1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 98: Nghênh ngang trở về
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      lúc Vệ Lạc suy nghĩ thị tỳ kia phì cười : “Chỗ này hoang vắng, ngươi hay cũng vậy thôi, chỉ cần cởi quần áo ngươi là tất cả ràng. Còn ngươi là người phương nào, công chúa nhà ta chưa hẳn để ý!”

      Nàng ta tới đây, đánh giá Vệ Lạc từ xuống dưới chốc lát, quát tiếng, “ tiểu nhi thấp hèn, lại mọi thủ đoạn quyến rũ Thái tử. Công tử thích tài năng của ngươi, còn có thể nhịn ngươi, chúng ta lại chẳng thể nhịn!”

      Nàng ta tới đây, dứt khoát lui về sau bước, thế nhưng năm người này ràng cho phép nàng lên tiếng. Kiếm đồng trong tay hai kiếm khách giương lên, từng bước áp sát.

      Vệ Lạc lại lui về sau hai bước.

      Trong đầu nàng xoay chuyển nhanh, suy nghĩ trăm chiều, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy tình cảnh trước mắt chỉ có thể lấy kiếm gỗ phản kích mà thôi. Nhưng nếu làm như vậy, nàng dùng hết toàn lực của mình! Đối diện nàng chính là ba kiếm sư, cho dù dùng hết sức, cũng chưa chắc có thể thoát thân! Hơn nữa nàng vốn muốn để lộ kiếm kỹ của mình, nếu làm vậy nhất định phơi bày ra hết.

      còn ôm tâm lý may mắn nữa, tâm thần nàng đột nhiên tĩnh hẳn. Cả người, toàn bộ tinh thần tâm thần, bắt đầu chú ý đến hai kiếm khách từ từ áp sát kia.

      Lúc này đây, hơi thở của nàng chậm lại, bình tĩnh, trầm ổn, mỗi lần hít thở đều phối hợp với quy luật huyền ảo nào đó. Trong tầm mắt nàng, mỗi bước chân, mỗi động tác của hai kiếm khách đều trở nên vô cùng chậm chạp, có thể công kích mọi phía.

      Vệ Lạc lại lui về sau bước.

      Bấy giờ, hai mắt nàng thanh tịnh tựa đầm nước chút gợn sóng, sâu mà lạnh, lạnh mà tĩnh, tay phải vốn xắn ống tay áo trái của nàng bắt đầu lần mò vào phía trong.

      Tay nàng lần đến kiếm gỗ.

      Đúng lúc này, hai lỗ tai Vệ Lạc dựng đứng!

      khi hết thảy tinh thần của nàng đều tiến vào cảnh giới huyền diệu kia, ở nàng bắt đầu lên sát ý đột nhiên, tai nàng nghe thấy hai tiếng động yếu ớt.

      Tiếng động kia cực , cực yếu, Vệ Lạc thể rốt cuộc là tiếng người thở hay tiếng ma sát khí khi người di chuyển.

      Tiếng động kia, là từ trong rừng cây ngoài trăm thước phía sau mọi người truyền đến!

      Có người theo dõi!

      Hơn nữa người theo dõi là cao thủ, cao thủ tuyệt đối!

      Chỉ có người như thế mới thần biết quỷ hay đuổi kịp bọn họ. Nếu phải thuật hô hấp của Vệ Lạc, cùng với việc luyện tập kiếm thuật của nàng đều cực kỳ đặc biệt, đối với những thanh tự nhiên và hơi thở cùng tiếng động mẫn cảm đến lạ kỳ, nàng quả quyết chẳng phát giác.

      Kiếm thuật hai người kia, dứt khoát cao hơn ba người này!

      Đúng rồi, ngoại trừ người của phủ Kính Lăng còn ai theo dõi nữa đây? Cho tới giờ, động tĩnh của mình cũng bị công tử Kính Lăng chú ý. Thập Tam công chúa phái người mang mình ra khỏi phủ là chuyện lớn như thế, thể người biết!

      Hai người này theo dõi suốt dọc đường, nhưng núp ra, phỏng chừng chính là phụng lệnh công tử Kính Lăng, định thuận nước đẩy thuyền mượn tay người khác thăm dò nội tình bản thân. Nếu , chỉ với thủ đoạn này, có thể nào bưng bít cảnh giới nghiêm ngặt phủ công tử Kính Lăng?

      Những ý niệm này chỉ thoáng vụt qua.

      Đột nhiên Vệ Lạc nhanh chân lùi ra sau, hành động vô cùng bất ngờ, vốn nàng vẫn biểu nhát gan như chuột, vẫn luôn rụt rè sợ hãi, chẳng khác gì tiểu nhi đồng nam bình thường.

      Bởi vậy Vệ Lạc vừa lùi lại, hai kiếm khách áp sát nàng đều sững sờ.

      khi mấy người còn chưa , Vệ Lạc liên tiếp lui nhanh về sau sáu bảy bước. Thị tỳ mười tám mười chín tuổi bật cười, định châm biếm nghe Vệ Lạc mở miệng lớn tiếng quát: “Công tử phái hai ngươi bảo vệ ta, là bảo vệ như vậy sao?”

      Câu của nàng bất ngờ, giọng cao ngạo, xa xa truyền ra, chấn động đến mức lá cây xào xạc vang vọng, kinh sợ mảnh chim muông.

      Lần này Vệ Lạc đối diện với năm người trợn mắt há mồm. Bọn họ cứ ngây ngẩn nhìn Vệ Lạc, thực hiểu sao nàng lại như vậy.

      Vệ Lạc hất đầu, nhìn chằm chằm mảnh rừng cây truyền đến tiếng động kia. Nàng hừ lạnh tiếng, ánh mắt sắc bén, lần thứ hai quát lớn: “Vệ Lạc ta chính là người công tử vừa ý, ngài vẫn chưa từng chạm qua ta, hai ngươi thân là kiếm khách, lẽ nào để mặc hai tiện phu này lăng nhục ta sao? Các ngươi sớm bên, nhưng lại mắt điếc tai ngơ làm như thấy, ngờ hai chữ kiếm khách, lại là quá quắt như thế!” Tiếng quát của Vệ Lạc rất xúc phạm, ngữ khí nhạo báng mang theo khinh thường, mình là ‘người công tử vừa ý… để mặc hai tiện phu lăng nhục ta’, hơn nữa, ánh mắt nàng sáng quắc, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào chỗ nọ.

      Nháy mắt, năm người đều sợ run, bọn họ hai mặt nhìn nhau, mặt biến sắc.

      Hai kiếm khách vẫn thể nào tin được, họ liếc mắt nhìn nhau, rồi quay đầu lại nhìn quanh lần, vẫn phát ra gì cả, liền xoay đầu lại chớp mắt nhìn chằm chằm Vệ Lạc, khẽ nhíu mày.

      Nhưng Vệ Lạc hiển nhiên hề càn, hai mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm mảnh rừng nọ, chợt có lay động, cũng tựa như có người nào đó di chuyển.

      Bất tri bất giác, năm người lần nữa quay đầu , theo ánh mắt Vệ Lạc nhìn về mảnh rừng.

      Gió thổi lá cây, lá rụng lả tả, chim kinh sợ ếch kêu vang, trùng rả rích người hô hấp.

      Khắp nơi đều mang thanh, nhưng ràng có người nào mà! Chẳng lẽ tiểu nhi này điên rồi?

      Giữa lúc năm người lại hai mặt nhìn nhau chỉ nghe vèo vèo hai tiếng vang lên, hai bóng người từ đám lá rậm dày nhàng hạ xuống.

      Đây là hai người trung niên.

      Hai người này áo tang chân trần, khuôn mặt xạm đen lộ vẻ chất phác, mới nhìn sơ khuôn mặt già nua chằng chịt nếp nhăn cùng hai mắt tối tăm vàng đục kia, dường như chỉ là nông phu thôn dã.

      Sau lưng họ đeo kiếm đồng, tay áo tang rộng bay phất phơ.

      Bọn họ thèm quan tâm đến năm người sắc mặt trắng bệch kinh hãi đến ngây ra, chỉ yên lặng tò mò đánh giá Vệ Lạc, nhanh chân về phía nàng.

      Chỉ chốc lát, hai người cách mười thước trước người Vệ Lạc.

      Khuôn mặt hai người này khá giống nhau, tuổi tác cũng chỉ cách biệt khoảng ba tuổi, hẳn là hai huynh đệ.

      Họ trực tiếp về phía Vệ Lạc, thẳng tới trước mặt nàng ba thước người lớn tuổi hơn mới chuyển cặp mắt vàng đục, cộc cằn mở miệng, “Tiểu nhi, sao ngươi biết chúng ta có hai người?”

      Người trẻ hơn cũng đồng thời khô khốc hỏi: “Tiểu nhi, phương pháp tĩnh khí hô hấp của huynh đệ ta độc đáo, ngươi từ đâu biết chúng ta ở đây?”

      Vệ Lạc chép miệng, hừ tiếng: “Từ ta thính tai, hoa bay lá rụng ngoài năm mươi thước đều có thể nghe ra.”

      Nàng thốt ra lời này, hai người lại đồng thời lộ vẻ hâm mộ, đồng thời khàn khàn than thở: “Có phúc mà.”

      Bọn họ đánh giá Vệ Lạc, ánh mắt sáng quắc có chút nóng rực, tựa như nhìn thấy trân bảo.

      Đối diện với ánh mắt bọn họ, Vệ Lạc vội vã ưỡn ngực, cằm giơ lên, cố gắng làm mình trở nên cao to uy vũ chút để hai người này chiêm ngưỡng. Hai người này vừa nhìn biết chính là cao thủ Mặc gia, nếu có thể được họ nhận làm đồ đệ, nàng liền tới gần tự do thêm chút.

      Làm sao biết hai người xem xét vài lần, đồng thời than thở: “Tiếc thay là tay trói gà chặt!” “Dù có tai nghe trăm dặm, nhưng lại người sức yếu, phải người trong chúng ta!”

      Lại câu như thế.

      Vệ Lạc muốn trợn trắng mắt, nàng vô lực bặm môi, thầm nghĩ: Tay trói gà chặt thể là người trong các ông sao? Hừ, tôi ràng thân kiếm thuật, tôi sớm là kiếm khách hợp cách.

      Chẳng qua lời này nàng ra. ra là tiết lộ át chủ bài của mình, hơn nữa hai người này thiện ý , lai lịch bất minh, rất khả năng sau khi mình bán mình cho chủ nhân của họ.

      Vệ Lạc liếc năm người nơm nớp lo sợ, trao đổi ánh mắt với nhau, biết làm thế nào cho phải kia. Năm người này coi như có mắt, bọn họ chỉ liếc cái biết hai huynh đệ này là cao nhân, cao nhân chân chính. Kiến thuật của họ đạt đến độ cao mà bọn họ thể đuổi kịp.

      Vả lại tình bị tiết lộ, cho dù bọn họ tháo chạy hay làm gì khác, đều thoát được thủ đoạn của công tử Kính Lăng. Nghĩ nghĩ lại, năm người đành bó tay hết cách.

      Vệ Lạc đối diện với năm người mặt trắng như tờ giấy, trong lòng rất cao hứng, cuối cùng cũng coi như là phong thuỷ xoay chuyển.

      Nàng nghiêng đầu cười híp mắt thưởng thức hồi, rồi quay sang hai huynh đệ, chỉ năm người thản nhiên : “Năm tên tặc này muốn làm nhục ta, các ông còn mau mau bắt lại, đưa cho công tử xử lý?”

      Hai huynh đệ đồng thời nhìn xoáy Vệ Lạc cái, ánh mắt rất ngạo mạn vô lễ. Sau đó bọn họ vẫn xoay người, quay về năm người này quát: “Tự mình lên xe, về phủ Kính Lăng!”

      Thế là đám người chuyến này lén lén lút lút bắt cóc Vệ Lạc ra ngoài, tại bị Vệ Lạc khí thế ngất trời bắt ngược trở về. Đương nhiên nàng phản pháo, chính là ngồi bên hông ngự phu đến từ phủ Thập Tam công chúa, gào thét liên thanh, hô to gọi .
      Nhiên Nhiênbornthisway011091 thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 99: Vệ Lạc là mỹ thiếu niên
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Lúc xe ngựa từ cửa hông chạy vào phủ Kính Lăng mấy kiếm khách canh giữ cạnh cửa liếc hai kiếm sư áo tang cái, trong ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, lập tức, bọn họ quay đầu sang đánh giá Vệ Lạc.

      Vệ Lạc mắt lạnh bàng quan, là những kẻ này cho xe có khắc ấn ký Thập Tam công chúa vào phủ, bọn họ chẳng chút nào , trái lại đối với hai kiếm sư theo Vệ lạc lại hiểu. Tức khắc xác định suy nghĩ của mình sai: xe ngựa kia là được bọn họ cố tình cho qua.

      Xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, chỉ chốc lát đến ngoài chính viện. Vệ Lạc cũng hai lời, nhảy thẳng xuống xe. Bắt gặp hai kiếm sư áo tang trông lại mình, nàng chắp hai tay, xấu hổ : “Sợ hãi quá mức, vạt áo ẩm ướt, bộ dạng thế này chẳng thể gặp công tử. Xin cho về phòng thay y phục.”

      Nàng cũng có lý.

      Hai kiếm sư liếc nàng cái, người vẫy tay gọi hai kiếm khách trong viện đến, chỉ tay về phía Vệ Lạc ra lệnh: “Hộ tống về phòng.”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc rất nhanh, chút cần người khác thúc giục. Chỉ chốc lát, nàng đến sân viện của mình, sau đó trước ánh nhìn chằm chằm của hai kiếm khách, trở lại trong phòng.

      Sau khi dặn dò hai thị tỳ múc nước tìm y phục, Vệ Lạc vọt vào tẩm phòng của mình, hai mắt đảo vòng.

      Nàng biết tính tình của công tử Kính Lăng, lần này mượn tay Thập Tam công chúa để tìm hiểm nội tình bản thân, liền đại biểu kiên trì của đích xác gần hết.

      tại chuyện lật tẩy, lấy tính cách của , nhất định tha thứ mà thừa thế truy kích.

      thực tế từ sau yến hội trở về, mình có thể làm thêm mấy ngày phó nội , hưởng thụ mấy ngày bình an, là mức độ khoan dung lớn nhất của . vẫn muốn bản thân mình thẳng thắn, nhưng mình lại vẫn giả ngu. Rốt cuộc, chẳng thể nhịn thêm nữa.

      Vệ Lạc cắn môi, thầm nghĩ: “Bất kể thế nào, ta vẫn nên thử lần.”

      Lúc này, tiếng bước chân vang lên, hai thị tỳ ở ngoài cửa chuẩn bị xong vật dụng cần thiết để tắm rửa.

      Vệ Lạc tới gian phòng chuyên để tắm gội, nàng tắm mà chỉ đổi bộ thâm y khác, sau đó liền bắt đầu rửa mặt sạch .

      Trong làn nước lay động, nàng thấy mặt mũi mình. Có điều nàng cũng chẳng cần thấy, hai năm rưỡi qua, Vệ Lạc ngoại trừ ngày đêm luyện kiếm, còn làm chuyện khác.

      Trong lúc nghiên cứu thẻ tre nàng xác thực thuật dịch dung rất đơn giản, có thể thân thể này đối với kiến thức thảo dược hiểu biết rất tốt, mà chính nàng, cũng có hiểu biết nhất định về trang điểm đại, còn từng làm thẩm mỹ răng.

      Vệ Lạc rửa mặt xong, bôi đều lớp phấn trắng mỏng như bôi hương phấn lên mặt.

      Nháy mắt, khuôn mặt vốn nhiều năm chẳng thấy ánh mặt trời, huyết sắc nhưng trắng mịn đến trong suốt bóng mượt của nàng tức ảm đạm hẳn, tựa khối bạch ngọc thượng đẳng đột nhiên mất ánh quang lộng lẫy. Chỉ chiêu này, dung nhan mỹ lệ hoà nhã kia của Vệ Lạc liền kém bậc so với lúc nãy.

      Loại phấn này cực mỏng lại vô cùng tự nhiên, bôi mặt cũng như chẳng tô son điểm phấn. Nó chính là trong những thành công mà hai năm qua Vệ Lạc chuyên tâm nghiên cứu thuật dịch dung đạt được.

      Tiếp theo, Vệ Lạc lấy ra chiếc thẻ tre khác, từ trong cầm ra ít phấn bột màu đỏ. Nàng chia bột phấn này ra chấm lên nứu răng nanh và răng cửa, lên nứu răng hàm cũng bôi ít.

      Tiếp theo, nàng cũng bôi vào chỗ nứu hàng răng khôn và răng hàm phía dưới.

      Loại bột phấn này là thứ thuốc khiến da dẻ dị ứng phù thũng, hơn nữa dược tính lại cục bộ. Thời gian có thể kéo dài đến tháng, lại có giải dược.

      Vệ lạc chỉ làm hồi như thế, nơi hàm dưới nhu hoà điềm đạm của nàng liền sưng phù lên.

      sưng phù nọ bắt đầu từ lợi, cũng lắm, cho dù Vệ Lạc há mồm để người ta xem cũng ai nhìn ra lợi nàng hơi sưng. Chẳng qua bị sưng như thế khiến chiếc cằm xinh đẹp hơi nhọn của Vệ Lạc tức trở nên kiên nghị, thô kệch mấy phần.

      Đừng xem thường mấy phần này, người đẹp và người xấu kết cấu xương thông thường chỉ xê xích vài millimet, nhưng chỉ chút xíu khác biệt ấy, khiến người xinh đẹp tựa trăng trời, kẻ xấu xí như cóc dưới đất.

      Vệ Lạc lại lấy loại bột phấn khác lau hai lần giữa mày mắt, che nét quyến rũ nữ nhi toát ra tự nhiên nơi hàng mày.

      Sau đó nàng quay sang mặt nước lặng, hơi sửa qua lông mày chút. Mày của nàng hình lá liễu cong cong, rất đen. Vệ Lạc cũng chỉ lựa vuốt đuôi lá, làm cho lông mày của nàng thẳng thành đường, nhìn sơ còn thấy hơi xếch lên, tương tự mày kiếm.

      Những động tác này từ hai năm trước Vệ Lạc luyện tập, giờ nhuần nhuyễn trơn tru rồi.

      So với người thường sáu giác quan của Vệ Lạc đặc biệt nhạy cảm. Kiếp trước, nàng chỉ thường dùng mắt, quan sát bất kỳ vật gì cũng chỉ dùng độc nó, mà chiếc mũi này, trước giờ đều bị động nghe ngửi mùi hương, tim nàng cũng thế, biến ảo khôn lường, hoàn toàn chẳng đồng cam cộng khổ. Nhưng tại dẫu ở trong bóng tối, nàng cũng có thể chính xác may lại áo tang bị rách mà hề sai sót.

      Do đó Vệ Lạc làm những việc này, ngay cả gương cũng cần.

      Sau khi chuẩn bị ổn thoả tất cả, Vệ Lạc cúi đầu, nhìn chính mình trong mặt nước.

      Đây là khuôn mặt thiếu niên hiền lành mà mỹ lệ, mặt trắng sáng có vẻ hơi ốm yếu, thế nhưng cặp mắt đen như mực có thần, lại cho diện mạo tăng thêm ba phần khí sắc, khiến nét ốm yếu kia thêm phần quý khí.

      Khuôn mặt này, có hai phần nữ tính kiều, năm phần nam tính kiên nghị, còn có mấy phần ngây ngô của thiếu niên chưa trưởng thành.

      Gương mặt như vậy có thể là chẳng hề thua kém mỹ mạo của Việt công chúa, bởi rằng khuôn mặt này ràng là thiếu niên, vì thế nét đẹp ấy là cái vẻ tuấn mỹ, tuấn mỹ mang chút nữ tính.

      Sau khi Vệ Lạc quan sát hai mắt mình, nàng bắt đầu thêm phấn lên cổ tay và sau tai.

      Lúc chỉnh sửa xong cả y phục lẫn tóc tai khắp toàn thân Vệ Lạc đều hề lộ sơ hở.

      Đúng, là hề lộ sơ hở. Tự hai năm rưỡi trước, lúc Vệ Lạc thẳng thắn với công tử Kính Lăng mình dịch dung nàng nghĩ có ngày này. Là thân con , phải vạn bất đắc dĩ thể để lộ, nàng cần khuôn mặt thiếu niên nhìn như chẳng hề dịch dung.

      tại, Vệ Lạc tin tưởng cho dù là tông sư dịch dung có đến, cũng cách chi phát bản thân dịch dung. mặt nàng thoa phấn rất mỏng, dẫu chảy mồ hôi hay gặp mưa cũng bị trôi, mỏng gần như thể thấm vào tầng da thịt, ai nhìn ra nổi.

      Vả chăng, nàng làm mấy nứu răng của mình sưng mà gọn về phía dưới, khiến môi trong thu lại, trở nên mỏng và hơi cứng. Lần này, đôi môi đào gợi cảm tươi mọng của nàng biến thành bình thường đáng chú ý.

      Chiếc cằm cũng cùng phương pháp như thế.

      Thuật dịch dung của nàng, phải chỉ lần là người thời này có thể xét ra, nàng nghĩ.

      Vệ Lạc lại kiểm tra trước sau toàn bộ lần nữa, thỏa mãn khẽ thở dài hơi mới xoay người ra ngoài.

      tại, hi vọng lớn nhất của nàng chính là, công tử Kính Lăng cũng vậy, Thập Tam công chúa cũng thế, nhìn thấy khuôn mặt này còn hoài nghi nàng là nữ tử. Mỹ thiếu niên nam sinh nữ tướng khắp nơi đều có, hi vọng bọn họ cho rằng nàng chỉ là trong số đó mà thôi.

      Vệ Lạc xoay người, ra cửa.

      Ngoài cửa, hai thị tỳ đứng hầu bên, thỉnh thoảng thấp giọng gì đó, trong sân viện, hai kiếm khách hề chớp mắt nhìn chằm chằm nơi này, chờ nàng xuất .

      Vệ Lạc hề do dự, xoay người bước ra ngoài phòng. Nghe được tiếng bước chân của nàng, bốn người lơ đãng quay đầu nhìn lại.
      Nhiên Nhiên thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 100: Uy hiếp
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Bốn người đầu tiên là liếc cái, vừa định dời tầm mắt lại nhanh chóng quay đầu nhìn về chỗ Vệ Lạc, hai mắt trợn to, vẻ mặt rối rắm, còn có kinh diễm.

      Hai thị tỳ phản ứng trước hết, các nàng vội vàng nhìn phía sau Vệ Lạc, đoạn, trong hai kiếm khách quát lên: “Ngươi, ngươi là?”

      Vệ Lạc chắp hai tay, mặt mang cười nhạt. Nụ cười nhạt ấy đặt gương mặt trước đây của nàng có vẻ nịnh nọt, nhưng đặt khuôn mặt nhợt nhạt quý khí lúc này, lại lộ nét tao nhã. Nàng cười yếu ớt: “Ta chính là Vệ Lạc.”

      Bốn người hai mặt nhìn nhau.

      Hai thị tỳ dời lại ánh mặt từ phía sau nàng, các nàng mở miệng , kinh ngạc đánh giá Vệ Lạc vài lần, đồng thời cất bước nhằm phía phòng trong.

      Chỉ chốc lát, hai nữ tỳ từ trong phòng lao ra, trừng mắt với Vệ Lạc cả kinh kêu lên: “Ngươi, ngươi ?”

      Vệ Lạc gật đầu, nàng quay sang hai kiếm khách ngạc nhiên nghi ngờ biết thế nào cho phải, : “Công tử biết chuyện ta dịch dung.”

      Vệ Lạc nhắc tới công tử Kính Lăng, hai kiếm khách đồng thời tỉnh táo. Sau khi bọn họ liếc mắt nhìn nhau, người nhanh chân vào trong phòng.

      Chỉ chốc lát, ta cũng ra, lắc đầu.

      Lần này, hai kiếm khách trước sau kèm cặp Vệ Lạc, : “Tạm thời gặp công tử.”

      Mới được hai bước, kiếm khách hình như nhớ tới gì đó, chuyển hướng hai thị tỳ quát: “Bọn ngươi cũng theo!” Xem ra, ta chung quy yên lòng, còn muốn để hai thị tỳ này làm chứng.

      Kỳ bấy giờ hai thị tỳ tin mỹ thiếu niên trước mắt chính là Vệ Lạc, đôi mắt mặc ngọc như vậy, trong thiên hạ còn người nào có?

      Lúc bước ra cửa viện, kiếm khách nhìn về mấy kiếm khách ngoài sân lớn tiếng : “Trông giữ viện này.” Kiếm khách mở miệng là chủ viện, địa vị vô hình trung so với kiếm khách biệt viện cao hơn. ta vừa ra lệnh, lập tức mấy kiếm khách đồng thời chắp tay : “Dạ.”

      Lúc này, khóe miệng Vệ Lạc khỏi cong lên, nàng tất nhiên hiểu, sở dĩ kiếm khách nọ bảo mọi người trông giữ sân viện cẩn thận là để đề phòng Vệ Lạc khác lại đột nhiên chui ra, chạy mất.

      Đoàn người đến chính viện của công tử Kính Lăng.

      Vệ Lạc hơi cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh. Nếu Thập Tam công chúa hoài nghi mình là nữ tử, cũng chẳng hay công tử Kính Lăng có hoài nghi mình ? Ví thử Thập Tam công chúa gì với , ví thử kiên quyết muốn nghiệm thân, vậy tránh khỏi.

      Bất kể thế nào, nàng vẫn muốn thử lần. Nếu may mắn thoát được mà rời khỏi phủ Kính Lăng, nàng hãy làm du hiệp . Cứ dịch trang như thế mà hành tẩu, trông thử lần chân trời góc biển mà tiến tới. Mặc kệ vương hầu phú quý, cũng chẳng quan tâm tranh đấu ân oán.

      Bất kể thế nào, cuộc đời của nàng thể mặc người khác tùy ý chi phối.

      Có lẽ là do số tôn nghiêm thâm căn cố đế dấy lên, Vệ Lạc cho rằng, dẫu suốt ngày bụng đói cồn cào, dù sao cũng tốt hơn trăm ngàn lần kẻ bị xem như lễ vật đưa tới đưa .

      Đoàn người rất nhanh, chỉ chốc lát, đến chính viện.

      Vệ Lạc vừa bước vào bên hông thư phòng công tử Kính Lăng có mặt, liền bắt gặp năm người phủ Thập Tam công chúa quỳ rạp bãi đất ngoài, nhúc nhích.

      Trong cửa ngoài phòng, kiếm khách nghiêm ngặt, giáp sĩ san sát. Nhìn sân viện có tới hai mươi, ba mươi người bảo vệ, Vệ Lạc đột nhiên cảm thấy bầu khí hôm nay quả thực có phần nghiêm túc. Năm người vừa bước vào trong sân, chiếc xe ngựa gấp rút chạy tới. Sau khi xe ngựa này vội vã dừng lại, Thập Tam công chúa sắc mặt tái nhợt từ trong xe nhảy xuống, hai tay nắm lấy váy, lảo đảo xông vào phòng.

      Vệ Lạc nhìn bóng người của nàng, lúc này chợt khựng chân.

      Hai kiếm khách quay đầu nhìn về phía nàng, Vệ Lạc giọng : “Công tử có việc khẩn yếu, sao chờ lát?”

      Những kiếm khách này đều là người lòng ngay dạ thẳng, vốn am hiểu nghe lời đoán ý, bọn họ nhìn tình hình tại, cũng nghe theo Vệ Lạc. Đoàn người lui về phía sau, đứng tại trong góc.

      Vệ Lạc dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.

      Thập Tam công chúa sốt ruột chạy lên hành lang, đẩy hai kiếm khách ra, quát: “Tránh ra!” Tiếng quát vừa vang, nàng ta vọt vào trong thư phòng.

      bước vào cửa, nàng ta liền đối diện khuôn mặt tuấn trầm ngưng như nước của công tử Kính Lăng

      Nhất thời, toàn bộ can đảm, toàn bộ uất ức của nàng ta đều biến mất còn tăm hơi. Còn lại, chỉ là rụt rè, và cả tình cảm quấn quýt bi thương giây phút ấy.

      Nàng ta ngấn lệ, mới tới bậc cửa liền rầm tiếng quỳ xuống, kêu lên: “Bát huynh!”

      Gọi xong, nàng ta lại cảm thấy cực kỳ tủi thân, tức lệ như mưa sa: “Bát huynh, cớ gì đuổi muội Ủy Lĩnh?”

      Ủy Lĩnh? Vệ Lạc biết nơi này, nó cũng là toà đại trì của Tấn, nằm phía Tây Bắc nước Tấn, nối liền với Tần. Cách Tân Điền cũng khoảng ngàn dặm nhỉ?

      giọng lạnh lùng của công tử Kính Lăng từ trong thư phòng truyền ra, “Cớ gì? Thập Tam, muội cũng trưởng thành rồi, nên đến chỗ khác thôi.” Dừng chút, Vệ Lạc nghe thấy lạnh buốt quát khẽ: “Thập Tam! Đừng tưởng rằng ta cưng chiều muội, muội liền cả gan làm loạn, ngay cả người của ta cũng dám động vào!”

      Người của ta!

      Tâm Vệ Lạc chợt rung động.

      Chẳng biết tại sao, trong nháy mắt, vui mừng kịch liệt bùng lên trong lòng nàng, tựa sóng thủy triều từng đợt từng đợt ập tới, khiến nàng tự nhiên muốn rơi lệ.

      Song, Vệ Lạc khóc.

      Nàng đè nén cảm giác vui mừng, dùng lý trí phân tích: đến mình là thực khách của , chỉ cần ở trong trạch viện này, sống chết đều do chi phối, chính là người của , câu này của , thực đúng quy đúng củ!

      Thập Tam công chúa hiển nhiên cứng họng.

      Bấy giờ, công tử Kính Lăng lại nặng nề quát: “Muội cũng lập gia đình, Văn Thích đường đường là trượng phu, lại háo sắc, rất xứng với muội. Muội nên tự lo lấy !”

      tới đây, thét lác, “Người đâu!”

      “Dạ!”

      “Đưa Thập Tam công chúa về phủ!”

      “Dạ!”

      Bấy giờ, Thập Tam công chúa mở miệng, nàng ta ngẹn ngào, liên tục cầu xin: “Bát huynh, đừng đuổi muội, đừng đuổi muội, để muội ở bên cạnh huynh. Muội, muội dám nữa, cái gì muội cũng dám nữa, hu hu hu…”

      thanh có chút mệt mỏi của công tử Kính Lăng truyền đến, “Ủy Lĩnh phì nhiêu, muội lần này nhất định dễ chịu. Thập Tam, ta lặp lại lần nữa, được lệnh của phụ hầu và ta, muội được tuỳ ý quay lại Tân Điền!”

      tới đây, phất phất tay. Hai kiếm khách nhanh chân đến trước mặt Thập Tam công chúa, kéo nàng ta .

      Hai kiếm khách vô cùng cứng ngắc kéo Thập Tam công chúa, vẫn kéo nàng ta tới tận ngoài cửa, đẩy lên xe ngựa. Chỉ chốc lát lệnh xe ngựa chạy .

      Lúc này, tiếng quát khẽ của công tử Kính Lăng lần thứ hai truyền đến, “Phủ đệ của ta, há để kẻ khác tùy ý ra vào? Người của ta, há để kẻ khác tùy ý sỉ nhục giết chết? Thái độ bất chính này, khó khiến người trong thiên hạ tin phục! Mang năm kẻ này xuống, hoàn thủ!”

      Hoàn thủ, hình treo, chính là cưỡng chế đem người treo chết.

      “Dạ!”

      Trong tiếng thưa đáp, lại năm kiếm khách bước ra. Mỗi người bọn họ kéo kẻ.

      Năm thuộc hạ của Thập Tam công chúa sớm mềm nhũn đất. Lệnh công tử Kính Lăng vừa truyền ra, bọn họ liền tỉnh lại, nhất thời trong viện vang vọng tiếng khóc rống, tiếng kêu gào, tiếng xin tha!

      ai vì đó mà lay chuyển.

      Năm người đảo mắt liền bị kéo ra, tiếng kêu gào thê thảm cũng xa.

      lát sau, giọng công tử Kính Lăng chuyển thành hòa hoãn, “Gọi Vệ Lạc!”

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 101: Đối mặt công tử Kính Lăng
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Vệ Lạc cất bước lên bậc.

      Nàng cúi đầu, phía sau theo hai thị tỳ, mà hai kiếm khách theo nàng đến đứng ngoài cửa, vào.

      Thư phòng công tử Kính Lăng tựa cung điện loại , hầu hết mọi thứ trong gian phòng đều được làm bằng gỗ, giữa mỗi cửa phòng đều ngăn bởi màn sa. Vòm rất cao, gian phòng lớn bé có thể chứa được mấy chục đến mấy trăm người, bố cục nơi đây có hơi giống với tẩm cung của .

      Khi Vệ Lạc tới ngoài cửa trắc phòng công tử Kính Lăng ngồi quỳ chân phía chủ tọa thư phòng, chiếc kỷ trước mặt thẻ tre chất cao như núi. cúi đầu cầm bút sột soạt viết.

      Sau lưng chỉ có hai thị tỳ, hai hiền sĩ. Hai hiền sĩ ngồi tháp, cũng đề bút sột soạt viết lên thẻ tre, toàn bộ thư phòng rất tĩnh lặng. Nếu phải Vệ Lạc tận mắt nhìn thấy chẳng thể nào tin được mới vừa giết mấy người ở đây. Sau khi ba người Vệ Lạc vào, kiếm khách canh giữ ngoài cửa thư phòng vẫn còn quát lên: “Vệ Lạc đâu?”

      Vệ Lạc lập tức tiến lên bước, chắp tay cao giọng trả lời: “Vệ Lạc ở đây!”

      Kiếm khách kia đảo mắt vòng, liếc đến nàng, nhất thời nghẹn lời.

      Tự lúc công tử Kính Lăng từ chiến trường trở về, cũng chỉ bốn năm ngày, nhưng cho dù chỉ mới mấy ngày, làm cho tên tuổi của tiểu nhi Vệ Lạc trong phủ người , ai biết. Cũng bởi vì thân phận bề tôi bên người, lại càng khiến mỗi người đều nhìn qua Vệ Lạc.

      Kiếm khách ú ớ. ta ngạc nhiên hồi, mới lần nữa khô khốc quát: “Vệ Lạc ở đâu?”

      Vệ Lạc lại tiến lên gần nửa bước, lần thứ hai chắp tay, đối diện cao giọng đáp: “Vệ Lạc ở đây.”

      Dưới khống chế nội công của Vệ Lạc, giọng của nàng mảy may biến hoá, cho tới nay vẫn luôn là thanh thuý lại pha theo chút khàn khàn, là loại thanh trung tính. Vào lúc này, giọng nàng lại càng thể thay đổi.

      Gã kiếm khách thẳng tắp nhìn chăm chú Vệ Lạc hồi, cũng biết phải hồi bẩm thế nào với công tử Kính Lăng. Song đối thoại giữa bọn họ mọi người trong phòng đều nghe rất ràng.

      Công tử Kính Lăng khẽ nhíu mày, hề ngẩng đầu : “Vệ Lạc vào.”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc đáp lời, nhanh chân bước tới thư phòng.

      Nàng vừa vào, hai kiếm khách áp giải nàng đến đây cũng bước vào trắc phòng, bọn họ đứng chờ sau hai thị tỳ, chuẩn bị công tử Kính Lăng triệu kiến bất cứ lúc nào.

      Vệ Lạc chân đến trước người công tử Kính Lăng, cách kỷ của năm bước mới dừng lại, chắp hai tay, cao giọng : “Vệ Lạc gặp qua công tử.”

      Công tử Kính Lăng lẳng lặng cầm bút viết chữ, cũng ngẩng đầu hỏi: “Vệ Lạc, ngươi biết tội ?”

      Vệ Lạc ầm tiếng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu run giọng đáp: “Vệ Lạc biết tội!”

      Công tử Kính Lăng hề ngừng bút, thanh khoan thai, “Ồ? Tiểu nhi cũng biết tội? , tội như thế nào?”

      Vệ Lạc dập đầu, giọng run rẩy, cực kỳ bất an đáp: “Tiểu nhi là người trong phủ, nhưng lúc nào cũng dùng diện mạo giả với công tử. Tiểu nhân có tội!”

      “Ồ?”

      Công tử Kính Lăng hơi giật mình, chậm rãi đặt bút lông xuống, xếp thẻ tre, hơi đau đầu nghĩ: Tiểu nhi Vệ Lạc này quá mức giảo hoạt, nó rất hiểu tính ta, đều trước khi ta chất vấn thẳng hết. Thập Tam muội chiêu ác độc như vậy, mà chẳng chút tác dụng đến nó.

      Nghĩ nghĩ lại, lông mày hơi nhíu.

      Từ từ, ngẩng đầu lên, cặp mắt thâm sâu như màn đêm đóng khung Vệ Lạc quỳ gối bên chân.

      Nhìn mái đầu đen bóng của nàng, công tử Kính Lăng nhàn nhạt : “Đến gần, ngẩng đầu.”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc đáp tiếng, đầu gối nhích hai bước, sau đó, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Lúc này, công tử Kính Lăng nâng tửu châm, tay của vừa nhấc, định nâng tửu châm kề sát cánh môi mỏng, chuẩn bị uống hớp khóe mắt quét đến Vệ Lạc.

      ngẩn ra!

      Sau đó, nhìn Vệ Lạc chằm chằm, chậm rãi, từ từ đặt lại tửu châm trong tay xuống kỷ.

      chớp mắt nhìn Vệ Lạc, qua hồi lâu, mới trầm giọng quát, “Đến gần trước mặt ta!”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc đáp tiếng, lần thứ hai nhích đầu gối ba bốn bước, vòng qua kỷ, quỳ gối bên cạnh đầu gối .

      “Ngẩng đầu!”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc ngoan ngoãn ngẩng đầu, mặt mày hơi cúi, đối diện với ánh nhìn quan sát sáng quắc của công tử Kính Lăng.

      bàn tay thon dài trắng muốt vươn ra.

      Sau đó, bàn tay này nâng cằm Vệ Lạc lên, bắt nàng ngẩng đầu.

      Công tử Kính Lăng nhìn chòng chọc khuôn mặt tuấn mỹ của nàng.

      hồi, lại quát: “Mở mắt!”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc ngoan ngoãn, mở đôi mắt tựa mặc ngọc ra, lẳng lặng đối diện công tử Kính Lăng.

      Mắt đen tựa ngọc, vừa thanh vừa lạnh, đôi mắt như vậy, đương thời thể có người nào khác sở hữu nữa.

      Công tử Kính Lăng từ từ, từ từ nhíu mày. Chậm rãi, lông mày của càng nhíu càng chặt.

      Lúc này và Vệ Lạc áp rất sát, đến nỗi làm trái tim nàng lại bắt đầu vui sướng ngất ngây, đến nỗi nàng ngửi được hơi thở nam tính mãnh liệt, đến nỗi mang kích động muốn vùi đầu vào lồng ngực ấy.

      Chẳng qua, kích động vĩnh viễn cũng chỉ là kích động, Vệ Lạc xưa nay phải là người dễ dàng bị kích động chi phối.

      Công tử Kính Lăng đăm đăm nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên nhấc giọng quát: “Người đến!”

      Tiếng quát vừa ra, mặt Vệ Lạc trắng như tờ giấy, nén được run lẩy bẩy.

      kiếm khách chắp tay, cao giọng đáp: “Dạ.”

      Công tử Kính Lăng hề chớp mắt nhìn xoáy Vệ Lạc, nặng nề ra lệnh: “Gọi Dược công đến.”

      “Vâng.”

      Dược công?

      Tâm tư Vệ Lạc chuyển như điện, Dược công này, phải cao thủ dịch dung đấy chứ?

      Hai mắt công tử Kính Lăng từ đầu tới cuối đều đặt mặt nàng, chưa từng nháy mắt. nhìn khuôn mặt nhợt nhạt căng thẳng của nàng, ngón cái của bàn tay phải nâng cằm nàng duỗi ra, xoa xoa môi dưới của nàng.

      Bởi vì nhiều năm tập luyện cung tên kiếm thuật, ngón cái của hơi thô ráp, vừa chạm vào liền chà cánh môi mềm mại của Vệ Lạc hơi đau.

      Động tác của ung dung, dịu dàng. vuốt ve thô ráp ấm nóng nọ khiến trái tim Vệ Lạc lại bắt đầu thình thịch đập dồn, khiến từng luồng từng luồng khí nóng dâng đầy gò má nàng.

      Công tử Kính Lăng đăm chiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn ửng đỏ của nàng, ngón tay đè môi dưới của nàng xuống.

      Lần này đè hơi mạnh, làm ngón tay chui vào trong miệng thơm, chạm tới nơi ướt át. Nháy mắt, Vệ Lạc run bắn lên, cũng nhanh chóng vung tay ra.

      lại vung tay ra!

      Động tác của có chút gấp loạn, phải là tác phong của công tử Kính Lăng. Vệ Lạc hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm cánh tay phải đặt bên chân nọ, trong lòng mơ hồ, mơ hồ, cảm giác được nhảy nhót kỳ diệu. Đúng thế, chính là nhảy nhót. Chỉ cần đối diện , Vệ Lạc rung động, hơi thở hỗn loạn, nhận thức được trăm ngàn cảm xúc, nhưng nhảy nhót này vẫn là lần đầu tiên nếm được.

      loạt tiếng bước chân vang lên.

      Chỉ chốc lát, lão đầu tóc trắng như tuyết, nét mặt hồng hào vào thư phòng.

      Công tử Kính Lăng vừa thấy lão nhân này lập tức đứng lên, bước ra hai bước, chắp hai tay, vô cùng cung kính kêu: “Kính Lăng gặp qua Dược công.”

      Đối diện đường đường là công tử tôn kính nước, Dược công hề từ chối gật gật đầu, trực tiếp mở miệng hỏi: “Công tử có chuyện gì mà gọi lão phu?”

      Công tử Kính Lăng chỉ tay về phía Vệ Lạc quỳ đất: “Mời Dược công xem qua, dung mạo của tiểu nhi này là hay giả.”

      Dược công đảo mắt về phía Vệ Lạc.

      Lão vừa bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ quá mức của Vệ Lạc, khẽ nhíu mày.

      Tim Vệ Lạc nhảy loạn thình thịch, từng cái lại từng cái, đợt rồi đợt, căng thẳng, gấp gáp.

      Dược công nhìn chằm chằm Vệ Lạc đánh giá hồi, quay sang với công tử Kính Lăng: “Đây là diện mạo của nó.”

      Lập tức, nhịp tim gấp gáp khẩn trương của Vệ Lạc chợt buông lỏng, nàng thành công rồi!

      Lời vừa ra, công tử Kính Lăng nhìn chòng chọc gương mặt tuấn tú của Vệ Lạc liền có chút trầm.

      Dược công nhìn về phía công tử Kính Lăng, thấy vẻ mặt như thế, chắp hai tay, trầm giọng: “Công tử chí tại thiên hạ, thiết tưởng thể mê muội chữ sắc!”

      Dược công rất tự nhiên, công tử Kính Lăng lại lạnh xuống, chuyển sang Dược công, nghiêm túc đáp: “Công quá lời rồi, ta chỉ là quý mến tài năng của tiểu nhi!” nghiêm túc tới đây, chẳng hiểu sao trong lòng lại như phá thiên hoang(1), lần đầu tiên trong đời giấu thứ tâm tình gọi là thất vọng.

      (1)Thiên hoang là chỉ lúc thiên hạ còn hỗn độn chưa mở mang. Phá thiên hoang là chỉ việc làm có tính cách khai thiên lập địa, chưa từng có.

      Đúng vậy, có chút thất vọng.

      Khuôn mặt của Vệ Lạc quả đúng là tuấn mỹ, tuy có hai phần nhu hòa của nữ tử, nhưng lại có kiên nghị đường đường của bậc trượng phu. Điểm này, bất luận là ai cũng có thể nhìn ra.

      Cho tới giờ, vẫn luôn có chút nghi ngờ giới tính của Vệ Lạc, mỗi lần ngửi thấy hương thơm người nàng, nhìn vào đôi mắt đen giảo hoạt mà khiếp mị(sợ hãi+quyến rũ) của nàng, đều có chút muốn thu nàng vào phòng.

      Nhưng nếu dung mạo này là , vậy cơ thể phía dưới khuôn mặt này là nam hay nữ chẳng còn quan trọng nữa. Đối với Kính Lăng mà , thậm chí thể nào tưởng tượng được bộ mặt trượng phu tuấn mỹ như vậy lại kết hợp cơ thể nữ tính.

      Cảnh tượng nọ, chỉ vừa nghĩ ngực hơi buồn nôn, diện mạo như thế thực phải sở thích của Kính Lăng .

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 102: Để lộ thân nữ nhi
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Vệ Lạc vừa ngước mắt, liền bắt gặp vẻ mặt của Kính Lăng.

      Nàng vội vã buông mi, khóe miệng hơi cong.

      Nàng cần, chính là hiệu quả thế này. Thậm chí nàng còn nghĩ rằng, nếu Kính Lăng cầu nghiệm thân, nàng để ta nghiệm. Cho dù xác định nàng là thân nữ nhi đối diện với khuôn mặt mỹ thiếu niên cương tính của mình, cũng có trở ngại tâm lý, thành thử đói bụng ăn quàng, ngay lập tức xử lý mình tại chỗ, càng thu nàng vào trong phủ trở thành cơ thiếp của .

      So với đông đảo mỹ nữ trong phủ, diện mạo của mình quá mức đâm mắt .

      Người như cần nữ nhân dễ như trở bàn tay, thực chẳng cần phải ra tay với loại nữ tử có khuôn mặt thế này.

      tại xem ra, hiển nhiên bị chấn động quá nhiều, ngay cả hứng thú nghiệm thân chút cũng có.

      Dược công lại quay sang liếc Vệ Lạc cái, lần thứ hai chuyển qua với công tử Kính Lăng: “Đứa bé này chính là Vệ Lạc?”

      Xem ra lão cũng nghe danh Vệ Lạc.

      Công tử Kính Lăng gật đầu, có chút uể oải.

      Dược công lại chắp tay với : “Công tử, đứa bé này thực có tài, sao lấy lễ kẻ sĩ mà đối đãi?”

      Lão khuyên can, lão khuyên công tử Kính Lăng thể coi trọng mã ngoài mỹ thiếu niên của người ta, phải trọng tài mà khinh sắc.

      Công tử Kính Lăng miễn cưỡng phất phất tay, : “ phong làm thực khách nhị đẳng.” tới đây, thực chẳng muốn nhiều lời, cũng quay đầu lại ra lệnh Vệ Lạc: “Lui ra .”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc đáp tiếng, khom người lui về sau.

      Dược công thấy để ý đến mỹ sắc đối phương, hài lòng gật đầu, xoay người rời . Lão rất nhanh, lướt người rời trước cả khi Vệ Lạc ra khỏi thư phòng.

      Vệ Lạc cũng dám trì hoãn thêm, tức bước chân tăng tốc, vội vã ra ngoài.

      Nàng mới chưa tới năm bước, giọng trầm thấp của công tử Kính Lăng chậm rãi truyền đến, “Vệ Lạc!”

      Vệ Lạc rùng mình, bước chân khựng lại.

      Nàng từ từ xoay người, cúi người chắp tay đáp: “Vâng.”

      “Đến gần đây.”

      “Dạ.”

      Lần này Vệ Lạc lại bắt đầu vô cùng lo sợ, vừa nãy công tử Kính Lăng mất hứng nàng xem trong mắt. Sao lại mới được hồi đổi ý rồi?

      Nàng cúi đầu, chậm rãi tới trước người công tử Kính Lăng.

      “Quỳ xuống.”

      Vệ Lạc theo lời quỳ đất.

      Công tử Kính Lăng từ cao xuống nhìn chằm chằm nàng, từ từ : “Tiểu nhi quả là giảo hoạt!”

      ‘Tiểu nhi quả là giảo hoạt’!

      Bấy giờ, tim Vệ Lạc bắt đầu thít chặt, sống lưng nàng lần thứ hai mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng lo lắng, nàng có thể qua mắt Dược công bậc tông sư nọ, nhưng chẳng giấu nổi công tử Kính Lăng.

      Công tử Kính Lăng phất tay áo bào cái, chậm rãi trở lại tháp ngồi xuống. Sau khi khoan thai ngồi xong, thoải mái dựa ra sau, lẳng lặng nhìn xoáy Vệ Lạc, hỏi: “ ! Trước kia sao lại sợ ta đến vậy?”

      Hoá ra vẫn là vấn đề này khiến .

      Đây là nút chết.

      lúc Vệ Lạc lâm vào trầm tư, tiếng công tử Kính Lăng lại nhàn nhạt bay tới, “Mọi cách kéo dài, dùng hết quỷ kế, chỉ vì che giấu dung mạo thế này sao? Vệ Lạc tiểu nhi, ràng, còn nếu , đành phải hoàn thủ thôi!”

      Đành phải hoàn thủ thôi!

      đành phải hoàn thủ thôi!

      muốn giết mình sao?

      Vệ Lạc chút cũng nghe ra giả tạo nào trong lời ! Ngữ khí nhàn nhạt kia, ngữ điệu bằng phẳng kia, hết thảy đều tỏ chứa mệt mỏi, còn có sát ý!

      Sát ý này hề giả, lấy tính cách dụng quyền của , cũng chẳng cần phải giả vờ.

      , nổi giận rồi!

      Mặt Vệ Lạc thoáng chốc trắng như tờ giấy.

      Nàng cắn môi dưới, nửa buổi mới : “Xin cho người lui hết.”

      Công tử Kính Lăng ngẩn ra, hai mắt thâm trầm nhìn chăm chú Vệ Lạc hồi, tay hơi vung lên.

      Toàn bộ thị tỳ và hiền sĩ đều đồng loạt thối lui, người ở trắc phòng cũng lần lượt lui ra.

      Chỉ chốc lát, trong vòng trăm dặm hề còn người nào dám đến gần.

      Đều rồi!

      khí trong thư phòng trở nên đông cứng, ngột ngạt.

      Vệ Lạc cắn môi dưới, khó khăn nuốt ngụm nước bọt, rồi khàn khàn thưa: “Tiểu nhân, tiểu nhân, thực là nữ nhi.”

      Đây là lời giải thích hoàn mỹ.

      Ở thời đại này, bất kể là người con nào, nữ tử thanh tú, có quyền thế bảo vệ, chỉ có thể truân chuyên qua tay nhiều kẻ khác. Mà ví thử nữ tử này vừa đặc biệt, lại rất đẹp, lại càng là món hàng cao cấp. Tựa như gương mặt tuấn mỹ nam tính hoá tại của Vệ Lạc, chính là vừa đặc biệt mà còn rất đẹp.

      Hơn nữa, nếu như nữ tử quá có tài, cũng có thể dẫn đến căm ghét của số hiền sĩ kiếm khách, chờ đón các nàng, rất khả năng là cái chết vô thanh vô tức.

      Đạo lý của trời đất, dương có thứ tự, càn ở , chủ quản việc sinh sôi phát triển, khôn ở dưới, chủ trì việc tiếp nhận cất giữ. cách khác, khôn chính là phụ nữ, chỉ có thể bị động tiếp thu, quản lý chuyện hậu viện, quản lý sản nghiệp . Nếu như nàng muốn sinh trưởng, muốn như cành cây vươn về phía bầu trời, muốn ở trước mặt người đời hiển lộ bản thân, đó là phù hợp với đạo Càn Khôn, chính là phá hoại kỷ cương thế giới này, chính là thứ quái khác thường, phải bị giết chết.

      Bởi vậy, câu giải thích này của Vệ Lạc vừa ra, hô hấp của công tử Kính Lăng dừng lại chút.

      Tim Vệ Lạc thít chặt thành khối, chờ đợi phán quyết của công tử Kính Lăng! Thời gian chung đụng cùng cũng dài, song Vệ Lạc vẫn cảm thấy người khoan dung.

      có hết thảy phẩm chất của cường giả, vương giả, trong đó chính là, khoan dung, nhẫn nại.

      Đây là thời kỳ lấy tri thức mà giành thắng lợi, mỗi vương tôn chư hầu quốc gia, vì để cho quốc gia của chính mình hùng mạnh, đều hướng về kẻ sĩ có học trong thiên hạ mở ra cánh cửa thuận lợi. Vì lẽ đó, chân chính trong lịch sử, Tô Tần(1) được đeo ấn sáu nước, Trương Nghi(2) dám nhiều lần lật lọng, nhưng có bất kỳ chư hầu nào dám giết ông ta lúc ông ta quy thuận. Ly(3) ám sát Khánh Kỵ(4), nhưng Khánh Kỵ vì biểu thị thanh danh mến tài, đành phải thả thích khách cường đại này bình an rời .

      (1)Tô Tần (蘇秦, ? – 285 TCN): trong những đại diện tiêu biểu của phái Hợp tung(kế sách liên minh giữa các nước chư hầu) thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc

      (2)Trương Nghi (張儀, ? – 309 TCN): là nhà du thuyết nổi tiếng thời Chiến Quốc

      (3) Ly (要離): là thích khách người nước Ngô thời Xuân Thu

      (4)Khánh Kỵ (慶忌): hay còn được biết đến với tên công tử Khánh Kỵ, là nhân vật trong lịch sử Trung Quốc, con trưởng của vua nước Ngô (Ngô vương Liêu)

      Tín Lăng Quân(5) nuôi ba ngàn thực khách, mặc dù đa số những thực khách này biết chữ, nhưng nhiều là tạp nham ngay cả cướp gà trộm chó cũng chẳng được. Song dù từng kẻ từng kẻ đến hết ăn lại uống, Tín Lăng Quân cũng chỉ đành vui vẻ mở cửa thu nhận, căn bản dám khước từ. Bởi vì ông ta muốn cái danh mến tài. Ông ta hy vọng trong ba ngàn hạt cát, có thể đãi được hai hạt vàng.

      (5)Tín Lăng quân (信陵君): tên là Ngụy Vô Kỵ (魏无忌, ?-243 TCN), là công tử nước Ngụy thời Chiến Quốc, trong Tứ công tử Chiến Quốc rất nổi tiếng.

      Những cách làm được đời sau cho là bất chấp lý lẽ này, ở lúc đó lại cực kỳ thịnh hành, cực kỳ tự nhiên. Bởi rằng, gì có thể so với tri thức, càng khiến quốc gia trở nên hùng mạnh hơn nữa!

      Có thể , Xuân Thu chiến quốc mới là thời đại người có tài hoa khát vọng được tới nhất. Thời đó ngay cả vương quyền, cường quyền, cho dù ở mức độ rất lớn cũng phải cúi đầu trước kẻ sĩ có tri thức.

      Vệ Lạc nhiều phen biểu diễn tài hoa của mình với công tử Kính Lăng, tài hoa nàng triển lộ, nếu đổi thành người khác sớm thành thực khách nhất đẳng đúng quy cách, thậm chí hưởng thụ đãi ngộ của quốc sĩ.

      Song hành vi của nàng với công tử Kính Lăng mà quả thực là quỷ dị, khiến rất yên lòng, hơn nữa tuổi nàng còn quá , làm cho công tử Kính lăng cũng chẳng thể trọng dụng. Tuy trọng dụng nhưng vẫn giữ bên người, chính là coi trọng tài trí của nàng.

      Vệ Lạc biết, công tử Kính Lăng cũng phải kẻ cổ hủ, hơn nữa, có khát vọng mãnh liệt đối với việc xưng bá thiên hạ. Trong tình huống như vậy, nên vì mình là nữ tử lại có đại tài mà giết mình.

      Quả nhiên, trong bầu khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, công tử Kính Lăng chậm rãi : “Cởi y phục!”

      Thoắt cái, mặt Vệ Lạc đỏ đến tận cổ. Xem ra, công tử Kính Lăng cũng dựa vào câu của mình liền tin ngay, muốn nghiệm thân.

      , lại muốn tự mình nghiệm thân.

      Miệng của Vệ Lạc run cái, nàng rất muốn gọi thị tỳ vào. Nhưng nàng cũng hiểu , nếu mình muốn chết, tốt nhất được để quá nhiều người biết nàng là thân nữ nhi. Nếu , phải mình chết, chính là những người kia bị diệt khẩu.

      Vệ Lạc đưa tay đặt nơi vạt áo, song chuyện nới áo trước mặt thực rất khó tiếp thu, tay Vệ Lạc ngừng run rẩy, ngừng run rẩy.

      Nàng mấy lần muốn ngẩng đầu, muốn đẫm lệ xin thương với , nhưng vừa nghĩ tới trong dạ yến ở Tấn cung, hậu quả bản thân xin thương hại là khiến suýt chút giải quyết mình tại chỗ, lập tức liền dám.

      Vệ Lạc run cầm cập, tay ngừng giật giật. Nửa buổi, nàng rốt cuộc mới nghĩ ra biện pháp, sàng thưa: “Phàm là nữ tử, cổ có hầu kết. Hầu kết của tôi là giả, có thể gỡ xuống.”

      Rất lâu sau đó, công tử Kính Lăng mới trầm thấp đáp: “Tốt.”

      Gỡ hầu kết cần dùng dược vật, bên người Vệ Lạc đương nhiên mang theo, nàng run môi, ra lời này. Công tử Kính Lăng trầm ngâm lúc.

      thực tế, bất kỳ nam nhân chân chính nào, đều dối rằng mình là thân nữ nhi. Bởi vì câu ấy mới đưa tới hoạ sát thân lớn nhất, nhục nhã lớn nhất.

      Bởi vậy, ngay lúc Vệ Lạc mình là thân nữ nhi, công tử Kính Lăng kỳ thực tin.

      Nửa ngày.

      giọng trầm thấp chậm rãi truyền đến, “Ra từ miệng ngươi, vào đến tai ta, là chuyện mật, chớ để lộ!”

      Mình thắng! Mình rốt cuộc thắng!

      muốn dùng tài trí của mình! muốn chủ động vì mình che giấu thân phận!

      Mình có thể tiếp tục nam trang hành tẩu, vào hậu cung của thành cơ thiếp, cũng tiếp tục bị nghi kị!

      Trong khôn xiết mừng vui, Vệ Lạc dập đầu, cao giọng đáp: “Dạ.”

      Thân thể công tử Kính Lăng hơi nghiêng, hơi thở vương vít quanh nàng, trầm giọng : “Sau này, theo hầu .”

      Khắc này, hơi thở nam tính của , hô hấp của , từng tia từng tia thấm vào tim phổi Vệ Lạc. Vệ Lạc dám làm cử động , mặc cho dựa sát nàng, mặc cho miệng môi đều sắp dán lên trán nàng, nàng chỉ có thể cúi đầu, ngượng ngùng khó nén đáp: “Dạ.”
      bachnhatyNhiên Nhiên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :