1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 66: Tử Phu giết người.
      Editor: ChieuNinh


      quá hai ngày, có hai xe ngựa dừng lại trước cửa Thạch gia, bốn gia đinh bước xuống, trước sau còn có sáu đại hán cưỡi ngựa. Thạch Lý thị bao giờ thấy qua tràng diện này, chân có chút nhuyễn. Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua liền đoán được sáu đại hán cưỡi ngựa này hẳn là con nhà võ, bảo vệ nhà mình vào kinh.

      Vội vàng mời mấy người vào nhà uống miếng nước, cũng may ‘Tư thục Thư Hương’ bên Lý Quang Xuân cũng có thể ở được, sắp xếp mấy người nghỉ ngơi xong xuôi, lại làm thức ăn phong phú, mời mấy người đến. Thạch Lai Phúc cầm hai bình rượu lâu năm mời sáu đại hán, cũng giới thiệu với nhau. Sáu người đều là thủ hạ hộ viện của Lý Sở Hà, là Lưu Khang, Phùng Ứng, Lý Thành Khởi, ba huynh đệ Vương Hổ, Vương Báo, Vương Lang, còn lại bốn gia đinh đều là trong phủ Thạch Đầu: Thạch Đại, Thạch Nhị, Thạch Tam, Thạch Tứ, bốn người đều theo bên cạnh Thạch Đầu từ những ngày đầu làm giàu.

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, trước tiên đưa Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy đến thị trấn, hai là muốn đón Lý Quang Xuân. Tằng Tử Phu lại mời đến mấy người đến ‘Ăn uống chơi bời’ ăn no trận, chuẩn bị ít lương khô, còn mang hết hai bao lớn khô bò trong tiệm, cái này vạn nhất có cái ăn tạm, rất đỡ đói.

      Lý Quang Xuân và Thạch Lai Phúc ngồi chung ở trong xe ngựa, Thạch Lý thị và Tằng Tử Phu ngồi cùng xe, về phần ba bánh bao đều ầm ĩ muốn ở cùng Tằng Tử Phu. lay chuyển được, đành phải giao Tiểu Thạch cho Thạch Lai Phúc chăm sóc, bằng mình Tằng Tử Phu đúng là bận chịu nổi.

      Mãi cho đến trời tối, mới chạy tới cửa thành, suýt nữa phải nghỉ qua đêm dã ngoại rồi, tìm khách điếm sạch ở trọ lại. Bốn gia đinh nghỉ ngơi ngay ở trong xe ngựa, cũng may tại trời lạnh, trong tiệm cũng chỉ còn lại năm gian phòng. Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị gian, Thạch Lai Phúc và Lý Quang Xuân gian, sáu hộ vệ ba gian. Vốn Lưu Khang chết sống cũng muốn để cho Lý Quang Xuân và Thạch Lý thị bọn họ mỗi người gian, mình và mấy huynh đệ có thể cố gắng qua đêm. Nhưng cuối cùng dưới mạnh mẽ cầu của Lý Quang Xuân, sáu người mới đều tự trở về phòng. Thạch Lý thị có chút , những kia phải là hạ nhân ư, phòng ở thiếu bốn xa phu đều ở trong xe ngựa nghỉ ngơi.

      Tằng Tử Phu thấy vậy, giọng giải thích : "Nương, dọc theo con đường này có thể yên tĩnh, cũng có khả năng lớn lúc qua rừng núi gặp phải thổ phỉ gì đó, tánh mạng mấy người nhà chúng ta phải đều phải dựa vào sáu người kia sao? Nếu bọn họ được nghỉ ngơi tốt, đến lúc đó gặp phải chuyện gì, còn phải chúng ta hối hận muốn chết?"

      Thạch Lý thị vừa nghe, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, liên tục gật đầu, thế cho nên lộ trình kế tiếp, Thạch Lý thị đối với sáu đại hán tốt đến thể tốt hơn, còn lấy ra khô bò và lương khô kín đáo đưa cho sáu đại hán. Thạch Lai Phúc thấy tính tình nương mình chuyển vòng vo, nghi hoặc nhìn Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu thừa dịp có người chú ý ở bên tai Thạch Lai Phúc lẩm bẩm vài câu.

      Thạch Lai Phúc nghe xong gật gật đầu: "Đúng là đạo lý này." Tằng Tử Phu cười lắc đầu, kết quả đến buổi chiều, Tằng Tử Phu hận thể tát cho mình cái. cái gì sơn tặc với sơn tặc, cái miệng quạ đen mà! Tằng Tử Phu ôm ba đứa Tiểu Bùn, xuyên thấu qua rèm xe ngựa nhìn bên ngoài sáu đại hán xoay trở đánh nhau với sơn tặc. là, ở đây có hơn mười người đâu. Mắt thấy sắp đổ máu, Tằng Tử Phu lo lắng cho ba hài tử trong nội tâm lưu lại bóng tối tốt, liền lấy ra mấy cái khăn tay từ trong bao quần áo tùy thân, bịt kín con mắt cho ba hài tử, cũng dặn dò: "Ba người các con tay cầm tay, được lấy bịt mắt ra, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng được mở to mắt, biết ?" Thấy được ba bánh bao trả lời khẳng định, Tằng Tử Phu xem như an tâm chút, cùng thạch Lý thị bảo vệ ba hài tử ở giữa hai người.

      Vừa nhìn bốn gia đinh liền biết là người có kinh nghiệm, hai cái xe ngựa xem như song song dừng lại ở cùng chỗ, bốn người đều rút đao buộc ở hai bên xe ngựa ra, xem ra cũng là biết chút công phu quyền cước. Thạch Đại đưa cho Thạch Lai Phúc cây đao: "Cầm lấy phòng thân." Tằng Tử Phu vén rèm lên nhìn thấy, mím môi: "Còn nữa ? Cho ta cây."

      Thạch Đại lộ vẻ sửng sốt chút, cười : "Vài cái tiểu mao tặc, xin phu nhân yên tâm, mấy người đại ca Lưu Khang có thể đối phó." Tằng Tử Phu trừng mắt: "Ta biết , nếu như có cây cho ta, ta nắm trong tay cũng an tâm." Thạch Đại thấy vậy, đành phải lấy ra cái từ trong xe đưa cho Tằng Tử Phu: "Phu nhân, hơi có chút nặng."

      Tằng Tử Phu nhận lấy, cái này có khoảng năm sáu cân? Khá tốt, mình cầm hai tay, tốn nhiều lực. . . Cũng may Tằng Tử Phu kiên trì muốn lấy đao. Về sau ngẫm lại, Thạch Đại cũng là lau mồ hôi, nếu khi đó Thạch phu nhân có lấy đao, chẳng phải là. . . Ngẫm lại cũng cảm thấy nghĩ mà sợ.

      biết khi nào , trong rừng lại xông tới bốn năm tên sơn tặc từ hai bên xe ngựa.

      Thạch Đại thấy vậy kêu Thạch Nhị, Thạch Tam, Thạch Tứ đến gia nhập cùng nhau chiến đấu. Có tên lọt lưới, trắng ra chính là Thạch huynh đệ có bốn người, mà sơn tặc có năm người, bởi vậy có tên lọt lưới chạy về hướng xe ngựa của Tằng Tử Phu. Thạch Lai Phúc từ trong xe thấy vậy, cầm đao muốn xuống xe, nhưng vẫn chậm bước, Tằng Tử Phu rất nhanh tay nắm chặt đao, vừa lớn tiếng thét lên vừa bổ đao về phía sơn tặc.

      Thời khắc chứng kiến kỳ tích . . . Ai có thể nghĩ tới nữ nhân tay trói gà chặt dám cầm lấy đao giết người? Nên tên sơn tặc xui xẻo cũng bởi vì nhận thức như vậy, xốc rèm xe ngựa lên giơ khảm đao, vốn định làm cho mấy người xuống xe đầu hàng, về phần nữ nhân thôi. . . Hắc hắc, còn chưa có YY đủ, trước mặt đến phải cầu xin tha thứ, mà là khảm đao!

      Dưới tình huống như vậy, có thể tưởng tượng Tằng Tử Phu dùng bao nhiêu khí lực, chỉ sợ là toàn bộ sức mạnh đều dùng hết! đao xuống dưới trực tiếp làm cho tên sơn tặc xui xẻo đầu thân hai nơi. Đầu người máu chảy đầm đìa lăn tới làm cho Thạch Lý thị bị sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Trong tay Tằng Tử Phu còn nắm chặt đao, gắt gao nhìn chằm chằm vào con mắt mở to của tên sơn tặc xui xẻo kia . . . Cũng may Tiểu Bùn, Cỏ và Tiểu Diệp Tử tại thời điểm vừa phát sơn tặc, Tằng Tử Phu lấy khăn tay bịt kín con mắt cho ba đứa. Dù sao cũng thể để cho tiểu hài tử nhìn thấy huyết tinh, tất cả đều cầm vũ khí, khó tránh khỏi ra mạng người, tiểu hài tử nhìn thấy tốt.

      Ba hài tử lại được Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị hộ ở bên trong, tất nhiên là cái gì cũng nhìn thấy, chỉ nghe được tiếng kêu to của nương mình, đều có chút sợ hãi cũng oa oa khóc lớn lên. Lúc này Thạch Lai Phúc mạnh mẽ xốc rèm xe lên lập tức, nhìn vết máu và đầu lâu của tên sơn tặc ở trong xe, cố nén muốn ói **, cầm cái đầu bỏ xuống, lên xe ngựa ôm lấy Tằng Tử Phu: "Nương tử, đừng sợ, đừng sợ, đừng sợ có ta ở đây."

      Tằng Tử Phu như là tìm được người đáng tin cậy, ôm lấy Thạch Lai Phúc cũng giống như ba bánh bao , oa oa khóc lớn lên. Thạch Lý thị cũng từ từ tỉnh lại, thấy nhi tử con dâu đều xảy ra chuyện gì, mới thở phì phò vỗ ngực cái. Lúc này Tằng Tử Phu ngủ mê, sau khi đánh lui sơn tặc, Lý Quang Xuân bắt mạch cho Tằng Tử Phu: " có việc gì, kinh hãi quá độ, để cho nàng nghỉ ngơi tốt ."

      Mấy người Lưu Khang xin chỉ thị Lý Quang Xuân: "Lão gia, nơi đây thể ở lâu, chúng ta muốn nhanh tới thành trước khi trời tối." Lý Quang Xuân gật gật đầu để cho Thạch Lý thị và ba hài tử đều lên xe ngựa của mình. Dù sao trong xe có mùi máu, có cách nào khác ngồi ở đó. đường Thạch Lai Phúc gắt gao ôm Tằng Tử Phu, trong nội tâm chửi mình dưới ngàn lần vạn lần vì cái gì thể bảo vệ tốt nương tử của mình, để cho nàng bị kinh hãi như thế!

      Nhanh chóng chạy cuối cùng cũng tìm được khách điếm có phòng, xe ngựa cần tẩy trừ. Lý Thành Khởi bị trọng thương, mấy người khác cũng ít nhiều bị chút ít bị thương ngoài da, cũng may có Lý Quang Xuân ở đó, nên cũng cần quá mức lo lắng. Đến bây giờ Tằng Tử Phu còn có tỉnh lại, mấy bọc rất là hiểu chuyện ồn ào làm khó. Lý Quang Xuân để cho Thạch Đại dựa theo phương thuốc mình mở tiệm thuốc bốc thuốc, vừa phân phó tiểu nhị ca trong khách sạn nấu thêm mấy chén canh an thần, cho Thạch Lý thị và mấy bọc uống vào.

      Thạch Lai Phúc lắc đầu: "Nhị thúc, ngài cũng nghỉ ngơi sớm chút , ta sao." Lý Quang Xuân buông chén canh xuống: " hồi ta để cho tiểu nhị đưa tới chút ít đồ ăn, ngươi ít nhiều vẫn phải cho dùng chút ít, Tử Phu sao, chính là bị chút ít kinh hãi, ngủ giấc tốt rồi. Vừa rồi ta thi châm cho nàng, để cho nàng ngủ an ổn thêm chút, nên đến bây giờ còn có tỉnh, ngươi cần quá mức lo lắng. Vừa rồi ngang qua cánh rừng có tiếng là sơn tặc thổ phỉ tụ tập, cũng may hôm nay vận khí chúng ta chỉ là đụng với nhóm , lộ trình tiếp theo tốt hơn."

      Thạch Lai Phúc gật gật đầu, tạ ơn Lý Quang Xuân liền trở lại bên giường, cầm tay Tằng Tử phu: "Nương tử, là ta quá vô dụng rồi, lúc đó vốn nên là ta dũng cảm mà ra, nhưng lại để cho nàng. . . nương tử, nàng nhanh tỉnh dậy , mắng ta đánh ta cũng được. Thạch Lai Phúc ta thề từ nay về sau nhất định hết lòng hết dạ bảo vệ nương tử, nương tử. . . nàng như vậy lòng ta đau."

      Bởi vì uống canh an thần, Thạch Lý thị sớm ngủ, Tiểu Thạch còn hiểu chuyện, nên cũng bị ảnh hưởng gì, làm tổ ở bên cạnh Thạch Lý thị thở to ngủ. Tiểu Bùn và Cỏ , Tiểu Diệp Tử, cũng hiểu biết chuyện ít nhiều, đối với chuyện ban ngày lại có chút sợ hãi.

      Tuy rằng lúc Tằng Tử Phu giết người, ba bánh bao bị che con mắt lại, nhìn thấy hình ảnh huyết tinh, thế nhưng máu của sơn tặc cũng bắn tung mặt ba bánh bao . Hơn nữa còn có tiếng hô sợ hãi của Tằng Tử Phu, lòng ba bánh bao vẫn còn sợ hãi. Thời điểm mở mắt ra, nhìn qua mẫu thân mình, người đầy vết máu, nhắm chặt hai mắt. Tình cảnh như vậy khắc sâu ở trong tâm linh ba bánh bao .

      Ba bánh bao uống canh an thần xong, cũng buồn ngủ rồi, Tiểu Bùn lôi kéo tay Cỏ và Tiểu Diệp Tử: "Về sau ta cũng muốn học võ công, bảo vệ mẫu thân, cho mẫu thân bị nửa điểm thương tổn! Nhất định thể!" Cỏ cũng chém đinh chặt sắt gật đầu, Tiểu Diệp Tử có lên tiếng, chỉ là ánh mắt kiên định kia, làm cho người nào có thể bỏ qua.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 67: Vào kinh thành.
      Editor: ChieuNinh


      " được! được! A. . . . . ." Thạch Lai Phúc lập tức bừng tỉnh, ôm Tằng Tử Phu: " có việc gì rồi, có việc gì rồi!"

      Tằng Tử Phu thở phì phò, vịn Thạch Lai Phúc: "Hài tử. . . Hài tử. . ."

      Thạch Lai Phúc ôm chặt Tằng Tử Phu: " có việc gì, hài tử có việc gì, tại cũng ngủ, nàng có đói bụng ? Ta kêu điếm tiểu nhị hâm nóng chút đồ ăn cho nàng."

      Tằng Tử Phu lập tức giữ chặt tay Thạch Lai Phúc: "Đừng, cùng ta. . . ta sợ hãi. . . Ta giết người. . . ta nhìn thấy . . . máu khắp người lâm lâm về phía ta muốn chém. . . Phúc ca. . . Ta. . ."

      Thạch Lai Phúc đau lòng ôm chặt Tằng Tử Phu, vuốt lưng của nàng: " sao rồi, có ta ở đây, ta ở đây, ta ở cùng với nàng." Tằng Tử Phu gật gật đầu, hít mũi cái, ngửi được hương vị quen thuộc người Thạch Lai Phúc, cuối cùng an tâm chút. Cũng lâu lắm lại buồn ngủ.

      Thạch Lai Phúc xoa xoa vệt nước mắt ở gương mặt Tằng Tử Phu, nắm chặt nắm tay, nhàng hôn xuống cái trán Tằng Tử Phu, xoay người vừa muốn ra ngoài, phát Tằng Tử Phu gắt gao nắm chặt lấy tay của mình, thở dài, xoay người lên giường ôm Tằng Tử Phu. Nàng rất là sợ hãi , đổi thành lại người đàn ông cũng phải sợ, huống chi nàng. . . Làm sao ta lại vô dụng như thế?

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tằng Tử Phu ung dung tỉnh lại, nghiêng người nhìn Thạch Lai Phúc ôm lấy mình, nghĩ đến lúc ban ngày của hôm qua, trong xe ngựa. . . Tràng cảnh kia, run rẩy thoáng. Thạch Lai Phúc lập tức mở mắt ra: "Nương tử, tỉnh rồi?"

      Tằng Tử Phu ừ tiếng. Thạch Lai Phúc hôn lên cái trán Tằng Tử Phu cái: "Ta lấy chút gì cho nàng ăn, nàng nằm lại ."

      Tằng Tử Phu cau mày, lắc đầu: "Đừng. . . Đừng để ta mình." Lúc này Tằng Tử Phu làm cho Thạch Lai Phúc đau lòng đến tận trong trái tim, cũng tự trách tới cực điểm. Lúc ấy vừa ra chuyện, nên xuống xe ngựa qua bảo vệ nương tử, là đáng chết!

      Lúc này, Tiểu Bùn lôi kéo Cỏ , Tiểu Diệp Tử chạy vào, nhìn thấy mặt Tằng Tử Phu vẫn rất là yếu ớt, ba bánh bao cùng nhau nhào tới: "Nương, Tiểu Bùn vù vù cho nương, nương sợ há."

      Cỏ cũng bò lên giường rúc vào bên khác của Tằng Tử Phu: "Nương, từ nay về sau Cỏ bảo vệ nương." Tiểu Diệp Tử cũng kiên định gật đầu ân tiếng.

      Tằng Tử Phu nhìn ba bánh bao trước mắt, lòng thông suốt cười, sờ lên tóc ba bánh bao : "Được, nương có việc gì, các con ăn chưa?"

      Ba bánh bao gật gật đầu, Tiểu Bùn móc từ trong lòng ngực ra cái bánh bao còn nóng : "Nương, ăn."

      Tằng Tử Phu có chút cảm động tiếp nhận bánh bao, bên rơi nước mắt, bên cắn bánh bao. Thạch Lai Phúc thấy vậy khóe miệng cũng giương lên, với mấy đứa Tiểu Bùn :"Các con ở cùng nương, Tử Phu, ta lấy chút ít thức ăn cho nàng."

      Tằng Tử Phu cũng cảm thấy đói bụng, vốn cả ngày hôm qua cũng được nghiêm chỉnh ăn cái gì, lại xảy ra việc đó, đến bây giờ, xác thực là đói đến trước ngực dán phía sau lưng rồi. Lúc nãy Thạch Lai Phúc muốn lấy thức ăn cho nàng, nàng cũng rất đói rồi, nhưng mà là sợ hãi mình ngây ngô, luôn tự chủ được nghĩ đến tràng diện ngày hôm qua. tại có ba hài tử ở cùng, ngược lại khá hơn nhiều, liền gật gật đầu, vẫn quên câu: "Phúc ca, sớm chút trở về. . . Ta . . ." hai chữ sợ hãi cũng được ra lời. Nhưng mà Thạch Lai Phúc nghe được, trong nội tâm hiểu được, hướng về phía Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Yên tâm."

      Lộ trình kế tiếp, giống như lời Lý Quang Xuân , coi như thuận lợi, ngoại trừ có hai lần dừng chân nghỉ qua đêm ở dã ngoại. Đến kinh thành, cảm xúc của Tằng Tử Phu cũng khá hơn rất nhiều. Vén rèm lên nhìn thành lâu to lớn, Tằng Tử Phu nhíu mày, thực và trong kịch truyền hình miêu tả thành Bắc Kinh vẫn còn có chút khác biệt, nhưng cũng có suy nghĩ nhiều.

      Kinh thành phồn hoa, hai bên đường đều là quán buôn bán. Thời gian lâu lắm, Tằng Tử Phu cảm giác xe ngựa ngừng lại, lúc được Thạch Lai Phúc đỡ xuống xe ngựa, thấy Thạch Hoa Lan, Thạch Đầu chờ ngay tại ngoài cửa lớn Thạch phủ. Nhìn thấy Tằng Tử Phu và Thạch Lý thị, nhiệt tình nghênh đón vào Thạch phủ. Tằng Tử Phu xem như mở rộng tầm mắt rồi, trong lòng suy nghĩ, đây mới thực là ‘cửa đại trạch’ rồi.

      Thạch Đầu đại khái giới thiệu tình huống tại, sau khi mình tới kinh thành, được Lý Sở Hà hỗ trợ, mua xuống tòa trạch viện này. Lại mua nhà tửu lâu ở khu vực phồn hoa của kinh thành, phương pháp kinh doanh cứ dựa theo ‘Ăn uống chơi bời’ mà làm. Tằng Tử Phu ‘phát minh’ điểm tâm kiểu Tây, ở kinh thành cũng nhận được hoan nghênh.

      ra cái này, Thạch Đầu và Thạch Hoa Lan đều có chút áy náy nhìn qua Tằng Tử Phu: "Đệ muội, việc này có qua đồng ý ngươi liền làm, nhưng mà phần tiền của ngươi chúng ta đều giữ lại cho ngươi đây, chúng ta phân chia thành 5:5, đệ muội?"

      Vốn Tằng Tử Phu cũng chú ý, cười khoát tay : "Cái gì mà phân chia thành 5:5, coi như ta đưa quà tặng tân hôn cho tỷ tỷ và tỷ phu, chúng ta là người nhà, còn hai lời làm cái gì."

      Đối với thái độ của Tằng Tử Phu, Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu xem như yên tâm. Thạch Lý thị ở bên mở miệng: "Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi đâu?"

      Thạch Hoa Lan cười cười: "Còn ở học đường, cũng may có Sở Hà đệ giúp đỡ, trực tiếp liền vào học đường nổi danh kinh thành. Buổi tối mới lại về." Thạch Lý thị vừa nghe mừng rỡ, cháu ngoại của mình có tiền đồ so với cái gì cũng tốt hơn.

      Thạch Đầu với Lý Quang Xuân: "Nhị thúc, canh giờ này Sở Hà còn ở Hàn Lâm viện, phái người đưa tin. Khuya hôm nay người nhà chúng ta đến ‘Túy Dương Lâu’ ăn bữa cơm no đủ. Cũng đón gió tẩy trần cho ngài, cho nương và đệ đệ, đệ muội, các cháu." Lý Quang Xuân cười gật đầu.

      Bây giờ mấy bọc chút buồn ngủ, lớn như vậy cũng gặp qua phòng ở xinh đẹp như vậy, so với trong mộng còn xinh đẹp hơn. Thạch Hoa Lan để cho hai đứa nha hoàn bên cạnh mang theo bốn hài tử chơi đùa. Tằng Tử Phu thấy vậy cũng yên tâm.

      Thạch Hoa Lan đặt chén trà xuống : "Trời ạ, đây là ông trời phù hộ, Tử Phu, sao lá gan của ngươi lại lớn như vậy?"

      Tằng Tử Phu cười : "Tỷ, tỷ cũng đừng giễu cợt ta, đến bây giờ nhớ tới bắp chân ta còn muốn mềm nhũng đây. tại trời vừa tối cũng dám ở mình ngây ngô."

      Thạch Hoa Lan vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu: "Tử Phu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Những tên sơn tặc kia có tên nào trong tay có dính máu chứ, ngươi đây là trừ hại cho dân."

      Thạch Đầu ở bên cũng phụ họa : "Đúng vậy, đệ muội, việc này cứ cho nó trôi qua ."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu. Thạch Lai Phúc nắm chặt tay Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu quay đầu cho Thạch Lai Phúc tươi cười sao, cần phải lo lắng.

      Hành động hỗ động lẫn nhau này, vừa vặn để cho Thạch Hoa Lan nhìn thấy. Trong nội tâm vì chính đệ đệ mình có thể lấy được nương tử tốt như Tằng Tử Phu vậy, cảm thấy cao hứng. Quay đầu ngắm nhìn Thạch Đầu nhìn chằm chằm vào nàng, trong nội tâm Thạch Hoa Lan ấm áp. Vốn rời Kim Lan huyện, mang theo hai đứa con đến kinh thành, ngoại trừ muốn cho bọn có tiền đồ mà gấp gút chạy , cũng là vì muốn tránh khỏi Lý gia dây dưa và. . . Tránh .

      Nhưng làm sao có thể nghĩ đến, Thạch Đầu bán tất cả gia sản đuổi theo? Lúc ban đầu nàng trốn tránh Thạch Đầu, nhưng thời gian dài, trái tim của ai mà làm từ thịt chứ? Lại , tự trong lòng nàng cũng có Thạch Đầu. Dùng của cải thân phận bây giờ của Thạch Đầu, có biết bao đại nương mới lớn đứng xếp hàng muốn ngã vào?

      Nhưng đến bây giờ Thạch Đầu cũng độc thân, vì cái gì đây? phải cũng là vì nàng sao? Nàng lại phải người ngu, còn có thể đạo lý này? Nhưng mà, chính nàng lại qua được cửa ải kia của mình, tại sao nàng nhìn như thế nào cảm giác mình cũng xứng với Thạch Đầu. Lại nàng lại có hai đứa con bên người, dưới gầm trời này có mấy nam nhân có thể chứa chấp được hài tử người khác? Dù cho tại dung nạp rồi, vậy tương lai? Thời gian bao lâu? Bất kể thế nào , tại hài tử là mệnh của nàng, chính nàng tình nguyện cơ khổ cả đời, cũng thể mạo hiểm như vậy.

      Nhưng mà, đến kinh thành, ngoại trừ thu xếp ăn, mặc, ở, lại cho Sở Hà, còn lại những công việc cực, bẩn đều có hạ nhân làm. Đều khí hậu kinh thành nuôi người, đúng là có chuyện như vậy. Bởi vì cần phải xuống đất làm việc, lại dựa theo ít phương pháp Tử Phu dạy, đắp dưa chuột gì đó, người cũng trắng nõn hơn rất nhiều, nhìn còn trẻ ra vài tuổi, dáng người cũng đẫy đà hơn.

      Hơn nữa, Sở Hà đưa tới mấy bộ quần áo cho nàng, ngược lại có chút cảm giác quý phụ nhân, những tự ti trong lòng cũng giảm chút ít. Thạch Đầu lại mỗi ngày đều đến thăm nàng, mặc kệ nàng phản ứng để ý, cũng quản gió thổi trời mưa, ngày cũng có vắng mặt.

      Tâm tư của nàng là có chút cảm động, nhưng e ngại Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi, nàng cũng đành phải cưỡng chế. Nhưng mà nghĩ tới, Thạch Đầu lại thu phục Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi rồi, đến khi thời điểm chính nàng nghe Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi muốn để cho Thạch Đầu làm cha bọn nó, nàng cũng cảm thấy là nằm mơ. Nhìn Thạch Đầu đứng ngoài cửa, rốt cục Thạch Hoa Lan thỏa hiệp, hạnh phúc thỏa hiệp.

      tại người nhà đều bên cạnh, mấy ngày nữa chính là ngày hoàng đạo được lựa chọn rồi, đời này của nàng xem như có hi vọng rồi. Đối với Tằng Tử Phu, trong lòng nàng hết sức biết ơn.

      Buổi tối Tằng Tử Phu nhìn thấy Lý Sở Hà mặc thân quan y (quần áo làm quan), thể , rất là tuấn tiêu sái. Vẫn là ngây ngốc chút, chỉ là Tằng Tử Phu mà ngay cả Thạch Lý thị cũng là như thế. Lý Sở Hà thấy vậy, có chút xấu hổ cười : " là xin lỗi, mới từ Hàn Lâm viện ở bên kia chạy tới, ngay cả quần áo cũng có đổi. Thím, đại ca, đại tẩu, cha ta nhờ có các vị chăm sóc."

      Thạch Lý thị cười : " gì thế, Sở Hà ngươi chính là thực tăng thể diện cho thím đó! Lão Thạch gia chúng ta từ nay về sau phải nhờ vào ngươi giúp đỡ nhiều."

      Lý Sở Hà cười gật đầu, ngắm nhìn Tằng Tử Phu : "Đại tẩu, nghe đường bị kinh sợ? Chén rượu này Sở Hà kính đại tẩu, cho đại tẩu đỡ sợ."

      Tằng Tử Phu cũng cười giơ chén lên : "Ta thể uống, tối nay cho đại ca ngươi và ngươi uống đủ, ta uống ít chút."

      Lý Sở Hà và Lý Quang Xuân có chút trở ngại: "Cha, hài nhi bất hiếu, thể ở bên người cha tận hiếu, cha. . ."

      Lý Quang Xuân khoát tay : "Con à, cha biết con muốn cái gì, nhưng mà cha chán ghét sinh sống ở cái kinh thành này."

      Lý Sở Hà gật gật đầu: "Cha, Sở Hà hiểu được!" Lý Quang Xuân vỗ vỗ bả vai Lý Sở Hà.

      Thạch Lai Phúc thấy khí có chút thích hợp, liền cười giơ ly rượu lên : "Sở Hà, từ lúc biết đệ trúng trạng nguyên, ta đây làm đại ca còn chưa có tự mình chúc mừng đệ, ly rượu này ta mời đệ! chịu thua kém." Lý Sở Hà cười cầm lấy ly rượu, uống hơi cạn sạch.

      Thạch Hoa Lan ở bên cười : "Phúc tử, Qúy ở đây, đệ thay cho Qúy kính ly cho Sở Hà."

      Thạch Lai Phúc lại rót đầy ly : "Đúng vậy, Sở Hà chúng ta uống."

      Tằng Tử Phu và Thạch Hoa Lan liếc nhau, bèn nhìn nhau cười. lâu lắm bàn tiệc cũng náo nhiệt.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 68: Thạch Lý thị lo lắng.
      Editor: ChieuNinh


      Hai ngày này bởi vì Thạch Lai Phúc làm bạn tấc cũng rời, hơn nữa hôn Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu sắp tới, công việc của Tằng Tử Phu cũng lu bù lên, ngược lại còn bận tâm chuyện kia nữa, chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới, cũng khẽ run rẩy.

      Đối với kinh thành, Tằng Tử Phu giống như già Lưu vào thăm đại quan viên vậy. . . Nàng cũng cười nhạo chính mình phen, ở đại, Tằng Tử Phu chính là nàng Bắc Kinh điển hình, nhưng mà khi tham quan thành Bắc Kinh mấy trăm năm trước, Tằng Tử Phu khỏi cảm thán! Đây mới thực là thành Bắc Kinh ! (già Lưu vào thăm đại quan viên: nhân vật trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng_ ý như nhà quê lên tỉnh)

      Thạch Hoa Lan đều đặt mua vài bộ quần áo cho mỗi người Tằng Tử Phu, Thạch Lý thị, Thạch Lai Phúc và mấy bọc . Đương nhiên cũng có quên hai người Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy. Vốn Tằng Tử Phu cũng giống nương ở nông thôn, mặc lên bộ trang phục, ngược lại là có cảm giác phu nhân thái thái nhà giàu. Ánh mắt Thạch Lai Phúc nhìn ngây người. Vì thế, Thạch Hoa Lan lại chỉ lần chê cười đệ đệ mình mất mặt.

      Thạch Lai Phúc câu: "Đệ bị nương tử của đệ mê hoặc, sao nào." Chọc cho cả phòng ha ha cười to, làm cho Tằng Tử Phu là nương của ba hài tử mắc cỡ mặt đỏ bừng. Thạch Lý thị thấy đại nương nhà mình có nhân duyên tốt như vậy, xem như yên tâm rồi. Dặn dò Thạch Hoa Lan sớm cùng Thạch Đầu sinh đứa bé, chúng ta thể có lỗi với người nhà Thạch Đầu.

      Đối với chuyện này Thạch Hoa Lan có chút khó xử, kỳ cũng biết mình nên kiếm chuyện, nhưng mà nghĩ tới Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi, Thạch Hoa Lan cảm thấy thực áy náy với hai đứa hài tử, sợ trong lòng hài tử khó chịu liền muốn lại sinh con nữa. Nhưng mà Thạch Lý thị vừa nhắc tới, Thạch Hoa Lan lại cảm thấy bản thân mình thực có lỗi với Thạch Đầu ca.

      Cũng may Thạch Đầu nghĩ thoáng, cũng hiểu được. Bây giờ có nương tử mọi đều dễ dàng, cười cùng Thạch Lý thị: "Nương, có gì, Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi phải là con trai và khuê nữ của con sao? Con già rồi bọn họ còn dám phụng dưỡng lo ma chay sao?" Lúc này Thạch Gia Lỗi lôi kéo Thạch Giai Nguyệt vào phòng, quỳ phịch xuống với Thạch Đầu: "Cha, mặc kệ từ nay về sau có đệ đệ muội muội hay , con và Nguyệt nhi đời này chỉ biết người cha là người đây!"

      Thạch Đầu vội vàng kéo hai đứa con dậy, quay đầu lau nước mắt, cười : "Tất nhiên, ta có hai hài tử biết điều như vậy, còn có biết đủ cái gì nữa."

      Thạch Giai Nguyệt lôi kéo Thạch Hoa Lan: "Nương, con và ca ca đều muốn có đệ đệ, muốn có muội muội. tại chúng con đều lớn, người và cha cũng cần tốn nhiều tâm tư ở người chúng con, chờ sau này đệ đệ muội muội sinh ra rồi, con cũng có thể giúp đỡ nương trông em."

      Thạch Gia Lỗi ở bên cũng gật đầu: "Nương, người và cha chỉ là quá bận tâm chúng con, chúng con có việc gì, cũng lòng tiếp nhận cha, cũng hi vọng có đệ đệ muội muội." Lần này lời vừa xong, Thạch Đầu cảm động càng ướt hốc mắt, trong ánh mắt Thạch Hoa Lan cũng chứa đựng nước mắt, lẩm bẩm : "Ta đây làm chuyện gì tốt rồi, có thể có hai đứa bé hiểu chuyện như vậy, còn có Thạch Đầu ca. . ."

      Thạch Đầu tiếp nhận tình nghĩa trong mắt Thạch Hoa Lan, khóe miệng giương lên, tiến lên ôm lấy ba người Thạch Hoa Lan và Tiểu Lỗi, Nguyệt nhi. nhà bốn người cứ ôm nhau như vậy, rất là ấm áp. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc nhìn nhau cười, Tằng Tử Phu mím môi tiến lên giữ kéo tay Thạch Lý thị: "Nương, nhìn , bọn họ chính là nhà trời sinh, về chuyện tỷ và tỷ phu có muốn hài tử hay , chúng ta cứ thuận theo tự nhiên. Có tất nhiên là tốt, có, phải cũng có Tiểu Lỗi và Nguyệt nhi sao? Đều là họ Thạch, người đừng lo lắng."

      Thạch Lý thị gật đầu, kỳ chân chính Thạch Lý thị lo lắng cái gì, Tằng Tử Phu hiểu được. Tất cả đều nhìn chăm chú vào Thạch Lý thị, Thạch Lý thị cười vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu, Thạch Lý thị sợ là, thời gian lâu trong nội tâm Thạch Đầu thoải mái. Hơn nữa với thân phận địa vị bây giờ của Thạch Đầu, nhà mình là trèo cao, rất cao. Huống hồ, khuê nữ của bà cũng phải hoa cúc đại nương, còn mang theo hai đứa con. Cái này trắng ra là phải là ‘con riêng’ sao? dễ nghe, hai đứa con trưởng thành bớt lo, nếu như nghĩ sâu, cho dù hai đứa trẻ hiểu chuyện rồi, biết cha ruột mình là ai, ai biết được có phải là bạch nhãn lang hay ? Nuôi được ? Trong nội tâm Thạch Đầu có thể có khúc mắc sao? tại có? Vậy tương lai sao?

      Cái này để qua bên, đây là kinh thành đó, có thể so với nhà mình ở huyện thành bên kia, tiểu sơn thôn sao? Nơi đây đầy cám dỗ, nhìn nương trong kinh thành người so với người càng xinh đẹp. đâu xa, chỉ gần thôi, trong phủ Thạch Đầu có mấy nha hoàn, lớn lên cũng tệ. Bà sống hơn nửa đời người rồi, trong ánh mắt những tiểu nương này có ý gì, làm sao bà nhìn ra? Đó là ánh mắt câu nhân mà!

      Tối hôm qua bà cũng với nương của mình, hai tiểu nha hoàn bên người nàng cũng thể giữ. Ánh mắt kia luôn liếc mắt nhìn người Thạch Đầu, bà cũng nhìn ra, nương của bà làm sao nhìn ra chứ? Đó chính là nhượng bộ, làm sao bà lại sinh ra nương đần như vậy! Ai. . .

      tại nương của bà coi như có chút tư sắc, cũng là khí hậu kinh thành nuôi người, ngược lại có vẻ trẻ lại ít. Nhưng thời gian lâu dài, chừng Thạch Đầu ngán rồi suy nghĩ lệch lạc phải sao? Hơn nữa ở đây nhiều hấp dẫn, chừng là muốn nạp thiếp. Bây giờ dễ nghe, nhưng mà tương lai? Chờ nương của bà già rồi, cũng còn chút nhan sắc nào, Thạch Đầu kia nạp thiếp, chuyện nạp tiểu nương trong veo như nước, cũng phải là thể. Đến lúc đó bà còn sống hay cũng biết, cho dù còn sống, còn có thể ngăn cản được hay sao?

      Nếu đến lúc đó, nương của bà có cốt nhục thân sinh cùng Thạch Đầu, nếu như thiếp lại có . . . Vậy sau này nương còn có thể tốt sao? Đến lúc đó bị đuổi ra cũng phải tụng kinh niệm Phật! Thạch Lý thị thể lo lắng!

      Buổi tối, Tằng Tử Phu và Thạch Hoa Lan tản bộ ở trong nội viện, Tằng Tử Phu mím môi : "Tỷ. . ."

      Thạch Hoa Lan cắt đứt lời của Tằng Tử Phu: "Đệ muội, tỷ biết ngươi muốn gì."

      Tằng Tử Phu ngẩn người. . . Thạch Hoa Lan cười cười: "Hai đứa nha hoàn ."

      Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn mắt Thạch Hoa Lan: "Tỷ, tỷ nhìn ra, vì cái gì?"

      Thạch Hoa Lan thở dài: " lo lắng, ai tin? Ngay cả chính ta cũng tin. Nhưng lại có thể làm sao bây giờ? Đuổi ra ngoài? Còn sau đó? Hay là nha đầu mới tiến vào, lại đuổi ra ngoài? Ngày như vậy còn an bình thế nào? Cũng may hai nha đầu này đối với ta vẫn còn tôn trọng, Thạch Đầu ca đối với các nàng cũng là làm như thấy. Kỳ ta biết nương lo lắng gì. . . Chỉ là, đệ muội, ta có thể có hôm nay, ta cũng rất thỏa mãn. Hà cớ gì lại cưỡng cầu càng nhiều?

      Nếu tương lai Thạch Đầu ca nạp thiếp, ta cũng biết phải nên làm thế nào cho tốt, giúp vui mừng hoan hỉ nạp thiếp, đây đều là ta thiếu Thạch Đầu ca, ai. . . Về phần hài tử, thuận theo tự nhiên , nếu như có, ta cũng thể cần? Yên tâm, ta nghĩ thông, đặt biệt làm phòng hộ, Lỗi và Nguyệt nhi là hi vọng lớn nhất của ta. . . Chỉ cần hai huynh muội bọn nó tốt, ta đây làm nương cũng có gì lo trước lo sau, đến lúc đó ba mẹ con chúng ta cũng tốt.

      Cho dù suy đoán của nương trở thành rồi, như thế nào? Dù sao tại đây hết thảy đều là của Thạch Đầu ca cho, làm sao ta có thể làm ra chút chuyện có lỗi với Thạch Đầu ca, giấu tiền riêng sao? Cần gì chứ? Nếu như đến ngày đó, ta liền mang theo Tiểu Lỗi, Nguyệt nhi chuyển ra ngoài, cho Thạch Đầu ca địa phương tự do, đời này ta cũng nhận biết rồi, cũng phải thấy đủ phải sao? Dù sao từng có nam nhân tốt như vậy ở trước mặt của ta."

      Tằng Tử Phu nghe xong lời Thạch Hoa Lan , há hốc mồm, nhưng lại biết nên tiếp như thế nào. . . Nếu đổi lại là nàng, nàng có thể rộng rãi như Thạch Hoa Lan sao? Chỉ sợ là thể, nếu như chuyện Phúc ca cưới bình thê, hoặc là nạp tiểu thiếp, chắc hẳn nàng nhất định phải ồn ào náo loạn trận, sau đó mang theo hài tử rời , thà làm ngọc vỡ! Tuy đến nơi này nhiều năm như vậy, nhưng dù thế nào trong khung của nàng vẫn là phụ nữ chịu hơn hai mươi năm giáo dục thời đại mới ở đại! Làm sao có thể làm được ‘chung chồng với người khác’, nghĩ tới thôi cũng cảm thấy chán ghét . . .

      Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Hoa Lan: "Tỷ, nhưng mà tranh là đúng sao? Như vậy đối tỷ phu có tốt ?" Thạch Hoa Lan nhíu mày, Tằng Tử Phu cười : "Tỷ, những nữ nhân dán tới này, là tâm với tỷ phu, hay là vì bạc trong túi của tỷ phu? Nếu như tỷ nhượng bộ lần nữa, tương lai có ngày, tỷ phu bị lừa văn cũng còn, khi đó, có phải là tỷ sai rồi ?"

      Lúc này đổi thành Thạch Hoa Lan há hốc mồm. . . Tằng Tử Phu thấy vậy, thở dài: "Tỷ, chúng ta những điều này là có chút lo xa, chừng là cả đời cũng phát sinh. Đương nhiên như vậy còn gì tốt hơn nữa, đời thế đôi người. Nếu vạn nhất, vạn nhất có ngày như vậy, tỷ, ngàn vạn thể nhượng bộ! vì cái gì khác, chính là vì chuyện tỷ phu đối với tỷ tại bây giờ. . . Có đôi khi con người vẫn nên ích kỷ chút."

      Tằng Tử Phu thấy Thạch Hoa Lan cúi đầu , biết những lời này, đến đây tốt rồi, thêm chút nữa, chỉ sợ thành phản tác dụng. Trở lại trong phòng, thấy Thạch Lai Phúc còn chưa có ngủ, mấy bọc ngược lại ngủ say sưa, Tằng Tử Phu cười cười. Thạch Lai Phúc lôi kéo tay Tằng Tử Phu, để cho Tằng Tử Phu ngồi ở bên giường, lại ra cửa kêu nha hoàn Thạch phủ bưng nước ấm tới, rót nước ngâm chân cho Tằng Tử Phu "Nương tử, thoải mái ?"

      Tằng Tử Phu cười gật đầu, trong nội tâm rất là ấm áp, đừng ở thời đại này nam nhân là trời, coi như là trong tương lai, thời đại nam nữ ngang hàng, lại có mấy nam nhân có thể làm được chuyện rửa chân cho lão bà của mình? Thạch Lai Phúc thương nàng .

      "Phúc ca, về sau chúng ta cũng có bạc, cũng có thể ở trong phòng lớn, cũng có thể mua nha hoàn rồi, đến lúc đó Phúc ca có thể nạp thiếp hay ?" Tằng Tử Phu xong, vẻ mặt lại ủy khuất nhìn qua Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc chẳng quan tâm lau tay ngay quần áo của mình, lập tức giữ chặt Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng cũng nên suy nghĩ miên man, mặc kệ nhà chúng ta có thể có tiền hay , cho dù là có tiền cũng là nương tử nàng quản, phân tiền ta cũng cầm, ta cam đoan, ta thề! Nương tử, sao nàng lại nhắc tới việc này nữa rồi."

      Tằng Tử Phu nhìn bộ dáng Thạch Lai Phúc sợ mình hiểu lầm, tin của , giơ tay lên chọc chọc trán Thạch Lai Phúc: "Đức hạnh."

      Thạch Lai Phúc cười hắc hắc: "Nương tử, ta ngủ ."

      Tằng Tử Phu đẩy Thạch Lai Phúc: "Đừng làm rộn, hài tử còn ở bên cạnh."

      Thạch Lai Phúc bên động tay động chân bên giọng : "Ta chỉ sờ sờ. . ."

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 69: Sợ điều gì gặp điều đó.
      Editor: ChieuNinh


      Bên này Thạch Lý thị lo lắng, kết quả là sợ điều gì gặp điều đó. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc bị nha hoàn Tiểu Cúc bên cạnh Thạch Hoa Lan kêu ra ngoài. Mới vừa tới trước phòng chợt nghe được tiếng tranh cãi của Thạch Lý thị với người khác. Tằng Tử Phu cau mày nhìn Tiểu Cúc, Tiểu Cúc có chút bối rối thần sắc chợt lóe lóe, nhưng mà trào phúng trong mắt nàng ta vẫn bị Tằng Tử Phu bắt được.

      Hôm nay Thạch Đầu mang theo Thạch Hoa Lan và hai đứa trẻ dạo phố đặt mua đồ dùng thành thân. Vốn Tằng Tử Phu cũng muốn theo, bởi vì các loại nguyên nhân lo lắng. . . nguyên nhân kia chính là Thạch Lai Phúc lão huynh chúng ta, có số việc làm ‘dốc sức’ quá mức làm cho buổi sáng Tằng Tử Phu dậy nổi thân thể, nên cùng.

      nghĩ tới mà lại gặp phải trò đùa giỡn này, nhìn mười cái rương gỗ đỏ thẫm ‘làm mai’ trong đại sảnh! Tằng Tử Phu nhíu mày, cùng Thạch Lai Phúc kéo Thạch Lý thị ra khỏi lão bà tử khác. phen miệng lưỡi, Tằng Tử Phu xem như ràng, lão bà tử là trong những bà mối nổi danh kinh thành, Mị nương!

      Tằng Tử Phu cao thấp đánh giá, thân đỏ thẫm, bụng lại có mười cá tám cái ‘vòng bơi lội’ ? mặt mũi này chính là thoa ‘mười cân bột mì’ ? Còn có môi đỏ thẫm như hí kịch. . . Mẹ ôi, giữa ban ngày ban mặt lại dọa người như vậy à? Kinh thành hổ là kinh thành, ngay cả bà mối cũng ‘thời thượng’ như vậy.

      Tằng Tử Phu nhìn ‘cái miệng đào nhắn’ của Mị nương khi đóng khi mở, mắt sắc phát , mỗi lần dùng sức chuyện, thấy có ‘bột phấn’ ý tứ từ mặt Mị nương nhàng rơi xuống. Tằng Tử Phu bật cười, thú vị nghĩ ác, đưa ‘Mị nương’ này đến khu nạn hạn hán, phỏng chừng có thể làm cho người thôn làng ăn cơm no nhỉ?

      Bà mối Mị nương nghe được Tằng Tử Phu giọng cười, nhíu mày, vừa định phát tác, nhưng vừa thấy cách ăn mặc người Tằng Tử Phu, quần áo tơ lụa màu tím rạng rỡ, vạt áo, ống tay áo còn có cổ áo đều là hoa văn chưa từng thấy qua tự thêu lên. Thêu pháp ngược lại rất mới lạ, đầu cắm ba cái trâm vàng! Hơn nữa ‘quý khí’ người nàng, bà làm bà mối hơn nửa đời người rồi, ở kinh thành coi như được hoan nghênh, người thế nào mà bà chưa thấy qua? Nhưng ngược lại người này giống như là từ nông thôn đến? có bối cảnh gì?

      phải hỏi thăm tốt rồi sao, bây giờ chỉ còn lại người đàn bà dâm đãng từ nông thôn đến, bà già quê mùa có ở đây ? Mị nương cầm lấy khăn tay. . . Tằng Tử Phu vừa nhìn ~ mẹ ơi, màu hồng đào có phải hay ! Lau miệng, cười với Tằng Tử Phu: "Ơ, vị phu nhân này là?"

      Tằng Tử Phu cười cười: "Ta là ai, quan trọng, ta chỉ hiếu kỳ ngài tới làm gì?"

      Mị nương bĩu môi cái: "Ta chính là bà mối nổi danh kinh thành, Mị nương, ta tới nơi này có thể làm cái gì? Đương nhiên là tới làm mai."

      Tằng Tử Phu cao thấp đánh giá Mị nương, cười : "Làm mai? Làm mai cho ai?"

      "Đương nhiên là Thạch phủ lão gia Thạch Thiên Cấp, Thạch lão gia rồi!"

      Từ lúc Thạch Đầu phát tài, liền tự đặt lại tên cho mình là Thạch Thiên Cấp, ngụ ý bản thân mình có tất cả như hôm nay đều là ông trời ban cho mình, làm người thể quên nguồn gốc. Ngoại trừ nhà Thạch Lý thị còn có thể gọi là Thạch Đầu ra, những người khác chỉ biết là Thạch Đầu tên là Thạch Thiên Cấp.

      Tằng Tử Phu cười lạnh : "Vậy ngài nhầm cửa rồi, Thạch lão gia định mồng năm tháng sau thành thân với tỷ tỷ ta. Nếu như nương nhà ai muốn làm thiếp, vậy phải chờ tỷ tỷ ta và Thạch lão gia trở về, lúc đó lại thương nghị."

      Tằng Tử Phu vừa dứt lời, Mị nương liền kêu la lên, ra là muội muội của người đàn bà dâm đãng, vừa rồi ánh mắt bà là vụng về rồi, lại nhìn con chim sẻ trở thành Phượng Hoàng.

      "Có người chuyện như ngươi sao? Làm thiếp? Hừ. . . Ngươi là phụ nhân ở nông thôn hiểu biết, cũng hỏi thăm chút nương nhà của chúng ta là ai? Đây chính là thiên kim tiểu thư Phùng lão gia chúng ta, có thể để người đàn bà dâm đãng, có con riêng có thể so sánh cùng sao? Lão gia chúng ta và tiểu thư đều là người thiện tâm, hôm nay đặc biệt buông lời ở nơi này, có thể nạp Thạch Hoa Lan làm thiếp, nhưng mà con riêng thể vào phủ."

      Thạch Lý thị nghe Mị nương này trái câu ‘người đàn bà dâm đãng’ phải câu ‘con riêng’ giãy giụa khỏi Tằng Tử Phu định tiến lên đánh nhau cùng Mị nương. Tằng Tử Phu cho Thạch Lai Phúc ánh mắt, Thạch Lai Phúc vội vàng lo lắng ngăn lại, Tằng Tử Phu tiến lên bước: "Có phải thiên kim tiểu thư Phùng phủ là ai muốn, hay là lớn lên thiếu cánh tay thiếu chân? Chạy tới ầm ĩ phải gả cho tỷ phu của ta? Người nào biết tỷ phu của ta vì tỷ tỷ của ta cho tới bây giờ đừng lấy vợ, chính là kỹ viện cũng chưa từng có dạo qua, ngươi cái bà tử này tới nhà của ta thái độ làm càn cái gì? Tiểu thư Phùng gia các ngươi gả ra được, bên ngoài đường còn rất nhiều, rất nhiều ăn xin, tùy tiện kéo tên tắm rửa sạch rồi thành hôn chẳng phải được sao?"

      Mị nương vừa nghe lời này, cho gia đinh khuân đồ tới cùng nhau cái ánh mắt. Đại hán cách Tằng Tử Phu gần nhất, xoắn tay áo lên : "Đồ đê tiện đến từ đâu, tìm đánh có phải . . . . Gia . . ." Tiếng còn chưa xong, Thạch Lai Phúc quơ lấy bình hoa sau lưng, ném về phía đầu đại hán. . . Làm thế nào Mị nương cũng có nghĩ tới hán tử ở nông thôn ở bên lời nào dám động thủ! Còn lại vài tên gia đinh cũng lao đến, vừa nhìn thấy máu, ngược lại có chút kiêng kị.

      Tằng Tử Phu thấy Tiểu Cúc và Vương quản gia Thạch phủ có ý tứ tiến lên, cười lạnh : "Ta nghĩ là làm sao lại như vậy, ra là nội tặc, nội ứng ngoại hợp? Tốt lắm, ngược lại ta đây muốn nhìn xem tỷ phu và tỷ tỷ của ta sau khi trở về xử lý chuyện này như thế nào! Vương quản gia?"

      Vương quản gia sững sờ, nắm chặt nắm tay ra lệnh tiếng tống Mị nương và mấy tên gia đinh ra ngoài. Tằng Tử Phu thấy vậy cười : "Vương quản gia ngài quên chút gì rồi? Đừng để đến lúc đó người Phùng phủ tới , Thạch gia chúng ta thu đồ, liền rùm beng đưa nương đến làm chủ tử cho ngươi!"

      Mặt Vương quản gia vội vàng cười làm lành, lại gọi người mang thùng ra. Đến cửa lớn, Tằng Tử Phu hô lên với mấy gia đinh khiêng thùng lên: "Văng ra." Mấy gia đinh đều là người mới, nhưng mà phải đều có ánh mắt, dù sao làm hạ nhân, vẫn phải có ít nhiều biết nhìn sắc mặt. Chuyện nháo ngày hôm nay, Vương quản gia nhất định chiếm được thứ tốt, lúc trước nghe lời Vương quản gia ..., Chuyện ngăn cản người Phùng phủ mà , cũng bởi vì thực xảy ra tình, cũng trách đến đầu mình, dù sao cũng là ý tứ Vương quản gia. Nhưng bây giờ ngược lại có cơ hội, những ngày vào phủ này, thái độ lão gia đối với phu nhân là gì, mọi người vẫn nhìn ở trong mắt.

      gia đinh nhìn qua rất mạnh mẽ là Tiểu Cửu tử liếc mắt ra hiệu với người bên cạnh, người nọ gật gật đầu cũng chờ Vương quản gia chuyện liền ném thùng ra ngoài. Ngược lại cái quăng này bạc tung ra đầy đất, dân chúng vây quanh tới chung quanh Thạch phủ xem náo nhiệt chạy tới. Tằng Tử Phu hé mắt: "Mị nương, trở về chuyển cáo đại tiểu thư Phùng phủ, nếu muốn gả người muốn điên rồi, có thể kỹ viện! Tới đây làm mai? Chúng ta cũng dám muốn hả!"

      xong liền đỡ Thạch Lý thị tức giận quá mức trở về: "Đóng cửa, từ nay về sau cơ trí chút, người được vô nhà, biết tại đúng là thời điểm cẩu ầm ĩ!" xong cũng quay đầu lại rồi. Mị nương cùng với mấy đại hán đều có chút há hốc mồm, đây phải mấy người nông thôn đến đều dễ khi dễ phải sao? Hù dọa chút xong việc, đến lúc đó Phùng phủ cho tiền thưởng. Nhưng bây giờ chuyện nháo thành như vậy, cái này chính mình tốt rồi!

      Bây giờ mấy người đại hán nhìn Mị nương quả là nghiến răng nghiến lợi, nếu lão bà tử kia chuyện chừa đường sống, người ta cũng ra những lời như vậy. Từ nay về sau đại tiểu thư Phùng gia còn phải trở thành trò cười ở kinh thành? Mình lại ký tử khế với Phùng gia đó! Lúc này phải là ngay cả mệnh cũng bị mất sao? Mấy hán tử liếc mắt nhìn nhau, lụm bạc tán lạc ở mặt đất lên rồi chạy. (tử khế: khế ước bán thân tới chết, được chuộc thân)

      Tằng Tử Phu khuyên nhủ Thạch Lý thị, lại cùng Thạch Lý thị khóc hồi, xem như dàn xếp tốt lắm Thạch Lý thị ‘sức cùng lực kiệt’, dịch dịch chăn mền cho Thạch Lý thị, thở dài. . . Cái kinh thành này đúng là phức tạp mà. . . Loại chuyện này ở Kim Lan huyện như thế nào cũng phát sinh . . . Ra khỏi phòng đóng cửa lại, Thạch Lai Phúc có chút lo lắng tiến lên : "Nương tử, nàng có bị thương ?"

      Tằng Tử Phu lắc đầu: " có, chàng sao? Vừa rồi làm sao lá gan chàng lớn như vậy, đây chính là nhiều đại hán? Vừa nhìn liền biết học qua chút ít quyền cước. Chàng coi mình là đại hiệp, lấy địch trăm hả, Vương quản gia và người trong sân, nếu thực đánh nhau, nhất định là chàng thua thiệt! Đao kiếm có mắt, quyền cước có mắt sao? Nếu chàng có chuyện gì, chàng muốn để cho ta mang theo hài tử nhảy sông tự vận sao?" đến đây, Tằng Tử Phu có chút nghẹn ngào, nhìn Thạch Lai Phúc, kẻ ngu ngốc này, làm sao lại. . . Nhưng mà, cảm động đều là giả dối!

      Thạch Lai Phúc tiến lên ôm lấy Tằng Tử Phu: "Nương tử, ta sao, ta khỏe mạnh nhiều sức, mỗi ngày làm việc nhà nông. Tuy rằng có học qua công phu quyền cước, nhưng mà mất sức."

      Tằng Tử Phu gật đầu, đỏ hồng mắt: "Từ nay về sau được xúc động như vậy nữa, kỳ người nọ chỉ là muốn hù dọa ta chút. Dù thế nào bọn họ cũng dám trực tiếp động thủ tại Thạch phủ, nếu chuyện khẳng định lớn. Ta cũng phải có chừng mực." Tằng Tử Phu ân tiếng, cuối cùng còn buộc Thạch Lai Phúc thề mới xem như bỏ qua, nhưng mà ngược lại trong nội tâm hai người đều là ngọt ngào mật!

      Thạch Đầu và Thạch Hoa Lan vừa bước chân trước vào cửa, chân sau quản gia liền tiến lên báo: "Lão gia, phu nhân tốt, ‘Bạch Ngọc Lâu’ Phùng lão bản mang người tới, ở ngoài cửa kêu ngài ra ngoài cho cái công đạo !"

      Thạch Đầu nhíu mày: "Đây là thế nào? xảy ra chuyện gì?"

      Tiểu Lục tử ở sân bên trong liền vội vàng tiến lên, kỹ càng chuyện ngày hôm nay với Thạch Đầu. mặt Thạch Hoa Lan đứng ở bên có chút mất tự nhiên lui về sau bước. . .

      Thạch Đầu đau lòng ôm Thạch Hoa Lan : "Có ta." Thạch Hoa Lan gật gật đầu, chỉ là nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt rồi. Thạch Đầu lôi kéo Thạch Hoa Lan để cho Thạch Gia Lỗi và Thạch Giai Nguyệt trước tiên vào nhà. Thạch Gia Lỗi nhìn Thạch Đầu, Thạch Đầu cười : "Như thế nào? Xú tiểu tử ngay cả cha ngươi cũng tin sao?"

      Thạch Gia Lỗi mím môi: "Cha. . . Ta!"

      "Được rồi, thư phòng đọc sách , về sau cha còn trông cậy vào ngươi, làm rạng rỡ tổ tông cho lão Thạch gia chúng ta!" Thạch Gia Lỗi vâng tiếng, lôi kéo Thạch Giai Nguyệt cũng có vẻ mặt lo lắng đến bên trong viện.

      Lúc này, hai người Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc cũng chạy tới, Tằng Tử Phu có chút ngại ngùng: "Tỷ phu, hôm nay là ta. . ."

      Thạch Đầu khoát tay : "Đệ muội, việc này quan hệ với ngươi, đổi thành ta, ta sớm kêu người đánh rồi. Tuy Thạch Đầu ta mới đến ở kinh thành, nhưng mà phải dễ khi dễ. Ngay cả nữ nhân của mình ta cũng bảo vệ được, tính là cái gì?" Quay đầu lại nhìn mắt Thạch Lai Phúc: "Phúc tử, hôm nay rất đàn ông."

      Thạch Lai Phúc vừa nghe cái này, ngược lại có chút ngượng ngùng, lại nhìn đến nương tử của mình cho ánh mắt nhu tình nhìn mình. Cảm thấy Thạch Đầu ca có sai, sau này đánh cược số mệnh , cũng thể để cho nương tử chịu ủy khuất, bị người khác khi dễ!

      Chờ trở về, nhất định để cho Ngưu Đại ca dạy mình chút ít công phu quyền cước, nếu như có chuyện gì, cũng có năng lực tốt bảo vệ nương tử mình, nếu coi như mình đánh cược số mệnh, cũng giữ được! Nếu là bởi vì chính mình vô năng, để cho nương xảy ra chuyện gì, coi như mình đến dưới đó ( phủ) cũng có thể diện.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 70: Lời thề rung động.
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Đầu rất nhanh nắm chặt Thạch Hoa Lan lui về phía sau, nhất là khi Thạch Hoa Lan nhìn thấy đại tiểu thư Phùng gia, Phùng Ngọc Nhi. thể quả người rất động lòng người, đôi mắt đẹp, trong mắt trào phúng và khinh thường còn có phẫn nộ, sững sờ ngó Thạch Hoa Lan: "Ta đâu có chổ nào kém hơn cái nữ nhân gả ra ngoài, sanh hài tử bởi vì ‘hồng hạnh xuất tường’ mà bị bỏ này? Ở đâu?!"

      Thạch Đầu nheo nheo đôi mắt: "Phùng tiểu thư, nếu như ngươi có chút rụt rè của nữ tử, nên hồ nháo ở chỗ này! Thạch Thiên Cấp ta tự hỏi chút liên quan với ngươi, muốn giao tình, lại càng có, biết Phùng tiểu thư dây dưa tại hạ như thế là vì sao? Hay là ‘Bạch Ngọc Lâu’ các ngươi làm nổi nữa, vội vã bán nương!" Những lời này thẳng cho Phùng lão gia nghe.

      Phùng lão gia vừa nghe, tức giận đến râu ria dựng đứng, hai mắt trừng to: "Thạch Thiên Cấp! Hôm nay lão phu muốn ở đây thuyết pháp với ngươi, nếu cho dù là huyên náo cá chết lưới rách Phùng Văn Tài ta đây liều cái mạng già, cũng muốn cho Thạch Thiên Cấp ngươi ở dưới chân thiên tử sống yên ổn!"

      Thạch Đầu cười lạnh : "Dù cho hôm nay ngươi đến tìm ta, ta cũng muốn tìm ngươi! Ngươi xúi bẩy bà mối còn có gia đinh trong quý phủ ngươi nữa, thừa dịp ta ở nhà, vũ nhục phu nhân của ta, thậm chí động thủ muốn đánh muội tử Thạch Thiên Cấp ta! Món nợ này phải tính thế nào! Mặc dù Thạch Thiên Cấp ta đến kinh thành lâu, nền tảng có sâu như Phùng gia ngươi, nhưng mà Thạch Thiên Cấp ta từ lúc chuẩn bị cắm rễ ở kinh sư, mỗi bước đều là cẩn cẩn thận thận, chưa từng đắc tội với ai! Nhưng mà! Cái này có nghĩa là Thạch Thiên Cấp ta dễ bắt nạt khi nhục, dễ khi dễ phu nhân của ta. Thạch Thiên Cấp ta từ chính là mồ côi từ trong bụng mẹ, có cái khổ gì mà Thạch Thiên Cấp ta chưa từng có trải qua. Có thể có được như hôm nay, ra sợ dọa người mà , đó là từ mỏ vàng lăn ra đây!"

      Thạch Đầu vừa dứt lời. . . Thân thể Phùng Văn Tài chấn động, người này từ bên trong mỏ vàng lăn ra đây, đây chính là cửu tử nhất sinh! Mà sau lưng Thạch Thiên Cấp còn có Lý đại nhân làm chỗ dựa. . . Mị nương kia là thành có bại có thừa mà! Còn có mấy tên gia đinh cũng dám mang theo bạc chạy trốn, nếu bắt trở lại, nhất định phải!

      Thạch Đầu thấy Phùng Văn Tài muốn mở miệng, lập tức ra: "Hôm nay tại nơi này, Thạch Thiên Cấp ta cũng sợ lời đồn đãi chuyện thị phi, khi dễ phu nhân của ta. Phùng tiểu thư, ngươi ràng quá khứ phu nhân ta như vậy, chắc hẳn cũng là tra xét phen ! Nhưng mà là như thế sao? Hôm nay, Thạch Thiên Cấp ta ở tại nơi này thề với trời! Dùng lịch đại tổ tiên Thạch gia ta! Dùng trọn đời tử tôn Thạch Thiên Cấp ta lúc này lập lời thề! Nếu như có nửa lời dối, thiên lôi đánh xuống, Thạch gia cao thấp vĩnh viễn siêu sinh! Tử tôn Thạch Thiên Cấp ta nam trọn đời làm nô, nữ trọn đời làm kỹ nữ!"

      Lời này Thạch Đầu vừa ra, Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc đều giật mình, loại lời thề này phải mù quáng phát ra. Trong nội tâm Tằng Tử Phu hiểu được, ở thời đại này lời thề như thế vừa ra, cho dù là đồ đại gian đại ác cũng sợ đến! Thạch Hoa Lan trực tiếp khóc ngã vào trong ngực Thạch Đầu, Thạch Đầu tay chỉ lên bầu trời, cánh tay sít sao ôm Thạch Hoa Lan, chống đỡ thân thể giúp nàng, nếu lúc này Thạch Hoa Lan khóc ngã xuống đất rồi!

      Trong đám người tiếng nghị luận cũng mở ra: "Loại lời thề này cũng có thể phát ra, xem ra Thạch lão gia và Thạch phu nhân là trong sạch, nếu nào dám như thế?"

      "Đúng vậy, Phùng gia tiểu thư cũng làm ra chuyện phản đối tới cửa, còn sợ đổi trắng thay đen sao?"

      "Ừ ừ, ngươi nhìn Thạch phu nhân, nhìn từ mặt chính là người thiện tâm, thành , sao có thể làm ra chuyện hồng hạnh xuất tường chứ."

      "Vậy cũng đúng, tri nhân tri diện bất tri tâm, ta lại hiếu kỳ Thạch phu nhân và Thạch lão gia trong lúc đó rốt cuộc như thế nào."

      Đúng lúc này, từ đám người đằng sau có người lên tiếng: "Công tử?" Nam tử được xưng là công tử, hé mắt, khóe miệng giương lên: "Mới lạ như vậy, ta lại muốn biết ."

      Thạch Đầu thở dài, lạnh lùng chằm chằm vào Phùng tiểu thư, gằng từng chữ từng câu mà : "Thạch Thiên Cấp ta và phu nhân ta là thanh mai trúc mã, tình vừa chớm, đành chấm dứt! Chỉ vì gia cảnh của ta là nghèo khó, đừng nuôi sống phu nhân ta, coi như là nuôi sống chính mình cũng rất khó khăn. Hàng năm đều là phu nhân ta vụng trộm lấy thức ăn còn dư lại từ trong nhà ra đưa cho ta, nếu Thạch Thiên Cấp ta sớm chết đói!"

      "Sau khi biết được phu nhân ta hứa gả cho người, ta và phu nhân ta đều từng cầu xin qua, nhưng cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp. Từ lúc phu nhân ta gả cho Lý gia, cũng chưa bao giờ gặp mặt ta. Trước khi ta theo cái gọi là thương đội kia, ta tìm phu nhân ta, nhưng phu nhân ta cũng gặp ta. Nàng nữ nhân lấy chồng theo chồng gả cho chó theo chó rồi. Cũng may ông trời thương tình Thạch Thiên Cấp ta. Cuối cùng ta xông ra phen, có của cải, đủ loại chua xót trong đó cũng cần hết với người ngoài!"

      "Nhiều năm như vậy, Thạch Thiên Cấp ta độc, chưa bao giờ lưu luyến bụi hoa, đừng cưới vợ cho dù là kỹ viện ta cũng là chưa bao giờ vào đó. Vốn muốn yên lặng chờ đợi ở bên người phu nhân ta, ở phía sau nhìn nàng, giúp đỡ, đời này cứ như vậy mà qua. Nàng tốt, ta cũng tốt, chờ sau khi ta trăm tuổi, gia sản của ta để lại cho con của nàng, cũng uổng công ta đây cả đời lưu luyến si mê!"

      Thạch Đầu dừng chút, thâm tình nhìn qua Thạch Hoa Lan, lau nước mắt giúp nàng tiếp tục : "Nhưng ai có thể nghĩ? Lý gia nhìn là người thành , lại làm ra chuyện tình phải người như vậy. Bởi vì tham niệm biểu tỷ, tin lời người nọ , trái lại vu hãm phu nhân ta sau lưng trộm người. Bởi vì ta muốn giúp cuộc sống phu nhân ta chút, ở tại Kim Lan huyện mua tòa nhà, đặt tên là ‘Lan phủ’ phái người làm lộ diện, để cho phu nhân ta chừng ba tháng đến Lan phủ làm chút công việc. Ta cũng vì vậy mà giúp đỡ được nàng, thuận tiện giải nỗi khổ tương tư của ta. Nhưng những chuyện này phu nhân ta lại biết, mỗi lần ta đều ở trong gian phòng khác, lẳng lặng nhìn nàng làm nữ công. . . . . ."

      Lúc này hai mắt Thạch Đầu nhìn trời, coi như hoài niệm tình cảnh lúc trước, thở dài: "Lý gia biểu tỷ vốn là nữ đầu bếp trong phủ đệ của ta tại huyện lân cận, bởi vì người này biết đúng mực nên ta đuổi ra ngoài, nghĩ đến mang đến cố cho ta phu nhân như thế. Lý gia mượn cớ bỏ phu nhân ta. Thời điểm ta biết được, là buồn vui lẫn lộn, vui chính là, như vậy là ta có cơ hội, buồn chính là, lòng ta thương phu nhân ta. Nàng thiện lương như vậy, người thành làm sao có thể chịu được những lời đồn đãi vô căn cứ?"

      Thạch Đầu nắm chặt nắm tay: " khéo chính là, biểu đệ của phu nhân ta trúng trạng nguyên, sau khi Lý gia biết được lại muốn để cho ta phu nhân trở về. Phu nhân ta chịu liền bám vào chuyện của phu nhân và ta mà . Về sau lại mua được người khác, thừa dịp hai đệ đệ của ta ở nhà Thạch gia gây náo loạn qua chỉ lần. Lý gia biểu tỷ lại ra việc làm ba tháng lần, phu nhân ta mới bừng tỉnh hiểu ra, biết được hữu của ta."

      "Lần kia là lần đầu tiên gặp lại của chúng ta từ sau khi phu nhân thành thân, nàng nhìn ra ta. Là do những năm gần đây nàng ra đồng làm việc mệt nhọc, sớm còn hình dáng năm đó, mà ta lại biến hóa nhanh chóng. Phu nhân ta là cảm thấy thể chậm trễ ta, ta xứng đôi với nương tốt hơn, hai là nếu là đáp ứng ta, đó chính là chứng thực lời Lý gia . Cuối cùng phu nhân ta mang theo hai đứa con, xa đến kinh thành tìm biểu đệ nương tựa. Sau khi ta biết được, ta liền bán hết tất cả gia sản của ta ở Kim Lan huyện và huyện lân cận, đuổi tới kinh thành. Cũng may ông trời nhìn ta khổ sở tương tư nhiều năm, đáng thương Thạch Thiên Cấp ta, cuối cùng phu nhân ta cũng bị ta cảm động, liền đáp ứng gả cho ta."

      Lúc này hai tay Thạch Đầu lôi kéo Thạch Hoa Lan, mặt hai người đều là nước mắt nhìn qua nhau, Thạch Đầu cười : "Phu nhân ta vốn chỉ muốn người nhà ăn bữa cơm tốt rồi, nhưng Thạch Thiên Cấp ta sao có thể ủy khuất phu nhân ta như thế? Nàng gả cho người như thế nào? Trong lòng ta nàng cũng giống như năm đó thôi! Nàng sinh hai đứa con như thế nào? Trong lòng ta bọn nó chính là cốt nhục thân sinh của ta! Ta muốn kiệu lớn tám người nâng phong quang thuận lợi vui vẻ rước phu nhân ta vào phủ! Bởi vì nàng đáng giá! Hôm nay Thạch Thiên Cấp ta còn sống chỉ vì phu nhân ta và đứa con của chúng ta!"

      Phùng tiểu thư nghe xong, thể tin lui về sau bước. . . Mà dân chúng vây xem đều là vẻ mặt bội phục cùng đồng tình, hâm mộ. Lúc này quý công tử áo lam, ha ha ha cười to vỗ tay : "Người si tình như thế, thế gian hiếm thấy! biết đến lúc đó có thể đến quý phủ xin ly rượu mừng hay ?"

      Thạch Thiên Cấp cũng làm ăn nhiều năm, vẫn rất có ánh mắt. Lại đây là đất kinh thành, thiếu được vương tôn công tử, mà người này khí vũ hiên ngang, vừa nhìn liền biết phải vật trong ao! Ôm quyền xoay người làm lễ: "Hết sức vinh hạnh." Nên người đó gật gật đầu, quay đầu rời .

      Mà lúc này Phùng tiểu thư, thét lên tiếng: " tính sao! Chẳng lẽ ta cũng bằng nữ nhân này sao? Chẳng lẽ ngươi quên ta sao? Chẳng lẽ lúc trước tình nghĩa đều là giả dối sao?" Lời này vừa ra tất cả mọi người có chút hoa mắt choáng váng!

      Thạch Thiên Cấp cũng nghi hoặc nhìn Phùng tiểu thư: "Phùng tiểu thư, thứ cho trí nhớ Thạch Thiên Cấp ta tốt, đối với Phùng tiểu thư có nửa phần ấn tượng, làm sao chuyện tình nghĩa? Phùng tiểu thư, Thạch Thiên Cấp ta niệm tình ngươi là nữ tử, vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng ta muốn để cho phu nhân ta đối với chuyện này có bất kỳ hiểu lầm nào!"

      Phùng lão gia vừa nghe nương của mình như thế, lập tức cũng là thẳng sống lưng : "Hừ, ngươi là bạc tình lang, lão phu thiếu chút nữa cũng là bị ngươi lừa gạt! Nữ nhi ngươi cứ ra, cha làm chủ cho ngươi!"

      Phùng tiểu thư lau nước mắt: "Ba năm trước đây, ta và cha Giang Nam bàn việc buôn bán, có đêm ta mình chạy ra ngoài bị người xấu. . . Cũng may ngươi dũng cảm đứng ra, liều mạng bị đánh đến mình đầy thương tích, cứu được ta, chẳng lẽ ngươi đều quên sao? Lúc ấy ngươi để ý vết thương người mình, ôn nhu với ta ‘ cần sợ’ chẳng lẽ ngươi cũng nhớ được sao?"

      Tằng Tử Phu nghe thế, là cảm thấy Thiên Lôi cuồn cuộn. . . nếu Phùng tiểu thư ở đại, phải bị chẩn đoán chính xác là ‘chứng vọng tưởng’ hả? Tình huống kia, nếu nam tử có tinh thần trượng nghĩa đều dũng cảm đứng ra thôi, Tằng Tử Phu bất đắc dĩ lắc đầu.

      Thạch Thiên Cấp nhíu mày ồ lên tiếng: " ra ngươi là nữ tử kia, Phùng tiểu thư, loại tình huống đó, chắc hẳn nam tử có chút tâm huyết đều dũng cảm đứng ra mà? Huống hồ lúc ấy tại hạ cùng với ngươi cũng ở chung quá lâu. Tiễn ngươi đến cửa khách điếm ngươi nghỉ ngơi, ngay cả cửa cũng tiến vào, tại hạ , thẳng đến vừa rồi, tại hạ mới biết được nữ tử năm đó là Phùng tiểu thư. Nếu như Phùng tiểu thư đề cập tới, tại hạ đúng là nhớ ra được chút chuyện đó."

      Phùng tiểu thư bộ dáng thể tin: "Làm sao có thể, nhất định là bởi vì hồ ly tinh kia, ngươi mới quên ta, ngươi đối với ta ngay cả mệnh cũng cần, làm sao có thể vô tình với ta như vậy? Ngươi ôn nhu hỏi han đối với ta như vậy, làm sao có thể vô tình với ta? Ngươi mới đến kinh thành, ngày đầu tiên đến ‘Bạch Ngọc Lâu’ ăn cơm, ta liền nhận ra ngươi, ngươi còn ôn nhu cười với ta, như vậy cũng phải tình ý sao? Chúng ta vốn là tình nghĩa sinh tử mà!"

      Cũng mặc kệ Thạch Thiên Cấp bên này, Phùng lão gia càng nghe càng cảm thấy mất mặt, cái này tất cả đều là nương của mình miên man suy nghĩ! Vấn đề này huyên náo như thế, từ nay về sau Phùng gia ở kinh thành làm sao có thể cất đầu lên được đây! Đúng vào lúc này, ai ngờ đến, Phùng tiểu thư lại vọt tới, biết từ nơi này lấy ra cây chủy thủ liền nhào tới về phía Thạch Hoa Lan: "Giết ngươi tiện nhân này, đều là ngươi tiện nhân này!"

      Thời khắc chỉ mành treo chuông, Thạch Đầu vươn tay ra đỡ, Phùng tiểu thư bổ nhào, mà Thạch Hoa Lan cũng xuất trước mặt giữ chặt cánh tay Thạch Đầu: "Thạch Đầu ca, chàng chảy máu. . ." Thạch phủ tiểu Lục tử mang theo mấy gia đinh rất có ánh mắt đè Phùng tiểu thư lại vẫn còn muốn tiếp tục hành hung. Lúc này Phùng lão gia cũng ngây dại. . . . sao nương của mình có thể làm ra chuyện như thế, cái đó và. . . Cái đó và. . . . Phùng lão gia hoảng sợ mở to hai mắt. . . vội vàng xin lỗi với Thạch Thiên Cấp, hi vọng Thạch Thiên Cấp cần phải so đo.

      tại Thạch gia làm gì quan tâm tới Phùng lão gia, Tằng Tử Phu thấy vậy : "Mời ngài trở về , về phần chuyện về sau, sau này chúng ta bàn lại."

      Phùng lão gia nghe xong đành phải để cho gia đinh mang đến vây khốn Phùng tiểu thư khóc rống ngừng.

      Thạch Đầu cười với Thạch Hoa Lan: "Đây chỉ là bị thương ngoài da, nhìn xem nàng sợ tới vậy."

      Thạch Hoa Lan bên rơi lệ, bên chằm chằm vào cánh tay Thạch Đầu: "Máu chảy nhiều như vậy, sắc mặt của chàng. . . Còn bị thương ngoài da, nếu làm bị thương nơi khác, chàng để cho ta làm sao bây giờ?"

      Thạch Đầu dùng cánh tay khác ngăn Thạch Hoa Lan lại: "Yên tâm, có nàng ở đây, làm sao ta cam lòng rời ?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :