1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 103: Giải thích
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Công tử Kính Lăng chậm rãi thu người lại, đứng lên.

      Ống tay áo phất cái, rồi dừng lại, giọng lạnh lùng: “Lui .”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc đáp tiếng, đứng lên lui ra sau vài bước, đoạn rời .

      Công tử Kính Lăng nhìn bóng dáng thon dài cúi đầu rời khỏi của nàng, mắt lóe ánh sáng.

      Vệ Lạc vừa ra cửa thư phòng, liền thở phào hơi.

      Trong sân viện đâu đâu cũng có bóng người qua lại, những người này bắt gặp khuôn mặt mới của Vệ Lạc đều liếc nhìn, đối với những ánh mắt hiếu kỳ đánh giá này, Vệ Lạc chẳng thèm để ý, nàng nhanh chân ra ngoài.

      Dọc theo đường , vô số cặp mắt đều nhìn về Vệ Lạc đánh giá, thậm chí chỉ trỏ, từ đối thoại của họ liền biết những người này đều , mỹ thiếu niên trước mặt chính là tiểu nhi Vệ Lạc đen đúa quê mùa kia.

      Thuật dịch dung đối với đại đa số người mà chuyện thần kỳ, bọn họ nhìn khuôn mặt khác xa với trước của Vệ Lạc, tấm tắc trầm trồ ngớt.

      đường đầy những ánh mắt dõi theo, Vệ Lạc trở lại trong phòng mình. Mãi đến khi nàng bước vào ngưỡng cửa, mới phát hai thị tỳ vẫn theo sau lưng, lúc này cũng vào viện.

      Vệ Lạc vừa về đến tẩm phòng, liền thở hơi.

      Nàng đóng chặt cửa, tựa người vào cửa, lại nặng nề thở ra hơi nữa.

      Hồi lâu, mặt của nàng lộ ra nét cười.

      Đúng vậy, nàng cười.

      Có thể , tại nàng an toàn hơn trước.

      Trước đây công tử Kính Lăng biết nàng dịch dung, mỗi động tác, mỗi ánh mắt của đều mang theo xâm lược nào đó. Rất có thể ngày nào đó ném nàng vào trong nước cọ rửa hồi, nếu vậy, tất cả mất khống chế.

      Mà khuôn mặt bây giờ của mình, ràng khiến ta thất vọng rồi.

      Thất vọng tốt, thất vọng rồi, chú ý của đặt dung mạo, thân phận mình nữa. Thất vọng rồi, bản thân có thể trở thành hiền sĩ bình thường, chỉ cần dốc hết tri thức ra thôi.

      Nghĩ tới đây, Vệ Lạc sung sướng, lại cũng có chút mất mát nho . Nhưng mất mát này rất , rất .

      Dẫu rằng Vệ Lạc khó kiềm chế tình cảm đối với , song trong mắt nàng, nàng chưa hề nghĩ trở thành trong những nữ nhân chốn hậu cung của !

      Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đêm buông.

      Tối nay có yến hội tổ chức trong phủ Kính Lăng. Sinh hoạt giới quý tộc, hàng đêm yến tiệc là chuyện bình thường. Chẳng qua tối nay hơi nhiều người đến tham dự.

      Bởi vì Việt công chúa chủ động cầu vào phủ Kính Lắng, trở thành quý khách trong phủ . Tối nay nàng ta xuất . Rất nhiều quý nhân vì Việt nữ xinh đẹp mà đến.

      Theo tà dương ngả về Tây, hoa đăng mới lên, mọi ngóc ngách trong phủ Kính Lăng đều cắm đuốc hừng hực. Dưới cơn gió xuân, vị lửa cháy trộn lẫn mùi dầu mỡ thấm vào trong khí có chút khô hanh.

      chiếc lại chiếc xe ngựa chật ních nơi quảng trường trước điện Thái , các quý nhân mặc hoa phục, thắt đai ngọc, chân đạp ngọc châu, nườm nượp vào.

      Làm chủ nhân nên công tử Kính Lăng đến từ rất sớm. Vệ Lạc tiếng động theo sát phía sau như cái bóng, đến đâu nàng cũng nối gót đến đó.

      Chờ cho các quý nhân ngồi vào tháp xong, công tử Kính Lăng cũng ngồi xuống chủ tọa, mà Vệ Lạc lại ngồi phía sau .

      Trong điện đèn đuốc sáng rực chẳng khác ban ngày, tất cả mọi người đều có thể thấy dung mạo của Vệ Lạc.

      Tức , tiếng rì rầm trầm thấp vang lên liền lớn hơn mấy phần.

      Đối mặt với hiếu kỳ, ánh mắt suy đoán của mọi người, mặt mày Vệ Lạc hơi cúi, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.

      Bấy giờ, tràng tiếng ngọc bội khẽ vang lên.

      Nháy mắt, toàn bộ ánh mắt nhìn về phía Vệ Lạc đều dời , đổ về phía lối vào trắc điện.

      Nơi đó, thiếu nữ cao gầy, da dẻ trắng đến nỗi phảng phất bấm ra nước, nhã nhặn thuỳ mị, người mặc Việt phục, xuất ở cửa điện.

      Phía sau thiếu nữ nọ, còn có năm sáu thiếu nữ cũng cao gầy xinh đẹp tuyệt trần khác. Những thiếu nữ này ai cũng da dẻ non mềm, ánh mắt long lanh, người người đều tỏa ra quyến rũ thanh xuân rất riêng của thiếu nữ.

      Phía sau những thiếu nữ này, chính là mấy chục kiếm khách hiền sĩ.

      Đây chính là Việt công chúa.

      Việt công chúa cũng hơi cúi mặt, nàng ta như vậy càng đặc biệt ánh lên vẻ hiền hòa thuỳ mị.

      đoàn người nhanh chân đến gần tháp trống cánh phải phía trước.

      Đêm trước, Việt công chúa chỉ vội vã xuất lần, hơn nữa lại bôi quá nhiều phấn, hoàn toàn che dung mạo. Mãi đến tận lúc này, các quý nhân mới xem như thấy dung nhan nàng.

      Trong đại điện yên tỉnh hẳn.

      Vô số ánh mắt theo chúng Việt nữ chuyển động mà chuyển động, từng tràng tiếng xì xào truyền đến, “Vẻ đẹp Việt nữ, đến mức này!”

      “Thực là quý nữ, đẹp hơn cả Tấn nữ rồi.”

      “Công tử chắc hẳn thu toàn bộ làm cơ thiếp nhỉ? Đúng là có phúc mà.”

      Tiếng bàn luận lộn xộn ong ong vang lên. Đợi đến khi chúng Việt nữ ngồi xuống, công tử Kính Lăng biếng nhác tuyên bố khai yến, những tiếng bàn luận này vẫn chẳng ngừng.

      Yến hội như vậy, vốn là thuần để vui vẻ, có bất kỳ quy củ lễ tiết nào. Sau khi công tử Kính Lăng tuyên bố khai yến, tiếng nhạc lập tức phiêu bồng mà đến, đội vũ cơ lả lướt múa về phía hành lang. loạt lại loạt thị tỳ tay mang thực hạp mỹ tửu, bày lên kỷ của mọi người.

      Vệ Lạc nhìn miếng thịt vàng óng kia, khỏi nuốt ngụm nước miếng. Nàng vốn ngồi rũ rượi, lập tức thẳng tắp sống lưng, tinh thần tăng ít.

      Trước đây nàng cũng từng theo công tử Kính Lăng dự yến, nhưng khi đó cho dù nàng có tháp cũng có kỷ riêng biệt chuẩn bị thức ăn cho nàng.

      Vệ Lạc đáng thương, vẫn chưa từng hẳn hoi thưởng thức yến hội thời đại này.

      Bởi vậy, lúc mọi người nghị luận ngừng ánh mắt của nàng vẫn vô tình hoặc cố tình chuyển động theo đám thị tỳ cầm thực hạp trong tay. Trong mắt ánh quang chớp nháy, biểu vô cùng chăm chú.

      Công tử Kính Lăng trễ nải nhấp hớp rượu xong, vô tình liếc thấy cảnh này.

      theo ánh mắt chuyên chú của Vệ Lạc nhìn về phía những miếng thịt kia, khóe miệng tức co rút.

      Trong tiếng bàn luận, quý nhân chừng bốn mươi, sắc mặt ngăm đen, vóc người thấp, chắc đứng lên. Quý nhân này từ sau khi Vệ Lạc tiến vào điện liền liên tục nhìn chòng chọc nàng. Đương nhiên, cũng chỉ có mình gã vẫn đặt chú ý lên người Vệ Lạc.

      Quý nhân ngăm đen tráng kiện chắp hai tay, sau khi đánh giá Vệ Lạc vài lần, chuyển hướng công tử Kính Lăng hỏi: “Xin hỏi công tử, người này là ai?”

      Người này là ai?

      Tiếng bàn luận lập tức yên tĩnh ít.

      Trong ánh đuốc sáng rực, khuôn mặt có chút nhợt nhạt mà quý khí nghiễm nhiên của Vệ Lạc kia, tinh tường ánh vào tầm mắt mọi người. Tuấn mỹ như thế, quý khí như thế, chẳng lẽ, ta là tân hoan của công tử Kính Lăng?

      Người này là ai!

      Lông mi dài của Vệ Lạc chấp chới vài lần, mấy ngày trước trong yến hội ở Tấn cung, nàng lấy tiên phụ báo mộng làm cớ, từ chối thân phận lộng thần. Lời ngày ấy còn vang vọng bên tai, bây giờ nàng lại thay khuôn mặt khác, xuất lần nữa phía sau công tử Kính Lăng, quả , quả cách chi trả lời câu hỏi này.

      Công tử Kính Lăng nở nụ cười, liếc Vệ Lạc thấp mày rũ mắt, vờ như chẳng nghe gì cái, lạnh nhạt : “Kẻ này, chính là Vệ Lạc——”

      Vừa dứt lời, tiếng bàn luận lại vang vọng trong đại điện. Sau khi các quý nhân biết Vệ Lạc là ai, nhất thời trừng lớn hai mắt, người nào cũng mang vẻ mặt dám tin.

      Đoàn người nước Việt cũng như thế, bọn họ chớp mắt nhìn về phía Vệ Lạc, thực thể tin nổi, mỹ thiếu niên trắng bóc có chút lãnh đạm trước mặt này, chính là tiểu nhi Vệ Lạc đen đúa thô kệch linh động kia sao?

      Tiếng ong ong ngừng bên tai.

      Công tử Kính Lăng mỉm cười, lên tiếng cắt ngang suy đoán và thảo luận của mọi người, “Vệ Lạc vốn có xuất thân quý nhân, đơn độc xuất hành, vì kế an toàn, đành cải trang thành bộ dạng trước kia.”

      tới đây đưa mắt nhìn mọi người, cao giọng : “Tiểu nhi này lấy mặt giả dối chủ, song, kỳ tài hiếm thấy! Vì tình có thể cảm thông! Ta thực thích, vì việc lừa gạt mà bắt tội. Tuy lệnh theo hầu bên người, nhưng cũng chẳng phải lộng thần, chư vị thận trọng lời !”

      Câu sau cùng của , ý rằng Vệ Lạc tuy theo lại, nhưng cũng phải người giường , các vị chuyện phải cẩn thận chút.

      Vệ Lạc chớp hàng mi, điềm tĩnh ngồi phía sau , lần đầu tiên cảm thấy giống. Nếu dĩ vãng là tình huống như thế, chút lưu tình đẩy mình ra ngoài, để mình tự đối mặt, giải thích. tại lại tự mình tiếp nhận, tự mình giải thích.

      Công tử Kính Lăng chỉ lời , chúng quý nhân lần thứ hai đưa mắt nhìn về phía Vệ Lạc.

      Vừa nhìn, trong vô số đôi mắt tỏ ra tiếc nuối, toát ra sắc ý. Vệ Lạc này xinh đẹp như vậy, lại có quý khí thế kia, thực trong mỹ thiếu niên cực kỳ hiếm thấy. Mỹ thiếu niên như thế mà thu lên giường hưởng thụ phen xem ra, công tử Kính Lăng thích nam sắc rồi.

      Dần dần, tiếc nuối trong những ánh nhìn kia bớt , mà vẻ mê đắm lại càng tăng thêm. Từng ánh mắt nhìn chằm chằm Vệ Lạc, ngừng quan sát từ xuống dưới nàng, khiến công tử Kính Lăng khẽ nhíu mày.
      bachnhaty thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 104: dùng bảo kiếm đánh cược Vệ Lạc
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Công tử Kính Lăng khẽ nhíu mày, nghiêng đầu liếc về phía Vệ Lạc.

      Vệ Lạc lập tức ý .

      Ngay sau đó, lúc nhóm thị tỳ ngang qua trước mặt nàng, Vệ Lạc liền thoáng dời tháp kỷ của mình , để cho nửa người đều khuất sau bóng công tử Kính Lăng.

      Khi mọi người lần nữa nhìn về phía Vệ Lạc đột nhiên phát muốn thấy tiểu nhi cực kỳ tuấn mỹ kia, trước tiên phải nhìn về phía công tử Kính Lăng. Tuy rằng công tử Kính Lăng tính ra cũng tuấn mỹ, còn hơi thắng Vệ Lạc, nhưng tất cả mọi người đều co rúm lại, ánh mắt đồng loạt thành ít.

      Chỉ chốc lát, đám thị tỳ dọn xong rượu thịt, trước kỷ Vệ Lạc cũng được bày đống rượu thịt cao, trong đống thịt này có thịt dê, còn có ít thịt thú hoang biết tên. Ngô nấu thành canh, thơm bay mùi hương thoang thoảng, trong đó cũng biết là thêm gia vị gì nữa.

      Vệ Lạc mắt tha thiết nhìn chằm chằm đồ ăn.

      Bấy giờ đại điện áo giày toả hương, ca cơ tà mây tung bay, sênh vu thanh đưa đẩy, đều chẳng can chi đến nàng.

      Trong mắt nàng, chỉ còn những mỹ thực này mà thôi.

      Liên tục nuốt nước miếng mấy lần, Vệ Lạc lén nhìn về phía mọi người, thấy hầu như người nào động đũa, khỏi có hơi do dự.

      Trong tiếng ca múa, đột nhiên vang lên thanh trầm mạnh, chỉ thấy quý nhân chừng ba mươi khuôn mặt gầy ngựa xọm vàng đứng lên, chắp tay với công tử Kính Lăng: “Công tử mở hoan yến thế này, có rượu có nhạc, há có thể đánh cược?”

      Tiếng của ta đặc biệt trầm mạnh, quả thực là như chung cổ(chuông trống) vang vọng. vừa mở miệng, tiếng bàn tán khắp điện đều bị đè xuống.

      Trong chú ý của mọi người, tiếng, rút ra bội kiếm khảm đầy châu ngọc bên hông đặt trước kỷ, cao giọng: “Kiếm này của ta, chính là đại tông sư Xử Phu đúc ra!”

      tới đây, giơ bội kiếm lên cao, vù tiếng rút ra vỏ kiếm chạm song long. Vỏ kiếm vừa kéo khỏi, lưỡi kiếm tỏa ra ánh vàng bạc nhàn nhạt xuất trước mặt mọi người.

      Kiếm này, tỏa ánh vàng bạc cực kỳ thanh khiết, trong suốt tựa thu thủy, thân kiếm bóng đến nỗi có thể soi gương, khiến người ta có cảm giác đó là lợi khí tuyệt thế.

      Quý nhân mặt ngựa kéo sợi tóc từ đầu xuống, búng về phía lưỡi kiếm. Trong mảnh yên lặng như tờ, sợi tóc bay về phía thanh kiếm rồi hạ xuống.

      Sợi tóc vừa chạm thân kiếm, liền vô thanh vô tức đứt thành hai đoạn!

      Rào tiếng, đám người náo động!

      Vô số tiếng reo hò cùng lúc vang lên, thậm chí cả nhóm kiếm sư ngồi tháp phía sau cũng đứng dậy nhìn qua.

      “Đích thực là bảo vật tuyệt thế!”

      “Xử Phu này chính là người theo đạo tu đúc kiếm mà thành tông sư kiếm thuật, bội kiếm mà ông ta đúc ra há lại tầm thường?”

      là bảo vật vô giá!”

      Quý nhân thời này, thường ngày có việc cần cũng đều thích đeo bên hông thanh kiếm hoa lệ, rất nhiều khi, nó vỏn vẹn chỉ là công cụ biểu vũ dũng của người đương thời.

      ai nghĩ rằng, Kinh Bất Ly xưa nay chẳng hề gây chú ý, lại đeo bên người bảo vật như thế!

      Trong tiếng bàn luận xôn xao của mọi người, chỉ thấy Kinh Bất Ly đắc ý ưỡn thẳng bụng, mặt ngựa lộ ra tia hí hửng. Giọng hơi kéo dài, oang oang : “Hôm nay, ta lấy tác phẩm ‘Hàn Sương’ đại tông sư Xử Phu tâm đắc làm giá cược, muốn cùng đánh cá với công tử, chẳng hay có được ?”

      trực tiếp mở miệng đòi đánh cược với công tử Kính Lăng.

      Vệ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu.

      So với vẻ kinh ngạc của nàng, các quý nhân khắp điện đều tràn đầy phấn khởi. Xem ra, loại đánh cược thế này trong giới quý nhân là chuyện bình thường.

      Công tử Kính Lăng nhấc mắt, yên lặng nhìn chăm chằm Kinh Bất Ly, chỉ hơi trầm ngâm, liền mở miệng hỏi: “Lấy gì đánh cược?”

      Kinh Bất Ly đối diện tầm mắt của công tử Kính Lăng, mặt ngựa nở nụ cười, để lộ hàm răng vàng đáp: “Bất Ly muốn lấy người sau lưng công tử làm giá cược!”

      Người sau lưng công tử!

      Vèo vèo vèo!

      Mọi ánh mắt đều nhìn về phía sau công tử Kính Lăng. Sau lưng ngoại trừ vài kiếm khách đứng trong góc điện, chỉ có người, người đó chính là Vệ Lạc trong tuấn mỹ văn tú lộ ra quý khí!

      Trong khoảng thời gian ngắn, mấy trăm cặp mắt đều tụ lại người, mặt Vệ Lạc.

      Vệ Lạc ngẩng phắt đầu, cặp mắt tựa mặc ngọc của nàng, lúc đón nhận ánh nhìn chăm chú của mấy trăm người chẳng hề khiếp sợ. Trong chú ý của mọi người, Vệ Lạc nhìn chằm chằm Kinh Bất Ly đánh giá hồi, chớp mắt, quay đầu nhìn về phía công tử Kính Lăng.

      Có điều, bấy giờ nàng ngồi sau công tử Kính Lăng, quay đầu, Vệ Lạc căn bản thấy vẻ mặt của . Trong đại điện lại vang lên tiếng bàn luận dứt.

      Trong những ánh nhìn đánh giá Vệ Lạc kia, có ít lộ vẻ tỉnh ngộ, mơ hồ, Vệ Lạc nghe được ít thanh truyền đến, “Lấy danh kiếm đổi giai nhân?”

      “Hoang đường! Kiếm của đại tông sư Xử Phu quý giá bực nào, chỉ mỹ thiếu niên sao đáng giá?”

      “Thiếu niên này tuấn mỹ thanh quý, mắt như mặc ngọc, lại có tiếng nhanh trí, có lẽ đáng cược đây!”

      “Dào! Đời có người mê kiếm! Đời có kẻ háo sắc! Kẻ háo sắc lấy kiếm đổi sắc, đạt thành ước nguyện, sao lại đáng?”

      Vệ Lạc chẳng hề để những lời nghị luận này trong lòng, nàng chỉ đánh giá Kinh Bất Ly nọ. Đối diện cặp mắt thanh lạnh tựa mặc ngọc của nàng, ánh mắt của Kinh Bất Ly dường như cũng có vẻ sắc dục là bao! Tại sao muốn có được mình chứ?

      Đoàn người nước Việt cũng sắc mặt khác nhau nhìn chòng chọc Vệ Lạc, vốn bọn họ cho rằng yến hội tối nay Việt công chúa mới là trung tâm chú ý của mọi người, tuyệt ngờ rằng, nhân vật chính lại đổi thành tiểu nhi Vệ Lạc này.

      Song đối với nàng, người Việt phản cảm gì cả, chỉ là mặt có chút suy nghĩ.

      Kinh Bất Ly chờ cho mọi người yên lặng chút, mặt ngựa lần thứ hai nở nụ cười, khiến những nếp nhăn kéo dài quai hàm dúm dó lại, sau đó cao giọng rằng: “Bất Ly đánh cược, chính là sai thiếu niên so kiếm với Vệ Lạc sau lưng công tử. Nếu Vệ Lạc thua, sau khi yến tan, chính là người của ta. Nếu Vệ Lạc thắng, kiếm này về tay . Công tử nghĩ thế nào?”

      Kinh Bất Ly tới đây, lại híp cặp mắt vàng đục bổ sung: “Nếu công tử cảm thấy cuộc đánh cược này quá trẻ con, cũng có thể tăng thêm trù mã(1).”

      (1)tương tự loại casino chips

      ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn công tử Kính Lăng, tất cả đều đợi quyết định của .

      Công tử Kính Lăng lười nhác đối diện với ánh mắt của Kinh Bất Ly, trong con ngươi thâm sâu như màn đêm loé sáng, ngón trỏ tay phải của chốc chốc lại gõ lên mặt kỷ.

      Hiển nhiên, suy tư.

      Vệ Lạc cũng suy tư.

      Nàng và công tử Kính Lăng đều tin rằng hết thảy tình vô duyên vô cớ như thế.

      Trong chú ý của mọi người, Vệ Lạc để ý thấy, ngón trỏ mặt kỷ của công tử Kính Lăng hơi thẳng. Ừm, chính là cong đến mức tự nhiên.

      Ngay sau đó, nàng ngẩng đầu, chậm rãi đứng dậy.

      Nàng vừa đứng lên, mấy trăm cặp mắt mang theo mọi thứ tâm tình, lần thứ hai hề chớp đóng cứng người nàng.

      Nhất thời, tiếng hô kinh ngạc của số quý nữ phía cánh phải truyền đến, “Mỹ thiếu niên được đấy!”

      “Dung nhan như ngọc, hai mắt như mực, thực khiến người thương!”

      “Chao ôi! Ta cũng muốn đánh cược .”

      “Dung sắc như ngọc, tóc huyền tựa mây, sáng trong thanh khiết, đẹp lòng thiếp thay.”

      Câu cuối cùng vừa xướng lên, chúng quý nữ đồng thời ngậm miệng. Các nàng quay đầu về phía thiếu phụ đầy đặn diễm lệ tuổi chừng mười tám mười chín vừa mở miệng kia, môi bặm lại, lộ ra vài phần xem thường và buồn bực. Thiếu nữ lúc trước Vệ Lạc ‘hai mắt như mực, thực khiến người thương’, tức giận khẽ: “Tấn có Đại cơ, ô danh quý nữ!”

      Đương nhiên, những lời này Vệ Lạc đều chẳng hề để ý.

      Nàng thẳng tắp nhìn Kinh Bất Ly, hai tay chắp lại, thong dong cười : “Vệ Lạc có tài cán gì, khiến công phải dùng bảo vật để đánh cược chứ? Trước ngày hôm nay, Vệ Lạc vẫn là tiểu nhi đen đúa xấu xí, cũng chẳng hay vì sao công đến dự tiệc, lại mang theo danh kiếm?”

      Vệ Lạc vừa xong, động tác gõ mặt kỷ của công tử Kính Lăng chợt khựng lại: Đúng vậy, trước hôm nay Vệ Lạc vẫn là tiểu nhi đen đúa xấu xí, chuyện là mỹ thiếu niên, tuyệt thể truyền ra phủ nhanh như vậy. Mà Kinh Bất Ly rất sớm mang theo bảo vật này dự yến hội. Rất hiển nhiên, ta phải vì sắc đẹp của Vệ Lạc.

      thiếu niên như Vệ Lạc, ngoại trừ sắc đẹp, còn có gì làm người khác chú ý nữa?

      Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có việc, vậy là, ta là người mà công tử Kính Lăng để tâm!

      Trong nháy mắt, phân nửa người trong điện đều nghĩ đến điểm này.

      Kinh Bất Ly ngớ ra, ta ngạc nhiên nhìn Vệ Lạc ung dung ngồi xuống, cả buổi cũng biết nên gì.

      Công tử Kính Lăng đột nhiên lên giọng cười, tiếng cười vừa dứt, liền cất tiếng vang dội: “Vệ Lạc có tài năng của hiền sĩ, ta mến cái tài của , thực thể đánh cược được.”

      Đây chính là từ chối.

      Kinh Bất Ly sững ra hồi, mới thu lại ánh mắt đặt người Vệ Lạc. ta cười gượng, tra bảo kiếm vào vỏ, than thở: “Là Bất Ly đường đột.” Dứt lời, cũng ngồi xuống.
      bachnhaty thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 105: Nhạc hoà yến
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Bấy giờ Việt sứ đứng lên, chắp hai tay với công tử Kính Lăng, cao giọng : “Yến tiệc bắt đầu, có thể phú hay chăng?”

      Ý của ta là sắp dùng bữa, có thể điểm ca ?

      Làm khách nhân từ nước khác, có thể chủ động cầu nhạc công tấu đoạn nào đó trong Kinh Thi, lấy đó làm chúc mừng, biểu đạt mục đích đến và ý kiến chính trị của mình.

      Điều này, là việc thịnh hành trong chư hầu.

      Công tử Kính Lăng gật đầu, đáp: “Có thể.”

      “Tốt quá!”

      Việt sứ biểu thị cảm kích xong, ta quay sang các nhạc công phía trong góc điện cao giọng rằng: “Mời ca <Chu Nam, Đào >.”

      Việt sứ vừa dứt lời, tiếng nhạc vang lên.

      Tiếng nhạc lần này, mang theo vài phần nhàng, mấy phần long trọng, vài phần phóng khoáng của tiết xuân mà đến. Trong tiếng nhạc, nhạc công đứng lên, lấy thứ tiết tấu chầm chậm mà cổ quái xướng:

      “Đào chi , chước chước kỳ hoa.
      Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.
      Đào chi , hữu phần kỳ thực.
      Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất.
      Đào chi , kỳ diệp trăn trăn.”
      Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân.”

      (Quỳnh chi phóng dịch:
      “Đào tơ xinh đẹp làm sao
      Hoa đào rực rỡ đón chào gió xuân
      ngày hoa chúc thành thân
      Cây đào sai trái muôn phần ngọt ngon
      Lá cành xanh biếc quanh năm
      Đào Tơ hạnh phúc trăm năm bên người.”)

      Đây là nhạc mà người đương thời thích tấu nhất lúc đưa gả. Nó dùng tiết tấu lặp lặp lại mà trôi chảy, tỏ bày với nhà trai, rằng nữ nhi nhà mình có biết bao hoa mỹ, tiên diễm tựa hoa đào, rằng nữ nhi nhà mình có biết mấy ưu tú, lại giỏi về sinh dưỡng, nàng có thể mang càng nhiều sung túc và thể diện cho nhà trai.

      Rất hiển nhiên, người Việt vào lúc này gợi ý ca khúc như vậy, thực tế là muốn đẩy mạnh tiêu thụ (nguyên văn ớ @@) Việt công chúa với công tử Kính Lăng.

      Đồng thời, bọn họ dưới tình huống công tử Kính Lăng cự hôn, lại cầu khúc đưa gả này, cũng là ý vị sâu xa.

      Yến nhạc vừa bắt đầu là có thể dùng cơm. Vệ Lạc nghe xong lần, thấy rốt cuộc có người cầm đũa, nàng cũng lập tức cúi đầu, cầm đũa hướng về phía thịt kỷ.

      Thịt nướng chín nhừ, nàng vừa gắp, miếng thịt lợn rừng vàng óng, bóng mỡ kẹp trong đôi đũa của nàng. Vệ Lạc ngửi thấy mùi thịt ngào ngạt này, liên tục nuốt nước bọt hai lần, đưa đầu đũa tới liền nuốt vào.

      Thịt mới vào miệng, nàng liền cảm thấy cơ thể công tử Kính Lăng hơi nghiêng ra sau, kề sát nàng. Sau đó, giọng trầm thấp mang chút trào phúng của truyền đến: “Vệ Lạc, thịnh tình của Việt nữ, nên lấy gì đối lại đây?”

      Miệng của Vệ Lạc còn nhai miếng thịt to, đột nhiên nghe hỏi vậy, vội vã nuốt xuống, giọng hơi nghẹn đáp: “Công tử tự có phán đoán sáng suốt, Lạc biết.”

      Câu trả lời này của Vệ Lạc thực đúng quy đúng củ. Đây vốn là chuyện riêng của công tử Kính Lăng, với thân phận thực khách của Vệ Lạc, nên tham dự vào.

      Nhưng Vệ Lạc vừa trả lời xong, công tử Kính Lăng liền bất mãn hừ tiếng.

      Hừ xong, trong lúc Vệ Lạc còn ngạc nhiên ngồi thẳng người, để ý đến nàng nữa.

      Vệ Lạc cầm lấy chén rượu bàn, hớp ngụm lớn súc miệng, nuốt xuống. Rượu này có vị chua xen lẫn vị ngọt, dùng để súc miệng quả là cực tốt.

      Vệ Lạc nuốt miệng đầy mỡ xong, trừng lớn đôi mắt mặc ngọc nhìn vào gáy công tử Kính Lăng. Dưới hoa đăng rực rỡ, mái tóc dài của được phát quan buộc lên, đen nhánh bóng láng. Từ góc nhìn của nàng, chỉ thấy được bờ vai rất rộng của , còn có mặt bên tuấn mỹ đến lạ lùng nằm khuất trong bóng tối.

      Vệ Lạc trừng mắt nhìn sườn mặt hồi lâu, nhịn được ấm ứ hai tiếng, phát ra mấy đơn vô nghĩa. Nàng thầm nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ ngồi ở chỗ này thể ăn thịt sao? Nghe ngữ khí của có bất mãn với mình đây.

      Sau khi tiếng nhạc lặp lại ba lần, bắt đầu từ từ nhạt .

      Tiếng nhạc vừa loãng, trong đại điện liền yên tĩnh rất nhiều, bao nhiêu quý nhân đều đổ ánh mắt về phía công tử Kính Lăng. Mà trong những ánh mắt này, mấy vị Việt nữ cùng những quý nữ ngồi phía cánh phải là khẩn trương nhất.

      Mắt Vệ Lạc liếc về phía các quý nữ, ngoại trừ Việt nữ ra, chúng quý nữ còn lại hầu như đều si ngốc mà nhìn công tử Kính Lăng, mắt lộ vẻ say đắm.

      Nàng thấy rất hứng thú, lập tức nhìn phải cái, nhìn trái cái đánh giá đến quên trời quên đất.

      Nhìn hồi, ánh mắt nàng vừa nhấc, liền bắt gặp đôi mắt sáng to mà quyến rũ. Đó là thiếu phụ đầy đặn xinh đẹp tuổi chừng mười tám mười chín. Thiếu phụ này vừa đối diện Vệ lạc, mắt to khẽ liếc, ném cho nàng mấy làn sóng thu. Vệ Lạc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó suýt chút nữa phì cười. Nàng vội vã cúi đầu, tránh ánh mắt đưa tình của thiếu phụ tên Đại cơ này.

      Dưới chờ mong của mọi người, công tử Kính Lăng vỗ tay ‘bốp bốp bốp’, trong tiếng vỗ tay từ tốn thanh thúy, mỉm cười cất lời, “Nhạc hay! Xướng rất đều.”

      Đây là khen ngợi nhạc công.

      Ngay sau đó, những nhạc công kia đồng thời cúi đầu quỳ bái trước mặt , cảm tạ công tử khen ngợi.

      Công tử Kính Lăng xoay đầu, đối diện với đoàn người Việt.

      Ánh mắt của đảo qua Việt công chúa lộ vẻ tha thiết, môi mỏng hơi nhếch, sau khi cười nhạt, chuyển sang Việt sứ bên cạnh nàng ta, cao giọng : “Song, đây là từ khúc đưa gả! Từ khúc này rất thích hợp cho Kính Lăng ba năm trước thưởng thức. Mà lúc này nghe, chẳng hề hợp lẽ!”

      Lời vừa dứt, Việt công chúa mặt trắng như tờ giấy, thân thể lung lay, suýt chút ngã sang bên. Các Việt nữ sau lưng nàng ta cũng đồng loạt lộ vẻ thất vọng thương tâm.

      Mà những người Việt khác kể cả Việt sứ, sắc mặt lúc này cũng rất khó coi.

      Trong chúng quý nhân cũng phát ra tiếng bàn luận xôn xao.

      Rất dễ hiểu, công tử Kính Lăng như vậy là từ chối, tuyên bố với mọi người, tự ba năm trước vị Việt công chúa kia quá thệ(chết), khúc ca đưa gả thuộc về còn vang lên nữa. Đối với Việt công chúa tại, vừa ý, cũng chẳng muốn giữ lại.

      Cách làm như vậy có chút vô tình.

      cách khác, Việt công chúa thể được Tấn hầu hứa gả cho , mà từ lúc đưa vào phủ, chính là tự hạ thấp thân phận. Nàng ta sở cầu, chẳng qua chỉ là vị trí cơ thiếp bên cạnh mà thôi. Vị trí này, có thể trong những thê tử của , nhưng tuyệt đối phải thê vị chính thức do hai nước thận trọng thông gia mà ra.

      Thậm chí có thể , Việt công chúa vào phủ như vậy, thành người của rồi, nàng ta thể đại diện cho gia quốc nàng ta nữa. Nàng ta bây giờ, vẻn vẹn chỉ là nữ nhân mỹ lệ cao quý, đến van cầu thu nhận.

      Bấy giờ, khuôn mặt xinh đẹp lộng lẫy của Việt công chúa tất cả mọi người đều thu vào mắt, sắc đẹp của nàng ta và chúng nữ hồi môn bên cạnh, đặt tại toàn bộ Tân Điền cũng là cực kỳ hiếm thấy, là thượng phẩm tốt nhất. Sắc đẹp dường ấy công tử Kính Lăng cũng hề động dung, mặc cho mỹ nhân thương tâm như thế, quả có hơi vô tình.

      Trong lúc mọi người nhìn chằm chằm, trong tiếng bàn luận xôn xao, công tử Kính Lăng trễ nải thu hồi ánh mắt, gương mặt tuấn tú khôi phục vẻ lãnh đạm.

      Vệ Lạc nhìn về nửa mặt u của , thầm nghĩ: Việt hầu hai lần gả con , đều thể sỉ nhục với .

      sỉ nhục từ lần gả kia của mình chẳng cần , Việt công chúa này xuất giá, dĩ nhiên biết chuyên trước đó. sỉ nhục này, có thể rất nhiều nam nhân sau khi nhìn thấy mỹ sắc của Việt công chúa thèm để ý. Thế nhưng công tử Kính Lăng lại khác, bễ nghễ thiên hạ, lại háo sắc, hết thảy những thứ cách nào khoan nhượng, cự tuyệt.

      Đương nhiên, có lẽ sâu xa bên trong còn có tầng ý tứ khác, chẳng qua Vệ Lạc nhất thời còn chưa nghĩ ra.

      Thấy mọi người đều yên tĩnh, công tử Kính Lăng cười ha ha, giơ chén rượu về phía mọi người, cao giọng : “Lương thần mỹ cảnh, có rượu có thịt, há mà uổng phí? Tiểu nhi sau lưng ta, bụng réo như sấm, miệng nhai nhồm nhoàm rồi! Mời dùng ——”

      cái gì?

      lại ‘tiểu nhi sau lưng ta, bụng réo như sấm, miệng nhai nhồm nhoàm?’

      Vệ Lạc ngạc nhiên há hốc miệng, mở lớn mắt hạnh, dám tin nhìn chằm chằm vào gáy công tử Kính Lăng, mà lúc này, các quý nhân đều dời ánh mắt khỏi đoàn người Việt, lần lượt nhìn về phía Vệ Lạc, tiếng cười đùa, tiếng bàn luận, tiếng nâng tửu châm, tiếng ăn uống ầm ĩ truyền ra.

      Vệ Lạc ngơ ngác nhìn chúng quý nhân vui vẻ dùng tiệc hồi, rồi cúi đầu nhìn rượu thịt chồng chất như núi kỷ, đột nhiên phát chỉ cần đũa mình hơi động, trong tiệc có tiếng cười khì truyền đến. Lại hơi động, lại có người bật cười.

      Rốt cuộc, khuôn mặt nàng thoáng cái đỏ bừng. Sau khi buồn bực uống mấy ngụm rượu lớn, Vệ Lạc thả đũa lên kỷ, chớp mắt to bắt đầu giận dỗi.
      bachnhaty thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 106: Công tử Kính Lăng ngượng ngùng
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc phụng phịu hồi, đương khi đám thị tỳ lần thứ hai ngang các kỷ rót rượu nàng lại dịch tháp của mình.

      Lần này lúc mọi người lại nhìn về phía nàng, chỉ thấy vạt áo thường phục. Bóng người thon dài của nàng bị công tử Kính Lăng che hoàn toàn.

      Vệ Lạc còn cảm giác ánh nhìn chòng chọc của mọi người nữa giờ có thể cao hứng rồi. Nàng tay cầm đũa, tay nâng rượu, uống từng ngụm từng ngụm, rồi lại ăn hết miếng này tới miếng nọ.

      Nàng ăn cảm giác công tử Kính Lăng lại hơi động thân, nhích gần đến kỷ của nàng. Vừa vặn lúc này, thị tỳ rót rượu lại ngang qua. Vệ Lạc hơi tức giận, lập tức dịch tháp kỷ của mình ra phía sau, tiếng kéo tháp kỷ ‘kèn kẹt’ truyền vào tai công tử Kính Lăng, làm nhất thời ngớ ra.

      hơi nghiêng đầu, thanh nhàn nhạt hỏi: “Vì sao dời kỷ?”

      Giọng Vệ Lạc ồm ồm truyền tới, “ có gì, lo sợ tiếng nhai thức ăn rền vang sấm dậy khiến công tử phát cáu mà thôi!”

      Nàng tới đây, uống ực hớp nước lớn, ‘ực ực’ hai tiếng nuốt xuống, còn nấc cụt cái. vang rất .

      Công tử Kính Lăng nghe thấy tiếng động hề che giấu từ phía sau truyền đến, chẳng biết vì sao, khóe miệng lại cong lên.

      Vô tình, giương môi cười, nháy mắt lập tức thu lại.

      yến tiệc, mấy Việt nữ đều sắc mặt tái nhợt, mất hồn mất vía. Bất tri bất giác, buổi yến hội này mọi người đều mất hứng thú.

      Sau canh giờ, công tử Kính Lăng tuyên bố tàn tiệc.

      Bữa tiệc vừa tàn, mọi người nước Việt liền hướng về phía công tử Kính Lăng xin phép cáo lui, mà cùng lúc đó, xe ngựa Tấn hầu chạy vào trong phủ Kính Lăng, những chiếc xe ngựa này là để đón nhóm Việt nữ vào cung.

      Tất cả mọi người đều hiểu, nếu công tử Kính Lăng muốn thu lưu Việt cơ, mà nàng ta lại hành lễ xuất giá tại quốc nội, nên chẳng thể làm gì khác hơn là gả cho Tấn hầu. Tấn hầu là chư hầu phương, gả cho ông ta làm cơ thiếp, mới khiến nước Việt mất mặt.

      Thiếu nữ nào lại chẳng thích thiếu niên mỹ mạo? Việt công chúa và các thiếu nữ vốn cho rằng công tử Kính Lăng trượng phu vĩ đại tuấn mới chính là nơi bản thân ký thác, tại lại chỉ có thể tiến vào Tấn cung, trở thành cơ thiếp của lão già hom hem, khiến các nàng khó mà tiếp thu.

      Song chuyện liên quan tới giao dịch quốc gia, các nàng giải thích cũng còn cách nào. Bởi vậy, tối hôm đó, toàn bộ người nước Việt liền rời khỏi phủ Kính Lăng, tiến vào Tấn cung. Mấy ngày nữa, Tấn hầu chính thức phong Việt công chúa làm cơ thiếp.

      Vệ Lạc bây giờ có thân phận hạ thần, nàng theo hầu, giống như thị tỳ hay lộng thần, nàng chỉ cần tuỳ tùng công tử Kính Lăng khi làm việc là được. Thậm chí nàng còn được phép tuỳ ý bước vào tẩm cung của công tử Kính Lăng.

      Vô hình trung, nàng lại dư ra ít gian riêng.

      Ngày đó, là ngày lễ nơi đất Tấn.

      Lễ hội này là dịp dân gian vui vẻ, cũng chính là ngày xuân thái hoà tươi đẹp, trăm hoa đua nở. Cổ nhân có sùng bái nào đó với sinh sản, tình cảm lại vô cùng phóng túng, các thanh niên quyết định đại tụ hội lần, ừm, liên lạc chút cảm tình, thân thiết gần gũi hồi, sau đó thuận tiện cùng người hợp ý ái ân.

      Điều này cũng tương tự với lễ chơi xuân đời sau. Thanh niên nam nữ xuất hiên ven sông ngày xuân, hay trong đồng ruộng, hoặc rìa rừng núi. Phàm là chốn cảnh sắc tươi đẹp, có bóng thiếu niên từng đôi từng cặp. Hạc trắng bờ cát thỉnh thoảng lại bị những đôi dã uyên ương thân mật này làm hoảng sợ bay , tiếng kêu cùng tiếng vỗ cánh nháo nhào vang vọng đất trời.

      Ngày lễ này bất kể thân phận địa vị, rất nhiều quý nữ câu thúc cũng xuất , cùng thương nhân, hoặc đồng nam tư sủng của quý nhân nào đó tới ân ái lần.

      Bấy giờ thuộc tiết trời xuân.

      Nghe ngày lễ này xuất phát từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế, trong mắt mọi người vẫn có ít phân lượng. Ban đầu lễ hội này là để cầu nguyện nhân số bộ lạc được phồn thịnh, đến tại, ý nghĩa đó còn quan trọng, quan trọng chỉ là, nó vẫn là ngày lễ rất có phân lượng mà người trẻ tuổi chờ mong.

      Ngày hôm đó, hầu như toàn bộ thanh niên, kể cả trong nhóm vương tôn công tử cũng ăn mặt như người bình thường, mặc thâm y, hoà lẫn vào đám đông.

      Ngày hôm đó, công tử Kính Lăng cũng nhận được lời mời.

      Mời , có tới năm mươi sáu mươi vị quý nữ, tương đương hơn nửa số quý nữ có thân phận và địa vị trong thành Tân Điền. Xe ngựa các nàng rất sớm chặn ngoài phủ công tử Kính Lăng, ai nấy nùng trang diễm mạt, song lại mặc thâm y rất mộc mạc, cười đùa, mắt trông mong nhìn chằm chằm cửa phủ, chờ xuất .

      Dù sao ngày như thế, năm mới có lần, các quý nữ vốn thèm thuồng công tử Kính Lăng từ lâu, quả thực vẫn chờ ngày đó đến.

      Công tử Kính Lăng thể cự tuyệt.

      Người thời này tình cảm phóng túng, muốn , muốn đến đến, muốn ân ái ân ái. Nếu công tử Kính Lăng từ chối lời mời gọi vô cùng bình thường của nhóm quý nữ này khiến người khác thấy khó hiểu, sinh ra lời đàm tiếu.

      Bởi vậy, mới sáng sớm, Vệ Lạc hầu hạ bên cạnh công tử Kính Lăng nhíu chặt lông mày, nhìn vài lần muốn lại thôi, mấy lần chuẩn bị ra ngoài, rồi lại trở vào. người mặc thâm y, Vệ Lạc cũng mặc thân thâm y, mấy kiếm sư trẻ tuổi như nhau cũng sớm đứng chờ ở bên ngoài.

      Tất cả, chỉ đợi quyết định xuất hành.

      Tất nhiên Vệ Lạc biết tại sao lưỡng lự, người nghiêm túc, xuất trong dịp lễ hội như thế này, thực có hơi lúng túng.

      Vì thế lúc Vệ Lạc lặng lẽ đánh giá, còn bắt gặp gương mặt tuấn tú của ra ít xấu hổ.

      Chỉ vừa liếc mắt, Vệ Lạc liền vội cúi đầu. Nàng tận lực ngậm chặt miệng, hai vai run run, chỉ lo bản thân cẩn thận phì cười – vào thời điểm này mà nàng dám cười, rất có khả năng bị công tử Kính Lăng thẹn quá thành giận làm thịt.

      Công tử Kính Lăng lại dạo vòng.

      hồi lâu sau, thở dài tiếng, vỗ trán tự lẩm bẩm: “Đường đường là công tử lại sợ chúng nữ trêu chọc? Thực ra gì.”

      Tiếng vừa thoát ra, liền nghe được tiếng cười phì đáng ngờ.

      Công tử Kính Lăng nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy nhóm kiếm sư ngoài mười bước mỗi người vẻ mặt trầm ngưng, tiểu nhi Vệ Lạc cũng luôn ngoan ngoãn cúi đầu.

      Có điều, vẫn trừng nhìn Vệ Lạc cái. Sau đó, đột nhiên đưa tay, nắm lấy cánh tay Vệ Lạc chặt.

      Vệ Lạc ngẩn ra, vừa ngẩng đầu lên kéo mạnh nàng cái.

      dùng sức quá lớn, khiến Vệ Lạc ngã về phía , nếu phải lúc cấp bách nàng nén vận nội lực, làm người cứng như tấm thép làm cầu, chỉ sợ bổ nhào vào ngực của tại chỗ.

      Công tử Kính Lăng dường như nhận ra mình nắm Vệ Lạc đến phát đau, nhìn nàng, nặng nề ra lệnh: “Nếu có nữ nhân tiếp cận, chặn lại!”

      …”Vâng.” Giọng Vệ Lạc hơi run, như nhịn cười.

      Bởi vậy, công tử Kính Lăng lại trừng nàng cái.

      hơi trầm ngâm, tay vung lên, nhanh chân bước về phía trước, “ thôi.”

      “Dạ.”

      Chúng kiếm khách đồng thời đáp lời, đoàn người rầm rộ ra ngoài cửa phủ.

      Bọn họ vẫn chưa đến cửa lớn nghe thấy bên ngoài thanh nũng nịu ríu rít, ồn ào ngừng. Công tử Kính Lăng nghe thấy những tiếng ồn ào kia, phiền não xoa xoa mi tâm.

      Mới vừa xoa hai lần, liếc mắt bắt gặp Vệ Lạc cúi đầu vai hơi rung.

      Ngay sau đó, khuôn mặt tuấn dật của sa sầm, quát: “Vệ Lạc!”

      thanh vang dội mà uy nghiêm, Vệ Lạc lập tức ngẩng đầu nghiêm túc đáp: “Vâng.”

      Công tử Kính Lăng chậm rãi nhướng mày, nặng nề : “Chuyện hôm nay do ngươi ứng phó. Nếu có người nào việc nào khiến ta khó chịu, ngươi tự vẫn !”

      Vệ Lạc há hốc miệng , dám tin nhìn . Thế nhưng công tử Kính Lăng lại nghiêng đầu, phớt lờ nàng nhanh chân ra ngoài.
      bachnhaty thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 107: Vệ Lạc nhanh trí
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc vẻ mặt đau khổ, cúi đầu tiu nghỉu vội vã đuổi theo . , tròng mắt của nàng đột nhiên đảo cái.

      Sau đó, chỉ thấy nàng hớn hở ra mặt, vội vàng tới trước kiếm khách, chắp tay : “Phụng lệnh công tử, lấy bội kiếm của ngươi!”

      Kiếm khách nọ ngẩn ra.

      Chúng kiếm khách đều ngẩn ra.

      Công tử Kính Lăng nhanh chân phía trước cũng ngẩn người, chậm rãi quay đầu lại, híp mắt đánh giá Vệ Lạc vàng chẳng sợ lửa, lát, gật đầu: “Đưa kiếm cho .”

      Kiếm khách thưa tiếng, tháo bội kiếm xuống, ngay cả vỏ đai kiếm cũng đưa cho Vệ Lạc.

      Vệ Lạc hai tay nâng kiếm đồng, nhanh mấy bước tới cạnh công tử Kính Lăng.

      khi công tử Kính Lăng cất bước ra cửa, thân thể Vệ Lạc đột nhiên loé lên, lên đằng trước .

      Đoạn, giữa lúc mấy nam nhân còn ngạc nhiên, Vệ Lạc mặt lạnh, nâng kiếm, bước ra cửa phủ.

      Chúng quý nữ đều vui cười, nghểnh cổ mắt tha thiết trông mong. Nhìn thấy có người bước ra phủ, tiếng cười nũng nịu cùng lúc vang lên. Chờ khi Vệ Lạc xuất , các nàng đầu tiên là lộ vẻ vui mừng, tiếp theo bắt gặp nàng mặt lạnh, dáng nâng kiếm, lại ngẩn ngơ.

      Bấy giờ, công tử Kính Lăng cũng bước ra cửa phủ.

      Ngay khi bước chân ra cửa, chúng nữ hoan hô dậy trời, Vệ Lạc vù tiếng, rút hàn kiếm vàng rực ra!

      Hàn kiếm bằng đồng bị ánh nắng chiếu vào, lạnh lẽo thấu xương. Nhất thời, tiếng hoan hô im bặt.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi ra.

      quay đầu nhìn chòng chọc Vệ Lạc, trong ánh mắt có khó hiểu, cũng có thỏa mãn. vốn quen nghiêm túc, thực dám tưởng tượng chúng nữ như điên loạn chen lấn nhau vây lấy, chỉ thiếu điều muốn lột sạch mình trước đám đông. Những quý nữ này lớn mật buông thả, lại biết vào ngày lễ thế này bản thân dám làm gì các nàng. Bởi vậy, cho dù tạo áp lực với các nàng, cũng có vài to gan nghe theo. Đến lúc đó, bản thân hoàn toàn thúc thủ vô sách.

      Có thể , ngày này hàng năm, chính là ngày thống khổ nhất. Hết thảy đều mất khống chế, bị dồn ép đỡ trái hở phải, vô cùng chật vật.

      Chúng quý nữ bắt gặp khuôn mặt quý khí lạnh lẽo vô cảm, chẳng khác gì ngọc thạch ngàn năm, rút hàn kiếm vàng rực che trước người công tử Kính Lăng, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó, giọng õng ẹo của nữ tử truyền đến, “Vệ Lạc, ngày tốt đẹp thế này, hà cớ lại vô tình?”

      Là Đại cơ.

      Nàng ta vừa , vừa từ xe ngựa nhảy xuống, lắc eo đến gần Vệ Lạc và công tử Kính Lăng. Chúng quý nữ thấy nàng nhảy xuống, lúc này cũng dồn dập xuống xe, vây tới bọn họ.

      Vệ Lạc mặt cảm xúc.

      Lúc Đại cơ chỉ cách hai người năm bước chân tiếng, trường kiếm trong tay nàng chỉ tới, rét buốt hướng thẳng về phía yết hầu Đại cơ. Động tác của nàng cực nhanh, ánh mắt băng hàn thấu xương. Lập tức, Đại cơ bị dọa rít lên tiếng, vội vàng nhảy hai bước sang bên. Nàng ta vừa nhảy ra, mấy quý nữ nhát gan cũng ngã dạt sang, nhất thời đụng ngã mấy người.

      Người này va vào người kia, tiếng chúng quý nữ thét chói tai loạn cào cào.

      Lúc này, quý nữ lớn tiếng quát: “Tiểu nhi Vệ Lạc, ngươi dùng kiếm chỉ, là muốn ám sát sao?”

      Quý nữ này vừa dứt lời, mười mấy hoà rối rít vang lên. Có quý nữ tức giận đến độ khuôn mặt xinh đẹp đỏ gắt.

      Công tử Kính Lăng vô cảm đứng sau Vệ Lạc, lẳng lặng nhìn nàng.

      Trường kiếm trong tay Vệ Lạc vung lên, vạch ra trong trung vòng sáng vàng rực, lạnh lùng rằng: “Lạc nghe có thích khách sắp tới, phụng mệnh bảo vệ công tử. Các người tốt nhất lui về sau năm bước, bằng , đừng trách trường kiếm trong tay Vệ Lạc có mắt!”

      Có thích khách muốn ám sát công tử Kính Lăng?

      Chúng quý nữ biến sắc tại chỗ, những biểu cảm cười duyên, vui mừng, chờ mong, tận lực nịnh nọt toàn bộ vụt tắt.

      Mấy kiếm khách phía sau công tử Kính Lăng đồng thời khẽ nhíu mày, căng thẳng đánh giá bốn phía. Người thời đại này bình thường bao giờ dối, bọn họ thấy Vệ Lạc lưu loát như vậy, còn tưởng rằng có chuyện này.

      Duy nhất biết Vệ Lạc hưu vượn, chỉ có công tử Kính Lăng.

      lẳng lặng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, nhưng có dự định trị tội nàng láo vào lúc này.

      Đoạn, giữa lúc mọi người căng thẳng, công tử Kính Lăng và Vệ Lạc chậm rãi đến gần xe ngựa của bọn họ.

      Bọn họ mới được mấy bước, kiếm khách đầu tiên kịp phản ứng. Chỉ thấy ta cúi đầu, hai tay chắp lại, cao giọng thưa: “Quân tử dấn thân đường nguy hiểm! Công tử, việc thích khách can hệ trọng đại, kính xin công tử hồi phủ ——”

      Công tử Kính Lăng chậm rãi ngẩng đầu, liếc Vệ Lạc cái, nửa ngày mới lạnh nhạt đáp: “Tốt.”

      Dứt lời, xoay người, nhanh chân quay về phủ.

      Chúng kiếm khách đồng thời thở phào nhõm, vội vàng chạy theo. Vệ Lạc tất nhiên cũng nhanh chân đuổi sát.

      Theo tiếng cánh cửa phủ ‘két két’ đóng lại, tiếng chúng quý nữ thất vọng thở dài và tiếng bàn luận cũng nhao nhao truyền đến.

      Công tử Kính Lăng trầm mặt, chậm rãi quay về.

      Vệ Lạc cũng trầm mặt, từ từ tra kiếm vào vỏ.

      Tới bên ngoài chính viện, công tử Kính Lăng lạnh nhạt : “Các ngươi lui , Vệ Lạc lưu lại.”

      Đến nơi này, là cách mấy chục bước kiếm khách, an toàn cực kỳ, chúng kiếm khách vội vã đồng ý. Vệ Lạc trả kiếm vật quy nguyên chủ.

      Công tử Kính Lăng cất bước vào trong, Vệ Lạc cúi đầu chậm chạp theo. Phớt lờ đám thị tỳ hành lễ, công tử Kính Lăng thẳng tới bãi cỏ ven hồ. vừa dừng chân, chúng thị tỳ liền bận rộn chuẩn bị tháp kỷ, chuẩn bị rượu thịt, đốt hương, phẩy quạt.

      Chờ Vệ Lạc ngồi xuống tháp đối diện, công tử Kính Lăng mới phất phất tay, chúng nữ tỳ vội vàng khom người lui ra.

      Sau khi mọi người lui hết, công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm Vệ Lạc, từ từ mở miệng, “Thuận miệng bừa! Vệ Lạc, ngươi bừa mãi thành thói rồi?”

      hỏi, Vệ Lạc, ngươi có phải quen dối rồi chăng?

      người bề lại hỏi kẻ phía dưới như vậy, đó chính là chỉ trích cực kỳ nghiêm trọng.

      Vệ Lạc cụp mắt.

      Nàng cười nhạt, tựa sát vào tháp chắp tay trả lời: “Bẩm công tử, Lạc cho rằng, là bậc vương giả, bên người nên có bề tôi quân tử, cũng nên có kẻ dưới tiểu nhân.”

      Công tử Kính Lăng ngẩn ra.

      ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Vệ Lạc. Hồi lâu, nghiêng người về phía trước, chậm rãi hỏi: “Giải thích thử xem?”

      Vệ Lạc ngước đôi mắt đen trong trẻo, nghiêm túc rằng: “Làm vương giả trăm công nghìn việc, thể tự mình làm hết mọi chuyện. Lúc này, ngài ấy cần có người phò tá.”

      tới đây, nàng hơi dừng lại, nhấn mạnh, “Thu dọn công văn, quản lý bách tính, tất nhiên là phải dùng bề tôi quân tử. Người này, phải chính trực lại ít giảo hoạt. Song, nếu giao du qua lại giữa các nước, hay sử dụng, xử lý việc giống vừa rồi, lại thích hợp với kẻ dưới tiểu nhân.”

      Giữa lúc công tử Kính Lăng đăm chiêu, Vệ Lạc nhả từng câu từng chữ: “Có cái gọi là, nước trong quá có cá. Kẻ dưới tiểu nhân có đủ loại, nhưng dùng cái hại này cho kẻ địch, chẳng phải cực tốt?”

      Công tử Kính Lăng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn Vệ Lạc chăm chú, hồi lâu khóe môi nhếch lên: “Đúng.”

      Gánh nặng trong lòng Vệ Lạc liền cởi bỏ.

      Vừa dứt lời, hơi nghiêng về phía trước, hơi thở phả đến gần Vệ Lạc, khiến khuôn mặt nhắn của nàng bắt đầu ửng đỏ, mắt hạnh hơi rũ, lông mi dài chấp chới liên tục mấy lần. trầm giọng hỏi: “Vệ Lạc ngươi, là kẻ dưới tiểu nhân? Hay bề tôi quân tử?”

      Vệ Lạc cụp mắt, chắp tay đáp: “Vệ Lạc chính là thanh kiếm của công tử, công tử muốn Vệ Lạc ngay thẳng, Vệ Lạc ngay thẳng, muốn Vệ Lạc luồn cúi, Vệ Lạc luồn cúi!”

      Câu trả lời vừa ra, công tử Kính Lăng liền cất tiếng cười to. Tiếng cười sang sảng của kinh động khiến chúng thị tỳ liên tục nhìn lại.

      Trong tiếng cười lớn, lắc đầu bất đắc dĩ : “Tiểu nhi này, miệng mồm sắc bén!”

      Giữa lúc công tử Kính Lăng cười to Vệ Lạc đột nhiên duỗi đầu, chớp mắt to kề sát , vui sướng mà rằng: “Công tử muốn bị phụ nhân đùa bỡn, Lạc mượn cớ thích khách mà cự tuyệt. Nhưng, ngày ấm xuân tơ, mỹ nhân như mây, sao cải trang mà ra ngoài, nón trúc che mặt, ngao du nơi dã ngoại? Nếu tương ngộ hiền sĩ nhã khách, cũng có thể mời cùng bước.”

      Nụ cười của công tử Kính Lăng vẫn còn treo mặt, đối diện khuôn mặt đầy vui sướng đến gần như nịnh nọt của Vệ Lạc, khỏi ngẩn ra.
      bachnhaty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :