1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Ối chồi ôi! Nghỉ mất ngày được đền bù nhiêu đó thỏa mãn ghê luôn...l.
      _haru_ thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 140: Khuyên
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Công tử Kính Lăng vén xiêm y, vừa chuẩn bị ngẩng đầu trông da đầu lại đau nhói.

      buồn rầu : “Tiểu nhi cũng là nghịch ngợm.”

      Dứt lời, hai tay chia tóc của hai người ra, sau đó kéo mạnh cái.

      Nùi tóc này cho dù quấn bện nhiều hơn nữa, thắt đến chặt hơn nữa, cũng chịu được cái kéo toàn lực của người luyện võ như . Lập tức 'phựt' tiếng, tóc đứt làm hai đoạn, mà và nàng, cũng chẳng còn liên quan chi nữa.

      Công tử Kính Lăng tiện tay ném món tóc kia , liền đưa tay vén váy của Vệ Lạc, ghé đầu thưởng thức.

      Mà lúc này, Vệ Lạc vẫn còn nắm chặt món tóc vừa bị kéo đứt, ngơ ngác nhìn. Nhìn lại nhìn, nàng từ từ nhắm nghiền mắt.

      Khi nàng mở mắt ra lần nữa con ngươi tĩnh lặng như nước.

      Sau khi công tử Kính Lăng xem xét xong nhàng nở nụ cười: “Hết sưng rồi.” Dứt lời, bàn tay to lớn ấm áp của phủ lên bên , gảy khe hở kia.

      Vừa làm động tác này khuôn mặt của Vệ Lạc lập tức đỏ chót, nàng quẫy người cái, vội vã thào: “, chưa hết.”

      Công tử Kính Lăng bất chấp phản kháng của nàng, sờ soạn lung tung mấy cái liền đè người lên người Vệ Lạc.

      Hai tay cùng chuyển động, vừa cởi xiêm váy cho nàng, vừa khắp nơi người nàng, vài ba cái cởi sạch nàng và bản thân.

      Lần thứ hai trần truồng quấn quýt, sau khi thấm bọt cho nhau, chỉ chốc lát, Vệ Lạc phát ra tiếng rên rỉ vụn. Công tử Kính Lăng dùng chăn trùm lấy hai người , che khuất cảnh xuân phòng.

      Lần này của hai người dài hơn lần đầu tiên rất nhiều.

      Chờ đến khi công tử Kính Lăng ra khỏi Hàn uyển là buổi chiều.

      tới thư phòng, vội vội vàng vàng giải quyết ít công lại trở về Hàn uyển.

      Đảo mắt bảy ngày trôi qua.

      Trong bảy ngày này, công tử Kính Lăng dùng toàn bộ giờ rảnh rỗi ở cùng với Vệ Lạc. Phần lớn thời gian, hai người cũng hoan hảo, chỉ là gắn bó kề tựa vào nhau, thậm chí hề lời, cứ thế mà cùng trải qua mấy canh giờ.

      Niềm hạnh phúc như vô cùng vô tận.

      Sáng sớm mỗi ngày khi tỉnh lại, công tử Kính Lăng đều phát tóc mình và tóc tiểu nhi tết vào nhau.

      Sau khi lần lại lần dở khóc dở cười kéo đứt món tóc rối ấy, về sau, vừa mở mắt ra, theo thói quen quay đầu nhìn về phía tóc của hai người, nhìn xem có phải vẫn bị quấn chặt vào nhau như những lần trước hay .

      Kết quả, chưa từng thất vọng.

      Nháy mắt lại ba ngày nữa trôi qua.

      Ăn tủy biết vị, công tử Kính Lăng đắm chìm trong thích thú, mỗi ngày đều đòi lấy, đều phóng túng. Đối với đòi hỏi của , Vệ Lạc chưa từng phản kháng quá mức, nàng đều hết sức dịu dàng đối đãi .

      Ngày đó, lại tới sau giờ Ngọ mới rời giường.

      Đắp kín chăn cho Vệ Lạc mệt đến thiếp , công tử Kính Lăng bước ra Hàn uyển, tiến về phía thư phòng.

      vừa cầm thẻ tre lên, đề bút viết mấy chục chữ, liền nghe được loạt tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, tiếng hô lớn truyền đến, “Dược công cầu kiến!”

      Dược công? Công tử Kính Lăng vội vã đứng dậy, xuống tháp nghênh tiếp.

      Dược công nhanh chân bước vào, lão vừa vào phòng liền quay sang trái phải quát rằng: “Lui ra!”

      Chẳng mấy chốc, kiếm khách hiền sĩ và thị tỳ đều lui xuống còn ai.

      Dược công nhanh chân tiến tới trước mặt công tử Kính Lăng, mặt lão đỏ hồng mang theo nghiêm túc dị thường. Lão vừa dừng chân liền vái chào thấp với công tử Kính Lăng, trầm giọng thưa: “Nghe công tử mười ngày nay, ngày đêm sa đọa mỹ sắc, chẳng hề dậy sớm thêm nữa?”

      Công tử Kính Lăng ngẩn ra, tích tắc gương mặt tuấn tú liền trầm xuống.

      Dược công hề để ý đến nét mặt trầm hàn của , lão ngẩng mái đầu hoa râm, nhanh chân tới bên, vù tiếng, từ vách tường rút ra bội kiếm của công tử Kính Lăng. Sau đó, tay Dược công nhấc lên, gác kiếm lên cổ của chính mình.

      Hành động của lão quá mức đột ngột, quá mức ác liệt, công tử Kính Lăng hoàn toàn biến sắc tại chỗ.

      gấp gáp bước qua bước, đưa tay chụp lấy bội kiếm kề cổ Dược công, nóng nảy kêu lên: “Công việc gì phải đến nước này?”

      Dược công vẻ mặt bi phẫn nhìn , lui về phía sau bước, tránh khỏi tay . Vẫn như cũ kề bội kiếm lên cổ mình, Dược công cả giận mở miệng: “Lão thần thể trơ mắt nhìn hiền quân của Tấn bị hủy bởi phụ nhân!”

      Công tử Kính Lăng có chút bực dọc.

      Mặt trầm, lạnh tanh: “Kính Lăng là Kính Lăng, phụ nhân là phụ nhân! Chỉ là mười ngày mà thôi, hà tất phải chữ hủy?”

      Dược công trợn mắt phẫn hận nhìn , tức điên quát rằng: “Mười ngày nay chúng hiền náo loạn, tư nghị ngớt, nhóm kiếm khách lo lắng tiều tụy, bất an khôn cùng. Hiền lương các nước tụ họp về bên công tử, là muốn phụ trợ công tử hoàn thành bá nghiệp thiên thu, lưu danh sử sách thượng thư đến thiên thu vạn tái! Song, công tử lại trầm mê bên gối phụ nhân, ngày đêm hoan lạc, tình cờ gặp mặt, cũng là bước chân vội vã. Chợt nghe trung ngôn, cũng là sắc mặt giận dữ.”

      Lão quát mắng hơi tới đây, trong giọng lại thêm mấy phần đau xót. Bất lực, bi thương trừng công tử Kính Lăng, Dược công thưa rằng: “Công tử, Thương vong vì Đát Kỷ, Chu bại vào Bao Tự. Tai họa thiên họa, gì hơn mỹ sắc! Kẻ khác hay, nhưng ta biết phụ nhân công tử chung tình chính là hiền sĩ Vệ Lạc! Phụ nhân này dung nhan khuynh thành, lại đa trí giảo hoạt. Công tử quyến luyến ả như vậy, cuối cùng ngày hãm sâu vào bùn nhơ. Công tử chẳng sợ phụ nhân này làm chuyện gà mái gáy sáng(1) ư? Với tài trí của phụ nhân này, chỉ sợ là công tử cũng sắp trở thành thứ đồ chơi trong tay ả ta mà thôi!”


      (1)mẫu kê ti thần (母鸡司晨): nghĩa đen là gà mái gáy sáng, ý chỉ đàn bà nắm quyền can thiệp triều chính, dương đảo ngược, sớm muộn gì cũng nước mất nhà tan

      Dược công lời thao thao mà tới, ôm hận mà ra. Nhưng lão đến đây, lại tiếp được nữa.

      Công tử Kính Lăng trước mặt, là mây đen bao phủ, mặt mày xanh mét.

      Dược công thấy ngây người như phỗng đứng tại chỗ, sắc mặt hết sức khó coi, khỏi thở dài tiếng, thuận tay vứt bội kiếm lên kỷ, hơi chắp hai tay liền lui xuống.

      Sau khi lui khỏi sân viện, Dược công lại thở dài tiếng.

      Kỳ thực lão cũng biết, công tử tuy rằng xưa nay uy nghiêm hơn người, nhưng dù sao cũng chỉ quan lễ lâu, hơn nữa từ trước tới giờ đều tiết dục. trầm mê lần này, khả năng là do nhận ra chỗ diệu dụng của phụ nhân, cũng chẳng mê mẩn được bao lâu, đợi đến khi ngài chán rồi, ngài vẫn là công tử Kính Lăng khôn khéo uy nghiêm như trước.

      Song, lời ấy lão lộ ra. Lão là số rất ít người biết Nguyệt cơ chính là Vệ Lạc.

      Đối với tài trí của Nguyệt cơ, lão thực có chút để tâm. Đất trời này sở dĩ có thể vững bền có thể dài lâu, chính là bởi vì dương có thứ tự! phụ nhân thấp hèn lại có tài hoa xuất chúng như thế, chẳng lẽ là vật được mệnh trời xanh sinh ra? Ả ta, chẳng lẽ chính là phụ nhân loạn Tấn?

      Vả chăng, công tử Kính Lăng luôn coi phụ nhân như lại ràng quá mức coi trọng, quá mức lưu tâm Vệ Lạc. Người là quân là hầu, tối kỵ nhất là động tâm động tình với phụ nhân, hậu quả này thực quá sức nghiêm trọng, thể đề phòng.

      đêm này, công tử Kính Lăng hề trở lại Hàn uyển.

      Vệ Lạc ôm đầu gối ngồi tảng đá lớn, ngửa mặt ngắm trăng lạnh trung. Nhìn lại nhìn, khóe miệng của nàng lộ ra nét cười.

      Chậm rãi nằm xuống, đôi mắt mặc ngọc sáng như thu thủy của Vệ Lạc hề chớp quan sát bầu trời. Giữa thiên , trăng sáng trong mây lững lờ, hoàn toàn tự do tự tại.

      Ngắm lúc rồi, nàng chậm rãi rút kiếm trúc trong tay áo ra, liền dưới trăng sáng, gió xuân, hoa đào, mây rỗi ấy múa lên kiếm khúc.

      Ánh trăng như rửa, trăng đậu bóng người xoay múa. Trời cao mây nhờ, khắp nơi cảnh nhàn tênh.

      đêm này Vệ Lạc luyện rất lâu, mãi tận đến khi gà gáy ngày thứ hai mới thiu thiu ngủ.

      Ngày hôm sau, công tử Kính Lăng vẫn xuất .

      Vệ Lạc tỉnh giấc lại tới mặt sau hoa viên luyện kiếm trúc. Kiếm lượn tựa long xà, tiếng gió thổi thảnh thơi. người tuôn mồ hôi như mưa, tâm Vệ Lạc bình lặng vô ngần.

      Tối ngày thứ tư, bốn mỹ nhân mặt lộ vẻ ưu sầu vội vàng tới chỗ Vệ Lạc luyện kiếm. Vừa đến gần nàng, bốn mỹ nhân liền vui mừng đồng thời vái chào, thanh thúy thưa: “Công tử đến rồi.”

      đến rồi?

      Vệ Lạc ngẩn ra.

      Nàng chậm rãi thu kiếm trúc, xoay người lại.

      Nàng vừa xoay người, liền bắt gặp bóng người cao to mặc áo bào đen nhanh chân bước tới.

      Vừa thấy đến gần, Vệ Lạc liền hơi híp mắt, tỉ mỉ quan sát mặt .

      Khuôn mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng ngậm tia cười yếu ớt, ánh mắt vốn thường lãnh lệ khi quét về phía Vệ Lạc chuyển thành ôn nhu.

      nhanh chân đến trước mặt Vệ Lạc, mặc kệ cả người nàng mồ hôi, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, chặn ngang bế phắt lên cười ha ha: “Ngày lành ngắn chẳng tày gang, tiểu nhi, để ta hầu nàng tắm thôi.”

      Dứt lời, ôm Vệ Lạc sải bước về phía Dục điện.


      ====

      Tôi tag được, ax ax X_________X
      huyenlaw68, Aliren, bachnhaty9 others thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      @_haru_ ta tag được nè, đến đoạn ngược rồi, niềm vui ngắn chẳng tày, mới vui vẻ đó mÀ phải kết thúc rồi..... Hức hức
      _haru_phuongvutyty thích bài này.

    4. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Chấm nước mắt.... đau lòng quá nàng @_haru_ . Học theo cách của nữ 9 trong truyện mới đọc hùi trưa "tổ cha lũ hủ nho" =.=
      _haru_Nhược Vân thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 141: Tận hoan (H)
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc nhễ nhại mồ hôi, sóng mũi cao ghé vào cổ nàng ngửi ngửi, cười rằng: “Chua quá!”

      Đây ràng là trả thù lần trước Vệ Lạc chế nhạo.

      Vệ Lạc mím môi cười, đôi mắt mặc ngọc của nàng chớp chớp, hai tay đưa lên ôm lấy cổ , khuôn mặt nhắn đầy mồ hôi áp lên gương mặt tuấn tú dùng sức mà cọ.

      Nàng vừa làm động tác này khuôn mặt tuấn lãng uy nghiêm của công tử Kính Lăng liền ướt nhẹp. Trong đó có giọt mồ hôi lăn về phía mắt , mà hai tay bận ôm Vệ Lạc nên nhất thời lau được, chỉ đành nhắm mắt trái lại, để giọt mồ hôi kia thấm vào trong.

      Mắt trái vừa khép, tức vẻ trẻ con liền lộ . Vệ Lạc nhịn được bật cười, nàng cầm tay áo của lên nhàng lau . Sau khi lau xong thấy còn nháy mắt, hiển nhiên là hơi nhức, Vệ Lạc liền ghé miệng lại gần khẽ thổi hơi.

      Luồng khí thơm ngát phả vào mắt, vào mũi, càng khiến công tử Kính Lăng đờ đẫn.

      Ánh mắt của chỉ hơi ngẩn ngơ liền nhanh chóng dời .

      Ra khỏi Hàn uyển thả Vệ Lạc xuống, nắm tay nàng tiến về phía Dục điện.

      Vừa đến trong Dục điện công tử Kính Lăng liền ôm lấy Vệ Lạc, lại cười : “Hôm nay hãy để bản công tử hầu tắm tiểu nhi.”

      Dứt lời, bàn tay lớn sờ soạng tới vạt áo của nàng.

      Vệ Lạc lườm cái, xẵng giọng: “Ta tự mình làm.”

      Dứt lời, nàng xoay người.

      Vừa nới được đai lưng Vệ Lạc đỏ bừng mặt quay đầu lại xẵng giọng: “Ánh mắt sáng như trộm ấy!”

      Nàng lại dám vẻ mặt nhìn chằm chằm của giống trộm ư?

      Kính Lăng đầu tiên là ngẩn ra, chốc lát đưa tay bắt lấy cánh tay của nàng, kéo phắt nàng vào lòng. Động tác của vô cùng đột ngột, làm chiếc mũi xinh của Vệ Lạc va mạnh vào lồng ngực rắn chắc của .

      Vệ Lạc bị đau, đưa tay che mũi ngọc, chỉ thoáng chốc nàng rưng rưng nước mắt.

      Công tử Kính Lăng mặc kệ nàng có đau hay , lập tức phá ra cười ha ha, hai tay bế bổng nàng lên, sau đó lại quăng nàng lên vai như quăng bao tải.

      Tay Vệ Lạc còn bưng mũi, giây lát cả người bay lên , định thần lại bị vác vai.

      vai rộng eo chân dài, Vệ Lạc lộn ngược như thế chỉ mới đến ngang hông .

      Cái quăng của khiến trâm cài tóc của Vệ Lạc rơi ra, trong nháy mắt, tóc mây đen nhánh của nàng trút hết xuống, tung tẩy chỗ.

      Đầu Vệ Lạc đập mạnh lên hông , nàng vội la lên: “Thả ta xuống, thả ta xuống.”

      Công tử Kính Lăng đoái hoài đến nàng, vẫn còn cười ha ha, trong tiếng cười, cũng chẳng cởi xiêm y, thả người nhảy vào hồ nước. “Đùng” tiếng, hai vật thể lớn nặng nề rơi vào nước, làm bọt sóng bắn tung tóe, cánh hoa xoáy quanh thành dòng xiết.

      nhảy xuống cũng hề gì, chẳng qua bọt nước lại bắn lên khắp đầu Vệ Lạc, còn khiến nàng sặc dữ dội trận. Vệ Lạc quýnh quáng đưa tay bưng miệng mũi, kêu to: “Thả ta xuống, thả ta xuống.”

      Lần này công tử Kính Lăng nghe lời, buông tay thả nàng ra. Vệ Lạc vừa đứng vững lập tức rời tay thở dốc. Song miệng nàng vừa hé gương mặt tuấn tú áp thẳng xuống. Tích tắc, miệng của nàng bị ngậm lấy.

      Công tử Kính Lăng mút chặt bờ môi nàng, hai tay đồng thời chuyển xuống dưới, vừa cởi đai lưng của nàng vừa sờ về phía ngực nàng.

      Bàn tay lớn đưa vào bào phục, nháy mắt liền lần tới buộc ngực của nàng. vươn ngón tay cạy buộc ngực, nửa ngày mới chen được vào, khỏi tức giận : “Sao tiểu nhi lại mặc vật này?”

      mở miệng Vệ Lạc mới có được cơ hội thở ra hơi. Nàng vội vã hút mấy ngụm khí, khuôn mặt nhắn tuyệt mỹ vì thiếu dưỡng khí mà ửng lên dải đỏ tươi, hai mắt càng thêm mông lung, hiển nhiên chẳng nghe lọt lời kêu ca của công tử Kính Lăng.

      vất vả thuận hơi rồi, Vệ Lạc liền cảm thấy người mát lạnh, là đai lưng và ngoại bào đều bị kéo xuống, vứt ra xa.

      Bắt gặp bàn tay lớn của đưa tới, giữ đầu vú của mình nhàng nắn bóp, Vệ Lạc khỏi ưm tiếng, nàng giơ hai tay ôm cổ , khuôn mặt bé bỏng cọ cọ vào mặt , run giọng cầu xin: “Về giường .”

      Công tử Kính Lăng muốn đưa tay mò về phía hạ thân nàng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc. Bắt gặp tiểu nhi mắt huyền trong veo tuyệt mỹ khôn kể, khỏi giọng than thở: “Cũng được.”

      Vệ Lạc nghe thấy tiếng thở dài ngẩng đầu đánh giá . Gương mặt tuấn tú tựa điêu khắc tỉ mỉ mà ra trước mắt vẫn tươi cười, hai con ngươi như màn đêm vẫn thâm trầm như cũ, có là gì nàng cũng chẳng nhìn ra.

      Sau đó, hai người liền cởi quần áo tắm rửa.

      Công tử Kính Lăng có chút nôn nóng, thấy Vệ Lạc ung dung lau suối tóc khỏi kéo tay ôm nàng lõa lồ vào ngực.

      tay ôm eo của nàng, tay cầm khăn tắm lau qua loa cho nàng. Vội vã chà xát vài cái, công tử Kính Lăng mò Vệ Lạc từ trong hồ, nhanh chân nhảy ra khỏi mặt nước.

      Sau đó, đương khi Vệ Lạc còn trợn tròn hai mắt cầm lấy khăn, lau lượt từ đầu đến chân cho nàng rồi khoác hồng bào rực đỏ lên người nàng, ra lệnh: “Nhanh mặc vào.”

      Vệ Lạc tiếp nhận ngoại bào, ánh mắt vừa chuyển liền liếc tới cái chày cương cứng ngẩng cao của . Thoáng chốc, mặt nàng liền đỏ tận mang tai.

      Xoay lưng , nàng lần nữa che mình kín kẽ.

      Nàng vừa mặc xong eo liền bị siết lấy, công tử Kính Lăng ôm vòng eo của nàng, lẩm bẩm bên tai: “Tiểu nhi, tiểu nhi.”

      Sau khi hô liền hai tiếng, thở dài hơi, ôm ngang hông nàng, xoay người bước ra Dục điện.

      Trong ngoài Dục điện khắp nơi đều có thị tỳ và kiếm khách, chúng nhân bắt gặp công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc nhanh chân ra đồng loạt cúi đầu.

      Công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc, khít khao đặt nàng vào lòng, nhanh chân đến tẩm điện của mình.

      Tẩm điện của rất lớn. Trong cung điện to như thế cách chưa tới mười bước chân lại treo hai tầng màn sa. Hai người vừa bước vào màn sa liền tung bay, phất phơ từng làn như mộng như ảo.

      Trông thấy công tử Kính Lăng vội vã vào, chúng thị tỳ đồng thời vái chào, cúi đầu lui về phía sau. Trải qua những ngày tháng chung đụng, các nàng cũng lúc này công tử Kính Lăng thích nhất là có người ngoài quấy rối.

      Xuyên qua tầng lại tầng màn sa tựa sương, công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc, tới trước giường .

      Giường của mang phong cách của chính , toàn bộ đều sơn đen, gỗ lớn tối màu mà nặng nề.

      Giường tháp được chạm trổ tinh xảo, lớn đến độ có thể chứa năm sáu người còn treo thêm màn sa và rèm châu tung bay bốn phía, làm cho nó tỏa ra uy nghiêm và hoa quý dị thường, tựa như con người vậy.

      Mái tóc của Vệ Lạc rũ tới hông nàng, trút xuống như thác. Công tử Kính Lăng vừa thả nàng lên giường liền thấy sắc đen của giường và sắc đen của tóc quyện vào nhau, dung mạo trắng tuyết tựa đóa hoa nở rộ, ngoại bào đỏ rực như lửa chói mắt.

      Nàng mắt huyền dợn sóng, hơi có chút thẹn thùng.

      Thời khắc này, công tử Kính Lăng ngắm đến sững sờ.

      Thời khắc này, cảm giác ngực mình như bị phát trống gõ mạnh!

      Giữa mê đắm, hai tay chống mép giường, cúi đầu liền rợp chiếc miệng nhắn như cánh hoa của Vệ Lạc. Ngậm đôi môi đào ngào ngạt hương thơm, lẩm bẩm than thở: “Dung sắc như vậy, đủ để khuynh thành. Bao Tự xưa kia cũng chỉ thế này thôi nhỉ?”

      Câu than thở của hết sức mơ hồ, thậm chí có thể cũng chẳng biết vừa nãy mình thốt ra lời gì.

      Chỉ có Vệ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía . Dưới môi hôn trằn trọc của cánh môi mỏng, nàng mở to mắt, chấp chới hàng mi dài, choáng váng thầm nghĩ: Cớ gì lại so sánh mình với Bao Tự?

      Ý nghĩ này chỉ là thoáng qua mà thôi, trong tích tắc thần trí Vệ Lạc liền bay cao.

      Công tử Kính Lăng nặng nề hôn Vệ Lạc, đầu lưỡi truy đuổi cái lưỡi của nàng, hút mút ngậm liếm đôi môi của nàng, đưa tay cởi đai lưng ngoại bào rực lửa.

      Giây lát, ngọc thể lung linh xuất trước mắt .

      Đầu di chuyển, hướng đến xương quai xanh của nàng. Vừa tinh tế dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng xương quai xanh, vừa đưa tay nới đai lưng của bản thân, vài ba cái liền lộ ra thân thể hoàn mỹ rắn chắc.

      Tiếp đó, chồm lên giường, bộ ngực rắn chắc lập tức đè ép lên nhũ hoa của nàng.

      cúi đầu, ngậm vào đỉnh ngực bên trái, hàm răng khẽ cắn, cánh tay khác chậm rãi lướt vùng bụng trắng mịn của nàng.

      Theo động tác của , thân thể kiều thơm mềm của Vệ Lạc bắt đầu run rẩy, bàn tay của lướt qua nơi nào cơ bụng trắng mịn của nàng lại co thắt.

      Chỉ chốc lát, liền lần đến hạ thân nàng.

      Bàn tay lớn quen thuộc phủ lối vào, mặt vừa đưa ngón tay vào khẽ gảy, vừa dùng hàm răng thưởng thức đỉnh đồi nhàng kéo cắn.

      Mặt Vệ Lạc ửng hồng cả lên, nàng rên rỉ thành tiếng.

      Vươn hai tay ra, nàng cũng chẳng biết là muốn hất bàn tay làm loạn kia hay là muốn làm gì khác. Cuối cùng, tay bé chỉ úp tay , tiếng rên rỉ vụn dần biến lớn.

      Trong cơn thổn thức, Vệ Lạc mở to mắt huyền mê ly, si ngốc nhìn vùi người nàng, liếm hôn gặm cắn đến cuồng say, chớp chớp vài cái, nàng duỗi hai tay ôm lấy cổ .

      Nàng ưỡn thân , tách hai chân kẹp lên hông , sau khi kề sát vị trí tư mật nhất với thứ hừng hực của , Vệ Lạc rướn đầu qua ngậm lấy vành tay , se lào khào khẩn khoản: "Xin đừng thương tiếc."

      Công tử Kính Lăng ngẩn ra, chuyển hai tay đưa tới trói chặt eo của nàng.

      Sau đó, hạ thân tập kích, nặng nề, thẳng tắp chọc vào khe.

      Theo hung hăng đâm vào, Vệ Lạc bị đau khẽ hừ tiếng, tiếng rên vừa bật khỏi miệng liền bị nàng cứng rắn nuốt xuống.

      Vừa nãy tuy Vệ Lạc chủ động đòi hoan, nhưng thực tế phía dưới của nàng vẫn còn chưa đủ ướt, nam nhân thô lỗ chọc vào như thế tự nhiên khiến nơi khô khốc ấy đau nhói.

      Vệ Lạc nuốt tiếng rên đau vào bụng, hai mắt nhắm nghiền, ôn nhu ngậm vào vành tai , lẩm nhẩm, nỉ non mà kêu: "Phu quân, phu quân."

      Đây là lần đầu tiên nàng gọi như thế.

      Công tử Kính Lăng chưa bao giờ ngờ rằng, vào hôm nay, đúng lúc này, nghe được tiếng gọi đầy ôn nhu, thanh khàn khàn mà ngữ điệu bách chuyển thiên hồi của nàng.

      Chớp mắt ấy, hạ thân trướng đến phát đau.

      gắt gao giữ lấy eo của Vệ Lạc, bắt đầu kịch liệt rút ra chọc vào.

      Mỗi lần va chạm đều hết sức mạnh bạo, nóng rực của sung huyết tới mức nàng căng trướng.

      Vệ Lạc ngậm chặt vành tai , cố gắng mở to hai mắt, hề chớp mà ngắm gương mặt tuấn tú đỏ bừng kia, tiếng lại tiếng kêu: "Phu quân, phu quân."

      Đây là phu quân của ta, nam nhân của ta, ngay trong cơ thể ta, bây giờ, có mảy may khe hở nào với ta.

      Vào giây phút này, là của ta, là của ta.

      Dưới từng tiếng gào thét trong im lặng, rất nhanh hạ thân Vệ Lạc ướt đẫm, ướt như vậy nên rút ra chọc vào còn nhói nữa.

      Dần dần, từng cơn tê dại khó diễn tả thành lời, loại xúc cảm trống vắng nào đó được hoàn toàn lấp kín tràn ngập tâm tư nàng.

      Dưới va chạm lặp lặp lại, từng tầng từng tầng màn sa tung bay, màn sa khẽ lay, như gió phất qua thân thể lõa lồ của nàng và .

      Giường tháp rung chuyển, giường dao động khiến màn sa bốn phía đồng thời tung bay, khiến rèm châu va vào nhau, phát ra thanh leng keng lanh lảnh vui tai. Công tử Kính Lăng rút ra chọc vào hồi sau, đột nhiên nhấc bổng hai chân nàng lên, gác đôi chân thon dài căng mịn đều đặn lên vai mình.

      Cứ như vậy, phân thân của liền đâm tới đáy hoa tâm của nàng.

      Đâu là sung sướng cực hạn, khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc đỏ thẫm, nàng nhắm chặt hai mắt, bắt đầu đong đưa thân , nàng bấu lấy cánh tay rắn chắc của , phát ra từng chuỗi rên rỉ khó tự kiềm chế.

      Gương mặt tuấn tú của công tử Kính Lăng đỏ chót, tấm lưng to rộng, sống mũi tuấn đĩnh của ánh mồ hôi giọt lóng lánh. Trong con ngươi tựa màn đêm của chỉ còn mừng rỡ như điên.

      vừa xông tới vừa cúi đầu che môi mỏng chiếc miệng nhắn căng mọng của Vệ Lạc, nặng nề trằn trọc đè ép, dùng sức mà ngậm mút, cắn liếm. Dưới động tác của , đoá môi của Vệ Lạc giây lát trở nên vừa đỏ vừa sưng, còn lờ mờ dấu răng.

      đưa lưỡi ra, thăm dò vào tận sâu trong khoang miệng thơm tho, thâm nhập từng ngõ ngách, thưởng thức tư vị làm người say mê kia.

      Động tác của càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng kịch liệt. tinh tường cảm giác được phân thân của mình thực bị trăm ngàn cái lưỡi đồng thời hút liếm mút bám, đây là sung sướng cực hạn, sung sướng chưa từng được nếm trải thân thể bất kỳ nữ nhân nào.

      nụ hôn lại tiếp nụ hôn, ngẩng đầu, bờ môi mỏng tách khỏi cái miệng bé xinh của nàng, theo rời , đường chỉ bạc từ khuôn miệng sưng đỏ, bóng nước hơi hé của nàng chảy ra.

      Nàng nằm dưới bào phục đỏ rực, thân thể mềm mại nõn nà, suối tóc đen cùng mái tóc ẩm ướt của quấn quýt, khuôn mặt tuyệt mỹ dải ráng hồng, trong con ngươi mặc ngọc giảo hoạt tràn ngập mê ly tựa mù sương, nàng cứ thế nằm dưới thân mình, tuỳ ý mình rong ruổi. Nàng chính là tiểu nhi đấy, tiểu nhi giảo hoạt lắm thay, tiểu nhi luôn khiến vừa tức vừa hận đến độ chỉ muốn hung hăng đè nàng xuống.

      Những ý niệm này chỉ mơ hồ lướt qua.

      Chìm đắm giữa nỗi hoan hỉ mê loạn, công tử Kính Lăng mỗi khi nhìn đến Vệ Lạc dưới thân ánh mắt đều vụt lên tia thoả mãn. Phút chốc, trong thoả mãn kia lại thêm thứ tâm tình phức tạp.

      Mà tâm tình phức tạp này, càng khiến như hổ như sói, cảm giác, tiểu nhi dưới thân tựa hồ hoá ra vũng xuân thuỷ, nàng hoàn toàn có thể xâm nhập vào trong cơ thể mình, cùng mình hoà thành thể.

      Bởi vậy, hết lần này đến lần khác thô bạo va chạm, cầm lấy song nhũ của nàng, năm ngón tay mở ra nắm lại bóp nắn nó thành đủ loại hình dạng. muốn kêu lên, muốn đem tiểu nhi cứ như vậy nhập vào cơ thể, muốn nghiền nát nàng, ăn tươi nuốt sống.

      Sung sướng phảng phất như vô cùng vô tận.

      Vệ Lạc trôi nổi giữa va chạm kịch liệt của , thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khóc rưng rức, trong mơ hồ, nàng cảm giác được nam nhân người đột nhiên như biến thành dã thú biết thoả mãn.

      Chính lúc này, hạ thân rút ra, Vệ Lạc mới vừa cảm giác hư bất chợt, lật người nàng sang, đưa tay nhấc mông nàng lên, hạ thân thẳng tắp, từ sau lưng nàng mạnh mẽ đâm tới.

      Theo đâm cắm của , Vệ Lạc "A..." tiếng nhăn mày rên rỉ kêu to.

      Tiếng kêu của nàng hiển nhiên lấy lòng , công tử Kính Lăng cười khẽ, liền duy trì tư thế giao hợp như vậy lui về sau tới mép giường, đứng mặt đất, hai tay nâng mông nàng, bắt đầu vòng tấn công mới.

      Giuờng tháp lắc rung dữ dội. màn sa bay tán loạn, từng chuỗi rèm châu lay mạnh đập vào mặt Vệ Lạc, đập lên thân thể nàng.

      Nàng lúc này thực mê loạn, tiếng khóc của nàng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, rốt cuộc, nàng khóc oà thành tiếng, trong tiếng khóc, thân thể nàng bắt đầu co giật kịch liệt.

      Nàng co giật động tác rút chọc của cũng mạnh bạo thêm ba phần. Nơi căng chặt đến độ có thể xoắn đứt phân thân kia vào đúng lúc này càng như trăm ngàn vách thịt, trăm ngàn cái lưỡi đồng thời cường lực hút lấy.

      Đây là khoái cảm vô cùng mãnh liệt, cách chi diễn tả bằng ngôn từ. Trong khoảng khắc ấy, như thấy mình hoá thân thành Hoàng đế, thoát lý vũ hoá (thoát giày mọc cánh) thành tiên.

      Cuối cùng, gầm tiếng, trước mắt loé lên tia bạch quang, thân thể cường tráng ngã nhào lên tấm lưng tuyết của nàng, còn nhúc nhích.

      Thẳng hồi lâu, công tử Kình Lăng xụi lơ mới rút phân thân ra, nằm trở lại giường. ôm Vệ Lạc bất tỉnh vào lòng, cứ thế ngắm nhìn dung mạo của nàng đến ngẩn người.

      nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn của nàng, chầm chậm vươn tay ra, ngón tay thô ráp phác hoạ sống mũi thanh tú của nàng, cánh môi căng đầy của nàng, lướt qua cằm, giữ đỉnh ngực nàng. Mãi nửa ngày sau mới nặng nề nhắm hai mắt lại, hàng mày khoá chặt cũng lộ ra mệt mỏi khôn cùng.

      Hai mắt nhắm nghiền, nặng nề chìm vào giấc sâu.

      ====

      @phuongvutyty : chậc chửi hay quá ta ơi :)))

      @Nhược Vân : kết thúc bằng 1 màn sặc máu mũi =.,=
      Last edited: 5/10/15
      sanone2112, huyenlaw68, Nhiên Nhiên8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :