1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Xà quân đùa hậu - Trúc Quân

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương Thứ Hai-2

      “Đúng đúng đúng.” Hồng Trưởng Lão cũng cần chờ thêm nữa, liền đồng ý ngay, “Hơn nữa để tránh việc Xà Hậu đối với Đại Đế quá xa lạ, sinh ra e ngại với Xà Quân, vì vậy xin Xà Quân hãy hạ mình đến Nhân Giới chuyến, chờ Xà Hậu hiểu hết mọi chuyện, đúng vào đêm sinh nhật hai mươi tuổi, xin Xà Quân mang người quay trở về để cử hành đại lễ phong hậu.”

      “Đến Nhân Giới sao?” Đường đường là Xà Quân Đại Đế, lại muốn thân chinh tới Nhân Giới! Chỉ vì vật kia sao!

      Có thể thấy được hai vị trưởng lão kia, thương vật đến mức Tẩu Hỏa Nhập Ma rồi.

      “Đúng vậy! Tất cả đều là vì lo nghĩ cho việc tương lai sau này của Xà Quân và Xà Hậu, cho nên bất luận thế nào cũng xin Xà Quân đến Nhân Giới chuyến ạ” Bạch Trưởng Lão vội vàng .

      Quả thực hoang đường! Lông mày uy vũ của Xà Quân liền khép lại chặt, vốn định đùa chút cho qua chuyện hôn , muốn xem thử chi thần nắm giữ số mạng của Xà Quân này có an bài nổi hay ? Vậy mà chẳng được bao lâu lại muốn Xà Quân này phục tùng, nghênh đón vật kia sao?

      định đứng lên phẩy tay áo bỏ , bị hai vị trưởng lão Hồng Bạch đứng bên cạnh mở lời, “Xà Quân là e ngại con người bé kia nên dám cưới nàng ấy sao?”

      câu , liền khơi dậy bản tính kiêu ngạo trong người của , xoay người lại, vẻ mặt bừng bừng tức giận.

      “Ai ? Ta đường đường là Xà Quân, lại sợ bé của loài người hay sao?” Khơi dậy lửa giận bừng bừng trong , làm chấn động cả tòa kiến trúc rộng lớn. Làm cho các thần dân đứng phía dưới, phải quỳ xuống đất.

      “Nếu phải vậy, xin mời Xà Quân Đại Đế đích thân tới Nhân Giới, nghênh đón Xà Hậu của chúng thần trở về .”

      “Đúng đó, người chính là hi vọng của tất cả thần dân của Xà Tộc chúng ta, tất cả chúng ta đều công nhận nàng là Xà Hậu, xin Xà Quân nghênh đón nàng trở về!”

      “Dạ, xin Xà Quân nghênh đón Xà Hậu trở về.”

      “Xin Xà Quân nghênh đón Xà Hậu trở về.”

      Tất cả mọi người giơ cao đôi tay, đồng thanh thỉnh cầu. Tiếng gầm thay nhau nổi lên truyền , thanh cứ truyền ra xa khỏi Xà Cung, truyền ra ngoài Sơn Cốc, làm cho các con dân ở ngoài cung cũng cúi người xuống, quỳ mặt đất hô to thỉnh cầu.

      Dường như tiếng gầm chấn động cả toàn bộ Xà Giới.
      Mặt Xà Quân trở nên lo lắng, bốc chốc tái xanh.

      “Thôi, đứng lên hết ! Mọi việc, cứ làm theo sắp đặt của các ông vậy.”

      Nếu bọn họ muốn Xà Hậu, vậy tìm Xà Hậu về cho bọn họ, dù sao đối với chỉ là thực lời cam kết mười năm về trước thôi mà!

      Huống hồ vật trong Thủy Kính tươi cười, cùng dáng chậm rãi, xem ra nàng ta còn giống mười năm về trước, hai hàng nước mũi chảy dài trông đáng ghét, lại còn thét chói tai về phía nữa chứ.

      Xét kĩ chút, dường như chuyến đến Nhân Giới lần này hề khó khăn với cho lắm.

      “Theo tình hình này, nàng nhanh chóng về đến Đài Trung thôi.” Tang Lịch Tư nhắc nhở.

      Xà Quân gật đầu cái, “ đến lúc gặp nhau rồi.”

      Cuối cùng cũng đến lúc Xà Quân phải xuất đầu lộ diện, Hải Thanh đứng bên cạnh liền nghĩ đến tiếng thét chói tai kia, “Thần lập tức chuẩn bị.”

      Nhất định làm cho hai người này có cuộc gặp mặt lần đầu lãng mạn.


      Bảy giờ sáng thứ bảy, Chân Lôi đáp chuyến xe lửa trở về Đài Trung, vừa đến trạm xe lửa liền nhìn thấy Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm đến đón .

      Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm của đều khoác người những bộ y phục trông rất giản dị mộc mạc của người nông dân, thân thể mập mạp tròn trịa, nhìn qua cũng biết họ là người rất hòa đồng dễ gần.

      Từ xa, bọn họ nhìn thấy thân hình mảnh mai của Chân Lôi, liền vẫy cánh tay mập mạp lia lịa, lớn tiếng kêu: “Tiểu Lôi, ở chỗ này….. chỗ này…….”

      Nhất thời làm cho ánh mắt của nhiều lữ khách cứ ngoái đầu nhìn sang.

      Tiểu Lôi để ý đến, chỉ cười toe toét, chạy vào lồng ngực của Thẩm Thẩm mập. “Thẩm Thẩm, các người tới, người ta nhớ các người lắm đó!”

      “Có ? Chứ phải có bạn trai rồi nên nhanh chóng quên Thẩm Thẩm này sao?” Dùng cánh tay mập nắm lấy hai bên má của Chân Lôi, đau đến mức làm nước mắt gương mặt rơi xuống.

      Vội vàng dùng sức bung hai cánh tay của Thẩm Thẩm mập ra, mỉm cười liền nhấc hành lý đất lên, cùng bọn họ ra trạm xe. “Nào có, Thúc Thúc được quen bạn trai, sao người ta dám quen ai chứ.”

      “Có ?” Thẩm Thẩm mập liếc nhìn cười.

      “Đương nhiên là rồi! A Cúc, tôi rồi! Tiểu Lôi của chúng ta là ngoan nhất, chúng ta cho quen bạn trai, sao con bé dám làm bậy chứ.” Thúc Thúc mập A Phúc cười đến toe toét, liền đắc ý .

      Làm cho lời dối của Chân Lôi có chút chột dạ, liền đỏ ửng mặt, hại xấu hổ đến nổi thiếu chút nữa cúi đầu xuống thấp mà .

      Sau đó giơ tay lên gọi taxi, đem hành lý nặng nề bỏ vào chỗ ngồi phía sau, đỡ hai người ngồi vào trong taxi. “Đúng rồi, con nghe vợ của họ sinh rồi, chúc mừng Thúc Thúc, Thẩm Thẩm làm ông bà nội”.

      Thời tiết nóng bức, ba người lại phơi mình ở bên ngoài làm ướt đẫm mồ hôi, ngồi bên trong taxi, hơi lạnh toát ra làm cho ba người cảm thấy mát mẻ rất nhiều, thậm chí A Phúc mập còn vén áo của mình lên, lộ ra cái bụng tròn tròn để cho hơi lạnh bao quanh người.

      “Thúc Thúc vẫn y như cũ, rất sợ nóng.”

      “Chỉ có người mập mới vậy thôi, bởi họ có nhiều mỡ dư mà.” A Phúc cười.

      “Đúng rồi, con có mua cho con của họ hai bộ quần áo, chờ chút nữa về đến nhà, nhờ mọi người giúp con đưa cho bọn họ có được ?” Tiểu Lôi nắm lấy cánh tay mập của Thẩm Thẩm, vẫn dùng bộ mặt nũng nịu .

      “Ai chà! Tiểu tử kia cần chi nhiều y phục như vậy, bản thân con khó kiếm ra tiền rồi. Đừng lãng phí thêm nữa, hơn hai ngày nay bọn họ trở về bên nhà mẹ vợ có ở nhà!” A Cúc vỗ cánh tay của .

      “Con làm người ta rồi, cũng cần phải làm chút gì cho cháu con chứ.” Nàng cười vui hào hứng .

      Sau thời gian ngắn ngồi ở phía sau xe, tại Chân Lôi đứng trước cửa sân nhà của Thúc Thúc, nhìn ba gian phòng mái ngói nối liền nhau, chính giữa có bãi sân rộng, đây chính là kiểu nhà mộc mạc của những người nông dân sinh sống tại địa phương này. So với những ngôi nhà xi măng ở thành thị, vẫn thích cảnh sinh hoạt náo động ở nông thôn này hơn.

      Thúc Thúc, Thẩm Thẩm liền giúp tay, đem hành lý vào trong gian phòng ở phía trước. “Chỗ này càng lúc càng nhỉ.” Thúc Mập liền phát biểu.

      Bày đầy vật dụng trong phòng, cộng thêm hành lý của bọn họ mang vào, làm bọn họ chen người vào cũng thấy khó khăn.

      Chân Lôi cười, liền thu dọn đồ đạc, dọn dẹp ra gian , “ phải là căn phòng ngày càng mà do con lớn, lại cộng thêm vóc dáng tròn trịa của Thúc Thúc và Thẩm Thẩm nữa.”

      Con trai của hai người cũng lớn rồi, còn kết hôn sinh ra bé trai kháu khỉnh, công việc tại của họ chính là ngồi nhà đùa giỡn với cháu, khó trách chiều rộng của cả hai trở nên mập mạp, vóc người càng lúc càng vượt khổ.

      Sau khi cất hành lý xong, Chân Lôi vội vàng pha trà, sau đó tìm bộ y phục hôm trước mua cho đứa bé ra cho bọn họ xem. “Thúc Thúc, Thẩm Thẩm uống trà ạ, đây là trà lúc trước con chơi ở núi cao mua về, đặc biệt lần này con trở về cùng chia sẻ chung với mọi người đó!”

      Vì bọn họ thích uống trà, nên liền bưng ra ngay cho bọn họ.

      Từ cái miệng nhắn của Chân Lôi phát ra những lời ngọt ngào, chạy nhanh thẳng vào trong lỗ tai bọn họ. Chân Lôi liền pha trà uống, làm cho hai lão già vui vẻ cười, thẳng thắng khen Tiểu Lôi của bọn họ là ngoan nhất.

      “Đúng rồi, ở Đài Bắc có quen được chàng nào chưa?”

      có.” Chân Lôi thổi ly trà nóng liền đáp. Mỗi lần trở về Thẩm Thẩm cũng đều hỏi câu như vậy, mấy năm rồi mà cũng chưa thấy chán.

      “Làm sao có được? Dáng dấp con xinh đẹp như vậy, nhất định đó có rất nhiều chàng theo đuổi, con phải cẩn thận chút biết .” Thẩm Thẩm vẫn buông tha, tận tâm nhắc nhở.

      “Còn nữa…, lúc tìm việc làm, mắt phải lanh lẹ lên chút, thời buổi bây giờ có rất nhiều kẻ háo sắc hay lường gạt người lắm.” Lần này tới phiên Thúc Thúc càm ràm.

      “Biết rồi, Thúc Thúc, Thẩm Thẩm.” Bất đắc dĩ Chân Lôi cười cười, đứng lên vòng ra sau lưng Thẩm Thẩm mập ngồi, vòng cánh tay vào cổ của bà làm nũng, “Lúc tìm việc làm, con cẩn thận chút, nếu ông chủ là người quá đẹp trai, quá thông minh mà cứ nhìn chằm chằm vào con cũng thể được, có đúng ?”

      Như vậy sao có thể an tâm chứ?

      “Thế mới ngoan, Tiểu Lôi nghe lời Thẩm Thẩm nhất.” Thẩm Thẩm mập cười hài lòng, kéo Chân Lôi ngồi xuống trước mặt bà, “Nếu thấy có điểm thuận mắt con ngươi phải trợn sáng lên chút, nếu là ông chủ trẻ tuổi có dáng dấp tệ, lại có tiền phải giữ chặt, để tương lai gả còn làm bà chủ, có biết ?”

      “Dạ biết.” Chân Lôi bất đắc dĩ cười đáp.

      Có phải những người sống ở quê xem rất nhiều phim tình cảm quá ? những ông chủ thành công trong nghiệp, đều là những người lớn tuổi. Chứ còn trẻ như vậy làm sao có thể chứ? phải là diễn trò sao?

      Nàng sớm biết từ lâu, nếu có đàn ông điều kiện tốt như vậy, cũng chưa chắc tới phiên nàng!

      Chân Lôi cười tiếng, rồi ngẫm nghĩ.

      Để tránh bọn họ nhắc lại, vội vàng thay đổi đề tài , “ lâu rồi quay trở về, ngày mai Thẩm Thẩm dẫn con ra phía sau núi chút có được ?”

      “Được! Cái này chẳng có vấn đề gì? Hôm nay nghỉ ngơi ngày cho khỏe , ngày mai chơi.”

      " tốt quá."

      Trong những báu vật quý ở Đài Loan, thời tiết ở đây là đặc biệt nhất, quanh năm bốn mùa đều là xuân. Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng phía sau núi luôn nở đầy hoa dại, những đóa hoa tuyệt đẹp tranh nhau khoe sắc thắm, trải đầy ở phía sau núi với trăm nghìn loài hoa đua nở, thơm ngát cả đất trời.

      Cả người Chân Lôi cảm thấy tênh, người mặc chiếc áo thun cùng với quần Jean, sau lưng đeo chiếc túi ba lô , dường như tuổi thanh xuân trong dần trở lại.

      Làm bạn đồng hành cùng với chính là hai cụ già, thỏa thích tận hưởng cảnh sắc thiên nhiên ở phía sau núi.

      “Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt, Dương Minh Sơn ở Đài Bắc mặc dù rất đẹp, nhưng khi lên tới đỉnh núi lại bị kẹt xe còn thêm đông người nữa, nào được yên tĩnh giống như phía sau núi nhà chúng ta thế này, người dân thưa thớt, khí trông lành mát mẻ.” Chân Lôi cười tủm tỉm , thỏa thích rong chơi ở nơi dào dạt sắc xuân của núi rừng.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương Thứ Hai - 3

      “Tiểu Lôi, cảnh sơn dã ở Đài Bắc các con đẹp lắm hả! Nghe còn mời người đến sửa sang lại, cho nên tốn rất nhiều tiền!” Thúc mập vừa đỡ bạn già, vừa chậm rãi bò lên hướng mắt nhìn về phía trước mặt, vui mừng liền chạy nhanh đến chuyện với .

      “Đúng rồi ạ!” Chân Lôi dùng sức gật đầu cái, vui vẻ xoay quanh những khóm hoa mà múa hát, tận hưởng hương hoa ngào ngạt, bờ môi xinh đẹp nở ra từng trận cười, “Bất quá những cảnh vật ở đó đều do công nhân trồng, mặc dù rất đẹp nhưng lại được tự nhiên như ở nơi này của chúng ta. Ở chỗ này, khí rất trong lành hương hoa cỏ thơm ngào ngạt. Mỗi khi con nhớ đến mọi người, cứ đến nơi này những kỷ niệm xưa liền tràn về.”

      Mặc dù cách nơi này xa, là nơi từng hại chết cha của , nhưng vẫn rất cảnh núi rừng nơi đây, hoa lá, những mảng sơn cốc xanh biếc, cho dù muốn giả vờ đau khổ cũng rất khó.

      Thấy vui vẻ như vậy, mặt Thúc Thúc cũng nở nụ cười lớn, liền lấy cái máy chụp hình ra. Trước khi bước ra khỏi nhà, thiếu chút nữa bỏ quên máy ở nhà rồi. phấn khởi liền liên tục ấn nút chụp hình, muốn lưu lại những tấm hình tuyệt đẹp ở đây.

      “Thích hoa như vậy, cứ hái ít đem về nhà trọ của mình .” Thẩm Thẩm cười đề nghị.

      “Hoa còn sinh mạng có ích lợi gì? Con thích những đóa hoa được sinh trưởng tự nhiên ở này hơn.” Chân Lôi cười .

      “Tiểu Lôi sai, hoa bị hái xuống chỉ có thể lưu giữ sinh mạng được mấy ngày, cho dù có cố gắng nuôi dưỡng tốt thế nào, cũng thể giữ vẻ đẹp như ở mặt đất đâu”. Thúc Mập liền trách Thẩm Thẩm ngu xuẩn.

      Tiểu Lôi hiền lành rất giống ông!

      “Khác nhau chỗ nào?” Thẩm Thẩm nghe vẫn hiểu. phải tất cả đều là hoa hay sao.”

      Làm cho Chân Lôi cùng Thúc Mập cười to lúc, rất nhớ cảm giác này, giống như trở về thời còn học sinh. Hơn nữa nơi này vẫn chưa được khai phá, núi rừng còn rất đơn sơ mộc mạc, giống như những cây tùng lâm ở trong lớp xi măng, khắp nơi tràn đầy gian xảo nguy hiểm, lúc nào cũng phải để tâm lo lắng, nếu chú ý rơi xuống bẫy rập lúc nào cũng hay biết.

      "Tê tê. . . . . . Tê tê. . . . . ."

      Đột nhiên vang lên thanh “Tê tê” ở bên tai đáng sợ, dường như là tiếng kêu của rắn, vô cùng quen thuộc, Chân Lôi cúi người xuống run rẩy, cẩn thận dựng tai lắng nghe.

      “Thúc Thúc, chú có nghe thấy thanh gì ?”

      thanh gì chứ? có!” Đứng ở sau lưng , Thẩm Thẩm dừng bước chân lại, chăm chú hạ thấp người xuống lắng nghe, nhưng trừ tiếng O O bên ngoài, cái gì cũng nghe thấy. “Tiểu Lôi, có phải con suy nghĩ nhiều quá rồi ? nhanh thôi!”

      “Tiểu Lôi, mau tới đây .” Thúc Mập liền gọi.

      “Nhưng mà…..”, Trong lúc tìm kiếm, Thúc Thúc, Thẩm Thẩm càng ngày càng xa, dù có muốn hay cũng phải bỏ tính hiếu kỳ mà đuổi cho kịp họ, đột nhiên thanh quen thuộc “Tê tê” lại vang lên, thúc đẩy lòng hiếu kỳ của thêm lần nữa.

      Cuối cùng quyết định tự mình đến bên kia rừng cây quan sát chút.

      "Tê tê. . . . . . Tê tê. . . . . . Tê tê. . . . . ."

      thanh kỳ quái kia càng lúc càng , giống như có rất nhiều thứ tụ tập lại.

      Giác quan thứ sáu của Chân Lôi liền bộc phát, làm cho cảm thấy run rẩy, lông măng toàn thân đều dựng đứng thẳng lên, nghi ngờ hành động lần này của mình có nguy hiểm quá hay , có phải chọn sai thời điểm rồi .

      Đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy đám rắn bò ở dưới chân, sợ tới mức làm nàng kinh hãi thét lên thanh chói tai, thân thể chợt cứng đờ, tiếp đó trở nên mềm nhũn.

      "A —— a ——"

      “Ôi! Xà Hậu té xỉu rồi!” Ngân quang chợt lóe sáng, Hải Thanh lập tức thân đỡ lấy.

      Nhưng lại có kim quang vượt nhanh hơn , chụp lấy thân thể mềm mại của hạ xuống, ôm chặt vào trong lồng ngực.

      “Đây chính là an bài lần đầu gặp mặt lãng mạn của ngươi sao?” Từ mặt Xà Quân toát ra ánh sáng lạnh thoáng nhìn.

      Sợ tới mức làm thân thể Hải Thanh co rúm lại, cúi đầu xuống. “Thần chỉ muốn cho Xà Hậu biết, chúng ta đến để đón nàng thôi.” Tất cả rắn ở đây đều là rắn , là con dân cấp thấp của tộc rắn, bọn họ cần phải thay mặt Xà Quân nghênh chào Xà Hậu chứ.

      “Ta xem phải ngươi chào đón, mà là dọa người có?” Tang Lịch Tư lắc đầu thở dài.

      Biết loài người rất sợ rắn! Còn đem cả đàn rắn trong sơn cốc triệu tập tới nơi này, nhất thời trong lúc nhìn thấy đám rắn ngọe nguậy ở trước mặt, bị hù chết mới là lạ.

      “Quả nhiên buổi gặp lần đầu tiên được ngươi an bài rất có lòng thành.” Quả là khủng bố đến cực điểm của nỗi sợ. “Ta bội phục!” Tang Lịch Tư cúi rạp đầu xuống đất, bái phục cho việc làm ngu xuẩn của .

      “Ngươi cũng đừng nên thêm mắm dặm muối vào chứ.” tự trách chính mình đến nỗi muốn khóc luôn rồi.

      Xấu hổ đến nỗi ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên nhìn Xà Quân.

      “Đem toàn bộ rắn giải tán hết .” lạnh lùng ra lệnh.

      “Vâng”, Hải Thanh lập tức há mồm, phát ra tiếng còi xua tan cả bầy rắn lớn, ra lệnh bọn họ chui vào hết trong bụi cỏ, lập tức rút nhanh .

      “Bây giờ phải làm sao?” Tang Lịch Tư hỏi.

      “Làm nàng tỉnh lại.” Mắt Xà Quân nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của Chân Lôi, so với việc nhìn nàng ở trong Thủy Kính ở ngoài có vẻ xinh đẹp giản dị hơn nhiều, vóc người cũng gầy, eo thon chẳng có gì đặc biệt, rất đỗi bình thường.

      “Nhưng….. làm cách nào để gọi nàng tỉnh dậy đây?” Hải Thanh cười đến mức khó khăn.

      Đánh cho tỉnh? Hay là dùng nước dội tỉnh? cứ luôn mãi suy nghĩ cách để làm cho người khác thức tỉnh.

      Xà Quân ngước nhìn nàng bằng con ngươi lạnh lẽo, đôi môi mỏng liền tách ra, tạo nên đường cong vòng đẹp mắt. “Được rồi! Dùng nụ hôn của ta .” chưa từng hưởng qua mùi vị của nữ nhân loài người, biết ở các nàng có cảm giác gì, có giống như khi kết bạn cùng người Tinh Linh Giới ở giường hay , có nhiệt tình như lửa ?

      Ý muốn trêu ghẹo nàng bằng trò chơi tinh quái của mình, hướng về phía đôi môi hé ra của nàng, vừa chạm vào liền có cảm giác rất mềm mại mà chưa bao giờ biết. Cảm giác rất êm dịu ngọt ngào, giống với cảm giác thường ngao du mây, như có dòng nước mát lạnh chảy đến tay.

      Như có loạt tia điện cứ bắn ra, làm rung động mạnh, cảm giác như chưa bao giờ có.

      Nhất thời kinh ngạc, làm cho con ngươi trở nên êm dịu, từ trong đáy mắt ánh lên cảm giác đầy hứng thú.


      Lông mày Chân Lôi có chút rung động, có loại cảm giác kỳ quái cứ thúc giục tỉnh lại, cảm giác giống như bị thứ gì đó chạm vào đôi môi vậy? Có chút lạnh như băng, lại mang chút tình dục nóng bỏng, thể ra được cảm giác kỳ quái này.

      Lông mi liền trở lại bình thường, từ trong hôn mê liền cảm thấy tỉnh táo, đập vào trong mi mắt là gương mặt vô cùng hoàn mỹ, đường nét người ta có chút lạnh lùng, bề ngoài giống như tác phẩm điêu khắc vô cùng hoàn mỹ, sống mũi thẳng tắp, hố mắt sâu ươn ướt đầy màu sắc, hai hàng lông mày toát lên vẻ khí dũng mãnh, làm cho có chút rung động, quên mất việc hít thở.

      Trời ơi! Sao thế giới này lại có đàn ông mà dáng người đẹp đến vậy chứ? Dù cố che đậy nhưng toàn thân vẫn toát lên cảm giác lạnh lùng, những thế ánh mắt ta vô cùng sắc bén, làm khơi dậy dục vọng bùng cháy trong con người, làm người ta thể tự chủ được mà phát run lên.

      ta là ai? Tại sao lại ở chỗ này?

      Kỳ quái hơn chính là. . . . . . ta ôm mình!

      Chuyện này phải đùa, Chân Lôi vội vàng tách ra khỏi lồng ngực của ta, muốn cách ra xa khỏi ngực ta.

      muốn làm gì? Sao lại ôm tôi?” Dùng hết toàn lực vào hai cánh tay đẩy ta ra xa, nhưng lồng ngực ta cứng như bàn thạch, chút rung chuyển ở ta cũng có.

      Cánh tay ta có chút động đậy nào, từ đầu đến cuối vẫn cứ ôm chặt.

      Bây giờ Chân Lôi mới cảm thấy khiếp sợ về sức mạnh của ta, chưa từng có người nào áp sát bên người mình mạnh như vậy, khiến cho chân tay trở nên rối loạn.

      “Chân tiểu thư, vị này là ông chủ của chúng tôi, vừa rồi bị ngất xỉu, chính ngài ấy cứu .” Tang Lịch Tư mở miệng , giải thích mối nghi ngờ của .

      “Cứu tôi….” Cảnh hù dọa làm ngất lúc đầu liền quay trở lại, đột nhiên có cảm giác như có cặp mắt xanh nhìn , liền đưa tay nắm lấy cổ của đối phương, bấu vào chặt. “A! Có rắn.. có rắn!”

      sợ tới mức cả người run rẩy, cúi đầu sợ hãi tìm dấu vết của rắn ở khắp mọi nơi.

      “Bọn chúng… bọn chúng đâu rồi, sao thấy nữa? Quả tôi vừa mới nhìn thấy bọn chúng.” Sợ người ta tin mà cứ nghĩ kẻ điên.

      “Tiểu thư, chắc hoa mắt rồi! Nào có rắn ở đây chứ?” Hải Thanh sờ sờ lỗ mũi, chột dạ .

      “Có, có rất nhiều, tôi chính mắt nhìn thấy mà.” vội vàng giải thích, dời con ngươi cầu cứu về phía người đàn ông ôm mình, phát con ngươi của ta vẫn nhìn .

      tiếng “thịch” vang lên, nhịp tim của liền đập to!

      Lớn đến nỗi, có thể khiến cho người chung quanh đều nghe thấy.

      “Tôi…. Tôi….” vừa thẹn thùng vừa lúng túng, liền cúi đầu.

      “Có lẽ chúng hết rồi.” Tự động đỡ lời cho mình, hạ cánh tay để phía cổ ta xuống.

      Khoảnh khắc khi Chân Lôi hạ hai chân xuống đất, đột nhiên có cảm giác thất vọng, dường như có mối quan hệ sâu sắc nào đó sâu trong lồng ngực của .

      Nhìn vào mắt của ta, lại làm cho có chút ngây người.

      “Tiểu Lôi… Tiểu Lôi…” Từ nơi xa truyền đến giọng của Thúc Thúc, Thẩm Thẩm.

      phải trở về rồi.” ta hạ giọng nhắc nhở.

      Giọng ta rất dễ nghe, dường như có thể làm cho người ta bị quyến rũ. Làm cho tình ý lại khơi dậy lên trong Chân Lôi, khiến có chút bị hấp dẫn.

      …. Có thể cho tôi biết tên của được ?” Thấy ta muốn , vội hỏi.

      muốn biết?” ta rất đẹp, đôi môi lần nữa lại nhếch lên chút, nụ cười vừa nở liền xuất nếp nhăn mặt.

      “Ừ, có thể cho tôi biết ?” Cứ thế gật đầu.

      “Đưa tay đây.” ta duỗi lòng bàn tay ra, viết xuống ba chữ “Tái Lạc Tư”. “Đây là loại ma pháp, là trò chơi thuật của tôi, nếu giữ chặt cái tên này trong đáy lòng, bất cứ kẻ nào hỏi cũng được ra, vậy chúng ta có thể gặp lại nhau.” vừa xong, ta mỉm cười cái, sau đó cả ba người liền rời .

      Mà Chân Lôi vẫn giữ vẻ mặt mong chờ được gặp lại ta thêm lần nữa.

      Tái Lạc Tư…. Tái Lạc Tư…. kiềm chế được, cứ gọi thầm tên này lần nữa.

      Thúc Thúc và Thẩm Thẩm tìm đến nơi, chỉ thấy vườn hoa trống rỗng, còn cứ đứng ngơ ngác mình.

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương ba - 1

      Vừa tốt nghiệp lại trở thành kẻ thất nghiệp, cho nên Chân Lôi nghe theo lời đề nghị của Thẩm Thẩm, ở lại Đài Trung mấy ngày.

      Ban ngày có việc gì làm cứ dạo ở trước sân, sau đó giúp Thúc Thúc nhổ cỏ trong vườn. Thúc Thúc vạn vật đời đều có sinh mạng, côn trùng dựa vào rau quả để sinh tồn, thực vật sinh trưởng trong đất cũng vậy. Mặc dù nghe rất kỳ quái, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thể đồng ý với những suy nghĩ của ông. Bởi vì vạn vật trong thế gian đều có sinh mạng riêng, cùng sinh tồn trong thế giới riêng kia của chúng.

      Trước đây từng có vị cao tăng nào đó cũng có qua! Cho dù ở trong nước cũng có vô số sinh mạng! Bởi vì qua kính hiển vi, trong thế giới của nước cũng có rất nhiều vi sinh vật cùng vi khuẩn, nghiễm nhiên đó cũng chính là thế giới khác, cho nên dần dần Thúc Thúc còn cảm giác lời đó, có gì là đúng.

      Từ trước đến giờ, Thúc Thúc trồng rau đều dùng đến thuốc trừ sâu, nhưng khi làm ra đồ ăn lại đặc biệt ngọt hơn, thanh ngon hơn, giống như cả vùng đất ở đây báo đáp lại trái tim thiện lương của ông vậy.

      Buổi sáng giúp Thúc Thúc diệt trừ hết cỏ, thừa dịp lúc Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm ngủ trưa, liền dạo ra phía sau núi. Tuy là muốn nhìn cảnh sắc núi rừng chút, nhưng thực tế trong lòng kia hề đè nén có chút phần rung động, chờ mong được gặp lại người đàn ông kia.

      Cảm giác ta ôm mình cho đến bây giờ vẫn còn in trong đầu, da thịt hoàn toàn giống như bị ma chú, tự chủ được liền ửng hồng rung lên, khát vọng được chạm vào ta thêm lần nữa. Dường như trong người ta có loại ma lực, lúc nào cũng dẫn dắt lòng .

      Trong trí nhớ, khuôn mặt được in sâu kia tuyệt đối phải người Trung Quốc, ít tiếp xúc với xã hội nên nhìn ra được ta là người nước nào, chỉ biết ta là người nước ngoài.

      Mặc kệ ta là người nước nào, thế nhưng tiếng Trung của ta vẫn rất lưu loát.

      ta có phải là nghệ sĩ ở nước ngoài đến Đài Loan này biểu diễn ? Bình thường chỉ vội làm, chú ý đến nghệ sĩ trong hay ngoài nước nào cả, nếu như biết nhiều thêm chút tốt rồi, có lẽ đoán ra được ta là ai. (= = ? tương tư rồi)

      Tái Lạc Tư, tên nghe rất có thần khí, giống như tên các chư thần trong thần thoại Hy Lạp.

      Là người ở đâu nhỉ? Tái Lạc Tư…… Hình như là tên của Hải Thần!

      Hải Thần….. Chân Lôi ngơ ngẩn cười, hiểu sao lại liên tưởng, đem Tái Lạc Tư đầu tóc đen so sánh với có đầu tóc màu xanh ngọc đặt cùng chung chỗ, có suy nghĩ lung tung quá hay ?

      Trách bản thân sao cứ nghĩ mãi về ta, còn liên tưởng ta cùng Hải Thần, thể nào giải thích được.

      Bóng dáng Chân Lôi cứ đảo vòng núi, chiếu thẳng vào bên trong ly rượu mà Xà Quân cầm, đôi môi mỏng liền khẽ nhếch lên cười.

      Cuối cùng vật này cũng thoát khỏi được sức quyến rũ của , mới gặp gỡ lần đầu, liền khắc sâu ma chú tình vào bên trong .

      Nhìn thấy Xà Quân cười, Hải Thanh cùng Tang Lịch Tư đứng ở hai bên ghế kinh ngạc, liếc nhìn nhau cái, hẹn mà đồng lòng, cùng khom người xem vì nguyên nhân gì mà Xà Quân lại cười.

      Gần đây, số lần Xà Quân dõi theo tiểu Xà Hậu càng ngày càng nhiều, có phải ngài càng ngày càng quan tâm đến nàng ấy hay ?

      “Xem ra tiểu xà này thể quên được Xà Quân rồi, cứ luôn muốn gặp lại Xà Quân!” Hải Thanh nhếch môi cười, cao hứng .

      mà! Diện mạo Xà Quân vô cùng tuấn mỹ, vóc người cao soái uy vũ, làm sao thể lấy được trái tim của tiểu Xà Hậu chứ.

      Đấy? Nhìn xem, mới vừa xuất mã, phải mê hoặc được nàng ấy rồi sao?

      “Nhưng theo ta thấy, tiểu Xà Hậu cũng phải chỉ vui đùa chút với tên tiểu tử loài người kia đâu, nàng đối với tiểu tử kia cũng có chút tình cảm đó.” Tang Lịch Tư khuyên nhủ Hải Thanh đừng cao hứng quá sớm.

      Từ trong quá khứ, cứ theo dõi trong Thủy Kính là có thể thấy , tiểu Xà Hậu rất quan tâm đến Liễu Tư Minh, nàng quan tâm tình cảm của ta như vậy, cho nên đối với Xà Quân, cũng có khả năng là nàng ấy chỉ bị mê hoặc lúc thôi.

      Đối với Xà Quân mà , phải là tượng tốt.

      Người Xà Tộc luôn tuân theo quy tắc vợ chồng, khi quyết định chọn Xà Hậu là phải chung sống cả đời bên nhau, đến chết cũng được thay lòng. Nếu như trong lòng Xà Hậu có người đàn ông khác, như vậy trong lòng nàng cũng còn Xà Quân.

      Ở trong Xà Tộc này, cho phép chuyện đó xảy ra.

      Người ruồng bỏ Xà Quân đều phải chịu xử tử.

      Vậy chẳng phải đáng thương cho tiểu Xà Hậu lắm hay sao, còn chưa thành thân bị xử tử rồi?

      Phải thay nàng nghĩ chút biện pháp mới được.

      “Chi bằng chúng ta gạt tiểu Xà Hậu đưa nàng tới bên cạnh ngài, ngài thấy thế nào?” Tang Lịch Tư đề nghị.

      Như vậy trước khi hoàn tất đại điển phong hậu hai mươi tuổi, cả hai có thể cùng nhau bồi dưỡng tình cảm.

      “Gạt thế nào? Bắt cóc sao?” Hải Thanh hỏi đùa, phải muốn hành động theo kiểu Xã Hội Đen chứ.

      “Ngươi đừng cho ta biết, đầu của ngươi chỉ có tác dụng trong việc ăn cơm thôi nha. Thay vì để Xà Hậu cứ dây dưa ở lại Nhân Giới, chi bằng sớm dẫn nàng đến Xà Giới chúng ta, để sau này nàng có thể làm quen với cuộc sống nơi đây .” Tang Lịch Tư chẳng thích nhìn vào mắt của Hải Thanh, tự mình nhìn Xà Quân giải thích.

      “Thời gian đại điển phong hậu chỉ còn đầy hai tháng nữa, nếu đến lúc đó mới đem Xà Hậu về, nhất định nàng thể nào tin nổi này, cho nên vẫn là để cho nàng rời khỏi Nhân Giới sớm chút, trở về bên cạnh Xà Quân là tốt nhất. Có Xà Quân ở bên cạnh nàng rồi, nàng nhanh chóng quen với cuộc sống ở đây thôi.”

      Làm như vậy, vừa có thể bảo vệ cho nàng, vừa có thể chặt đứt mối quan hệ giữa tiểu xà cùng với Liễu Tư Minh.

      Quả là cao thâm khó lường, đôi tròng đen lẳng lặng nhìn bóng dáng nho trong Thủy Kính, nghĩ về lời của Tang Lịch Tư lúc, mới mở miệng, “Cứ theo đề nghị của ngươi mà làm .”

      “Dạ, thần lập tức an bài.”

      “An bài cái gì vậy?” Lời vừa xong, đạo quang đỏ rực tuyệt đẹp đến gần ngay trước mặt, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển cất bước về phía .

      “Nàng đến làm gì? Hỏa Nữ.” Tái Lạc Tư nhíu mày, bóng dáng ngồi ghế có chút chuyển động, mặc cho vị khách của mình bước tới.

      “Sao chàng vẫn đối xử với ta lạnh lùng như vậy.” Hỏa Hà Na dung nhan tuyệt đẹp, lặng lẽ che phần u uất của mình.

      Ngàn năm trước, trong lần yết kiến Thiên Đế, Diễm Chi Nữ Hỏa Hà Na sau khi nhìn thấy được Xà Quân Tái Lạc Tư, liền , vả lại vừa thấy nguyện ý chung tình.

      Nhưng Tái Lạc Tư vẫn kiên quyết lạnh nhạt, chút sở động, thậm chí Hỏa Hà Na tự động năn nỉ xin đến Xà Cung làm khách trong năm trăm năm, dùng nhiệt tình làm tan chảy lòng , nhưng cũng có chút xây xát, điều này làm cho trái tim của Hỏa Hà Na đau khổ, cuối cùng chán nản rời khỏi Xà Giới, trở về Hỏa Viêm Cung.

      Cho dù trải qua chín trăm năm, nàng nhưng vẫn được hồi đáp lại, mà nàng vẫn từ bỏ ý định thường xuyên tìm đến Xà Cung với hy vọng được nhận chút tình cảm dịu dàng từ .

      Nhưng vẫn giữ nguyên ý định trước sau như cũ, vẻ mặt lạnh lùng lạnh nhạt, nhất mực cự tuyệt tấm lòng của người đến từ xa ngàn dặm này.

      “Là Viêm Đế phái nàng tới báo tin sao?”

      , do ta tự ý muốn đến gặp chàng.” Giữ chặt vẻ kiêu ngạo cùng tính rụt rè, Hỏa Tinh Linh kia liền hạ giọng xuống. Hỏa Hà Na lại lần nữa sợ ánh mắt lạnh lùng của , lấy hết dũng khi di chuyển về phía , ngồi xuống dựa vào vóc người cao ngất của .

      Nhưng sau khắc, thân thể được nàng tựa sát vào liền dời , cách xa nàng ra hai thước.

      Trong ánh mắt Hỏa Hà Na lên tia bi thương.

      “Ta nghe tiểu Xà Hậu mà chàng chọn trưởng thành rồi, nàng có đẹp ?” Mỉm cười đầy đau khổ.

      Trong Giới Tinh Linh, dung mạo của nàng mặc dù phải đẹp nhất, nhưng cũng là xuất sắc nhất, nàng tin nữ nhân phàm trần kia thắng được nàng.

      “Nàng biết mà, đây chỉ là phần cam kết trong việc báo ân của cả hai thôi.” lạnh lùng .

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương ba - 2

      “Báo ân,” Nàng nhàng cất tiếng, “Nếu biết làm vậy có thể đạt được tình cảm của chàng, ta cũng nguyện ý vì chàng cam chịu để Thiên Lôi đánh chết.” Vì thấy công bằng, nên nàng vô cùng tức giận.

      Số mạng sao lại quá khắt khe với nàng như vậy chứ, tình khóa ngàn năm. Cuối cùng đợi được là cái gì?

      Muốn nàng chúc phúc cho họ sao?

      , nàng thể…..

      Tái Lạc Tư cảm thấy chán ghét, liền duỗi thẳng cánh tay, hướng nhìn về phía nàng, lạnh nhạt lui . “Nếu nàng muốn ở lại, xin mời cứ tự nhiên! Ta còn có chuyện, cần phải đến Nhân Giới chuyến.”

      “Là vì nữ nhân loài người kia sao?” Trước khi rời , nàng xúc động liền mở miệng hỏi.

      “Trừ nàng ấy ra, có bất kỳ thứ gì ở Nhân Giới có thể hấp dẫn được ta.” Tiếng hừ phát ra, ngay sau đó người liền biến mất, thể nào nhìn thấy được nữa.

      Trong Xà Cung, Hải Thanh cùng Tang Lịch Tư đồng tình nhìn Hỏa Hà Na cái oán hận, rồi vội vàng theo rời .

      Trong Xà Cung to như vậy, trừ cung nữ phục vụ ở bên ngoài! Cũng chỉ còn nàng ở lại.

      gian trống rỗng đầy vắng vẻ đơn.


      Thần kỳ! Quả là thần kỳ!

      Người đàn ông này, là thầy ma thuật sao?

      Chân Lôi chỉ ngồi nghỉ mệt bên cạnh gốc cây ở phía sau núi, thế nhưng chỉ vừa chợp mắt cái tỉnh dậy liền phát mình ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng. Trong xe, ngoại trừ ra còn có người đàn ông mà ngày đêm luôn mong nhớ, cùng còn có hai người đàn ông kia gặp ngày hôm đó.

      Vì sao bọn họ lại xuất tại nơi này? Họ muốn đưa đâu chứ?

      tỉnh rồi sao?” Tái Lạc Tư giương môi cười cái, ánh mắt chưa từng phát ra cảm giác ấm áp như vậy bao giờ.

      “Ừ” Chân Lôi chợt tỉnh, liền khom thẳng người ngồi dậy, vừa tỉnh ngủ nghe tiếng của làm cho cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhất định nước miếng của chảy đầy trang phục của ! Ánh mắt xin lỗi hướng về phía bờ vai , quả nhiên nơi đó bị ẩm ướt. A, là mắc cỡ chết được. “Tại sao tôi lại ở chỗ này? Vả lại, sao cả cũng ở đây chứ?”

      Nhìn xung quanh lúc, mới phát ra đây phải đường về nhà Thúc Thúc, ta muốn chở đâu?

      phải muốn gặp tôi sao?”

      “Tôi……” muốn gặp , nhưng mà làm sao biết chứ?

      “Bởi vì muốn gặp tôi, cho nên tôi mới tới đây.” thản nhiên , bất quá chuyện tình cảm này đối với rất đỗi bình thường.

      Tuy nhiên lại làm cho mắc cỡ tới cực điểm, giống như tâm của mình bị nhìn thấu, làm ngượng đến đỏ cả mặt, “ có….. có, tôi có ý đó! Tôi chỉ muốn cám ơn ngày hôm đó giúp tôi mà thôi, hề có….. Ý gì khác.” Càng càng chột dạ, đầu hạ thấp xuống gần như chạm tới ngực.

      sao, bất kể là lý do gì cũng đều tốt cả, chỉ cần nghĩ đến tôi là được rồi.” Tái Lạc Tư cười sang sảng, rất thích nhìn bộ dạng ngây thơ của , trông đáng .

      So với nữ nhân ở Tinh Linh Giới kia, cảm thấy có vẻ dễ hiểu hơn nhiều.

      Tất cả suy nghĩ của , đều được viết khuôn mặt, dù sử dụng thuật đọc tâm cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của rất dễ dàng, làm cho người ta cảm thấy rất có hứng thú.

      có muốn tôi nhớ đến ?” Chân Lôi bỗng chốc ngẩng đầu lên, biết vì sao khi nghe ta những lời như vậy, làm cho có chút kích động.

      có chủ động quá hay , có quá mức làm mất thể diện hay ?

      biết.” Ngược lại, thích biểu đơn thuần của .

      “Cái gì?” hỏi, nhưng đáp án này của ta là sao? Gương mặt Chân Lôi trở nên tối sầm mờ mịt, làm chẳng hiểu gì cả.

      “Tôi là, tôi để ý việc có nhớ về tôi hay .” Tay liền nâng cằm của lên, bộ dạng giễu cợt, làm cho gương mặt đỏ ửng của hạ thấp, liền ngẩn lên áp sát gần đôi mắt u ám của . “Nếu như tôi tôi muốn ? có đồng ý theo tôi ?”

      Lần này đến, chính là muốn đưa .

      …… lời này là có ý gì?” Tại sao lồng ngực của cứ nhảy loạn lên thế chứ, hơn nữa lại còn nhảy nhanh đến mức điên cuồng nữa?

      Ánh mắt có khả năng nuốt chửng lấy người khác, làm cho thể động đậy được.

      “Ý của tôi quá ràng còn gì, tôi muốn chọn làm thê tử của tôi! Muốn phong làm hoàng hậu của tôi.”

      Gì? nghe lầm chứ! Chọn làm thê tử? Phong làm hoàng hậu?

      ta là ai vậy chứ? Vua dầu mỏ ở các quốc gia Ả-Rập lân cận sao? Hay là chủ của nước ở Châu Phi?

      Hay là , vẫn còn nằm mơ chưa tỉnh?

      Chuyện kỳ quái này, làm cho cảm thấy đây phải là , nhịn được liền đưa tay lên, nhéo vào mặt mình cái.

      Ôi…. Đau quá, vậy đây là rồi.

      “Thế nào? Có đồng ý hay ?” nhíu mày hỏi, hôn vào đôi môi đỏ thắm của theo kiểu tinh quái của riêng , lướt qua cái miệng đào nhắn mê người của .

      bị hành động vừa rồi làm cho kinh ngạc, ta….. ta hôn trộm ! Mặt Chân Lôi đỏ bừng như trứng tôm luộc, cảm giác nóng bừng lan tỏa hết lên cả người .

      Trời ạ! Nếu như đây là giấc mơ, ngàn vạn lần nên tỉnh lại, cả đời này cần phải tỉnh ……..

      "Cái—— này ——"

      Mặt Chân Lôi nóng lên, bừng đỏ cả tai lúc. Đột nhiên xe bị phanh lại khẩn cấp, làm cả người bị đẩy về phía trước, thiếu chút nữa từ ghế sau vọt tới ghế trước mất rồi.

      “Chuyện gì vậy?” Tái Lạc Tư cau mày hỏi.

      “Là…..” Hải Thanh khổ sở nhìn lúc, đột nhiên trước xe xuất bóng dáng đỏ rực! Nguyên nhân thắng xe lại, cũng chính là do màu đỏ tuyệt đẹp kia hạ xuống.

      Đột nhiên Hỏa Nữ Hỏa Hà Na xuống Nhân Giới, cần nghĩ cũng biết là vì ai mà đến.

      “Chuyện gì xảy ra vậy? Đụng người rồi sao?” Chân Lôi bị hôn làm cho thất kinh hồn phách, giờ đây hoàn hồn trở lại, kinh ngạc nhìn về kính gió phía trước xe, “Người đó có bị thương ? Có chết hay ?” Thấy trước xe có dáng người màu đỏ ngã xuống, Chân Lôi lướt qua người Tái Lạc Tư, muốn mở cửa xe để xông ra ngoài.

      Đụng người rồi! Chính là xảy ra án mạng đó, thế mà ba “Già Thần” như bọn họ, cứ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi của mình!

      cần xuống xe.” Tái Lạc Tư vẫn lạnh như băng, đè xuống ghế, cho xuống xe.

      “Tại sao xuống xe? Chúng ta đụng người rồi, chừng ấy bị thương nặng, có thể chết đó!” Chân Lôi bị dọa đến mặt trắng ra, kiên trì mở cửa để bước xuống xe.

      “Lái xe .” Tái Lạc Tư híp chặt mắt lại, .

      nghe lầm chứ? ta muốn lái xe ! “…. được, đụng xe vào người ta rồi.”

      “Ta lái .” Tái Lạc Tư lại hạ con ngươi lạnh xuống lần nữa.

      Nữ nhân đứng ở trước đầu xe nhìn buồn bã, thể tin lại độc ác với nàng như vậy.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương ba - 3

      “Vâng”, bất đắc dĩ Hải Thanh phải đạp chân ga, đành để cho xe đụng vào Hỏa công chúa.

      Bất đắc dĩ, đành lái xe đụng vào nàng ấy, trong nháy mắt hồng ảnh kia cũng biến mất. Giống như chưa từng xuất bao giờ, bóng dáng nàng còn nhìn thấy nữa.

      “Sao…. Sao lại có thể như vậy?” Chân Lôi trừng mắt kinh ngạc nhìn, con ngươi rực sáng cứ chớp chớp lại, thể tin những gì mà mình vừa thấy. “….. đụng ấy rồi sao?” Khẩn trương hỏi.

      phải, tôi….” Hải Thanh cười gượng ép.

      giỡn sao, dù gì cũng là Hỏa Nữ, làm sao có thể để bị đụng chứ?

      Nếu muốn đụng trúng nàng ấy…, ít nhất phải tăng thêm mấy trăm năm công lực nữa mới được.

      “Đó chỉ là tạt ngang qua bóng người thôi, có gì đâu.” Tái Lạc Tư giúp ta điều chỉnh lại câu .

      “Vậy sao?” Chân Lôi quay đầu nhìn có chút nghi ngờ, ràng cảm thấy có người đứng ở đó cơ mà, làm sao có thể biến mất nhanh đến thấy được gì.

      Chẳng lẽ, nằm mộng?

      thể xác định ràng, dụi dụi con mắt, dùng sức chớp mắt để tỉnh táo, thế nhưng mới chớp mắt cái, làm cho cơn buồn ngủ ập tới, hiểu sao lại mê , thể mở mắt ra được nữa.

      “Xà Quân……” Tang Lịch Tư hoang mang, nhìn chỗ ngồi phía sau.

      Khuôn mặt Tái Lạc Tư lạnh đến cực điểm, muốn gặp ai nữa. “Quay về chỗ cũ.”

      “Hỏa công chúa chọc giận Xà Quân rồi,” vì ngu ngốc của nàng ấy, làm Hải Thanh phải thở dài.

      “Hi vọng việc này phá hoại hòa bình giữa Hỏa Giới và Xà Giới.” Sắc mặt Tang Lịch Tư cũng nặng nề kém.

      Mọi người đều biết, Hỏa Hoàng vô cùng cưng chiều Hỏa Hà Na. Nàng bị ức hiếp như vậy, thể nào Hỏa Tinh cũng thể khoanh tay ngồi nhìn mà bỏ mặc được. Đến lúc đó, hòa bình của hai giới tất phải sinh ra sứt mẻ, nếu vì chuyện này mà đánh nhau, vậy nguy to rồi.

      Nhưng kẻ châm ngòi Hỏa Tuyển vẫn còn ngủ say, tuyệt đối biết mình đem đến đại họa phiền phức cỡ nào.

      Cho dù có tỉnh dậy, cũng chỉ biết là mình ngồi nghỉ ngơi ở dưới tàng cây, tất cả mọi việc chỉ là mộng mà thôi.

      Ngay cả chính mình, cũng chỉ nghĩ đó là giấc mộng xuân mà thôi.

      mau. Sao nàng lại làm như vậy? Tại sao lại xuất ở trước mặt của Chân Lôi?” Hỏa Hà Na vừa về tới xà cung, tiếng gầm giận dữ đuổi theo tới.

      Tái Lạc Tư dùng đạo quang xuất ngay trước mặt, chặn đường của nàng lại.

      “Ta chỉ muốn nhìn thấy mặt nàng ấy mà thôi.” Hỏa Hà Na lộ vẻ sợ hãi, liền giải thích ngay.

      “Nàng lại dám phá hư kế hoạch của ta.” Tái Lạc Tư kiềm chế được cơn tức giận, từng bước từng bước tiến lại gần nàng. “Nàng dám , giờ nàng có mục đích gì khác ?”

      Đối mặt với tức giận của , cơn ghen của Hỏa Hà Na càng cháy mạnh hơn, cách nào ức chế nổi, liền hô to, “Đúng! Là ta có mục đích khác đó, ta muốn chàng mang nàng về. Tái Lạc Tư, ta cố ý phá hư kế hoạch của chàng đó, ta hi vọng chàng có thể suy nghĩ lại chút, đừng vì nhất thời xúc động có được ? Nàng ta chỉ là nữ nhân loài người thấp kém, căn bản xứng ở cùng chàng, ta cầu xin chàng Tái Lạc Tư! Chàng hãy suy nghĩ kỹ lại .”

      Hai mắt nàng đẫm lệ, cố gắng khuyên nhủ , hi vọng có thể nhìn thấy được tình cảm nàng dành cho , mong rằng để ý đến cảm nhận của nàng.

      “Chàng là trong những vị vua của Tinh Giới, nên phải tìm nữ nhân xứng đáng với chàng hơn, chứ phải tìm nữ nhân loài người thấp kém thế kia.”

      “Nữ nhân nào có thể xứng với ta? Là người nào? Nàng sao, Hỏa công chúa?.” Tái Lạc Tư lạnh lùng nhìn nàng, vẻ mặt vô tình .

      Hỏa Hà Na cắn môi, chịu đựng giễu cợt của , “Ít nhất ta cũng thuộc hàng quý tộc của Tinh Giới, cũng phải xứng với chàng.” Ca ca của nàng là Hỏa Tinh, có năng lực đốt sạch tất cả ma quỷ quái.

      Nàng chính là Vô Cấu Tinh khiết Hỏa công chúa, nàng tự tin mình xứng đáng với Xà Quân.

      “Chỉ tiếc rằng ta đối với nàng quá chán chường, muốn làm bạn cùng với người có sinh mệnh như nàng.” Vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, vừa xong liền giơ tay lên đem thân thể của nàng đẩy ra xa. “Xem ra nàng ở Xà cung này quá lâu rồi, cũng nên trở về .”

      “Tái Lạc Tư”

      “Ta về .” Bộ dạng lạnh lùng, xua đuổi Hỏa công chúa xinh đẹp ra khỏi Xà cung, sau đó liền biến vào trong Thạch Điện màu trắng.

      Thất nghiệp thời gian, Chân Lôi thể cứ đợi hoài ở chỗ, phải về Đài Bắc để tìm việc làm, cần phải tính kĩ cho tương lai của mình.

      Sắp tới ngày chia tay, vẫn muốn ra phía sau núi chuyến, hy vọng gặp lại con người tuấn từng gặp mặt kia. Chỉ có điều, gò núi vẫn mãi trống rỗng, ngoại trừ tiếng côn trùng cùng tiếng chim hót ở ngoài này, tất cả đều bóng người nào xuất .

      Vốn dĩ Núi Trung Bộ rất ít người tìm đến nên còn khá yên tĩnh, ngoại trừ các ngày nghỉ lễ mới có người đến, người bình thường rất ít lên núi. nghĩ việc gặp lại Tái Lạc Tư vô cùng khó khăn.

      Lại thêm ngày vô ích, làm cho thất vọng, cảm giác rất nặng nề. Buổi trưa, ánh mặt trời rọi xuống, Chân Lôi chậm rãi bước con đường trở về nhà.

      Mới vừa về đến cửa chính của Tứ Hợp Viện, liền đâm sầm vào người đứng ở ngoài cửa. tay Liễu Tư Minh xách theo túi hoa quả, nhìn dáng vẻ của , chắc là vừa mới đáp chuyến xe lửa vào sáng sớm nay, lại còn đặc biệt chạy tới tìm .

      “Tiểu Lôi, bạn trai của con hả?” Thẩm Thẩm mập nghe có điện báo, liền mở cửa ra xem, gặp Liễu Tư Minh cùng Chân Lôi đứng ở cửa chính, vui mừng hỏi, hai con mắt ngừng đảo quanh người của Liễu Tư Minh.

      phải, ấy là...”

      “Con là Liễu Tư Minh ạ.” đợi Chân Lôi phủ nhận, Liễu Tư Minh nở nụ cười dịu dàng về phía Thẩm Thẩm mập, tự mình giới thiệu, “Con ở bên cạnh Chân Lôi nhiều năm rồi, vẫn luôn chờ cơ hội được tới bái kiến Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm, đây là trái cây mà mẹ con nhờ con mang đến biếu chú thím, bà ấy cũng rất muốn được gặp mặt chú thím lắm.”

      Cử chỉ tao nhã lễ độ, bộ dạng lịch , người trông cũng có vẻ hiền lành.

      “Gọi thím là Thẩm Thẩm được rồi, ha ha ha, người trẻ tuổi ăn khéo thiệt.” Thẩm Thẩm mập cười đến toe toét, quan sát nhìn Liễu Tư Minh, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. “Mau vào trong nhà , nào hãy ngồi nghỉ chút nào. Tiểu Lôi cũng thiệt là, có bạn trai mà cũng tiếng, làm chúng ta cứ mãi lo cho nó, sợ nó có người nào đấy chứ!” Cuối cùng bà cũng an tâm rồi.

      Liền gọi to thúc thúc mập, thẩm thẩm mập cũng chạy ra ngoài.

      “Làm sao biết chứ gì? Đó là do dõi theo em lâu rồi!” Liễu Tư Minh vội vàng tỏ tâm ý của mình.

      Chỉ sợ Thẩm Thẩm mập ép Chân Lôi cho người khác.

      ...” Chân Lôi vui, liền trừng mắt nhìn , nhưng Liễu Tư Minh làm như thấy, lặng lẽ

      “Em cho có cơ hội gặp người thân của em, chỉ có thể tự mình tranh thủ lấy cơ hội thôi.” Chớp mắt nhìn cười vui vẻ. Chân Lôi giận dữ liền trợn mắt nhìn thẳng , trong đầu chỉ có mục đích duy nhất chính là đuổi người .

      đến đây rồi hãy ở lại vài ngày, dạo chơi quanh đây chút!” Thúc Thúc mập nhiệt tình mời .

      “Dạ” Liễu Tư Minh vui vẻ nhận lời.

      Nhưng Chân Lôi lại cự tuyệt nhanh hơn, “ cần đâu, Thúc Thúc! ra con muốn cho mọi người biết! Con muốn về Đài Bắc!” Tối hôm qua chuẩn bị hành lý xong rồi, chỉ là chưa có cơ hội để cho Thúc Thúc cùng Thẩm Thẩm biết.

      “Cái gì? Nhanh vậy sao?” Thẩm Thẩm mập có chút đành.

      “Có thời gian con về thăm mọi người nữa mà.” vào gian phòng bên trong, cầm hành lý ra ngoài, kéo theo Liễu Tư Minh ngồi bất động cùng nhau rời .

      “Nè, vừa mới tới thôi mà!” Liễu Tư Minh bị kéo trông thảm hại.

      Ít nhất cũng cho mình uống ngụm trà chứ!

      “Ai biểu mời mà tới, đáng đời!” Chân Lôi lời nào liền kéo .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :