1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 117: Vệ Lạc lại thành hiền sĩ
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Công tử Kính Lăng nhìn chòng chọc nàng, nặng nề : “Theo hầu bên.”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc cung kính đáp, lui về phía sau hai bước, đứng đó.

      Nàng đứng.

      Đây là nhượng bộ của công tử Kính Lăng, nô có tư cách đứng trong trường hợp này, nhưng do khi nãy Vệ Lạc chỉ thi triển tài hùng biện thân là hiền sĩ của nàng, còn thêm bóng gió chủ nhân ‘tin xằng, biến mình làm nô’! Sau đó, giữa lúc Thập công tử ngày càng bực tức lại thốt lên chữ ‘quân’. Danh xưng như thế vốn được dùng người hiền sĩ.

      Vì vậy, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền cho nàng đứng thôi.

      Trong chúng nhân, Tần thái tử và Tần công chúa đều cảm kích nhìn Vệ Lạc. Bất kể Vệ Lạc xuất phát từ mục đích gì, lời của nàng có giúp được họ hay , song dưới trường hợp này lại bất bình thay bọn họ, vậy nên cảm kích. Đây là biểu của nhân đức.

      Tần thái tử cắn răng, lần nữa cầm tửu châm, nhanh chân tiến về phía công tử Kính Lăng. Tới trước mặt , Tần thái tử cúi đầu chắp tay, nghẹn ngào: “Hơn hai năm trước Diễn mạo phạm công tử, nay rất ăn năn. Cầu công tử tha Diễn biết tội, thả Diễn về nước. Ngày sau nếu Diễn lên làm quân, hễ thấy quân mã của công tử ở đâu, tất tránh lui tam xá (1 xá=30 dặm), lấy đó làm kính ý.”

      tới đây, vái chào thấp với công tử Kính Lăng, sau khi đứng thẳng dậy mắt rưng rưng.

      Nếu phải trong trường hợp này, dưới nhiều con mắt chú ý như thế, hận thể lập tức quỳ xuống vái công tử Kính Lăng.

      Sắc mặc công tử Kính Lăng ôn hòa, lẳng lặng nhìn Tần thái tử Diễn.

      Ngón tay của chốc chốc lại gõ lên mặt kỷ.

      Vệ Lạc có thể nhận ra, mỗi lần gõ mặt kỷ, sắc mặt Tần thái tử Diễn lại căng thẳng thêm phần, mỗi nhịp gõ, lại khẩn trương thêm phân.

      Nửa buổi, Tần thái tử Diễn chịu nổi nữa, ta lần thứ hai vái lạy sâu, run giọng: “Những kẻ ám sát công tử tội lỗi tày trời, Diễn bắt được chúng, đưa đến phủ đệ công tử, xin công tử cứ trách phạt.”

      Công tử Kính Lăng nghe vậy khẽ mỉm cười, giọng ôn hòa: “Tốt.”

      Lời vừa ra, Tần thái tử Diễn liền vui mừng khôn xiết.

      Ngay lúc ta căng thẳng đến độ môi run rẩy, giọng từ tính trầm dày của công tử Kính Lăng lại vang lên, “Việc thái tử về nước chớ gấp chớ nóng, đợi Kính Lăng hỏi qua phụ hầu trả lời thái tử.”

      Thái tử Diễn nhất thời diễn tả được là cao hứng hay lo lắng. Công tử Kính Lăng rốt cuộc có chịu bỏ qua . Nhưng với địa vị tại của ở Tấn, thả chất tử như mình về nước nào cần thương lượng cùng người khác? Vậy rốt cuộc chẳng phải đáp lấy lệ với mình sao?

      Dưới cơn lo sợ nghi hoặc cùng bất an, chỉ có thể thi lễ sâu, lệ nóng tràn mi, cảm động đến nỗi rơi nước mắt đáp: “Tạ ân công tử.”

      Cám ơn xong, ta lùi về sau vài bước trở về tháp.

      Thái tử Diễn vừa lui, hiền sĩ mặt đoan chính tóc bạc trắng, trán rộng, để ba chòm râu dài, mang thứ khí chất nho gia đường đường chính chính đứng dậy. Ông ta chắp tay với công tử Kính Lăng, cao giọng : “Thương có chuyện, cầu công tử ân chuẩn.”

      Hiền sĩ Thương chính là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh tại thiên hạ chư quốc, ông ta vừa mở miệng, công tử Kính Lăng cũng thể thất lễ. vội vã đứng lên, chắp tay đáp lễ, ngữ khí cung kính mà rằng: “Mong công chỉ bảo ta.”

      Thương quay đầu, quan sát Vệ Lạc hồi, lại quay về phía công tử Kính Lăng: “Thương xem tiểu nhi này, mạo quý mắt thanh, chính là tướng quân tử. Ngôn từ lại đường đường chính chính, có tác phong của đại nho, hành động khẳng khái lẫm liệt, có chí khí của nghĩa sĩ. Người như vậy, công tử há có thể bắt nó làm nô? Nếu nó làm nô, e rằng hiền sĩ khắp trong thiên hạ đàm tiếu công tử. Thích khách cũng bắt được rồi, kính xin công tử trả lại công chính cho nó.”

      Thương hiền sĩ này mở miệng ra liền mang theo đạo lý Nho gia, xem ra là đại hiền của Nho gia. Hơn nữa, mỗi câu của ông ta đều tán thưởng Vệ Lạc. Dầu rằng ông ta muốn công tử Kính Lăng thẩm tra thích khách xong mới trả lẽ phải cho Vệ Lạc, nhưng ý từ trong ra ngoài đều hoàn toàn tin tưởng Vệ Lạc là quân tử chính trực.

      Người như ông ta mở miệng, cho dù là công tử Kính Lăng cũng thể đối đãi tuỳ tiện. những thể xem như quan trọng, thậm chí còn thể từ chối, thể đợi đến khi thẩm vấn thích khách xong mới trả cho Vệ Lạc công bằng. Bởi chí sĩ khẳng khái, trung tâm vì chủ như Vệ Lạc có khả năng là gian tế ư? Quan trọng hơn chính là, trong tình huống nhiều hiền sĩ nhìn chằm chằm như lúc này, công tử Kính Lăng cũng cần phải làm nghĩa cử cao đẹp, để bản thân phù hợp với hình tượng khi nãy Vệ Lạc ca ngợi là ‘Nhất đại hùng chủ’. Do đó trì hoàn đối với , cũng chẳng phải ý kiến hay.

      Ngay sau đó, hơi quay đầu, cặp mắt sâu tựa đêm đen yên lặng đánh giá Vệ Lạc.

      Ngay lúc công tử Kính Lăng nhìn về phía Vệ Lạc, Vệ Lạc sớm chờ thời khắc này há bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Lập tức nàng nhanh chóng rơm rớm nước mắt.

      Chỉ thấy nàng vái chào sâu về phía Thương, thanh nghẹn ngào, chừng cảm động đến chẳng nên lời, nửa buổi mới nức nở: “Vệ Lạc tạ ơn tri ngộ của công!”

      câu chưa dứt, nàng liên tục dùng ống áo lau lệ nơi khóe mắt, lau hồi nàng lại lấy ống áo che mặt khóc nấc lên.

      Vô số cặp mắt đều dán vào công tử Kính Lăng.

      Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc khóc đến quay cuồng, tiếng bi xót, nhạn ngẩn ngơ sa, dòng lệ đổ, cá lừ đừ lặn. Mi tâm khống chế được nhảy lên, sau đó, nghiến răng ken két.

      nhanh chóng thu ánh mắt từ người Vệ Lạc về, hít sâu hơi mới khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt mà ôn hoà lúc đầu.

      Mặt công tử Kính Lăng mang cười, chắp tay về phía Thương công, cao giọng đáp: “Công quả đúng lắm! Kính Lăng phân phó tiểu nhi này hầu bên người, chính là muốn khôi phục thân phận cho nó.” tới đây, thở dài tiếng, đưa tay ấn ấn mi tâm giần giật, bất đắc dĩ rằng: “Là Kính Lăng hồ đồ, nên nỗi trách lầm hiền sĩ.”

      Tiếng thở dài của bất đắc dĩ, rất bất đắc dĩ, cực kỳ bất đắc dĩ…

      Bấy giờ tiếng khóc của Vệ Lạc rất nhiều, nhưng nàng vẫn như cũ dùng ống tay áo che mặt, trong tiếng nghẹn ngào, hai vai liên tục run rẩy.

      Công tử Kính Lăng vô tình liếc tới bờ vai run run của nàng, mi tâm của lại nhảy mấy cái.

      thở ra hơi dài, dịu dàng cất tiếng với Vệ Lạc: “Tiểu nhi thực là hiền tài, việc thích khách là do Kính Lăng sai tội rồi. Chẳng hay có thể tha thứ cho cái sai của Kính Lăng , vẫn phụng ta làm chủ?”

      Ngôn từ rất chân thành, vô cùng chân thành, vẻ mặt thiết tha, ngữ khí trầm muộn, hàm xúc vô cùng đau đớn hối cải.

      Vệ Lạc che mặt chậm rãi buông ống tay áo xuống. Nàng lui bước ra sau, hai tay chắp về phía công tử Kính Lăng, vái chào sâu. Đầu của nàng hạ rất thấp nên ai trông mặt mũi. Lúc này Vệ Lạc lặng lẽ làm mặt quỷ, căm tức thầm nghĩ: Ra sức diễn trò! Haiz, tôi muốn mà, tôi là muốn từ bỏ chủ nhân như đó. Song tôi lại chẳng thể, lúc đầu tôi nhiều lời ca ngợi như vậy, đều bộ dù chết cũng thay đổi lòng trung, tôi dám tuyên bố rời ư?

      Đoạn, Vệ Lạc thi lễ sâu, vô cùng cảm động đáp: “Công tử quá lời rồi, chuyện ám sát trọng đại như thế, Vệ Lạc ở vào hoàn cảnh ấy thực vẫn thể thoát hiềm nghi. Công tử chính là chủ cái thế, việc của Lạc mà công tử xem như việc của bậc cha chú, quả là mừng rỡ khôn cùng.”

      Vệ Lạc thốt ra lời này, chúng hiền sĩ lại giành trước ca ngợi, “Chủ hiền tôi trung, hay quá!”

      “Công tử Kính Lăng thực đại tài, cũng chỉ có ngài mới khiến cho bề tôi đến chết vẫn đổi lòng trung, dù oan khuất vẫn chẳng thay lòng tín!”

      Thương công cũng gật đầu liên tục mà cảm khái, “Tốt, tốt lắm! Cứ xem thần là biết chủ, tốt lắm!”

      Đây chính là sức mạnh của dư luận, dưới ánh nhìn lom lom của thứ sức mạnh này, bất kỳ kẻ bề nào cũng đều muốn khoác lên tầng mặt nạ.

      Dưới vẻ mặt tươi cười của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc tới gần hai bước, thoải mái vòng ra phía sau lưng , thản nhiên ngồi quỳ chân xuống, khuôn mặt nhắn tuấn mỹ ngậm nét vui sướng như kiếp sau sống lại, trong cặp mắt mặc ngọc to tròn lưu chuyển tia sáng đắc ý. Tia sáng kia quá chói mắt, công tử Kính Lăng cẩn thận liếc thấy, mi tâm lại nhảy cái, tức vội vàng quay đầu , ngay cả khóe mắt cũng thèm liếc về phía nàng.
      bachnhaty thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 118: Trả miếng là chung giường chung giấc?
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc yên lặng ngồi sau lưng công tử Kính Lăng.

      Nàng rất hài lòng, đặc biệt hài lòng.

      Nàng vô cùng bị biếm thành nô là việc nghiêm trọng đến thế nào, hơn nữa kéo càng lâu, tội danh càng khó tẩy sạch.

      May mắn đây là thời đại khai phóng, ở thời đại này, thân là hiền sĩ, vì lời mà mắc tội, vì lời mà phải chết cực kỳ hiếm thấy. Ở thời đại này, hiền sĩ dám thẳng thắng quở trách quân hầu, thóa mạ công tử nhiều vô số kể. Cho nên Vệ Lạc thóa mạ Thập công tử, Thập công tử cũng làm gì được nàng. Đặc biệt nay nàng khôi phục thân phận hiền sĩ, Thập công tử lại càng so đo.

      Quả vậy, trong Chiến Quốc sách, nhiều đại danh nhân như Mạnh Tử đa phần đều hỏa khí cực vượng, vừa thấy quân hầu người ta hở tý liền có tội, muốn diệt quốc, hoang dâm, muốn họa hại con cháu. Phương thức vừa mở miệng chính là nã pháo, nộ khí bừng bừng biểu đạt chủ trương chính trị của bản thân, người đương thời thường xuyên sử dụng. So ra, Vệ Lạc chỉ trích Thập công tử là tiểu nhân vẫn chưa tính là gì cả. Mỗi vị công tử ở đây đều bị hiền sĩ chỉ vào mũi mà mắng còn gay gắt hơn.

      Vì thế tại Vệ Lạc rất hài lòng, nàng rốt cuộc phải làm nô.

      Vệ Lạc vừa khôi phục thân phận hiền sĩ mọi người cũng tiếp tục cười nhạo Thập công tử nữa, bởi bị hiền sĩ thóa mạ là việc rất bình thường, căn bản hay ho gì mà chế giễu. Rất nhanh họ liền quên sạch chuyện này.

      Yến hội sau đó, Vệ Lạc liền thả hồn lãng đãng. Nàng chỉ cười híp mắt ngồi tại chỗ, song khi khai món lại rất chăm chỉ lấp đầy bụng, sau đó, hiền sĩ khác mở lời, chúng nhân liền cùng nhau nghiêm túc lắng nghe. Đối với Vệ Lạc mà , từ đầu chí cuối nàng hề lo công tử Kính Lăng ra thân phận nữ tử của nàng trước mặt chúng nhân. Bởi rằng chuyện này quá mức trọng đại, nếu ra, ngay cả hình tượng của cũng tổn hại rất nhiều. Bất luận biết việc này bao lâu dùng phụ nhân, từng lập phụ nhân làm hiền sĩ, chỉ cần điểm này thôi cũng đủ khiến trở thành trò cười của thế nhân.

      thực tế, từ khi công tử Kính Lăng biết nàng là phụ nhân, từ lúc muốn nàng giữ bí mật, đó trở thành bí mật chung của hai người.

      Cũng vì vậy, ngày ấy Vệ Lạc bị biếm thành nô thận trọng uy hiếp hai nô tỳ được để lộ đối thoại giữa họ.

      Cứ thế chừng nửa canh giờ, công tử Kính Lăng đề xuất cáo lui. Lập tức, đoàn người rầm rộ quay trở về.

      Vệ Lạc theo sau công tử Kính Lăng, từng bước từng bước.

      Công tử Kính Lăng vẫn hề liếc đến nàng, cho dù nàng theo sát phía sau cũng chưa từng quay đầu lại.

      Đến nơi đỗ xe ngựa, chúng hiền sĩ cung nghênh công tử Kính Lăng lên xe rồi mới bắt đầu ai vào chỗ nấy. Vệ Lạc xoay người, thành bắt kịp chúng hiền sĩ, chuẩn bị ngồi cùng chỗ với họ thanh nhàn nhạt của công tử Kính Lăng bước lên xe ngựa bay tới, “Vệ Lạc!”

      Bước chân Vệ Lạc khựng lại, vội vã xoay người chắp tay, “Vâng.”

      “Lại đây!”

      …”Vâng.”

      Vệ Lạc cúi đầu, ngoan ngoãn tới bên xe, sau đó, dưới ánh nhìn lẳng lặng mà chăm chú của , ngoan ngoãn leo lên.

      Vừa ngồi lên xe ngựa, Vệ Lạc liền rụt người vào trong góc.

      Sau khi nàng ngồi quỳ chân trong góc lặng lẽ giương mắt, xuyên qua hàng mi nhìn về phía công tử Kính Lăng.

      Vừa làm thế, nàng liền bắt gặp con ngươi thâm trầm khó lường của công tử Kính Lăng.

      Đối diện cặp mắt của , tâm Vệ Lạc liền run lên, miệng nàng mím chặt, phục người về trước, quỳ trước chân lúng búng: “Vệ Lạc tạ đại ân của công tử.”

      Công tử Kính Lăng trông bộ dạng khiếp đảm của nàng, những chẳng giận mà còn cười. duỗi ngón tay thon dài ra, đột nhiên cầm lấy cằm Vệ Lạc, ép nàng ngẩng đầu lên.

      Vệ Lạc vừa ngẩng đầu liền đáng thương nhìn , vẻ mặt cầu xin, cũng đầy oan ức. Thấy mi tâm công tử Kính Lăng giật cái, nàng vội vã há miệng, lẩm bẩm: “Lạc tuy là phụ nhân, nhưng thực có tài năng hiền sĩ. Công tử đồng ý dùng tôi, sao có thể mà chẳng làm? Lạc thực phục.” Lời nàng là kháng nghị, là giải thích, nhưng cũng là nhu nhược, ngầm chứa mấy phần cầu xin.

      Công tử Kính Lặng bật cười ra tiếng.

      Ngón tay cầm cằm Vệ Lạc của nhàng di chuyển, ngón trỏ chậm rãi mơn trớn môi dưới của nàng. Đốt ngón tay thô ráp nhàng lướt qua môi dưới, ma sát, mỗi lần móng tay sượt qua, Vệ Lạc liền run người cái. Còn trái tim của nàng, lại càng khống chế được bắt đầu nhảy thình thịch. Trong buồng xe ngựa hẹp, hơi thở nam tính của công tử Kính Lăng, và cả hô hấp của , từng tia từng tia từ môi thấm vào trong lòng, khiến hô hấp nàng dồn dập, hai gò má ngất ngây.

      Công tử Kính Lăng nhận ra được Vệ Lạc mơ màng.

      cười nhạt.

      Cũng biết vì sao, lúc nở nụ cười, nhất thời toàn bộ hơi nóng trong buồng xe tăng lên hai độ. Ngũ quan như chạm khắc ấy trong nháy mắt ra tia tà khí, tia ma mị.

      Nhịp tim Vệ Lạc “Thình thịch thình thịch”, bắt đầu nặng nề đập vào lồng ngực, kêu gào ầm ĩ, khiến nàng thấy đủ khí để thở.

      Công tử Kính Lăng xem thấy khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt có chút si mê của nàng lại nở nụ cười. cười khẽ, từ từ, từ từ áp sát Vệ Lạc.

      Dần dần, hơi thở phun ra phả vào mặt Vệ Lạc, sống mũi cao của chút nữa cạ vào sống mũi của nàng.

      Lại gần thêm ít nữa, hai cánh môi chạm vào nhau.

      Miệng Vệ Lạc bỗng run mấy cái.

      Dưới ánh nhìn gần sáng quắc như cười như của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc há miệng, ánh mắt mê ly si ngốc nhìn , vừa ngắc ngứ, ấp úng định , cơ thể vừa theo thành xe trượt xuống, “Vẻ tuấn của công tử, đương, đương thời có hai. Vệ Lạc chỉ là phụ nhân bình thường, chịu nổi nam sắc như thế dụ dỗ đâu!”

      Nụ cười của công tử Kính Lăng tức cứng đờ! Chỉ thấy tay trái nắm thành quyền, nện mạnh vào thành xe phía sau!

      Thành xe ngựa phát ra thanh nặng nề! Dưới cặp mắt trợn to của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng chậm rãi thu nắm đấm, đốt ngón tay tay trái hơi xanh lên.

      Bấy giờ, bên ngoài vang lên vài tiếng hỏi dò khẩn trương, “Công tử? Công tử? Có thích khách sao?”

      Nụ cười cương cứng, hàm răng nghiến kèn kẹt, công tử Kính Lăng lớn tiếng quát: “ có chuyện gì!”

      Mọi người bên ngoài đều cả kinh, khỏi hai mặt nhìn nhau: Xảy ra chuyện gì mà công tử Kính Lăng lại thịnh nộ đến vậy? Mọi người nhìn nhau mấy lần, nhưng cũng chẳng dám quấy rầy công tử Kính Lăng, thể làm gì khác hơn là từ từ tản ra, hai mắt lo sợ dán vào xe ngựa.

      Hàm răng công tử Kính Lăng vẫn nghiến kèn kẹt.

      Vệ Lạc còn hồn nhiên nháy cặp mắt to, có chút khiếp ý, có chút bất an nhìn .

      Bắt gặp vẻ mặt này của nàng, công tử Kính Lăng càng hực lửa giận.

      thở dài hơi, căm tức nghĩ: Vệ Lạc này thực đáng ghét, quả thực đáng ghét vô cùng! Đáng trách vô cùng! Nàng lại dám đường đường công tử ta sắc dụ nàng! Nàng, nàng quá đáng hận mà! Nàng biết ta muốn tổn thương nàng, nàng biết ta thể giết nàng! Bởi vậy nàng định dùng lời này kích ta dưới cơn giận mà rời xa nàng. Nếu như trước đây, rời xa cũng là rời xa, chẳng qua là phụ nhân mà thôi! Chỉ cần dùng tài của nàng là được.

      Song với tiểu nhi này, ta thực cam lòng!

      Vệ Lạc đáng thương, đủ đường tính toán, nhưng lại hay từ sau ngày chơi xuân ấy trở về, tình bất giác có biến hóa.

      Công tử Kính Lăng càng nghĩ lại càng hận, càng hận, hàm răng lại càng nghiến ken két.

      Nhưng cho dù hàm răng có nghiến nát, bàn tay nắm cằm Vệ Lạc cũng hề dùng lực.

      Chậm rãi, nhắm mắt lại.

      Lần thứ hai mở mắt ra trong con ngươi mảnh trấn tĩnh.

      Dưới ánh mắt giảo hoạt chớp chớp, vờ như khiếp đảm của Vệ Lạc, công tử Kính Lăng đột nhiên nhếch miệng cười.

      Nụ cười của xán lạn, lộ ra hàm răng trắng. Hàm răng trắng bóng kia, chẳng vì sao lại khiến Vệ Lạc cảm giác được từng cơn ớn lạnh thấu xương, lập tức, nàng rùng mình cái

      Công tử Kính Lăng hơi nhíu mày, tay trái vừa đập vào thành xe duỗi ra, nhàng, ôn nhu xoa mặt Vệ Lạc.

      Ngón tay ấm áp lướt qua mắt Vệ Lạc, thành công làm nàng lạnh đến mức run cầm cập mở miệng, thanh rất dịu dàng, ngữ khí đầy du dương, “Tiểu nhi tìm mọi cách kích ta, là muốn rời xa ta sao? Rất tốt.”

      Mười ngón tay mở ra, nhàng nâng khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc, ôn nhu cười với nàng. Gương mặt tuấn mĩ kề sát, cái trán chạm vào trán nàng, nhàng thở ra hơi, cười khẽ: “Vệ Lạc ngươi có đại tài, công tử ta thực tin ngươi sủng ngươi, chi bằng, đêm nay chúng ta chung giường tâm , làm trọn giai thoại bách thế?”
      bachnhaty thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 119: mới để ý nàng ngượng ngùng
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      A?

      Nửa thân dưới Vệ Lạc mềm nhũn, cả người trượt xuống.

      Công tử Kính Lăng buông tay ra, cười xem nàng trượt ngồi lên sàn xe.

      Mặt Vệ Lạc trắng bệch, dám tin trừng công tử Kính Lăng. Trong cảm nhận của nàng, người trước mặt rất kiêu ngạo, rất cao quý, xem thường những tính suy vặt vãn, lại càng dùng loại thủ đoạn vô lại này.

      Sao có thể giận dữ rồi lại phất tay áo đứng dậy, đuổi mình xa? Sao có thể giống nam nhân bình thường, trêu chọc nữ nhân chứ?

      Đôi mắt mặc ngọc của Vệ Lạc trợn tròn xoe, nàng dám tin trừng lớn, trừng lớn, rốt cuộc, nàng hít vào hơi, buột miệng kêu: “Công tử, ngài mà cũng bụng đói ăn quàng?”

      Đây quả thực chỉ là buột thốt ra mà thôi.

      Trời chứng giám, Vệ Lạc khinh xuất vậy đâu.

      Khuôn mặt cười mỉm thích thú của công tử Kính Lăng lại bắt đầu cứng đờ.

      lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, vừa lạnh lùng vừa chăm chú.

      Nửa ngày, chậm rãi tựa ra sau, từ từ dựa vào thành xe, nhàn nhạt : “Với dung mạo của ngươi, quả thực lọt vào mắt bản công tử!”

      tới đây, châm biếm đánh giá Vệ Lạc, lạnh tanh: “Thân là phụ nhân, nhưng lại có tướng mạo trượng phu, bản công tử khinh thường chạm vào.” mỉa mai đến đó dừng chút, bắt gặp nét mặt cố ra vẻ ôn hoà của Vệ Lạc thấp thoáng tia hớn hở nén được, lại càng đại hận.

      Ngay sau đó nghiến răng, lạnh lùng thêm câu, “Đương nhiên, làm ấm chăn chắc cũng tệ.”

      Khuôn mặt nhắn vừa lấy lại vẻ bình thường của Vệ Lạc lại trắng như tuyết.

      Nàng vô lực cúi thấp đầu, con ngươi chuyển nhanh, thầm nghĩ: Đến cái nơi quỷ quái này, xem ra cả đời mình ai thèm lấy. Công tử Kính Lăng vừa tuấn tú, dáng người lại đẹp, mình cũng rất thích , nếu phải ngủ cùng mấy lần, cũng chẳng phải chuyện chi khó chịu. Chỉ là tuyệt đối thể trở thành cơ thiếp trong phủ của , thể thất thân rồi lại thất tâm, đánh mất nguyên tắc của bản thân, trở thành kẻ tranh giành cùng thê thiếp của vừa đáng thương vừa đáng cười.

      Nàng nghĩ tới đây, tâm thần hơi yên, rồi lại khẽ nghiêng đầu ngẫm nghĩ: Cũng biết nam nhân ở đây chiếm được nữ nhân có buông tay ngay ta? Chắc là nhỉ?

      Nàng vừa suy nghĩ, con ngươi vừa đảo vòng.

      Song vì sao, nàng chỉ mới nghĩ đến đó thôi, khuôn mặt nhắn liền nóng lên, tỏa nhiệt ngày càng cao, mà trong lòng cũng bắt đầu rộn ràng.

      Dần dần, Vệ Lạc phát khí trong buồng xe ngày càng ngưng trệ, dần dần, nàng cảm giác được hơi thở công tử Kính Lăng càng lúc càng nồng, tràn ngập khắp nơi, chừa chỗ nào.

      Vệ Lạc cúi đầu, đưa tay ấn ngực, hung hăng phỉ nhổ bản thân.

      Công tử Kính Lăng nửa dựa vào tháp, lạnh lùng nhìn chòng chọc Vệ Lạc. Dần dần, phát khuôn mặt của nàng xuất vệt ửng hồng khả nghi.

      nghiêng đầu, lẳng lặng quan sát, bắt gặp khuôn mặt nàng càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ, sau cùng ngay cả vành tai cũng bắt đầu đỏ rực.

      Xem hồi, lửa giận của từ từ giảm từng chút , tan vào khí. đột nhiên chẳng thể nào phát cáu với tiểu nhi trước mắt này.

      Chậm rãi, hơi nghiêng người, lần thứ hai kề sát Vệ Lạc.

      lúc Vệ Lạc miên man suy nghĩ chợt cảm thấy hơi ấm người áp sát, lập tức tim đại loạn. Khuôn mặt ửng hồng của nàng vội vàng lùi lại sau, nhưng phát mình sớm chống lên vách xe, căn bản lui được nữa.

      Đè mạnh trái tim muốn vọt lên cổ họng, Vệ Lạc cắn răng, nàng dùng tới ba phần lực, khiến chỗ môi rất đau buốt.

      đau đớn này làm tim nàng ổn định ít.

      Mà lúc này, bàn tay lớn duỗi ra, chuẩn xác nắm lấy cằm nàng.

      Sau đó, bàn tay to nhấc lên, ép Vệ Lạc thể ngửa mặt nhìn .

      Đôi mắt thẫm như màn đêm của công tử Kính Lăng bấy giờ có hơi hiếu kỳ. xem xét Vệ Lạc, thấp giọng cười: “Sao tiểu nhi lại xấu hổ đến thế?”

      Khi chuyện, hơi thở ấm áp phun ra phả vào mặt nàng, luồn vào mũi nàng, cuống quýt lấy hơi thở của nàng, thấm vào trái tim nàng, nên nỗi nhịp tim của nàng lại bất ổn.

      Vệ Lạc từ từ, từ từ giương hàng mi dài, mắt lặng liếc công tử Kính Lăng, đối diện cặp mắt của nhanh chóng cúi thấp đầu, chu môi, lẩm bẩm đáp: “Trong xe nóng quá.”

      Công tử Kính Lăng cười phì: “Tiểu nhi lại lươn lẹo nữa rồi.”

      Tiếng cười trong trẻo của truyền ra bên ngoài, khiến chúng nhân vẫn giương cung bạt kiếm nhìn chằm chằm vào xe ngựa quay mặt nhìn nhau. Bọn họ từ từ thả bàn tay đặt vỏ kiếm xuống. Có hai hiền sĩ tuổi trung nhiên, tóc hoa râm thò đầu hỏi: “Ai ở trong vậy?”

      kiếm khách chắp tay trả lời: “Vệ Lạc.”

      Hai hiền sĩ ngẩn ra, đăm chiêu thu đầu về.

      Cũng chẳng biết vì sao, công tử Kính Lăng vốn buồn bực tột cùng giờ tâm tình lại rất tốt. thích thú đánh giá Vệ Lạc mặt đỏ như xuất huyết, khó hiểu nghĩ thầm: Thế gian sao lại có người như tiểu nhi được nhỉ? Giảo hoạt nhường ấy, e thẹn nhường ấy?

      Trong ký ức của công tử Kính Lăng, chưa bao giờ gặp người dễ xấu hổ như Vệ Lạc. Cho dù là nam nhân hay nữ nhân, xử nữ hay đồng nam, hoặc cơ thiếp hậu cung của , ở trước mặt có hoang mang, có sợ hãi, có chờ mong, có mê đắm, nhưng, chẳng có lấy người ngượng ngùng như thế. Căn bản là lấy e lệ làm trạng thái bình thường như Vệ Lạc.

      Tay phải của công tử Kính Lăng nhấc cằm Vệ Lạc lên, ngón trỏ nhàng vuốt ve môi nàng, cười trầm, thanh từ tính vang vọng khắp xe, “Khi nãy còn lời lẽ ba hoa, khiến người hận lắm thay. Sao giờ lại xấu hổ rồi?”

      Kỳ thực Vệ Lạc ở trước mặt vẫn luôn dễ thẹn thùng, song dường như công tử Kính Lăng đến tận bây giờ mới cảm thấy vui vẻ vì dáng e thẹn của nàng, cũng bắt đầu hiếu kỳ, hoàn toàn nhìn thẳng vào nét xấu hổ của nàng.

      Vệ Lạc nghe ra trêu chọc trong lời , bàn tay đặt ngực lại mạnh mẽ áp chặt, định đè xuống cơn xấu hổ. Nhưng nàng vốn hữu tình với , đầy đầu chỉ độc việc tối này “chung giường chung giấc” cùng , ý nghĩ xấu hổ ấy nào dễ dằn xuống?

      Hít sâu ngụm khí đầy hơi thở của Kính Lăng, Vệ Lạc chấp chới hàng mi dài, giương mắt nhìn , thanh sợ hãi, mang theo rất đỗi ngạc nhiên: “Công tử giận Vệ Lạc?”

      Nàng tới đây, hơi dùng lực, cằm hất tay ra.

      Vệ Lạc lui bước sang bên, quỳ gối về phía , sau khi thi lễ nàng ngẩng đầu, dùng ngữ khí mừng rỡ, vui sướng tột cùng vội vàng thưa: “Công tử rộng lượng, có thể nhẫn được xằng bậy của Vệ Lạc. Vệ Lạc tạ ân công tử bắt tội.”

      Nàng vừa vừa tiếp tục lui về phía sau, tay phải cũng hướng về phía màn xe, mắt to chớp chớp, khuôn mặt nhắn bày nụ cười lấy lòng có chút luống cuống, “Công tử giận, sao thả Vệ Lạc xuống xe? Trong xe này nóng quá, Vệ Lạc muốn ngồi bên ngự phu cho mát mẻ.”

      Nàng lung tung tới đây, thấy công tử Kính Lăng lẳng lặng trông mình đăm đăm, cặp mắt sâu thẳm, mặt vô cảm, khỏi lại cười khan lấy lòng.

      Bấy giờ, tay của nàng kéo mở góc màn xe, luồng gió mát lướt qua mặt, quét quá nửa khí ngượng ngùng bên trong.

      Được gió mát thổi qua, đầu óc trì trệ của Vệ Lạc rốt cuộc thanh tỉnh, chỉ thấy hai mắt nàng trong suốt, vẻ mặt vốn nịnh nọt, ngượng ngùng, căng thẳng nháy mắt trở nên nghiêm túc đứng đắn.

      Đột nhiên, Vệ Lạc ngẩng cao đầu, hai mắt lấp lánh nhìn thẳng công tử Kính Lăng, hiên ngang lẫm liệt, thanh lanh lảnh: “Vệ Lạc tạ công tử mến! Song, Vệ Lạc được tiên phụ giáo huấn, dám làm lộng thần nữa. Công tử muốn cùng Vệ Lạc chung giường chung giấc, tuy công tử có tà niệm, nhưng Vệ Lạc lại sợ bản tâm sạch, trái lại nảy sinh ý niệm sắc dục với công tử. Cho nên xin công tử thu lời.”

      Khi lời này giọng nàng vô cùng trong sáng chính trực. Ừm, chính bởi vì quá trong sáng chính trực, mặc dù xe ngựa phi rất nhanh, nó vẫn theo gió đêm truyền ra ngoài, chui vào trong tai đám kiếm khách hiền sĩ chung quanh.

      Sau khi Vệ Lạc giải thích xong, hai tay chắp lại, ngẩng cao đầu, chớp mắt hạnh, bộ chính khí nhìn công tử Kính Lăng chờ đáp lời.
      bachnhaty thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 120: Thủ đoạn
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc chớp chớp mắt, nụ cười mặt công tử Kính Lăng chậm rãi biến mất.

      Lời Vệ Lạc truyền ra, bất tri bất giác, tiếng bàn luận và chuyện bên ngoài đều im bặt.

      Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm.

      Vệ Lạc đến nhường này, đường đường là công tử, chẳng lẽ còn muốn cưỡng cầu?

      Ngay sau đó, mi mắt hơi thu, gương mặt tuấn tú trầm, thấp giọng quát: “ ra ngoài!”

      …”Vâng.”

      Giọng Vệ Lạc hơi run, đắc tội như vậy, nàng có phần nghĩ mà sợ. Nhưng nàng thể làm ấm giường, ngủ với vậy đâu. Nàng thể, thể, dù nàng nghĩ thoáng, song đầu óc nàng vừa chuyển đến tình cảnh đó liền khẩn trương, liền sợ hãi, bất an.

      Nàng bất lực, nhưng nàng thích nam nhân này, chỉ là tới gần nàng liền mất khống chế, nàng thể để chiếm được nàng. chiếm được nàng rồi, tất nhiên chẳng có chuyện gì, nhưng nàng đây, nàng có thể buông xuống, có thể để ý chăng? Nàng biết, nàng dám mạo hiểm như vậy. Dù thế nào, cuộc đời của nàng phải tự mình nắm lấy, bị sắc dục chi phối, được phép mất kiềm chế.

      Vệ Lạc vén màn xe, sau khi tiếng với mã phu, xe liền chậm rãi dừng lại. Vệ Lạc thả người nhảy xuống, tới trước xe ngựa phía sau các hiền sĩ, ngồi bên cạnh ngự phu.

      Xe ngựa lại từ từ chạy .

      Gió đêm dịu dàng lướt tới.

      Gió đêm lúc này thổi qua mặt làm mất dần xấu hổ, cảm giác mát mẻ xuất . Vệ Lạc ngẩng đầu quan sát các chòm sao lóe sáng vòm trời, hít sâu ngụm khí lạnh.

      Nửa ngày nàng mới cúi đầu, mặt nở nụ cười. Bất kể là thế nào, hôm nay nàng thắng! Nay nàng còn là nô lệ, cũng làm ấm chăn cho công tử Kính Lăng. Tối nay nàng có thể yên giấc rồi.

      Tiếng bánh xe lăn ‘lộc cộc’, trong đêm tối trời càng thêm chói tai.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa chạy vào phủ công tử Kính Lăng.

      Khôi phục tâm trạng vui vẻ, Vệ Lạc cực kỳ cao hứng lon ton ôm chút đồ dùng của bản thân trở lại chỗ ở ban đầu. tại nàng lại là hiền sĩ, hiền sĩ trong phủ Kính Lăng cần mặc áo vải gai, chuyện đầu tiên nàng làm chính là cởi áo người, áo vải này quá thô cứng, đâm vào da thịt vừa ngứa vừa đau. Nàng thay bộ thường phục hiền sĩ làm từ gấm dày.

      Trong bóng đêm, nàng lấy ra kiếm gỗ, bắt đầu dùng tay khẽ vuốt ve. Phòng trong tối om om, chỉ có ánh sao thấu qua màn cửa sổ bằng sa mỏng rắc vào tia sáng nhàn nhạt.

      Vậy nhưng, Vệ Lạc cũng nhắm hai mắt lại. Nàng bắt đầu dùng tai để nghe, để cảm thụ. Nàng lắng nghe hơi thở của gió, cảm thụ lá cây lay động, tiếng côn trùng bò qua.

      Dần dần, tiếng sanh nhạc xa xa truyền đến, tiếng người trong phủ thỉnh thoảng vang lên, tiếng bước chân của đám kiếm khách ngoài sân, hô hấp của người ngủ sát vách, nàng chẳng còn nghe thấy nữa. Nàng chỉ nghe được tiếng gió thoảng tới, nó chút dấu vết, tràn ngập gian, ôn hòa vô ngần.

      Vệ Lạc chậm rãi đứng dậy, nàng nhắm hai mắt, kiếm gỗ trong tay khẽ vung ra. Động tác lần này ung dung lướt, như tiến như lui, thoắt nhanh thoắt chậm.

      Vệ Lạc lúc này, đáp hòa lời gió, kiếm gỗ múa. Mỗi lần vung lên nào khác tiếng gió vút qua, mỗi lần chuyển ngoặt lại như ngọn gió vô thường, mỗi lần tới lui tựa như cơn gió nghỉ chân.

      Bấy giờ đất trời yên tĩnh, hết thảy đều còn tồn tại. Tồn tại chỉ có thanh của gió bên ngoài, và thanh kiếm gỗ trong tay.

      Theo thời gian trôi qua, nơi ngực bụng của Vệ Lạc nóng rực, ấm áp, thoải mái vô cùng, thông suốt cực kỳ. Thứ cảm giác phảng phất như về lại cơ thể mẹ này khiến bao muộn phiền của nàng tan hết, toàn bộ bất an khủng hoảng thầm kín đều biến mất, hết thảy bất cam và ái luyến cũng chẳng còn. Còn lại, chỉ độc kiếm của nàng!

      đêm này, Vệ Lạc vẫn luyện đến lúc gà gáy mới nghỉ sơ qua.

      Ngày thứ hai nàng thức dậy rất sớm, lấy ít nước giếng bắt đầu rửa ráy.

      Sau khi công tử Kính Lăng biết nàng là thân nữ nhi, chỗ tốt nhất chính là, cho phép nàng ở mình trong gian phòng xa xôi. Có gian của riêng bản thân, nàng có thể tắm, có thể ngủ yên.

      Sau khi tắm rửa xong, Vệ Lạc nhanh chân tiến đến thư phòng của công tử Kính Lăng.

      Hôm qua nàng được khôi phục thân phận hiền sĩ, song công tử Kính Lăng cũng chưa sắp xếp vụ gì cho nàng, nàng phải đến tìm .

      Tin tức nơi này truyền rất nhanh, những kẻ mấy ngày trước còn thèm thuồng nhìn nàng mà vẫn chưa kịp ra tay, lúc này lại cung kính, bắt gặp nàng qua mỉm cười lấy lòng.

      Vệ Lạc tới ngoài thư phòng.

      Công tử Kính Lăng nghị cùng thực khách, Vệ Lạc xem xét lát, bên trong thực khách nhất nhị đẳng đều có. Lại nhìn lần nữa, những thực khách này xưa nay đều lấy xảo quyệt bất chính mà nổi danh. Vệ Lạc nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy mình cũng là kẻ xảo quyệt bất chính. Lập tức, nàng lặng lẽ bước vào, tới phía sau chúng thực khách, ngồi quỳ tháp kỷ sau cùng.

      Công tử Kính Lăng ngồi quỳ chân tháp, mặt cười nhã nhặn, từ tốn : “Việc Tần thái tử đòi về nước, chư vị nghĩ sao?”

      thực khách cao gầy đứng dậy, hai tay chắp lại, hướng về phía công tử Kính Lăng cao giọng đáp: “Tần chính là cường lân (nước láng giềng lớn mạnh), tuy lần trước họ mưu tính ta, thế nhưng nay nước Sở thế lớn, Tần và Tấn hợp lực mới có thể đối kháng. bằng công tử đưa ta về nước, ngày sau thái tử Diễn kế vị, Tần Tấn cũng có thể liên thủ chống lại cường Sở.”

      Công tử Kính Lăng nghe vậy trầm ngâm.

      Bấy giờ, thực khách mặt trắng bóc tướng mạo đoan chính đứng dậy, ta chắp tay lớn tiếng: “Thái tử Diễn sở dĩ bị làm con tin chính bởi do công tử. Hận lớn như vậy, nào ngày nguôi ngoai cho được? Nếu ta trở về nước, tất thậm hận công tử. Theo ý ta, chẳng bằng chém!”

      Người này ngữ khí nặng nề, lộ sát khí. Vệ Lạc liếc mắt nhìn ta, thầm nghĩ: Kẻ này xem nhã nhặn, nhưng sát khí lại cực nặng.

      Theo như lời hai thực khách này, mỗi người đều mang đạo lý, ý tứ lại hoàn toàn trái ngược. Công tử Kính Lăng đảo mắt vòng, nhìn về phía lão đầu hom hem như que củi.

      Lão đầu này có khuôn mặt khô gầy, kết hợp với thân thanh bào có vẻ cực kỳ đơn bạc, lại phối với trúc quan cao cao đầu lão, hình dạng này chẳng biết tại sao càng khiến Vệ Lạc nghĩ đến cây trúc khô. Người này chính là sào trúc khô.

      Công tử Kính Lăng trông về phía lão đầu nọ, cung kính hỏi: “Nam công nghĩ thế nào?”

      Nam công đưa tay vuốt ve chòm râu lơ thơ vài sợi cằm, cau mày đáp: “Lấy quan điểm của thần, việc này phải xem Tần.”

      “Ồ?”

      Hai tay công tử Kính Lăng đặt lên đầu gối, nghiêng người về phía trước, đầy mặt chờ mong lão tiếp.

      Nam công chắp tay thi lễ với : “Nếu Tần hầu trúng ý công tử mạnh hơn thái tử Diễn, vậy thái tử Diễn có thể quay về. Còn như bên cạnh Tần hầu đều là những nhi tử ham mê tửu sắc, vậy nên giết.”

      “Tốt!”

      Công tử Kính Lăng vỗ tay, lớn tiếng tán tụng câu, sang sảng : “Ý của Nam công chính là ý ta. Nay Tần hầu bệnh nặng sắp chết, những nhi tử còn lại, trừ thiếu tử và thái tử Diễn, nhị tử dũng mãnh, tam tử nhân ái đều được dân tâm. Thái tử Diễn dẫu có chút tài, nhưng tính chây lười, quả thực ra gì. Ta muốn trả về.”

      tới đây, chúng thực khách bắt đầu sôi nổi nghị luận.

      Bấy giờ, công tử Kính Lăng nhàng cười, nhướng mày: “Song, người Tần vì ám sát ta, việc này thể cho qua. Ta muốn bắt giám hình trước công chúng, tự mình chém bọn thích khách mới thả về nước.”

      Chúng thực khách đều ngẩn ra. Nhưng chỉ trong chớp mắt liền có người hiểu , gương mặt khô gầy của Nam công tràn đầy tươi cười, ngớt ca ngợi: “Tốt! Rất tốt! Như thế thái tử Diễn đánh mất nhân tâm. Mất nhân tâm rồi chẳng còn đáng sợ nữa. Danh phận thái tử của ta vẫn còn, công tử chỉ cần trợ lực chút là có thể khiến đăng vị Tần hầu. Kẻ như thế làm Tần hầu, Tần đáng phải sợ nữa!”

      Vệ Lạc cũng gật đầu liên tục, thầm nghĩ: Những người Tần kia vì thái tử Diễn mà ám sát công tử Kính Lăng. Nếu thái tử Diễn vì quay về nước mà tự mình trảm giết những người Tần kia, làm nhân tâm rét lạnh. Sau khi công tử Kính Lăng khiến ta mất nhân tâm, lại đưa ta về nước, trợ lên vương vị, dưới Tần lòng, tự nhiên đáng để lo. Tâm tư này của quả rất độc.
      bachnhaty thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 121: Kính Lăng muốn buông tay?
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Công tử Kính Lăng vừa đề cập đến việc của Tần Thái tử Diễn, liền cùng chúng thực khách thương lượng đến nửa canh giờ, chờ đến khi chi tiết đại cục đều quyết định gần đủ rồi mới khép hờ mắt, hơi lộ vẻ mệt mỏi.

      Mọi người vừa bắt gặp dáng vẻ của , vội vàng cáo từ ra về.

      Vệ Lạc vốn ngồi phía sau cùng, những người này vừa động nàng cũng lập tức khom lưng lui về sau.

      Nàng mới lui lại bước, công tử Kính Lăng liền liếc nàng cái: “Vệ Lạc ở lại.”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc thi lễ, chậm rì rì lê về phía .

      Khi nàng cách trước mặt khoảng năm bước tay phải của công tử Kính Lăng chỉ về phía tháp bên cạnh, “Tạ công tử.” Vệ Lạc thi lễ, xoay người ngồi quỳ chân xuống.

      Công tử Kính Lăng nhấc mắt, nhàn nhạt quan sát nàng: “Có lễ vật cho ngươi!”

      Lễ vật?

      Vệ Lạc kinh hãi, nàng ngẩng phắt đầu, tò mò nhìn công tử Kính Lăng.

      Nàng vừa ngẩng đầu liền đối diện khuôn mặt đặc biệt lạnh lùng của . Lạnh lùng như thế, coi thường như thế, mà cũng thâm sâu khó lường như thế.

      Hai tay công tử Kính Lăng hợp lại, nhàng vỗ ‘Bốp’ cái, quát: “Mang lên.”

      Tiếng vừa buông, hai kiếm khách liền bước vào, mỗi người bưng hộp gỗ, nhanh chân tiến tới trước mặt công tử Kính Lăng.

      Công tử Kính Lăng quay đầu về phía Vệ Lạc, mặt vô cảm : “Qua xem .”

      Vệ Lạc càng hiếu kỳ, nàng chớp đôi mắt to, vội vã nhìn về hộp gỗ nọ.

      Hai kiếm khách song song tới trước người Vệ Lạc, đồng thời trình hộp gỗ lên trước mặt nàng. Sau đó, người đưa tay phải ra, hất gấm đỏ che hộp gỗ!

      “Phịch” tiếng!

      Thân thể Vệ Lạc trượt xuống ngã mạnh ra sau, té bật ngửa đất! Nàng chật vật nằm đất, miệng há hốc, liên tục nôn khan mấy lần!

      Nôn xong, khuôn mặt của Vệ Lạc trắng bệch như tờ giấy, nàng cũng bò dậy, chỉ vội vàng dùng ống tay áo che mắt, hoảng loạn la lên: “Mang !”

      Hai kiếm khách động đậy, công tử Kính Lăng vẫn vô cảm như cũ!

      Lúc này Vệ Lạc hít hơi, từ từ, từ từ thả ống tay áo che mặt xuống.

      Bấy giờ sắc mặt của nàng vẫn trắng bệch, nhưng còn hoảng loạn.

      Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía hộp gỗ.

      hộp gỗ mỗi kiếm khách nâng đến, đều đặt cái đầu nữ nhân đẫm máu!

      Đầu người đẫm máu!

      Hai đầu người này hiển nhiên vừa mới chém xuống, đều mở to đôi ngươi, bộ chết nhắm mắt. dung mạo tú lệ kia vẫn có thể nhận ra hồn nhiên ngây thơ khi còn sống!

      Đây là hai cái đầu của hai thị tỳ! Các nàng chính là hai thị tỳ canh giữ ở Hàn uyển!

      Vệ Lạc cố nhịn kích động muốn nôn, tay đè lên ngực, rũ mắt, thấp giọng cầu xin: “Xin mang .”

      Công tử Kính Lăng lúc này mới phất phất tay, hai kiếm khách trùm lại gấm đỏ lên hai đầu người, xoay người lui ra.

      Bọn họ vừa khỏi, Vệ Lạc liền thở dốc từng cơn.

      Công tử Kính Lăng mặt chẳng chút cảm xúc liếc nàng cái, lười nhác cầm tửu châm nhấp ngụm rượu, lại phất tay: “Toàn bộ lui ra!”

      “Dạ!”

      Chỉ chốc lát, chúng nhân trong phòng đều lui hết còn ai, ngay cả tiếng thở mơ hồ cũng có. Tựa như trong phạm vi mấy chục mét, chỉ độc hai người Vệ Lạc và công tử Kính Lăng.

      Bấy giờ, công tử Kính Lăng nhàn nhạt gọi: “Vệ Lạc!”

      gọi tiếng rất ôn hoà, nhưng Vệ Lạc lại như bị điện giật bật dậy từ tháp. Nàng lảo đảo về phía trước bước mới đứng vững, vội vã xoay người lại, vái chào công tử Kính Lăng đến cùng, run giọng đáp: “Vâng.”

      Trong giọng nàng tràn đầy kinh hoàng cách nào che giấu.

      Công tử Kính Lăng trễ nải dựa người về sau, cũng xem nàng lấy cái, lạnh nhạt : “Trong thiên hạ này, người biết ngươi là phụ nhân, chỉ có ngươi, và ta! Đúng hay ?”

      Vệ Lạc ngẩn ra!

      Tức nàng , sở dĩ hai thị tỳ này bị giết, là vì họ biết nàng chính là thân nữ tử! Đúng rồi, thân là nô tỳ vốn nên nghe trộm chủ nhân chuyện. Nhưng mà họ chẳng những nghe thấy cuộc chuyện của nàng và công tử Kính Lăng, mà còn phát ngôn mai mỉa.

      Lấy tai mắt tinh thông của công tử Kính Lăng, sao có thể biết chuyện này?

      Vệ Lạc ra điểm này rồi, trong lòng trái lại càng tỉnh táo, nàng lần thứ hai vái chào thấp, đáp: “Vâng.”

      Công tử Kính Lăng nâng mắt nhàn nhạt nhìn nàng, thanh ôn hòa chút gợn sóng, “Vệ Lạc, ngươi thực có tài.” tới đây, thanh hơi khựng lại.

      Sau khi hơi chần chờ, từ từ mở miệng: “Hôm nay, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có bằng lòng làm cơ thiếp của ta ?”

      Vệ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía , nét mặt vẫn rất bình thản, bình thản mà lạnh lùng, trong đôi mắt thẳm như đêm tối, trông ra chút tâm tình xao động nào.

      Vệ Lạc quan sát hồi, cắn cắn môi dưới, lui về phía sau bước, lần nữa vái chào thấp mà rằng: “Vệ Lạc muốn!”

      Nàng đáp lại rất kiên quyết, cũng rất bình tĩnh.

      Nhưng chẳng biết vì sao trong khoảnh khắc bật thốt ra lời ấy, nàng cảm giác được tia chua xót trong lòng, chua xót mà nàng chưa từng nếm trải bao giờ.

      Câu trả lời của Vệ Lạc hiển nhiên nằm trong dự liệu của công tử Kính Lăng. từ từ nhấp rượu, rũ mi thấp mắt, hồi lâu mới từ từ : “Tốt.”

      tốt!

      Tim Vệ Lạc giật thót, trong nháy mắt trăm mối cảm xúc tuôn trào trong lòng.

      giọng nhàn nhạt, lạnh lùng của công tử Kính Lăng chậm rãi truyền đến, “Vệ Lạc, tuy ngươi là phụ nhân, nhưng thực có tài. Ta thích tài năng của ngươi, cam nguyện mạo hiểm che chở cho ngươi, ngươi cũng biết chứ?”

      Vệ Lạc chậm rãi quỳ xuống, sấp người về phía trước, dập đầu, hành đại lễ với xong trầm giọng đáp: “Vệ Lạc biết.”

      “Tốt.”

      Công tử Kính Lăng cười nhạt, nhưng ý cười này chưa từng thấu đến đáy mắt.

      đăm đăm nhìn Vệ Lạc, từ từ tiếp: “Ngươi muốn làm cơ thiếp của ta, ta đường đường là công tử, tự nhiên cưỡng cầu.” tới đây, giọng hơi trầm xuống, “ đời phụ nhân rất nhiều, song, phụ nhân là kẻ sĩ có trí thức lại mấy. Lần này, ta muốn trọng dụng ngươi, ngươi có đồng ý ?”

      Vệ Lạc đương nhiên đồng ý, nàng dập đầu, dứt khoát đáp: “Vệ Lạc đồng ý!”

      Công tử Kính Lăng gật gật đầu: “Tốt! Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy dùng xảo trá kẻ dưới tiểu nhân của ngươi, chu du giữa hiền sĩ sứ giả các nước! Vừa rồi chúng ta có đề cập tới việc của Tần thái tử, ngươi có nghe hết chứ?”

      Vệ Lạc gật đầu: “ nghe toàn bộ.”

      “Tốt! Ngươi liền theo đó mà làm!”

      Nặng nề tới đây, công tử Kính Lăng từ từ đứng dậy. chậm rãi tới trước người Vệ Lạc, y phục gần như sượt qua mặt nàng.

      Lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gáy Vệ Lạc nằm phục đất nhúc nhích, công tử Kính Lăng giọng: “Đứng lên .”

      “Vâng.”

      Vệ Lạc đáp tiếng, chậm rãi đứng dậy. Nàng vừa đứng lên chỉ cách công tử Kính Lăng chưa tới nửa mét.

      Vệ Lạc cúi đầu, lặng lẽ lui ra sau.

      Chân phải của nàng vừa nhấc chuẩn bị lui về, công tử Kính Lăng đưa tay ra, giữ lấy cằm nàng.

      ép Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn mình, khuôn mặt tuấn mĩ lóe lên tia băng lãnh, nhìn chòng chọc Vệ Lạc, giọng thình lình trở nên lạnh lẽ đến đáng sợ, “Vệ Lạc, ngươi chính là phụ nhân!” Tay siết cằm Vệ Lạc đến phát đau, nhưng tại sao, vào giờ phút này, Vệ Lạc chẳng hề thấy đau, có chăng chỉ là đủ mọi cảm xúc tiếp tục đảo lộn.

      Công tử Kính Lăng u rằng: “Lúc ngươi từ chối làm phụ nhân của ta, từng muốn dính dáng đến bất kỳ quân tử nào. Nhớ lấy lời ấy! Nếu vi phạm, nếu để người nào biết Vệ Lạc ngươi là phụ nhân, ta tất khiến ngươi thống khổ đến nỗi muốn sống nữa!”

      Sau khi rét buốt ném ra câu này, công tử Kính Lăng vung tay thả Vệ Lạc ra, ống tay áo của hất lên, xoay người ra ngoài.

      Vệ Lạc kinh ngạc đứng tại chỗ, cúi đầu nhúc nhích. Chỉ nghe thấy tiếng quát của công tử Kính Lăng truyền đến, “Tang nữ!”

      “Vâng.”

      nữ tử hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt đẹp đẽ, dáng người xinh xắn thoáng chốc xuất ở cửa thư phòng. Công tử Kính Lăng hề ngoảnh đầu nhàn nhạt ném thêm câu, “Từ đây về sau, ngươi là người bên cạnh Vệ Lạc.”

      “Dạ.”

      Giữa lúc Tang nữ dịu dàng cúi chào, nhanh chân rời .

      Vệ Lạc mãi đến giờ này mới từ từ quay đầu lại, dõi theo bóng lưng .

      Nửa ngày, đầu óc nàng đều trống rỗng.
      bachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :