1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Vương phi thần trộm: Hưu phu lúc động phòng! - Thủy Mặc Thanh Yên (P2 C4) (69/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      nhào vô hố nào :)

    2. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57 (p.cuối)


      Tại núi Thanh Loa, Bách Lý Ngọc đứng quaylưng dựa dưới cây tùng xanh thẫm, ánh mắt sâuthẳm nhìn con đường núi.

      đợi ngày, nàng vẫn chưa chạy tới. Ở đường xảy ra chuyện gì chăng ? Hay làđã bị Sở Mộ Cẩn chặn lại rồi ?

      "Khi nào Mạc Vấn quay trở lại ?" - Bách Lý Ngọc ôm ngực. Ở mơi này của bọn họ có ÂmDương đồng tâm cổ, y chết, như vậynàng vẫn an toàn.

      "Ước chừng nén nhang !" – trong lòngMạc Tình nhớ chủ mẫu, là ở núi ThanhLoa, cũng chờ ngày đêm, mà vẫnkhông thấy bóng dáng đâu.

      lâu sau, Mạc Vấn vội vàng chạy vềbẩm báo, : "Thưa chủ tử, chủ mẫu và chúngtôi nhớ nhầm chỗ, nàng ở núi Thanh Phong, sauđó bị Sở Mộ Cẩn chặn đường, chủ mẫu liền nhảy xuống sông, trước mắt vẫn chưa tìm thấy!"

      Bàn tay Bách Lý Ngọc khép ở trong tay áo chợt nắm chặt, hung ác nhìn về phía kinh đô,sẵng giọng : " tìm dọc theo hạ lưu !"

      "Dạ!"

      Đoàn người bí mật tìm dọc theo con sông tại núi Thanh Phong.

      Trong khi đó, Nam Cung Thiển Trang ngồi chổm hỗm quan sát bên trong thành dò thăm tin tức, cũng tìm thấy bóng dáng Bách Lý Ngọc,ngược lại có ít quan binh đóng ở khu vựcdọc dòng sông.

      Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang khẽ cong lên. Sở Mộ Cẩn vẫn chưa chết tâm hay sao?

      Người Ác Nhân Cốc rút , trong Linh Lung Các chỉ có Lục Y ở đó, nhưng lúc này khôngthể vào tìm, nếu cẩn thận Linh Lung Cácsẽ bị bại lộ.

      Nam Cung Thiển Trang khẽ đảo tròng mắt, điđến cửa hàng quần áo mua đồ của nam giới, xâm nhập vào quán trà thăm dò tin đồn, chừng có thể thám thính được tin tức hữu ích.

      "Vị khách quan này muốn dùng điểm tâm gì?" - Tiểu nhị vai đắp khăn lông màu trắng, nângcái bình trà miệng mảnh và dài trong khay tràxinh xắn lên.

      "Bánh mứt táo!" - Nam Cung Thiển Trang hạ thấp thanh , giả giọng nam nhân lành lạnh dễ nghe.

      "Có ngay!" - Tiểu nhị pha trà ngon, chạy tớiphòng bếp, bưng lên bánh ngọt cho Nam CungThiển Trang.

      "Vị tiểu nhị ca này, vì sao quan binh tuần tra phố vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang gọitiểu nhị quay lại, ở quán trà nơi ‘rồng rắn lẫnlộn’, thường tin tức của bọn họ là nhanhnhạy nhất.

      "Khách quan là người nơi khác nên có điềukhông biết, Hữu Tướng là gian tế của BắcThương, có lời đồn đó là vị hôn phu chưacưới của công chúa được thụ sủng nhất tại BắcThương, nhưng là đàn ông mà, bên cạnh làm sao có thể có mấy người nữ nhân chứ ? Hữu Tướng được tiên đế chỉ hôn cưới tiểu thư tiếng xấu vang lừng của phủ tướng quân, Nam Cung Thiển Trang thực nổi tiếng là đanh đá chua ngoa, ah, ngài biết chứ, Hữu Tướng thậtđúng là người quá tốt, cầu giải trừ hôn ước với công chúa của Bắc Thương, công chúaBắc Thương dĩ nhiên chịu, dưới cơn nóng giận viết thơ cho Nhiếp Chính vương, vạch trần thân phận của Hữu Tướng. Hữu Tướng là ai chứ, là công tử Vô Song trí tuệ đứng đầu thiên hạ nha, sớm nhìn thấu trò hề của Nhiếp Chính vương, từ sớm người nhà trống, bắt được, nên bây giờ phải lục soát !"

      Tiểu nhị sinh động như , nước miếngtung bay, sau đó, hăng hái kể lể, đặt bình trà xuống, ngồi kế sát Nam Cung Thiển Trang, giọng : "Chỉ đáng thương cho phủ Vinh QuốcCông bị Hữu Tướng liên lụy, bởi vì là cậu nhà ngoại của Nam Cung Thiển Trang nên cũng bịtịch thu rồi. Nghe Vinh Quốc Công kia nghe được tin rời , nhưng yên lòng với Thái phu nhân, nửa đường quay lộn trở lại, bị chộpvào cung rồi, đoán chừng khó thoát khỏi cái chết, Nhiếp Chính Vương giận chó đánh mèovới Vinh Quốc Công!"

      Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, TháiTân Cơ quay trở lại sao ?

      "Cám ơn Tiểu nhị ca !" - Nam Cung Thiển Trang lấy ra thỏi bạc kín đáo đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị cười rồi rời .

      Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang lên tia tốităm, bối rối là cứu hay cứu, nếu cứu, vậy cứu như thế nào?

      Người bên cạnh nàng đều rút đến Nam Chiếurồi, nhưng, từ khi chia lìa với Bách Lý Ngọc đếnnay cũng có tung tích, dám trắng trợn tra tìm, trước mắt chỉ có thể dừng lại mấyngày, gặp được Bách Lý Ngọc thương lượng chuyện Thái Tân Cơ, nếu gặp được, lập tức trước đến Nam Chiếu.

      "Ngươi nghe gì chưa? Viên Xá Lợi bảy màu xuất tại Mân thành tiếp giáp bốn nước, bốn nước phái người thăm dò hư thực, đoán chừng chỗ đó náo nhiệt thời gian đấy!" – Bất ngờ, ở bàn ngay kế bên, người qua đườngGiáp chuyện phiếm với ba người ngồi cùng bàn.

      "Đúng vậy, nước Nam Chiếu phái ra mỹ nam số thiên hạ Tuyên vương Thủy Minh Hách, là muốn đến đó tham gia náo nhiệt mà !" -Người qua đường Ất phụ họa .

      "Xì, ngươi cần sống nữa hả ? Bên đóchắc chắn rất loạn, sơ ý chút mất mạngngay !" - Người qua đường Đinh lắc đầu phẩytay, hứng thú lắm.

      "Ôi, ta chỉ lo viên Xá Lợi bảy màu vừa xuất , bốn mước tranh đoạt, dân chúng lại lâmvào trong nước sôi lửa bỏng, nếu có sứcthần kỳ như thế, cái Bộ lạc Lạc Khắc ấy sớmnhất thống bốn nước rồi, còn đến phiên bọn họsao ?" - Người qua đường Bính dung mạo thưsinh, khinh thường chê cười.

      Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang chợt sa sầm,viên Xá Lợi bảy màu phải ở trong tayBách Lý Ngọc ư, sao lại xuất tại MânThành ? Có liên quan tới y hay là có người cố ý tung hỏa mù dẫn dắt người của bốn nước nhằm mưu gì đây ?

      Nghĩ tới đây, Nam Cung Thiển Trang vẫn có ý định chuyến đến Linh Lung Các, trướchết liên lạc với Lãnh Sương rồi sau.

      Nam Cung Thiển Trang leo tường từ cửa sau vào, trực tiếp lên lầu năm, kéo mở cửa Phong Linh, chỉ chốc lát sau, Lục Y lên.

      "Chủ tử, sao ngài vẫn còn ở Tuyết Lâm ?" - Lục Y kinh ngạc hỏi, chợt hiểu, nhất định là có chuyện xảy ra rồi.

      "Ta lạc mất Lãnh Sương và Bách Lý Ngọc rồi, trước hết ngươi liên lạc với Lãnh Sương, ta có việc muốn sai nàng làm !" - Nam Cung Thiển Trang thẳng ra mục đích, hơi đẩy cánh cửasổ ra, mở ra kẽ hở , nhìn về phía cửa đại sảnh, dường như có điều suy nghĩ, hỏi: "Ởđây có hỏi thăm được tin tức hữu dụng gì ?"

      "Chủ tử, đêm qua Thái Tân Cơ quay lộn trở lại, tự mình vào cung tìm Hứa thị, còn có tin tức viên Xá Lợi bảy màu từ Mân thành truyền đến !"

      Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang vụt lóe tia sáng, xem ra tin tức là ." cần lưu ý tin tức Thái Tân Cơ nữa để tránh bại lộ bí mật,cũng cần trông nom hai người bọn họnữa, giữ được Thái Thụy vàThái Phù là đủ rồi !"

      "Vâng !" - Lục Y gật đầu, suy nghĩ chút, cau mày : "Lãnh Ngôn cũng truyền tới tin tức, người Bắc Thương cử là công chúa ĐiệpẢnh, còn người của Đông Lăng lại là Tương Vương, Nam Chiếu chính là Thủy Minh Hách, Tuyết Lâm là Bắc viên Thế tử, chủ tử, ngài và Đại Chủ Tử sao ?"

      Nam Cung Thiển Trang hơi suy tư, khóe miệng vẽ ra mờ mờ đường cong, cười gian trá : "Náo nhiệt như thế, tại sao có thể bỏ qua chứ ?" - Việc cấp bách trước tiên là phải tìm được Bách Lý Ngọc.

      "Chanh Song nằm vùng ở trong đội ngũ hộ tống công chúa của Bắc Thương, nếu chủ tử ,có thể liên lạc với Chanh Song !" - Lục Y dặn dò, trong lòng có chút lo lắng, muốn theo nhưng ở bên này lại thoát thân được.

      "Ừ, nếu nhìn thấy Bách Lý Ngọc hoặc là Lãnh Sương, hãy bảo bọn họ đến thôn sông dưới núi Thanh Phong tìm ta !" - xong, Nam Cung Thiển Trang mượn chút ngân lượng, rồi rời .

      tới sông thôn sắc trời tối, phía xa xa nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa thôn nhìn quanh.

      " nương, đến rồi, ta lo lâu chưa thấycô về, sợ là xảy ra chuyện !" – Người phụ nữ với khuôn mặt phong sương, cười rất thân hòa.

      Nam Cung Thiển Trang mím môi cười , ởchỗ này mặc dù lạc hậu nhưng dân phong thuầnphác, phô trương bên ngoài.

      " sao, ta vào thành mua vài món đồ thôi!" - Nam Cung Thiển Trang đem thịt mua được để ăn đưa cho người phụ nữ, lúc trước nhìn thấycô bé con bởi vì thiếu dinh dưỡng lâu mà dung mạo cực kì gầy, tóc khô héo, da vàng vọt, nghĩ đến cuộc sống của người khác xa xỉ,còn họ lại đói, trong lòng có rất nhiều cảm thán.

      " nương, nhà tôi cũng đánh bắt chút thịt để ăn, cần phải tiêu phí đâu!" – Người phụ nữ có chút ngượng ngùng, sắc mặt trở nên đỏhồng, nhìn thịt trong tay mà sững sờ.

      "Đừng ngại, có thể bồi bổ cho đứa bé mà, thânthể của bọn chúng phát triển, thể ănít được!" - Nam Cung Thiển Trang nở nụ cười phát ra từ nội tâm, đồng thời kiên định ý nghĩ trong lòng.

      " nương quá khách khí !" - Người phụ nữkhông thêm lời, cầm đồ vào nhà, lấy ra mấy nồi sâu lòng, đem thịt đổ ra, bày ra bàn.

      Bới thêm chén cơm tẻ cho Nam Cung ThiểnTrang, cũng đẩy bát thịt tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, kêu ăn cơm.

      Nam Cung Thiển Trang nhìn chén to cơm đều cho hết cả, còn bé con ôm cái bánh bao nhân đứng ở trong góc, mắt thỉnh thoảngnhìn về phía thức ăn bàn, mắt liếc nhìn rồi lại cắn miếng bánh bao chay khô cứng.

      Nam Cung Thiển Trang ngoắc tay ý bảo bé đitới đây, bé con tới, thận trọng nhìn NamCung Thiển Trang.

      "Ăn ngon ?" - Nam Cung Thiển Trang chỉcái bánh bao chay khô cứng trong tay bé, hỏi han.

      bé con khiếp đảm rụt cổ, lắc đầu cái.

      "Ta đổi cho em !" - Nam Cung Thiển Trang chỉ chỉ bát cơm trước mặt, nhìn thấy bé do dự, cười : "Ta thích ăn, ta muốn nếm thửmột chút cái bánh bao chay trong tay em!"

      bé con nhận ra Nam Cung Thiển Trang rất nghiêm túc, trong đôi mắt vụt sáng, bẻ chỗ bánh bao chay bị cắn , đặt ở trong chén, sau đó đem phần sạch đưa cho Nam Cung Thiển Trang, rồi cầm lấy bát cơm nóng hôi hổi thơm nức trước mặt để ăn."Đa tạ tỷ tỷ !"

      "Na Na, con ăn cái gì đấy ?" – Người phụ nữ đẩy cửa ra, nhìn thấy con ăn bữa tối củakhách quý, trầm mặt quát lên: "Mau bỏ xuống !"

      Tròng mắt bé con lấp lánh giọt nước mắt,mím môi để xuống, nhảy xuống khỏi băng ghế gỗ, buồn bã nhìn bát cơm.

      " nương, con bé hiểu chuyện. . ."

      " đâu, là ta cho bé ăn!" - Nam CungThiển Trang giơ cái bánh bao chay trong tay lên,: "Ta chưa từng ăn qua thứ này, nên đổi ănvới bé, mùi vị rất ngon!" - xong, Nam Cung Thiển Trang cắn miếng lớn, trong miệng khô khốc chan chát, khó có thể nuốt xuống,dưới cái nhìn chăm chú của người phụ nữ, gomgóp chút nước miếng nuốt khô xuống, nhưng lại kẹt ở cổ họng, nghẹn ở giữa cổ, hai mắt trợn trắng, liều mạng tích góp từng chút nước miếngđem miếng bánh bao chay chết tiệt nuốt vào trong bụng.

      Phụ nhân bị bộ dáng của Nam Cung ThiểnTrang chọc cười, dặn dò: "Mấy ngày nay nương nên ra ngoài, trong thôn có ngườilạ tới, giống như là tìm kiếm người nàođó!"

      Nghe vậy, Nam Cung Thiển Trang để đũa xuống, cất tiếng chào hỏi với người phụ nữ, vội vàng chạy ra ngoài, sợ là Bách Lý Ngọc tìm đến mình.

      Theo phương hướng người phụ nữ chỉ dẫn,Nam Cung Thiển Trang tới bờ sông ở cuối thôn, thấy bảy tám người áo đen đánh vớt,khoa tay múa chân hỏi thăm thôn dân.

      Nam Cung Thiển Trang có chút thất vọng, côkhông biết, cũng dám mạo hiểm tiến lên hỏi, xoay người định quay trở về, bỗng nhiên,thấy từ xa xa tới bóng dáng quen thuộc,trong lòng vui mừng, lên liền nghe được bọn họ : "Chủ mẫu có ở đây, chúng ta những chỗ khác tìm !"

      Xác nhận đúng thân phận, Nam Cung ThiểnTrang muốn kêu lên, lại nhìn đến phía sau có đội quan binh tới, trông thấy người dẫnđầu, vội thu lại chân.

    3. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57 (p.3)

      Nam Cung Thiển Trang mang người đến núi Thanh Phong chờ Bách Lý Ngọc, qua mấy canh giờ vẫn chưa thấy bóng người cần chờ đợi, trong lòng lo lắng, căn cứ vào thời gian ước định, quá hai canh giờ, chẳng lẽ ở kinh đô xảy ra chuyện gì cản chân y sao ?

      Nam Cung ThiểnTrang vẫy tay gọi Lãnh Sương tới, nhíu chặt lông mày hỏi: "Liên lạc được với Mạc Vấn rồi hả ?"

      "Chưa được!"

      Sai Lãnh Sương trông coi đám người, còn Nam Cung Thiển Trang cưỡi ngựa chạy quay trở lại, đến cửa thành, vứt bỏ ngựa rồi phi thân vào thành, lẻn vào Tướng phủ, người nhà trống, trái tim Nam Cung Thiển Trang như rơi xuống, nghĩ rằng có phải khi tới đây lỡ dịp rồi hay ?

      Vội vàng tắt qua con đường chạy tới núi Thanh Phong, bọn Lãnh Sương cũng đồng thời biến mất tăm mất tích, đáy mắt Nam Cung Thiển Trang lên đầy sương lạnh, rốt cuộc chỗ nào có vấn đề đây?

      Lãnh Sương biết tìm Bách Lý Ngọc, gặp được Bách Lý Ngọc nhất định đợi , nhưng mà cũng thấy bọn họ, ngay cả ký hiệu cũng để lại.

      Tra xét đầu mối xung quanh, chỉ có dấu vó ngựa nằm mặt đất, bỗng cảm thấy mặt đất chấn động, có rất nhiều người ngựa chạy tới, chẳng lẽ là Bách Lý Ngọc sao ?

      Nam Cung Thiển Trang còn kịp trốn nữa, thấy Sở Mộ Cẩn thân áo tím, dẫn quân thiết kỵ cùng quân Ngự Lâm dừng ở trước mặt .

      "Trang nhi, Bách Lý Ngọc y bỏ rồi, hãy cùng ta vào cung, thế nào hả ?" - Sở Mộ Cẩn nắm chặt dây cương, băng lạnh dưới đáy mắt như hòa tan, nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang.

      "Sở Mộ Cẩn, ngươi ngươi cũng phải quá ti tiện sao ? chiếm được càng thêm có ham muốn chinh phục, dùng hết các loại thủ đoạn đều muốn đoạt vào tay. mất rồi, bỏ như giày rách, nhìn nhiều cũng ngại chướng mắt !" - Nam Cung Thiển Trang nắm chặt chủy thủ trong tay áo, trong đôi mắt phượng điểm đầy băng lạnh, hóa thành băng nhũ đâm về Sở Mộ Cẩn, ngầm kết luận là dở trò quỷ trong việc này.

      Vẻ mặt Sở Mộ Cẩn biến đổi, chứa vẻ tức giận.

      " ra phải là ngươi ta, mà là lòng tự ái đáng thương của bản thân, bởi vì ta thích ngươi nhiều năm như vậy, lại vứt bỏ ngươi, ngươi tiếp nhận nổi cho nên mới muốn có được ta, chinh phục ta nhằm chứng minh sức quyến rũ của ngươi. Hôm nay, đại động can qua vây bắt ta, đơn giản chính là muốn lùng bắt ta để uy hiếp Bách Lý Ngọc, để bắt y trao đổi tấm Hổ Phù !" - Nam Cung Thiển Trang tinh tế phân tích mục đích của Sở Mộ Cẩn, vài chục vạn đại binh Tuyết Lâm quốc của rơi vào trong tay Bắc Thương Ám Đế, thể nghi ngờ chính là đặt mạch sống nước ở trong tay người ta?

      Sở Mộ Cẩn vội kiềm chế tức giận ở đáy lòng, đó là trong những mục đích của , còn nữa, chính là lưu giữ trở thành phi của .

      "Trang nhi, nàng có lẽ hiểu lầm ta, mặc kệ nàng và Bách Lý Ngọc có chuyện vợ chồng thực hay , ta đều nguyện ý chiêu cáo thiên hạ cưới nàng làm phi !" - ánh mắt Sở Mộ Cẩn thoáng qua nét đau xót, có lẽ lúc trước đối với biến chuyển của đúng như là vì lòng tự ái, nhưng sau đó, thực .

      "Đừng đường hoàng như thế, nếu như ngươi ta như vậy, sao ngươi lợi dụng ta đoạt lại từ binh quyền trong tay Bách Lý Ngọc ? vì ta vứt bỏ giang sơn, thậm chí là tánh mạng sao ?" - Nam Cung Thiển Trang khí thế hùng hổ, ném ra cây chủy thủ trong tay, mỉa mai : "Nào, đâm vào bộ ngực của ngươi , ta cân nhắc trở về với ngươi!"

      "Trang nhi. . .!" - Sở Mộ Cẩn nhìn cây chủy thủ trong tay, phía còn lưu lại hơi ấm của , rất muốn mở miệng là vì đều có thể làm bất cứ việc gì, nhưng thân phận của cho phép, thể nào phản bác. Đấu tranh hồi lâu, đôi mắt rũ xuống, : "Trang nhi, nàng vì Bách Lý Ngọc có thể bỏ ra tất cả, làm vợ của ta, vì sao lại thể giúp ta đoạt lại binh quyền ?"

      Nam Cung Thiển Trang hơi nhếch môi, bất lực khi phải làm cùng Sở Mộ Cẩn, nguyện ý bỏ ra vì Bách Lý Ngọc, đó là bởi vì người nam nhân kia nguyện ý dốc hết tất cả vì , ở trong thế giới của y, là tất cả của y.

      "Sở Mộ Cẩn, cái ngươi là bản thân ngươi, Bách Lý Ngọc có thể chết vì ta, nếu ta là phi của ngươi, ta chết, ngươi vì thân phận có thể tái giá, y như vậy, y chết cùng ta !" - Nam Cung Thiển Trang buông tay, cảm thấy đầu óc đàn ông cổ đại có bệnh, ích kỷ vì tư lợi.

      Toàn thân Sở Mộ Cẩn chấn động, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở, có lẽ là. . . .

      Khi phụ hoàng còn sống đời, còn có thể chắc chắn mà , chờ nàng đoạt giang sơn của , nếu nàng muốn cho. Hôm nay, đến bước này, có quá nhiều thứ dứt bỏ được.

      "Trang nhi, ta lại lần nữa hãy theo ta !" - đáy mắt Sở Mộ Cẩn thoáng lên vẻ u mờ mịt, bình tĩnh nhìn Nam Cung Thiển Trang, thấy lắc đầu, bèn phất tay, : "Bắt lấy, được phép đả thương tới người!"

      Đôi mắt Nam Cung Thiển Trang lên vẻ khát máu, móc ra đạn khói, ra sức thúc mông ngựa chạy trốn, Sở Mộ Cẩn đuổi theo sát ở phía sau.

      Nam Cung Thiển Trang nghe tiếng vó ngựa phía sau, sắc mặt chợt lạnh cứng lại, thể bị bắt được, nếu , Bách Lý Ngọc ắt hẳn làm ra việc ngốc nghếch, chỉ có thể trong lòng buồn bực liều mạng chạy về phía trước.

      biết chạy bao lâu, quay đầu lại nhìn Sở Mộ Cẩn vẫn kiên nhẫn theo ở vị trí cách xa mấy mét, Nam Cung Thiển Trang nhìn con sông phía trước mặt, cắn răng cái, nhảy xuống ngựa, đứng ở bờ sông, lạnh lùng u ám, : "Sở Mộ Cẩn, Nam Cung Thiển Trang ta hôm nay chết, ngày sau nhất định phải lấy cái đầu chó của ngươi !"

      "Ùm!" - Nam Cung Thiển Trang dứt khoát cương quyết đâm đầu vào trong sông, nước tóe lên, bọt nước ùng ục bắn lên, đảo mắt cái thấy bóng dáng, chỉ còn lại mặt hồ là mấy vòng sóng nước gợn lăn tăn.

      " được ——" - Sở Mộ Cẩn vươn tay, kịp ngăn cản Nam Cung Thiển Trang, đôi mắt đỏ ngầu nhảy theo sát xuống hồ, bơi mấy vòng, cũng trông thấy bóng dáng Nam Cung Thiển Trang, trái tim hốt hoảng ‘bình bịch’ đập ngừng, cảnh tượng hồ tuyết kia trước mắt mồn , dám tưởng tượng đến hậu quả của nàng.

      Nếu như biết nàng quyết tuyệt, nguyện ý thả nàng . . .

      Nam Cung Thiển Trang nhảy xuống sông cũng biết hành động của Sở Mộ Cẩn, lặn xuống dưới đáy nước, bạt mạng bơi theo dòng nước chảy.

      Là cao thủ bơi lội, kiếp trước thường làm nhiệm vụ những chiếc du thuyền hào hoa, tất nhiên phải học bơi lội, lấy được vật vào tay, lập tức nhảy xuống biển chạy trốn, lặn ở phía trước theo ca nô tiếp ứng phía sau, lần trước ở hồ tuyết là vì nước quá lạnh mà dẫn tới chuột rút.

      Nhưng thể lực của ở lúc trước cưỡi ngựa chạy trốn hao phí ít, biết bơi bao lâu ở trong nước, cả người đều mệt mỏi, làm cho còn chút xíu hơi sức nào, bới hướng về bờ, vừa lên bờ, nhìn thấy có truy binh theo, đôi mắt chợt tối sầm lại, ngất .

      "Ah, lão đại ở đây có nương !" – gã đàn ông mặc áo choàng ngắn bằng vải thô, thấy Nam Cung Thiển Trang chết ngất ở bờ sông, quay về phía người ở cách đó xa mà hô lên.

      Mặt Sẹo Đao tới, vén tóc che lấp mặt, lộ ra gương mặt tái nhợt, vẫn mất xinh đẹp như xưa.( vâng các bạn còn nhớ gã mặt sẹo này )

      "Lão đại, nàng này có vẻ thùy mị, so phu nhân Thúy Nhi xinh đẹp hơn, lão đại, huynh cần mang nàng làm áp trại phu nhân phải ?" – ánh mắt Thạch Hổ lộ ra vẻ thèm thuồng, xoa xoa tay, hỏi.

      Mặt Sẹo thu lại kinh ngạc trong đáy mắt, dùng sức vỗ đầu Thạch Hổ, giận dữ hét lên: "Bà ngoại mi, muốn sống nữa hả, ấy là tiểu thư phủ tướng quân, nếu phải là nhờ ấy, chừng trăm miệng ăn trong trại chúng ta đều chết sạch !"

      Thạch Hổ ôm cái đầu bị gõ đau, thu hồi lại tâm tư nên có, có hơi sợ sợ liếc mắt nhìn Nam Cung Thiển Trang, giúp đỡ lão đại bế trở về thôn xóm.

      . . . . . .

      Ngủ mê cả đêm, Nam Cung Thiển Trang mở mắt ra, nhìn gian nhà lá, dụi dụi mắt, nghĩ thầm đoán chừng vừa được người cứu.

      Hơi động động thân thể, thấy toàn thân đau nhức, nghĩ đến Bách Lý Ngọc, liền cắn răng chống thân thể lên, bàn tay mềm rũ, ngã nhào ở giường, phát ra tiếng va chạm.

      Người ở ngoài cửa nghe được tiếng vang, đẩy cửa vào, là người phụ nữ ước chừng sắp ba mươi tuổi, bưng chén canh rồi đặt ở bàn gỗ đơn sơ, cười : " nương tỉnh rồi, trước tiên uống chén cháo loãng !"

      Nam Cung Thiển Trang gật đầu, tiếng cám ơn, hỏi "Nơi này là ở đâu ?"

      " nương, đây là núi Thanh Phong !" – Người phụ nữ xoa xoa đôi bàn tay lên chiếc tạp dề, bưng chén lên đưa vào trong tay Nam Cung Thiển Trang.

      Nam Cung Thiển Trang nhìn chén canh nước, bên trong chỉ có mấy hạt gạo, động tác tay vội dừng lại. Người phụ nữ nhìn Nam Cung Thiển Trang ngừng động tác, cười giễu : "Thôn chúng ta nghèo rớt, trước kia dựa vào đánh cướp sống qua ngày, từ lần trước cùng giao tranh với đám người quan lại, thiếu chút nữa nộp mạng, thu tay trú ngụ ở chân núi, dựa vào săn thú mà sống, ngày ngày trải qua nghèo khó, nhưng lòng cũng thoải mái tự tại !"

      Nam Cung Thiển Trang tâm trạng chợt biến đổi, nâng mắt lên, hỏi "Có phải mặt lão đại Thổ phỉ có vết sẹo ?"

      Phụ nhân gật đầu, có chút ngượng ngùng : "Trong nhà có nhiều lương thực, nương dùng tạm trước, phu quân tập hợp mua thú săn được, sau khi trở về có đồ ăn !"

      Nam Cung Thiển Trang há miệng, khóe mắt dư quang thấy có bé nằm sấp ở cửa, thò đầu, ánh mắt tròn vo linh lợi nhìn chằm chằm vào chén canh, lòng cảm thấy có chút chua xót, lục lọi người, chợt nhớ tới thay đổi y phục, người phụ nữ rất có mắt nhìn, đưa tới quần áo của Nam CungThiển Trang: " nương, ta giúp giặt sạch y phục của , tất cả đồ đều ở đây !"

      Nam Cung Thiển Trang móc ra túi bạc, nhét vào trong tay mọc đầy nốt chai dày của người phụ nữ, cười : "Đại tỷ, trước hết tỷ cầm tiền phụ chút chi phí trong nhà, coi như lễ cảm ơn !"

      " , ta thể nhận !" – Người phụ nữ vội vàng xua tay từ chối, người trong nhà kia căn dặn, phải chăm sóc tốt, đây là khách quý.

      "Ta đoán chừng còn phải ở nơi này dưỡng bệnh lâu, cũng muốn bồi bổ thân thể, đại tỷ người hãy nhận , nếu ta ở lại cũng an tâm !" - Nam Cung Thiển Trang nghiêm mặt lại mà thương lượng, thấy phụ nhân hề từ chối nữa mà nhận lấy, mới uống hết hớp nước cơm, mượn người phụ nữ cái áo vải thô để thay, buộc khăn vải đầu, ra ngoài thăm dò tin tức về Bách Lý Ngọc.

      . . . . . .

    4. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 57 (p.cuối)
      Tại núi Thanh Loa, Bách Lý Ngọc đứng quay lưng dựa dưới cây tùng xanh thẫm, ánh mắt sâu thẳm nhìn con đường núi.

      đợi ngày, nàng vẫn chưa chạy tới. Ở đường xảy ra chuyện gì chăng ? Hay là bị Sở Mộ Cẩn chặn lại rồi ?

      "Khi nào Mạc Vấn quay trở lại ?" - Bách Lý Ngọc ôm ngực. Ở mơi này của bọn họ có Dương đồng tâm cổ, y chết, như vậy nàng vẫn an toàn.

      "Ước chừng nén nhang !" – trong lòng Mạc Tình nhớ chủ mẫu, là ở núi Thanh Loa, cũng chờ ngày đêm, mà vẫn thấy bóng dáng đâu.

      lâu sau, Mạc Vấn vội vàng chạy về bẩm báo, : "Thưa chủ tử, chủ mẫu và chúng tôi nhớ nhầm chỗ, nàng ở núi Thanh Phong, sau đó bị Sở Mộ Cẩn chặn đường, chủ mẫu liền nhảy xuống sông, trước mắt vẫn chưa tìm thấy !"

      Bàn tay Bách Lý Ngọc khép ở trong tay áo chợt nắm chặt, hung ác nhìn về phía kinh đô, sẵng giọng : " tìm dọc theo hạ lưu !"

      "Dạ!"

      Đoàn người bí mật tìm dọc theo con sông tại núi Thanh Phong.

      Trong khi đó, Nam Cung Thiển Trang ngồi chổm hỗm quan sát bên trong thành dò thăm tin tức, cũng tìm thấy bóng dáng Bách Lý Ngọc, ngược lại có ít quan binh đóng ở khu vực dọc dòng sông.

      Khóe miệng Nam Cung Thiển Trang khẽ cong lên. Sở Mộ Cẩn vẫn chưa chết tâm hay sao?

      Người Ác Nhân Cốc rút , trong Linh Lung Các chỉ có Lục Y ở đó, nhưng lúc này thể vào tìm, nếu cẩn thận Linh Lung Các bị bại lộ.

      Nam Cung Thiển Trang khẽ đảo tròng mắt, đến cửa hàng quần áo mua đồ của nam giới, xâm nhập vào quán trà thăm dò tin đồn, chừng có thể thám thính được tin tức hữu ích.

      "Vị khách quan này muốn dùng điểm tâm gì?" - Tiểu nhị vai đắp khăn lông màu trắng, nâng cái bình trà miệng mảnh và dài trong khay trà xinh xắn lên.

      "Bánh mứt táo!" - Nam Cung Thiển Trang hạ thấp thanh , giả giọng nam nhân lành lạnh dễ nghe.

      "Có ngay!" - Tiểu nhị pha trà ngon, chạy tới phòng bếp, bưng lên bánh ngọt cho Nam Cung Thiển Trang.

      "Vị tiểu nhị ca này, vì sao quan binh tuần tra phố vậy ?" - Nam Cung Thiển Trang gọi tiểu nhị quay lại, ở quán trà nơi ‘rồng rắn lẫn lộn’, thường tin tức của bọn họ là nhanh nhạy nhất.

      "Khách quan là người nơi khác nên có điều biết, Hữu Tướng là gian tế của Bắc Thương, có lời đồn đó là vị hôn phu chưa cưới của công chúa được thụ sủng nhất tại Bắc Thương, nhưng là đàn ông mà, bên cạnh làm sao có thể có mấy người nữ nhân chứ ? Hữu Tướng được tiên đế chỉ hôn cưới tiểu thư tiếng xấu vang lừng của phủ tướng quân, Nam Cung Thiển Trang thực nổi tiếng là đanh đá chua ngoa, ah, ngài biết chứ, Hữu Tướng đúng là người quá tốt, cầu giải trừ hôn ước với công chúa của Bắc Thương, công chúa Bắc Thương dĩ nhiên chịu, dưới cơn nóng giận viết thơ cho Nhiếp Chính vương, vạch trần thân phận của Hữu Tướng. Hữu Tướng là ai chứ, là công tử Vô Song trí tuệ đứng đầu thiên hạ nha, sớm nhìn thấu trò hề của Nhiếp Chính vương, từ sớm người nhà trống, bắt được, nên bây giờ phải lục soát !"

      Tiểu nhị sinh động như , nước miếng tung bay, sau đó, hăng hái kể lể, đặt bình trà xuống, ngồi kế sát Nam Cung Thiển Trang, giọng : "Chỉ đáng thương cho phủ Vinh Quốc Công bị Hữu Tướng liên lụy, bởi vì là cậu nhà ngoại của Nam Cung Thiển Trang nên cũng bị tịch thu rồi. Nghe Vinh Quốc Công kia nghe được tin rời , nhưng yên lòng với Thái phu nhân, nửa đường quay lộn trở lại, bị chộp vào cung rồi, đoán chừng khó thoát khỏi cái chết, Nhiếp Chính Vương giận chó đánh mèo với Vinh Quốc Công!"

      Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, Thái Tân Cơ quay trở lại sao ?

      "Cám ơn Tiểu nhị ca !" - Nam Cung Thiển Trang lấy ra thỏi bạc kín đáo đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị cười rồi rời .

      Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang lên tia tối tăm, bối rối là cứu hay cứu, nếu cứu, vậy cứu như thế nào?

      Người bên cạnh nàng đều rút đến Nam Chiếu rồi, nhưng, từ khi chia lìa với Bách Lý Ngọc đến nay cũng có tung tích, dám trắng trợn tra tìm, trước mắt chỉ có thể dừng lại mấy ngày, gặp được Bách Lý Ngọc thương lượng chuyện Thái Tân Cơ, nếu gặp được, lập tức trước đến Nam Chiếu.

      "Ngươi nghe gì chưa? Viên Xá Lợi bảy màu xuất tại Mân thành tiếp giáp bốn nước, bốn nước phái người thăm dò hư thực, đoán chừng chỗ đó náo nhiệt thời gian đấy!" – Bất ngờ, ở bàn ngay kế bên, người qua đường Giáp chuyện phiếm với ba người ngồi cùng bàn.

      "Đúng vậy, nước Nam Chiếu phái ra mỹ nam số thiên hạ Tuyên vương Thủy Minh Hách, là muốn đến đó tham gia náo nhiệt mà !" - Người qua đường Ất phụ họa .

      "Xì, ngươi cần sống nữa hả ? Bên đó chắc chắn rất loạn, sơ ý chút mất mạng ngay !" - Người qua đường Đinh lắc đầu phẩy tay, hứng thú lắm.

      "Ôi, ta chỉ lo viên Xá Lợi bảy màu vừa xuất , bốn mước tranh đoạt, dân chúng lại lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, nếu có sức thần kỳ như thế, cái Bộ lạc Lạc Khắc ấy sớm nhất thống bốn nước rồi, còn đến phiên bọn họ sao ?" - Người qua đường Bính dung mạo thư sinh, khinh thường chê cười.

      Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang chợt sa sầm, viên Xá Lợi bảy màu phải ở trong tay Bách Lý Ngọc ư, sao lại xuất tại Mân Thành ? Có liên quan tới y hay là có người cố ý tung hỏa mù dẫn dắt người của bốn nước nhằm mưu gì đây ?

      Nghĩ tới đây, Nam Cung Thiển Trang vẫn có ý định chuyến đến Linh Lung Các, trước hết liên lạc với Lãnh Sương rồi sau.

      Nam Cung Thiển Trang leo tường từ cửa sau vào, trực tiếp lên lầu năm, kéo mở cửa Phong Linh, chỉ chốc lát sau, Lục Y lên.

      "Chủ tử, sao ngài vẫn còn ở Tuyết Lâm ?" - Lục Y kinh ngạc hỏi, chợt hiểu, nhất định là có chuyện xảy ra rồi.

      "Ta lạc mất Lãnh Sương và Bách Lý Ngọc rồi, trước hết ngươi liên lạc với Lãnh Sương, ta có việc muốn sai nàng làm !" - Nam Cung Thiển Trang thẳng ra mục đích, hơi đẩy cánh cửa sổ ra, mở ra kẽ hở , nhìn về phía cửa đại sảnh, dường như có điều suy nghĩ, hỏi: "Ở đây có hỏi thăm được tin tức hữu dụng gì ?"

      "Chủ tử, đêm qua Thái Tân Cơ quay lộn trở lại, tự mình vào cung tìm Hứa thị, còn có tin tức viên Xá Lợi bảy màu từ Mân thành truyền đến !"

      Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang vụt lóe tia sáng, xem ra tin tức là ." cần lưu ý tin tức Thái Tân Cơ nữa để tránh bại lộ bí mật, cũng cần trông nom hai người bọn họ nữa, giữ được Thái Thụy vàThái Phù là đủ rồi !"

      "Vâng !" - Lục Y gật đầu, suy nghĩ chút, cau mày : "Lãnh Ngôn cũng truyền tới tin tức, người Bắc Thương cử là công chúa Điệp Ảnh, còn người của Đông Lăng lại là Tương Vương, Nam Chiếu chính là Thủy Minh Hách, Tuyết Lâm là Bắc viên Thế tử, chủ tử, ngài và Đại Chủ Tử sao ?"

      Nam Cung Thiển Trang hơi suy tư, khóe miệng vẽ ra mờ mờ đường cong, cười gian trá : "Náo nhiệt như thế, tại sao có thể bỏ qua chứ ?" - Việc cấp bách trước tiên là phải tìm được Bách Lý Ngọc.

      "Chanh Song nằm vùng ở trong đội ngũ hộ tống công chúa của Bắc Thương, nếu chủ tử , có thể liên lạc với Chanh Song !" - Lục Y dặn dò, trong lòng có chút lo lắng, muốn theo nhưng ở bên này lại thoát thân được.

      "Ừ, nếu nhìn thấy Bách Lý Ngọc hoặc là Lãnh Sương, hãy bảo bọn họ đến thôn sông dưới núi Thanh Phong tìm ta !" - xong, Nam Cung Thiển Trang mượn chút ngân lượng, rồi rời .

      tới sông thôn sắc trời tối, phía xa xa nhìn thấy người phụ nữ đứng ở cửa thôn nhìn quanh.

      " nương, đến rồi, ta lo lâu chưa thấy về, sợ là xảy ra chuyện !" – Người phụ nữ với khuôn mặt phong sương, cười rất thân hòa.

      Nam Cung Thiển Trang mím môi cười , ở chỗ này mặc dù lạc hậu nhưng dân phong thuần phác, phô trương bên ngoài.

      " sao, ta vào thành mua vài món đồ thôi !" - Nam Cung Thiển Trang đem thịt mua được để ăn đưa cho người phụ nữ, lúc trước nhìn thấy bé con bởi vì thiếu dinh dưỡng lâu mà dung mạo cực kì gầy, tóc khô héo, da vàng vọt, nghĩ đến cuộc sống của người khác xa xỉ, còn họ lại đói, trong lòng có rất nhiều cảm thán.

      " nương, nhà tôi cũng đánh bắt chút thịt để ăn, cần phải tiêu phí đâu!" – Người phụ nữ có chút ngượng ngùng, sắc mặt trở nên đỏ hồng, nhìn thịt trong tay mà sững sờ.

      "Đừng ngại, có thể bồi bổ cho đứa bé mà, thân thể của bọn chúng phát triển, thể ăn ít được!" - Nam Cung Thiển Trang nở nụ cười phát ra từ nội tâm, đồng thời kiên định ý nghĩ trong lòng.

      " nương quá khách khí !" - Người phụ nữ thêm lời, cầm đồ vào nhà, lấy ra mấy nồi sâu lòng, đem thịt đổ ra, bày ra bàn.

      Bới thêm chén cơm tẻ cho Nam Cung Thiển Trang, cũng đẩy bát thịt tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, kêu ăn cơm.

      Nam Cung Thiển Trang nhìn chén to cơm đều cho hết cả, còn bé con ôm cái bánh bao nhân đứng ở trong góc, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía thức ăn bàn, mắt liếc nhìn rồi lại cắn miếng bánh bao chay khô cứng.

      Nam Cung Thiển Trang ngoắc tay ý bảo tới đây, bé con tới, thận trọng nhìn Nam Cung Thiển Trang.

      "Ăn ngon ?" - Nam Cung Thiển Trang chỉ cái bánh bao chay khô cứng trong tay bé, hỏi han.

      bé con khiếp đảm rụt cổ, lắc đầu cái.

      "Ta đổi cho em !" - Nam Cung Thiển Trang chỉ chỉ bát cơm trước mặt, nhìn thấy bé do dự, cười : "Ta thích ăn, ta muốn nếm thử chút cái bánh bao chay trong tay em!"

      bé con nhận ra Nam Cung Thiển Trang rất nghiêm túc, trong đôi mắt vụt sáng, bẻ chỗ bánh bao chay bị cắn , đặt ở trong chén, sau đó đem phần sạch đưa cho Nam Cung Thiển Trang, rồi cầm lấy bát cơm nóng hôi hổi thơm nức trước mặt để ăn."Đa tạ tỷ tỷ !"

      "Na Na, con ăn cái gì đấy ?" – Người phụ nữ đẩy cửa ra, nhìn thấy con ăn bữa tối của khách quý, trầm mặt quát lên: "Mau bỏ xuống !"

      Tròng mắt bé con lấp lánh giọt nước mắt, mím môi để xuống, nhảy xuống khỏi băng ghế gỗ, buồn bã nhìn bát cơm.

      " nương, con bé hiểu chuyện. . ."

      " đâu, là ta cho bé ăn!" - Nam Cung Thiển Trang giơ cái bánh bao chay trong tay lên, : "Ta chưa từng ăn qua thứ này, nên đổi ăn với bé, mùi vị rất ngon!" - xong, Nam Cung Thiển Trang cắn miếng lớn, trong miệng khô khốc chan chát, khó có thể nuốt xuống, dưới cái nhìn chăm chú của người phụ nữ, gom góp chút nước miếng nuốt khô xuống, nhưng lại kẹt ở cổ họng, nghẹn ở giữa cổ, hai mắt trợn trắng, liều mạng tích góp từng chút nước miếng đem miếng bánh bao chay chết tiệt nuốt vào trong bụng.

      Phụ nhân bị bộ dáng của Nam Cung Thiển Trang chọc cười, dặn dò: "Mấy ngày nay nương nên ra ngoài, trong thôn có người lạ tới, giống như là tìm kiếm người nào đó!"

      Nghe vậy, Nam Cung Thiển Trang để đũa xuống, cất tiếng chào hỏi với người phụ nữ, vội vàng chạy ra ngoài, sợ là Bách Lý Ngọc tìm đến mình.

      Theo phương hướng người phụ nữ chỉ dẫn, Nam Cung Thiển Trang tới bờ sông ở cuối thôn, thấy bảy tám người áo đen đánh vớt, khoa tay múa chân hỏi thăm thôn dân.

      Nam Cung Thiển Trang có chút thất vọng, biết, cũng dám mạo hiểm tiến lên hỏi, xoay người định quay trở về, bỗng nhiên, thấy từ xa xa tới bóng dáng quen thuộc, trong lòng vui mừng, lên liền nghe được bọn họ : "Chủ mẫu có ở đây, chúng ta những chỗ khác tìm !"

      Xác nhận đúng thân phận, Nam Cung Thiển Trang muốn kêu lên, lại nhìn đến phía sau có đội quan binh tới, trông thấy người dẫn đầu, vội thu lại chân.

    5. chuotanmeo

      chuotanmeo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,615
      Được thích:
      4,902
      Chương 58: chúng ta động phòng

      Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

      Sở Mộ Cẩn ngồi ngay ngắn ở ghế thượng vị, sắc mặt trầm nhìn tấu chương của các đại thần, chữ chữ câu câu chinh phạt , điều điều đều liệt kê tội trạng của Nam Cung Thiển Trang, ‘rầm’ tiếng, sức lực mạnh mẽ vỗ lên bàn, trong đôi mắt đóng băng như muốn phun ra lửa.

      Bàn tay nổi khớp xương siết chặt giấy Tuyên Thành long án, vê thành cục.

      " nỡ động thủ ?" – Từ chỗ tối tăm truyền đến giọng khàn khàn, ngừng lại ở trong tai cực kỳ nhức nhối.

      Sở Mộ Cẩn nhẫn lửa giận, tiếp tục phê duyệt bản tấu chương tiếp theo, hai mắt đọc nổi, ủ dột ném xuống đất, vung tay lên, ‘xoàn xoạt’ rơi xuống đất.

      "Ngươi chỉ là Nhiếp Chính vương, đừng quên Sở gia còn có Sở Mộ Khoảnh, nếu như ngươi bỏ qua cho Nam Cung Thiển Trang, đám lão già ngoan cố kia đẩy ngươi xuống !" - Người áo đen xong rồi cầm bình hoa bên cạnh đập xuống đất, buồn bực : "Đây chính là kết quả của ngươi !"

      Trèo càng cao, ngã càng đau, Sở Mộ Cẩn hiểu, buông tha cho Nam Cung Thiển Trang là tuyệt đối thể được !

      Dường như nhìn ra cố chấp của Sở Mộ Cẩn, cười lạnh : "Nam Cung Thiển Trang lưu luyến si mê ngươi hơn mười năm, đột nhiên thay đổi, ngươi cho rằng là nàng nhận , biết ngươi cưới nàng làm phi, mới tái giá với Bách Lý Ngọc sao ? Hừ, sợ là hai người bọn họ sớm ngấm ngầm cấu kết quan hệ thân thiết, tiếp cận ngươi chẳng qua là vì giúp Bách Lý Ngọc hỏi thăm tin tức, cùng lúc mưu kế thất bại, thay đổi sách lược, lấy trộm ngọc tỷ, kì thực là nhằm vào viên Xá Lợi bảy màu, để Bách Lý Ngọc nhất thống bốn nước!" - Người áo đen quay lưng đứng thẳng người, nấp ở trong bóng tối, nhìn ra tướng mạo của .

      Sở Mộ Cẩn làm vỡ nát chiếc nghiên mực, mực nước vẩy ra án kỷ, tấu chương hỏng hết, toàn thân giống như quấn quanh tầng hắc khí.

      khó có thể tin những gì nghe được. Nam Cung Thiển Trang. . . những năm qua đều là diễn trò sao?

      Nếu là như vậy, lòng dạ nàng phải sâu đến độ nào ?

      Nàng vì Bách Lý Ngọc trộm lấy viên Xá Lợi bảy màu, mà vì nàng trở mặt với phụ hoàng, lưu đày tứ đệ ở đất phong, đổi lấy nàng lòng tràn đầy phẫn hận, cắt tóc thề độc quyết tuyệt nhảy sông tự vẫn cũng nguyện hồi cung cùng .

      Tấu chương của các đại thần giống như có sống, há to mồm cười nhạo ngu xuẩn của !

      "Khi đó nàng chỉ có năm tuổi, đứa bé sao có nhiều tâm tư như thế được? Huống chi, hai năm trước Bách Lý Ngọc mới đến, bọn họ chưa từng quen biết !" - Sở Mộ Cẩn cố đè xuống lửa giận, tìm lý do giúp Nam Cung Thiển Trang, ít nhất nàng từng lòng đợi chờ .

      Người áo đen cười khẩy : "Nàng vì Bách Lý Ngọc trộm lấy viên Xá Lợi bảy màu là , để trợ giúp Bách Lý Ngọc ngay cả cha nàng cũng tính toán, còn có chuyện gì là làm được !" - Đáy mắt thoáng qua tia tối tâm, trầm quỷ quyệt toan tính.

      "Nam Cung Ngạo Thiên đối với nàng như thế, cũng là nên thôi !" – đôi mắt Sở Mộ Cẩn chút nhiệt độ nào, nhìn người áo đen bỗng xuất , xem kỹ, , rốt cuộc là ai ? Lại có va chạm gì với Bách Lý Ngọc và Nam Cung Thiển Trang ?

      "Chẳng lẽ ngươi cam tâm ? Nếu phải Bách Lý Ngọc xông đến thò chân vào, Nam Cung Thiển Trang là vương phi của ngươi, bày mưu tính kế giúp ngươi!” - Người áo đen thấy Sở Mộ Cẩn dao động chút nào, tiếp tục thuyết phục, đầu độc.

      Trái tim Sở Mộ Cẩn chợt căng lên, vài lời đối đáp ở núi Thanh Phong, mỗi lần nhớ tới liền giống như dao găm nung đỏ đâm vào trái tim của .

      "Vậy thế nào ? Nam Cung Thiển Trang nhảy sông tự vẫn sống chết , coi như may mắn còn sống, có ngươi phối hợp thiết kế chút, bọn họ cũng gặp phải ngăn cách rồi !" - núi Thanh Loa, núi Thanh Phong, Nam Bắc, sai chữ, cách xa nhau ngàn dặm, khoảng cách chỉ là cự ly, mà còn có lòng người.

      Nhưng lại tính sai tình cảm giữa Nam Cung Thiển Trang và Bách Lý Ngọc, nếu trước kia chưa gieo dương đồng tâm cổ, Nam Cung Thiển Trang có lẽ hoài nghi tình cảm của Bách Lý Ngọc, bỏ lại nàng mà .

      "Chưa chắc !" - ánh mắt người áo đen trầm nhìn xuyên qua song cửa sổ, nhìn về phía vị trí núi Thanh Phong, hiến cái kế kia chỉ là dẫn dụ Bách Lý Ngọc, dễ dàng bắt Nam Cung Thiển Trang, ngờ tới tên ngu xuẩn này ngay cả nữ nhân cũng bắt được.

      Ly gián tình cảm giữa bọn họ, sợ rằng chỉ vô dụng!

      "Bổn vương phái người đóng tại cửa sông, vừa có tin tức của nàng lập tức truyền đến, còn sợ nàng chạy mất hay sao ?" - đáy mắt Sở Mộ Cẩn toát ra cảm xúc bị tình thế bắt buộc, vui nhìn người áo đen, : "Bổn vương còn bận đối phó với đám lão già chưa chịu chết trong triều kia, cách nào thoát thân tự mình tìm, phủ Nam Cung gần đây cũng có động tĩnh, sao ngươi thay Bổn vương canh chừng ?"

      "Vì sao để cho Nam Cung Nghị tìm ?" - Người áo đen lãnh nhắc nhở.

      Sở Mộ Cẩn trầm mặc hồi lâu, nhà Nam Cung là phái ủng hộ Sở Mộ Khoảnh, trong triều ngầm phê phán , ngay lập tức phải có động tác, vẫy vẫy ống tay áo: "Trần công công, truyền khẩu dụ của Bổn vương, sai Nam Cung Nghị mang 100 thị vệ tìm kiếm Nam Cung Thiển Trang dọc theo dòng sông, sống phải thấy người chết phải thấy thi thể !" – Chợt dừng lại, trầm giọng : "Tìm thấy, đưa đầu tới gặp!"

      "Dạ !" - Trần công công uốn éo cái mông rời .

      "Nam Cung Thiển Trang là nhược điểm của Bách Lý Ngọc, ngươi có biết ai là nhược điểm Nam Cung Thiển Trang ? Chỉ cần nắm giữ được điểm này là truy bắt được nàng ta !" - con ngươi u ám tràn đầy vẻ ác độc, để lại câu , người áo đen chợt biến mất ở đại điện.

      Sở Mộ Cẩn ngừng tay, nhìn cái góc người áo đen đứng yên lúc trước, như có điều suy nghĩ, kể từ khi tịch thu phủ hữu tướng, người áo đen kia liền xuất tại Ngự Thư Phòng, bày mưu tính kế cho , rốt cuộc gã là ai? Có mục đích gì ?

      "Long Phách, đuổi theo!"

      "Dạ!"

      Sở Mộ Cẩn hất rơi tấu chương dơ bẩn long án, vuốt ve cái trán căng đau, nghĩ đến lời của người áo đen, đứng dậy đến cung Cẩm Tú.

      Thị vệ canh cửa đồng loạt quỳ xuống đất thỉnh an, Sở Mộ Cẩn thẳng lướt qua. Kể từ sau khi làm Nhiếp Chính vương, liền tiến vào hoàng cung, trừ danh hiệu cửu ngũ chí tôn, khoác thêm long bào bên ngoài thân, đồ dùng ăn mặc đều theo tiêu chuẩn của hoàng thượng, chưa từng thiếu cái nào.

      Vững vàng bước vào đại điện, vừa liếc mắt nhìn thấy Hứa thị ngồi ngay ngắn ở sập quý phi, vung vạt áo lên, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ trạm chổ điêu khắc hình hoa Lê.

      "Ồ, Nhiếp Chính vương tới !" – Hứa lập tức vội vàng đứng lên, khom người hành lễ. Mấy ngày nay vào ở trong cung, đồ dùng ăn mặc đều là thượng thừa, biết tốt hơn bao nhiêu lần so với phủ Vinh Quốc Công, nếu rời , đoán chừng thích ứng được cuộc sống có vây cá cùng những món ăn quý hiếm.

      Ánh mắt Sở Mộ Cẩn có chút chán ghét, Hứa cực kỳ cậy quyền, ở trong cung nghiễm nhiên coi mình là chủ nhân, chẳng qua, đối với như vậy lại rất tốt, có thể moi ra tin tức của Nam Cung Thiển Trang.

      "Ngươi lão phu nhân đem đôi con trai con của ngươi giao cho Nam Cung Thiển Trang, Thái Thụy con trai của ngươi ngu hiếu, liều mình mạo hiểm nguy hiểm tới cứu ngươi, vì sao thời gian qua vẫn có động tĩnh gì ?" - Sở Mộ Cẩn nhếch khóe môi cười lạnh, đánh giá chút giá trị còn sót lại của bà ta.

      Hứa cũng chẳng có bao nhiêu tôn kính với Sở Mộ Cẩn, có chuyện nhờ bà ta phải cung cung kính kính, thoải mái ung dung sai người phục vụ bà, cũng chút nào nhận thấy được Sở Mộ Cẩn để mất sát ý chợt lóe lên đối với bà.

      "Nhất định là tiện chân đó trói con ta lại rồi !" - Hứa duỗi đôi tay, ý bảo cung nữ xoa bóp giúp bà ta, thả lỏng ống chân, hài lòng híp mắt mà hưởng thụ.

      "Con trai của ngươi ra khỏi Tuyết Lâm quốc, tới biên cảnh của Nam Chiếu, ngươi còn hy vọng xa vời tới ‘cứu ngươi’ ư?" - Sở Mộ Cẩn đè thấp thanh , người quen thuộc với đều hiểu đây là điềm báo nổi giận -"Bổn vương nuôi người vô dụng, nếu điều kiện ngươi đều thể vây khốn Nam Cung Thiển Trang, Bổn vương chỉ có thể mang ngươi ra chém đầu thị chúng, hy vọng có thể dẫn dụ con trai con của ngươi !"

      Hứa nội tâm rơi ‘lộp bộp’, trong lòng có chút lo lắng, tay cung nữ biết nặng , bóp bà ta đau đớn.

      "Ai ui ——" - Hứa đau, vẻ mặt nhăn nhó. trở tay tát cái lên mặt cung nữ - "Tiện nhân, ngươi muốn bóp chết bản phu nhân hả ?"

      "Nô tỳ phải cố ý, phu nhân tha mạng, Nhiếp Chính vương tha mạng !" - Cung tỳ sắc mặt trắng bệch quỳ mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

      " phải cố ý ? Vậy chính là cố tình đúng ? Người đâu, mang xuống chặt hai cái tay này !" - Hứa nhàng vuốt ve cánh tay, hung ác lườm cung tỳ cái, thấy thị vệ mang xuống, trong lòng lửa giận dịu lại, rất hưởng thụ cảm giác thỏa mãn mà quyền lợi ở nơi này mang đến cho bà ta.

      "Hứa phu nhân rất thích ở nơi này !" – Sắc mặt Sở Mộ Cẩn lạng lùng trầm, bỏ qua cung nữ bị bắt , e rằng đây chẳng phải là lần thứ nhất.

      thích thú, Hứa , nghe thấy lời của Sở Mộ Cẩn, trong lòng cả kinh, cảm nhận được áp lực, khí quanh thân hạ xuống, vội vàng thu lại vẻ thỏa mãn, cười làm lành : "Vương Gia, thiếp thân ở trong cung có ngài trông nom, có gì phải e ngại chứ !"

      Sở Mộ Cẩn mặt chút biểu cảm, vuốt vuốt ly trà bạch ngọc, rét lạnh lườm mắt nhìn Hứa , gì.

      Hứa lo lắng trong lòng, nhìn Sở Mộ Cẩn tâm tình ràng, có chút run sợ. Trong chốc lát, cái trán chảy ra đầy mồ hôi lạnh, nhớ lại lời của lúc trước, bỗng nhiên, trong lòng thấy căng thẳng, hồi hộp : "Vương Gia, chiêu này dùng được, nhưng có thể dùng lão già kia làm mồi dụ, dầu gì cũng là cậu của tiện nhân. Ngài đề hoàng bảng là chém đầu Thái Tân Cơ, tiểu tiện nhân nhất định tới cứu !"

      " cũng là phu quân của ngươi đấy !" - Sở Mộ Cẩn khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, nhân tính đều là thứ xấu xa, vì tự vệ bà ta liền đẩy ra Thái Tân Cơ cùng giường chung gối -"Nếu Nam Cung Thiển Trang có lòng muốn bảo vệ Thái Tân Cơ, ngươi cho rằng còn có thể quay trở lại hoàng cung sao ?"

      Sắc mặt Hứa cứng đờ, bà ta làm trâu làm ngựa phục vụ cả gia đình người ta, quay đầu lại, ai lo cho bà ta, thậm chí đôi con trai con cũng xa cách bà ta, sao có thể hận chứ ? Kèm theo đó, hận cả Thái Tân Cơ.

      Nhưng phía sau câu kia của Sở Mộ Cẩn, khiến bà ta suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ trong lòng càng nắm chắc, dẫn dụ được Nam Cung Thiển Trang, bà ta chết, sốt ruột như kiến bò chảo nóng, qua lại ở trong tẩm điện.

      "Chiêu này được, ngài có thể đào phần mộ của lão phu nhân hủy thi, trong lòng tiện nhân kia chỉ có lão phu nhân, hãy canh chừng quan tài của bà ta, ta tin tiện nhân đó trở lại !" - Hứa cắn răng nghiến lợi, đáy mắt tràn đầy nét tàn nhẫn, móng tay dài siết khăn gấm ngắt vào lòng bàn tay, giống như bóp trong lòng bàn tay chính là Nam Cung Thiển Trang – “Đến lúc đó ngài an bài đại nội cao thủ nằm ở bên trong, khi Nam Cung Thiển Trang dỡ quan tài, là có thể lần hành động bắt được nàng ta!"

      Sở Mộ Cẩn gật đầu, trước mắt ở Tuyết Lâm quốc, chỉ có Vinh Lão phu nhân phủ Quốc Công là chiếc xương sườn mềm của Nam Cung Thiển Trang, vì để cho bà lão an tâm , có thể đồng ý bảo vệ Thái Thụy và Thái Phù vốn quen thân, nếu biết lão phu nhân. . .

      Đáy mắt buốt giá lóe thoáng qua ý cười, đứng lên : "Việc này còn cần Hứa phu nhân phối hợp nhiều hơn !"

      . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :