1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 81: Quán lẩu (hạ).
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Thúy Cúc nghiêng người giường trong tháng ở cử, nghe Tằng Tử Phu giải thích xong tên rất là thoả mãn, nàng hi vọng sinh nữ nhi còn phải bởi vì nghe Tằng Tử Phu sao. Về sau khuê nữ gả cho người làm quan, nàng trở thành mẹ vợ quan lão gia, vậy có bao nhiêu mặt mũi chứ, ngẫm lại là chờ mong. Thạch Giai Thơ, tình thơ ý hoạ, về sau khuê nữ của mình nhất định có tài làm thơ, tương lai nhất định cũng có thể gả cho đại quan làm thái thái.

      Lôi kéo tay Tằng Tử Phu : "Đại tẩu, đại danh của Tiểu Cành rất hay, ta cũng biết cảm tạ ngài như thế nào, về sau Tiểu Cành trưởng thành, cũng hiếu thuận với đại tẩu."

      Tằng Tử Phu cười cười: "Chúng ta là tỷ muội tốt trong lúc này còn những lời khách khí này làm cái gì? phải chỉ đặt cái tên thôi sao? Ta ấy à, trong nội tâm đúng là có chút xin lỗi cháu của ta đây, sáng mai tắm ba ngày ta còn giúp được gì."

      Đối việc này, trong nội tâm Thạch Thúy Cúc ngược lại có gì hài lòng, huống hồ vừa rồi Thạch Lai Qúy cũng đúng nên hiểu được, vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu : "Đại tẩu, cái này có là gì, chúng ta là người nhà phải sao, huống hồ huynh đệ đại tẩu hào phóng như vậy, giúp đại ân, đại tẩu qua cũng là phải." Tằng Tử Phu lại cùng Thạch Thúy Cúc hàn huyên vài câu liền cáo từ.

      Trở lại trong phòng của mình, thay đổi quần áo ra ngoài, rửa mặt phen mới kêu Thạch Lai Phúc sớm chờ ra cửa. Đầu tiên là đến tiệm Lệ đại nương, cắt vài thước tơ lụa, chia làm hai phần bọc lại, lại ‘Kim Mãn Đường’ chọn lựa hai đôi vòng tay Phú Quý bình an bằng bạc, khóa trường mệnh cần mình chuẩn bị. Lại mua hai hộp điểm tâm đóng gói bên ngoài rất là tinh mỹ. Để cho Thạch Giang đặt lên xe ngựa, rồi bộ tới tiệm Trương chưởng quỹ.

      Thấy Trương chưởng quỹ thu thập ở trong tiệm, Thạch Lai Phúc giới thiệu Tằng Tử Phu với Trương chưởng quỹ, song phương chào hỏi lẫn nhau. Thạch Lai Phúc để cho Trương chưởng quỹ bận việc của mình, còn mang theo Tằng Tử Phu tham quan trước. Tằng Tử Phu đối với cửa hàng này rất là thoả mãn, tiêu ngàn lượng là rất đáng. Sân đằng sau hoàn toàn cũng có thể làm phòng trọ, nhìn xem kết cấu phía trước hiệu ăn, Tằng Tử Phu cũng rất là hài lòng. Nếu làm thành bàn tròn người nhất định nhiều, nhưng mà lại nhìn quá đẹp, như vậy vẫn là bàn vuông . Dưới lầu tối thiểu nhất có thể bày mười bàn lớn, tuyệt đối lộ vẻ chen chúc, lầu ngăn cách bày bàn vuông, nhã gian có thể bày bàn tròn rồi, bên ngoài ít nhất cũng có thể bày bảy tám cái bàn lớn, trong lòng nhớ kỹ.

      Còn có mỗi chuyện cần bận tâm là cái nồi lẩu, cái này có chút phiền toái, cần nàng cân nhắc, làm sao có thể tiệm thợ rèn ràng để họ làm theo cầu. Cũng may trước kia khi còn bé, nàng có chú ý qua than đá giữa cái nồi lẩu đại khái là bộ dáng gì. Nàng có ấn tượng, làm được cũng phải khó khăn, tại hôm nay cũng nên nhập vào rồi, đến lúc đó sinh ý tuyệt đối là náo nhiệt.

      Phong cách trang hoàng, mặc dù nàng rất muốn đổi, nhưng mà tại bạc trong tay đủ, cũng may vách tường cũng đều được trát vôi sạch . Về phần phòng trọ đằng sau sau này tính tiếp, ngoại trừ phòng bếp phải sửa lại, những thứ khác trước hết cứ như vậy thôi. Đằng sau dọn ra hai gian phòng để cho Hỏa Kế ở là có vấn đề, phải thỉnh hai đầu bếp nấu cơm, cùng tạp vụ rửa rau cắt dưa, cắt thịt, vậy cửa hàng cũng có thể khai trương rồi.

      Chờ buôn bán lời được chút bạc, đem phòng ở hậu viện xây thành hai tầng, đến lúc đó có thể cho khách dừng chân. Tằng Tử Phu đối với cửa hàng này rất là có lòng tin. dạo vòng cùng Thạch Lai Phúc, đại khái thứ muốn cải biến và chuẩn bị, trong nội tâm Tằng Tử Phu có cân nhắc. Thời điểm chuẩn bị ra, vừa hay nhìn thấy Trương chưởng quỹ đóng gói rương hòm, đối với tao ngộ của nhà Trương chưởng quỹ gặp phải Tằng Tử Phu cũng hiểu, liền tiến lên hỏi thăm: "Trương chưởng quỹ, ngài kinh thành tính toán khi nào trở về?"

      Trương chưởng quỹ thở dài: "Ai, trở lại, còn có thể nơi nào hả, cũng may sau khi chuộc người, người còn thừa lại mấy trăm lượng bạc, làm ít mua bán hoặc là ăn mặc tiết kiệm cũng đủ cho toàn gia chúng ta sống được, ai."

      Tằng Tử Phu nghe xong mím môi : "Nếu Trương chưởng quỹ chê, sau khi trở về còn có thể tới đây làm chưởng quầy."

      Trương chưởng quỹ vừa nghe, sắc mặt vui mừng: "Cái này. . . Ngài ?" Lại nhìn mắt Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc cười gật đầu: "Trương ca, lời phu nhân ta ."

      Trương chưởng quỹ vội vàng gật đầu: " là, như thế nào đây! Ta là nguyện ý, vậy cũng được rồi hả? Ta chắc chắn làm việc trung thực."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu, cùng Trương chưởng quỹ ước định chờ bọn từ kinh thành trở về tới. Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, nếu nhi tử của Trương chưởng quỹ hiểu chuyện chút, cũng rơi xuống hoàn cảnh như thế.

      Tắm ba ngày hai đứa , Tằng Tử Phu chạy tới chạy lui, so sánh ra vẫn là bên Tằng Tử Cường rất náo nhiệt. Dù sao sinh ra tiểu tử, Nhị thúc cùng Lý Nhị ca cũng tới bên Tằng Tử Cường trước, Thạch Lý thị và Thạch Thúy Cúc cũng nhờ Tằng Tử Phu mang lễ vật qua. Đương nhiên, lúc Tằng Tử Phu trở lại cũng mang lễ vật Tằng Tử Cường và Tằng lão đại chuẩn bị cho Tiểu Cành tắm ba ngày theo trở về, đưa tới đưa , ngược lại Tằng Tử Phu cảm thấy có chút buồn cười.

      Tằng Tử Phu mệt mỏi ngày, nằm lỳ ở giường hưởng thụ được Thạch Lai Phúc mát xa, trong nội tâm còn suy nghĩ chuyện đặt tên cửa hàng: "Phúc ca, chàng cảm thấy tên quán lẩu của chúng ta gọi gì hay?"

      Thạch Lai Phúc cười : "Nàng nghĩ xem, làm sao ta biết đặt tên chữ."

      Tằng Tử Phu ừ tiếng, suy nghĩ rồi : "‘Quán Lẩu Thạch ký Phúc Lai’, như thế nào?"

      Thạch Lai Phúc vừa nghe, trong nội tâm ấm áp, Phúc Lai Phúc Lai phải là tên Lai Phúc của mình sao? Chút ấy cũng nghe hiểu, liền vội vàng gật đầu. Tằng Tử Phu thấy bộ dạng Thạch Lai Phúc vui rạo rực, cũng chọc thủng, ra tính toán của mình cùng Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc liền vội vàng gật đầu, biểu ra tư thế đều nghe lời nương tử, điều này cũng làm cho Tằng Tử Phu rất là hưởng thụ. Nhưng mà Tằng Tử Phu cũng hề can thiệp quá mức vào chuyện của quán lẩu, dù sao đây là Thạch Lai Phúc muốn làm, ngoại trừ giai đoạn đầu nàng đưa ra chút chủ ý, mọi chuyện về sau đều giao cho Thạch Lai Phúc, nàng làm tốt hiền thê nội trợ tốt rồi.

      Bận rộn hơn nửa tháng, cái nồi lẩu đốt than theo cầu của Tằng Tử Phu xem như làm tốt, Tằng Tử Phu thấy vẻ mặt ông chủ tiệm sắt nghi hoặc cũng có chỉ . Nhưng trước khi còn quên nhắc nhở ông chủ tiệm sắt: "Chúng ta ký cam kết, về sau nếu như có người đến tiệm sắt Vương Ký các ngươi làm nồi này, ta muốn phần mười lợi nhuận."

      Ông chủ tiệm sắt cười gật đầu: "Xin phu nhân yên tâm, lão Vương ta đây chỉ cần hỏi thăm chút biết, là người giữ chữ tín."

      Thấy Tằng Tử Phu , lão Vương thở hắt ra cái, nồi lẩu cái gì, nếu phải vì muốn làm công việc này, mới ký cam kết gì. Cái nồi này ai đến mua chứ, xem ra chính là lão nương nhà giàu có việc gì nên lãng phí bạc. Nhưng Lão Vương lại ngờ, tiệm sắt Vương ký của cũng là bởi vì làm ra cái nồi lẩu, lại chạy đến kinh thành. Vài chục năm sau bản thân cũng là người giàu có phương, nhưng mà những điều này phải sau rồi. Cho nên lúc đó lão Vương nhớ lại, gặp được Tằng Tử Phu đúng là quý nhân!

      Tiệm lẩu hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, đợi sau khi hai búp bê qua đầy tháng, Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc tìm ngày tốt, đốt pháo xem như chính thức khai trương ‘Quán Lẩu Thạch ký Phúc Lai’, bảng hiệu là Tằng Tử Phu thỉnh Lý Quang Xuân viết. Cùng ngày người đến cổ động rất nhiều, dù sao cái tên nồi lẩu này nghe cũng mới lạ, mọi người đối với những thứ mình biết cảm thấy vô cùng hứng thú, hơn nữa có quan hệ với trạng nguyên lang. Bất kể là hướng tới cái gì, dù sao thỉnh sáu Hỏa Kế lo trong lo ngoài cũng rỗi rãnh, bởi vì rất nhiều người cũng biết cách ăn làm sao. Lúc trước Tằng Tử Phu cũng mất rất nhiều miệng lưỡi, lại tự mình làm mẫu, mới dạy mấy Hỏa Kế hiểu được. (hỏa kế: tiểu nhị)

      Sức hấp dẫn của cái lẩu rất mạnh, về sau Quán Lẩu Phúc ký Phúc Lai náo nhiệt thành cái dạng gì, tại là có thể đoán trước được, khai trương đến nay còn chỗ ngồi. Trời lại càng ngày càng lạnh, người đến ăn lẩu cũng càng ngày càng nhiều. Mấy phòng ở phía sau hậu viện Tằng Tử Phu cũng dọn lên vài cái bàn, hiển nhiên Hỏa Kế trong tiệm cũng bận qua nổi. Tằng Tử Phu lại mời bốn Hỏa Kế, đều là từ Tằng gia thôn hoặc là Thạch gia thôn gọi tới, cũng đều hiểu tận gốc rễ.

      Quán lẩu phân ra tê cay, hơi cay, ba món nhân, canh suông, năm loại súp nấm. Tằng Tử Phu lại tập hợp cái lẩu đại như thịt chó Tương Tây, thịt dê Bắc Kinh, lẩu nhúng Hàng Châu, "cái lẩu nhân ba món", "lẩu món ăn thôn quê" của Hồ Bắc, "lẩu thịt luộc" của Đông Bắc, "lẩu thịt bò" của Hongkong, lẩu uyên ương của Trùng Khánh, lẩu mẹ con, "lẩu thập cẩm" của Thượng Hải.

      Mặc dù về phần nước súp đạt được hiệu quả chính tông như đại, nhưng so với cổ nhân, có lẽ có phen phong vị khác. Giống như Tằng Tử Phu đoán trước, tiệm lẩu mở hơn tháng có cửa hàng khác cũng mở ra, hết thảy đều tiệm sắt Vương Ký làm nồi lẩu. Tằng Tử Phu cũng có nhiều thêm khoản khoản thu nhập ít.

      Nhưng mà mặc dù quán lẩu có mở thêm cũng là vô dụng, hương vị và nước súp cái lẩu có quan hệ rất lớn. Nước súp đều là trong nhà Tằng Tử Phu điều phối xong, sau đó để cho Hỏa Kế tới mang đến trong tiệm. Trong tháng này, mỗi ngày đều còn chỗ ngồi, chi phí thành phẩm lại nhiều lắm, tính toán có thể được ‘món lợi kếch sù’ rồi. đến tháng, Tằng Tử Phu liền trả hết bạc cho Thạch Thúy Cúc và Thạch Lý thị.

      Điều này làm cho Thạch Thúy Cúc rất là hối hận, chỉ lần hối hận ánh mắt bản thân quá nông cạn rồi. Nhưng bây giờ lại muốn chen vào chân, cũng có khả năng, bạc trắng bóng loáng, bởi vì ánh mắt thiển cận của mình cứ như vậy mà lướt qua sát bên người, trong nội tâm đừng đề cập tới có bao nhiêu bực bội rồi. Thạch Thúy Cúc hâm mộ Tằng Tử Phu nhìn ở trong mắt, nhưng mà Tằng Tử Phu cũng có thánh mẫu đến nỗi công muốn phân cho Thạch Thúy Cúc phần. Tiền chính mình kiếm được làm cho Thạch Lai Qúy Thạch Thúy Cúc trơ mắt nhìn, cũng phải chuyện tốt gì.

      Tằng Tử Phu thương nghị cùng Thạch Lai Phúc, cuối cùng thương lượng ra biện pháp. Lúc người nhà cùng nhau ăn cơm tối, Thạch Lai Phúc cũng là lần đầu tiên quán lẩu trở về nhà, Tằng Tử Phu ở trước mặt Thạch Lý thị ý nghĩ của mình. Thạch Lý thị vừa nghe, trong nội tâm đối với Tằng Tử Phu lại càng thêm hài lòng. Dù sao quán lẩu của nhi tử mình náo nhiệt, con thứ hai ở nhà có tiền thu vào, bản thân bà nhìn cũng thoải mái, ai mà hi vọng con của mình đều đồng lòng?

      Thạch Lai Qúy và Thạch Thúy Cúc đối với suy nghĩ của Tằng Tử Phu, rất là giật mình, Thạch Thúy Cúc có chút lắp bắp : "Tẩu. . . Đại tẩu, vậy chăng? Chỉ là cái này cũng rất thích hợp."

      Tằng Tử Phu cười : "Cái này có cái gì phù hợp hay thích hợp, Lai Qúy và đại ca ngươi chính là huynh đệ ruột thịt, đây là quán lẩu Thạch ký Lai Phúc, về sau sớm muộn gì cũng phải mở chi nhánh. Nhưng mà Thúy Cúc ngươi cũng đừng để bụng, có lời chúng ta vẫn phải cho , huynh đệ ruột cũng phải ràng. Phương pháp pha chế nước súp, chúng ta thể toàn bộ đưa cho ngươi, nhưng mà ít nhất chúng ta cung cấp nửa phương pháp ra, còn dư lại chỉ có thể mua lại từ chúng ta, nhưng đều là giá vốn, điểm ấy ngươi có thể yên tâm."

      Thạch Thúy Cúc cảm thấy đây là bánh thịt từ trời rơi xuống, liền mừng rỡ vội vàng gật đầu đồng ý, Tằng Tử Phu cười cười: "Chờ các ngươi tìm được vị trí thích hợp, chúng ta khai trương quán, đây cũng là tiệm nhà, thuộc về các ngươi trông nom."

      Trong lòng Tằng Tử Phu cảm thấy, dù sao tại quán lẩu này xác thực là còn chỗ ngồi, nhiều người đều là ở bên ngoài xếp hàng chờ, cũng có tính toán mở chi nhánh. Kim Lan huyện lớn lớn, , quán lẩu này tối thiểu nhất có thể chấp nhận được ba bốn nhà, cũng quá mức đoạt sinh ý lẫn nhau, coi như tặng quán ra ngoài. Dù sao cũng phải người ngoài, tránh cho nhà đơn độc ầm ĩ có ngày lành cũng nên.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 82: Chuyện vụn vặt.
      Editor: ChieuNinh


      Bên quán lẩu đều do Thạch Lai Phúc bận rộn, Tằng Tử Phu thấy quán lẩu vào quỹ đạo, xen vào chuyện bên trong nữa. Tuy rằng mỗi ngày nhìn Thạch Lai Phúc sớm về tối rất đau lòng, nhưng Tằng Tử Phu cũng có mở miệng muốn qua chia sẻ với . Dù sao nam nhân nào cũng hi vọng trong sinh hoạt nương tử vẫn ở sau lưng của mình. Cái gì cũng đều dựa vào thê tử, đừng tại thời đại này nam tôn nữ ti, cho dù là đặt ở thời đại, cũng có mấy nam nhân có thể chịu được.

      Tằng Tử Phu ngoại trừ nghĩ cách làm chút ít thuốc bổ cho Thạch Lai Phúc bổ thân thể ra, lại lên thực đơn bổ dưỡng cho Thạch Lai Phúc, sáng trưa chiều đều để cho Thạch Giang đưa qua cho . tại trong tay cũng có chút bạc, lại thương lượng cùng Thạch Lý thị, phòng lớn của mình bên này ra bạc, lại mua thêm vài hạ nhân thành trở về.

      Lúc này Thạch Lý thị rất vui sướng đồng ý, sau khi Thạch Thúy Cúc biết, vội vàng tính chi thứ hai bọn họ nửa: "Để cho đại ca ra bạc cũng thích hợp, chúng ta cũng chia đều nửa."

      Tằng Tử Phu biết Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy gần đây bắt đầu tìm của hàng phù hợp, cũng hiểu đại khái trong phòng bọn họ còn có bao nhiêu bạc, xem ra đến lúc chuyển nhượng xong của hàng, bên mình cũng phải hỗ trợ thêm chút bạc, cho nên cười : "Đại ca ngươi là con trưởng phải sao, hơn nữa tại quán lẩu thu vào cũng tệ lắm, tại các ngươi lại tìm cửa hàng phù hợp, đến lúc đó lại tốn số bạc. Hơn nữa, cả nhà chúng ta làm gì phải phân chia ràng như vậy, về sau lại cần thêm người, các ngươi xuất ra nhiều thêm chút là được rồi."

      Thạch Lý thị nghe xong cười : "Tử Phu à, ngươi là đại tẩu, tại ta tuổi tác lớn, nhà này đều do ngươi trông coi, nương tin tưởng ngươi. Cuộc sống của ngươi và Phúc tử trôi qua càng ngày càng phát đạt, làm khó ngươi còn có quên Quý tử, tri kỉ lôi kéo phen. Nương nhìn hai đứa con trai Phúc tử, Quý tử huynh đệ các ngươi đồng lòng, trong nội tâm nương rất cao hứng." , Thạch Lý thị lại bắt đầu rơi nước mắt.

      Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc vội vàng đứng ở đó giúp đỡ Thạch Lý thị thuận khí, Thạch Lai Qúy và Thạch Lai Phúc cũng là vẻ mặt quan tâm : "Nương, nhìn ngài kìa, tại cuộc sống của chúng ta trôi qua càng ngày càng tốt rồi, đây vui vẻ mà, con làm ca ca, chiếu cố Lai Qúy là phải, lại dù sau cũng là chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau."

      Thạch Lý thị tay nắm tay Tằng Tử Phu, tay nắm tay Thạch Thúy Cúc, đôi mắt còn nước mắt nhìn hai đứa con trai trước mặt mình, luôn miệng : "Nương đây là cao hứng! Đời này làm sao nương có thể nghĩ đến, già rồi, cuộc sống lại có thể trôi qua tốt như vậy chứ." Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc cũng bèn nhìn nhau cười.

      Buổi tối trở về phòng, Thạch Lai Phúc tiến lên ôm Tằng Tử Phu : "Nương tử, hôm nay ta thấy nương cao hứng như vậy, trong lòng ta cũng đặc biệt vui vẻ, đều là công lao của nàng."

      Tằng Tử Phu cười cười: "Làm sao có thể đều là công lao của ta? Ta chỉ sử dụng mồm mép, đều là chàng chịu khổ vất vả kiếm tiền."

      "Nàng chính là Gia Cát Lượng trong kịch hay hát, nàng chỉ ta làm."

      Tằng Tử Phu vừa nghe cười ha ha: "Ý tứ này của chàng, chàng là Lưu Bị rồi sao?"

      Thạch Lai Phúc hắc hắc vui lên, lắc đầu: "Ta sao có thể là Lưu Bị kia, ta có bản lãnh lớn như vậy, ta ấy à, chính là tiểu binh bên cạnh nàng, nương tử kêu làm gì làm đấy chứ sao."

      Khóe miệng Tằng Tử Phu giương lên, chỉ chỉ giường chiếu cười : "Bây giờ nghe mệnh lệnh của ta, lên giường ngủ!"

      Thạch Lai Phúc cao hứng lập tức ôm lấy Tằng Tử Phu : "Ta rất thích mệnh lệnh này, chúng ta ngủ."

      Qua hồi lâu, liền truyền ra: "Chàng muốn làm gì, ta chỉ là ngủ."

      "Nương tử, ngủ phải là như vầy sao?"

      "Phúc ca đừng như vậy. . . Ta. . . Chàng tuân mệnh lệnh."

      "Tướng ở bên ngoài quân mệnh có chỗ nghe!"

      "Chàng . . . Phúc ca. . . Đừng. . ." Đối với Tằng Tử Phu mà , đêm nay nhất định lại đêm ngủ đầy hạnh phúc.

      Ngày hôm sau, Tằng Tử Phu bị lăn qua lăn lại đến đau lưng, còn kém chút bị chuột rút rồi, cũng dùng điểm tâm. Đến buổi trưa mới đứng dậy rửa mặt, thay đổi thân quần áo ra ngoài, lại cẩn thận trang điểm, uống vài chén cháo lại để cho Thạch Giang chuẩn bị tốt xe ngựa, quen thuộc đến chỗ người môi giới.

      Vừa vặn chính là, bên người môi giới mới tới nhóm người có thể sử dụng. Cũng từng hợp tác qua lần với Tằng Tử Phu, biết là bằng hữu của Ngưu ca, nên người môi giới rất là nhiệt tình. Sắc mặt Tằng Tử Phu bình thản ra cầu của mình, qua bao lâu người môi giới liền dẫn tới năm thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi: "Thạch phu nhân, phải ta khoa trương, mấy người này có rất nhiều khí lực."

      Tằng Tử Phu gật đầu cười, trong lòng suy nghĩ, nhân mạng ở cái niên đại này đáng tiền, hài tử khỏe mạnh lại bị bán làm nô, cả đám đều rất gầy, nhưng nhìn cánh tay ở bên ngoài biết, là từ sống khổ: "Vậy năm đứa này, ta còn muốn lão bà tử?"

      Người môi giới phất phất tay để cho thủ hạ dẫn năm thiếu niên Tằng Tử Phu chọn ra xuống, lại có chút áy náy cười : "Lão bà tử, là quá ít, phu nhân lại muốn ký văn tự bán đứt, dễ dàng. Ta cũng lưu ý cho phu nhân, nhưng tạm thời là . . . Phu nhân, ta làm môi giới cũng có chút lâu lắm rồi, ở đây chỉ hai chúng ta, ta cũng biết phu nhân lo lắng cái gì, nha hoàn cũng có gì là đáng lo lắng lắm. Nếu phu nhân tin ta, ta liền để cho phu nhân chọn vài nha đầu có nhan sắc gì, lại thành ?"

      Người môi giới thấy Tằng Tử Phu cúi đầu , cũng rất có ánh mắt ở bên cạnh chờ, biết Tằng Tử Phu suy nghĩ cân nhắc. Tằng Tử Phu cũng hiểu được lời của người môi giới là có lý. Suy cho cùng tại, có nghe trong phủ nhà ai chỉ có lão bà tử có nha đầu. Cũng thể để cho Trần tỷ chạy tới chạy lui trong phòng bếp. Thạch Lý thị cần nha đầu, lão thái thái tuổi tác lớn, tại cũng nên rời người. Thúy Cúc cũng cần đứa, cạnh mình vẫn phải có đứa, lại còn có nha đầu chuyên trông nom mấy đứa hài tử. Thu dọn phòng ốc, vẫn cần phải có nha đầu làm, cái này tối thiểu nhất cũng cần hai đứa, bên phòng bếp cũng phải có người giúp đỡ Trần tỷ. Nhưng mà hai ngày trước nghe Trần tỷ cháu bà con xa muốn đến nương nhờ, mình cũng đáp ứng. Tằng Tử Phu mím môi quyết định : "Cũng cần phải dưa méo táo nứt, chỉ cần là thành , biết làm việc là được, ừ. . . tìm sáu nha đầu tới cho ta, tuổi đừng quá ."

      Người môi giới vội vàng cười đáp ứng, để cho Tằng Tử Phu chờ, lần này mười người, lại khoản mua bán lớn. Quán lẩu Thạch gia mình cũng nghe rồi, mình làm môi giới nhiều năm, gặp qua ít quý nhân, dựa vào nhãn lực của mình, về sau Thạch gia này tuyệt đối chỉ như vậy đâu.

      Tằng Tử Phu để chén trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn sáu tiểu nương trước mặt khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Nếu chẳng may bản thân mình nhìn xuyên thủng người những người này, biết tại còn có thể còn sống hay . Quan sát cẩn thận, mỗi người đều biết vâng lời, nhìn cũng thành an phận, cũng hiểu được người môi giới lừa gạt chính mình. Về phần tướng mạo cũng đều như nhau, có xấu, cũng có ai có nhan sắc, Tằng Tử Phu hài lòng gật gật đầu, dặn dò người môi giới hôm nay trước cơm tối đưa người đến Thạch phủ. Người môi giới vội vàng đáp ứng: "Phu nhân yên tâm, ta phân phó cho người mang theo bọn họ nha môn vào sổ, sau đó trực tiếp đưa đến quý phủ cho phu nhân."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu, ý bảo Thạch Giang đưa cho người môi giới hai mươi hai lượng bạc: "Cái này ngươi giữ , trở về uống chút rượu, hôm nay cũng vất vả cho ngươi hỗ trợ." Người môi giới vui tươi hớn hở thu bạc, nụ cười mặt cũng càng tươi hơn.

      Từ chỗ người môi giới ra, Tằng Tử Phu phải tới chỗ Lệ đại nương, lấy đồng phục gia đinh làm theo cầu. Cũng may ban đầu quy định là người ba bộ, như vậy phải là mười lăm bộ, trước tiên chia đều năm gia đinh mới tới người bộ . Sau đó phân phó Thạch Giang mang áo lên xe ngựa.

      Lệ đại nương cũng buông công việc trong tay xuống: "Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân, liền biết phu nhân là có phúc khí, tới mấy năm giống như Phú Quý rồi. là khó được phu nhân có thể nhớ Lệ đại nương ta, chiếu cố sinh ý của ta."

      Tằng Tử Phu cười cười: "Cái gì chiếu cố hay chiếu cố, biết nhau chính là duyên phận, lúc trước Lệ đại nương ngài cũng ưu đãi ít cho ta phải sao? Làm người ấy à, làm sao có thể quên cội nguồn? Cái này đủ, trong nhà vừa thêm nha hoàn và gia đinh, liền phiền toái Lệ đại nương làm nhiều thêm mấy bộ quần áo gia đinh rồi. Cũng sắp vào đông, quần áo nha hoàn, dùng loại vải bông màu vàng nhạt này, bỏ vào thêm nhiều bông chút. Thêm năm gia đinh, sáu nha hoàn."

      Lệ đại nương nghe xong, vội vàng mừng rỡ đáp ứng: "Phu nhân, yên tâm , mấy thứ này ta gấp gút làm cho ngài, ngày kia ngài tới đây, ta làm trước bộ nha hoàn mặc thử."

      "Vậy phiền toái Lệ đại nương rồi, về sau ngài trực tiếp đưa đến Thạch phủ , cũng phải nhanh chóng làm quần áo mới cho mẹ chồng ta và mấy đứa hài tử trước cửa ải cuối năm. Lúc tới nhớ lấy thêm tơ lụa hoa văn tốt hơn, còn có hàng thêu Tô Châu nữa." Lệ đại nương mở miệng đáp ứng, trong nội tâm nghĩ, lần này nhà mình cũng có thể qua năm mới tốt. Đầu năm nay con đường này liên tiếp ba nhà mở cửa hàng vải rồi, sinh ý càng lúc càng tốt, cũng may mấy năm nay mình còn có vài khách quen.

      Trở lại Thạch phủ, Tằng Tử Phu chẳng quan tâm cái khác tới sân Thạch Thúy Cúc trước. Thạch Thúy Cúc thấy Tằng Tử Phu tới, vội vàng đặt Tiểu Cành vào trong nôi hỏi: "Đại tẩu, có việc gì vậy?"

      Tằng Tử Phu lên tiếng hỏi: "Nhị đệ đâu?"

      Thạch Thúy Cúc cười : " tới quán lẩu rồi, Lai Qúy tại vừa tìm nơi thích hợp, trước đó lại theo đại ca học cách kinh doanh."

      Tằng Tử Phu ân tiếng, giữ chặt tay Thạch Thúy Cúc : "Hôm nay ta tìm người môi giới, ta làm chủ mua sáu nha đầu trở về, đều là có nhan sắc gì, lại là người an phận. Ta cũng biết ngươi lo lắng cái gì, chẳng phải lúc đó ta cũng lo lắng vậy sao. Nhưng mà trong phủ có nha hoàn ra sao, liền cẩn thận chọn lấy sáu người này."

      Thạch Thúy Cúc thở dài: "Đại tẩu, ta cũng hiểu được."

      Tằng Tử Phu thấy sắc mặt Thạch Thúy Cúc khó coi, vội vàng : "Chờ nha hoàn tới, ngươi chọn người đến trong viện tử này của ngươi trước. cần hầu hạ ngươi và Nhị đệ, có thể an bài trông nom Tiểu Thạch và Tiểu Cành, nhất là Tiểu Cành, là bé con còn bú sữa, thể rời người. tại Nhị đệ vừa muốn tìm cửa hàng, vừa muốn theo đại ca ngươi học, làm sao có thời gian ngây ngô ở trong nhà? Chờ cửa hàng tìm được rồi, khai trương, ngươi cũng thấy đại ca ngươi đó, sớm về trễ đúng ?"

      Thạch Thúy Cúc nghe thế mặt xem như có chút chuyển biến tốt đẹp : "Vậy là cám ơn đại tẩu suy nghĩ cho ta rồi, kỳ ta cũng phải dung được người khác, chỉ là có ai hi vọng. . ."

      Tằng Tử Phu vội vàng , hơn nữa lại lần nữa nhắc lại mình và Thạch Thúy Cúc là cùng chiến tuyến, mới làm Thạch Thúy Cúc an tâm.

      Tằng Tử Phu để cho Trần tỷ an bài mấy người nha đầu và gia đinh, lại phân phó xuống dưới các nàng phải làm những gì, liền để cho các nàng sớm nghỉ ngơi. Lại dặn dò Trần tỷ chú ý hạng mục công việc làm việc tại Thạch phủ chỉ dạy cho các nàng, đương nhiên địa phương nên gõ Tằng Tử Phu cũng gõ rất mạnh. Làm xong những thứ này, Tằng Tử Phu rất mệt mỏi, gần đây vẫn luôn được nghỉ ngơi tốt, hôm qua Thạch Lai Phúc vừa ‘tinh lực tràn đầy’ như vậy, đến bây giờ eo của nàng vẫn còn đau, là gần đây bổ dưỡng cho quá nhiều.

      Lúc Thạch Lai Phúc trở lại chỉ thấy Tằng Tử Phu lười biếng nằm lỳ ở giường, vẻ mặt mỏi mệt, rất là đau lòng cũng thầm trách bản thân, có có chừng mực rồi. Biết rất ràng thời gian này nàng phải lo trong lo ngoài, nương tử mình còn mỗi ngày đều chăm sóc ăn uống cho mình, sợ mình mệt mỏi thân thể. Đơn giản rửa mặt phen liền ngồi ở bên giường mát xa thân thể cho Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu khép hờ con mắt, hưởng thụ được Thạch Lai Phúc săn sóc, trong lòng suy nghĩ, đời này mình xuyên việt cũng rất đáng giá, chỉ là biết về sau có thể cũng được như thế hay , là hy vọng mà.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 83: Vương Lan trở lại.
      Editor: ChieuNinh


      Mấy nha đầu và gia đinh vừa mua về, rất nhanh liền dung nhập vào cuộc sống của Thạch phủ. Tằng Tử Phu thấy mặt vài người đều hồng nhuận hơn rất nhiều so với thời điểm vừa tới, trong nội tâm lại khinh bỉ thời đại này lần nữa, có nhân quyền đáng sợ. Đương nhiên cũng thuận đường cười nhạo mình phen, xuyên tới đây mấy năm nay, nàng vừa lập gia đình lại sinh hài tử vừa làm việc buôn bán. Nếu rảnh rỗi nàng cũng quên mình là phụ nữ thời đại mới tiếp nhận qua giáo dục đại. Bây giờ suy nghĩ chút, nếu để cho nàng lựa chọn có thể trở về, chỉ sợ nàng chọn ở lại chỗ này rồi. Mặc kệ ở thời đại nào nữ nhân đều cách nào dứt bỏ được con cái của mình.

      câu , Tằng Tử Phu đặt tên cho năm gia đinh mới tới phân biệt gọi là: Thạch Gia, Thạch Hòa, Thạch Vạn, Thạch , Thạch Hưng, ngụ ý gia hòa vạn hưng. Lại phân biệt gọi tên cho sáu nha đầu là: Tử Nguyệt, Tử Thiền, Tử , Tử Sơ, Tử Tinh, Tử Ngọc. Tử Thiền theo Thạch Lý thị, Tử tướng mạo bình thường nhất, Thạch Thúy Cúc liền muốn tới giúp đỡ chăm sóc hài tử, Tử Sơ và Tử Nguyệt là hai tỷ muội, đều ở trong phòng Tằng Tử Phu. Tử Tinh theo Trần tỷ, tính cách Tử Ngọc rất là sáng sủa hoạt bát, vừa vặn đặc biệt chơi đùa cùng mấy bánh bao , thời điểm bận cũng theo Trần tỷ học vài thứ. Vốn là tính toán cũng cho Thạch Thúy Cúc bên kia, nhưng Tử Tinh lớn lên rất ưa nhìn, cười rộ lên có má lúm đồng tiền . Trong nội tâm Thạch Thúy Cúc lo lắng, có chút vui, Tằng Tử Phu bắt buộc, để cho Tử Tinh theo mấy đứa hài tử.

      Tằng Tử Phu biết là, kỳ kể cả đám người Thạch Giang trước kia, đối với việc có thể ở lại Thạch gia làm việc rất là thoả mãn, cũng vô cùng quý trọng, rất sợ mình làm tốt, bị ông chủ trả trở về người môi giới. Phải biết rằng so sánh với cuộc sống ở chỗ người môi giới, cuộc sống bây giờ là như sống ở thiên đường, tối thiểu cũng cảm giác mình là người. Tuy mấy người có kinh nghiệm như Trần tỷ có qua làm cho người khác, nhưng mà thời điểm trước kia ở chỗ người môi giới, thường thường nghe các nô lệ qua. Bị đánh đến toàn thân bị thương trả về, cuộc sống làm hạ nhân phải của con người như thế nào, lại ký văn tự bán đứt, vận khí tốt bị trả trở về, vận khí tốt đánh chết ngươi, cũng phải là có.

      Nhưng mà Thạch phủ cho ăn cho ở, lại cấp quần áo cho mỗi người đều là mới tinh, áo bông bền chắc. Từ lúc có trí nhớ, kể từ khi đến Thạch phủ, mới lần đầu tiên cảm giác được, ra mùa đông cũng có thể ấm áp như vậy. Trong lòng mỗi người đều là thầm hạ quyết tâm muốn ở trong nhà này làm tốt công việc.

      Mấy ngày nay, Tằng Tử Phu chính là loay hoay bận rộn đến đầu óc choáng váng, cho Tiểu Bùn, ! Phải gọi là Thạch Gia Thành, hài tử tròn sáu tuổi bắt đầu gọi đại danh. Phải tìm gia sư cho ba hài tử Thạch Giai Ngưng, Thạch Giai Tuệ, ngược lại Thạch Gia Thành xử lý hơn, Tằng Tử Phu trực tiếp đưa đến Tằng tiên sinh. Có quan hệ thông gia, Tằng tiên sinh đối với Thạch Gia Thành rất là chiếu cố, hơn nữa, Thạch Gia Thành thông minh, cho nên trong nội tâm càng thích coi trọng ba phần.

      Nhưng mà Thạch Giai Ngưng và Thạch Giai Tuệ lại dễ tìm, những tú tài phu tử có thực học kia, vừa nghe dạy bảo nữ oa, nguyên đám làm ra bộ dạng thanh cao, làm cho Tằng Tử Phu nhìn cũng thoải mái. Tiểu Diệp Tử, cũng là Thạch Giai Tuệ đối với thêu hoa của nữ hài cảm thấy rất là hứng thú. Ngoại trừ trước kia được Thạch Giai Nguyệt dạy bảo qua, còn dư lại đều là Thạch Giai Tuệ tự mình tìm tòi. Đừng xem chỉ là hài tử sáu tuổi choai choai, đồ thêu ra cũng kém hơn Tằng Tử Phu.

      Cuối cùng có cách nào, Tằng Tử Phu liền quyết định tự mình ở nhà dạy kèm hai hài tử học tập, còn đặc biệt phường thêu mời tú nương tài nghệ thành thạo, mỗi ngày đều đến Thạch phủ dạy Thạch Giai Tuệ học tập thêu thùa. Vốn Tằng Tử Phu cũng tính toán để cho Thạch Giai Ngưng theo học chung, nhưng mà tính tình Thạch Giai Ngưng căn bản là ngồi yên, ngược lại đối với múa đao luận kiếm lại cảm thấy hứng thú. Điều này thực làm cho hai người Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc đau đầu. Ở tại niên đại này, nữ hài tử nhà nào múa đao luận kiếm, cũng phải được coi là cá tính, đó là gả ra ngoài được! Nhưng mà Thạch Giai Ngưng lại đứa tính tình thối, cho ta học ta liền ngay cả chữ cũng cần nhận thức. Vì thế lần đầu tiên Tằng Tử Phu động thủ đánh hài tử, cũng làm cho Tằng Tử Phu cảm nhận được cảm giác ‘đánh vào thân con, đau lòng mẹ’. Nhưng nhìn khuôn mặt nhắn quật cường của Thạch Giai Ngưng, Tằng Tử Phu vẫn phải thỏa hiệp, mời Vương lão đầu trước kia làm giáo đầu ở tiêu cục tới dạy cho Thạch Giai Ngưng. Cũng may Vương lão đầu này lẻ loi mình, lại ưa thích hài tử, quan trọng nhất là, miệng kín, loạn ra ngoài.

      Đợi sau khi hết thảy đều được an bài thỏa đáng, tiếp theo lại là chuyện quán lẩu của hai người Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy. Trong khoảng thời gian này, ngược lại Tằng Tử Phu ước ao có được ba đầu sáu tay như Na Tra, là bận rộn chịu nổi, là người khỏe mạnh cũng gầy vòng. Thạch Lai Phúc nhìn ở trong mắt khỏi phải là có bao nhiêu đau lòng, nhưng mà cũng có cách nào, chỉ có thể chịu đựng. vất vả chờ hai người Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy có thể tự mình bắt đầu, lại liên tiếp xảy ra hai chuyện làm cho Tằng Tử Phu còn gì để .

      Vương Lan tìm đến đây, phải tự mình tìm tới, mà là bị hai hán tử (đàn ông) có vẻ mặt hung ác cột tới. Tằng Tử Phu có chút giật mình khi nhìn thấy cách ăn mặc người Vương Lan, quần áo nhăn nhúm có vẻ. . . sợ là bị người chà đạp qua. . . Hai mắt Vương Lan vô thần nhìn phía trước, trong miệng lải nhải : "Nữ nhi của ta. . . Nữ nhi của ta. . . Thạch gia. . . Trạng nguyên lang Thạch gia . . ." hiển nhiên thần chí còn tỉnh táo.

      Con mắt hai đại hán như tên trộm nhìn Tằng Tử Phu, cảm giác làm cho Tằng Tử Phu rất là chán ghét, Thạch Giang ở bên cạnh tiến lên trước hỏi: "Ở đâu tới đây, còn muốn ánh mắt của ngươi hay , đại thiếu nãi nãi nhà của chúng ta các ngươi cũng có thể ngắm nhìn?" Thạch Giang vừa dứt lời, mấy gia đinh khác cũng đều đứng ở phía trước, hai đại hán vừa thấy, liền biết hôm nay là chiếm được thứ tốt.

      Lộ ra tươi cười nịnh hót : "Đại thiếu nãi nãi à, nữ nhân này thiết nghĩ ngài cũng biết , phải là quý nhân hay quên chứ? Nếu để ta cũng có thể nhắc nhở cho ngài nhớ, đây là đệ muội trước kia của ngài."

      Tằng Tử Phu lạnh lùng nhìn đại hán chuyện, khóe miệng nhếch lên: " thẳng chủ đề, ta lại có thời gian lề mề với các ngươi, nếu có việc gì, Thạch Giang tiễn khách."

      "Khoan ! Cái ả đàn bà thúi này thiếu nợ bạc của chúng ta, nếu như Thạch phủ các ngươi mặc kệ, chúng ta đây đành phải đem nàng bán cho ‘Thúy Hồng viện’ rồi! Thạch gia các ngươi quan tâm nàng, nhưng mà chúng ta lại biết được, nghe nhị tiểu thư Thạch phủ là con ruột của xú bà nương này, nếu về sau. . ." Câu kế tiếp, mặc dù đại hán ra, nhưng mà trong lòng Tằng Tử Phu cũng sáng tỏ, loại hán tử vô lại này trừ phi ngươi đánh chết , nếu thực có can đảm làm ra chuyện liều mạng, đến lúc đó ảnh hưởng chính là cuộc sống của Giai Tuệ! Chỉ sợ muốn tìm nhà chồng tốt cũng khó mà được. Nắm chặt nắm tay hỏi: "Bao nhiêu?"

      "Ha ha, vừa nhìn đại thiếu nãi nãi liền biết là người hào phóng, nhiều lắm, nhiều lắm! Chỉ là năm trăm lượng bạc mà thôi."

      Tằng Tử Phu cười lạnh tiếng: "Năm trăm lượng bạc? Công phu sư tử ngoạm sao? Hay là khi dễ Thạch phủ chúng ta hiền lành? Dễ bắt nạt sao? trăm lượng, ta mặc kệ Vương Lan thiếu các ngươi bao nhiêu bạc, trăm lượng, bạc lấy người để lại đây. Được được, được ta đây ngược lại cũng muốn nhìn xem, các ngươi làm như thế nào. Nhưng mà lời cũng ràng tại đây, làm cho Thạch gia chúng ta tức giận, hậu quả, các ngươi gánh chịu nổi hay hả?"

      Hai đại hán liếc nhau, ngờ Tằng Tử Phu thoáng cái áp đảo năm trăm lượng còn trăm lượng. Vương Lan này mới mượn bọn họ năm lượng bạc, lại là bởi vì còn trả được khoản nợ, bị mấy em bọn họ chơi qua mấy lần. Bình thường bị giam giữ bên cạnh mình, mấy em muốn cũng đều có thể nhờ vậy mà được sung sướng, còn có thể dùng nàng tranh thủ chút bạc. Nhưng ai có thể tưởng được trước năm mới con đàn bà thối này bị nam nhân thả ra từ trong nha môn lăn qua lăn lại đến thần chí , dạng như vậy còn có nam nhân nào có hứng thú thượng lên? Chẳng lẽ mình còn muốn nuôi hay sao? Cũng phải món hàng như Thiên Tiên. Về sau từ trong miệng Vương Lan thần bí lẩm bẩm mấy câu, sau khi tự ra ngoài nghe ngóng, biết được ra trước kia Vương Lan lại là con dâu trước kia của Thạch phủ, còn có con nữa. Trong lòng cân nhắc phen, những nhà có tiền phải đều rất sĩ diện ư, tối thiểu nhất có thể kiếm được khoản to. Vì vậy liền áp tải người tới đây, cũng phải chưa từng nghe ngóng qua, quán lẩu của Thạch phủ, chuyện làm ăn kia như là chảy mỡ, lấy ra năm trăm lượng bạc hẳn là cũng tính là gì, cũng có ai muốn đối nghịch cùng Thạch phủ.

      Hai người cắn răng cái liền nhận lấy ngân phiếu, ném Vương Lan xuống đất.

      tại trong nhà chỉ có hai người mình và Thạch Lý thị, cũng thể mặc kệ Vương Lan. Ít nhất nhìn mặt mũi Giai Tuệ, cũng thể chăm sóc nàng ấy. Vậy nên liền gọi Thạch Giang tới để cho Vương gia thôn dẫn người người nhà Vương Lan tới. Thở dài hơi, để cho hai người Tử Tinh, Tử Nguyệt đưa Vương Lan , rửa mặt đổi quần áo phù hợp cho nàng ta.

      Tằng Tử Phu trực tiếp tìm Thạch Lý thị, nhìn thấy Thạch Lý thị liền lần chuyện xảy ra cùng Thạch Lý thị. Tuy Thạch Lý thị đau lòng trăm lượng bạc, nhưng mà nghĩ đến đây cũng là chuyện quan hệ cả đời đến cháu của mình, cũng xoắn xuýt nữa, lôi kéo tay Tằng Tử Phu : "Tử Phu à, việc này ngươi xem rồi xử lý , Vương Lan này sao cũng là sinh hài tử cho Thạch gia chúng ta. hồi lại cho nhà mẹ đẻ của nàng năm mươi lượng bạc , bạc này nương ra, như vậy Thạch gia chúng ta cũng phụ lòng nàng rồi."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Bạc này lấy từ chúng con bên này tốt hơn, coi như là con thay Giai Tuệ cho nàng, dù sao Giai Tuệ là nàng sinh ra phải sao? Như vậy, về sau Giai Tuệ lớn lên hiểu chuyện rồi, mặc dù có biết chút gì, chắc hẳn trong nội tâm cũng quá khó chịu." Thạch Lý thị nghe xong cân nhắc đúng là có chuyện như vậy, liền gật gật đầu. Dù sao để cho bà lấy ra năm mươi lượng bạc, trong nội tâm vẫn còn có chút đau lòng.

      Chờ Tằng Tử Phu trở lại phòng của mình, nhìn bộ dạng hai nha đầu khó có thể mở miệng, cũng đoán được hai phần nên hỏi: "Nghiêm trọng sao?"

      Tử Nguyệt đỏ mặt gật gật đầu, Tử Tinh cũng khó giữ bình tĩnh: " là đáng thương . . . Đều. . Đều bị thối rữa . . ."

      Tằng Tử Phu vừa nghe, cái này thể chậm trễ, chuẩn bị tốt lại xảy ra tai nạn chết người, liền phân phó Tử Nguyệt mời Lý Nhị ca tới.

      Khoảng cách cũng xem như quá xa, lâu sau Lý Nhị ca liền chạy tới, nhìn Vương Lan thê thảm như thế, thở dài. Qua lát lại lắc đầu ra, Tằng Tử Phu liền vội vàng tiến lên hỏi thăm, Lý Nhị ca lắc đầu: " tốt rồi, bị thương có thể trị, nhưng mà cái này. . lại chính là bệnh Diêu tỷ (kỹ viện_ có nghĩa là bệnh hoa liễu thường gặp nơi kỹ viện), sợ là rất khó khỏe lại. Ta mở phương thuốc, trong uống ngoài thoa, trước tiên cho nàng dùng , ít nhất nghiêm trọng hơn, nhưng người là phải chịu tội, hơn nữa tại tinh thần của nàng, sợ là điên rồi. . . Cái này khó xử lý."

      Tằng Tử Phu cũng bùi ngùi thở dài, Lý Nhị kéo Tằng Tử Phu đến bên hỏi: "Đưa Vương Lan trở về? Hay là?"

      Tằng Tử Phu nhíu mày: "Ta phái người Vương gia rồi, nhưng mà phỏng chừng cũng có người đến dẫn , nếu nàng cũng như bây giờ phải sao? Trước hết chỉ có thể để cho nàng ở lại rồi, phía nam phải có viện độc lập ư, trước tiên an bài nàng đến đó , ít nhất vì Giai Tuệ, cũng hết sức trị liệu cho nàng."

      Lý Nhị ca gật đầu: "Nếu điên, đưa y quán cũng có gì, nhưng mà tình huống này bây giờ của nàng, y quán lại rất nhiều việc, là chẳng quan tâm nổi."

      Tằng Tử Phu hiểu biết gật gật đầu: "Lý Nhị ca, mấy ngày nay lại vất vả cho ngài, lại chạy tới hai chuyến."

      Lý Nhị khoát tay : "Cái này cũng phải chuyện gì, ta về trước, lát nữa ta lại để cho Hỏa Kế mang thuốc tới."

      Tằng Tử Phu vội vàng để cho Tử Nguyệt theo chuyến lấy thuốc, Lý Nhị thấy bộ dạng kiên trì của Tằng Tử Phu, gật gật đầu.

      Chập tối, sau khi ba người Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy, Thạch Lai Phúc trở về biết chuyện của Vương Lan. Vốn trong lòng Thạch Thúy Cúc rất thoải mái, cảm thấy có chút quái lạ sao Tằng Tử Phu mang người vào. Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng Vương Lan hôm nay, Thạch Thúy Cúc cũng trở nên đồng tình. Dù sao tim con người cũng làm bằng thịt, cũng phải người đại gian đại ác, nhìn Vương Lan hôm nay như vậy. . . Thạch Thúy Cúc thở dài: "Đại tẩu, để cho nàng ở nam uyển , người Vương gia đến. Dù sao tại nhà chúng ta nuôi nhiều thêm người cũng phải là được."

      Tằng Tử Phu có chút giật mình nhìn Thạch Thúy Cúc, buổi trưa nay, trong lòng nàng cũng rất bồn chồn, sợ Thạch Thúy Cúc oán giận mình. Vừa rồi thấy sắc mặt Thạch Thúy Cúc cũng biết trong nội tâm nàng mất hứng, nghĩ đến. Nhưng Tằng Tử Phu nhìn Vương Lan nằm ở giường, cũng hiểu, dù sao Thạch Thúy Cúc cũng là người có tâm địa hiền lành, thở dài gật đầu.

      Thạch Lai Qúy đứng ở bên lau nước mắt, dù sao cũng là nữ nhân đầu tiên của . Kỳ nam nhân ấy mà, đối với lần đầu tiên của mình cũng khó mà quên được, lại còn sinh hài tử cho mình. Tuy rằng cuối cùng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đến khi thấy được nàng bị tội như thế, trong nội tâm rất dễ chịu. Thấy Thạch Thúy Cúc rộng lượng như vậy, để cho nàng lưu lại, Thạch Lai Qúy há to miệng. . . Thạch Thúy Cúc liếc Thạch Lai Qúy: "Chẳng lẽ lòng dạ ta ác độc? Chúng ta như vậy rồi, ta lại hung ác với nàng, cũng thể mặc kệ nàng phải sao?"

      Thạch Lai Qúy giữ chặt tay Thạch Thúy Cúc: "Nương tử, ta đời này cũng phụ nàng, ta cũng biết nàng sợ gì, lo lắng cái gì. Nhưng mà nương tử, ta hiểu được hai người chúng ta tại rất tốt, lại là có con trai có con , ta hát hoa ngắt cỏ, nương tử, nàng đặt trái tim vào trong bụng ."

      Thạch Thúy Cúc thấy Thạch Lai Qúy ở trước mặt Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc lại ra những những lời này, rất là xấu hổ liếc Thạch Lai Qúy, nhưng mà trong lòng đúng là rất đắc ý.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 84: Sóng trước chưa tan, sóng sau lại tới.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Phu để cho Tử Nguyệt ở lại chăm sóc Vương Lan, mang theo Tử Tinh vừa ra nam viện nhìn thấy Thạch Giai Tuệ ngơ ngác nhìn nàng, trái tim liền xiết chặt. Chẳng lẽ là ai đó lắm miệng những thứ nên rồi?

      Tằng Tử Phu giơ tay lên vừa muốn gọi Thạch Giai Tuệ, tiểu Giai Tuệ lại quay đầu chạy ra ngoài. Tằng Tử Phu há miệng, cuối cùng buông cánh tay xuống, thở dài, biết nên cái gì.

      Nhất là ánh mắt thẳng tắp mới vừa rồi của tiểu Giai Tuệ, càng làm cho Tằng Tử Phu ra lời, tiểu Giai Tuệ vẫn luôn là hài tử văn tĩnh hướng nội nhưng lại vô cùng thông tuệ. Những năm gần đây, Tằng Tử Phu coi bé như con ruột, em Giai Ngưng có nàng cũng có, thậm chí Giai Ngưng lại có, có đôi khi Tằng Tử Phu cũng thêm trước cho bé. Vì thế Giai Ngưng lại chỉ lần Tằng Tử Phu thiên vị, nhưng mà nếu so với Tằng Tử Phu tiểu Giai Ngưng lại còn muốn thương Giai Tuệ nhiều hơn, chính Tằng Tử Phu rất là khó hiểu.

      Nếu như nàng biết , chỉ là bởi vì tiểu Giai Ngưng lại ở người đệ đệ Gia Thành tìm thấy chút cảm giác làm tỷ tỷ (chính là cảm giác lão đại) nên rất là buồn bực và phục! Nhưng mà ở người Giai Tuệ, Giai Ngưng lại hoàn toàn cảm nhận được cảm giác làm tỷ tỷ, bởi vậy nguyên tắc tâm tính ta là lão đại, ta phải chiếu cố tiểu muội, nên bé rất là thương Giai Tuệ. Bởi vậy tiểu Giai Ngưng lại đối với ít hành vi thiên vị của Tằng Tử Phu đều có đặt ở trong lòng. Đương nhiên vẫn phải có nghi ngờ và tức giận rồi, chẳng qua tiểu Giai Ngưng lại cũng biết được, trong lúc đó Tằng Tử Phu ít nhiều gì cũng cưng chiều mình và đệ đệ, càng thêm so đo cái gì.

      Tử Tinh có chút bất an nhìn Tằng Tử Phu, cuối cùng vẫn là nhịn được, mím môi : "Đại thiếu nãi nãi, trong chốc lát sợ là nhị tiểu thư bị dọa sợ, ngài thương đối với nhị tiểu thư tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt. Nhị tiểu thư lại là người có hiểu biết, hiếu thuận. Hai ngày trước, nhị tiểu thư dùng vải Tô Châu làm được khăn phải đưa cho ngài trước tiên sao?"

      Tằng Tử Phu lấy lại tinh thần, cười cười với Tử Tinh: "Ta hiểu, đứa này vẫn luôn thông minh từ sớm, Giai Ngưng lớn hơn nàng chút lại thể so sánh với nàng, cái gì cũng bằng. Lúc trước làm ra quyết định giữ nàng lại, ta cũng nghĩ tới có ngày hôm nay, dù sao có tường nào lọt gió được, hơn nữa mấy năm này Thạch gia quá mức nổi trội rồi, trong lúc vô tình cũng có ít người đỏ mắt, chuẩn bị nhìn Thạch gia chê cười hơn . Chỉ là ngờ tới nhanh như vậy, Giai Tuệ mới sáu tuổi, dù cho thông minh sớm cũng chỉ là hài tử."

      Tử Tinh gật gật đầu: "Đại thiếu nãi nãi, ngài muốn khuyên nhủ nhị tiểu thư hay ?"

      Tằng Tử Phu lắc đầu: "Con của ta ta còn biết hay sao? tại tìm nàng nàng chỉ biết tự mình trốn tránh, sợ là hiệu quả càng trái ngược, để cho nàng yên tĩnh, tự mình suy nghĩ cẩn thận, cũng phụ tấm lòng của ta mấy năm này." Ai, Tằng Tử Phu thở dài.

      Thạch Lai Phúc sớm chờ Tằng Tử Phu ở trong phòng rồi, thấy nàng trở về liền vội vàng đứng dậy, nhìn sắc mặt Tằng Tử Phu bất thường, mà bình thường Tử Tinh thích líu ríu cũng là vẻ mặt lo lắng. Thạch Lai Phúc thử hỏi: "Vương Lan ổn sao?"

      Tằng Tử Phu lắc đầu, Tử Tinh rất có nhãn lực liền rời khỏi phòng, Tằng Tử Phu liền rơi nước mắt, chỉ hù đến Thạch Lai Phúc, mà ngay bản thân Tằng Tử Phu cũng thể tin nổi, ra nội tâm của nàng cũng có mạnh mẽ như nàng tưởng tượng.

      Thạch Lai Phúc ôm Tằng Tử Phu, từ lúc Tằng Tử Phu gả cho nhiều năm qua, chưa bao giờ thấy qua nàng như thế, trong nội tâm rất là lo lắng, nhưng Tằng Tử Phu chỉ yên lặng rơi lệ, cái gì cũng , Thạch Lai Phúc lại dám hỏi gấp, sợ lòng nàng càng thoải mái.

      Qua hồi lâu, Tằng Tử Phu mới ngừng lại được. Lại có chút ngượng ngùng liếc nhìn quần áo Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc nở nụ cười cái : "Đều làm nương rồi, sao còn có tính trẻ con như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay là Vương Lan làm cho nàng bị tủi thân?"

      Tằng Tử Phu lắc đầu, hít mũi : "Vương Lan, là cái dạng kia rồi, làm sao còn có thể làm cho ta uất ức? Cho dù nàng thực làm cho ta tủi thân, với bộ dáng bây giờ của nàng, ta có thể so đo sao?"

      "Là đệ muội sao?" Thạch Lai Phúc thở dài: "Đây cũng là có cách nào khác, đứng ở cương vị của đệ muội mà nghĩ, dù sao năm đó hài tử của đệ muội vẫn là bị Vương Lan làm mấy chuyện xấu. Sáng mai ta chút với Lai Qúy, nàng đừng suy nghĩ nữa!"

      Tằng Tử Phu lại lắc đầu cái: "Là Giai Tuệ của chúng ta, Tiểu Diệp Tử của chúng ta." Nhắc tới cái này, nước mắt Tằng Tử Phu lại chảy ra. Giọng đứt quãng hết mọi chuyện Thạch Giai Tuệ cùng Thạch Lai Phúc.

      Thạch Lai Phúc nắm chặt nắm tay: "Chuyện này nếu để cho ta biết là ai lắm miệng, ta nhất định quất chết !" xong liền ngồi xổm mặt đất thở dài. Qua hồi, lại đứng lên, giữ chặt tay Tằng Tử Phu: "Nương tử, việc này, ai, nàng cứ thả lỏng tâm tình, ta tin tưởng khuê nữ của chúng ta hiểu lý lẽ. Mặc dù còn , nhưng cũng phân biệt được tốt xấu, huống hồ cho tới bây giờ chúng ta đều coi nàng là con ruột. Cho dù, cho dù tại nàng , lớn lên cũng hiểu , chúng ta yên tâm ."

      Tằng Tử Phu khẽ gật đầu: "Ta hiểu, cũng biết được, nếu ta cũng tùy ý để nàng chạy ."

      Thạch Lai Phúc ôm bả vai Tằng Tử Phu : "Nàng cũng mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi sớm chút . Trong khoảng thời gian này, nàng ngủ rất ngon, vừa thỉnh tiên sinh, lại vừa quan tâm cái nha đầu Giai Ngưng kia, lại còn quán lẩu của vợ chồng Lai Qúy bọn họ. Việc này vừa xong, lại xảy ra chuyện Vương Lan, tại lại là Giai Tuệ. . . Ai, ngủ ."

      Tằng Tử Phu ừ tiếng, vừa nằm xuống liền vụt cái đứng dậy: " được, ta phải hỏi Tử Tinh chút, Giai Tuệ trở lại chưa, lại dùng cơm tối, lúc này là lúc lớn, làm sao chịu được đói?"

      Thạch Lai Phúc cười gật gật đầu: "Ta cùng với nàng." Tằng Tử Phu ừ tiếng, tùy ý Thạch Lai Phúc thân thiết nắm chặt tay mình, rất là ấm áp, thoáng cái bản thân coi như có thêm hơi sức.

      Xuyên thấu qua cửa sổ, Tằng Tử Phu thấy Giai Ngưng và Giai Tuệ lại ôm thành đoàn, liền nhàng thở ra, cùng Thạch Lai Phúc nhìn nhau cười, cuối cùng trong nội tâm cũng an tâm.

      Ngày kế tiếp, Thạch Lý thị liền nghe được chuyện của Giai Tuệ, lão nhân rất là lo lắng, mà thần sắc của Thạch Lai Qúy và Thạch Thúy Cúc cũng quá bình thường. Vẻ mặt Thạch Lai Qúy là áy náy, mà Thạch Thúy Cúc lại là vẻ mặt lo lắng, Thạch Thúy Cúc thấy Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc nhanh vào, vội vàng đứng dậy chào hỏi: "Đại tẩu, đại ca nhanh tới ăn sáng , bằng cũng sắp nguội rồi."

      "Mấy đứa đâu rồi?"

      Thạch Thúy Cúc vội vàng cười : "Tử Tinh mang theo chơi ở trong sân rồi."

      Tằng Tử Phu cười ừ tiếng. Thạch Lý thị thở dài: "Nếu . . ."

      Lúc này tâm của Thạch Thúy Cúc nâng lên cổ họng rồi, Tằng Tử Phu vội vàng cắt đứt Thạch Lý thị: "Nương, Giai Tuệ là hài tử của con và Phúc ca, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai nhất định cũng như vậy!"

      Thạch Lý thị sửng sốt chút, thở dài: "Ai, Tử Phu à, có gì khó xử hãy với nương." Tằng Tử Phu nhu thuận gật đầu.

      Thạch Thúy Cúc còn lo trước lo sau, cũng thu vào vẻ tự nhiên mặt. Có thể đáp ứng để cho Vương Lan vào ở, đó là bởi vì bộ dạng hôm nay của Vương Lan, là làm cho người ta lo lắng hoảng sợ, bản thân mình cách nào cự tuyệt. Huống hồ, phí ăn uống, kể cả thuốc men gì đó cũng cần bên mình ra, lại ở trong viện phía nam, cách bên mình rất xa. Mình mắt thấy, tâm phiền, lại có thể làm cho Qúy ca xem trọng mình hơn, cớ sao mà làm?

      Nhưng mà! Giai Tuệ đừng hòng trở về, mình tuyệt đối khoan dung, coi như cháu thương mình làm được, dù sao có thể tự với mình đó là khuê nữ của đại tẩu. Nhưng nếu để cho Qúy ca nhìn nhận, vậy chỉ có luôn luôn lúc nào cũng nhắc nhở bản thân, nàng là cốt nhục của tiện nhân Vương Lan kia, hài tử đầu tiên đáng thương của mình chính là mẹ ruột nàng hại chết, làm sao mình chịu được?

      Tằng Tử Phu đối với lo lắng của Thúy Cúc, bản thân cũng rất là thông cảm, cũng có thể lý giải được, tại trước cũng chỉ có thể mong cho Giai Huệ có thể sớm suy nghĩ cẩn thận.

      Thạch Thúy Cúc lôi kéo Thạch Lai Qúy: "Qúy ca, phải lòng ta hẹp, nếu cũng đồng ý để cho Vương Lan ở lại, ta biết trong lòng chàng áy náy đối với Giai Tuệ, nhưng mà, nhưng mà. . ." , Thạch Thúy Cúc liền dâng lên nước mắt. Thạch Lai Qúy thở dài vội vàng cam đoan tìm đại ca đại tẩu mở miệng đòi Giai Huệ: "Lúc ấy nàng cũng ở đây, ta đáp ứng đại tẩu, Giai Tuệ chỉ là cháu của ta, ta động cái tâm tư kia, nàng cứ an tâm ."

      Thạch Thúy Cúc lau nước mắt : "Những năm này, ta đối với Giai Huệ cũng rất thương , chưa bao giờ biểu ra vui vẻ đối với nàng. Đó là bởi vì, Giai Tuệ là khuê nữ của đại tẩu, nhưng. . . Nếu. . . Ta liền nghĩ tới mẹ ruột nàng sát hại đứa con đáng thương của ta, đây chính là hài tử đầu tiên của chúng ta. Làm sao ta quên được."

      Thạch Thúy Cúc thấy ánh mắt đau lòng của Thạch Lai Qúy, còn thêm: "Lại nữa, giống như Qúy ca chàng , đại tẩu chính là xem Giai Tuệ như con đẻ, đối với Giai Tuệ thậm chí lại còn tốt hơn so với Giai Ngưng. Những năm này nếu có đại tẩu đại ca giúp đỡ, chúng ta có thể có cuộc sống như hôm nay sao? Chỉ sợ còn cày ruộng ở Thạch gia thôn!"

      Thạch Lai Qúy cúi đầu , qua hồi thở dài : "Đúng vậy, cũng may ta có phạm hồ đồ, nếu sợ là đại ca đại tẩu muốn thân thiết, huống hồ Giai Tuệ sợ là lại càng nguyện ý nhận thức của ta."

      Hôm nay Thạch Thúy Cúc học được thông minh chút, biết lời đến đây, nhất định Qúy ca có tâm tư nhìn nhận Giai Tuệ, liền cười cười : "Qúy ca, chúng ta còn có Tiểu Cành." Thạch Lai Qúy vừa nghe, ánh mắt sáng lên, đúng vậy, ta còn có Tiểu Cành.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 85: Tiểu Diệp Tử, Thạch Giai Tuệ.
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Giai Ngưng nhìn Thạch Giai Tuệ lại ngồi yên lặng ngẩn người ở bên cửa sổ, rất là khó hiểu: "Diệp Tử, muội làm sao vậy? Bắt đầu từ ngày hôm qua tỷ liền nhìn thấy muội luôn ngẩn người, cũng lạnh nhạt đối với tỷ, có phải muội thích người tỷ tỷ này hay ?"

      Thấy Thạch Giai Tuệ vẫn còn lạnh nhạt đối với mình, trong nội tâm của bé có chút sợ hãi, muội muội bao giờ để ý tới bé nữa ? Gần đây bé cũng có phiền muội muội, để cho muội muội thêu tay khăn xinh đẹp cho bé mà. Cũng có có chấp lôi kéo muội muội xem bé luyện tập võ thuật, ừ . . . Tiểu Giai Ngưng càng nghĩ lại càng khẳng định, gần đây rất có phong phạm làm tỷ tỷ, có gây phiền toái cho muội muội, có làm ra chuyện nàng thích. Nhưng mà, vì sao muội muội để ý tới bé vậy?

      Nhìn qua Thạch Giai Tuệ ngẩn người, tiểu Giai Ngưng lại cúi cái đầu trầm mặc suy nghĩ, nghĩ nửa ngày cũng nguyên nhân. Vốn tiểu Giai Ngưng là có khả năng ngồi yên chỗ lại làm ra quyết định bất ngờ. Bé phải tìm nương hỏi chút, khẳng định nương biết vì sao, cũng nhất định có thể làm cho muội muội để ý tới bé. Ở trong nội tâm của tiểu Giai Ngưng, chuyện gì cũng làm khó được Tằng Tử Phu, loại chuyện nhặt này càng có vấn đề. Nghĩ vậy, khuôn mặt nhắn nhăn lại thành bánh bao của tiểu Giai Ngưng, lại thấy vui vẻ nở nụ cười.

      Thạch Giai Ngưng lại nhanh như chớp liền chạy ra ngoài, chạy đến ngã rẽ hành lang "Ai u" tiếng liền ngã ngồi chồm hổm mặt đất. Thạch Gia Thành vừa thấy tỷ tỷ bị mình đụng ngã, vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống nâng bé dậy, rất là khác thường. Nếu đổi lại là lúc bình thường, nhất định là vui vẻ cười ha ha.

      Tiểu Giai Ngưng lại vuốt vuốt tiểu PP (mông) của mình, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thạch Gia Thành, vừa muốn há miệng mắng chửi người, Thạch Gia Thành căng thẳng lo lắng giữ chặt tiểu Giai Ngưng : "Tỷ, xảy ra chuyện." Tiểu Giai Ngưng sững sờ, trong nội tâm biết chắc là chuyện lớn. Nếu cái tên đệ đệ thối này từ sáng đến tối, ngừng muốn tranh làm ca ca của bé chắc chắn là biết mở miệng gọi bé là tỷ tỷ. Cũng thèm so đo nữa.

      "Tỷ muốn tìm nương, nhanh ."

      Thạch Gia Thành vừa nghe liền giữ chặt Thạch Giai Ngưng lại: "Trước đừng , chúng ta chỗ bí mật, xảy ra chuyện lớn, có quan hệ tới nương và muội muội."

      Thạch Giai Ngưng lại a tiếng liền theo Thạch Gia Thành cùng nhau chạy đến chỗ ụ đất phía bắc bên cạnh hòn non bộ của hậu trạch.

      "Nương làm sao vậy? Muội muội làm sao vậy? Đệ biết đâu, bắt đầu từ ngày hôm qua muội muội để ý tới tỷ, cũng chuyện. Tối hôm qua lúc tỷ đến giường muội muội, muội muội cũng có phản ứng gì."

      Thạch Gia Thành chép miệng: "Vừa rồi đệ tìm nương, nghe được nương chuyện với cha, đệ cũng chưa tiến vào ngay, liền ghé vào cửa sổ, nghe được nương , muội muội phải là con ruột của nương. Là của Nhị thúc cùng với cái người điên hôm qua tiến vào nam uyển ở kia, cái người điên kia là Nhị thẩm trước kia của chúng ta, về sau bị Nhị thúc bỏ."

      Thạch Giai Ngưng lắng nghe xong ngây dại, Thạch Gia Thành thấy vậy liền đẩy đẩy bé: "Đừng lại ngây người, mau nghĩ biện pháp ."

      Thạch Giai Ngưng lại ồ tiếng, nhăn lông mày lại : "Nếu đổi lại là tỷ, tỷ cũng biết phải làm sao rồi. Tuy rằng Nhị thẩm, Nhị thúc đối với chúng ta đều rất tốt, nhưng mà ta vẫn rất thích nương. Đệ xem có thể ta cũng là hài tử của Nhị thúc hay , ta muốn! Ta chỉ muốn nương!" , Thạch Giai Ngưng lại muốn chạy ra tìm Tằng Tử Phu.

      Thạch Gia Thành nhanh tay níu Thạch Giai Ngưng lại: "Bạn học trong học đường rất đúng, nữ nhân là phiền toái nhất, hoàn toàn lên được mặt bàn."

      câu , làm cho Thạch Giai Ngưng tạm thời quên phiền não mới vừa rồi, liền gào to về phía Thạch Gia Thành: "Ngươi mới lên được mặt bàn. Nương cũng là nữ nhân, ngươi dám nương sao?"

      "Đương nhiên là tính nương, nương đặc biệt nhất, so với nam tử còn giỏi hơn. Tỷ cũng phải nương."

      "Tỷ là nương sinh ra, đương nhiên là tỷ có thể! Tỷ cũng là đặc biệt." Thạch Giai Ngưng lại phục mà hô lớn. Thạch Gia Thành nhíu nhíu lông mày, loại biểu lộ quấn quýt này đặt ở mặt Thạch Gia Thành hài đồng mới có sáu tuổi làm cho người ta trông thấy rất là buồn cười. Nếu như bị nhóm hủ nữ thế kỷ hai mươi mốt nhìn thấy, nhất định liền như ong vỡ tổ ôm lấy rồi kìm lòng được mà vân vê khuôn mặt.

      "Được rồi, mau nghĩ lại xem chúng ta nên làm sao bây giờ, vấn đề này dễ làm. Vừa rồi đệ còn muốn để cho tỷ khuyên nhủ muội muội, bình thường các ngươi luôn như hình với bóng. Nhưng mà bây giờ xem ra cũng quá dễ dàng." xong lại thở dài giống như người lớn.

      "Đệ xem Nhị thúc có thể mang muội muội hay ? được! Ta đồng ý! Muội muội là của nhà chúng ta." Thạch Giai Ngưng lại ra.

      Thạch Gia Thành vâng tiếng : "Đệ cũng có suy nghĩ này. Tuy rằng nhà Nhị thúc và nhà chúng ta ở cùng chỗ, chúng ta và Tiểu Thạch nhà Nhị thúc cũng có quan hệ rất tốt, cũng thương Tiểu Cành muội muội mới ra sinh lâu. Nhưng mà muội muội giống với bọn họ, nàng là của nhà chúng ta, là muội muội ruột của chúng ta! Ai cũng thể mang , coi như là nương đáp ứng, muội muội đồng ý cũng thể!"

      Thạch Giai Ngưng cũng nắm nắm bàn tay kiên định gật đầu: "Đúng vậy, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ cướp muội muội . Hơn nữa, nhất định nương cũng đồng ý, nương thương muội muội nhất."

      "Tỷ tỷ, ca ca." Lúc này, ai cũng ngờ tới Thạch Giai Tuệ chạy đến đằng sau hòn non bộ. Vừa rồi bé có nghe được tỷ tỷ gọi bé rồi, nhưng mà bé dám để ý tỷ tỷ. Sợ tỷ tỷ cũng biết được chuyện mình phải là muội muội ruột của nàng, sợ tỷ tỷ còn giống với trước kia. Hơn nữa gần đây tỷ tỷ có lôi kéo bé luyện công cùng nàng, cũng còn luôn kêu bé làm khăn tay, có phải là thích bé ?

      Thấy tỷ tỷ chạy ra ngoài ma xui quỷ thế nào mà khiến bé cũng theo, liền nghe được lời của ca ca với tỷ tỷ. Trong lòng bé càng thêm sợ hãi, ngay cả ca ca cũng biết rồi, vậy có phải là nương và cha quyết định cần bé nữa phải ?

      Biết chỗ bí mật là ở đâu, bé tránh ở góc tường thấy ca ca lôi kéo tỷ tỷ chạy xa, bé mới dám theo ra. Trốn ở đằng sau hòn non bộ, ràng nghe được ca ca tỷ tỷ , ngoại trừ cảm động còn có áy náy sâu, sao bé có thể nghĩ tỷ tỷ ca ca quan tâm bé, nương và cha mặc kệ bé?

      Mặc dù bé còn , nhưng mà lời bác đưa đồ ăn , bé đều hiểu, là nàng ta cố tình, muốn để cho bé biết , nhưng mà bé vẫn rất là sợ hãi. ra mẹ ruột của bé lại hư hỏng như vậy! Hài tử của Nhị thẩm là bị nàng hại chết, hóa ra, từ lúc bé được sinh đến giờ chỉ là ấm sắc thuốc. Cũng phải thôi, cũng do nữ nhân kia tạo thành. Những thứ này còn chưa đủ, nữ nhân kia còn từ bỏ bé, cưỡm tất cả bạc trốn , cho nên Nhị thẩm và Nhị thúc mới muốn vứt bỏ bé, để cho bé tự sanh tự diệt. Nếu như có nương, lúc này bé sớm chết đói rồi. (ấm sắc thuốc: ý là người hay bệnh lúc nào cũng uống thuốc)

      Thạch Giai Tuệ ôm lấy Thạch Giai Ngưng: "Tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội sợ. . . muội. . ."

      Thạch Giai Ngưng cũng ôm ngược lại Thạch Giai Tuệ: "Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây, tỷ đánh nhau rất là lợi hại!"

      "Ừ, còn có ca, ca là ca ca của muội, từ ngày mai trở , ! tại, hồi ca theo Giai Ngưng học công phu."

      Thạch Giai Tuệ cảm động mà chảy nước mắt, nghẹn ngào gật đầu, ba bánh bao ôm nhau ở cùng chỗ. Từ giờ khắc này Thạch Gia Thành hiểu được từ nay về sau bé phải bảo vệ tỷ tỷ và muội muội. đúng, phải là hai người muội muội, xú nha đầu Giai Ngưng này chỉ ra sớm hơn bé chút thôi. Nếu phải bởi vì như nương là "Phong độ thân sĩ" Nam tử hán đại trượng phu phải nhường nhịn cho nữ hài tử sao? Tuy rằng bé nhường cho nàng ra ngoài trước, cũng có nghĩa để cho nàng làm tỷ tỷ nha! ( ai. . . Cũng là trẻ con ngây thơ, đây mà cũng là nhường được sao? Cũng thể trách Tằng Tử Phu như vậy. Nếu đổi lại là ngươi mỗi ngày bị hài tử hỏi, vì sao bất công sinh con ra trước, ngươi có thể trả lời sao? _ lời tg )

      Qua lát, Thạch Giai Tuệ ổn định tâm tình, xấu hổ cười cười rất là đáng với Thạch Giai Ngưng, Thạch Gia Thành. Thạch Giai Tuệ giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì ra: "Ca ca, ca thể học công phu cùng tỷ tỷ."

      Thạch Gia Thành nghi hoặc nhìn Thạch Giai Tuệ: "Vì sao?"

      "Ha ha ha ha, bởi vì đệ được, ha ha ha, có lợi hại như tỷ." Thạch Giai Ngưng ở bên chen miệng vào.

      Thạch Giai Tuệ liền vội vàng lắc đầu: " phải như thế, ca ca phải học chữ, phải nương để cho ca ca chú tâm học tập, tranh thủ thi công danh sao? Về sau giống như Sở Hà thúc thúc, trở thành trạng nguyên."

      Đầu tiên là Thạch Gia Thành trừng mắt nhìn Thạch Giai Ngưng, sau đó vuốt vuốt tóc mềm mại của Thạch Giai Tuệ, còn lải nhải câu: "So với xú nha đầu thuận tay hơn nhiều."

      Thạch Giai Ngưng vừa nghe Thạch Gia Thành liền vung cánh tay cho ngã sấp xuống mặt đất : "Cho đệ tỷ, lớn , tỷ là tỷ tỷ biết ? Giai Tuệ, nhìn thấy chưa, từ nay về sau để tỷ bảo vệ muội, dựa vào tên tiểu tử này là được, trăm điều dùng đượ chính là thư sinh!"

      Tuy Thạch Gia Thành phải là rất đau, nhưng bị nữ nhân đánh ngã, lại còn là xú nha đầu kia, lại còn ở trước mặt muội muội bé tuyên bố muốn bảo vệ, mất mặt rồi! được, bé phải học võ thuật, thể kém hơn cái xú nha đầu này!

      " chút cũng có bộ dáng của nương, về sau lớn lên, ta xem nhà chồng nào dám muốn ngươi. Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn gọi ta là ca ca, như vậy, về sau ngươi gả ra được, ta cho ngươi dựa vào, ta tới nuôi ngươi."

      Thạch Giai Tuệ bên nâng Thạch Gia Thành dậy vừa : "Ca ca, ca đừng trêu chọc đến tỷ tỷ, bằng thua thiệt là ca."

      Thạch Giai Ngưng ở bên hừ tiếng, còn vung nắm tay siết thành bánh bao thịt lên hù dọa Thạch Gia Thành. Thạch Gia Thành cũng có tự hiểu lấy mình, dù sao tại bé đánh lại nàng, đại trượng phu co được dãn được! Nhưng ngoài miệng vẫn quên bỏ lại câu: "Bạn học của ta : Nam nhi tốt đấu cùng ác nữ!"

      "Đó là ngươi đấu lại ta."

      Thạch Giai Tuệ thấy hai người có vẻ như lại muốn tranh chấp, vội vàng kéo ra chủ đề: "Ca ca, ca cái người bạn học nữ nhân lên được mặt bàn kia sao? Muội thích ."

      "Ta cũng thích , nương mà cũng chính là cái loại nam nhi tự đại." Thạch Giai Ngưng cũng .

      "Các ngươi hiểu, cái người bạn học Liễu Hà kia của ta, là từ kinh thành tới, kinh thành! Học cùng học đường với Lỗi ca, đây chính là học đường nổi tiếng, qua hai tháng nữa là trở về rồi, tới bên này chúng ta để thăm người thân. rất là lợi hại, chỉ lớn hơn ta tuổi, nhưng mà văn võ song toàn, lợi hại cực kỳ, so với người công phu mèo ba chân nào đó cường đại gấp trăm lần!"

      Thần sắc Thạch Giai Ngưng phục : "Có vốn để cho đến tỉ thí với ta, xem ta có đánh cho răng rơi đầy đất ."

      "Người ta có khí phách mới có thời gian đến mù quáng hồ đồ với ngươi đâu, người ta là phải làm đại . Biết , là làm đại ."

      Thạch Giai Ngưng xì mũi coi thường nhìn Thạch Gia Thành, hiển nhiên đối với theo lời Liễu Hà rất là biết cách cư xử. Nhưng rất nhiều chuyện đều là cách nào đoán trước được. Đến mười năm sau, khi Thạch Giai Ngưng gả cho Liễu Hà thời điểm nghĩ đến đoạn chuyện cũ này khi còn bé đều kìm lòng được mà bật cười. Mà lúc này đây Liễu Hà cũng sủng ngấy nàng rồi. Đương nhiên, lúc đó Liễu Hà cũng còn dám nữ nhân có bản lĩnh, lên được mặt bàn. Hiển nhiên khi đó Thạch Gia Thành vợ rồi, mà cũng chỉ lần khinh bỉ Liễu Hà. Đương nhiên, đây đều là sau.

      "Ca ca, tỷ tỷ đừng cãi cọ, tại phải làm sao bây giờ?"

      "Đừng sợ, cần bận tâm, chúng ta tìm nương, có chúng ta ở đây." Thạch Gia Thành ra. Thạch Giai Ngưng lại ừ tiếng liền kéo Thạch Giai Tuệ chạy ra ngoài.

      Đến hậu trạch, Thạch Giai Tuệ lại lo lắng, Thạch Giai Ngưng lại động viên: "Đừng lo lắng, nương thương muội nhất." Vừa dứt lời chỉ thấy Tằng Tử Phu mang theo Tử Tinh ra.

      Tằng Tử Phu nhìn thấy ba hài tử, giật mình, nhìn nét mặt Thạch Giai Tuệ có chút u buồn, có chút sợ hãi. Hốc mắt Tằng Tử Phu thoáng cái liền đỏ lên: "Đến." Chỉ chữ này, Thạch Giai Tuệ liền bổ nhào vào trong lòng Tằng Tử Phu, oa oa khóc lớn lên. Từ lúc Thạch Giai Tuệ hiểu chuyện đến nay đây là lần đầu tiên bé khóc lớn, Tằng Tử Phu cũng chảy nước mắt.

      Tử Tinh ở bên cạnh cũng đỏ mắt vành mắt, đến trước mặt Thạch Gia Thành, Thạch Giai Ngưng, vẫy vẫy tay. Thạch Giai Ngưng lo lắng quay đầu lại nhìn về phía Tằng Tử Phu và Thạch Giai Tuệ.

      "Yên tâm " Thạch Gia Thành .

      "Con sợ nương cần con."

      "Hài tử ngốc của nương, con gọi ta là nương."

      "Nương."

      "Ừ."

      "Nương."

      "Ừ."

      . . . . . .

      Thạch Lai Phúc trở lại trong phòng, thấy hai mẹ con nằm giường chìm vào giấc ngủ, miệng nhếch lên, xem như buông xuống tảng đá lớn ở trong lòng trong đầu. Ôm lấy đệm chăn liền xoay người đến tháp ở gian ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :