1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Vương phi thần trộm: Hưu phu lúc động phòng! - Thủy Mặc Thanh Yên (P2 C4) (69/130)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Nàng có dì cả từ khi nào vậy?


      Nạp phi? Sắc phong Hoàng hậu?


      Đùa kiểu gì vậy?


      Nam Cung Thiển Trang giãy dụa rút tay mình ra, chợt cảm nhận được ánh mắt nóng rực nhìn tay của mình, được tự nhiên, kéo váy chà xát mấy cái.

      - Thái hậu, ngài cho rằng bỏ lỡ số việc, có thể bù đắp sao?

      Nam Cung Thiển Trang có hơi ác cảm với lời của Thái hậu, bà già rồi nên hồ đồ, hay là muốn làm mẹ thiên hạ? Chỉ toàn kiếm chuyện!

      người đến tận xương tủy, bất luận người nào cũng thể thay thế, có dù người đó có dung mạo giống với người y , chung quy cảm giác cũng giống nhau!

      Nếu Thủy Triệt thực vì lời của Thái hậu mà động lòng, tình cảm của ông ta quá rẻ mạt, xứng với mẫu thân!

      Thái hậu tức ngực, sắc mặt trắng bệch, lời này của Nam Cung Thiển Trang ám chỉ Triệt Nhi, Diên Nhi, thậm chí cả bà, thể vì đền bù áy náy mà tha thứ cho bà sao?

      - Trang Nhi, ai gia. . .

      Thái hậu nóng lòng muốn giải thích, nhưng bị Thủy Triệt cắt ngang:

      - Mẫu hậu, lời hôm nay, trẫm chỉ xem như người hồ đồ, nên nhắc lại nữa!

      Vẻ mặt Nam Cung Thiển Trang chợt lóe, làm sao ông ta lại hiểu? Nếu bất cứ nữ nhân nào cũng có thể thay thế Diên Nhi, vậy vì sao ông ta phải đau khổ nhớ nhung Diên Nhi?

      - Triệt Nhi?

      Thái hậu thể hiểu được vì sao Thủy Triệt cự tuyệt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc, nữ nhi của Diên Nhi, có gì khác biệt với Diên Nhi? Dung mạo, phong cách cũng giống nhau, vì sao thể?

      - Thái hậu, ngài đừng uổng phí tâm tư, thần còn có hôn ước với Thủy Minh Hách, vài ngày nữa thành thân, nếu vào cung làm Phi lập Hậu, người trong thiên hạ đối xử với thần như thế nào?

      Từ tận đáy lòng, Nam Cung Thiển Trang thích Thái hậu, tự cho là đúng, lấy cớ đánh vì tốt cho ngươi để ngụy trang cho việc tổn thương ngươi.

      Với tính độc tài của Thủy Triệt, năm đó công bố giải thích thân phận của Thủy Thiên Diên, lúc ấy có người khó có thể chấp nhận được, dưới việc tạo áp lực của Thủy Triệt, qua cơn sóng gió, tất nhiên mọi người thường xuyên giắt khóe miệng chuyện này nữa.

      Con người sống đời, ham muốn sống vui vẻ, kẻ khác xấu sau lưng mình, cần gì phải để ý?

      Huống chi, với thanh danh của nàng khi gả cho Bách Lý Ngọc lúc trước, phải là có người chỉ trỏ đó sao, thời gian lâu, ai còn nhớ tới nàng?

      - thể!

      Thái hậu lớn tiếng cắt ngang, nhận thấy bà phản ứng quá khích, có chút ngượng ngùng :

      - Hách Nhi là cháu của mẫu thân ngươi, các ngươi thể thành thân.

      Nam Cung Thiển Trang đầu đầy hắc tuyến, gả cho Thủy Triệt nàng được coi là gì, trước khi , mẫu thân là Hoàng hậu Nam Chiếu, vợ của Thủy Triệt, theo lý cũng nên gọi ông ta tiếng cha dượng, vì sao thể cho gả cho Thủy Minh Hách?

      - Thái hậu, ngài chớ quên, Thủy Minh Hách là cháu của mẫu thân, Hoàng thượng là Hoàng huynh của mẫu thân, thần thể gả cho ai!

      xong, Nam Cung Thiển Trang mỉm cười nhìn Thủy Triệt, :

      - Phụ hoàng, ngài nên hạ chỉ hủy bỏ hôn ước giữa nhi thần và Tuyên vương!

      Thủy Triệt ngẩn ra, rất hài lòng với xưng hô của Nam Cung Thiển Trang, vẻ mặt ôn nhu, xoa đầu Nam Cung Thiển Trang, :

      - Tuyên vương là phu quân mà phụ hoàng chọn cho ngươi, ngươi gả cho , sống rất hạnh phúc, ai có thể làm hại ngươi!

      Nam Cung Thiển Trang đỡ trán, hiểu nổi cố chấp của Thủy Triệt, ông ta và mẫu thân bị ngăn cản tình cảm, nên hiểu , phải được ở cùng với người mà mình , vì sao nàng nhiều lần cự tuyệt, ông ta vẫn chịu buông tha chứ?

      - Phụ hoàng, phải là ngài để cho ta thành thân với Tuyên vương, để lấp đầy cho tiếc nuối của ngài với mẫu thân chứ?

      Nam Cung Thiển Trang chỉ có thể nghĩ đến điều này, hiểu nam nhân đào hoa như Thủy Minh Hách làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho nàng.

      - Phụ hoàng, nhi thần thành thân rồi, là Bắc Thương Ám Đế Quân Mặc U, cần tác hợp nhi thần với Tuyên vương nữa, phải là người mình mới có thể mang lại hạnh phúc, cho dù nghèo túng hay giàu sang, hay là người ở trong vũng bùn, chỉ cần ở cùng với , cảm thấy rất hạnh phúc.

      Thủy Triệt im lặng, suy tư hồi lâu, vẫn buông lỏng.

      Trong lòng Thái hậu sốt ruột, nghĩ đến việc Nam Cung Thiển Trang nàng thành thân, có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghe được phu quân của nàng là Bắc Thương Ám Đế, ánh mắt đục ngầu lóe lên, tinh tế nhìn Nam Cung Thiển Trang :

      - Đứa trẻ kia có đến Nam Chiếu cùng ngươi ?

      Nghe thấy giọng điệu của Thái hậu mang theo ý thăm dò, trong lòng Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, bà ta thông suốt, xem rồi sao?

      - Thái hậu, có chính vụ phải xử lý, chỉ có mình thần tới Nam Chiếu, nếu cùng, biết thần được ban hôn, lại hề có động tĩnh gì sao?

      Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang có vẻ đùa cợt, Thái hậu quan tâm người là , chỉ có điều trong cảm nhận của bà ta quan trọng bằng quyền thế!

      mặt Thái hậu lên nụ cười từ ái, thân mật kéo tay của Nam Cung Thiển Trang, với Thủy Triệt:

      - Triệt Nhi, nếu Trang Nhi lập gia đình, tuyệt đối thể gả lần nữa, đứa trẻ Quân Mặc U kia ai gia từng nghe được lời đồn đại về , là đứa trẻ tốt, cũng có khả năng đem lại hạnh phúc cho Trang Nhi, hai người bọn chúng nhau lòng, ngươi chịu đau khổ về mặt tình cảm, chớ giày vò người trẻ tuổi.

      xong, bà ta khe khẽ thở dài, dắt tay Nam Cung Thiển Trang, tới nhuyễn tháp ngồi xuống, vỗ mu bàn tay của Nam Cung Thiển Trang, :

      - Trang Nhi, Mặc Nhi là phu quân của ngươi, ngươi là công chúa của Nam Chiếu, là người nhà, rảnh rỗi tới Nam Chiếu, để ai gia nhìn chút.

      Làm sao Nam Cung Thiển Trang lại biết ý đồ kia của Thái hậu, chẳng qua là muốn mượn cơ hội lôi kéo Bắc Thương, chỉ có điều, có thể sao?

      Bách Lý Ngọc bằng lòng hay , Bắc Thương còn có Minh Đế, phải mình Bách Lý Ngọc có thể tùy ý chi phối!

      - Nhất định.

      Nam Cung Thiển Trang gật đầu đồng ý.

      Thái hậu hài lòng cười tươi, khen Nam Cung Thiển Trang hiểu chuyện, bà ta từng hồ đồ, chưa từng phát ra Nam Cung Thiển Trang là người hiểu chuyện như vậy.

      - Mẫu hậu, người mở lời, trẫm đồng ý là xong. Sau này Nam Chiếu nhập vào Bắc Thương, giao cho Quân Mặc U quản lý.

      Lời của Thủy Triệt nhàn nhạt, nhưng gây chấn động đối với mọi người, lúc này Nam Cung Thiển Trang kinh ngạc nhìn về phía Thủy Triệt, ông ta biến lời đùa của nàng thành sao?

      - Hoàng thượng, ngươi. . . có ý gì?

      Thái hậu kinh ngạc nhìn Thủy Triệt, mạch suy nghĩ xoay lòng vòng.

      - Trẫm có ý định truyền ngôi vị Hoàng đế cho Tuyên vương, điều kiện là phải cưới Trang Nhi, giờ, Trang Nhi gả cho Quân Mặc U, đương nhiên Nam Chiếu thuộc về Quân Mặc U.

      Thủy Triệt rất ràng, ông ta lấy Nam Chiếu làm thành đồ cưới cho Nam Cung Thiển Trang, người lấy được Nam Cung Thiển Trang, có được Nam Chiếu!

      - Phụ hoàng, lúc trước là nhi thần đùa, ngài ngàn vạn lần đừng cho là , nếu ngài muốn cho Quân Mặc U, phải để nhi thần làm Nữ Đế, ngài làm phụ tá cho nhi thần, để cho nhi thần nếm thử cảm giác làm Nữ Đế!

      Nam Cung Thiển Trang nhất thời bị tẩy não, nhớ tới Võ Tắc Thiên, Nữ Đế duy nhất trong thời cổ đại của Trung Quốc,
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Nam Cung Thiển Trang vô tri vô giác, biết làm thế nào về đến tẩm điện, ngẩn ngơ ngồi bên cạnh ánh nến, nhìn Bách Lý Ngọc lật sách, đáy mắt hơi chua xót.

      Nếu là lúc trước, khi chưa , biết mình còn sống được bao lâu nữa, có lẽ cảm thấy gì, chừng chết thẳng cẳng, còn có thể trở về, tiếp tục vô tư ngắm mỹ nam, ức hiếp mỹ nam.

      - Bách Lý Ngọc, sau này huynh có cưới nữ nhân khác ?

      Nam Cung Thiển Trang nghĩ sau khi mình chết, Bách Lý Ngọc vừa quay đầu quên nàng, ở cùng với nữ nhân khác, nghĩ đến đây, trong đầu lên hình ảnh cưới Thương Tiệp Ảnh, sau đó Thương Tiệp Ảnh đến mộ của nàng ra oai, lấy tư thế của kẻ thắng cuộc giẫm nàng mấy phát. Trong lòng rất thoải mái, hung dữ cảnh cáo:

      - Nếu lão nương ngủm , cho huynh cưới nữ nhân khác, nếu đơn, cưới được, vậy chỉ cần phải làThương Tiệp Ảnh, huynh cưới ai cũng được.

      Tay Bách Lý Ngọc dừng lại, bình tĩnh nhìn về phía nữ nhân hung thần ác sát đối diện với ánh nến, đầu đầy hắc tuyến.

      - Nàng yên tâm, Diêm Vương nhận nàng đâu.

      - Tại sao?

      Nam Cung Thiển Trang khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ hiểu nhìn Bách Lý Ngọc, chẳng lẽ tìm được phương pháp cứu nàng rồi sao?

      - Tam giới Người Quỷ Thần, chỉ có ta có thể chịu được nàng.

      Bách Lý Ngọc ngẩng đầu, tiếp tục tìm kiếm ghi chép.

      Miệng Nam Cung Thiển Trang giật giật, khóc ra nước mắt, chẳng lẽ nàng hung hãn đến mức ngay cả quỷ thần cũng phải sợ sao?

      - Bách Lý Ngọc, lão nương còn có khoản tiền , để ở chỗ Lục Y, ngươi cần dùng, cứ tìm nàng ấy là được.

      Nam Cung Thiển Trang thở dài, lời đơn giản kia của Bách Lý Ngọc đúng là châm chọc nàng, nghĩ đến việc có thể nàng sống đến thời gian ba năm, trong lòng đau khổ, nàng rất muốn bắt chước nhân vật chính bị bệnh nan y trong tiểu thuyết, đẻ đứa con, để lại huyết mạch, khiến cho Bách Lý Ngọc hàng ngày nhìn gương mặt tương tự nàng, đến nỗi quên mất nàng, nhưng giỡn mặt là nàng có dì cả, làm sao đẻ được?

      Bách Lý Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào cuốn sách, nhìn những ghi chép về cấm chế ở phía .

      - Còn nữa, cái đầu chó của Sở Mộ Cẩn kia đợi ta đến ngắt, đến lúc đó cũng còn kịp nữa, huynh ngắt xuống giúp ta, rồi giắt ở đầu giường của ta!

      Nam Cung Thiển Trang lải nhải dặn dò, nghe xong Bách Lý Ngọc nhíu chặt lông mày, tựa như có thể kẹp chết con con ruồi.

      - Nam Cung Thiển Trang, nàng muốn làm gì?

      Vẻ mặt Bách Lý Ngọc trầm nhìn chằm chằm phía sau lưng của Nam Cung Thiển Trang, nữ tử đáng chết này nhớ mãi quên Sở Mộ Cẩn sao? Dám bảo đem đầu của Sở Mộ Cẩn giắt đầu giường của nàng, để mỗi ngày được gặp nhau hả?

      - Giao phó di ngôn.

      Nam Cung Thiển Trang thuận miệng trả lời.

      - Chết rồi còn để cho chôn theo, để cho các ngươi làm đôi uyên ương tự do, đền bù tiếc nuối thể ở với nhau khi còn sống sao?

      Bách Lý Ngọc hận thể vặn cái đầu của Nam Cung Thiển Trang xuống, đỡ phải suốt ngày suy nghĩ lung tung.

      - phải, lão nương chết rồi, vẫn còn sống tốt, làm sao có thể cam lòng, huynh đem cái đầu chó của giắt lên đầu giường của ta, xuống địa ngục, nhất định xuất ở trước mặt ta, khi còn sống thể giết , sau khi chết cũng cho ta hành hạ sao?

      Mắt Nam Cung Thiển Trang trợn trắng, nếu nàng muốn gả cho Sở Mộ Cẩn, ban đầu lúc thành thân cùng , thừa dịp đổi kiệu hoa là được.

      - chứ?

      Đôi mắt của Bách Lý Ngọc có chút hoài nghi nhìn Nam Cung Thiển Trang, như muốn nhìn thấu nội tâm của nàng.

      - Là !

      Nam Cung Thiển Trang thành , lập tức nghĩ đến còn có việc lớn quên giao phó, vỗ ót cái, nghênh ngang đến bên cạnh giường, tiến đến sát Bách Lý Ngọc, hì hì :

      - Thiếu chút nữa là quên, Thủy Minh Hách giúp ta mở cửa hiệu , nghe buôn bán tệ, mỗi ngày thu được cả đấu vàng, huynh phải lấy được khế ước mua nhà từ chỗ , giúp ta kinh doanh tốt, chờ ta rồi, hàng năm huynh đốt sáu tám mười mỹ nam người giấy cho ta.

      xong, Nam Cung Thiển Trang có chút phấn khởi, nghiễm nhiên quên mất, giao phó di chúc, là vấn đề đau buồn thế nào, nhưng nàng rất hân hoan, giống như chỉ là chuyện chuyển chỗ ở vậy.

      Ngón tay thon dài như ngọc của Bách Lý Ngọc dùng lực bắn lên ót của Nam Cung Thiển Trang, lạnh lùng :

      - Ở dưới đơn, muốn có sáu tám mười người cho nàng tiêu khiển?

      Mặt Nam Cung Thiển Trang giãn ra, thoáng chốc cứng đờ, giật mình nhớ lại những lời động kinh của mình, che miệng cười gượng nhìn Bách Lý Ngọc, suy nghĩ làm thế nào để hòa giải!

      - Hả?

      Bách Lý Ngọc kéo dài giọng đầy mờ ám, kéo Nam Cung Thiển Trang trong lòng sợ hãi.

      - Việc đó tạo quá nhiều tội lỗi, có rất nhiều kẻ thù chờ ta ở dưới, nhất định phải đốt thêm vài gã trẻ tuổi cường tráng xuống làm ám vệ cho ta, còn thừa giúp ta kinh doanh, để tránh có bạc để tiêu.

      Nam Cung Thiển Trang hai câu, cười gượng mấy tiếng ha ha, để cho giống như , thô lỗ chà xát tay, tự nhủ:

      - Huynh cũng biết, ta chỉ thích mỹ nam.

      Bách Lý Ngọc nghiêng người dựa vào đầu giường, con ngươi lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm Nam Cung Thiển Trang, cười như cười :

      - Nam Cung Thiển Trang, nàng có bản lĩnh, ta rời bao lâu, nàng có hôn ước với Thủy Minh Hách, thậm chí còn giúp nàng mở cửa hiệu , xem, nàng còn có bao nhiêu chuyện mà ta biết?

      Bách Lý Ngọc phát càng ngày càng nhìn thấu Nam Cung Thiển Trang, thậm chí cảm thấy quan hệ giữa và nàng trở nên xa cách, có số chuyện nàng thà rằng cho nam nhân khác, cũng muốn cho biết.

      Hy vọng của là thẳng thắn, là hai người tâm ý tương thông, chứ phải giống như trưởng bối Tao lão đầu, phụ thân quản thúc nàng, khiến cho nàng sợ , muốn chia sẻ thứ nàng thích cho nghe!

      Nam Cung Thiển Trang mở to con mắt, nhìn màn trướng nóc, rất lâu lên tiếng, nàng biết vì sao giao phó di ngôn lại biến thành chất vấn.

      Trong lòng khó chịu, phiền đến phát hoảng, nàng chính là người vô tâm, nữ nhân biết giữ mồm miệng, tâm tư Bách Lý Ngọc tỉ mỉ, tham muốn mạnh mẽ mà giữ lấy, nàng có thể hiểu được đó là vì nàng, cho nên chấp nhận được trong mắt nàng có tồn tại của nam nhân khác, nhưng nàng cố hết sức để tránh, thậm chí trở nên thần kinh như vậy, chỉ là bạn bè với nam nhân khác, hoặc là có những chuyện cần phải chuyện với nhau, cũng phải cẩn thận, rất sợ bị vượt rào.

      Nàng cảm thấy mình giống như con chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng, có tự do, có phạm vi cuộc sống của mình, trong thế giới ngoại trừ hắc bạch chỉ có . Cuộc sống như thế, bắt đầu được thương cưng chiều, được quan tâm, rất mỹ miều, rất hưởng thụ, lâu ngày, nàng cảm thấy nghẹt thở.

      Bên cạnh đủ loại nữ nhân vây quanh, thậm chí cũng có hôn ước người, nàng ghen tỵ, nhưng trước giờ nàng câu, phải vì , mà là lượng thứ cho , những nữ nhân kia phải do chính trêu chọc, điều nàng làm chỉ là diệt trừ đám oanh oanh yến yến ham muốn có được .

      - Bách Lý Ngọc, ta chỉ với huynh hai điều này, nhưng huynh bố trí tai mắt ở bên cạnh ta, hiểu nhất cử nhất động của ta, ở trước mặt huynh, ta giống như người trần trụi, có cái khỉ gì, có phải huynh muốn mỗi lần ta ra ngoài làm việc, phải cách xa những nam nhân kia mấy mét, hay là trước khi ra cửa, phải bảo Mạc Vấn, người huynh sắp xếp theo dõi ở bên cạnh ta, quét đường phố sao?

      Nam Cung Thiển Trang xong, trong lòng có chút uất ức, nàng biết còn sống được bao lâu, giúp đỡ nàng, thậm chí còn tranh cãi với nàng vì chút chuyện này.

      - Nàng trách ta?

      Mặt Bách Lý Ngọc chút thay đổi, trầm nhìn khóe mắt ẩm ướt của Nam Cung Thiển Trang, nắm chặt lòng bàn tay, khống chế được cảm xúc muốn ôm nàng vào lòng.

      - Bách Lý Ngọc, ta nào dám trách huynh, nhìn thấy huynh giống như chuột thấy mèo, phải thu lại móng vuốt sắc bén, chỉ có thỉnh thoảng động kinh ăn phải gan hùm, mới dám lỗ mãng trước mặt huynh!

      mặt Nam Cung Thiển Trang lên nụ cười yếu ớt, nghiêng đầu, mắt phượng sáng trong như nước nhìn vào trong con ngươi của Bách Lý Ngọc, nhàng :

      - Rốt cuộc huynh hỏi ta có bao nhiêu chuyện giấu huynh, vậy huynh có bao nhiêu chuyện giấu ta? Ngoại trừ biết huynh là sư đệ của mẫu thân, Bắc Thương Ám Đế, có vị hôn thê là công chúa, hầu như ta biết gì về
      [​IMG]

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :