1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 108: Thẹn thùng trong khoảng khắc ấy
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc chớp mắt, vẻ chờ mong khao khát nhìn công tử Kính Lăng.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi dựa ra sau, như cười như : “Nếu gặp hiền sĩ nhã khách?”

      Vệ Lạc cật lực gật đầu, giọng lanh lảnh: “Đúng vậy, đúng vậy. Ngày tốt thế này, xuân tình thế này, kẻ thải phong(1) chẳng đến lúc này còn đến lúc nào nữa?”


      (1)thải phong: sưu tầm dân ca

      Nàng tới đây, mắt hạnh liên tục chớp chớp mấy lần, sóng mắt lãnh đạm bình tĩnh kia chẳng khác nào hồ nước xuân sinh động, ngừng dập dờn lấp lánh.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi đứng dậy, xoay người xuống tháp.

      được hai bước, hơi nghiêng đầu, thấy Vệ Lạc vẫn tha thiết nhìn mình, khoé miệng hơi nhếch, lạnh nhạt : “Được.”

      Dứt lời, quay đầu, nhanh chân rời .

      Mắt hạnh của Vệ Lạc lập tức híp thành đường, nếu phải trước mặt công tử Kính Lăng nàng dám làm càn quá mức, lúc này reo hò thành tiếng.

      Công tử Kính Lăng quả nhiên y lời Vệ Lạc, đội đấu lạp, mà Vệ Lạc và chúng kiếm khách vẫn giữ vẻ ngoài bình thường.

      Công tử Kính Lăng muốn xuất hành, những hạ thần nghe có thích khách sắp đến nhao nhao khuyên can, mãi đến khi chịu mới thôi. Lại lần nữa, công tử Kính Lăng lệnh sử quan viết lại lời của Vệ Lạc về ‘bề tôi quân tử, kẻ dưới tiểu nhân’ lên thẻ tre.

      Hai người mang theo tám kiếm khách trẻ tuấn lãng cũng mặc thâm y ra ngoài. Xe ngựa cũng đổi thành loại bình thường nhất đơn giản nhất.

      Vừa ra cửa phủ, xe mới chưa tới hai trăm thước liền dừng lại. Phía trước bọn họ, toán nam nữ tay nắm tay chặn ngang giữa đường, khiến toàn bộ xe ngựa đều tiến lên được.

      Những người thiếu niên vui vẻ reo hò, người nào khuyên họ cũng thả tay. Chúng quý nhân xe chẳng còn cách nào khác mà nhìn bọn họ, chờ bọn họ chơi chán thôi.

      Ngày hôm nay vốn là ngày lễ của những người trẻ tuổi mà.

      Xe ngựa di chuyển.

      Công tử Kính Lăng trái lại rất kiên nhẫn, cầm lấy quyển thẻ tre kỷ, thản nhiên ngồi xem.

      Còn Vệ Lạc nhịn chẳng nổi, mông nàng ngừng nhấp nhổm tháp, trong cặp mắt to nhìn ra bên ngoài tràn đầy vẻ gấp gáp.

      Rốt cục, nàng nhịn được, quay đầu chắp tay với công tử Kính Lăng, vẻ mặt nghiêm túc: “Công tử, xe này vừa tròng trành khó chịu, lại rất chậm. Sao dạo bước tản bộ, giục ngựa tiến lên?”

      Công tử Kính Lăng từ từ gấp thẻ tre lại.

      hơi nghiêng đầu, để mặc tóc đen chỉ được vấn bằng thúc phát làm từ ngọc buông lơi bờ vai. Vệ Lạc nhìn động tác trong vô thức của , thầm nghĩ: tuấn tú của công tử quả , quả là có hai mà. Người đàn ông như vậy, kiếp trước mình cũng chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua. Ực, may mắn gặp gỡ mỹ nam như thế, tim mình thỉnh thoảng thót vài cái, tâm loạn mặt đỏ mấy lần, ra cũng dễ hiểu.

      Sở dĩ nàng nghĩ như vậy, là bởi vì giờ khắc này, trái tim nàng lại bắt đầu điên cuồng đập loạn. Tiết tấu kia làm Vệ Lạc mực đoan chính cũng có hơi khinh bỉ bản thân.

      Công tử Kính Lăng lẳng lặng liếc hai mắt Vệ Lạc, nhàn nhạt trả lời: “Được.”

      Vệ Lạc mừng rỡ.

      Nàng nhảy cẫng lên như thỏ, đưa tay nhặt nón trúc bên cạnh, sau đó, khi công tử Kính Lăng còn ngẩn người, tay phải nàng giơ lên, liền đội nón trúc lên đầu .

      Sau đó Vệ Lạc hất màn xe, thả người nhảy xuống. Lúc công tử Kính Lăng xuống xe ngựa vừa vặn nghe thấy nàng lệnh ngự phu đánh xe quay về.

      Vệ Lạc lưu loát hoàn tất mọi việc bản thân cho rằng nên làm, khom lưng nhảy tót tới cạnh công tử Kính Lăng. Nàng xoay đầu, liếc thấy ánh mắt công tử Kính Lăng kỳ quái nhìn mình đăm đăm, nháy mắt hỏi: “Công tử?”

      Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn vì hoạt động mạnh mà đỏ bừng lên. Gần như đột nhiên, phát khuôn mặt nhắn vốn nhợt nhạt của nàng ngày càng trong trắng lộ hồng, rực rỡ lóa mắt, diễm quang bức người!

      Được thứ diễm quang ấy chiếu rọi, khuôn mặt vốn chỉ có hai phần nữ tính của nàng thành năm phần! Nghiễm nhiên là mỹ nhân. hề nháy mắt nhìn Vệ Lạc chăm chú, từ từ đưa tay ra, cầm lấy tay bé của nàng.

      Trong nháy mắt bàn tay nằm gọn trong bàn tay lớn của đó, Vệ Lạc run lên mấy lần.

      Sau khi công tử Kính Lăng nắm trọn tay nàng trong lòng bàn tay, lần thứ hai liếc nàng cái, xoay người quay đầu lại: “ thôi.”

      buông tay nàng ra.

      Vệ Lạc ngơ ngác cúi đầu, nhìn về phía hai bàn tay nắm vào nhau.

      cầm lỏng cũng chẳng chặt, khiến nàng thể dễ dàng vùng ra, nhưng cũng khó chịu.

      Nhiệt độ ấm áp của , nhịp đập nơi lòng bàn tay , từ chỗ da thịt tiếp xúc lan ra, lan ra. Dưới cảm xúc lan rộng ra ấy, Vệ Lạc phảng phất nghe được nhịp tim mạnh mẽ vững chắc của . Hương nam tính quen thuộc lại lần nữa miên man kéo đến, từng tia từng tia thấm vào trái tim nàng, cào nhè .

      Tức , khuôn mặt của Vệ Lạc ửng hồng, cúi đầu xuống.

      Lúc này, tay công tử Kính Lăng hơi kéo cái, khiến Vệ Lạc thân bất do kỷ lại tới gần mấy phần. Trong nháy mắt thân thể tiếp xúc, Vệ Lạc run lên.

      Đầu nàng cúi càng thấp, vệt mây hồng sớm theo khuôn mặt nàng lan đến vành tai.

      Vệ Lạc lúc này vừa xấu hổ vừa sợ hãi, nàng thậm chí chẳng dám ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng.

      Công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nàng, bất tri bất giác khóe môi hơi cong.

      Bấy giờ, Vệ Lạc vẫn cúi đầu, cảm giác quá mức yên tĩnh, khỏi lặng lẽ giương mắt, từ dưới hàng mi dài chấp chới liếc !

      cái cúi đầu rất thuỳ mị kia, tựa đóa hoa sen e thẹn!

      Vệ Lạc chẳng hề biết, nàng ngượng ngùng ngước mắt, liếc mắt, ánh mắt vừa hờn vừa vui, vẻ mặt như cự tuyệt lại như nghênh đón, quả thực là nét biểu cảm thiếu nữ tuyệt mỹ.

      Phút chốc, bàn tay công tử Kính Lăng cầm tay của nàng bỗng siết chặt, siết chặt!

      dùng sức quá lớn làm Vệ Lạc phát đau, khiến nàng khẽ nhíu mày.

      Nhưng khi nàng lên án trừng mắt về phía công tử Kính Lăng gặp phải ánh nhìn của , liền nhanh chóng quay đầu .

      Sau đó, công tử Kính Lăng hít hơi dài, chậm rãi, chậm rãi buông tay nàng ra.

      Công tử Kính Lăng nhanh chân về phía trước, đợi đến khi Vệ Lạc đuổi đến mặt trở lại vô cảm, thậm chí cũng quay đầu nhìn Vệ Lạc lấy lần.

      Trong thành Tân Điền phải là nơi náo nhiệt nhất.

      Ngày lễ này, nơi náo nhiệt nhất là sơn thuỷ trong lành ngoài thành.

      Nhưng cho dù là như thế, trong thành vẫn khắp nơi tấp nập. Trong ngày lễ thanh niên làm gì tuỳ thích này, cũng ít lão niên trung niên, ít trẻ con ra ngoài tham gia náo nhiệt. Như tại, tiếng vui cười đầy đường đa số là đến từ bọn trẻ.

      Do có quá nhiều người nên nhóm kiếm khách vẫn dắt ngựa mà .

      Chỉ chốc lát, đoàn người tới bờ sông thành Đông.

      bờ sông, nơi bãi cỏ xanh ngắt, có tới hơn trăm thiếu niên nam nữ nô đùa tranh cãi. Trong náo nức, đôi nam nữ ôm nhau, sau đó dắt tay vào bụi lau sậy phía trước dòng sông.

      Giữa cảnh ‘xuân’ phơi phới, tiếng ca thanh điệu giản đơn tiết tấu mộc mạc cất cao,

      “Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.
      Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
      Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi.
      Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.
      Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục
      Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc.
      Sâm si hạnh thái, tả hữu thái chi
      Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi.
      Sâm si hạnh thái, tả hữu mạo chi
      Yểu điệu thục nữ, chung cổ lạc chi.”

      <Quan thư – Khuyết danh>

      “Chim thư cưu họa tiếng
      Hót cồn bãi sông
      Như dịu hiền
      Sánh đẹp đôi quân tử
      Rau hạnh mọc lô nhô
      Ven theo dòng phải trái
      Người con dịu hiền
      Thức ngủ ta mơ mãi
      Mơ nàng chưa được gặp
      Thức ngủ đều nhớ mong
      Ôi! Nỗi nhớ triền miên
      Cứ bâng khuâng trằn trọc.
      Rau hạnh mọc lô nhô
      Trái phải trông nàng hái
      Người con dịu hiền
      Ta ước duyên cầm sắt.
      Rau hạnh mọc lô nhô
      Trái phải gom từng cọng
      Người con dịu hiền
      Xin chào vui chuông trống.”

      <Hoàng Nguyên Chương dịch>

      Trong tiếng ca vang cao, thanh niên mặt mũi thanh tú mặc thâm y từ phía sau đám người Vệ Lạc tới. Chàng trai vừa gật gù đắc ý ca xướng, vừa bước về hướng bờ sông, đến phía thiếu nữ khuôn mặt tú lệ dịu dàng chạy nhảy bãi cỏ. Tiếng ca của thanh niên này rất vang dội, lúc này, thiếu nữ kia theo tiếng ca ngoảnh lại, vừa nhìn thấy chàng ta, tròng mắt thiếu nữ lóe lên tia mừng rỡ, còn thêm tia chờ mong khó mà hình dung.

      Nàng ta xem chừng sôi nổi như những thiếu nữ khác, chỉ ngừng chạy, ngẩng khuôn mặt lên, lẳng lặng nhìn thanh niên đến chỗ nàng, chờ chàng ta tới gần.
      bachnhaty thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 109: Hỡi ơi! Người đẹp ta đâu? Mưa chiều mây sớm, ai hầu biết ai?(*)
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      (*)mỹ nhân hề mỹ nhân, vi mộ vũ hề vi triêu vân?(美人兮美人, 为暮雨兮为朝云?): trích từ bài Hữu sở tư – Nhớ nhung của Lư Đồng, thi nhân nổi tiếng đời Đường (795-835), bản dịch của Tản Đà

      Vệ Lạc thấy đôi dần dần tới gần, trong lòng chẳng hiểu sao lại dâng lên tia hâm mộ, sau đó nàng cũng phải làm sao, lại quay đầu nhìn công tử Kính Lăng.

      Đối diện sống mũi cao ngất dưới đấu lạp của , Vệ Lạc liền rùng mình cái, nghĩ ngợi: Mình nhìn làm gì? Vệ Lạc, mi thể nhìn !

      Công tử Kính Lăng hai tay ôm ngực, lẳng lặng xem xét hồi, đột nhiên quay đầu với Vệ Lạc: “Tiểu nhi, cảnh tượng này ngươi ước ao bấy lâu, nay bắt gặp thấy thế nào?”

      Vệ Lạc chấp chới hàng mi dài, giương mắt lầm bầm: “Tôi có ao ước gì hết.”

      Công tử Kính Lăng để ý tới nàng vô lực khiếu nại, lại hỏi: “Ở đất Việt có tập tục này ? Sao tiểu nhi lại vui vẻ đến thế? Quân tử rất nhiều, tiểu nhi có từng vừa ý ai?”

      Trái tim bé của Vệ Lạc đột nhiên nhảy cái.

      hỏi đất Việt có tập tục này ? Sao nàng lại chờ mong thành thế này? Còn hỏi, vào ngày lễ như vậy ở đất Việt, nàng có từng quen biết mấy nam nhân chăng?

      Khiến Vệ Lạc căng thẳng chính là câu đầu tiên, còn câu thứ hai nàng lại ý là gì. Vệ Lạc cũng dám tự cho rằng người ta để ý mình, nên mới truy hỏi tình sử quá khứ đâu.

      Nếu đoán ra, nàng cũng thèm đoán nữa, Vệ Lạc chỉ lặng lẽ nhấc mắt, len lén từ dưới hàng mi quan sát sắc mặt . Nhưng vừa nhấc mắt liền đối diện ánh nhìn chăm chú bức bách, Vệ Lạc vội vã cúi đầu, giọng đáp: “Từ được mẹ dạy dỗ, thức tự bất quyện, tàng thư bất tận( ngừng học hỏi, ngừng đọc sách), chẳng dám chơi bời.”

      Nàng trả lời trực tiếp.

      Đáp án của nàng cũng rất hợp lý. Dù sao học thức Vệ Lạc thể ra, đối với độ tuổi như nàng mà , quả có chút kinh người, gần bằng tài của quốc sĩ. Coi như nàng sinh ra thông minh, nhưng cũng phải tận tâm học tập mới đạt được thành tựu như thế.

      Vệ Lạc trả lời xong, thấy cặp mắt sâu xa của công tử Kính Lăng vẫn còn dán mặt mình, khỏi lại lầm bầm tiếng vô nghĩa, tiếp tục: “Khi Lạc rời nhà chỉ mới mười hai, tuổi như vậy, quen được quân tử nào.”

      Nàng mới tới đây, thấy công tử Kính Lăng chậm rãi cất bước, dường như cũng chưa nghe xong lời đáp của nàng.

      Ngay sau đó, Vệ Lạc chẹp miệng, phục tùng theo sau .

      Công tử Kính Lăng về phía bờ sông.

      Cỏ xanh thơm ngát, cành liễu khẽ lay, bạch hạc tung bay. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, trong bụi cỏ ven sông thỉnh thoảng đâm ra mấy đóa hoa đung đưa.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi cỏ, Vệ Lạc và mấy kiếm khách đuổi sát.

      Bấy giờ ít người chú ý tới họ. Hai mắt các thiếu nữ sáng lên nhìn đoàn người lững thững đến này, thấy họ ai nấy khôi ngô, Vệ Lạc lộ gương mặt tuấn mỹ bất phàm, trong lòng quả thực rất ngứa ngáy. Nhưng những thiếu nữ này nhìn rồi lại tiến thối lưỡng lự, những thanh niên cao to kia mỗi người đều đeo bội kiếm, hình như là kiếm khách. Điều này khiến các nàng do dự dám đến gần.

      Có điều trong ngày lễ như thế, những người vốn lớn gan phóng túng này do dự câu thúc quá lâu.

      Chỉ chốc lát, thiếu nữ vô cùng đẫy đà, mặt tròn mắt dài, bộ ngực đầy đặn chạy về phía bọn họ.

      Vừa thấy nàng ta chạy tới gần, công tử Kính Lăng liền hơi nghiêng người, để Vệ Lạc chính diện nghênh đón.

      Thiếu nữ nọ hiển nhiên cũng nhắm vào Vệ Lạc. Nàng ta trực tiếp chạy đến trước mặt Vệ Lạc, cách nàng khoảng thước mới đứng lại. Trong cặp mắt phượng dài màu nâu non lóe lên tia vui sướng, nàng ta giòn giã mở miệng: “Quân tử giảo giảo, như nguyệt chi sơ, thiếp tâm thu thu, như thố chi suỷ.”

      (Quân tử ưu tú tựa ánh trăng non, tim thiếp rộn ràng dường chứa chú thỏ)

      Đây là lời dạo đầu, biểu đạt nàng ta có cảm tình với Vệ Lạc.

      xong câu đó, nàng ta lại chạy tới gần Vệ Lạc hơn, Vệ Lạc còn suy nghĩ xem có nên lui lại hai bước hay nàng ta đưa tay giữ cánh tay Vệ Lạc.

      Vệ Lạc vội vàng vung tay tránh.

      Nàng vừa tránh, thiếu nữ này cùng chúng thiếu nữ vây phía sau đều ngạc nhiên.

      Thiếu nữ mở miệng khi nãy dám tin trợn to mắt nhìn nàng, thanh nôn nóng, khác nào chim khách kêu to, “Quân tử thích dung sắc của thiếp sao? Thiếp da trắng như mỡ, ngực đầy như trăng, người ái mộ kể cho xiết. Quân tử cớ gì muốn?”

      Giọng gấp gáp giật giật của nàng ta, cùng với ánh mắt chòng chọc bức bách của chúng nhân phía sau khiến cho Vệ Lạc rất dễ chịu.

      Khuôn mặt của Vệ Lạc hơi trầm xuống, rũ mắt, từ từ trả lời: “Muội phải người ta thích.”

      Lời vừa ra, thiếu nữ nọ rất tức tối, nàng ta hung hăng trừng Vệ Lạc cái, quay người chạy .

      Nhưng nàng ta vừa các thiếu nữ khác liền dồn dập tiếp cận Vệ Lạc.

      Vệ Lạc sợ hết hồn, thấy các nàng muốn vây lấy, vội vã chỉ tay phải ra sau chúng nữ, trợn to mắt kinh hỉ kêu lên: “A, vĩ trượng phu kìa!”

      Cái gì, có đại mỹ nam?

      Ngay lập tức các thiếu nữ đồng loạt quay đầu. Đúng lúc này, Vệ Lạc bắt lấy tay công tử Kính Lăng, vội như thỏ trốn về phía sau. Nàng chạy quýnh lên, cánh tay bắt lấy công tử Kính Lăng cũng dùng tới hai phần lực, lôi chạy được vài bước mới nghe thấy tiếng cười vang của chúng nữ truyền đến từ sau lưng, “Tướng mạo chẳng bằng chàng đâu!”

      “Ôi chao ôi chao, a lang khiếp rồi, lỉnh như thỏ thế kia mà…”

      Câu cuối truyền ra, bọn họ đồng thời cười vang khanh khách. Tiếng cười vui vẻ thanh thúy mà êm tai nhất thời hấp dẫn toàn bộ người bãi sông, mọi người dồn dập về phía bên này.

      Vệ Lạc bị các nàng cười đến nỗi khuôn mặt nhắn đỏ rực, mà lúc này nàng cũng chạy nổi nữa. Bởi vì công tử Kính Lăng cứ đứng ỳ ở đó, nàng kéo hoài cũng nhúc nhích.

      Vệ Lạc ngước khuôn mặt thẹn hồng, có chút tức giận nhìn công tử Kính Lăng chẳng chịu chạy trốn.

      Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt thâm sâu tựa màn đêm chăm chú nhìn của , Vệ Lạc bị dọa bắn người — sao nàng lại luôn xem con cọp là mèo vậy chứ? đâu phải bạn học kiếp trước của nàng.

      Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng hồi, chậm rãi buông năm ngón tay đan vào tay Vệ Lạc ra, để ý đến nàng, trực tiếp cất bước về phía thượng du.

      Mãi tận đến khi bọn họ xa, Vệ Lạc mới im lặng tự le lưỡi cái, quay người đuổi theo.

      Vệ Lạc cúi đầu, mấy chục bước mới đuổi kịp. Nàng vừa đuổi tới, kiếm khách liền lấy nón trúc từ trong bao đồ đưa cho nàng.

      Ồ, cũng chuẩn bị cho nàng?

      Vệ Lạc kinh ngạc nhìn kiếm khách này, cười : “Cảm ơn.”

      Kiếm khách nọ có khuôn mặt trẻ con, cười hơi ngượng nghịu đáp rằng: “Thực ra là ý của công tử.”

      Là công tử Kính Lăng phân phó?

      Tim Vệ Lạc lại nhảy cái, nàng lặng lẽ liếc mắt về phía .

      Lúc này ngẩng đầu đứng, mặc cho gió sông thổi bay mái tóc dài, tay áo bồng bềnh, khí độ lạnh lùng ung dung, quả thực tựa như thể thần tiên. Lại lần nữa Vệ Lạc nhìn đến sững sờ.

      Có lẽ cảm giác được ánh mắt của nàng, công tử Kính Lăng quay đầu liếc nàng cái, đối diện ánh mắt , Vệ Lạc liền cuống quýt cúi thấp đầu, trong nháy mắt đó, vệt đỏ nhuộm như ráng chiều thoáng lên, lập tức bị nàng chôn sâu vào lồng ngực, còn thấy đâu nữa.

      Thình lình, công tử Kính Lăng duỗi cánh tay thon dài ra, từ từ nâng cằm nàng, bắt Vệ Lạc rụt rè lại lần nữa ngẩng đầu.

      Động tác của rất tự nhiên, vô cùng tự nhiên, phảng phất chẳng hề có bất kỳ suy nghĩ gì.

      Giữa lúc Vệ Lạc ngẩng đầu, cụp mắt, con ngươi đảo vòng chuẩn bị cất lời, loạt tiếng cười trong trẻo truyền đến, “Cái mỹ của Tấn, bằng đất Sở ta rồi! Công Khiếm, nghe rằng mỹ nhân nước Tấn, phải ở Tấn cung, cũng chẳng phải trong đám đồng nam xử nữ, đương kim Tấn thái tử Kính Lăng mới thực là mỹ trượng phu nhất nhì các nước, có đúng thế ?”

      Lại dám ở chốn thế này, dùng thứ ngữ khí khinh bạc dường ấy nhắc đến công tử Kính Lăng.

      Ngay sau đó, công tử Kính Lăng kể cả kiếm khách sau lưng đồng loạt sa sầm nét mặt.

      Công tử Kính Lăng buông cánh tay nâng cằm Vệ Lạc ra, chậm rãi quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng .

      kiếm khách vọt tới trước mặt , hai tay chắp lại, trầm giọng hỏi: “Công tử, kẻ dám xuyên tạc đến độ này, đáng chém!”

      Tiếng vừa ra, bãi cỏ đối diện xuất hiền chừng hai ba mươi hiền sĩ, đầu đội cao quan, người mặc Sở phục hoạ tiết mây trôi và cung tiên chậm rãi tới.

      Bào phục của người đương thời đa số là vẽ phượng bay hoặc chim muông, chỉ có nhân tài nước Sở là dồn hết tâm trí vào bào phục, vẽ cảnh tượng thần thoại của họ lên đó.

      Hiền sĩ nước Sở đa phần lãng mạn tài hoa, mà ngôn từ cũng cợt nhả phóng túng, thế nhân đều biết.

      Ngay sau đó, công tử Kính Lăng phất tay, lạnh nhạt : “Trời sinh diện mạo này, thể quản hết lời người trong thiên hạ. Thôi .”

      “Dạ.”

      Kiếm khách đáp tiếng, lui ra sau.
      bachnhaty thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 110: Kính Lăng rung động
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Đoàn người Sở chậm rãi về phía họ.

      Sau khi công tử Kính Lăng thắng lợi trở về, chư hầu các nước đều phái người đến đây chúc mừng. Theo như hành tung của bọn họ khoảng chừng hai ba tháng sau, dòng người ở Tấn đô Tân Điền đạt tới cao điểm.

      Nay công tử Kính Lăng chỉ mới trở về vài ngày, hiển nhiên là những người Sở này sớm có mặt ở thành Tân Điền.

      Có điều đây là thời đại phóng khoáng, kiếm khách hiền sĩ du lịch các nước thực là chuyện bình thường.

      thời, nước Sở cường đại, mà người Sở cũng tự nhiên có thứ ngạo khí, thứ ngạo khí để ai vào mắt.

      Bọn họ vừa chuyện vừa đưa mắt nhìn quanh, đánh giá thiếu niên nam nữ bốn phía.

      Nhìn rồi, đám người Sở đảo mắt cái, liền bắt gặp nhóm người Vệ Lạc.

      Bọn họ đồng thời ngẩn ra.

      Mỹ thiếu niên như Vệ Lạc, bất kể đặt ở nước nào cũng là rất hiếm thấy. Lập tức, trong mắt ít người Sở phát sáng.

      Tiếp theo, bọn họ nhìn về phía công tử Kính Lăng bên cạnh Vệ Lạc.

      Công tử Kính Lăng đầu đội đấu lạp vừa lớn và dày, hầu như chỉ lộ ra phần cằm, người lại mặc thâm y cực kỳ bình thường.

      Nhưng thân người cao lớn đó, khí thế độc nhất đó, vẫn khiến đám người Sở cảm thấy hứng thú.

      Còn như chúng kiếm khách, bọn họ chỉ liếc cái liền để ý nữa.

      hiền sĩ thanh tú tuấn lãng da dẻ trắng trẻo, mắt phượng mày tỉa chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi tiến lên bước, hai tay chắp lại cất lời với công tử Kính Lăng và Vệ Lạc: “Hai vị nổi bật như ngọc thụ, ắt phải kẻ tầm thường, có thể cùng nhau dạo bước chăng?”

      Đây là mời cùng.

      Công tử Kính Lăng mỉm cười, khàn giọng đáp: “Được.”

      Đám người Sở rất cao hứng, nhanh chân về phía họ.

      Công tử Kính Lăng mở miệng trước chứng tỏ là chủ nhân, còn thân phận của mỹ thiếu niên Vệ Lạc này cũng đáng để suy ngẫm.

      Ngay sau đó, mấy cặp mắt liên tiếp đánh giá Vệ Lạc, tia hứng thú trong con ngươi hề che giấu.

      Vệ Lạc rũ mắt, đối với những ánh nhìn chẳng thèm cố kỵ này thấy rất khó chịu.

      tại bề ngoài của nàng cũng là thượng đẳng, đồng nam có sắc đẹp tương đương nàng cũng phải là hiếm có. Song thứ chân chính làm người ta chú ý chính là, vẻ sắc như thế lại kết duyên với dung nhan quý khí hóa.

      Trong quý khí của nàng thiếu vài phần nghênh ngang kiêu ngạo, ít mấy phần khí thế, nhiều hơn mấy phần nữ tính diễm lệ. Rất hiển nhiên, chủ nhân của khuôn mặt như vậy chẳng thể nào là vương tôn công tử.

      Quý nhân thời này muốn thiếu niên nam nữ mỹ mạo vốn là dễ như trở bàn tay, quen muốn làm gì làm. Vì thế bọn họ cũng nuôi thành thói vừa thấy thiếu niên có mỹ mạo đặc biệt, liền muốn chiếm hữu cho bản thân. Cho dù hưởng dụng, dùng để đãi khách, dâng tặng cho khách nhân tôn quý hưởng dụng cũng là cực phẩm, cũng là chuyện rất có mặt mũi, có thể được kẻ khác tán tụng.

      Vì thế Vệ Lạc mới rất trêu người.

      Đối diện với ánh mắt liên tục đánh giá của đám người Sở, Vệ Lạc hơi nhướng mày. Nàng vừa định lánh công tử Kính Lăng bắt lấy cánh tay của nàng, kéo nàng ra sau lưng mình.

      vừa làm động tác này đám người Sở đồng thời thu hồi ánh mắt, vẻ mặt cũng chuyển thành đứng đắn, xem ra, thiếu niên này chính là tư sủng của vị quý nhân trước mặt, vẫn còn thời được vui lòng đây mà.

      hiền sĩ cao quan chỉ liếc qua mấy người lần, liền dời chú ý đến chúng thiếu niên nam nữ chơi đùa. Nhìn nhìn lại, ông ta thở dài tiếng, gật gù đắc ý ngâm: “Niên niên thử nhật, niên niên hữu thiếu niên.” (Hàng năm vào ngày này, hàng năm có thiếu niên)

      Chính vào lúc này, trong đám thiếu niên nam nữ vang lên tràng cười thích thú, trong tiếng cười mơ hồ có người ngâm thơ. Hiền sĩ kia cuống quýt lấy thẻ tre từ trong ngực ra, lại từ hộp gỗ khác lấy ra bút lông, hộp mực. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, ông ta nhanh chân đến trong đám thiếu niên nam nữ vui vẻ ngâm nga.

      Đây chính là thải phong(xem chú thích c108-).

      Ông ta chuẩn bị mang lời những người nọ bật thốt ra trong lúc vui vẻ, dùng hình thức thi cú mà ghi lại, sau khi chỉnh lý thành sách biên thành nguyên mẫu của ‘Kinh thi’.

      Vệ Lạc thích thú nhìn bóng dáng hiền sĩ nhanh chân rời , trong mắt lóe ánh sáng rực.

      Đúng lúc này, nàng cảm nhận được tia ớn lạnh.

      Kỳ quái, sao lại có hàn ý thổi ở đây?

      Vệ Lạc ngoảnh đầu, bắt gặp người Sở chậm rãi tới gần từ mặt bên. Người này đầu đội mũ hiền sĩ, lúc này ung dung thong thả, tựa hồ rất tùy tiện rút ra bội kiếm hoa lệ của .

      Vệ Lạc nhìn xoáy người đó lát, đột nhiên thân thể vụt qua che giữa ta và công tử Kính Lăng. Bước chân Vệ Lạc nhanh nhẹn mà tự nhiên, nhìn như rất thoải mái nhưng thực tế vô cùng nhanh.

      Mi tâm hiền sĩ đó giật giật, con ngươi co rút.

      Vệ Lạc theo dõi ta sát sao, đột nhiên nở nụ cười cao giọng : “Ngày đẹp như thế này, quân cớ gì rút kiếm?”

      Giọng Vệ Lạc rất vang dội, đánh vỡ bầu khí tươi đẹp thoải mái.

      Mọi người kinh hãi!

      Hiền sĩ đó trắng mặt, vèo tiếng, lấy tốc độ nhanh nhất rút bội kiếm, mũi kiếm xẹt tia sáng rét buốt trong khí, ta nhào về trước, cả người lẫn kiếm đâm về phía công tử Kính Lăng.

      Song khi nãy Vệ Lạc lên tiếng, cho công tử Kính Lăng và chúng kiếm khách thời gian!

      Ngay sau đó, công tử Kính Lăng hơi lùi bước, chúng kiếm khách đồng thời lắc mình bước lên, vây quanh .

      Mà Vệ Lạc lại dịch bước về sau chút, thân mình hơi nghiêng, nhanh chóng né ra, mặc kiếm khách kia đánh về công tử Kính Lăng trong vòng bảo vệ.

      Nếu an toàn, mình cần thiết phải mạo hiểm.

      Hơn phân nửa người Sở vẫn còn ngạc nhiên.

      Nhưng thích khách ràng cũng chỉ có . Nháy mắt, trong đám người Sở lại lách ra mười bảy mười tám hiền sĩ, bọn chúng đồng loạt rút bội kiếm hoa lệ bên hông, đằng đằng sát khí vọt về phía công tử Kính Lăng.

      Những thanh bội kiếm dương cao trung, hàn quang u mịch.

      hiền sĩ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vầng trán cao rộng, hiển nhiên là thủ lĩnh của đám người Sở tức đến nỗi mặt đỏ gay, đưa tay chỉ thích khách quát: “Công Khiếm! Ngươi là thích khách? Giao du với ta chỉ vì muốn hành thích?”

      Tiếng rống giận của chẳng ai để ý. Đám người Sở hay nhóm thiếu niên nam nữ chơi đùa đều như thế, hễ thấy cảnh này ai nấy cũng kêu cuống sợ hãi, tiếng kêu của bọn họ đập tan cảnh tươi đẹp bên bãi sông, nhất thời tất cả mọi người đều chạy trốn như chim tước bay loạn!

      Bấy giờ kiếm khách ở sau công tử Kính Lăng tổng cộng chỉ có tám người. Mà những thích khách này lại có gần hai mươi người!

      Được gọi Công Khiếm chính là hiền sĩ thanh tú tuấn lãng, da dẻ trắng trẻo mắt phượng mày tỉa, vẻ chừng hai ba hai bốn tuổi nọ, ngược lại nghe lọt tiếng rống giận đó. Bấy giờ, cười lạnh tiếng, cũng hề quay đầu đáp: “Chúng ta lưu lại Tân Điền lâu, chính là vì hôm nay! Công tử Kính Lăng chiếm quốc thổ ta, giam cầm thái tử ta! Huynh đệ sính lễ chiếm công chúa ta! Xỉ nhục như vậy, đều bắt nguồn từ tên phu này, hôm nay ta nhất định phải chém dưới kiếm!”

      Lời của ta cũng giải thích phần nào.

      Đám người Sở vừa nghe thấy người đội đấu lạp trước mặt này chính là Tấn công tử Kính Lăng, khỏi ngẩn ra, ngay cả sợ hãi cũng quên mất. Mà lúc này, đám người Sở đánh tới, trong tiếng ầm ầm leng keng giao chiến mấy chiêu với chúng kiếm khách. Đứng ngoài chu vi các kiếm khách, Vệ Lạc sớm rút kiếm gỗ làm người tức cười ra, dưới công kích liên tục của kiếm khách, né trái né phải, tránh bên này lánh bên khác, nhất thời tách ra được.

      Trong vòng vây kẻ nào có thể công kích, công tử Kính Lăng mặt mày trầm, gỡ đấu lạp xuống vứt đất, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ cực điểm của .

      Khuôn mặt mới lộ ra, Vệ Lạc vừa nhảy vòng như thỏ, vừa tăng nội lực hét inh ỏi, “Có người Tần muốn hành thích công tử Kính Lăng! Người Tấn nào phải dũng sĩ mau mau chạy báo thành thủ! Là dũng sĩ mau mau tương trợ!”

      Giọng nàng vừa rành mạch vừa ngân vang, tiếng quát mang theo nội lực hùng hồn vô cùng, truyền ra xa xa, vọng khắp núi rừng!

      Con người trong lúc hoảng loạn, nếu có người chỉ huy tự chủ mà nghe theo. Vệ Lạc vừa xong, nhất thời những thiếu niên nam nữ chạy tán loạn, kẻ tự biết mình văn nhược quýnh quáng chạy về phía thành, người tự cho là có chút vũ lực lại quay sang chạy tới đám người Vệ Lạc.

      Rất hiển nhiên, tiếng hét của Vệ Lạc đưa đến tác dụng rất lớn. Mắt thấy năm mươi sáu mươi thiếu niên Tấn hùng hổ áp sát, đám thích khách sốt ruột lộ vẻ căng thẳng bất an. công kích của chúng cũng bày ra mấy phần rối rắm.

      Công tử Kính Lăng quay đầu nhìn Vệ Lạc, bắt gặp nàng nhảy lên ngớt, thoạt nhìn tựa như hoảng loạn, nhưng bóng người lại rất thong dong thanh thản, trong mắt lóe ý cười. Nụ cười này rất rực rỡ, rất ấm áp.

      Thủ lĩnh thích khách Công Khiếm phẫn nộ, ta ngờ thiếu niên trông như luyến đồng này lại nhanh trí như thế, mắt thấy nhóm thiếu niên người Tấn đều rút ra bội kiếm dùng làm trang sức bên hông càng ngày càng đến gần, mà cách đó xa lại có mấy chục người phóng ngựa chạy vào trong thành báo tin. ta nhất thời vừa vội vừa tức.

      Vì ngày này, ta thực chuẩn bị rất lâu, lẽ nào cứ thế từ bỏ? , đầu của đại trượng phu chẳng là gì, tín nghĩa mới đáng giá ngàn vàng!

      Quyết định xong, Công Khiêm mặt sa sầm, lớn tiếng quát: “Năm người giữ vòng ngoài, hễ ai tới gần giết!”

      “Dạ!”

      Trong tiếng đồng ý vang dội, đám thích khách rút ra năm sáu người. Bọn chúng xoay người, kiếm chỉ về phía chúng thiếu niên hô to gọi vây tới.

      Chúng chỉ còn mười ba mười bốn người bao vây công tử Kính Lăng.

      Tuy mười mấy người, nhưng vào lúc này Vệ Lạc cũng nhìn ra, mười mấy người này mỗi kẻ đều là thích khách hạng nhất. Thực lực đó cách xa đám hộ vệ của công tử Kính Lăng.

      Nhìn tới đây, Vệ Lạc cắn răng, lách người, bước chân xê dịch, luồn lách qua lại, liền chuyển vào trong đám thích khách, tới bên cạnh công tử Kính Lăng.

      Công tử Kính Lăng liếc Vệ Lạc, đột nhiên : “Tiểu nhi, ở bên ngoài có thể tùy thời chạy thoát, sợ chết nữa à?”

      sớm nhìn ra Vệ Lạc vẫn nán phía bên ngoài, chính là chuẩn bị thoát thân bất cứ lúc nào.

      Vệ Lạc liếc cái, tựa lưng vào , hừ : “Sinh tử là chuyện bình thường, hôm nay tôi bỏ chủ mà chạy, chỉ cần là người nghe qua cũng dung được tôi.”

      Vệ Lạc hề phát , khi nàng ‘Sinh tử là chuyện bình thường, hôm nay, tôi và ngài cùng sống chết!’ công tử Kính Lăng đờ ra.

      Vô số trượng phu có thể với như vậy, nhưng nữ tử có khả năng ra những lời này, chỉ độc tiểu nhi giảo hoạt trước mắt.

      choáng váng, ngơ ngác nhìn Vệ Lạc, trong ánh mắt lưu chuyển đủ loại tâm tình và đấu tranh. Nửa ngày, lại nhàng đưa tay ra, nắm tay trái Vệ Lạc chặt, thấp giọng tựa nỉ non: “Đủ rồi, ai giết được ta đâu!”

      vừa dứt lời, tiếng huýt sáo vang dội từ nơi xa truyền đến, tiếng sáo kia trầm mạnh, vang dội, cao tận mây xanh, mang theo sát khí hừng hực, cơn giận ngút trời. Lập tức, đám thích khách đều ngây người.

      Sắc mặt Công Khiêm trắng bệch, hét lớn tiếng, “Người tới là tông sư! Lui! Mau rút lui!”

      Trong tiếng quát gấp gáp của ta, đám thích khách đồng loạt thu kiếm, gấp rút thối lui về phía sau. Chỉ chốc lát, bọn chúng nhanh chống tản ra bốn phía như thủy triều, vội vã tháo chạy.

      Mà lúc này, tiếng huýt sáo kia đến gần bên tai.
      bachnhaty thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 111: Kinh lôi (Sấm sét)
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Tiếng huýt sáo như hồng thủy, nháy mắt đến.

      lão nhân tóc hoa râm, vóc người cao gầy, xương gò má cao đột ngột xuất phía trước công tử Kính Lăng.

      Lão liếc đám thích khách chạy tứ tán, cũng đuổi theo, mà chuyển hướng công tử Kính Lăng chắp tay thưa: “Công tử, mời về phủ!”

      Công tử Kính Lăng gật đầu, xoay người, dưới hộ tống của lão nhân tung người lên ngựa quất roi rời .

      kiếm khách đưa vật cưỡi của cho Vệ Lạc, đoàn người rầm rộ trở về phủ Kính Lăng.

      được chừng hai dặm đường, đội quân sĩ và kiếm khách người mặc trúc giáp nôn nóng giục ngựa chạy tới. Bọn họ vừa thấy công tử Kính Lăng, lập tức dừng bước thi lễ với . Bên cạnh những người này còn có mấy thiếu niên quý tộc mặc thâm y, xem ra, những người này là do họ gọi tới để cứu công tử Kính Lăng.

      Công tử Kính Lăng khẽ gật đầu, kiếm khách sau lưng thả người nhảy xuống ngựa, dẫn những người kia đuổi theo phương hướng bỏ chạy của bọn thích khách.

      Chỉ chốc lát, mọi người trở lại phủ Kính Lăng.

      Cửa phủ sốt ruột chạy tới mười mấy thực khách nhất đẳng, bọn họ vây lấy công tử Kính Lăng, vội vã về phía thư phòng.

      Vẻ mặt tất cả mọi người đều có phần nghiêm túc, Vệ Lạc lặng lẽ ngó quanh, phát kiếm khách theo ai dám manh động, liền ngoan ngoãn cúi đầu nối gót sau lưng mọi người tới thư phòng.

      Vệ Lạc và chúng kiếm khách bị ngăn bên ngoài, nhưng họ cũng chẳng được phép rời .

      Trong thư phòng ngừng truyền đến tiếng ồn ào, bàn luận của chúng nhân.

      Những thanh này quá lớn lại lộn xộn, Vệ Lạc cũng tâm tình gì mà nghe, nàng cúi đầu, thầm nghĩ: Xem ra những thích khách đó sớm quan sát động tĩnh trong phủ, mọi người vừa mới ra ngoài, bọn chúng liền xảo ngộ.

      Cũng biết qua bao lâu, các thực khách ra ra vào vào cũng mấy tốp. Được xuất ở trường hợp này là số thực khách nhất đẳng, bọn họ là môn khách của công tử Kính Lăng, kỳ thực cũng đều là quan lại phương, được phân quản vụ ràng, như phân phát quân lương, phòng vệ số cửa thành Tân Điền.

      Đại khái qua canh giờ, trong thư phòng thoáng yên tĩnh.

      Bấy giờ, kiếm khách quát lên: “Vệ Lạc ở đâu?”

      Vệ Lạc ngẩn ra, vội vã xoay người lại, chắp tay đáp: “Tôi là Vệ Lạc.”

      Kiếm khách kia mặt vô cảm quát rằng: “Công tử gọi ngươi!”

      “Vâng.”

      Vệ Lạc nhanh chân vào thư phòng.

      Trong thư phòng, công tử Kính Lăng sắc mặt trầm ngưng ngồi quỳ chân chủ tọa, hai bên là hai kiếm sư gác kiếm đứng thẳng.

      Tả hữu bày mỗi bên năm tháp kỷ, ở đó ngồi mười thực khách nhất đẳng.

      Nơi cửa phòng Vệ Lạc tiến vào cũng đứng canh bốn kiếm khách.

      Toàn bộ thư phòng dày đặc hàn khí, bầu khí trầm ngưng cực điểm.

      Vệ Lạc vừa bước vào, định cúi đầu chắp tay hành lễ giọng lạnh lùng của công tử Kính Lăng truyền đến, “Quỳ xuống.”

      A?

      Tim Vệ Lạc thình thịch nhảy mạnh, dòng mồ hôi lạnh chảy ướt áo lót nàng.

      Nàng mím môi, ngoan ngoãn lên vài bước, cách công tử Kính Lăng chừng mười bước quỳ xuống.

      Bầu khí rất ngột ngạt.

      Vệ Lạc phục đất, dám làm bất kỳ cử động , nàng cảm thấy khí nặng nề đến kỳ quái, kỳ quái đến nỗi khiến nàng có chút sợ.

      Nửa ngày, giọng nhàn nhạt của công tử Kính Lăng vang lên, “Vệ Lạc, ngươi có tội!”

      Vệ Lạc, ngươi có tội!

      Đây phải câu hỏi, đây là trực tiếp định tội! vừa mở miệng, liền trực tiếp định tội Vệ Lạc!

      Khuôn mặt của Vệ Lạc nháy mắt trắng bệch, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, dám tin nhìn công tử Kính Lăng.

      Gương mặt tuấn mỹ của công tử Kính Lăng trầm ngưng như băng, cặp mắt thăm thẳm như màn đêm sâu lường được. Môi Vệ Lạc run rẩy mấy lần, rốt cục hỏi: “Vệ Lạc có tội?”

      Nàng lại chẳng vì thích khách đến bỏ mà chạy! Hơn nữa trong lúc khẩn cấp nàng còn hô hoán giúp tranh thủ thời gian. Còn lệnh những thiếu niên kia chạy đến giúp sức cũng vì tranh thủ thời gian cho , tại sao lại có tội chứ?

      Những suy nghĩ này Vệ Lạc ra. Bởi vì khi ấy công tử Kính Lăng còn tán thưởng nàng, ràng hiểu vô cùng tường tận cơ mà!

      thế, sao lại định tội mình?

      Dưới ánh mắt gần như lên án của Vệ Lạc, hiền sĩ bên trái công tử Kính Lăng đứng lên, ông ta quay sang Vệ Lạc, dùng giọng như chất kim khí quát: “Công tử , Vệ Lạc có tội!”

      Tiếng ông ta vừa dứt, tràng thanh ngòi bút chuyển động sột soạt truyền đến.

      Khuôn mặt của Vệ Lạc nháy mắt trắng xám như tờ giấy!

      thận trọng đến vậy rồi, xem ra nhất định phát sinh chuyện mình hay.

      Hiền sĩ kia tiếp tục dùng giọng kim khí của ông ta quát rằng: “Tội Vệ Lạc như sau: Sao ngươi lại sớm biết thích khách sắp tới?”

      Đây, đây quả là cố tình gây mà!

      Vệ Lạc cuống lên, người này ràng bắt tội lời bông lơn của nàng với chúng nữ sáng sớm nay.

      Dưới ánh mắt hoảng loạn của nàng, hiền sĩ này cũng cho nàng mở miệng, tiếp tục truy vấn tha: “Biết có thích khách sắp tới, vì sao lại giật dây công tử xuất du? Vệ Lạc hành vi quỷ bí, e là gian tế!”

      Ông ta còn Vệ Lạc chỉ sợ là gian tế.

      Vệ Lạc quýnh quáng, miệng nàng mở ra như muốn giải thích. Nhưng vừa mở, liền cảm giác được luồng khí nặng trĩu cổ quái ập đến, khiến lưng nàng đau nhức, thể thốt nên lời.

      Mà lúc này, tiếng quát của hiền sĩ xuất ra, “Dựa theo tội trạng này của Vệ Lạc, tước bỏ thân phận thực khách, đáng bị hoàn thủ!”

      Đáng bị hoàn thủ!

      Ông ta lại đáng bị hoàn thủ! Còn muốn mình chết?

      Vệ Lạc oán hận cực điểm, lập tức định đứng phắt dậy, nhưng nàng vừa làm thế, luồng áp lực mạnh mẽ vô hình như núi lớn tập kích nàng, nàng vừa tránh luồng áp lực đó lại dằn lưng nàng xuống, bắt nàng thể nằm phục đất lần nữa, cách nào động đậy.

      Có kẻ khống chế nàng!

      Có kẻ bắt nàng được mở miệng, được nhúc nhích!

      Chẳng lẽ, đây chính là quy củ phủ Kính Lăng? khi cho rằng ngươi có tội, cũng cho ngươi cơ hội mở miệng?

      Lúc này, Vệ Lạc thở rất khó khăn, trong đôi mắt mặc ngọc nước mắt lăn đều. Nàng cắn môi dưới, căm hận trừng công tử Kính Lăng.

      Dưới cái nhìn trợn trừng của nàng, công tử Kính Lăng mảy may biến sắc. Thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chẳng hề thay đổi, ánh sáng trong đôi mắt kia sâu xa khó lường, nàng xem thế nào cũng hiểu.

      Đáng bị hoàn thủ!

      Vệ Lạc cắn môi, chờ kiếm khách bước tới kéo nàng ra ngoài hành hình.

      Có điều nàng biết kiếm thuật, nàng ngồi chờ chết!

      Giữa lúc suy nghĩ của Vệ Lạc dâng trào, thanh như kim loại kia lần thứ hai truyền đến, “Song! Vệ Lạc cũng có công.”

      Vệ Lạc sửng sốt, vốn vô cùng tuyệt vọng, nàng ngẩn ngơ thu nước mắt, chớp chớp nhìn về phía công tử Kính Lăng.

      thanh của hiền sĩ nọ vẫn nặng nề vang lên, “Khi thích khách đột kích, ngươi xuất ngôn tương trợ, biểu có ý ăn năn, hình phạt hoàn thủ có thể bỏ qua. Tuy nhiên, dĩ hạ khi chủ, hành vi quỷ bí, xảo trá đa đoan, nhân phẩm bất kham, thực xứng làm hiền sĩ. Từ ngày hôm nay, tước bỏ thân phận thực khách, thân phận quản của Vệ Lạc.”

      Ông ta tới đây dừng lại, chuyển sang công tử Kính Lăng: “Xin công tử xử trí.”

      Công tử Kính Lăng gật đầu, thản nhiên đứng lên, chậm rãi ra lệnh: “Tạm thời giam tiện dân Vệ Lạc ở Hàn uyển.”

      “Dạ.”

      Trong tiếng vâng dạ vang dậy, hai kiếm khách nhanh chân tiến lên, bọn họ mỗi người nâng cánh tay Vệ Lạc, lôi nàng ra khỏi thư phòng.

      Vừa ra ngoài sân, cảm giác được luồng áp lực kia còn đè úp bản thân nữa, Vệ Lạc giãy hai tay, trầm giọng cả giận: “Tự ta !”

      Mặc kệ hai kiếm khách, tay áo rộng của nàng vung lên, nổi giận đùng đùng đằng trước, trong chỉ trỏ của đám thị tỳ kiếm khách tiến về phía hậu viện.
      bachnhaty thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 112: Vứt bỏ cái tên Vệ Lạc, trở thành cơ của Kính Lăng?
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Trước đây Vệ Lạc là thân nam tử, chưa bao giờ tới Hàn uyển, Hàn uyển này nằm phía rìa ngoài cùng nội uyển (khu nhà cho cơ thiếp ở), từ nó qua còn có tám uyển khác là Xuân Hạ Thu Đông, Đông Nam Tây Bắc, tất cả đều là nội uyển của công tử Kính Lăng.

      Tuy công tử Kính Lăng háo sắc, nhưng với địa vị quý công tử của , thể có ai hầu hạ. Mà trong những người hầu hạ này, dựa theo lai lịch thân phận và sủng ái mà bất đồng, cho nên mới phân thành tám uyển.

      uy nghiêm quá lớn, hầu như sủng ái cơ thiếp, trong mấy năm Vệ Lạc tới đây đều chưa từng qua lại với cơ thiếp trong tám uyển này. chỉ là , trong mắt tất cả mọi người, nữ tử trong tám uyển này đều chỉ là ít phụ nhân mặt mũi tên tuổi, có cũng được có cũng chẳng sao,

      Hai kiếm khách áp giải Vệ Lạc vào Hàn uyển xong liền canh giữ ngoài viện.

      thực viện này có chút ngoài dự đoán của Vệ Lạc, bởi vì nó rất tinh xảo xinh đẹp.

      Chỉ có lâu các làm bằng gỗ xinh xắn, nằm thấp thoáng dưới hàng liễu rủ xanh mướt. Mặt sau còn có hoa viên nho . Trong hoa viên có suối nước trong leo lẻo dẫn từ sơn tuyền chảy quanh, thấy cả đáy.

      Kiến trúc thời kỳ này đa phần là thô kệch đơn giản và đồ sộ. Mà Hàn uyển này lại cực kỳ tinh xảo, tinh xảo đến nỗi chỉ có tòa lầu làm bằng gỗ. Còn lại đều là cây cối, khắp nơi là hoa đào nở rộ, hoa lê lả tả trắng như tuyết. Ngay cả bãi cỏ trong vườn hoa cũng được qua sửa sang, rất bằng phẳng và rộng rãi.

      Vệ Lạc ngơ ngác.

      Nàng chớp mắt nhìn, rồi lại nhìn, có chút nghĩ ra, sao Hàn uyển lại là nơi như thế chứ?

      Nàng vốn nghĩ rằng nó là gian phòng xíu tối om như phòng chứa củi.

      Trong Hàn uyển rất yên tĩnh, chỉ có hai thị tỳ quét tước dọn dẹp giá phòng, các nàng bắt gặp Vệ Lạc tới đều dịu dàng vái chào, dám ngẩng đầu nhìn nàng.

      Vệ Lạc dạo vòng quanh Hàn uyển tinh xảo chỉ chừng sáu bảy mẫu này. dạo nơi đây rất thoải mái, phảng phất huyên náo bên ngoài còn, song cũng quá buồn tẻ, bởi vì chốn này khắp nơi nở hoa, mời mọc ong mật và hồ điệp đến rập rờn, bởi vì ở đây chim muông ríu rít chẳng ngừng.

      Ngồi bãi cỏ, có thể nghe thấy tiếng sanh nhạc từ chính viện mơ hồ bay tới. Tiếng nhạc phiêu bồng, có vẻ như vô cùng xa xôi, lại cho khoảnh trời này thêm phần yên bình.

      Vệ Lạc rất nhanh dạo xong vòng, khi nàng trở lại viện hai thị tỳ quét lá rụng.

      Vệ Lạc nhanh chân đến gần các nàng, thấy nàng đến gần, hai tỳ nữ dịu dàng khom người, giòn giọng: “Gặp qua các hạ.”

      Vệ Lạc gật đầu, nàng nhìn chằm chằm hai tỳ nữ, chậm rãi hỏi: “Trong uyển này từng có chủ nhân ?”

      Hai tỳ nữ lắc đầu.

      Vệ Lạc khẽ nhíu mày, lại hỏi: “Trước khi ta đến, nơi này có người ở qua sao?”

      Hai tỳ nữ gật đầu đáp lời.

      Vệ Lạc đau đầu.

      Tay nàng vỗ lên trán, vô thức lầm bầm thốt hai đơn, rồi lại chuyển hướng hai tỳ nữ hỏi: “Nơi đây được xây khi nào?”

      Tỳ nữ phía trước vóc dáng hơi cao hơn thanh thúy trả lời: “Lúc công tử làm quan lễ cho người xây dựng.”

      Xây dựng lúc làm quan lễ?

      Mi tâm Vệ Lạc giật giật, nàng mím môi, hỏi: “Ba năm qua cũng có ai từng ở qua sao? Công tử có thường đến đây ?”

      Hai tỳ nữ lần thứ hai trả lời: “ có ai ở lại, công tử cũng chưa từng đến.”

      Lần này Vệ Lạc có chút chóng mặt.

      Nơi này thiên về yên tĩnh và tinh xảo, tuy nó được xây dựng vào năm làm quan lễ cho công tử Kính Lăng, nhưng xem bố cục bài trí ở đây, hiển nhiên cũng phải xây cho chính thê của . Với thân phận của , cưới người vợ đầu tiên tất là quý nhân, nơi như thế này tuy rằng tinh mỹ, nhưng cũng thích hợp với thân phận quý nhân.

      Vệ Lạc xoa xoa vầng trán hồi, rồi lại quay sang hỏi hai tỳ nữ vài câu. Hai người này vì làm việc cẩn thận nên được phân đến uyển này, các nàng biết cũng nhiều.

      Hỏi thăm được gì, Vệ Lạc cũng chẳng muốn tiếp tục, nàng trở lại hoa viên, đặt mông ngồi tảng đá lớn, sau đó nằm xuống, uể oải nhìn xuyên qua những tán liễu, thưởng thức khe suối, rừng hoa đào hoa lê đối diện con nước.

      Chơi đùa hồi, nàng cũng hiểu sao, ràng vẫn còn rất buồn bực, nhưng lại ngủ thiếp .

      Ôm bụng giận dữ và khó hiểu, nàng lại ngủ say như chết, lâu lâu còn chép chép miệng.

      Dần dần, trong giấc mộng Vệ Lạc cảm thấy thoải mái.

      con sâu lông mặt nàng.

      Con sâu này là quá đáng, lại xẹt qua vành tai nàng, khiến nàng ngứa đến khó chịu.

      đáng ghét!

      Trong giấc mộng, Vệ Lạc phát cáu. Nàng vung tay phải lên, đập mạnh về phía con sâu kia, nhưng trong tích tắc bàn tay đập xuống, lại rơi vào khoảng , đánh mạnh xuống tảng đá, khiến Vệ Lạc đau đến nhe răng trợn mắt hồi lâu.

      Vệ Lạc tỉnh lại trong cơn tê rần, nàng mở mắt ra.

      Trước mặt nàng, bên cạnh tảng đá lớn, chuẩn bị tháp kỷ. Mà lúc này, tháp ngồi quỳ chân người, lẳng lặng nhìn Vệ Lạc đăm đăm.

      gương mặt tuấn mỹ xuất trước mắt Vệ Lạc.

      Ngũ quan vô cùng lập thể, trán rộng mũi cao môi mỏng, đôi mắt hẹp dài đen bóng, khác nào chạm khắc.

      Chính là công tử Kính Lăng.

      Vệ Lạc vừa tỉnh, liền đối diện cặp mắt đen bóng nhìn xoáy của .

      Bị mỹ nam như vậy nhìn chằm chằm rất là xấu hổ đó.

      Lập tức, tim Vệ Lạc thình thịch nhảy mấy cái.

      Có điều chỉ trong giây lát, Vệ Lạc liền nhớ lại tình cảnh tại của mình.

      Thoắt cái, nàng ngồi thẳng người, cảm thấy bên mép khó chịu, nàng ra sức dùng ống áo lau chút nước miếng chảy ra lúc nằm mơ.

      Vệ Lạc trừng lớn đôi mắt đen như mặc ngọc, hung hăng nhìn công tử Kính Lăng, lạnh giọng lên án: “Sao công tử xử bất công quá vậy?”

      Nàng vốn định bình tĩnh lên án , nhưng vừa ra liền phát cáu, lại thao thao bất tuyệt: “Lạc nếu là gian tế, hà tất trước khi công tử bị ám sát nhắc nhở, khi bị ám sát lại kêu gọi chúng thiếu niên bảo vệ? Lạc nếu là gian tế, cần gì phải có thích khách sắp tới chứ?”

      Nàng tới đây, phẫn nộ tập kích khiến ngực phập phồng lên xuống. Lập tức, nàng tay ấn ngực, gấp gáp thở hơi, nhìn thẳng công tử Kính Lăng kêu rằng: “Lấy sáng suốt của công tử, lại chẳng phân được trắng đen, thị phi , nực cười, quá sức nực cười!”

      Dù là phẫn nộ đan xen, nàng cũng vẫn cẩn thủ bổn phận, dùng ngữ khí và thái độ bề tôi nên có mà chuyện dưới quan điểm đạo lý.

      Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn nàng.

      Thần sắc bất động, vẻ mặt vẫn thanh lạnh như cũ.

      Tận đến khi mắt Vệ Lạc trừng cũng bắt đầu mỏi, nhịn được nháy vài cái, mới hé môi mỏng, từ từ : “Vệ Lạc, ngươi là phụ nhân!”

      Vệ Lạc kinh ngạc nhìn , nhất thời ngây người như phỗng.

      Công tử Kính Lăng nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi, chậm rãi, người hơi nghiêng, để sát gần nàng, hơi thở nhàng phả vào mặt Vệ Lạc, khiến khuôn mặt nhắn của nàng bắt đầu hơi nóng lên.

      Lúc hai người chỉ còn cách nhau chưa tới nửa thước, hô hấp vương vít, mới mở miệng lần nữa, hơi thở phả vào mặt Vệ Lạc, thanh êm dịu vang lên: “Vệ Lạc, bổ nhiệm phụ nhân làm chức vụ hiền sĩ, tất được lâu dài. Hôm nay ta hạ chức vụ của ngươi, chính là giúp ngươi.”

      Vệ Lạc nghe đến đó, mắt hạnh chớp mạnh mấy cái, đột nhiên có chút muốn cười.

      nhìn nàng, môi mỏng hé mở, ngữ điệu nhàng từ tốn lại như ra lệnh: “Từ nay về sau, ngươi ở uyển này. Bỏ tên Vệ Lạc, làm cơ thiếp của ta! Ngươi thất thường như trăng, dung mạo cũng như trăng, sau này, gọi là Nguyệt cơ .”

      Bỏ tên Vệ Lạc, làm cơ thiếp của ta!

      Vài chữ nhàng bình thản này, lại nổ tung Vệ Lạc đến đầu váng mắt hoa!

      Nháy mắt nàng vỡ lẽ, hôm nay làm khó dễ, hoàn toàn là “có lẽ có”(1) mà thôi! làm những việc này mục đích chỉ có , chính là tước bỏ thân phận hiền sĩ của mình, khiến mỹ thiếu niên Vệ Lạc biến mất trong mắt mọi người. Tiếp đó, danh chính ngôn thuận thu mình làm cơ!

      (1)có lẽ có (莫须有): thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì , Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt có căn cứ

      ====

      Lời chị editor truthblue82: Kính Lăng bỉ ổi, ngay từ đầu tính kế với Vệ Lạc, lúc nàng gả cho . Trong quá trình Vệ Lạc cố gắng vươn lên, lại cứ đùa bỡn nàng. Rồi bây giờ lại dùng kế để ép Vệ Lạc. Càng đọc càng thấy ghét cái tên này. Tên này mà cũng được làm nam chính sao. Chán quá! Nhưng cũng hiểu tại sao Vệ Lạc cứ thích cái tên này, ta chả làm gì cho nàng, ngoại trừ luôn ăn hiếp nàng, dùng thủ đoạn với nàng. Hình như sau này còn tặng nàng cho người khác bởi vì nàng ko muốn làm cơ thiếp của . Bỉ ổi, ti tiện, hạ lưu. Ta chưởi ngàn lần. Ta ước gì kết cục chiếm được Vệ Lạc.

      Lời betor Tiểu Thử tớ: Tớ tớ có ý kiến gì cả, đọc truyện SE mới biết đẳng cấp tra nam, lão KL chưa xi nhê gì mấy [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :