1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Hồi trc mình có đọc truyện (quên tên ui), n9 là Nguyên Kỳ, lấy mấy tòa thành để đổi nu9, bạn nam phụ dâng nu9 đổi, qua ngày hôm sau tiếc hùi hụi, chạy tìm n9 muốn dùng nhiều tòa thành hơn để đổi lại nu9, muh n9 đâu có chịu, há há, thế là nam phụ để vuột mất nu9. Muh thời gian nu9 và nam phụ ở với nhau lúc đầu truyện cũng rất dễ thương T.T làm cứ tưởng bạn ý là n9 lun, hức.
      Ở đây lão Kính Lăng lại là n9, nên VL chạy cỡ nào cũng rơi lại vào tay ảnh thâu >'<
      _haru_Nhiên Nhiên thích bài này.

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Kính lăng đổi lại vệ lạc đâu phải chỉ lợi dụ, 3 toà thành còn cả uy hiến nữa ấy chứ, chứ với độ yeu mến cua tố, chỉ 3 toà thành chẳng đáng để đổi , bị ép mà nén đó. Kinh lăng ko xin xỏ ai hết. Mang tiếng đổi chứ chẳng khác cướp đoạt lại là mấy,
      _haru_phuongvutyty thích bài này.

    3. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      @_haru_ lặn mất 10 ngày rồi, tôi cứ tưởng có chương mới mà thông báo như mọi hôm chứ, ngoi lên bù vài chục chương là được :yoyo36::yoyo36:
      _haru_Nhược Vân thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 149: Bởi ai mà xe hương đầy đường?
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Hiền sĩ cả điện lúc này đều vắt óc suy nghĩ, bọn họ nhất định phải tìm ra lời giải thích, nhất định phải cho Vệ Lạc tin phục khẩu phục, vì do họ tự nhận là hiền tài, mà dạ yến đêm nay lại tập hợp kẻ sĩ tài trí của mười nước, ngay trong trường hợp này mà bại bởi phụ nhân quả là sỉ nhục.

      Chúng nhân ai nấy châu đầu ghé tai, tiếng nghị luận vang lên dứt, nhưng vẫn hiền sĩ nào đứng dậy.

      Nếu là trường hợp bình thường, đám hiền sĩ dù chỉ có nửa lý do nghe lọt tai cũng đứng ra trình bày, nhưng trường hợp này thể. Đối thủ mà bọn họ tranh luận là phụ nhân, nhất định phải có đủ lý do mới có thể lên tiếng.

      Nhất thời bầu khí có chút ngưng trệ. Theo thời gian trôi , nam nhân cả điện đều có phần mất hứng. Song bọn họ cao hứng cũng chẳng còn cách nào, lời lẽ Vệ Lạc kín kẽ sơ hở, thậm chí nàng còn sợ rằng có kẻ thấy nàng quá giỏi biện luận mà chỉ trích nàng, trực tiếp thẳng toạc: “Phụ nhân hiền đức có tài, mắng là thứ nữ, lấy đó giấu giếm bản thân vô năng! Người như thế cũng xưng trượng phu? là đáng cười, đáng tiếc, đáng thương thay!"

      Cho nên chúng nhân muốn chỉ trích nàng chỉ có thể thông qua biện luận mà bác bỏ nàng thôi.

      Chẳng mấy chốc nửa giờ qua, mắt thấy toàn bộ trượng phu trong điện đều có chút lúng túng, công tử Bất Ly liền đứng lên, chắp tay với Vệ Lạc, khuôn mặt ngăm đen lộ ra nụ cười khá là thân thiện: “Ngôn từ của phụ nhân, đủ làm chúng ta suy sâu xét kỹ, câu hỏi này hãy tạm gác bên. Chư quân mời biện luận về chuyện Nghĩa Tín Quân.”

      Công tử Bất Ly xong, nhưng hồi lâu cũng chẳng ai đáp lại . đưa mắt nhìn bắt gặp chúng nhân vẫn chỉ trỏ Vệ Lạc, vẫn thảo luận những lời kia của nàng, khỏi có chút lúng túng cười trừ.

      thực tế đề tài mà vừa nhắc đến: "xuất thân thấp hèn mà đạt được công danh, thành công là do trời cao định đoạt, hay là nỗ lực mới có được" đối với người đương thời mà đề tài được phá giải, tranh luận thường xuyên, chẳng có chi mới mẻ, hơn nữa mỗi phái có kiến giải của mỗi phái, nên vẫn chưa đến kết luận.

      Vì vậy họ cũng hứng thú, lực chú ý của họ vẫn còn tập trung vào lời của Vệ Lạc.

      Công tử Bất Ly đứng hồi cũng có lấy ai trả lời, lắc đầu bất đắc dĩ, lại ngồi xuống

      khuôn mặt nhắn thanh quý cao ngạo của Vệ Lạc nhàn nhạt nét cười, nàng thấp mày thuận mắt, vẻ mặt điềm đạm hờ hững, chỉ chờ chúng nhân bác bỏ.

      Trong cả điện, thấp mày thuận mắt giống nàng, chỉ có công tử Kính Lăng.

      cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt kỷ trơn bóng, ngón trỏ tay phải gõ mặt kỷ, đốt ngón tay của căng ra cứng còng...

      Trong đại điện này thực quá nhiều người, ngay tiếng xì xầm cũng ầm ĩ cả lên, mùi khói dầu tỏa ra từ bó đuốc 'lốp đốp' cũng đến mức gay mũi. Những thứ này đều khiến thoải mái, vô cùng thoải mái, gần như cáu kỉnh tột độ!

      Rốt cuộc, trong màn yên tĩnh, đứng dậy, quát: "Yến tiệc đêm nay kết thúc tại đây, ngày mai tiếp tục chất vấn!"

      xong, ống tay áo vung lên, hai lời liền xoay người rời .

      Thấy chủ thượng xoay người bỏ như thế, thực khách nhất đẳng trong phủ Kính Lăng lập tức đứng lên. Hai tay ta chắp lại, cười với chúng nhân: “Yến hội để tỏ , Thái cơ, Khánh cơ, Nguyên cơ đều tham dự.” Hiền sĩ này nới tới đây, ánh mắt tự chủ đảo sang Vệ Lạc, rồi tiếp: “Đến lúc đó, giai nhân tuyệt đại trong thiên hạ nơi đây chiếm nửa, chư công có thể tận hoan rồi.”

      Cho dù là thời đại nào, mỹ nhân đều là đề tài khiến người ta hưng phấn, thực khách này vừa vậy, trong điện liền vang lên tràng cười rộn.

      Trong tiếng cười, chúng nhân từng người rời tiệc.

      Vệ Lạc cúi đầu, mặc Nghĩa Tín Quân nắm siết tay nàng.

      Nàng biết công tử Kính Lăng phất ống tay áo bỏ . Nàng thậm chí biết, khi bước tới cửa vì sao lại hơi khựng người, thoáng quay đầu, nhưng mới được nửa liền lập tức quay ngoắt lại nhanh chân rời .

      rồi!

      Bóng lưng của cũng còn trông được nữa!

      Từ nay về sau, thực là người dưng nước lã!

      Vệ Lạc nhắm chặt hai mắt.

      Nàng muốn nghĩ, nàng hề muốn nhớ đến nam nhân ấy thêm chút nào nữa! Nàng, ngay cả hận cũng muốn hận , điều nàng có thể làm, tốt nhất chính là hoàn toàn quên nam nhân ấy !

      Vậy nên khi nàng mở mắt ra lần nữa, ánh mắt trong suốt, còn lại mảy may dư ba.

      Nghĩa Tín Quân nắm chặt tay nàng đến cửa đại điện.

      Hai người tựa như hai vầng trăng sáng, đến đâu đều dồn dập những con mắt si mê.

      Chỉ chốc lát bọn họ ra khỏi đại điện, lên xe ngựa.

      Bên cạnh xe ngựa là mười mấy hiền sĩ kiếm khách đứng hầu. Bọn họ cúi đầu, chỉ thi thoảng trong lúc ngước mắt mới vô tình liếc về phía Vệ Lạc.

      Từ vô tình, dần dần chuyển thành hoàn toàn hiếu kỳ và kinh diễm.

      Vệ Lạc ngồi lên xe ngựa của Nghĩa Tín Quân.

      Vừa lên xe, Nghĩ Tín Quân liền kéo chặt tay Vệ Lạc, ánh mắt quan tâm nhìn nàng: “Lạc, khóc được rồi.”

      Vệ Lạc ngẩn ra.

      Nàng ngẩng đầu nhìn , mím mím môi, lộ ra nụ cười gượng gạo, nàng lắc đầu: “, đáng.”

      Nghĩa Tín Quân ôn nhu cười.

      Xe ngựa quanh co chạy khỏi phủ công tử Kính Lăng.

      Xe ngựa vừa ra đến cổng chính, Vệ Lạc hồn vía lên mây lập tức ngây ra.

      Phía ngoài đại môn, hai bên đường đậu đầy hơn trăm chiếc xe ngựa, bó đuốc xe cháy hừng hực. xếp thành hai hàng ánh sáng dài dặc.

      Điều này cũng đáng ngạc nhiên.

      Ngạc nhiên chính là, những chiếc xe ngựa này đều là xe hương!

      Vách trước sơn màu hồng phấn, màn xe do sa mỏng và rèm châu làm thành, người chưa tới gần mà hương thơm ngào ngạt bay đến. Toàn bộ xe ngựa ở đây đều có hình dạng như vậy.

      Hơn trăm chiếc xe ngựa, đúng hơn trăm chiếc xe hương!

      Ánh đuốc sáng xếp thành hàng dài dẵng, gió mang hương thổi lan khắp phố phường!

      Vào giờ phút này, mỗi xe đều thò ra đầu người, những cái đầu này đều kiểu trâm ngọc đong đưa, tóc mây rủ là.

      Đương khi Vệ Lạc ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, tò mò đưa đầu nhìn xung quanh, ngay cả uất hận cũng quên luôn giọng phụ nhân quen thuộc lanh lảnh kêu lên: “Đại cơ cầu kiến Nghĩa Tín Quân!”

      Tiếng Đại cơ vừa dứt, quý nữ khác lại vui mừng thốt lên: “Ôi chao! Đây là xe ngựa người Tề, vậy, vậy kia chính là Nghĩa Tín Quân rồi!”

      Lời vừa dứt, cả con đường tựa như chảo dầu nổ tung. Tức vô số thanh ầm ĩ, la hét, nũng nịu dứt bên tai.

      Trong thanh lộn xộn, tiếng truyền từ xe ngựa của Đại cơ là vang dội nhất. Bởi vì đó là do bốn năm nữ tử luyện võ đồng thời dùng nội lực mà gào, “Thiếp nghe Nghĩa Tín Quân mỹ diễm tuyệt luân, thiên hạ vô song! Thiếp nguyện chiêm ngưỡng! Quân ví rằng có ý, thiếp nguyện lòng gả ! Thiếp của cải vô số, biết tình biết ý, xứng là lương phối!”

      Con đường này hề lớn!

      Lúc này các quý nhân tấp nập ra phủ, đâu đâu cũng là xe ngựa!

      Lúc này thực là người chen lấn người, nhốn nháo ngớt!

      Thế nhưng toàn bộ những thanh ấy đều che được tiếng hò hét muốn gả tăm tắp vang dội, rót đầy nội lực này!

      Tức , vô số ánh mắt đều chuyển đến xe ngựa của Đại cơ. Trong ánh đuốc hừng hực, gương mặt diễm lệ phù hoa của Đại cơ đầy dương dương tự đắc. Lúc nghênh đón ánh mắt của chúng nhân nàng ta kiêu ngạo ưỡn bộ ngực cao vút của mình lên. Dường như sợ rằng thế nhân biết ngực mình đầy đặn, cao vút cỡ nào, mười đầu ngón tay để nhọn của nàng ta còn vuốt ve mảng trắng mịn trước ngựa, vừa sờ soạng nàng ta vừa trực tiếp kéo vạt áo xuống. Dưới động tác của nàng ta, đôi gò bồng đảo trắng tuyết lộ ra hơn nửa, ngay cả hai hạt đào đỏ tươi cũng như như .

      Mà trong lúc Đại cơ vừa kéo vuốt tiếng xướng đòi gả đồng đều kia lại lặp lại lần thứ hai, "...Quân ví bằng có ý, thiếp nguyện lòng gả ."

      thanh của chúng nhân đều bị át mất!

      Toàn bộ đường phố, chỉ còn tiếng xướng tăm tắp này truyền vang.

      Nghĩa Tín Quân sững sờ.

      dám tin nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt. Nửa ngày sau, đột nhiên đưa ống tay áo dài rộng lên che lấy tầm nhìn, run giọng hỏi Vệ Lạc: "Đây, đây chính là quý nữ nước Tề?" thanh giấu nổi kinh hoàng.

      tâm nặng nề, dù cho vừa tức vừa giận vừa khổ, nhưng lúc này Vệ Lạc cũng khỏi có chút buồn cười.

      Khóe miệng nàng giật giật, mím môi cười rằng: "Đúng vậy, phụ nhân này tên Đại cơ." Dừng chút, nàng cười tủm tỉm thêm vào câu, "Lúc ta dịch dung làm trượng phu nàng cũng từng nguyện ý gả cho ta."

      Nghĩa Tín Quân chợt vỡ lẽ.

      thả ống tay áo che mắt, kéo roạt màn xe xuống, than thở: "Thế nhân đều người Sở phóng túng, ta cũng chẳng hay Tấn cũng là thế?"

      Vệ Lạc ngó lom lom vầng trán đầy mồ hôi của , chớp chớp mắt, híp mí trả lời: "Đại cơ vốn là Sở công chúa."

      Lần này Nghĩa Tín Quân , gật đầu: "Quả nhiên, quả nhiên là phóng túng bất kham, đa tình trụy lạc." mới tới đây, tiếng kêu to đồng đều vang dội phía ngoài "Thiếp nghe Nghĩa Tín Quân mỹ diễm tuyệt luân, thiên hạ vô song,..." lại bao phủ.

      Đây là lần xướng thứ ba.

      Nghĩa Tín Quân hiển nhiên chịu nổi, lại nâng ống áo che mắt, vội vã đưa đầu ra quát ngự phu: "Mau rời !" Phun ra mấy chữ này rồi, lại quýnh quáng rụt về, kéo màn xe lại kín kẽ.

      "Dạ!"

      Sau khi ngự phu cao giọng đáp lời, chúng kiếm khách giục ngựa tiến lên, bắt đầu mở đường cho ông ta.

      Đám kiếm khách vừa mở đường bầu khí liền đình trệ, mũi kiếm óng ánh vàng, đằng đằng sát khí tỏa ra hàn ý rét buốt. Sát khí ấy, hàn ý ấy khiến đám xe hương tự chủ được lui về phía sau, khiến những phụ nhân vừa toan xuống xe đến gần dừng bước.

      Chúng nữ đều hóa đá, mà xe ngựa người Tề vững vàng tiến tới.

      Mãi tận khi xe ngựa Nghĩa Tín Quân xa, chúng nữ phía sau Đại cơ vẫn còn xướng vang.

      Đại cơ tha thiết dõi theo xe ngựa càng ngày càng xa, càng ngày càng xa của Nghĩa Tín Quân, nửa ngày sau mới dàu dàu nét mặt, nước mắt vòng quanh nức nở: "Cớ gì mỹ nam tuyệt sắc chư quốc nhiều như vậy, mà ta chẳng có lấy người?"

      Nàng ta thực vô cùng thương tâm, vừa dứt lời giọt châu càng thêm chan chứa. Bốn thiếu nữ đồng thanh xướng vang hai mặt nhìn nhau, dần dần tiếng xướng càng ngày càng , càng ngày càng , cuối cùng im bặt.

      Trong khi Đại cơ khóc ròng, trong xe hương thò ra đầu người. Đây là thiếu phụ hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, nàng ta híp mắt trông theo bóng xe người Tề chạy , than thở: "Đại cơ quả là người gàn dở! Vì đêm nay, mời khắp đám kỹ giả chúng ta trợ hứng. Nhiều nhân mã xe hương như vậy, chẳng biết tiêu hao bao nhiêu tâm lực của ta. Mà Nghĩa Tín Quân kia đối diện với thịnh tình thế ấy lại cũng chẳng lộ diện để chúng ta xem xem, đúng là gã vô tình!"

      Thiếu phụ càng cảm cảm thán, thẳng hồi lâu lúc liếc đến Đại cơ lệ chan ướt mặt, khóc thành tiếng ánh mắt vẫn đầy đồng tình.

      ====

      Lặn 10 ngày, tôi về rồi đây~~

      @Aliren : cứ nhạc buồn là tui thích à, phải buồn thê buồn thảm luôn ấy :3

      @Nhiên Nhiên : còn tôi ghét lắm, bà VL mở miệng là y chang rằng tôi khổ T___T

      @phuongvutyty : mấy chả ko chống lại được vẻ đẹp của con người ta mà còn thích lắm lời =.=

      @Nhược Vân : mặt lão dày mà, sợ gì :v

      @huyenlaw68 : ờ tại tôi mới vào ngành tiếng Nhật nên chương trình học nặng lắm , cũng thông cảm nha, chục chương là có rồi đó, cơ mà nghỉ hè chắc cố lên năng suất :)]

      @bornthisway011091 @xiu lão gia : chương mới ^^

    5. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      @_haru_ nàng lặn 10 ngày khiến lòng ta nhớ thương. Ta thích nhưng cũng đau lòng cho vl, haizz..đôi khi con pải kiên cường. ta cũng thích blues music lắm. nàng bao nhiêu tuổi để ta xưng hô hợp lý? tặng nàng bài hát. lời bài hát xem như là tình cảm ta dành cho truyện này, dù chưa wa mãnh liệt như vậy :yoyo45:
      ủng hộ này học japanese, ta cũng học. love u
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :