1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Các nàng pải post lại nhiều thế a, cố lên

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 113: Kính Lăng phẫn nộ
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng. Nàng vừa làm thế chóp mũi hai người suýt nữa chạm nhau.

      Nhưng lúc này Vệ Lạc chẳng còn thấy hoảng loạn gì nữa.

      Chậm rãi, nàng rũ mắt xuống, sau đó, nàng từ từ đứng dậy leo xuống tảng đá. Đến đối diện công tử Kính Lăng, nàng lui về sau vài bước, rồi quỳ xuống.

      Công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.

      Vệ Lạc quỳ phục đất, dập trán, suy xét lát liền thanh thúy cất lời: “Công tử là người chí quý, hùng tài đại lược, thế gian phụ nhân mến công tử vô số kể.”

      Nàng tới đây, hít sâu hơi, lại tiếp: “Vệ Lạc chính là phụ nhân bình thường, biết rằng phú quý khó được, quyền thế vô song. Tuy nhiên, thứ Vệ Lạc thích, gì qua được phóng ngựa giang hồ, vui vẻ điền viên.”

      Ngữ điệu của nàng chầm chậm tới đây, dường như nghĩ chín, thanh cũng vang dội hai phần, trôi chảy ít, “Tâm ý thành khẩn của công tử, đều vì suy nghĩ cho Vệ Lạc. Song, Vệ Lạc muốn trở thành phụ nhân chốn khuê phòng, ngày ngày trông quân đến, tranh đấu với thê thiếp của quân. Chuyện như thế, Vệ Lạc xem thường!”

      Vệ Lạc đến ‘chuyện như thế, Vệ Lạc xem thường’ mi tâm công tử Kính Lăng giật giật, hai mắt híp lại, luồng hơi lạnh bắt đầu bao phủ.

      Vệ Lạc dường như cảm giác được hàn ý toả ra. Nàng vẫn dùng ngữ khí cực kỳ tự nhiên, cực kỳ đương nhiên rằng: “Lạc đời này, đều muốn trở thành cơ thiếp của người. Bằng , cũng chẳng khổ công học thuật dịch dung.”

      Nàng tới đây, lo sợ công tử Kính Lăng cho rằng mình có dã tâm mà sinh sát ý, gấp gáp bổ sung: “Ngắm cảnh ruộng đồng, ruổi ngựa cưỡi gió, dong thuyền gọi trăng mới là tâm niệm của Vệ Lạc. Vệ Lạc thân là phụ nhân, nhưng muốn có quân tử làm bạn, hành lễ đôn luân(xem chú thích c94). Công tử lấy tôn vị Tấn thái tử, hứa cho nữ tử thôn dã nhà như Vệ Lạc vị trí cơ thiếp, mến. Nhưng Vệ Lạc muốn như vậy. Vệ Lạc thà rằng làm nô của công tử, vì công tử mà lùa ngựa, chuyển tháp, cũng muốn làm cơ thiếp.”

      Nàng từ chối rất ràng, vô cùng ràng. Nàng , dẫu nàng là nữ nhân, nhưng chưa từng nghĩ đến việc tìm nam nhân làm bạn, chưa từng nghĩ đến việc cùng nam nhân làm chuyện vợ chồng. Nàng thà rằng làm tôi tớ, cũng muốn trở thành nữ nhân của .

      Vệ Lạc biết, nam nhân như công tử Kính Lăng thể nào nghĩ đến chuyện chồng vợ, càng chẳng cách chi được chấp niệm của nàng. Rốt cuộc, nàng thẳng bản thân muốn gả cho người.

      Sau khi Vệ Lạc xong, liền phục đất, lâu nhúc nhích.

      khí lập tức trở nên mỏng tang.

      Rất lâu sau, tiếng cười công tử Kính Lăng vang lên, “Thà rằng làm nô? Vệ Lạc, với tướng mạo của ngươi, có biết tình cảnh của nô lệ ?”

      Vệ Lạc ngẩng đầu, trong lòng nàng thầm nghĩ: Tôi đương nhiên biết, tôi quay trở về với thân phận nô lệ là nguy hiểm đến thế nào. Tướng mạo của tôi vốn là căn nguyên gây rắc rối, bất cứ kẻ nào cũng có thể ức hiếp, bất cứ người nào cũng có thể cầu đùa bỡn tôi. Nhưng, tay Vệ Lạc lặng lẽ chạm vào kiếm trúc trong ngực, lại tự nhủ: Nhưng tôi có kiếm thuật, cho dù rơi vào tay kẻ khác, chỉ cần kẻ đó nhất thời sơ sẩy, tôi nhân cơ hội bỏ trốn. Sau đó, tôi lại có thuật dịch dung, sau khi bỏ trốn, trời đất này bao la, tôi muốn đến đâu thôi.

      Nghĩ tới đây, Vệ Lạc nhàng dập trán đất, trầm giọng: “Lạc biết. Nếu công tử đại ân, chấp nhận Lạc dùng dung mạo xấu xí xuất trước mặt người, Vệ Lạc nguyện cải danh đổi họ. Lạc muốn, thân làm nô, lại để lộ tên đụng chạm đến tổ tiên.”

      Nàng cầu xin công tử Kính Lăng, cầu chấp thuận mình lại đổi bộ mặt bình thường xuất trước mặt mọi người. Như vậy, cho dù nàng có là nô lệ, cũng khiến người khác chú ý. Dù sao thân làm nô lệ nàng xứng có tên có họ, dẫu phải thay tên đổi họ cũng đúng thôi.

      Vệ Lạc vừa xong, lại là hồi trầm mặc.

      Tâm Vệ Lạc xoắn chặt, hai lỗ tai dựng thẳng lên, hề nhúc nhích lắng nghe mỗi tiếng động của .

      lát sau, công tử Kính Lăng chậm rãi nghiêng về phía trước. đưa tay phải ra, năm ngón tay cầm lấy cằm Vệ Lạc, bắt nàng ngẩng đầu lên. Ngón tay dùng sức khiến cằm Vệ Lạc đau kinh khủng.

      Năm ngón tay như sắt, cố định cằm Vệ Lạc, ép nàng ngẩng đầu. Đầu Vệ Lạc vừa nhấc, liền đối diện cặp mắt hàn hừng hực lửa giận của .

      Bắt gặp ánh mắt , Vệ Lạc khỏi rùng mình cái, khuôn mặt trắng bệch, mắt rũ xuống.

      nổi giận rồi!

      vô cùng tức giận!

      tức giận như vậy, là do mình từ chối sao? Cả đời này của , cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có nữ nhân từ chối mình!

      Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn xoáy Vệ Lạc, ngoài cười nhưng trong cười : “ muốn trở thành phụ nhân chốn khuê phòng, ngày ngày trông quân đến, tranh đấu cùng với thê thiếp của quân. Chuyện như vậy, Vệ Lạc xem thường! Tốt! Tốt lắm! Vệ Lạc được lắm, lại xem thường làm nữ nhân của ta! Xem thường việc chờ mong ta đến! Xem thường đối mặt cùng thê thiếp của ta! Tốt, rất tốt!”

      vừa nhả ra bốn chữ tốt, hơi thở phun ra từ kẽ răng lạnh như băng.

      Nặng nề thở hơi, công tử Kính Lăng lạnh tanh : “Tình nguyện làm nô cũng muốn cẩm y ngọc thực làm cơ của ta? Chỉ bởi vì xem thường? Quả thực đúng là trượng phu! Tốt! Ta đường đường là công tử, lại là kẻ tiểu nhi ngươi khinh thường hầu hạ! Rất tốt! Ngươi có ý nguyện như vậy, cứ theo ý nguyện của ngươi, cho phép ngươi làm nô!”

      tới đây, chậm rãi buông bàn tay cố định cằm Vệ Lạc, vừa buông, chiếc cằm trắng nõn của Vệ Lạc lập tức năm dấu ngón tay xanh tím.

      chậm rãi đứng lên, phất ống tay áo, quay đầu lại bước ra ngoài, được hai bước lại : “Đánh ngựa, dọn tháp có người làm. Ngươi vì ta …” mới tới chỗ này, thoáng liếc thấy khuôn mặt trắng bệch của Vệ Lạc, gương mặt đẫm lệ châu, lại bắt gặp cặp mắt đen huyền xin thương của nàng, biết sao lại khựng lại, lời sau cũng theo thế đứt đoạn.

      Dừng hồi, nặng nề vung bào phục, sau khi phun ra hơi, giọng cũng nhạt rất nhiều, “Ngươi tuy là phụ nhân, nhưng thực có tài. Nếu muốn mạng sống, bỏ ngay ý rời ! Tạm thời theo hầu! Cứ lấy dung mạo như thế.”

      ra câu này xong, lại thở hơi dài. Đối với Kính Lăng mà , vì phụ nhân mà tức giận như vậy, thực là lần đầu tiên trong đời. thói quen, trước giờ bao giờ ra lệnh trong lúc tức giận tột cùng, mà lần này cũng vậy, thu hồi bản ý khiến tiểu nhi Vệ Lạc này cảm thấy khuất nhục bất kham, chỉ lệnh nàng theo hầu như trước đây.

      Dứt lời, ống tay áo vung lên, nhanh chân rời .

      Vệ Lạc kinh ngạc nhìn bóng lưng sải bước rời của , lát sau mới phản ứng: buông tha mình! cũng trừng phạt mình, chỉ lệnh mình theo hầu lần nữa mà thôi.

      Vệ Lạc hiểu rằng, lần nữa theo hầu quả chẳng đơn giản. Bởi vì từ chối cầu dịch dung của nàng, cầu nàng dùng diện mạo mỹ thiếu niên tại theo hầu.

      Nhưng bất kể thế nào, buông tha mình rồi!

      ràng đặc biệt phẫn nộ, tại sao lại buông tha mình chứ? Nam nhân này, quả nhiên có tính nhẫn nại rất cao.

      Vệ Lạc kinh ngạc nhìn theo bóng lưng rời .

      Thẳng hồi lâu nàng mới nhớ ra bản thân vừa mới quay lại thân phận nô bộc, lập tức thu dọn xiêm y, xoay người ra ngoài.

      Lần này lúc nàng ngang hai thị tỳ, hai người này hề hành lễ, trái lại dùng thứ ánh mắt kỳ quái kinh ngạc đánh giá nàng, vẻ mặt rất có phần vô lễ. Vệ Lạc mới tới cửa viện, liền nghe được thị tỳ dùng ngữ khí dám tưởng tượng : “Người này ngu ai bằng!”

      sai, thế gian lại có người ngu đến thế! Cho dù thân phận như Việt công chúa, cũng xin mong công tử thương, ta lại thản nhiên cự tuyệt, đúng là thể lấy lẽ thường mà đo được.”

      Nghe thấy các nàng nghị luận chút che giấu, Vệ Lạc dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.

      Nàng giương đôi mắt mặc ngọc, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nữ tỳ.

      Vệ Lạc nàng, khuôn mặt quý khí bức người, nghiêm nghị lên như thế giận mà uy, lại từng nhiều lần chính diện đối kháng công tử Kính Lăng, có thứ gọi là cục dưỡng thể di dưỡng khí (hoàn cảnh rèn luyện thân thể từ đó rèn luyện khí chất), vô hình trung, Vệ Lạc chút uy nghiêm.

      Bởi vậy, bị nàng nhìn xoáy loại thị tỳ thế này dám chịu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai nữ tỳ đồng loạt cúi đầu, lui về sau hai bước, khom người hơi nghiêng dứt khỏi ánh mắt nàng.

      Vệ Lạc lạnh lùng nhìn các nàng, từ từ cất lời: “Nếu có kẻ dám tùy tiện chuyện hôm nay ra, khiến công tử bị người chê cười, e rằng có chết trăm lần cũng khó tan cơn giận của chúng thần!”

      Vệ Lạc tới đây, hai thị tỳ lập tức hiểu ra, các nàng đồng loạt rùng mình cái, đồng thời ngã quỵ mặt đất, vội vã đáp: “Chúng tôi chắc chắn nhiều lời!” “Dù chết cũng !”

      Dưới phân đầy căng thẳng và bất an của hai nữ tỳ, Vệ Lạc nhìn chằm chằm họ cái, rồi xoay người bước ra cửa lớn Hàn uyển. Mãi đến khi nàng xa, hai nữ tỳ mới giúp nhau đứng lên, hai người ngươi nhìn ta cái, ta nhìn ngươi lần, nửa ngày vẫn chưa hết hoảng sợ.

      ====

      Lời chị editor truthblue82: ta càng đọc càng ghét Kính Lăng, ko có chỗ nào ưa được. Dường như các nam chính trong truyện của Lâm Gia Thành ta đều thích. Người yếu đuối ( nam 9 trong Vô diệm xinh đẹp), kẻ đào hoa và nghiêm túc ( truyện Mị công khanh ), còn tới tên này vô cùng kêu ngạo và cái tối quá lớn, thực thể tả.
      bachnhaty thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 114: Vệ Lạc trở thành nô lệ
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc chầm chậm ra cửa, nàng cúi đầu, tiến thẳng về hướng chính viện.

      Tin tức hiển nhiên truyền ra, thỉnh thoảng có người lại chỉ trỏ về phía nàng. Từ trong lời của họ có thể nghe ra họ biết Vệ Lạc vì có hiềm nghi là gian tế, nên bị công tử từ hiền sĩ biếm làm nô.

      Sau khi thành hiền sĩ, Vệ Lạc luôn lại rất tùy tiện, bởi rằng ngoại trừ công tử, ai dám làm gì nàng. tại thành nô lệ, nàng phải cẩn thận hơn. Kẻ làm nô, bất kỳ hiền sĩ kiếm khách nào đều có quyền sinh sát nàng trong tay.

      Chúng thị tỷ kiếm khách tuy đều nhao nhao nhìn về phía Vệ Lạc, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Vì lẽ dù Vệ Lạc thành nô, nhưng vẫn là người bên cạnh công tử.

      Chỉ chốc lát, Vệ Lạc tới trong chính viện.

      Do muốn người khác lăng nhục, nàng đến chỗ của quản trước, lãnh hai bộ áo gai và giày rơm để thay, sau đó mới chậm rãi bước về phía thư phòng của công tử Kính Lăng.

      Khi nàng đến ngoài thư phòng phía trong vô cùng yên tĩnh, toàn bộ kiếm khách đều trầm mặt lên tiếng. Vệ Lạc kề sát vách tường, từ từ đến trắc phòng ngoài thư phòng, sau đó, lại lặng lẽ men theo góc tường tới sau hông , chọn chỗ, cùng chúng thị tỳ khoanh tay đứng hầu.

      Xuyên qua màn sa lay động có thể thấy công tử Kính Lăng vùi đầu trong núi thẻ tre, vừa lật xem thẻ tre, vừa cầm bút sột soạt viết gì đó.

      Nhìn từ phía Vệ Lạc, gương mặt tuấn tú của trầm ngưng, mi tâm hơi nhíu, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm túc, tựa như trước giờ, chẳng thể nhìn ra chút đầu mối.

      Vệ Lạc chỉ liếc cái liền nhanh chóng cúi thấp đầu.

      biết qua bao lâu, thực khách nhanh chân vào. chắp tay về phía công tử Kính Lăng, cao giọng rằng: “Công tử, Tần thái tử Diễn và hai vị Tần cơ ở ngoài viện.”

      Công tử Kính Lăng chậm rãi thu thẻ tre, ngẩng đầu nhìn về phía thực khách kia: “ gặp.”

      “Dạ.”

      Thực khách đáp tiếng, lui ra.

      Công tử Kính Lăng lại cầm quyển thẻ tre, sột soạt viết.

      Hôm đó, liên tục làm việc. bận rộn nên đám thị tỳ càng dám nhúc nhích.

      Mãi đến khi chạng vạng, mới dạo bộ ra khỏi thư phòng.

      Vệ Lạc và đám thị tỳ cũng theo sau.

      Vệ Lạc đứng nửa ngày, lại chưa được ăn cơm, bụng đói kêu cồn cào. Có điều nàng dủ sao cũng mang võ công trong người, chút khó chịu ấy hoàn toàn chịu được.

      dạo quanh vòng bên ngoài, lại trở về thư phòng tiếp tục làm việc.

      Lần làm việc này kéo dài tận đến khi màn đêm thăm thẳm. Mà trong thời gian ấy, đám người Vệ Lạc vẫn chưa hề ăn uống.

      Đêm thâm.

      Công tử Kính Lăng đặt thẻ tre xuống, bắt đầu đứng dậy về phía tẩm phòng.

      Vệ Lạc và chúng thị tỳ vẫn theo sau như cũ, rập khuôn từng bước.

      Đêm nay mãi đến khi Kính Lăng ngủ, Vệ Lạc mới tìm góc ở trắc điện, ôm bụng trống, dùng vải bố trải sàn nhà ráng đánh giấc.

      Do mọi tháp trong chuyên cung trắc điện để nhóm thị tỳ ngủ đều có người, đột nhiên lại tăng thêm nô lệ Vệ Lạc, cho nên tự nàng phải tự tìm chỗ thôi.

      Ngày thứ hai vẫn như cũ, sau khi Vệ Lạc ăn qua quýt chút món nấu từ trấu và rau dại đen sì, vẫn đứng bên người công tử Kính Lăng, xem làm việc.

      Từ đầu tới cuối công tử Kính Lăng hề nhìn nàng, cho dù là liếc cũng chưa từng.

      Cứ vậy qua mấy ngày, dần dần, càng ngày càng nhiều thị tỳ kiếm khách phát tuy công tử Kính Lăng giữ Vệ Lạc bên người, nhưng ràng lạnh nhạt với nàng.

      Phát ra điều này rồi, những ánh mắt chòng chọc đổ về phía Vệ Lạc cũng ngày càng phức tạp.

      Hôm đó, công tử Kính Lăng quyết định tham dự yến hội.

      Trong yến hội này, Tần thái tử Diễn vẫn bị giam lỏng ở Tân Điền, cùng với hai vị Tần công chúa được Tấn công tử nạp làm cơ cũng có mặt.

      Từ sau khi công tử Kính Lăng đánh bại Tần trở về nước, dù là Tần hầu hay Tần thái tử, đều nhiều phen thỉnh cầu Tấn hầu chấp nhận cho Tần thái tử về nước, nhưng qua nửa tháng mà bọn họ vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn của công tử Kính Lăng. Lại lúc then chốt này xuất chuyện thích khách nước Tần ám sát công tử Kính Lăng, khiến Tần thái tử hầu như sắp điên lên!

      Tần thái tử Diễn đứng ngồi yên mấy ngày nay đều đến cầu kiến, nhưng luôn bị công tử Kính Lăng từ chối ngoài cửa. Mà hôm nay, công tử Kính Lăng lại sắp tham gia yến hội của con trai thứ năm Tấn hầu – công tử Kính Dương.

      Công tử Kính Dương chính là trong những công tử nạp Tần công chúa làm cơ.

      Đây là cơ hội hiếm có, Tần thái tử kịp đợi gặp mặt công tử Kính Lăng.

      Vệ Lạc cũng theo sau công tử Kính Lăng, cùng với chúng thực khách kiếm khách thị tỳ khác ngồi xe ngựa chạy về phía phủ công tử Kính Dương.

      Lúc xe ngựa của họ tới phủ công tử Kính Dương, chúng đại thần và các quý nhân sớm chờ ở đó dồn dập tiến lên vấn an công tử Kính Lăng.

      Bấy giờ, mấy người Vệ Lạc cũng xuống xe ngựa.

      Vệ Lạc vừa xuống, liền có số ánh mắt đánh giá quét tới chỗ nàng. Đối với tiểu nhi được công tử Kính Lăng lưu ý này, quý nhân thành Tân Điền khá là quan tâm. Bởi vậy, rất nhiều người cũng nghe được chuyện đồn đãi nó vì chuyện công tử Kính Lăng bị ám sát mà từ hiền sĩ giáng thành nô tớ.

      Tuy là nô nhưng Vệ Lạc cũng rất dễ nổi bật.

      Trong đám người phía sau công tử Kính Lăng, chỉ có nàng là tuấn mỹ nhất, cũng càng giống quý nhân nhất. Tiểu nhi mực quý khí lại tuấn mỹ này trở thành nô, ngẫm lại liền thấy diệu kỳ thể tả.

      Vệ Lạc cúi đầu theo sát sau lưng mọi người, hề lưu tâm đến những ánh mắt tập trung người.

      Nàng sớm chuẩn bị tâm lý.

      Trong ngày xuân trăm hoa đua nở, công tử Kính Dương muốn cử hành yến hội trong đại điện. ta đem yến tiệc lần này bố trí trong hoa viên lớn nhất phủ.

      bãi cỏ chứa được ngàn người, cứ cách mười thước lại có gốc đào, lê trổ hoa khắp cành. Cánh hoa màu phấn hồng và màu trắng đan xen thấp thoáng, làn gió vừa thổi qua, hương thơm liền thấm mũi.

      Lúc này, mỗi cây đào cây lê đều cắm cây đuốc cháy hừng hực.

      bãi cỏ được trải gấm dày, tháp kỷ được dọn sẵn, hương rượu thịt thơm bay, từng con dê được treo mỗi cây đào cùng với đuốc, đều biểu xa hoa thuộc về các quý nhân.

      Mà xa hoa nhất chính là, bên cạnh mỗi tháp kỷ đều có xử nữ nửa quỳ. Xiêm y người các xử nữ này mỏng tang, tuy khoác lên ba lớp hồng phấn, đỏ, vàng nhạt, nhưng ba lớp gộp lại vẫn rất mỏng manh, chỉ đôi nhũ dựng đứng liếc cái liền thấy, mà ngay cả nốt ruồi lưng cũng tránh khỏi con mắt của chúng nhân.

      Bên cạnh đủ mấy trăm tháp kỷ đó, đều quỳ mấy trăm xử nữ mỹ mạo như thế.

      Trong khoảng thời gian ngắn, gió xuân thổi qua vốn có chút oi bức, lại càng nóng thêm mấy phần.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi tới trước tháp kỷ bên trái, ung dung ngồi xuống. Sau khi an tọa, các hiền sĩ và kiếm khách phía sau cũng ngồi theo.

      Lúc này có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Vệ Lạc, chờ xem hành động của nàng.

      Quả nhiên, Vệ Lạc cùng hai thị tỳ lui nửa bước về phía sau, rồi quỳ gối bãi cỏ sau hông Kính Lăng, đầu các nàng hạ thấp, mặt hơi nghiêng ra ngoài, tư thế này là để tránh hơi thở của bản thân phun đến chủ nhân, khiến mặt mình ảnh hưởng đến ngon miệng của chủ nhân.

      Đây là tư thế của kẻ nô tớ.

      Trước đây Vệ Lạc chưa từng làm tư thế này, bởi vì nàng dẫu bị người xem là lễ vật đưa vào, nhưng nghiêm túc mà , lúc đó nàng cũng phải là nô lệ, nàng chỉ là người hầu mà thôi.

      tại, nàng là nô.

      Vệ Lạc vừa làm động tác này, trong đám người liền vang lên tiếng ồn : Quả nhiên thiếu niên mỹ mạo này trở thành nô lệ.
      bachnhaty thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 115: Kiêu ngạo của Vệ Lạc
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Ngồi sau công tử Kính Lăng còn thêm mấy vị công tử diện mạo tương tự , những người này đều là Tấn công tử.

      Ngồi tháp kỷ cánh phải, Tần thái tử Diễn với khuôn mặt bầu bĩnh, mắt hạnh tròn xoe như mắt bé , sườn mặt trái có lúm đồng tiền, mang theo ba phần ôn hòa, trải qua cuộc sống chất tử(1) hai năm nay khác nhiều trước kia.


      (1)Chất tử: Ở thời Xuân Thu chiến quốc, các nước thường trao đổi con tin để đạt được tín nhiệm lẫn nhau, gọi là chất tử. Ngoài phương thức trao đổi con tin ngang hàng nước cũng có thể đơn phương gửi chất tử qua nước lớn để xin giúp đỡ.

      Sắc mặt nhợt nhạt, mi tâm hằn nếp nhăn thẳng đứng, lúm đồng tiền nọ nếu nhìn kỹ thấy hơi xanh tím như dấu tay, cũng giống dấu răng cắn ra vậy.

      Tần thái tử lúc này trông mong nhìn công tử Kính Lăng, trong ánh mắt có tia sợ hãi hèn mọn.

      lúc Tần thái tử Diễn nâng tửu châm, chuẩn bị đến gần công tử Kính Lăng tiếng cười ha hả truyền đến. Trong tiếng cười lớn, công tử trẻ ngũ quan tương tự công tử Kính Lăng, nhưng khuôn mặt lại mang mấy phần đen gầy tới. Sau lưng theo sát mỹ nhân.

      Mỹ nhân nọ mặt tròn mắt to, da thịt nõn nà, cặp mắt khá giống Tần thái tử, xem ra là vị Tần công chúa. Công tử trẻ mặt đen gầy này đoán rằng chính là công tử Kính Dương.

      Công tử Kính Dương nhanh chân tới, ánh mắt của quét qua, nhìn chòng chọc về phía Tần thái tử Diễn vẻ mặt trông mong chuẩn bị tiếp cận công tử Kính Lăng. Cũng vì sao, dưới ánh mắt của công tử Kính Dương, khuôn mặt Tần thái tử Diễn tức trắng hai phần, ta cúi đầu, thu lại cánh tay giơ tửu châm lên.

      Công tử Kính Dương vừa cười to vừa ngồi lên chủ vị. Hai tay vỗ cái, quát: “Ngày lành như vậy, chư vị cần khắc chế, hết thảy tùy tâm.”

      Uy tín công tử Kính Dương hiển nhiên kém xa công tử Kính Lăng, ta có câu này chúng nhân tháp cũng tự ý rồi. Mấy vị công tử kia sớm hô to gọi , ôm xử nữ bên người hôn hít.

      Bấy giờ nghe được lời , công tử mặt sưng phù chảy nhão bên người mang theo mỹ cơ mặt trái xoan dời tay khỏi cặp nhũ của mỹ cơ, nhân thể cầm khối thịt thỏ kỷ, quơ quơ về phía công tử Kính Dương: “Ngũ huynh, huynh cũng là rề rà. Nếu đến muộn thêm chút nữa, thái tử Diễn của huynh chỉ sợ đưa mông cho Bát huynh thưởng thức đó.”

      vừa thốt ra lời này, mấy vị công tử bên cạnh bật cười ngặt nghẽo.

      Trong tiếng cười rộ đầy chế nhạo, khuôn mặt tròn của Tần thái tử Diễn càng trắng, vậy nhưng, ta vẫn nặn ra nụ cười, tựa hồ chẳng mảy may nhận ra chúng nhân chế nhạo chính là mình.

      Vị công tử mặt mũi phù thủng cầm thịt thỏ trong tay là con trai thứ mười của Tấn hầu. Thập công tử thả thịt thỏ vào chén, mò tay lên cặp nhũ của mỹ cơ trong lòng, dùng bàn tay vấy đầy dầu niết mạnh vú nàng ta mấy cái, sau khi lau sạch xiêm y của mỹ cơ đẩy nàng ta ra, khệnh khạng đứng dậy.

      ta bưng tửu châm của mình lên, lắc lư đến gần Tần thái tử Diễn. Bắt gặp ta từng bước tới, mặt Tần thái tử Diễn càng thêm trắng bệch, nhưng nụ cười vẫn xán lạn như cũ.

      Thập công tử tới trước mặt Tần thái tử Diễn, tay phải khẽ vung. Rào tiếng, rượu trong tửu châm bỗng đổ ào lên lưng Tần thái tử Diễn như mưa. Rượu dọc theo lưng chảy xuống phía mông.

      Thập công tử cực kỳ khoái chí, ta liên tục kêu oai oái: “Đừng trách đừng trách, lỡ tay lỡ tay thôi!” Vừa vừa đưa tay bóp mạnh hai cái cặp mông ướt sũng của Tần thái tử Diễn.

      ta nhe răng, hài lòng nhìn dáng vẻ khổ sở nhẫn nại của Tần thái tử Diễn: “Công tử Diễn, mông ngươi thịt lắm ấm mềm, so với em ngươi lại còn tuyệt vời hơn. Ha ha ha.” Trong tiếng cười lớn, ta quay đầu lại vẫy tay với mỹ cơ vừa bị đẩy ra khi nãy, kêu lên: “Tần cơ, trước đây chẳng phải luôn nhớ nhung trai của nàng sao? Bây giờ gặp lại sao đến đây? Ha ha ha ha.”

      “Ha ha ha ha.”

      Giữa tràng cười sằng sặc của Thập công tử, chúng quý nhân cũng đều phá ra cười.

      Thông thường mà , công tử trở thành chất tử nước khác, sống chết đều nằm trong tay người. Ngoại trừ phụ thân của Tần Thủy Hoàng trong lịch sử, các công tử bình thường đều rất khó có cơ hội trở mình.

      Vì sinh tồn, rất nhiều chất tử chịu lăng nhục của nhân sĩ quyền quý, khổ cực mọi bề, chỉ cầu đến ngày có thể trở về nước. Nay xem ra Tần thái tử Diễn cũng như thế.

      Mà tình hình của Tần công chúa so với Tần thái tử còn tồi tệ hơn, thân phận của các nàng tuy cao quý, nhưng cũng phải đoan chính gì gả cho hai vị công tử.

      Hơn nữa sau chiến tranh Tần Tấn, hai nước là đối địch, hai người sớm bị Tần hầu bỏ rơi, là đối tượng để trượng phu chi phối và ức hiếp. Địa vị của họ chỉ khi hai nước giao hảo lần nữa mới cơ may chuyển biến tốt.

      Có điều đến được lúc đó, dẫu cho chuyển biến tốt cũng chẳng khá khẩm là bao. Ví thử Tần hầu có ý giao hảo với người Tấn, cũng dâng công chúa khác, cẩn thận gả đứa con nữa đến đây.

      Trong tiếng cười ầm của mọi người, Thập công tử chuyển mắt, nhìn về phía khuôn mặt chút cảm xúc của công tử Kính Lăng.

      ta chỉ liếc qua công tử Kính Lăng liền run bắn cái, vội vàng dời , đảo sang Vệ Lạc quỳ mọp đất, bởi vì tư thế hạn chế mà chỉ có thể nhổng mông lên cao.

      ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Lạc nửa nằm đất, lại nhìn chăm chú cái mông mượt mà của nàng, nhịn được vươn đầu lưỡi thô dày liếm liếm môi, quay sang công tử Kính Lăng cười : “Bát huynh,” gọi đến đây, ta trở lại chỗ tháp kỷ của mình, giật cánh tay Tần công chúa bắt nàng lên, lại đá chân buộc nàng phải khuỵu xuống đất. Đoạn, ta kéo tóc Tần công chúa, khiến mặt nàng ấy đối diện với công tử Kính Lăng.

      Sau đó, ánh mắt của lại quét qua Vệ Lạc, nuốt mạnh ngụm nước miếng, lần thứ hai thè lưỡi liếm đôi môi khô nứt thô dày, cười gàn: “Bát huynh, ta đem cơ này đổi lấy tiểu nhi của huynh thế nào?”

      ta vừa xong, Vệ Lạc quỳ đất sợ hãi ngẩng đầu.

      Vừa vặn lúc này, Thập công tử cũng nhìn về phía Vệ Lạc, ta vừa bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Lạc liền cười hềnh hệch, duỗi tay phải ngông nghênh giơ tới mặt Vệ Lạc.

      Tay của hướng về phía Vệ Lạc, nhưng mới vươn ra nửa, liền khựng lại giữa trung.

      Mọi người ngẩn ra, đảo mắt trông lại, thấy Vệ Lạc nọ quỳ đất dùng đôi mắt mặc ngọc lạnh lùng nhìn xoáy Thập công tử. Ánh mắt của nàng rét buốt, mơ hồ mang chán ghét khinh thường mà uy nghiêm cực độ. Chính lạnh lùng uy nghiêm này, khiến đường đường Thập công tử dám xuống tay!

      Ào tiếng, trong đám quý nhân vang lên tràng cười thầm.

      Những tiếng cười này khiến khuôn mặt phù thủng trắng nhợt của Thập công tử đỏ bừng, ta mở trừng hai mắt, giọng căm hận quát: “Tiện nô ngươi dám nhìn công tử nhà ngươi vậy sao?”

      ta gào tới đây, cắn răng cái, tay phải liền vươn tới mặt Vệ Lạc định véo.

      Vệ Lạc lạnh tanh quan sát ta, đến khi lại khiến ta bắt đầu sợ hãi hoãn động tác nàng lạnh lùng mở miệng, “Ta chính là người của công tử Kính Lăng! Tuy làm nô, cũng là nô tớ của công tử! Công tử Kính Lăng đỉnh thiên lập địa, khí thôn sơn hà (khí nuốt núi sông), hung tài đại lược, khoan dung đa trí, phụng ngài làm chủ, Vệ Lạc ta cam tâm. Tiểu nhân như ngươi còn chưa xứng đụng đến ta!”

      Từng câu từng chữ của Vệ Lạc xuất ngôn vô cùng ràng, lời ra rồi cúi đầu, thân mình hơi nghiêng về phía ngược lại Thập công tử, tuyên bố thái độ xem thường.

      Tất cả mọi người đều sửng sốt!

      sửng sốt.

      Xưa nay chẳng ai ngờ rằng, tên nô lệ dám chuyện với công tử như thế!

      Mọi người ngẩn ra, từng người ngẩng đầu nhìn Thập công tử, dần dần, trong ánh mắt bọn họ chuyển thành chế giễu, chuyển thành châm biếm.

      Con người chính là như vậy, cho dù là đồng bạn của mình, có lúc gặp dịp ta mất mặt cũng dâng lên thứ khoái trá nho liền với cười nỗi đau của kẻ khác.

      Thập công tử thoắt cái mặt đỏ tía.

      đưa ngón tay, run rẩy chỉ Vệ Lạc, lắp ba lắp bắp quát: “Ngươi, ngươi, tên nô này. Người đâu, người đâu——”

      vừa phun ra ‘người đâu’, thanh lạnh lùng uy nghiêm nặng nề vang lên, “Lão Thập!” Là tiếng công tử Kính Lăng, ưu nhã dựa vào tháp, nhàn nhạt liếc Thập công tử, từ từ, hời hợt cất lời: “Đó là nô của ta.”

      Nhàn nhạt bỏ lại mấy chữ này xong, công tử Kính Lăng quay đầu , cũng đoái hoài gì đến Thập công tử nữa.

      Tiếng cười lại càng lớn.

      Thập công tử nghiến răng nghiến lợi đứng im tại chỗ, sắc mặt lúc xanh lúc tím, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. lát, tay giơ lên, nặng nề quăng bạt tay vào Tần công chúa quỳ dưới người, kéo tóc nàng ta vừa đá vừa đánh quay lại tháp.

      Nhất thời, toàn bãi cỏ chỉ còn tiếng ta tức giận thở hồng hộc và tiếng Tần công chúa cắn môi nghẹn ngào.
      bachnhaty thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 116: Vệ Lạc phản kích
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      bãi cỏ hơi trầm xuống.

      Tiếng bàn luận ngày càng , ngày càng , dần dần, nhạc công dừng diễn tấu, dần dần, chỉ còn tiếng đuốc cháy ‘lốp đốp’ vang lên.

      Tất cả mọi người đều nhìn Vệ Lạc.

      Đúng, bọn họ nhìn về phía Vệ Lạc.

      Xuân thu Chiến quốc năm trăm năm, , chỉ Xuân thu Chiến quốc, phương Tây nằm cùng giai đoạn cũng như thế, trong lòng thế nhân, nô chính là nô!

      Nô là ngang hàng với gia súc! Nô là có thể tùy ý giết! Nô là có quyền ngôn luận, thậm chí quyền hành lễ với hiền sĩ thông thường cũng .

      Bấy giờ đó là quan niệm thâm căn cố đế.

      tại, Vệ Lạc thân là nô, lại dùng ngữ khí cực kỳ xem thường, cực kỳ kiêu ngạo, cực kỳ quá phận thóa mạ Thập công tử thân là công tử.

      Nếu chẳng phải Vệ Lạc từng là quý nhân, nếu chẳng phải Vệ Lạc có tài thế nhân đều biết, từng là hiền sĩ. Thậm chí vừa nãy công tử Kính Lăng mở miệng bảo vệ nàng đều là quá mức.

      Đúng vậy, ở trường hợp như thế, chủ nhân cho nô lệ lên tiếng là quá phận. Đây muôn vàn giống hậu quả của việc vị vương bị chó cắn, song chủ nhân của con chó – vị vương của nước khác lại từ chối giao con chó đó ra, còn biện hộ hành vi của con chó.

      Đây là khiêu khích, khiêu khích trần trụi.

      May mà Vệ Lạc từng là quý nhân, từng có hiền danh. Người như vậy bản thân giống nô tớ bình thường. Hết thảy sỉ nhục Thập công tử cảm thấy cũng quá sức chịu đựng, mà hành động bao che khuyết điểm của công tử Kính Lăng cũng phải vượt mức.

      Nhưng lại, bất kể thế nào Vệ Lạc cũng là nô lệ, nô lệ chuyện với công tử như vậy tình thể dễ dàng được.

      Trong trầm mặc, Ngũ công tử ngồi chủ tọa mở miệng, khuôn mặt đen gầy của ta nặn ra nụ cười, nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng chậm rãi rằng: “Bát đệ, nô của đệ năng lỗ mãng, nếu dừng tay ở đây, e là Thập đệ bị thế nhân chê cười.”

      Là chủ nhân, ta chỉ nặng nề câu như thế.

      Thoắt cái, công tử khác ngồi cùng với Thập công tử đứng lên, ta nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng, trầm cất lời: “Bát huynh, công tử có cái uy của công tử, giết tên nô này !”

      Vị công tử này vừa xong, vị công tử khác cũng đứng lên, hai tay chắp lại, quay về công tử Kính Lăng cao giọng: “Bát đệ lấy uy lập thế. Với hiền đức của Bát đệ, tự biết tình huynh đệ thể cần, kẻ này nhất định phải giết?”

      Ba vị công tử ngôn từ bức nhân mà đến, câu tiếp câu, đều là muốn Vệ Lạc phải chết.

      Vệ Lạc quỳ mặt đất từ từ đứng dậy.

      Đến nơi này cũng ba năm, nàng phải biết hậu quả của lời khi nãy. Nhưng nàng chẳng thể khống chế được, nàng chẳng thể khống chế được.

      Nàng quả thực thể nào nhịn được kẻ ác tâm như vậy chạm vào mình, sờ mó mình.

      Lại vị công tử đứng lên, ta chuẩn bị mở miệng thấy tất cả mọi người đều quay đầu, xuôi theo ánh mắt của họ, ta bắt gặp nô lệ Vệ Lạc lại đứng dậy.

      Đúng vậy, Vệ Lạc đứng dậy.

      Trong chú ý của mọi người, Vệ Lạc lui về phía sau bước, nàng chắp hai tay, tựa như vẫn là hiền sĩ, thi lễ với mọi người. Thi lễ xong, Vệ Lạc ngẩng đầu lên, cặp mắt mặc ngọc sáng ngời quét qua mọi người, thanh sang sảng: “Đầu người là thứ gì? kiếm liền lấy xuống! Chết có chi đáng sợ? thừng là chấm dứt.” Nàng tới đây, đột nhiên nở nụ cười.

      Công tử Kính Lăng ngoảnh đầu kinh ngạc mà nhìn nàng, nhìn nụ cười hoàn toàn khác với khi xưa, cực kỳ thanh tao cực kỳ lạnh nhạt kia của nàng. Vệ Lạc nhàng nở nụ cười, lanh lảnh : “Nhân sinh trong đất trời, cũng cùng bụi tro cây cỏ mà thôi. Thế , Vệ Lạc có sợ chết chăng? Sợ!” Nàng lớn tiếng tuyên bố bản thân sợ chết rồi, chân mày cau lại, ngạo nghễ ngẩng đầu: “Vệ Lạc chính là xuất thân quý nhân, có tài năng hiền sĩ, bởi lẽ chủ tin xằng, nên nỗi thân sa làm nô. Nô sao? Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn mã, ngô vãng hĩ(1)! Chư vị công tử, hôm nay vì lẽ Vệ Lạc lời sai trái, muốn đẩy Vệ Lạc vào chỗ chết. Ha——”

      (1)trích từ câu “Tự phản nhi bất súc, tuy hạt khoan bác, ngô bất sủy yên. Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ” (自反而不縮, 雖褐寬博, 吾不惴焉. 自反而縮, 雖千萬人, 吾往矣) của Khổng Tử, nghĩa là: Tự xét bản thân mình thấy mình ngay thẳng, tuy đối mặt với dân nghèo mặc áo vải thô, ta há sợ sao? Tự xét bản thân mình thấy mình ngay thẳng, tuy đối phương có vạn người cũng thản nhiên bước tới. Đây phải là lời trực tiếp của Khổng, mà là lời Tăng Tử(曾子) trích dẫn về Khổng khi chuyện với học trò của mình là Tử Tương(子襄)

      Nàng tới đây, bỗng cười gằn tiếng, “Song kẻ sĩ trong thiên hạ, sở dĩ xưng kẻ sĩ, chính là thà rằng gãy chứ chẳng chịu cong! Vệ Lạc tuy lấy nô danh mà chết, nhưng e rằng hậu thế nhắc đến, cũng đường đường là kẻ sĩ! Mà chư vị công tử, chỉ sợ bị thế nhân đàm tiếu mà thôi!”

      thanh Vệ Lạc sang sảng, khí thế tựa cầu vồng tới đây, chậm rãi tiến lên bước. Nàng tới trước mặt công tử Kính Lăng, quỳ xuống, sấp người về phía trước, ngẩng cao đầu, dậy giọng mà rằng: “Công tử đại từ, Lạc chẳng muốn khó xử công tử, đầu ở đây, mời lấy!”

      Khí phách tuyên bố đến đó, Vệ Lạc cúi đầu, nhúc nhích quỳ đất, mà tay lại đè chặt lên kiếm trúc trong túi.

      Giữa bầu khí im ắng như tờ, công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Lạc.

      Khóe miệng của hơi co rút.

      Đúng vậy, khóe miệng của co rút.

      Trong tất cả mọi người, chỉ độc có thể giải vây cho Vệ Lạc, cũng chỉ độc nghe ra trong lời Vệ Lạc bề ngoài dõng dạc, nhưng câu nào câu nấy đều đầy gai.

      Tiểu nhi Vệ Lạc này, vừa đứng dậy liền lấy ngay tư thế hùng hồn, chỉ ra bản thân sợ chết, nhưng dưới số tình huống thà chết trong còn hơn sống đục. Tại sao, bởi vì nàng mặc dầu là nô, nhưng là hiền sĩ phạm sai lầm, có thân phận có tài năng, chỉ là ‘chủ nhân tin xằng’ phán sai nàng thành nô.

      Hết thảy, nàng thừa nhận bản thân là nô, nàng cho mình là sĩ. Bởi vì mình là sĩ phải nô, nàng hoàn toàn có quyền kiên trì quan điểm của bản thân, kiên trì khí khái của chính mình.

      Sau đó, nàng luôn miệng mình cứng cỏi kiên cường, luôn miệng mình là kẻ sĩ, chịu gãy chẳng chịu cong, xem thường quyền quý, lòng tỏ thị phi. Nàng muốn dấy lên đồng tình của chúng hiền sĩ và kiếm khách!

      chỉ như thế, nàng còn ‘Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn mã, ngô vãng hi!’ ‘Làm đúng sai, có cái nên làm, có cái nên làm’.

      Nàng đặt hành động của mình đỉnh cao nhất của đạo đức, dẫu Tấn hầu có ở đây cũng dám giết nàng! thể giết nàng!

      Bởi lẽ giết nàng, các vị công tử phát sinh tranh chấp với nàng bị hiền sĩ trong thiên hạ phỉ nhổ!

      Lúc trước cũng , thời đại này là thời đại ưa thích tranh luận. Như danh gia Chư tử bách gia có bản lĩnh gì chứ? Những thứ ‘Ngựa trắng đâu phải là ngựa’(2) dương danh hậu thế, hoàn toàn là loại cãi chày cãi cối mà thôi, chí ít, chỉ là bãi nước miếng chẳng ích gì cho quốc gia chính trị dân sinh.

      (2)Bạch mã phi mã(白马非马): mệnh đề triết học nổi tiếng nhất của Công Tôn Long(公孙龙)

      Ấy vậy mà thứ luận điểm hề ích lợi này lại phát dương quang đại, khai tông lập phái ở thời đại này. Tại sao lại như thế? Bởi vì người thời này thông qua tranh luận để xác lập thế giới quan và nhân sinh quan của bản thân. quan điểm, nếu có cách nào bác bỏ nó, vậy nó là chính xác.

      Như Vệ Lạc tại, nàng xong lời này, kẻ muốn giết nàng, nhất định trước phải khiến nàng bái phục, thuận tiện cũng phải thuyết phục được đại đa số người mới có thể hành hình. Nếu muốn liều mạng giết nàng, vậy bị thế nhân cười chê, bị thế nhân xem thường, cũng bị hiền sĩ kiếm khách dung tha, bị sử quan ghi lại để người đời sau thóa mạ.

      Nếu vì thói đời thế ấy, thời đại này cũng có nhiều kẻ sĩ tung hoành trêu đùa quốc quân trong lòng bàn tay như vậy. Kẻ sĩ tài thức có thể dễ dàng chấp nhận Chư tử bách gia, các lý luận và quan điểm hoàn toàn khác nhau, thậm chí Nam viên Bắc triệt (trống đánh xuôi kèn thổi ngược) thời Xuân thu Chiến quốc, đó là khai phóng và khoan dung mà những người đại chúng ta rất khó tưởng tượng nổi.

      Ngôn từ Vệ Lạc thao thao bất tuyệt, chúng nhân hai mặt nhìn nhau.

      Người thời đó bình thường đều thích trường thiên đại luận ( tràng giang đại hải), mà kẻ bề cũng có thói quen tùy tiện cắt ngang người khác trường thiên đại luận. Thế là cả đám quý nhân cứ thế trơ mắt nghe Vệ Lạc thao thao bất tuyệt, hùng hổ dọa người.

      Bấy giờ tất cả mọi người đều nhìn Vệ Lạc phục đất nhúc nhích. Mấy vị công tử có lòng muốn tranh luận cùng nàng đều quay đầu nhìn thực khách của mỗi người, lại phát hơn nửa số đó đều mắt sáng quắc quan sát Vệ Lạc, mặt tán thưởng. Suy nghĩ lại, bọn họ nhận ra theo như lời Vệ Lạc, quả đúng là nên phản bác.

      Mấy vị công tử còn chần chờ, mà tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, đợi phản ứng của bọn họ.

      Cũng biết qua bao lâu, công tử Kính Dương mới cười lớn, “Quả nhiên bất đồng, chẳng trách Bát đệ nguyện vì ngươi ra mặt.”

      Đây chính là khác rằng chịu thua.

      Sau đó, hai vị công tử khác vừa mở miệng bức bách công tử Kính lăng cũng tiếp lời: “Tiểu nhi rất giỏi.” “Lời ấy chí phải!”

      Bọn họ ràng tức muốn thổ huyết, nhưng thể tỏ ra dáng vẻ hải nạp bách xuyên (biển nhập trăm sông), khoan hồng độ lượng. Hết cách rồi, ai bảo họ lại là công tử chứ? Đường đường là công tử, há có thể chịu được kẻ sĩ trí thức chỉ trích? Tấm lòng này cũng chẳng có, sao xứng làm công tử?

      Cuối cùng, ngay cả Thập công tử cũng thể ồm ồm: “Ta sai rồi, quân rất hay.”

      Thập công tử vừa dứt lời, các hiền sĩ đứng hai bên chúng quý nhân mới gật đầu liên tục, thấp giọng nghị luận, “Rất hay.”

      “Tấn tuy xa hoa, song quân phải bạo quân, công tử cũng có thể dung người.” “Tốt quá thay! Dưới được quyền , lại nguyện nhận, Tấn xưng bá chẳng xa nữa.”

      Trong tiếng ca ngợi vui mừng rần rần, công tử Kính Lăng nhìn xoáy Vệ Lạc lâu. Khóe miệng của giật giật mấy lần, mới từ từ phán: “Ngươi vốn vô tội, đứng lên .”

      “Vâng.”

      Vệ Lạc đáp to tiếng, chậm rãi ngẩng đầu lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :