1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 8: Gia nhập đoàn xe

      phen gây sức ép như vậy, mặt trời chìm về phía Tây , chỉ còn lại những vệt nắng rơi rớt xuyên qua tầng mây, xuyên qua tầng tầng rừng cây, chiếu rọi lên người Vệ Lạc, lên mặt đường quan đạo đầy bụi vàng phía sau.

      Vệ Lạc nhặt lên nhánh cây ven đường dùng làm quải trượng chống đất, từng bước về phía trước.

      Thời gian trôi qua như bay, nhưng phía trước Vệ Lạc vẫn là cây cối dày đặc, gặp bất cứ ngôi nhà nào, sắc trời tối, mặt trời khuất sau đường chân trời. Trong rừng cây, quan đạo đều ngập trong sương đêm.

      đêm này, tiếng côn trùng động vật kêu vô cùng chói tai, vô cùng thê lương.

      người Vệ Lạc tê rần, dưới chân lại nhanh hơn chút. Đáng tiếc sức lực của nàng quá kém, động tác tuy là vậy, chẳng qua chỉ chuyển từ con sên thành con kiến mà thôi.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, bất tri bất giác luồng ánh sáng cuối cùng bầu trời biến mất. Dần dần, thấy trăng rằm bàng bạc treo đỉnh trời, sáng tỏ.

      Vệ Lạc ngẩng đầu nhìn trăng, nhìn hình ảnh mờ nhạt trong ánh trăng, càng nhìn, tinh thần nàng càng bay xa, trở về mấy năm trước, khi nàng hãy còn là , còn ao ước được bay lên cung hằng để xem hình ảnh này có phải chính là cây hoa quế hay . Dần dần, Vệ Lạc phát thế mà mình lại vừa vừa nhìn ánh trăng, đến lúc này tiếng côn trùng thú vật kêu vang còn đáng sợ nữa.

      lúc Vệ Lạc nhìn trăng sáng vào cõi tiên ngàn dặm, hồi tiếng vó ngựa ầm ĩ lại mơ hồ truyền tới.

      Lại có người đến?

      Vệ Lạc ra là vui hay sợ, nàng vội vàng quay đầu nhìn lại.

      Rất xa quan đạo bị rừng cây che mất, loạt ánh lửa uốn lượn như rắn chiếu vào mắt nàng!

      Ánh lửa kéo dài vài dặm, xuyên thấu từng chút qua tán cây rừng, mỗi lần gió thổi qua, hồi tiếng người lớn huyên náo mơ hồ truyền vào tai nàng. Vệ Lạc nheo mắt nhìn, phát đội ngũ kia cũng mau.

      tốt quá!

      Xem ra tới là đội ngũ rất lớn, hơn nữa chắc chắn phải là cường đạo, bởi vì đội ngũ của bọn chúng khổng lồ, hành động thong thả như vậy.

      Mặt mày Vệ Lạc hớn hở nhìn chỗ ánh lửa kia, vui mừng nghĩ thầm: đội ngũ nhiều người hoành tráng thế này, nếu ta có thể cùng bọn họ tối nay cần sợ nữa.

      Trong lòng Vệ Lạc chờ mong, dứt khoát về phía trước nữa. Nàng đến bên quan đạo, tìm tảng đá ngồi xuống. Vừa ngồi, Vệ Lạc liền quay đầu nhìn ra phía sau: rừng cây tối như mực, lạnh buốt, cứ cảm giác có cái gì đó sắp nhảy xổ ra, bổ nhào vào lưng nàng cắn cái.

      Càng nghĩ Vệ Lạc càng sợ, bèn dịch tảng đá ra giữa đường ngồi. Quả nhiên, sau hồi tâm lý ổn định.

      Đoàn xe ngày càng gần, dần dần, thanh rền rĩ truyền dứt bên tai, trong những thanh ồn áo ấy, có tiếng xe ngựa chuyển động, tiếng người quát thét, cười, còn có tiếng trâu ngựa hí dài, rất náo nhiệt.

      Đoàn xe càng tới gần hai mắt Vệ Lạc càng sáng ngời.

      Dần dần, đoàn xe tới chỗ quan đạo nàng ngồi, cả đoàn xe lớn uốn lượn như hoả long trước mắt nàng.

      Vệ Lạc ngẩng đầu, lén hít hơi, cảm khái: nhìn ánh lửa này đội xe ít nhất cũng phài dài hai ba dặm, biết là đội ngũ gì mà nhiều người như vậy?

      Đoàn xe ngày càng gần, dần dần, Vệ Lạc có thể nhìn chiếc xe phía trước. Xuất trong tầm mắt nàng đầu tiên là lá cờ hình chữ nhật, trong ánh lửa lá cờ màu đỏ hồng, đúng, mỗi xe ngựa ở phía sau đều có lá cờ màu đỏ giống đúc như vậy cắm lên.

      Chẳng những cờ xí màu đỏ hồng, Vệ Lạc còn phát ngay cả xe ngựa cũng sơn đỏ thẫm, đỏ lợt, đỏ hồng vô cùng tươi đẹp, tất cả đều là màu đỏ, nhìn sơ qua cũng rất vui mắt.

      Song đây là ban đêm nên bản thân nàng cũng nhìn thấy đươc phần đuôi của đoàn.

      Mắt thấy đoàn xe càng ngày càng gần, Vệ Lạc bèn khom người chuyển tảng đá về ven đường.

      lúc nàng dọn xong tảng đá lại đứng ra giữa đường, kỵ sĩ từ giữa đoàn xe tách ra, trực tiếp chạy tới gần nàng.

      Khoảng cách mấy trăm thước kỵ sĩ nhanh như chớp rút ngắn. Đây là hán tử khoảng ba mươi tuổi, cằm có chòm râu thưa, mặt vuông, xem vẻ mặt đều là ý cười, có vẻ rất ôn hoà.

      Kỵ sĩ liếc mắt thấy Vệ Lạc gầy văn nhược đứng giữa đường.

      Thấy đứa bé che mất đường , nhíu mày, hoài nghi : "Tiểu nhi, sao lại cản đường?"

      Vệ Lạc tươi cười ngượng ngùng, chắp tay trước ngực khàn giọng : "Vị đại ca này, đệ là người nước Việt bị lạc nhóm, lúc này có mình, đêm đen gió lớn, chịu nổi sợ hãi nên khi nhìn thấy đoàn xe của đại ca, quá vui sướng bèn chắn ngang đường, mong đại ca chớ trách."

      Kỵ sĩ nhìn Vệ Lạc chăm chú, cũng biết có nghe vào lời của nàng hay .

      Sau khi nhìn chăm chú, kỵ sĩ ngẩng đầu trông ra bốn phía. Chung quanh chỗ này đều tối đen, làm sao mà thấy được gì?

      Vệ Lạc chờ mong nhìn người nọ, nàng cảm giác được trước mắt tuyệt yên tâm với mình, hay cho rằng mình là mồi nhử của bọn cường đạo phái ra? vất vả mới gặp được đội ngũ như thế này, nàng nhất quyết phải cùng bọn họ mới được, tốt nhất là có thể gia nhập đội ngũ của họ luôn.

      Vừa nãy gặp chuyện đến bây giờ vẫn khiến Vệ Lạc sợ hãi trong lòng, nàng biết ngày mai, ngày mốt mình có gặp phải cường đạo sơn phỉ hay ? Vả lại cũng chẳng còn bao nhiêu tiền mà dùng, bây giờ nàng chỉ có con đường duy nhất vừa nghĩ tới là gia nhập đội ngũ này, có gì ăn nấy ( nguyên văn là "hỗn ăn hỗn uống"), cho dù là tạp nham cũng tốt.

      Khắc này, hai người đều , mà đoàn xe gần đến đây.

      Chỉ trong chốc lát, giọng thiếu niên từ đoàn xe truyền đến: "Lâu đại ca, người nào thế?"

      Kỵ sĩ tên Lâu đại ca nghe vậy phất phất tay ra sau, cao giọng : "Chỉ độc tiểu nhi gầy yếu thôi."

      Mắt thấy sắp rời , hai tay Vệ Lạc vội vàng thi lễ hết sức, cao giọng : "Lâu đại ca, đêm khuya vắng vẻ, sói hổ đều có, mong đại ca thu lưu tiểu nhân."

      hơi tới đây, nàng nhìn về phía thân hình dừng lại chút của Lâu đại ca, bèn mở miệng oang oang: "Tiểu nhân biết chữ, tính được sổ sách, xuất thân hiền lương, giờ chỉ cầu chỗ dung thân, để tới mức thân sa miệng thú, xin Lâu đại ca rủ lòng từ bi." Nàng chậm rãi, giọng trong sáng mà dễ nghe, tiếng là xin giúp đỡ nhưng cẩn thận quan sát cử chỉ khuôn mặt nàng đều thấy chút hèn mọn nào.

      Lâu đại ca kia khỏi kéo ngựa lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Vệ Lạc.

      Đúng lúc này, trong đoàn xe cách ba bốn mươi thước truyền đến giọng nữ tử mềm mại dễ nghe: "Lâu Cú, tiểu nhi này năng văn nhã, cử chỉ hào phóng, xem ra đúng như lời nó là người xuất thân hiền lương, ngươi hãy thu nhận nó ."

      Nghe vậy Lâu Cú nhíu mày, lại nghiêm túc đánh giá Vệ Lạc, trong bóng đêm, hai con ngươi Vệ Lạc đen như nước sơn, trong sáng thấu triệt, đánh giá vài lần, Lâu Cú gật đầu : "Cũng được."

      Câu 'cũng được' vừa ra khỏi miệng, Vệ Lạc khỏi vui mừng thở dài hơi, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.


      ====
      Tình hình là tớ rất buồn, sao topic của mình ít cmt vậy trời :yoyo42::yoyo42::yoyo42:. Có vẻ hố Lâm Gia Thành vừa sâu vừa lê thê nên mấy người tự nguyện nhảy hố

      Vừa beta mấy lỗi sai, cũng có gì cả, bà con yên tâm :"3
      Last edited: 10/4/15

    2. lee

      lee Active Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      132
      Minh cm may lan nhug loi he thong ko gui dc. Nhug ban dung nan nhe. Minh lun ung ho ban. Co len nhe
      _haru_ thích bài này.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      cố lên......tr ra đk nhìu nhìu là có ng ủng hộ ý mà
      _haru_ thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Ừm tớ cố gắng, dù sao edit bộ này rất kết chị nữ9, cố đào cho hết :">
      Nhã Tịnhquỳnhpinky thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Đăng để mừng năm mới. Chậc, lại già thêm 1 tuổi :yoyo59:

      ====


      Chương 9: Hoá ra là đoàn xe ca cơ

      Đám người Lâu Cú thu hết vẻ mặt thả lỏng vui mừng của Vệ Lạc vào mắt, như thế họ lại hoài nghi Vệ Lạc nữa. Vốn thời buổi này cũng lắm người đa nghi, nếu thời điểm Vệ Lạc xuất rất bất thường, bây giờ bọn họ e cũng còn lòng nghi ngờ.

      Nữ tử kia vươn đầu từ trong xe ngựa ra, ôn nhu : "Tiểu nhi, đến chỗ ta ."

      Vệ Lạc đứng thẳng người, vui mừng đáp: "Dạ." Sau khi đáp ứng, hai mắt nàng lấp lánh nhìn nàng ta, cảm kích thêm câu: "Tạ nương coi trọng."

      Nữ tử cười dịu dàng.

      Đoàn xe vẫn dừng lại, sau lát chuyện, đội ngũ vượt lên trước Vệ Lạc năm mươi thước.

      Vệ Lạc nhanh vài bước đến trước xe ngựa kia, xe ngựa màu đỏ, càng xe cắm cây đuốc cháy bập bùng, trong ánh đuốc, khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử nọ trước mắt Vệ Lạc: mắt dài mi thanh tú, miệng đào nhắn, khoé miệng bên trái có nốt ruồi . Xem chừng nàng ta mười tám mười chín tuổi, người có mùi hương đặc trưng của nữ nhân. Khi nàng ta chuyển mắt nhìn Vệ Lạc, trong vô tình toát ra nét mê người.

      Thời điểm Vệ Lạc đánh giá nữ tử kia, nàng ta cũng đánh giá Vệ Lạc, nhìn hồi, trong ánh mắt của nàng ta lên vẻ thất vọng.

      Bởi vì thất vọng, vẻ mặt của nàng cũng lạnh chút.

      Trong lúc Vệ Lạc còn hơi khó hiểu, nàng ta phất phất tay, thản nhiên : "Trước theo hầu bên, đợi xe lừa qua ngươi sang bên đó ."

      Dứt lời, nữ tử chẳng thèm liếc mắt nhìn Vệ Lạc cái nào nữa rút vào trong xe. Khi nàng ta kéo màn xe xuống, Vệ Lạc lờ mờ nghe thấy được tiếng thầm: "Làn da vừa đen vừa thô, có biết chữ cũng chẳng hợp ý ta, đáng tiếc cho đôi mắt đẹp như thế."

      Hoá ra là chê bộ dạng mình bình thường.

      Vệ Lạc cười cười, khó hiểu: quy củ nơi này kỳ quái, làm hạ nhân mà còn phải đẹp sao?

      Nàng cũng chẳng quan tâm chuyện này, bèn lắc đầu thối lui ra sau hông quan đạo, kiên nhẫn chờ đoàn xe qua.

      Xe ngựa chiếc lại chiếc nối đuôi nhau, đại khái sau khi ba mươi chiếc qua, xuất đoàn xe trâu. Đoàn xe trâu này cũng kéo dài nửa dặm.

      Bất luận là đoàn xe ngựa hay xe trâu đều có kiếm khách cưỡi trâu. ngựa canh hai bên. Vệ Lạc tò mò nhìn, nàng phát đám kiếm khách cưỡi ngựa đều vênh váo tự đắc, dường như có địa vị rất cao.

      Nửa dặm xe trâu qua đến đoàn xe lừa cùng với mấy kiếm khách cưỡi lừa.

      Xe lừa có hơi giống xe đẩy tay Vệ Lạc từng gặp trước kia, có nóc, cũng có bốn vách xe xung quanh, chỉ có đế trần. Dưới đế là vài bánh xe gỗ, bị hai ba con lừa 'lộc cộc' kéo . Ngồi xe lừa là những nữ tử mặc áo gai có diện mạo bình thường hoặc hơi lớn tuổi.

      Trong những nữ tử này các thiếu nữ chiếm đa số, các nàng cười ha ha đùa giỡn nhau, khi thấy Vệ Lạc đứng bên đường, đám đều tò mò nhìn về phía nàng, thậm chí còn ném cho nàng vài ánh mắt khinh thường.

      Mấy nữ tử vừa qua toàn những nương diện mạo thanh tú. Mỗi người đều mặc y phục hoa lệ bằng tơ lụa, có người vẻ mặt chút thay đổi, số khác khuôn mặt mang chút u sầu, thậm chí thỉnh thoảng còn có thanh nghẹn ngào truyền đến. Các nàng ai cũng xinh đẹp, khi thấy Vệ Lạc đều trực tiếp nhìn thẳng. Nàng đếm ước chừng có năm mươi sáu mươi nương như thế.

      Tiếp theo là ít người bộ. Những người này mặc áo gai rách nát, vẻ mặt sầu khổ, hai mắt đờ đẫn, thậm chí người còn đeo xiềng xích.

      Có khi nào, mấy người này là nô lệ?

      Vệ Lạc thấy bọn họ là đám người cuối cùng của đoàn xe vội vàng theo sau.

      Chen vào trong nhóm người này khiến Vệ Lạc thấy bất ổn, nàng nhìn trái phải, nhịn được tiến lên từng bước, lại gần thanh niên mặt trắng nhẵn nhụi, bộ dạng phờ phạc, thấp giọng hỏi: "Xin hỏi đại ca, vì sao những người kia lại đeo xiềng xích?"

      Thanh niên vẫn cúi đầu, từng bước theo sát đội ngũ về phía trước. Sau khi nghe Vệ Lạc hỏi, ngẩng đầu hé ra khuôn mặt đoan chính tái nhợt, hữu khí vô lực : "Mang xiềng xích, tất nhiên là sợ bọn họ chạy mất."

      Tim Vệ Lạc đập nhanh.

      Nàng căng thẳng nhìn người thanh niên, cúi đầu : "Tiểu đệ là người qua đường bị lạc nhóm, vì hâm mộ đoàn xe xa hoa mà tự nguyện gia nhập. Đại ca, phải tiểu đệ cũng thành nô lệ chứ?"

      Thanh niên liếc nàng cái, chậm chạp : "Mi chủ tử lại phải người quyền quý, sao có thể tuỳ ý biến lương dân thành nô lệ? Tiểu ca ngươi chắc cũng như ta, đều là người bình thường mà thôi."

      Trái tim đập kịch liệt của Vệ Lạc cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nàng thở dài hơi, thầm nghĩ: quả nhiên, trước khi hiểu hết thế đạo ở đây, tốt nhất nên hành động thiếu suy nghĩ. Vốn mình chỉ là muốn đêm, cái lý do xíu này mà lại bán mình cũng quá bi thảm.

      Trong lòng nàng chắc chắn, bèn tò mò hỏi người thanh niên: "Đại ca, trượng phu diện mạo bình thường có làm sao? Tại sao các người đều coi trọng chuyện này như vậy?"

      Lời vừa ra, cả người thanh niên lẫn những hán tử chung quanh Vệ Lạc đều nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt mỗi người đều kinh ngạc lẫn nghi hoặc.

      Thanh niên nheo mắt nhìn Vệ Lạc, thấy nàng có chút được tự nhiên chậm rãi đáp: "Đoàn ca vũ kỹ, đương nhiên diện mạo xếp nhất rồi mới đến tài nghệ."

      Đoàn ca vũ kỹ?

      Vệ Lạc trừng mắt, lắp bắp hỏi: "Đoàn…đoàn ca vũ kỹ?"

      Thanh niên kiên nhẫn liếc nàng cái: "Đúng thế, đây là đội ngũ bậc thầy nổi danh khắp thiên hạ, nếu tiểu nhi biết, sao lại đường đột gia nhập thế? khi gia nhập rồi yên ổn qua ngày , hỏi nhiều làm gì?"

      tới đây, lắc đầu, dáng vẻ muốn lại nhiều lời cùng Vệ Lạc, đầu tiếp tục rũ xuống, cũng gì nữa.

      Vệ Lạc thấy như thế, cười gượng hai tiếng.

      Nàng quay qua nhìn xung quanh, phát thấy mấy người chòng chọc đánh giá mình cười gượng vài tiếng: " ra là do ban đêm đường dài lại tối, dễ có thú hoang, khiếp đảm nên mới mạo muội xin vào." Nguyên nhân chán ngắt của nàng khiến tất cả mọi người đều uể oải, cũng chẳng còn tinh thần xem nàng giải thích đúng sai, loạt thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước cao bước thấp về phía trước.

      Dừng chút, Vệ Lạc lại tiếp cận thanh niên hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, ăn mặc phong phanh, mặt tròn thoạt nhìn rất dễ bắt chuyện: "Đại ca chớ trách, xin hỏi ngày thường ở trong đội ngũ này có thể được ngồi xe lừa, ăn cơm ?"

      Khi nàng tới chữ 'cơm' nhịn được nuốt mạnh nước miếng hai cái.

      Thanh niên mặt tròn ràng sôi nổi hơn người vừa rồi, thân mật nhếch miệng cười với Vệ Lạc, lộ ra mồm toàn răng vàng cười hì hì:'"Tất nhiên. Bất luận nam nữ, chỉ cần xinh đẹp có thể ngồi xe lừa, nếu là xử nữ còn có thể được dùng tơ lụa."

      Nghe xong, trong lòng Vệ Lạc 'lộp bộp' cái, cảm giác trước ngực có chút buồn bực. Nàng cười trừ tiếng, lúng túng hỏi: "Sau đó sao? Ngồi xe lừa, được tơ lụa làm gì?"

      Thanh niên mặt tròn lắc lắc đầu, thở dài: "Tiểu nhi thực biết." tự nhiên: "Được ngồi xe, được tơ lụa tất nhiên lưu lại để sau này dâng tặng quý nhân." Dừng chút, lại bổ sung: "Nếu bộ dạng cực kỳ xinh đẹp, lại muốn hầu hạ quý nhân, có có thể trở thành ca kỹ, vũ nữ ."

      Thanh niên mặt tròn là hay , thấy Vệ Lạc nghe thế hai mắt đều mở to, cười khà khà: "Nghe người Việt các ngươi, nam hay nữ đều xinh đẹp tuyệt trần, rất được người quyền quý thích. Tiểu nhi ngươi đến từ nước Việt, thực biết sao?"
      Last edited: 10/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :