1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ôi thể loại này tò mò quớ.............nhưng diễn biến chậm nhỉ
      tr này bnhiu ch thế nàng

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      @quỳnhpinky : 373 chương nha nàng, với lại mấy phiên ngoại nữa. Truyện của LGT chương cũng dài nhưng tình tiết có mấy, giống đọc điền văn @@~~~
      Nhã Tịnh, Winterquỳnhpinky thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 10: Thế này là gặp may?
      Nghe xong câu hỏi của thanh niên mặt tròn, Vệ Lạc nuốt khan, đúng là biết đáp lời thế nào cho phải. Nàng cười trừ vài tiếng cho qua.

      Thanh niên mặt tròn thấy nàng đáp, đưa tay chà chà con mắt quan sát: "Trời chiều rồi, ôi chán quá, lại phải ăn ngủ ngoài thành."

      Dứt lời, quay đầu nhìn xuống đất, lại tiếp tục tiến lên.

      Vệ Lạc nhìn trái nhìn phải, gặp mọi người đều có bộ dạng mệt mỏi hết sức. Nghĩ đến cũng phải, mấy người phía trước đều ngồi xe hoặc cưỡi ngựa, bọn họ lại chỉ dựa vào hai chân đuổi kịp, có tinh thần mới là lạ.

      Vệ Lạc cúi đầu, vừa vừa thầm nghĩ: ngờ nghệch thế nào mà lại vào đoàn ca vũ kỹ, được, tuy rằng mình dịch dung, dù sao cũng là thân nữ tử, sống ở đây quá mức nguy hiểm, xem ra còn phải tìm cơ hội rời . Đúng rồi, chỉ cần vừa vào thành Ngật mình ngay.

      Sau khi nàng quyết định biện pháp cũng còn nghĩ nhiều chuyện này nữa.

      Lại nhìn mọi người mệt mỏi xung quanh, Vệ Lạc phát mình so với họ có tinh thần hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu xem xét phía trước, nghĩ thầm: mấy mặc tơ lụa ngồi xe lừa này có khi nào lại là xử nữ để làm lễ vật? Tỉ mỉ nhớ lại lời hai người vừa rồi, Vệ Lạc lại nghĩ ngợi: thanh niên mặt tròn : 'Nếu bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, lại muốn hầu hạ quý nhân, có có thể trở thành ca kỹ, vũ nữ.' ý của nam nhân này chỉ có . Nghe ý tứ của , chẳng lẽ đoàn ca vũ này cũng như kỹ nữ bình thường, công khai làm chuyện buôn da bán thịt? Đúng rồi, đoàn ca vũ kỹ,..đoàn ca vũ kỹ...chẳng phải là kỹ nữ biết ca múa sao? được, vừa đến thành Ngật mình phải ngay! Đoàn đội kiểu này chẳng an toàn tý nào.

      Đội ngũ tiến lên cực kỳ thong thả, tốc độ so với người bộ như Vệ Lạc cũng khác là bao. Khi bọn họ ra cánh rừng, trăng treo đỉnh trời.

      Rốt cuộc cũng ra khỏi rừng cây , Vệ Lạc nhìn đồng ruộng hai bên, khỏi ngáp cái.

      Đúng lúc này, nàng cảm giác tốc độ đội ngũ chậm lại. Chỉ chốc lát, người tên Lâu Cú kia quất ngựa chạy đường, người chưa tới nơi tiếng rống truyền đến: "Toàn bộ dừng lại, hạ trại nghỉ ngơi!"

      Tiếng rống của Lâu Cú vừa truyền đến mọi người đều dừng bước. Nhóm hán tử phía trước phía sau Vệ Lạc cùng lúc xốc lại tinh thần, cất bước đến trước xe lừa.

      Vệ Lạc xen lẫn trong đội ngũ, chỉ chốc lát tới bên cạnh xe lừa. Chỉ thấy mọi người nhanh nhẹn gỡ doanh trướng xe lừa xuống, đặt cây gỗ lên vai, ôm lấy gậy trúc.

      Thanh niên mặt tròn thấy bộ dáng Vệ Lạc luống cuống chân tay đứng trong đám người vẫy vẫy tay với nàng, kêu lên: "Tiểu nhi, tới đây."

      Vệ Lạc vội vàng đến cạnh , than thở : "Đệ gọi là Vệ Lạc."

      "Hả?"

      Thanh niên mặt tròn ngẩn ra, động tác tay cũng ngừng lại, chỉ là , mấy người bên cạnh đều quay đầu nhìn về phía Vệ Lạc.

      lúc Vệ Lạc còn nghi hoặc, thanh niên mặt tròn kinh ngạc hỏi: "Tiểu nhi ngươi ngờ lại có tên? Ngươi là quý nhân?"

      đợi Vệ Lạc trả lời, còn thêm: " có tên, chắc cũng biết chữ? Ngươi là người Việt, sao lại họ Vệ?"

      Vệ Lạc mấp máy môi vài cái, biết phải trả lời câu hỏi của như hế nào.

      Thanh niên mặt tròn cười ha ha, ánh mắt nhìn nàng lại thêm thân mật, chỉ là , mấy người chung quanh cũng vậy. Chỉ nghe thanh niên mặt tròn thở dài: " là con lương gia mấy chuyện tạp nham này cần ngươi giúp nữa. Cuộc đời luôn phân biệt địa vị cao thấp, tiểu nhi thực có phúc, giống ta đây, có họ, ngay cả tên cũng nốt."

      Dứt lời, đặt lên vai bó trúc rồi theo đám người tới cánh đồng hoang được chọn làm nơi hạ trại.

      Vệ Lạc vội vàng đuổi theo, nàng lúng túng : "Đại ca, đệ cũng có thể làm được việc này."

      Thanh niên mặt tròn ha hả cười, lắc đầu : "Đệ thân thể bé yếu ớt, lại là lương gia có danh có họ, việc thấp kém này cần đệ giúp đâu."

      Vậy ra có tên họ là quý nhân à?

      Vệ Lạc cực kỳ tò mò, nhưng cũng dám mở miệng hỏi, sợ cẩn thận lại lộ ra mình biết gì. Nàng cắm cúi theo sau thanh niên mặt tròn, hỏi: "Xin hỏi đại ca xưng hô thế nào?"

      Thanh niên mặt tròn cũng quay đầu lại : "Ta tên họ, đệ cứ gọi ta là Thập Thất cho dễ." Vệ Lạc vội nghe lời kêu lên: "Thập Thất đại ca."

      Những người cùng Vệ Lạc bộ ràng là tạp công của đoàn xe. đồng hoang vắng vẻ này, mấy người cưỡi ngựa hoặc cưỡi trâu đều giống như thượng khách, đứng bên xem mấy người của xe lừa đóng cho xong doanh trướng.

      Các tạp công đều được việc, động tác cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong hai khắc(1 khắc=15 phút), doanh trướng to mọc lên khắp đồng hoang. Đồng thời còn có thêm hơn mười đống lửa cháy, lửa, mọi người gác con dê béo được lột da bỏ nội tạng lên giá nướng.

      Mà ở bên cạnh đống lửa, đám thị nữ trải vải bố lên mặt cỏ, lại dọn thêm mấy cái tháp(*) bên , chỉ trong chốc lát, cánh đồng hoang thành doanh trướng san sát, tiếng người ồn ào, mùi rượu thơm bay.

      Tận đến khi các tạp công vội làm xong việc cũng đốt đống lửa. Khác với mấy đống lửa kia là đống lửa của họ chỉ có nồi sắt lớn, mọi người đều bỏ tất cả mễ lương(*) và rau dại vào cùng đun lên.

      (*)gạo lúa mạch (lúa mạch mới mọc gọi là miêu 苗, có cuống dạ rồi gọi là hoà禾, có hột gọi là túc粟, gạo của nó gọi là lương 粱)

      Vệ Lạc thấy mọi người đều ngồi xuống cũng ngồi xuống bên cạnh Thập Thất.

      Thập Thất nghiêng đầu nheo mắt đánh giá Vệ Lạc cái, cười : "Nhìn kỹ tiểu tử ngươi cũng có phong phạm con cháu lương gia."

      Vệ Lạc nghe ra lời là khen ngợi hay là mỉa mai, chỉ cười cười. Nàng rũ mắt xuống, giọng : "Tuy là con cháu lương gia, gặp phải sơn phỉ cũng chỉ đành lưu lạc tha hương, tánh mạng khó bảo toàn, bụng cũng được ăn no."

      Thập Thất nghiêng đầu, dường như bị lời này của Vệ Lạc ảnh hưởng, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm đống lửa đến ngây ngốc.

      Vệ Lạc thấy thất thần, nhịn được thấp giọng: "Đại ca gia nhập đoàn xe này lúc nào?"

      Thập Thất phục hồi tinh thần lại, với tay lấy mấy cây củi ném vào đống lửa, thở dài: "Cảnh ngộ của ta và đệ đều giống nhau. Ta vốn là thương nhân lữ hành, gặp phải sơn phỉ nên mất hết tài vật, đường về nhà cũng vô vọng." tới đây, nở nụ cười: "Được cái vận may tệ, gặp được đoàn xe của Mi đại gia(*), mới sống tạm đến nay. Lúc trước nếu gặp phải người quyền quý, sợ là thành nô lệ."

      (*) tôn xưng của phụ nữ ngày xưa

      tới đây, quay đầu nhìn Vệ Lạc cười : "Tiểu nhi ngươi đây..." mấy chữ vừa ra khỏi miệng, liền thấy ổn, vội sửa lại: "Vận may của đệ cũng rất tốt. Mới bằng này tuổi mà đơn thân hành tẩu bên ngoài, gặp phải mấy tên vũ phu ngang ngược khó tránh khỏi biến thành đống xương trắng, gặp người quyền quý lại thành nô lệ, sống chết đều phải do mình. Chỉ có ở đoàn xe của Mi đại gia đây, chúng ta mới có khả năng lấp đầy cái bụng mà cũng giữ được tánh mạng."

      Lời vừa ra này đều nằm ngoài dự đoán của Vệ Lạc, nàng vốn chăm chăm muốn rời bỏ đoàn xe, tại nghe được nàng có thể gia nhập đoàn xe như vậy, lại là vận may rất tốt?

      Sắc mặt Vệ Lạc tái nhợt, nàng rũ mắt xuống, trong lòng cân nhắc mọi cách. Lời này của Thập Thất nàng chỉ tin năm phần. Nhíu nhíu mày, Vệ Lạc thầm nghĩ: vậy cứ ở lại thêm vài ngày , hiểu biết chút về tình hình nơi này rồi sau.


      ====

      (*)Tháp
      [​IMG]
      Last edited: 10/4/15

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 11: Thành Ngật

      Sau thời gian, món thập cẩm bên trong nồi cuối cùng cũng chín. Nghe mùi phát ra mang theo hương vị của lá rau chín, dạ dày Vệ Lạc sôi lên ầm ĩ. Đáng thương cho nàng, liên tục vài ngày ăn đậu nành, ngửi thấy mùi thức ăn cho heo này cũng thấy hương thơm lan toả, ngon lành vô cùng.

      Món thập cẩm này có rất nhiều, mỗi suất đều tràn đầy, mỗi người nhóm tạp công đều có thể ăn thoả thích. Sau khi Vệ Lạc ăn liên tiếp tám bát, rốt cuộc ăn no đến nấc cục.

      Cùng nhóm tạp công dọn dẹp xong bát nồi, xử lí tốt đống lửa, Vệ Lạc theo sau Thập Thất chui vào trong doanh trướng. Doanh trướng này rất lớn, bên trong chen chúc nhiều người ngủ. Vệ Lạc vừa vào, loạt mùi hôi chân, mùi thân thể và mùi mồ hôi xộc đầy xoang mũi nàng.

      Mùi hôi này nồng nặc, khiến dạ dày Vệ Lạc cuộn lên, thiếu chút nữa nôn sạch bữa tối vừa ăn xong. khắc nàng cũng muốn ở lại, bèn nín thở vội vàng chạy ra.

      Thập Thất thấy bộ dạng của nàng, lắc lắc đầu, lấy từ trong bên góc sáng của doanh trại ra mấy tấm vải bố, ra ngoài trướng ném cho Vệ Lạc, : "Đống lửa vừa mới tắt, lấy tro củi tán ra, lại trải cái này lên chỗ đó mà ngủ. Tối nay mưa, ngủ ngoài cũng hơn là ở trong doanh trại."

      Vệ Lạc đón lấy vải bố, nàng cảm kích nhìn Thập Thất, hơi cúi người, đáp: "Cám ơn Thập Thất đại ca."

      đêm mộng mị.

      Ngày hôm sau, mãi đến khi mặt trời qua ngọn cây, ánh nắng chói lọi chiếu lên hai mắt đau nhức, rốt cụộc ngủ được Vệ Lạc mới chịu tỉnh lại.

      Khi nàng tỉnh, phát trong doanh trướng hãy còn rất im lặng, trễ thế này mà đoàn người lại chưa rời giường.

      Ăn no nê lại được ngủ đủ, Vệ Lạc cảm thấy có tinh thần cực kỳ. Nàng bò ra khỏi vải bố, cẩn thận cuốn lại tấm vải trải dưới đất và tấm dùng làm chăn, sau đó nín thở quay lại doanh trướng.

      Sau khi xong xuôi, Vệ Lạc cảm thấy mặt bóng nhẫy dầu, bèn theo trí nhớ tối qua tìm đến chỗ có nước suối.

      Nước suối trong vắt, khắp nơi đều yên ắng. Vệ Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy có ai chú ý, bèn chui vào trong rừng cây tìm mấy thứ khoáng vật và thực vật cần cho dịch dung chuẩn bị cho tốt, cũng nhanh tay nhanh chân lau lại mặt sạch , hoá trang lại lần nữa.

      Kỳ , sau khi dịch dung như vậy, rửa mặt cũng sao cả. Chẳng qua tính nết nàng khó sửa, thế nào cũng thấy rửa mặt mặt lại bẩn thỉu rất khó chịu.

      Tính Vệ Lạc cẩn thận, bên rửa bên thầm tự trách: chuyện này chỉ có lần thôi, về sau thể vì thói quen nhất thời mà đẩy bản thân vào cảnh gặp nguy hiểm được!

      Rửa mặt xong, Vệ Lạc dùng loại chất lỏng và nước suối súc miệng. Chất lỏng này có tác dụng vệ sinh, mấy ngày nay Vệ Lạc đều dùng nó như kem đánh răng, hiệu quả cũng rất khá. Bởi vì hiệu quả này, Vệ Lạc nghĩ đến trong đội ngũ chỗ nào cũng có mấy người răng đen, răng vàng, lúc họ mở miệng mùi hôi miệng kia cũng xông vào mũi, nàng khỏi cảm khái bản thân mình có được thuật dịch dung này là thần kỳ.

      Khi Vệ Lạc trở về doanh trướng, nhóm tạp công đều rời giường, bọn họ vội vàng bắc nồi nấu cơm, lấy nước hầm thịt, xa xa là loạt tiếng động và thanh ồn ào.

      Nhóm tạp công cần rất nhiều nước, chỗ lấy nước là trong rừng cây đối diện quan đạo. Con suối nơi Vệ Lạc rửa mặt quá ít nước, trừ nàng cũng có ai chú ý đến.

      Thời điểm thức ăn chuẩn bị xong, chủ nhân các đại doanh cũng rời giường.

      Vệ Lạc biết, lúc này người bình thường chỉ ăn ngày hai bữa, nhìn mặt trời, tại có lẽ mười giờ, là lúc ăn bữa sáng, về phần bữa tối, nếu như thuận tiện là lúc mặt trời xuống núi, cũng là khoảng năm giờ chiều. Trong tình huống đặc biệt vậy trước khi ngủ mới dùng cơm.

      Sau bữa sáng no nê với món thập cẩm, Vệ Lạc lại theo đoàn xe tới thành Ngật.

      Khi cửa thành Ngật ra trong tầm mất, là giữa trưa ngày thứ tư.

      Thành Ngật là thành trì nối giữa nước Tấn và nước Sở, được xây cực kỳ cao lớn đồ sộ, tường thành được đắp từ đá tảng cao tới bốn trượng, tương liên với dãy núi, chiều dài khoảng hơn mười dặm.

      cửa thành dùng thể chữ Lệ viết hai chữ to, 'Thành Ngật'.

      Cửa thành là dạng thành tứ phương cổ xưa, bên trong cửa thành mở rộng người đến người , vô cùng náo nhiệt.

      Lúc đoàn xe của Mi đại gia chậm rãi vào trong thành đường xá bên cạnh chật ních đoàn người xem náo nhiệt. ra bàn về nhân số, đoàn xe thêm tạp công cũng chỉ có vài trăm người. Có điều các loại xe cùng các loại vật cưỡi xếp lại với nhau thành ra rất dài. Có vẻ hết sức hoành tráng.

      Trong lục đại danh cơ Mi đại gia là đương kim nổi tiếng nhất thiên hạ, nhiều người ở quốc đô từ lâu ngưỡng mộ phương danh của nàng, bởi vậy khi đoàn xe của nàng vừa vào thành Ngật, gần như tất cả đường cái, ngõ hẻm trong thành đều có vô số người đứng, chỉ mong được thấy dung mạo mỹ nhân.

      Lúc này người xem náo nhiệt là nhiều nhất, toàn bộ đường xá đều có vẻ chật chội. Lúc đầu Vệ Lạc còn có thể nhìn thấy xe lừa phía trước, tiến vào trong thành còn chưa được trăm thước chỉ thấy đống đầu người đen ngòm.

      Đây là lần đầu nàng vào quý địa, lần đầu nhìn thấy chốn cao rộng, lập tức ngó nghiêng xung quanh, hai mắt đảo tới đảo lui. Vừa nhìn cái thấy nổi bật nhất nơi ngã tư đường là vài kiếm khách. Các kiếm khách này mặc áo dệt bằng sợi gai, có người chân trần có người mang giày rơm, đám khi nhìn người ánh mắt đều dữ tợn, tàn bạo cực kỳ.

      Khi các kiếm khách này nhìn chăm chú khắp đoàn xe nhóm kiếm khách trong đoàn cũng cảnh giác lên, đoàn hết sức chăm chú nhìn bọn họ.

      Đương nhiên, những kiếm khách này chỉ bảo hộ những người cưỡi ngựa, trâu hay ngồi xe lừa, còn như Vệ Lạc ở đội ngũ tạp công có ai bảo hộ cả.

      Sau khi vào thành, Thập Thất mặt tròn liền chen giữa nhóm tạp công, thành cúi đầu nhìn loạn loạn. chỉ , các tạp công khác cũng chen chúc giữa đội ngũ mà , qua lại như thế, rốt cuộc Vệ Lạc bị dồn ra phía ngoài cùng!

      Vệ Lạc cảnh giác chú ý tình trạng này, thầm nghĩ: có khi nào hai bên an toàn? Lúc này ai cũng vào giữa, thế nào nàng cũng chen vào được, đành mắt cẩn thận quan sát bốn phía, thà rằng thong thả từng bước cũng muốn đụng phải mấy người xem náo nhiệt ở cửa hàng bên cạnh, đặc biệt là nhóm kiếm khách, nàng nhìn cũng dám nhìn cái.

      Ngay lúc Vệ Lạc rất cố gắng cẩn thận va phải người đường bỗng nhiên, tiếng hét to rung trời chuyển đất vang lên: "Tiểu tử, ngươi dẫm phải đại gia ta rồi!"

      Tiếng hét to vang lên, đám người Vệ Lạc vừa mới ngẩng đầu nghe được thanh niên vừa vội vừa sợ luôn miệng : "Tha cho tôi, tha cho tôi! Xin đại gia tha cho..." Lời còn chưa hết, trước mắt mọi người xuất vệt hàn quang ố vàng.

      Hàn quang chợt loé, tiếng hét thảm thiết cũng truyền ra. Tiếng hét đội nhiên im bặt, tiếng huyên náo ồn ào chớp mắt cũng còn.

      Vệ Lạc trợn to mắt, khuôn mặt nhắn tích tắc trắng bệch!

      Phía trước nàng, đại hán chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn cười ha ha, sau khi gã cẩn thận lau sạch máu chảy đầm đìa bội kiếm vừa đâm xuyên người thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

      Hai mắt đại hán vàng khè đục ngầu, ánh mắt gã vừa quét qua, mọi người kể cả Vệ Lạc đều cúi đầu tránh . Nhìn thấy cảnh tượng này, gã lại cười hà hà.

      Đại hán thấy mọi người e ngại gã, có vẻ cực kỳ đắc ý, gã vừa đánh giá khắp nơi vừa cười rất kiêu ngạo.

      Gã cười cười, ánh mắt cũng chậm rãi chuyển đến nhóm tạp công của Vệ Lạc.
      Last edited: 16/1/15

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      thời này có vẻ khổ nhỷ.............ăn cũng k có mà ăn
      thAnk nàng
      HAPPY NEW YEAR !!!!!!!!!!!!!!!!
      _haru_ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :