi kéo Tằng Tử Phu trở về phòng mình: "Nương tử, vừa rồi chịu ủy khuất, từ nay về sau chuyện nhà chúng ta ít quản."

      Tằng Tử Phu cười lắc đầu: "Nhị đệ muội cũng đáng thương, ngóng trông lâu như vậy mới được hài tử lại cứ như vậy còn! Ai. . . . . . Ta sao, chắc hẳn tại tâm tình nàng cũng tốt."

      Thạch Lai Phúc lôi kéo tay Tằng Tử Phu, trong lòng suy nghĩ nương tử của mình người có lòng bao dung, đệ đệ của mình may rồi. Từ nay về sau lại thương nhiều chút, thể để cho nàng dâu của mình chịu ủy khuất: "Nương tử, chúng ta cố gắng, chúng ta tranh thủ năm sau được tiểu tử mập mạp."

      Nghe xong Thạch Lai Phúc cố gắng, Tằng Tử Phu nghĩ những tình buổi tối mấy ngày nay, mặt liền đỏ bừng, lại tính toán thời gian, Tằng Tử Phu thoáng cái đứng lên. trùng hợp như vậy chứ? Mấy ngày nay đều là ‘thời kỳ nguy hiểm’ của mình, tính tính thời gian, qua năm ngày nữa là tới ngày rồi! có việc gì. . . . . .

      Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu nghiêm mặt, sợ nàng vẫn còn thoải mái: "Nương tử, đừng để ở trong lòng. Từ nay về sau chúng ta né tránh bọn họ. Lần này nương quyết tâm cưới bình thê cho nhị đệ. Về sau Nhị đệ muội trôi qua nhất định là tốt, đến lúc đó cũng có thời gian tìm chúng ta phiền toái. Nàng cũng nên tức giận hỏng thân thể."

      Tằng Tử Phu lắc đầu: "Đừng nghĩ nhiều, lòng ta có nhen như vậy sao? Chỉ là đột nhiên nghĩ đến ít chuyện thôi. Chàng cũng nên hỏi chuyện gì, ta . Coi chừng ta cáu với chàng!"

      Thạch Lai Phúc cười hắc hắc: " hỏi, hỏi! Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi sớm chút nương tử. Trời tối rồi!"

      Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: "Ngoại trừ nghĩ chuyện này, chàng còn có thể nghĩ được gì khác ? Hôm nay Nhị đệ bên kia xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn trong lòng nương thoải mái, hồi chờ nương trở về ta qua đó." Vừa dứt lời, Tằng Tử Phu chợt nghe được ngoài cửa có động tĩnh, vội vàng lo lắng ra ngoài.

      "Nương, Nhị đệ bên kia thế nào rồi?"

      Thạch Lý thị lắc đầu, thở dài: "Chính là đáng thương cháu ngoan của ta đây. Ai!"

      Tằng Tử Phu thấy sắc mặt Thạch Lý thị tốt lắm, tiến lên nâng đỡ Thạch Lý thị: "Nương, người yên tâm, chớ vì việc này mà sinh bệnh, Nhị đệ muội tuổi còn trẻ, Lý Nhị ca phải rồi sao, điều dưỡng tốt thân thể, hài tử vẫn có lại. Chút nữa lại để cho Phúc ca cầm hai con gà qua, thịt non, cũng cho Nhị đệ muội bồi bổ thân thể."

      Thạch Lý thị vỗ vỗ tay Tằng Tử phu: "Ngươi là người thiện tâm, Nhị đệ muội ngươi đối với ngươi như vậy ngươi còn nghĩ cho nàng. cho nương nghe, trong lòng ngươi oán giận nàng?"

      Tằng Tử Phu thở dài: "Nương, trái tim đều làm bằng thịt! Nhị đệ muội đối với con như thế, trong lòng của con thể nào chút khó chịu cũng có. Chỉ là dù sao cũng là người nhà, nhìn mặt mũi Nhị đệ, con đây làm đại tẩu cũng thể mặc kệ được. Phúc ca lại là người trọng tình nghĩa, cũng may nương rất tốt với con. Từ nay về sau con có bị ủy khuất, nương cũng bênh vực cho con."

      Thạch Lý thị vừa nghe lời này, trong lòng đánh giá Tằng Tử Phu cao thêm tầng cười : "Cái này ngươi yên tâm, nếu Phúc tử làm chuyện thực có lỗi với ngươi, nương cho ngươi chỗ dựa!"

      Trong lòng Tằng Tử Phu hiểu được đây chỉ là lời ngoài mặt, nếu thực có ngày đó chắc chắn vẫn là hướng về con mình. Nhưng vẫn cười tủm tỉm : "Vẫn là nương tốt nhất, nương, người chờ chút, con mua cho người thứ tốt!" xong xoay người trở lại trong phòng, đem khối vải màu đỏ sậm in hoa mẫu đơn ra.

      "Nương, đây chính là chất liệu vải tốt hoa văn là Mẫu Đơn lớn. Sáng mai rỗi rãnh con làm thành quần áo cho người, người mặc vào cam đoan quý khí!"

      Thạch Lý thị vừa nhìn liền thích ngay lấy tay sờ sờ, ừ! Xác thực là vải tốt: "Cái này bao nhiêu tiền hả?"

      Tằng Tử Phu cười : "Nương, còn tiền làm gì, vốn là con dâu nên hiếu thuận người, hai mươi lăm văn thước."

      Thạch Lý thị vừa nghe, a tiếng: "Mắc như vậy sao! Ai u, ta đây là cái lão bà mặc tốt như vậy làm gì. phải nương ngươi, đây cũng quá lãng phí!"

      Tuy ngoài miệng Thạch Lý thị oán trách Tằng Tử Phu xài tiền bậy bạ, nhưng mà trong lòng vẫn cao hứng. Cái nàng dâu của thằng cả đều mua vải tốt như vậy cho mình. Cả đời mình cũng chưa có mặc qua vải tốt như vậy đâu. Lúc còn trẻ, Thạch gia cũng giàu có, đợi có chút tiền, còn có ba hài tử cần phải nuôi, nào có tiền nhàn rỗi mua vải in hoa tốt như vậy, đều là người trong thành mặc.

      Mình là cái bà tử ở nông thôn, xuống đất làm việc sao có thể mặc vải tốt này. Chờ sau khi con trai cũng kết hôn lập gia đình, mình cũng rảnh rỗi hơn, cũng có chút tích cóp, chỉ là đều lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể mua trang phục in hoa cho chính mình. Hai đứa con dâu trước kia cũng nghĩ tới mình. Ai. . . . . . Con dâu cả tốt!

      Trong lòng Tằng Tử Phu cũng hiểu được Thạch Lý thị nghĩ gì. mặt vẫn là khiêm tốn nghe lời của Thạch Lý thị: "Nương, hoa cài đầu của con làm tại rất được hoan nghênh, về sau lại kiếm tiền, mua cho nương nữa. Phúc ca chỉ lần cho con biết, năm đó nương rất vất vả nuôi dưỡng ba tỷ đệ bọn họ lớn lên. Coi như mình mặc là tốt, cũng để cho nương trôi qua thư thản."

      Thạch Lý thị càng nghe càng cao hứng, cảm giác mình là có hi vọng rồi. Kỳ lúc ấy sau khi mua về, trong lòng Tằng Tử Phu vẫn có chút bỏ được. Nhưng lại nghĩ đến Thạch Lai Phúc mua cho mình khối vải tím in hoa trắng kia, khẳng định Thạch Lý thị nhìn thấy thoải mái, cho nên liền mua khối vải tốt hơn so với của mình. Lại câu đối xuân cũng kiếm được ít tiền, tại thời gian trôi qua cũng có dư, cớ sao mà làm. Thạch Lý thị cao hứng, cuộc sống của mình cũng có thể trôi qua thoải mái chút ít.

      Chương 16: Lễ mừng năm mới (thượng).
      Editor: ChieuNinh


      ngoài suy nghĩ của Tằng Tử Phu, cuối cùng Vương Lan vướng bệnh căn dứt, cả ngày đều chỉ nằm ở giường, luôn đổ mồ hôi lạnh cháng váng đầu. Dựa theo lý giải của Lý Nhị ca, tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm, hơn nữa về sau muốn thụ thai chỉ sợ có chút khó khăn.

      Sau khi Tằng Tử Phu nghe được tin tức thở dài. Có đôi khi cũng nghĩ, nếu mình cho nàng biết những công việc cần chú ý, có thể hay có việc gì, nhưng rồi lại nghĩ lại, mình phải là Thánh nữ. Nếu mình ra chắc nàng ta cũng cảm kích, biết đâu lại có thể cho rằng là mình muốn hại nàng, người đều có mệnh. Ích kỷ ích kỷ !

      Biết được Vương Lan sau này rất khó thụ thai, đối với chuyện lấy bình thê cho Thạch Lai Qúy coi như là chuyện ván đóng thuyền. Vương Lan nghe xong tin tức này, ngoại trừ ở giường yên lặng rơi lệ, trong lòng là cực kỳ căm hận Tằng Tử Phu. Đổ tất cả trách nhiệm lên người nàng. Điểm này làm cho Tằng Tử Phu cũng thực bất đắc dĩ. Thôi, xem bộ dáng đáng thương tại của nàng ta, sau này mình né tránh tốt rồi.

      Cũng biết có phải là duyên phận hay , Thạch Lý thị định thân cho Thạch Lai Qúy chính là người lúc trước bà mối đầu tiên giới thiệu - Nhị nương nhà Thạch Ngũ. Điều kiện nhà Thạch Ngũ tại Thạch gia thôn được cho là hộ khó khăn, tuy Thạch Thúy Cúc lớn lên được xinh đẹp, nhưng nhìn cũng thuận mắt. Trước năm mới Tằng Tử Phu làm đại tẩu tử cùng Thạch Lý thị từng nhìn qua, kỳ nếu chỉnh đốn chút cũng xem như tệ. Nhìn kỹ cũng kém, hơn nữa cười rộ lên có má lúm đồng tiền, nhìn rất là vui vẻ, thuộc loại hình dễ nhìn.

      Hơn nữa vừa nhìn cũng biết là hài tử thành , có nhiều lòng dạ méo mó như vậy. Biết tiết kiệm, làm việc nhà đều rất lưu loát lại biết xuống đất làm ruộng. Theo lý thuyết, tuy nhà Thạch Ngũ có chút khó khăn nhưng nương cũng phải xấu cũng cần lập gia đình làm bình thê, nhưng đứa này cũng là mệnh khổ! Vốn ban đầu nếu có gì xảy ra Thạch Lai Qúy cũng định thân rồi. Thạch Ngũ gia có hai nương, chờ đại tỷ gả xong cũng có thể xuất giá.

      Đáng tiếc đại tỷ Thạch Thúy Hoa của Thạch Thúy Cúc mới vừa gả đến tháng Thạch Trần thị liền phát sốt mất . Lúc này nương chưa xuất giá đành phải giữ đạo hiếu ba năm. Vốn lúc trước cùng Thạch Lai Qúy làm mai Thạch Thúy Cúc cũng mười bốn tuổi, Thạch Lai Qúy cũng mười sáu tuổi. Chỉ là Thạch Lai Qúy cảm thấy Thạch Thúy Cúc lớn lên đẹp, kéo đến kéo mất hai năm, đến khi Thạch Lai Qúy mười tám tuổi mới cưới Vương Lan cùng tuổi, Vương Lan cũng là bởi vì giữ đạo hiếu mới gả muộn. Chẳng qua Vương Lan ở trong thôn được xem như là hoa khôi, ngược lại sao cả. Cũng sợ có ai lấy. Trong nhà mặc dù phải tốt, nhưng là trôi qua cũng tạm được.

      Nhưng mệnh Thạch Thúy Cúc được tốt như vậy, điều kiện gia đình tốt, vất vả sắp định hôn, chờ tỷ tỷ mình gả xong, mình có thể gả . Kết quả vừa gặp phải nương mình qua đời, còn phải giữ đạo hiếu, nhà trai bên kia muốn đợi. Chuyện hôn nhân cũng mới chỉ tính thôi, Thạch Thúy Cúc giữ đạo hiếu xong cũng mười bảy tuổi rồi. Ở tại nông thôn như vậy thuộc về đại nương, bình thường nương ở tuổi này cũng làm mẹ!

      Hơn nữa trong nhà lại khó khăn, chuyện cưới gả nhất định là gặp trở ngại, bộ dáng lại bình thường, còn biết cách ăn mặc. Thạch Ngũ cũng sợ khuê nữ của mình giữ mãi trong nhà, nghe xong lời Thạch Lý thị..., nghĩ nghĩ, điều kiện nhà lão Thạch là tốt. Hơn nữa lại là bình thê, phân biệt lớn , có lẽ hài tử trôi qua cũng quá mức ủy khuất.

      Quan trọng nhất là, nghe Vương Lan bị tổn thương thân thể, sợ là dễ dàng có hài tử. nương của mình tranh được sinh tiểu tử, vậy sau này còn phải để khuê nữ của mình làm đương gia? Hơn nữa lúc trước trong lòng Thạch Thúy Cúc là cam tâm tình nguyện gả cho Thạch Lai Qúy, đáng tiếc khi đó thiếp cố ý, lang vô tình. Thạch gia cho sính lễ sính kim lại ít. Tính tính thời gian, tháng ba năm sau Thạch Thúy Cúc giữ đạo hiếu cũng tròn ba năm rồi. Việc này coi như định xuống.

      Sau khi vấn đề này được xác định, người nhà lão Thạch cũng vội vàng chuẩn bị qua năm mới. Tất cả vội vàng làm Tằng Tử Phu xoay chuyển đến choáng váng, cũng có cách nào, bên kia Vương Lan làm được việc nặng, Thạch Lý thị tuổi cũng lớn, có cách! Tất cả áp lực đều áp đến người Tằng Tử Phu, còn có chuyện phải là nguyệt của Tằng Tử Phu có tới. Nhưng Tằng Tử Phu cũng gì, Vương Lan bên kia xảy ra chuyện này, mà bên mình tính tính thời gian vẫn chưa tới tháng, cũng chưa chắc chắn.

      Hơn nữa, nguyệt muộn tháng, hai tháng cũng có gì ly kỳ. Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ, liền thuận theo tự nhiên thôi, chẳng qua mấy ngày này Tằng Tử Phu đối với phương diện ăn uống rất là chú trọng. Ăn nhiều rau xanh, lúc này là mùa đông, rau xanh rất thiếu thốn, hơn nữa giá cả lại mắc. Nhưng Thạch Lai Phúc cũng thấy có vấn đề gì, nương tử lại thích ăn mua, cùng lắm mình ăn ít chút. Lại trong nhà tại cũng là có chút của cải.

      Giai đoạn đầu mang thai, hài tử trong bụng trưởng thành, cần rất nhiều vi-ta-min B11. Tuy tại còn chưa xác định có hay , nhưng Tằng Tử Phu vẫn rất chú trọng. Đối với chuyện phòng the cùng Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Phu nếu có thể kéo liền kéo (tránh), nếu lay chuyển được Thạch Lai Phúc, cũng cho phép chơi đùa điên khùng. Ngược lại Thạch Lai Phúc lại là người biết săn sóc, chỉ cho là những ngày này nàng rất mệt mỏi cho nên cũng phối hợp.

      Buổi tối đêm ba mươi, Tằng Tử Phu bao hết nồi sủi cảo, sau khi nấu xong để Thạch Lai Phúc bưng lên bàn. Vương Lan ngồi ngay tại bàn, có việc gì liền nhìn Tằng Tử Phu như quăng dao găm, Tằng Tử Phu coi như có nhìn thấy. Dù sao tại nháo đến nước này, Vương Lan cũng dám lời gì khó nghe. phải là nhìn nhiều thêm vài lần sao? Tằng Tử Phu hoàn toàn thèm để ý.

      Thạch Lai Qúy ở bên là cảm thấy còn mặt mũi rồi, cũng Vương Lan vài câu. Vương Lan cũng phản bác, chỉ là yên lặng rơi nước mắt. Thạch Lý thị bên nhìn vui: "Đêm ba mươi tết, ngươi khóc tang cái gì? Ngươi nhất định phải trù yểu lão Thạch gia chúng ta có phải hay ?"

      Vương Lan thấy mẹ chồng nổi giận, cũng dám cãi lại. Đến bây giờ mình chỉ có thể kẹp lấy cái đuôi làm người rồi. Chỉ sợ mình nhận tờ hưu thư trả trở về nhà. Thạch Lai Qúy đối với Vương Lan còn có cảm tình, thấy vậy, thở dài gắp cho Vương Lan khối thịt: "Ngươi sống yên ổn chút , cho dù năm sau cưới bình thê, cũng ủy khuất ngươi. Ai!"

      Vương Lan trong miệng ăn thịt, trong lòng rất là khó chịu, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tằng Tử Phu. . . . . . Trong lòng càng hận! Hừ, sớm muộn gì cũng có ngày ta cũng muốn cho ngươi khóc như vậy. Nhưng đối với săn sóc của Thạch Lai Qúy, Vương Lan vẫn là rất hưởng thụ, cũng là biết Thạch Thúy Cúc đẹp. Cũng sợ đến lúc đó mình chịu ủy khuất, hừ! là bình thê, vào cửa muộn hơn ta chính là thiếp (tiểu nhân). Có thể sinh ra hài tử hay còn nhất định đâu!

      Tằng Tử Phu liếc mắt mắt nhìn Vương Lan, vừa hay nhìn thấy trong mắt nàng ta chợt lóe tia ngoan độc! Thân thể liền run lên, ở đại, mình là thấy nhiều trong tiểu thuyết rồi. Nếu mình có hài tử, Vương Lan có thể hay . . . . . . Tằng Tử Phu thở dài trong lòng, thời gian sau này mình phải gia tăng cẩn thận rồi.

      Người nhà vây quanh mặt bàn ăn xong sủi cảo, Tằng Tử Phu đứng dậy bắt đầu thu thập bát đũa, kỳ những công việc này, phiền để Vương Lan làm. Nhưng Tằng Tử Phu thấy Vương Lan bên cũng có giác ngộ làm lấy, suy nghĩ nhiều chuyện bằng bớt chuyện, thôi, tự mình làm .

      Mùng đầu năm đều là thời gian họ hàng thăm viếng. Đại tỷ Thạch Lai Phúc, Thạch Hoa Lan mới sáng sớm tới đây rồi, là mùng hai có việc về được, đành phải tới ngày mùng . Nghe xong tên của nàng Tằng Tử Phu như bị sét đánh ngã vậy. Đặt tên ở nông thôn cổ đại, phải Thúy, chính là Lan, Cúc gì đó! Đối với tên của mình bây giờ. . . . . . tại xem ra quá vẹn toàn rồi!

      Thạch Hoa Lan ba năm trước đây sinh được đôi long phượng thai, thoáng cái nam hài nữ hài đều có rồi, ở nhà mẹ chồng cũng được coi trọng, tính tình rất giống với Thạch Lai Phúc, đều là người có hiểu biết rất dễ tiếp xúc. Trong lòng Tằng Tử Phu suy đoán, phỏng chừng tính tình đều là giống người cha mất của Thạch Lai Phúc.

      Tằng Tử Phu lấy ra hai bao tiền lì xì sớm chuẩn bị tốt, trong mỗi bao lì xì là mười văn tiền, tiền này coi như là nhiều rồi. Bình thường đều là cho vào có hai ba văn. Cười tủm tỉm đưa cho Lý Lỗi và Lý Nguyệt hai cái long phượng thai.

      Hai tiểu oa nhi cười tủm tỉm nhận tiền lì xì, nãi thanh nãi khí : "Cám ơn đại cữu mẫu" bộ dáng quả thực đáng . Tằng Tử Phu nhìn hai búp bê này trong lòng rất là ưa thích, đột nhiên cũng hi vọng mình có thể có hài tử.( nãi thanh nãi khí: ngọt ngào ngây thơ)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :