1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Chị mừng húm đến phát khóc luôn kìa

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 95: Lần thứ hai thăng chức
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      giấc này Vệ Lạc ngủ rất say rất nồng.

      Nàng bị gọi tỉnh.

      Vệ Lạc mơ hồ mở mắt, vui trừng hai thị tỳ quát: “Ồn ào gì vậy?”

      Tiếng quát rất hùng hồn, khác hẳn nàng ôn hòa trầm tĩnh trước đây, hiển nhiên uy phong mười phần. Hai thị tỳ run bắn, đồng thời quỳ xuống đất, vội vàng biện minh: “ phải chúng tôi lớn mật, quả là công tử cho người gọi ngài.”

      Kính Lăng tìm ta?

      Vệ Lạc hoàn toàn tỉnh táo. Tỉnh táo rồi nàng lập tức phát bên ngoài trời sáng trưng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu xuống trước tháp.

      Thảm rồi, sao muộn thế này?

      Vệ Lạc vội vàng bò dậy, nhìn ánh mặt trời biết gần trưa. Nàng vừa mặc thâm y, vừa phất tay ra lệnh: “Để mọi thứ xuống, ra ngoài!”

      “Dạ.”

      Hai thị tỳ biết nàng luôn như vậy, lập tức đặt vật dụng rửa mặt xuống, lui ra khỏi phòng, còn đóng cửa phòng lại.

      Vệ Lạc tẩy lớp dịch dung, quay sang xem xét bản thân trong chậu nước hồi lâu.

      Giữa sóng nước lấp loáng như vẩy cá, khuôn mặt mỹ lệ ra.

      Khuôn mặt này cực kỳ tinh xảo, mi mắt như vẽ, vầng trán trắng mịn thanh khiết, cằm hơi nhọn, lộ vẻ tao nhã khoan thai, vẻ tao nhã trời sinh cao quý mới có.

      Diện mạo như thế, phối hợp với đôi mắt như mặc ngọc sáng rực quả là cực kỳ hài hòa. Bởi rằng đôi mắt này rất lạnh, rất trong, tựa ngọc thạch chôn vùi trong đá vạn năm, tinh khiết vô cùng, lạnh lùng cực điểm! Trời sinh vô tình!

      Nhìn chính mình trong chậu nước, Vệ Lạc khỏi cảm thán thầm nghĩ: Dù ta dịch dung thế nào, e cũng chỉ có khuôn mặt thế này mới xứng đôi với đôi mắt như vậy.

      Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười an nhiên.

      Khuôn mặt hòa nhã giờ hoá thành mị, đôi mắt đen huyền lạnh lùng lộ ra giảo hoạt.

      Thưởng thức hồi lâu, Vệ Lạc đắc ý khịt khịt mũi, làm mặt tủi thân.

      Đôi mắt rưng rưng chực khóc, kết hợp với khuôn mặt hoa lệ, càng thêm khó tô khó hoạ, chẳng cách nào hình dung nét quyến rũ mê người ấy.

      Cười cười, Vệ Lạc thở dài tiếng, lấy thuốc bôi lên mặt.

      Khuôn mặt này cũng quá xinh đẹp. Lấy phong thái của Việt công chúa, so với bản thân mình còn kém hơn chút! Tuy rằng thể khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng rất xuất chúng. Đôi mắt này, nếu để ở kiếp trước đâu đâu cũng là mỹ nhân dao kéo, cũng vượt cả hạng nhất.

      Đối với Vệ Lạc mà , nàng tình nguyện có khuôn mặt chỉ thanh tú mà thôi.

      Nàng rửa mặt rồi bước ra, hai thị tỳ còn đứng chờ bên ngoài, thấy nàng ra đều cúi đầu khom lưng.

      Vệ Lạc nhanh chân đến chính viện của công tử Kính Lăng.

      Sau khi mục đích đến của mình với thị tỳ xong, Vệ Lạc rất nhanh tìm tới chỗ công tử Kính Lăng.

      Lần này, chỉ có mình ở đó.

      lẳng lặng dựa vào tháp, tay cầm cờ bạch ngọc, mắt nhìn bàn cờ. Đối diện lại có người chơi cờ nào.

      Vệ Lạc bước nhanh vài bước, đến phía sau . Nàng hơi khom người, hai tay chắp lại giọng : “Vệ Lạc ra mắt công tử.”

      Vừa chào, nàng vừa lén nhìn, ra bàn đá kia chạm bàn cờ dang dở, căn cứ theo tàn phổ thượng cổ kia tỉ mỉ cân nhắc.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi hạ xuống quân trắng, cũng quay đầu, trầm thấp mở miệng, “Việt cơ có đức hạnh gì mà khiến cho ngươi nịnh hót như vậy?”

      Tiếng rất nhàng ung dung, tựa như hơi thở êm dịu.

      Nếu như là trước đây, Vệ Lạc chắc chắn sợ hãi.

      Nhưng mà nàng bây giờ lại chẳng chút khiếp sợ. Nàng chớp chớp mắt, vội vã thành cúi đầu, làm ra vẻ sợ sệt – nàng muốn khống chế tâm tình bản thân, thể để nhận ra thay đổi của mình.

      Vệ Lạc thấp giọng trả lời: “Công tử xưng bá chư hầu, dẫu có thể giết người, cũng thể quá mức làm nhục, để tránh miệng lưỡi kẻ khác.” Trầm mặc giây lát.

      Kính Lăng lại đặt xuống quân cờ trắng vừa lấy lên, lạnh nhạt : “Bước lại đây.”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc vâng lời bước lên, tới bên người .

      Công tử Kính Lăng quay đầu lại, nhìn chằm chằm hai mắt Vệ Lạc hồi, : “Tốt!”

      Sau khi thẳng thắng khen ngợi, Vệ Lạc nghe thấy thanh ngòi bút viết xuống sột soạt. Nàng tò mò quay đầu nhìn lại, bắt gặp hiền sĩ ngồi quỳ chân cách hai người mười bước, cầm bút viết gì đó lên thẻ tre.

      Vừa nãy nàng chú ý tới ở trong góc đó có người ngồi. Vệ Lạc thầm thở dài : Vệ Lạc, sau này được như thế nữa, thể vừa thấy , ngay cả người liên quan thù lù như vậy cũng tự động xem .

      Sau khi người kia viết xong thẻ tre, ngẩng đầu : “ ghi lại!”

      Vệ Lạc nhịn được, tò mò hỏi: “Ghi cái gì?”

      Hiền sĩ kia nhìn Vệ Lạc, giải thích: “Công tử có lệnh, hễ nghe thấy sách lược tốt, phải ghi chép lại lưu truyền hậu thế.”

      Hóa ra là vậy.

      Đột nhiên, Vệ Lạc có kích động nho . Trước đây nàng từng nghe qua, khi đế vương làm việc gì bên cạnh có sử quan ghi chép lại mỗi hành động lời của người. ngờ ở đây nàng cũng được tận mắt thấy màn lịch sử này.

      Vệ Lạc vui mừng hồi, mới bị ánh mắt sáng quắc nhìn xoáy đánh thức. Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn công tử Kính Lăng, vẻ mặt thắc mắc.

      Công tử Kính Lăng vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ, nhìn lâu, chậm rãi : “Hình như có khác biệt.”

      Vệ Lạc vội vã cúi đầu, lén liếc mắt thầm nghĩ: Người này luôn tinh khôn đáng sợ.

      Ngay lúc nàng nghĩ thế, bàn tay đưa đến, ngón trỏ nâng cằm nàng lên.

      Vệ Lạc chớp mắt, mắt mặc ngọc bất đắc dĩ nhìn về phía công tử Kính Lăng, ngữ khí khá là bi thương: “Công tử, hành động này Lạc cảm thấy rất bất nhã.”

      “À?”

      Vệ Lạc nhấn mạnh, bi ai bổ sung: “Lạc đường đường chính là trượng phu…” Lời nàng mới tới đây, công tử Kính Lăng liền lạnh lùng liếc nàng cái.

      Cái liếc này uy hiếp mười phần, Vệ Lạc biết nghe lời, lập tức ngậm chặt miệng.

      Công tử Kính Lăng vẫn nắm cằm nàng buông, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nàng, nhìn chăm chú con ngươi của nàng, lại : “Đồng tử như gương, sắc mặt hơi nhạt.”

      còn : mắt nàng trong như gương, lớp dịch dung hơi nhạt.

      Vệ Lạc choáng váng!

      Khóe miệng nàng co rút, oán hận nghĩ: Tên nghiệt này! Ta ràng rất cẩn thận, nhất định do kích động nên có chút sơ suất. Sao ngay cả biến hóa như thế cũng phát ra chứ? Quá đáng sợ!

      tới đây, kéo cằm, tay xoa mặt nàng cau mày hỏi: “Chuyện gì khiến ngươi thoải mái vậy?”

      Vệ Lạc đối mặt với nghi vấn của , chiếc miệng nhắn thoáng run, lẩm bẩm đáp: “ có.”

      Công tử Kính Lăng trực tiếp nhìn thẳng nàng.

      Cuối cùng, buông tay, lần nữa cúi đầu nhìn về phía kỳ phổ.

      lúc Vệ Lạc nghĩ rằng phất tay lệnh mình rời , lại nghe giọng ra lệnh của công tử Kính Lăng nặng nề truyền đến, “Vệ Lạc có tài quản , xứng đáng là thực khách nhị đẳng.”

      ‘Sột soạt soạt soạt’, tiếng ngòi bút xẹt qua thẻ tre lại vang lên.

      Công tử Kính Lăng tiếp tục : “Được lệnh, thăng làm trắc nội , quản lý chính viện.”

      Thẳng lúc lâu, Vệ Lạc mới cúi đầu, chắp hai tay, cao giọng đáp: “Dạ.”

      Tiếng nàng đáp lời rất vang, nhưng trong lòng biết là vui hay buồn. là thăng chức, thế nhưng lại kiêm quản lý chính viện, vậy chẳng phải sau này ngày ngày phải đối mặt với sao?

      Nàng lặng lẽ nhìn dáng người nghiêng mặt về phía mình thoáng, nhìn sườn mặt tuấn mỹ như được bàn tay quỷ thần tạo ra kia, tim kiềm chế được lại bắt đầu đập dồn.

      ====

      Lời tác giả: Khà khà, thời kỳ náu qua, Vệ Lạc bị uy hiếp bỏ mạng bắt đầu thi triển tài hoa.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Gì thế này truyện nào mình đọc cũng mất mấy chương, hix

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 96: Kính Lăng đưa ra cơ hội lần thứ hai
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Công tử Kính Lăng tự cầm cờ trầm tư, lâu cũng lệnh Vệ Lạc lui ra. Vệ Lạc chép miệng, cũng để ý tới , bắt đầu xoay người chuẩn bị thối lui.

      Nàng mới được bước, giọng trầm thấp từ tính của công tử Kính Lăng từ phía sau truyền đến, “Vệ Lạc?”

      Vệ Lạc khựng lại, quay đầu chắp tay đáp: “Vâng.”

      “Ngươi cũng là người Việt, có từng gặp qua Việt cơ hay ?”

      Tim Vệ Lạc nhảy thót cái, trầm ổn đáp: “.”

      giọng nhàn nhạt công tử Kính Lăng lần thứ hai vang lên, “Nhà có vạn quyển tàng thư, tuổi học hành uyên bác. Thế hệ như vậy, dẫu ở Tấn cũng thường gặp, sao có thể vô danh ở đất Việt được?”

      Tim Vệ Lạc xoắn lại.

      Nàng cúi đầu, thầm cắn răng, oán hận nghĩ: Người này thực chịu bỏ qua! Nhất định phải hỏi ràng lai lịch thân thế của ta.

      Nàng chớp mắt, ngẩng đầu lên vẻ ngây thơ nhìn gáy công tử Kính Lăng, dùng ngữ khí cực kỳ nhàng tự nhiên đáp: “Tổ tiên từng dạy: Phú quý đều là hư , quyền thế cũng là vô nghĩa, duy chỉ xuân trồng thu hái(1) mới vĩnh hằng cùng đất trời. Xuân chơi trúc, thu đọc sách, hạ tìm nhành cây phẩy gió, đông ngồi bếp lửa nấu canh. Phong vị như thế, vương tôn có biết được chăng?”

      (1)xuân hoa thu thực (春花秋实): ý chỉ quan hệ nhân quả của vật

      Những câu này nếu người đương thời nghe thấy, khinh thường đến thể khinh thường hơn, quả là chẳng có chút tài hoa nào mà .

      Nhưng nếu như vậy, lại có thanh thản, an nhàn, khoáng đạt, thoải mái tự tại từ trong xương cốt. Trong thời loại lạc được ban mai lại lo chiều tà(xem chú thích chương 69) này, chính là ung dung vui sướng vô cùng hiếm thấy.

      Lời này chính là tỏ cho Kính Lăng biết, từ thời tổ tông bản thân tới nay, nhìn thấu hư danh, muốn hiển sơn lộ thuỷ(hiển lộ tài năng) trước mặt người đời. Vì vậy, ở nước Việt ai biết tới.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi quay đầu lại.

      Đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Lạc, hồi thấp giọng hỏi: “Lấy Đạo gia truyền?”

      hỏi, nhà Vệ Lạc nàng có phải là lấy Đạo gia truyền dạy. Đạo gia vốn lấy thanh tĩnh vô vi là chính yếu, mấy chục năm đến nay, dần dần truyền lưu tư tưởng nhìn thấu sinh tử, phú quý phù vân.

      Vệ Lạc cũng chỉ là bật thốt ra, chưa hề nghĩ tới liên quan tới phái nào trong bách gia. Nàng vội vã đáp: “Lạc cũng biết, song mẹ dạy Lạc phải luôn nhớ lời ấy.”

      Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên bật cười: “Tiểu nhi ngươi khôn ranh giảo hoạt, bụng dạ lắt léo, cũng có thể giảng Đạo gia?”

      Vệ Lạc đổ mồ hôi.

      Nàng rũ mí mắt, bĩu môi : “Lạc bất hiếu, thẹn với tổ tông.”

      Công tử Kính Lăng dời ánh mắt, thu lại quân cờ trắng, ung dung đứng dậy.

      Cùng với tiếng ống áo phất vang lên, chầm chậm đến gần Vệ Lạc.

      ngang qua nàng, lúc sượt sát bên người nàng phân phó, “Theo hầu.”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc đáp lời, vui vẻ sát phía sau .

      Công tử Kính Lăng chậm rãi bước về phía trước, bóng người tay áo trường bào rộng, đội ngọc quan thắt đai ngọc, dưới gió xuân lộ vẻ phong lưu khác biệt.

      Vệ Lạc nhìn tim lại nhảy cái, nàng liền vội vàng cúi đầu.

      Cúi đầu như thế, ngửi thấy mùi nam tính say nồng người , khuôn mặt của Vệ Lạc có chút ửng đỏ thầm nghĩ: Nếu có thể hàng ngày theo sau thế này, cũng đủ khiến người ta vui sướng rồi.

      Ý nghĩ này vừa lên, nàng lập tức đè xuống.

      Công tử Kính Lăng lướt qua rừng hoa đào, từng cánh hoa rơi đậu lên bờ vai , lên tóc đen, lên ngọc quan đầu .

      Trong khí thấm đượm mùi hoa đào thơm ngát, gió thoảng dịu hương, đương nhiên, còn có nao nức rất riêng của mùa xuân.

      qua rừng hoa đào đến chỗ bên bờ hồ nước. Hồ nước này diện tích rất rộng, đối diện là thanh sơn mờ ảo. Vượt qua thanh sơn, lại tới phía khác của phủ Kính Lăng.

      Hai người đạp cỏ xanh, từng cọng cỏ non tơ bắt mắt rạp xuống dưới chân bọn họ, lại bật lên. Giữa lúc Vệ Lạc chìm đắm trong cảnh xuân rất đỗi bình yên êm ái, giọng công tử Kính Lăng từ từ truyền đến, “Vệ Lạc, ngươi nhiều lần lừa ta.”

      Chỉ bảy chữ vừa thốt ra, bước chân tiếp theo của Vệ Lạc lập tức loạng choạng, bỗng nhiên nhào về phía trước, lảo đảo, suýt chút ngã xuống đất.

      Công tử Kính Lăng quay đầu lại, vẫn từ từ : “Gan lớn lại giảo hoạt chống chế như ngươi, thực là hiếm thấy. Hôm nay chỉ có ngươi và ta, nếu có tình gì, có thể thẳng thắn. Ngày khác hỏi lại.”

      rất dịu dàng, nhưng Vệ Lạc nghe ra, lời này rất nghiêm túc, quá nghiêm túc! Mơ hồ mang theo cảnh cáo nào đó!

      hãy còn cho mình cơ hội.

      Thẳng thắn?

      Tim Vệ Lạc bỗng nhảy lên, có hơi xúc động.

      Nhất thời, tâm tư nàng thay đổi nhanh, nghĩ ngợi: Mình thẳng với , mình vốn là nữ tử, sau đó sao, sau đó nhất định muốn mình lộ mặt . Dung mạo này của mình tuy phải tuyệt sắc, nhưng lại hiếm thấy. Kết quả của việc lộ mặt, hoặc là vừa ý, sau khi xử lý thu nhận mình làm cơ thiếp trong phủ, hoặc là người khác vừa ý, đem mình thưởng cho người đó. Song, bất luận là vừa ý hay người khác vừa lòng, cuộc sống như thế phải điều mình muốn. Cuộc đời của mình, tuyệt thể giống món quà như thế, bị người đưa tới đưa , sống chết phụ thuộc vào tay người! Hoặc bị người xếp đặt trong phủ, từ đây nửa bước ra được, cả đời nóng vội mưu cầu, cùng rất nhiều phụ nhân tranh phu!

      Ý nghĩ này lóe lên trong đầu nàng.

      Lúc Vệ Lạc ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt Kính Lăng nhìn xuống yên lặng quan sát, suy tư.

      Vệ Lạc đối diện con ngươi đen láy của , nhếch miệng cười, rất thà sờ gáy mình : “Hì hì, sao công tử lại lời ấy? Vệ Lạc cũng có chuyện gì giấu giếm!”

      Lời nàng vừa buông, công tử Kính Lăng chậm rãi thẳng người, liếc Vệ Lạc cái, quay đầu phất tay áo bỏ chẳng lời nào, cứ như vậy khuất tầm nhìn Vệ Lạc.

      Vệ Lạc nhìn bóng lưng của , nhịn được tự mình sờ sờ gáy, lẩm bẩm : Tại sao cứ thế bỏ ? bỏ như thế, ngay cả chào hỏi cũng , tôi cho rằng khí phách chạy mất đấy!

      Con ngươi nàng chuyển hai lần rồi cũng quay người trở về. Vừa Vệ Lạc vừa nghĩ ngợi: Xem ra chờ được, chắc là mấy ngày nữa, có nước cờ trực tiếp đối phó ta. Ầy, tại tình huống xấu nhất của ta, chính là thân nữ nhi bị phát , diện mạo bị nhìn thấy. Lại chẳng có gì nguy hiểm đến tính mạng, mặc kệ !

      Nàng nghĩ tới đây, lòng thấy bình thản. Lập tức nàng hát lên, gật gù đắc ý qua rừng đào, bước chân mềm mại như múa, tiếng ca gàn dở như vịt kêu, dưới đôi mắt thâm sâu như đêm đen xa xa nhìn chăm chú, hớn hở về phòng.

      Vệ Lạc vừa về tới phòng, lập tức bận rộn.

      Công tử Kính Lăng mới vừa thăng chức cho nàng, nàng tại muốn chuẩn bị chút. Đầu tiên là phân công công việc vốn của , còn phải an bài người đến làm công tác hậu tục cho nhóm người Việt công chúa. Đúng rồi, còn việc gì nữa nhỉ?

      Thăng chức thường là sau ba ngày mới bắt đầu nhậm chức. Vệ Lạc thầm nghĩ: Ngoài ra còn phải nhanh chóng hoàn thành những công việc này, rồi vào trong núi chơi lát.

      Hai năm trước, nàng vẫn mải miết trong rừng, cũng săn bắt ít thỏ và gà rừng, ngay cả chim ưng cũng từng giết hai con, nhưng mà nàng vẫn nhịn thèm, động tới thịt của chúng. Lần này nàng phải nghĩ cách nào đó thỏa mãn khoái ăn uống mới được.

      Vừa nghĩ tới đây, Vệ Lạc bỗng nhiên nuốt hai ngụm nước miếng.

      Tiếp đó, nàng phát nàng vẫn thể làm như vậy. tình ở đây, vẫn nên từng bước vững vàng cho tốt. Nếu như vì vậy mà có biến cố gì, chính là lợi bất cập hại. Cảm giác thoải mái này lâu chưa từng cảm nhận, vẫn nên cảm nhận thời gian nữa rồi hãy sau.
      ZjnZjnNhiên Nhiên thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 97: Thập Tam công chúa cưỡng ép mời
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_
      Sau khi sắp xếp người thay thế công việc của , Vệ Lạc cũng tự mình đến chỗ của Việt công chúa mình được thăng chức, nàng chỉ sai quản cùng cấp tiếp nhận, bản thân lại rúc trong phòng.

      Sỡ dĩ Việt Lạc thân cận Việt công chúa là vì muốn biết dung mạo thân thế của cơ thể này. Nàng cũng dám quá mức thân cận nàng ta.

      Bởi vì nàng mở miệng hoàn toàn thuần khẩu đất Việt, nhóm người Việt công chúa chỉ cần hỏi xuất thân lai lịch của nàng, nàng liền trả lời được – người ‘xuyên việt’, nếu muốn bịa đặt gia tộc thân thế với người bản xứ, là chuyện trăm ngàn chỗ hở, rất nguy hiểm. Hôm qua nhóm người Việt công chúa mới tới quý phủ, sợ hãi thôi, còn chưa nghĩ tới dò hỏi lai lịch người thấy sang bắt quàng làm họ tiểu nhi nàng đây, hôm nay cũng nhất định như thế.

      Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt vào đêm, chân trời tắt nắng, giữa trung ánh sao càng lúc càng .

      Vệ Lạc chậm rãi dạo bước trong phủ, nàng còn nghiền ngẫm lời lúc ban ngày của công tử Kính Lăng, suy đoán chiêu số dùng.

      lúc nhập tâm, hai thị tỳ bước nhanh về phía nàng, bọn họ tới cách Vệ Lạc năm bước dịu dàng vái chào, giọng gọi: “Vệ Lạc, Thập Tam công chúa gọi ngài.”

      Thập Tam công chúa?

      Vệ Lạc ngẩn ra, nàng kinh ngạc hỏi: “Thập Tam công chúa cũng ở trong phủ?”

      Hai thị tỳ gật đầu: “Bên ngoài có xe ngựa chờ, là Thập Tam công chúa cho gọi.”

      Thập Tam công chúa!

      Nháy mắt, trong đầu Vệ Lạc lên ánh mắt trầm của Thập Tam công chúa những lần gặp mặt mấy ngày nay. Nàng gật đầu, nhanh chân về hướng phòng, vừa vừa : “Để ta thay y phục.”

      Nàng khoác thêm cái áo choàng, sau khi giấu thanh kiếm trúc vào tay áo liền ra ngoài. Nàng biết Thập Tam công chúa tìm nàng có việc gì, nhưng mang theo kiếm lòng nàng cũng an tâm hơn.

      Vệ Lạc mới ra khỏi cửa tiểu viện của mình, liền thấy trước cửa đỗ chiếc xe ngựa. Dưới xe ngựa, hai kiếm khách hai thị tỳ đứng chờ.

      Hai thị tỳ trong phủ công chúa thấy Vệ Lạc ra, nhàn nhạt với nàng: “Công chúa ở trong xe chờ ngươi.”

      Vệ Lạc quét mắt nhìn họ cái, rồi cất bước đến gần xe ngựa.

      Chỉ chốc lát, nàng đến bên xe ngựa.

      Vệ Lạc đưa tay, chậm rãi vén màn xe lên. Động tác của nàng quá mức chậm chạp, tỳ nhịn được quát lên: “Chần chờ gì nữa!”

      Vệ Lạc cười hì hì rụt tay lại, vừa định quay đầu đáp lời, đột nhiên sau lưng luồng sức mạnh khổng lồ vọt tới. Luồng sức mạnh này đẩy nàng lên , khiến nàng thân bất do kỷ lao về xe ngựa.

      Bắp thịt Vệ Lạc căng cứng, tay phải luồn vào ngực chạm vào kiếm trúc.

      Nào hay nàng vừa làm như thế, thanh kiếm đồng thau ánh vàng chỉ vào cổ họng nàng, đồng thời, trong xe ngựa truyền đến giọng nữ quát khẽ, “Lên xe!”

      Mũi kiếm đâm thẳng vào da cổ nàng, lúc này, Vệ Lạc cảm thấy cổ họng đau nhức, dòng chất lỏng thấm ướt theo mũi kiếm chảy xuống.

      Con ngươi Vệ Lạc thu , lưng nàng bị bàn tay chống lên, giọng lạnh lùng khô khốc của kiếm khách truyền đến, “Công chúa muốn giết ngươi, nếu muốn chết ngay tại đây đừng ngại mở miệng!”

      Ngữ khí u, sát ý mười phần.

      Vệ Lạc biết ta sai, với thân phận của Thập Tam công chúa, nếu nàng ta muốn giết mình, mang theo những người này xông thẳng vào viện chém mình là được, bảo đảm kiếm khách nào trong phủ dám ngăn cản. Nàng ta bí mật gọi mình ra ngoài nhất định là có việc.

      Nghĩ thông suốt, Vệ Lạc run giọng, trầm thấp : “Vâng, vâng, tôi lên xe.”

      Hai thanh kiếm đồng cùng lúc thu về.

      Vệ Lạc trèo lên xe ngựa.

      Trong xe ngựa có nữ tử khoảng chừng ba mươi, mặt mũi vô cùng phổ thông, khuôn mặt bèn bẹt vàng vọt, so với phụ nhân bình thường hay thấy đường có gì khác. nhìn ra là thích khách.

      Vệ Lạc run rẩy lùi tới góc xe, khoanh chân ngồi xuống. Lúc này, màn xe thoáng lay động, hai thị tỳ lần lượt nhảy lên. Các nàng vừa vào xe ngựa, liền rút ra trường kiếm.

      Nhất thời, trong xe ngựa có ba thanh kiếm chuôi vàng óng lắc lư trước mắt Vệ Lạc.

      Xe ngựa chậm rãi chạy .

      Chỉ chốc lát xe ngựa ra khỏi phủ, nghe bên ngoài tiếng người đến người xôn xao, nhìn đèn lồng lay động, hai tay Vệ Lạc ghì chặt cánh tay, lại co rụt trong góc. Nàng cúi đầu, cố gắng co mình lại , hoàn toàn bộ nhát gan như chuột.

      Ba tỳ nữ liếc nàng vài lần, sau đó cũng liên tục nhìn nàng chòng chọc nữa.

      Vệ Lạc nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài xe ngựa hai kiếm khách kia cũng có mặt, bọn họ cưỡi ngựa, nhanh chậm theo sát.

      Xe ngựa chạy rất nhanh, chỉ chốc lát đến góc thành Tây Tân Điền. Chỗ này vô cùng hoang vu, ngoài những cánh rừng rậm rạp, chính là lác đác vài căn nhà lá. Song ăn mày và xác chết lúc nào cũng thấy.

      Đương nhiên, màn xe che quá kín, Vệ Lạc cũng chẳng biết mình tới đâu.

      Nàng trắng mặt lặng lẽ nhìn ba tỳ nữ kia hồi, cuối cùng run rẩy lắp ba lắp bắp hỏi: “Thập Tam công chúa gọi tôi có chuyện gì?”

      thị tỳ mười tám mười chín tuổi nhìn về phía nàng.

      Nàng ta quan sát Vệ Lạc, hừ lạnh tiếng, đáp: “Ngươi khiến công chúa rất hiếu kỳ.”

      Hiếu kỳ?

      Thị tỳ kia lại tiếp tục: “Ngươi cũng khiến ngài căm ghét, bắt ngươi đến đây, là muốn hỏi ngươi chuyện.”

      Sắc mặt trắng bệch của Vệ Lạc dịu chút, cũng còn lắp, nàng ấp úng nịnh nọt cười cái, vội vàng : “Tiểu nhân biết gì nấy!”

      “Hừ!”

      Thị tỳ kia ném cho nàng câu như vậy liền nhiều lời nữa.

      Xe ngựa dần dần chạy khỏi quan đạo, men theo con đường trong rừng tới trảng rừng trống trái.

      Khi xe ngựa dừng lại, thị tỳ mười tám mười chín tuổi cầm thanh kiếm đồng chỉ vào nàng, quát: “Ra ngoài!”

      “Vâng, vâng.”

      Vệ Lạc rất biết nghe lời, vội vàng vén màn xe, lảo đảo, lăn bò xuống xe ngựa.

      Nàng vừa xuống xe, ba tỳ nữ cũng lập tức nhảy xuống, sau đó hai kiếm khách kia cũng vậy.

      Năm người từ từ quây nàng lại.

      Thị tỳ mười tám mười chín tuổi đến gần nàng hai bước, duỗi kiếm đồng ra, vỗ mặt Vệ Lạc, doạ nàng sợ đến run bấy rồi nàng ta khinh thường nở nụ cười, lạnh lùng cất tiếng: “Công chúa có hai câu hỏi.”

      Vệ Lạc lui bước ra sau, khuôn mặt tươi cười giọng run rẩy vội vàng đáp: “Vâng, vâng…”

      Thị tỳ khẽ quát tiếng, “Chớ có lui nữa!”

      Vệ Lạc sợ run cái, vội vã dừng bước nhúc nhích.

      Thị tỳ hài lòng gật đầu: “Câu hỏi thứ nhất của công chúa là, ngươi là người phương nào!”

      Vệ Lạc ngẩn ra.

      Lúc này, thị tỳ kia lạnh giọng : “Câu hỏi thứ hai của công chúa là, ngươi có phải là phụ nhân ?”

      Câu hỏi thứ hai vừa dứt, khuôn mặt nhắn của Vệ Lạc rốt cuộc trắng . Lòng nàng kinh hãi, ngờ công chúa nhìn rất bộc trực tuỳ ý kia, ba năm trước chỉ vừa sờ ngửi người nàng, liền hoài nghi giới tính của nàng? Phải biết rằng đồng nam thượng đẳng cũng được nuôi dưỡng như nữ nhi. Trong thời kỳ thiếu niên, chỉ cần chạm đến đặc trưng giới tính ( à là cái gì mọi người biết rồi đấy =.,= ), nhìn sơ từ bên ngoài khó mà phân nam nữ.

      Giờ khắc này, tâm Vệ Lạc chuyển như điện: Thập Tam công chúa này hỏi hai câu, ràng là vì đố kỵ công tử Kính Lăng cùng mình thân cận mới hỏi. Kỳ thực, cho dù mình là nam hay nữ, nàng ta hôm nay gạt mình tới đây, dễ dàng thả mình trở ra nguyên vẹn.

      tại ưu thế lớn nhất của mình chính là bản thân cũng có bản lĩnh giết người. Chỉ là bọn chúng do công chúa phái tới, lại có đến năm người. Hai thị tỳ này vừa nhìn biết chẳng phải kiếm khách chính tông. Nhưng phụ nhân và hai trượng phu kia lại chính là kiếm khách. Ta địch ba, biết có may mắn thoát được hay ?
      Nhiên Nhiên, bornthisway011091B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :