1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Xuyên qua làm nông phụ - Uyển Tiểu Uyển

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 61: Tằng nhị nương.
      Editor: ChieuNinh


      Thạch Thúy Cúc biết Thạch Đầu lại chia cho nhà mình và nhà Thạch Lai Phúc mỗi người trăm lượng bạc. Đó là trăm lượng bạc đó, đây là chuyện tốt vô cùng, trong tay nâng lấy ngân phiếu trăm lượng, Thạch Thúy Cúc có chút run rẩy, cái này nếu lỡ xé hỏng rồi làm sao? Cái này nếu lỡ làm ướt làm sao? Cái này nếu bị mất rồi làm sao đây? Mình còn hận chết chính mình?

      Thạch Lai Qúy thấy cái bộ dạng kia của Thạch Thúy Cúc, trong nội tâm có chút buồn cười, nhưng dám cười ra tiếng. Đừng là nàng, mà ngay cả cũng đánh trống trong lòng, Thạch Thúy Cúc được lời nào cầm ngân phiếu liền tìm Tằng Tử Phu.

      Tằng Tử Phu nghe xong mục đích của Thạch Thúy Cúc, cười cười để cho Thạch Thúy Cúc đợi chút, rồi từ trong tủ chén lấy ra tờ vải dầu thấm nước đến : "Thúy Cúc, thể trực tiếp bao, trước tiên dùng tấm vải khác bao lại rồi lại dùng vải dầu, để dầu thấm vào."

      Thạch Thúy Cúc gật đầu : "Đại tẩu, là đừng lúc trước lấy ra năm lượng bạc, nghĩ tới lúc này đổi về là trăm lượng. Ta lớn như vậy cũng qua trăm lượng, đừng trăm lượng, trước kia ngay cả lượng bạc cũng chưa thấy qua."

      Tằng Tử Phu nghe xong chỉ là cười cười, Thạch Thúy Cúc ngắm nhìn phòng Thạch Lý thị, kéo Tằng Tử Phu qua giọng : "Đại tẩu, nghe Thạch Đầu đưa Lan phủ trong huyện thành cho nương? Vậy có phải là cả nhà chúng ta có thể đến thị trấn ở?"

      Tằng Tử Phu suy nghĩ chút : "Nhìn nương bên này, chúng ta cũng nên cái gì. Ta đây còn có mấy hài tử, ngược lại thuận tiện mang ." Thạch Thúy Cúc gật đầu vài câu việc nhà liền trở về nhà.

      Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tằng Tử Phu nhìn thấy Tằng Tử Cường ướt nhẹp như vừa tắm xong đứng ngoài cửa lớn, trong nội tâm run lên, đây phải xảy ra chuyện gì ! Vội vàng lôi kéo Tằng Tử Cường vào phòng, Thạch Lai Phúc cũng giúp đỡ tìm quần áo sạch của mình cho Tằng Tử Cường thay. Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc thoáng nhìn qua nhau, trong mắt đầy lo lắng.

      "Nàng phải gả rồi."

      "Ai?" Trong lát Tằng Tử Phu có kịp phản ứng.

      Tằng Tử Cường thở dài: "Tằng Nhị nương."

      Tằng Tử Phu bừng tỉnh hiểu ra, ngồi xuống. Kỳ với năng lực bây giờ của Tằng Tử Cường, lấy Tằng gia Nhị nương cũng phải việc khó, chỉ là. . . tại truyền ra Tằng Nhị nương phải gả rồi, tình dễ xử lý rồi. Tằng Tử Phu nghĩ vậy bắt đầu tự trách, mình làm tỷ tỷ làm sao lại để việc này ở trong lòng, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Tằng Tử Cường, trong nội tâm Tằng Tử Phu là băn khoăn: "Tử Cường, là ai cho đệ vậy?"

      Tằng Tử Cường mím môi: "Là nha hoàn Hổ Nữu của Tằng Nhị nương tới cho đệ biết."

      Tằng Tử Phu thở dài: "Cụ thể là chuyện gì xảy ra?"

      Tằng Tử Cường cũng thở dài: "Gả cho đại công tử nhà viên ngoại ở kinh thành, chính thê."

      Tằng Tử Phu ừ tiếng, an ủi Tằng Tử Cường vài câu: "Lúc này phải còn sớm sao? Chỉ là trước định ra thời gian, cũng cần phải sang năm đâu, ta để cho Sở Hà nghe phẩm tính của người nọ rồi chúng ta thương lượng, Tử Cường."

      Tằng Tử Cường gật đầu : "Tỷ, đệ hiểu được, chỉ là trong nội tâm khó chịu, nếu, nếu phẩm chất người nọ tốt, nàng có thể hạnh phúc đệ cũng chấp nhận, ! Chỉ là sợ … sợ nàng tương lai chịu khổ, ở phía xa kinh thành, đệ cũng nhìn tới, giúp được."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu, trở về phòng viết phong thư để cho Thạch Lai Phúc đưa tới cho Lý Quang Xuân chuyển qua cho Lý Sở Hà. Tằng Tử Cường cũng theo Thạch Lai Phúc cùng nhau trở về thị trấn.

      Thạch Lý thị trái lo phải nghĩ, cũng biết bởi vì cách xử của mình năm đó hại nương của mình. Lan phủ là cho mình, nhưng nếu như tại liền dời qua, cái này quả thực cũng ngồi yên. Lý gia khuê nữ mình trộm hán tử phải sao? Liền ngồi xuống ra quyết định của mình cho Thạch Lai Qúy, Thạch Lai Phúc còn có Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc. (trộm hán tử: ngoại tình)

      Phòng này, cho người ta thuê, tiền thuê chia làm bốn phần, chính mình phần, Thạch Lai Phúc và Thạch Lai Qúy hai nhà mỗi người phần, để lại phần cho Thạch Hoa Lan. Nếu như sau này Thạch Hoa Lan trở về, đưa phòng ở cho nàng, nếu về phân cho hai huynh đệ Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy mỗi người nửa.

      Mấy người nghe xong cũng có ý kiến, buổi tối Thạch Thúy Cúc lại tìm Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, phòng ở lớn như vậy cho thuê tháng có thể có bao nhiêu lượng bạc?"

      Tằng Tử Phu cân nhắc rồi : "Bốn mươi lượng hẳn là được."

      Thạch Thúy Cúc nghe xong mừng rỡ: "Đó chính là từ nay về sau mỗi nhà chúng ta có thể cầm mười lượng bạc?"

      Tằng Tử Phu cười cười gật đầu, Thạch Thúy Cúc tìm được đáp án thoả mãn vui lòng tròng trành lắc lư trở về trong nội viện của mình.

      Bởi vì nguyện vọng mãnh liệt của Thạch Lai Phúc muốn chuyển ba bánh bao đến phòng ở bên cạnh, ba đứa tay cầm tay đứng ở trước giường của Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc kháng nghị: "Nương, là của tất cả chúng ta, thể để cha luôn độc chiếm!" Cỏ lớn tiếng đúng, trợ giúp tiểu đệ đệ của mình, mà Tiểu Diệp Tử cũng kiên định gật đầu.

      Tình cảnh này làm cho người chuẩn bị buổi tối cùng nương tử vui vẻ thân mật, thân mật Thạch Lai Phúc quả thực có chút buồn bực, mà Tằng Tử Phu lại cảm thấy buồn cười.

      Ba cái bánh bao nhìn nụ cười mặt Tằng Tử Phu, cho rằng nàng khích lệ ra suy nghĩ bản thân, liền mở miệng : "Nương , tháng có bốn tuần lễ, tuần có bảy ngày, như vậy con và tỷ tỷ, muội muội, lại thêm cha nữa là bốn người, chúng con cầu muốn mỗi người đều thay phiên ngủ với nương ngày!"

      Cỏ bên mở miệng : "Đúng, Thứ hai là con, bởi vì con lớn nhất! Thứ ba là Tiểu Bùn, thứ tư là Tiểu Diệp Tử, thứ năm vẫn là con, thứ sáu là Tiểu Bùn, thứ bảy là tới Tiểu Diệp Tử, chủ nhật cho cha! Bởi vì cha là người lớn, cho nên cha có ngày, chúng con có hai ngày, như vậy công bằng thiên vị! Già trẻ gạt!"

      Tằng Tử Phu hoàn toàn nở nụ cười, nhất là Tiểu Diệp Tử an tĩnh còn bẻ ngón tay, tính thời gian, sau đó rất trịnh trọng gật đầu tỏ ủng hộ ca ca tỷ tỷ của mình.

      Làm sao Thạch Lai Phúc chịu chứ! Sau khi hai bên cò kè mặc cả trận, cuối cùng quyết định ba cái bánh bao mỗi đứa ngày, sau đó ba đứa cùng chung ngày, còn lại ba ngày cho Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc rất là buồn bực, nhất là nhìn đến dáng vẻ đắc ý mặt của nương tử mình. Trừng mắt nhìn ba cái bánh bao , trong lòng suy nghĩ, mình tạo ra nghiệt gì chứ, muốn có con sớm như vậy làm gì, cũng biết lúc trước ai là muốn có hài tử mà quá mức cố gắng.

      Đại chiến của Bọc cùng Thạch Lai Phúc tranh đoạt Tằng Tử Phu, giống như từ buổi tối này liền bắt đầu rồi, huyên náo làm cho cả nhà hoà thuận vui vẻ. Mà Lý Sở Hà bên kia cũng đưa tin tức tới, Tằng Tử Cường vừa nhìn tin tức, nện lên bàn cái mắng: "Làm sao lại đẩy khuê nữ của mình vào trong hố lửa hả!"

      Tằng Tử Phu kéo Tằng Tử Cường rất là kích động : "Đừng vội, có lẽ Tằng tiên sinh cũng biết chuyện này, nếu hôm nay chúng ta Tằng gia thăm viếng chuyến." Tằng Tử Cường bình tĩnh hơn chút, Tằng Tử Phu nhìn khuôn mặt nôn nóng của Tằng Tử Cường, trở về phòng thay đổi quần áo ra ngoài liền đến nhà Tằng tiên sinh.

      Tằng tiên sinh cũng biết nhà chồng Tằng Tử Phu có trạng nguyên, Tằng Tử Cường có ý với Nhị nương nhà mình, ngược lại với năng lực bây giờ của Tằng gia có thể được coi là xứng đôi với nương nhà mình. Nhưng đại gia* của mình ra việc hôn nhân ở kinh thành, so sánh với nhau, đương nhiên là lựa chọn kinh thành. Nhưng đối với chuyện tỷ đệ Tằng gia đăng môn bái phỏng**, Tằng tiên sinh cũng tiếp đãi vô cùng long trọng.

      * đại gia: con rể lớn.
      ** đăng môn bái phỏng: tới nhà thăm viếng.

      Mà khi Tằng Tử Cường lấy thư tín ra chất vấn Tằng tiên sinh Tằng tiên sinh tức giận tới mức run rẩy! nghĩ tới mà! Đại gia của mình lại làm chuyện như vậy, cái cọc hôn nhân nhất định phải thối lui! Vội vàng cảm tạ hai tỷ đệ Tằng gia, khiến cho Tằng Tử Cường rất là xấu hổ, lại vội vàng xin lỗi với Tằng tiên sinh.

      Cùng ngày Tằng tiên sinh thị trấn, cầm thư tín chất vấn đại gia của mình, kết quả lấy được lại là: "Với điều kiện các ngài, còn muốn gả cho người bình thường? Nếu đến đây làm thiếp cho ta ." Tức giận đến mức Tằng tiên sinh trở về nhà liền ngã bệnh, mà chính đại nữ nhi mình chắc hẳn là cũng biết đến. Lần này ngược lại Tằng tiên sinh chất vấn, cũng biết là nguyên nhân gì rồi, là do đại nữ nhi của mình muốn lấy lòng gia chứ đâu, thân muội muội của mình cũng bán !

      Tằng tiên sinh dùng lý do lừa gạt hôn nhân chỉ có thể lui hôn. Sau khi người nhà này ở kinh thành biết, tuy tự biết đuối lý, nhưng bị cái nhà ở thâm sơn cùng cốc từ hôn, mặt mũi biết để vào đâu, liền bắn tiếng ra. Nếu ai cưới Tằng Nhị nương phải cẩn thận chút! Mà đại nữ nhi Tằng tiên sinh cũng trở về nhà mẹ đẻ oán giận cha mình trận. Làm cho Tằng tiên sinh tức giận đến mất nửa cái mạng!

      Sau khi Tằng Tử Cường biết liền cầu xin Tằng Tử Phu, cầm sính lễ phong phú tới nhà Tằng tiên sinh, việc này coi như là định xuống, cũng làm cho tất cả đều vui vẻ rồi! Dù sao có Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà bày ra tại đó, xác thực còn có người dám tìm đến người Tằng Tử Cường gây phiền toái. Phải biết rằng, bây giờ Lý Sở Hà chỉ là trạng nguyên lang bày ra đó! Còn chính là đại hồng nhân trước mặt hoàng đế! (đại hồng nhân: có nghĩa là người tâm phúc)

      Tằng Tử Phu cũng là lần đầu tiên gặp Tằng gia Nhị nương, bộ dáng xác thực là tiêu chuẩn, vừa có tri thức hiểu lễ nghĩa, thể xưng là đại gia tiểu thư, nhưng là gánh được tiểu gia khuê tú! Mà từ ánh mắt Tằng gia Nhị nương, Tằng Mộng Nhi nhìn Tằng Tử Cường, cũng có thể nhìn ra được có tình cảm. Tằng lão Đại và Tằng Vương thị đối Tằng Nhị nương cũng hài lòng, cũng biết nương này đáng thương, thiếu chút nữa gả cho người đần độn.

      Người hai nhà hợp mặt lại, hôn liền định tại tháng ba năm sau, Tằng Tử Cường cả ngày cười đến ngậm miệng được. Tằng Tử Phu vừa nhìn vừa cười nhạo Tằng Tử Cường có tiền đồ, trong nội tâm đối với việc đệ đệ có thể thuận lợi như vậy cưới được Tằng Nhị nương rất mừng rỡ, coi như là buông xuống phen tâm của đệ đệ. Về phần nhà viên ngoại ở kinh thành xa xa kia, cách xa như vậy, muốn gây phiền toái cũng ngại khó khăn. Lại bọn họ cũng thể nghe ngóng xem tình huống bên này của Tằng Tử Cường, rất dễ dàng liền dò la ra Lý Sở Hà. Tằng Tử Phu nghĩ vậy cũng có chút hổ thẹn, từ lúc nào bản thân mình, cũng bắt đầu cáo mượn oai hùm rồi, ha ha.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 62: Triệt để đoạn tình.
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Cường lấy ra toàn bộ tiền để dành của mình, tổng cộng được hai trăm ba mươi lượng bạc. Tằng Tử Phu vừa vụng trộm kín đáo đưa cho Tằng Tử Cường trăm lượng bạc, vốn Tằng Tử Cường muốn nhận, nhưng lay chuyển được Tằng Tử Phu nên : "Tỷ, bạc này là cho đệ mượn, về sau chậm rãi trả lại cho tỷ."

      Tằng Tử Phu giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Tằng Tử Cường: "Chúng ta là tỷ đệ ruột, có cái gì là mượn hay mượn. Đây là đệ xem thường tỷ tỷ ta hay là sao? Hay là tại có nương tử muốn xa lạ cùng tỷ tỷ? Hử?"

      Tằng Tử Cường liền vội vàng lắc đầu: " phải, chỉ là đệ muốn thông qua tự mình cố gắng để cho Mộng nhi vượt qua ngày tốt lành, tỷ, lần này người liền dựa vào đệ!"

      Tằng Tử Phu thở dài: "Được, chọn được phòng ở chưa?"

      Tằng Tử Cường hơi chút gật đầu: "Nhị Ngưu hỗ trợ tìm, tại làm quan lại trong nha môn cũng có chút mặt mũi, Ngưu Đại ca rất là chiếu cố , tại cũng là Tiểu Đầu rồi. Nhắc tới cũng khéo, là ngay tại bên cạnh Lan phủ, cách vách thôi, có ba phòng ở. Bởi vì chủ nhà vội vã bán lại, mới chịu hai trăm lượng bạc, lại tiêu ít tiền tu chỉnh sửa chữa là có thể vào ở, xong rồi cũng để cho cha mẹ đều chuyển vào ở cùng."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Cũng nên để cho hai người trôi qua ngày tốt lành rồi. Tử Cường, tỷ nhìn lầm đệ, là người có hiểu biết."

      Tằng Tử Cường gãi gãi cái ót: "Tỷ, đệ có thể có ngày hôm nay, còn có thể cưới được Mộng nhi, đều là công lao của tỷ. Đệ cũng với Mộng nhi rồi, trong lòng nàng cũng rất cảm kích tỷ tỷ."

      Tằng Tử Phu vỗ Tằng Tử Cường cái: "Chúng ta là hai tỷ đệ, còn giả khách khí cái gì, đệ sống tốt, cha mẹ trôi qua tốt, tỷ tỷ biết đủ. Tuy rằng chưa gặp qua Mộng nhi được mấy lần, nhưng quan sát từ ngôn hành cử chỉ, Mộng nhi là nương tốt, cũng có hiếu tâm. Về sau các đệ phải sống hòa thuận, biết ?"

      Tằng Tử Cường gật đầu, mặt chợt chút u sầu, bị Tằng Tử Phu mắt sắc nhìn thấy, nhíu mày: "Tử Cường, với tỷ, có phải là xảy ra chuyện gì hay ?"

      Tằng Tử Cường liền vội vàng lắc đầu: "Tỷ, đừng suy nghĩ nhiều, có chuyện gì, chuyện trong tiệm bận quá, nên mệt mỏi."

      Tằng Tử Phu hé mắt, đệ đệ của mình, chính mình còn ràng sao? Nhất định là có chuyện, thấy Tằng Tử Cường thế nào cũng chịu , Tằng Tử Phu cũng miễn cưỡng, chỉ câu, nếu như có cái gì làm được, cùng tỷ, hai tỷ đệ chúng ta cùng nhau xông lên!

      Tằng Tử Cường nhìn qua bóng lưng Tằng Tử Phu, từ sau khi tỷ tỷ gả cho tỷ phu, giống như thay đổi thành người khác vậy. Mình có thể có được như ngày hôm nay, tất cả đều là công lao của tỷ tỷ, mình thể lần nữa rước lấy phiền phức cho tỷ tỷ, chút chuyện này tự mình giải quyết. Ai có thể nghĩ tới Tam tỷ lại tìm kẻ vô lại như vậy. Tằng Tử Cường lắc đầu thở dài, cũng may mấy ngày nay công việc vội vàng, nên tỷ tỷ về nhà mẹ đẻ, nếu lại xảy ra chuyện.

      Tằng Tử Cường thiên tính vạn toán, lại có nghĩ đến xế chiều hôm đó Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc cùng nhau trở về nhà mẹ đẻ, đương nhiên cũng nhìn thấy nam nhân Tằng Tiểu Thúy tự mình tìm.

      Trước cái gì khác, vẻ mặt lưu manh, có việc gì ánh mắt liếc trộm Tằng Tử Phu vài cái, là làm cho người ta chán ghét. Mà ngay cả Thạch Lai Phúc tính tình hiền lành cũng nhịn được muốn tiến lên đánh người rồi. Tằng lão đại thấy nương mình thương trở lại, trong lòng rất mừng rỡ. Dù sao tại phần lớn kinh tế nhà mình cũng trông cậy vào con chứ đâu, nhưng vừa nghĩ tới nam nhân Tam nương nhà mình tìm, Tằng lão đại là, là. . . Ai.

      Tằng Tiểu Thúy giống như có phát sinh qua chuyện gì, bộ dáng chị vợ đối với Thạch Lai Phúc. Trong lòng Thạch Lai Phúc suy nghĩ, đều là con cùng nương cha, sao phẩm tính lại kém nhiều như vậy? Cái chị vợ thứ ba này và nương tử của mình gì có thể so sánh, bên trong lẳng lơ, như lần trước nhìn thấy còn muốn như Diêu tỷ (kỹ nữ), vẫn là nương tử của mình tốt nhất.

      Tằng Tử Phu thấy Tằng Tiểu Thúy giống như có việc gì, trong nội tâm trợn trắng mắt, diễn trò ai biết chứ. Dù sao làm sai chuyện cũng phải chúng ta, nghĩ vậy nên cũng cười cười với Thạch Lai Phúc. Còn có thể kéo tay Tằng Tiểu Thúy, trái câu Tam tỷ trở nên xinh đẹp, phải câu Tam tỷ có chuyện tốt gì gì đó, huyên náo Tằng Tiểu Thúy hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng là khó tìm cách phát giận.

      Vốn dự định Tằng Tử Phu cho mình sắc mặt tốt, mình mới có thể mượn cớ làm ồn ào, cho nó cũng khỏi phải đắc ý, nhưng ai biết, tức chết ta!

      Tằng Tử Phu thu vào trong mắt thần sắc tốt của Tằng Tiểu Thúy, nhếch miệng lên : "Tam tỷ, chuyện của ngươi và Tam tỷ phu, tính toán khi nào tổ chức?"

      Tằng Tiểu Thúy cười cười: "Làm phiền muội muội nhớ thương rồi, đợi Tử Cường thành thân xong, sau đó cả nhà chúng ta dời đến thị trấn, ở đó tìm ngày tốt rồi làm."

      Tằng Tử Phu nghe xong nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Tằng lão ở bên hét lớn: "Ngươi chết tâm , phòng ở là của đệ đệ ngươi, hai lão già chúng ta cũng dời qua, ngươi đừng nghĩ đánh cái tính toán kia!"

      Từng Tiểu Thúy ‘vụt’ cái đứng dậy: "Cha, ngài cũng đệ đệ, ta đây làm tỷ tỷ qua ở có gì? Đệ đệ của ta cũng có phản đối!"

      Tằng lão đại thuận khí : "Lòng dạ méo mó của ngươi tưởng ta biết sao? cho ngươi biết, có cửa đâu! Nếu ngươi. . . Nếu ngươi dám dời qua, ta cắt đứt chân của ngươi! Đừng khi dễ đệ đệ của ngươi thành !"

      Lý Nhị Két ở bên cũng chen vào: "Ta này nhạc phụ đại nhân, Lý Nhị Két ta gì cũng là ở rể , ở rể chính là con của ngài à, cũng thể nặng bên này bên kia, để cho Tử Cường ở căn phòng lớn, chúng ta ở ổ chó ở đây!"

      Tằng Tử Phu thấy vậy, xem như hiểu được hai ngày nay Tử Cường lo lắng cái gì rồi, sợ là muốn mang phiền toái đến cho mình. Tằng Tử Phu vỗ vỗ cái bàn: "Lý Nhị Két, ngươi muốn ở rể cũng phải xem Tằng gia chúng ta có đồng ý hay ! Đừng phòng ở ở huyện thành này, chính là bây giờ ổ chó cũng đều là của Tử Cường đệ đệ ta, với ngươi cũng có nửa điểm quan hệ, chuyện đừng đau đầu lưỡi!"

      Lý Nhị Két lau cái mũi: "Ơ, chuyện này có quan hệ gì cùng tiểu muội hả?" Dáng vẻ lưu manh trong lời làm cho Thạch Lai Phúc ở bên là nhịn nổi nữa. Mẹ nó, vừa vào cửa tiểu tử này lại luôn có ý tốt dò xét nương tử của mình, e ngại đây là ở nhà mẹ đẻ của Tử Phu, đây cũng là nam nhân của chị vợ, mình tiện phát tác. Nhưng lúc này Lý Nhị Két cũng là quá đáng. Bây giờ nguyên nhân bởi vì Thạch Lai Phúc đọc sách, hiểu được ít chuyện, huống chi, bây giờ ràng đây là khi dễ lên đầu bọn họ. Nương tử mình ràng lắm tên Lý Nhị Két này, nhưng mình vẫn biết chút, nổi danh du côn lưu manh ở huyện lân cận, trắng ra là chính là đồ vô liêm sỉ!

      Ngươi cứng rắn liền quỳ xuống liếm giầy cho ngươi, khi biết được ngươi dám muốn mệnh , liền chơi xấu người của ngươi rồi, ngươi lại có thể làm sao? kéo lên quan, cũng chỉ là nhốt vào nhà lao được mấy ngày, lâu lắm cũng ba năm rưỡi. Chờ ra tù, vẫn tiếp tục dây dưa với ngươi, cứ đê tiện như vậy, rất khó khăn tóm được. Nhân vật có mặt mũi, dám chọc, biết nháo tốt mạng coi như xong. Còn Tằng gia, hơn nữa có Tằng Tiểu Thúy ở bên chống lưng, là muốn ồn ào, đều có thể phiền chết người!

      Thạch Lai Phúc nắm cổ áo Lý Nhị Két lên: "Ngươi đừng ở đây đụng chạm cho ta, đó là nương tử của ta, ánh mắt ngươi để ở nơi nào?"

      Lý Nhị Két vừa giãy dụa vừa hô: "Ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ đâu, ngược lại ngươi khi dễ đầu ta trước sao? Thạch gia các ngươi có trạng nguyên dám tùy tiện khi dễ người sao! Lúc trước ngươi chiếm tiện nghi Tiểu Thúy của ta, ta cũng gì, chẳng phải mắt ta nhìn vào muội tử sao, ngươi ồn ào cái gì."

      Lý Nhị Két vừa dứt lời, Tằng Tiểu Thúy liền khóc rống lên: "Ta đây là mệnh khổ mà, Thạch Lai Phúc ngươi là Sát Thiên Đao, muốn hưởng thụ tề nhân chi phúc hai tỷ muội chúng ta. Ta theo ngươi bây giờ ngay cả nam nhân của ta cũng buông tha, đây là ngươi muốn bức tử ta à, muội muội ơi, ngươi cũng là mệnh khổ, sao lại tìm nam nhân như vậy hả!"

      Thạch Lai Phúc nghe xong lời đổi trắng thay đen của hai người, hơn nữa hàng xóm chung quanh Tằng gia đều xông tới, thẹn quá hoá giận tát Lý Nhị Két hai cái. Tằng Tử Phu thấy vậy chỉ biết nam nhân của mình bất lợi, gặp phải chuyện này, chính là tú tài gặp gỡ nhà binh có lý lại .

      Tằng lão đại và Tằng Vương thị thấy vậy cũng rất tức giận, họ đều là người thành dối. Tằng Vương thị tuổi tác cũng lớn, lúc tuổi còn trẻ còn mạnh mẽ chút ít, nhưng về sau già rồi, cũng yếu đuối, bằng sớm đuổi Lý Nhị Két ra khỏi cửa. Nhìn hàng xóm chung quanh đều đến xem náo nhiệt, Tằng lão đại cầm lấy cái cưa bình thường dùng để cưa gỗ liền muốn chém tới người Lý Nhị Két.

      Tằng Tử Phu vội vàng ngăn lại, thứ này nếu chém đến thân người, náo tốt lại xảy ra án mạng. Tằng Tử Phu vỗ vỗ bả vai Thạch Lai Phúc: "Phúc ca, buông xuống." Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu nháy mắt với mình, liền ném Lý Nhị Két lên mặt đất. Lý Nhị Két ngồi dưới đất liền ai u ai u, Tằng Tiểu Thúy khóc đỡ Lý Nhị Két: "Muội muội, ngươi cũng quản sao? Làm sao hai tỷ muội chúng ta đều mệnh khổ như vậy?"

      Tằng Tử Phu cười lạnh : "Đừng hai tỷ muội chúng ta, hai tỷ muội chúng ta. Phúc ca và ngươi chính là có nửa điểm quan hệ, chuyện mà sợ đau đầu lưỡi là thế nào?"

      Tằng Tiểu Thúy thấy vậy cũng coi như đếm xỉa nữa: " có vấn đề gì? Thân thể của ta thấy qua chưa? Chưa có xem? dám ?" Lời này vừa ra, hương thân chung quanh Tằng gia thôn đến xem náo nhiệt đều giọng nghị luận. Tằng lão đại thấy vậy hét lớn: "Ngươi là thứ giở trò biết xấu hổ, lăn ra! Từ hôm nay trở Tằng lão đại ta có đứa con này!"

      Tằng Tiểu Thúy há hốc mồm, nghĩ tới Tằng lão đại lại ra như vậy, vừa muốn khóc rống, Tằng Tử Phu giữ chặt Tằng Tiểu Thúy, tát cái lên mặt ả ta: " nhìn qua thân thể của ngươi rồi, lại có thể như thế nào? Hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, để cho mọi người bình luận phân xử. Đừng Phúc ca, là nam nhân nếu ngươi lột sạch quần áo đứng ở trước mặt, đều nhìn cái. Diêu tỷ tặng đến cửa, tiện nghi chiếm cũng uổng! Ngươi cũng có thể làm ra chuyện tình Diêu tỷ, ngươi còn sợ người khác xem sao?"

      Vừa dứt lời, Tằng Tiểu Thúy liền bổ nhào lên Tằng Tử Phu muốn đánh nhau. Ai có thể nghĩ tới Tằng Tử Phu lại ra lời như vậy, vậy từ nay về sau làm sao mình ra cửa? Tằng Tử Phu sớm có phòng bị, hơn nữa còn có Thạch Lai Phúc nhìn chằm chằm vào nàng. Thạch Lai Phúc tiến lên đẩy Tằng Tiểu Thúy ngã lên mặt đất, quan tâm nhìn Tằng Tử Phu: "Nương tử, có việc gì ?"

      Tằng Tử Phu lắc đầu, bên tai nghe người chung quanh giọng nghị luận: ‘ tưởng được nha, cái mặt hàng Tằng Tiểu Thúy này, sớm biết như vậy’ ‘ha ha ha ha, tiểu tử ngươi’ ‘trách được bị bỏ đâu, ha ha’ ‘loại hàng rách nát này khẳng định sống tốt, ngươi có hứng thú sao?’ trong lòng có chút hối hận chính mình vừa mới ra những lời này.

      Muốn so lời ác độc, Tằng Tử Phu hiểu được nếu chính mình độc miệng, có được mấy người là đối thủ của mình. Dù sao cũng tiếp nhận qua hơn hai mươi năm giáo dục ở đại, cái gì ‘đầu khớp xương bốc lên lẳng lơ, **’ lời mắng chửi người độc hơn cái này mình cũng biết mắng. Tằng Tử Phu ray rứt nhìn mắt Tằng lão Đại và Tằng Vương thị, thở dài: "Tằng Tiểu Thúy, hôm nay tình tỷ muội của ta và ngươi xem như hoàn toàn chặt đứt! Mặc kệ cha mẹ, tỷ tỷ, đệ đệ có nhận thức ngươi hay . Tằng Tử Phu ta thừa nhận! Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 63: Khát vọng trở thành (thượng).
      Editor: ChieuNinh


      Buổi chiều ngày hôm sau, Tằng Tử Cường liền đánh xe lừa đến Thạch gia, Tằng Tử Phu thấy vậy cũng hiểu được Tằng Tử Cường biết chuyện ngày hôm qua. Tằng Tử Cường thở dài: "Tỷ, đệ. . ." Tằng Tử Phu khoát tay: "Được rồi, tỷ biết đệ sợ mang phiền toái đến cho tỷ, ngày hôm qua xác thực tỷ là có chút quá đáng, là tỷ phải."

      Tằng Tử Cường liền vội lắc đầu: "Tỷ, việc này làm sao có thể trách tỷ được, Tằng Tiểu Thúy quá mức! Hôm nay đệ đến là xin lỗi với tỷ, nên gạt tỷ, hai là cha mời thôn trưởng, cuối cùng trong thôn quyết định đưa Tằng Tiểu Thúy đến núi. Về phần Lý Nhị Két trực tiếp bị mọi người đuổi ra ngoài, cha để cho đệ với tỷ tiếng."

      Tằng Tử Phu nhíu mày: "Đưa đến núi?"

      Tằng Tử Cường gật đầu: "Như vậy đối với nàng tốt hơn, dù sao so với tự làm hỏng chính mình, thanh đăng cổ phật." (vào am tu hành)

      Tằng Tử Phu ừ tiếng hỏi: "Cha mẹ bên kia có khỏe ?"

      Tằng Tử Cường lắc đầu: "Sao có thể khỏe được? Dù sao cũng chính là con ruột của mình, đừng cha mẹ, ngay cả đệ cũng vậy. Tuy từ đệ thích Tằng Tiểu Thúy tỷ tỷ này, nhưng tại nàng biến thành cái dạng này, đệ cũng là buồn phiền tức giận. tại đệ còn có chút may mắn, cũng may chúng ta là người Tằng hạ thôn, nếu đổi thành nương Tằng thượng thôn làm ra những chuyện này, đây chính là phải hoả thiêu hoặc là dìm lồng heo, làm con lừa gỗ tử, cũng may nàng chỉ bị cắt tóc.

      Tằng Tử Phu ừ tiếng rồi im lặng, Tằng Tử Cường thấy vậy cũng hiểu được trong nội tâm Tằng Tử Phu có chút thoải mái. mấy câu lại ràng thấy tâm tư Tằng Tử Phu ở đây, đành trong tiệm bận rộn nên trước. Buổi tối Thạch Lai Phúc về đến nhà nhìn Tằng Tử Phu như vậy nhíu mày, ban ngày ở trong tiệm Tằng Tử Cường cũng nguyên do.

      Tiểu Bùn chạy chậm tới, giọng với Thạch Lai Phúc: "Cha, hôm nay từ lúc tiểu cữu cữu , nương liền như vậy. Tiểu Bùn biết điều nháo nương, cùng tỷ tỷ muội muội ở ngay tại bên cạnh trông chừng nương." Cỏ bên cũng dùng sức gật đầu, Tiểu Diệp Tử cũng gật đầu theo. Thạch Lai Phúc thấy vậy rất là vui mừng, sờ lên đầu ba bánh bao : "Hôm nay nương thoải mái, các con phải ngoan ngoãn vâng lời, gột rửa rồi ngủ sớm chút."

      Tuy trong lòng Cỏ có chút vui, hôm nay đúng lúc đến phiên mình được ngủ chung với nương. Nhưng thấy thái độ của cha như vậy nên cũng biết vểnh môi gật gật đầu, lôi kéo Tiểu Bùn và Tiểu Diệp Tử ra ngoài.

      Thạch Lai Phúc tiến lên ôm Tằng Tử Phu: "Nương tử, đây phải lỗi của nàng."

      Tằng Tử Phu lắc đầu: "Sao có thể phải lỗi của ta? Nếu tại ta, nếu phải ta ra những lời đó cũng khiến cho nàng bị cắt tóc, thanh đăng cổ phật cả đời. Đó là cả đời! Nàng mới. . . Phúc ca ta, làm sao ta lại biến thành bộ dáng này? Vì sao ta biến thành cái dạng này!

      Ta lại hối hận! Ta hỏi qua chính mình, ta biết cho dù biết là kết quả này, chỉ là, cho dù cho ta cơ hội ta vẫn như vậy. Ta thể để cho lưng chàng mang tội danh xúc phạm chị vợ, như vậy chàng ủy khuất, ngẩng đầu lên được. Phúc ca, ta. . . làm sao ta có thể trở nên ích kỷ như vậy? Vì để cho mình bị thương tổn phải thương tổn người khác!

      Ta biết rất ràng, thời đại này là thời đại nữ nhân có tôn nghiêm, ta ra những lời này ý nghĩa nhân sinh của nàng từ đó bị hủy diệt rồi, đúng là bị hủy diệt rồi! Hôm nay Tử Cường tới có trách ta, nó cha nương cũng trách ta, nhưng mà ta nhìn ra, Tử Cường hề bỏ, cha mẹ lại càng muốn!

      Tử Cường là cha mời thôn trưởng, Tử Cường biết biết dối, vừa dối con mắt liền nháy nháy. Nhất định là ngày hôm qua ta những lời kia, làm cho thôn trưởng tới nhà bắt người. Dù sao làm ra chuyện như vậy, nhất định là sỉ nhục Tằng gia thôn. Những người kia luôn có việc gì tìm việc để làm, huống chi, xảy ra chuyện như vậy, Phúc ca, ta. . . có phải là ta rất xấu?"

      Thạch Lai Phúc đau lòng ôm chặt Tằng Tử Phu: "Nương tử, nàng là vì ta mà, nếu có nàng đứng ra, lưng ta liền mang oan uổng rồi. Về sau ta còn có mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ với nàng, nháo tốt còn phải bị kéo ra ngoài dạo phố."

      Tằng Tử Phu gật gật đầu, đúng vậy, ta là vì nhà của ta, nàng lại biết xấu hổ ra những lời kia, nên phụ trách vì hành vi của chính mình. Nếu ở niên đại này, Phúc ca cũng ngẩng đầu lên làm người được. Nếu như có Lý Sở Hà. . . Phúc ca nhất định cũng bị người Tằng gia thôn bắt diễu phố. Nếu như vậy, làm sao cũng mất nửa cái mạng, mỗi thôn đều có quy củ của thôn. Nghĩ như vậy Tằng Tử Phu nhàng thở ra, sờ lên nước mắt của mình, đây coi như là nước mắt lão hổ sao? Tự giễu cười cười.

      Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thạch Lai Phúc nhìn mình, Tằng Tử Phu cười cười: " sao chứ, Phúc ca, ta nghĩ thông suốt. Hôm nay ba bánh bao rất nghe lời. Cả ngày đều có nháo ta, ta xem bọn ." Thạch Lai Phúc ừ tiếng, đỡ Tằng Tử Phu dậy: "Ta cùng với nàng." Tằng Tử Phu gật đầu, nhìn ba bánh bao giường gỗ, Tằng Tử Phu cười cười. Ta muốn bảo vệ nhà của ta, vậy chỉ có thể phải . . Chỉ có thể hy sinh ngươi, tự tạo nghiệt thể sống. . . thể sống. . . Tuy như thế, nhưng Tằng Tử Phu vẫn bị bệnh nặng trận, cũng may ngày vui của Tằng Tử Cường sắp tới nên cũng khá hơn.

      Thạch Lai Phúc thấy Tằng Tử Phu gầy vòng, đau lòng muốn chết, nhưng mặt cũng cái gì. Nhị thúc , đây là Tử Phu tích tụ ở trong lòng, là tâm bệnh, có số việc cần phải dẫn nó ra.

      Sau khi Tằng Tử Cường biết, thầm vả miệng mình cái, mình nên với tỷ tỷ, mình nên những lời kia. Nhất định tỷ tỷ cảm giác mình. . . Ai, tại sao mình khinh suất như vậy, vấn đề này rất ràng, nếu tỷ tỷ đứng ra, người chịu đau khổ nhất định là tỷ phu. Huống hồ tất cả mọi chuyện đều do ta làm bậy! Thông qua chuyện này, trong nội tâm Tằng Tử Cường thầm thề, đời này cũng thể làm ra chuyện gì làm cho tỷ tỷ thương tâm!

      Tằng Tử Phu vào ‘Tằng phủ’ nhìn chữ hỉ đỏ thẫm cao, nhìn cả phòng màn lụa màu đỏ, khóe miệng nhếch lên. tại đệ đệ mình như thế, mình yên tâm, coi như là có ngày mình rời khỏi Kim Lan huyện cũng có thể thả lỏng trong lòng. Trước kia mình chỉ muốn cố gắng để cho hài tử của mình, để cho đệ đệ của mình đều đến thị trấn, sống ở thị trấn. Từ sau khi Lý Sở Hà trúng trạng nguyên, ‘mộng tưởng’ của Tằng Tử Phu liền sửa lại, đổi thành chính là cố gắng muốn đưa hài tử kinh thành!

      Khi nào mộng tưởng mới có thể thực , Tằng Tử Phu vẫn thể xác định, chỉ là mộng tưởng đệ đệ cưới được Tằng Mộng Nhi, hôm nay cuối cùng thực ! Tằng Mộng Nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại có tình ý với Tằng Tử Cường. tại chuyện của Tằng Tiểu Thúy xem như giải quyết xong, Tằng lão đại và Tằng Vương thị dưới khuyên bảo của Tằng Tử Cường cũng đáp ứng đến thị trấn ở.

      tại, đừng Tằng hạ thôn, chính là cả Tằng gia thôn có nhà nào hâm mộ. Lúc trước bởi vì chuyện tình của Tằng Tiểu Thúy, điệu bộ của những người đó thiếu ở sau lưng Tằng lão đại phun nước miếng. Nhưng nay biết con trai Tằng Tử Cường của Tằng lão đại mua phòng ốc tại thị trấn, lại là tòa nhà lớn có ba phòng ở. Nếu có hai ba trăm lượng bạc làm sao mua được?

      Vốn có người còn tính toán chê cười Tằng lão đại và Tằng Vương thị, đều lén với nhau Tằng Tử Cường chắc chắn đón hai lão vào thành. Dù sao chuyện giống như vậy cũng từng phát sinh qua ở Tằng gia thôn. Nhi tử có tiền đồ, liền chướng mắt cha mẹ mình, ngại xấu hổ đón cũng có khối người. Huống hồ, Tằng Tử Cường mua tòa nhà lớn có ba cửa, ai tin là do Tằng Tử Cường ra tiền? Nhất định phần lớn đều do bên nhà cho, dù sao trong nhà Tằng tiên sinh hẳn là có ít của, người nhà có thể khoan dung chứa chấp hai lão sao? Đây phải là giỡn hay sao!

      Kết quả, đúng là giỡn! Hai người Tằng lão đại, Tằng Vương thị được đón ! Con người mà, đều là cười người nghèo cười kỹ nữ, có thể tưởng tượng những thân thích có thể dính vào cùng Tằng lão đại hoặc là Tằng Vương thị, mọi người thoáng cái giống như măng mọc sau mưa xuân vậy, lại là mảng lớn! Trong lòng thiếu tính toán chuẩn bị tống tiền.

      Cũng may cho dù là Tằng lão đại và Tằng Vương thị kiến thức , cũng làm chuyện điên rồ. Bất kể là ai đến đều là khuôn mặt tươi cười nghênh đón, mặc kệ cái gì cũng cười cười. Muốn vay tiền? Éc. . . Đều cho nhi tử cưới vợ rồi. Muốn vào thành ở hai ngày? Éc. . . Phòng này là của nhi tử, chính hai lão cũng nên lời. . . Đối với cách làm lần này của Tằng lão đại và Tằng Vương thị để cho những người thân thích này ở sau lưng xấu bọn họ ít. Nhưng mà hai lão thông qua chuyện của Tằng Tiểu Thúy, cũng nhìn thấu, cái gì thân thích với thân thích? Ngươi có chuyện tốt, mới là thân thích, ngươi xảy ra chuyện xấu! Thân thích? theo giẫm ngươi hai cái coi như là tốt lắm rồi.

      Còn có chuyện, hai lão Tằng lão đại và Tằng Vương thị cũng tin tiền này đều là Tằng Tử Cường tự mình ra. Đối với có người nhà Tằng Mộng Nhi ra bạc, Tằng lão đại và Tằng Vương thị vẫn tin tưởng, cho nên cũng nên làm chủ.

      Thời gian đều định xong, thiếp mời cũng phát ra. Vẫn là dính dáng tới Lý Quang Xuân, Huyện thái gia cũng muốn tự mình đến chúc mừng, huyên náo đến nỗi làm cho Tằng Tử Cường lúng túng chịu nổi. Đại gia nhà Tằng tiên sinh kìm nén bực bội, nhưng dám hành động xằng bậy. Lúc trước vốn tự cho là mình nghĩ rất tốt, công tử kia là người nhược trí, chờ Tằng Mộng Nhi gả vào đó, mặc dù có phát , nhưng cũng là cử hành lễ bái thành thân, muốn hối hôn cũng có cửa đâu, còn mình … ha ha, Tằng Mộng Nhi sớm muộn gì còn tùy thuộc tới đây? Đến lúc đó mình hưởng thụ tề nhân chi phúc, nếu Tằng Mộng Nhi có con, vậy sau này tài sản nhà đều là của mình rồi.

      Nhưng tính toán này lại bị Tằng gia làm cho xáo trộn rồi, làm sao mình tức giận chứ? tại Tằng lão bất tử thấy mình cho sắc mặt tốt, sinh ý ở bên kinh thành cũng thất bại. Tiểu tử Tằng gia là, làm sao lại trở thành thân thích cùng trạng nguyên chứ! là tức chết người mà!









    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 64: Khát vọng trở thành (hạ).
      Editor: ChieuNinh


      Tằng Tử Cường nhìn Tằng Tử Phu ngẩn người hành lang: "Tỷ. . ." Tằng Tử Phu xoay người cười với Tằng Tử Cường chạy tới: "Nhìn đệ kìa, ngày mai thành gia lập thất rồi, còn lanh chanh láu táu như vậy."

      Tằng Tử Cường cười ha ha, ôm lấy Tằng Tử Phu: "Tỷ, cám ơn."

      Tằng Tử Phu cười : "Nếu muốn cảm ơn tỷ tỷ, cũng đừng có khách khí với tỷ tỷ như vậy là được rồi, biết ?"

      Tằng Tử Cường vâng tiếng cười : "Tỷ, xem gian phòng đệ chuẩn bị cho tỷ chưa?"

      Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn Tằng Tử Cường: " phải ở cùng đại tỷ, nhị tỷ bọn họ ở bên tây phòng sao?"

      Tằng Tử Cường cười lớn : "Ừ, tối nay ủy khuất cho tỷ đêm, đệ thương lượng qua với Mộng nhi rồi, đặc biệt dọn ra nam viện, có ba gian phòng còn có phòng bếp , trong sân cũng xây nhà vệ sinh riêng rồi. Đệ còn làm riêng bàn đu dây cho Cỏ , Tiểu Diệp Tử, tỷ, chúng ta qua nhìn xem."

      chờ Tằng Tử Phu mở miệng, Tằng Tử Cường liền lôi kéo nàng chạy về phía nam viện: "Tỷ, thấy thế nào?"

      Tằng Tử Phu thở hổn hển, tay vịn cửa bán nguyệt, nhìn trong tiểu viện có trồng hoa cỏ, còn có bàn đu dây. . . Ghế nằm. . . Còn có cái võng và ô che nắng lúc trước mình với Tử Cường. . . Tằng Tử Phu có chút cảm động ngắm nhìn Tằng Tử Cường.

      Ba gian phòng, dựa vào phía đông chính là chuẩn bị cho mình và Thạch Lai Phúc. Trung gian là thư phòng, trong thư phòng có vách ngăn, phòng trong có giường ngủ, chắc là chuẩn bị cho Tiểu Bùn. Tiểu Bùn lớn hơn chút nữa tốt ngủ cùng nhau với Cỏ và Tiểu Diệp Tử. Bàn học và giá sách đều là mới tinh, vừa nhìn chính là mới làm xong.

      Cuối cùng gian phòng hơi hơn chút so với thư phòng, nhưng vừa nhìn liền biết chính là bố trí thành khuê phòng của nữ hài tử. Chính giữa cũng có vách ngăn, phía là điêu khắc hoa mai, là hoa mai mình thích, màn lụa hồng nhạt, sau khi xốc màn lụa lên liền nhìn thấy bày ra hai bên tường là hai giường gỗ, cũng điêu khắc hoa Mai . Chính giữa phòng có bàn tròn , mà ngay cả tủ quần áo cũng có hai cái, cần phải cũng biết là chuẩn bị cho Cỏ và Tiểu Diệp Tử, hai tỷ muội ở cùng gian phòng ốc cũng chen chúc.

      Làm sao có thể cảm động chứ? Tằng Tử Phu nắm tay Tằng Tử Cường, có uổng phí thương đệ đệ này: "Đệ cũng là, cái này nếu để cho đại tỷ, nhị tỷ biết được, để cho nhà nhạc phụ đệ biết được, chừng lại còn mang đến phiền toái."

      Tằng Tử Cường cười lớn : "Tỷ, đệ mới mặc kệ những người đó. Những vật này đều là đệ và Mộng nhi cùng nhau chuẩn bị cho tỷ tỷ, chờ mấy ngày nữa, trời ấm áp rồi, tỷ tỷ và tỷ phu liền dời qua ở , trong tiệm bận rộn tỷ phu chạy nhiều hai bên rất mệt mỏi. Còn có ‘Tư thục Thư Hương’, tỷ tỷ, tỷ cũng cần phải luôn nhìn chằm chằm, Trần Tú tài dạy học cũng tệ lắm, lại là người Lý Sở Hà đại ca đưa tới, tỷ, tỷ còn có gì lo lắng? tại Tiểu Bùn cũng năm tuổi rồi, phải đều đọc sách phải đọc sớm sao? tại Tiểu Bùn cũng nhận biết chút ít chữ, cho nó đến thị trấn, chúng ta đặc biệt thỉnh tiên sinh, dạy nền tảng cho Tiểu Bùn, cũng tốt mà."

      Tằng Tử Phu thở dài: "Tử Cường, tỷ cũng biết nên cái gì cho phải rồi, Trần Tú tài là người mới, mới đến mấy ngày, ta liền mặc kệ, sợ là thể nào nổi. Tỷ biết đệ lo lắng cái gì, đệ sợ có người lời ong tiếng ve tỷ chứ gì? Điểm ấy đệ an tâm , cửa ‘Tư thục Thư Hương’ luôn luôn rộng mở, ở bên ngoài có thể nhìn thấy tình huống bên trong. Hơn nữa còn có nhiều đệ tử như vậy đâu. Huống hồ tỷ tỷ cũng mình chuyện cùng Trần Tú tài. Thời điểm Trần Tú tài mới đến, vừa vặn thân thể của tỷ thoải mái, chờ thân thể tốt hơn lại chạy tới vội chuyện chung thân của đệ, cũng chỉ là lên tiếng chào hỏi, theo hai ngày lên lớp mà thôi."

      Tằng Tử Cường nghe xong, vội vàng giải thích : "Tỷ tỷ, tỷ biết đệ phải có ý tứ này, chỉ là đệ muốn tỷ chịu khổ vất vả thôi, tỷ, tỷ còn nhớ ? Khi còn bé đệ qua. ngày kia, nhất định đệ phải chiếu cố tốt tỷ tỷ, cho tỷ tỷ chịu chút vất vả nào. Dạy học phải việc nhàng, hơn nữa tỷ tỷ, nữ tử dạy học xác thực dễ dàng gây rắc rối, chắc hẳn Sở Hà đại ca cũng nghĩ đến chuyện này, mới có thể phái Trần Tú tài tới, tỷ tỷ thừa cơ hội này liền dời qua đây ở ."

      Tằng Tử Phu lắc đầu: " Tử Cường, mẹ chồng tỷ vẫn còn ở đấy, làm sao có thể chuyển ?"

      Tằng Tử Cường há hốc mồm, cắn răng: " phải còn có Qúy ca và chị dâu Thúy Cúc sao? Tỷ, chẳng lẽ những năm này tỷ làm bao chuyện cho Thạch gia còn chưa đủ? thể nghỉ ngơi chút muốn hưởng phúc sao?"

      Tằng Tử Phu nghe xong lời này, nở nụ cười khanh khách, chọc chọc lên trán Tằng Tử Cường: "Ngươi tiểu tử này, muốn hưởng phúc! Tỷ tỷ mới bao lớn, liền hưởng phúc thanh nhàn? biết, nghe xong lời này của đệ còn tưởng rằng con tỷ cưới vợ."

      Tằng Tử Cường xem lay chuyển được Tằng Tử Phu, thở dài: "Dù sao nam viện này dọn ra cho tỷ tỷ tới ở rồi, mặc kệ tỷ tỷ ở hay cũng để trống."

      Tằng Tử Phu ừ tiếng, sờ lên đầu Tằng Tử Cường: "Tử Cường, ngày mai là chồng của người khác rồi, làm trượng phu phải có đảm đương! Tỷ biết , những năm này tay đệ cũng là có chút ít tiền để dành, tuy rằng tại tốn ra nhiều, nhưng mà còn có ‘Ăn uống chơi bời’, tỷ cũng cần lo lắng vấn đề kế sinh nhai của đệ.

      Tỷ cũng biết, tại có ít nương nhớ kỹ đệ, huyện thành này giống như hương thân cùng hạ thôn chúng ta như vậy. Ở trong thôn chúng ta ít ai lấy bình thê, trừ phi là gây ra chuyện lớn như Vương Lan hoặc là Tiểu Thúy như vậy. Nhưng mà ở đây, mặc dù chỉ là cách hơn mười dặm, nhưng mà ở bên này đừng lấy bình thê, cho dù là tiểu thiếp hay gì đó cũng đều là thông thường.

      Trước tiên đệ cần phủ nhận, tỷ tin tưởng về sau cuộc sống của chúng ta càng qua càng tốt, đến lúc đó đệ trêu chọc người khác, cũng có người chủ động dán tới. Những chuyện này rốt cuộc trong lòng đệ hiểu, tỷ tỷ thể buộc đệ , để cho đệ đối với Tằng Mộng Nhi từ đầu tới cuối! Nhưng mà, Tử Cường, tề nhân chi phúc phải dễ dàng hưởng thụ đâu, nữ nhân ở trong hậu viện tranh giành tình nhân, bị thương tổn chỉ là nữ nhân, còn có nam nhân. hát kịch có bao nhiêu thảm kịch bởi vì hậu trạch bất ổn gây ra cửa nát nhà tan?

      Tử Cường, đời thế đôi người, đó mới là hạnh phúc đấy, hiểu chưa? Cưới nàng phải phụ trách nàng cả đời, mặc kệ sinh lão bệnh tử, đệ đệ, tỷ hy vọng đệ đệ của ta phải . . . . . Tử Cường?"

      Tằng Tử Cường nhìn tỷ tỷ mình bằng ánh mắt chăm chú, kiên định gật đầu: "Tỷ, lòng của đệ đối với Mộng nhi có trời cao chứng giám! Mặc dù về sau đệ càng có tiền đồ hơn, cũng kiên quyết làm ra chuyện thương tổn Mộng nhi! Tỷ tỷ, ngài yên tâm! Đệ hiểu được, đệ đều hiểu!"

      Trong tiếng pháo nổ giòn giã đì đùng, Tằng Tử Cường đá văng ra cửa kiệu, tân nương tử được hỉ bà tử nâng đỡ bước qua chậu than, nhất bái thiên địa. . . Nhị bái cao đường. . . Phu thê giao bái. . . Đưa vào. . .

      "Đợi chút." Tằng Tử Cường hô lên, nhéo nhéo bàn tay bé Tằng Mộng nhi: "Tỷ, nếu như có ngài, mộng tưởng của Tằng Tử Cường đệ có trở thành ngày hôm nay! Xin tiếp nhận cúi đầu của đệ và Mộng nhi!"

      Tằng Tử Phu lau nước mắt, vội vàng cúi người nâng Tằng Tử Cường và Tằng Mộng Nhi dậy, lôi kéo tay của hai người: "Chỉ cần các ngươi tốt, làm tỷ tỷ cũng yên tâm."

      Theo tiếng ‘đưa vào động phòng’ Tằng Mộng Nhi được đỡ ngồi ở giường. Lúc này Tằng Mộng Nhi cảm giác mình giống như là tên của mình vậy, là nằm mơ. . . Ai có thể nghĩ tới mình có thể gả cho , có thể cùng nắm tay cả đời?

      Tình cảnh ngày đó, giống như hôm qua. . . Trước giờ mình cũng thích chơi diều, hôm đó cũng biết như thế nào, tâm huyết dâng trào thả diều, sợi dây vừa chặt đứt. . . Nhìn khuôn mặt vết bẩn của , cười với mình, còn có má lúm đồng tiền, rồi giống như con khỉ từ từ leo lên cây lấy diều xuống cho mình. Nhưng chỉ vì mình cười với , liền có vịn ổn định mà ngã xuống, là ngốc ghê, nhưng mà ngốc đáng .

      Biết ở Tằng hạ thôn, đến nhà mình làm làm công nhật. Đoạn thời gian đó là thời gian mình vui sướng nhất. làm châu chấu cỏ, còn có hoa dại màu trắng, nhánh cây liễu đan thành vòng hoa, còn có nụ cười trong sáng của . . . Mình luân hãm rồi, đúng vậy! Luân hãm, ai, chưa từng có người nào với mình, còn có người có thể sống vui vẻ như thế. cần ra vẻ ta đây là tiểu thư tự cao tự đại, cần bước lại bước , cần ngậm miệng mỉm cười, mà có thể lớn tiếng bật cười, có thể chạy vội cỏ ở sườn núi, có thể ngồi mặt đất. . . Phóng khoáng như vậy, chân thực như vậy!

      Biết rất ràng có khả năng, bởi vì gia cảnh, cha mẹ nhất định đồng ý, mình lại vụng trộm hận. Nếu phải cha mình gặp may đọc sách thi cử nhân, cũng ở trong huyện thành dạy học, mà gia cảnh của mình nên giống nhau với . Mình cũng cần học tập những cái gọi là hình tượng tiểu thư kia, buồn cười tiểu thư! Mình nhiều lắm cũng xem như con cưng, vì sao còn muốn ‘cao cao tại thượng’ chỉ là vì thể diện của cha? Hay là vì có thể gả cao hơn chút? Gả đến nhà chân chính ‘thiên kim tiểu thư’ sao?

      Khi biết đại tỷ phu cho mình cửa hôn nhân, là đến kinh thành, chỉ là muốn lần thử tâm tính nên mới để cho nha hoàn bên cạnh tìm Tử Cường. nghĩ tới, bước này của mình đúng rồi, cuối cùng mình có thể gả cho Tử Cường. Đúng là cha cam tâm, nhưng mà trở ngại người nhà kia, lại có nhà ai còn dám tại lấy mình? So sánh so sánh lại đúng là Tử Cường tốt nhất.

      Tiếng động lớn kéo Tằng Mộng Nhi yên lặng từ trong hồi ức lại, Tằng Mộng Nhi biết người cùng mình dắt tay đến già tới. tia ánh sáng, Tằng Mộng Nhi hé mắt, nhìn đến Tằng Tử Cường ý cười đầy mặt, Tằng Mộng Nhi có chút xấu hổ cúi đầu. . . đêm này là dịu dàng, hạnh phúc, cũng là cảm ơn!

      Tằng lão đại và Tằng Vương thị rất hài lòng đối với Tằng Mộng Nhi, là bản thân con dâu mình tri thư đạt lễ (có hiểu biết), hai là ở trong nội tâm của hai lão nếu so gia thế con dâu cao hơn rất nhiều so với nhà mình. Đây chính là nương Tằng thượng thôn, người ta cưới vợ nên lấy thấp, thực là Tử Cường có đại phúc khí. Đương nhiên, điểm trọng yếu nhất, Tằng Mộng Nhi chỉ tri thư đạt lễ, đối với hai lão cũng tận tâm tận lực chiếu cố, làm cho người ta tìm ra khuyết điểm. nhà bốn người trôi qua cũng thư thái hòa thuận. Tằng Tử Phu thấy vậy cuối cùng chút lo lắng cuối cùng cũng để xuống, lén cùng Thạch Lai Phúc đệ đệ mình có cách dạy thê, hay là biết Tằng Mộng Nhi dạy phu!

      Qua mấy ngày lại truyền đến tin tức, Lý Nhị Két ngã từ khe núi xuống, ngày hôm sau thời điểm được thôn dân lên núi đốn củi phát còn hơi thở, mà khe núi cách ‘am ni ’ cũng xa. Có vài nghị luận đưa tới cho Tằng gia, cũng may Tằng lão đại và Tằng Vương thị đều đến thị trấn, ảnh hưởng cũng phải lớn như vậy

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 65: Tin vui liên tiếp.
      Editor: ChieuNinh


      thể Tằng Mộng Nhi là người chịu thua kém, mới gả cho Tằng Tử Cường đến ba tháng liền truyền đến tin vui rồi, Tằng Mộng Nhi có tin vui! Đối với Tằng gia có thể là chuyện trọng đại, còn là chuyện lớn vui mừng. Tằng gia có hậu rồi! Lúc này Tằng Tử Phu mới cảm nhận được ít nhiều cảm giác hy vọng Tôn Tử của Thạch Lý thị lúc trước. Chính bản thân nàng cũng rất ngóng trông cháu ngoại trai sớm sinh ra chút, hận thể ngày hôm sau liền đủ tháng.

      Thạch Lai Phúc cười Tằng Tử Phu còn muốn sốt ruột hơn so với chính mình mang thai, chờ sau này thời điểm Tiểu Bùn cưới vợ sinh con, nhìn nàng còn nóng nảy đến nóc nhà , vậy Tiểu Bùn còn nháo lớn tới cỡ nào. Thạch Lai Phúc vừa dứt lời, Tằng Tử Phu còn kịp phản bác, Tiểu Bùn làm vậy!

      Tiểu Bùn vội vàng ôm lấy Tằng Tử Phu, chỉ vào Thạch Lai Phúc kêu gào: "Cha là xấu! Muốn chia rẽ con và mẹ con!" Những lời này làm cho Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Phu nhìn thoáng qua nhau, hai người đều khó hiểu. Ngược lại câu tiếp theo của Tiểu Bùn chọc cho hai người ha ha: "Nương, con cưới người khác, con lấy nương. Nương cần phải nóc nhà ."

      Tằng Tử Phu bị Tiểu Bùn làm cho ngoài khét trong sống, đành phải vò loạn cái đầu hạt dưa của Tiểu Bùn: " gì ngốc gì đâu rồi, chờ con trưởng thành phải lấy con dâu cho nương, sinh đại Tôn Tử cho nương, biết chưa? Giống như cha con trưởng thành cưới mương đây, chúng ta đây, lại sinh đại Tôn Tử cho bà nội con chính là con đó!"

      Sau khi Tằng Tử Phu xong, Tiểu Bùn cau mày là nghĩ mãi mà hiểu. Tằng Tử Phu nghĩ lại chút, nghĩ tới nghĩ lui, cũng biết mình cái gì rồi, đành phải thở dài: "Dù sao con lấy nương được, sau khi lớn lên con hiểu." Thạch Lai Phúc cũng ở bên phụ họa.

      Tiểu Bùn gật gật đầu, lớn tiếng : "Con biết rồi."

      Tằng Tử Phu nhướng mày hỏi: "Biết cái gì?"

      Tiểu Bùn cười : "Nương, cho nên Tiểu Bùn thể lấy nương, còn phải cưới con dâu cho nương, về hầu hạ nương, giống như nương hầu hạ bà nội vậy, đúng hay ?"

      Tằng Tử Phu vừa muốn khen Tiểu Bùn, kết quả Tiểu Bùn bánh bao của chúng ta bỏ thêm câu làm cho Tằng Tử Phu trợn mắt há hốc mồm: "Con lấy Nhị thẩm, về sau để cho Nhị thẩm hầu hạ nương, nương có chịu ?"

      " được." Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc trăm miệng lời hô lên! Tiểu Bùn bộ dạng ủy khuất, trong thời gian cái nháy mắt ‘vòi nước’ liền phun ra. Tằng Tử Phu bất đắc dĩ ôm Tiểu Bùn qua dỗ dành hồi lâu, cuối cùng Tiểu Bùn vẫn hiểu vì sao, chỉ là nhớ được Tằng Tử Phu , chờ mình trưởng thành hiểu. Tiểu Bùn lại bắt đầu quấn quýt lên, lúc nào mình có thể trưởng thành. . . Tằng Tử Phu càng quấn quýt. . . Vì sao lại sinh tiểu tử ngốc như vậy?

      Vào lúc ban đêm, Thạch Thúy Cúc ở trong phòng bếp học phương pháp làm điểm tâm mới cùng Tằng Tử Phu, lại bắt đầu cười cười. Qua hồi Thạch Thúy Cúc cảm thấy mình có chút thoải mái, Tằng Tử Phu thấy vậy liền để cho Thạch Thúy Cúc trở về phòng nghỉ ngơi. Dù sao chỉ cần chưng hết cái nồi này, là đủ rồi, sáng sớm ngày mai có thể đưa đến trong tiệm.

      Ai biết ngày hôm sau vừa xong giữa trưa, Thạch Lai Qúy liền vội vàng đánh xe ngựa đưa Thạch Thúy Cúc trở về. Tằng Tử Phu thấy dáng vẻ thiếu tự nhiên của Thạch Thúy Cúc, nhướng lông mày cười : "Thúy Cúc, có chuyện tốt gì?" Thạch Thúy Cúc cười cười: "Toàn bộ nhờ cát ngôn của đại tẩu, tối hôm qua thân thể của ta phải thoải mái sao? Hôm nay đưa đồ trong tiệm thuận đường đến chỗ Nhị thúc nhìn chút, Nhị thúc ta lại là có tin vui, liền thương lượng cùng Qúy ca trở về báo tin mừng cho nương và đại tẩu."

      Vừa dứt lời, Thạch Lý thị nghe được động tĩnh cũng ra, hai tay nắm chặt Thạch Thúy Cúc: " Thúy Cúc à, đây là sao? Ngươi lại có tin vui hả?"

      Thạch Thúy Cúc cười gật gật đầu, Tằng Tử Phu cười : "Mau vào phòng nghỉ ngơi , đứng trong sân làm gì, muốn ăn chút gì ? Ta phòng bếp làm thêm hai món ngươi thích ăn cho ngươi."

      Thạch Thúy Cúc liền vội vàng kéo Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, đừng bận rộn, có gì ăn cũng được, cũng phải là thai đầu tiên, làm sao yếu ớt như vậy."

      Tằng Tử Phu gật đầu cười : "Ba tháng đầu cần ổn định thai, Tiểu Thạch cứ để ở trong phòng ta, ta trông giúp cho ngươi."

      Vốn Thạch Thúy Cúc chính là có tâm tư này, nghĩ đến Tằng Tử Phu chủ động nhận việc này, trong nội tâm ấm áp, lôi kéo tay Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, tẩu, là phiền toái tẩu."

      Tằng Tử Phu cười : "Phiền toái cái gì, đều là người nhà, nhìn ngươi kìa, có phải là giả khách khí với ta ?"

      Thạch Thúy Cúc liền vội vàng lắc đầu: " có đại tẩu, kỳ ta cũng có cái suy nghĩ này, còn biết mở miệng như thế nào, dù sao đại tẩu chỉ có người, ta. . . nghĩ tới đại tẩu. . ."

      Tằng Tử Phu vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc: "Gia hòa vạn hung phải sao? Chuyện trước kia sớm trôi qua rồi, làm sao ngươi luôn để ở trong lòng thế? tại Tiểu Thạch cũng biết gọi ta gọi là thím rồi."

      Thạch Thúy Cúc có chút nghẹn ngào gật đầu: "Đại tẩu, là ta may mắn. . . Ta…"

      Thạch Lý thị nhìn ở trong mắt, gia hòa vạn hưng, những lời này của Tằng Tử Phu coi như là ra trong tâm khảm của bà rồi, liền mở miệng : "Tốt lắm, tốt lắm, trong quan hệ chị em bạn dâu ít nhiều cũng có chút ma xát , phải bây giờ có việc gì đó sao? Thúy Cúc à, bây giờ ngươi là có phụ nữ có mang, phải chú ý thân thể, mọi việc phải nghe đại tẩu của ngươi. Dù sao đại tẩu của ngươi hiểu được chút ít y lý, cho dù thế nào sinh kế về sau còn dài lắm, chừng ngày nào đó đại tẩu của ngươi cũng cần ngươi giúp đỡ, tại an tâm dưỡng thai ."

      Tằng Tử Phu cười : "Nương rất đúng, Thúy Cúc ngươi phải dưỡng tốt thân mình có biết ? Những thứ khác cũng đừng lo lắng."

      Thạch Thúy Cúc gật gật đầu: "Đại tẩu, cám ơn, còn có. . . Thực xin lỗi." Tằng Tử Phu hé miệng cười ừ tiếng rồi xoay người vào phòng bếp. Ăn xong cơm trưa, Thạch Lý thị cười : " là song hỷ lâm môn, em dâu của ngươi ở bên kia có hỉ, Thúy Cúc cũng có hỉ. Ai."

      Tằng Tử Phu vừa cho Tiểu Thạch ăn quả táo, vừa cười : "Ai biết được, Mộng nhi cũng chịu thua kém."

      Thạch Lý thị ừ tiếng: "Tử Cường là đứa thành , vừa nhìn biết là người có phúc khí ."

      "Nương, con lại muốn , cũng có ai có phúc khí như đại tẩu, con coi như nhìn ra, chỉ cần là dính tới đại tẩu, nhất định có chuyện tốt." Thạch Thúy Cúc ở bên mở miệng .

      Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn Thạch Thúy Cúc: "Nhìn ngươi xem, cái gì đó, ta nào có thần kỳ như vậy?"

      Thạch Lý thị tiếp lời : "Lời này, ngược lại Thúy Cúc ra lời trong lòng của nương rồi. Tử Phu à, lúc trước hỉ bà tử cũng ngươi là người có phúc khí, vượng gia."

      Tằng Tử Phu cười : "Đều là đồn đãi, thể tin."

      Thạch Lý thị đồng ý lắc đầu: "Sao có thể là lời đồn thể tin? Chính là cao tăng tự mình đặt tên cho ngươi, ngươi là người có phúc khí, vượng gia, việc này chính là ."

      Thạch Thúy Cúc lại thêm vào: "Đúng vậy, ta còn nghe cao tăng phía sau tẩu chính là đứa con trai, là được tẩu vượng ra tới, kết quả phía dưới phải là Tử Cường lão đệ sao?"

      Tằng Tử Phu có chút bất đắc dĩ: "Đây phải người xưa có , có đủ bốn nương có thể có nhi tử sao? Làm sao có thần kỳ như vậy."

      Thạch Lý thị vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu: "Mặc kệ ngươi tin hay tin, nương tin, từ lúc ngươi đến lão Thạch gia chúng ta, chuyện tốt cứ việc lại thêm việc tới."

      Thạch Thúy Cúc cũng gật gật đầu: "Ừ, ta cũng tin." Tằng Tử Phu quả thực có chút bất đắc dĩ.

      Nhưng ai có thể tưởng được, tới ba ngày sau Thạch gia lại có chuyện đại hỷ ! Kinh thành truyền đến tin tức, Thạch Hoa Lan đồng ý gả cho Thạch Đầu! Nhưng vì ngăn ngừa ‘miệng đời đáng sợ’ trở về làm tiệc. Trong thư phái người tới, xem chừng khoảng mấy ngày này đến, để cho nương và cả nhà Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Qúy thu dọn chút cùng nhau kinh thành. là tham gia hôn lễ của Thạch Hoa Lan và Thạch Đầu, hai là ở kinh thành chơi mấy ngày, dạo chơi du ngoạn, nếu như ở quen, cũng đừng trở về.

      Việc vui liên tiếp lần lại lần là chứng minh chính xác Tằng Tử Phu có phúc khí ‘vượng gia’! Thạch Thúy Cúc nghe Tằng Tử Phu đọc xong thư tín, cười : "Đại tẩu, việc vui liên tiếp, vẫn thể chứng minh sao? Nhưng mà, thân thể ta đây. . ."

      Tằng Tử Phu cũng nhíu mày, chuyến này kinh thành ngồi xe ngựa nhanh cũng phải hơn tháng, tàu xe mệt nhọc, Thạch Thúy Cúc nhất định chịu được. Nhưng Thạch Lý thị ở bên này, đường cũng cần người chăm sóc, bên Thạch Thúy Cúc cũng thể thiếu người bên cạnh.

      Thạch Lý thị cũng phát sầu, nếu , chính bà đủ xin lỗi khuê nữ duy nhất của mình rồi, tại vất vả có nơi chốn tốt để dung thân, vì cái gì mình cũng ? Càng nghĩ, Tằng Tử Phu vừa muốn mở miệng để cho Thạch Thúy Cúc qua chỗ Tử Cường ở, Thạch Lai Phúc cũng mở miệng trước: "Nếu ở nhà Nhị thúc? Dù sao Lý Nhị ca vẫn lưu lại trông nom y quán, đệ muội có thân thể, vậy ở đó cũng thuận tiện."

      Thạch Lý thị nghe xong gật gật đầu: "Ừ, ta thấy cũng được, Nhị thúc ngươi cùng chúng ta lên kinh thành, Thúy Cúc và Qúy nhi trước hết ở tại y quán, tiết kiệm chạy tới chạy lui."

      Tằng Tử Phu cười cười: "Y quán cách ‘Ăn uống chơi bời’ cũng gần, ăn cơm hay gì đó cũng dễ giải quyết, lát nữa cho Tử Cường ở bên kia mỗi ngày phái người đưa tới."

      Ngày hôm sau, Thạch Lai Phúc lôi kéo Tằng Tử Phu thị trấn, dù sao ở đường hơn tháng, vẫn là phải chuẩn bị chút đồ cần thiết ở bên ngoài, cũng thuận đường với Lý Quang Xuân chuyện Thạch Thúy Cúc và Thạch Lai Qúy. Lý Quang Xuân nghe xong chút suy nghĩ liền gật đầu đồng ý, còn dặn dò Lý Nhị ca mỗi ngày đều bắt mạch cho Thạch Thúy Cúc.

      Tằng Tử Phu thuận đường còn xem Tằng Mộng Nhi. Tằng Mộng Nhi nghe cả nhà Tằng Tử Phu muốn vào kinh thành, cười : "Tỷ, nếu có thuận tiện, để cho chị dâu Thúy Cúc đến đây , hai người chúng ta cũng dễ chăm sóc phải sao?"

      Tằng Tử Phu thấy Tằng Mộng Nhi rất là khéo léo hiểu lòng người, cười : "Mộng nhi, ngươi có lòng này, tỷ là cảm động, kỳ cũng phải tỷ muốn đưa qua, nhưng tại ở tại nhà Nhị thúc bên kia cũng thuận tiện. Ngươi an tâm dưỡng thai, Tằng gia chúng ta đều trông cậy vào ngươi."

      Tằng Mộng Nhi cười : "Tỷ, nhìn tỷ kìa."

      Tằng Tử Phu mím môi: "Còn thẹn thùng hay sao? Tử Cường đối với ngươi tốt ? tốt cho tỷ, tỷ giúp ngươi thu thập ."

      Tằng Mộng Nhi có chút xấu hổ cười cười, gật đầu.

      "Tỷ, các ngươi trò chuyện cái gì ?"

      Tằng Tử Phu quay lại phía sau thấy Tằng Tử Cường mở miệng trêu ghẹo : "Thời gian này đây trong tiệm bề bộn, đệ chạy về nhà làm cái gì? Sợ tỷ khi dễ nương tử của ngươi hay sao?"

      Tằng Tử Cường cười vội vàng khoát tay: "Tỷ, sao có thể chứ, phải đệ đây nhớ tỷ sao? Tỷ phu ở trong tiệm hỗ trợ đệ liền tranh thủ chạy về, tỷ, vừa rồi hai người trò chuyện cái gì rồi, cho đệ nghe chút chứ sao." xong còn nháy nháy mắt với Tằng Mộng Nhi. Tằng Mộng Nhi và Tằng Tử Phu liếc mắt nhìn nhau rồi bật cười khanh khách.

      Tằng Mộng Nhi liếc mắt nhìn Tằng Tử Cường: "Tỷ tỷ , nếu chàng dám khi dễ ta, giúp ta đánh chàng."

      Tằng Tử Cường a tiếng, giả bộ như rất bộ ủy khuất: "Tỷ, sao tỷ có thể như vậy chứ, sao đệ cũng là thân đệ đệ của tỷ phải sao? Dù sao Mộng nhi cũng ngăn cách tầng mà?"

      Tằng Mộng Nhi biết Tằng Tử Cường giỡn, liền vểnh môi, hai tay chống nạnh : "Chàng ta là người ngoài?"

      Tằng Tử Cường thấy vậy vội vàng chạy đến trước mặt Tằng Mộng Nhi: "Sao có thể, nàng là nương tử, ai có thể so với nàng."

      Tằng Tử Phu ở bên nhìn thấy, là nhịn được, đành phải che miệng khanh khách nở nụ cười, huyên náo làm cho vẻ mặt Tằng Mộng Nhi đỏ bừng, liếc mắt nhìn Tằng Tử Cường: "Ngốc nghếch!"

      Tằng Tử Cường lầu bầu : "Ta ngốc nàng còn đâu."

      Tằng Mộng Nhi thuận theo đánh Tằng Tử Cường hai cái. Tằng Tử Phu chậm rãi phục hồi : "Được rồi, nhìn cảm tình vợ chồng son các ngươi tốt như vậy, tỷ đây làm tỷ tỷ cuối cùng cũng yên tâm rồi. Tử Cường, tại Mộng nhi có thân thể, đệ phải chăm sóc nhiều hơn, ở bên cạnh nhiều hơn, cho dù chúng ta kiếm ít ít tiền, biết ?"

      Tằng Tử Cường ừ tiếng, gật gật đầu: "Tỷ, khi nào các người lên đường? Đại khái khi nào trở về?"

      Tằng Tử Phu cân nhắc chút : "Khoảng hai ngày này lên đường, chờ người kinh thành phái tới, nghỉ ngơi hai ngày . Sau khi đến kinh thành, tham gia xong hôn lễ trở về, dù thế nào tới lui cũng mất dăm ba tháng."

      Tằng Tử Cường ừ tiếng: "Vậy đường , các tỷ phải cẩn thận chút."

      Tằng Tử Phu ừ tiếng: "Yên tâm , tỷ nhất định trở về trước khi cháu ngoại trai sinh ra."



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :