1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 71: Thạch Hoa Lam kiên cường (thượng).
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Lý thị bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, phủ thêm y phục rồi ra khỏi phòng, liền thấy Thạch Hoa Lan và Thạch Lai Phúc quây quanh lấy Thạch Đầu vào nhà. Nơi Thạch Đầu qua máu tươi còn giọt mặt đất lại càng hoảng sợ: "Đây là thế nào? Người nào giết người giữa ban ngày?"

      Tằng Tử Phu liền vội vàng tiến lên đỡ Thạch Lý thị, vừa đại khái chuyện vừa rồi cho Thạch Lý thị, vừa khuyên Thạch Lý thị trở về phòng nghỉ ngơi: "Nương, bên này rất loạn, tại cũng quan tâm được cho người, người về phòng nghỉ ngơi trước . Yên tâm, sao đâu, từ nay về sau cũng còn ai có thể khi nhục đến người tỷ tỷ."

      Thạch Lý thị a tiếng, cau mày: "Đều là ta đây làm bậy, năm đó bị mỡ heo làm mờ mắt, nháo thành bộ dáng bây giờ. . . Ai. . . Đáng thương nương của ta, lại bị ủy khuất." Áy náy nhìn Thạch Đầu: "Thạch Đầu à, là nương phải, nếu phải năm đó nương bị lợi ích làm mê muội, cũng đến mức làm hại các ngươi tại như thế. . . ."

      Sắc mặt Thạch Đầu có chút tái nhợt, cười cười: "Nương, đừng lời xa cách này. Nếu có nương lúc trước, ha ha, tại chừng ta còn là hán tử nghèo nàn có tiền đồ, làm sao có thể cho Lan nhi cuộc sống như thế? Chuyện gì cũng đều có cái giá của nó, trong nội tâm của ta chút cũng oán hận nương. Làm cha mẹ, có ai hy vọng con có cuộc sống tốt? Với ta đây năm đó, là nuôi nổi Lan nhi."

      Thạch Hoa Lan lau nước mắt: "Cho dù là theo chàng sống khổ có thể như thế nào? Chàng đừng chuyện, nhanh đến nằm giường, tiểu Lục tử mời Nhị thúc tới."

      Thạch Đầu có chút đau lòng nhìn Thạch Hoa Lan: "Lan nhi, đừng khóc, lòng ta đau." Lời này vừa ra, Thạch Hoa Lan oa oa khóc lớn lên, ai cũng khuyên được.

      Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà đều chạy tới, chẳng quan tâm khách khí, trước nhìn Thạch Đầu. Lý Quang Xuân mở phương thuốc : "Thuốc này là cầm máu, phương thuốc này bổ huyết bổ thân thể. Cũng may chỉ là ngoại thương, có thương tổn đến gân cốt, dưỡng chừng vài ngày tốt rồi, nhưng mà những ngày này phải chú ý cần dùng sức, đừng có lại làm miệng vết thương vỡ ra, ngàn vạn được dính nước, còn phải ăn kiêng chút các ngươi nhớ kỹ."

      Thạch Đầu tạ ơn Lý Quang Xuân, Lý Quang Xuân cười cười: "Người nhà cái gì cảm tạ với cảm tạ."

      Lý Sở Hà nhíu mày: "Thạch Đầu ca, Lan tỷ, chuyện Phùng gia, các ngươi định xử lý như thế nào? Theo lý thuyết, giết người chưa thành vẫn là có thể ăn được cơm lao ngục."

      Thạch Đầu nghe xong hiểu được ý tứ Lý Sở Hà chính là nếu như mình gật đầu, nhất định giúp đỡ. Đắn đo suy tính rồi : "Thôi, ta thấy đầu óc Phùng gia tiểu thư hình như có chút vấn đề, ta cũng vậy có chuyện gì. . . Nhưng mà nếu Sở Hà lão đệ phiền toái, chúng ta có thể cảnh cáo Phùng gia hay , cũng tránh cho từ nay về sau còn có người có mắt tìm đến gây ?"

      Lý Sở Hà cười : "Đây có là chuyện phiền toái gì? Đều là Sở Hà nên làm, vậy cứ như thế , Thạch Đầu ca sớm nghỉ ngơi , Hàn Lâm viện ở bên kia ta còn có chút chuyện cần phải làm, ta trước, đợi buổi tối lại tới thương lượng chuyện Phùng gia."

      Tằng Tử Phu liếc nhìn Lý Sở Hà, phát vẻ mệt mỏi mặt . . . Nhưng mà cũng tốt để nhiều lời, chỉ là cười : "Sở Hà, phải chú ý thân thể."

      Lý Sở Hà hiểu cười cười: "Cám ơn đại tẩu quan tâm, Sở Hà nhớ kỹ, cha, con về trước, ngài?"

      Lý Quang Xuân khoát tay : "Trở về , hai ngày này ta liền ở tại nơi này, công quan trọng hơn." Lý Sở Hà gật gật đầu lại là khách khí phen liền .

      Lý Quang Xuân thở dài, tại nhi tử của mình làm việc chẳng khác gì liều mạng. Những ngày này ông nhìn ở trong mắt là đau lòng, ai, tiếp tục như vậy, thân thể sớm muộn gì phải sụp đổ mất, cũng biết vì sao? Chẳng lẽ là chuyện lúc trước làm cho nhi tử phóng túng lòng dạ mới có thể như bây giờ? Muốn trung tâm quyền lực? Con mình dựa vào cố gắng của bản thân, ra , người làm cha vừa kiêu ngạo, vừa lo lắng. Từ lúc trở lại kinh thành, nguyên đám ‘lão bằng hữu’ trước kia đều gấp rút đến thăm và ‘ôn chuyện’ với ông. Nguyên đám khẩn cấp giải thích lúc trước ốc còn mang nổi mình ốc, nhưng vẫn thầm ra sức cho ông vân vân. . . Ai, thông qua những người này ông cũng có thể nhìn thấy được, địa vị của Sở Hà ở trong lòng hoàng đế.

      Tằng Tử Phu thấy Lý Quang Xuân nhìn qua cửa chính sớm còn bóng dáng Lý Sở Hà đến xuất thần liền hỏi: "Nhị thúc, ngài?"

      Lý Quang Xuân cười cười với Tằng Tử Phu: " có việc gì, có việc gì. . ." Tằng Tử Phu thấy vậy cũng hỏi nhiều.

      Buổi tối Tằng Tử Phu lôi kéo Thạch Hoa Lan khóc sưng đỏ mắt vào trong đình viện, nhìn chung quanh chút có ai, liền chuyện mình nhìn thấy và hoài nghi cho Thạch Hoa Lan.

      Thạch Hoa Lan nắm chặt nắm tay, trong mắt cũng có hận ý . . . Tằng Tử Phu thấy vậy mím môi : "Tỷ, ta biết bản tính của tỷ, nhưng đây là dưới chân thiên tử, bao nhiêu người thấy người sang bắt quàng làm họ? Coi như là chúng ta ở huyện thành , với giá trị con người tỷ phu, vậy hấp dẫn bao nhiêu hoa hoa cỏ cỏ đến? Chuyện Tiểu Cúc, mặc dù chỉ là suy đoán của ta, nhưng mà thời gian Tiểu Cúc ở bên cạnh hầu hạ tỷ tỷ lâu như vậy rồi, chắc hẳn tỷ tỷ cũng cảm nhận được được. Tính tình mếm yếu, tranh đoạt của tỷ, cuối cùng hại tỷ, hại Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi, cũng liên lụy đến tỷ phu, vấn đề này ngày hôm nay cũng là cảnh báo phải sao?"

      Thạch Hoa Lan cúi đầu xuống: "Tử Phu, tỷ quá mềm yếu, ngươi biết đâu, ngay thời điểm tỷ đáp ứng Thạch Đầu ca, được nhận cái phủ đệ này, tỷ tỷ đều run lên. Mà ngay cả nằm mơ, tỷ tỷ cũng dám mơ có thể ở lại tại loại nhà cửa này. Ánh mắt của những hạ nhân kia nhìn ta, phải ta cảm giác được, đó là xem thường, đó là trào phúng. Hai đứa nha hoàn Tiểu Cúc và Tiểu Liên, là Thạch Đầu ca đặc biệt tìm môi giới chọn lựa cho ta, tướng mạo cũng là trung quy trung củ, chủ yếu là được dạy dỗ cực kỳ cẩn thận, hầu hạ người rất là đúng chỗ. Ta làm sao có thể nhìn ra tâm tư của các nàng đối với Thạch Đầu ca?"

      đến đây, Thạch Hoa Lan lại thở dài: "Muội tử, chắc ngươi cũng nghe qua, nha hoàn hầu hạ bên người phu nhân đều là thị tì của lão gia. . . Mặc dù danh phận cũng là người của lão gia, thời điểm bắt đầu Tiểu Cúc và Tiểu Liên chuyện này với nhau, ta còn là tin. Nhưng ở kinh thành thời gian lâu, Thạch Đầu ca cũng bắt đầu làm ăn, thường thường có phu nhân tới phủ để làm khách, cũng tán gẫu qua những chuyện này, ngược lại xác nhận rồi." xong, thần sắc có chút ảm đạm. . .

      Tằng Tử Phu nhíu mày, đây là ‘quy tắc ngầm’ cổ đại sao? Thở dài : "Tỷ, mặc dù đây là lệ cũ, nhưng cũng nhất thiết phải như vậy. Nhất định Thạch Đầu ca có loại ý nghĩ này, hai đứa nha hoàn phải là nhìn thấy tính tình mềm yếu của tỷ, mới đắn đo như thế sao? Chắc hẳn ‘ chuyện phiếm’ cũng là có toan tính cho tỷ nghe." (đắn đo: gây khó dễ)

      Thạch Hoa Lan cầm tay Tằng Tử Phu: "Tử Phu, tỷ có thể thề, ở trước ngày hôm nay, tỷ tỷ có nghĩ tới độc chiếm Thạch Đầu ca, tỷ biết mình. Nhưng mà hôm nay xảy ra những chuyện này, lúc Thạch Đầu ca thề, lúc Thạch Đầu ca ngăn cản dao găm cho tỷ. . . Tỷ. . . tỷ . . . tâm của tỷ liền . . . Tử Phu, tỷ biết vì sao có thể như vậy, nhưng mà tại tỷ chỉ hy vọng có thể cùng Thạch Đầu ca ‘ đời thế đôi người’ rồi. Tử Phu, có phải là tỷ hiểu được thấy đủ. . . Tỷ là. . ."

      Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Hoa Lan, cười gật đầu: "Tỷ, đây là tỷ thông suốt, đáng lẽ mặt tình cảm, chính là nên ngang hàng."

      "Ngang hàng?" Thạch Hoa Lan nghi hoặc nhìn mắt Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu cười gật đầu vâng tiếng : " tại cả trái tim của tỷ phu đều ở người tỷ tỷ, chắc hẳn tỷ tỷ cũng vậy, tình cảm như vậy làm sao có thể cho phép người thứ ba đến chen chân vào? Tỷ, viện này nước sâu, nếu vào được, phải học được kiên cường, vì chính bản thân tỷ, cũng phải vì Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi còn có Thạch Đầu ca."

      Thạch Hoa Lan mím môi, kiên định gật đầu: "Muội tử, ta biết việc này nên làm như thế nào."

      Tằng Tử Phu vâng tiếng, nhìn bóng lưng Thạch Hoa Lan, thở dài. Để cho Thạch Hoa Lan thành , thiện lương học được ‘sinh tồn’ có phải là quá mức tàn nhẫn? Nhưng lại có thể thế nào đây? Kỳ trong lòng Tằng Tử Phu cũng thừa nhận, là thiệt tình vì tốt cho Thạch Hoa Lan, hai là vì con đường tương lai của Tiểu Bùn, Cỏ , Tiểu Diệp Tử, mới có thể khuyên Thạch Hoa Lan như vậy.

      Ngày kế, Phùng lão gia tự mình đến Thạch phủ xin lỗi, cũng hy vọng có thể buông tha cho nữ nhi của mình: "Đây là lão phu, ai. . . Chỉ đáng thương nương ta đây. Thạch lão đệ lão phu xin lỗi ngươi, thỉnh giơ cao đánh khẽ tha Ngọc nhi lần này !"

      Thạch Đầu thở dài: "Cũng là Phùng tiểu thư, ai, việc này coi như xong, Phùng lão gia cần như thế."

      Phùng lão gia vừa tạ ơn đám người Thạch Đầu, lại xin lỗi với Thạch Hoa Lan liền cáo từ.

      ra ngay cả mẫu thân Phùng tiểu thư này cũng có ‘chứng vọng tưởng’ như vậy, về sau trượt chân rơi vào giếng nước sân nhà mình, Phùng lão gia vì thế mà thương tâm đến cực điểm. Đánh chết nha hoàn thêu dệt chuyện, đến nay cũng chưa từng tái giá cưới thê, đối với con Phùng Ngọc Nhi của mình cũng là thương khảm ở trong lòng, nếu cũng khoan dung loại chuyện hoang đường Phùng Ngọc Nhi gọi người tới cầu hôn này.

      Phùng lão gia rồi, Thạch Đầu thở dài: "Phùng lão gia này cũng là hán tử si tình, quả nhiên là nhìn ra. vì cái gì khác, chỉ vì chữ tình này, mọi chuyện coi như là có phát sinh qua, Lan nhi, trong nội tâm có còn ủy khuất? Ta là. . ."

      Thạch Hoa Lan liền vội vàng lắc đầu, cười cười: "Ta làm sao có ủy khuất."

      Thạch Đầu thâm tình nhìn qua Thạch Hoa Lan: "Lan nhi, qua năm ngày nữa ta có thể danh chính ngôn thuận gọi nàng là phu nhân rồi! Đây là chuyện may mắn lớn nhất cả đời này của ta."

      Thạch Hoa Lan có chút xấu hổ cười cười, lại nghĩ tới đêm qua cùng Tằng Tử Phu chuyện, mím môi : "Thạch Đầu ca, ta muốn Tiểu Cúc." xong cũng có chút yên nhìn Thạch Đầu, sợ Thạch Đầu cho rằng nàng trở nên khoan dung cho người. . . Do đó mà thất vọng, nghĩ đến Thạch Đầu chỉ là cười : "Chuyện trong phủ này, đều do Lan nhi làm chủ, cần với ta, đừng chỉ là nha hoàn, chính là đại quản gia Thạch phủ, chỉ cần Lan nhi thích, vậy cần!"

      Thạch Đầu vừa dứt lời, thần sắc mấy hạ nhân trong phòng đều căng thẳng, thầm hối hận bản thân mình có mắt nhìn. Thạch Hoa Lan mím môi: "Thạch Đầu ca, Vương quản gia. . ."

      Thạch Đầu cười : "Lan nhi, nàng như vậy rất tốt."

      Thạch Hoa Lan có chút há hốc mồm, nghi hoặc lại có chút ít lo lắng nhìn Thạch Đầu. Thạch Đầu dùng cánh tay khác bị thương kéo Thạch Hoa Lan qua, ôn nhu : "Lan nhi, ta ở bên ngoài, lo lắng nhất chính là nàng, tính tình của nàng quá mềm yếu, nhẫn nhục chịu đựng, ta là sợ nàng bị những ác nô kia khi dễ. Nàng có thể cứng rắn lên, ta rất là cao hứng, như vậy lúc nàng ở nhà mình, ta cũng an tâm, hiểu ? cần có bất luận cái áp lực gì, nàng là Lan nhi, bất kể như thế nào, đều là Lan nhi của ta, ta hỏi nàng đúng sai, ta chỉ quan tâm nàng có vui vẻ hay !"

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 72: Thạch Hoa Lan kiên cường (hạ).
      Editor: ChieuNinh


      Trong mắt Thạch Hoa Lan chứa lệ nhìn qua Thạch Đầu. . ."Được, ta kiên cường! Ta . . . Ta làm được. . . lại để cho chàng phân tâm. . . Ta ."

      Thạch Đầu ôm chầm Thạch Hoa Lan : "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, từ từ đến. . . Mặc dù làm được, cũng còn có ta!" Thạch Hoa Lan gật gật đầu.

      Vương quản gia sớm nhận được tin, trong nội tâm rất là yên, nghe được phu nhân gọi qua, lòng Vương quản gia run lên, hé mắt, lại nhàng thở ra, chẳng qua chỉ là phụ nhân nông thôn đến, trải qua cảnh đời gì chứ? Gặp cảnh này, ai cũng , nàng có thể làm gì? Nghĩ vậy, Vương quản gia lại hăng hái. Vào đại sảnh, cuối cùng Vương quản gia nhàng thở ra, chỉ có mình Thạch Hoa Lan, lão gia cũng ở đây, vậy còn có cái gì phải lo lắng?

      Vương quản gia cười : " biết phu nhân bảo ta tới là chuyện gì? Phu nhân, ngài cũng biết đó, lão gia chúng ta vừa tới kinh thành chẳng phải sao, ta ở kinh thành tốt xấu vẫn còn có chút nhân mạch. Gần đây ngoại trừ vội vàng đại hôn của ngài và lão gia, còn có rất nhiều chuyện phương diện làm ăn, ta cũng phải hao tâm tổn trí. Cho nên, nếu phu nhân có chuyện gì quá quan trọng, ta còn phải xuống bận việc. Dù sao với vị trí tại ở kinh thành của lão gia, là quá nhiều chuyện cần ta đến phí sức mệt nhọc, ai! Ta là hận thể giống như Na Tra, có ba đầu sáu tay, giúp lão gia thiệt nhiều thiệt nhiều chuyện bận tâm. . . Chuyện Phùng lão bản, là quá. . ." xong còn biểu ra bộ dạng sắp ‘lực bất tòng tâm’.

      Thạch Hoa Lan thấy vậy, siết chặt khăn tay trong tay mình, mím môi, nghĩ tới lời của Tử Phu với mình, nghĩ ánh mắt thâm tình của Thạch Đầu ca, cảnh tượng Thạch Đầu ca ngăn cản đao cho mình! Mím môi, cầm lấy chén trà bàn, nhấp miếng, nhếch miệng : "Nếu vậy rồi, Vương quản gia bận rộn như thế, vậy nên nghỉ ngơi tốt chút ." Hai chữ ‘ tốt’, giọng của Thạch Hoa Lan rất lớn.

      Vương quản gia, nguyên do nhíu lông mày, cười : " biết lời này của phu nhân có ý tứ gì?"

      "Ý là, ngươi có thể rời khỏi Thạch phủ, nghỉ ngơi tốt rồi!" Thạch Hoa Lan xong, liền nặng nề ném chén trà xuống mặt đất, từ từ đứng lên từ ghế: "Ngươi cho rằng ngươi làm gì, ta biết, Thạch. . . Lão gia biết sao? Chẳng qua ngươi chỉ là nô tài lão gia mời tới, mặc dù có ký văn tự bán đứt, nhưng cũng là hạ nhân trong Thạch phủ ta! Đừng ngươi là Vương quản gia, cho dù là đại quản gia Thạch phủ ta, nhìn thấy ta cũng phải xưng là nô tài, ta ta ta ta! Ngươi xưng đúng là thuận miệng ha!"

      Vương quản gia sững sờ, ngờ. Trong ấn tượng, nữ nhân ở nông thôn khúm núm, chưa thấy qua cảnh đời, lại có thể ra lời như thế, trong nội tâm cả kinh, nắm chặt nắm tay: "Phu nhân, ngài còn chưa có vào cửa!"

      Thạch Hoa Lan cười : "Ngày mai, liền vào cửa rồi. Nếu như Vương quản gia cho rằng hôm nay ta đây có quyền lợi, vậy ngày mai , cũng có thể, nhưng mà. . . Khi đó, Vương quản gia, ngươi cũng đừng nghĩ mang ra khỏi Thạch phủ cọng cây ngọn cỏ! Cho dù là hòn đá ở nhà xí, cũng được!"

      Vương quản gia có chút há hốc mồm: "Phu nhân, ngài làm như vậy, là đặt lão gia ở chỗ nào? Nếu thiếu ta. . ."

      "Thiếu ngươi, Thạch phủ vẫn có thể cắm rễ ở kinh thành! Người tới. . ."

      Mấy gia đinh nghe được tiếng gọi của Thạch Hoa Lan, chút cũng dám chậm trễ chạy vào: "Có nô tài, phu nhân?"

      Thạch Hoa Lan xoay người, nhàng thở ra, bắt buộc chính mình thẳng sống lưng, ngồi trở lại ghế phân phó : "Đem mọi chuyện tay Vương quản gia tới tay Đại quản gia, nếu như có chuyện gì, nên đòi lại đòi lại, đòi được, báo quan . . . Hai ngày này chuyện trong quý phủ quá nhiều, nếu Vương quản gia phải là người Thạch phủ chúng ta, tìm hai người tới nhìn, cần phải quá kém. Vương quản gia có ký văn tự bán đứt, nhưng các ngươi có, nếu xuất chuyện bán chủ cầu vinh, chính là loạn côn đánh chết, quan phủ cũng trông nom được! Nghe chưa?"

      "Phu nhân, yên tâm, các nô tài nhất định làm tốt cho ngài, phu nhân, ngài còn có gì phân phó?"

      Thạch Hoa Lan ừ tiếng : "Kêu tiểu Lục tử và tiểu Cúc đến." Vương quản gia ở bên thấy vậy vừa định kêu la, bị gia đinh có nhãn lực tiến lên che miệng, vài người hợp lực đơn giản chỉ cần kéo Vương quản gia xuống. Ở trong quá trình này, vài người lại vô ý cố ý làm vài động tác người Vương quản phen. Lúc này Linh nhi đứng ở sau lưng Thạch Hoa Lan run lên trong lòng, cũng cảm giác hai chân của mình như nhũn ra. Thạch Hoa Lan chú ý tới, nhưng cũng có lên tiếng.

      lâu lắm tiểu Lục tử và tiểu Cúc đều vào đại sảnh, tiểu Lục tử ngược lại có cảm giác gì, chỉ là quy củ hành lễ cho Thạch Hoa Lan. Tiểu Cúc nhìn sắc mặt tái nhợt của Linh nhi đứng ở sau lưng Thạch Hoa Lan, nhíu mày, nũng nịu hành lễ cho Thạch Hoa Lan: "Tiểu Cúc thỉnh an phu nhân, biết phu nhân gọi tiểu Cúc tới làm gì? Hôm nay tiểu Cúc cũng trực ban, tiểu Cúc thấy Linh nhi tỷ tỷ cũng ở đây? biết?"

      Thạch Hoa Lan thấy vậy cũng chỉ cười, đến trước mặt tiểu Cúc, tự mình đỡ tiểu Cúc lên, cười vỗ vỗ tay tiểu Cúc : "Ta nhìn ngươi hầu hạ ta, hầu hạ vô cùng để tâm, chỉ là, nữ nhân cũng chỉ có mấy năm thanh xuân, ta đành lòng để cho ngươi theo ta sống uổng phí, cho nên xin chỉ thị lão gia chúng ta, lão gia đối với ngươi cũng là tán thành . . ."

      Thạch Hoa Lan đến đây, sắc mặt tiểu Cúc ửng hồng, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn chằm chằm vào Thạch Hoa Lan, giọng che dấu được ra: "Chẳng lẽ là. . . Chẳng lẽ lão gia muốn ta. . . Muốn . . ."

      Thạch Hoa Lan lôi kéo tiểu Cúc ngồi ở bên cạnh, cười gật gật đầu: "Đúng vậy, đây phải là thời điểm chúng ta lão gia đến kinh thành, ở tại kinh đô cũng mua thôn trang sao. Đại quản gia thôn trang là Lý lão, có con trai độc nhất Lý Xuyên Tử, tương đương tuổi với ngươi. . . Thân phận ấy à, cũng xứng đôi."

      Tiểu Cúc liền vội vàng lắc đầu: "! ! Ta muốn! Đây là thể nào, phu nhân ngươi thể!"

      Thạch Hoa Lan nhíu mày, tiểu Lục tử rất là có ánh mắt thấy vậy liền tiến lên giữ chặt tiểu Cúc có chút kích động.

      Thạch Hoa Lan bình thản cười : "Đây là đại hỷ , làm sao có đạo lý? Lý quản gia cũng là hạ nhân ký văn tự bán đứt cho Thạch phủ chúng ta, lão gia mang từ thị trấn tới, theo lão gia nhiều năm như vậy, là người có phẩm tính gì, cũng hiểu ràng, nhất định thiệt thòi. Loại chuyện tốt này, tin tưởng Linh nhi vào phủ cùng với ngươi chắc là cũng hâm mộ, rơi vào người của ngươi, là ngươi tích phúc. Dù sao so với về sau tuổi tác già , chỉ có thể cùng với gã sai vặt phải sao? Hay là , ngươi muốn đơn đơn độc mình sống quãng đời còn lại? Cuối cùng ngay cả người dưỡng lão cũng có."

      Vốn Tiểu Cúc cũng là đứa thông minh, thấy vậy cũng hiểu được chuyện xảy ra, vội vàng quỳ xuống: "Phu nhân, tiểu Cúc . . . . . . . . . nô tỳ sai rồi! Nô tỳ biết sai rồi, phu nhân, ngài tha nô tỳ ! Nô tỳ bao giờ nghĩ loạn thất bát tao nữa . . . Lý Xuyên Tử chính là người đần độn . . . Phu nhân, nô tỳ đời này lấy chồng nữa! lấy chồng! Ngài cho tha nô tỳ , nô tỳ dập đầu cho ngài! Phu nhân! Phu nhân!"

      Thạch Hoa Lan thấy cái trán tiểu Cúc đỏ bừng, trong nội tâm có chút đành lòng, nhưng lại nghĩ đến ngày ấy, máu tươi người Thạch Đầu ca liền kiên định hơn: "Tiểu Lục tử!"

      Tiểu Lục tử vội vàng lôi kéo tiểu Cúc. Thạch Hoa Lan thấy vậy nhàng thở ra, vừa cười : "Tiểu Cúc, tuy thân thể Lý Xuyên Tử có chút vấn đề, nhưng người thắng ở thành phải sao? Ngươi gả cho đời này coi như là an ổn, lời cần cũng , đây cũng phải do ngươi muốn hay . Ngươi là hạ nhân Thạch phủ ký văn tự bán đứt, đừng hôn nhân đại của ngươi, dù là sinh tử của ngươi cũng do Thạch phủ định đoạt, việc này cứ định như vậy.

      Vốn, ngươi là người bên cạnh ta, phải nắm vững mọi chuyện, nhưng mà tình huống hôm nay ở trong phủ, ngươi cũng hiểu . hồi ngươi trở về thu thập chút, trực tiếp qua , thôn trang bên kia ta cũng cho người đánh tiếng, ngươi bị ủy khuất, chỉ cần ngươi an phận thủ thường! Tương lai có hài tử, đời này của ngươi coi như là cũng có trông cậy vào. . . Đây là năm mươi lượng bạc, ngươi thu, coi như là chúng ta hồi chủ tớ. Người tới, dẫn , tiểu Lục tử ngươi lưu lại."

      "Ngươi, ta nhìn ở trong mắt, lão gia cũng nhìn ở trong mắt, Vương quản gia rồi, ngươi phải tiếp nhận vị trí kia , nhưng mà, phải thành ."

      Tiểu Lục tử vừa nghe, trong nội tâm vui vẻ vội vàng quỳ xuống dập đầu: "Phu nhân, ngài yên tâm, từ hôm nay tiểu Lục tử chính là người của ngài. . . Ngài và lão gia. Nhất định đối với ngài và lão gia làm chủ, sai đâu đánh đó!" Thạch Hoa Lan cười gật gật đầu, vẫn là Tử Phu đúng, xác thực tiểu Lục tử này rất khéo.

      Linh nhi đầu tiên là thấy Vương quản gia bị miễn chức, kéo ra ngoài, chừng còn phải ăn cơm tù, sau là tiểu Cúc gả cho kẻ đần độn. Suy nghĩ tới vận mệnh của mình, Linh nhi vội vàng quỳ gối trước mặt Thạch Hoa Lan: "Phu nhân, nô tỳ sai rồi! Phu nhân, tha nô tỳ ! Phu nhân!"

      Thạch Hoa Lan khom người kéo Linh nhi, vỗ vỗ tay của nàng ta : "Ngươi yên tâm, chỉ cần về sau ngươi ổn định, tương lai ta nhất định tìm nhà khá giả cho ngươi, giống như gả nữ nhi vậy, vui vẻ thuận lợi tiễn ngươi xuất giá."

      Linh nhi liền vội vàng lắc đầu: "! ! Phu nhân, nô tỳ lấy chồng, nô tỳ hầu hạ ngài cả đời cũng được, phu nhân, nô tỳ . . ."

      Thạch Hoa Lan biết nàng ta bị sợ hỏng rồi, thở dài : "Cũng sợ cho ngươi biết, dù sao cuối cùng ngươi là người nhà của ta, tâm tư của ngươi và tiểu Cúc giống nhau, ta cũng hiểu. Nhưng mà hôm nay tiểu Cúc như thế, đến cùng cũng phải chỉ vì cái nguyên do này. Ngươi cho rằng chuyện Phùng gia tiểu thư làm sao lại làm như vậy, dám ở lúc ta và lão gia cũng ở nhà?"

      Linh nhi vừa nghe bừng tỉnh hiểu ra: "Vâng . . "

      "Tự mình biết tốt rồi, ngươi yên tâm, ta là người như thế nào, tin tưởng ngươi cũng biết được, tình đến tình trạng ngày hôm nay, ta cũng muốn. Xuất thân của ta cũng cần gạt ngươi, tất cả mọi người biết đến, bao giờ ta từng nghĩ qua, ngày kia có thể trở thành phu nhân đâu? Hôm nay ta có thể đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi giữ bổn phận, tương lai chuyện chung thân của ngươi, ta nhất định phải được ngươi gật đầu, mới có thể gả ngươi , hoặc là ngươi xem trọng ai, ta tới giúp ngươi. Chỉ có điều. . . . . ." Câu kế tiếp Thạch Hoa Lan , nhưng trong lòng Linh nhi rất ràng, thu hồi tâm tư, kiên định gật đầu.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 73: Chuẩn bị rời kinh.
      Editor: ChieuNinh


      Sau khi Tằng Tử Phu biết mọi hành động việc làm của Thạch Hoa Lan, nhìn qua Thạch Hoa Lan ngồi ở đối diện với mình, thở dài. Trách được có câu người xưa gọi là ‘bắt nạt người tốt, thể khi dễ người kinh sợ, kinh sợ kiên cường vùng lên đó là điểm chết người!’ nhưng trong lòng cũng lòng cao hứng cho Thạch Hoa Lan! Dù sao loại chuyện này ở trong đại trạch viện, nếu như phải là người tâm địa cứng rắn, cuối cùng chịu khổ chịu vất vả, chỉ có thể là chính bản thân nàng, Thạch Đầu có thể bảo vệ nàng đến khi nào?

      Tằng Tử Phu cầm tay Thạch Hoa Lan : "Tỷ đừng suy nghĩ nhiều nữa, tỷ phu như vậy ngầm đồng ý, thậm chí là nguyện ý tỷ làm như vậy, tỷ còn có cái băn khoăn gì?"

      Thạch Hoa Lan thở dài : "Ta là khổ trong nội tâm, làm sao ta nghĩ đến những thứ đáng sợ kia, chuyện đáng sợ kia đều là ta làm? Ta ? Tiểu Cúc đời này sợ là bị hủy. . . Lý Xuyên Tử chính là kẻ đần độn. . . Ai"

      Tằng Tử Phu cười cười: "Nhìn tỷ kìa, đừng có lại suy nghĩ chuyện qua nữa. Vừa rồi lúc ăn cơm tối, phải nương còn , tỷ cho nàng ta năm mươi lượng bạc chính là dư thừa sao? Hơn nữa, tỷ nên nghĩ tới phương diện tốt, kết cục như vậy đối với nàng ta chưa chắc là tốt. Tỷ cũng biết, Lý quản gia thôn trang là người thiện tâm, mặc kệ cái nguyên do gì, huống hồ tỷ cũng là buông lời , nhất định là phải đối xử tử tế với tiểu Cúc.

      Mà Lý Xuyên Tử sao, người mặc dù là người có chút u mê, nhưng thân thể kiện toàn. Chờ tiểu Cúc suy nghĩ minh bạch, cùng Lý Xuyên Tử sống tử tế, lại có đứa bé, lúc đó chẳng phải theo lời tỷ , có người trông cậy vào phải sao? Hơn nữa, ở thôn trang Lý quản gia chính là lớn nhất, nhất định bị người khác bắt nạt , đối với nàng ta chưa hẳn phải tốt."

      " vậy chăng?"

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Dù sao so với tương lai, coi như là như nguyện của tiểu Cúc, trở thành thiếp, khi đó nàng có thể an ổn sao? Nhất định là phải tranh đấu với tỷ chuyến, đến lúc đó tỷ có thể cam đoan cuối cùng kết cục của nàng co tốt hơn so với bây giờ? Được rồi, tỷ tỷ tốt của ta, bây giờ cũng canh ba rồi, ngày mai chính là ngày trọng đại của tỷ, còn ngủ giấc ngon, chẳng lẽ tỷ muốn mang vành mắt quầng thâm vào động phòng sao?"

      Thạch Hoa Lan vừa nghe mặt đỏ hồng: "Tử Phu, cái gì đó?"

      Tằng Tử Phu xì tiếng bật cười: "Được rồi, được rồi, muội trêu chọc tỷ nữa, thôi, ta làm mặt nạ sữa cho tỷ, nhất định sáng mai tỷ tỷ là tân nương tử đẹp nhất!"

      Thạch Hoa Lan vuốt ve tay Tằng Tử Phu "Muội lại giễu cợt ta , ta là nương của hai con, còn tân nương tử đẹp nhất, lại qua vài năm, Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi, cũng đến tuổi phải gả phải cưới rồi."

      Tằng Tử Phu chú ý tới ý thẹn thùng mặt Thạch Hoa Lan, tiếp tục trêu ghẹo : "Đó là chuyện tốt, nhưng mà tỷ tỷ và tỷ phu phải nắm chặt rồi."

      "Nắm chặt cái gì?" Thạch Hoa Lan nghi hoặc nhìn Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu cười : "Muốn ta , tỷ tỷ được cáu, được tức giận."

      Thạch Hoa Lan ân tiếng: "Muội là đệ muội của ta, quan hệ chúng ta lại là như thế, nếu như có muội giúp đỡ lúc trước, chừng ta . . . . . ."

      Tằng Tử Phu vội vàng cắt đứt Thạch Hoa Lan: "Tỷ tỷ tốt của ta, đây là ngày lành, chuyện này để làm gì? Tỷ thể khóc, nếu ngày mai đôi mắt sưng đỏ, ta cách nào xoay chuyển được đâu."

      Thạch Hoa Lan cười cười: "Cam đoan cáu, đánh muội, ."

      Tằng Tử Phu ha ha cười, tiến đến bên tai Thạch Hoa Lan : "Ta lo lắng à, tỷ tỷ và tỷ phu nắm chặt, qua hai năm, nhi tử và tôn tử ôm cùng chỗ, đến lúc đó nặng bên này bên kia, cuối cùng là tốt, ha ha ha." Tằng Tử Phu xong vội vàng lui về sau vài bước chỉ vào Thạch Hoa Lan giơ lên tay : "Tỷ tỷ, sao lại chuyện giữ lời chứ."

      Thạch Hoa Lan giơ chân: "Ngươi này, cái gì đó."

      Tằng Tử Phu thấy vậy cũng náo loạn nữa, lời thấm thía với Thạch Hoa Lan: "Tỷ, tỷ phải có tin tưởng, tỷ cũng già, tuổi vẫn còn trẻ. Về sau ngày lành tháng tốt tới được, chừng có rất nhiều người nhớ thương, muốn hãm hại, tỷ nhất định phải bảo vệ cho hạnh phúc của mình. Lúc cần thiết dùng chút ít thủ đoạn cũng có thể, cũng là nhất định, rất nhiều chuyện, con người mà, đều là thân bất do kỷ." Thạch Hoa Lan gật gật đầu.

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thạch Lý thị thấy Thạch Hoa Lan thân mũ phượng khăn quàng vai, khóc đỏ tròng mắt, làm sao nghĩ tới nữ nhi của bà có ngày ăn mặc quần áo quý khí như thế? Nghĩ đến năm đó, nữ nhi của bà chỉ là mặc thân quần áo vải bố màu đỏ liền gả cho nam nhân trời đánh. Ngày hôm nay, Thạch Lý thị ôm Thạch Hoa Lan: "Hoa nhi, đời này nương là thực xin lỗi con, đừng ghi hận nương." (khăn quàng vai: phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa)

      Tằng Tử Phu thấy Thạch Lý thị và Thạch Hoa Lan ôm nhau khóc rống, vội vàng tiến lên dìu đỡ Thạch Lý thị : "Nương, hôn nay là ngày vui, đừng những thứ này, tại tốt lắm phải sao?"

      Thạch Lý thị lau nước mắt, lấy khăn tay lau mắt cho Thạch Hoa Lan, cười : "Đúng vậy, tại tốt lắm, tại tốt lắm!" Quay đầu giữ chặt Tằng Tử Phu : "May nhờ có ngươi, từ lúc ngươi gả vào cửa, cuộc sống lão Thạch gia chúng ta càng ngày càng vừa ý. Tử Phu à. . . Nương cũng muốn cám ơn ngươi."

      Tằng Tử Phu cười : "Nương, chúng ta là người nhà, những lời này ta cần ."

      "Ừ, ừ, ."

      Tằng Tử Phu vội vàng sửa sang trang điểm lại cho Thạch Hoa Lan : "Tỷ tỷ tốt của ta, chúng ta thể khóc được, trang điểm mắt của chúng ta là dùng than củi, đến lúc đó khuôn mặt loang lổ vệt đen, hù đến tỷ phu."

      Thạch Hoa Lan nghe xong nín khóc mỉm cười: "Ngươi lại ba hoa hả?" Lại để cho Tằng Tử Phu hỗ trợ sửa sang lại. Thạch Lý thị thấy vậy cười đắp khăn voan lên cho Thạch Hoa Lan.

      Thạch Đầu tự mình lôi kéo tay Thạch Hoa Lan đến ngoài cửa lớn, đỡ Thạch Hoa Lan lên kiệu lớn tám người khiêng, vòng lớn ở đường phố chính kinh thành, lại về tới Thạch phủ, bước qua chậu than. lúc được người săn sóc nàng dâu nâng đỡ, Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu đều đứng ở trong đại sảnh, chuẩn bị bái thiên địa. Lúc này tiểu Lục tử té chạy vào, thở hồng hộc : "Thánh. . ."

      Tằng Tử Phu liền vội vàng tiến lên hỏi: "Làm sao vậy? Từ từ , xảy ra chuyện gì?"

      Thạch Đầu giữ chặt tay Thạch Hoa Lan: "Đừng sợ, có ta ở đây." Thạch Lý thị cũng là từ ghế cao đường đứng lên, vẻ mặt lo lắng.

      Tiểu Lục tử thở dốc hơi : "Thánh chỉ đến, lão gia phu nhân, thánh chỉ."

      A! Tất cả mọi người thất kinh vội vàng chạy ra đại sảnh quỳ mặt đất.

      "Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, chuyện tình Thạch Thiên Cấp, Thạch Hoa Lan, cảm động trời xanh, trẫm nghe thấy qua quả thực cảm động, đây chính là ông trời tác hợp cho!" Giọng the thé thanh cuống họng : "Tiếp chỉ , đây chính là đại vinh quang cho Thạch gia các ngươi, đây chính là vạn tuế gia tự mình ngự bút viết bảng hiệu."

      Sau khi Thạch Đầu tiếp chỉ, vội vàng lấy ra mấy tấm ngân phiếu kín đáo đưa cho Tào công công tới ban chỉ: "Đây là tiền mừng, lão gia thu, đúng dịp vui mừng, xin mời ngồi uống ly rượu mừng."

      Đôi mắt Tào công công thoáng nhìn, ngàn lượng bạc! Cười thu vào : "Ngươi là người có hiểu biết, về sau có cái gì khó khăn, ngược lại có thể tìm ta, ở tại địa giới kinh thành này ta vẫn còn có chút nhân mạch, rượu mừng này ta uống, còn phải hồi cung phục chỉ." Rồi lại bên tai Thạch Đầu : "Cái bảng hiệu này chính là thiên đại vinh quang, có nó, ngươi xem như đứng vững vàng gót chân tại đây kinh thành, người có mắt mới tìm đến gây phiền toái." Thạch Đầu vội vàng tạ ơn Tào công công, lại tự mình tiễn Tào công công ra cửa.

      Trở lại đại sảnh vẫn chưa tỉnh hồn, Thạch Đầu đến trước mặt Lý Sở Hà và Lý Quang Xuân: "Nhị thúc, Sở Hà? Cái này. . ."

      Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà cũng biết , ràng lắm rốt cuộc làm sao hoàng thượng biết được việc này? Mà tân khách chung quanh tới, cho dù bắt đầu vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng, tới bây giờ đều tiến đến trước mặt Thạch Đầu ra sọt lời chúc mừng.

      Tằng Tử Phu a tiếng: "Tỷ phu, ngày ấy có quý công tử, lúc ấy ta có chú ý nhưng phía dưới y phục hẳn là quần màu vàng sáng? Chẳng lẽ?"

      Thạch Đầu gật gật đầu, nhớ tới ngày ấy quý công tử muốn đến đòi ly rượu mừng: "Nhất định là vậy rồi, ta là thiên đại vinh quang à."

      Mọi người đặt bảng hiệu duyên trời tác hợp đặt mặt bàn ở cao đường, Thạch Đầu lôi kéo Thạch Hoa Lan đầu tiên là bái bảng hiệu, mới đến bái thiên địa. tiếng ‘đưa vào động phòng’ chuyện tình Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu, xem như hết thảy đều kết thúc.

      Bởi vì chuyện hoàng đế tự mình ban thưởng bảng hiệu, làm cho vài khoản buôn bán của Thạch Đầu ở trong kinh thành đều rất thông thuận. Mấy người Tằng Tử Phu ở Thạch phủ, liền chuẩn bị cáo từ.

      Thạch Hoa Lan nỡ xa mọi người, Thạch Đầu rất là đau lòng Thạch Hoa Lan, thấy nàng vì ly biệt thương cảm như thế, cũng khuyên: "Nếu chúng ta đưa tin, để cho Nhị đệ bọn họ thu dọn chút cũng tới kinh thành . Thạch Đầu ta bản lĩnh khác có, nhưng bây giờ vẫn còn có thể."

      Thạch Lý thị thở dài, lắc đầu: "Hoa Lan giao cho con ta yên tâm rồi, chỉ là qua hơn nửa đời người ở tại Thạch gia thôn rồi, là nghĩ đến mà sợ, cái kinh thành này tốt, nhưng mà cha ngươi còn ở Thạch gia thôn, ta thời gian dài sợ vui đâu."

      Thạch Lai Phúc cùng Tằng Tử Phu liếc nhìn nhau, Tằng Tử Phu cười : "Nhị thúc cũng phải về, trong nhà còn rất nhiều chuyện đều bỏ xuống được, cũng phải thấy, sớm muộn gì cũng muốn tới."

      Thạch Đầu thấy vậy cũng chỉ đành đồng ý. Xác định ngày về, Tằng Tử Phu liền dẫn bốn bọc cùng nhau dạo ở kinh thành. Mà Thạch Hoa Lan liền mua hai xe ngựa lễ vật cho Thạch Lý thị, Tằng Tử Phu còn Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy. Tằng Tử Phu thấy vậy là có chút bất đắc dĩ, lúc tới mới có hai cái xe ngựa, lúc này về, phỏng chừng năm sáu cỗ xe cũng đủ.

      Lại bởi vì lúc đụng phải sơn tặc, Thạch Đầu, Thạch Hoa Lan còn có Lý Sở Hà đều rất là lo lắng, liền mời tiêu cục nổi tiếng nhất kinh thành hộ tống mấy người. Thiên hạ có buổi tiệc nào tàn, đến thời gian ly biệt, ba nữ nhân Thạch Lý thị, Tằng Tử Phu, Thạch Hoa Lan lại thể thiếu ôm nhau khóc rống hồi. Thạch Đầu và Thạch Lai Phúc có chút bất đắc dĩ nhìn nhau. Lý Quang Xuân ở bên dặn dò Lý Sở Hà vài câu, hốc mắt Lý Sở Hà hồng hồng gật đầu đáp ứng. Lý Quang Xuân thấy vậy vỗ vỗ bả vai Lý Sở Hà, lúc được Lý Sở Hà đỡ lên xe ngựa, buông rèm lau nước mắt.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 74: Dời đến thị trấn.
      Editor: ChieuNinh


      Có tiêu sư hộ tống, dọc theo đường về ngược lại có xuất chuyện ngoài ý muốn gì. Vào Kim Lan huyện, tim của đám người Tằng Tử Phu cuối cùng cũng thả xuống. Tuy qua nhiều tháng rồi, nhưng mà chuyện lần kia, vẫn còn khắt sâu trong nội tâm, nhất là thời điểm ngang qua cánh rừng đó, toàn thân Tằng Tử Phu đều cảm thấy rét run.

      ‘Tư thục Thư Hương’ sớm được Lý Sở Hà an bài thỏa đáng, tiên sinh dạy học cũng tẫn trách làm hết phận . Đám người cũng có trực tiếp về Thạch gia thôn, mà tới y quán, ba người Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy và Lý Nhị ca cũng sớm nghênh đón ở tại cửa ra vào y quán. Lúc này bụng Thạch Thúy Cúc giống như khinh khí cầu thổi phồng rồi. Tằng Tử Phu nhìn thấy, trong lòng vẫn có chút bận tâm tình huống của Mộng nhi bên kia.

      Thạch Thúy Cúc nhìn từng rương đồ chuyển xuống, có chút há hốc mồm, giữ chặt Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, đây đều là đại tỷ cho chúng ta?"

      Tằng Tử Phu cười : "Đúng vậy, thể thiếu của ngươi, những ngày này có khỏe ?"

      Thạch Thúy Cúc cúi đầu, nhếch miệng lên, sờ lên bụng cười với Tằng Tử Phu: "Khỏe lắm, ở tại y quán, cái gì cũng thuận tiện, ta xem chừng tiểu gia hỏa này là nha đầu, rất là thành , giống như ca ca của nàng, cả ngày từ sáng đến tối lăn qua lăn lại ta. Lại Lý Nhị ca hận thể ngày bắt mạch cho ta ba lượt, có thể khỏe sao? Ta còn dựa theo biện pháp chị dâu hướng dẫn, chú ý thân thể, tại tinh thần đầy đủ, chỉ là chỗ chân này, có đôi khi bị chuột rút, đau cực kỳ."

      Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc : "Đây cũng phải là đại gì, nữ nhân chúng ta mang thai, khoảng thời gian này phần lớn luôn bị rút gân. Những thứ khác , sang mai tìm môi giới, chúng ta mua lão bà tử trung thực, đến bây giờ rồi, ngươi phải chú ý chút, rút gân này ngược lại có gì, chỉ là ngàn vạn thể ở mình, nếu tới lui bị rút gân, ngã gì đó, mất nhiều hơn được."

      Thạch Thúy Cúc cười ân tiếng: "Qúy ca, tại rất để ý ta, ta ở đâu theo tới đó, coi như là cởi. . . Cũng . . ."

      Tằng Tử Phu thấy bộ dạng Thạch Thúy Cúc cúi đầu thẹn thùng, cũng cười : "Biết tình cảm các ngươi tốt đẹp, nhưng thu liễm chút, để cho người ta chê cười."

      Thạch Thúy Cúc nghe xong Tằng Tử Phu trêu chọc, cười : "Đại tẩu. . ."

      bàn cơm, Lý Nhị ca giơ ly rượu lên: "Ta mời sư phó, thím, đệ đệ, đệ muội, dọc theo đường cũng may là hữu kinh vô hiểm. Tằng muội tử, đừng , ngươi là người nhị ca ta bội phục từ trong đáy lòng!"

      Tằng Tử Phu thấy vậy vỗ vỗ ngực: "Thôi đừng nữa, đến bây giờ, thời điểm nửa đêm tỉnh mộng lòng của ta, đều run rẩy."

      Thạch Lý thị thở dài: "Cũng may giống như Nhị tử , chúng ta hữu kinh vô hiểm. Thúy Cúc à, cũng may là ngươi theo , nếu là có cái vạn nhất, động thai khí gì đó, nương có cách nào sống được."

      Thạch Thúy Cúc vâng tiếng, mắt lo lắng nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu lắc đầu: " có việc gì, cái này phải đều qua rồi sao? tại chúng ta vẫn rất tốt rồi."

      Thạch Thúy Cúc gật gật đầu: "Đúng vậy đó, cuộc sống này trôi qua càng ngày càng thuận lợi. Ý tứ của đại tỷ phu, là nguyện ý nhận chúng ta vào kinh thành sao?"

      Tằng Tử Phu nhìn con mắt lóe sáng sáng của Thạch Thúy Cúc, hiểu được tâm tư của nàng, liền gật gật đầu: "Nhưng mà phải trở về, nương tuổi cao, nhớ nhà, cũng quen ở kinh thành. Tuy kinh thành phồn hoa, nhưng mà ngươi nếu vài bước đường lớn, nháo tốt là gặp phải người có bối cảnh, khắp nơi phải chú ý, biết đâu biết tình hình mà đắc tội với đại nhân vật nào đó. Vẫn là Kim Lan chúng ta huyện tốt, tối thiểu trôi qua thoải mái phải sao?"

      Thạch Lý thị cười : "Tử Phu rất đúng, nương đời này có thể vào kinh thành, được ở qua phòng ở lớn như vậy, còn có ba đứa nha đầu theo hầu hạ, đeo vàng đội bạc, cũng cảm thấy đủ rồi. tại đại tỷ các ngươi tốt lắm, người xưa có , người đắc đạo, có Sở Hà và Thạch Đầu ở đó, lão Thạch gia chúng ta có bảo đảm rồi."

      Lý Quang Xuân thở dài: "Chúng ta tuổi cao, nghĩ lá rụng về cội rồi, sau này thiên hạ là của người tuổi trẻ các ngươi phải sao?"

      Thạch Thúy Cúc nghe xong trong nội tâm có chút thất vọng, đây chính là kinh thành đó, cách hoàng đế rất là gần đó, đời này mình đừng là kinh thành, cho dù là Kim Lan huyện cũng là chưa từng qua, làm sao trong nội tâm có thể hâm mộ? hy vọng đây?

      Lý Quang Xuân đặt ly rượu xuống, ho khan tiếng: "Đệ muội à, tại Thạch Đầu và Hoa Lan đều ổn định rồi, nếu cả nhà các ngươi cũng dời đến thị trấn . Phòng ở đằng sau y quán của ta cũng đủ cho cả nhà chúng ta ở được, có ta ở đây, thiết nghĩ Lý gia cũng dám lại đến gây . tại tình huống của Thúy Cúc, cũng nên lại chạy qua chạy lại. Ngươi thấy thế nào?"

      Thạch Lý thị cúi đầu suy tư hồi: "Ta lại sao cả, ở đây cách Thạch gia thôn cũng xa, ngày nào đó muốn về, trở về nhìn xem cũng thuận tiện, giống như là ở kinh thành, cách xa vạn dặm, trở về vẫn phải lo lắng hồi. Vậy xem bọn nghĩ như thế nào?"

      Thạch Lai Qúy nhìn Thạch Lai Phúc : "Đại ca làm chủ là được, ta nghe đại ca." Thạch Thúy Cúc cũng ở bên phụ họa , Thạch Lai Phúc mắt nhìn Tằng Tử Phu, xoa xoa đôi bàn tay. . .

      Lý Nhị ca cười : "Còn lo lắng cái gì, mấy huynh đệ chúng ta cũng dễ chiếu ứng nhau phải sao? Y quán này ngoại trừ ta và sư phó ra còn có Hỏa Kế còn người ở rồi, nơi này rất rộng rãi."

      Thạch Lai Phúc ân tiếng: "Vậy cứ như thế? Những vật này cũng nên mang về trong thôn, điều này làm cho quê nhà hương thân nhìn thấy, nháo tốt lại là trận lời đồn đãi chuyện nhảm. Nương, người đúng ?"

      Thạch Lý thị nhìn đoàn người đều có ý tứ này, liền cười : "Được, vậy chúng ta dọn tới Lan phủ , dù sao tại Hoa Lan gả cho Thạch Đầu, lại được đương kim hoàng đế ban cho bảng hiệu ‘duyên trời tác hợp’, đây chính là ngự bút đó! Ta xem chút có người nào cần mạng, dám ở sau lưng thuyết tam đạo tứ, Lý gia cũng dám."

      Thạch Thúy Cúc phụ họa : "Đúng vậy, mượn bọn họ hai cái lá gan cũng dám. Nhưng mà nương, phòng ở đây phải chúng ta cho thuê rồi sao?"

      Thạch Lý thị vừa nghe, ngược lại có chút biết xử lý như thế nào rồi, Tằng Tử Phu thấy vậy cười : "Dù sao chúng ta cũng thiếu cái gì, nếu trả lại hai tháng tiền thuê cho nhà này coi như đền bù tổn thất, lại cho người ta thời gian tháng, tìm chỗ dọn nhà khác. Lan phủ cũng tốt, cách y quán xa cũng cùng phương hướng." Việc này đoàn người hợp lại bàn bạc rồi định rồi xuống.

      Buổi tối Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc tản bộ, Thạch Thúy Cúc mấy lần muốn lại thôi biết như thế nào. Tằng Tử Phu thấy vậy cười cười: "Giữa chúng ta còn có cái gì thể được? ."

      Thạch Thúy Cúc nghe xong, có chút xấu hổ cười cười: "Đại tẩu, cũng phải ta có ý tứ gì khác, tỷ phu được của cải lớn như vậy, đừng nuôi cả nhà chúng ta, coi như là nuôi mười hay hai mươi người cũng dư dả, lại nếu như chúng ta đến rồi, ở đó lập nghiệp, tự cấp tự túc cũng có thể làm được. Sao nương lại trở về rồi? Nhị thúc cũng là, sao trở về trông coi cái y quán này chứ?"

      Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc : "Đừng ngươi muốn , kỳ , ta cũng muốn kinh thành cắm rễ, đó là ở đâu? Dưới chân thiên tử, chính là chiếm được quý khí. Nhưng mà so với bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, quan hệ cho dù tốt, thời gian lâu, ai có thể cam đoan trong nội tâm tỷ phu có thể thoải mái hay ? Cuộc sống ăn nhờ ở đậu, cuối cùng cũng tốt, huống hồ thời điểm nương còn sống, chúng ta còn dễ , nhưng nương lớn tuổi rồi, lời may, nếu ngày nào đó. . . Đến lúc đó nương , chúng ta còn có mặt mũi tiếp tục dựa vào người ta sao?"

      Thạch Thúy Cúc có chút tiếc nuối ân tiếng: "Đại tẩu, đúng là nhìn xa trông rộng, nghe lời tẩu cũng là cách lý giải, nhưng ta có chút cam lòng. Đời này nếu có thể đến ở bên trong Tử Cấm thành, đây chính là phúc khí tu luyện tám đời mới được."

      Tằng Tử Phu thở dài: "Đúng vậy đó, ngươi cho là ta cam tâm sao, nhưng mà, Thúy Cúc ngươi cũng cần phải quá lo lắng, chúng ta dựa vào chính đôi tay của mình, chăm chỉ kiếm sống, chờ tích lũy đủ bạc, đến khi dưỡng lão, chúng ta dựa vào bản thân kinh thành. Đến lúc đó tỷ tỷ, tỷ phu bên kia cũng lôi kéo giúp đỡ chúng ta phen."

      Thạch Thúy Cúc nghe xong Tằng Tử Phu : "Đại tẩu, đây là tẩu sao?"

      Tằng Tử Phu cười : "Đúng vậy, đó là kinh thành, làm sao muốn ! ra cũng làm cho người ta hâm mộ, Thúy Cúc, ngày ấy cũng phải nằm mộng. Nếu như năm trước, cho ngươi biết có thể tiến vào sân Lan phủ ở, ngươi có tin ?"

      Thạch Thúy Cúc cúi đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Đại tẩu, sợ tẩu chê cười, nếu năm trước ai cho ta biết, ngày kia, ta có thể có được cuộc sống như bây giờ, ta nhất định cho rằng đầu óc người nọ có vấn đề."

      "Đúng vậy, cho nên, chúng ta phải có lòng tin đối với chính mình, nhất định ngày chúng ta có thể dựa vào chính mình, đến kinh thành!" Tằng Tử Phu ra. Thạch Thúy Cúc nghe xong cũng nhớ lại, đại tẩu của mình có bản lĩnh như thế nào. Bây giờ mình thấy, theo nàng, đúng vậy sai, cho dù đến lúc đó được kinh thành, có thể vào Lan phủ ở, đời này của mình cũng là đáng giá rồi.

      Ngược lại người thuê nhà cũng dễ chuyện, ngoại trừ Tằng Tử Phu cho thời gian rộng rãi, lại trả lại cho người ta hai tháng tiền thuê. Hơn nữa gia đình kia cũng hiểu được chi tiết Thạch gia. Lúc trước Lý Quang Xuân được bảng hiệu ngự tứ cũng có gì, dù sao cũng cách tầng. Nhưng bảng hiệu này của khuê nữ Thạch gia cũng được hoàng đế khâm cho, đây chính là thể diện vô cùng to lớn, có thể giao hảo, đối với nhà mình cũng lợi nhiều hơn hại. Ước định thời gian dọn , đến cùng cũng có tốn quá nhiều trắc trở.

      Lý gia nhận được tin tức Thạch gia trở về, vốn cũng muốn tới gây ồn ào, Thạch Hoa Lan lại gả cho Thạch Đầu, đây chính là chứng thực ràng thanh danh hồng hạnh xuất tường. Nhưng ngay sau đó chính là đương kim hoàng đế tự mình ngự bút, ngự tứ bảng hiệu ‘duyên trời tác hợp’, cái này cho dù cho mượn lá gan cũng dám đến cái gì rồi. Việc này nếu như bị cố tình bới móc, đó là cái gì? Đó là tạo phản! Hoàng đế cũng ‘duyên trời tác hợp’ phải sao? Đây phải là cụ ông thắt cổ, chán sống rồi sao?

      Hết thảy đều an bài thỏa đáng, lúc người thuê nhà dọn , Tằng Tử Phu thương lượng với Thạch Lý thị, nhận được Thạch Lý thị đáp ứng, liền sửa Lan phủ lại phen. Dọn nhà coi như là đại của Thạch gia, đầu tiên là ở tại Thạch gia thôn xếp đặt yến hội, mời phụ lão hương thân ăn uống xong, lại chọn lấy ngày hoàng đạo, cả nhà liền chuyển vào nhà mới.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 75: Thạch phủ (thượng).
      Editor: ChieuNinh


      Lan phủ cũng đổi tên thành ‘Thạch phủ’ rồi, nhờ Ngưu ca ở huyện nha tìm người môi giới đáng tin cậy, ký năm văn tự bán đứt, trong đó có Trần bà tử là quả phụ lại có con cái, nhưng làm tại nhà giàu người ta, có đôi tay khéo léo. Nấu cơm làm món ăn cũng còn gì để , chỉ là tâm nhãn có chút quá thành , gánh tội cho người ta nên bị đánh đuổi . Sau khi Tằng Tử Phu biết được liền thương lượng ký văn tự bán đứt với nàng ta.

      Sau đó chính là bốn tên sai vặt, cũng lớn, lớn nhất mười sáu tuổi, đều là trẻ con nhà người nghèo, trong nhà là nuôi nổi từ liền bán cho môi giới, bị người môi giới dạy dỗ cũng biết cái gì nên hay nên làm. Huống hồ ký văn tự bán đứt rồi, trắng ra chính là nếu như làm ra chuyện gì, Thạch gia là có thể thông qua quan phủ, đánh chết cũng có người quản. Tuy Tằng Tử Phu nhìn bốn hài tử đáng thương, bây giờ nhìn cũng trung thực, nhưng mà vì bảo vệ về sau xảy ra chuyện, cũng gõ phen thỏa đáng.

      Vốn Tằng Tử Phu muốn mua hai nha đầu sai sử tới, mang hài tử, hầu hạ Thạch Lý thị cũng thuận tiện. Nhưng mà trong lòng Thạch Thúy Cúc có chút bận tâm, lôi kéo Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, phải ta đa tâm, nhưng người xưa rất hay phải sao? Nam nhân có tiền, đều biến thành xấu, tại tình huống nhà chúng ta, chúng ta tại mua vào nương xinh đẹp, đại tẩu cũng bảo đảm chính xác Qúy ca và đại ca. Đương nhiên, phẩm tính của đại ca bày ra ở trước mắt, chỉ là Qúy ca cũng lấy qua bình thê, ta lo lắng. tại ta vừa mang thai, tuy là sắp sinh, nhưng mà sau khi sinh lại phải ở cữ. Về điểm này của nam nhân, cũng phải đại tẩu biết, nếu như có cái gì vạn nhất, để cho ta và hài tử phải làm sao đây! Vừa rồi tẩu cũng nhìn thấy, mấy nha đầu mang ra ngoài, ánh mắt kia, vừa nhìn chính là câu nhân! Đại tẩu. . ."

      Tằng Tử Phu mím môi, chuyện Thạch Thúy Cúc lo lắng, cũng phải nàng có nghĩ tới, cũng sợ Thạch Lai Phúc làm ra chuyện gì, dù sao ở cái niên đại này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất đỗi bình thường. Trước kia trong nhà nghèo khó, nhưng bây giờ. . . Giống như Thạch Thúy Cúc , cho dù bản thân Phúc ca có tâm tư này, nhưng ai người nào khác có tâm tư này sao. Lại phần lớn nam nhân là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, ở đây cũng giống như đại, lên giường, ngày hôm sau trời vừa sáng đều tự bye bye. Ở đây nếu như bị ai đó có tâm tư quyến rũ, xảy ra chuyện, cho dù Thạch Lý thị lại thương nàng, cũng để cho Phúc ca nạp vào làm thiếp. Nếu quả ngày như vậy, nàng liền mang theo bọn cao bay xa chạy sao? Khi đó tự nàng muốn được sao? Thạch gia có Lý Sở Hà, Lý Quang Xuân làm quan, phương diện tiền tài lại có Thạch Đầu và Thạch Hoa Lan. tại mọi người đối với nàng rất tốt, nếu như có ngày nàng mang theo con trai con rời khỏi Thạch gia, coi như là vì hương khói Thạch gia, chắc hẳn bọn họ cũng đều đến đối phó với mình , mình có thể nhẫn tâm rời bỏ hài tử rời khỏi Thạch Lai Phúc sao? Mình có thể làm được chuyện cùng nữ nhân khác chia xẻ Thạch Lai Phúc sao? Lúc này Tằng Tử Phu có chút hối hận đối với hành động việc làm của mình đến nơi đây rồi.

      Có phải là cánh của mình quá dùng sức? Hay là là có phúc lợi của nữ xuyên việt? Mặc dù nàng xuyên việt thành nông phụ nông thôn rồi, còn tránh khỏi vòng sáng của nữ xuyên việt? Lý Sở Hà và Thạch Đầu chính là ngoại lệ mình ngờ, vậy sau này? Về sau có thể càng có nhiều ngoại lệ hay ? Mình nên làm cái gì bây giờ?

      Thạch Thúy Cúc thấy Tằng Tử Phu cúi đầu , đẩy Tằng Tử Phu vài cái: "Đại tẩu, đại tẩu."

      Tằng Tử Phu a tiếng, ngẩng đầu, cười khan hai tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên, cười cười: "Nghe lời ngươi, việc này chúng ta tính chung nhé."

      Thạch Thúy Cúc nghe xong khuôn mặt mừng rỡ, trong nội tâm suy nghĩ, nhà này tại chủ yếu chính là đại tẩu đảm đương, chỉ cần mình kéo đại tẩu qua, cũng phải sợ. Bất kể như thế nào, dù sao cũng thể để cho những thứ dụ dỗ này vào nhà cửa. Sờ lên bụng của mình, nếu sợ đại tẩu mua nha hoàn vào cửa, mình cũng nâng cao bụng mang thai ầm ĩ muốn cùng đại tẩu, ai, trước kia có tiền cuộc sống trôi qua đúng là tự tại, bây giờ có tiền còn lại vẫn tự tại.

      Từ chỗ môi giới rời , Thạch Lai Phúc thấy sắc mặt Tằng Tử Phu được tự nhiên hỏi: "Nương tử, sao vậy? Tiếc bạc?"

      Tằng Tử Phu liếc Thạch Lai Phúc: "Ta đến mức phải đau lòng chút bạc này sao?"

      Thạch Lai Phúc gãi gãi cái ót: " phải ta nhìn nàng quá vui, muốn trêu chọc nàng vui vẻ sao?"

      Trong nội tâm Tằng Tử Phu tức giận liền trả về câu: "Có khôi hài như vậy sao?"

      xong liền để ý tới Thạch Lai Phúc liền bước nhanh hơn, Thạch Lai Qúy và Thạch Thúy Cúc thấy vậy nhìn thoáng qua nhau, Thạch Lai Qúy la lớn: "Ca, đại tẩu, xe ngựa ở bên này."

      Thạch Lai Phúc khoát tay : "Các ngươi về trước ."

      Thạch Lai Qúy cẩn thận đỡ Thạch Thúy Cúc lên xe ngựa: "Nương tử ổn định chút, coi chừng bụng." Thạch Thúy Cúc ân tiếng.

      Thạch Lai Phúc đuổi theo Tằng Tử Phu: "Nương tử, đây là thế nào? Ai làm cho nàng tức giận rồi? Hay là có gì hài lòng? Dù sao huyện thành chúng ta cũng phải chỉ có nhà môi giới, nếu ta cùng với nàng tới nhà khác nhìn chút ?"

      Tằng Tử Phu liếc nhìn Thạch Lai Phúc, thở dài, đây đều là chuyện thể nào, tự mình lại phiền não trước, là càng sống càng thụt lùi: "Về nhà trước , trở về rồi hãy ."

      Thạch Lai Phúc ai tiếng, lại vỗ xuống cái ót mình. Tằng Tử Phu thấy vậy liền vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

      Thạch Lai Phúc cười cười xấu hổ: "Vừa rồi ta để cho Qúy nhi và đệ muội đánh xe ngựa về trước, phải ta đây nhìn nàng tức giận, nghĩ nàng lát. . . nguôi giận, mà đệ muội lại mang thai, cho nên ta liền để cho bọn họ về trước. Nương tử, ta phía trước gọi chiếc xe cho nàng, nàng ở đây chờ."

      Tằng Tử Phu giữ chặt Thạch Lai Phúc: "Còn tưởng là làm sao rồi, cũng chỉ vài bước, ta nào có quý giá như vậy? Còn gọi xe? Lúc trước đường núi xa như vậy cũng phải chưa từng qua."

      Thạch Lai Phúc cười : "Đây phải tại trong nhà có bạc sao? Sao có thể còn để cho nàng chịu khổ? Lại , bây giờ chúng ta có thể như vậy, đều là công lao của nàng, trong mắt ta nương tử chính là quý giá nhất."

      Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: "Ba hoa." Thạch Lai Phúc ở bên cạnh cười theo.

      Trở lại Thạch phủ, Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc trực tiếp trở về hậu viện, Thạch Lai Phúc đuổi mấy bọc , lôi kéo Tằng Tử Phu vào phòng khóa cửa rồi hỏi: "Nương tử, rốt cuộc là sao vậy? Nàng , trong lòng ta rất lo lắng hoảng sợ."

      Tằng Tử Phu cười : "Nếu như chàng có làm việc trái với lương tâm, làm sao có thể lo lắng hoảng sợ?"

      Thạch Lai Phúc vội vàng khoát tay: "Nương tử, ta thề, ta tuyệt đối có ở sau lưng nàng làm bất cứ chuyện gì thực xin lỗi với nàng đâu!"

      Tằng Tử Phu nhíu mày: " ?"

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu: " mà nương tử."

      Tằng Tử Phu ân tiếng, ngồi ở bên giường, ngẩng đầu nhìn Thạch Lai Phúc đứng ở trước mặt mình mặt mũi tràn đầy khẩn trương. khẩn trương cho nàng, đau lòng cho nàng, tối thiểu nhất bây giờ là vậy. Vươn tay giữ chặt Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, ta chính là lo lắng, ta sợ."

      Thạch Lai Phúc thuận tiện an vị tại bên cạnh Tằng Tử Phu, gác lên vai nàng: "Nương tử, nàng sợ cái gì? Có ta ở đây? Hay là chuyện lần kia? Ta cam đoan từ nay về sau bao giờ xuất chuyện như vậy nữa."

      Tằng Tử Phu hiểu được Thạch Lai Phúc đến chuyện lần trước đường vào kinh thành, qua những ngày này, tự bản thân nàng cũng còn nghĩ tới nữa, làm sao Thạch Lai Phúc vẫn nhớ mãi quên đây.

      Mím môi : " phải, ta là sợ Phúc ca chàng, về sau chàng lấy những nữ nhân khác vào cửa, khi đó ta và hài tử phải làm sao bây giờ?"

      Thạch Lai Phúc vừa nghe vội vàng : "Nương tử, làm sao ta có thể như vậy? Ta cam đoan đời này ta chỉ có mình nàng, trước kia ta thề. Nương tử, đừng có đoán mò."

      "Nào đâu có đoán mò, chàng cũng đó là lúc trước, trước kia nhà chúng ta cho dù chàng có tâm tư này, cũng có ai muốn chàng, ngoại trừ ta còn có ai trân quý chàng. Nhưng bây giờ giống với lúc trước phải sao? Làm sao chúng ta cũng coi như mà giai cấp tư sản dân tộc , ít ra cũng coi như là nhà giàu mới nổi loại ! Nữ nhân có tâm tư xấu còn phải ngã tới đây, chừng ngày nào đó chàng cầm lòng đặng, hoặc là chờ ngày nào đó ta tuổi già sắc suy, tiểu nương trong veo như nước chàng còn có thể chịu đựng được hấp dẫn? Đến lúc đó. . . Đến lúc đó ta làm sao bây giờ?"

      "Giai cấp tư sản dân tộc? Nhà giàu mới nổi loại ? Nương tử là ý gì? Là gì sao ta hiểu?" Thạch Lai Phúc có chút buồn cười nhìn Tằng Tử Phu. Tằng Tử Phu há hốc mồm, có chút xấu hổ, lúc này để ý liền nhảy ra ngôn ngữ đại rồi, nở nụ cười hai tiếng: "Chính là chúng ta bây giờ là người có tiền đắc ý rồi! Tối thiểu tại huyện thành này được cho là người có tiền! Chàng còn cười. . ."

      Thạch Lai Phúc vội vàng dỗ dành Tằng Tử Phu: "Nương tử, ta thề, ta cam đoan cả đời này chỉ có mình nàng, nếu thiên lôi đánh xuống."

      Tằng Tử Phu vội vàng che miệng Thạch Lai Phúc: "Chàng muốn chết sao, , còn thề vớ vẩn làm gì, phát thề là tốt sao? Cẩn thận ba thước đầu có thần linh!"

      Thạch Lai Phúc ha ha vui vẻ cười lên: "Ta sợ gì, chỉ cần ta làm sai chẳng sợ, nương tử đừng nghĩ chuyện lung tung, sắc trời này cũng sớm, chúng ta ngủ ."

      Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc mắt liếc: "Còn chưa ăn cơm tối đâu, sắc trời còn sớm gì, chàng ra ngoài cửa nhìn xem, bây giờ mới giữa trưa, ánh mắt gì thế."

      Tay Thạch Lai Phúc bắt đầu thành : "Canh giờ còn sớm lắm, rất nhanh, sau đó chúng ta lại ăn cơm."

      Tằng Tử Phu bị Thạch Lai Phúc lắc qua lắc lại cũng có chút. . . nghĩ lại cũng kịp ăn cơm tối, liền ỡm ờ dựa vào Thạch Lai Phúc. . . . . . (lời tg: mọi người tự mình tưởng tượng . . . Như thế nào. . . Như thế nào tình cảm mãnh liệt. . . Hoặc là gửi mail , viết tốt, đừng ôm hy vọng quá lớn ha ha)

      Sau đó Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu tiến về phía trước đại sảnh, thấy cả nhà đều có mặt đầy đủ rồi, chỉ chờ có hai người. mặt Tằng Tử Phu có chút xấu hổ: "Nương, con và Phúc ca có chút việc."

      Thạch Lý thị bộ dạng người từng trải: "Nương hiểu được, hiểu được, nhanh ngồi xuống ăn cơm , chỉ chờ hai người các ngươi."

      Sắc mặt Tằng Tử Phu có chút ửng hồng, thầm trừng mắt nhìn Thạch Lai Phúc, cần có lần thứ hai, nếu cũng thể khiến mọi người xem náo nhiệt. Thạch Lai Phúc tiếp thu được tín hiệu của nương tử mình, hắc hắc cười ngây ngô.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :