1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Vợ cả nhàn nhã - Trúc Tử Hoa Thiên Tử

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 9: Ra phủ [ tam ]

      Đỗ Oánh Nhiên hứng thú nhìn tiểu nha hoàn kêu ra tiếng kia.

      “Như Mặc.” Liễu nương giọng : “Đỗ nương phải cố ý.” Liễu nương khuê danh gọi Liễu Liên An, nàng cần biết Đỗ Oánh Nhiên có nghe trộm được mình cùng biểu ca chuyện hay , chính là bởi vì cùng biểu ca có tiến triển, phát biểu ca đối đãi mình vẫn giống như hài đồng, phát tiết với Đỗ Oánh Nhiên phen thôi, mặc kệ Đỗ Oánh Nhiên có nghe được bọn họ chuyện hay , Liễu Liên An đều làm Đỗ Oánh Nhiên thành người chịu tội nghe lén.

      Thanh Liễu Liên An tuy rằng , lại làm cho người ở bốn phía nghe được ràng, còn có vài thiên kim tiểu thư lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt nhìn Đỗ Oánh Nhiên mang theo địch ý. Nghe được lời của nha hoàn, liền ngay cả Mạnh Thư Chí cũng nhíu mày lại, lúc này cũng bước nhanh tới hướng giá sách nơi này. Liễu Liên An liếc liếc Như Mặc cái, Như Mặc nhàng gật đầu, đôi mày xinh đẹp của Liễu Liên An giãn ra, ở trước mặt biểu ca, lại có thể biểu phen.

      Đỗ Oánh Nhiên ngại cầm nguyên bộ [ hoàng đế nội kinh ] rất nặng, lúc này thả lại giá sách, mặt vẫn mang theo cười, : “Liễu nương vừa , liền định tội cho ta. Cái gì gọi là ta phải cố ý? Ta là cố ý nghe lén? Hay cố ý khi dễ tiểu thư nhà ngươi.”

      Khuôn mặt này của Đỗ Oánh Nhiên ngày thường dễ thân, hơn nữa chuyện có trật tự, lúc này ánh mắt chúng nữ nhìn Đỗ Oánh Nhiên, hơi giảm địch ý, ngược lại thập phần tò mò chuyện tình phát triển kế tiếp.

      Sắc mặt Liễu Liên An đỏ lên, như là bị kinh hách, lui về phía sau từng bước: “Ta phải chỉ nương cố ý nghe lén, ý của ta là, nương đứng ở chỗ này, trùng hợp nghe được ta cùng biểu ca chuyện thôi.”

      Nha hoàn tên là Như Mặc kia hừ lạnh tiếng, thanh lang lảnh : “Biểu thiếu gia xuất môn, từ trước đến nay có vài nương biết thẹn thùng tưởng nhớ, ràng là ngươi nghe lén.”

      “Như Mặc, đừng nữa.” Liễu Liên An cẩn thận kéo kéo y phục nha hoàn.

      Hai người Liên nhi biểu muội cùng nha hoàn Như Mặc của nàng, người vai phản diện người chính diện, vô cùng náo nhiệt. Đỗ Oánh Nhiên nghĩ, nàng vốn phải cố ý nghe lén, vị trí hai người đứng vừa vặn cách mình rất gần, hơn nữa Mạnh Thư Chí cùng mình có sâu xa, thuận tay đẩy thuyền thôi, bị Liễu Liên An cùng nha hoàn của nàng biểu phen, nàng thành hạng người trộm cướp cố ý nghe lén bọn, còn khi dễ Liễu Liên An.

      “Biểu muội, sao lại thế này?” Lúc này Mạnh Thư Chí cũng lên tiến đến, cúi đầu hỏi biểu muội.

      “Biểu ca.” Liễu nương lắc đầu: “Chẳng qua có chuyện hiểu lầm thôi.” Liễu Liên An lấy lòng cười cười với Đỗ Oánh Nhiên, Đỗ Oánh Nhiên có biểu tình gì, Liễu Liên An như là bị dọa, lại vội vã lui về phía sau, dẫm làn váy, thời diểm lung lay sắp đổ, Liễu Liên An kinh hô tiếng, Mạnh Thư Chí ngay tại phía sau Liễu Liên An, chút nghĩ ngợi, lập tức tiếp được biểu muội.

      “Biểu muội, ngươi sao chứ.” Mạnh Thư Chí .

      “Vô .” Liễu Liên An đỏ mặt lên, lắc lắc đầu: “Biểu ca.” Thanh như văn nhuế, nhắc nhở chuyện Mạnh Thư Chí còn ôm mình, sau khi Mạnh Thư Chí buông lỏng Liễu Liên An ra, Liễu Liên An rất nhanh để ý xiêm y.

      Tuấn nam mỹ nhân, hai người có thể là cực xứng, Đỗ Oánh Nhiên nhìn Liễu Liên An thời thời khắc khắc xoát tồn tại cảm trong lòng biểu ca, cúi đầu : “Ta luôn luôn ở tại nơi này xem [ hoàng đế nội kinh ], vài ngày trước đó bị phong hàn, nhìn đến y lý bên trong, hơi có chút tâm đắc, ta cũng chưa từng khi dễ Liễu nương.”

      Liễu Liên An việc ngừng gật đầu: “Đúng rồi, Như Mặc, mau xin lỗi Đỗ nương. Nơi này vốn là nơi nhã nhặn, ngươi cao giọng ồn ào như vậy, còn thể thống gì. Lần sau, ta cũng mang ngươi ra.”

      Như Mặc tâm cam lòng nguyện xin lỗi, có người để ý chuyện Đỗ Oánh Nhiên cố ý hay là vô tình nghe lén hai người chuyện hay , mà là đem ánh mắt đặt ở người Liễu Liên An cùng Mạnh Thư Chí, người giống như tùng thụ lang lảnh dưới ánh trăng, người giống như hoa sen giảo giảo dưới ánh trăng, chúng nữ trong lòng các hữu đăm chiêu.

      Lời Liễu Liên An cẩn thận, Đỗ Oánh Nhiên nhìn nàng cái, ôm lấy sách giá sách liền lặng yên rời .

      Liễu Liên An nhìn biểu tình Đỗ Oánh Nhiên tự tiếu phi tiếu, nhảy dựng trong lòng, tay phải vuốt ngực cái, sau khi trấn định thần sắc, giọng với biểu ca:“Nha đầu của ta hiểu chuyện, nhiễu biểu ca hưng trí.” đợi Mạnh Thư Chí cái gì, lại cười yếu ớt : “Nha đầu Như Mặc kia có điều tốt nhất, chính là chân thành, thể thấy ta chịu ủy khuất, ngoại tổ mẫu cũng bởi vì duyên cớ này, đem Như Mặc thưởng cho của ta.” Liễu Liên An gục đầu xuống, giọng : “Ngoại tổ mẫu tính tình của ta rất mềm mại.”

      “Ngươi có việc gì là tốt rồi.” Mạnh Thư Chí nghĩ nghĩ : “Tính tình của ngươi quả như thế, cũng nên có nha hoàn mạnh mẽ chút như vậy.” Nguyên bản Mạnh Thư Chí còn muốn Như Mặc, nghe được Liễu Liên An như thế , cũng liền bỏ tâm tư. Mạnh Thư Chí đối với Đỗ Oánh Nhiên có chút ấn tượng, vừa rồi thời điểm đến Thái Hòa đế, thời điểm Đỗ Oánh Nhiên nghe được chỗ thích ý ánh mắt tỏa sáng, cũng hơi hơi gật đầu, tươi cười mặt lại ngọt ngào khả nhân, chính là bởi vì lời vừa rồi của Liễu Liên An, ấn tượng tốt đối với Đỗ Oánh Nhiên suy giảm lớn, theo như lời của Liễu Liên An đến xem, đầu tiên tất nhiên là Đỗ Oánh Nhiên nghe lén lại khi dễ biểu muội, mới bị Như Mặc bênh vực kẻ yếu.

      Lúc này Đỗ Oánh Nhiên cũng ra thư cục, Diên Vĩ cùng Kiếm Lan quả nhiên ở cửa sau thư cục, Kiếm Lan tiến lên tiếp nhận sách vở Đỗ Oánh Nhiên ôm trong tay, Diên Vĩ biết chữ, nhìn bộ [hoàng đế nội kinh] có chút kỳ quái, nhưng có mở miệng hỏi cái gì, nha đầu tên là Kiếm Lan lại trầm mặc . Đỗ Oánh Nhiên nghĩ may mắn lúc này đây có mang Hải Đường lại đây.

      Nghĩ đến tính tình Hải Đường, Đỗ Oánh Nhiên liền cảm thấy có chút đau đầu, nếu là Hải Đường ở đây, hôm nay thấy chuyện Mạnh Thư Chí chỉ sợ ngày thứ hai các nhân vật mấu chốt cao thấp trong phủ đều biết.

      “Tính tình Diên Vĩ ta biết.” Đỗ Oánh Nhiên mở miệng: “Kiếm Lan, chuyện hôm nay thấy Mạnh công tử, ta hy vọng có người thứ tư biết, ngươi hiểu chưa?”

      Ngữ khí Đỗ Oánh Nhiên tuy rằng phiêu phiêu, người Kiếm Lan lại ra mồ hôi tinh mịn: “Tiểu thư chỉ ở trong thư cục mua sách.” Eo Kiếm Lan cong thành con tôm.

      Đỗ Oánh Nhiên cười khẽ : “Là nha hoàn thông minh.”

      Kiếm Lan nâng thân mình lên, xiêm y cơ hồ bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

      Niên đại này cũng có đồng hồ, ở các góc đường bên trong kinh thành có chuông lớn, mỗi khi qua nửa canh giờ, có người xao vang tiếng chuông, làm cho người ta biết canh giờ lúc này. Đỗ Oánh Nhiên nghe chuông vang mười tiếng, : “ Tiên Tạm Cư ăn bữa cơm trước.”

      Tiên Tạm Cư cách thư cục cũng quá xa, ước chừng trăm bước, liền đến. Đỗ Oánh Nhiên nhìn ba chữ Tiên Tạm Cư tùy ý tiêu sái, tiêu sái mang theo phiêu nhiên dục tiên trong lòng thầm than tiếng hảo, ở dưới ảnh hưởng của gia gia, đối thư pháp rất có thành tựu, tuy rằng viết tay chữ trâm hoa, thích nhất cũng là lối viết thảo tùy ý, cố tình ở trong phủ tác phẩm lối viết thảo tốt cũng nhiều.

      “Tiểu thư.” Diên Vĩ mở miệng.

      Thanh Kiếm Lan cũng đồng thời vang lên, thúy sinh sôi : “Nô tỳ nghe , ở trong Tiên Tạm Cư, cũng treo thi họa.”

      “Ân.” Đỗ Oánh Nhiên lên tiếng, lại về phía trước.

      Diên Vĩ nghe được lời Kiếm Lan , liếc mắt nhìn Kiếm Lan cái, Kiếm Lan lấy lòng cười cười với Diên Vĩ. Mặt Diên Vĩ chút thay đổi chuyển tầm mắt.

      “Lầu hai là chỗ trang nhã chỉ dùng bình phong cách ra, dùng bữa ở đại sảnh lầu cũng vô cùng náo nhiệt.” Tiểu nhị mang theo tươi cười, ân cần đón khách .

      có nhã gian?” Diên Vĩ .

      “Xin lỗi khách quan, lầu ba vừa rồi đầy, chỗ trang nhã ở lầu hai là bình phong cách ra, quấy nhiễu nhã khách được.” Tiểu nhị .

      “Vậy lầu hai.” Đỗ Oánh Nhiên .

      “Được rồi.” Tiểu nhị cười : “Vài vị, thỉnh.”

      Đỗ Oánh Nhiên thấy Tiên Tạm Cư quả nhiên bố trí lịch tao nhã, tùy ý có thể thấy được thi họa treo chung quanh, chính là rốt cuộc có kinh diễm bằng ba chữ Tiên Tạm Cư. Đến lầu hai, liền thấy chung quanh dùng bình phong cùng loại nhưng là bất đồng hình vẽ ngăn cách xảo diệu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy thanh của khách, nhưng thấy mặt. Bình phong trước mặt Đỗ Oánh Nhiên là thanh đường liên hoa, phía bài thơ , rất thú vị là, bài thơ này cũng phải giống như văn nhân nhà thơ bình thường vịnh ngâm hoa sen gần bùn mà nhiễm, mà là hoa sen so ra kém củ sen, điều này làm cho nàng nghĩ tới nương tên là Liên nhi biểu muội, nhịn được cười khẽ ra tiếng.

      “Tiểu thư, nghĩ tới cái chuyện gì thú vị?” Kiếm Lan giọng hỏi, nàng xem ra Diên Vĩ là người tính tình trầm mặc, mà từ sau khi tiểu thư bệnh nặng mới khỏi, đối với Hải Đường thập phần thích, lần này ra là cơ hội của nàng.

      Đỗ Oánh Nhiên hơi hơi nghiêng đầu: “ có gì, chính là nghĩ đến chuyện là thú vị. Đúng rồi, Kiếm Lan, ngươi có biết chữ?”

      “Nô tỳ nô độn, bản thân nguyên bản nhận thức vài chữ, cũng nhiều.” Kiếm Lan .

      “Nga?” Đỗ Oánh Nhiên : “Ngươi xem, nhận thức chữ gì?”

      Đỗ Oánh Nhiên là người học y, tự đắc nhất đó là trí nhớ của mình, nhất là vừa đến thời đại này, lại dụng tâm quan sát hoàn cảnh quanh thân, nàng nhìn ngón tay Kiếm Lan nhúng nước viết xuống chữ có thể nhìn thấy trong viện, gật gật đầu : “Ngươi có tâm. Ngươi là tại sao vào phủ? Ngoài phủ còn có thân nhân của ngươi?”

      Trong lòng Kiếm Lan run lên, giọng điệu lại thập phần trầm ổn : “Sau cha mẹ nô tỳ song vong, cùng huynh trưởng sống nương tựa lẫn nhau, vài năm trước chị dâu vào cửa, lại thêm cháu, liền cùng trong phủ ký văn tự bán đứt.”

      Đỗ Oánh Nhiên thấy Kiếm Lan chuyện có trật tự ràng, đôi mắt linh động hắc bạch phân minh, biết được nàng là người thông tuệ, : “Ta biết.”
      Lúc này tiểu nhị đưa thức ăn tới, liền hề nữa.

      Kiếm Lan cũng thất vọng, thối lui đến bên, nhìn Diên Vĩ bày thiện cho Đỗ Oánh Nhiên.

      Tiên Tạm Cư chỉ gì có hảo thi hảo câu, đồ ăn cũng là gắn bó lưu hương, mỹ vị chi cực, liền ngay cả Đỗ Oánh Nhiên xưa nay chú trọng dưỡng sinh cũng dùng nhiều nửa chén cơm. Sau ngọ thiện, nước trà bốc khí nóng, đến tiêu thực.

      “Còn có chút thời gian.” Đỗ Oánh Nhiên : “Ta muốn ngõ Thi Đậu, ngươi mướn chiếc xe ngựa.”

      “Lão gia vẫn chưa về.” Diên Vĩ .

      “Ta biết.” Đỗ Oánh Nhiên nhàng chớp động lông mi dài, tay nàng cầm trà nóng có chút run run, Diên Vĩ chú ý tới, động tác này bị Kiếm Lan lưu ý đến. “Ta chỉ muốn xem.” Đỗ Oánh Nhiên mở miệng giống như thở dài.

      Chương 10: Ra phủ [ tứ ]

      Xe ngựa mướn đến so ra kém vững vàng hơn xe ngựa trong phủ, ngồi ở trong xe ngựa nhàng lay động, Đỗ Oánh Nhiên hơi hơi nheo mắt, nghĩ đến địa phương mình , đúng là có chút gần hương tình khiếp.

      Ngõ Thi Đậu là mọi người ở kinh thành đặc biệt gọi ngõ Mạo Nhi, tọa lạc xa cửa thành tây, ngõ chỗ cửa thành tây so ra kém náo nhiệt hơn các ngõ khác ở ba cửa thành đông, nam, bắc, chỉ có khuân vác khắp hang cùng ngõ hẻm, cũng náo nhiệt phồn hoa giống như đường cái Chu Tước chỗ ở cửa thành đông, ngõ Mạo Nhi ở kinh thành, chính là cái ngõ thông thường trong ngàn vạn ngõ , bởi vì chẳng náo nhiệt phồn hoa, giá thuê ở ngõ cũng cao, bị học sinh vào kinh thi thuê ở, ra vài cái Thám Hoa, Bảng Nhãn còn có cái Trạng Nguyên, liền bị người gọi thành ngõ Thi Đậu, nơi này cũng dần dần thành nơi học sinh lên kinh thi thích thuê nhất.

      Nguyên do Đỗ Oánh Nhiên tới nơi này cũng rất đơn giản, Đỗ phụ Đỗ Phỉ trước khi Thi Đậu ngõ còn chưa có nổi danh, đặt mua tòa nhà.

      Đỗ Oánh Nhiên nghĩ tới Đỗ Phỉ, căng thẳng trong lòng, ở đại nàng theo tổ phụ từ , đối với nhân vật Đỗ Phỉ này, nàng là rót vào tình cảm của mình, có thể Đỗ Phỉ chính là hình dung phụ thân ở đại của nàng, tại Đỗ Phỉ là phụ thân của nàng, nàng có chút sợ hãi lại có chút khát vọng. Nghĩ tới chuyện này, Đỗ Oánh Nhiên cầm khăn tay thêu hoa mai xoắn thành đoàn.

      Xe ngựa lảo đảo, rốt cục đến ngõ Thi Đậu.

      Cầm cổ tay Diên Vĩ, Đỗ Oánh Nhiên đạp ở mặt tảng đá lót đường, ngõ Thi Đậu từ sau khi nổi danh, lái buôn xuyên qua con đường này ngược lại so với trước kia muốn càng ít, làm nhiễu thanh tịnh của người đọc sách. đến phía trước hơn mười bước, liền có gốc cây dụ thụ ôm hết, lá cây bị gió thổi rung động rầm lạp, mặt tảng đá đường phố rơi đầy lá cây khô vàng, giầy thêu màu trử thạch bước lá rụng, phát ra tiếng vang sàn sạt.

      Đỗ Oánh Nhiên đứng ở cửa, cửa son đóng chặt, Đỗ Oánh Nhiên biết bên trong có người, phụ thân Đỗ Phỉ thuê người nhà trông coi sân, chiếu cố tòa nhà này.

      “Tiểu thư.” Diên Vĩ nhàng , nhắc làn váy chuẩn bị tiến lên.

      Đỗ Oánh Nhiên kéo vạt áo Diên Vĩ lại: “ cần, ta chỉ đứng chút.” Đỗ Oánh Nhiên chậm rãi mở miệng, đứng ở trước cửa son nhắm hai mắt lại, nghe tiếng gió gợi lên cành lá tạo thành tiếng vang hô lạp lạp, Đỗ Oánh Nhiên nghĩ cảnh tượng trong sân, trồng gốc cây giá trị, còn có gốc hoa mai, có nhất khối đất trồng trọt rau dưa, nơi có bóng mát còn lại là gieo trồng dược liệu. Hốc mắt có chút nóng lên, mở mắt ra hơi hơi ngửa đầu, muốn làm cho chút ẩm ướt trong hốc mắt bốc hơi lên.

      “Oánh Nhiên.” Thanh từ phía sau vang lên, Đỗ Oánh Nhiên xoay người, thấy trước mặt là khuôn mặt già cả xa lạ mà quen thuộc, đôi mắt trong trẻo nổi lên thản nhiên hơi nước tức ngưng tụ thành nước mắt, đôi mắt Đỗ Phỉ quá mức cho quen thuộc, ánh mắt kia giống như sinh phụ của nàng ở đại: “Phụ thân.” Môi Đỗ Oánh Nhiên ngập ngừng, tiếp theo rơi vào trong ôm ấp của Đỗ Phỉ, Đỗ Phỉ thực khắc chế, rất nhanh liền buông lỏng Đỗ Oánh Nhiên ra: “Ngươi gầy.”

      Nguyên bản nước mắt lưng tròng, lúc này nước mắt theo gò má rơi mặt đất, lưu lại dòng nước nhợt nhạt: “Phụ thân, ngài cũng gầy.”

      Đỗ Phỉ dùng ngón cái hơi có vẻ thô ráp lau sạch nước mắt của Đỗ Oánh Nhiên, tay nhiễm mùi thuốc thản nhiên làm cho Đỗ Oánh Nhiên cảm thấy an tâm: “Chớ khóc chớ khóc.” Đỗ Phỉ xen lẫn ho khan thanh trấn an nữ nhi.

      Hơi nước trong mắt Đỗ Oánh Nhiên làm hình dáng người trước mắt mơ hồ, tóc mai hoa râm, mặt có nếp nhăn, nơi ra người trước mắt già cả, nhưng là phải như vậy. Đỗ Phỉ dưới ngòi bút của nàng, bởi vì ‘Đỗ Oánh Nhiên’ Bồi tại bên người, làm Đỗ Phỉ vui vẻ quả, trạng huống thân thể của Đỗ Phỉ rất tốt, mà tại Tề Chước Hoa cải biến hết thảy, bởi vì có nữ nhi tại bên người, Đỗ Phỉ hiển nhiên quý thân thể của mình như vậy, lúc này Đỗ Oánh Nhiên cực hận Tề Chước Hoa, nếu, nếu thời điểm ngay từ đầu Đỗ Oánh Nhiên theo bên người nam tử trước mắt, Đỗ Phỉ cũng cạn kiệt tinh lực của mình.

      “Phụ thân, ta khóc.” Đỗ Oánh Nhiên : “Ngài trở lại nhanh như vậy, mấy ngày hôm trước ngoại tổ mẫu mới đưa thư qua.”

      Đỗ Phỉ ho khan hai tiếng: “Nhưng ra trùng hợp, thời điểm thu thập xong đồ vật vừa muốn ra , liền thấy thư, cho nên lần này tới cũng nhanh.”

      “Phụ thân, chúng ta vào sau.” Đỗ Oánh Nhiên tiến lên nâng Đỗ Phỉ, thấp giọng .

      Diên Vĩ tiến lên gõ cửa, cửa son chi nha mở ra, Mã bà tử giữ nhà liền thấy Đỗ Oánh Nhiên nâng Đỗ Phỉ: “Lão gia, tiểu thư!”

      Sau khi tiến vào phòng, Đỗ Oánh Nhiên cầm cổ tay Đỗ Phỉ, động tác này làm cho Đỗ Phỉ nhấc mày, tiếp theo cười : “Oánh Nhiên khi nào học được xem chẩn? Lần này chỉ là nhiễm phong hàn, lại uống hai lần thuốc liền tốt lắm.”

      Đỗ Oánh Nhiên : “Phụ thân, ngài thương tiếc thân thể, nữ nhi đau lòng.” xong hốc mắt lại có chút nóng lên.

      “Ta hề quý thân thể.” Đỗ Phỉ : “Chính là thu được thư, trong lòng nghĩ sớm ngày vào kinh, chạy gấp gáp chút thôi.”

      Hốc mắt Đỗ Oánh Nhiên đỏ lên,“Phụ thân, di động đại mà nhuyễn mạch vì hư, tấc trầm khí huyết tha tâm. Ta có đúng?” Mạch của Đỗ Phỉ là hư mạch, là tâm huyết thiếu hụt tạo thành.

      “Xem ra nhập môn.” Đỗ Phỉ cười : “Khi nào cảm thấy hứng thú với y thuật?”

      “Cũng có lâu lắm.” Đỗ Oánh Nhiên , nữ chử của bản tiểu thuyết này cưới ngòi bút của nàng, ‘Đỗ Oánh Nhiên’ am hiểu y thuật, dựa vào y thuật tốt chiếm được trung phó, chiếm được khuê mật là công chúa quyền cao chức trọng, chiếm được vị hôn phu nhân phẩm song toàn, Tề Chước Hoa tự nhiên chịu để cho ‘Đỗ Oánh Nhiên’ lên con đường y thuật, lúc trước trăm phương nghìn kế đánh mất ý niệm học y trong đầu ‘Đỗ Oánh Nhiên’, mà tại, nàng cũng có cố kỵ cái này: “Phụ thân, ta cùng ngươi ở tại ngõ Thi Đậu, cùng ngươi học y thuật được ?” Đỗ Oánh Nhiên đánh chủ ý làm cho Đỗ Phỉ đồng ý lời của nàng, nàng theo bên người Đỗ Phỉ, cũng có thể nhìn chằm chằm Đỗ Phỉ làm cho điều dưỡng thân thể.

      Biểu tình Đỗ Phỉ có chút do dự, Đỗ Oánh Nhiên vội vàng : “Ta nghĩ bồi ở bên người phụ thân, còn có chút thời gian là sinh nhật của nữ nhi, phụ thân liền y theo ta .”

      “Hảo.” Đỗ Phỉ cũng nguyện ý cùng nữ nhi thân cận, chính là lúc trước càng nhiều thời gian bị Tề Chước Hoa thanh sắc câu hạ, trong chốc lát là ra đạo lý lớn chuẩn xác, trong chốc lát là phục tiểu làm nũng, nữ nhi vào kinh vào Tề phủ, hai người trong lúc đó ngược lại như có như ngăn cách. Lúc này Đỗ Phỉ mẫn cảm nhận thấy được, nữ nhi tựa hồ cùng dĩ vãng quá giống nhau.

      Đỗ Oánh Nhiên nín khóc mỉm cười, đưa tay phủng trà cho Đỗ Phỉ.

      Đỗ Phỉ tiếp nhận nước trà mang theo nhiệt khí lượn lờ, nghĩ tới thư tín Sử lão thái thái gửi đến, bên trong đến hôn của Đỗ Oánh Nhiên, lại nhìn vẻ mặt nữ nhi, trong lòng càng thêm tư vị nên lời, vỗ vỗ sợi tóc mềm mại của nàng, Mạnh Thư Chí người này, còn cần ở kinh thành tìm hiểu phen: “Bất quá hôm nay ngươi vẫn là về trước, đợi cho thân thể ta tốt hơn, tới Tề phủ đón ngươi.”

      Ánh mắt Đỗ Oánh Nhiên tỏa sáng, giơ lên tươi cười, hai đồng tiền mặt nhìn qua ngọt xinh đẹp. Tươi cười như vậy, làm cho Đỗ Phỉ cũng cảm thấy đáy lòng ấm áp cùng mềm mại, dung mạo nữ nhi cực giống vong thê. Ngày xưa cảm thấy nữ nhi quá mức ngượng ngùng cùng nội liễm, nếu là thời điểm cười rộ lên, cũng thường thường là cúi đầu, như bây giờ: “Oánh Nhiên, cười nhiều chút.” Đỗ Phỉ , nữ nhi cười rộ lên rấ dễ nhìn.

      Đỗ Oánh Nhiên theo lời cong lên đôi thủy mâu, giống như trăng non: “Ân.”
      “Đưa tay, ta thay ngươi bắt mạch.” Đỗ Phỉ mở miệng . Đây là Đỗ Phỉ từng làm, mỗi lần đến trong kinh, đều phải tự mình bắt mạch cho nữ nhi.

      Đỗ Oánh Nhiên vươn tay, ở thời điểm Đỗ Phỉ nhíu mày mở miệng : “Vài ngày trước đó bị phong hàn, lúc này tốt lắm.”

      “Ngươi ở kinh thành, phụ thân ở bên cạnh ngươi, đừng làm cho phụ thân lo lắng.”

      “Như vậy cũng rất đơn giản.” Đỗ Oánh Nhiên lôi kéo cánh tay Đỗ Phỉ: “Phụ thân cũng ở lại trong kinh, nữ nhi làm bạn dưới gối, như thế chẳng phải rất tốt?” Giương mắt ánh mắt mang theo khẩn cầu nhìn Đỗ Phỉ.

      Đỗ Phỉ thở dài tiếng, nghĩ tới lời Sử lão thái thái qua.

      Đỗ Oánh Nhiên cười khanh khách : “Nữ nhi biết phụ thân làm cho nữ nhi ở lại Tề phủ, là nhận lão tổ tông giáo dưỡng, bất quá khi đó nữ nhi còn , mà tại nữ nhi lớn, trước khi lấy chồng muốn bồi phụ thân nhiều chút.”

      Đỗ Phỉ lúc này phát giác tính tình nữ nhi so với dĩ vãng, hoạt bát hơn, tiếng lòng buông lỏng, Tề phủ việc ăn mặc vẫn chưa từng khắc khe nặng nề Oánh Nhiên, còn có Tề Chước Hoa thuở cùng Tề Chước Hoa giao hảo, nhưng trong lòng Đỗ Phỉ vẫn có chút ưu, lúc này thấy nữ nhi tính tình hoạt bát, liền ngay cả thân mình cũng khoan khoái. “Chuyện này, ta còn muốn suy nghĩ.”

      Đỗ Oánh Nhiên nghe ra trong lời của Đỗ Phỉ có chút buông lỏng, lúc này tự nhiên rèn sắt khi còn nóng, nhõng nhẽo cứng rắn đeo bám, hơn nữa nguyên bản Đỗ Phỉ có tâm cùng nữ nhi thân cận, cuối cùng Đỗ Phỉ đáp ứng Đỗ Oánh Nhiên: “Hảo, đợi gặp Sử lão phu nhân, ta cùng nàng chuyện này.”

      Nét mặt Đỗ Oánh Nhiên tự nhiên là tươi cười như hoa, lo lắng đến phụ thân tàu xe mệt nhọc, Đỗ Oánh Nhiên lại lát, liền dặn dò Tiểu Võ hảo hảo chiếu cố thân mình phụ thân, Tiểu Võ vốn là tiểu khất nhi đứng có chút tiện, sau khi được Đỗ Phỉ cứu vẫn theo bên người Đỗ Phỉ, vốn là đứng tiện, dưới trị liệu của Đỗ Phỉ cũng tốt thất thất bát bát, nếu nhìn kỹ, phát giác đùi phải tiện.

      Tiểu võ nghiêm túc gật đầu: “ cần tiểu thư phân phó, ta cũng chiếu cố lão gia tốt.” Đỗ Phỉ lưu lại Tiểu Võ, vừa mới bắt đầu là vì điều dưỡng thân thể bởi vì ăn xin mà thiếu hụt, nhưng sau khi thân thể Tiểu Võ điều dưỡng tốt lắm cũng nguyện ý rời , là muốn lưu lại học tập y thuật cùng Đỗ Phỉ, sau khi Đỗ Phỉ đáp ứng thỉnh cầu của Tiểu Võ, Tiểu Võ liền xưng hô Đỗ Phỉ là lão gia, Đỗ Phỉ sửa đúng xưng hô nhưng Tiểu Võ đều kiên trì cách xưng hô này, cũng chỉ có thể theo .

      “Nếu là lần sau ta đến, phụ thân gầy hơn tại, ta cần phải tìm ngươi hỏi tội.” Đỗ Oánh Nhiên nửa nửa giả .

      Biểu tình Tiểu Võ có chút biết làm sao, điều này làm cho Đỗ Phỉ bất đắc dĩ ho khan tiếng : “Ngươi dọa Tiểu Võ.”

      “Ta đùa.” Đỗ Oánh Nhiên cười : “Tiểu Võ.”

      Tính tình Tiểu Võ thích chuyện, nghe Đỗ Oánh Nhiên , bên tai ửng đỏ, cũng lời nào.

      “Phụ thân, ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, ta cùng Diên Vĩ, Kiếm Lan về trước.” Đỗ Oánh Nhiên .

      Tuy rằng luôn mãi muốn cho phụ thân ở lại trong phòng, chính là rốt cuộc Đỗ Phỉ chịu, mang theo Tiểu Võ nhìn Đỗ Oánh Nhiên lên xe ngựa. “Phụ thân, ngươi mau mau dưỡng thân mình cho tốt, đến Tề phủ đón ta.”

      Đỗ Phỉ đáp ứng, thấy ánh mắt nữ nhi tha, cũng kiên định quyết tâm, lần sau Tề phủ, liền đem Oánh Nhiên mang ra.
      Trâu thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 11: Rời [ nhất ]

      Thân mình phụ thân Đỗ Phỉ thiếu hụt nhất thời bán hội bổ trở lại, nhưng bệnh phong hàn ở uống vào mấy lần thuốc tốt. Nếu Đỗ Phỉ đáp ứng mình, tất nhiên cấp tốc đến Tề phủ, Đỗ Oánh Nhiên biết khoảng cách đến ngày nàng rời Tề phủ lâu lắm, chiết phiến khéo léo nhịp nhịp trong lòng bàn tay, mở miệng : “Ta lần này rời Tề phủ, Diên Vĩ tất nhiên là theo của ta.”

      Trong lòng Kiếm Lan rùng mình, hàm răng khéo léo cắn môi dưới, thấp giọng : “Nô tỳ muốn theo hầu hạ tiểu thư.” Hôm nay theo Đỗ Oánh Nhiên, trong lòng nàng cũng có chủ ý, thực hiển nhiên tại Đỗ Oánh Nhiên đối với Hải Đường cũng vừa lòng, Hải Đường Đỗ Oánh Nhiên mang . theo Đỗ Oánh Nhiên liền đại biểu nàng có thể càng hướng về phía trước từng bước, cũng có hôm nay theo Đỗ Oánh Nhiên, làm cho Kiếm Lan biết theo bên người Đỗ Oánh Nhiên là quy túc tốt.

      “Ta lần này ra phủ, thấy ai, nếu Hải Đường hỏi ngươi, ngươi như thế nào?” Đỗ Oánh Nhiên .

      Kiếm Lan có thể đoán rằng đây là Đỗ Oánh Nhiên thử nàng, vốn là phải hồi đáp là dạo phố, ăn bữa cơm, còn chưa ra miệng, thấy Đỗ Oánh Nhiên nhếch khóe môi lên, chớp mắt, : “Hôm nay theo tiểu thư ra phủ, đầu tiên là ở đường cái Chu Tước dạo, phồn hoa cơ hồ làm cho người ta mù mắt, thời điểm buổi chiều ngõ Thi Đậu, gặp Đỗ lão gia.” Kiếm Lan dừng chút, thấy chiết phiến trong lòng bàn tay Đỗ Oánh Nhiên tiếp tục gõ, liền tiếp: “Nếu là đến chỗ này, Hải Đường hỏi chuyện Đỗ lão gia. Lúc này, ta với nàng Đỗ lão gia có lòng ở lại kinh thành, muốn đem tiểu thư nhận ra phủ, tiểu thư cũng có chút muốn như thế. Tiểu thư nghĩ Hải Đường tỷ tỷ là người hữu dụng, tất nhiên là muốn mang theo bên người.”

      Thời điểm Kiếm Lan chuyện vẫn đánh giá biểu tình của Đỗ Oánh Nhiên, thấy thần thái đôi mắt nàng sáng láng, liền biết mình đúng, cũng trầm tĩnh lại. tiếp: “Hải đường tỷ tỷ, ta nghĩ, càng là nguyện ý ở lại trong phủ. Nếu nghe tin tức như thế, phải cùng phu nhân thương nghị. Ta nghĩ...... Phu nhân phải là nguyện ý tiểu thư rời Tề phủ.”

      Đôi mắt Diên Vĩ tự giác trợn to, Đỗ Oánh Nhiên thấy vẻ mặt Diên Vĩ, bất giác mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ lưng bàn tay nàng, ngọt ngào cười với nàng.

      Kiếm Lan thoái thác phen, đều là bản thân phỏng đoán, lúc này liền tiếp tục mở miệng : “Phu nhân khuyên bảo lão phu nhân, để cho tiểu thư bồi Đỗ lão gia nhiều chút.”

      Đỗ Oánh Nhiên đưa tay vỗ tay cái, tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, Đỗ Oánh Nhiên mỉm cười: “ cho cùng. Ta thích ngươi nha đầu này, muốn hướng lên , cũng đủ thông minh. theo ta, bạc đãi ngươi.” Hải Đường cũng thực thông minh, bất quá thuộc loại tự cho là thông minh, có lẽ đây là Đỗ Oánh Nhiên trước kia làm hư Hải Đường.

      Trong lòng Kiếm Lan buông lỏng, chỉnh đốn trng phục hành lễ với Đỗ Oánh Nhiên: “Nô tỳ cũng trí tuệ, chính là trùng hợp biết Hải Đường tỷ tỷ nghe lời làm những chuyện như vậy thôi.” Lời này là Kiếm Lan tình hình thực tế, chính là nhìn Đỗ Oánh Nhiên cong môi, trong lòng Kiếm Lan chợt tắt, như là mình thựng nhãn dược Hải Đường: “Ta...... phải.”

      Đỗ Oánh Nhiên lắc lắc tay: “Ta hiểu được ý tứ của ngươi.” Cũng may mắn, Kiếm Lan tuy rằng trí tuệ, rốt cuộc chỉ là nương hơn mười tuổi, lịch duyệt hữu hạn, có đôi khi cũng có thời điểm lỡ lời, bằng đa trí mà gần .

      Diên Vĩ thấp giọng : “Hải Đường...... Tiểu thư dự bị mang ra ngoài?”
      Xoát tiếng, chiết phiến mở ra, che lại khóe miệng, đôi mắt sáng ngọc lộ bên ngoài, Đỗ Oánh Nhiên : “Nha đầu lớn, ta cũng muốn làm hỏng nhân duyên của nàng, ngay tại Tề phủ rất tốt.”

      Trong lúc chuyện, cũng đến Tề phủ, ánh tà tịch dương làm thanh chuyên nơi phủ đệ khoác màu màu vàng nhạt, có bà tử tới đón, Đỗ Oánh Nhiên vào cửa hông, Đỗ Oánh Nhiên quay đầu, thấy bà tử rất nhanh khép lại cửa nách phía sau, tựa hồ cũng đem ánh sáng màu vàng chặn lại bên ngoài.

      Trằn trọc vào nội viện, vừa đẩy cửa ra, liền có Hải Đường sôi nổi lên đón, dấu vết thay thế vị trí Diên Vĩ, mặt mang theo cười : “Có nhìn người nặn tượng đất hay ? Nặn tiểu kinh ba là rất giống. Tiểu nha đầu ngươi nhưng ra hưởng phúc.” Hải Đường mỉm cười nhìn Kiếm Lan.

      Đỗ Oánh Nhiên dùng chiết phiến điểm điểm trán Hải Đường, : “Dấm chua của tiểu nha đầu ngươi cũng ăn? Hôm nay chỉ là tùy tiện di chuyển thôi.” Tùy tiện di chuyển mang theo cuối khinh phiêu phiêu, giống nhau chính mình cũng xác định, có lệ nha đầu.

      Hải đường cùng Đỗ Oánh Nhiên khoe mã : “Ai bảo tiểu thư mang ta theo, lại cứ mang theo tiểu nha đầu này.”

      Hải đường nghe ra giọng điệu của Đỗ Oánh Nhiên, từ chỗ Đỗ Oánh Nhiên chiếm được đáp án, chớp mắt, ánh mắt dừng người nha đầu Kiếm Lan, lại cùng Đỗ Oánh Nhiên vài câu, tìm cái cớ ra ngoài.

      Đỗ Oánh Nhiên lúc này tiến vào trong phòng, đến trước cửa sổ đóng, thấy Hải Đường ngoắc Kiếm Lan, Kiếm Lan ngửa đầu chuyện với Hải Đường, lập tức theo Hải Đường rời , mặt cũng mang theo cười khẽ.

      “Tiểu Diên Vĩ, kế tiếp chờ động tác của Hải Đường.” Ngón tay Đỗ Oánh Nhiên gõ mặt bàn, như thế.

      Lại tuổi Diên Vĩ so với Đỗ Oánh Nhiên còn lớn hơn chút, nhưng có mở miệng biện bạch, từ sau khi Đỗ Oánh Nhiên tỉnh lại, làm việc cùng phía trước rất bất đồng, tính tình tiểu thư vốn thiên chân mềm mại, trong đêm tính tình Đỗ Oánh Nhiên biến thành sâu sắc nàng cân nhắc ra.

      Thời điểm Đỗ Oánh Nhiên quay đầu, thấy thần sắc Diên Vĩ, mở miệng : “Tiểu nha đầu, trong lúc sinh tử luôn có bất đồng, phật gia viết ngộ đạo, đó là như thế.” Đỗ Oánh Nhiên ngồi nhuyễn ghế, mặt bị ánh sáng phân thành hai, phân nửa là bóng tối, phân nửa là màu vàng tà dương, mang theo vẻ đẹp làm cho người ta xúc mục kinh tâm.

      “Tiểu thư như vậy tốt lắm, hôm nay lão gia cũng thập phần vui mừng.” Diên Vĩ nhàng mà .

      “Đúng vậy, ta cũng nghĩ thông suốt, tại trong phủ ta sống vui a, sống thực vui, hẳn là ra ngoài sớm chút. Cũng cần làm cho phụ thân......” Đỗ Oánh Nhiên cảm khái là thay đời trước, nếu phải quá mức để ý Tề Chước Hoa, nguyên bản ‘Đỗ Oánh Nhiên’ cũng về phần như thế.

      Diên Vĩ thấy vẻ mặt Đỗ Oánh Nhiên đơn, rất nhanh liền phấn chấn lên, lẩm bẩm : “ tại cũng sai, ta làm tích phúc.”

      Hai người , tiếp theo liền nghe Kiếm Lan giọng gõ cửa. Sau khi Kiếm Lan tiến vào, ôn thanh : “ dựa theo tiểu thư phân phó với Hải Đường, sau khi Hải Đường nghe xong hướng sân của phu nhân.”

      Môi tay Đỗ Oánh Nhiên che môi, hai đồng tiền mặt lên: “Nếu nàng , ta mới kinh ngạc. Tốt lắm, ngươi làm được sai.”

      Ước chừng qua khắc chung, Hải Đường vội vàng chạy trở về, Đỗ Oánh Nhiên thấy thần sắc Hải Đường thư giản, nghĩ đến được Chu thị trấn an, phải biết rằng Kiếm Lan là qua, Hải Đường vừa nghe được Đỗ Oánh Nhiên có ý muốn rời , sắc mặt nhưng là biến đổi.

      Đỗ Oánh Nhiên từ ghế gỗ lim khắc hoa đứng lên, : “Cũng nên đến chỗ ngoại tổ mẫu.”

      Người nhà giàu ăn cơm ý tứ là thực tẩm , bữa cơm im lặng ăn xong, có nha hoàn dùng khay phủng trà lên đến, súc miệng rửa tay xong, lại thượng trà uống, Sử lão phu nhân : “Hôm nay ra bên ngoài, tình hình thế nào?”

      Đỗ Oánh Nhiên với Hải Đường thế nào, với ngoại tổ mẫu Sử lão phu nhân cũng đồng dạng như thế, như trước giống như với Hải Đường, ấp a ấp úng, cuối mang theo chút xác định.

      Sử lão phu nhân mở miệng : “Oánh Nhiên, hôm nay làm sao vậy? Ngay cả ngoại tổ mẫu ngươi cũng muốn giấu?”

      “Vạn vạn dám như thế.” Đỗ Oánh Nhiên : “Hôm nay ra ngoài, quả chuyện, ta, tiện mở miệng.”

      “Nga?” Sử lão phu nhân : “Ngươi cho ta nghe.”

      “Nay vóc ngõ Thi Đậu, đúng là chưa từng nghĩ đến gặp được phụ thân.”
      Hàm răng xinh đẹp của Đỗ Oánh Nhiên môi, vẻ mặt mang theo nhụ mộ với phụ thân: “Phụ thân , muốn ở kinh thành an ổn xuống, làm cho Oánh Nhiên cùng . Chính là, lúc trước Oánh Nhiên đáp ứng tỷ tỷ, luôn luôn ở tại Tề phủ, ta......” Nơi này tỷ tỷ là chỉ Tề Chước Hoa. Năm đó Tề Chước Hoa vì đem Đỗ Oánh Nhiên ở lại trong kinh cũng coi như là nhọc lòng, thậm chí làm cho Đỗ Oánh Nhiên phát thệ.

      Chu thị cười vỗ vỗ tay Đỗ Oánh Nhiên, trong mắt phượng mảnh nhu hòa, : “Ta còn tưởng chuyện gì đâu, làm khó ngươi có tâm, còn nhớ lời Hoa nhi. Đều là lời tiểu hài tử thôi, cha ngươi khó được vào kinh, cùng , cũng là cho phép.”

      “Tỷ tỷ trách ta?” Đỗ Oánh Nhiên ngửa đầu nhìn Chu thị: “Ta cùng tỷ tỷ phát thệ qua.” Làm như ngượng ngùng cúi thấp đầu.

      Vốn là Chu thị đối đãi Đỗ Oánh Nhiên có thể là thường thường, thời điểm vừa mới bắt đầu Đỗ Oánh Nhiên còn hoạt bát, còn cảm thấy có chút thiên chân khả ái, từ khi lá gan Đỗ Oánh Nhiên ngày hơn ngày, liền xem nàng hơn, càng ngờ nhát gan như Đỗ Oánh Nhiên thế nhưng được Mạnh gia chủ mẫu nhìn trúng, trong lòng lại thập phần được tự nhiên cùng vui. Từ Hải Đường biết tin Đỗ Oánh Nhiên có tâm ly khai Tề phủ, Chu thị liền thúc đẩy việc này.

      “Nàng nhưng là ta từ nuôi lớn, lòng của nàng ta như thế nào hiểu?” Chu thị Tề Chước Hoa, mặt mang theo thần sắc kiêu ngạo cùng tự đắc: “Lời trước kia đều là vui đùa, Hoa nhi ra ngoài ít khi hồi phủ, nàng tất nhiên cũng hy vọng ngươi khoái hoạt, lại có cha ngươi khó được muốn định cư ở kinh thành, cũng là chuyện tốt, ngài đúng , lão tổ tông.”

      Sử lão phu nhân liếc mắt nhìn Đỗ Oánh Nhiên: “Cha ngươi có khi nào đến Tề phủ sao?”

      “Phụ thân bị phong hàn.” Đỗ Oánh Nhiên : “Còn muốn uống mấy lần thuốc, là thân mình tốt, đến bái phỏng.”

      “Như thế cũng tốt.” Sử lão phu nhân , híp mắt lại, lớn tuổi, mỗi khi cơm canh qua , liền cảm thấy khốn đốn.

      Chu thị nghe được Sử lão phu nhân như vậy, mặt lộ ra cười, có chú ý tới Đỗ Oánh Nhiên bên người, mặt cũng mỉm cười sai biệt lắn, tuy rằng giây lát lướt qua.

      Chương 12: Rời [ nhị ]

      Thấy lão phu nhân muốn ngủ, Chu thị liền mang theo Đỗ Oánh Nhiên khinh thủ khinh cước rời khỏi sân lão phu nhân. Hoa đăng mới thắp, đèn bác giác vẽ đồ án may mắn dọc theo hành lang được bọn nha hoàn thắp sáng, làm đêm thêm chút sáng ngời cùng ấm áp.

      “Lần này ngươi trở về, hiếu kính cha ngươi tốt, bình thường lại ở bên người.” Chu thị mở miệng .

      “Oánh Nhiên biết được.” Chu thị tinh tế xong, Đỗ Oánh Nhiên nhất nhất ứng xuống dưới. Chu thị cũng phải người xấu gì, làm việc bình thường chỉ ở trong Tề phủ, Chu thị cũng có khắc khe mình về mặt vật chất, lúc trước cho dù là nhìn vừa ý ‘Đỗ Oánh Nhiên’ nguyên bản tính tình yếu đuối, cũng chưa từng biểu ra cái gì ở trước mặt Đỗ Oánh Nhiên, lần này Chu thị muốn cho mình ra ngoài, còn phải bởi vì cảm thấy mình đoạt giai tế nguyên bản thuộc về Tề Chước Hoa, nhất thời có chút nghĩ thấy mình thôi.

      “Mợ.” Đỗ Oánh Nhiên có chút do dự mở miệng: “Ta còn có chuyện.”

      “Chuyện gì?”

      “Hải Đường.” Đỗ Oánh Nhiên giọng mở miệng: “Thời điểm ta vừa tới Tề phủ, ngoại tổ mẫu đem nàng cho ta, theo đạo lý, trưởng giả ban thưởng dám chối từ, lần này ta cũng cho là mang nàng , chính là.... ... Cha mẹ Hải Đường đều ở quý phủ, ta, ta nghĩ chọn tiểu nha đầu khác thay Hải Đường.”

      Chu thị biết Hải Đường nghĩ rời Tề phủ, lúc này nhăn mày lại: “Ta nhớ nghe Hoa nhi qua, ngươi xưa nay nể trọng Hải Đường. Cách nàng, ngươi có thể làm sao?” Hải Đường cũng là tự xưng là đệ nhất nhân bên người Đỗ Oánh Nhiên, bằng Chu thị cũng ở thời điểm nghe được Hải Đường Đỗ Oánh Nhiên có ý đồ muốn rời Tề phủ, ở trước mặt lão tổ tông đẩy Đỗ Oánh Nhiên phen.

      Đỗ Oánh Nhiên ngửa đầu nhìn Chu thị, trong ánh mắt có chút thương cảm: “Nàng dù sao cũng là gia sinh con trong phủ, nếu ta mang , làm cho nàng thường xuyên tưởng niệm cha mẹ, đó là của ta phải.”

      Nếu Chu thị nguyện ý, cũng có thể đem người nhà Hải Đường, làm thị tì đưa cho Đỗ Oánh Nhiên, nhưng là bởi vì Đỗ Oánh Nhiên được lòng nàng, Chu thị cũng muốn làm chuyện rét lạnh tâm hạ nhân, cũng liền biết thời biết thế : “Hải Đường lưu lại là được, ta cùng lão tổ tông.”

      Đỗ Oánh Nhiên mang theo vẻ mặt ngượng ngùng gục đầu xuống, ôn nhu giống như hoa sen ngày hè: “Thời điểm biểu tỷ còn tại trong phủ, ta thường xuyên cùng biểu tỷ ở cùng nơi, nha hoàn Hải Đường này biểu tỷ biết đến, cũng thập phần thích, nếu có thể cho Hải Đường theo biểu tỷ. Như vậy biểu tỷ thấy Hải Đường, cũng tương đương thấy ta.” Tề Chước Hoa nhưng là người tâm tư nặng, Hải Đường tính tình như vậy, ở chỗ Tề Chước Hoa nơi đó, chỉ sợ thập phần khó chịu.

      “Này hợp quy củ.” Mày Chu thị lại hở ra, mi tâm tụ thành hình chữ xuyên. Nha hoàn của Tề Chước Hoa, hiểu có ngày lại thêm Quyển Bích, còn rất Tề Chước Hoa tín nhiệm, điểm ấy làm cho Chu thị thập phần vui, lúc này lại càng để Hải Đường cũng làm nha hoàn bên người Tề Chước Hoa. Nhéo nhéo mi tâm mạnh, Chu thị cảm thấy Đỗ Oánh Nhiên đề nghị quả thực là vớ vẩn, nghĩ đến tính tình Đỗ Oánh Nhiên từ trước đến nay đều nhuyễn nhu, hoãn hoãn giọng điệu : “Ta biết cảm tình ngươi cùng Hoa nhi rất tốt, chính là Hoa nhi Vũ Nhạc viện, dùng được nhiều nha hoàn như vậy, Hải Đường cho nàng cũng thích hợp, ta còn muốn nghĩ, tóm lại ngươi còn tại trong phủ nhiều ngày.”

      Đỗ Oánh Nhiên nguyên bản chỉ là vừa , lúc này nghe được lí do thoái thác của Chu thị cũng thêm nữa, mà là lên nàng muốn dẫn Kiếm Lan : “Vậy Hải Đường bằng mợ an bài, nha hoàn ta nghĩ muốn mang kia tên là Kiếm Lan, tính tình nàng cùng ta sai biệt lắm, ta thấy nàng liền cảm thấy dễ thân.” Đỗ Oánh Nhiên tùy tiện tìm cái lý do: “Là nha hoàn tam đẳng quét rác, ta cũng hỏi qua, nàng phải gia sinh con, cũng nguyện ý theo ta.”

      Chu thị lại nghe được lí do thoái thác của Đỗ Oánh Nhiên, liếc mắt nhìn Đỗ Oánh Nhiên cái sâu, chỉ cảm thấy may mắn người trước mắt phải khuê nữ của nàng, hỏi ràng có phải gia sinh con hay cũng thôi, làm sao có cùng nha hoàn trưng cầu ý kiến. Nàng nô độn còn có tính tình của nàng thập phần làm Chu thị thích, cũng biết ngày ấy như thế nào liền vào mắt phu nhân Mạnh phủ, nghĩ tới vị hôn phu đắc ý vốn thuộc về Tề Chước Hoa, tâm tình Chu thị tệ hơn, phất phất tay, giọng điệu vẫn bình tĩnh Đỗ Oánh Nhiên lại ngửi ra mùi thuốc súng, Chu thị : “Bất quá là việc , ta biết, đến lúc đó ta cho người đem khế bán mình của nha hoàn kia đưa qua cho ngươi.”

      “Làm phiền mợ.” Đỗ Oánh Nhiên nghe ra giọng điệu Chu thị, lúc này rủ mắt hành lễ, thấp giọng cáo lui.

      Lúc này minh nguyệt treo cao, Đỗ Oánh Nhiên đường mòn trong hoa viên, cước bộ nhàng, giống như đạp theo luật. Diên Vĩ am hiểu luật, cũng hiểu được cước bộ tiểu thư nhàng, gió đêm cuốn lấy ống tay áo của nàng, vải trắng dài bị gió cuốn lên, giống như hồ điệp muốn bay .

      “Diên Vĩ.” Đỗ Oánh Nhiên bỗng nhiên quay đầu, mặt là tươi cười giảo hoạt: “Hải đường hay ở, nhớ phải giữ bí mật trước.”

      Diên Vĩ ứng tiếng.

      Tâm tình Đỗ Oánh Nhiên rất tốt, thậm chí ở thời điểm nhìn thấy Hải Đường, cũng có tiêu tán, hai đồng tiền mặt rất là ngọt đáng , điều này làm cho trong lòng Hải Đường máy động, trong lòng có dự cảm xấu: “Tiểu thư, tâm tình ngươi rất tốt?”

      “Đúng vậy.” Đỗ Oánh Nhiên : “Qua vài ngày, ta liền muốn ra phủ, cùng phụ thân ở cùng nơi.” Ngữ khí của nàng nhàng: “Ta nguyên bản còn biết mở miệng như thế nào, may mắn mợ thấy ta có tâm , làm cho ta mở miệng. Còn làm con cái liền phải làm thường bạn dưới gối trưởng bối.”

      Biểu tình của Hải Đường trong nháy mắt xụ xuống, sắc mặt khó coi : “Như vậy tốt lắm.”

      “Hải Đường, ngươi lúc trước cũng quá ngõ Thi Đậu.” Đỗ Oánh Nhiên thao thao bất tuyệt đến chuyện tương lai, cuối cùng thở dài : “May mắn, đều có ngươi, Hải Đường.”

      Hải Đường cơ hồ muốn nghe nổi nữa, vội vàng : “Tiểu thư, ta thay ngươi nấu nước.”

      “Diên Vĩ, đợi lát nữa thay ta chà lưng.” Đỗ Oánh Nhiên khẽ cười tiếng, .
      Ngô ma ma biết tình từ đầu đến cuối, thấy sắc mặt Hải Đường khó coi, xưa nay mặt nghiêm túc cũng mang theo chút cười, nhu hòa biểu tình của nàng: “Tiểu chân này, coi như hù dọa nàng.”

      Đôi mắt Đỗ Oánh Nhiên hơi hơi nheo lại, lúc này Diên Vĩ buông xuống mái tóc dài của nàng, đầu bỗng nhiên , người cũng khoan khoái ít, giống như chú mèo con, cuộn mình nằm ngang ghế mềm: “Cẩu nóng nảy cũng nhảy tường, ta muốn nhìn chút nàng còn có thủ đoạn gì.” tay điểm ở môi, mắt hạnh mượt mà híp lại đúng là mang theo vài phần hương vị quyến rũ, phong tình như vậy làm cho tay Diên Vĩ run chút, lại hồi phục chải đầu cho Đỗ Oánh Nhiên.

      Hải Đường ở trong phòng trằn trọc, cắn hạ môi tưởng có cái gì biện pháp có thể ở lại trong phủ, như vậy kết quả đó là ngày thứ hai Đỗ Oánh Nhiên thấy hải đường, liền phát giác nàng khóe mắt hạ thản nhiên màu xanh, còn thường thường thân thủ án niết mi tâm, giống nhau ở bị xua tan đau đầu.

      Diên Vĩ dùng lược bí gỗ lim chải tóc dài cho Đỗ Oánh Nhiên, hai tay linh hoạt chải tóc Đỗ Oánh Nhiên thành cái phi tiên kế, trang sức hình hồ điệp bằng đồng lưu kim tráng men theo động tác Đỗ Oánh Nhiên, như là sắp sửa vỗ cánh mà bay, gương đồng thể nhìn người ràng bằng kính thủy tinh, lại thêm phần mỹ cảm cổ điển mơ hồ : “Đau đầu?”

      “Đêm qua có ngủ ngon.” Hải Đường thấp giọng .

      “Có phải nghĩ đến muốn theo ta rời Tề phủ hay , trong lòng cũng vui mừng.” Đỗ Oánh Nhiên xoay người, cười khanh khách nhìn Hải Đường, đưa tay lôi kéo tay Hải Đường, chút nào ngoài ý muốn phát lưng bàn tay Hải Đường nhẵn nhụi, trong lòng bàn tay mềm mại, căn bản giống như tay nha hoàn.

      Hải Đường chỉ cảm thấy gân xanh đầu mình nhảy lên, đau từng đợt, thậm chí ngay cả đầu cũng có chút choáng váng: “Tiểu thư đùa.” Đồng thời cũng từ trong tay Đỗ Oánh Nhiên rút tay về.

      “Được, được, được.” Đỗ Oánh Nhiên : “Ta cũng đùa.”

      Hải Đường chỉ cảm thấy từng đợt phát nhanh trong lòng, thốt ra : “Nô tỳ là gia sinh con, cha mẹ đều ở Tề phủ.” Sau khi xong, trong lòng thống khoái trận lại có chút bỡ ngỡ, bay nhanh nhìn qua phòng này, Ngô ma ma cũng ở, trong phòng chỉ có Đỗ Oánh Nhiên còn có Diên Vĩ trầm mặc. Hải Đường với Diên Vĩ: “Ta muốn trò chuyện cùng tiểu thư, ngươi ra ngoài trong chốc lát.”

      Diên Vĩ liếc mắt nhìn Đỗ Oánh Nhiên cái, thấy Đỗ Oánh Nhiên khẽ gật đầu, liền dẫn nhấc váy ra ngoài. ‘Chi nha’ cửa khép lại, đem ánh mặt trời chặn lại ngoài phòng, trong khí là mùi huân nhạt nhẽo.

      Đỗ Oánh Nhiên thu hồi tầm mắt nhìn phương hướng Diên Vĩ rời , tươi cười mặt cũng phai nhạt, nháy mắt mấy cái : “Nhưng là...... Ngoại tổ mẫu đem ngươi cho ta.”

      “Tiểu thư là người thiện tâm, sau khi ra phủ có thể dưới gối Đỗ lão gia lâu, nhưng là nô tỳ ra phủ, thể thấy cha mẹ.” Nếu ra miệng, Hải Đường tiếp tục .

      “Ta luyến tiếc ngươi.” Đỗ Oánh Nhiên thấp giọng : “Cho dù là ly khai Tề phủ, ta cũng thường trở về.”

      Trước kia Hải Đường đắc ý nhất đó là Đỗ Oánh Nhiên thân cận nàng, lúc này thân cận trong dĩ vãng thành tồn tại nàng muốn tránh kịp: “Diên Vĩ so với nô tỳ càng thêm trầm ổn, tính tình nô tỳ rất khiêu thoát, Ngô ma ma liền luôn mọi thứ hài lòng ta.” Hải Đường cơ hồ khẩn cấp lên khuyết điểm của mình, cuối cùng : “Tiểu thư cũng phải lập gia đình rất nhanh, làm sao trở về Tề phủ, kính xin tiểu thư thương xót, cùng phu nhân đem nô tỳ ở lại trong phủ.”

      “Ngươi như vậy, ta thực thương tâm.” Đỗ Oánh Nhiên cúi đầu , tóc dài che khuất lãnh ý trong mắt nàng, nếu là Đỗ Oánh Nhiên nguyên bản, biết nha hòan mình thường xuyên nể trọng lời trong lòng như vậy, chỉ sợ khó có thể nhận: “Ngươi lúc trước cũng vẫn cùng ta , cho dù là ta lập gia đình, cũng vẫn theo ta. Ta vẫn luôn xem ngươi cho rằng nha hoàn tri kỷ nhất. Ta có cái gì đều cùng ngươi, Diên Vĩ vẫn theo ta, nàng cũng biết.” Đỗ Oánh Nhiên nhàng . Đỗ Oánh Nhiên nguyên bản chính là bởi vì Hải Đường lời chân thành, mới có thể có rất nhiều lời thân mật đều cho Hải Đường.

      “Nô tỳ trước đây cũng nghĩ như thế, tại trưởng thành. Chuyện tiểu thư cho nô tỳ, nô tỳ thủ khẩu như bình, nhớ trong lòng ai cũng ra.” Hải Đường .

      Lời Hải Đường, làm cho mặt Đỗ Oánh Nhiên lộ ra cười lạnh, chính là dưới bóng hình quạt của hàng lông mi dài, che khuất cảm xúc của nàng. Lời Hải Đường có lẽ có thể dỗ Đỗ Oánh Nhiên nguyên bản, lại dỗ được nàng.

      “Tiểu thư, ta với ngươi, mẫu thân ta thay ta tìm cửa hôn nhân, nếu hôn của tiểu thư định ra đến, cùng tiểu thư cầu ân điển, tại cũng bất quá là trước mấy ngày thôi thời gian, ta cũng là bởi vì cùng ngươi thân cận, mới có thể với ngươi việc này.”

      Đỗ Oánh Nhiên gật gật đầu: “Ta biết, nguyên lai, ngươi vẫn luôn muốn theo ta. Ta đây muốn hỏi câu, ngươi muốn theo ai đâu?” Thanh Đỗ Oánh Nhiên phiêu phiêu, như là bị Hải Đường thuyết phục.

      Hải đường ngẩn ra: “Tiểu thư......”

      “Ta biết biểu tỷ tốt.” Đỗ Oánh Nhiên : “Ngươi nếu làm nha hoàn của ta, ta thiếu được tính thay ngươi. Ngươi theo biểu tỷ như thế nào?”

      Trong lòng Hải Đường kinh hoàng, trong lòng cũng bắt đầu tính toán khả năng như vậy, ở trong mắt Hải Đường, Tề Chước Hoa cùng nàng hỏi thăm chuyện Đỗ Oánh Nhiên, là thập phần để ý Đỗ Oánh Nhiên, nếu Đỗ Oánh Nhiên mở miệng cho nàng theo Tề Chước Hoa, chuyện này liền có chín thành khả năng.

      “Ta......” Cổ họng nàng đều có chút khô cạn.
      Trâu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :